Hoàn [Hoàng Thiếu Thiên 2019][Hoàng Thiếu Thiên] Năm Tháng Dài

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Năm tháng dài


Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2019. Chúc anh mãi vẫn là ngôi sao tỏa sáng nhất, dù năm tháng trôi qua, tốc độ tay giảm xuống, Kiếm Thánh - Yêu Đao cũng chỉ có một.

Hoàng Thiếu Thiên: Dạ Vũ Thanh Phiền-Kiếm Định Thiên Hạ

Editor: @ButNgonPhi
Beta: @Vịt Xinh Xắn





1.

Ngụy Sâm tâm huyết dâng trào treo cuốn sổ lên tường làm Hoàng Thiếu Thiên vô cùng bất mãn.​

“Sao? Có gì không tốt?” Ngụy Sâm có vẻ rất đắc ý, “Mọi người có ý kiến gì đề nghị gì đều có thể ghi lại! Lam Vũ chúng ta công bằng công chính công khai hàng đầu Liên minh!”​

Hoàng Thiếu Thiên nhón chân khều quyển sổ caro giản dị với những đường kẻ trắng dày gấp bốn lần bình thường cùng những cái lỗ không biết dùng vật sắc nhọn gì đục ra ở gáy, còn được đóng vào tường theo tư thế vặn xoắn bằng những cái đinh rỉ sét, cảm thấy không thể tiêu hóa nổi thẩm mỹ của Ngụy Sâm.​

“Mọi người cứ tùy ý viết.” Ngụy Sâm xoa tay, “Không cần nghiêm túc quá đâu.”​

“Viết cái gì cũng được à?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.​

Ngụy Sâm vốn theo tôn chỉ để linh hồn tự do của Lam Vũ, trả lời Hoàng Thiếu Thiên: “Dĩ nhiên là được.”​

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”​

Sáng hôm sau Ngụy Sâm mở sổ, trên trang đầu bóng loáng vẽ một hình chibi Ngụy Sâm đầu bốc hỏa, ngậm điếu thuốc run rẩy, dưới là dòng chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo: “Hậu cần! Mua dầu gội đầu chống hói!”​

Ngụy Sâm tức giận: “Hoàng Thiếu Thiên đâu? Cút ra đây cho tao!!!!”​



2.

Ngày đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên chính thức huấn luyện ở Lam Vũ liền tiện tay nghịch bảng ghi điểm vòng loại giải chuyên nghiệp ở lầu dưới, đổi Lam Vũ thành max điểm, xếp hạng đầu. Ngụy Sâm sáng ra mắt mờ, đứng ở cổng nhìn nửa ngày, trong một giây suýt nữa thì tin, hai giây sau phát hiện Gia Thế đứng hạng nhất từ dưới lên thì mặt cực kỳ khinh thường.​

Nhưng hắn vẫn cho rằng hành động của Hoàng Thiếu Thiên “rất được lòng lão phu.”​

“Làm tốt lắm!” Lúc ăn cơm Ngụy Sâm biểu dương Hoàng Thiếu Thiên, cảm thấy thằng nhóc mình nhặt được trong game thực sự quá có tiền đồ, tuổi còn trẻ mà đã biết chọc lại Diệp Thu, khẳng định tương lai tiền đồ không thể lường được.​

“Chút nữa ăn cơm xong sửa lại như cũ đi.” Phương Thế Kính rõ ràng phản đối.​

“Tui nghe ai bây giờ?” Hoàng Thiếu Thiên ngồi giữa hai người và cơm, tròn mắt hỏi.​

“Thằng quỷ con này,” Ngụy Sâm vỗ vai hắn, “Đương nhiên là nghe đội trưởng rồi!”​

Phương Thế Kính liếc Ngụy Sâm, mồm không nói gì nhưng ánh mắt đầy cảm xúc ông-hết-thuốc-chữa-cmnr.​

“Nghe lời bổn đội trưởng đi đổi bảng điểm lại đi!” Ngụy Sâm nghiêm túc nói, “Lam Vũ chúng ta là đội ngũ như vậy sao? Phải sửa bảng ghi điểm mới tự tin được hay sao?”​

Hoàng Thiếu Thiên bị đập đến nhe răng trợn mắt, lấy hết đồ ăn vào bát rồi nhảy chân sáo chuồn thẳng đi đổi lại bảng điểm.​

“Tuổi trẻ thật tốt! Thật có sức sống!!” Ngụy Sâm nhìn bóng lưng hăng hái của Hoàng Thiếu Thiên, bình luận.​

“Ông cũng rất có sức sống!” Phương Thế Kính nói, “Đừng khách khí.”​

“Gần đây trại huấn luyện có không ít người mới, ông thấy thế nào?” Ngụy Sâm bắt chéo chân, đốt một điếu thuốc. Hắn hăng hái đốt thuốc gấp đôi ngày thường dù quy định ở nhà ăn không cho hút thuốc.​

“Người mới không tệ.” Phương Thế Kính nói.​

“Tôi cũng quan sát,” Ngụy Sâm đưa mắt về hướng bóng lưng Hoàng Thiếu Thiên biến mất, “Nhưng không ai nổi bật như Hoàng Thiếu Thiên.”​

Phương Thế Kính hạ đũa, “Ừ đúng, đồ đệ của ông đúng là một nhân vật chọc trời khuấy nước.”​

“Hả?”​

“Ông không biết à?” Phương Thế Kính nói, “Ngày đầu tiên nó đến trại huấn luyện đã bắt nạt cô bé duy nhất ở đó phát khóc.”​

Ngụy Sâm: “. . .”​

Trại huấn luyện Lam Vũ được phát triển từ sớm, bắt đầu từ ngay năm đầu tiên Liên minh tổ chức thi đấu chuyên nghiệp, giờ đã có hệ thống huấn luyện tương đối hoàn chỉnh, đứng vào hàng top đầu trong Liên minh. Hoàng Thiếu Thiên dù được Ngụy Sâm phí hết tâm tư đào từ trong game ra đến Lam Vũ vẫn phải vào trại huấn luyện, chưa nói tuổi của hắn cũng chưa thể chính thức thi đấu ngay được.​

“Làm sao bây giờ?” Ngụy Sâm nhíu mày, thầm nghĩ giờ chẳng lẽ bắt thằng nhóc đó tự đi dọn dẹp hậu quả.​

“Túm gáy, giấu côn trùng dưới bàn phím, . . . Cực kì nghịch. Biết là nó đùa nhưng đừng có quá mức nha,” Phương Thế Kính nhớ lại là đau đầu, “Về rồi bảo nó một chút.”​

Phương Thế Kính đúng là có nói: “Về rồi bảo nó một chút.” Nhưng tình hình thực tế trong phòng huấn luyện cực kỳ ác liệt. Hoàng Thiếu Thiên láo đã quen thói, cứng đầu cứng cổ cãi nhem nhẻm hết lần này đến lần khác. Ngụy Sâm không nói lại được hắn, chỉ đơn giản là thô bạo túm lấy thằng nhóc đá cho một phát, Hoàng Thiếu Thiên che mông chạy, khắp hành lang văng vẳng tiếng Ngụy Sâm bất đắc dĩ gọi theo:​

“Còn như vậy nữa là không có con gái đến Lam Vũ nữa đâu!”​

“Còn như vậy nữa là không có con gái đến . . .”​

“Còn như vậy nữa là không có con gái . . .”​

“Còn như vậy nữa là không có con g . . .”​

Lịch sử sẽ ghi nhớ thời khắc này.​

Ngày hôm sau Hoàng Thiếu Thiên cầm theo một ly kem trà xanh đến nhận lỗi với cô bé kia.​

Ly kem này mua ở quầy trước nhà ăn, buổi trưa rất đông người mua, cầu nhiều cung ít. Hoàng Thiếu Thiên thắc mắc hỏi Ngụy Sâm tại sao liền nhận được câu trả lời: Lam Vũ nghèo quá, không có tiền.​

Hoàng Thiếu Thiên bán tín bán nghi: “Thật á?”​

“Thật.” Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc, “Dĩ nhiên là nghèo rồi, nghèo lắm, hồi trước chưa có giải đấu chuyên nghiệp, chỗ nào cũng đánh, có thi đấu thương mại có tiền thưởng là đánh, vật liệu cũng bán suốt.”​

Hoàng Thiếu Thiên nhớ đến Ngụy Sâm trong game lúc đi cướp boss cực hung cực ác, có hơi tin tin.​

Trước khi gia nhập Lam Vũ, chơi game với Hoàng Thiếu Thiên chỉ là một sở thích mà thôi.​

Hắn chơi được trò nào liền chơi trò đó, online offline mobile game đều chơi tất, lúc đi học là đệ nhất cao thủ trong lớp, có lần bị ốm phải ở nhà không được sờ đến máy vi tính, hắn liền bật điện thoại đánh Tetris lên đến ngàn vạn điểm.​

Hoàng mama nhìn không vừa mắt: “Sao con không đi làm cái gì khác đi?”​

Hoàng Thiếu Thiên nằm lỳ trên giường, trầm ngâm một hồi: “Mẹ, con muốn chơi Vinh Quang!”​

Hoàng mama cạn lời.​

Nhưng hiện tại không phải như thế, chơi game đã thành sự nghiệp của hắn – cho dù Hoàng Thiếu Thiên mười bốn tuổi chưa hề có tí khái niệm gì về hai chữ “sự nghiệp.”​

Hoàng Thiếu Thiên giờ đã không nhớ rõ hắn đưa ly kem cho cô bé kia thế nào, chỉ nhớ cả đám nhóc trong trại huấn luyện đều xôn xao cả lên. Tuổi dậy thì là những năm tháng mọi người rất dễ rung động, chỉ có điều thanh xuân người khác là mối tình đầu lãng mạn mông lung, là hoa niên như cơn mưa rào, thanh xuân của Hoàng Thiếu Thiên lại gắn với con chuột, bàn phím, dây mạng và màn hình vi tính.​

Một trò chơi chơi mãi không chán, một lão đội trưởng quỷ già luôn chặn đánh hắn trong game, một đội phó giống người bình thường nhất, một đứa ngồi đuôi xe nhìn không quá vừa mắt, một thằng vua ngủ suốt ngày áp lực như núi.​

Và một thiếu niên nói nhiều thích chơi game.​

Ngụy Sâm lừa được Hoàng Thiếu Thiên liền mừng thầm trong lòng, hi vọng thằng nhóc này sau này ăn cơm ở nhà ăn sẽ biết cần kiệm. Hắn sải bước trở lại văn phòng, thấy thuốc lá hắn nhờ Hoàng Thiếu Thiên mua đã nằm trên mặt bàn.​

Ngụy Sâm cầm lên xem, thuốc hiệu Phù Dung Vương đã bị đổi thành Hồng Mai bao trắng.​

Ngày 12 tháng 10, Hồng Mai bao trắng 4 đồng một bao, tiền thừa 36 đồng, đề nghị dùng vào sự nghiệp kiến thiết kem ly cho nhà ăn, cũng đề nghị số phần thuốc lá giảm xuống còn hai ngày một bao.

Ký tên: Hoàng Thiếu Thiên.

“Ranh con, còn ra vẻ nho nhã.” Ngụy Sâm nhìn lời nhắn lại của Hoàng Thiếu Thiên, vung bút trả lời.​

Lời phê: Điều thứ hai không được, điều đầu tiên: Chuẩn! – Ngụy Sâm.

Ngày hôm sau kem ly trà xanh của nhà ăn Lam Vũ bắt đầu cung cấp không giới hạn số lượng.​

Hoàng Thiếu Thiên ăn kem ly, cảm thấy Lam Vũ thực sự là chiến đội tốt nhất thế giới, tương lai nhất định phải đoạt được thật nhiều quán quân.​

(Nhà ăn) Lam Vũ là tuyệt nhất!​



3.

Không lâu sau khi bắt đầu mùa giải thứ tư, Lam Vũ có thêm một vị khách không mời mà đến.​

Người phát hiện ra vị khách bất ngờ này là Hoàng Thiếu Thiên. Không biết con vẹt yến phụng nhà ai nuôi bị thương ở cánh, nằm co quắp trên con đường nhỏ sau núi, ngày đó trời chợt đổ cơn mưa to, Hoàng Thiếu Thiên đi qua trông thấy liền nhặt về.​

“Phúc lớn mạng lớn nha!” Hoàng Thiếu Thiên vò mái đầu ướt, chỉ vào con vẹt nói: “Cũng may nhờ mày lông cánh sặc sỡ, nếu không tao cũng không phát hiện ra.”​

“Cậu ra sau núi làm gì.” Dụ Văn Châu khó hiểu, gần đây Hoàng Thiếu Thiên cứ huấn luyện xong là mất dạng như thể bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết hắn đi đâu.​

“Ngắm sao.” Hoàng Thiếu Thiên cúi xuống chơi với con vẹt, trả lời qua quýt.​

Trịnh Hiên chống tay lên bàn: “Hôm nay trời toàn mây thôi à . . .”​

“Ông nhìn xem,” Hoàng Thiếu Thiên sờ nửa bên lông đã khô của con vẹt, “Lông mọc lung tung ghê. Không phải là vẹt sao? Sao không bẻm mép nhỉ?”​

Con vẹt dường như hơi sợ người lạ, mặt biểu lộ vẻ kiên trung liệt sĩ “đánh chết không nói”.​

“Đừng sợ!” Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục trêu vẹt, tay hắn với tới, vừa nghịch móng con vẹt vừa luôn mồm: “Tao là người tốt!”​

Trịnh Hiên phì cười: “Nó nghe hiểu được sao?”​

Hoàng Thiếu Thiên trịnh trọng đứng đắn: “Đây là người anh em của tui, đương nhiên có thể, . . . Ê, tui định giữ nó lại, mấy ông không có vấn đề gì chứ?”​

Dụ Văn Châu chỉ cười gật đầu bày tỏ sự đồng tình, thuận tay úp quyển tạp chí thể thao điện tử trên mặt bàn xuống, che khuất cái tựa báo chói mắt viết về bức tường tân binh.​

“Đáng yêu lắm.” Dụ Văn Châu nói.​

“Đúng rồi, đúng rồi, đáng yêu như Hoàng thiếu vậy.”​

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt: “Ông nói ai đáng yêu? Hả?”​

Trịnh Hiên vội vàng bổ sung: “Đẹp trai như Hoàng thiếu vậy!”​

“Thế còn tạm được . . . Đi!” Hoàng Thiếu Thiên nâng vẹt đứng lên, “À, ghi chép chiến thuật tui nộp rồi, kiểm điểm trận đấu cũng đã viết xong, ngày mai còn thi đấu, tui muốn ngủ sớm.”​

Con vẹt vượt qua chứng sợ người lạ, bắt đầu thân thiện với Hoàng Thiếu Thiên hai tuần sau đó. Hoàng Thiếu Thiên mua một cái lồng, đến giờ thì bôi thuốc, nuôi nó ăn sung uống sướng, còn bỏ thời gian lải nhải nói chuyện với nó suốt ngày, làm con vẹt nhanh chóng biết nói. Lúc nào có người đi qua nó, nó sẽ hét lên: “PK!PK!”, phát âm cực chuẩn.​

Trừ PK, Hoàng Thiếu Thiên còn dạy nó nói: “Cố lên!”, đáng tiếc con vẹt này không thông minh lắm, học hai tháng trời cũng không nói nổi, mỗi ngày chỉ biết PKPKPK, không nói thêm được câu gì khác.​

Mùa giải thứ tư năm đó thành tích chiến đội Lam Vũ lên xuống cực gắt, biểu hiện lúc như sáng suốt trên trời cao, khi thì hoang mang nơi đáy vực. Hoàng Thiếu Thiên trước giờ luôn cảm thấy mình và Lam Vũ vô địch thiên hạ, giờ quần hùng tranh tài, có đôi khi không thể không nghĩ có phải mình quả thực theo chủ nghĩa quá lý tưởng.​

Quấy nhiễu hắn, ngoài thành tích chiến đội lên xuống chập trùng, còn có bức tường tân binh.​

Thành tích không ổn định là thật, rào cản tân binh làm hắn tay chân luống cuống cũng là thật, Hoàng Thiếu Thiên trầm tư thật lâu cũng không nghĩ ra biện pháp nào đặc biệt hữu hiệu, hắn biết, đây là một thử thách chỉ có thể kiên trì cùng Lam Vũ vượt qua.​

Vượt qua được sẽ có một vùng đất trời mới chờ đón; không vượt được, Hoàng Thiếu Thiên không nghĩ vu vơ nữa.​

“PK!PK” Vẹt lại kêu.​

Hoàng Thiếu Thiên nằm trên giường trong phòng ký túc xá nhìn vẹt, xoa cổ tay: “Đừng kêu nữa, tao mệt lắm . . . Để tao nghỉ một chút.”​

Nói xong rúc đầu vào trong chiếc gối mềm núng nính.​

Hoàng Thiếu Thiên bình thường rất thích xem bình luận, bình luận nói chung trên mạng, trên diễn đàn, chỉ cần có liên quan đến Lam Vũ hắn nhất định sẽ xem. Mỗi một trận đấu kết thúc hắn đều xem, nhưng không hề bình luận hay phát biểu góc nhìn gì. Hắn chỉ yên lặng xem, sau đó yên lặng đóng giao diện lại. Lúc người ta hỏi, hắn sẽ tỏ ra mình không thèm để ý, ra vẻ chỉ làm theo ý mình, như thể hắn vốn không hề quan tâm người khác nói thế nào.​

“Lam Vũ có được không đây? Ngồi cáp treo qua núi, coi chừng cuối mùa giải đứt cáp xuống hạng, cả nhà đã chuẩn bị cứu tâm hoàn liều cao chưa? Trước trận uống một viên, thọ hơn thần tiên sống!”​

(Cứu tâm hoàn – Định tâm hoàn là thuốc an thần, cứu tâm hoàn như kiểu thuốc cứu vãn tâm trạng ý.

Trước bữa uống một viên, thọ hơn thần tiên sống: chế từ câu tục ngữ: sau bữa hút điếu thuốc, thọ hơn thần tiên sống của người Trung Quốc)




“Chiến đội đầu tiên vì thay đổi mà thành cựu ông lớn, riêng phần chơi lớn này tui liền phục Lam Vũ.”​

“Chủ yếu là vì người mới không giúp được gì, cảm giác tay kiếm khách kia như Lục Mạch Thần Kiếm, lúc linh lúc mất linh, làm tốt thì nâng Lam Vũ lên cao một bậc, làm không tốt thì . . . quá ngáng đường.”​

(Lục Mạch Thần Kiếm là một bộ võ công thượng thừa trong Thiên Long Bát Bộ, dùng ý niệm thúc đẩy nộ lực qua các kinh mạch ra ngón tay, rất thâm sâu ảo diệu. )




“Lam Vũ cố lên, cùng hội cùng thuyền.”​

“PK!PK!PK!PK!PK” Con vẹt vốn luôn kêu PK như không biết mệt lần này lại nói được một câu lần đầu tiên: “Cố lên!”​

Bình thường ngốc nghếch không học nổi, sao hôm nay tự dưng lại nghĩ thông thế? Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu nghĩ ngợi, chẳng lẽ thực sự là chuyện gì đến sẽ đến?​

“Đến đây đến đây!” Hoàng Thiếu Thiên bật dậy như cá chép nhảy nước, thần thái sáng láng: “PK! Huấn luyện! Cố lên!”​

Mùa hè năm nay nóng lạ thường, đêm xuống dù có bật điều hòa thì hơi nóng trong không khí cũng vẫn làm người ta khó chịu. Trịnh Hiên ngủ một giấc dậy, thấy cửa sổ thông khí phòng Hoàng Thiếu Thiên cũng đang mở. Hắn thử nhìn, thấy con vẹt đã dựa lồng ngủ mất, Hoàng Thiếu Thiên còn đang huấn luyện, tiếng nháy chuột tiếng gõ phím cứ lạch cạch vang lên, hòa âm với tiếng nhạc nền trong game, thiếu niên nam chính tràn đầy nhiệt huyết tiến công lần thứ 101 đến tương lai xán lạn của hắn.​

Cứ như thể vĩnh viễn không biết đến mệt mỏi.​

Ồn ào xung quanh mùa giải thứ tư kết thúc, năm này trên sàn đấu Vinh Quang người mới xuất hiện như nấm mọc sau mưa, còn không biết sau này mình sẽ được gọi bằng mỹ danh “Thế hệ hoàng kim.” Mà toàn bộ mùa giải này của Lam Vũ, dù có rất nhiều tiếc nuối nhưng cuối cùng cũng đạt được một thành tích khiến mọi người vừa lòng. Quan trọng nhất là, Hoàng Thiếu Thiên và tất cả mọi người Lam Vũ, tất cả fan hâm mộ nữa, đều có kỳ vọng vô hạn về tương lai và chức quán quân với đội ngũ trẻ tuổi này.​

Ngày 16 tháng 7, vẹt bay mất rồi, không biết đi đâu, có lẽ về nhà. Trời nóng quá, xin được tiêu 89 đồng, mời mọi người ăn kem tươi.

Ký tên: Hoàng Thiếu Thiên.

Lời phê: Cho phép chi, mùa giải sau cùng cố lên! – Dụ Văn Châu.



4.

Ngày lễ Tình nhân, câu lạc bộ Lam Vũ như thường lệ nhận được rất nhiều quà tặng.​

Fan hâm mộ thời này, nhất là fan nữ, tặng quà cứ phải gọi là trăm hoa đua nở muôn hình muôn vẻ. Tặng hoa tặng socola đã xưa rồi, Hoàng Thiếu Thiên ngồi bệt dưới đất mở quà, mở được hai bộ mô hình nhà cửa, có một bộ là nhà nhìn ra biển, trong mô hình còn có một khu vườn nhỏ và bể bơi, nhìn rất có vẻ giàu sang.​

“Wow, thật muốn leo lên đỉnh cao cuộc đời.” Hoàng Thiếu Thiên đánh giá, “A, đây là cái gì?”​

Hoàng Thiếu Thiên mò mẫm nửa ngày trong một cái hộp rồi rút ra một cốc nước làm dưới dạng chiếc cúp quán quân, dán thêm một tờ giấy nhỏ: Hoàng thiếu, nhớ uống nhiều nước nóng!​

“Phụt . . .” Dụ Văn Châu lại được tặng rất nhiều socola, giờ đang đi phân phát khắp nơi, Trịnh Hiên nhón mấy miếng chậm rãi ung dung nhấp nháp, nhìn thấy mô hình ngôi nhà và cái cốc quán quân kia liền không nhịn được phì cười.​

“À cái này, đồ giả thôi . . . “ Hoàng Thiếu Thiên lắc lắc cái cốc, lại cảm thấy rất hài lòng: “Nhưng các thiếu nữ xinh đẹp thật sáng tạo.”​

Ngày hôm sau Hoàng Thiếu Thiên cầm cup xuất hiện ở phòng huấn luyện, rót một cốc nước thật đầy.​

“Cảm giác chuẩn bị có điềm, Hoàng thiếu có phải quá không quý trọng nhân phẩm?” Vu Phong lo lắng.​

“Sao lại thế . . .?” Trịnh Hiên nói, “Nhân phẩm cỡ Hoàng thiếu, đến lúc đó không đoạt được quán quân, chúng ta liền có thể đẩy nồi.”​

(Đẩy nồi là tên thông tục của Bài Cửu, một trò cờ bạc của Trung Quốc, https://en.wikipedia.org/wiki/Pai_gow) (cách chơi là căn cứ vào một bộ bài 32 lá, lấy sự tổ hợp điểm số khác nhau làm cơ sở so sánh to bé, và quyết định thắng thua.)




Dụ Văn Châu đi qua: “Nói cái gì đấy?”​

Tống Hiểu rất chân thành trả lời: “Đang nói là . . . có cái nồi ai đến cõng không?”​

Dụ Văn Châu chỉ Hoàng Thiếu Thiên: “Hắn.”​

“Cậu thế này làm tui có cảm giác như vừa khâm định vậy.” Trịnh Hiên nói, “Vậy Hoàng thiếu, mùa này không cầm được quán quân, Hoàng thiếu mời mọi người ăn . . . ăn cái gì?”​

“Mấy người đang nói gì vậy? Ăn gì? Ăn trưa à?” Hoàng Thiếu Thiên đi tới, ôm chiếc cốc nước hình cúp quán quân của hắn trong tay. “Hôm nay menu có gì? Không không không không cần nhắc tui, tui nhớ rồi, thứ hai này đi, đội trưởng, có bạch trảm kê cậu thích nè, Trịnh Hiên có cá tuyết, Vu Phong thì có súp nấm bơ . . .”​

Tất cả mọi người: “ . . .”​

Cái này có thể nhớ sao? Có thể học thuộc sao?​

Dụ Văn Châu nhìn cái cốc của hắn: “Cốc đẹp đấy.”​

“Đương nhiên rồi, nhìn coi fan của ai tặng nhaaa!!” Hoàng Thiếu Thiên dương dương đắc ý, nâng chén rồi đi.​

Người bình thường đều bận bịu tích lũy nhân phẩm, Hoàng Thiếu Thiên lại không để ý lắm, quyết tâm không theo lẽ thường. Hắn thích treo một câu cửa mồm, lần nào phóng viên và fan hâm mộ hỏi mùa này có lòng tin với chức quán quân không, Hoàng Thiếu Thiên luôn là người đầu tiên hăng hái giơ nắm đấm lên trời, nói: “Nhất định phải có.”​

“Cậu không hiểu đâu, cứ nói nhiều rồi sẽ thành sự thật đấy.” Hoàng Thiếu Thiên lớn mật, với chuyện này rất tự tin: “Mùa giải này Lam Vũ nhất định sẽ là quán quân, tui có dự cảm mãnh liệt.”​

. . . Nhưng năng lực dự đoán của Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn rất kém cỏi.​

Hắn dự đoán kết quả trận đấu, cơ bản là trên 90% đều sai, được khen là “thánh phán” của Lam Vũ; hắn dự báo trời mưa, căn bản đều là trời quang mây tạnh, được khen là “dự báo thời tiết” của Lam Vũ . . . Tóm lại, Hoàng Thiếu Thiên đoán đâu trật đó, chẳng qua điều đó cũng không thể ảnh hưởng đến sự nhiệt tình dự đoán của hắn, toàn xúi bạn đánh cược Lam Vũ thắng.​

“Không nghĩ tới việc bị bọn nó cầm dao truy sát hả?” Tống Hiểu rất chân thành hỏi.​

“Sao thế được?” Hoàng Thiếu Thiên lay hắn, ngữ khí cực kỳ trịnh trọng đứng đắn, “Là người Lam Vũ mà ông muốn Lam Vũ thua sao? Nhanh lên, kêu đám bạn ông cược Lam Vũ thắng đi, phát tài chỗ này đó.”​

Tống Hiểu bị người kia lay đến choáng váng, cảm thấy thật khó hiểu . . . Có đội phó nhà ai như này không? Không ra dáng tí nào, cứ như linh vật của đội ngũ vậy.​

Nhưng có lẽ đây chắc là đặc sắc của Lam Vũ.​

Hoàng Thiếu Thiên lúc bình thường đoán đâu trật đó, nhân phẩm tích lũy đại khái là dùng hết vào trận đấu mùa giải thứ sáu.​

Mùa giải thứ ba từ khi thế hệ hoàng kim ra mắt, mới ngày nào dường như người mới toàn Liên minh đều đầu rơi máu chảy chật vật với bức tường tân binh, giờ mùa hè ba năm sau đã vỗ cánh bay đến trời cao, Lam Vũ đoạt được cúp quán quân đầu tiên, trở thành đội thứ tư trong lịch sử thi đấu chuyên nghiệp giành được chức quán quân.​

Tất cả fan hâm mộ dưới khán đài hô gào khản cổ, chờ những người hùng ra sân. Đây là thời khắc thuộc về bọn họ, thậm chí có fan không nhịn được đã thử tưởng tượng, không biết bọn họ sẽ nghĩ ra động tác gì để ăn mừng thời khắc người người kích động này nhỉ? Nhảy lên cao? Vẫy tay chào hỏi? Hay là dứt khoát hô to một tiếng? Dù giờ bọn họ có làm gì, có khác người như nào thì cũng vẫn sẽ được người ta thông cảm đúng không?​

Cửa phòng thi đấu mở ra, Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên đi ra ngoài.​

Người quay phim chỉnh góc ống kính, chực chờ bắt được một khoảnh khắc kỳ diệu. Giây phút này sẽ lên trang đầu tạp chí thể thao phát hành sáng mai, sẽ trở thành hồi ức về lần đầu tiên đạt được quán quân trong lòng những fan hâm mộ Lam Vũ, nó sẽ là ấn ký lưu lại dấu chân thời gian kỳ diệu, đem mùa hè rực rỡ nhất cháy bỏng nhất tốt đẹp nhất dừng lại vĩnh viễn trong một khoảnh khắc.​

Nhưng đống động tác người hâm mộ tự nghĩ ra đó, hắn đều không làm.​

Hoàng Thiếu Thiên đi đến trước sân khấu, nhoẻn miệng cười, sau đó nâng đồng phục của mình lên, cúi đầu hôn lấy đội huy.​

Khung cảnh dừng lại, tấm hình này thậm chí còn không lấy được toàn mặt Hoàng Thiếu Thiên, chỉ bắt được góc nghiêng sắc bén, sống mũi cao thẳng, khí chất hăng hái nơi đầu mày, mà trong chính giữa tấm ảnh được kẹp giữa những đầu ngón tay thon dài mạnh mẽ, đội huy Lam Vũ chưa bao giờ lấp lánh như thế.​

Kiếm Thánh, một trận phong thần!​

Ngày 8 tháng 7, rửa ảnh chụp đội quán quân xxx tấm, tiêu 105 đồng, đến phòng họp lấy ảnh. (nếu cần chụp chung với Kiếm Thánh, đến trước phòng 305 xếp hàng, chụp chung 50 đồng ký tên 50 đồng nữa, khuyến mãi đặc biệt 500 đồng một cái ôm! Đến trước mua trước, đừng bỏ qua cơ hội này!)

Ký tên: Hoàng Thiếu Thiên.

Lời phê:

Không cần – Trịnh Hiên

Không cần +1 – Dụ Văn Châu

Có thể giảm giá không? – Vu Phong

Giảm giá cũng không cần! – Tống Hiểu



5.

Trong diễn đàn tám chuyện Vinh Quang, cứ sau mỗi trận chung kết liền diễn ra thế chiến trong game vì kết quả trận đấu, các công hội lớn chiến đi chiến lại, thành một khung cảnh bạo lực mỹ lệ. Thế chiến nhiều năm, không ai nghĩ đến một ngày thực sự sẽ có “thế giới” đại chiến.​

Lời mời thi đấu Vinh Quang thế giới thực sự là một hòn đá ném vào mặt hồ đang yên ả.​

Cảm xúc quần chúng tăng vọt, dù chênh múi giờ cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình theo dõi mùa giải. Trước khi thi đấu khắp nơi đã sôi sục thảo luận nhân tuyển, công bố danh sách tuyển thủ rồi lại sôi sục thảo luận phương án đối chiến, bắt đầu thi đấu đã kịch liệt dự đoán kết quả trận tranh tài để làm tổng kết sau trận, đợi đến cuối cùng lúc đoạt giải quán quân thì hào hứng chúc mừng, chúc mừng xong lại thấy trống rỗng vì không còn gì làm nữa.​

Quần chúng khi không có việc gì làm đều thích hóng hớt buôn chuyện, thế là đám phóng viên cũng không thể bỏ qua thành viên đội tuyển quốc gia vừa đoạt giải quán quân trở về. Tiệc mừng công vừa kết thúc đã chuẩn bị đủ loại chuyên đề phỏng vấn, đúng lúc đám tuyển thủ tâm tình đều tốt, các phóng viên liền thuận ý dân tình, phơi củ cải bọn hắn.​

Một tiết mục làm dân tình bấn loạn là trò điều tra túi xách. Trong tiếng hét của các thiếu nữ hâm mộ, Kiếm Thánh đại nhân dốc túi đổ rầm rầm đống đồ bên trong ra.​

Điện thoại, mặt sau còn dán sticker Lam Vũ, nhìn từ xa trông như điện thoại nhái.​

MC tạm thời Sở Vân Tú: “Wow!”​

Hoàng Thiếu Thiên lập tức móc ra một tờ sticker để đa cấp mọi nơi mọi lúc, cũng giống như khi hắn ở sân bay lôi ra một đống ảnh để ký tên cho mọi người vậy: “Wow cái gì mà wow, cho cậu một tờ này, dán đi!”​

Sở Vân Tú thực sự không nuốt nổi kiểu thẩm mỹ này, vội vàng từ chối: “Không cần đâu!”​

Tai nghe, không cần nhìn cũng biết là mua ở cửa hàng gần Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên mua kiểu riêng để kỷ niệm.​

Sở Vân Tú: “Hoàng thiếu hơi tự luyến nhỉ?”​

Hoàng Thiếu Thiên chống một tay lên bàn: “Đâu có đâu có, tui chỉ theo mọi người thôi mà, đang hot cái này mà, lượng tiêu thụ tốt nhất luôn.”​

Sở Vân Tú không thể nhịn được nữa: “Im lặng! Ông tự luyến nghiêm trọng hơn rồi!”​

“Tài khoản thẻ, cái này không có gì để nói; ví tiền, kiểu dáng ngắn, màu đen trơn đơn giản, giống phong cách của hắn; mở ra bên trong thấy một xấp tiền mặt xếp có vẻ rất gọn gàng, lắc một còn cái rơi ra mấy đồng tiền xu . . . cũng giống phong cách của hắn luôn. Sở Vân Tú tinh mắt, liếc thấy trong ví kẹp một tấm ảnh - ảnh gia đình của chiến đội Lam Vũ, chụp sau khi đoạt quán quân ở mùa giải thứ sáu.​

Hoàng Thiếu Thiên cười cười: “À, ành này đã hơi sờn chút rồi, có lẽ nên đổi tấm mới!”​

Sở Vân Tú: “Ông rất hoài niệm mùa hè năm đó nhỉ?”​

Hoàng Thiếu Thiên khẽ lắc đầu: “Cũng không hẳn! Dù sao nhất định sẽ có lần nữa, tui rất có lòng tin, ngay năm nay hoặc năm sau thôi!”​

Sở Vân Tú: “Tốt . . . À, đây là cái gì”​

Sau tấm ảnh chụp chung này còn một tấm ảnh nữa, Sở Vân Tú khẽ kéo một cái, là một tấm ảnh còn cũ hơn.​

Hoàng Thiếu Thiên: “. . . Đây là ảnh chụp hồi bé của tui, đừng nhìn, đừng đưa đến ống kính a! Sở Vân Tú, tui muốn tuyệt giao với bà, tuyệt đối tuyệt giao! Trả lại cho tui!”​

Nhưng không kịp, máy quay đã zoom đến tấm ảnh trong tay Sở Vân Tú, còn phóng to, để cậu bé bốn năm tuổi toét miệng cười ngây ngô trong tấm ảnh xuất hiện dưới tầm mắt tất cả mọi người. Ảnh đã cũ nhưng vẫn cực rõ ràng, Hoàng Thiếu Thiên trong ảnh ôm một chú chó con, lúm đồng tiền đáng yêu lấp ló trên gương mặt trẻ con bầu bĩnh.​

Sở Vân Tú: “Thật không ngờ Hoàng thiếu khi còn bé lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy!”​

Hoàng Thiếu Thiên ra sức phủ nhận: “Không phải! Làm gì có? Trả ảnh cho tui!”​

Sở Vân Tú: “Không tin ông hỏi mọi người xem!”​

Hoàng Thiếu Thiên vẫn cự tuyệt: “Không hỏi!”​

Sở Vân Tú: “Nói một đằng làm một nẻo nha! Được, trả cho ông đây!”​

Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc cũng lấy lại được ảnh của mình, lâu rồi hắn cũng chưa xem lại, không nhịn được cầm lên ngắm một chút, sau đó đột nhiên cười.​

“Vẫn rất đẹp trai đúng không?”​

Sở Vân Tú lườm: “Mời người tiếp theo.”​

Sau tiết mục phỏng vấn trở lại khách sạn, đám người Lam Vũ cùng tham gia hoạt động còn nhớ mãi không quên tấm ảnh lúc nhỏ của Hoàng Thiếu Thiên, liền mở một cuộc tra khảo lớn ngay tại chỗ. Trong điện thoại có đủ mọi thứ, từ tuổi trẻ đến tuổi đi học lớp chồi, cả hình chụp trăm ngày tuổi cũng có, mọi người liền tùy tâm chụp lại để dành sau này còn lôi ra uy hiếp đội phó.​

“Cầm thú!” Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng giằng lại được điện thoại của mình, “Haiz, thật ra có phải tui trẻ lâu không, nhiều năm thế mà nhìn không thay đổi gì cả!”​

Trịnh Hiên kín đáo chụp trộm tấm ảnh một trăm ngày tuổi kia, Hoàng Thiếu Thiên trong ảnh đó quả thực béo trắng tròn như một hồ lô nhỏ: “Ông chắc không?”​

“Không thay đổi gì mà!” Hoàng Thiếu Thiên tự tin.​

“Đúng rồi ạ!” Lư Hãn Văn nghiêm túc nói, “Nhìn còn nhỏ tuổi hơn em.”​

Hoàng Thiếu Thiên cười lớn ba tiếng, sau đó vỗ vai Lư Hãn Văn: “Tuổi trẻ thật là tốt, liền có thể đứng đắn nói nhảm như vậy!”​

Năm đó hắn cũng tuổi vị thành niên, đứng đắn nói đùa Ngụy Sâm về già nhất định sẽ hói đầu. Ngụy Sâm lúc đầu sẽ đuổi theo hắn muốn đánh hắn, nhưng có một ngày lại đột nhiên vỗ vai hắn, vẻ mặt hắn không giải thích được, nói, tuổi trẻ thật là tốt.​

Lần tiếp theo hắn cảm khái câu đó đã là trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ sau mùa giải thứ mười lăm. Sau khi hắn dùng ngữ khí tiếc nuối nói một câu như vậy, toàn hội trường chìm trong yên lặng, nhiều fan nữ vốn không khóc lại lặng lẽ chấm nước mắt, làm Hoàng Thiếu Thiên cũng phải hốt hoảng.​

Vô duyên vô cớ lừa nhiều người rơi nước mắt như vậy, sao còn có thể a?​

“Tui có nói tui đâu,” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng nói, “Mọi người yên tâm, tui mãi mãi trẻ nha, năm nay mới mười tám tuổi, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!”​

Cả hội trường liền phá lên cười.​

“Hoàng thiếu còn gì muốn nói không? Xin mời.” Hiếm khi nhân viên truyền thông mới nói như vậy.​

Cảm nghĩ giải nghệ của hắn không dài hơn 20 chữ, dự định về sau không hé răng một lời, nội dung buổi họp báo muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, chỉ có phần tổng kết thao thao bất tuyệt giống dự đoán trước đó, phần cảm ơn và triển vọng tương lai lại hoàn toàn khác lẽ thường. Trong lòng mọi người có lẽ đều cho rằng Hoàng Thiếu Thiên coi đây là lần cuối cùng tổng kết, nhưng với chính hắn mà nói, dù có chuẩn bị kỹ như thế nào cũng không tránh khỏi bất ngờ quá mức, làm cho người chưa từng nhạt nhẽo như hắn cũng có lúc đột nhiên không biết phải làm sao.​

Nhưng dù sao đây cũng chưa phải kết thúc.​

“Không nói, có gì mà nói đâu?” Hoàng Thiếu Thiêu khoát khoát tay, nở nụ cười cực kỳ phóng khoảng: “Ngày tháng sau này còn dài lắm!”​

Mùa giải thứ mười sáu.​

Ngày 1 tháng 9, trời xanh trong! Rảnh rỗi, liền qua đây chơi.”

Ký tên: Hoàng Thiếu Thiên.

Lời phê: Chào mừng về nhà – Toàn thể Lam Vũ.


[Hoàn]
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Aaaaa, siêu thích mấy từ đậm chất cá nhân như núng nính, nhem nhẻm, láo!!!! Đọc mà cứ nghe giọng editor lanh lảnh :ROFLMAO::ROFLMAO:
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#3
Chẹp, sao tui không viết được văn án đời thường mà đậm chất giải trí thế này... nhìn thích ghê, đọc chill dễ sợ. À thì mà là tui nợ ai đó một fic Hoàng mừng sinh nhật, nên bí ý chạy đi tham khảo xem các tác giả khác viết về người này thế nào...

Hoàng Thiếu Thiên quả là Hoàng Thiếu Thiên, nói chung đọc đến đâu đều thấy ngập tràn sinh lực và hy vọng, mọi thứ đều diễn ra thật nhanh mà cũng thật quái. Aiz, ai ai cũng nói Hoàng Thiếu Thiên là người tốt cười nhiều trọng tình tính toán tỉ mỉ... vơn... tui lại thấy đây là nhân vật khó nắm bắt nhất trong truyện, cả hành động lẫn lời thoại, không biết hết được.

Cảm ơn Diu, dịch hay lắm!
 

Bình luận bằng Facebook