Hoàn [CMSN Lam Hà 2019][Diệp Lam] Ngoại truyện Phòng cấp cứu Vinh Quang

Diệp Tiểu Lam

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
203
Team
Luân Hồi
#1
Ngoại truyện
Phòng cấp cứu Vinh Quang
Tác giả: 小笔记织毛衣
Paro: Bệnh viện
Edit: Diệp Tiểu Lam
Beta: @Katakara

Bài giới thiệu sơ lược về hệ liệt Bệnh viện Vinh Quang của @Thobeo tại đây

[R18][Không mang theo được]
Chuyến bay đi Mỹ của Lam Hà được định vào sáng chủ nhật, nhưng tiệc chia tay lại tổ chức vào tối thứ sáu.

Cậu đã hoàn thành luân chuyển khu nội trú, giờ sang Mỹ bồi dưỡng tại bệnh viện đối tác một năm, quay về liền có thể được thăng chức làm bác sĩ điều trị chính. Tiểu tổng quản bình thường nhân duyên rất tốt, nên dù nói là tiệc chia tay, không khí lại đặc biệt vui vẻ.

Trừ những người hôm sau phải trực ban còn tạm coi là kiềm chế, các chàng trai khoa Ngoại Thần kinh đều uống đến quên trời đất, Hoàng Thiếu Thiên lôi kéo đàn em lải nhải không ngừng, kể chuyện thú vị ngày xưa của bản thân lúc ở Mỹ, bên cạnh là đồng nghiệp ồn ào láo nháo, đến cả chủ nhiệm Dụ Văn Châu cũng cầm cốc mỉm cười không ngắt lời bọn họ.

Thế nên lúc đại thần khoa Ngoại đến nhà hàng đón người, liền nhìn thấy trừ một vài người còn tương đối tỉnh táo, một đám người khoa Ngoại Thần kinh ngã trái ngã phải với một trạng thái đặc biệt thần kinh, có vài người kém chút nữa là nằm lăn ra đất. Hoàng Thiếu Thiên uống say hiếm khi yên tĩnh dựa vào vai Dụ Văn Châu ngủ ngáy khò khò. Dụ Văn Châu nhận được ánh mắt trào phúng cùng dò hỏi của Diệp Tu, cũng không nói nhiều, cười cười chỉ vào sofa ở góc phòng.

Tiểu tổng quản bị chuốc rượu cả buổi tối nghiêng người tựa vào ghế không động đậy, vài lọn tóc rủ xuống che đi gương mặt ửng hồng, vòng eo mềm mại thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi phập phồng theo nhịp thở.

“Tiểu Lam, dậy nào.” Diệp Tu ngồi xổm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má nóng ấm, Lam Hà lầu bầu một tiếng rồi quay mặt đi, Diệp Tu hết cách chỉ đành đưa tay ra ấn lên khóe mắt cậu, người kia cuối cùng cũng coi như có phản ứng, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy hắn liền sững sờ.

Đại thần khoa Ngoại khẽ cười thở dài đỡ cậu dậy: “Chỗ nào không thoải mái?” Lam Hà lắc lắc đầu, lại lung lay muốn ngã, Diệp Tu chỉ đành một tay kéo cậu dựa vào mình, một tay cầm túi của cậu, chào Dụ Văn Châu một tiếng rồi kéo cậu ra ngoài.

Vốn dĩ lo lắng Lam Hà uống rượu nhiều đến hỏng não nên đem cậu đến phòng Cấp cứu uống ít thuốc, ai ngờ tiểu tổng quản vốn ngủ đến mơ hồ bỗng bám lấy cánh cửa phòng Cấp cứu lên cơn điên, miệng la hét: “Tôi không muốn dùng Nalaxone(1)!”, hành động bất ngờ dọa cho đám Tô Mộc Tranh sợ nhảy dựng lên, chỉ đành dùng thuốc dỗ cậu lên xe taxi. Đem người vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi ôm lên giường xong, Diệp Tu cũng mệt lử người, nằm song song với tiểu tổng quản thở dốc.

(1) Naloxone là một loại thuốc được sử dụng để ngăn chặn những ảnh hưởng của opioid (thuốc phiện), đặc biệt là nếu dùng thuốc giảm đau quá liều.

Không dễ dàng gì yên tĩnh, tiểu tổng quản lại mở miệng: “… Diệp Tu…”

“Anh đây, sao thế?” Diệp Tu chống nửa người lên nhìn cậu, Lam Hà mắt nhắm nghiền không động đậy, khẽ nhếch đôi môi vẫn còn chút ẩm ướt sau khi tắm, Diệp Tu không nhịn được muốn hôn lên, liền nghe thấy người bên cạnh vô thức lặp lại những lời nói lúc nãy : “… Không cần Nalaxone…”

Diệp Tu bị cậu làm cho dở khóc dở cười: “Được được được, nghe theo lời thầy Lam, không dùng Nalaxone.” Sau đó hắn ôm người bên cạnh vào lòng xoa xoa tóc, kéo chăn qua bọc hai người lại: “Bây giờ chủ nhiệm Diệp hạ lệnh, đi ngủ.”

Sáng sớm thứ bảy, Lam Hà đầu đau đến sắp nứt ra mà tỉnh lại, liền nhìn thấy đại thần khoa Ngoại chống cằm nhìn cậu cười nghịch ngợm: "Chậc chậc, thật là nhìn không ra, thầy Lam lên cơn vì say rượu cũng rất chuyên nghiệp nha.”

Mơ hồ nhớ lại những lời tối qua bản thân nói lúc say, tiểu tổng quản thẹn quá hóa giận, dùng lực đá hắn một cái, xoa huyệt thái dương muốn đứng dậy đi tắm, lại bị kéo ngược vào trong chăn. Môi Diệp Tu ấn xuống, trao cho cậu một nụ hôn dài mềm mại rồi mới thả người ra.

“Mới sáng sớm đã làm gì thế?” Lam Hà cũng không vội vã rời đi, liền giữ nguyên tư thế nằm trong lòng Diệp Tu, đùa nghịch với cúc áo trên ngực hắn.

“Không phải sắp tới hơn một năm không được ăn sao, còn không để lại cho ca đây nhiều dư vị một chút?”

Âm thanh của Diệp Tu vẫn mang chút lười biếng, mà lúc này đây cũng khiến cho Lam Hà cảm nhận được tâm tình hiếm gặp ―― cô quạnh, còn có không nỡ. Sống mũi cậu bỗng cay xè, che giấu cảm xúc mà đứng lên đi vào nhà vệ sinh : “Biết mai em đi rồi còn không nhanh dậy đi, còn phải sắp xếp hành lý nữa.”

Diệp Tu không trả lời, nhìn bóng lưng lúng túng của cậu cười cười.

Ăn sáng xong hai người đi mua một đống đồ phải mang theo, sau đó sắp xếp hành lý, đợi đến lúc thu xếp mọi thứ ổn thỏa thì đã là 11 giờ đêm, cách lúc máy bay cất cánh còn mười mấy tiếng đồng hồ.

“Chuẩn bị xong rồi?” Diệp Tu tắm xong bước ra, Lam Hà ngồi đầu giường cầm máy tính bảng xác nhận thông tin chuyến bay.

Tiểu tổng quản thấy hắn bước ra, buông máy tính bảng xuống cầm lấy khăn trong tay hắn, dịu dàng từng chút một lau khô tóc cho hắn: “Vâng, đều xong rồi.”

“Còn gì quên mang không?”

“Không có.”

“Vậy ngủ thôi.” Diệp Tu nói xong định đi tắt đèn, lại bị tóm cánh tay kéo ngã xuống giường.

“Diệp Tu…” Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đầu giường, ánh mắt Lam Hà nhìn hắn vô cùng nhu hòa, lại lóe lên ánh sáng lấp lánh: “Đồ em muốn mang theo, không cho vừa vali, cũng không mang theo được…”

Giọng nói mềm mại, âm cuối còn mang theo chút ủy khuất, nổ mạnh một tiếng đem toàn bộ khắc chế của đại thần khoa Ngoại một đợt mang đi.

Vội vàng, nồng nhiệt, thậm chí có chút thô bạo hôn xuống, bộ đồ ngủ mỏng manh bị vứt sang một bên, Diệp Tu giống như cố tình để lại dấu ấn, ở trên thân thể trần trụi ấm áp của Lam Hà gặm cắn khắp nơi.

“A…” Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, ngực phập phồng lên xuống cũng trở nên gấp gáp. Có lúc bị cắn mạnh quá, tiểu tổng quản bị đau thở nhẹ ra tiếng, nhưng cũng không trốn tránh, ngược lại còn quấn chặt lấy hắn để mặc hắn đòi lấy càng nhiều.

“Anh, anh chậm một chút… A…” Bộ phận yếu ớt tiếp nhận kích thích từ ngón tay lão luyện linh hoạt, khoái cảm quá mức mãnh liệt, Lam Hà càng run rẩy lợi hại hơn, ngẩng đầu không nhịn được thở dốc, mấy phút sau liền đạt đến cao trào, lúc bắn ra liền liều mạng cắn chặt cánh tay không để bản thân gào thét rên rỉ.

“Chậc……” Diệp Tu kéo tay cậu xuống, bất mãn liếc nhìn dấu răng trên cánh tay cậu: “Chê không có chỗ để đúng không, để đây này.” Nói xong, hắn kéo tay hai người xuống nửa người dưới.

Mới phục hồi từ dư vị cao trào, liền phát hiện mình bị chủ nhiệm Diệp đùa giỡn lưu manh, tiểu tổng quản hờn giận dùng sức nắm một cái, sau đó lại tuyệt vọng phát hiện, thứ đồ chơi đó hình như lại càng có tinh thần hơn.

“Fuck, thầy Lam muốn mưu sát chồng sao!” Diệp Tu cũng chịu kích thích không nhỏ, hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức đổ dầu bôi trơn ra lòng bàn tay, làm ấm một chút liền mò đến sau lưng Lam Hà đưa vào bên trong.

Tiểu tổng quản mất hết sức lực, ngã trên giường lấy gối đầu che mặt, mặc kệ động tác của hắn, thỉnh thoảng kêu lên một hai tiếng lạc điệu theo sự ra vào của ngón tay. Diệp Tu thấy thú vị, đùa dai xoa nắn vị trí yếu ớt kia. Lam Hà bị kích thích đến đỏ mắt, cả người run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở xin tha, mở to hai mắt đầy nước. Nước mắt muốn mà chưa rơi, vào lúc người kia tiến vào mới xuôi theo khóe mắt chảy xuống, rơi xuống giường biến mất không thấy.

Diệp Tu tiến vào xong cũng không vội cử động, kiên nhẫn đợi người bên dưới thích ứng một chút, mới bắt đầu chậm rãi ra vào. Lúc mới đầu còn có thể khống chế tốc độ và sức lực, nhưng thần kinh bị thương cảm li biệt kích thích, làm một lúc liền có chút không khống chế được.

“… Diệp Tu… chậm, chậm chút… A… Em không chịu được… Diệp Tu…” Lam Hà bị hắn đâm vào đến sắp hỏng mất, eo bị Diệp Tu dùng sức dán chặt lên người hắn, tay chân mềm nhũn không còn sức lực. Nhưng cậu một chút cũng không muốn dừng, giống như có thể cảm nhận được bất an của người kia, cậu cố gắng rướn người lên cho hắn một cái hôn cổ vũ, sau đó lại bị đưa vào một lần tiến công mạnh mẽ khác.

“… A … Ha…” Lúc sau cổ họng tiểu tổng quản đều khàn đi, cũng không còn sức lực phối hợp với động tác của người bên trên nữa, co quắp trên giường thở hổn hển chịu đựng sự ra vào mạnh mẽ như cũ cùng với khoái cảm ngày càng mãnh liệt. Ngày thường Diệp Tu cũng không nỡ giày vò cậu, nhưng bây giờ lại giống như uống nhầm thuốc mà ra sức bắt nạt, chôn bên trong người Lam Hà, một lần lại một lần đâm vào tuyến tiền liệt của cậu, cho đến khi Lam Hà không chịu nổi nữa liều mạng lắc đầu khóc mà kêu lên: “Đừng, đừng như thế… Khó chịu quá… Diệp Tu anh tha cho em … A…” Sau cùng lúc cậu gào thét mà bắn ra, đằng sau cũng co lại rất chặt, mới khiến Diệp Tu thỏa mãn mà bắn ra.

Tiểu tổng quản thở gấp mất mấy phút mới tỉnh táo lại, thất thần nhìn trần nhà đờ ra, Diệp Tu có chút áy náy cùng đau lòng hôn lên khóe miệng và trán cậu. Lam Hà sau khi hoàn hồn nở một nụ cười dịu dàng đáp lại hắn.

Biết là anh không nỡ, em lẽ nào lại không.

Mấy ngày này đều bận rộn chuẩn bị đi Mỹ, Lam Hà không được nghỉ ngơi tốt, lúc này lại bị giày vò một trận, dọn dẹp xong liền ngã xuống giường ngủ say.

Diệp Tu duỗi tay lấy từ trong ngăn tủ đầu giường ra một cái hộp xinh xắn, lấy từ trong đó một chiếc nhẫn màu trắng bạc mân mê trong tay: “Ha ha, cái này thì em có thể mang theo được đi.”

Ngoại truyện một · Hoàn
 
Last edited by a moderator:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#2
Diệp Tu duỗi tay lấy từ trong ngăn tủ đầu giường ra một cái hộp xinh xắn, lấy từ trong đó một chiếc nhẫn màu trắng bạc mân mê trong tay: “Ha ha, cái này thì em có thể mang theo được đi.”
Aaaaaa, sau khi đọc H lại đọc cẩu lương
Thích quá đi
 

Diệp Tiểu Lam

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
203
Team
Luân Hồi
#3
[R18][Thời gian và quà tặng]

10g30 sáng. Sân bay quốc tế Los Angeles.

“Cháu cảm ơn bà đặc biệt đến tiễn cháu, còn có sự chăm sóc một năm qua. Cháu phải làm thủ tục lên máy bay rồi.”

Trong đại sảnh sân bay người đến người đi, chàng trai châu Á tóc đen mắt đen đang cùng với bà chủ nhà nói chuyện, mặt mang theo nét cười ôn hòa và chân thành.

Bà lão đầu tóc bạc phơ tiến lên ôm người trẻ tuổi: “Lam, thật không nỡ để cháu đi, bà sẽ nhớ cháu giống như nhớ những món ăn Trung Quốc cháu làm.” Nói xong còn hôn lên má cậu.

Lam Hà xấu hổ đỏ mặt: “Cháu cũng sẽ nhớ bà. Sau khi về nước, cháu nhất định sẽ gửi bưu thiếp cho bà sớm nhất có thể, sẽ là rừng trúc và biển mây mà bà thích nhất. Vậy, tạm biệt.”

“Cháu ngoan, tạm biệt, bà chúc cháu thuận lộ bình an.” Bà nhìn khách trọ trẻ tuổi người Trung Quốc mỉm cười hướng bà vẫy tay từ biệt, đến tận lúc thân ảnh nhỏ hơn rất nhiều so với người phương Tây kia biến mất sau cửa an ninh, mới mang theo chút tiếc nuối quay người rời đi.

Làm thủ tục xong còn dư một chút thời gian, Lam Hà đứng trước màn hình điện tử khổng lồ của sảnh chờ. Sáng sớm bắt xe vội đến sân bay khiến cho cậu có chút mệt mỏi, nhưng nhìn tên thành phố viết tắt thân quen sau số hiệu chuyến bay, cậu lại nhịn không được mà vui vẻ.

Ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn đang đeo trên cổ, bởi chưa từng tháo ra, kim loại trắng bạc cũng tỏa ra sự ấm áp của da thịt.

Một năm trước, Lam Hà rời bệnh viện thành phố H đến đây đào tạo chuyên sâu.Ngay trước lúc đi, ở sân bay, Diệp Tu lấy ra món quà chia tay như làm ảo thuật, suýt nữa đem cậu dọa ngất.

Hai thằng đàn ông, trái tim hoa hồng bữa tối trong ánh nến gì gì đó toàn bộ tỉnh lược, đại thần khoa Ngoại cứ tùy tùy tiện tiện lấy từ trong túi áo ra, thậm chí đến hộp cũng không có, nắm lấy tay của tiểu tổng quản còn đang sững sờ, trực tiếp đeo lên ngón tay liền coi như xong chuyện.

Động tác liền mạch trôi chảy tự nhiên giống như ở trên bàn phẫu thuật, mặt của Diệp Tu lại lộ ra nét căng thẳng hiếm có: “Kia cái này… Người nước ngoài rất cởi mở, thầy Lam đành đóng giả thành người đã kết hôn đi…”

Lam Hà âm thầm chế nhạo sự cứng nhắc của hắn, nhưng cũng không nhịn được mà mỉm cười rơi lệ. Hôn nhân đối với bọn hắn mà nói là ước mơ xa không thể với tới —— Lúc về nhà đón Tết đã trải qua không ít khó khăn, may mà nhiều năm ngoan ngoãn cùng hiếu thảo mở ra cho bản thân một cơ hội duy nhất, bố mẹ đều là thành phần trí thức, cũng coi như là người đã gặp qua cảnh đời. Lúc rời nhà quay về thành phố H, bố cậu cuối cùng cũng chỉ cau mày nói với cậu bốn chữ: Tự lo cho tốt.

Thế nào là tự lo cho tốt? Trong biển người mênh mông có thể gặp được người khiến cậu rung động, mà trùng hợp thay người đó cũng thích cậu, trong tim Lam Hà đó chính là tốt, chính vì cái “tốt” này, càng khiến cho cậu có dũng khí đối mặt với tất cả.

Cho dù ở nơi công cộng có chút xấu hổ, cậu vẫn tiến lên ôm lấy Diệp Tu, nói nhỏ vào tai hắn: “Tính ra có thể kịp quay về trước sinh nhật của anh một ngày, đến lúc đó đáp lễ sau.”

Trong phòng thí nghiệm và lúc phẫu thuật đều không thể đeo trang sức, sau cùng chiếc nhẫn này vẫn bị Lam Hà đeo lên trên cổ, ngày nghỉ mới thỉnh thoảng đeo lên tay. May nhờ chiếc nhẫn này, quả thật chặn được không ít người có ý muốn bắt chuyện. Đồng nghiệp ở bệnh viện còn đùa giỡn suy đoán xem phải là nhân vật như thế nào mới có thể cùng với chàng trai Trung Quốc ôn nhu lại nấu ăn giỏi này bên nhau cả đời.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, mấy ngày trước đó đều có giông bão, do kiểm soát không lưu nên không thể mua được vé theo kế hoạch, bây giờ đã là trưa ngày 29 tháng 5, lúc về đến nơi đã là chiều ngày 30 rồi.

Không về kịp sinh nhật người kia, có chút tiếc nuối.

Trong sảnh chờ khởi hành đã vang lên thông báo nhắc nhở, Lam Hà từ trong ký ức quay về với thực tại mới phát hiện hành khách trên cùng chuyến bay đều đã lên máy bay gần hết, tiếp viên và nhân viên sân bay đang kiểm tra danh sách đăng ký lần cuối trước khi cất cánh.

Quay về bù đắp cho hắn là được rồi, Lam Hà nghĩ vậy rồi mang theo hành lý xách tay chạy về cổng lên máy bay.

Dựa theo số ghế ghi trên vé, cậu lên máy bay đi tới hàng ghế của mình, ghế của cậu gần cửa sổ. Ghế cạnh lối đi đã có người ngồi, là một người đàn ông trưởng thành đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xụp xuống che mặt đang nghỉ ngơi. Lam Hà dùng tiếng Anh xin lỗi người đàn ông kia cho mình đi nhờ qua.

“Excuse me, could you ——”

Ba lô xách tay rơi tự do, bộp một tiếng chạm đất. Chủ nhân của nó chỉ ngây ngốc đứng ở giữa lối đi, môi vẫn còn hơi hé mở, giữ nguyên khẩu hình của từ chưa nói xong.

Người ngồi trên ghế kéo mũ xuống cười hì hì nhìn cậu: “Ha ha, phát âm rất hay nha thầy Lam.”

Dưới cằm lún phún râu, sắc mặt không giấu được uể oải, cho dù có quầng thâm mắt nhạt, nhưng ý cười trong mắt lại vô cùng giảo hoạt mà vui vẻ.

Nhìn đại thần khoa Ngoại xa cách một năm mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, tiểu tổng quản trực tiếp ngơ luôn, chân nhấc không lên cũng không nói nên lời, chỉ có thể trợn tròn hai mắt nhìn người mình yêu như từ trên trời rơi xuống.

Tiếp viên lịch sự ra hiệu cho cậu ngồi xuống, Lam Hà cứng đờ muốn nhấc chân bước vào trong, nhưng không ngờ đến chân lại giẫm phải ba lô xách tay. Cơ thể mất trọng tâm ngã vào một vòng tay quen thuộc, ngón tay thon dài đặt sau hông giúp cậu lấy lại thăng bằng, chỉ cần thế này cậu thậm chí có thể hoàn toàn nhớ rõ hình dáng của từng đốt ngón tay.

Gần trong gang tấc là ý cười uể oải lại không hề miễn cưỡng của người kia, còn có mùi thuốc lá đã lâu không gặp —— Tiểu tổng quản mới ý thức được tất cả không phải là cảnh tượng trong mơ, mũi tự nhiên cay xè, lại cảm thấy tư thế của mình thật sự quá mất mặt, bèn vội vã dùng cả tay chân bò sang chỗ ngồi của mình, thắt chặt dây an toàn, tựa như làm như thế có thế khóa chặt tim trong lồng ngực không cho đập văng ra ngoài.

Diệp Tu cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của tiểu tổng quản mà nhịn cười, đến tận lúc bị Lam Hà trừng mắt mới tém lại. Hắn híp mắt nắm lấy bàn tay đang không ngừng lục ba lô để tắt các thiết bị điện tử, đặt trong lòng bàn tay xoa chơi.

“Anh sao lại chạy đến đây?” Lam Hà bị hắn xoa đến phát ngứa, muốn rút tay ra lại bị kéo về, lại rút ra, lại bị kéo về. Trải qua mấy hiệp đọ sức, Lam Hà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cách đó không xa, một công ty hàng không nào đó chắc đang chuẩn bị hoạt động ngày quốc tế thiếu nhi, thân máy bay được phun lên bức tranh trẻ em đầy màu sắc, đặc biệt thu hút ánh nhìn giữa sân bay một màu xám xịt.

Người bên cạnh ngáp dài lười biếng đáp: “ Đâu phải là chạy đến đâu, chủ nhiệm Diệp trực xong ca đêm liền chạy vội đến sân bay, bay mười mấy tiếng đồng hồ đó.”

“Anh cần gì… tưởng mình vẫn còn trẻ trung mới hai mươi tuổi à? Hay là khoa Cấp cứu vắng vẻ quá? Chơi trò chênh lệch múi giờ không thấy mệt à chủ nhiệm Diệp?” Lam Hà cuối cùng cũng quay đầu lại, cau mày nhìn Diệp Tu. 24 giờ trực ban cộng với hành trình mười mấy giờ —— Vậy người này không phải là đã hơn ba mươi tiếng không được nghỉ ngơi tử tế?

Diệp Tu hơi híp mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi: “Mệt chứ.” Sau đó hắn lại mỉm cười, mắt còn chưa mở đã quay sang hôn lên mặt cậu một cái, kết quả là môi va vào chóp mũi. Ánh mắt sắc bén mang tên “đáng đời” của Lam Hà còn chưa kịp phóng ra, cậu đã bị ngứa đến hết giận, xoa mũi đỏ mặt.

“Cả ngày sinh nhật đều bận bay đi bay lại, thầy Lam phải chuẩn bị một phần quà to để bồi thường cho anh thật tốt đấy…” Giọng nói nhỏ dần, đầu nặng nề đặt lên bả vai Lam Hà, không động đậy.

Bồi thường cái em gái anh ý. Nội tâm tiểu tổng quản ngổn ngang trăm mối. Cậu kéo tấm chống nắng xuống, hỏi mượn tiếp viên một cái chăn đắp cho hắn, sau cùng điều chỉnh tư thế khiến cho người dựa vào thoải mái hơn. Đáng tiếc là vị chủ nhiệm khoa Cấp cứu đã tiến vào mộng đẹp, bằng không có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, cẩn thận hồi tưởng lại sự dịu dàng trong ánh mắt của cậu.

Nhiệt độ cơ thể của Diệp Tu, hô hấp của Diệp Tu, mùi thuốc lá đặc trưng trên người Diệp Tu, người đàn ông ngủ say bên cạnh cậu, không chỉ là vương giả tay cầm dao phẫu thuật dưới ánh đèn mổ, càng là sự quyến luyến quý giá nhất trong tim Lam Hà.

Nơi có anh chính là cố hương, em quay về rồi.

Còn có, sinh nhật vui vẻ.

Lam Hà trước khi lên máy bay đã uống đủ thuốc chống say, tác dụng phụ là buồn ngủ khiến cho cậu cả đường đi đều không được tỉnh táo. Diệp Tu ngủ gần mười tiếng tỉnh lại liền thấy tiểu tổng quản nhà mình ngồi trên ghế co lại thành một đoàn, giống như con mèo Tabby màu vàng nghệ nằm tắm nắng lầu dưới của kí túc xá bệnh viện. Không được hoàn mĩ là, đầu lông mày xinh đẹp cứ thỉnh thoảng cau lại, chắc là do thuốc hết tác dụng lại cảm thấy khó chịu.

Bị lòng bàn tay đè lên vành mắt mà tỉnh lại, Lam Hà hé mở mắt mơ mơ màng màng nhìn người bên cạnh.

“Uống thuốc đã hãy ngủ, phải ăn gì đó nữa, Diphenhydramine(1) hại dạ dày.” Đã qua giờ ăn, đa phần hành khách trên máy bay đều đang ngủ, Diệp Tu nhẹ tay tìm cho cậu thuốc ở trong túi, cho cậu uống xong mới kéo người bên cạnh dựa vào vai hắn tiếp tục ngủ.

(1) Diphenhydramine là thuốc kháng histamine thế hệ đầu tiên được sử dụng để điều trị một số bệnh bao gồm các triệu chứng dị ứng và ngứa, cảm lạnh thông thường, mất ngủ, say tàu xe.

Lúc Lam Hà tỉnh dậy, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay ngoại ô thành phố H. Cậu coi như là đi công tác về, Dụ Văn Châu sắp xếp xe của bệnh viện đến đón. Trên đường quay về thành phố, hai người lại ngủ thiếp đi trên xe, về đến cửa nhà ngược lại lại có tinh thần hơn một chút.

Vào nhà, vừa mới thay dép xong, Lam Hà còn chưa kịp nhìn căn phòng hơn một năm nay không ở, đã bị ấn lên cửa hôn một cách mãnh liệt.

Không khí khô hanh khiến cho đôi môi mất nước hệt như giấy nhám, xúc cảm khác thường khiến cho ham muốn nổi lên càng nhanh hơn. Trực tiếp bỏ qua thăm dò và trêu chọc không cần thiết, Lam Hà khẽ hé môi như lời mời không tiếng động, đầu lưỡi hai người không tốn chút sức lực nào quấn lấy nhau. Hơi thở của hai người lúc đầu vẫn còn giữ được bình tĩnh, lại theo mỗi lần liếm láp cùng mút vào mà trở nên gấp gáp. Bầu không khí xung quanh tựa hồ cũng vì ma sát ướt át giữa răng và môi mà nóng lên, pha trộn với sự ái muội nhập nhằng. Chân Lam Hà có chút nhũn ra, cánh tay ở sau lưng Diệp Tu ôm rất chặt, tựa như chỉ có như thế mới khiến bản thân không ngã xuống.

Diệp Tu thấy cậu vất vả, muốn đổi sang tư thế đỡ mất sức hơn, lại bị ôm chặt hơn. Hắn cảm thấy dáng vẻ liều mạng đòi lấy hôm nay của Lam Hà thật sự có chút không thể chờ nổi, lại không vội vàng tiếp tục, tạm thời rời khỏi môi cậu, chuyển dùng ngón cái vén mái tóc ướt mồ hôi mà hôn lên trán cậu.

“Ha ha, nhớ anh vậy sao? Mới có hơn một năm không gặp mà.”

Tiểu tổng quản có chút khó thở, dựa vào cửa nghiêng người đi không nhìn dáng vẻ híp mắt trêu ngươi của Diệp Tu: “… Mười ba tháng lẻ năm ngày.”

Ánh mắt đại thần khoa Ngoại có chút âm u, sau đó hắn chạm vào mặt cậu, dùng lực cắn đôi môi căng mọng một cái.

“A —— anh làm gì đó?” Lam Hà bị đau muốn trốn lại bị đè lại, không hiểu gì trừng hắn.

Làm em đó. Những lời kiểu này Diệp Tu tất nhiên sẽ không nói ra, để cho tiểu tổng quản da mặt mỏng nghe được nhất định sẽ giơ chân xù lông, mặc dù như thế cũng rất thú vị, nhưng bây giờ hắn không muốn lãng phí chút thời gian nào.

“Đã hiểu được thầy Lam nhớ anh nhiều như thế nào, vậy thì cũng phải đáp lễ một phen mới đúng.” Mang theo ngữ khí trêu chọc, tay Diệp Tu từ đầu vai chậm rãi trượt xuống, luồn vào trong áo vuốt ve vòng eo gầy gò, cảm giác dưới tay gầy đi không ít so với trí nhớ.

“Gầy đi rồi, bệnh viện ở Mỹ không cho em ăn à?” Miệng chê bai đồ ăn của bệnh viện nước ngoài, ngón tay thon dài tiếp tục ở trên cơ thể hơi run rẩy di chuyển khắp nơi. Lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát mỗi một điểm nhạy cảm trên người Lam Hà, lúc nặng lúc nhẹ, mang đến càng nhiều những tiếng thở dốc không kiềm chế được. Cúc áo sơ mi sớm đã bị cởi ra hết, một nửa mắc ở khuỷu tay để lộ ra toàn bộ lồng ngực trắng nõn, đại thần khoa Ngoại vươn người đến, dùng môi lưỡi phác họa mỗi một kết cấu xinh đẹp trên cơ thể Lam Hà. Nhờ vào tố chất chuyên nghiệp hoàn hảo, hắn tất nhiên sẽ không bỏ sót bất kì chỗ nào.

Lam Hà vô lực dựa vào tường ôm đầu hắn mặc hắn hành động, eo, xương quai xanh, trước ngực, da thịt mỗi chỗ bị gặm cắn vuốt ve đều nóng như thiêu đốt, da đầu từng trận tê dại, bị trêu đùa đến khó chịu vặn vẹo thân thể muốn tránh đi, hậu quả là bị giữ lại chịu đựng càng nhiều xâm chiếm. Chỗ nào đó dưới thân cũng trướng đến ghê gớm. Cậu thỉnh thoảng nâng eo cọ cọ vào bộ phận cũng muốn được phóng thích của đối phương. Cử động này không những không cách nào giảm bớt dục vọng, ngược lại kích thích động tác của người nào đó càng thêm ra sức, đến tận lúc cậu thở dốc rên rỉ xin tha: “A… Anh chậm chút…”

Vào lúc Diệp Tu một tay tháo thắt lưng của Lam Hà vứt xuống đất định tiến thêm một bước, Lam Hà cuối cùng cũng coi như lấy lại được một tia lý trí: “Tắm, tắm rửa trước đã…”

Chuyến đi dài khiến cho người ta rất không thoải mái, lại thêm Lam Hà bình thường rất thích sạch sẽ, Diệp Tu nghĩ vậy liền tạm thời tha cho cậu một lần: “Cùng nhau?”

Tiểu tổng quản đỏ bừng mặt, lỗ tai cũng nhuộm một màu hồng đẹp đẽ, khiến cho Diệp Tu không nhịn được gặm cắn nơi da dẻ mềm mại kia, ngứa đến mức cậu trực tiếp trốn mất, lời cậu nói ra lại khiến cho Diệp Tu cười hài lòng: “Ừm… cùng nhau.”

Lời còn chưa dứt đã cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, cả người bị ôm lên, dọa cậu sợ đến mức ôm chặt cổ Diệp Tu, chỉ sợ mình rơi xuống.

“Xem xem, gầy trơ xương rồi, tật xấu của đất nước tư bản chủ nghĩa a!”

Rõ ràng là ở trong nhà của mình, vậy mà cửa phòng tắm vừa đóng lại, không gian nhỏ hẹp kín đáo vẫn cho người ta có cảm giác an toàn hơn nhiều so với lối vào. Tiểu tổng quản rõ ràng cũng thoải mái hơn một chút, hai chân chạm đất liền ôm Diệp Tu bắt đầu gặm cắn loạn lên râu dưới cằm của hắn, còn có xương quai xanh thon dài, đại thần khoa Ngoại rất biết nghe lời để mặc cậu tự do phát huy, tay tiếp tục sự nghiệp cởi quần áo.

Nụ hôn trúc trắc lại cấp bách dọc theo trước ngực một đường đi xuống, đến khi tới gần trung tâm của dục vọng, Lam Hà thoáng dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, ánh mắt ướt át như có thể chảy nước bất cứ lúc nào.

Diệp Tu đoán được chuyện cậu muốn làm, kịp thời lên tiếng: “Ai… em không cần… A!”

Sự bao phủ ấm áp ướt át khiến cho Diệp Tu thở dài một tiếng thoải mái, kìm lại chấn động cùng kinh hỉ trong lòng, trêu chọc cười nói: “Lúc nãy ai khăng khăng muốn đi tắm trước đã? Bây giờ lại không chê bẩn nữa?”

Lam Hà căn bản không bị ảnh hưởng bởi lời rác rưởi của hắn, việc này khó hơn so với tưởng tượng của cậu quá nhiều. Trước mắt chỉ riêng việc ngậm lấy phần sưng to ở phía trước cũng đủ làm khó cậu rồi, động tác tay cũng đã loạn, có vẻ có chút không biết phải làm sao. Người được phục vụ chỉ đành duỗi tay dẫn dắt động tác của Lam Hà, đồng thời khống chế lực đạo phần eo, khiến cho phần thân dưới ở trong miệng cậu nhẹ nhàng ra vào.

Tiểu tổng quản chỉ cảm thấy miệng trướng đau đến không thể chịu nổi, thỉnh thoảng đâm sâu vào trong kích thích cổ họng khiến cậu muốn nôn, lại vẫn rất bướng bỉnh tiếp tục hành động. Diệp Tu cúi đầu thấy dáng vẻ khó chịu của cậu, liền xoa xoa đầu cậu coi như an ủi, nhìn thấy vành mắt cậu đỏ hồng, khóe mắt tràn lệ, thỉnh thoảng lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn ánh mắt ướt nhẹp, giống như động vật nhỏ bị dọa sợ.

“Tiểu Lam à, như vậy là được rồi…”

Ánh mắt này khiến cho Diệp Tu lập tức mềm lòng, đỡ đầu Lam Hà kéo ra ngoài không cho cậu tiếp tục nữa, tiểu tổng quản lại cứng đầu sống chết cũng không chịu buông ra, thử mấy lần đều không được, tay Diệp Tu dùng lực túm cậu, Lam Hà gấp gáp liền vô thức dùng lực hút một cái ——

“Đệt!” Chủ nhiệm Diệp bị kích thích đến bắn ra tại chỗ, không để ý tới dư vị cao trào, thấp giọng chửi tục một câu liền vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình. Người bị bắn ngồi sụp xuống đất, ho đến kinh thiên động địa, đỡ một chút liền nhào đến trước bồn rửa mặt nôn khan không ngừng, khó khăn lắm mới rửa sạch sẽ, rồi dựa tường thở dốc, lúc ngẩng mặt lên nhìn vô cùng thê thảm, khiến cho Diệp Tu trong nháy mắt bối rối.

Hắn bất đắc dĩ tiến lên hôn an ủi, bàn tay vỗ vỗ lưng cho cậu xuôi khí. Môi đỏ sẫm của tiểu tổng quản vẫn còn run rẩy, ánh mắt giống như mất đi tiêu cự có chút mê man.

Những nụ hôn nhu hòa dịu dàng không ngừng hạ xuống, truyền đạt sự cảm động cùng đau lòng: “Thật hết cách với em, đã nói là không cần —— ” Lời nói bị ngắt bởi cái trừng mắt dữ tợn của Lam Hà.

Tiểu tổng quản khó khăn lắm mới điều hòa được hơi thở, mở miệng lại nói ra một câu đặc biệt có khí thế: “Ai cần anh lo, ông đây thích thế!”

Diệp Tu nháy mắt liền vui vẻ, cười đem người ôm vào trong lòng: “Nào dám quản em, ca đây chỉ là thụ sủng nhược kinh(2).” Sau đó tay hướng đến chỗ đối phương cũng cần được an ủi bắt đầu hành động.

(2) được yêu quý mà sợ hãi

Việc này vẫn cứ phải để cho người chuyên nghiệp làm, chẳng bao lâu sau, tiết ra một hồi ở trong tay Diệp Tu, Lam Hà vừa thở dốc vừa tựa vào người nọ thầm nghĩ.

Sau đó, hai người sung sướng mà tắm rửa vô cùng qua loa, nước trên tóc còn chưa khô hết đã lôi lôi kéo kéo ngã ở trên giường. Ánh mắt Lam Hà nhìn trần nhà đăm đăm. Diệp Tu từ trên cao nhìn xuống ngắm nhìn khuôn mặt bị khí nóng hun đến ửng hồng: “Đang nghĩ gì đó, không tập trung như thế.”

“Ngày mai phải giặt ga giường…” Tiểu tổng quản vô thức trả lời một câu như vậy.

Diệp Tu lại vui vẻ : “Trong nhà còn nhiều ga mới lắm, làm bẩn bao nhiêu cũng được.” Sau đó không để cho cậu được rảnh rỗi, hắn lấy ra một vật từ trong tủ đầu giường, dự định tiếp tục tập trung hưởng thụ quà sinh nhật của mình.

“Ô —— anh, anh nhẹ chút…”

Dầu bôi trơn được làm ấm ở lòng bàn tay, không phải rất lạnh, nhưng chỗ đó rất lâu không bị mở ra, cảm giác có vật lạ xâm nhập khi ngón tay tiến vào vẫn khiến cho Lam Hà có chút khó chịu, theo bản năng vặn vẹo thân thể trốn về sau, lại bị giữ chặt eo kéo về. Diệp Tu hôn lên khóe miệng cậu, đồng thời mở ra hai đầu gối đang khép lại, an ủi da thịt bên trong bắp đùi giúp cậu thả lỏng một chút, mới đưa vào thêm một đốt ngón tay.

“Ừm… A…” Hắn cố ý trì hoãn động tác vẫn khiến cho người dưới thân liên tục nức nở, bên trong mẫn cảm bao lấy ngón tay không chịu được co rút lại. Ngón tay Diệp Tu xoay tròn chậm rãi tiến sâu, một tay an ủi dục vọng vì đau mà có chút mềm nhũn.

“Rất đau?” Thấy tiểu tổng quản nhắm nghiền mắt lại cắn lên mu bàn tay mình, Diệp Tu dừng lại động tác đem người ôm vào lòng, đặt cằm lên vai cậu: “Đừng cắn nữa, đau thì cắn anh.”

“…” Lam Hà lườm hắn một cái: “Muốn làm thì nhanh lên một chút, lề mà lề mề có thú vị… Đệt… đừng động chỗ đó… a… Diệp Tu… dừng, dừng tay… A a a !!!” Một giây trước đại thần khoa Ngoại còn bị cậu ghét bỏ chê bai, giờ phút này không chỉ tăng thêm sức mà còn nhét thêm một ngón tay vào, ác ý đâm vào tuyến tiền liệt của cậu, khẽ cười cắn vành tai cậu : “Trước đây lúc anh thực tập ở khoa Ngoại, người hướng dẫn nói người có ngón tay dài làm kiểm tra bằng ngón tay rất có ưu thế… Ha ha, bây giờ đã thấy thú vị chưa, thầy Lam?”

Lam Hà đã không nói nên lời, hai vị trí yếu ớt trước sau đều bị nắm giữ, toàn thân không có chỗ nào không mềm nhũn, sống chết ôm cổ Diệp Tu không để bản thân ngã xuống, răng chạm vào vai của người kia lại không nỡ dùng lực cắn, chỉ đành mượn lực từng ngụm từng ngụm thở dốc, hi vọng có thể phân tán khoái cảm quá mức mãnh liệt dưới thân.

Một giọt nước mắt to rơi xuống, trên lưng trần một mảnh nóng bỏng ẩm ướt, phía trước được ngón tay chăm sóc cũng tự nhiên tiết ra chất lỏng trong suốt, cho dù đã giấu mặt vào vai mình vẫn có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ nho nhỏ không ngừng tản mạn truyền ra… Diệp Tu cảm nhận được sự thay đổi này, tất nhiên là thừa thắng xông lên, tạm thời khống chế ý muốn tiếp tục giày vò tiểu tổng quản, ngược lại đẩy nhanh tốc độ.

“… Có thể rồi…” Khi vài từ nhỏ đến không thể nghe thấy này lọt vào tai Diệp Tu, hắn cũng đã không còn cách nào nhịn được nữa, đem người lật lại đè thấp eo xuống, khống chế lực đạo tiến vào, đồng thời ở trên tấm lưng trắng nõn thon gầy liên tục hôn lên, sau đó cả người bao trùm lên thân thể không ngừng run rẩy, chậm rãi mà mạnh mẽ bắt đầu chuyển động.

“… Diệp Tu… Diệp Tu… Chậm một chút… A… Diệp Tu… A!” Chìm đắm trong hoan ái càng lúc càng kịch liệt, ý thức dần mơ hồ, ngón tay siết chặt ga giường lại vì khoái cảm không ngừng kéo tới mà trở nên không có sức lực, đôi mắt đong đầy mồ hôi và nước mắt, mọi thứ trong tầm mắt đều mơ hồ không rõ. Lam Hà gần như là vô thức lặp đi lặp lại một câu duy nhất, kết quả là bị người kia lật lại khi vẫn giữ tư thế xâm nhập, hai chân bị gập đến một góc độ không thể gập được nữa, tiếp nhận lời đáp dụng tâm của ai đó, động tác lại càng mạnh mẽ hơn.

Tay chân quấn vào nhau, toàn thân tràn đầy cảm giác nóng bỏng và mồ hôi ẩm ướt trên da thịt, hòa trộn với hương thơm của sữa tắm. Lam Hà lúc đầu còn có thể kiềm chế lòng tự trọng mà nhấc eo phối hợp với động tác của người kia, đến lúc sau liền bị làm đến không còn sức mà nhấc eo lên nữa, cam chịu đem mặt vùi vào trong gối mặc cho Diệp Tu làm mình trong các loại tư thế xấu hổ. Bên tai toàn là tiếng rên rỉ thở dốc xa lạ mà ngọt ngào, lẫn với tiếng thở gấp của Diệp Tu cùng với tiếng nước dâm mỹ phát ra từ chỗ đó, triệt để thiêu đốt hoàn toàn lý trí của hai người.

Rốt cuộc mình đã làm thế nào để có thể chịu đựng xa nhau lâu đến thế? Đến tận thời khắc hai người một lần nữa hòa làm một, bao nhiêu quyến luyến cùng không nỡ mới chậm rãi ùa đến, làm cho người ta không kịp đề phòng.

Thứ tình cảm gọi là nhung nhớ, vĩnh viễn luôn muộn màng như thế.

“… Diệp Tu… Em không xong rồi… Đừng đâm chỗ đó… Xin anh… Diệp Tu…” Khoái cảm toàn thân đều dồn về chỗ đó, người bên trên lại bắt đầu thay đổi góc độ đâm vào nơi yếu ớt nhất của cậu, trước mắt từng cơn trắng xóa, mỗi tấc da đều vì hưng phấn mà căng lên run rẩy.

Trong nháy mắt đạt đến cao trào, Lam Hà cuối cùng không nhịn được mà cắn chặt vai Diệp Tu, Diệp Tu phát tiết dục vọng rồi vẫn còn thở nhẹ, đang muốn cười nhạo cậu sao lại giống một con chó nhỏ thích cắn người, lại bị nước mắt đang không ngừng chảy ra của tiểu tổng quản hung hăng đâm vào tim.

Đem thân thể mềm mại yếu ớt ôm vào trong lòng, xoa xoa eo, đại thần khoa Ngoại thở dài: “Thế này là thế nào? Sướng đến phát khóc rồi?”

Tiểu tổng quản không để ý đến hắn, nước mắt nước mũi cọ khắp ngực Diệp Tu, hiếm khi im lặng một hồi, khóc lóc nức nở. Đến tận lúc bị ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó ở trong lòng người nọ mê man ngủ thiếp đi, cũng xấu hổ không dám nói với hắn bản thân chỉ là tự dưng nhớ hắn nhớ đến muốn sụp đổ.

Tất nhiên, tất cả những việc này cũng không ngăn được đại thần khoa Ngoại tâm tình rất tốt hôn lên mái tóc mềm mại mà hắn yêu nhất, hiếm khi dịu dàng nói một câu.

Chào mừng trở về.

Phiên ngoại hai · Hoàn

Hoàn phiên ngoại.
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#5
Phụt máu
Đọc lại 2 phiên ngoại này vẫn thấy H mang cảm quá đi hí hí hí. Cám ơn Diệp Tiểu Lam đã edit 2 PN này nha~
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
Câu cá làm chính văn thôi, Pn với hệ liệt sắp dc edit hết rùi =))
Diệp Lam trg chính văn On Call mang cảm lắm lắm lắm~~~
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#8
Chính văn dài lắm ai ơi lại còn chuyên ngành y khoa ~~~~
Con ng đã làm 2pn cho hay chính văn ko khó đâuuuuu chỉ cầu con dân đảng nhận thuiiii =))
Thuật ngữ y khoa thì tác giả cũng chú thích ở mỗi chương mà :))
 

Bình luận bằng Facebook