Niệm, tiếng Phạn là smṛti, nghĩa là nhớ.
Niệm trong Phật pháp là bất cứ cái gì mống khởi lên trong tâm, nhiều niệm tạo thành một ý.
Trong tiếng Hán, Niệm lại mang thêm những nghĩa khác.
Niệm của hoài niệm (怀念 ), của tư niệm (思念), của quyến niệm (眷念) là nghĩ tới, là nhớ mong, là nỗi nhớ nhung canh cánh trong lòng.
Niệm của tâm niệm (心念), của chấp niệm (執念) là chuyên tâm một lòng, là ghi nhớ, là không thể quên.
Với Project này, Niệm chính là loại chấp niệm của Hàn và Diệp dành cho Vinh Quang, là loại tâm niệm trong mối quan hệ của Hàn Diệp, cũng là tình cảm mà mỗi người chúng tôi dành cho họ.
Là chấp niệm, là ý niệm hay là tư niệm, cứ để ngôn từ giúp bạn tự cảm nhận.
Viết ra cho họ cũng như cho chính tôi, sau này từng câu từng chữ trở thành kỷ niệm, về những điều tôi từng tâm niệm.
念 – Niệm, được ghép từ chữ Kim (今) nghĩa là hiện tại, bây giờ ở phía trên và chữ Tâm (心) nghĩa là trái tim, tấm lòng ở phía dưới.
Kim và Tâm ghép thành NIỆM, nghĩa là trái tim này, tấm lòng này vẫn luôn ở đây.
_________________o________________
Chào mừng bạn đến với Project Hàn Diệp 2020
Writing Event
Niệm
Dành riêng cho Hàn Văn Thanh và Diệp Tu:
Viết cho họ, cho những tháng năm đồng hành.
_________________o________________
Tuyết đầu mùa, chăn ấm và vòng tay của người bên gối
__Kobayashizu__
Diệp Tu bị cái lạnh đánh thức, mơ màng tỉnh giấc.
Hiện tại đã vào đầu đông, nhiệt độ ngày càng xuống thấp, cái lạnh ùa về, len lỏi vào từng ngóc ngách của thành
phố nhỏ, gió buốt thổi qua, cuốn theo những chiếc lá cuối cùng còn bám trụ trên cành cây đã trụi lá, chúng chao mình trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, hoàn thành chuyến đi cuối cùng trong đời.
Hàn Văn Thanh vẫn chưa tỉnh, cánh tay theo thói quen ôm ngang hông hắn. Diệp Tu rùng mình một cái, kéo chăn cao lên che hết cổ và nửa mặt, nằm sát vào người Hàn Văn Thanh tìm hơi ấm, loay hoay tìm tư thế nằm thỏa mái.
Diệp Tu không ghét bỏ gì mùa đông nhưng hắn thực sự ghét lạnh, cứ đến thời gian này trong năm, tay chân hắn lúc nào cũng lạnh ngắt như vừa ngâm nước đá, nằm cả ngày trong chăn ủ ấm mới bớt lạnh đôi chút.
Thể chất này giúp hắn yên ổn sống qua mùa hè nhưng mỗi khi đông về, Diệp Tu chỉ hận không thể mọc rễ trên giường, thực hiện nghiêm túc nguyên tắc sống “không phải việc cấp thiết sẽ không đi đâu”. Hàn Văn Thanh thì ngược lại, cả người nóng hầm hập như một đứa trẻ bất kể thời tiết, cứ đến mùa hè lại bị Diệp Tu gán mác “lò lửa di động”, ghét bỏ không cho ôm.
Diệp Tu được bao bọc trong hơi ấm của Hàn Văn Thanh, nửa thỏa mãn nửa ghen tị với cái thể chất “lò lửa” này.
Hàn Văn Thanh đã tỉnh từ lúc Diệp Tu dịch sát người lại, chờ Diệp Tu thôi ngọ nguậy mới vùi mặt vào gáy Diệp Tu gặm gặm.
“Vẫn còn sớm mà, lạnh quá nên tỉnh?”
Diệp Tu bị Hàn Văn Thanh làm nhột, cong người lại, cánh tay thúc nhẹ người phía sau.
“Ừa, trời lạnh hơn hôm qua, hình như tối qua trận tuyết đầu tiên của năm nay bắt đầu rơi rồi.”
Hàn Văn Thanh gác một chân lên người Diệp Tu, nhìn ra cửa sổ đánh giá thời tiết. Đúng là tuyết bắt đầu rơi rồi, từ cửa sổ phòng họ có thể nhìn thấy những mái nhà được phủ trắng xóa phía xa, ánh nắng không xuyên qua nổi những tầng mây mù, cả bầu trời mang một xám xịt lạnh lẽo.
“Sáng nay anh đừng chạy bộ, thời tiết này không để ngủ nướng thì quá phí.”
“Là cậu muốn có người ủ ấm tiếp.” – Hàn Văn Thanh thẳng thừng vạch trần.
“Bậy, là tui lo cho sức khỏe của anh.”- Diệp Tu sửa lại, rúc mình sâu hơn vào chăn.
“Già mồm.”- Hàn Văn Thanh hừ nhẹ, thật ra nếu Diệp Tu không nói thì sáng nay anh cũng không có ý định ra ngoài, đúng là thời tiết này hợp làm ổ trong nhà hơn.
“Vậy sáng nay chúng ta ăn gì đây? Gọi đồ ăn nhé, tự nấu phải rửa chén, tui không muốn động vào nước trong cái trời này đâu.” – Diệp Tu không nằm yên, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình của Hàn Văn Thanh lên bắt đầu mân mê. Tay Hàn Văn Thanh không thanh mảnh như tay hắn nhưng nhìn rất có lực, vừa to, vừa ấm áp vô cùng.
“Nhà chúng ta dùng nước ấm.” Hàn Văn Thanh quả thật không hiểu nổi lí do của Diệp Tu.
“Nước ấm không phải là nước sao? Nước ấm dùng xong không thành nước lạnh sao? Anh không rửa bát không có quyền lên tiếng vấn đề này.”
Dù giải nghệ xong thì bản tính “trạch” đã ăn sâu vào tính cách của hai người, mỗi lần ăn ngoài đều tốn rất nhiều công sức chọn quán ăn và di chuyển, hơn nữa, danh tiếng của bộ đôi Đấu Thần và Quyền Hoàng cũng gây không ít phiền phức mỗi lần ra ngoài, vì vậy, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều thích tự nấu ăn hơn ăn ngoài, nói đúng hơn là Hàn Văn Thanh thích nấu cho Diệp Tu ăn, Diệp Tu thích ăn đồ Hàn Văn Thanh nấu.
Công việc chia ra, cả hai cùng đi chợ, Hàn Văn Thanh phụ trách nấu, Diệp Tu phụ trách rửa chén, món ăn mỗi bữa đều không có gì đặc biệt, 1 mặn, 1 rau, 1 canh, có lẽ đặc biệt ở cảm giác ấm cúng của gia đình mà nó đem lại.
“Để xem quanh đây có gì.” Hàn Văn Thanh với tay lấy điện thoại, đưa ra Diệp Tu lựa chọn.
Diệp Tu không để tâm đến việc Hàn Văn Thanh tiếp tục quấn lấy mình, thi thoảng còn cọ cọ trán vào tóc hắn, hơi thở nóng rực phả đều từng vào gáy theo từng nhịp thở.
“Lão Hàn, anh cầm tinh con chó à, đừng cọ loạn nữa nào. Để yên tui xem có gì ăn được.” – lướt lướt một lúc, Diệp Tu vẫn không nhìn đc đập cái tay đang vòng qua người mình sờ mó –“trời lạnh thế này ăn lẩu không? Chỗ lẩu cay lần trước chúng ta đi vị không tồi.”
“Ăn lẩu vào buổi sáng?”
“Cũng đúng, buổi sáng không hợp để ăn lẩu, để tui xem tiếp, hmmmm, mì xào không?”
“Mì xào đem về ăn không ngon.”- Hàn Văn Thanh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Ừa, tui cũng không thích mì xào, để xem, há cảo, hoành thánh, cơm chiên Dương Châu,… tại sao không có món nào hợp ăn ngày đông hết vậy.” Diệp Tu thở dài, tiếp tục tìm kiếm, nghĩ xem ăn gì quả là một công việc tốn sức.
“Không tìm được sao?”
“Không có gì cả, có chỗ bán canh cá nấm hương hầm chân giò lần trước mình đi ngang qua nhưng tui muốn ăn món canh cá chép củ cải trắng mà anh nấu hồi Tết năm ngoái hơn, vừa thơm cá lại vừa thơm gừng, quá hợp để ăn ngày đông.”
“Cậu muốn ăn hả?” Hàn Văn Thanh thờ ơ hỏi, cố nén đi chút hồi hộp trong giọng nói.
“Muốn chứ, ăn ngon mà.” Diệp Tu trả lời thành thật, tay tiếp tục lướt điện thoại.
“Vậy thì nấu.”
Diệp Tu nghe ra chút khác lạ trong giọng nói của người phía sau, quay đầu lại nheo mắt đánh giá gương mặt Hàn Văn Thanh một chút rồi bật cười.
“Lão Hàn nhà ta thích được vuốt đuôi nha, mới khen một câu mà đã đỏ mặt ngại ngùng kìa.” Diệp Tu nhìn vẻ mặt không biến sắc nhưng hai lỗ tai đã bắt đầu đỏ bừng của Hàn Văn Thanh, không nhịn được trêu ghẹo.
“Tôi không có đỏ mặt.” – Hàn Văn Thanh tự cảm nhận được tai mình đang nóng lên vẫn cứng miệng phủ nhận.
“Không có thật sao?”
“Không có.” Hàn Văn Thanh nhắm mắt không nhìn Diệp Tu, quyết tâm phủ nhận.
“Thật sự không có?” – Diệp Tu cố ý kéo dài chữ cuối, giọng điệu ghẹo người càng nồng đậm.
“Không có.” Hàn Văn Thanh quả quyết trả lời.
Diệp Tu yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt Hàn Văn Thanh trong vài giây, khéo miệng nhếch lên đắc ý.
“Để tui xem anh còn dám cứng miệng nói “không đỏ” không.”
Diệp Tu vứt điện thoại qua một bên, xoay hẳn đầu về sau rồi hôn một cái thật kêu vào mặt Hàn Văn Thanh, còn dùng răng cắn mạnh vào môi dưới của đối phương rồi mới rời ra, hài lòng nhìn gương mặt đang làm bộ thờ ở của Hàn Văn Thanh đỏ bừng lên vì ngượng, vui vẻ quay đi, miệng ngâm nga đắc ý.
“Ấu trĩ.” Hàn Văn Thanh vô thức siết chặt vòng tay lại, vùi hết gương mặt vào lưng Diệp Tu, miệng lầm bầm, “cậu càng ngày càng ấu trĩ.”
“Ha ha ha, tui dự cảm thấy mùa đông năm nay sẽ không tệ nha, đâu mấy khi được thấy anh ngại, hồi trước tui còn tưởng anh không biết đỏ mặt nữa kia.”
“Ngủ đi, lát nữa chúng ta đi siêu thị.” Hàn Văn Thanh cảm thấy lượng nhiệt trên mặt mình chưa kịp rút đi hết đã chuẩn bị bị Diệp Tu khơi lên lại.
Diệp Tu không cười nữa, quay người lại vòng tay ôm lấy hông Hàn Văn Thanh, tham lam hút lấy hơi ấm trên da thịt kề cận, “Ừa, đi mua cái chăn khác nữa, cái chăn này không đủ cho tui sống qua mùa đông đâu.”
Hai người đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy bằng một buổi sáng lười biếng và một nồi canh cá chép nghi ngút khói.
Khi bên nhau, cả mùa đông lạnh giá cũng trở nên dịu dàng đến vậy.
END.
P/s: Theo như mình biết thì các Host của project lần này đã cố ý chọn Ngày Trái Đất để mở màn cho pj HD, logo của google dùng để kỷ niệm hôm nay siêu thú vị, ai rảnh tay nhấp thử vô nha, vừa dễ thương vừa ý nghĩa.