Ongoing [Hàn Diệp] Tổng Hợp Đoản Văn

Tiểu G

Gà con tiến hóa
Bình luận
4
Số lượt thích
20
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Văn Thanh
#1
Title: [Hàn Diệp] Tổng Hợp Đoản Văn.​
Author: Tiểu G.
Category: Hàn Văn Thanh x Diệp Tu, fanfic.
■ Waring: Dù đã hạn chế nhưng vẫn sẽ có yếu tố OOC.

________________________
#1 Tương Ái Tương Sát.

"Đạo bất đồng bất tương vi, Lão Hàn... Xin lỗi."

Dứt lời viên đạn từ họng súng đen ngòm trong tay Diệp Tu liền bắn vào ngực trái của Hàn Văn Thanh, tạo nên một đóa hoa mỹ lệ nở rộ trên chiếc áo màu trắng mà gã đang mặc.

"Phằng."

Âm thanh nổ súng cứ vang vọng trong tai hắn, gương mặt nhiễm máu, một dòng máu đỏ tươi nói cho Diệp Tu biết bản thân vừa mới làm gì. Hắn cất bước, bước đến bên Hàn Văn Thanh, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của đối phương. Khóe miệng treo lên nụ cười ngả ngớn như mọi khi.

"Lão Hàn, anh sắp chết rồi. Cảm giác thế nào?"
Bên miệng ọc ra một ngụm máu, Hàn Văn Thanh cũng không trả lời câu hỏi vô nghĩa của Diệp Tu mà dồn tất cả sức lực còn lại của mình kéo lấy đối phương, đôi môi tái nhợt cường ngạnh hôn lên môi hắn. Khóe miệng gã mỉm cười, chỉ là nụ cười này lại bao phủ bởi màu đỏ của máu.

"Tôi yêu em!"

Diệp Tu cũng cười, cười đến vô cùng vui vẻ.
"Trùng hợp thật, tôi cũng thế." câu nói vừa dứt hắn cũng ngã vào người Hàn Văn Thanh. Rồi dùnt chút sức còn lại, cúi đầu nhìn con dao ở bụng mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

"Lão Hàn, anh không biết dịu dàng là gì sao?"
 
Last edited:

Tiểu G

Gà con tiến hóa
Bình luận
4
Số lượt thích
20
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Văn Thanh
#2
#2 Sư Đồ Luyến

Ngày đó khi gặp Hàn Văn Thanh một thân máu thịt lẫn lộn nằm trong đóng xác chết sớm đã bốc mùi, câu đầu tiên Diệp Tu nói với hắn là:

"Ngươi muốn chết sao?"

Hàn Văn Thanh không nói hai lời liền đáp.

"Không."

Diệp Tu cong môi, không nhìn đến những cái xác đầy mùi khó ngửi nằm rải rác ở xung quanh mà chỉ nhìn vào hài tử với vài hơi thở thoi thóp trước mắt cười như không cười hỏi.

"Ta có thể cứu ngươi, thế nào?"

Hàn Văn Thanh cười gằn, dùng ý lạnh trên khóe môi thay cho câu trả lời. Thấy thế, Diệp Tu có chút tiếc nuối lắc đầu vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp.

"Ngươi cam tâm?"

Lời nay vừa ra không biết Hàn Văn Thanh bị cái thì kích thích mà phun ra một ngụm máu đen, hai mắt vốn trống rỗng bỗng dưng trở nên rét lạnh. Hắn lạnh lùng nhìn Diệp Tu.

"Không phải chuyện của ngươi, cút!"

Không để ý đến lời lẽ khó nghe của đối phương, Diệp Tu cười đến không đứng đắn trả lời.

"Haha, nhưng ta lại không muốn cút làm thế nào bây giờ?"

"Vì cái gì?"

"Hả?" Diệp Tu có phần không nghe rõ, hỏi lại.

"Vì cái gì... muốn cứu ta mà không phải là giết?"
giọng nói suy yếu có phần đứt quãng truyền vào tai Diệp Tu nói cho y biết Hàn Văn Thanh đã không còn chống đỡ được bao lâu.

"Ngươi biết đấy, cứu một mạng người còn hơn xây mười tòa tháp a." ngoài dự đoán, Diệp Tu đưa cho hắn một lý lo đơn giản đến... buồn cười!

Lần này, Hàn Văn Thanh không hề trả. Mà chỉ giương đôi mắt khô nứt giăng đầy tơ máu của mình nhìn thẳng vào hai mắt đen láy tựa bảo thạch của Diệp Tu như thể muốn thông qua chúng mà nhìn sâu vào lòng y xem y đang nghĩ cái gì, mhưng tiếc rằng cái hắn có thể thấy chỉ là ý cười ngả ngớn như có như không trong mắt đối phương mà thôi.

Nhìn không thấu!

Hắn thật sự nhìn không thấu cái người trước mặt này...

"Thật đáng mỉa mai khi ta nghe thấy lời này nói ra từ trong miệng của bọn ngụy quân tử các ngươi." Hàn Văn Thanh khô khốc nói, ngữ điệu có phần châm chọc.

"Này, đừng quơ đũa cả nắm a! Ta lương thiện thế này làm sao lại giống đám người đó chứ?!" Chân mày Diệp Tu nhảy một cái, y vội vàng thanh minh tỏ vẻ bản thân oan uổng vô cùng.

"Hừ." Và đáp lại lời giải thích được xem là không đáng tin này của Diệp Tu là một tiếng hừ lạnh từ Hàn Văn Thanh.

Thấy vậy, Diệp Tu ảo não không thôi. Y thật sự chỉ là đơn thuần muốn cứu người thôi có được không?!

"Mặc kệ, ta muốn cứu là cứu quản ngươi có đồng ý hay không!" Dứt lời Diệp Tu lấy một viên đan dược từ trong ống tay áo ra rồi cưỡng chế nhét vào miệng Hàn Văn Thanh. Sau đó, trước tiếp đánh ngất hắn, vác đi.
...

Đợi đến khi hắn tỉnh lại thì đã ba ngày sau.
"Ồ, tỉnh rồi đó à? Xem ra dược của tên kia quả thật không tồi." Vừa mở ra hai mắt, đầu óc chếnh choáng còn chưa kịp tỉnh táo thì một giọng nói lười biếng đã truyền vào tai Hàn Văn Thanh làm hắn không khỏi nhăn mày. Đưa mắt nhìn lại thì hấy Diệp Tu một thân áo trắng nhếch nhác đang nhàng hạ nằm ườn ở trên giường vẫy vẫy tay chào hắn...

Hàn Văn Thanh cũng không lạ, một màn trước khi bị đánh ngất đã giả thích sự tồn tại của Y. Hắn động đậy khóe miệng, dường như định nói gì đó thì cảm thấy thân thể có chút không đúng nên cúi đầu nhìn xuống và kết quả...

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì Hàn Văn Thanh liền đen mặt!

Chỉ thấy trên người hắn lúc này một mảnh vải cũng không có, cả người trần truồng mà ngâm trong dục thũng đầy mùi thuốc!

"Ngươi!!!" Hàn Văn Thanh nghiến răng, hai mắt như muốn phun lửa mà nhìn Diệp Tu, cùng lúc trên lỗ tai của hắn cũng hai vệt hồng hồng rất là khả nghi.

" Ta làm sao? Là ta cứu ngươi đó, tiểu tử." Diệp Tu không thèm nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn mà mệt mỏi đánh một cái ngáp thật dài. Sau đó y vặn vẹo thắt lưng lười nhát của mình rồi miễn cưỡng đứng dậy bước đến chỗ Hàn Văn Thanh.

Thấy Diệp Tu bước đến, Hàn Văn Thanh liền vun nắm đấm nhưng đáng tiếc thân thể của hắn giờ đây là hình dạng của đứa bé bảy, tám tuổi thì làm sao có thể gây khó khăn cho Diệp Tu?

Y thậm chí còn không nhìn tới, mà chỉ đưa tay sờ vết thương trước ngực của hắn, sau đó gật đầu hài lòng nói.

"Ân, không tồi đã kép lại rồi. Khoảng chừng một tháng nữa là khỏi hẳn."

"Ngươi làm cái gì?!" Hàn Văn Thanh mặt mày âm trầm, lạnh như băng nắm lấy bàn tay đang sờ mó thân thể mình nghiến răng nói.

Diệp Tu nâng mắt nhìn hắn, sau đó bĩu môi ném một ánh nhìn xem thường.

"Chỉ là tiểu hài tử lông tóc còn chưa mọc đủ, thẹn thùng cái gì?"

Hàn Văn Thanh cơ hồ nghiến nát cả răng, hận không thể một trảo vồ chết Diệp Tu!

"Đưa quần áo cho ta."

"Chậc, tiểu tử ngươi thật không biết điều a. Ca đây khó khăn như vậy mới từ trong tay Diêm vương cướp về được cái mạng này của ngươi, một câu cảm ơn cũng không biết nói sao?" Diệp Tu chậc lưỡi, lắc đầu nói.

Hàn Văn Thanh ngược lại, lại cười gằng.
"Ta cần ngươi cứu sao? Còn nữa mau đưa quần áo cho ta!"

"Nói ca tên của ngươi, ca cho ngươi quần áo." Diệp Tu nhếch miệng, không hiểu sao hắn rất muốn bắt nạt tiểu tử này.

Hàn Văn Thanh mặt mày ám trầm nhìn y, trong lòng thầm thề một khi trở về hình dạng cũ liền đem cái tên này giết chết!

"Hàn Văn Thanh."
....

Trãi qua một màng nháo loạn ngày đó, một tháng gà bay chó sủa cũng bất đầu trên Gia Trang của Thần Chi Lĩnh.

Người qua đường giáp: Nghe nói Diệp Tu đại nhân gần đây thu được một cái đồ đệ kêu là Hàn Văn Thanh.

Người qua đường ất: Nghe nói Diệp Tu đại nhân vì tên đồ dệ không rõ lai lịch này mà ngắt hết thảo dược trong Vi Thảo viện của Kiệt Hi đại nhân đem trị thương cho hắn.

Người qua đường bính: Nghe nói đồ đại này của của Diệp Tu đại nhân tính tình tuyệt không tốt, một câu không hợp liền đánh.

Người qua đường tý: Nghe nói mặt hắn rất đáng sợ, mấy hôm trước còn dọa sợ Nghiên Kỳ muội muội ở Lôi Đình phong!

Nghe nói...

Cứ vậy tiếng xấu của Hàn Văn Thanh ngày một vang xa, chẳng mấy chốc đã truyền khắp Thần Chi Lĩnh. Mà sự thật trong đó thì...

"Diệp Tu, ngươi lăn ra đây cho ta!" Hàn Văn Thanh một chân đạp tung cánh cửa rách nát của cái phòng rách nát, nơi mà Diệp Tu vẫn hay nằm ườn phơi... Bụng.

"Ầm ĩ cái gì, im miệng." Diệp Tu vẫn như trước nằm dài trên giường. Mí mắt cũng không chịu nhấc, lười biếng nói.

"Ta từ khi nào trở thành đồ đệ của ngươi?!" Hàn Văn Thanh giận tím mặt, ba bước thành hai bước đến xách lên vạt áo của Diệp Tu, chiếc so với Diệp Tu đại thì hắn lại quá tiểu, cơ bản là nấc không nổi a.

"Có gì không tốt? ca đây rất lợi hại, bảo vệ ngươi liền hảo không cần lo lắng, không ai dám giết ngươi." Diệp Tu ngóc đầu dậy, tụy tiện chỉnh lại vạt áo bị Hàn Văn Thanh kéo hư, không để tâm nói.

"Ngươi biết?" Chân mày Hàn Văn Thanh nhíu chặt, hai mắt không tốt mà nhìn Diệp Tu.

"Ta biết cái gì?" Diệp Tu tiếp tục mỉm cười nhìn hắn.
 

Bình luận bằng Facebook