Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [Chu Diệp] Khúc Thanh Thương

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
重行行
Edit:
Võ hiệp, Chu Diệp, đã hoàn, HE.
Đặc biệt cảm ơn @Kazeshizu đã design một chiếc cover xinh đẹp xứng với lời văn fic này.
Fic thuộc project Phụng Hoàng Hiên 2019 mừng SN Big Three Luân Hồi.




"Chu Trạch Khải siết chặt Hoang Hỏa Toái Sương mới đúc thành công không lâu, còn chưa mở miệng, chỉ bằng dung sắc chiếu nhân đã đoạt trọn nổi bật toàn trường. Cho dù chống lại Khước Tà đầu danh giang hồ binh khí phổ, Hoang Hỏa cùng Toái Sương trong tay Chu Trạch Khải cư nhiên không xuống hạ phong, nhất chúng võ lâm danh túc xem đấu khó tránh âm thầm cắn lưỡi —— quả thật hậu sinh khả úy, mài giũa thêm hai ba năm, sẽ lại lật đổ càn khôn thế nào?"

Giang sơn đời đời xuất nhân tài. Mà năm nay, bầu trời có thêm vì sao sáng nhất.
Chu đội, mừng sinh nhật ngài. Đi tiếp đường cần đi nga, ngài chính là ánh sáng.




Khúc Thanh Thương


Mưa mãi không ngừng. Không quá lớn, nhưng như thể màn trời rỉ dột, ươn ướt âm ẩm triền triền miên miên, nháo cho lòng người cũng không dễ chịu.

Diệp Tu giấu mình trong gác vắng bụi trần tơ nhện giăng giăng, cắn răng xé đi một mảnh trung y từ sam tử màu tro, tùy tùy tiện tiện quấn quanh mấy vòng đầu vai, dùng sức thắt một cái gút thật mạnh. Màu máu nơi miệng vết thương bị mưa gột rửa không ít, nhìn vẫn thảm thiết như mới.

Đợt vây giết thứ ba rồi. Ngửa đầu tựa lên tấm bình phong sơn thủy nhũ kim đã sớm bong tróc quá nửa có màu thanh lục chòng chành, hắn nhắm mắt ước lượng, chỉ sợ chưa chờ được đến mưa tạnh, đao quang đã lại vào mắt.

"Thiên số mang mang bất khả sát, anh hùng phong khởi loạn như ma. Khi nào giang hà lật đáy nước, gột sạch càn khôn chiến huyết sa."

Trà lâu đối diện chếch hướng đột nhiên xôn xao, cách một con đường đá xanh cũng nghe đến rõ rõ ràng ràng. Lão mù kể chuyện râu tóc đều bạc, cung dây một sợi không cần, chỉ nhón một thanh thước gỗ đen mun. Hắn nhàn nhàn niệm bốn câu thơ trứ danh, như cười như thán cất giọng: "Cái gì đế vương tướng lĩnh quái lực loạn thần, bất quá bỏ gần lấy xa, không gì để kể. Hôm nay chỉ kể Đấu Thần, công nghiệp người người đều biết, ý khí chẳng một ai hay."

Dưới sân lập tức ồn ào một mảnh. Tin Đấu Thần Diệp Tu hạ đài chưa tới nửa tháng đã truyền khắp giang hồ, ẩn tình bên dưới lại mịt mờ khó rõ. Hắn không chiếu quy củ chậu vàng rửa tay, mà Gia Thế hắn từng cống hiến mười năm cũng lẳng lặng chẳng nói một lời, vô vàn cổ quái, để mặc lời đồn vô cứ ngợp trời —— có người nói hắn công thành danh toại chủ động ra đi, miễn cho ngày sau thất thế; có kẻ đoán hắn chiến bại liên miên hào quang phai thốn mà vẫn tham luyến danh vị, cho nên Gia Thế bất dung; lại có người truy ra rằng hắn xuất thân thanh quý, gốc gác phụ tổ đều là hàn lâm mà phán hắn cùng triều đình móc nối câu liên, phạm vào giang hồ tối kỵ, Gia Thế không đem việc này chiêu cáo thiên hạ, đã là lưu cho hắn chút thể diện sau cùng.

Diệp Tu không mở mắt, như hoài niệm lại như tự giễu mà cười. Trước khi đặt bước giang hồ, hắn sống bên trong phủ đệ ngày ngày u tịch bóng bóng râm sâu, đem toàn bộ thoại bản có thể lấy về trên phố đã lật mấy lần. Một khi dấn thân, hắn mới hiểu thấu bao nhiêu giai thoại trong đó kỳ thực nửa điểm khó thông —— cái gọi là hòa hợp ăn ý sinh tử giao tình, bất quá vì cầu mà hợp vì lợi mà thành; cái gọi là trợ phò chính đạo gặp chuyện bất bình, bất quá thù mới hận cũ một lần thanh toán. Nào sợ chân tướng đến mấy khó nghe đến mấy chán chường, đổi trắng thay đen thêm thắt đuôi đầu, liền có thể thành một đoạn truyền kỳ cho vô số giang hồ nhi nữ hướng tâm hướng lòng.

Mảnh thiên địa này, hung hiểm hơn khách nghe chuyện tưởng tượng, song lại ngu ngốc hơn; bất kham hơn, cũng lại tiêu sái hơn. Người nghe bất quá tìm vui, huyết khí trào dâng mắt mờ vì lệ làm sao tự hỏi, rằng người trong chuyện kể kia, người giữa những dòng chữ kia rốt cuộc đã nghĩ những gì, làm sao biết rằng có kẻ một đời thương tâm, chỉ để trở thành trà dư tửu hậu.

Sau bóng rèm châu có thêu sơn thủy thiên thanh nhạt mực lanh lảnh vang vang, mấy tiểu cô nương trông như ngoan ngoãn nghe chuyện, ánh mắt lại vụng trộm không rời một người thanh niên chẳng biết lúc nào đã ngồi trong góc. Hắn nón tre ấn thấp, che khuất quá nửa khuôn mặt, thế nhưng chỉ bằng chiếc cằm để lộ cùng chiếc cổ tú dật như vẽ, cũng đủ các nàng nghĩ đến bao nhiêu câu từ đẹp đẽ từng nghe trong khúc trong thư —— cô tùng nham nham núi xanh vằng vặc, nghiêng mũ phong lưu đầy xe quả mọng. Khói sóng Giang Nam, đất này vốn đã quá nhiều con người tú lệ, nhưng không một ai sánh bằng phong phạm người thanh niên kia.

Cách đó không xa, có mấy kẻ phong sương giang hồ lại âm thầm biến sắc. Thanh niên bên người hai nhánh đoản thương sắc lạnh chiếu mi, chẳng phải Hoang Hỏa cùng Toái Sương mới vượt lên đứng đầu binh khí phổ đó sao? Thêm vào phong hoa muốn giấu không được, thân phận người này quả thật buột miệng mà ra —— võ lâm đương nhiệm đệ nhất nhân Chu Trạch Khải, chính đang nổi trội giang hồ, lúc này đến nghe chuyện về võ lâm tiền nhiệm đệ nhất nhân Diệp Tu, chính đang cùng đường luân lạc, nên gọi là trò hoang đường gì?

Người trẻ trên giang hồ, phần nhiều đều nghe chuyện Đấu Thần mà lớn, lão mù này cũng kỳ lạ, không kể Diệp Tu thu phục quần anh ba lần đoạt vị minh chủ thiên hạ, hay Diệp Tu cùng võ lâm đệ nhất mỹ nhân Tô Mộc Tranh tay trong tay hành hiệp trượng nghĩa mà người cùng nghề thích kể, lại ê a chuyện cũ hắn niên thiếu tịch tịch vô danh, độc hành ngàn dặm giúp người chuyện khó. Biết ngọn nguồn những điều này, đương thời không còn mấy ai, có thể đào bới bịa đặt đến nhịp nhàng tinh tế thiên hoa loạn trụy, cũng là bản lĩnh độc nhất vô nhị.

Chu Trạch Khải nghe không chớp mắt, chuyện quá khứ của Diệp Tu với hắn không khác gì trân bảo hiếm gặp. Hắn quen người kia khi đã quá muộn, lùi về thiên hạ chi minh năm năm trước đây, nếu xa hơn nữa, liền là trống rỗng không gì lấp nổi.

Thiên hạ chi minh, chuyện lớn hàng đầu võ lâm. Mượn cơ hội mỗi năm một lần, tân nhân mọi môn mọi phái đều sẽ lộ diện võ đài, cùng tiền bối trước nay kính ngưỡng hoặc muốn thách thức đi qua mấy chiêu —— từ đó giang hồ nhiều thêm mấy kẻ nổi danh, còn sau này, là rồng phượng hay giun dế, vang danh thiên hạ hay u uất nửa đời, phải xem tâm tính tạo hóa mỗi người.

Đưa đường dẫn lối hắn vào giang hồ, là Luân Hồi môn trung tiền bối Phương Minh Hoa. Tuy so với hắn chẳng hơn mấy tuổi, danh y đã quen chuyện giang hồ kia trong từng lời nói cử chỉ tự có điểm lão thành không giống tuổi tác: "Chỉ cần đánh, không bị thương tốt nhất? Nếu thật bị thương cũng không lo, ta trị."

Chu Trạch Khải siết chặt Hoang Hỏa Toái Sương mới đúc thành công không lâu, còn chưa mở miệng, chỉ bằng dung sắc chiếu nhân đã đoạt trọn nổi bật toàn trường. Hắn nhấp nhấp môi, ánh mắt cực sâu cũng cực yên tĩnh, từng chữ từng chữ nói: "Thỉnh Diệp Tu tiền bối... Chỉ giáo."

Là một trận hảo đấu. Người giang hồ thành danh —— phần nhiều cũng không hơn thiếu niên giữa sân vài tuổi —— túm năm tụm ba xem đến nhập thần, có người gật gù mỉm cười, có kẻ ngưng mi nghĩ ngợi, cũng có đứng ngồi không yên, hận sao người cùng Diệp Tu trên đài so chiêu lại không phải mình.

Thắng thua căn bản không cần đặt cược. Thiên hạ chi minh năm trước, nào sợ sáu bảy thiếu niên anh tài đánh ra danh hiệu Thế hệ Hoàng kim luân phiên vây quét, cũng không cách nào chiếm được Diệp Tu nửa phần tiện nghi. Cả giang hồ quan tâm, chỉ là thiếu niên vừa lộ diện liền ngoạn mục toàn trường này có thể dưới tay hắn sống quá mấy chiêu, có thể cho con hồ ly kia bao nhiêu kinh hỉ.

Phương Minh Hoa ở dưới đài nhìn, tay bưng chén trà ổn ổn đương đương, nhưng còn xa mới khí định thần nhàn như ngoài mặt. Hắn trong lòng tính toán, Chu Trạch Khải chung quy thiếu chút lịch luyện, xuất chiêu tuy phong mang cực thịnh, lại phạm cái kỵ "Giông bão nào suốt sáng, gió mưa nào suốt chiều", nhược không nhanh chóng chiếm được tiên cơ, tất khó thành sự, thế nhưng đánh với Diệp Tu, điều này nói dễ biết mấy?

Hắn thế rồi không nghĩ nổi nữa. Diệp Tu cùng Chu Trạch Khải xuất chiêu phá chiêu đều nhanh đến mức đáng sợ, lôi đài cơ hồ phân không rõ hai đạo nhân ảnh hốt gần hốt xa, vào mắt chỉ là đóa đóa thương hoa cùng ngân quang lớp lớp, vào tai cũng chỉ là tiếng binh khí chạm giòn vang như kim kích ngọc.

Thường nói "Côn một tháng, đao một năm, thương một đời", thương là bách binh chi tổ, tiến có thể công lui có thể thủ, lại khó thể luyện thành công phu diệt người, dám dựa vào nó xông pha giang hồ, quá nửa xưng được cao thủ. Song thương cùng trường thương có thế mạnh riêng, một món linh động lóa mắt, một món thô mộc chính trực. Cho dù chống lại Khước Tà đầu danh giang hồ binh khí phổ, Hoang Hỏa cùng Toái Sương trong tay Chu Trạch Khải cư nhiên không xuống hạ phong, nhất chúng võ lâm danh túc xem đấu khó tránh âm thầm cắn lưỡi —— quả thật hậu sinh khả úy, mài giũa thêm hai ba năm, sẽ lại lật đổ càn khôn thế nào?

Hai người cứng đối cứng triền đấu gần hai mươi hiệp, trường diện như gấm như hoa cực vì đẹp mắt. Tử đệ trẻ tuổi các môn các phái nhìn đến vừa sợ hãi lại tiện mộ nóng bừng gương mặt, mấy kẻ có chút duyệt lịch nhưng đều trầm tối. Chu Trạch Khải thân hãm trong trận càng là tiến thoái lưỡng nan, trên trán trên lưng đều kích một lớp mồ hôi nóng dày.

Phương Minh Hoa choang một tiếng gác xuống chén trà, không màng hình tượng đứng dậy. Hắn vẫn mãi âm thầm lo ngại một mối phiền, tử tế không xong quả nhiên liền đến.

Chu Trạch Khải đây là chạm phải võ chướng. Người tập võ hoặc sớm hoặc muộn đều phải bước qua ải này, nếu trùng phá, liền có thể tiến thêm một bước; nhưng nếu không có cao nhân đề điểm, không chừng dậm chân tại chỗ, tự mình cần lao khổ luyện cũng không ích gì. Bình thường thong thả đối phó võ chướng đã là thiên nan vạn nan, Chu Trạch Khải gặp đúng kịch chiến, càng là hiểm hơn cả hiểm. Nhược thừa cơ qua ải cũng tốt, chỉ sợ đương trường thắng ngay cái danh giang hồ đệ nhất cao thủ, còn nhược không thể...

Huống hồ Diệp Tu tâm tư thế nào hắn nhìn không ra. Võ chướng vi diệu hung hiểm là thế, người trong cuộc chẳng khác nào hồ điệp phá kén, người ngoài cuộc nếu có lòng giúp, quyết nhiên không thể dễ dàng, nếu có lòng hại, một vết tích cũng khó thấy.

Lúc hắn tâm loạn như ma, lôi đài bỗng khởi mưa gió. Diệp Tu trên tay đột ngột biến chiêu, Khước Tà đen một sắc mực lượn như linh xà, trước ngăn Toái Sương nơi tay trái Chu Trạch Khải, sau chế Hoang Hỏa tay phải, bức hắn nhất thời không đường để đỡ. Mượn sơ hở này, hắn mặt đối mặt với Chu Trạch Khải, trầm thấp quát lên: "Cô quang tự chiếu, lòng thành như băng tuyết!"

Như trời hàn tam cửu giáng xuống một vốc tuyết lớn, Chu Trạch Khải rùng mình, chầm chậm ngẩng đầu. Bộ thương pháp này của hắn tên gọi chính là Cô Quang, chú trọng cái sảng lãng khoáng đạt của "múc hết nước Tây giang, rót đầy rượu Bắc Đẩu, vạn vật đều là khách". Cả lộ số võ công đều bị nhìn thấu đến đáy, còn phần thắng nào nói năng?

Diệp Tu nhưng không truy cùng đuổi tận, chỉ dừng một sát liền chủ động triệt lực đạo, nghiêng nghiêng đâm tới một thương, cư nhiên giống như dẫn dắt, đem bộ thương pháp của Chu Trạch Khải từng chiêu từng thức diễn qua một lần. Hắn rõ ràng im lặng, Chu Trạch Khải lại mơ hồ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ từng chữ như mưa xối đảo trong lòng, ẩn ẩn phát đau, mạch nghĩ nhiễu loạn hừng hực vô căn vô cứ như tơ trăm mối nghẹn ở trong ngực cũng dần thanh tĩnh.

Hắn bỗng thay đổi lộ số, thế đến tuấn liệt bước bước ép sát, Khước Tà cùng Toái Sương mũi thương va chạm, vọng tiếng keng vang. Theo một tiếng này, Chu Trạch Khải tâm tỏ như gương, mắt sáng như đuốc, xuất chiêu càng thêm lăng lệ. Năm tháng cầm thương, hắn chưa từng cứ thế khoái ý cũng chưa từng cứ thế tự tại, dường như trở nên không gì không thể, chiêu pháp tùy tâm mà phát, lực đạo ứng thủ mà ra.

Ngoài trận Phương Minh Hoa liền biến sắc. Chu Trạch Khải tiến cảnh thấy rõ mồn một, trước kia hắn tuy cầu chuẩn, cầu nhanh, cầu ác, lại khó miễn rơi vào bó buộc. Nay hắn dù rằng chưa phải đối thủ của Diệp Tu, khí thế lại khác hẳn khi xưa, thật là "đi như tên bay, về như tia chớp, nhanh như gió xoáy, khẩn như mưa rào", huy sái tự nhiên.

Diệp Tu có thể nhìn thấu chiêu số của Chu Trạch Khải, hắn một điểm không ngoài dự liệu. Kẻ kia võ học thiên hạ cơ hồ không gì không thông, cho nên trước nay không theo quy củ xuất chiêu, tuyệt học giữ nhà các môn các phái chỉ cần ứng cảnh liền dùng, còn được phong cho ngoại hiệu Võ khố. Khiến hắn kinh ngạc bất ngờ, chính là Diệp Tu cư nhiên vui vẻ mở lòng, không tính thiệt hơn không kể giao tình, giúp Chu Trạch Khải sau này rất có khả năng trở thành cường địch phá tan võ chướng.

Chu Trạch Khải thua không hồi hộp, nhưng thứ bản lĩnh xuất sắc triển lộ lúc đối địch với Diệp Tu, đã quá đủ hắn giang hồ dương danh lập vạn —— mỗi một tân nhân lên đài đả lôi, khổ công kỳ vọng chẳng phải kết quả này sao, chẳng lẽ còn mong thắng được Đấu Thần?

Thu về Hoang Hỏa Toái Sương trọng như tính mạng, hắn an an tĩnh tĩnh đứng nhìn Diệp Tu một hồi, đoan đoan trọng trọng hành một đại lễ. Trận ngoài một mảnh xôn xao, bởi lôi đài không tiện lễ bái, người giang hồ so tài xong lễ số cao nhất cũng bất quá là "Phượng Hoàng tam điểm đầu" —— tay phải phối cổ tay trái, ngón cái nhẹ điểm ba lần, ngang với cúi đầu tam bái. Không sợ phiền hà chu chu toàn toàn hành lễ, bao nhiêu năm qua lần đầu mới gặp.

Hắn một bái này liền làm Diệp Tu rối rắm, hữu hiệu hơn bất kỳ chiêu số nào vừa dùng. Như chỉ hận rèn sắt không thành thép lại như thúc thủ vô sách cười cười, hắn đem Khước Tà đưa cho Gia Thế đệ tử chờ hầu bên cạnh, hai tay để trống hiếm thấy đứng đắn hoàn lại một lễ.

Làm ra một trận náo nhiệt quá lớn, sự sự sau đó đều không còn gì ghê gớm. Bất tri bất giác trời đã tối đen, các phái đều đã sớm về chỗ nghỉ, thay mấy ngày so đấu kế tiếp dưỡng sức trữ lực. Biểu hiện của tân nhân hôm nay bất quá món nhỏ khai vị, sáng mai tranh đoạt chiếc ghế minh chủ, mới là tuồng hay cả giang hồ này gác tay ngóng đợi.

Trên võ đài không tiện nói chuyện, giúp đỡ đến vậy, thế nào cũng phải đến tạ một phen, Chu Trạch Khải đơn thuần không hơn mà nghĩ. Cảm thấy tay không đến gặp chẳng ổn, hắn lẳng lặng chọn vài loại trái cây xinh xẻo vừa mắt, thừa bóng đêm chuồn sang Gia Thế. Đang định gõ cửa, hắn bỗng nghe thấy tiếng nói bên trong, cánh tay chìa ra bất giác ngưng bặt.

"Tiểu tử kia, hà tất phải giúp bậc này?" Giọng nói không quá quen thuộc, là Gia Thế sơn trang thủ lĩnh Đào Hiên, tựa hồ có phần nóng giận, vẫn nghe ra lòng quan hoài đối với Diệp Tu, "Tốn đi ít nhiều tâm thần, cho rằng trận chiến trọng yếu ngày mai ngươi là chắc thắng hay chăng?"

Chu Trạch Khải vốn định quay về, xem như chưa hề ghé tới, nghe trong đó nhắc đến mình, lại ma xui quỷ khiến dừng chân, động nhẹ cũng không dám động.

"Nóng cái gì chứ, lão Đào?" Diệp Tu một tiếng khẽ cười, nghe động tĩnh như vỗ vai Đào Hiên, "Ngài cứ tử tử tế tế mà nhìn, ngày mai trận ấy, Gia Thế làm sao thắng."

"Năm ngoái cũng thôi. Cái ghế thiên hạ minh chủ, còn muốn mất một năm nữa?" Đào Hiên cười lạnh, vẫn còn chút hậm hực, nhưng không tiếp tục giằng co đề tài không vui vẻ này, "Chỉ sợ tiểu tử kia không lĩnh ân tình của ngươi."

Chu Trạch Khải một quả tim liền thắt lại, tuy nói không khéo đứng ngay đầu gió trước cửa, sau lưng không khác lúc trên võ đài, kích thành một tầng mồ hôi nóng dày, nửa điểm không cảm thấy lạnh. Hắn gấp gáp mong Diệp Tu trả lời, lại vô cớ có chút sợ.

"Nhân tài khó gặp, có thể giúp liền thuận tay giúp một phen, lo cái gì?" Diệp Tu ban đầu ngữ khí không quá nghiêm túc, dần dần trở nên nghiêm nghị, xen lẫn vạt cười như có như không, "Thật đến một ngày đó, ắt hắn sẽ nhớ, là ai giúp hắn khai thương."

"Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sau này nếu ngã dưới tay hắn, ngươi còn cười được ư?" Đào Hiên không dễ thôi giận, lại đâm Diệp Tu một câu. Nhưng Diệp Tu ngữ khí biếng nhác như thường, nghe không ra đùa hay là nghiêm túc: "Hắn cứ thử? Nếu làm được, cũng là bản lãnh của hắn."

Đào Hiên lại không cho là đúng tiếp thêm câu gì, mà Chu Trạch Khải đã nghe không lọt. Một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt nơi ngực, nói không ra là kinh hỉ là cấp bách hay kiêu ngạo, thình thịch thình thịch phát nhiệt. Độc bước thiên hạ, đứng trên tuyệt đỉnh vinh quang giang hồ, ở trước mắt hắn lần đầu mới có dáng hình chân thực.

"Nghe hết rồi?"

Chu Trạch Khải ngây ngác đứng trong ánh đèn, gò má tức thì đỏ bừng. Hắn tránh được Đào Hiên hầm hừ đi thẳng một mạch, lại tránh không khỏi Diệp Tu khép cửa khiến hắn buông lỏng cảnh giác, bước ra bắt ngay tại trận.

"Ừ... Cái gì cũng không cần nói." Thấy vốc trái cây hắn ôm nửa ngày, Diệp Tu không chút khách khí nhón lấy một quả nếm vào, tùy tiện nhặt thêm một quả, nhét lên miệng Chu Trạch Khải.

Vật đã ăn quen bất ngờ trở nên thơm ngọt, trước đây vì sao không biết. Chu Trạch Khải phí bao sức lực mới đem quả kia nuốt xuống, mắt không chớp nhìn Diệp Tu, sắc mặt trịnh trọng: "Sẽ nhớ rõ." Hắn cắn răng, lại như quyết định mà thêm một câu: "... Phải thử."

"Không tệ, cứ việc tới." Diệp Tu như bị chọc cười bởi thái độ khù khờ chân thành của hắn, tay nhón quả khác suýt rơi xuống đất, giả vờ từng trải vỗ lên đầu hắn, "Chờ ngươi?"

Mấy năm về sau tựa hồ phát sinh rất nhiều chuyện, lại tựa hồ chuyện gì cũng không phát sinh. Chu Trạch Khải tiếp nhận Luân Hồi, trở thành nhân vật nhất hào giang hồ ai cũng không dám khinh khi, bên cạnh có thêm một Giang Ba Đào tâm tư linh lung, cùng hắn hợp phách thành chương. Chiếc ghế thiên hạ minh chủ giao tay cũng hai ba lần, trước là Vi Thảo sau là Lam Vũ, không có Bách Hoa càng bại càng chiến, cũng không có Gia Thế hoàng hôn dần hạ, Luân Hồi khí thế dần thịnh. Thế nhưng danh hiệu thiên hạ đệ nhất mãi vẫn nắm vững trong tay Diệp Tu, dù là cường hoành như Hàn Văn Thanh, rực rỡ như Trương Giai Lạc, linh quỷ như Vương Kiệt Hi, sắc bén như Hoàng Thiếu Thiên, đều không lay động nửa phần.

Chu Trạch Khải nhớ mãi không quên, là năm thứ tư hắn nhập giang hồ, Diệp Tu từ Gia Thế vội vàng mà tới. Lười đệ thiếp bái đúng quy đúng củ, hắn trực tiếp lướt vào, coi tầng tầng phòng bị đạo đạo cửa ải như không, tựa trên đầu tường lộ ra nửa mặt, nhìn hắn cười đến cao thâm khó lường:

"Tiểu Chu, có chuyện làm, không trả công lại phiền, làm hay không?"

Có lẽ nhiều năm trước thiếu ân tình, gặp phải những việc liên quan Diệp Tu, hắn xưa nay rất khó cự tuyệt. Hai năm rõ mười đem môn trung sự vụ giao lại cho Giang Ba Đào cùng Phương Minh Hoa, đi đâu làm gì cũng đều không hỏi, hắn liền theo Diệp Tu một đường chạy vội Tây Bắc.

Sắp tới biên quan, hắn mới nghe Diệp Tu kể mục đích chuyến này. Vì công danh phú quý, một kẻ giang hồ sầu bi thất chí không tiếc cấu kết địch quốc, trộm mất sơ đồ bố phòng Tây Bắc của triều đình. Biết được chuyện này, triều đình vừa kinh vừa nộ, lại không tiện để lộ, âm thầm phái đi mấy nhóm nhân mã tiễu sát, bị địch quốc cao thủ tiếp ứng ám hại, toàn quân đều diệt.

"Bọn hắn muốn ẩn tàng hành tích, so không bằng hai ta, tính ngày cũng vẫn chưa tới biên quan." Diệp Tu thuận tay rút một nhánh cỏ, trên cát vàng viết viết vẽ vẽ, "Chỉ trông vào hai ta, phải ngăn toàn bộ, dám hay không?"

Chu Trạch Khải không lập tức tiếp lời, nhìn Diệp Tu tháu tháu vẽ cát xuất thần. Chuyện này phân lượng hắn vừa nghe liền hiểu rõ, nếu không thuận lợi chặn về sơ đồ bố phòng, bằng vào tham vọng cùng thèm khát của địch quốc, chẳng đến bao lâu, Tây Bắc chắc chắn lửa khởi bốn phía, chiến tranh tàn phá, bách tính lưu lạc.

"Vì sao là ngươi?" Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Tu, từng chữ chém đinh chặt sắt.

Việc này nhất định phải làm, lại không nhất định là ai đi làm. Chung quy đều là vai gánh một phái, thế lộ phong ba hiểm ác hắn đâu phải không biết, tuy triều đình thất thủ mà chủ động thỉnh mời, đây cũng là việc khổ việc khó cùng cực, hung hiểm gian nguy trong đó chỉ là thứ yếu, coi như thành sự, cũng khác nào tát mặt triều đình. Càng huống hồ, sơ đồ bố phòng liên quan quân tình cơ mật, quản ngươi có phải một lòng vì nước, nhập cục càng sâu, công tích càng cao, ngược lại mới càng không dễ hạ trường. Chuyện cũ còn đó, hắn không thể không thay Diệp Tu bận tâm.

"Vì sao tìm ngươi, đoán được không?" Đem tẩu đồng trắng chưa từng ly thân lấy ra, Diệp Tu lười lười nhác nhác chỉ cười, không quá cao minh chuyển sang chuyện khác, "Yên tâm, có gì ta đều gánh hết."

Bắt người trẻ tuổi tâm tính thanh thuần khó có này phập phồng lo sợ còn có gì hay, hắn dưới đáy lòng thở dài. Chiếu theo ý tứ Đào Hiên, lúc triều đình cầu tới cửa, hắn không nên nhận sảng khoái đến vậy, cho dù không vì mình, cũng có thể vì Gia Thế đòi thêm cái lợi. Nhưng hắn thực sự không thể giằng co, trách nhiệm nằm đó làm sao nói tránh, biết rõ dù làm cũng chỉ vất vả không được gì tốt, hắn vẫn cứ thế muốn làm.

"Giúp được ngươi." Chu Trạch Khải nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, mím môi bổ sung một câu, nghiêm túc đến mực khó tin, "... không nói."

"Ha ha ha ha tiểu Chu ngươi thật..." Mây đen giăng trời, Diệp Tu vẫn bị hắn chọc cho cười ngửa cổ, tàn thuốc kém chút rơi trên vạt áo, "Đúng rồi còn chưa hỏi xong, vì sao muốn giúp ta?"

"Tiền bối... là chân anh hùng." Chu Trạch Khải rủ mắt tránh đi ánh mắt Diệp Tu, gương mặt đẹp đến không tưởng cư nhiên có điểm ửng hồng.

Lao tâm cùng đảm đương của Diệp Tu, không cần nói ra miệng, Chu Trạch Khải cũng đoán được bảy tám phần. Hắn trong lòng đều là xót xa lo lắng, chỉ một ý nghĩ hiện lên rõ ràng: Mình không phục sai người, không kính sai người, không lo sai người.

Hắn mơ hồ cảm thấy, không quản là nhất hô bách ứng, danh chấn thiên hạ, lật tay gọi gió kêu mưa, hay xác chết đầy đồng, máu chảy ngàn dặm, đều không đáng xưng anh hùng. Đó là thứ giấu càng sâu càng uyển, không tỏa sáng sặc sỡ, lại vững đến chém không gãy mài cũng không mòn.

"Anh hùng?" Diệp Tu thong thong thả thả gõ tẩu thuốc, ngữ khí bỗng pha thêm chút sát ý cùng đắng lạnh như tự trào, "Thôi, chờ đánh xong mới nói với ngươi, đó rốt cục là thứ gì."

Khúc xương cứng này so với tưởng tượng còn muốn khó gặm. Tuy nói Diệp Tu cùng Chu Trạch Khải hợp sức, một lần giết sạch chủ mưu, địch quốc cao thủ trọng thương gấp ba bốn lần bọn hắn, cướp về sơ đồ bố phòng liên quan tính mạng của vô số người, nhưng trong huyết chiến cũng chịu mấy đạo thương tích có sâu có cạn. Cho nên hai người không vội về Trung Nguyên, chỉ đưa thư báo bình an, lại tìm một góc giấu mình.

Đây là lần đầu Chu Trạch Khải kinh lịch ác chiến thực thụ. Kiếm quang hiểm dày lướt ngang khóe mắt, máu tanh nồng nặc đẫm màu đỏ nóng sền sệt, sinh tử bất quá sâu thêm một tấc. Thế nhưng nửa điểm cũng không cần sợ, hắn cùng Diệp Tu đối đầu tuyệt thế nào thì hợp tác tốt thế ấy, cho dù lần đầu tiên đem lưng mình giao cho đối phương, vẫn ăn ý đến khiến người kinh tâm động đảm.

Thành nhỏ biên thùy nơi bọn hắn tạm nương thân tên gọi Vọng Quy, hoặc cũng có lẽ, là Vong Quy. Ngoài Ngọc Môn Quan gió xuân không độ, nơi này quanh năm suốt tháng đều chỉ khói hoang cỏ tàn cát trắng, rơi vào mắt Chu Trạch Khải kẻ mới rảo quỷ môn quan một vòng, lại vô cớ trở nên ấm áp thiết thân. Tắm xong một trận mưa máu, hắn lại có thêm cơ hội, cùng Diệp Tu thủ một ngọn đèn cô liêu vàng ươm ong óng nóng ấm dịu dàng.

Khả năng vì châm chước hắn không thích nói chuyện, Diệp Tu trước nay trên giang hồ khuấy gió nổi mưa chưa từng yên ổn cũng an tĩnh lạ thường. Hai người bất tri bất giác quen thuộc nhau hơn, sóng vai ngồi trên dốc cỏ mới xanh vài điểm, cái gì đều không nghĩ, nhìn trời cao chậm tản mây nhạt, cũng trôi qua trọn buổi trưa.

"Nếm đi, ngọt lắm." Diệp Tu như đến cơn nghiện thuốc, ngậm một nhánh cỏ tiếng được tiếng không mà nhai, còn thuận tay nhét Chu Trạch Khải một nhành. Chẳng ngờ đường đường Đấu Thần cũng có lúc trẻ con như thế, Chu Trạch Khải chẳng hiểu vì sao có chút muốn cười. Giữa lặng im ấm áp mà khiến người tâm an, hắn hốt nhiên cảm thấy, cho dù cũ chút bẩn chút đổ nát thêm một chút nữa, tòa thành nhỏ này vẫn là rất tốt rất tốt, hơn cả điện ngọc lầu quỳnh động thiên thắng cảnh hắn từng thấy qua đi qua.

"Anh hùng ư, bất quá là thứ này." Lời đã nói Diệp Tu không hề quên, nhặt mảnh lương khô ăn sắp ngán ngẩm cười đến nhe răng hở lợi, "Vừa khô vừa cứng lại thiếu tư vị, lúc gặp nạn nhưng cầu chẳng được, vừa hoãn khí liền vứt sang bên. Tiểu Chu ngươi nói thử, có cái gì tốt?"

Trước lúc đi hắn có nghe nói, triều đình hai phái tân cựu giằng co không dứt, đấu đá càng diễn càng liệt. Phe tướng phủ xuống hạ phong, cùng cực nghĩ khác, để tâm đến tận giang hồ, mưu tính mà đem chuôi kiếm thanh sương chỉ diệt thế gian bất bình, thu làm thanh đao sát nhân trong tay mặc mình sai phái. Độc chiếm bấy nhiêu năm phong quang, hắn, hoặc nên nói là Gia Thế, đương nhiên đứng mũi chịu sào, muốn nghĩ hàm hồ mà qua cũng khó.

"Không." Nói không rõ vì sao, Chu Trạch Khải đáy lòng một trận đau buốt, nhả ra một chữ liền quật cường mím chặt môi. Diệp Tu không nhẹ không nặng vỗ bả vai hắn, tựa hồ có chút áy náy: "Không cần phát sầu chuyện này. Ngươi không giống, lợi hại lên là được, dư thừa đều không cần nghĩ."

"Tiểu Chu, sau này gặp mặt liền vờ không quen, có biết không?" Hắn cười hở răng, lại dưới đáy lòng thở dài, vờ như phóng khoáng mà đem một thứ nho nhỏ đang từng chút từng chút gian nan nảy mầm đè xuống, "Đừng hại đến ngươi."

Tập võ trọng nhất hai chữ thuần túy, sống giản đơn thêm một điểm là vận khí, cũng là phúc khí. Chim đầu đàn phải đối diện với minh thương ám tiễn, có mình một kẻ là đủ, Diệp Tu cơ hồ ôn nhu mà nghĩ. Coi như biết rõ không phải trước sau gì cũng không phải, hắn vẫn như cũ nguyện ý dốc lòng bảo vệ, chốn giang hồ này dưới thế đạo không còn tự do, mới là nơi tự do nhất.

Tiền tài bất nghĩa, thế nào lâu dài qua tháng qua năm. Chạy theo chỉ sợ đường xa, quay về lại e quá ngắn.

Mặt trời vàng rực không che không cản chiếu xuống, bóng kéo dằng dặc sau lưng còn muốn thân mật hơn người, lúc thì âu âu yếm yếm chạm nhau không rời, lúc thì nghịch nghịch ngợm ngợm chia ly xa cách. Có khoảnh khắc Chu Trạch Khải thậm chí lặng lẽ hi vọng, con đường này đi không hết mới hay, cuối đường đang chờ bọn hắn, là danh lợi trói buộc, khúc mắc môn phái, tục thế quy củ, giang hồ pháp độ, trốn làm sao cũng không thoát. Một khi bước vào lưới trần, đoạn ý hợp tâm đầu này giữa hắn cùng Diệp Tu, sẽ biến thành ngoài ý muốn phải cố mà quên.

"Thiên hạ chi minh, chờ ngươi." Phút cáo biệt, Chu Trạch Khải chân thành mở miệng, gần như dụng hết toàn bộ dũng khí.

Diệp Tu không cười. Hắn cũng chân thành nhìn Chu Trạch Khải, thần tình có thứ nghiêm nghị khó quen, như đang đánh giá kẻ địch xứng đáng cho mình toàn tâm ứng phó: "Được. Võ đài gặp? Nếu cố được đến sau cùng."

Nhưng năm đó Diệp Tu trễ hẹn. Gia Thế không thể đi đến sau cùng, sớm liền thua đến dị thường thảm hại. Yếu khẩn nhất chính là, trận thua này khiến Đấu Thần rơi khỏi thần đàn thiên hạ đệ nhất, trầm luân của hắn hôm nay, quá nửa là vì không còn kim bài miễn tử.

Sau đợt đợt đẫm máu chém giết, đăng lâm tuyệt đỉnh chính là Luân Hồi. Cũng tính thời vận chung sức nước chảy thành sông, giang hồ dù có người khiêu ba nói bốn hoặc không cam lòng hoặc đảo loạn, nhưng không ai quá bất ngờ. Chu Trạch Khải thừa đại thắng chi thế mà vượt qua nhất chúng tiền bối kinh tài tuyệt diễm, bước lên chiếc ghế thiên hạ đệ nhất. Một đời tân nhân hoán cựu thần, lưu ngôn này trên giang hồ đã không còn mới mẻ, thắng tích trước mắt, bất quá là đem những đồn đãi vô căn cứ kia đóng lên rõ ràng một dấu khắc ấn thiên hạ chi minh.

Ngồi lên chỗ này sẽ có cảm giác gì, Chu Trạch Khải nhiều năm trước đã sơ sơ sài sài nghĩ qua. Đến khi thật sự đạt được, lại là tứ cố vô nhân trống trống trải trải, không quá ngạc nhiên, cũng không quá vui mừng. Nghe nói tình cảnh Diệp Tu về sau, hắn càng cả rượu khánh công cũng uống không nổi —— người sáng mắt đều nhìn ra, Khước Tà phong mang vẫn như ngày cũ, thậm chí càng lúc càng nhuần, lô hỏa thuần thanh. Gia Thế bại ở nhân tâm không tề, Đấu Thần bị nói phong quang đã nhạt, chẳng qua là thay Gia Thế nhất chúng không nghe chỉ huy gánh lấy hàm oan.

Chu Trạch Khải lặng im siết chặt quyền đầu. Hắn muốn thắng, muốn tự tay đánh bại thần thoại ngưỡng vọng từ thời thiếu niên, rất muốn rất muốn. Nhưng hắn càng không muốn, nhìn thấy người kia cứ thế không minh không bạch mà thua.

Lúc đó nếu hiểu toan tính tầng tầng phía sau, cùng lớp lớp giày vò Diệp Tu phải chịu, hắn cam nguyện muộn hai năm mới làm kẻ thiên hạ đệ nhất này.

"Tại hạ không nói ngoa ngôn, chỉ bằng tám chữ, liền có thể đem triều đình cao giang hồ xa một ngàn tám trăm năm qua, kinh thiên động địa, bá nghiệp hoàng đồ, kim giáp ngọc ấn sinh thời, bạch cốt hồng trần núi khuất, kể hết đầy đầy đủ đủ trọn trọn vẹn vẹn ——" ngoài song mưa phùn càng lúc càng dày càng lay càng gấp, kể xong một đoạn kinh đào hải lãng, lão mù thở hắt một hơi, như câu kéo khách mà chậm rãi nói, "Chư vị thử đoán, là tám chữ nào?"

Không lý đến dưới đài hoặc kinh hoặc nghi hoặc mộng hoặc thán hoặc cười, hắn đầy đầu tóc bạc không gió mà bay, gõ thước lanh lảnh, như cảnh như tỉnh ——

"Khinh yếu sợ mạnh, chết đứng sống quỳ."

Máu dường như cuối cùng đã ngừng, Diệp Tu ấn ấn vết thương, đổi tư thế khác áp vào bình phong, không tiếng cười khổ.

Trước khi bị thỉnh khỏi Gia Thế, hắn cùng Đào Hiên hàn huyên suốt nửa đêm trường. Không như ngày thường, Đào Hiên nói mãi nói mãi, khổ tâm ầng ậc, mà hắn một tẩu một tẩu rít dài, trì trệ không đáp.

Cứ thế cố chấp làm gì? Giang hồ này đã sớm không như ngươi nghĩ. Lo thể diện nói nghĩa khí đều chẳng mấy ai chết được tử tế, truy danh lợi diễn hai mặt ngược lại sống đến có thanh có sắc có tư có vị. Đào Hiên thở dài một lần lại một lần, ngươi cho rằng muốn đi là đi được? Kẻ muốn lấy cái mạng này của ngươi đổi chức quan đổi tiền bạc xếp đầy con phố ngoài kia. Ngươi hiện tại không thể chọn, đi tiếp, mới sống; lùi về, liền chết.

Diệp Tu vẫn cứ trầm mặc. Bước lên đường giang hồ, sinh tử khó hồi đầu. Hắn không phải không biết, tướng phủ bên kia đã chuẩn bị sẵn mấy chiêu, chép một bản Đại Dã Long Xà Phổ, đem danh túc võ lâm một lưới bắt trọn —— người chịu nghe lệnh làm rồng, kẻ không thần phục làm rắn; đối rồng, thì lấy lợi mà dụ lấy danh mà dọa; đối rắn, thì trong tối hãm hại ngoài sáng sát truy. Nếu như mình không đồng ý quy phục, chư quan lũ lượt trên triều sẽ rất nguyện ý dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai hạ một đòn ác, giết gà dọa khỉ.

Có lỗi. Ngươi cùng Gia Thế ta đều muốn bảo toàn, nhưng nếu phải chọn một, chỉ có thể là Gia Thế. Đào Hiên như rốt cục mất kiên nhẫn, vứt lại một câu liền muốn bỏ đi, tóc mai dưới trăng u ám trắng trầm từng sợi.

Lão Đào, cho dù là vậy cũng chưa chắc bảo toàn được Gia Thế. Diệp Tu gõ gõ tẩu thuốc lập lòe, cùng theo đứng dậy. Cũng là có lỗi, có những chuyện ta có thể gánh không nổi, nhưng không thể không đi gánh.

Nhận tin Gia Thế biến loạn, Đấu Thần không biết về đâu, Chu Trạch Khải một chữ không nói, tĩnh tĩnh xoay người xuất môn. Tuyến báo Luân Hồi mật thám truyền về, tự nhiên tường tận không ít so với đồn đại giang hồ, Gia Thế vì tự bảo, cáo trạng Diệp Tu, chủ động báo ra tung tích của hắn. Gỡ xuống danh hiệu thiên hạ đệ nhất, triều đình muốn khai đao với Diệp Tu cũng bớt đi vô vàn lo ngại, mà động thủ vây giết, là một nhóm vong mệnh chi đồ tướng phủ tốn nhiều tiền của thuê về.

Khi thời đến đất trời đều trợ lực, lúc vận đi anh hùng cũng chôn chân. Chu Trạch Khải cúi đầu, nhè nhẹ miết tay trên Hoang Hỏa Toái Sương cực hiếm ly thân. Giờ này khắc này, hắn mới chân chân chính chính hiểu được Diệp Tu.

Người kia sống đến vô cùng giản đơn, nhưng cũng vô cùng tỉnh táo. Triều đình phong vân chính tranh khốc liệt, thiên gia chỉ thích vinh tôn mà tổn mạng người, tất cả tất cả hắn đều nhìn thấu, cho nên mới càng có thể chiếu tâm nguyện mình chọn ra con đường, đường tuy không sáng, nhưng ta không hối.

Tuy thời gian địa điểm đều không thể không thích hợp hơn nữa, Chu Trạch Khải lại lần đầu tiên nhận rõ tình cảm đối với Diệp Tu —— không chỉ cái ơn chỉ điểm lộ đồ, cũng không chỉ cái nghĩa sinh tử tri kỷ, mà là yêu thích, yêu thích đã lẳng lặng mọc rễ nẩy mầm từ rất nhiều năm, tận trước khi hắn phát hiện.

Cõi đời này trả được ơn trả được nghĩa, lại không trả được yêu; cõi đời này đoạn được ơn đoạn được nghĩa, cũng không đoạn được tình.

Hi vọng vẫn chưa muộn. Nào sợ người cả triều đình đều muốn giăng lưới ngươi, người khắp giang hồ đều muốn sát diệt ngươi, người toàn thiên hạ đều muốn chỉ trích ngươi, ta cũng sẽ đứng bên ngươi.

"Ta liên lụy hắn, ta đi giúp hắn." Nhìn Giang Ba Đào vội vàng tiến lên cùng Phương Minh Hoa theo sát phía sau, Chu Trạch Khải ngữ khí trầm tĩnh lại kiên quyết, tựa hồ đã đem mấy chữ này cân nhắc qua trăm ngàn lần trong tâm, "Chỉ là ta, không phải Luân Hồi."

"Nói cái gì đó, tiểu Chu..." Nhận được ánh mắt của Phương Minh Hoa, Giang Ba Đào chắc chắn trong lòng, chân bước nhanh đến cạnh hắn, giải ưu cho hắn mà vỗ vỗ vai, "Không cần giũ bỏ, chính là Luân Hồi đó."

Chuyện về Đại Dã Long Xà Phổ, Luân Hồi cũng có nghe thấy. Vừa mới đặt chân đầu sóng ngọn gió tuyệt đỉnh Vinh Quang, vốn nên cẩn thận tế tâm như đi băng mỏng, điều này không giả, nhưng bọn hắn làm sao trơ mắt nhìn, thần binh lợi khí cốt sáng như reo chất hạo như trào chốn giang hồ từng quét tận bất bình thế gian kia dần dần phai thốn, bị lũ đê hèn nấp dưới mũ miện quang minh đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nguyên tắc sở dĩ được trân trọng, chính vì có người không tiếc trả giá mà giữ vững nó. Lần này Diệp Tu lại đoạt bước đầu, thanh danh khắp trời cũng được tai họa đầy đất cũng xong, làm sao để hắn một mình gánh vác? Thế này chẳng phải để người khinh khi, giang hồ cao thủ như mây phái bang như rừng, chỉ có một kẻ anh hùng chân chân chính chính dám đảm dám đương, một thanh kiếm tuyết sương ngàn trân vạn quý cũng mua không được.

"Phải giúp hắn, nhưng đừng học hắn." Giang Ba Đào lại thêm câu, trước sau cười đến ám áp, nhưng Chu Trạch Khải nhìn ra rõ ràng ẩn ưu nơi đáy mắt hắn. Giẫm vết xe đổ không xa, nói một điểm cũng không lo sợ là không thể, thời khắc mấu chốt, bọn hắn không có tư cách tạm lánh phong mang hay nhường đường thoái bước.

"Được." Chu Trạch Khải dụng sức gật đầu, để lộ ý cười có chút ngại ngùng có chút cảm tạ.

Hắn muốn hộ, có Diệp Tu, có Luân Hồi, càng có thanh tĩnh của giang hồ này, an ổn của thiên hạ này. Những gì người kia tâm tâm niệm niệm, nay đặt tại trên người hắn, nào sợ thiên nan vạn nan, hắn cũng không nói dừng chân, không than hối hận.

"Trọng nghĩa khinh sống thương ta biết, thiên lý độc hành chết như về. Phần tâm u uất thanh bình thế, tửu quán ai người vấn bố y." Đọc xong bốn câu thơ, lão gia tử lấy thước gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, tựa hồ còn chưa tận ý, "Là văn, liền khẳng khái can gián; là võ, liền cười dấn nguy nan; làm dân, thì giang hồ hiệp sĩ; làm quan, thì nghịch tử cô thần. Thế đạo này thiếu nhất không thiếu nhất, đều là những kẻ điên, kẻ ngu, kẻ ngây ngốc sinh bất phùng thời."

"Ra đây thôi." Người nghe kể chuyện hoặc lắc đầu hoặc thở dài mà đi, trời mưa càng thêm phóng túng, Diệp Tu biếng nhác từ trên lầu nhảy xuống, phiêu phiêu du du đáp chân mặt đường lát đá không một bóng người, vai gác tán ô lớn đen trầm trầm nhìn qua liền biết vững nặng, "Không vội vàng lao ra làm loạn, cũng coi như thức thời hiểu chuyện."

Một tên, hai tên, bốn tên, tám tên. Tám tên hắc y che mặt lặng lẽ vô thanh từ góc đường, trong quán, dưới hiên xuất hiện, như nhện độc bố sẵn thiên la địa võng chờ đợi con mồi, phong kín mọi đường hắn đi.

"Diệp đại hiệp, lần cuối nhân chí nghĩa tẫn mà hỏi, thật không nguyện hồi đầu?" Tên cuối cùng từ bóng tối chầm chậm hiện thân, nhìn ra là kẻ tâm phúc phụ trách giao thiệp giang hồ của phía tướng phủ, "Ngươi chỉ có một người, có thể trốn đến đâu chứ?"

"Thế nào cứ không hiểu đây." Diệp Tu lắc đầu, như buồn cười lại như tiếc hận, nhấc chiếc ô lớn hi kỳ cổ quái trong tay huơ huơ, "Có vài thứ, là không bán."

Hốt nhiên một tiếng vang giòn. Mấy tên áo đen đổi sắc lạnh lùng, dồn dập quay đầu nhìn về, lão gia tử kể chuyện cư nhiên vẫn không rời trận, thước gõ nhón đầu ngón tay vừa cộp một tiếng rõ ràng trên án, phá vỡ bầu không khí hung hiểm mà đặc sệt kia.

Không trung tựa hồ có sương giá từ lưỡi binh khí rơi xuống, so giọt mưa phùn vẫn hoài rả rích còn muốn lạnh hơn, muốn buốt lòng hơn.

Bị cuốn vào sát cục khó lường bậc này, vốn nên lặng tiếng liễm khí mà cầu sống qua một kiếp, thế nhưng hắn nhiệt huyết dâng tràn, lo không được quá nhiều. Tuy không nhìn thấy, hắn lại nghe ra chạm đến nếm thấy kiếm khí —— xanh vắt như ngọc, không nhiễm bụi vàng khói mù máu đen, là thứ kiếm khí cương ngạnh nhất thuần túy nhất trong sạch nhất.

"Không phải một người." Bọn hắn chưa kịp làm gì, đã bị một giọng nói trong suốt sảng lãng khác ghim chặt. Người mới lên tiếng lúc nãy sắc mặt tức thì sáng chuyển thành tối tối chuyển thành đêm vô cùng đặc sắc, trong lòng không biết đem Chu Trạch Khải cùng Luân Hồi thầm mắng biết bao nhiêu lần —— tốt bụng thay các ngươi tảo trừ chướng ngại, đại lễ nhường này không nhận không nói, còn tới giúp phe đối địch, thiên hạ đệ nhất quả khoai bỏng tay này, xem các ngươi ôm được mấy hôm?

"Tiểu Chu, đã nói không đến nhúng chân xuống bùn, hử?"

Thân hãm trùng vây, Diệp Tu không động, chỉ như gọi người tri giao lâu ngày không gặp lại tin tưởng nhất định trùng phùng, mỉm cười hướng hắn điểm nhẹ mũi ô.

"Đương thời... Ta không đáp ứng." Chu Trạch Khải mặt có chút đỏ, như ngại vì lời hắn nói, ngữ khí nhưng lập tức kiên quyết lên, bất ngờ có điểm lưu manh hiếm thấy, "Còn may chưa muộn."

Cho dù da mặt thiếu thốn như Diệp Tu, cũng bị hắn chặn nghẹn họng một phen. Cách tầng tầng cường địch làn làn sát ý, hai người bốn mắt nhìn nhau, khác gì bốn tay cùng nắm, đều bị nóng rực trong mắt đối phương thiêu đến hoảng ngạc.

Ngươi lúc này có thể ở đây, đã là quá đủ. Biết bao bi hỉ ưu toan biết bao quyết tâm bận lòng, không cơ hội nói không thời gian nói, càng không tất yếu phải nói.

Lần thứ hai liên thủ so lần thứ nhất còn muốn sảng khoái tràn trề. Cần chi mở lời nhắc nhở, cần chi thương lượng sách lược, tuy nói món binh khí kia trong tay Diệp Tu ly kỳ lạ lùng không gì sánh bằng, Hoang Hỏa cùng Toái Sương không thua không kém vẫn kịp theo cùng tiết tấu biến huyễn khó lường của nó.

Địch thủ từng tên như trăng khuyết đêm hàn hốt nhiên xuất hiện lại im lìm rủ mình trên đất, sát chiêu diễn luyện qua vô số lần khó kham dù chỉ một kích trước mặt võ lâm đệ nhất nhân một trước một sau châu liên bích hợp. Huyết hoa đỏ rực tràn bay, nhiễm nhàu đá xanh buốt ướt, thấm đẫm mặt nạ cùng hắc y rách nát. Chẳng mấy chốc, trong trận còn đứng chỉ dư lại Chu Trạch Khải cùng Diệp Tu.

"Không lưu nhân chứng, tiểu Chu ngươi muốn quay đầu vẫn kịp." Động động bả vai vẫn cứng lại đau, chậm rãi giũ xuống một giọt máu lớn ngưng trên mũi ô, Diệp Tu lắc đầu, ngữ khí vừa như trêu đùa vừa như nghiêm túc.

"Đuổi không được." Chu Trạch Khải gọn gàng thu lại Hoang Hỏa Toái Sương, trong ý cười ngượng nghịu Diệp Tu nhìn đã quen mắt, có thêm một tia quyết tuyệt đến hắn cũng phải âm thầm kinh tâm, "Cùng nhau... Rất nhiều chuyện mới có thể làm."

"Đã lên tiếng, ta đây liền không khách khí." Diệp Tu ngẩn người, rất nhanh hào phóng cười rộ, đối Chu Trạch Khải chìa một bàn tay, "Dựa dẫm ngươi từ nay, sợ hay không?"

Chu Trạch Khải dùng sức gật đầu, cũng dùng sức nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn xinh đẹp đến không tưởng nổi. Mưa tự khi nào lẳng lặng thôi rơi, vầng ráng cuối trời như biết rằng màn đêm sắp tới, thời khắc không nhiều, phá lệ vội vàng tỏa sáng ngạo nghễ, trông lại có chút thê lương diễm lệ của bất chấp chẳng màng. Màu mây dường như tan vào đôi mắt đen nhánh của hắn hơn nửa, nóng đến vậy, sáng đến vậy, cũng đẹp đến vậy.

"Chuyện lúc này không thể nói thêm, trước xin cảm tạ!" Gấp gáp rời đi, Diệp Tu không quên quay đầu hướng lão gia tử xem hết cuộc vui hành lễ, bàn tay nắm chặt bàn tay của Chu Trạch Khải, thủy chung chưa lơi một lần.

Nơi bọn hắn nhìn không thấy, lão gia tử vuốt râu mỉm cười, tiếng được tiếng không nhẹ khấu thước gỗ trên bàn. Còn tia ánh sáng cuối ngày đẩy cửa chiếu vào, đem bóng hai người vẽ nên sáng rực. Bọn hắn từng bước từng bước bước trên, là họa quyển nồng hương đậm mực sóng khởi lưng trời, cũng là truyền kỳ nuôi sống bao người kể chuyện hậu thế —— cầm tay sóng vai, quét sạch bất bình thiên hạ, loạn thế hành hiệp thịnh thế ẩn quy, đi khắp sơn hà xinh đẹp, ngắm trọn quang cảnh yêu kiều.

- Toàn văn chung -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook