Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2020][Dụ Hoàng] Tuyết trắng

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#1

Art by: 夜罹li

Tên fic: Tuyết trắng

Cp: Dụ Hoàng only

Mị không sở hữu cái gì ngoài fic này, nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam và Toàn Chức Cao Thủ.

Tình trạng: Hoàn

Thể loại: Cổ trang, huyền huyễn ...

Waring: Có khả năng nhân vật sẽ bị OOC.

Fic thuộc project Châu Xuất Vu Lam – Mừng sinh nhật Dụ Văn Châu 2020

---​

Bắc Hải một mảng lạnh lẽo đã vạn năm.​

Không biết đã bao ngày tháng trôi qua, mấy lần thiên địa vần xoay, tứ hải tách phân, tam giới phân tranh, từ thuở hồng hoang của phàm nhân nơi này đã là một mảng cô tịch, thê lương.​

Nhân thế truyền Bắc Hải sâu vạn trượng, thủy lưu xám đục vì thái dương chẳng thể chiếu rọi qua chín tầng mây mù che phủ bất kể ngày đêm. Mấy vạn dặm gần đó cũng vì thế mà vạn vật đều chết dần chết mòn. Trên trời cao chẳng tìm được nửa bóng chim lạc bầy, dưới mặt đất khô cằn không đào đâu ra một chồi non yếu ớt. Thế gian kể lại, rằng Bắc Hải xưa kia cũng là vùng trù phú, phồn thịnh không khác gì Nam Hải, Tây Hải hay Đông Hải hiện tại. Tất cả bi kịch đều bắt đầu từ rất nhiều năm về trước, khi một con Ngọc Long cư ngụ dưới đáy biển sâu từ thời viễn cổ giở thói ngông cuồng gây loạn tam giới, đồ sát thần ma, khiến cho sinh linh trăm họ đồ thán. Thiên Đế nổi giận lôi đình ra lệnh cho chư thần không ban ánh nắng, chẳng phát mưa sa, tuyết trắng không rơi, gió xanh không thổi để mặc nơi này tự sinh tự diệt.​

Từ đó, Bắc Hải hóa thành cấm địa mà khắp tam giới chẳng dám đặt chân. Thời gian trôi như nước chảy chẳng ai kịp hay, đến khi nhìn lại thành đô hoa lệ từ lâu đã hóa thành phế tích, phồn hoa năm xưa đã tan thành khói sương, biển xanh chỉ còn là tử địa, cố nhân giờ cũng chỉ là ảo ảnh mây mờ.​

Truyền thuyết về Bắc Hải cứ thế truyền qua biết bao kiếp người nơi nhân thế. Chỉ tiếc, nhiều khi sự thật lại không chiều lòng ai.​

---​

Thái dương yếu ớt ló dạng từ những mái tranh còn đọng tuyết trắng.​

Nằm ở phía bắc Ngọc Tề quốc, thành Ung Chân năm nay phải trải qua một mùa đông vô cùngkhắc nghiệt . Các trưởng lão trong thành đều nói rằng họ chưa từng thấy một mùa đông nào lại lạnh đến như thế. Điều kỳ lạ là trong suốt ba năm qua, mùa đông năm sau đến luôn lạnh và kéo dài hơn năm trước rất nhiều lần, cứ thế này nơi này không sớm thì muộn cả thành sẽ chẳng còn ai trụ lại.​

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, người người đều không khỏi hướng mắt về phía Bắc Thành như thể đang e sợ một thế lực vô hình. Giữa một vùng vắng vẻ, chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện một biệt phủ khang trang tọa lạc. Dù rằng đã được xây xong ba năm, đèn đuốc mỗi ngày đều được thắp sáng nhưng kỳ lạ thay lại chẳng một ai biết được người chủ của nơi này là ai, có thân phận như thế nào và đến từ đâu. Người trong vùng bảo nhau đây là người hoàng thất xây biệt phủ làm chỗ nghỉ chân, có người lại nói chủ nhân của nơi này là một thương nhân từ kinh thành đến. Tam sao thất bản, một câu chuyện tưởng chừng chẳng có gì to tát bỗng chốc đã trở nên ly kỳ như thần thoại, còn có thể dùng để moi hầu bao của khách vãn lai hiếu kỳ.​

Và vào một ngày như bao ngày đông khác, khi cái rét căm căm đã nuốt chửng những phàm nhân yếu ớt, lần đầu tiên kể từ lúc được hoàn thiện, cánh cửa căn biệt phủ huyền bí được mở ra. Tuyết trắng như sương phủ lên trời đất thứ sắc màu tinh khôi nhưng lại cô tịch, thê lương như tang lễ. Giữa một vùng trắng xóa, mái ngói đỏ tươi càng ánh lên vẻ ấm áp, diễm lệ, tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của thế giới đã bị những ngàn vạn đóa hoa tuyết ôm lấy. Sắc trời đã muộn, ngày đông thái dương chóng tàn, nhường chỗ cho màn đêm dài đằng đẵng và cái lạnh như bóp nghẹt sinh linh hoành hành.​

Đằng xa, một nam tử đang chậm rãi đi về hướng căn biệt phủ kỳ lạ người ta vẫn hay nhắc đến. Dưới ngọn đèn lay lắt, bóng y ngả dài trên con đường đầy tuyết tạo ra những hình hài quái dị, nửa hư nửa thật, như một cái hư ảnh chớp mắt sẽ vụt tan. Vừa bước đến, cánh cửa lớn đỏ tựa màu chu sa đã tự động mở ra như thể đã đợi từ lâu. Nam nhân thấy thế không lấy làm ngạc nhiên lại còn khẽ cong môi, lộ ra ý cười khó đoán. Hắn gấp lại chiếc ô nhỏ, chậm rãi bước vào mặc cánh cửa phía sau ngay khi vị khách đặt chân qua bên kia bậc thềm liền tự đóng lại như cũ.​

Đi men theo dã sơn, chả mấy chốc hắn đã tìm được người mình cần tìm. Giữa hồ nước đã sớm đóng một lớp băng mỏng là một mái đình thủy tạ, tại nơi ấy có một nam tử lục y như ngọc nhàn nhã uống rượu, bày cờ trên tay còn thuận tiện cầm theo một tẩu thuốc. Thấy cố nhân đã đến, y cũng không đứng lên chỉ giơ tay gọi đến. Khách nhân cũng không lấy làm giận, vừa bước chân vào thủy tạ liền mỉm cười chắp tay ra trước cúi đầu chào y. Hành lễ xong, hắn mới chỉnh lại vạt áo rồi ngồi xuống ghế đối diện y, bộ dáng không khác gì công tử con nhà thế gia, mỗi cái nhấc tay đều toát lên vẻ ưu nhã khó ai bì kịp.​

Trên bàn đá lạnh lẽo vừa vặn có một bàn cờ đang chơi dở, nhìn qua thắng bại bất phân. Gia chủ vừa trông khách nhân đã yên vị liền ném cả lọ cờ đen về phía hắn. Kẻ đến thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, điềm nhiên nhận lấy rồi đem nó đặt xuống bàn mà không làm rơi ra bất kỳ quân cờ nào. Gia chủ thấy vậy lộ ra nụ cười như không, trong đáy mắt vàng rực như thái dương tháng bảy dường như cũng ánh lên vẻ thâm sâu khó dò.​

"Văn Châu, chẳng mấy khi chúng ta gặp nhau, đánh cùng ta một ván không?"​

Khách nhân họ Dụ nghe thế liền một tay nâng tay áo, một tay đặt một quân đen lên trên bàn cờ, ôn tồn đáp lời.​

"Biểu ca đã có ý sao tiểu đệ lại dám chối từ. Chỉ là ba vạn năm không gặp, không ngờ biểu ca lại nhàn rỗi hạ phàm dạo chơi còn nhờ đích thân Nhất Diệp Chi Thu mời đệ đến đây. Chắc không phải chỉ là tìm người đánh cờ chứ?"​

Trong lời nói của Dụ Văn Châu không nghe thấy nửa điểm sát khí tuy nhiên nếu ngồi đây không phải là nam nhân xưng tụng Đấu Thần mà là một kẻ khác, chỉ sợ sống lưng của kẻ đó đã tê rần, tay chân đông cứng, cả người vô phương động đậy. Chỉ tiếc người đối diện hắn giờ đây lại là người không nên đắc tội nhất tam giới, một tiếng biểu ca hắn chỉ dùng để gọi một người, không ai khác chính là đỉnh đỉnh chí tôn Thanh Long Đế Quân: Diệp Tu. Trong ký ức của Dụ Văn Châu, vị biểu ca độc nhất này thường chỉ quanh quẩn trong cánh rừng Thu Đồng Nhất Diệp nằm giữa tam giới, ít khi tham dự yến tiệc cùng chúng tiên nhân và sẽ càng không phải là dạng người rảnh rỗi đến mức cho thân tính đến tậng Bắc Hải, kéo hắn lên đây chỉ để đánh một ván cờ sau ba vạn năm không gặp.​

Đúng như hắn suy đoán, Diệp Tu đánh thêm mấy nước nữa liền nhàn nhã buông xuống một câu tưởng chừng vô thưởng vô phạt.​

"Vào ngày trăng tròn tháng tới sẽ là lúc Hồng Y và Bạch Y Phượng Hoàng thoát khỏi núi Tuyết Nam. Một vạn năm dùng máu xương cho sinh linh tam giới của bọn họ cũng đã đến lúc kết thúc rồi."​

Nghe tới đây, bàn tay cầm cờ của Dụ Văn Châu lập tức dừng lại giữa không trung. Trong đáy mắt tinh anh của kẻ sống từ thở hồng hoang như hắn bất chợt lóe lên một chút lo âu rồi cũng nhanh chóng tan biến như thể chưa từng tồn tại. So với Long tộc, số lượng tộc nhân của Phượng tộc còn lại ít hơn vạn lần. Hầu hết họ đều đã chết ở đại chiến Thần – Ma thời thế gian còn hỗn độn. Hiện nay, cả tam giới chỉ còn sót lại năm con Phượng Hoàng, trong đó cặp Tử Thanh Phượng Hoàng đã sớm biệt tích khỏi mắt của nhân thế từ lâu, không rõ đang ở nơi nào. Còn ba người con của họ, thì hai người đã vì vết rách Thiên Môn ở núi Tuyết Nam mà thay nhau dùng máu vá lại đã một vạn năm. Đây cũng là kiếp nạn cuối cùng để Hồng Y, Bạch Y Phượng Hoàng phi thăng lên thượng thần được khắp tam giới kính nể. Tuy là chuyện được người người dõi theo nhưng đối với Diệp Tu hay Dụ Văn Châu, sự kiện này cũng không ảnh hưởng đến họ, lại thêm huynh đệ hai người vốn từ lâu đã chẳng màn thế tục, nên việc này có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng Diệp Tu cũng chẳng vô duyên vô cớ làm việc vô bổ, vấn đề mà y vừa gợi lên thật ra lại có liên quan ít nhiều đến người còn lại đang ngồi đối diện.​

Tử Thanh Phượng Hoàng có cả thảy ba người con, trừ hai người con lớn đang trải qua kiếp nạn vẫn còn người con trai út là Hoàng Y Phượng Hoàng. Người này tên gọi là Hoàng Thiếu Thiên, hiện giờ đang an ổn ở thủy cung Bắc Hải, cùng Dụ Văn Châu ra sức diệt trừ đám ác ma quấy nhiễu nhân thế. Dựa theo hiểu biết của mình về biểu đệ, Diệp Tu chắc chắn rằng một kẻ như hắn sẽ không có ý định cho Hoàng Y Phượng Hoàng rời khỏi chỗ của mình.​

Năm đó, đại ca của Hoàng Y Phượng Hoàng là Hồng Y Phượng Hoàng vốn có giao tình với Diệp Tu, lúc biết mình và nhị đệ sắp trải qua kiếp nạn vạn năm đã chạy đến chỗ y nhờ cậy. Thanh Long Đế Quân khi đó đã ra mặt giúp Hồng Y Phượng Hoàng gửi ấu đệ cho Dực Vương nhờ nuôi dưỡng. Thoắt một cái đã vạn năm trôi qua, lần này huynh đệ họ trở lại tam giới chắc chắn sẽ đến đòi tam đệ mình trở về.​

Theo lý mà nói Hoàng Thiếu Thiên được Dực Vương nuôi dưỡng sẽ không thể nào xuất hiện ở Bắc Hải- nơi Ngọc Long Dụ Văn Châu trú ngụ. Nhưng thế sự khó lường, ngay cả kẻ đã sống từ thuở hồng hoang chứng kiến bao nhiêu biến thiên của tam giới như Diệp Tu cũng chẳng thể ngờ tới. Vì đảm bảo an toàn cho Hoàng Thiếu Thiên mà Dực Vương không hề đem thân phận cao quý của cậu nói ra mà chỉ xem như một tộc nhân bình thường rồi nhận làm dưỡng tử. Trưởng nam của Dực Vương không biết được thân phận của Hoàng Thiếu Thiên, lại do đố kỵ tài năng xuất chúng mà năm lần bảy lượt ám toán, triệt hạ nghĩa tử của phụ vương mình. Hoàng Thiếu Thiên ở Dực tộc không có ai chống lưng lại bị ức hiếp từ bé nên đã tìm cách trốn đi. Trong lúc lang bạt không biết về đâu thì lạc đến Bắc Hải rồi có cơ duyên gặp Dụ Văn Châu.​

"Cạch"​

Người con trai nhã nhặn lam y đem một quân đen đặt xuống như xé toạt không gian ngưng đọng trước mắt. Đây là một nước đi táo bạo nhưng không kém phần cơ trí, triệt để đẩy quân trắng vào đường cùng. Thanh Long Đế Quân nhìn cục diện bàn cờ bỗng chốc xoay chuyển chỉ sau một nước đi không khỏi tấm tắc ngợi khen.​

"Nước đi khá lắm, biểu đệ của ta ba vạn năm không gặp xem ra lại tiến bộ rồi. Tiếc là, đệ rơi vào bẫy của ta rồi."​

Kẻ được khắp tam giới kính nể kia dĩ nhiên không hề nói đùa. Chỉ trong mười nước cờ, quân trắng của Diệp Tu thẳng tay triệt hạ đường tiến lui của quân đen, thắng cả ván cờ. Thấy thế cục đã ngã ngũ, Dụ Văn Châu đứng dậy, chắp tay hướng về người đối diện, ôn hòa nở một nụ cười.​

"Biểu ca vẫn không thay đổi gì."​

Diệp Tu nghe thế khoát tay, ánh mắt trở nên lười nhác, chậm rãi cầm tẩu thuốc lên rồi phả vào không gian một làn khói xám.​

"Hôm nay ta gọi đệ đến đây chỉ có bấy nhiêu việc. Những chuyện phía sau vẫn là do đệ tự lo liệu. Nhất Diệp, đóng cửa tiễn khách."​

---​

Bên ngoài, sắc trời đã muộn, màn đêm cô tịch cùng cái lạnh cắt da như muốn đòi mạng khiến cho con đường mòn nhỏ chẳng có lấy một bóng người. Dụ Văn Châu bước ra khỏi biệt phủ liền gặp một trận gió lạnh lùa qua, nếu đổi lại hắn không phải Long tộc lại sống ở Bắc Hải lạnh lẽo mấy vạn năm e rằng ít nhất cũng phải run rẩy đến mức răng va cả vào nhau. Khẽ nhẩm tính một chút về thời gian mình rời đi, Dụ Văn Châu đoán giờ cũng là lúc Hoàng Thiếu Thiên ở Thủy Cung đã tỉnh giấc. Hoàng Y Phượng Hoàng Hoàng Thiếu Thiên mang trong mình huyết thống của Bách Điểu Chi Vương thật ra là một con sâu ngủ chính hiệu, một ngày dành ra ít nhất năm canh canh giờ để gặp Ngu Công đánh cờ. Mấy ngày gần đây, ỷ cơ thể vừa trọng thương do so tài với Thượng Thần Vương Kiệt Hy nên càng được dịp, ngủ đã nhiều nay càng nhiều hơn, có khi mấy ngày mới chịu rời giường.​

Nghĩ đến đây Dụ Văn Châu lại muốn mau chóng quay về tẩm cung để ôm cậu ngủ một giấc thật thoải mái. Lâu rồi mới rời khỏi Bắc Hải xa như vậy, hắn cũng có chút mệt mỏi rồi.​

---​

Dụ Văn Châu tỉnh giấc, mất một lúc mới nhận ra mình đang ở tẩm cung của Bắc Hải. Bất giác nhìn xuống thiếu niên đang ngủ vùi trong lòng, ánh mắt hắn lại ánh lên sự âm trầm khó thể đong đếm. Ngón tay hắn siết nhẹ lấy eo Hoàng Thiếu Thiên như thể chỉ cần lỏng tay một chút cậu sẽ lập tức tan biến khỏi nơi đây, vĩnh viễn chẳng thể tìm kiếm.​

Hoàng Thiếu Thiên là người của Dụ Văn Châu hắn, đây là điều hiển nhiên. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù đó là ai cũng đừng hòng mong đem Hoàng Thiếu Thiên ra khỏi Bắc Hải nửa bước. Ngay cả khi đó thật sự là ý chí của người đang nằm trong lòng hắn, Dụ Văn Châu cũng sẽ không buông tay.​

---​

Bắc Hải Long cung vốn là một nơi rất bình lặng, nếu không muốn nói là hiu quạnh tới độ người nổi tiếng thích làm bạn với sự yên tĩnh như Trịnh Hiên cũng từng phải cảm thán. Nhưng đó là khi Hoàng Y Phượng Hoàng Hoàng Thiếu Thiên chưa đặt chân đến. Cũng như đến khi ánh đèn chợt tắt người ta mới biết biết màn đêm cô tịch, giờ đây Trịnh Hiên lại khao khát được trở lại những ngày yên bình năm xưa. Rằng tam giới tương truyền nào sai, nơi nào có Hoàng Thiếu Thiên nơi đó không thể yên tĩnh, bao gồm cả chỗ vắng lặng mấy vạn năm như Bắc Hải.​

Tất cả cũng là do Dụ Văn Châu trân sủng Hoàng Thiếu Thiên tới vô pháp vô thiên, mặc hắn đi làm loạn. Thực ra nói làm loạn cũng hơi quá, thiếu niên này cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội nói quá nhiều, rất phiền. Thậm chí, Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi nhiều lúc còn phải khâm phục Dụ Văn Châu bội phần, có thể chịu đựng Hoàng Thiếu Thiên mỗi ngày như vậy hắn thật sự là quá tài giỏi. Không hổ là biểu đệ của Thanh Long đế quân, mọi mặt đều tinh anh hơn người.​

Mỗi ngày ở Bắc Hải cứ êm đềm trôi qua như thế, dù có chút ồn ào nhưng cũng miễn cưỡng xem như an nhiên, hạnh phúc.​

Giông bão ngày mai ai có thể màn tới chứ?​

Tại phút giây này, trải qua những ngày tháng đẹp đẽ nhất không phải tuyệt lắm sao?​

***​
P/s 1: Các thím đừng hỏi sao Diệp thần lại tốt tính nói cho Dụ Văn Châu như vậy. Chả qua lão sợ nhà người ta chưa đủ loạn nên nghịch thôi. =)))​

P/s 2: Fic này vốn dĩ là fic mừng sn Dụ hồi 2019 :) năm nay hết hàng + u mê fandom khác nên lôi ra remix lại.​

P/s 3: Vốn là cái này sẽ nằm trong một loạt fic chung một setting thế giới ( hiện tại mới có Dụ Hoàng và Diệp Tranh thôi), vì plot dài quá mà sức đã cùng lực đã kiệt, Cụt đành chuyển sang viết những đoạn OS cho từng cp.​

P/s 4: Fic này ra đời khi Cụt đang đọc 3T8H- vâng, đọc là thấy dĩ nhiên về khả năng múa chữ thì Cụt tuổi gì so với tác giả bộ đó :).​

P/s 5: Và vâng fic Dụ Hoàng, tag cp không nói chơi chỉ là nguyên OS này Hoàng chẳng hề được trực tiếp xuất hiện mở lời "vàng ngọc" gì. Haha Hoàng à má xin lỗi, con hành má cái Kỳ Ngộ kia sml rồi nên fic này con làm mỹ nam an tĩnh đi :=v= ~~​


Thế đấy đây đã là sn thứ ba chị có hàng cho em rồi đó Dụ Văn Châu, không phải ai cũng được vậy đâu haha. Năm đầu đón sinh nhật em là lúc mới vào TCCT không bao lâu, khi đó mới vào nhiệt huyết còn nhiều vẫn còn rất trẩu sinh nhật em cũng là lần đầu chị biết đến lofter, khi đó còn dùng bằng Chrome nên nó lag vl tải cũng không được HD nữa haha. Năm rồi vốn cái fic Kỳ Ngộ là mừng sn em mà cuối cùng gõ đã chẳng thấy em đâu toàn thấy Hoàng vs Diệp nên chị phải viết vội cái này để mừng. Năm nay dù nhảy tùm lum nên đành lấy cái này mix lại rồi đăng lên.​

Năm nay đã 20 tuổi rồi, Dụ Văn Châu mùa giải thứ 6 đang đợi em. Quán quân cho Lam Vũ nhé.​

Gần đây ngẫm nghĩ lại rất nhiều, mỗi lần tới sinh nhật em đều với tâm thế khác nhau, năm nay thì... ừm nói sao nhỉ? Lạ lùng lắm. Cảm giác rõ ràng chỉ là theo dõi một bộ truyện và hoạt động vì nhân vật idol có vài năm trong một fandom mà tưởng chừng đã qua mấy đời người. Cảnh còn người mất, cảnh không còn người cũng đổi thay, cảm giác tưởng chừng đã qua rất lâu hóa ra lại chỉ vài tháng vài năm.​

Thôi, mấy chuyện không vui cũng không nên nói làm gì. Dù sao đây cũng chưa phải ngày chính sinh nhật em nhưng mà chúc sinh nhật lần thứ 20 của em, chàng trai ngày xưa đã làm chị há hốc miệng vì khả năng suy luận thần sầu quỷ khóc ngay lần đầu tiên debut 0v0.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook