Ongoing [Vân Vũ 2020] [Trương Sở] Biểu Tượng Tình Yêu

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Biểu Tượng Tình Yêu
Tác giả: 一锅点心
Editor: Mều Tinh
Beta: @Một Chiếc Nấm
Nguồn convert: [Trương Sở] Biểu Tượng Tình Yêu
Độ dài: 30k
Nhân vật chính: Trương Tân Kiệt x Sở Vân Tú
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Đang làm
Cảm ơn các chị em trong Hội Tự Sát đã giúp đỡ em rất nhiều ạ.
.
Văn án:
"Mấy người có biết vì sao ở vòng đấu trước Vân Tú đánh hung hăng như vậy không?"
"Nghe nói ẻm thất tình."
. . . .
"Còn thuốc lá không?"
"Còn."
"Hút một điếu cho tui nhìn thử."
.
Mục lục:

1 - 4 || 5 - 10 || 11 - 14 || 15 - 18 || 19 - 24 || 25 - 29 || 30 - 32
Ngoại truyện
.
~~ Hoàn ~~
.
~~Vân Thải Tinh Không - Chúng Tinh Phủng Tú~~
Sản phẩm sẽ được đăng lần đầu vào ngày 8/3




 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#2

Sản phẩm được phục vụ cho project: All Sở All - Chúng Tinh Phủng Tú
1.

"Mấy người có biết vì sao ở vòng đấu trước Vân Tú đánh hung hăng như vậy không?"

Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Bạch Ngôn Phi, Tần Mục Vân và Tống Kỳ Anh đều xoay đầu lại nhìn Trương Giai Lạc, người sau lại thần bí sờ râu ria không có thật trên cằm, cười quỷ dị như thể bị Vương Kiệt Hi nhập.

"Nghe nói ẻm thất tình."

Ba hậu bối quay mặt nhìn nhau, không biết nên đáp lại thế nào. Hàn Văn Thanh không có phản ứng, trực tiếp quay đầu tiếp tục phục bàn*, tựa như vừa rồi Trương Giai Lạc chẳng nói gì cả. Trương Tân Kiệt đẩy kính, đối với thông tin này có vẻ hứng thú hơn so với người khác nhiều lắm.
*"Phục bàn" là thuật ngữ của cờ vây, nghĩa là sau khi trận cờ vừa kết thúc, người chơi sẽ khôi phục bàn cờ cũ, để xem lý do mình thất bại, nếu không hạ cờ ở nước cũ thì mình có thua không, nên đổi nước cờ như thế nào để hoàn thiện trận hình..... Thảo luận với đối thủ về ván cờ vừa rồi để hoàn thiện thế cờ của bản thân. Thông thường thì mỗi kỳ thủ sẽ có một cách phục bàn khác nhau. Ở đây ý nói Hàn Văn Thanh đang xem lại replay và hoàn thiện với ý tương tự.
"Chuyện là thế nào?"


Theo lẽ thường, các hán tử Bá Đồ đều không hứng thú với việc bát quái, nhưng từ khi Sở Vân Tú hai lần liên tiếp bùng nổ tại All-stars —— một lần bởi Tô Mộc Tranh bị Vương Kiệt Hi chèn ép, còn một lần là bởi không xem được kết cục của thần tượng trong phim truyền hình —— về sau, mỗi chiến đội đều hiểu được lối chơi của Sở Vân Tú bị ảnh hưởng rất nhiều bởi cảm xúc cá nhân. Vì vậy, trong lúc thu thập tình báo của Yên Vũ thì cảm xúc của Sở Vân Tú, so với vũ khí bạc trên người Phong Thành Yên Vũ có thể còn quan trọng hơn.

Mà chịu trách nhiệm phân tích chuyện này, thường rơi vào người Trương Tân Kiệt.

"Nghe nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bên nhau đã được bảy năm, Vân Tú vẫn luôn dùng tiền lương của mình ủng hộ hắn lập nghiệp, không nghĩ đến cái tên trúc mã kia vừa lập nghiệp thành công, lại chạy theo con gái của một giám đốc nào đó...."

Trương Giai Lạc vừa nói vừa phẫn nộ, tuyển thủ chuyên nghiệp của giới Vinh Quang khá ít, nên rất thân thiết với nhau. Dù trên sàn đấu là đối thủ chí chóe với nhau, lại cũng như anh em trong nhà không thể không lo, em gái mình bị phụ tình, tự nhiên là phẫn nộ.

"Tôi biết rồi."

Trương Tân Kiệt tựa như có suy nghĩ, nói.

"Làm tốt lắm, không hổ là người có thể trà trộn vào group tuyển thủ Vinh Quang nữ..."


"Móa nó!!! Kiệt tâm bẩn, cậu báo đáp tôi như vậy hả!"

2.

Kết quả là trong trận đấu đoàn đội ngày tiếp theo, kênh chat của Bá Đồ spam nhiều nhất là:

"Thế này không giống tiền bối đã nói."

Trương Tân Kiệt không thể spam theo được, một mặt là điều này không phù hợp với tính cách của hắn, mặt khác hắn đã sắp bị cặp đôi thiện xạ của Yên Vũ dùng Loạn Xạ bắn chết.

"!"


Chiến lược của Yên Vũ rất đặc biệt, song xạ thủ hình thành thế tấn công có thể xưng là hung hăng nhất liên minh, nhưng trong hung hăng đó lại có trật tự. Bá Đồ theo kế hoạch cũ, trước xử lý nhà quyền pháp của đối phương, trong lúc đang chuẩn bị focus trị liệu, máu của Thạch Bất Chuyển chỉ còn lại 20%.

Điều này vẫn trong dự liệu của Trương Tân Kiệt, Bách Hoa Liễu Loạn tiếp ứng cực nhanh lại đúng thời điểm, Thạch Bất Chuyển dưới ánh sáng lóa mắt được yểm hộ rút lui dưới phạm vi công kích của cặp chị em họ Thư.

Sau đó hắn liền bị một chuỗi sấm sét từ trên trời giáng trúng do Phong Thành Yên Vũ ra tay.

"Đối thủ phát huy rất tốt, nhất là Sở đội."


Trương Tân Kiệt nói vậy ở buổi họp báo sau trận đấu.

"Có thể nói rõ ràng hơn không?"

"Mặc dù nhìn có vẻ hung hăng hơn, nhưng thực tế lại càng bình tĩnh." Trương Tân Kiệt trả lời.

Hóa ra "Con gái thất tình sau một đêm liền trưởng thành" trong truyền thuyết là có thật.

Trương Giai Lạc – người một mình mang theo Bách Hoa hai lần tiến đến chung kết do Tôn Triết Bình bị thương mà giải nghệ nghĩ như vậy.


3.

Trận đấu lần này là tại sân nhà Bá Đồ, thời gian biểu sau trận đấu cũng chẳng khác biệt gì so với bình thường, Trương Tân Kiệt rất tốt bụng không gia nhập đội ngũ bóc lột Trương Giai Lạc chiêu đãi khách mà một mình tản bộ đến phố ăn vặt. Hắn đang suy nghĩ nên ăn cái gì thì bị bóng lưng khoác đội phục Yên Vũ ngồi trong tiệm bên đường thu hút lực chú ý.

Sở Vân Tú buồn bã, ngồi một mình trong tiệm bún gạo.


Trương Tân Kiệt hơi do dự, sau vẫn đẩy cửa tiến vào.

"Sở đội, đi một mình?"

Sở Vân Tú đang thả hồn theo mây, bị Trương Tân Kiệt dọa giật mình, tuy nhiên đội trưởng Yên Vũ rất nhanh nở một nụ cười khéo léo: "Yo, vú em."

Trương Tân Kiệt đỡ trán, đây là biệt danh mọi người thường gọi hắn trong group chat thế hệ hoàng kim, nhưng mà cái biệt danh này so với Hoàng Thiếu Thiên "Hoàng thiếu" hay Tô Mộc Tranh "em gái Tô", thì xấu hổ hơn nhiều.

"Ngồi không?" Sở Vân Tú hỏi.

"Cảm ơn." Trương Tân Kiệt cũng không khách khí, trực tiếp ngồi đối diện cô.

Thật may là Sở Vân Tú đụng phải Trương Tân Kiệt chứ không phải là Trương Giai Lạc hoạt bát, đội phó Bá Đồ lúc ăn cơm tuyệt đối không nói một câu nào, cô cũng biết điều này. Trạng thái của cô bây giờ, không thích hợp với bầu không khí náo nhiệt.


"Sao không ở cùng với những người khác?"

Trương Tân Kiệt ừ một tiếng: "Thời gian biểu không hợp."

"Thời gian biểu của ông, ai cũng không hợp." Sở Vân Tú chế nhạo.

Trương Tân Kiệt thành thật hơi mù mịt nhìn cô: "Không phải cậu hợp sao?"

Hiển nhiên là chỉ hiện tại hai người đang ngồi trong tiệm bún gạo ở phố ăn vặt.

Đệt, trào phúng không thành lại còn bị chặn họng.


"Quấy rầy Sở đội giải sầu rồi?"

"A a a a... Ông cũng nghe nói hả..." Sở Vân Tú cười gượng.

"Sơ sơ, chuyện của Lý trúc mã với vị thiên kim họ Vương"


Sở Vân Tú suýt nữa phun đồ uống đầy mặt hắn.

Liên quan đến tin đồn Sở Vân Tú thất tình, trước tiên là do đám nữ tuyển thủ có quan hệ tốt với cô, cũng chính là "group nữ tuyển thủ Vinh Quang" mà đám nam tuyển thủ đòi bon chen vào làm thành viên ấy. Trong group cũng có nhiều người vì Sở Vân Tú mà bất bình, đi đầu là Đới Nghiên Kỳ trẻ tuổi, nóng nảy lại yêu ghét rõ ràng, cùng với Trương Giai Lạc – người được coi là khuê mật của hội nữ tuyển thủ, lúc hai người nói chuyện riêng, để tiện gọi còn thay tên hai nhân vật chính thành Lý trúc mã và Vương thiên kim kể chuyện cũ.

Trương Tân Kiệt cứ thế bán Trương Giai Lạc đi, Sở Vân Tú phẫn hận cắn ống hút: "Dẹp đi, sớm biết vậy lúc trước kick Hoàng Thiếu Thiên ra liền kick luôn cả Trương Giai Lạc ra ngoài."

"Tiền bối là có ý tốt."

Sở Vân Tú thở xem như ngầm thừa nhận, cầm ống hút chọc chọc viên đá bên trong ly nước, rất không tình nguyện giải thích.

"Làm gì cẩu huyết đến vậy, dùng tiền lương giúp đỡ hắn thì đúng là có, nhưng hắn đã nhanh chóng trả lại rồi. Nói là bên nhau bảy năm, thật ra một năm cũng có gặp mặt được mấy lần đâu. Ban đầu dự định qua mấy năm nữa giải nghệ liền...."


Cô bỗng nhiên dừng câu chuyện lại, nhìn thoáng qua Trương Tân Kiệt, có hơi xấu hổ. Đối với việc này cô nhất quyết không muốn mọi người nghĩ cô là người bị hại, tình cảm tan nát, trước nay lỗi đều không phải chỉ ở một người.

Nhưng mà Trương Tân Kiệt lại nhẹ nhàng gật đầu với cô biểu thị đồng ý 100%.

"Lập ra kế hoạch tốt nhưng không thể thực hiện, đúng là một chuyện rất tồi tệ."

Sở Vân Tú xém chút nữa lật bàn: "Trọng điểm không phải là cái này được không! Là tình cảm cơ, tình cảm!!"

"Không phải tình cảm thể hiện trong kế hoạch ở tương lai sao?" Trương Tân Kiệt điềm tĩnh giải thích, "Đối với một số thứ trừu tượng, cũng nên dùng hành động mới có thể chứng minh."


"..."

Sở Vân Tú buồn bực, tiếp tục cắn ống hút không phản bác, cô thừa nhận Trương Tân Kiệt đúng. Đới Nghiên Kỳ thường xuyên phát ngôn bất ngờ cũng đã nói: Yêu mà không hành động, người ta gọi là ăn dưa bở.

"Trong mắt Trương phó, tình cảm có cũng được mà không có cũng không sao."


"Yêu nhau thì dễ gần nhau mới khó," Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính, "Hành động, mới là yếu tố quan trọng duy trì một mối quan hệ lâu dài."

"Có tình cảm, tự nhiên có hành động."

Trương Tân Kiệt xem thường: "Năng lực và chất lượng hành động cần nhờ vào trí thông minh, Lý trúc mã có hiểu rõ cậu không?"

"Đương nhiên hiểu," Sở Vân Tú nhìn Trương Tân Kiệt một chút, "Hai người bọn tui cùng lớn lên trong một khu, tất nhiên hiểu rõ."


"Vinh Quang thì sao?"

"Hắn là thanh niên cầu tiến trong truyền thuyết, rất tự giác tránh xa game."


"Hắn biết cậu hút thuốc sao?"

"..." Sở Vân Tú bĩu môi, "Bọn tui cách xa quá, không có nhiều thời gian hiểu rõ đến vậy."


.... Thật ra là do cô tận lực giấu diếm.

Đúng lúc này chủ quán cơm bưng bún chua cay của bọn họ đến, vẻ mặt tươi cười đặt trên bàn, ngắt lời Trương Tân Kiệt chuẩn bị vạch trần lời ngụy biện của cô.

"Hai vị dùng ngon miệng."

Sở Vân Tú quơ lấy bình dấm định đổ vào trong chén, đột nhiên tay bị Trương Tân Kiệt nắm lấy.

"Để tôi." Hắn nói.

Cô vui vẻ buông tay, nhìn Trương Tân Kiệt một tay cầm muỗng nhựa ở tiệm, một tay nghiêng bình dấm, tốc độ của chất lỏng bên trong chậm chạp mà đều đặn tăng lên, dừng lại tại vị trí một nửa, toàn bộ quá trình không đến mười giây.

Trương Tân Kiệt đem thìa dấm cho vào chén cô: "Nếm thử đi."

Sở Vân Tú dùng thìa trộn lên, sau đó nếm thử nước dùng: "Không đủ chua."

"Được."

Lại chưa đến mười giây sau, áng chừng chỉ thêm một nửa lượng dấm hồi nãy vào chén cô.


"Ngon rồi." Hai mắt Sở Vân Tú sáng lên.

Trương Tân Kiệt hiếm thấy lộ ra nụ cười, lại thong dong rót ra lượng dấm của bản thân: "Thấy chưa, tôi hiểu rõ khẩu vị của cậu, chỉ cần không đến một phút."

Tuyển thủ có tỉ lệ mắc sai lầm thấp nhất toàn liên minh thông qua sự thật giảng đạo lý, mạnh mẽ chứng minh quan điểm của mình. Sở Vân Tú đau đầu nâng trán: "Vú em, tâm ông bẩn quá."

Trương Tân Kiệt không nhận, cho dấm xong liền trộn bún lên: "Sau này nếu như chúng ta cùng nhau ăn cơm, mỗi lần tôi đều có thể điều chỉnh độ chua mà cậu thích nhất. Đổi lại nếu là bạn trai cũ của cậu vì không dành ra một phút này tìm hiểu, chỉ có thể tùy tiện cho dấm vào theo vận may. Trong hai mối quan hệ trên quan hệ nào có thể duy trì lâu hơn, đáp án rất rõ ràng."

Đệ nhất vú em Vinh Quang nói chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không có cảm giác không ổn khi lấy bản thân so sánh với bạn trai cũ của người ta.

Vẻ mặt và tâm trạng của Sở Vân Tú đồng thời rối rắm, cô muốn phản bác lại, nhưng Trương Tân Kiệt đối diện nghiễm nhiên đã tiến vào trạng thái "Ăn không nói", cô cũng chỉ có thể ném cho hắn một cái nhìn khinh thường mà hắn không nhìn thấy, rồi cũng cúi đầu yên lặng ăn.

Bác chủ quán tuổi chừng năm mươi, vừa vặn có thể xem đôi thanh niên trẻ tuổi này ở tuổi con mình, nhìn thấy khách quen Trương Tân Kiệt đi ăn cùng với một cô gái xinh đẹp, lại còn phá lệ nói nhiều hơn bình thường, bỗng dưng cảm thấy cực kì cao hứng.

Tập trung ngồi ăn hiệu suất luôn rất cao, chỉ trong chốc lát Trương Tân Kiệt liền giải quyết xong phần của mình, hắn cầm lấy khăn giấy, lau miệng theo đúng tiêu chuẩn, rồi kết thúc trạng thái ăn tối. Sau đó giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh, nhìn qua gương mặt Sở Vân Tú vì ăn cay mà hơi hồng, yên lặng chờ đợi.

Khi Sở Vân Tú cũng ăn xong phần của mình, lau miệng xong, lúc vừa thả khăn giấy lại lên bàn, Trương Tân Kiệt mở miệng.

"Vậy thì Sở đội,"

Hắn nói,

"Cậu cảm thấy tôi như thế nào?"

4.

"Trương Tân Kiệt chắc chắn là điên rồi!"

Sau khi trở lại khách sạn, Sở Vân Tú liền tìm máy tính, chạy lên QQ gõ lạch cạch quăng câu này cho Tô Mộc Tranh. Sau đó lại cảm thấy chưa đủ, thêm tiếp ba dấu chấm than vào.

"Trương Tân Kiệt chắc chắc là điên rồi!"

Tô Mộc Tranh bị oanh tạc bởi bốn dấu chấm than: "Sao hả sao hả? Vú em thua trận đoàn đội nên nổi điên?"

Sở Vân Tú dùng APM 400+ gõ chữ bỗng dưng ngừng lại một chút. Cô phát hiện đúng là không thể xác nhận được tinh thần của Trương Tân Kiệt hôm nay liệu có bình thường hay không.

"Tú Tú, cậu kể tiếp đi, vú em ổng làm gì?"

Lòng Sở Vân Tú rất loạn, gõ rồi lại xóa xóa rồi lại gõ, cuối cùng rút thành bốn câu nói ngắn gọn súc tích.

"Ổng bảo ổng có thể làm bạn trai tớ!"

"Nhưng ổng không thích tớ!"

"Nhưng ổng bảo ổng có thể sống cùng người mình không yêu đến cuối đời!"

"Hơn nữa cũng có thể sống thật vui vẻ!"

Qua tầm hai phút, Tô Mộc Tranh trả lời: "Ừm, tớ cũng cảm thấy ổng điên rồi."

Ngày hôm sau, nhóm người Yên Vũ rời khỏi thành phố Q trong ánh nắng ban mai, nhịp điệu thi đấu vẫn như thường lệ, ai cũng không dư sức để lãng phí thời gian. Chỉ có về đêm, là thời gian Sở Vân Tú vốn như thường lệ sẽ gọi điện với Lý trúc mã, cô mới dành vài phút ngồi nhớ lại, lời tỏ tình đến vào lúc cô vừa mới rời khỏi nhà, thiếu niên yêu đương với cô bảy năm, ngày ngày đều kể với cô tình hình học tập trong điện thoại, tình hình công việc,... Hiện tại công thành danh toại, đứng tại vị trí hắn đạt được, cũng nên có người mà hắn nên có nhỉ....

Có lẽ có người đã định chỉ có thể cộng khổ, không thể đồng cam.

Cô không miễn cưỡng bản thân không được nhớ đến hắn, bảy năm tình cảm, nói buông ngay là không thể nào. Nhưng lợi ích của việc sống ở nơi đất khách quê người, chính là xung quanh không có dấu tích của hắn, những cái gọi là nỗi nhớ giống như cảm giác cô đơn thương xuân bi thu gì đó, cùng không tạo ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của cô.

Nhưng kỳ nghỉ đông vừa đến, mọi thứ lập tức trở nên khác biệt.

Trong group tuyển thủ chuyên nghiệp Tô Mộc Tranh lần thứ tư nhìn thấy Sở Vân Tú công khai đùa bỡn Lư Hãn Văn, rốt cục cũng không nhịn được mà nhắn riêng cho cô.

"Rảnh rỗi một chút liền suy nghĩ lung tung?"

Sở Vân Tú trả lời lại bằng một ảnh chụp màn hình trước đây Lư Hãn Văn liên tục cầu xin tha thứ, một con thỏ mắt như hạt đậu đang lăn lộn trên mặt đất: "Chị Sở, chị gái thân yêu của em, xin chị tha cho em đi!"

Tô đội trưởng rất không có hình tượng mà kéo lấy chị chủ nhà mình cười đến năm phút, sau đó hơi do dự hỏi Sở Vân Tú liệu có biết năm nay người bố tài phiệt của vị thiên kim họ Vương kia mở một bữa tiệc lại thành phố B, Sở Vân Tú trả lời ừ.

Trước đây, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Sở Vân Tú dù thế nào cũng mua một vé máy bay đến thành phố B, dính nhau vài ngày với Lý trúc mã đang khổ sở lập nghiệp, sau đó cùng nhau về quê thăm hỏi ba mẹ cô bác chú dì ở khu nhà cũ.

Năm nay, chớp mắt đã cảnh còn người mất, Lý trúc mã đã tay trong tay cùng với vị Vương thiên kim tham dự tiệc cho đại gia, còn Sở Vân Tú thì trong group tuyển thủ đùa giỡn hậu bối.

Có lẽ đây mới là quay về đúng quỹ đạo đi.

Cô đã nhìn ảnh chụp của vị thiên kim họ Vương kia trên mạng, khuôn mặt thanh tú, nụ cười thân thiện, chính là một tiểu thư khuê các điển hình. Trước kia khi cô cùng với Lý trúc mã cùng học tiểu học, đây chính là hình mẫu mà hắn thích.

Cô thở dài, quyết định lấy một điếu thuốc, tạm thời buông tha cho Lư Hãn Văn.

Lúc cô ngậm thuốc lá ngồi trở lại trên ghế, tin nhắn đến từ Tô Mộc Tranh hiện lên trên màn hình.

"Hình như Trương Tân Kiệt cũng nhận được lời mời."
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#3
Sản phẩm được phục vụ cho project: All Sở All - Chúng Tinh Phủng Tú
5.

Team đại gia trong Vinh Quang là một nhóm rất là bí ẩn.

Bởi trên thực tế nó chỉ tồn tại trong những suy đoán của các tuyển thủ khác.

Đội trưởng Tôn Triết Bình, nhóm năm người ở Nghĩa Trảm đã biết, gần đây nhất là Đường Nhu đã được thêm vào. Thành viên bị nghi ngờ cũng rất nhiều, chẳng hạn như Chu Trạch Khải, Diệp Tu, hiện tại lại thêm Trương Tân Kiệt nữa.

Đối với team đại gia, quan điểm của Sở Vân Tú vẫn luôn là: Một đám người bình thường tại tiệc mừng cũng tùy tiện mặc quần áo thể thao, đột nhiên đổi thành tây trang, vừa tưởng tượng liền thấy đau trứng.

Nhưng cô biết Tô Mộc Tranh nói câu này không phải để chọc cười.

Ngón tay lướt danh bạ cả nửa ngày, Sở Vân Tú cuối cùng vẫn lấy dũng khí bấm gọi cho Trương Tân Kiệt, chuông reo lên một lúc, thanh âm của đối phương liền truyền tới.

"Sở đội?"

"Vú em à... ặc... ông có tham dự buổi tiệc cho đại gia ở thành phố B không?


"Là tiệc rượu từ thiện cuối năm?"

"Ừm, đúng."

Trương Tân Kiệt không trả lời ngay, lập tức hiểu Sở Vân Tú muốn làm gì.

Vị tài phiệt họ Vương kia mở tiệc rượu lần này, nói muốn cho thể hệ trẻ tuổi giao lưu với nhau, thực tế là hướng mọi người giới thiệu người sắp làm con rể của ông. Mặc dù Trương Tân Kiệt xác thực là được mời, nhưng hắn đã sớm quyết định trước khi giải nghệ sẽ không tham dự những hoạt động này, lần này cũng định cự tuyệt.

Vốn định như thế.

"Thiếu bạn gái, đã định từ chối." Hắn bình tĩnh bịa ra lý do.

"À, vậy ông cảm thấy.... tui thế nào?"

Bốn tháng trước Trương Tân Kiệt vừa mới nói với Sở Vân Tú lời thoại này.

"Cậu sao?" Trương Tân Kiệt cười như không, "Cậu rất tốt."

Sở Vân Tú cầm điện thoại nghĩ, báo ứng đến thật là nhanh.

6.

Sở Vân Tú ăn mặc lộng lẫy thấy được cảnh tượng Trương Tân Kiệt mặc tây trang và giày da trước buổi tiệc rượu, cũng không động trời hay là khủng khiếp lắm như cô đã tưởng tượng.

Nhưng đó là do cô quá hồi hộp.

Trương Tân Kiệt nghi hoặc nhìn dáng vẻ cô đi một bước run ba bước: "Cậu run cái gì?"

Sở Vân Tú giống như đau dạ dày: "Đây là lần đầu tiên đó."

"Đừng sợ." Trương Tân Kiệt kéo tay Sở Vân Tú khoác lấy cánh tay mình, để phòng cô run rẩy đến mức ngã xuống, "So với Lý trúc mã, hôm nay đây mới là sân nhà của cậu."

Sở Vân Tú còn chưa rõ ý hắn là gì, vừa tiến vào hội trường, liền có người hướng bọn họ chào hỏi, cô nhìn rõ, là team năm người cao phú soái ở Nghĩa Trảm.

Trương Tân Kiệt chỉ về hướng sân khấu, ở đó có người bị vây quanh, chiều cao nổi bật, mặt đầy lãnh khốc lại cuồng ngạo, rõ ràng chính là đội trưởng team đại gia - Tôn Triết Bình.

Đến khi Đường Nhu từ trong vòng vây kia bước ra hô "Tú Tú", cô cuối cùng cũng tin tưởng Trương Tân Kiệt nói đúng.

Mỗi nữ tuyển thủ của Vinh Quang đều có đặc trưng của riêng mình, nữ vương như Sở Vân Tú, nữ thần như Tô Mộc Tranh, nữ hán tử như Đường Nhu, nữ binh sĩ như Liễu Phi hay nữ thần kinh như Đới Nghiên Kỳ....

Những người này ở trong mắt Tôn Triết Bình cũng chẳng phải vô dụng.

Đường Nhu vừa mới ra khỏi vòng vây, Tôn Triết Bình cũng thuận theo cô thoát ra rồi sải chân dài bước đến.

"Vân Tú, Trương Giai Lạc nói với anh hết rồi," hắn bày ra khuôn mặt ngông cuồng so với bình thường đen hơn vài phần, "em muốn xử hắn thế nào? Một câu thôi."

Không sai, đối với Tôn Triết Bình mà nói, đây đều là em gái nhà hắn cả.

Sở Vân Tú suýt nữa quỳ: "Tiền bối à, anh đừng nghe Lạc Lạc nói bậy, em đâu đến để trình diễn trận Tu La, em là người theo chủ nghĩa hòa bình!"

Tôn Triết Bình không kìm được "phốc" bật cười: "Đùa thôi."

Đám người cười đùa một lúc, Trương Tân Kiệt đưa tay nhìn đồng hồ, nghĩ đến nhân vật chính hẳn sắp xuất hiện, nhìn hướng sân khấu xem thử, quả nhiên, bên cạnh vị thiên kim họ Vương mặc bộ váy dài, là một tên nhóc diện âu phục phẳng phiu, đang nhìn thẳng vào bọn hắn.

Vừa nhìn lập tức bị dọa tè ra quần.

7.

Không thể nghi ngờ, người này chính là nhân vật chính ngày hôm nay – Lý trúc mã, giờ phút này hắn đang ngây người ra nhìn đám người trong team đại gia Vinh Quang.

Hiếm khi tham gia, nghe đâu là kinh doanh sản nghiệp Triều Tịch – Lâu Quan Ninh.

Thường chẳng ngó ngàng tới loại tiệc rượu dạng này – Đại thiếu gia nhà họ Tôn.

Gần như chưa từng lộ diện – Người thừa kế Trương gia thành phố Q.

Càng đừng nói đến thiên kim của Đường Thư Sâm, cũng rất ít xuất hiện ở các buổi tiệc xã giao – Đường Nhu.

Đây đều là những đại nhân vật mà nhạc phụ chuẩn bị giới thiệu cho hắn ở tiệc rượu, mà đặc điểm của những nhân vật này chính là một người so với một người càng khó gặp hơn. Lần này bỗng nhiên đều đồng ý sẽ tham dự, làm cho nhạc phụ cao hứng thật lâu, cảm thấy sức ảnh hưởng của bản thân ở thành phố B ngày càng tăng lên.

Tăng lên cái beep á.

Rõ ràng là bọn họ tự mình đến được không.

Nhìn lại mỹ nữ được đám người đại gia này vây quanh, dáng người lại hơi giống thanh mai trúc mã, bạn gái cũ của hắn – Sở Vân Tú.

Thời điểm nhớ đến Sở Vân Tú, Lý trúc mã vẫn rất khó chịu.

Mọi năm, thời điểm này hắn cùng với Sở Vân Tú đang ở khắp ngõ hẻm thành phố B, mua quà về hiếu kính với trưởng bối. Thời gian lập nghiệp quá khổ cực, một năm cũng chỉ có mấy ngày rảnh rỗi, lại có thể ở chung với bạn gái, đã từng giống như thiên đường ngọt ngào thoáng qua.

Nhớ đến tình cảm, bảy năm ký ức, không thể nói quên liền quên, nhưng hồn hắn, ở thời điểm mới gặp vị thiên kim họ Vương kia, liền bị nụ cười của đối phương làm cho điên đảo.

"Anh có khỏe không?" Vương thiên kim nhẹ giọng hỏi hắn, khuôn mặt nhu hòa lộ ra một chút lo lắng, đẹp đến mức không dính khói lửa nhân gian, để cho người ta có xúc động muốn bảo hộ cả đời.

Lý trúc mã đột nhiên cảm thấy có dũng khí.

"Anh không sao, yên tâm."

Phương chủ sự sắp xếp hoạt động rất quen thuộc, vị tài phiệt họ Vương – ba của Vương thiên kim tự mình chủ trì tiệc rượu, giới thiệu con rể tương lai với khách khứa, kỳ vọng con gái cùng với con rể mang đến tương lại cho công ty của gia tộc. Cuối cùng tự mình lấy champagne cho hai người, có thể là do quá hưng phấn, lực tay hơi mạnh, đụng trúng con gái, Lý trúc mã nhanh tay lẹ mắt đem Vương thiên kim kéo về phía sau, bản thân mình lại bước lên một bước nhận lấy ly rượu, vững chắc mà đưa nó đến tay vị hôn thê.

Sở Vân Tú đột nhiên thèm điếu thuốc.

"Ngoài cửa bên trái sân khấu là ban công, có một cái gạt tàn thuốc." Trương Tân Kiệt bỗng nhiên nói.

Sở Vân Tú nhìn Trương Tân Kiệt – người không nhìn cũng biết, như một phép màu của thế giới. Người sau lại có dáng vẻ đương nhiên.

"Tui không mang theo thuốc lá."

"Tôi có mang."

"..."

"Cả bật lửa cũng mang."

Sở Vân Tú nhìn xung quanh, cảm thấy việc như quỳ xuống dâng đầu gối vẫn là khỏi làm đi.

8.

Mở cửa ra ban công, khí lạnh lập tức thốc vào mặt, Sở Vân Tú không khống chể nổi mà rùng mình một cái mới chợt nhớ đến bản thân đang mặc lễ phục không tay.

Run rẩy đốt điếu thuốc lá, hung hăng hít một hơi, lại thở thật dài ra, ngụm khí nghẹn trong người cứ thế mà theo làn khói tan vào trời đêm mùa đông ở thành phố B.

Lạnh đến thấu xương.

Bỏ thuốc rồi quay về đại sảnh không phải không được, nhưng lúc này cô đang tự làm khó mình, đứng trong gió lạnh hút hết nửa điếu thuốc, đến lúc cửa một lần nữa được mở ra, Trương Tân Kiệt cầm áo khoác đi đến.

"Duỗi tay ra."

Cô ngoan ngoãn duỗi tay, để ổng tay áo lông cừu dày trùm lên hai cánh tay, sau đó bao cả người cô lại, thần kinh trước đó bị đông lạnh đến tê liệt dần dần được khôi phục lại, thân thể không tự chủ được lại bắt đầu run rẩy.

"Trương Tân Kiệt, ông thật sự là quá... quá hoàn mỹ." Cô dùng thanh âm run rẩy biểu đạt lòng biết ơn.

Trương Tân Kiệt đáp lại với ngữ khí bình thản, nhưng nội dung lại có thể hù chết cô: "Vậy vì sao cậu không quan tâm tôi?"

Sở Vân Tú chưa từng quên, ngày mùa thu bốn tháng trước, Trương Tân Kiệt không đến một phút đã tìm được độ chua hợp khẩu vị cô nhất để ăn bún chua cay, sau đó truyền bá cho cô lý luận hoang đường liên quan đến biểu tượng tình yêu quan trọng hơn so với bản chất của nó, cuối cùng lại nói, bản thân thích hợp làm bạn trai cô.

"Nhưng ông căn bản không thích tui mà." Cô cau mày, thực sự không thể tin được Trương Tân Kiệt thế mà lại bỏ qua điều quan trọng nhất.

"Nhưng tôi thích hợp với cậu." Trương Tân Kiệt hùng hồn nói.

Sở Vân Tú đỡ trán: "Chúng ta bàn lại việc này sau đi, ông để tui xử lý Lý trúc mã trước đã."

Trương Tân Kiệt ừ một tiếng biểu thị sự tán đồng, sau đó lập tức quay về trong hội trường.

Sở Vân Tú bỗng dưng có dự cảm xấu.

Quả nhiên, nửa phút sau, Lý trúc mã gần như là ngã nhào từ trong cửa ra ngoài, lảo đảo mấy bước mới đứng vững, sau đó như là thấy quỷ, cao giọng hô: "Vân Tú??!"

Sở Vân Tú im lặng lắc đầu với trời xanh.

Hán tử Bá Đồ đều là người uy vũ mạnh mẽ.

9.

Đây là lần đầu tiên Sở Vân Tú gặp lại Lý trúc mã sau khi kết thúc mối tình bảy năm. Sở Vân Tú giờ phút này có chút khẩn trương.

Cô đưa tay không cầm điếu thuốc lên: "Yo!"

Sau đó trong lòng tự khinh bỉ bản thân: Yo cái khỉ chứ!

Nhưng cô lại căng thẳng, Lý trúc mã cũng căng thẳng như vậy.

"Cô cô cô cô vì sao lại ở đây!"

"Tôi tôi tôi tôi tới tìm anh có chuyện!" Sở Vân Tú có tình bắt chước hắn nói lắp, HP của Lý trúc mã trong chớp mắt hạ xuống.

"Ặc, chuyện gì?"

"Còn có thể là chuyện gì nữa, về nhà ăn Tết làm sao nói với người lớn? Chẳng lẽ lừa mọi người chia tay sao?"

Lý trúc mã im lặng đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Kỳ thật vấn đề ăn Tết phải báo cáo như thế nào, ở đâu cũng có thể bàn. Sở Vân Tú nhất định phải chờ đến dịp vàng xanh rực rỡ màu mè hoa lá hẹ này để nhìn hắn, bởi trong thâm tâm cô vẫn sót lại một tia hi vọng, nếu Lý trúc mã là do nhất thời hồ đồ mà bán mình cầu vinh, cô nhất định lôi tổ tiên ba đời trong đại viện, lôi lời nhắc nhở phải sống thật tốt của mẹ hắn để kìm nén bản thân không được vung nắm đấm ra. Tóm lại nhất định phải đem ma quỷ ám hắn đuổi đi, lấy lại giá trị cốt lõi đúng đắn của chủ nghĩa xã hội mới được.

Sau đó thì sao?

Sau đó nói không chừng bọn họ còn có thể tiếp tục ở bên nhau.

Nhưng khi cô nhìn thấy Lý trúc mã trên sân khấu phản ứng mau lẹ, không tiếng động bảo hộ Vương thiên kim kia, mới hiểu ra rằng không thể nữa, người ta đích xác là quay đầu gặp được tình yêu đích thực.

Cô cẩn thận ấp ủ hi vọng này trong lòng suốt nửa năm qua, cuối cùng vẫn là thất vọng.


Câu được câu không hàn huyên vài phút, Lý trúc mã không hề có ý tứ muốn thông đồng với cô, dự định ăn ngay nói thật, là hắn thay lòng đổi dạ, là hắn có lỗi với Sở Vân Tú. Còn việc sau này mẹ hắn đuổi hắn ra khỏi nhà, sau đó lôi kéo mẹ Sở Vân Tú cả buổi khóc huhu, cũng đều nằm trong dự liệu.

Cuối cùng Sở Vân Tú khoát tay nói: "Được rồi, nhanh về đi, một lúc nữa nhạc phụ của anh lại lo lắng."

Lý trúc mã chạy trối chết.

Sở Vân Tú đứng cạnh lan can, thuốc lá trong tay sớm đã dập tắt, tích chừng một cm tàn thuốc, kẹp giữa ngón tay lạnh cóng của cô. Sau khi Lý trúc mã đến, từ đầu đến cuối, đều không có hỏi một câu, "Cô vậy mà hút thuốc."

Chậc, Trương Tân Kiệt nói đúng thật, là trí thông minh có vấn đề.

Cô quay đầu, đối mặt với thành phố B lạnh lẽo. Tiệc rượu ở tầng trệt, trước mắt là một tòa nhà cao chọc trời, căn bản không có cảnh đêm nào đẹp cả. Gần cuối năm, ánh đèn của tòa nhà cao tầng chỉ rải rác, nhìn thật thê thảm. Cô lại ngẩng đầu nhìn, là bầu trời mùa đông sâu thẳm, trôi nổi một tầng sương mù, thật rộng lớn, lại lúc ẩn lúc hiện.

Trời đất bao la.

Bọn họ cuối cùng vẫn là lìa xa.

10.

Trương Tân Kiệt tính toán thời gian trở lại ban công, Sở Vân Tú đang ở bên ngoài ngẩn người, hai cánh tay đặt trên lan can ban công, phơi bày dưới không khí giá lạnh, giữa ngón tay tàn thuốc mang theo làn khói ảm đạm.

"Cậu không lạnh sao?"

Sở Vân Tú như ở trong mộng mới tỉnh lại, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng đáp: "Lạnh." Thanh âm có hơi run rẩy.

Trương Tân Kiệt cau mày, đến sau lưng cô, tay trái cầm tàn thuốc ấn vào gạt tàn, tay phải vòng qua, ôm Sở Vân Tú vào lòng.

"Thế này có tốt hơn không?"

Sở Vân Tú lập tức cảm nhận được thâm ý của câu hỏi này. Hiện tại Trương Tân Kiệt mới chỉ vương tay ôm nhẹ lấy cô, nếu như cô nói không, hắn nhất định sẽ buông tay, một lần nữa duy trì khoảng cách của hai người.

Cô không nói gì, bởi đúng là tốt hơn rất nhiều. Chỉ một lát sau, người cô đều được thân nhiệt của hắn ủ cho ấm áp dễ chịu. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, bậc thầy chiến thuật nghiêm cẩn nhất Liên Minh vẫn như cũ không đổi sắc mặt.

Nhưng tôi thích hợp với cậu.

Cô bỗng dưng hiểu rõ được lý luận biểu tượng tình yêu so với bản chất còn quan trọng hơn của Trương Tân Kiệt. Mỗi người đều kỳ vọng vào tình yêu, bắt đầu từ trái tim đập nhanh đến tâm ý tương thông, sau đó ngày qua ngày tin tưởng vào nhau, vững chắc đem hai người thành một nửa hoàn hảo của nhau, từ đó cùng nhau trải qua ngày tháng hạnh phúc.

Mà Trương Tân Kiệt lại trực tiếp nhảy qua ba bước, thông qua quan sát cùng phán đoán hợp lý, trực tiếp biến thành một nửa hoàn hảo, từ đó cùng nhau trải qua ngày tháng hạnh phúc.

Cần cái thứ mệt tim như tình yêu làm cái qué gì!

Sở Vân Tú bỗng nhiên thông suốt, ánh mắt nhìn về Trương Tân Kiệt sáng lên, giống hệt lúc hắn nêm độ chua của bún chua cay phù hợp khẩu vị cô.

"Sao vậy?" Trương Tân Kiệt hỏi, âm thanh từ nơi rất gần truyền đến tai Sở Vân Tú, đặc biệt dễ nghe.

"Còn thuốc lá không?"

"Còn." Nói xong liền không biết lôi từ đâu ra một cây.

"Hút một điếu cho tui nhìn thử."

"... Vì sao?"

"Không phải ông nói ông thích hợp với tui sao?" Sở Vân Tú chính trực, "Tui phải nhìn xem ông có biết hút thuốc không đã."

Thật ra là do cô muốn xem dáng vẻ Trương vú em – người có thói quen sinh hoạt tốt nhất liên minh phá lệ ra sao.

Trương Tân Kiệt do dự chừng mười giây.

"Ừm."

Hắn rất không thuần thục ngậm thuốc lá vào miệng, lại rất không thuần thục châm thuốc, miễn cưỡng hút một hơi, ánh lửa đầu thuốc theo động tác của hắn lập lòe. Tiếp đó, một làn khói không nhanh không chậm được thả ra từ môi hắn, trên nền trời đêm trông vô cùng ưu nhã, theo làn khói nhẹ là âm thanh cực hấp dẫn, cùng với đôi mắt rũ xuống của Trương Tân Kiệt và sườn mặt sạch sẽ.

"Có thể sao?"

Sở Vân Tú ngây ngốc gật đầu.

"Sau đó thì sao?" Tô Mộc Tranh nhắn trên QQ.

Sở Vân Tú lăn một vòng trên giường lớn ở khách sạn, gửi lại một chuỗi emoji bĩu môi qua.

"Tệ lắm hả?"

"Không hẳn..." Sở Vân Tú lại lăn một vòng nữa, "Tớ hoàn toàn không nghĩ đến, loại nam nhân cấm dục như thế khi nhả khói, má nó vậy mà lại soái đến thế!"
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Sao tui lại nhớ tới mấy tình tiết kinh điển trong phim thế này :D

Quả nhiên vẫn muốn coi thử Tôn đại gia vì bảo vệ em gái trong nhà mà đi xử lý tra nam mà :D
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#5
Mỗi nữ tuyển thủ của Vinh Quang đều có đặc trưng của riêng mình, nữ vương như Sở Vân Tú, nữ thần như Tô Mộc Tranh, nữ hán tử như Đường Nhu, nữ binh sĩ như Liễu Phi hay nữ thần kinh như Đới Nghiên Kỳ....
Tiểu Đới thật đáng thương =))))
Sở Vân Tú nhất định phải chờ đến dịp vàng xanh rực rỡ màu mè hoa lá hẹ này để nhìn hắn
Trời ạ =)))))
Mà Trương Tân Kiệt lại trực tiếp nhảy qua ba bước, thông qua quan sát cùng phán đoán hợp lý, trực tiếp biến thành một nửa hoàn hảo, từ đó cùng nhau trải qua ngày tháng hạnh phúc.

Cần cái thứ mệt tim như tình yêu làm cái qué gì!
Yêu đương gì tầm này, hợp thì cưới =))))
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#6

Sản phẩm được phục vụ cho project:
Yên Vũ 2020 - Vân Biên Vũ Xuất: Phong Thành Yên Vũ
11.

Năm mới này, Lý trúc mã trải qua không tốt lắm.

Đầu tiên hắn về nhà thành thật khai báo lý do chuyện chia tay Sở Vân Tú, sau là bị đá ra khỏi nhà.

Tiếp đó hắn muốn tạo mối quan hệ tốt với team năm người đại gia của Nghĩa Trảm dưới danh nghĩa là nhà tài trợ, lại bị Lâu Quan Ninh khách khí mời ra khỏi cửa.

"Không được đâu Lý tiên sinh, chúng tôi thật không dám."

Nhận tài trợ thì có cái gì không dám!

"Chúng tôi đều thuộc tầng đáy của chuỗi thức ăn, ngài có thể đi Vi Thảo thử xem sao?"

Chuyện này thì liên quan quái gì đến chuỗi thức ăn chứ!

"Ngài nhanh chóng về đi, lát nữa Tôn tiền bối quay lại thấy thì lại đánh người đó."

Ai cơ?

Cạch! Cửa đóng.

Điều duy nhất an ủi hắn là, tuy đã chia tay với Sở Vân Tú, nhưng tình cảm thanh mai trúc mã vẫn còn, không đến nỗi cạch mặt nhau.

"Anh không biết đâu," Sở Vân Tú được hắn mời đi ăn món Pháp, nói với giọng điệu kịch tính, "Lúc mẹ anh với mẹ tôi biết hai nhà không được làm thông gia, tình cảnh lúc đó... chậc chậc chậc, cái mặt cứ gọi là đưa đám."

Lý trúc mã khóc thầm.

Thực tế, cuộc sống của Sở Vân Tú trôi qua cũng không có gì đặc biệt.

Bạn trai thay lòng đổi dạ, là loại sỉ nhục nhất trong các loại thất tình. Huống hồ đối phương lại là người bên cạnh tận bảy năm, dù sao chắc chắn là một năm tồi tệ. Nhưng mẹ Lý ngày ngày đều trưng ra bộ dạng bi thương, Lý trúc mã bị đuổi đi, cô ngược lại phải dỗ dành, ủy khuất của bản thân chỉ có thể giấu trong lòng.

Mẹ Lý vẫn luôn coi Sở Vân Tú như con gái mà thương. Lau sạch nước mắt, bà liền kéo tay cô, nói cô nhất định phải sống tốt hơn với con trai bà, để hắn quay đầu lại hối hận chết luôn.

Sở Vân Tú nghĩ đến Vương thiên kim dịu dàng lại lễ nghĩa cùng với gia thế hiển hách, suýt nữa buột miệng con trai bác lựa chọn rất sáng suốt.

Cho dù cô có không cam tâm, cũng biết Vương thiên kim tốt hơn mình. Nếu như cô là Lý trúc mã, nhất định cũng sẽ không chọn Sở Vân Tú.

Sau đó cô liền nghĩ đến anh chàng thú vị Trương Tân Kiệt.

Cuộc sống của Trương Tân Kiệt cũng không có gì đặc biệt.

Vụ đàm phán về quan hệ nam nữ của hắn với Sở Vân Tú vẫn chưa tiến triển thực sự.

"Vậy nếu như chúng ta phát hiện không hợp nhau, có thể chia tay hả?"

"Phát hiện không hợp chỗ nào thì trao đổi, chủ động điều chỉnh, cùng thảo luận rồi đưa ra phương án giải quyết, rồi dùng biện pháp tốt nhất. Không thể ngay từ đầu đã ôm suy nghĩ từ bỏ được."

".... Ông tỉnh đi, đây không phải cuộc họp ở Bá Đồ."

"Đã quyết định rồi thì tất nhiên phải đặt mục tiêu cao nhất chứ."

"Vú em à...."

"Hửm?"

"Ông có biết trên phim truyền hình thường xuất hiện những người đàn ông ưu tú mọi mặt, kế hoạch cuộc sống đặc biệt rõ ràng không?"

"... Không biết."

"Vậy tui nói cho ông hay, những người đó sau khi kết hôn thường đều xảy ra bạo lực gia đình."

"..."

Cuối cùng hắn cũng bị Sở Vân Tú cưỡng chế đáp ứng điều kiện "Nếu như cô cảm thấy không hợp thì liền chia tay", nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy bọn họ có khả năng chia tay.

Một chút cũng không có.

Mặc dù suy nghĩ này cũng làm hắn giật mình.

12.

Sau đó, Sở Vân Tú thực sự không thể ngày ngày đối mặt với vẻ mặt như đưa đám đó ở nhà được, liền xin phép ba mẹ cho về Yên Vũ sớm vài ngày. Vừa mới đến phòng huấn luyện, liền phát hiện cặp đôi Thư Khả Hân Thư Khả Di ngày thường nhìn kiêu ngạo vậy mà lại bí mật ở lại luyện tập thêm.

Đúng là trong họa có phúc, Yên Vũ trở mình là điều có thể dự đoán được.

Hai chị em nghe được tiếng cửa mở bèn quay đầu lại, liền thấy đội trưởng nhà mình quăng hành lý đi, dang rộng hai tay lao về phía họ, làm cả ba người đều té xuống đất, Thư Khả Hân với Thư Khả Di mỗi người đón một khuỷu tay thúc vào ngực.

Đội trưởng có hai cô làm đệm nên chẳng hư tổn một cọng lông.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Sở Vân Tú gọi điện thoại cho Trương Tân Kiệt biểu đạt sự vui sướng của mình, thuận tiện thương lượng vấn đề sau này làm sao bọn họ liên lạc với nhau. Bởi đối phương là Trương Tân Kiệt, cô tin chắc mình sẽ có một thời gian biểu chính xác đến từng giây.

"Liên lạc? Mùa giải mới sắp bắt đầu rồi, không có chuyện gì tốt nhất đừng liên lạc."

Trong Liên minh, nữ tuyển thủ có đấu pháp thô bạo thì ngoài đời lại là người rất cẩn thận, còn nam tuyển thủ có đấu pháp hung hãn thì ngoài đời càng hung hãn hơn.

Thư Khả Hân cầm điện thoại, mở Weibo mới được thêm V sau tên, chụp ảnh, gõ chữ, rồi gửi đi.

"Đội trưởng hôm nay lại quăng điện thoại đâu rồi ╰( ̄▽ ̄)╭"

Thư Khả Di yên lặng share lại.

Lý Hoa vừa đến câu lạc bộ Yên Vũ bằng taxi, nhìn thấy hai con người "tàn tật" này, thiếu chút nữa bảo tài xế chở mình về lại sân bay.
Mặt khác, Bạch Ngôn Phi vừa kết thúc kì nghỉ của mình và quay trở lại Bá Đồ. Đến phòng huấn luyện cậu lên tiếng chào Trương Tân Kiệt – người luôn đến phòng tập sớm.


"Chào đội phó!"

Trương Tân Kiệt gật đầu với cậu: "Mới về à."

Trong nháy mắt, Bạch Ngôn Phi thấy rõ hình ảnh trên màn hình, cậu cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

"Đội phó.... anh... xem phim truyền hình?"

"Ừ, cậu xem qua bộ này rồi?"

"Coi như vậy... không đúng... Hồi Tết em ngồi cùng với mẹ và chị gái nên ngó qua vài tập."

"Những người này..." Trương Tân Kiệt dùng ngón tay vòng một vòng mấy sao nam trên màn hình, "Ai về sau sẽ có hành vi bạo lực gia đình?"

Bạch Ngôn Phi cảm giác nhất định là cách đón Tết của cậu không đúng rồi.

13.

Sau đó Trương Tân Kiệt gửi một bức thư vài ngàn chữ, liệt kê rõ ràng các loại chứng cứ biểu hiện hắn chắc chắn sẽ không có hành vi bạo lực gia đình. Nhưng mà kết cục của hành động này, chỉ làm tăng thêm nghi ngờ mà thôi.

Sau khi khôi phục tiến độ huấn luyện, dựa theo thông lệ, vòng đấu bảng lại được mở ra. Chiến thuật của Yên Vũ dần chuyển dịch theo hướng của cặp đôi thiện xạ, Phong Thành Yên Vũ cũng lên solo nhiều hơn, mà đấu pháp của Sở Vân Tú, đúng như Trương Tân Kiệt nói, nhìn có vẻ hung hăng hơn, nhưng thực tế lại càng bình tĩnh.

Đến chặng cuối cùng của lịch thi đấu, Yên Vũ trên cơ bản sẽ dùng thứ hạng thứ năm để tiến vào quý sau, tuy vậy, trận đấu cuối cùng nghênh chiến Bá Đồ tại sân nhà, họ cũng không hề lơ là.

Mà Bá Đồ sẽ càng không lơ là, mặc dù vì trên sân khách nên đã mất vài điểm trận solo, nhưng đấu đoàn đội có Trương Tân Kiệt trấn thủ, vững vàng giành điểm, lấy được tỉ số 6:4.

Bộ phân PR của Yên Vũ có thể xưng là nhân tài marketing xuất chúng giới Liên minh, làm chủ nhà mở tiệc chiêu đãi nhóm người Bá Đồ, ăn mừng vì cả hai đội đều có thể vào quý sau, sau đó ngấm ngầm tìm người câu lạc bộ Bá Đồ bàn việc hợp tác làm figure số lượng có hạn.

Bộ phận PR Bá Đồ – thân nuôi ba tuyển thủ ngôi sao và bốn nhân vật ngôi sao nghe vậy toàn thân run lên, suýt nữa ôm đối phương gọi ba ba.

"Vân Tú," Trương Giai Lạc cầm ly rượu, tay khoác vai Sở Vân Tú, "Đánh tốt lắm, thông suốt rồi à?"

Không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà Sở Vân Tú nhìn về phía Trương Tân Kiệt, trước mặt hắn đặt một chén trà, đang nghiêm chỉnh ngồi nói chuyện gì đó với Bạch Ngôn Phi.

Thông suốt gì chứ, chỉ là nhờ phúc ai đó, cuối cùng cũng không còn ngây thơ, vậy thôi.

"Nói nữa rồi lại khóc tiếp!" Cô cũng cầm ly rượu lên, "Nào, Lạc Lạc, uống một chút nào!"

Trương Tân Kiệt bỗng nhiên dừng nói chuyện, xoay người lại, nhìn Sở Vân Tú hào phóng rót một ly rượu, sau đó chỉ Bạch Ngôn Phi nhìn cô.

"Đấu pháp và ý thức trên sân phải học tập cô ấy, ngược lại về thói quen sinh hoạt, nếu là Sở Vân Tú đề nghị, cậu tuyệt đối không được nghe theo."

Bạch Ngôn Phi ngờ vực, chỉ biết gật đầu.

Ba ly rượu vào bụng, Trương Giai Lạc bị vùi dập giữa đám đông. Mọi người trong bữa tiệc tụ tập tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm, chỉ có Sở Vân Tú buồn bực ngồi cạnh Trương Giai Lạc, mắt say mông lung lảo đảo một vòng, cuối cùng dừng trên người Bạch Ngôn Phi và Trương Tân Kiệt, bọn họ cách cô hai ghế, đang thấp giọng nói chuyện gì đó.

Trong trận đấu lôi đài, Bạch Ngôn Phi là người đầu tiên ra sân, vì chưa quen thuộc bản đồ, bị Sở Vân Tú dùng 20% máu cho chầu trời, giờ hẳn là có chút đả kích.

"Bạch Ngôn Phi?" Cô bỗng nhiên gọi.

Bạch Ngôn Phi và Trương Tân Kiệt đều nhìn lại.

"Chú lợi hại đấy, có muốn chuyển nhượng đến đây kế thừa Phong Thành Yên Vũ không?"

Đệ nhất pháp sư nguyên tố đào góc tường ngay trước mặt đội phó, Bạch Ngôn Phi bị dọa ra mồ hôi hột. Trương Tân Kiệt ngược lại hiểu ý Sở Vân Tú, cười nói với Bạch Ngôn Phi: "Thấy không, Sở đội cũng đã nói vậy, cậu phải tự tin lên."

"Đúng, Yên Vũ sẽ cho chú lòng tin, mà chỗ chúng ta em gái rất nhiều."

"Sở đội!" Trương Tân Kiệt không nói gì, nhìn Sở Vân Tú, phát hiện hai gò má cô đỏ ửng, hiển nhiên là đã say.

"Cậu uống bao nhiêu?"

"Không nhiều, còn đi catwalk được."

Trương Tân Kiệt bật cười: "Không tin."

Sở Vân Tú vỗ bàn: "Không tin ông theo tui ra ngoài, tui đi cho ông coi."

14.

Sau đó Trương Tân Kiệt và Sở Vân Tú dưới ánh mắt của Bạch Ngôn Phi, thế mà đường đường chính chính ra khỏi phòng.

Nơi mà bọn họ ăn uống nằm ở khu buôn bán sầm uất nhất, qua một con đường chính là đài phun nước ở quảng trường, gió đêm đầu hè xen lẫn với hơi nước xung quanh thổi qua má làm Sở Vân Tú tỉnh táo lại đôi chút.

"Không nghĩ đến cậu yêu mến hậu bối như vậy." Trương Tân Kiệt cười chế nhạo.

"Không lẽ trông mong vào người một tháng mới gọi điện an ủi một lần như ông? Bạch Ngôn Phi thật sự rất đáng thương." Sở Vân Tú không lưu tình phản bác.

Không sai, Sở Vân Tú và Trương Tân Kiệt – trên danh nghĩa là bạn trai bạn gái, bình thường chỉ liên lạc với nhau cố định vào ngày 10 mỗi tháng, chẳng khác biệt với việc bà di đến thăm mỗi tháng cả.

"Nếu như cậu thấy chưa đủ, có thể chủ động gọi đến, tôi sẽ không từ chối."

"Nhưng mỗi lần tui rảnh đều là sau mười một giờ." Sở Vân Tú lầm bầm.

Mười một giờ đi ngủ, vẫn luôn luôn duy trì, thời gian biểu của Trương Tân Kiệt đã nổi tiếng khắp toàn Liên Minh.

Trương Tân Kiệt cau mày, suy tư một hồi.

"Vầy đi, sau này mỗi tháng, đặc cách cho cậu một lần gọi điện sau mười một giờ."

Sở Vân Tú sụp đổ: "Tui không cần cái loại quyền lợi đó!!"

Trương Tân Kiệt bất đắc dĩ nhìn cô: "Vậy cuối cùng cậu muốn gì?"

Mặc dù đối phương thật lòng thành khẩn đặt câu hỏi, Sở Vân Tú lại không thể đáp lại. Suy cho cùng thì mối quan hệ của bọn họ trong mắt Sở Vân Tú căn bản chính là dấu hỏi chấm to đùng.

Từ vô số dấu hỏi chấm nhỏ bé tạo thành.

"Có một vấn đề tui vẫn luôn thắc mắc, vì sao ông lại chọn tui?"

"Bời vì cậu thích hợp tôi." Trương Tân Kiệt hiển nhiên đã có đáp án sẵn cho vấn đề này.

"Làm tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang mấy năm này, đối với tôi mà nói rất có ý nghĩa, điều này chỉ có những nữ tuyển thủ trong Liên minh mới có thể thấu hiểu, mà trong số tất cả các nữ tuyển thủ, tính cách của tôi với cậu phù hợp bổ khuyết cho nhau nhất. Ví dụ như vừa rồi, tôi cả buổi vẫn không thể giúp Bạch Ngôn Phi khôi phục lại tinh thần, nhưng cậu chỉ cần một câu liền có thể làm được. Trực giác nhạy bén như này, là điều mà tôi thiếu."

Sở Vân Tú nâng trán, mặc dù là bản thân nêu ra vấn đề, cũng nhận được đáp án trong dự tính, nhưng đối với loại phân tích đầy lý trí thế này, cô chẳng có hứng tẹo nào.

“Thà là ông nói vì tui xinh còn đỡ hơn cái này.”

Trương Tân Kiệt bỗng như ngộ ra: "À, cái cậu nói là đánh giá vẻ ngoài.”

Lại quăng ra một danh từ cao cấp. Sở Vân Tú nâng trán: "... Tân Kiệt đại đại, tui sai rồi, ông coi như chưa nghe thấy gì cả đi."

"Không, điều này rất quan trọng." Trương Tân Kiệt nghiêm túc suy nghĩ, "Nhận xét vẻ bề ngoài chính là ảnh hưởng quan trọng, cảm ơn cậu nhắc nhở."

Sở Vân Tú trực tiếp bị chọc giận.

Bọn họ tùy ý đi bộ trên quảng trường, đài phun nước có một đài quan sát nhỏ để ngắm cảnh, Sở Vân Tú đối với nơi này quen đến không thể quen hơn, ba bước biến thành hai bước nhảy lên, quay đầu phát hiện tầm mắt Trương Tân Kiệt đang rơi trên mặt mình.
"Vú em, ông ngẩn ngơ gì đấy?"


Trương Tân Kiệt nghiêng đầu nhìn cô, mơ hồ mang theo ý cười.

"Tôi đang tự hỏi, chỗ nào của cậu là xinh đẹp nhất."

"Phì!" Sở Vân Tú bị chọc cười, "Vậy ông suy nghĩ cho kỹ nhá."

Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, chăm chú nhìn cô. Sở Vân Tú phối hợp đứng đối diện hắn, cười cười chờ hắn quan sát.

Thành phố sân nhà Yên Vũ là một thành phố ở phương nam, cách bố trí đèn ở đài phun nước quảng trường hoàn toàn khác với phương bắc. Đủ loại đèn ẩn giấu dưới dải cây xanh, ngọn cây, dưới cầu, đêm đến nước xanh hoa đỏ bao trùm khắp nơi. Sở Vân Tú đứng đó, xinh đẹp thanh thuần, tóc dài nhẹ bay, khoác trên mình chiếc áo phông và quần dài đồng phục của Yên Vũ, tùy tiện cười.
Trương Tân Kiệt kết luận: "Ở đâu cũng đẹp."


"Phạm quy! Vú em, ông học đâu ra lời ngon tiếng ngọt vậy!"

"Tôi trước giờ không nói lời ngon tiếng ngọt, đây là kết luận tôi suy ra sau khi suy nghĩ thận trọng."

"... Ông nói như vậy lại càng giống lời ngon tiếng ngọt!"

"Tất nhiên là không phải, sự thật ngay đó, tôi chẳng qua chỉ trần thuật lại thôi... Cậu sao vậy, mắt không thoải mái à?"

Trương Tân Kiệt bước vài bước lên đài quan sát, Sở Vân Tú che khuôn mặt đỏ bừng ngồi xổm xuống, mặc kệ hắn làm gì cũng không buông tay.

"Tân Kiệt đại đại đạo hạnh quá cao, tại hạ chịu thua."

Vốn định chờ đúng 08:03 p.m đăng, cơ mà lại bận đi học 7-9 mất QAQ *khóc 7749 dòng sông* thôi đành chọn giờ này vậy, cũng đẹp mà....
Sau một thời gian dài.... từ ngày 8-3 đến hôm nay là 3-8 :v thì... I'm comebackkkk. Khụ, hứa sau này sẽ không lặn lâu thế nữa.... Qua đợt này đã... 7 ngày nữa thôi là kết thúc rồi TT^TT Rồi mọi người sẽ lại thấy một con Mều trở lại!!!


Sở Vân Tú, sinh nhật vui vẻ!!
Hãy vững bước trên đoạn đường tiếp theo,
chị nhé ^^
Tiến lên nào,
Sở đội,
đội trưởng Yên Vũ...
 

Bình luận bằng Facebook