Hoàn [Hàn Lâm] Tự Mình Biết Mình

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#21
Chương 9

15.​

Cuối cùng Lâm Kính Ngôn cũng không vội vã mua nhà, loanh quanh xem vài căn cũng không mấy hài lòng. Công tác thì đã ký hợp đồng từ lúc vừa xuất ngũ, hắn lại không vội đi làm, nhận được bằng tốt nghiệp liền quay về thành phố Q. Khi đó Bá Đồ đang đánh vòng chung kết, mỗi trận hắn đều đến xem, xem đội ngũ ngày xưa từng bước từng bước thẳng hướng trận chung kết.​

Mỗi trận vòng chung kết đều là một trận ác chiến, Bá Đồ đánh không dễ dàng, dẫm từng bước thật kiên định. Sau khi Lâm Kính Ngôn giải nghệ cũng không ai tiếp nhận vị trí lưu manh, đội ngũ vẫn đang tìm kiếm ứng cử viên trong trại huấn luyện. Suốt vòng đấu bảng trong, Hàn Văn Thanh cùng Trương Giai Lạc đều cố tình giảm tầm quan trọng của bản thân ở Bá Đồ, trọng tâm chiến thuật cũng chuyển dời sang thế hệ trẻ. Nhẽ ra lời chào cảm ơn của lão tướng chưa chết tâm phần lớn đều hùng hồn bi tráng, nhưng Bá Đồ vẫn là Bá Đồ kia, sắt thép như trước, không sợ như xưa, thế hệ trẻ xuất hiện khiến họ thêm vài phần nghiêm cẩn.​

Mùa giải thứ mười một là năm của các ông lớn, vòng bán kết Vi Thảo tiễn đi Lam Vũ, Bá Đồ đánh bại Luân Hồi, hai đội thắng gặp nhau ở trận chung kết.​

Từ khi tốt nghiệp vẫn chưa vội vào nghề, Lâm Kính Ngôn cũng đến xem thi đấu, vé do Bá Đồ cấp, ngồi hàng sau của khu vực tuyển thủ chuyên nghiệp, không gây chú ý vẫn có thể gặp lại hai, ba ông bạn già. Diệp Tu sau khi giải nghệ lại bị bắt về tổng cục thi đấu hôm nay cũng không đàng hoàng, không ngồi ở vị trí chính thức mà chuồn êm về khu vực tuyển thủ, bảo là ôn chuyện thực tế trào phúng, còn là trào phúng kiểu chó nhà quan.​

"Lão Diệp sao ông cứ như âm hồn bát tán tui còn cho rằng ông giải nghệ liền không cần lại thấy ông." Hoàng Thiếu Thiên ghét bỏ thằng đang chiếm chỗ hắn, còn uống coca của hắn.​

"Cậu mà lên đài thi đấu thì đã không nhìn thấy anh." Diệp Tu nói.​

"Cút cút cút cút đi." Hoàng Thiếu Thiên giơ ngón giữa, đá Diệp Tu sang chỗ kế bên.​

Trận chung kết đầu tiên ở sân nhà Vi Thảo. Vi Thảo thắng hiểm một điểm trong hạng mục đấu lôi đài, nhưng lại thua 5:6 trong trận đấu đoàn đội. Đến sân nhà Bá Đồ, tỷ số vẫn sít sao như cũ, nhưng tình thế đảo ngược. Bá Đồ dẫn trước một điểm lôi đài, bắt đầu đấu đoàn đội.​

Bá Đồ tuyển bản đồ Hoang Mạc Cổ Độ. Hoang mạc trong đêm tối, âm thanh và khói bụi của chiến tranh đã ngừng, các nhân vật spawn xong cả đội Bá Đồ liền lặng lẽ xuôi theo lòng sông cạn khô, thẳng hướng quần thể kiến trúc bằng gỗ. Trong khi đó, Vi Thảo vừa kết thúc thăm dò bản đồ chung quanh, cũng chọn di chuyển hướng lầu gỗ nơi cao để chiếm đóng.​

Hai đội chạm mặt, chiến đấu nổ ra, thế trận vẫn giằng co không ngừng nghỉ.​

Hầu hết mọi người đều cho rằng đánh bại Hàn Văn Thanh liền có thể đánh bại Bá Đồ, hạ gục Vương Kiệt Hi liền sẽ chiến thắng được Vi Thảo, nhưng cả hai đội đều không triển khai focus vào nòng cốt của đối phương. Nếu Vi Thảo tập trung lửa đạn vào Đại Mạc Cô Yên, thậm chí đánh cuộc dùng chiến thuật hai đổi một để hoàn thành đánh giết, trong một dịp khác, gặp một đội khác, có lẽ sẽ thành công. Nhưng trong cuộc tranh tài này, đối mặt một đối thủ thế này, chiến thuật đó không thể dùng. Tình huống của hai đội quá mức tương tự, Vi Thảo muốn đánh giết Đại Mạc Cô Yên, có nghĩa là Bá Đồ cũng rất có khả năng dồn lực một kích, hai đổi một mang đi Vương Bất Lưu Hành, cục diện đó đối cả hai đội đều không có chỗ tốt, vậy nên hai bên đều sáng suốt bỏ qua.​

Nhân vật ngã xuống đầu tiên là Phi Đao Kiếm của Lưu Tiểu Biệt. Là một cận chiến cực kỳ sinh động trong chiến thuật của Vi Thảo, Phi Đao Kiếm mặc áo da đã leo lên đầu bảng chịu sát thương, trong lúc người tới ta đi dần dần giảm HP đến bay màu.​

Trong chưa đầy nửa phút từ khi Phi Đao Kiếm ngã xuống, La Tháp của Bá Đồ cũng trở về với cát bụi.​

"Bọn họ vậy mà đang đánh trao đổi." Hoàng Thiếu Thiên nhẹ than. Đây là đấu pháp sở trường của Vương Kiệt Hi, mưu cầu thắng lời giữa từng pha cân bằng và trao đổi. Vương Kiệt Hi đang cố ý dẫn dắt cục diện, mà Trương Tân Kiệt lại thuận theo sự dẫn dắt này khi chỉ huy.​

"Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?" Khán giả sục sôi vì những diễn biến trên sân đấu, Hoàng Thiếu Thiên lại không hề bị ảnh hưởng, trong lòng không ngừng tính toán cơ hội cùng khả năng thắng lợi giữa hai phe nhưng hắn vẫn không thể đạt được đáp án chính xác.​

"Tôi cũng không biết." Dụ Văn Châu cũng không thể kết luận. "Hai bên đều không chiếm ưu thế."​

Đồng đội lần lượt ngã xuống, cánh chim đã gẫy, Vương Kiệt Hi chơi thật gian nan.​

Nhiều lần vật lộn trên thang lầu, sau đó chiến trường di chuyển đến sân thượng của một căn lầu gỗ. Lúc này mỗi bên trên sân đấu chỉ còn lại hai nhân vật: Vương Bất Lưu Hành và Đông Trùng Hạ Thảo của Vi Thảo cùng với Đại Mạc Cô Yên và Bách Hoa Liễu Loạn của Bá Đồ.​

Người ta nói trận chung kết thường không gì hay, trận đấu hôm nay đánh tới bây giờ lại trở thành tàn cục giằng co.​

Ai cũng có khả năng thắng lợi, hai đội đều lòng mang hy vọng như trước.​

Thấy Vương Bất Lưu Hành đánh với Bách Hoa Liễu Loạn lại trúng một phát Đạn Đông Cứng, Đại Mạc Cô Yên vốn đang tập trung đè đường máu của Đông Trùng Hạ Thảo chợt thay đổi góc độ công kích.​

Vân Thân, Song Hổ Chưởng.​

"Đệt!" Phương Duệ ngồi bên dưới vỗ đùi. HP của Đông Trùng Hạ Thảo vốn đã rất thấp, ngoại trừ Thuật Trị Liệu Mini tất cả kỹ năng không cần niệm đều đang cooldown. Lúc này Hàn Văn Thanh lại từ bỏ đánh giết trị liệu mà chuyển hỏa lực sang Vương Bất Lưu Hành, thật khiến hắn không hiểu nổi.​

Viên Bách Thanh thao tác nhân vật, cố gắng kéo lại thanh máu của mình, lại không ngừng bị Trương Giai Lạc ngắt chiêu.​

Mãnh Hổ Loạn Vũ! Vương Bất Lưu Hành nguy rồi!​

Còn một chiêu không ngâm xướng cuối cùng trong tay, Viên Bách Thanh lại hành động kinh người: Đông Trùng Hạ Thảo vung thập tự giá, nhảy vào chính giữa Đại Mạc Cô Yên cùng Vương Bất Lưu Hành.​

Đông Trùng Hạ Thảo thay Vương Bất Lưu Hành ăn mấy chiêu đầu của Mãnh Hổ Loạn Vũ, ném chiêu trị liệu tức thời cho Vương Bất Lưu Hành, nhân vật của mình cũng ngã xuống.​

"Wtf?" Dưới đài tiếng mắng rền vang. Trong mắt khán giả, Vi Thảo có trị liệu đang chiếm ưu thế cực lớn, nhưng Viên Bách Thanh tự mình tìm chết nhảy ra tự sát.​

"Đấu pháp rất thông minh." Dụ Văn Châu lại bình luận.​

Viên Bách Thanh phán đoán chính xác. Lượng máu của hắn và Vương Bất Lưu Hành đã rất nguy hiểm, mà giờ phút này thao tác của Trương Giai Lạc cũng đạt đến đỉnh cao, chỉ bằng phản ứng cùng dự phán đã nhiều lần ngắt chiêu của Đông Trùng Hạ Thảo. Thêm máu cho mình, nhìn như có thể kéo dài hơi tàn, nhưng chút trị liệu ấy như muối bỏ bể so với công kích mưa to gió dật của Bá Đồ. Thanh HP quá thấp cũng không thể giúp Đông Trùng Hạ Thảo sống sót qua đợt công kích tiếp theo, chi bằng chủ động chịu đòn khiến chiêu Mãnh Hổ Loạn Vũ của Đại Mạc Cô Yên bị tràn sát thương, làm đại chiêu uổng phí.​

Bá Đồ chọn focus Vương Bất Lưu Hành là cho Viên Bách Thanh lựa chọn, mà hắn đã đưa ra đáp án có lợi nhất cho đội nhà.​

Quan trọng hơn nữa, hắn chủ động chịu đòn đã chế tạo một cơ hội vô cùng quý giá cho Vương Kiệt Hi.​

Lúc này, Vi Thảo chỉ còn sót lại mỗi Vương Kiệt Hi, mà Bá Đồ còn Hàn Văn Thanh cùng Trương Giai Lạc, nhưng lượng máu của Bách Hoa Liễu Loạn cùng Đại Mạc Cô Yên gộp lại cũng không bằng 37% HP của Vương Bất Lưu Hành.​

Vương Kiệt Hi thành công lợi dụng debuff đông cứng lúc thu chiêu Mãnh Hổ Loạn Vũ, không lãng phí cơ hội Viên Bách Thanh chế tạo, tinh bài vung lên, một mảng trắng xóa bao phủ tầm nhìn của Hàn Văn Thanh. Ngoài tưởng tượng của mọi người, Vương Kiệt Hi không thừa thế xông lên tiếp tục đấu võ với Hàn Văn Thanh mà lại vung chổi, Đại Mạc Cô Yên ăn Phấn Xua Tan, còn Vương Bất Lưu Hành lao thẳng tới Bách Hoa Liễu Loạn trong góc.​

Đại đa số các kỹ năng của Đại Mạc Cô Yên vẫn đang CD, Vương Kiệt Hi không thể cũng không dám để một chuyên gia đạn dược có thể gây sát thương càng lớn tùy ý công kích. Hơn nữa, vừa nãy Trương Giai Lạc quá mức tập trung ngắt trị liệu của Đông Trùng Hạ Thảo dẫn đến việc di chuyển sai sót, khiến Bách Hoa Liễu Loạn lúc này đứng ở một góc sân thượng, quả thật cơ hội có một không hai cho ma đạo học giả.​

Đối diện ma đạo học giả hung hăng lao đến, Bách Hoa Liễu Loạn không có không gian và thời gian di chuyển, Trương Giai Lạc không ngập ngừng, Bách Hoa Liễu Loạn duy trì thế công, quang ảnh đan xen chẳng chút suy giảm. Quỹ đạo hướng đi của Vương Bất Lưu Hành khó có thể dự đoán, nhưng công kích của Bách Hoa Liễu Loạn cũng chẳng kém mảy may. Chỉ thấy thân hình của Bách Hoa Liễu Loạn đột nhiên lệch đi, hắn bị Sao Khúc Xạ từ sau lưng bắn trúng. Tiếp đó Vương Bất Lưu Hành giương tay, một đường Xiềng Xích Chớp Giật rơi xuống.​

Mắt thấy xiềng xích sắp trúng mục tiêu, Bách Hoa Liễu Loạn lại giơ tay một súng bắn trúng bệ cửa sổ gần lầu gỗ, một tấm ván gỗ bật ra vừa vặn đánh vào bên trên xiềng xích.​

Cú Vỗ Nhanh Nặng!​

Vương Kiệt Hi điều khiển Vương Bất Lưu Hành đáp xuống giữa màn quang ảnh, thế không thể đỡ quét qua Bách Hoa Liễu Loạn.​

Bách Hoa Liễu Loạn không thoái nhượng, cũng không đường thối lui. Hắn cần bắt được một giây mình vừa tranh thủ.​

Loạn Đạn!​

Giữa một mảng sắc màu rực rỡ, vô số lựu đạn nổ vang rung trời, ánh lửa bao phủ toàn bộ lầu gỗ, đạn dược rơi xuống tạo ra ánh lửa, tựa như một màn pháo hoa tùy hứng nhất trong màn đêm. Đường bay của Vương Bất Lưu Hành đâm thủng sương mù, cuốn lên dòng khí, rền vang đến gần.​

Trong tiếng nổ sụp đất nứt trời, mơ hồ thấp thoáng bóng dáng của Bách Hoa Liễu Loạn. Trước khi HP về 0, hắn nâng súng, thả một kỹ năng cuối cùng hướng Vương Bất Lưu Hành.​

Bách Hoa Liễu Loạn tử vong.​

Vương Bất Lưu Hành 4%, Đại Mạc Cô Yên 19%.​

Vương Kiệt Hi thay đổi góc nhìn, đón nhận quyền cước nóng bỏng của Đại Mạc Cô Yên, tuy không biết làm sao để vãn hồi cục diện, nhưng vẫn dùng hết toàn lực gọt đi 7% HP của đối thủ.​

Vương Bất Lưu Hành ngã xuống.​

Tổng quán quân mùa giải thứ mười một, Bá Đồ.​

Thắng.​

Trương Giai Lạc nhìn chằm chằm logo trên màn ảnh, chợt cảm thấy chữ Vinh Quang trước mặt cùng vô số Vinh Quang hắn đã từng thấy cũng không khác nhau.​

Cùng đồng đội sánh vai ra khỏi phòng thi đấu, mọi người đều cho rằng lúc này hắn hẳn đã mừng rỡ như điên, dù chảy nước mắt hay cuồng hoan thế nào cũng không bất ngờ, nhưng hắn không có.​

Giữa một trời hoa tươi cũng biểu ngữ, hắn vươn nắm tay phải qua đầu, nhắm mắt, lắng nghe một biển ngợi khen, chúc mừng đội ngũ lại phong thần.​

Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc nơi xa đang hôn nhẫn quán quân, thả lỏng nắm tay khi nãy siết chặt trong vô thức, thở phào.​

Đã đi đường vòng khốn cùng thất vọng nhưng chưa bao giờ tắt lửa, đây chính là Trương Giai Lạc mà hắn yêu.​

Ngày thường không ai dám chuốc rượu Hàn Văn Thanh, đêm nay trong tiệc mừng sau trận đấu, ông chủ câu lạc bộ cầm đầu ồn ào, mọi người đều vui cười hớn hở.​

Lần trước Trương Giai Lạc im lặng uống say, lần này lại tửu lượng phi phàm, chuốc đến đâu cũng vẫn hào khí ngất trời, tưng bừng nhảy nhót, mãi đến khi tan cuộc hắn vẫn minh mẫn rõ ràng, rời đi theo một Tôn Triết Bình giọt rượu không dính.​

Trương Giai Lạc nói muốn tỉnh rượu, Tôn Triết Bình liền cùng hắn đi bộ về. Một lần nữa đi ngang qua cầu vượt kia, Trương Giai Lạc chỉ vào hình mình trên poster Bá Đồ.​

"Thật ra tui muốn nói từ lâu, hình này chụp ngốc bà cố."​

Tôn Triết Bình chợt thấy vui mừng. Mười năm trôi qua trở về chốn cũ, thời gian đã lưu lại dấu vết trên người Trương Giai Lạc, hắn cao lên, cũng trưởng thành, khóe mắt đuôi mày đã thay đổi góc độ, nhưng người đứng cạnh hắn vẫn là Trương Giai Lạc.​

Tôn Triết Bình nghĩ đến một chuyện, bật cười.​

"Vẫn là công ty quảng cáo đó."​

"May sao trình độ đã tăng."​

Trầm mặc một lúc, Trương Giai Lạc tỉnh táo lại định kéo Tôn Triết Bình đi, ngược lại Tôn Triết Bình lúc này lại không muốn đi rồi.​

Quán quân bất quá chỉ là một lần đăng quan. Tất cả những thứ hắn truy cầu, trên quãng đường lảo đảo đi qua, hắn đều đã có.​

Mấy năm nay, Trương Giai Lạc cũng không phải chỉ cao lên.​

Hắn đã phấn đấu, đã tuyệt vọng, đã giải nghệ, thậm chí cả chiến đội cũng đã thay đổi, đến sau cùng cũng chưa ngộ ra đến cảnh giới buông bỏ gánh nặng. Khuôn mặt khi đó đã mơ hồ không rõ, hồi tưởng lại cũng chỉ cảm nhận được nỗi đau khắp lục phủ ngủ tạng, lại nhớ không nổi vì nguyên nhân cụ thể gì mà khóc nháo.​

Bọn họ thậm chí chưa từng lưu ý rằng đã trải qua bao nhiêu năm, đến khi đột nhiên nhìn lại mới phát hiện đã đi xa rồi. Câu chuyện khi đó bị đồn kỳ diệu vô cùng, là ai phát minh áp súng, ai đánh được ngụy liên, ai là anh hùng can đảm, ai tự đắc cuồng ngạo, đến cuối cùng đều biến thành một câu chuyện xa xôi. Sự thật và lời đồn cũng không còn người phân chia, mọi chuyện oanh oanh liệt liệt loạn xị bát nháo đều quy về yên ắng, chỉ có câu chuyện bình bình đạm đạm vẫn còn tiếp tục.​

Giữa dòng ngựa xe như nước, Trương Giai Lạc nắm lấy cổ áo Tôn Triết Bình, dán sát trán hắn, mắt sáng lấp lánh. Mọi điều hắn muốn nói, đều tan chảy vào nụ hôn.​

Chương 10

"Nghe nói Diệp Tu muốn đến thành phố Q công tác."​

Trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp có người nói như vậy, thậm chí còn tiện tay @đội viên Bá Đồ.​

"Toàn dân Bá Đồ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, nhất định không để Diệp Tu sống sót trở về." Trương Giai Lạc hào sảng vỗ ngực bảo đảm, hoàn toàn không để ý việc mình đã giải nghệ, lầy tại thành phố Q vì vẫn chưa ăn ngán hải sản.​

Hai mùa giải trước đó, Hàn Văn Thanh đã cố ý dời trọng tâm Bá Đồ khỏi bản thân, cũng không nhúng tay vào chuyện của mùa giải thứ mười một, dần dần lau đi sức ảnh hưởng của mình, sau khi đoạt quán quân vào cuối mùa liền thành công giải giáp.​

Lâm Kính Ngôn mua một căn nhà cũ ở phía nam thành phố, gần chỗ làm, vừa chỉ huy công ty xây dựng tu sửa từ trong ra ngoài xong liền không nghỉ ngơi mà lập tức đi làm.​

Sau đó, Lâm Kính Ngôn nhặt được hai bé mèo con bị vứt ở bãi đậu xe công ty, mang về tắm rửa sửa soạn xong thấy không tồi bèn giữ lại. Tên thì mãi vẫn không đặt, ngày thường cứ kêu lung tung Hoa Hoa, Meo Meo, Miêu Miêu,... Hai con mèo không biết có phải đều lai chó, kêu làm sao cũng chạy đến.​

Lại sau nữa, Trương Giai Lạc cuối cùng ăn ngán hải sản, chuẩn bị dời nhà ra Bắc, trước khi đi ghé nhà Lâm Kính Ngôn chơi. Hắn ngồi trên sofa chơi với mèo, một lúc sau chợt "a" một tiếng, chỉ vào một trong hai con, hỏi Lâm Kính Ngôn sao con này không răng. Thoáng dừng một chút, hắn chợt ngộ ra, nhảy lên bảo ui là trời, lão Lâm, ông quá cầm thú đó, không thể như thế được, cá nheo rẻ quá chừng mà.​

Lâm Kính Ngôn chưa kịp đạp hắn, mèo con ngày thường ngoan ngoãn mặc người đùa giõn lại đột nhiên cào Trương Giai Lạc một vuốt.​

Vậy nên Lâm Kính Ngôn đêm đó thưởng cho Móng Vuốt nửa cái pudding cho mèo, cũng gọi nó là Móng Vuốt từ đó. Một con mèo khác gọi là Cục Sạc, cốt cách thanh kỳ, trên lưng có dấu ấn như đồng tiền hình chữ nhật, Lâm Kính Ngôn đã từng cầm cục sạc ước lượng, còn hỏi lão Hàn phải chăng nhìn khá giống, còn cùng size.​

Từ khi bắt đầu đi làm Lâm Kính Ngôn cũng khá bận, lâu lâu rảnh cuối tuần liền chẳng muốn đi đâu, ở nhà chơi game nấu cơm, hưởng thụ sinh hoạt hai người.​

Về việc nấu cơm, từ khi hắn và Hàn Văn Thanh ở chung cũng không còn căn tin để ăn, việc này đã chính thức cần được suy xét. Cả hai người họ đều không biết nấu cơm, hắn chỉ biết nấu mì trứng, Hàn Văn Thanh luộc sủi cảo (đông lạnh) khá ngon, thậm chí xưa nay chưa từng bể.​

Lâm Kính Ngôn download một cái app về điện thoại, trên đường tan tầm vẫn luôn suy nghĩ chút nữa mua cái gì mới có thể nấu món ăn được. Hắn cho rằng Hàn Văn Thanh ngày thường ở một mình luôn kêu thức ăn sống qua ngày sẽ không thích vào bếp, nào ngờ khi hắn mang theo bịch cà rốt cùng khoai tây về nhà liền thấy ai kia đang hầm xương sườn. Tuy rằng Lâm Kính Ngôn phát hiện nguyên một nắm quả hồi dưới đáy nồi, nhanh trí kết luận trước khi nếm thử rằng canh này ai uống ai chết, nhưng cũng xem như một sự bắt đầu. Hai người ngày thường ai về nhà trước người đó nấu cơm, tay nghề cũng dần tiến hóa đến cảnh giới cơm nhà ăn cũng ngon.​

Ăn cơm xong, cả hai làm ổ trên sofa xem phim. Hai con mèo không hiểu sao đều thích Hàn Văn Thanh dị thường, vậy nên thường thấy Móng Vuốt duỗi người vươn móng trên đầu gối Hàn Văn Thanh, Cục Sạc nằm co trên vai trái anh, Lâm Kính Ngôn dựa vào vai phải. Trên ban công, mấy cọng hành cùng cải thìa Lâm Kính Ngôn trồng cũng đã nhú mầm. Cuộc sống quả thật thoải mái cực kỳ.​

Mỗi lần tắm rửa, mèo đều muốn đi vào, hai người vào phòng tắm liền nhốt Móng Vuốt và Cục Sạc ngoài cửa, tắm xong đi ra vẫn thấy hai đứa nó ngồi yên không đi. Hàn Văn Thanh vừa ra khỏi phòng tắm liền phản xạ nhấc chân chà chà trên lông Móng Vuốt, sau đó lại cọ cọ Cục Sạc.​

Lâm Kính Ngôn lau tóc, vừa ngẩng đầu liền thấy cảnh Móng Vuốt bị chà đạp, cả người đều không tốt.​

"Đệt, cầm thú."​

Chả trách ấy đêm trước hắn luôn cảm giác lông Móng Vuốt và Cục Sạc hơi ướt, còn tưởng hai con mèo lén vào phòng tắm chơi, còn nắm đầu la chúng một trận.​

"Cũng cầm thú với anh." Hàn Văn Thanh thản nhiên ôm vai Lâm Kính Ngôn, hôn miệng hắn, cảm thấy tựa như Lâm Kính Ngôn đã từng nói, cái gì đều có.​

Lần đó hai người có rảnh bèn đi road trip, nếu đã leo núi liền không tránh được vào chùa hứa nguyện. Lúc rời khỏi đường lớn đến một miếu nhỏ không người cũng không hoa, Lâm Kính Ngôn nói tới cũng tới rồi, bèn vờ vịt làm dáng chắp tay cầu nguyện với Bồ Tát, cầu xong liền kéo Hàn Văn Thanh xuống núi mua bánh hoa hòe.​

"Cầu nguyện chuyện gì?" Hàn Văn Thanh hỏi.​

"Tôi cầu lần sau hầm thịt bò không khét."​

"Không cầu gì khác?"​

"Không có, hiện tại tôi muốn gì cũng có, không có cũng sẽ có." Lâm Kính Ngôn nói, cắn một miếng bánh, chu môi lẩm bẩm: "Chỉ có mỗi việc hầm thịt là phải trông vào ông trời."​

Hàn Văn Thanh cảm thấy người bên cạnh thật sự tốt vô cùng, chỗ nào cũng tốt.​

Chờ khi mùa đông tuyết rơi, Lâm Kính Ngôn tan tầm liền thấy sắc trời đẹp lạ kỳ, rõ ràng mặt trời đã lặn từ lâu, bầu trời vẫn một màu xanh lam thăm thẳm. Giữa một thế giới tuyết trắng tĩnh lặng, hắn ngẩng đầu liền thấy căn nhà của mình và Hàn Văn Thanh sáng đèn, rèm cửa màu xanh lam do hắn chọn, thấu quang, tựa như đem cả bầu trời lồng vào khung cửa. Hắn thở một hơi vào màn tuyết, chẳng lý do gì chợt nở nụ cười.​

Hắn về nhà.​

===== Mục lục =====

Hàn đội, sinh nhật vui vẻ
Anh cứ lấy quán quân, hậu phương có người lo!
31.03.2023
 

Bình luận bằng Facebook