57.
Thích một người, là cảm giác như thế nào nhỉ?
Tống Kỳ Anh ngậm xâu kẹo hồ lô, lắc lư cái đầu, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Đời sống tình cảm của một đứa trẻ ở nhà trẻ cũng rất chi là phong phú, có kết bè kết đảng, có cả ái hận tình cừu.
Tống tổng tốt xấu gì cũng là nhân vật gây sóng gió ở nhà trẻ, cho nên ở tuổi chập chững vào đời đã gặp biết bao chuyện sầu lo về mấy vụ tình cảm này.
Ví dụ như cô bé nhóc chú ý gần đây hình như rất u sầu, nghe nói là vì Giáo sư Diệp trong “Em đến từ Hưng Hân” thật sự quá đẹp trai.
Bởi vì Giáo sư Diệp quá đẹp trai, cô bé không rảnh đánh nhau với nhóc. Tống tổng rất buồn bực.
Cho nên nói, thích một người rốt cuộc là cảm giác gì đây.
Tổng tống dũng cảm tìm kiếm nguyên lý và bản chất của sự vật, tập một, bắt đầu.
Hồi tưởng sự việc xong rồi, Tống tổng buồn rầu ăn hết cục kẹo hồ lô cuối cùng.
Nhóc hỏi bà nội: Giáo sư Diệp thật sự đẹp trai đến thế sao.
Bà nội - hôm nay vẫn đẹp giai phóng khoáng, càng già càng dẻo dai đi lễ chùa, quay đầu lại độ hấp dẫn tăng 3000% - nhìn nhóc.
Vậy phải xem con dùng ai làm tiêu chuẩn đã. Ví dụ như con dùng bà nội làm tiêu chuẩn, vậy mấy đứa ở quán net có phải chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất ngước nhìn mũi chân của bà nội thôi đúng không.
Kỳ Anh nhìn bà nội, rất đồng ý.
Nhóc ngẫm nghĩ chút rồi nói, con cảm thấy ba con còn đẹp trai hơn chú đó.
Nghe cháu trai khen vợ con mình đẹp trai, bà nội đẹp trai hiển nhiên có chút không cam lòng.
Vậy đại đại con như thế nào.
Tống tổng cắn que trúc nghĩ rất lâu, cuối cùng cẩn thận bình luận một chút:
Phong cách của đại đại con với chú đó hong giống nhao.
Tuy rằng ba mình đẹp trai hơn giáo sư Diệp, nhưng mà nhóc Kỳ Anh cảm thấy không cần thiết nói sự thật này cho mấy cô bé. Nếu cô bé thích ba mình thì hơi phiền, vì ba là của tui nha.
Thế nhưng hôm nay ba lại dính với đại đại rồi hong quan tâm mình nữa. Sáng sớm gọi ba, ba cũng không chịu rời giường. Bình thường chỉ cần ba ở nhà là mình ngủ chung với ba, ba luôn tỉnh dậy trước mình sau đó mới gọi mình dậy, làm bữa sáng cho mình. Bà nội tuy siêu siêu đẹp trai nhan sắc đỉnh cao, nhưng nấu cơm, thì, hong có bằng đại đại đâu.
Bọn họ bây giờ đang làm gì nhỉ, làm chuyện mình có thể làm với người mình thích sao.
Ba nói khi mình lớn lên rồi, mình có thể làm chuyện có thể làm với người mình thích.
Tống tổng trầm tư ngắm bầu trời.
Giáo sư Diệp nói, đố kị là cảm xúc ngu ngốc nhất trong tất cả cảm xúc mà nhân loại có.
Giáo sư Diệp còn nói, nổ lực là thứ không đáng để khoe khoang nhất.
Cho nên, chờ khi con lớn lên chúng ta hãy quyết đấu một trận sống còn đi, đại đại.
Phụ huynh đang bận ký hiệu hiển nhiên không rảnh quan tâm đời sống tinh thần phức tạp của con trai trưởng thành sớm đến như thế.
Không phải trẻ con nên nghĩ đến chuyện biến hình để giải cứu thế giới à.
Còn có giáo sư Diệp là cái giống gì đâu, vì sao lại xuất hiện Diệp Tu đang sầu muộn với vẻ mặt trào phúng, phim truyền hình này không bị lỗ đấy chứ.
Hàn Văn Thanh vươn tay tắt TV, ai mà biết hai người bọn họ vừa nãy lăn lộn ở trên sô pha làm sao không cẩn thận đè lên cái điều khiển TV, trong lức ngàn cân treo sợi tóc thì nhìn thấy một gương mặt căng thẳng, dường như từ tốn tiến lại gần săm soi hai người bọn họ để kiểm tra hiệu quả của thuốc.
Đờ mờ suýt chút nữa đã đập cái màn hình TV.
Một trận đó làm hai người hoãn lại, Lão Hàn thở gấp vài hơi một hồi, không sánh được với thanh niên thể lực dồi dào năng lượng dồi dào nhu cầu rất cao; Trương Tân Kiệt, quả là một chàng trai sâu không lường được.
Có lẽ nhận ra cơn mệt mỏi của đối phương, hai ngươi yên lặng xích lại gần một hồi, ôm nhau như thú con, ngủ không đủ giấc lại mỏi mệt cả đêm, cả hai tựa đầu vào nhau thiếp đi trong hơi thở của nhau. Hàn Văn Thanh chẳng mấy chốc đã gục đầu ngủ say như chết trên vai cậu, hơi thở phả lên cổ khiến Trương Tân Kiệt ngứa ngáy, lay anh tỉnh dậy, nhìn trên người của cả hai đều phủ đầy dấu hôn, thầm nghĩ cứ thế mà ngủ thì không cảm lạnh mới là lạ, cậu muốn đi lấy chăn đắp lên cho anh, chân vừa đặt trên đất đột nhiên cảm thấy tê rần, toàn thân như hóa cát đổ sụp xuống, một tay của Lão Hàn vẫn vô thức khoác lên trên hông cậu lần này trượt khỏi, thân thể mất thăng bằng, ầm một phát đập mạnh xuống sàn.
Người đàn ông vừa mới ngủ say một chút lập tức thức tỉnh,
------ Tân Kiệt? Sao lại ngã rồi?
Vươn tay tính ôm eo cậu đỡ lên, nhưng tay mới chìa ra thì liền dừng lại, anh kinh ngạc không nói nên lời -----
Đờ mờ sao cái cảnh trước mặt này, đã ghê.
Ánh mắt của anh cháy bỏng làm cơ thể mẫn cảm run lên, tay chống trên đầu gối theo bản năng muốn đưa ra sau chặn lạ, nhưng sự phân tâm dần thả lỏng và giảm xuống, may mắn thay, Lão Hàn đã nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo cậu, để cậu tựa vào cánh tay mình đứng lên.
Chặn cái gì đó.
Trương Tân Kiệt chống tay anh đứng thẳng dậy, ngẫm nghĩ rồi cười, nói, không chặn nữa. Không có gì không để anh nhìn được.
Đậu mùa mới nói một câu thôi mà mình đã muốn cứng hết cả lên, mày nói coi tỷ lệ chí mạng cao bao nhiêu.
Đang tính tranh thủ bầu không khí hoa đẹp trăng tròn tất cả đều vừa đủ này để cố gắng cày cuốc, người thương lại hơi nhúc nhích thân thể nói, khó chịu quá…em đi tắm một chút.
Anh giúp em.
Trương Tân Kiệt lôi cái khăn ở bên cạnh qua đưa cho anh.
Anh đi lau sạch sàn nhà đi.
58.
------- Đạo diễn ơi, phòng tắm play đã nói đâu rồi!?
Đột nhiên đổi kịch bản? Chuyện này tui chưa nghe qua bao giờ nhé!!
Lão Hàn lau sàn nhà sương sương vài cái rồi ném cái khăn đi chạy vào phòng tắm, tốc độ kia cứ như gấp rút vào ghế để coi phim tình củm giờ vàng lúc 8 giờ vậy, ngay cả cũng không thèm gõ mà trực tiếp xông vào, vừa lúc mới chiếu xong đoạn phim giới thiệu, nhạc chủ đề và tình tiết cuối tập trước, bắt đầu chiếu tình tiết hoàn toàn mới.
Hơi nước mịt mờ ướt át, gạch men mới nóng lên một chút, mái tóc đen và làn da trắng sứ bị nước xối ướt, ấm đến mức người thay hình đổi dạng, cả người nhũn ra. Lần này cậu cũng không chặn lại; gương mặt vẫn còn hơi đo đỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi vô định, khẽ giương khóe môi cười với anh.
Thích một người, là cảm giác như thế nào nhỉ?
Tống Kỳ Anh ngậm xâu kẹo hồ lô, lắc lư cái đầu, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Đời sống tình cảm của một đứa trẻ ở nhà trẻ cũng rất chi là phong phú, có kết bè kết đảng, có cả ái hận tình cừu.
Tống tổng tốt xấu gì cũng là nhân vật gây sóng gió ở nhà trẻ, cho nên ở tuổi chập chững vào đời đã gặp biết bao chuyện sầu lo về mấy vụ tình cảm này.
Ví dụ như cô bé nhóc chú ý gần đây hình như rất u sầu, nghe nói là vì Giáo sư Diệp trong “Em đến từ Hưng Hân” thật sự quá đẹp trai.
Bởi vì Giáo sư Diệp quá đẹp trai, cô bé không rảnh đánh nhau với nhóc. Tống tổng rất buồn bực.
Cho nên nói, thích một người rốt cuộc là cảm giác gì đây.
Tổng tống dũng cảm tìm kiếm nguyên lý và bản chất của sự vật, tập một, bắt đầu.
Hồi tưởng sự việc xong rồi, Tống tổng buồn rầu ăn hết cục kẹo hồ lô cuối cùng.
Nhóc hỏi bà nội: Giáo sư Diệp thật sự đẹp trai đến thế sao.
Bà nội - hôm nay vẫn đẹp giai phóng khoáng, càng già càng dẻo dai đi lễ chùa, quay đầu lại độ hấp dẫn tăng 3000% - nhìn nhóc.
Vậy phải xem con dùng ai làm tiêu chuẩn đã. Ví dụ như con dùng bà nội làm tiêu chuẩn, vậy mấy đứa ở quán net có phải chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất ngước nhìn mũi chân của bà nội thôi đúng không.
Kỳ Anh nhìn bà nội, rất đồng ý.
Nhóc ngẫm nghĩ chút rồi nói, con cảm thấy ba con còn đẹp trai hơn chú đó.
Nghe cháu trai khen vợ con mình đẹp trai, bà nội đẹp trai hiển nhiên có chút không cam lòng.
Vậy đại đại con như thế nào.
Tống tổng cắn que trúc nghĩ rất lâu, cuối cùng cẩn thận bình luận một chút:
Phong cách của đại đại con với chú đó hong giống nhao.
Tuy rằng ba mình đẹp trai hơn giáo sư Diệp, nhưng mà nhóc Kỳ Anh cảm thấy không cần thiết nói sự thật này cho mấy cô bé. Nếu cô bé thích ba mình thì hơi phiền, vì ba là của tui nha.
Thế nhưng hôm nay ba lại dính với đại đại rồi hong quan tâm mình nữa. Sáng sớm gọi ba, ba cũng không chịu rời giường. Bình thường chỉ cần ba ở nhà là mình ngủ chung với ba, ba luôn tỉnh dậy trước mình sau đó mới gọi mình dậy, làm bữa sáng cho mình. Bà nội tuy siêu siêu đẹp trai nhan sắc đỉnh cao, nhưng nấu cơm, thì, hong có bằng đại đại đâu.
Bọn họ bây giờ đang làm gì nhỉ, làm chuyện mình có thể làm với người mình thích sao.
Ba nói khi mình lớn lên rồi, mình có thể làm chuyện có thể làm với người mình thích.
Tống tổng trầm tư ngắm bầu trời.
Giáo sư Diệp nói, đố kị là cảm xúc ngu ngốc nhất trong tất cả cảm xúc mà nhân loại có.
Giáo sư Diệp còn nói, nổ lực là thứ không đáng để khoe khoang nhất.
Cho nên, chờ khi con lớn lên chúng ta hãy quyết đấu một trận sống còn đi, đại đại.
Phụ huynh đang bận ký hiệu hiển nhiên không rảnh quan tâm đời sống tinh thần phức tạp của con trai trưởng thành sớm đến như thế.
Không phải trẻ con nên nghĩ đến chuyện biến hình để giải cứu thế giới à.
Còn có giáo sư Diệp là cái giống gì đâu, vì sao lại xuất hiện Diệp Tu đang sầu muộn với vẻ mặt trào phúng, phim truyền hình này không bị lỗ đấy chứ.
Hàn Văn Thanh vươn tay tắt TV, ai mà biết hai người bọn họ vừa nãy lăn lộn ở trên sô pha làm sao không cẩn thận đè lên cái điều khiển TV, trong lức ngàn cân treo sợi tóc thì nhìn thấy một gương mặt căng thẳng, dường như từ tốn tiến lại gần săm soi hai người bọn họ để kiểm tra hiệu quả của thuốc.
Đờ mờ suýt chút nữa đã đập cái màn hình TV.
Một trận đó làm hai người hoãn lại, Lão Hàn thở gấp vài hơi một hồi, không sánh được với thanh niên thể lực dồi dào năng lượng dồi dào nhu cầu rất cao; Trương Tân Kiệt, quả là một chàng trai sâu không lường được.
Có lẽ nhận ra cơn mệt mỏi của đối phương, hai ngươi yên lặng xích lại gần một hồi, ôm nhau như thú con, ngủ không đủ giấc lại mỏi mệt cả đêm, cả hai tựa đầu vào nhau thiếp đi trong hơi thở của nhau. Hàn Văn Thanh chẳng mấy chốc đã gục đầu ngủ say như chết trên vai cậu, hơi thở phả lên cổ khiến Trương Tân Kiệt ngứa ngáy, lay anh tỉnh dậy, nhìn trên người của cả hai đều phủ đầy dấu hôn, thầm nghĩ cứ thế mà ngủ thì không cảm lạnh mới là lạ, cậu muốn đi lấy chăn đắp lên cho anh, chân vừa đặt trên đất đột nhiên cảm thấy tê rần, toàn thân như hóa cát đổ sụp xuống, một tay của Lão Hàn vẫn vô thức khoác lên trên hông cậu lần này trượt khỏi, thân thể mất thăng bằng, ầm một phát đập mạnh xuống sàn.
Người đàn ông vừa mới ngủ say một chút lập tức thức tỉnh,
------ Tân Kiệt? Sao lại ngã rồi?
Vươn tay tính ôm eo cậu đỡ lên, nhưng tay mới chìa ra thì liền dừng lại, anh kinh ngạc không nói nên lời -----
Đờ mờ sao cái cảnh trước mặt này, đã ghê.
Dấu hôn khó phai trên thân thể trần trụi, vì dùng sức quá mạnh mà màu đỏ có hơi ngả tím; bởi vì tay đang vịn đầu gối ngã đập trên mặt đất, cặp mông trắng như tuyết giương cao, hơi nhìn thấy được hậu môn sưng đỏ bên trong, co rút một hồi vì cơ thể đang đau đớn làm chất dịch trắng đục dần dần rỉ ra, tràn qua nếp nhăn sưng tấy, chảy dọc theo bắp đùi nhỏ xuống sàn nhà.
Ánh mắt của anh cháy bỏng làm cơ thể mẫn cảm run lên, tay chống trên đầu gối theo bản năng muốn đưa ra sau chặn lạ, nhưng sự phân tâm dần thả lỏng và giảm xuống, may mắn thay, Lão Hàn đã nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo cậu, để cậu tựa vào cánh tay mình đứng lên.
Chặn cái gì đó.
Trương Tân Kiệt chống tay anh đứng thẳng dậy, ngẫm nghĩ rồi cười, nói, không chặn nữa. Không có gì không để anh nhìn được.
Đậu mùa mới nói một câu thôi mà mình đã muốn cứng hết cả lên, mày nói coi tỷ lệ chí mạng cao bao nhiêu.
Đang tính tranh thủ bầu không khí hoa đẹp trăng tròn tất cả đều vừa đủ này để cố gắng cày cuốc, người thương lại hơi nhúc nhích thân thể nói, khó chịu quá…em đi tắm một chút.
Anh giúp em.
Trương Tân Kiệt lôi cái khăn ở bên cạnh qua đưa cho anh.
Anh đi lau sạch sàn nhà đi.
58.
------- Đạo diễn ơi, phòng tắm play đã nói đâu rồi!?
Đột nhiên đổi kịch bản? Chuyện này tui chưa nghe qua bao giờ nhé!!
Lão Hàn lau sàn nhà sương sương vài cái rồi ném cái khăn đi chạy vào phòng tắm, tốc độ kia cứ như gấp rút vào ghế để coi phim tình củm giờ vàng lúc 8 giờ vậy, ngay cả cũng không thèm gõ mà trực tiếp xông vào, vừa lúc mới chiếu xong đoạn phim giới thiệu, nhạc chủ đề và tình tiết cuối tập trước, bắt đầu chiếu tình tiết hoàn toàn mới.
Hơi nước mịt mờ ướt át, gạch men mới nóng lên một chút, mái tóc đen và làn da trắng sứ bị nước xối ướt, ấm đến mức người thay hình đổi dạng, cả người nhũn ra. Lần này cậu cũng không chặn lại; gương mặt vẫn còn hơi đo đỏ, ánh mắt mơ hồ nhìn về nơi vô định, khẽ giương khóe môi cười với anh.
Trong phút chốc cậu đã rơi vào hai cánh tay săn chắc và lồng ngực nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của Hàn Văn Thanh hình như còn ấm hơn dòng nước, thoải mái khiến người không kìm lòng rên rỉ một tiếng.
Còn đứng được không, anh làm giúp em cho.
Dòng nước ấm áp làm ướt đẫm làn da, cậu mặc cho tay anh vuốt ve từ trên xuống dưới, chà xát từ gò má đến khóe miệng, những dấu hôn quyến rũ trải dài từ ngực đến bụng. Đầu vú bị xoa bóp quá tay rách cả da, lúc này bị dính nước nên run lẩy bẩy sưng thành hai viên tròn cứng, đỏ lên đáng sợ, co rút theo từng giọt nước rơi lên người. Lão Hàn kéo mặt cậu quay về phía mình, hai người đều bị hơi nước ẩm ướt bao quanh, dòng nước nóng bỏng chảy từ mi mắt anh đến chóp mũi em. Tay anh vuốt dọc theo sống lưng, rồi mới ôm lấy eo không thể cho người tuột xuống, một mặt đưa tay tách mông cậu ra, đưa từng đốt ngón tay vào bên trong.
Lối vào bị chơi quá mức sưng tấy cả lên, nước nóng xối qua một chút, cả người cậu run rẩy cứ như bị điện giật, không nhịn được rên lên một tiếng, cằm gầy nhọn đập lên trên đầu vai Hàn Văn Thanh, hai tay cứ như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mò mẩm trên tấm lưng của anh, một tay bấu chặt lấy lưng, một tay chôn vào trong mái tóc ngắn ngủn của anh.
Nhịn chút, không lấy ra sẽ khó chịu hơn.
…Ừm.
Thế nhưng phía trước không nhịn được ngóc dậy, cọ xát lẫn nhau, thân thể quấn quít lấy nhau, giác quan cũng bị phóng đại lên nhiều lần, thậm chí có thể cảm nhận điểm nhô lên trước ngực cậu hơi hơi lõm xuống, tựa như đang mời gọi nhưng không nói nên lời.
Ngón tay móc vào bên trong, mang theo chất dịch trắng đục sền sệt, lúc kéo ra thì bị hút trở lại, khi anh hướng người về phía trước, ngón tay cũng đi vào trong sâu hơn, cọ sát qua lại cứ như đang giận dỗi.
Hai người trán kề trán, nước chảy xuống xối xả thoải mái làm hai mắt nhắm tít lại, cảm giác có một ngọn lửa nho nhỏ bốc lên, như nước ấm hầm ếch, không vội vã không gấp gáp, nói cho cùng tay em đang ở trong tay anh, chúng ta phải dùng cả đời để chậm rãi cảm nhận.
Mặt đã kề lại quá gần nhưng bọn họ không vội hôn nhau, chỉ cảm nhận nhiệt độ cơ thể khi da thịt chạm vào nhau, cho dù có đang nhắm mắt lại cũng biết đối phương đang cười, nụ cười trầm thấp trong cổ họng, bản thân như làn sương mong manh giữa từng cái hô hấp, yên lặng biết hết thảy mọi thứ mà không cần phải mở lòng.
Để anh làm cho hay sao.
Anh làm đi.
Mông bị đánh một phát.
Vậy đừng thít chặt như vậy.
Người thương mở cặp mắt mơ màng ra, đôi môi đỏ bừng của cậu tìm kiếm môi của đối phương, trong cảnh sắc mờ mịt chạm vào những nơi khác ---- đầu tiên là gò má, sau đó là chóp mũi, cuối cùng cũng run rẫy hướng đến mục tiêu đưa lưỡi vào thăm dò. Trong căn phòng thiếu khí, lúc gặm cắn lấy nhau khiến con người ta không cách nào thở nổi. Lối vào bị banh mạnh ra hai bên, cả người lập tức mềm nhũn, hai ngón tay cũng lui ra ngoài, từng giọt chất dịch trắng đục theo ngón tay nhỏ tí tách xuống đất, chảy đầy tay anh rồi lại bị nước cuốn trôi, theo chân trượt xuống dưới, cuối cùng chảy vào miệng cống thoát nước.
Nhiều thật.
…Còn không phải vì anh…A!!-----
Vách thịt mềm mại bị thứ to lớn bất chợt đâm vào căng đầu. Cặp mông bị nâng lên, lưng tựa vào gạch sứ ướt đẫm, cả người treo lơ lửng trên không, chỉ có mỗi thân dưới tựa vào nơi đang kết hợp; cậu lại bị đâm một phát, từng viên gạch sứ mài sống lưng của cậu, nhiệt độ nóng lạnh đan xen kích thích toàn thân, tim đập nhanh như trống bỏi, tiếng nước chảy ào ào bên tai như được phóng đại lên gấp nhiều lần, cậu chỉ có thể tuân theo bản năng, hai chân thon dài vắt vẻo quấn lên trên vòng eo rắn chắc của anh, để mặc cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi răng môi, hơi nóng bủa vây từng vòng hai bên tai mình.
A….A A…..! Đừng mà…..Sâu quá…….
Tân Kiệt.
Mỗi lần anh kêu tên anh đâm nhanh hơn một chút, giọng anh khàn khàn trầm thấp rên lên, cảm nhận nơi đó đang bị vách thịt nóng bóng cắn chặt, một bên hỏi,
Thoải mái không.
……Ưm…..Thoải mái…….
Cậu thành thật trả lời, thậm chí còn gật đầu một cái.
Người gì mà trung thực quá trời, có cái gì đáp cái đó. Tưởng tượng cậu chỉ biết vì mình mà trả lời như vậy, chỉ biết bị mình chiếm lấy như vậy, cảm giác thỏa mãn và chiếm hữu to lớn lập tức dâng trào, tạo kết thật chặt ở trong người của cậu, trông chừng cậu từng giây từng phút không hề rời mắt ------ khuôn mặt đỏ bừng, gò má ửng hồng, đôi mắt tuy mơ màng nhưng vẫn phân rõ trắng đen, lông mi tựa như tấm rèm pha lê tinh xảo, không biết ở trên đính nước hay giọt lệ; cả người chìm đắm trong cơn động tình mãi không dứt, dáng vẻ khó mà cầm cự chỉ vì một mình anh.
Hai ông vừa đưa cháu trở về từ lễ chùa, rồi lại đi khoe khoang chiến tích với bà con chòm xóm và họ hàng thân thích, lúc vào cửa thì phát hiện trong nhà im ắng đáng sợ, Hàn Văn Thanh đang đeo tạp dề tay cầm cái sạn, tay bưng một cái khay đồ ăn còn nóng hổi từ trong lò vi sóng ra, trợn mắt nhìn cái nồi sủi cảo sôi ùng ục không biết đang suy ngẫm cái gì.
Con trai chúng ta bị cái gì vậy. Uống lộn thuốc rồi hả.
Văn Thanh con đang đứng ngu người cái gì đó còn không mau đặt đồ ăn xuống, không thấy nóng hả?
Đệt mợ nóng thật.
Hàn Văn Thanh lúc này mới nhớ phải đặt khay xuống, lòng bàn tay đỏ nguyên một mảng.
Hai ông già liếc nhau ngờ vực.
Cái gì vậy con trai chúng ta mới lên lớp bốn đã bị nói là già trước tuổi, lên cấp hai đã bị người ta gọi nhầm là thầy, cho dù thường xuyên bị nhầm là tội phạm nhưng ưu điểm chính là luôn trấn tỉnh, mấy thứ như vụng về tay chân hay ngượng ngùng như gái đôi mươi gì đó chắn chắn không liên quan đến nó bao giờ đâu?
Sao rồi con dâu đâu.
À, em ấy…con để em ấy ngủ rồi.
Nhóc Kỳ Anh lại gần vỗ tay cái bốp: Úi! Bố đỏ mặt kìa!
…
……….
Phụ huynh bày tỏ chúng tôi sống đến bây giờ rồi cũng chỉ mới thấy con trai đen mặt chứ chưa thấy nó đỏ mặt bao giờ, không nhịn được săm soi thêm hồi lâu nữa.
Hàn Văn Thanh ho khan một tiếng,
Ba, mẹ, ngày mai…có nhất thiết phải về nhà ngoại không?
Đầu năm con dâu con rể mới phải về nhà ngoại, không phải đã nói trước rồi à. Sao vậy, tụi con cãi nhau hả?
…..Không….Khụ khụ.
Hình như làm nhiều quá nên giờ chắc không xuống giường được……
Còn đứng được không, anh làm giúp em cho.
Dòng nước ấm áp làm ướt đẫm làn da, cậu mặc cho tay anh vuốt ve từ trên xuống dưới, chà xát từ gò má đến khóe miệng, những dấu hôn quyến rũ trải dài từ ngực đến bụng. Đầu vú bị xoa bóp quá tay rách cả da, lúc này bị dính nước nên run lẩy bẩy sưng thành hai viên tròn cứng, đỏ lên đáng sợ, co rút theo từng giọt nước rơi lên người. Lão Hàn kéo mặt cậu quay về phía mình, hai người đều bị hơi nước ẩm ướt bao quanh, dòng nước nóng bỏng chảy từ mi mắt anh đến chóp mũi em. Tay anh vuốt dọc theo sống lưng, rồi mới ôm lấy eo không thể cho người tuột xuống, một mặt đưa tay tách mông cậu ra, đưa từng đốt ngón tay vào bên trong.
Lối vào bị chơi quá mức sưng tấy cả lên, nước nóng xối qua một chút, cả người cậu run rẩy cứ như bị điện giật, không nhịn được rên lên một tiếng, cằm gầy nhọn đập lên trên đầu vai Hàn Văn Thanh, hai tay cứ như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mò mẩm trên tấm lưng của anh, một tay bấu chặt lấy lưng, một tay chôn vào trong mái tóc ngắn ngủn của anh.
Nhịn chút, không lấy ra sẽ khó chịu hơn.
…Ừm.
Thế nhưng phía trước không nhịn được ngóc dậy, cọ xát lẫn nhau, thân thể quấn quít lấy nhau, giác quan cũng bị phóng đại lên nhiều lần, thậm chí có thể cảm nhận điểm nhô lên trước ngực cậu hơi hơi lõm xuống, tựa như đang mời gọi nhưng không nói nên lời.
Ngón tay móc vào bên trong, mang theo chất dịch trắng đục sền sệt, lúc kéo ra thì bị hút trở lại, khi anh hướng người về phía trước, ngón tay cũng đi vào trong sâu hơn, cọ sát qua lại cứ như đang giận dỗi.
Hai người trán kề trán, nước chảy xuống xối xả thoải mái làm hai mắt nhắm tít lại, cảm giác có một ngọn lửa nho nhỏ bốc lên, như nước ấm hầm ếch, không vội vã không gấp gáp, nói cho cùng tay em đang ở trong tay anh, chúng ta phải dùng cả đời để chậm rãi cảm nhận.
Mặt đã kề lại quá gần nhưng bọn họ không vội hôn nhau, chỉ cảm nhận nhiệt độ cơ thể khi da thịt chạm vào nhau, cho dù có đang nhắm mắt lại cũng biết đối phương đang cười, nụ cười trầm thấp trong cổ họng, bản thân như làn sương mong manh giữa từng cái hô hấp, yên lặng biết hết thảy mọi thứ mà không cần phải mở lòng.
Để anh làm cho hay sao.
Anh làm đi.
Mông bị đánh một phát.
Vậy đừng thít chặt như vậy.
Người thương mở cặp mắt mơ màng ra, đôi môi đỏ bừng của cậu tìm kiếm môi của đối phương, trong cảnh sắc mờ mịt chạm vào những nơi khác ---- đầu tiên là gò má, sau đó là chóp mũi, cuối cùng cũng run rẫy hướng đến mục tiêu đưa lưỡi vào thăm dò. Trong căn phòng thiếu khí, lúc gặm cắn lấy nhau khiến con người ta không cách nào thở nổi. Lối vào bị banh mạnh ra hai bên, cả người lập tức mềm nhũn, hai ngón tay cũng lui ra ngoài, từng giọt chất dịch trắng đục theo ngón tay nhỏ tí tách xuống đất, chảy đầy tay anh rồi lại bị nước cuốn trôi, theo chân trượt xuống dưới, cuối cùng chảy vào miệng cống thoát nước.
Nhiều thật.
…Còn không phải vì anh…A!!-----
Vách thịt mềm mại bị thứ to lớn bất chợt đâm vào căng đầu. Cặp mông bị nâng lên, lưng tựa vào gạch sứ ướt đẫm, cả người treo lơ lửng trên không, chỉ có mỗi thân dưới tựa vào nơi đang kết hợp; cậu lại bị đâm một phát, từng viên gạch sứ mài sống lưng của cậu, nhiệt độ nóng lạnh đan xen kích thích toàn thân, tim đập nhanh như trống bỏi, tiếng nước chảy ào ào bên tai như được phóng đại lên gấp nhiều lần, cậu chỉ có thể tuân theo bản năng, hai chân thon dài vắt vẻo quấn lên trên vòng eo rắn chắc của anh, để mặc cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi răng môi, hơi nóng bủa vây từng vòng hai bên tai mình.
A….A A…..! Đừng mà…..Sâu quá…….
Tân Kiệt.
Mỗi lần anh kêu tên anh đâm nhanh hơn một chút, giọng anh khàn khàn trầm thấp rên lên, cảm nhận nơi đó đang bị vách thịt nóng bóng cắn chặt, một bên hỏi,
Thoải mái không.
……Ưm…..Thoải mái…….
Cậu thành thật trả lời, thậm chí còn gật đầu một cái.
Người gì mà trung thực quá trời, có cái gì đáp cái đó. Tưởng tượng cậu chỉ biết vì mình mà trả lời như vậy, chỉ biết bị mình chiếm lấy như vậy, cảm giác thỏa mãn và chiếm hữu to lớn lập tức dâng trào, tạo kết thật chặt ở trong người của cậu, trông chừng cậu từng giây từng phút không hề rời mắt ------ khuôn mặt đỏ bừng, gò má ửng hồng, đôi mắt tuy mơ màng nhưng vẫn phân rõ trắng đen, lông mi tựa như tấm rèm pha lê tinh xảo, không biết ở trên đính nước hay giọt lệ; cả người chìm đắm trong cơn động tình mãi không dứt, dáng vẻ khó mà cầm cự chỉ vì một mình anh.
Hai ông vừa đưa cháu trở về từ lễ chùa, rồi lại đi khoe khoang chiến tích với bà con chòm xóm và họ hàng thân thích, lúc vào cửa thì phát hiện trong nhà im ắng đáng sợ, Hàn Văn Thanh đang đeo tạp dề tay cầm cái sạn, tay bưng một cái khay đồ ăn còn nóng hổi từ trong lò vi sóng ra, trợn mắt nhìn cái nồi sủi cảo sôi ùng ục không biết đang suy ngẫm cái gì.
Con trai chúng ta bị cái gì vậy. Uống lộn thuốc rồi hả.
Văn Thanh con đang đứng ngu người cái gì đó còn không mau đặt đồ ăn xuống, không thấy nóng hả?
Đệt mợ nóng thật.
Hàn Văn Thanh lúc này mới nhớ phải đặt khay xuống, lòng bàn tay đỏ nguyên một mảng.
Hai ông già liếc nhau ngờ vực.
Cái gì vậy con trai chúng ta mới lên lớp bốn đã bị nói là già trước tuổi, lên cấp hai đã bị người ta gọi nhầm là thầy, cho dù thường xuyên bị nhầm là tội phạm nhưng ưu điểm chính là luôn trấn tỉnh, mấy thứ như vụng về tay chân hay ngượng ngùng như gái đôi mươi gì đó chắn chắn không liên quan đến nó bao giờ đâu?
Sao rồi con dâu đâu.
À, em ấy…con để em ấy ngủ rồi.
Nhóc Kỳ Anh lại gần vỗ tay cái bốp: Úi! Bố đỏ mặt kìa!
…
……….
Phụ huynh bày tỏ chúng tôi sống đến bây giờ rồi cũng chỉ mới thấy con trai đen mặt chứ chưa thấy nó đỏ mặt bao giờ, không nhịn được săm soi thêm hồi lâu nữa.
Hàn Văn Thanh ho khan một tiếng,
Ba, mẹ, ngày mai…có nhất thiết phải về nhà ngoại không?
Đầu năm con dâu con rể mới phải về nhà ngoại, không phải đã nói trước rồi à. Sao vậy, tụi con cãi nhau hả?
…..Không….Khụ khụ.
Hình như làm nhiều quá nên giờ chắc không xuống giường được……