Hơi trễ xíu, mọi người nêm món chính rồi, mình coi như là thêm tí nước chấm vậy.
"Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về" - Diệp Tu, khu C máy 47 đã từng nói như vậy.
Nhưng thực chất phải mất 1 năm nghỉ hưu, 1 năm khiêu chiến mới tới được đích này. Hàn Văn Thanh 2 năm đấy, hợp đồng cao ngất ngưỡng, công việc duy nhất là luyện tập, lĩnh đội đánh giải, lịch nghỉ lịch tập rạch ròi. Cùng lúc đó Diệp Tu là cũng đại thần ngang hàng, lĩnh lương 1 ngàn 2 quản lí net ca đêm, phải: vừa cày cấp, trang bị, vừa nghiên cứu chiến thuật, vừa truyển luyện đội viên, vừa chế tác vũ khí... Ai còn nhớ 36 giờ không ngủ nhảy tháp Thành Tội Ác? Nhiêu đó thôi đã giảm bao nhiêu năm tuyển thủ của anh rồi?
Trần Quả xấu hổ muốn chết, nhưng cô không phải dạng người thích úp mở, cũng không biết dối trá nên chỉ đành gật đầu: "Đúng thế."
Tất cả lập tức ồ lên, có người hỏi ngay: "Đại thần Diệp Tu cũng vậy luôn ạ?"
"À ừ... đúng."
Với tất cả những cố gắng đó, anh đòi hỏi điều gì? Anh xứng đáng nhiều hơn thế nhưng anh vẫn cứ hài lòng.
Hài lòng trong cái "ha ha" vừa sảng khoái vừa mãn nguyện ấy.
Với tất cả cố gắng đó, anh chỉ cười, anh biết nó sẽ đến, anh xứng đáng.
"Tôi về rồi đây"