chị chủ để Tu ngủ đi, ngoài mặt phởn đời vậy thôi chứ ổng cũng là người, cũng biết mệt mà, cái cảm giác đó nó giống như một tuần làm việc vất vã và chủ nhật lăn ra ngủ ko biết ngày mai. Diệp thần, anh đã vất vã nhiều rồi
Dạo này đọc toàn mấy chương thích thích không à =)) Cười muốn té giường luôn =)) iu nhóm <3
Khúc cuối lão Nguỵ cũng tâm lý ghê ha!
Đại Tôn em vừa buồn cho anh xong anh 3 hit về làng làm em cười sặc máu =))))
Tui tưởng tượng cha Diệp ngủ một góc như mèo con thấy cưng ghê=)))
Đúng là đọc mấy chương ngày thường vầy thấy ấm áp thật!
Tâm trạng của em giống với chị Lá, đọc chương này bao nhiêu lần cũng vui không nổi. Nhưng không sao đâu, ít nhất, bọn họ vẫn còn ở đây T____T
Tâm trạng của em giống với chị Lá, đọc chương này bao nhiêu lần cũng vui không nổi. Nhưng không sao đâu, ít nhất, bọn họ vẫn còn ở đây T____T
Lẽ nào là Tán ca ...
Nếu là anh thì sẽ khóc từ đầu chuyện tới cuối truyện khóc ngập lụt cả bản anime, số anh thật khổ, không ai khổ bằng anh, ít nhât tất cả mọi người không ít thì nhiều cũng đã thực sự có cái gọi là "vinh quang" còn anh chỉ thiếu một đoạn đường ngắn, nhưng mãi mãi chẳng thể nào bước tiếp