Hoàn [Đồng nhân][Chu Diệp] Tiểu tiểu Chu và Diệp bất tu

Lyl

Cống hiến cấp cao
Bình luận
179
Số lượt thích
1,211
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
#1
Tác giả: 源初七

Thể loại: đồng nhân, đam mỹ, hiện đại, eSports, ngắn, vi lượng huyền huyễn

Editor: Lyl

01

Diệp Tu nghiêng đầu nhìn Chu Trạch Khải đang bám vào miệng chén trà của y nhìn xuống, thở dài lần thứ ba mươi hai, đỡ trán.

*​

Mở đầu câu chuyện cũng bình thường thoải mái như mỗi ngày chúng ta trải qua. Hôm ấy trời cao mây trắng, ánh nắng sáng trong không khí ấm mềm. Diệp Tu ngồi trong phòng huấn luyện trên tầng hai Hưng Hân, ngậm điếu thuốc lá nhìn chằm chằm một luồng sáng xuyên qua rèm cửa đậm màu ngẩn người; Tô Mộc Tranh bên cạnh đang đưa cho Mạc Phàm một nắm hạt dưa, trên màn hình là bộ phim truyền hình đang hot; Bánh Bao và lão Ngụy đánh khí thế ngất trời, An Văn Dật, La Tập và Kiều Nhất Phàm còn đang chăm chú làm huấn luyện cơ sở; Đường Nhu bị Trần Quả kéo ra ngoài đi dạo phố; bất luận nhìn từ góc độ nào cũng là một ngày hài hòa tốt đẹp bình thường.

—— Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Tu nhìn trái nhìn phải, bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa, vừa nghĩ bà chủ không ở nhà đúng là phiền phức, ngay cả người mở cửa cũng không có. Mở cửa rồi nhìn thấy người đến lại kinh ngạc một phát.

“Giang Ba Đào? Cậu đến làm gì?”

Cái này cũng không trách Diệp Tu, Hưng Hân và Luân Hồi có nhìn thế nào cũng không đến mức quan hệ tốt đến có thể qua lại thăm hỏi xúc tiến hài hòa phát triển, gần như có thể nói trừ chạm mặt trên sân thi đấu hầu như không có quan hệ cá nhân. Mà trước đây đến Hưng Hân thăm hỏi, bất luận Gia Thế hay Bá Đồ, ít nhất đều là quan hệ thân thiết. Lần này Giang Ba Đào đột nhiên đến, người trong phòng đều trước trước sau sau đứng lên di chuyển về phía cửa —— ngoại trừ Mạc Phàm.

“Là có người đến đập bãi sao lão đại! Ăn một cục gạch của tao ——” Bánh Bao xông được một nửa bị Kiều Nhất Phàm cản lại, người sau bưng cốc nước vẻ mặt co quắp nhìn một đám người chen ở cửa, suy nghĩ thời điểm như thế này đưa cốc nước qua hình như cũng không thích hợp lắm, đứng ở chính giữa tiến không được lùi không xong.

Cuối cùng vẫn là Giang Ba Đào mở miệng trước, “Diệp Tu tiền bối, muốn nói riêng với anh ——”

“Mày muốn làm gì lão đại!” Bánh Bao lần thứ hai nổ cảm giác tồn tại, Diệp Tu ngược lại kịp phản ứng, đuổi cả đám xem náo nhiệt và không rõ tình huống quay lại trong phòng huấn luyện, bản thân dẫn Giang Ba Đào đến căn phòng nhỏ bên cạnh, rót cho đối phương cốc nước, lại đốt cho mình điếu thuốc.

“Đến tìm anh có chuyện gì?”

Mặc dù Giang Ba Đào không phải Hoàng Thiếu Thiên, có thể nói thao thao bất tuyệt không để yên, nhưng cũng không phải người không mở miệng được, lúc này lại lắp bắp nói không thành câu.

“Thực ra em cũng không rõ tình huống... không đúng,” Giang Ba Đào cào tóc, “Ừ... đội trưởng bọn em nói muốn đến tìm anh.”

“... Tiểu Chu muốn đến tìm anh?” Diệp Tu ngậm thuốc lá nhìn trần nhà, “Tìm anh làm gì?”

Giang Ba Đào nhìn Diệp Tu hoàn toàn không có vẻ đi vào đề tài, trong lòng âm thầm sốt ruột, đào đào túi áo lấy ra một bao thuốc lá mở ra để lên bàn.

“Đội trưởng bọn em,” Giang Ba Đào dừng một chút, thành công hấp dẫn đối phương, chỉ chỉ bàn, “Cậu ấy nói muốn đến tìm anh...”

Diệp Tu nhìn “đội trưởng bọn em” đang bò từ bao thuốc lá trên bàn ra, lại nhìn cảnh sắc quen thuộc hoàn toàn không giống như đang nằm mơ ngoài cửa sổ, ngây người.

...

Từ hôm đó trở đi, Chu Trạch Khải ở lại Hưng Hân —— chính xác phải nói ở trong túi áo Diệp Tu. Lúc Diệp Tu dùng máy tính sẽ để Chu Trạch Khải lên bàn tự chơi một mình, trong thời gian nhàm chán, hoạt động giải trí duy nhất đội trưởng Chu nhỏ đi tìm được, đại khái chính là leo chén của Diệp Tu.

02.

Trời dần sáng lên.

...

Diệp Tu bỏ tai nghe xuống, cúi đầu nhìn Chu Trạch Khải đang dựa chuột nhìn trần nhà trên bàn, vừa vặn gặp phải ánh mắt đối phương quét đến, hơi có vẻ lúng túng sờ sờ mũi.

“Vị hạt dưa mới mua lần này rất được.” Tô Mộc Tranh ở bên cạnh xem phim đột nhiên thò tay qua thả một nắm hạt dưa xuống, “Bảo Diệp Tu bóc cho cậu ăn.”

Diệp Tu nhìn nhìn hạt dưa, lại nhìn nhìn Chu Trạch Khải đang nhìn mình, nhận mệnh cào cào tóc đứng lên vươn vai.

Tô Mộc Tranh nghiêng màn hình máy tính qua một chút, tiện cho một lớn một nhỏ này cùng chia sẻ phim truyền hình với mình, Diệp Tu cầm một nắm hạt dưa lần lượt bóp vỡ tách nhân ra, Chu Trạch Khải dựa vào bao thuốc lá chăm chú nhìn động tác của y, không nói một lời.

“Muốn anh bẻ đôi giúp cậu không, cứ cảm thấy như vậy với cậu vẫn có chút lớn ——” Diệp Tu bóc xong mấy hạt, đưa đến trước mặt Chu Trạch Khải, rõ ràng là dáng vẻ ôn nhu săn sóc lại làm cho người cảm thấy trào phúng tràn ra, “Này này tiểu Chu đừng cắn anh chứ!”

“Không cắn.” Chu Trạch Khải liếm liếm khóe môi nâng mắt nhìn Diệp Tu, đáy mắt là ôn nhu như nước.

Ngoài cửa sổ là tiếng ve hè tranh cãi ầm ĩ, đáy lòng là một mảnh ồn ào lặng im.

Diệp Tu thu tay lại, cảm giác kỳ lạ còn lưu lại trên đầu ngón tay. Y cúi đầu liếc nhìn, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật sự là kỳ nghỉ hè buồn chán mà, Diệp Tu nghĩ.

Trong năm tháng lặng im, ngoài cửa sổ, tầng tầng đám mây cuộn lên, sắc trời cũng từ vàng kim nhàn nhạt dần dần tối xuống.

Tô Mộc Tranh liếc mắt hai người nhìn nhau không nói, một cúi đầu chăm chú gặm hạt dưa, một khác đứng trước cửa sổ mò thuốc lá ra đốt.

“Trời sắp mưa.”

Theo âm cuối kết thúc, từng hạt mưa lớn bằng hạt đậu rào rào trút xuống, cửa sổ thủy tinh bị đập kêu lốp bốp, bọt nước vẩy ra, theo thủy tinh ào ào chảy xuống. Sát vách hình như có người vừa hét ầm ĩ vừa đóng cửa sổ, Diệp Tu hút thuốc xong ngồi lại chỗ của mình, bên tai chỉ còn lại một mảnh tiếng mưa gió.

“Tiểu Chu...”

Đội trưởng Luân Hồi còn đang ăn hạt dưa nghiêng đầu nhìn y, lập tức đưa đồ ăn trong tay cho Diệp Tu ngăn lời nói chưa xong của đối phương.

Cứ như vậy rất tốt, không nên hỏi cũng sẽ không hỏi.

03

Đêm hôm đó Giang Ba Đào nhận được tin nhắn của đội trưởng nhà mình, là phong cách ngắn gọn như thường lệ, “Hỏi rồi.”

Giang Ba Đào ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tin nhắn này, có chút khẩn trương. Hôm đó phát hiện Chu Trạch Khải biến thành hình dạng bây giờ đồng thời theo ý kiến của đối phương đưa người đến Hưng Hân, hắn cũng không hỏi Chu Trạch Khải rốt cuộc xảy ra chuyện gì —— đối phương cũng không có vẻ như là có thể trả lời rõ ràng. Chỉ là trên đường đến Hưng Hân, cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua như bay, trên chiếc bàn nhỏ là bao thuốc lá vất vả lắm mới tìm được và thanh niên dựa vào bên cạnh ngây người.

Tuy rằng trong lòng lờ mờ biết tâm ý của đối phương, Giang Ba Đào vẫn hỏi một câu, “Tại sao muốn đến Hưng Hân tìm Diệp Tu tiền bối?”

“Muốn.” Chu Trạch Khải mím môi nhìn ngoài cửa sổ, từng mảng từng mảng xanh biếc làm cho lòng người cũng vô thức ổn định lại.

Thành phố H và thành phố S có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Thành phố S vĩnh viễn là kỳ lạ thất thường, như một vòng xoáy hấp dẫn mọi người bước vào, mà thành phố H là ôn hòa an bình. Giang Ba Đào vẫn luôn nghĩ, thành phố H là thành phố rất có phong cách của Chu Trạch Khải.

Theo bản đồ chỉ đường tìm đến Hưng Hân gặp được Diệp Tu phó thác đội trưởng, Giang Ba Đào âm thầm cho mình một like.

Bất luận đối mặt chuyện gì đều phải bình tĩnh trước sau như một. Ừ.

Mà bây giờ trước mặt dường như xuất hiện một con boss tên là chân tướng, đang giương nanh múa vuốt chặn ngang trên con đường đi đến hạnh phúc của đội trưởng nhà mình.

Vậy còn phải nói, đương nhiên là phải đánh nát nó, cho dù là vì Diệp thần cũng không thể bỏ qua.

“Hiện tại cậu muốn nói cho ảnh biết?” Giang Ba Đào vừa lau tóc vừa trả lời tin nhắn.

“Không.” Đối phương trả lời cực kỳ nhanh.

“Cậu định lúc nào nói với ảnh?” Hắn chậm rãi tự hỏi, gửi đi mấy chữ này, cũng không biết có phải là nên tặng khích lệ và chúc phúc cho đội trưởng không.

“Không biết.”

Giang Ba Đào đứng trước cửa sổ nhìn bóng đêm nồng đậm tựa như không tan đi được, khe khẽ thở dài.

*​

Chu Trạch Khải đang dựa vào gối đầu của Diệp Tu nhắn tin, chợt nghe tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra, ngay sau đó ngẩng đầu liền thấy Diệp Tu quấn khăn tắm đi ra.

Chu Trạch Khải buồn bực trở mình chôn bản thân vào gối đầu.

Diệp Tu ngược lại bình tĩnh lại gần, “Tiểu Chu định tắm thế nào? Cần anh giúp cậu không?”

“Không cần.” Buồn buồn lộ ra hai chữ.

“..., tiểu Chu, cậu biết bơi không? Anh cho cậu mượn bồn tắm lớn.” Diệp Tu vất vả nhịn cười.

“Cảm ơn tiền bối.” Vẫn là trong khe gối đầu bay ra.

Chu Trạch Khải trải qua nhiều lần trăm cay nghìn đắng rốt cuộc bò được ra khỏi bồn tắm đau khổ phát hiện mình không có quần áo thay.

Diệp Tu dựa bên giường hút thuốc, mãi không thấy người ra, đi vào tìm một vòng, thấy Chu Trạch Khải vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi phải mặc cái gì, rút tờ giấy đưa cho hắn.

Trong lòng đội trưởng Chu lặng lẽ đốt cho mình cây nến.

“Không sao, quần áo của cậu đêm nay giặt xong ngày mai nhất định khô.” Diệp Tu nhìn Chu Trạch Khải toàn thân đều chôn trong một mảnh áp suất thấp, ngẫm nghĩ vẫn an ủi một câu, lại nhận được đối phương chui xuống gối đầu dùng sức hơn.

04

Ở trong lòng đem nên cười đều cười một lần, Diệp Tu lương tâm đột phát chọc chọc Chu Trạch Khải, “Ngủ đâu đây, tiểu Chu?”

Chu Trạch Khải giơ tay lên vỗ vỗ gối đầu của Diệp Tu, “Ở đây.”

“... Anh sẽ cố gắng không đè vào cậu, tiểu Chu.” Diệp Tu dịch sang bên cạnh khoảng cách một người.

“Ngủ ngon, tiền bối.”

Diệp Tu đáp lại một câu “Ngủ ngon”, duỗi tay tắt đèn.

Bóng tối hoàn toàn yên tĩnh chụp xuống.

Chu Trạch Khải nằm trên gối đầu của Diệp Tu nhìn trần nhà, sau khi mắt quen bóng tối có thể nhìn thấy đường viền nhợt nhạt, quay đầu nhìn Diệp Tu.

Thực ra mặt mũi tiền bối cũng không trào phúng gì, hắn vừa nghĩ vừa dịch lại gần một chút, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả ra từng đợt từng đợt.

Chỉ là không biết vì sao tiền bối mở mắt luôn luôn có thể dùng mặt làm MT. Nghĩ đến đây có chút bất đắc dĩ.

“Tiểu Chu, còn chưa ngủ?” Diệp Tu dụi dụi mặt sờ sờ bên cạnh, Chu Trạch Khải đúng lúc ôm lấy ngón tay y.

“... Ngủ.” Bị phát hiện có chút bất đắc dĩ.

“Tiểu Chu, sao lại muốn đến tìm anh?” Cảm giác được người ôm ngón tay mình cứng đờ.

“... Thích.” Rõ ràng hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Ngủ.”

Diệp Tu ngây ra một chút, nghĩ thầm chắc là nghe nhầm, tiện tay cào cào tóc mình.

Thích tiền bối.

Hiện tại nói ra, có phải hơi quá sớm không.

Lần này Chu Trạch Khải đến Hưng Hân, đồ vật mang theo cũng không nhiều, Giang Ba Đào thả chứng minh thư, thẻ ngân hàng và thẻ tài khoản Nhất Thương Xuyên Vân vào bao thuốc lá cho hắn. Tuy rằng bình thường không cho phép mang thẻ tài khoản ra ngoài, lúc Chu Trạch Khải nói muốn Giang Ba Đào ngẫm nghĩ vẫn đồng thời nhét vào.

Chu Trạch Khải nhìn toàn bộ tài sản của mình trên tủ đầu giường, nghe tiếng hít thở của Diệp Tu bên cạnh từ từ ổn định xuống, lén lút dự định di chuyển về phía tủ đầu giường.

... Quên đi, có chút khó khăn. Ngày mai rồi nói.

*​

Sáng hôm sau, Diệp Tu tỉnh rất sớm, bất luận thế nào y vẫn lo lắng bản thân không cẩn thận trở mình một cái đè vào đội trưởng Luân Hồi sau đó cả đám Luân Hồi khí thế hung hăng giết qua muốn hắn bồi thường, bán y cũng không nhất định có thể bồi thường gương mặt đẹp trai no.1 của liên minh.

Y nhìn chằm chằm Chu Trạch Khải đang ngủ say một hồi, đứng dậy đi rửa mặt, tiện tay thả quần áo của Chu Trạch Khải vào bên giường cho đối phương. Đại khái là động tĩnh có chút lớn, thấy Chu Trạch Khải giơ tay lên che mắt trở mình.

“Tỉnh chưa?” Diệp Tu kề sát lại nhẹ giọng hỏi một câu, thấy hắn lật người lại, mở mắt nhìn nhìn mình lại nhắm lại lần nữa.

“Chưa.”

“...”

Diệp Tu nghĩ thầm đây đại khái là biểu hiện cụ thể của rời giường khí của Chu Trạch Khải a.

Nghĩ nghĩ còn cảm thấy rất manh.

Đợi Chu Trạch Khải rời giường chỉnh lý xong xuôi, Diệp Tu đã sớm ngậm điếu thuốc ngồi trước máy vi tính. Chu Trạch Khải do dự một chút, gọi tiền bối, thành công thấy đối phương xoay người lại.

Hắn chỉ chỉ tủ đầu giường, “Thẻ tài khoản.”

Diệp Tu lấy thẻ tài khoản ra đăng nhập thuận tiện nhấc Chu Trạch Khải lên bàn, “Sau đó thì sao?”

Chu Trạch Khải đứng trên bàn phím chạy tới chạy lui nhập từng nhóm chỉ lệnh, Diệp Tu nhìn lướt qua nghĩ hình như là bản thân chưa từng thấy.

Một giây tiếp theo súng vương đại nhân cao hơn bản thân đứng ngay bên cạnh.

“Diệp Tu... tiền bối...”

05

“Tiểu... tiểu Chu?” Diệp Tu bị điểm danh, ngạc nhiên quay người. Tuy rằng hơn hai mươi năm cũng gặp phải bao nhiêu chuyện lạ lớn nhỏ, tiết mục như đại biến người sống này vẫn là lần đầu.

...

“Tiền bối.” Chớp mắt tiếp theo, Diệp Tu bị hậu bối cao hơn mình nửa cái đầu ôm lấy, trong lòng tính toán là nên đẩy ra hay là suy xét đến giá trị con người của súng vương ôm một cái hình như cũng không mất gì.

*​

Mấy hôm nay, để đỡ phiền phức, Giang Ba Đào ở lại thành phố H, chỉ là vì không cho Hưng Hân thêm phiền, không nói với bọn họ, cũng đỡ bọn họ giữ bản thân lại, sự tồn tại của bản thân phá hỏng mục đích chuyến này của đội trưởng. Mỗi ngày dậy sớm rửa mặt xong không có việc gì làm liền lên acc phụ đánh sân đấu.

“Vừa mới nhìn thấy Nhất Thương Xuyên Vân!!”

“Phát hiện một con súng vương đại đại mọc hoang! Tọa độ vây xem [xx,yy]!!”

“Thật không thật không tui ngay cạnh trấn xx!!”

“Tôi cũng nhìn thấy mọi người đam mê đến liếm a!!”

[Nhị Nặc Nặc Cơ Trí] nhẹ nhàng liếm liếm má [Nhất Thương Xuyên Vân]

“Ls thật tang bệnh.”

...

Giang Ba Đào không hổ là đồng đội tốt cảm động Trung Quốc, phản ứng đầu tiên chính là có phải đội trưởng nhà mình xảy ra chuyện gì, nhưng khi lấy di động ra mở giao diện cuộc gọi bấm số lại do dự.

Thẻ tài khoản là giao cho đội trưởng a hẳn là sẽ không làm ra chuyện kỳ quái gì đâu... Cái gì, trên thế giới lại có si hán đến liếm đội trưởng! Chém chết hắn!...

Quả nhiên vẫn là rất lo lắng a.

Vì vậy đội phó Giang rất lo lắng bấm số đội trưởng Chu.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... Không ai nhận.

*​

Diệp Tu đẩy đẩy súng vương dựa đầu vào vai mình, “Tiểu Chu, điện thoại cậu đang vang.”

Di động ở trên bàn ca hát vui vẻ, Chu Trạch Khải hơi do dự buông Diệp Tu ra, lại nhìn y một cái, rốt cuộc cầm điện thoại lên.

... Người gọi: Giang Ba Đào.

Súng vương đại nhân mang theo oán niệm nói không rõ không nói rõ ấn nghe.

“Tiểu Chu, cậu lên game à?”

“... Ừ.”

Giang Ba Đào hiếm thấy có chút do dự, bản thân là nên nói đội trưởng nhanh logout đừng để si hán liếm hay là nên nói chú ý an toàn đừng treo máy đi làm việc gì khác cẩn thận bị Hưng Hân coi là boss chém.

“... Muốn treo máy thì vào sân đấu, chú ý an toàn. Nhanh đi ăn sáng đi tiểu Chu.”

“...”

*​

Hình như quấy rối đến chuyện gì rồi.

Giang Ba Đào nghĩ nghĩ, quyết định đích thân đến Hưng Hân xem có thể trải qua thời khắc mang tính lịch sử gì không.

Diệp Tu nhìn Chu Trạch Khải để di động xuống, vừa mở cửa vừa tự hỏi làm sao giải thích cho các thành viên Hưng Hân khác chuyện đại biến người sống bản thân gặp phải này.

“Tiền bối...”

“Đi xuống ăn sáng trước đi tiểu Chu. Còn lại từ từ nói.”

06

Tuy rằng đã qua giờ đông người nhất, đường phố lại vẫn chen chúc. Lúc Giang Ba Đào đến quán net Hưng Hân, nắng sớm đã vẩy đầy trên phố, cái bóng bị kéo thật dài. Thành viên Hưng Hân đã bắt đầu huấn luyện cơ sở đồng thời rất tốt bụng tặng một máy tính bên cạnh Diệp Tu cho Chu Trạch Khải. Giang Ba Đào đi vào, chỉ cảm thấy trong phòng tản ra khí tràng quỷ dị, không biết là ai tạo thành.

“Tiểu Giang đến à, ngồi trước đi.” Diệp Tu hỏi thăm một câu, Chu Trạch Khải đứng dậy nhìn về phía hắn.

Giang Ba Đào ngồi hơn một giờ, nửa đường trừ Kiều Nhất Phàm cẩn thận bưng cốc nước đến nói câu “Tiền bối uống nước”, toàn Hưng Hân không có một người phản ứng hắn. Ngược lại Chu Trạch Khải bỏ Diệp Tu lại ngồi xuống bên cạnh hắn, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Không bao lâu sau, Tô Mộc Tranh kết thúc huấn luyện, lấy nắm hạt dưa bắt đầu xem phim của hôm nay.

Lại không lâu sau, Diệp Tu bỏ tai nghe xuống đứng dậy, nhìn hai người bọn họ chỉ chỉ cửa, sau đó đi ra.

Vẫn căn phòng quen thuộc mấy ngày hôm trước, hương hoa bách hợp trong phòng cũng không khác gì —— trên bàn đặt lọ hoa, bên trong cắm mấy cành. Chỉ là mấy hôm trước còn nửa mở nửa khép, hôm nay đến xem đã nở rộ ra.

Diệp Tu ngồi một mình một bên, thành thạo lấy thuốc lá ra đốt. Giang Ba Đào và Chu Trạch Khải ngồi bên kia bàn nhỏ, im lặng một hồi, vẫn là Diệp Tu mở miệng trước, “Xảy ra chuyện gì?”

Giang Ba Đào bất đắc dĩ vuốt tay, hắn là thật sự không biết a.

Nhưng người biết chân tướng... muốn giải thích rõ chuyện này không dễ chút nào.

“... Tỏ tình.” Chu Trạch Khải hơi do dự, mở miệng, “Ước.”

Diệp Tu và Giang Ba Đào nhìn nhau một cái, Diệp Tu cố gắng dùng ánh mắt nhắn nhủ “Máy phiên dịch họ Giang cậu ngược lại phiên dịch đội trưởng nhà cậu muốn biểu đạt ý tưởng gì đi chứ”, Giang Ba Đào dùng ánh mắt “Loại sự kiện quỷ dị siêu tự nhiên này em làm sao có thể biết là sao” đánh trả.

“Cho nên đội trưởng là muốn... tỏ tình với Diệp thần?” Giang Ba Đào dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.

“Ừ...”

Diệp Tu nhìn ánh mắt nghiêm túc của hậu bối, lại nghĩ đến câu “Thích” đêm qua bản thân không nghe rõ kia, trong lòng đột nhiên có chút thoải mái.

“Tiểu Chu này... Về tỏ tình của em,” Diệp Tu có chút muốn cười nhìn một vệt màu đỏ đáng nghi bò lên mặt Chu Trạch Khải, cố ý dừng một chút.

“Anh tiếp nhận rồi.”

Hoàn
 
Last edited:

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#2
Chùi ui cuteeeeeeee~ thích Chu Diệp không thể ngừng lại được ~(>v<~) uhu tỏ tình cưng muốn chớt! Cơ mà tui vẫn không hiểu sao Chu đội lại biến thành tí hon :3
 

Lyl

Cống hiến cấp cao
Bình luận
179
Số lượt thích
1,211
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
#3
Chùi ui cuteeeeeeee~ thích Chu Diệp không thể ngừng lại được ~(>v<~) uhu tỏ tình cưng muốn chớt! Cơ mà tui vẫn không hiểu sao Chu đội lại biến thành tí hon :3
Cái này tg cũng ko giải thích, cứ tự tưởng tượng thôi =))
 

Rin026

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
11
#5
Cho mình hỏi mình từng đọc một bộ chu diệp mà có con. Mình không nhớ tên. Ai biết chỉ mình với ạ
 
Số lượt thích: Ail

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#6

Bình luận bằng Facebook