Hoàn [Tinh Tú 2020 - 00H] [Lâm Sở] Ba, hai, một

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Lâm Sở]Ba, hai, một
Tác giả: 万俟溱蓦
Convert: Đang dịch - [Lâm Sở] Tú Sắc - Ba, Hai, Một
Edit: Thobeo
Cp Lâm Kính Ngôn - Sở Vân Tú
Một sản phẩm thuộc All Sở All - Vân Thải Tinh Không, Chúng Tinh Phủng Tú
01.​
Lần đầu tiên nhìn thấy Sở Vân Tú, Lâm Kính Ngôn đã cảm thấy cô gái này nhất định sẽ là một nhân vật lớn.​
Mỗi chiến đội đều sẽ có một vài em gái, nhưng hiếm khi một mầm non từ trại huấn luyện có thể được theo đuôi chiến đội đi thực chiến học hỏi kinh nghiệm như Sở Vân Tú. Hơn nữa cô còn khá hòa nhập với mấy đội viên chủ lực, có lúc còn đưa ra vài lời kiến nghị.​
Cô nhìn qua cực kỳ dịu dàng yếu đuối, giọng nói nói cũng hết sức mềm mại, nhưng dường như rất có chủ kiến. Một lần anh đi ngang qua phòng nghỉ của Yên Vũ đúng lúc nghe được cô nàng đang phân tích tình huống, lời nói không chỉ rõ ràng mạch lạc, thậm chí còn có vẻ giống đội trưởng hơn cả mấy người bọn anh.​
Kể từ ngày đó, anh liền muốn làm quen với cô gái này.​
Luôn cảm thấy cô rất đặc biệt.​
Có lẽ bởi vì trong vòng tuyển thủ chuyên nghiệp chưa từng có một cô gái nào như thế, một khi đã gặp được liền muốn phá lệ đi tìm hiểu, đi tiếp xúc.​
Phải kể đến lần đầu tiên họ chạm mặt, khi đó là trận đấu gần cuối giải đấu Vinh Quang mùa thứ ba.​
Lão đội trưởng của Yên Vũ đưa Sở Vân Tú đến trước mặt anh, nói với anh, Tiểu Lâm, cô nhóc này chính là người nối nghiệp Phong Thành Yên Vũ, sau này cậu nhẹ tay chút nha.​
Cô nàng cực kỳ khách khí bắt tay với anh, nói câu xin tiền bối chỉ giáo, còn thuận miệng nhắc lại, "Thủ hạ lưu tình thì không cần, còn xin được chỉ giáo nhiều hơn."​
Lâm Kính Ngôn vừa cười vừa đẩy mắt kính, nói, tiểu đội trưởng.​
Anh không biết, một câu nói này của mình đã trở thành một câu khích lệ quý giá mà Sở Vân Tú vẫn mãi cất sâu trong lòng. Bời vì trong một khoảng thời gian rất dài, chưa từng một ai xem trọng sự tồn tại của cô. Có lẽ chỉ mình Lâm Kính Ngôn để ý đến, cũng có khi do những người khác cảm thấy bất phục trong lòng. Có lẽ thế, nếu không phải nhờ câu nói này thì Sở Vân Tú có thể đã lựa chọn buông tay, hoặc là không.​
Câu chuyện này có quá nhiều thứ chẳng thể nói rõ ràng, giống như anh bất tri bất giác mà thích cô vậy.​
Có lẽ chính do một lần rung động kia, sau mới có câu chuyện thuộc về cá nhân hai người bọn họ.​
02.​
Mỗi dịp Ngôi sao cuối tuần luôn là thời gian náo nhiệt nhất của các tuyển thủ chuyên nghiệp.​
Vốn chẳng có ai là kẻ thù vĩnh viễn, khi gặp nhau thì thực sự tự do vui vẻ.​
Sở Vân Tú dường như đã trút bỏ nét trẻ con năm đó, có lẽ thấy thoải mái hơn trước các bạn đồng trang lứa, từ xa xa cô trông thấy Lâm Kính Ngôn, đưa tay vẫy vẫy anh.​
"Cậu biết vị Lâm tiền bối kia à?" Tô Mộc Tranh chọc chọc eo cô nàng.​
Sở Vân Tú gật đầu.​
"Vậy không đi nói chuyện với người ta mấy câu?"​
Sở Vân Tú đầu tiên hơi sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, nói: "Không cần, dù sao cũng sẽ có cơ hội."​
Nói xong cô quay lại thảo luận chuyện nội bộ chiến đội với mấy cậu con trai.​
Thật ra có rất nhiều người không hiểu được Sở Vân Tú, vì thân phận không giống nhau. Cô phải chịu rất nhiều áp lực, những vấn đề cô gặp phải mấy ai hiểu thấu.​
Nếu chăng có hiểu, cô là con gái, họ thì không.​
Chắc là có chút chướng ngại, định mệnh yêu cầu cô tự mình vượt qua.​
Lâm Kính Ngôn thích cô gái này, có lẽ ban đầu là do cô xinh đẹp, có lẽ dáng vẻ khi ấy khiến người ta muốn bảo vệ, có lẽ . . . có lẽ . . .​
Bởi vì mọi người không nhìn rõ cô như anh, nhìn thấy cô ương ngạnh, kiên cường chịu đựng toàn bộ gánh nặng mà dường như kết quả cũng không quá tệ.​
Ngôi sao cuối tuần mở cuộc tranh tài, Hô Khiếu cùng Yên Vũ vừa khéo được xếp chỗ cạnh nhau.​
Lâm Kính Ngôn ngồi cạnh Sở Vân Tú, cô cả người thẳng tắp, có lẽ vẫn còn chút gượng gạo khi đảm đương vị trí mới, trông thật không được tự nhiên.​
Anh đưa tay, vỗ nhẹ lên vai cô, khẽ mỉm cười, "Thả lỏng một chút."​
Sở Vân Tú quay sang gật đầu với anh.​
Cô bấm khuyên, đeo một đôi khuyên tai rất đơn giản nhưng lại thật đẹp mắt. Tóc cô để dài, đuôi tóc uốn cong cong, một kiểu con trai rất thích.​
"Đừng hồi hộp." Anh nói, "Coi như một trận đấu biểu diễn, đèn chỉ tối lại, em vẫn là em."​
Lâm Kính Ngôn nhẹ nhàng cất lời, thanh âm chỉ đủ hai người họ nghe thấy.​
Sở Vân Tú chưa hề nói với bất kỳ ai rằng, cô rất thích nghe tiền bối Lâm nói chuyện, giọng nói của anh luôn dịu dàng, giống như mang theo mị lực không thể giải thích, luôn cất lên lúc cô cần an ủi nhất, tặng cho cô thêm sức mạnh.​
Có lẽ do anh cũng là một đội trưởng trẻ tuổi, laị không cao xa như Diệp Thu, Hàn Văn Thanh, luôn khiến người cảm thấy giống anh trai nhà bên, tựa như có chuyện gì phiền lòng đều có thể tâm sự với anh vậy.​
"Gần đây em có gặp chuyện gì phiền toái sao?" Lâm Kính Ngôn hỏi.​
"Tự làm phiền mình thôi ạ."​
"Ví dụ như?"​
"Vấn đề giới tính."​
Lâm Kính Ngôn cho rằng cô nói đùa, cười đáp lại, rõ ràng đây là chướng ngại lớn nhất, dẫu sao Sở Vân Tú cũng là cô gái duy nhất giữ chức đội trưởng.​
Lâm Kính Ngôn vỗ vai cô, "Có lẽ sẽ có ngày em coi đó là sự tự hào, không, nhất định sẽ có một ngày như thế."​
3.​
Mỗi mấy ngày Sở Vân Tú sẽ tán gẫu vài câu với Lâm Kính Ngôn, thói quen này bắt đầu từ Ngôi sao cuối tuần mùa giải thứ tư đó kéo dài đến mấy năm sau.​
Phương Duệ luôn trêu chọc Lâm Kính Ngôn rằng, có phải đã tìm được bạn gái hay không, là trong giới hay ngoài giới, mỗi ngày không nói chuyện thì không chịu được à? Rốt cuộc em gái trông thế nào mau mang ra giới thiệu cho anh em biết mặt một chút. Lâm Kính Ngôn luôn mỉm cười nhàn nhạt không trả lời.​
Trước khi Lâm Kính Ngôn chuyển nhượng, anh biến mất một thời gian.​
Trong lòng Sở Vân Tú luôn có cảm giác khó tả, luôn cảm thấy trống rỗng. Trước kia cô cùng anh nói chuyện, sau mỗi trận đấu anh sẽ xuất hiện, hỏi thăm vài câu.​
Ngược lại, cô cũng không phải muốn tìm anh nói chuyện phiếm, chỉ là muốn biết gần đây anh có tốt không, nếu muốn giải nghệ có chăng nên nói trước với cô một tiếng, cứ biến mất như vậy chẳng hề giống anh chút nào.​
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô dựa vào đâu chứ? Anh cũng chẳng là gì của cô, cô nào có tư cách đòi hỏi.​
Cô biết thực ra mình có thích người này ít nhiều, nhưng có một số việc có lẽ chỉ là đơn phương, nếu đem nó đi làm khó đối phương thì cô tự thấy mình không đúng.​
Lâm Kính Ngôn đã biến mất một tuần lễ, cô thầm lo nhỡ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết nên liên lạc với anh thế nào. Cũng không thể lỗ mãng đi hỏi đồng đội của anh, chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống, lúc này cô mới tự hỏi mình, nếu như thích tại sao không dám nói thành lời.​
Mình là Sở Vân Tú cơ mà, trời sập xuống cũng không sợ, sao lại sợ nói ra một câu trong lòng chứ?​
Mười phút trước khi Bá Đồ tổ chức họp báo, Lâm Kính Ngôn mở điện thoại di động, vô số tin nhắn ào tới, anh liếc nhìn tên Sở Vân Tú, trừ việc hỏi thăm sức khỏe mỗi ngày, còn có một lời, đâm vào tim anh, đâm đến nơi sâu xa mềm mại nhất.​
Cô nói, anh vẫn khỏe chứ, em rất lo cho anh.​
Chóp mũi anh có hơi ngứa, nhắn lại cho cô một tin, tôi không sao, chẳng qua là chuyển nhượng tới Bá Đồ.​
Mấy tháng gần đây thật ra trạng thái của Lâm Kính Ngôn không tốt lắm, ai cũng biết, anh cũng từng nhắc đến việc giải nghệ với Sở Vân Tú, cô vẫn không để trong lòng.​
Anh sợ cô cho là mình không từ mà biệt.​
Anh biết cô sẽ muốn hỏi chuyện gì, chẳng bằng nói hết thảy cho cô biết, cũng khiến cô an tâm.​
Sở Vân Tú nhận được tin nhắn có hơi sửng sốt, trả lời lại anh.​
Cô nói, vậy thì tốt.​
Cô nói, anh không sao thì tốt rồi.​
4.​
Sở Vân Tú cuối cùng vẫn không dám bày tỏ tình cảm với Lâm Kính Ngôn.​
Cô luôn cảm thấy mở lời vì loại chuyện này mang lại cảm giác là lạ.​
Lâm Kính Ngôn chuyển tới Bá Đồ, cuộc sống tốt hơn không ít, có lẽ bởi vì không còn áp lực dư luận đổ dồn lên người, trong lúc rảnh rỗi anh có thể trò chuyện đôi câu với Sở Vân Tú, hỏi cô gần đây thế nào.​
Nhưng liên quan đến tình cảm của mình, hai người quả thật rất ăn ý không một ai đề cập tới.​
Thành tích của Yên Vũ thuộc tầm trung, từ khi Vân Tú làm đội trưởng đến nay lại ổn định đánh vào vòng sau. Chẳng qua là sau khi chị em sinh đôi gia nhập chiến đội, nội bộ bọn họ dường như có chút bất hòa.​
Mới đầu Sở Vân Tú luôn giấu trong lòng không nói, sau đó tán gẫu với Lâm Kính Ngôn cuối cùng cũng đề cập đến vấn đề này.​
"Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?" Sở Vân Tú hỏi.​
Lâm Kính Ngôn không trả lời.​
Có lẽ đã trải qua đủ loại sóng gió nên anh đặc biệt thấu hiểu tình cảnh Sở Vân Tú bây giờ —— cô độc, không người giúp đỡ, có lẽ còn có chút tuyệt vọng.​
"Thử nghĩ đến việc đổi vị trí?" Lâm Kính Ngôn đề nghị, "Hoặc là đổi hoàn cảnh?"​
"Anh nói là, chuyển nhượng?" Sở Vân Tú hỏi.​
Lâm Kính Ngôn có lẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là cô thuận miệng nhắc tới, anh cảm thấy đây có lẽ là một đề nghị không tệ.​
Lâm Kính Ngôn nói, "Kỳ nghỉ hè tôi sẽ ở thành phố Q vài ngày, em có muốn tới giải sầu chút không?"​
"Mời khách ăn hải sản!"​
"Được."​
Chiến đội bên này vừa giải tán, Sở Vân Tú lập tức lên máy bay đến thành phố Q, để lại mình Lý Hoa xử lý việc vặt.​
Kể ra thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày phải tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng trong thâm tâm, Lý Hoa thực sự không muốn tiếp thụ.​
Máy bay cất cánh chưa bao lâu, Lâm Kính Ngôn đã vội vã đến sân bay, Sở Vân Tú nói anh không cần nhọc lòng, anh lại nói không thể để con gái chờ con trai.​
Sở Vân Tú nói không sao, làm bạn nhiều năm như vậy, còn phân biệt anh với em.​
"Em đã bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương chưa?" Lâm Kính Ngôn hỏi.​
Sở Vân Tú trầm mặc rất lâu, lấy ra một điếu thuốc, cũng không đốt, kẹp giữa hai ngón tay, khẽ lay động.​
"Từng nghĩ," cô nói, "chỉ sợ người kia không thích em, anh thì sao?"​
Cô ngẩng đầu, Lâm Kính Ngôn đang nhìn mình. Cô vội vàng cúi xuống, lại chưa nhìn thấy anh đẩy mắt kính khẽ ho một tiếng, "Cũng giống em, nhưng anh nghĩ thông rồi, sau khi giải nghệ nhất định phải thổ lộ với cô ấy."​
Sở Vân Tú gật đầu, lúc này mới đốt thuốc, hút một hơi thật sâu rồi đặt điếu thuốc lên gạt tàn, nhìn nó từ từ cháy thành tro bụi.​
"Anh nói việc chuyển nhượng, em đã nghĩ qua." Sở Vân Tú tựa đầu vào tay.​
Lâm Kính Ngôn có nghe qua chuyện này, rất nhiều chiến đội âm thầm tiếp xúc, cô lại không cho đối phương một tia cơ hội nào, duy chỉ có chiến đội Bá Đồ.​
Anh từng nghe Hàn Văn Thanh nhắc tới chuyện này, bảo là Sở Vân Tú nói cần thời gian suy nghĩ một chút, mặc dù cũng chưa đi đến kết luận.​
Dĩ nhiên, anh hy vọng Sở Vân Tú tới. Bất kể là vì kiếp sống chuyên nghiệp của cô, hay đơn giản là anh muốn cô ở bên mình.​
Nhưng mà cô là Sở Vân Tú, cô có thể bỏ được Yên Vũ sao?​
"Em nghĩ, thử lần nữa xem sao." Cô chống đầu, "Em luôn cảm thấy mấy chiến đội đã liên lạc với em không phù hợp với phong cách của em lắm. Em cũng chẳng còn trẻ, nói từ từ rèn luyện cũng chỉ là lời nói suông, hơn nữa cúp quán quân này, em vẫn muốn tự tay giành lấy, cầm về cho Yên Vũ."​
Lâm Kính Ngôn nhìn cô mãi không mở lời.​
Cô gái này, so với tưởng tượng của anh thì kiên cường hơn nhiều, cũng quyết đoán hơn rất nhiều.​
"Bất luận thế nào, anh ủng hộ em."​
5.​
Mùa giải thứ mười, Yên Vũ không yên ổn.​
Ông chủ chiến đội hy vọng có thể phát huy thế mạnh của đội, nhưng lại đem cái gọi là thành tích ném ra sau đầu.​
Không chỉ có ưu tư trong lòng, còn có thêm Hưng Hân như giặc ngoại xâm. Đoạn đường này, Sở Vân Tú đi quá gian nan. Giai đoạn sau của mùa giải ông chủ mới ý thức được vấn đề, cuối cùng đáp ứng để Sở Vân Tú tự mình chỉ huy chiến đội đánh ra chút thành tích ở nửa sau vòng bảng, lúc này mới khiến mọi người trên dưới thở phào nhẹ nhõm.​
Cuối mùa giải Lâm Kính Ngôn lựa chọn giải nghệ, không chỉ vì lớn tuổi mà anh càng có chuyện mình muốn làm.​
Anh đến thành phố S định cư, mở một tiệm cơm Tây không xa chiến đội Yên Vũ, tự mình làm chủ, cuộc sống cũng coi như dễ chịu.​
Sở Vân Tú là người bản địa nên giúp được không ít việc, thay anh từ trên xuống dưới chuẩn bị rất nhiều, cho đến khi đội tuyển quốc gia gửi lời mời đến cô.​
Cô vốn đang lưỡng lự, Lâm Kính Ngôn nói với cô một câu, đi đi.​
Anh nói, anh biết Sở Vân Tú, nhìn qua thật yếu mềm, nhưng thực tế không sợ trời không sợ đất.​
Anh nói, Sở Vân Tú là đệ nhất Pháp sư nguyên tố, đội tuyển quốc gia nếu thiếu em nhất định là tiếc nuối lớn nhất.​
Anh nói, Sở Vân Tú, em nhất định phải đi, nhất định phải đem quán quân trở về.​
Anh nói, sẽ chờ em trở lại, anh ở trong phòng ăn này chờ em.​
Anh nói, Sở Vân Tú, em nhớ anh đã từ nói với em, sau khi giải nghệ, có một lời nhất định phải nói với một cô gái.​
Lâm Kính Ngôn khẽ mỉm cười với cô, "Sở Vân Tú, chúng ta trao đổi bí mật đi."​
Sở Vân Tú ngẩng đầu nhìn anh, "Được, em đếm ba hai một, chúng ta cùng nhau nói ra cái tên trong lòng. Ba, hai, một."​
"Sở Vân Tú."​
"Lâm Kính Ngôn."​
- END -​
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Ngọt ngào quá a a a...
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#3
Fic này thật hợp với Lâm đội, từ đầu đến cuối đều một bầu không khí nhẹ nhàng ôn nhu, ngọt mà lắng đọng, phảng phất chút tiếc nuối chút suy tư. Kết thúc là một tương lai tươi sáng cho cả hai người :giggle::giggle:
 

Bình luận bằng Facebook