3.
Diệp Tu nhớ 30/12 năm ngoái, hắn và Hàn Văn Thanh cùng dọn nhà đón Tết, lúc dọn kho không biết lôi được một cái xe đạp từ đâu ra.
Diệp Tu đá đá bánh xe, bụi rơi xuống từng mảng mù mịt, xoay người hỏi Hàn Văn Thanh đang trên thang xếp quét mạng nhện.
“Lão Hàn, xe đạp của anh à? Hình như còn chạy được.”
Hàn Văn Thanh hơi ngẩn ra, nhìn hắn:
“Không phải của cậu ?”
“Tôi không biết đi xe đạp, mà biết cũng không mua cái xe xấu này.”
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người, không rõ chuyện gì đang diễn ra, cuối cùng họ quyết định mang nó ra ngoài, dọn xong nhà xong rồi tính.
* * *
Nếu ai đi ngang qua nhà họ lúc này sẽ thấy hai người đàn ông, một đứng một ngồi trước hiên nhà giữa trời rét -6, -7 độ, trầm tư nhìn cái xe đạp màu xanh bám đầy bụi.
“Vậy rốt cuộc nó chui đâu ra? Không phải của anh, cũng không phải của tôi.”
“Của chủ cũ?”
Hàn Văn Thanh hơi cau mày, thử suy nghĩ về nguồn gốc chiếc xe bổng dưng xuất hiện.
“Lão Hàn à, nhà chúng ta là mua mới, anh với tôi cùng đi lựa đó.”
Diệp Tu búng tàn thuốc, buồn chán lấy dép lê cọ cọ chân Hàn Văn Thanh.
Cả hai lại rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Hàn Văn Thanh đang nghiêm túc suy nghĩ bừng tỉnh, nhìn qua lại thấy Diệp Tu đã ném việc này ra khỏi đầu từ đời nào, ngồi tựa vào cột nhà gà gật, điếu thuốc trên tay sắp cháy hết cũng không biết. Hàn Văn Thanh sầm mặt, xách Diệp Tu như xách gà, đem vào nhà.
“Mặc kệ nó đến từ đâu, không cho ngủ, mau thay đồ, chúng ta ra ngoài sắm Tết.”
Diệp Tu bị Hàn Văn Thanh bắt vũ trang áo mũ từ đầu đến chân, Diệp Tu nhớ khi ấy không biết Hàn Văn Thanh lôi đâu ra một đôi bao tay len và mũ len chụp, không nói lời nào liền mang cho hắn, lúc đó còn ở trong nhà, nhiệt độ ấm áp, mặc vào vừa nóng vừa ngứa, rất khó chịu.
“Rồi giờ làm gì tiếp? Anh chở tôi?”
Hàn Văn Thanh lườm Diệp Tu.
“Cậu có chân, tự mà đi.”
“Hừ, anh chỉ giỏi cứng miệng, lúc tôi tìm chìa khóa nhà thấy anh vào kho lôi đồ ra bơm bánh xe.”
Hàn Văn Thanh khịt mũi nhẹ, quay mặt không nhìn Diệp Tu, gạt chân chống lên, dắt con xe cà tàng màu xanh ra cổng. Diệp Tu vui vẻ leo lên xe, tính ra gần cả chục năm rồi hắn mới ngồi lại xe đạp. Thời còn ở nhà bị ép cỡ nào Diệp Tu cũng không tập, những năm sơ trung đều là ngày ngày nhàn nhã ngồi sau yên xe Diệp Thu tới trường, tận tới khi hắn ôm hành lý em trai trốn đi.
* * *
Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đi mua đồ rất nhanh. Tiêu chí vô cùng đơn giản, mì tôm mỗi loại hai gói; nước, trứng, xúc xích, đồ ăn vặt mua theo số chẵn –mặc dù đằng nào về rồi cũng ăn chung. Thực phẩm tươi có khó khăn hơn một chút, cả Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều không biết chọn thức ăn, có cầm lên đặt xuống vài ba lần cũng không biết lấy cái nào, sau vài lần dứt khoát mua loại nào đắt một ít, đồ ăn giá cao hơn hẳn sẽ ngon hơn!?
Hàn Văn Thanh tay trái xách thực phẩm tươi, tay phải xách túi mì tôm, những đồ lặt vặt còn lại để Diệp Tu cầm, lần nào hắn cũng còn một tay rảnh rang để châm thuốc.
“Ây, có cả giỏ xe, thảo nào nhìn vài lần tôi cứ thấy nó quái quái.”
Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh xếp đống đồ vào giỏ xe, phì cười.
“Lão Hàn à, bộ dạng anh như vậy lại đạp xe có giỏ như nữ sinh, xe còn sơn màu thiên thanh, trông rất buồn cười.”
Hàn Văn Thanh ngạc nhiên, không ngờ tên mù màu như Diệp Tu biết đây là màu thiên thanh chứ không phải xanh bình thường. Tuy rằng mắt Diệp Tu rất tốt nhưng khả năng phân biệt màu chỉ dừng lại ở bảy sắc cầu vồng, đây là lần đầu tiên Diệp Tu gọi đúng tên được một màu khác ngoài các màu cơ bản.
“Ấu trĩ, vẫn hơn cậu, ít ra tôi biết đi xe đạp.”
“Ở nhà anh nuôi, ra đường anh chở, hai chúng ta có một người biết là được, cần gì nhiều.”
Hàn Văn Thanh nghe Diệp Tu nói, khóe miệng cong lên. Bánh xe lướt qua từng con phố quen thuộc.
Khi họ đạp qua một quán ăn nhỏ, mùi canh cá nấm hương hầm chân giò xông khói xông vào mũi, kích thích dạ dày của Diệp Tu, hắn phải quần quật dọn nhà từ sáng, lúc nãy chưa kịp ăn gì đã bị Hàn Văn Thanh kéo khỏi nhà, bụng đang rỗng làm sao cưỡng lại được mùi thơm hấp dẫn này.
Diệp Tu nắm áo Hàn Văn Thanh, giật nhẹ.
“Này lão Hàn, thơm quá, anh biết nấu món này không?”
Dù kỹ năng nấu ăn của Hàn Văn Thanh có khá hơn Diệp Tu, nhưng khá hơn một kẻ chỉ biết nấu mì gói thì vẫn không được tính là biết nấu ăn.
“Đặc sản Giang Nam, làm sao tôi biết.”
Diệp Tu chỉ hỏi chứ cũng không ôm hi vọng gì. Nhàn nhã ngồi sau xe ngắm đường phố.
“Để tôi nhớ tên quán, lát xong xuôi chúng ta quay lại ăn.”
Hàn Văn Thanh không đáp, chuyên tâm làm tài xế xe đạp. Lúc đi ngang qua một chung cư nhỏ, có vài đứa trẻ đang hò hét nhau chơi ném tuyết, chăn mền của ai đó bỏ quên ngoài trời bị đóng băng, ở mép chăn còn có cả nhũ đá, đột nhiên Hàn Văn Thanh hỏi Diệp Tu.
“Có canh cá chép củ cải trắng, muốn ăn không?”
Diệp Tu ngạc nhiên.
“Anh nấu? Anh biết nấu?”
“Nói thừa, không lẽ cậu nấu.”
“Chúng ta có mua cá hả? Sao tôi không nhớ?”
“Cậu đi mua đồ ăn chỉ nhìn giá tiền rồi bỏ vào xe đẩy, còn mặt mũi nhắc tới?”
“Ha ha, vậy ăn canh cá, là tôi hi sinh thân mình làm vật thí nghiệm cho anh.”
“…”
Câu đối đỏ được treo lên của chính, hình Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên cắt từ giấy đỏ do Tô Mộc Tranh gửi đến mấy hôm trước dán lên cửa sổ, trên bàn ăn có một tô kẹo và một dĩa 8 trái quýt còn nguyên cả cành lá.
Chuẩn bị xong tất cả, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh cùng nhau vào bếp nấu ăn, tất nhiên người nấu là Hàn Văn Thanh, Diệp Tu ngoài việc rửa rau thì chỉ đứng một bên chiếm chỗ chờ ăn.
Năm đó, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tiễn năm cũ, đón năm mới bên nồi canh cá chép nghi ngút khói.
“Chúc mừng năm mới, lão Hàn.”
“Chúc mừng năm mới, Diệp Tu.”
______________________________________________
Chúc mọi người năm mới an lành.