Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự ý thêm vào.
Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.
Tựa đề và lời dẫn đầu, lấy cảm hứng từ bài hát "Ngày nắng" của Châu Kiệt Luân.
Tác giả trước bài này có viết hai bài, sẽ dùng những ý trong hai bài này để viết dưới đây. Khuyên mọi người nên ghé qua đọc trước để nắm rõ những nhận định ấy, còn nếu không tui vẫn sẽ trích bình thường hẳn sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng dù sao thì đây cũng là hai bài rất đáng đọc.
Giang Ba Đào & Dụ Văn Châu - Thủy khiết, Băng thanh
Cặp đôi hợp tác – Chu Trạch Khải & Tôn Tường
Về sau, tác giả còn viết một bài về Cặp đôi hợp tác Kiếm và Lời Nguyền này. Nghiêng về hợp tác và giao lưu giữa hai người nhiều hơn là phân tích mỗi cá nhân như bài hôm nay. Nếu có hứng thú cũng có thể ghé đọc thử, rất hữu dụng.
Cặp đôi hợp tác – Dụ Văn Châu & Hoàng Thiếu Thiên
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả:
Theo lệ cũ nhé: 1) Không bàn cp 2) Chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.
1.
Hứng thú của tôi đối với Dụ Văn Châu, bắt đầu khơi nguồn từ một cuộc thảo luận.
Liên quan đến cách xưng hô của Hoàng Thiếu Thiên với Dụ Văn Châu.
Lúc đó tôi cũng khá là nghi ngờ, cái tính tính bộp chộp của Hoàng Thiếu Thiên dù cho đối diện với mấy tiền bối đại thần cỡ bự như Diệp Tu Hàn Văn Thanh Trương Giai Lạc, cũng chưa chắc có thể nghiêm túc cung kính được.
Tất cả những đồng nghiệp trong giới hắn đều thân quen bá vai quàng cổ. Ngay cả lạnh nhạt như Vương Kiệt Hi với hắn mà nói, thì cũng là loại giao tình thân mật có thể chế giễu cười nhạo nhau cho được cơ mà.
Giang Ba Đào luôn gọi Chu Trạch Khải là “Tiểu Chu”, dù cho Giang Ba Đào ra mắt sau Chu Trạch Khải tận một năm. Mà Giang Ba Đào so với Hoàng Thiếu Thiên là còn lễ phép chán, ấy vậy mà cách gọi đội trưởng của y nghe còn thân thiết hơn Hoàng Thiếu Thiên nhiều.
Còn cái tên loa phường bình thường vô pháp vô thiên này, cư nhiên lại không hề chơi trội, dùng một cách xưng hô chuẩn đến không thể chuẩn hơn được nữa?!
“Đội trưởng”
Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên, thân làm đội phó Lam Vũ, đại thần át chủ bài nòng cốt của chiến đội, ra mắt cùng năm với Dụ Văn Châu —Chỉ cần ở trước mặt Dụ Văn Châu, vô luận là có mặt người khác hay không có mặt người khác, thì hắn vẫn kiên quyết gọi một tiếng “đội trưởng”.
Vạn lần như một, chưa từng đổi thay.
Là bởi vì quan hệ hai người lạnh nhạt không thân, nên mới phải duy trì khoảng cách tôn ti sao?
Cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ thấy không phải như vậy. Ngay cả mấy câu như “đậu má” hay “á đù” hắn cũng dám gửi đến điện thoại đội trưởng nhà mình, thì có thể thực sự lạnh nhạt lãnh đạm đến đâu cơ chứ?
Tôi đã suy nghĩ vấn đề này lâu rồi. Thậm chí tôi còn ngồi tự xét, nếu tôi là Hoàng Thiếu Thiên, thì gọi như vậy là có dụng ý gì.
Cuối cùng, tôi rút ra được một câu trả lời đơn giản khá thừa hơi rằng, lý do Hoàng Thiếu Thiên từ đầu đến cuối vẫn thủy chung gọi Dụ Văn Châu là đội trưởng —Bởi vì, hắn thích gọi như thế.
Hắn là tuyển thủ át chủ bài nòng cốt của Lam Vũ, nhưng từ nội tâm hắn nguyện ý để Dụ Văn Châu tiếp nhận vị trí đội trưởng thay mình.
Vô luận là ở trước mặt người ngoài, hay ở một mình đi chăng nữa, thì hắn vẫn muốn bảo vệ địa vị của người này.
Bất kể là địa vị trong chiến đội, hay là địa vị trong lòng hắn.
Bọn họ là bạn bè, là những người bạn hết mực thân thiết với nhau. Giống như tác giả đã từng xác nhận qua, thái độ bảo vệ người bạn này của Hoàng Thiếu Thiên, giống hệt như cái cách Dạ Vũ Thanh Phiền một mực kiên quyết bảo vệ Sách Khắc Tát Nhĩ vậy.
Dụ Văn Châu là đội trưởng của Lam Vũ, là đội trưởng của hắn.
Đối với sự thật này, Hoàng Thiếu Thiên vô cùng vui vẻ hân hoan, cảm thấy hết sức vừa lòng thỏa ý.
Hắn phi thường khâm phục kính trọng anh, nên bất cứ thời khắc nào đều hết mực ủng hộ Dụ Văn Châu trọn sức mình.
Hắn gọi người này là “đội trưởng”, cũng bởi vì hắn thích gọi như vậy.
Hắn, nguyện ý.
Như vậy, người có thể khiến cho đại thần hàng top đứng đầu hệ Kiếm đối đãi như vậy, thắng được trọn sự tôn trọng và tán đồng từ Hoàng Thiếu Thiên, rốt cuộc là một người như thế nào?
2.
Lúc tôi đọc lại chính văn lần thứ hai, thì tôi cũng không có cố tình chú ý vào Dụ Văn Châu lắm. Vậy nên chỉ có thể dựa vào ấn tượng của mình để đưa ra đánh giá về Dụ Văn Châu như thế này.
[Ngay từ câu nói “Đa tạ tiền bối chỉ giáo” khi anh chiến thắng Ngụy Sâm thời niên thiếu đến tận ngày hôm nay, trên người anh vẫn luôn tồn tại một loại hơi thở trầm tĩnh vững vàng, ổn định an lắng, bình thản bất biến.
Anh ấy đương nhiên vẫn sẽ có những cung bậc cảm xúc khác nhau, có những nỗi niềm háo hức cùng những ưu tư cho riêng mình chứ. Nhưng, phần trầm tĩnh đó giống như một hòn đá cố định vững vàng trong lòng anh, bất tri bất giác ảnh hưởng đến anh lẫn những người tiếp cận anh.
Bởi vì phần trầm tĩnh này, nên bất luận công kích nào cố tình nhắm vào anh đều sẽ bị vô hình dung hóa giải hết. Anh ấy sẽ không sản sinh bất kỳ tia dao động nào.
...
Chỗ đáng sợ của Dụ Văn Châu, là bạn biết rất rõ sự cường đại của anh ấy, nhưng lại không thể nhìn ra được biên giới của sự cường đại đó ở đâu.]
(trích đoạn từ bài viết so sánh Giang - Dụ "Thủy khiết, Băng thanh")
Lúc tôi viết xuống câu này, trong nội tâm bất chợt sinh ra một cảm giác xa cách đối với Dụ Văn Châu.
Người như vậy, khiến tôi hơi sợ.
Bởi vì tôi không thể nhìn thấu người này, không thể mò được suy nghĩ của anh là gì.
Anh vẫn một mực thích cười mỉm.
Nhưng, lại khiến người khác vô pháp tiến gần.
3.
Ấn tượng của Dụ Văn Châu trong lòng tôi là như thế, không hề khiến tôi cảm thấy hài lòng tí nào, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tôi quần về đọc lại chính văn lần nữa, tìm kiếm những trích đoạn liên quan đến Dụ Văn Châu. Nhìn câu từ, nhìn các phân cảnh, muốn từ giữa giấy trắng mực đen, đi giải mã điều bí ẩn còn sót giữa đôi mắt đen tuyền của anh ấy.
Sau đó tôi phát hiện, ấn tượng trước giờ của tôi có rất nhiều chỗ lệch xa vạn dặm.
“Anh quả thật là một người phi thường ưu tú, phi thường cường đại, nhưng anh cũng là nhân loại mà! Cầu xin mấy người đừng nghĩ người ta thành như Voldemort được chứ? Chém Dụ Văn Châu trở nên đáng sợ như vậy, coi có được không hả?!”
(Không biết câu này bạn ấy đọc được ở đâu, hẳn là không phải chính văn, khả năng cao chỉ là một chỗ trên mạng)
Tôi trực tiếp hộc máu.
Vậy thì đến cùng là tại sao, ban đầu anh ấy lại sản sinh ra cảm giác khiến người ta rén đến vậy?
4.
Yếu tố số một ảnh hưởng đến ấn tượng của tôi về anh: tư chất ưu tú, và sức quan sát nhìn thấu mạnh mẽ.
Đương nhiên, Dụ Văn Châu là một người rất xuất sắc.
Tuy rằng phương diện tốc độ tay không đủ chuẩn, nhưng những phương diện khác có thể nói là thuộc top đại thần hàng đầu rồi. Sức quan sát và phán đoán thậm chí còn vượt qua cả Hoàng Thiếu Thiên nữa.
Người công nhận khả năng của anh không chỉ có mình Hoàng Thiếu Thiên. Phàm là người có mắt nhìn, sẽ không ai coi thường thực lực đáng sợ mà Dụ Văn Châu phô bày.
Lúc Hàn Văn Thanh đang suy đoán xem người điều khiển Quân Mạc Tiếu là ai, hắn đã nhận xét Dụ Văn Châu sở hữu tốt chất toàn diện, là tuyển thủ có khả năng điều khiển tán nhân.
Diệp Tu cũng từng nói rõ rằng, nếu như không phải tay tàn, thì Dụ Văn Châu sẽ là một đối thủ rất khó ứng phó. Những lời tương tự na ná vậy, thì hắn cũng từng nói qua không chỉ một lần thôi đâu.
Trong mắt chủ tịch Phùng Hiến Quân, thì đây là một nhân tài sau khi giải nghệ có thể gia nhập bộ phận quản lý của Liên minh.
Vô luận là trong thi đấu, hay trong những phương diện khác đi chăng nữa, Dụ Văn Châu đều có mắt nhìn người nhìn việc cực kỳ chính xác tinh tế.
Anh ấy có thể lấy một tốc độ nhanh nhất rà soát tình thế, nắm chặt được mấu chốt ngay và luôn.
Mắt nhìn sắc bén như thế, áp dụng lên nhìn việc còn đỡ. Chứ nhìn nhân tâm mà quá rõ ràng thấu triệt, sẽ gợi nên sự bất an cho đối phương.
Khi thấy Dụ Văn Châu thong thả phân tích ra Quân Mạc Tiếu là Diệp Tu, còn Ly Hận Kiếm là Lưu Hạo, tôi suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, trong lòng hơi rùng mình.
Thứ muốn che giấu kín sạch sẽ, ấy vậy mà anh ấy dăm ba câu đã phát hiện ra chân tướng một cách dễ dàng như vậy.
Nội tâm mất đi tấm bình phong che chắn bảo vệ, hẳn tư vị người bị nhìn thấu không dễ chịu gì.
Tôi xin phép lấy một ví dụ cá nhân. Khi đó cả đám bạn cùng phòng đang giỡn với nhau, có hai cô bạn đang chơi đập gối đầu, bỗng nhiên có một người trong đó quay sang hỏi tôi, “Này, cậu nói xem quan hệ của hai ta là thế nào nhỉ?”
Lúc đó tôi bỗng nhiên linh cơ chợt loé, hỏi ngược vặn lại: “Sao thế, muốn tui giúp cậu đánh hộ người ta hả?”
Đối phương bỗng nhiên im lặng chốc lát, nói: “Đột nhiên cảm thấy cậu thật đáng sợ.”
Lúc đó tôi cũng khá oan uổng. Chẳng qua là tôi chỉ lược qua những khách sáo vòng vèo quanh co uốn lượn, nhảy thẳng tới kết luận mà thôi, lại nhận về một lời đánh giá như vậy chứ.
Hiện nay, thử đặt bản thân mình vào địa vị của người khác mà nghĩ, thì tôi cũng có thể thông cảm và lý giải được. Không phải người nào cũng thích tâm lý mình bị nhìn thấu triệt để.
Cảm giác xa cách của tôi đối với Dụ Văn Châu, hẳn là đến từ điều này.
5.
Yếu tố số hai ảnh hưởng đến ấn tượng của tôi về anh: chủ nghĩa cơ hội và năng lực khống chế.
Trong chính văn có nói, nhờ có phong cách của Dụ Văn Châu, nên mới tạo nên Hoàng Thiếu Thiên của ngày hôm nay, kẻ theo chủ nghĩa cơ hội cường đại nhất lịch sử Vinh Quang.
Phong cách sở trường của Dụ Văn Châu, không phải là phát hiện cơ hội và lợi dụng nó. Mà là, tạo ra cơ hội!
Nếu đây là Ngụy Sâm năm xưa, phong cách này kỳ thật chính là chơi zâm đào cái hố rồi chờ đẩy bạn lọt hố xuống đó. Phải tinh thông tính toán bày mưu, chôn xuống sẵn cạm bẫy cho người khác. Đây là lĩnh vực vừa yêu cầu có thủ đoạn, đồng thời phải có tâm tư giảo hoạt linh biến mới có thể thực hiện thành công.
Rõ ràng là Dụ Văn Châu cũng chơi theo đường lối này, song phong cách ấy trong tay của Dụ Văn Châu có thể phát dương quang đại lên hơn nữa kìa!
Cái anh dựa vào không phải là chơi zâm, cũng không phải thủ đoạn bịp bợm, mà giống như hồi nãy tôi có nói đó ─ Năng lực khống chế và cái nhìn toàn diện tinh chuẩn thấu suốt.
Thuật sĩ là một nghề có sở trường nghiêng về khống chế. Vào tay Dụ Văn Châu, dù là dùng với mình, với đối thủ, hay với toàn chiến đội, thì anh đều phát huy phong cách thiện khống chế hết sức trọn vẹn.
Ấn tượng đầu tiên đối với chiến đội của Lam Vũ của tôi chính là:
"Sự hài hòa của chiến đội Lam Vũ, thiên về “tồn chưa cái dị” hơn là “mưu cầu cái đồng”. Mỗi thành viên trong chiến đội Lam Vũ đều có một đặc điểm quá chơi trội khó kiềm, nhưng không có ai bị bắt ép phải thay đổi bản thân để phục vụ đoàn đội cả. Bọn họ chỉ cần phát huy đặc điểm sở trường của mình, có Dụ Văn Châu là đủ trấn trận rồi."
Vậy thì, như thế nào gọi là trấn trận?
Nghĩa là, chiến thuật của anh có thể khiến cho năng lực của mỗi cá nhân đều có thể phát huy đến mức lớn nhất.
Dưới tình huống tốc độ tay của Dụ Văn Châu không đủ chuẩn, thì tất cả những phương diện khác của anh lại được khai thác đến cực đại. Anh ấy là ví dụ rõ ràng nhất cho việc tránh nặng tìm nhẹ, lấy cái hay bù cái dở.
Không chỉ giới hạn ở bản thân mình, anh còn có thể khiến cho mỗi đội viên trong chiến đội lấy sở trường bù sở đoản nốt, để mỗi người đều tìm được vị trí thích hợp nhất cho mình.
Nếu như không tìm được, thì liền sáng tạo ra một vị trí thích hợp.
Còn nếu tồn tại những lỗ hổng và thiếu sót không cách nào bù đắp được, thì tìm một phương thức không cần thiết phải đi bù đắp cái thiếu sót đó làm gì.
Làm được tất cả những chuyện trên, Dụ Văn Châu quả thực là có chút sâu không lường được.
6.
Yếu tố số ba ảnh hưởng đến ấn tượng của tôi về anh: sự bình tâm tĩnh khí từ đầu đến cuối chưa từng đổi.
“ “Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo.” Hệt như những lần bị mọi người cười nhạo, cậu không cúi mình không nói gì. Thắng không kiêu ngạo, bại không nhụt chí, như sông băng không chút sứt mẻ. Ngụy Sâm lập tức biết, đến tinh thần gã cũng bị cậu bé này đánh bại.” (chương 518, cre: Team Liều SLL)
“Đó chính là Dụ Văn Châu. Dù đang dẫn trước hay đang thua sút, dù thuận lợi hay khó khăn, anh chưa bao giờ đánh mất bình tĩnh. Anh luôn luôn tìm kiếm biện pháp vững chắc nhất. “ (chương 1422, cre: Lá Mùa Thu)
“Dụ Văn Châu vẫn duy trì thái độ bình tĩnh dù trời có sập của mình.” (chương 1428, cre: Lá Mùa Thu)
Có rất nhiều người có thể tỉnh táo. Nhưng để duy trì được bốn chữ “từ đầu đến cuối” thì rất khó, không phải ai cũng làm được.
Đặc điểm lớn nhất của Dụ Văn Châu, chính là sự trầm tĩnh vững chắc này. Anh cơ hồ là không hề bị ngoại giới ảnh hưởng quấy nhiễu. Bất luận là dưới tình huống nào, gặp cảnh ngộ như thế nào, anh ấy vẫn luôn dựa theo nội tâm của mình để nhận định phương thức làm việc và ứng xử.
Cứ đó, mà làm thôi.
Trầm tĩnh như vậy, có thể vô thanh vô thức tiêu trừ đi tất cả những mũi nhọn công kích hướng về phía anh, giống như câu nói nọ của Hoàng Thiếu Thiên “Lời rác rưởi này của anh, đội trưởng tụi tui không quan tâm đâu!”
Trong ấn tượng của Vu Phong, Dụ Văn Châu là một người đội trưởng chỉ cần nói mấy câu nhẹ nhàng giản dị là có thể trùng trấn sĩ khí, để đội viên bĩnh tĩnh vững lòng ngay.
Tâm nếu an ổn, liền không thể động dao. Anh cũng vậy, những người xung quanh anh cũng vậy.
Dụ Văn Châu, không hổ với danh hiệu “hòn đá sừng sững” của Lam Vũ.
Chú thích: “Cậu bé giờ đã trở thành hòn đá sừng sững của Lam Vũ; mà Hoàng Thiếu Thiên cũng đã trở thành lưỡi kiếm sắc bén, chặt đứt đường địch.” (chương 518, cre: Team Liều SLL)
Từ đây, danh hiệu “cơ thạch” để chỉ Dụ Văn Châu được sử dụng rất nhiều lần bởi tác giả và fan, đã trở thành đặc trưng riêng của Dụ Văn Châu, na ná Yêu Đao của Hoàng Thiếu Thiên vậy. “Cơ thạch” còn có thể hiểu theo nghĩa hòn đả tảng lớn, nền móng, nền tảng, cơ sở cơ bản… tuỳ tình huống tuỳ bản dịch.
“Thiếu niên điềm tĩnh này, sẽ là nền tảng vững chắc cho tương lai Lam Vũ.” (chương 1418, cre: Lá Mùa Thu)
"Chính nhờ phần nền vững chắc ấy, Hoàng Thiếu Thiên mới có thể thỏa sức thực hiện chủ nghĩa cơ hội đến tối đa." (chương 1422, cre: Lá Mùa Thu)
Khuyến cáo: Trích có hơi nhiều, vì vốn muốn lưu lại những khoảnh khắc ấn tượng của nhân vật trong lòng tui toàn bộ ghi ra hết, có thể làm tài liệu về sau cho ai cần. Nếu mọi người đã nhớ chi tiết đó rồi thì không cần mở spoiler đọc hết, lướt qua xem đại khái nắm ý là được, như vậy đọc sẽ không bị mất trớn. Còn nếu có cơ hội thì cứ đọc qua một lần, bởi dẫn chứng support luận điểm nhất luôn luôn là chính văn.
Tựa đề và lời dẫn đầu, lấy cảm hứng từ bài hát "Ngày nắng" của Châu Kiệt Luân.
Tác giả trước bài này có viết hai bài, sẽ dùng những ý trong hai bài này để viết dưới đây. Khuyên mọi người nên ghé qua đọc trước để nắm rõ những nhận định ấy, còn nếu không tui vẫn sẽ trích bình thường hẳn sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng dù sao thì đây cũng là hai bài rất đáng đọc.
Giang Ba Đào & Dụ Văn Châu - Thủy khiết, Băng thanh
Cặp đôi hợp tác – Chu Trạch Khải & Tôn Tường
Về sau, tác giả còn viết một bài về Cặp đôi hợp tác Kiếm và Lời Nguyền này. Nghiêng về hợp tác và giao lưu giữa hai người nhiều hơn là phân tích mỗi cá nhân như bài hôm nay. Nếu có hứng thú cũng có thể ghé đọc thử, rất hữu dụng.
Cặp đôi hợp tác – Dụ Văn Châu & Hoàng Thiếu Thiên
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả:
Theo lệ cũ nhé: 1) Không bàn cp 2) Chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.
1.
Hứng thú của tôi đối với Dụ Văn Châu, bắt đầu khơi nguồn từ một cuộc thảo luận.
Liên quan đến cách xưng hô của Hoàng Thiếu Thiên với Dụ Văn Châu.
Lúc đó tôi cũng khá là nghi ngờ, cái tính tính bộp chộp của Hoàng Thiếu Thiên dù cho đối diện với mấy tiền bối đại thần cỡ bự như Diệp Tu Hàn Văn Thanh Trương Giai Lạc, cũng chưa chắc có thể nghiêm túc cung kính được.
Tất cả những đồng nghiệp trong giới hắn đều thân quen bá vai quàng cổ. Ngay cả lạnh nhạt như Vương Kiệt Hi với hắn mà nói, thì cũng là loại giao tình thân mật có thể chế giễu cười nhạo nhau cho được cơ mà.
Giang Ba Đào luôn gọi Chu Trạch Khải là “Tiểu Chu”, dù cho Giang Ba Đào ra mắt sau Chu Trạch Khải tận một năm. Mà Giang Ba Đào so với Hoàng Thiếu Thiên là còn lễ phép chán, ấy vậy mà cách gọi đội trưởng của y nghe còn thân thiết hơn Hoàng Thiếu Thiên nhiều.
Còn cái tên loa phường bình thường vô pháp vô thiên này, cư nhiên lại không hề chơi trội, dùng một cách xưng hô chuẩn đến không thể chuẩn hơn được nữa?!
“Đội trưởng”
Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên, thân làm đội phó Lam Vũ, đại thần át chủ bài nòng cốt của chiến đội, ra mắt cùng năm với Dụ Văn Châu —Chỉ cần ở trước mặt Dụ Văn Châu, vô luận là có mặt người khác hay không có mặt người khác, thì hắn vẫn kiên quyết gọi một tiếng “đội trưởng”.
Vạn lần như một, chưa từng đổi thay.
Là bởi vì quan hệ hai người lạnh nhạt không thân, nên mới phải duy trì khoảng cách tôn ti sao?
Cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ thấy không phải như vậy. Ngay cả mấy câu như “đậu má” hay “á đù” hắn cũng dám gửi đến điện thoại đội trưởng nhà mình, thì có thể thực sự lạnh nhạt lãnh đạm đến đâu cơ chứ?
Tôi đã suy nghĩ vấn đề này lâu rồi. Thậm chí tôi còn ngồi tự xét, nếu tôi là Hoàng Thiếu Thiên, thì gọi như vậy là có dụng ý gì.
Cuối cùng, tôi rút ra được một câu trả lời đơn giản khá thừa hơi rằng, lý do Hoàng Thiếu Thiên từ đầu đến cuối vẫn thủy chung gọi Dụ Văn Châu là đội trưởng —Bởi vì, hắn thích gọi như thế.
Hắn là tuyển thủ át chủ bài nòng cốt của Lam Vũ, nhưng từ nội tâm hắn nguyện ý để Dụ Văn Châu tiếp nhận vị trí đội trưởng thay mình.
Vô luận là ở trước mặt người ngoài, hay ở một mình đi chăng nữa, thì hắn vẫn muốn bảo vệ địa vị của người này.
Bất kể là địa vị trong chiến đội, hay là địa vị trong lòng hắn.
Bọn họ là bạn bè, là những người bạn hết mực thân thiết với nhau. Giống như tác giả đã từng xác nhận qua, thái độ bảo vệ người bạn này của Hoàng Thiếu Thiên, giống hệt như cái cách Dạ Vũ Thanh Phiền một mực kiên quyết bảo vệ Sách Khắc Tát Nhĩ vậy.
Mà thậm chí bởi đặc thù nghề nghiệp của Quân Mạc Tiếu và sự cáo già của Diệp Tu, hai đại thần liên thủ cũng nhất thời thu phục không nổi.
Tôn Tường lấy mạng mình ra thu hút hỏa lực, còn Diệp Tu chạy loanh quanh, chẳng tốn tí máu nào vẫn khóa được hai tay đấm siêu cấp đội A. Nếu tiếp tục duy trì, việc Tôn Tường đang làm còn ý nghĩa gì nữa ngoài đưa đầu cho người ta đánh?
"Cover!" Dụ Văn Châu hô to. Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức ôm kiếm lùi về vị trí cũ, bảo vệ bên cạnh Sách Khắc Tát Nhĩ. Chu Trạch Khải bèn phối hợp, cho Nhất Thương Xuyên Vân di chuyển rộng hơn. Là thiện xạ, hành động rút ngắn khoảng cách với Quân Mạc Tiếu cho thấy hắn muốn gia tăng khống chế bằng hỏa lực, nếu cần có thể áp sát, dùng Súng Cận Chiến chơi nhau luôn.
Sách Khắc Tát Nhĩ bắt đầu ngâm xướng, có vẻ như nhất quyết phải ra chiêu, không tiếc sử dụng Dạ Vũ Thanh Phiền làm khiên đỡ.
Diệp Tu hết đường ngăn cản Dụ Văn Châu. Có Hoàng Thiếu Thiên ôm cây đợi thỏ, lại có Chu Trạch Khải kèm chặt, bất chấp lao lên là đảm bảo khỏi thấy mặt trời. Đội A đường đường chính chính giăng một cái lưới trước mặt Diệp Tu, dù chui đầu vào hay không cũng dở.
Thế nhưng đội A cho hẳn ba người giải quyết Diệp Tu, đội B lại rảnh tay hai người. Đảm nhiệm hỏa lực tầm xa, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú không ngần ngại chuyển mục tiêu tấn công khi thấy Diệp Tu bị bao vây.
Mộc Vũ Tranh Phong sải một bước dài ra đứng phía trước Phong Thành Yên Vũ, vừa móc Súng Máy Gatling trút đạn như mưa, vừa che chắn cho Phong Thành Yên Vũ ngâm xướng. Làn mưa đạn bay đến, Dạ Vũ Thanh Phiền có thần thánh thế nào cũng không múa kiếm đỡ hết được, nhưng nếu chỉ cần một viên đạn trúng Sách Khắc Tát Nhĩ thôi, kỹ năng đang ngâm chắc chắn sẽ bị ngắt. Thế là Dạ Vũ Thanh Phiền cương quyết bất chấp mọi thứ, vẫn đứng sừng sững bảo vệ trước người Sách Khắc Tát Nhĩ như một kị sĩ. Đạn nào xử lý được thì xử lý, không xử lý được thì lấy thân mình ngăn cản.
Phụt phụt phụt phụt!
Máu văng tung tóe trên người Dạ Vũ Thanh Phiền, một cảnh tượng vô cùng bi tráng. Cơ mà Súng Máy Gatling là kỹ năng cấp thấp, cảnh ăn đạn thay bạn của Dạ Vũ Thanh Phiền trông bi hùng, máu me thế thôi chứ thật ra chẳng tốn bao nhiêu HP. Dùng lượng HP ấy đổi lấy chú thuật Sách Khắc Tát Nhĩ đang ngâm là rất đáng giá.
Tuy nhiên, Dạ Vũ Thanh Phiền ăn một rổ đạn cũng khó lòng giữ vững cục diện. Mỗi lần đạn bắn trúng, cơ thể hắn sẽ dính debuff tê liệt mini. Nhiều lần tê liệt nối tiếp nhau khiến hắn không thể thao tác trôi chảy, đành trơ mắt nhìn Chuỗi Sấm Sét xuất hiện dưới pháp trượng Phong Thành Yên Vũ.
"Thấy mẹ!" Âm thầm kêu trời không phải phong cách Hoàng Thiếu Thiên, phong cách của hắn là gào lên luôn. Phong Thành Yên Vũ nấp sau lưng Mộc Vũ Tranh Phong, canh đúng thời cơ ra chiêu, kêu hắn đỡ thế éo?
Lợi dụng sơ hở bé xíu do mini tê liệt mang đến cho Hoàng Thiếu Thiên, Phong Thành Yên Vũ bắn thẳng Chuỗi Sấm Sét xuống đầu Sách Khắc Tát Nhĩ. Ngắt chiêu!
[…]
Sức chống cự của Dụ Văn Châu lại yếu ớt, Sách Khắc Tát Nhĩ ngã xuống chỉ còn là câu chuyện vài giây ngắn ngủi.
Dạ Vũ Thanh Phiền là người đầu tiên vượt khỏi cản trở của Đại Mạc Cô Yên.
Cứu viện!
Đó là nhận định, cũng là phản ứng bản năng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Sách Khắc Tát Nhĩ bị địch sờ tới. Dạ Vũ Thanh Phiền đã dợm bước định lao đi, nhưng Nhất Thương Xuyên Vân bỗng nhiên chuyển mục tiêu, xoay nòng súng, bắn về phía Đại Mạc Cô Yên.
(cre: Lá Mùa Thu)
Tôn Tường lấy mạng mình ra thu hút hỏa lực, còn Diệp Tu chạy loanh quanh, chẳng tốn tí máu nào vẫn khóa được hai tay đấm siêu cấp đội A. Nếu tiếp tục duy trì, việc Tôn Tường đang làm còn ý nghĩa gì nữa ngoài đưa đầu cho người ta đánh?
"Cover!" Dụ Văn Châu hô to. Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức ôm kiếm lùi về vị trí cũ, bảo vệ bên cạnh Sách Khắc Tát Nhĩ. Chu Trạch Khải bèn phối hợp, cho Nhất Thương Xuyên Vân di chuyển rộng hơn. Là thiện xạ, hành động rút ngắn khoảng cách với Quân Mạc Tiếu cho thấy hắn muốn gia tăng khống chế bằng hỏa lực, nếu cần có thể áp sát, dùng Súng Cận Chiến chơi nhau luôn.
Sách Khắc Tát Nhĩ bắt đầu ngâm xướng, có vẻ như nhất quyết phải ra chiêu, không tiếc sử dụng Dạ Vũ Thanh Phiền làm khiên đỡ.
Diệp Tu hết đường ngăn cản Dụ Văn Châu. Có Hoàng Thiếu Thiên ôm cây đợi thỏ, lại có Chu Trạch Khải kèm chặt, bất chấp lao lên là đảm bảo khỏi thấy mặt trời. Đội A đường đường chính chính giăng một cái lưới trước mặt Diệp Tu, dù chui đầu vào hay không cũng dở.
Thế nhưng đội A cho hẳn ba người giải quyết Diệp Tu, đội B lại rảnh tay hai người. Đảm nhiệm hỏa lực tầm xa, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú không ngần ngại chuyển mục tiêu tấn công khi thấy Diệp Tu bị bao vây.
Mộc Vũ Tranh Phong sải một bước dài ra đứng phía trước Phong Thành Yên Vũ, vừa móc Súng Máy Gatling trút đạn như mưa, vừa che chắn cho Phong Thành Yên Vũ ngâm xướng. Làn mưa đạn bay đến, Dạ Vũ Thanh Phiền có thần thánh thế nào cũng không múa kiếm đỡ hết được, nhưng nếu chỉ cần một viên đạn trúng Sách Khắc Tát Nhĩ thôi, kỹ năng đang ngâm chắc chắn sẽ bị ngắt. Thế là Dạ Vũ Thanh Phiền cương quyết bất chấp mọi thứ, vẫn đứng sừng sững bảo vệ trước người Sách Khắc Tát Nhĩ như một kị sĩ. Đạn nào xử lý được thì xử lý, không xử lý được thì lấy thân mình ngăn cản.
Phụt phụt phụt phụt!
Máu văng tung tóe trên người Dạ Vũ Thanh Phiền, một cảnh tượng vô cùng bi tráng. Cơ mà Súng Máy Gatling là kỹ năng cấp thấp, cảnh ăn đạn thay bạn của Dạ Vũ Thanh Phiền trông bi hùng, máu me thế thôi chứ thật ra chẳng tốn bao nhiêu HP. Dùng lượng HP ấy đổi lấy chú thuật Sách Khắc Tát Nhĩ đang ngâm là rất đáng giá.
Tuy nhiên, Dạ Vũ Thanh Phiền ăn một rổ đạn cũng khó lòng giữ vững cục diện. Mỗi lần đạn bắn trúng, cơ thể hắn sẽ dính debuff tê liệt mini. Nhiều lần tê liệt nối tiếp nhau khiến hắn không thể thao tác trôi chảy, đành trơ mắt nhìn Chuỗi Sấm Sét xuất hiện dưới pháp trượng Phong Thành Yên Vũ.
"Thấy mẹ!" Âm thầm kêu trời không phải phong cách Hoàng Thiếu Thiên, phong cách của hắn là gào lên luôn. Phong Thành Yên Vũ nấp sau lưng Mộc Vũ Tranh Phong, canh đúng thời cơ ra chiêu, kêu hắn đỡ thế éo?
Lợi dụng sơ hở bé xíu do mini tê liệt mang đến cho Hoàng Thiếu Thiên, Phong Thành Yên Vũ bắn thẳng Chuỗi Sấm Sét xuống đầu Sách Khắc Tát Nhĩ. Ngắt chiêu!
[…]
Sức chống cự của Dụ Văn Châu lại yếu ớt, Sách Khắc Tát Nhĩ ngã xuống chỉ còn là câu chuyện vài giây ngắn ngủi.
Dạ Vũ Thanh Phiền là người đầu tiên vượt khỏi cản trở của Đại Mạc Cô Yên.
Cứu viện!
Đó là nhận định, cũng là phản ứng bản năng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Sách Khắc Tát Nhĩ bị địch sờ tới. Dạ Vũ Thanh Phiền đã dợm bước định lao đi, nhưng Nhất Thương Xuyên Vân bỗng nhiên chuyển mục tiêu, xoay nòng súng, bắn về phía Đại Mạc Cô Yên.
(cre: Lá Mùa Thu)
Dụ Văn Châu là đội trưởng của Lam Vũ, là đội trưởng của hắn.
Đối với sự thật này, Hoàng Thiếu Thiên vô cùng vui vẻ hân hoan, cảm thấy hết sức vừa lòng thỏa ý.
Hắn phi thường khâm phục kính trọng anh, nên bất cứ thời khắc nào đều hết mực ủng hộ Dụ Văn Châu trọn sức mình.
Hắn gọi người này là “đội trưởng”, cũng bởi vì hắn thích gọi như vậy.
Hắn, nguyện ý.
Như vậy, người có thể khiến cho đại thần hàng top đứng đầu hệ Kiếm đối đãi như vậy, thắng được trọn sự tôn trọng và tán đồng từ Hoàng Thiếu Thiên, rốt cuộc là một người như thế nào?
2.
Lúc tôi đọc lại chính văn lần thứ hai, thì tôi cũng không có cố tình chú ý vào Dụ Văn Châu lắm. Vậy nên chỉ có thể dựa vào ấn tượng của mình để đưa ra đánh giá về Dụ Văn Châu như thế này.
[Ngay từ câu nói “Đa tạ tiền bối chỉ giáo” khi anh chiến thắng Ngụy Sâm thời niên thiếu đến tận ngày hôm nay, trên người anh vẫn luôn tồn tại một loại hơi thở trầm tĩnh vững vàng, ổn định an lắng, bình thản bất biến.
Anh ấy đương nhiên vẫn sẽ có những cung bậc cảm xúc khác nhau, có những nỗi niềm háo hức cùng những ưu tư cho riêng mình chứ. Nhưng, phần trầm tĩnh đó giống như một hòn đá cố định vững vàng trong lòng anh, bất tri bất giác ảnh hưởng đến anh lẫn những người tiếp cận anh.
Bởi vì phần trầm tĩnh này, nên bất luận công kích nào cố tình nhắm vào anh đều sẽ bị vô hình dung hóa giải hết. Anh ấy sẽ không sản sinh bất kỳ tia dao động nào.
...
Chỗ đáng sợ của Dụ Văn Châu, là bạn biết rất rõ sự cường đại của anh ấy, nhưng lại không thể nhìn ra được biên giới của sự cường đại đó ở đâu.]
(trích đoạn từ bài viết so sánh Giang - Dụ "Thủy khiết, Băng thanh")
Lúc tôi viết xuống câu này, trong nội tâm bất chợt sinh ra một cảm giác xa cách đối với Dụ Văn Châu.
Người như vậy, khiến tôi hơi sợ.
Bởi vì tôi không thể nhìn thấu người này, không thể mò được suy nghĩ của anh là gì.
Anh vẫn một mực thích cười mỉm.
Nhưng, lại khiến người khác vô pháp tiến gần.
3.
Ấn tượng của Dụ Văn Châu trong lòng tôi là như thế, không hề khiến tôi cảm thấy hài lòng tí nào, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tôi quần về đọc lại chính văn lần nữa, tìm kiếm những trích đoạn liên quan đến Dụ Văn Châu. Nhìn câu từ, nhìn các phân cảnh, muốn từ giữa giấy trắng mực đen, đi giải mã điều bí ẩn còn sót giữa đôi mắt đen tuyền của anh ấy.
Sau đó tôi phát hiện, ấn tượng trước giờ của tôi có rất nhiều chỗ lệch xa vạn dặm.
“Anh quả thật là một người phi thường ưu tú, phi thường cường đại, nhưng anh cũng là nhân loại mà! Cầu xin mấy người đừng nghĩ người ta thành như Voldemort được chứ? Chém Dụ Văn Châu trở nên đáng sợ như vậy, coi có được không hả?!”
(Không biết câu này bạn ấy đọc được ở đâu, hẳn là không phải chính văn, khả năng cao chỉ là một chỗ trên mạng)
Tôi trực tiếp hộc máu.
Vậy thì đến cùng là tại sao, ban đầu anh ấy lại sản sinh ra cảm giác khiến người ta rén đến vậy?
4.
Yếu tố số một ảnh hưởng đến ấn tượng của tôi về anh: tư chất ưu tú, và sức quan sát nhìn thấu mạnh mẽ.
Đương nhiên, Dụ Văn Châu là một người rất xuất sắc.
Tuy rằng phương diện tốc độ tay không đủ chuẩn, nhưng những phương diện khác có thể nói là thuộc top đại thần hàng đầu rồi. Sức quan sát và phán đoán thậm chí còn vượt qua cả Hoàng Thiếu Thiên nữa.
Người công nhận khả năng của anh không chỉ có mình Hoàng Thiếu Thiên. Phàm là người có mắt nhìn, sẽ không ai coi thường thực lực đáng sợ mà Dụ Văn Châu phô bày.
Lúc Hàn Văn Thanh đang suy đoán xem người điều khiển Quân Mạc Tiếu là ai, hắn đã nhận xét Dụ Văn Châu sở hữu tốt chất toàn diện, là tuyển thủ có khả năng điều khiển tán nhân.
“Món vũ khí này được chế ra vì tán nhân. Tuy nhiên, tán nhân có được nó cũng chỉ mới giải quyết được một nửa vấn đề. Một nhân vật mạnh mẽ, không chỉ ở bản thân nhân vật, mà còn phụ thuộc vào kẻ đứng phía sau điều khiển.” Hàn Văn Thanh nói, “Trong liên minh hiện nay, ai đủ đa tài để thích hợp làm tán nhân nhất?”
“Ơ. . . . . .”
“Chắc chắn là Dụ Văn Châu. Cậu ta có tố chất khá toàn diện, tuy tốc độ tay kém cỏi, nhưng dùng một nghề đa tài phối hợp tác chiến với toàn đội, bấy nhiêu thôi là đủ.” Hàn Văn Thanh nói.
“Hử?” Trương Tân Kiệt hơi bất ngờ, hắn nhanh chóng ngẫm lại, cảm thấy suy đoán trên cũng rất hợp lý. Kiếm khách Lưu Mộc quá giống Hoàng Thiếu Thiên, nếu người ở cạnh là Dụ Văn Châu thì sẽ thành chuyện thường, đến thử nghiệm vũ khí bạc có lẽ cũng là mục đích của câu lạc bộ Lam Vũ, thế nhưng . . . . .
(cre: Team Liều SLL)
“Ơ. . . . . .”
“Chắc chắn là Dụ Văn Châu. Cậu ta có tố chất khá toàn diện, tuy tốc độ tay kém cỏi, nhưng dùng một nghề đa tài phối hợp tác chiến với toàn đội, bấy nhiêu thôi là đủ.” Hàn Văn Thanh nói.
“Hử?” Trương Tân Kiệt hơi bất ngờ, hắn nhanh chóng ngẫm lại, cảm thấy suy đoán trên cũng rất hợp lý. Kiếm khách Lưu Mộc quá giống Hoàng Thiếu Thiên, nếu người ở cạnh là Dụ Văn Châu thì sẽ thành chuyện thường, đến thử nghiệm vũ khí bạc có lẽ cũng là mục đích của câu lạc bộ Lam Vũ, thế nhưng . . . . .
(cre: Team Liều SLL)
Diệp Tu cũng từng nói rõ rằng, nếu như không phải tay tàn, thì Dụ Văn Châu sẽ là một đối thủ rất khó ứng phó. Những lời tương tự na ná vậy, thì hắn cũng từng nói qua không chỉ một lần thôi đâu.
“Kỷ lục của anh quá bá, hôm nay Lam Khê Các tìm tới chiến đội luôn. Đội trưởng tụi tui lợi hại thế nào anh biết rồi đó, hai ba câu đã đoán ra Quân Mạc Tiếu là anh.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Hả? Đoán sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
Quá trình này khá là dài dòng, nhưng Hoàng Thiếu Thiên là ai? Ngại gì chứ chẳng bao giờ ngại nhiều lời, chuyện lòng vòng hơn nữa cũng tích cực kể lại. Tốc độ tay vùn vụt tăng, nhanh chóng dùng vài đoạn kể hết cho Diệp Tu nghe mọi chuyện.
“Ồ, thì ra là vậy, anh lộ rồi chú em cũng đừng hòng thoát nha!” Diệp Tu nói.
“Đúng vậy a, đoán được Lưu Mộc là tui luôn.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Chẹp chẹp, Văn Châu thật ra rất giỏi, đáng tiếc tay tàn.” Diệp Tu nói.
“Ổng đang sau lưng tui đó. . .” Hoàng Thiếu Thiên trả lời.
“Vậy không phải tay tàn?” Diệp Tu nói.
“Đội trưởng. . .” Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn Dụ Văn Châu, mặt ghi chữ em vô can.
Dụ Văn Châu chỉ cười cười, “Sự thật mà, anh thật sự là tay tàn.”
“Lời rác rưởi này của anh, đội trưởng tụi tui không quan tâm đâu!” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Ừm, cho nên mới nói cậu ta lợi hại, nếu không phải tay tàn, thật sự quá khó ăn rồi!” Diệp Tu nói.
(Cre: Team Liều SLL)
“Hả? Đoán sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
Quá trình này khá là dài dòng, nhưng Hoàng Thiếu Thiên là ai? Ngại gì chứ chẳng bao giờ ngại nhiều lời, chuyện lòng vòng hơn nữa cũng tích cực kể lại. Tốc độ tay vùn vụt tăng, nhanh chóng dùng vài đoạn kể hết cho Diệp Tu nghe mọi chuyện.
“Ồ, thì ra là vậy, anh lộ rồi chú em cũng đừng hòng thoát nha!” Diệp Tu nói.
“Đúng vậy a, đoán được Lưu Mộc là tui luôn.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Chẹp chẹp, Văn Châu thật ra rất giỏi, đáng tiếc tay tàn.” Diệp Tu nói.
“Ổng đang sau lưng tui đó. . .” Hoàng Thiếu Thiên trả lời.
“Vậy không phải tay tàn?” Diệp Tu nói.
“Đội trưởng. . .” Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn Dụ Văn Châu, mặt ghi chữ em vô can.
Dụ Văn Châu chỉ cười cười, “Sự thật mà, anh thật sự là tay tàn.”
“Lời rác rưởi này của anh, đội trưởng tụi tui không quan tâm đâu!” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Ừm, cho nên mới nói cậu ta lợi hại, nếu không phải tay tàn, thật sự quá khó ăn rồi!” Diệp Tu nói.
(Cre: Team Liều SLL)
Trong mắt chủ tịch Phùng Hiến Quân, thì đây là một nhân tài sau khi giải nghệ có thể gia nhập bộ phận quản lý của Liên minh.
“Thật ra, tôi cảm thấy đề nghị lúc nãy của Lưu Hạo cũng coi như một biện pháp tốt.” Dụ Văn Châu đột nhiên mở miệng.
Phùng Hiến Quân ngạc nhiên nghĩ: “Ngay cả cậu cũng muốn kiếm chuyện với tôi hả?” Đúng là hầu hết các tuyển thủ sẽ không quan tâm về phương diện kinh doanh của liên minh, nhưng Phùng Hiến Quân không cảm thấy Dụ Văn Châu là kiểu tuyển thủ đó. Đây là nhân tài mà Phùng Hiến Quân rất chấm để tuyển vào các vị trí quản lí trong liên minh sau khi cậu ta giải nghệ. Sao cậu ta lại có thể đồng ý với Lưu Hạo?
[...]
“Đừng quan tâm đến việc họ mạnh hay yếu, tóm lại họ có bấy nhiêu người, ý kiến của tôi là lần cướp BOSS kế tiếp, mỗi nhà đều tự giác một chút, chủ động phái một người ra, chúng ta lập một tổ chuyên đối phó với họ. Họ muốn dây dưa với mình, vậy không bằng mình chủ động dây dưa họ trước. Ai làm việc nấy, vậy sẽ đỡ phải bận tâm lãng phí tinh thần quá nhiều. Còn những người khác thì cứ tập trung cướp BOSS, cướp cho nhanh rồi giải tán cho nhanh, mọi người cảm thấy thế nào?”
Mặc dù Dụ Văn Châu hỏi mọi người, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phùng Hiến Quân. Phùng Hiến Quân thở phào, mỉm cười gật đầu. Dụ Văn Châu không hổ là nhân tài ông ta xem trọng, cách này đúng là nhất cử lưỡng tiện. Ai làm việc nấy, không phân tán sức lực. Best idea!
“Ừ, tôi thấy biện pháp của Văn Châu được đấy.” Phùng Hiến Quân tán thành, không đợi bất kì ai mở miệng trước, ông ta lập tức tỏ thái độ, ra sức thúc đẩy mọi người đồng ý.
Chủ tịch đã gật đầu, dĩ nhiên tất cả đều phải nể mặt. Thật ra cách của Dụ Văn Châu cũng không tệ, do đó mọi người liền tranh nhau bàn thêm chi tiết, trong đó Lưu Hạo bày mưu tính kế hăng say nhất, thêm mắm dặm muối đủ trò.
(cre: Lá Mùa Thu)
Phùng Hiến Quân ngạc nhiên nghĩ: “Ngay cả cậu cũng muốn kiếm chuyện với tôi hả?” Đúng là hầu hết các tuyển thủ sẽ không quan tâm về phương diện kinh doanh của liên minh, nhưng Phùng Hiến Quân không cảm thấy Dụ Văn Châu là kiểu tuyển thủ đó. Đây là nhân tài mà Phùng Hiến Quân rất chấm để tuyển vào các vị trí quản lí trong liên minh sau khi cậu ta giải nghệ. Sao cậu ta lại có thể đồng ý với Lưu Hạo?
[...]
“Đừng quan tâm đến việc họ mạnh hay yếu, tóm lại họ có bấy nhiêu người, ý kiến của tôi là lần cướp BOSS kế tiếp, mỗi nhà đều tự giác một chút, chủ động phái một người ra, chúng ta lập một tổ chuyên đối phó với họ. Họ muốn dây dưa với mình, vậy không bằng mình chủ động dây dưa họ trước. Ai làm việc nấy, vậy sẽ đỡ phải bận tâm lãng phí tinh thần quá nhiều. Còn những người khác thì cứ tập trung cướp BOSS, cướp cho nhanh rồi giải tán cho nhanh, mọi người cảm thấy thế nào?”
Mặc dù Dụ Văn Châu hỏi mọi người, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phùng Hiến Quân. Phùng Hiến Quân thở phào, mỉm cười gật đầu. Dụ Văn Châu không hổ là nhân tài ông ta xem trọng, cách này đúng là nhất cử lưỡng tiện. Ai làm việc nấy, không phân tán sức lực. Best idea!
“Ừ, tôi thấy biện pháp của Văn Châu được đấy.” Phùng Hiến Quân tán thành, không đợi bất kì ai mở miệng trước, ông ta lập tức tỏ thái độ, ra sức thúc đẩy mọi người đồng ý.
Chủ tịch đã gật đầu, dĩ nhiên tất cả đều phải nể mặt. Thật ra cách của Dụ Văn Châu cũng không tệ, do đó mọi người liền tranh nhau bàn thêm chi tiết, trong đó Lưu Hạo bày mưu tính kế hăng say nhất, thêm mắm dặm muối đủ trò.
(cre: Lá Mùa Thu)
Vô luận là trong thi đấu, hay trong những phương diện khác đi chăng nữa, Dụ Văn Châu đều có mắt nhìn người nhìn việc cực kỳ chính xác tinh tế.
Anh ấy có thể lấy một tốc độ nhanh nhất rà soát tình thế, nắm chặt được mấu chốt ngay và luôn.
Phong cách của Lam Vũ là ra tay sau mà chiếm chủ động. Làm sao ra tay sau nhưng vẫn chiếm chủ động? Phải đánh vào điểm yếu của đối thủ, và rồi thừa thắng xông lên. Dụ Văn Châu cũng vì thế mới trở thành bậc thầy chiến thuật. Phản ứng của anh rất nhanh, suy xét vấn đề cẩn thận chặt chẽ. Anh luôn có thể xử lý thông tin một cách chóng vánh, nắm bắt ý đồ chiến thuật của địch, từ đó tìm ra kẽ hở để đột phá.
(Cre: Lá Mùa Thu)
(Cre: Lá Mùa Thu)
Mắt nhìn sắc bén như thế, áp dụng lên nhìn việc còn đỡ. Chứ nhìn nhân tâm mà quá rõ ràng thấu triệt, sẽ gợi nên sự bất an cho đối phương.
Khi thấy Dụ Văn Châu thong thả phân tích ra Quân Mạc Tiếu là Diệp Tu, còn Ly Hận Kiếm là Lưu Hạo, tôi suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, trong lòng hơi rùng mình.
“Ồ? Có cả loại vũ khí như thế à?” Dụ Văn Châu nghe vậy, độ quan tâm liền tăng lên không ít. Trước đó, anh cũng nhìn thấu mục đích đến đây của Xuân Dịch Lão, thế nên mới khách sáo chào hỏi một chút, nhưng lần này là chuyện anh quan tâm thật.
“Nói thế thì vũ khí này nhất định là hàng tự chế dành riêng cho tán nhân.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Tán nhân…” Dụ Văn Châu hiển nhiên cũng biết cách chơi này.
“Nếu đúng như vậy, món vũ khí này thật ra có thể phát huy trọn vẹn đặc điểm của tán nhân. Tán nhân của thời kỳ đầu, vì thời gian CD đổi vũ khí và sức nặng cao nên gặp nhiều thiếu hụt khi công kích liên tục, không thể liên kết các kỹ năng cấp thấp của mọi nghề lại thật hoàn mỹ, nhưng món vũ khí này lại giải quyết được vấn đề đấy. Hơn nữa nếu như bản thân nó có thuộc tính của vũ khí bạc, thương tổn gây ra sẽ cao hơn vũ khí cam, kỹ năng nghề nghiệp của tán nhân lại mang tính liên tục, đội ngũ nào có một nhân vật như thế thì năng lực công kích chắc chắn sẽ cao hơn đội ngũ bình thường, người này thật sự đóng một vai trò rất then chốt.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Dụ Văn Châu gật đầu, hiển nhiên rất tán thành quan điểm của Hoàng Thiếu Thiên, sau đó lại nhìn thử đội viên khác trong đội ngũ Quân Mạc Tiếu: “Còn những người khác thì sao?”
“Ba người này là đội viên cố định trong đội Quân Mạc Tiếu, một là chiến đấu pháp sư, một là bậc thầy pháo súng, còn có một lưu manh, trình độ của cả ba khá cao. Còn một vị trí hình như không có đội viên cố định, ở Rừng Rậm Băng Sương là người của Mưu Đồ Bá Đạo, ở Mai Cốt Chi Địa là một kiếm khách tên Lưu Mộc, gia nhập Lam Khê Các của chúng ta vào đúng lúc ấy, không thấy tên đó nói gì, hơn nữa ngày đó lập được kỷ lục xong cũng chẳng online lại nữa; Sau cùng là Một Tấc Tro mới xuất hiện được hai ngày, hiện tại lai lịch còn chưa rõ ràng lắm.”
“Còn đội ngũ của Gia Vương Triều ở Rừng Rậm Băng Sương?” Dụ Văn Châu hỏi.
Xuân Dịch Lão vội vã giới thiệu chức nghiệp năm người của đội ngũ Gia Vương Triều, bọn họ đều đã điều tra ra những thứ này.
“Rõ ràng là đánh thay… Người chơi mới của khu mới không có năng lực lập được thành tích cao như vậy.” Dụ Văn Châu nói.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Xuân Dịch Lão nói.
“Hơn nữa có lẽ không phải người đánh thay bình thường. Cậu xem thời gian của thành tích phó bản Mai Cốt Chi Địa đi, đúng lúc chúng ta vừa đấu với chiến đội Gia Thế xong. Trong trận đấu hôm đó, đội phó Lưu Hạo của Gia Thế nhiều lần gây nên những sai lầm cơ bản, trạng thái đặc biệt kém, xem ra người này chạy đến khu mới đánh phó bản nên không thể tập trung được” Dụ Văn Châu nói.
“Không thể nào… một phó bản nhỏ như thế, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ dễ dàng lập được kỷ lục ư, sao lại đến mức mất khả năng tập trung vào trận đấu chứ?” Xuân Dịch Lão nói.
“Thành tích của phó bản Mai Cốt Chi Địa không hề tầm thường, Thiếu Thiên em cảm thấy thế nào?” Dụ Văn Châu nói.
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: “Thành tích ở Mai Cốt Chi Địa không còn là vấn đề kỹ thuật nữa, có kỹ thuật cũng không lập ra được. Hơn nữa, khu mới ở giai đoạn đầu không thể kiếm được nhiều trang bị mạnh, nên chỉ có một khả năng là đấu pháp phó bản ưu tú hơn đấu pháp cũ, nâng cao tốc độ qua cửa.”
“Không hổ là Hoàng Thiếu…” Xuân Dịch Lão không nhịn được sự thán phục, bọn họ xem qua thành tích kỷ lục này chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng không dám kết luận chắc chắn gì. Có lẽ chỉ có mỗi Hoàng Thiếu Thiên vừa có kỹ thuật hàng đầu, vừa có sức phán đoán kinh người của đại thần mới dám tự tin đưa ra đáp án như thế.
“Nói như vậy, kỷ lục của Gia Vương Triều là do Lưu Hạo đánh thay, nhưng lại vì thế mà đi nghiên cứu đấu pháp mới, hao phí rất nhiều sức lực, dẫn đến trạng thái không tốt khi thi đấu ư?” Xuân Dịch Lão tổng kết.
“E rằng không chỉ thế, người này, có lẽ không phải đi nghiên cứu đấu pháp mới, mà là đi ăn cắp đấu pháp mới…” Dụ Văn Châu nói.
“Hả?”
“Kỷ lục của đấu pháp mới này xuất hiện tổng cộng ba lần.” Dụ Văn Châu gõ vào màn hình nói, “Hai đội ngũ lại trùng hợp nghiên cứu ra đấu pháp mới cùng một lúc ư? Chú ý bọn Quân Mạc Tiếu ở kỷ lục đầu tiên, trong đội ngũ có một người tên là Ly Hận Kiếm, nhưng sau khi bị Gia Vương Triều vượt mặt, trong đội ngũ của họ không thấy tên Ly Hận Kiếm nữa, lại thay bằng một tên Lưu Mộc. Hai nhân vật này chức nghiệp không giống nhau, nên chắc hẳn không phải cùng một người. Trong phó bản này, kiếm khách cũng không có ưu thế gì hơn cuồng kiếm sĩ. Nếu bởi vì người chơi kiếm khách có trình độ cao hơn vị cuồng kiếm sĩ kia, thì sao lần đầu lại không gọi thẳng tên kiếm khách này tới? Lý do lớn nhất có thể là, đấu pháp mới do Quân Mạc Tiếu nghiên cứu, còn tên cuồng kiếm sĩ Ly Hận Kiếm là người của bên Gia Vương Triều lẫn vào đội ngũ của họ, sau khi theo bọn họ học được đấu pháp mới, trở lại hướng dẫn người của Gia Vương Triều lập kỷ lục, bấy giờ Quân Mạc Tiếu đương nhiên không thể tìm Ly Hận Kiếm nhờ hỗ trợ nữa, nên mới tìm tới tên kiếm khách Lưu Mộc này.”
Xuân Dịch Lão trợn mắt há mồm, từ nhiêu đây mà có thể suy ra rất nhiều thứ, bản thân gã lại chẳng nghĩ được gì.
Thời gian xuất hiện kỷ lục, bối cảnh của công hội Gia Vương Triều, liên kết với biểu hiện kém của Lưu Hạo… Dụ Văn Châu thế nhưng lại lưu ý đến nhiều chi tiết như vậy. Anh chàng đội trưởng Lam Vũ này, hiển nhiên không chỉ là một người điềm đạm và hòa nhã với đội viên như mọi người đồn đãi. Sức quan sát và khả năng suy đoán của anh không hề thua kém Hoàng Thiếu Thiên. Không, có thể còn cao hơn Hoàng Thiếu Thiên. Chí ít lúc này, Hoàng Thiếu Thiên cũng không đưa ra phán đoán mạnh bạo như vậy.
“Đội trưởng anh cũng lố quá rồi, anh đang hư cấu hả.” Chẳng những không có suy đoán, Hoàng Thiếu Thiên còn nảy sinh hoài nghi đối với suy đoán của Dụ Văn Châu. Thế nhưng trong mắt Xuân Dịch Lão, những suy đoán tỉ mỉ móc kết của Dụ Văn Châu lại rất có thể xảy ra.
“Lẽ nào Lưu Hạo điên rồi, sao lại bỏ nhiều công sức vì một phó bản khu mới thế chứ?” Hoàng Thiếu Thiên làm sao chỉ có thể nói một câu, hắn còn đang nói tiếp.
“Ha ha, thế nên có lẽ còn chút nguyên nhân đặc biệt khác khiến gã cực kỳ coi trọng kỷ lục của phó bản này. Trước thì tranh đấu kỷ lục ở Rừng Rậm Băng Sương với Quân Mạc Tiếu, sau đó thậm chí còn lẫn vào đội của Quân Mạc Tiếu để thăm dò tình báo, xem ra gã rất coi trọng Quân Mạc Tiếu, có thể khiến tuyển thủ chuyên nghiệp chú ý đến mình, Quân Mạc Tiếu cũng không phải dạng vừa đâu. Anh có cảm giác, Lưu Hạo rất hiểu Quân Mạc Tiếu. Hành vi của gã nhằm che giấu mục đích nhắm vào đối phương, che giấu sự sợ hãi, công nhận và tin cậy của mình. Bởi vì sợ, gã mới chạy đi dò hỏi tình hình của đối phương; Bởi vì công nhận, gã ăn cắp được đấu pháp của đối phương đã trực tiếp sử dụng ngay, cũng bởi vì gã tin tưởng đấu pháp của đối phương là lựa chọn tốt nhất, không có chiến thuật nào ưu tú hơn.”
Xuân Dịch Lão sửng sốt đến miệng không khép được, phân tích đến cả trình độ này ư? Xuân Dịch Lão không khỏi liếc mắt nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên đang nghe cùng mình, lại phát hiện Hoàng Thiếu Thiên không vì vậy mà lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc nào, thoạt nhìn trông cực kỳ bình tĩnh.
“Quả nhiên là Hoàng Thiếu…” Xuân Dịch Lão lại nhịn không được cảm thán một lần nữa. Có lẽ sẽ có một số người bởi vì Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều mà nghĩ người này thiếu chín chắn, nhưng trên thực tế, là người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất trong Liên minh, Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối là người luôn phải giữ bình tĩnh nhất.
Chỉ có bình tĩnh, mới có thể quan sát nhạy bén và nắm chặt thời cơ tốt nhất khi thi đấu.
“Cho nên mới nói, muốn biết Quân Mạc Tiếu có lai lịch gì, trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lưu Hạo là rõ. Điện thoại của Lưu Hạo, anh có đây…” Dụ Văn Châu vừa cười nói vừa lục túi, nhưng chợt nhớ ra: “A, không mang điện thoại di động.” Phòng huấn luyện không cho mang theo điện thoại, rất nhiều câu lạc bộ đều có quy định này.
Xuân Dịch Lão đang mong đợi, mong đợi biết được đáp án này. Gã đương nhiên mong muốn Dụ Văn Châu có thể chủ động, nhưng lại thấy Dụ Văn Châu không móc điện thoại di động ra, lại cũng không định đi lấy, Xuân Dịch Lão có chút thất vọng. Gã đương nhiên không dám sai khiến vị đội trưởng chiến đội này, cũng không sao nói được lời xin xỏ ngay bây giờ. Đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Dụ Văn Châu vỗ vỗ vào cái túi không có điện thoại đi động rồi cười nói: “Thật ra người mà Lưu Hạo nhắm vào, người mà gã vừa sợ vừa công nhận, rồi lại tin cậy, không cần hỏi cũng biết là người nào.”
“Là ai?” Xuân Dịch Lão bật thốt lên.
“Diệp Thu.” Dụ Văn Châu nói.
(cre: Team Liều SLL)
“Nói thế thì vũ khí này nhất định là hàng tự chế dành riêng cho tán nhân.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Tán nhân…” Dụ Văn Châu hiển nhiên cũng biết cách chơi này.
“Nếu đúng như vậy, món vũ khí này thật ra có thể phát huy trọn vẹn đặc điểm của tán nhân. Tán nhân của thời kỳ đầu, vì thời gian CD đổi vũ khí và sức nặng cao nên gặp nhiều thiếu hụt khi công kích liên tục, không thể liên kết các kỹ năng cấp thấp của mọi nghề lại thật hoàn mỹ, nhưng món vũ khí này lại giải quyết được vấn đề đấy. Hơn nữa nếu như bản thân nó có thuộc tính của vũ khí bạc, thương tổn gây ra sẽ cao hơn vũ khí cam, kỹ năng nghề nghiệp của tán nhân lại mang tính liên tục, đội ngũ nào có một nhân vật như thế thì năng lực công kích chắc chắn sẽ cao hơn đội ngũ bình thường, người này thật sự đóng một vai trò rất then chốt.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Dụ Văn Châu gật đầu, hiển nhiên rất tán thành quan điểm của Hoàng Thiếu Thiên, sau đó lại nhìn thử đội viên khác trong đội ngũ Quân Mạc Tiếu: “Còn những người khác thì sao?”
“Ba người này là đội viên cố định trong đội Quân Mạc Tiếu, một là chiến đấu pháp sư, một là bậc thầy pháo súng, còn có một lưu manh, trình độ của cả ba khá cao. Còn một vị trí hình như không có đội viên cố định, ở Rừng Rậm Băng Sương là người của Mưu Đồ Bá Đạo, ở Mai Cốt Chi Địa là một kiếm khách tên Lưu Mộc, gia nhập Lam Khê Các của chúng ta vào đúng lúc ấy, không thấy tên đó nói gì, hơn nữa ngày đó lập được kỷ lục xong cũng chẳng online lại nữa; Sau cùng là Một Tấc Tro mới xuất hiện được hai ngày, hiện tại lai lịch còn chưa rõ ràng lắm.”
“Còn đội ngũ của Gia Vương Triều ở Rừng Rậm Băng Sương?” Dụ Văn Châu hỏi.
Xuân Dịch Lão vội vã giới thiệu chức nghiệp năm người của đội ngũ Gia Vương Triều, bọn họ đều đã điều tra ra những thứ này.
“Rõ ràng là đánh thay… Người chơi mới của khu mới không có năng lực lập được thành tích cao như vậy.” Dụ Văn Châu nói.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Xuân Dịch Lão nói.
“Hơn nữa có lẽ không phải người đánh thay bình thường. Cậu xem thời gian của thành tích phó bản Mai Cốt Chi Địa đi, đúng lúc chúng ta vừa đấu với chiến đội Gia Thế xong. Trong trận đấu hôm đó, đội phó Lưu Hạo của Gia Thế nhiều lần gây nên những sai lầm cơ bản, trạng thái đặc biệt kém, xem ra người này chạy đến khu mới đánh phó bản nên không thể tập trung được” Dụ Văn Châu nói.
“Không thể nào… một phó bản nhỏ như thế, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ dễ dàng lập được kỷ lục ư, sao lại đến mức mất khả năng tập trung vào trận đấu chứ?” Xuân Dịch Lão nói.
“Thành tích của phó bản Mai Cốt Chi Địa không hề tầm thường, Thiếu Thiên em cảm thấy thế nào?” Dụ Văn Châu nói.
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: “Thành tích ở Mai Cốt Chi Địa không còn là vấn đề kỹ thuật nữa, có kỹ thuật cũng không lập ra được. Hơn nữa, khu mới ở giai đoạn đầu không thể kiếm được nhiều trang bị mạnh, nên chỉ có một khả năng là đấu pháp phó bản ưu tú hơn đấu pháp cũ, nâng cao tốc độ qua cửa.”
“Không hổ là Hoàng Thiếu…” Xuân Dịch Lão không nhịn được sự thán phục, bọn họ xem qua thành tích kỷ lục này chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng không dám kết luận chắc chắn gì. Có lẽ chỉ có mỗi Hoàng Thiếu Thiên vừa có kỹ thuật hàng đầu, vừa có sức phán đoán kinh người của đại thần mới dám tự tin đưa ra đáp án như thế.
“Nói như vậy, kỷ lục của Gia Vương Triều là do Lưu Hạo đánh thay, nhưng lại vì thế mà đi nghiên cứu đấu pháp mới, hao phí rất nhiều sức lực, dẫn đến trạng thái không tốt khi thi đấu ư?” Xuân Dịch Lão tổng kết.
“E rằng không chỉ thế, người này, có lẽ không phải đi nghiên cứu đấu pháp mới, mà là đi ăn cắp đấu pháp mới…” Dụ Văn Châu nói.
“Hả?”
“Kỷ lục của đấu pháp mới này xuất hiện tổng cộng ba lần.” Dụ Văn Châu gõ vào màn hình nói, “Hai đội ngũ lại trùng hợp nghiên cứu ra đấu pháp mới cùng một lúc ư? Chú ý bọn Quân Mạc Tiếu ở kỷ lục đầu tiên, trong đội ngũ có một người tên là Ly Hận Kiếm, nhưng sau khi bị Gia Vương Triều vượt mặt, trong đội ngũ của họ không thấy tên Ly Hận Kiếm nữa, lại thay bằng một tên Lưu Mộc. Hai nhân vật này chức nghiệp không giống nhau, nên chắc hẳn không phải cùng một người. Trong phó bản này, kiếm khách cũng không có ưu thế gì hơn cuồng kiếm sĩ. Nếu bởi vì người chơi kiếm khách có trình độ cao hơn vị cuồng kiếm sĩ kia, thì sao lần đầu lại không gọi thẳng tên kiếm khách này tới? Lý do lớn nhất có thể là, đấu pháp mới do Quân Mạc Tiếu nghiên cứu, còn tên cuồng kiếm sĩ Ly Hận Kiếm là người của bên Gia Vương Triều lẫn vào đội ngũ của họ, sau khi theo bọn họ học được đấu pháp mới, trở lại hướng dẫn người của Gia Vương Triều lập kỷ lục, bấy giờ Quân Mạc Tiếu đương nhiên không thể tìm Ly Hận Kiếm nhờ hỗ trợ nữa, nên mới tìm tới tên kiếm khách Lưu Mộc này.”
Xuân Dịch Lão trợn mắt há mồm, từ nhiêu đây mà có thể suy ra rất nhiều thứ, bản thân gã lại chẳng nghĩ được gì.
Thời gian xuất hiện kỷ lục, bối cảnh của công hội Gia Vương Triều, liên kết với biểu hiện kém của Lưu Hạo… Dụ Văn Châu thế nhưng lại lưu ý đến nhiều chi tiết như vậy. Anh chàng đội trưởng Lam Vũ này, hiển nhiên không chỉ là một người điềm đạm và hòa nhã với đội viên như mọi người đồn đãi. Sức quan sát và khả năng suy đoán của anh không hề thua kém Hoàng Thiếu Thiên. Không, có thể còn cao hơn Hoàng Thiếu Thiên. Chí ít lúc này, Hoàng Thiếu Thiên cũng không đưa ra phán đoán mạnh bạo như vậy.
“Đội trưởng anh cũng lố quá rồi, anh đang hư cấu hả.” Chẳng những không có suy đoán, Hoàng Thiếu Thiên còn nảy sinh hoài nghi đối với suy đoán của Dụ Văn Châu. Thế nhưng trong mắt Xuân Dịch Lão, những suy đoán tỉ mỉ móc kết của Dụ Văn Châu lại rất có thể xảy ra.
“Lẽ nào Lưu Hạo điên rồi, sao lại bỏ nhiều công sức vì một phó bản khu mới thế chứ?” Hoàng Thiếu Thiên làm sao chỉ có thể nói một câu, hắn còn đang nói tiếp.
“Ha ha, thế nên có lẽ còn chút nguyên nhân đặc biệt khác khiến gã cực kỳ coi trọng kỷ lục của phó bản này. Trước thì tranh đấu kỷ lục ở Rừng Rậm Băng Sương với Quân Mạc Tiếu, sau đó thậm chí còn lẫn vào đội của Quân Mạc Tiếu để thăm dò tình báo, xem ra gã rất coi trọng Quân Mạc Tiếu, có thể khiến tuyển thủ chuyên nghiệp chú ý đến mình, Quân Mạc Tiếu cũng không phải dạng vừa đâu. Anh có cảm giác, Lưu Hạo rất hiểu Quân Mạc Tiếu. Hành vi của gã nhằm che giấu mục đích nhắm vào đối phương, che giấu sự sợ hãi, công nhận và tin cậy của mình. Bởi vì sợ, gã mới chạy đi dò hỏi tình hình của đối phương; Bởi vì công nhận, gã ăn cắp được đấu pháp của đối phương đã trực tiếp sử dụng ngay, cũng bởi vì gã tin tưởng đấu pháp của đối phương là lựa chọn tốt nhất, không có chiến thuật nào ưu tú hơn.”
Xuân Dịch Lão sửng sốt đến miệng không khép được, phân tích đến cả trình độ này ư? Xuân Dịch Lão không khỏi liếc mắt nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên đang nghe cùng mình, lại phát hiện Hoàng Thiếu Thiên không vì vậy mà lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc nào, thoạt nhìn trông cực kỳ bình tĩnh.
“Quả nhiên là Hoàng Thiếu…” Xuân Dịch Lão lại nhịn không được cảm thán một lần nữa. Có lẽ sẽ có một số người bởi vì Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều mà nghĩ người này thiếu chín chắn, nhưng trên thực tế, là người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất trong Liên minh, Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối là người luôn phải giữ bình tĩnh nhất.
Chỉ có bình tĩnh, mới có thể quan sát nhạy bén và nắm chặt thời cơ tốt nhất khi thi đấu.
“Cho nên mới nói, muốn biết Quân Mạc Tiếu có lai lịch gì, trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lưu Hạo là rõ. Điện thoại của Lưu Hạo, anh có đây…” Dụ Văn Châu vừa cười nói vừa lục túi, nhưng chợt nhớ ra: “A, không mang điện thoại di động.” Phòng huấn luyện không cho mang theo điện thoại, rất nhiều câu lạc bộ đều có quy định này.
Xuân Dịch Lão đang mong đợi, mong đợi biết được đáp án này. Gã đương nhiên mong muốn Dụ Văn Châu có thể chủ động, nhưng lại thấy Dụ Văn Châu không móc điện thoại di động ra, lại cũng không định đi lấy, Xuân Dịch Lão có chút thất vọng. Gã đương nhiên không dám sai khiến vị đội trưởng chiến đội này, cũng không sao nói được lời xin xỏ ngay bây giờ. Đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Dụ Văn Châu vỗ vỗ vào cái túi không có điện thoại đi động rồi cười nói: “Thật ra người mà Lưu Hạo nhắm vào, người mà gã vừa sợ vừa công nhận, rồi lại tin cậy, không cần hỏi cũng biết là người nào.”
“Là ai?” Xuân Dịch Lão bật thốt lên.
“Diệp Thu.” Dụ Văn Châu nói.
(cre: Team Liều SLL)
Thứ muốn che giấu kín sạch sẽ, ấy vậy mà anh ấy dăm ba câu đã phát hiện ra chân tướng một cách dễ dàng như vậy.
Nội tâm mất đi tấm bình phong che chắn bảo vệ, hẳn tư vị người bị nhìn thấu không dễ chịu gì.
Tôi xin phép lấy một ví dụ cá nhân. Khi đó cả đám bạn cùng phòng đang giỡn với nhau, có hai cô bạn đang chơi đập gối đầu, bỗng nhiên có một người trong đó quay sang hỏi tôi, “Này, cậu nói xem quan hệ của hai ta là thế nào nhỉ?”
Lúc đó tôi bỗng nhiên linh cơ chợt loé, hỏi ngược vặn lại: “Sao thế, muốn tui giúp cậu đánh hộ người ta hả?”
Đối phương bỗng nhiên im lặng chốc lát, nói: “Đột nhiên cảm thấy cậu thật đáng sợ.”
Lúc đó tôi cũng khá oan uổng. Chẳng qua là tôi chỉ lược qua những khách sáo vòng vèo quanh co uốn lượn, nhảy thẳng tới kết luận mà thôi, lại nhận về một lời đánh giá như vậy chứ.
Hiện nay, thử đặt bản thân mình vào địa vị của người khác mà nghĩ, thì tôi cũng có thể thông cảm và lý giải được. Không phải người nào cũng thích tâm lý mình bị nhìn thấu triệt để.
Cảm giác xa cách của tôi đối với Dụ Văn Châu, hẳn là đến từ điều này.
5.
Yếu tố số hai ảnh hưởng đến ấn tượng của tôi về anh: chủ nghĩa cơ hội và năng lực khống chế.
Trong chính văn có nói, nhờ có phong cách của Dụ Văn Châu, nên mới tạo nên Hoàng Thiếu Thiên của ngày hôm nay, kẻ theo chủ nghĩa cơ hội cường đại nhất lịch sử Vinh Quang.
Thiếu niên điềm tĩnh này, sẽ là nền tảng vững chắc cho tương lai Lam Vũ.
Đó là điều Ngụy Sâm nhận ra ngay trong cùng ngày. Sự thật chứng minh, hắn không nhìn lầm. Tuy Hoàng Thiếu Thiên hiện đã là tay đấm đứng đầu Lam Vũ, nhưng hệ thống chiến thuật Lam Vũ, tiết tấu phong cách của Lam Vũ, lại đều quyết định bởi sự tồn tại của Dụ Văn Châu.
Có lẽ, cũng vì Dụ Văn Châu luôn duy trì một cái đầu lạnh mọi lúc mọi nơi, lối đánh chủ nghĩa cơ hội của Hoàng Thiếu Thiên mới được rèn đúc thêm xuất sắc. Có một chỗ dựa như Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên mới có thể tự tin ngàn vạn mà dấn thân vào hiểm cảnh, liếm máu đầu đao mũi kiếm.
Đó là điều Ngụy Sâm nhận ra ngay trong cùng ngày. Sự thật chứng minh, hắn không nhìn lầm. Tuy Hoàng Thiếu Thiên hiện đã là tay đấm đứng đầu Lam Vũ, nhưng hệ thống chiến thuật Lam Vũ, tiết tấu phong cách của Lam Vũ, lại đều quyết định bởi sự tồn tại của Dụ Văn Châu.
Có lẽ, cũng vì Dụ Văn Châu luôn duy trì một cái đầu lạnh mọi lúc mọi nơi, lối đánh chủ nghĩa cơ hội của Hoàng Thiếu Thiên mới được rèn đúc thêm xuất sắc. Có một chỗ dựa như Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên mới có thể tự tin ngàn vạn mà dấn thân vào hiểm cảnh, liếm máu đầu đao mũi kiếm.
Phong cách sở trường của Dụ Văn Châu, không phải là phát hiện cơ hội và lợi dụng nó. Mà là, tạo ra cơ hội!
Trương Tân Kiệt lại giật mình. Nếu phải đối phó tiếp, đoàn đội của họ cần di chuyển và xoay vòng, mà hệ thống phòng ngự hắn nhằm vào mỗi phe lại không giống thế. Nhiều người di chuyển và xoay vòng như vậy, quả thực có hơi khó với họ. Nhiều người mà muốn di chuyển bảo trì trận hình phức tạp, chắc chắn sẽ có người mắc lỗi. Số người mắc lỗi càng tăng, đối thủ sẽ lập tức chớp được cơ hội. Đối thủ của mình còn có Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm đấy.
Chỉ huy bên Luân Hồi là ai?
Trương Tân Kiệt không nghĩ chiến thuật của Luân Hồi chỉ là trùng hợp, hắn muốn coi đây là kế hoạch có chủ mưu của đối thủ, buộc hắn phải thận trọng tìm cách đối phó.
Nhưng nếu đối thủ cố ý thì công lực cũng thật cao thâm. Kiểu dụ người mắc lỗi để bắt lấy cơ hội thế này…
Trương Tân Kiệt bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Dẫn dụ sai lầm, nắm bắt cơ hội, đây là phong cách mà đội trưởng chiến đội Lam Vũ Dụ Văn Châu am hiểu nhất, cũng chính vì phong cách chiến thuật của người này đã giúp Hoàng Thiếu Thiên trở thành người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất Vinh Quang. Hôm nay là ngày quái gì vậy, ba bậc thầy chiến thuật liên thủ dạy dỗ mình sao?
Trương Tân Kiệt hoảng hốt, hắn bắt đầu tìm xem trong đám người chơi Luân Hồi có thuật sĩ nào gây chú ý hay không. Nhưng nhìn một đống tên trên đầu nhân vật, đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
Người Lam Khê Các không phải ở bên kia sao? Dụ Văn Châu ăn no rửng mỡ hay sao mà chạy tới giúp Luân Hồi?
Chẳng lẽ… Tên này đang mượn đao giết người, Lam Khê Các thì án binh bất động, rồi mượn sức Luân Hồi đục lỗ phòng ngự của Mưu Đồ Bá Đạo bọn họ?
Trương Tân Kiệt càng nghĩ càng rối…
(cre: Team Liều SLL)
Chỉ huy bên Luân Hồi là ai?
Trương Tân Kiệt không nghĩ chiến thuật của Luân Hồi chỉ là trùng hợp, hắn muốn coi đây là kế hoạch có chủ mưu của đối thủ, buộc hắn phải thận trọng tìm cách đối phó.
Nhưng nếu đối thủ cố ý thì công lực cũng thật cao thâm. Kiểu dụ người mắc lỗi để bắt lấy cơ hội thế này…
Trương Tân Kiệt bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Dẫn dụ sai lầm, nắm bắt cơ hội, đây là phong cách mà đội trưởng chiến đội Lam Vũ Dụ Văn Châu am hiểu nhất, cũng chính vì phong cách chiến thuật của người này đã giúp Hoàng Thiếu Thiên trở thành người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất Vinh Quang. Hôm nay là ngày quái gì vậy, ba bậc thầy chiến thuật liên thủ dạy dỗ mình sao?
Trương Tân Kiệt hoảng hốt, hắn bắt đầu tìm xem trong đám người chơi Luân Hồi có thuật sĩ nào gây chú ý hay không. Nhưng nhìn một đống tên trên đầu nhân vật, đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
Người Lam Khê Các không phải ở bên kia sao? Dụ Văn Châu ăn no rửng mỡ hay sao mà chạy tới giúp Luân Hồi?
Chẳng lẽ… Tên này đang mượn đao giết người, Lam Khê Các thì án binh bất động, rồi mượn sức Luân Hồi đục lỗ phòng ngự của Mưu Đồ Bá Đạo bọn họ?
Trương Tân Kiệt càng nghĩ càng rối…
(cre: Team Liều SLL)
Nếu đây là Ngụy Sâm năm xưa, phong cách này kỳ thật chính là chơi zâm đào cái hố rồi chờ đẩy bạn lọt hố xuống đó. Phải tinh thông tính toán bày mưu, chôn xuống sẵn cạm bẫy cho người khác. Đây là lĩnh vực vừa yêu cầu có thủ đoạn, đồng thời phải có tâm tư giảo hoạt linh biến mới có thể thực hiện thành công.
Rõ ràng là Dụ Văn Châu cũng chơi theo đường lối này, song phong cách ấy trong tay của Dụ Văn Châu có thể phát dương quang đại lên hơn nữa kìa!
Cái anh dựa vào không phải là chơi zâm, cũng không phải thủ đoạn bịp bợm, mà giống như hồi nãy tôi có nói đó ─ Năng lực khống chế và cái nhìn toàn diện tinh chuẩn thấu suốt.
Thuật sĩ là một nghề có sở trường nghiêng về khống chế. Vào tay Dụ Văn Châu, dù là dùng với mình, với đối thủ, hay với toàn chiến đội, thì anh đều phát huy phong cách thiện khống chế hết sức trọn vẹn.
Ấn tượng đầu tiên đối với chiến đội của Lam Vũ của tôi chính là:
"Sự hài hòa của chiến đội Lam Vũ, thiên về “tồn chưa cái dị” hơn là “mưu cầu cái đồng”. Mỗi thành viên trong chiến đội Lam Vũ đều có một đặc điểm quá chơi trội khó kiềm, nhưng không có ai bị bắt ép phải thay đổi bản thân để phục vụ đoàn đội cả. Bọn họ chỉ cần phát huy đặc điểm sở trường của mình, có Dụ Văn Châu là đủ trấn trận rồi."
Luân Hồi và Lam Vũ đều là những đội ngũ hài hòa đồng đều, tính bao dung của chiến đội bọn họ đều mạnh mẽ như nhau.
Nhưng phương thức để đạt được sự hài hòa đó không giống nhau: một bên xem trọng việc “mưu cầu cái đồng”, một bên lại nghiêng về “tồn chứa cái dị.”
[...]
Còn ở Lam Vũ, khi có những tuyển thủ mang nhiều phong cách khác nhau dưới một mái vòm ─nơi mà mỗi người đều duy trì chẳng buông cái đặc sắc của mình, mỗi người đều sở hữu những đặc điểm quá rõ nét khác người; thì đoàn đội không có cách nào bổ sung bù vào những lỗ hỗng do có quá nhiều trường phái hỗn loạn gây nên được.
Vì thế, Lam Vũ cũng chẳng hề đi bù vào làm gì.
Bởi vì, Dụ Văn Châu có thể hoàn toàn trấn vững được cục diện, để mỗi người đều có thể tận lực bộc lộ hết khả năng hết sở trường của mình.
Nhưng phương thức để đạt được sự hài hòa đó không giống nhau: một bên xem trọng việc “mưu cầu cái đồng”, một bên lại nghiêng về “tồn chứa cái dị.”
[...]
Còn ở Lam Vũ, khi có những tuyển thủ mang nhiều phong cách khác nhau dưới một mái vòm ─nơi mà mỗi người đều duy trì chẳng buông cái đặc sắc của mình, mỗi người đều sở hữu những đặc điểm quá rõ nét khác người; thì đoàn đội không có cách nào bổ sung bù vào những lỗ hỗng do có quá nhiều trường phái hỗn loạn gây nên được.
Vì thế, Lam Vũ cũng chẳng hề đi bù vào làm gì.
Bởi vì, Dụ Văn Châu có thể hoàn toàn trấn vững được cục diện, để mỗi người đều có thể tận lực bộc lộ hết khả năng hết sở trường của mình.
Vậy thì, như thế nào gọi là trấn trận?
Nghĩa là, chiến thuật của anh có thể khiến cho năng lực của mỗi cá nhân đều có thể phát huy đến mức lớn nhất.
Dưới tình huống tốc độ tay của Dụ Văn Châu không đủ chuẩn, thì tất cả những phương diện khác của anh lại được khai thác đến cực đại. Anh ấy là ví dụ rõ ràng nhất cho việc tránh nặng tìm nhẹ, lấy cái hay bù cái dở.
Không chỉ giới hạn ở bản thân mình, anh còn có thể khiến cho mỗi đội viên trong chiến đội lấy sở trường bù sở đoản nốt, để mỗi người đều tìm được vị trí thích hợp nhất cho mình.
Nếu như không tìm được, thì liền sáng tạo ra một vị trí thích hợp.
Còn nếu tồn tại những lỗ hổng và thiếu sót không cách nào bù đắp được, thì tìm một phương thức không cần thiết phải đi bù đắp cái thiếu sót đó làm gì.
"Nếu xét trên phương diện tuyển thủ chuyên nghiệp, tốc độ tay của Dụ Văn Châu không đạt tiêu chuẩn, nhưng cậu ta vẫn có thể trở thành tuyển thủ hạng sao. Mọi người có biết tại sao không?" Diệp Tu nói.
Ai nấy lắc đầu. Thật ra, có ai còn tâm trí nghĩ chuyện không đâu vào lúc này?
"Cái nào giỏi thì làm, cái nào dở thì tránh." Diệp Tu nói.
"Nói thừa quá đúng không?" Diệp Tu cười, "Nhưng lại là sự thật. Ở Liên minh này, không một ai biết làm điều đó hơn cậu ta. Đây chính là phong cách của Dụ Văn Châu, cũng chính là phong cách chiến thuật của cả Lam Vũ. Từ ngày cựu đội trưởng Ngụy Sâm, tức con người mang cả linh hồn của chiến đội Lam Vũ ấy, giải nghệ, Lam Vũ liền bước lên hành trình quật khởi..."
"Mày cút!" Ngụy Sâm hết nhịn nổi.
"Ha ha ha!" Mọi người cười rộ, chút gượng ép trước đó đã giảm đôi phần.
"Đêm nay đối thủ của chúng ta là Lam Vũ, nên anh muốn kêu gọi tất cả học tập đồng chí Dụ Văn Châu. Cái nào giỏi thì làm, cái nào dở thì tránh, đem sở trường của các em ra xõa đi. Nếu làm được điều đó, trong lòng các em sẽ không còn tiếc nuối. Còn về khuyết điểm? Đừng quá để tâm, ai mà không có khuyết điểm? Bởi có khuyết điểm, chúng ta mới về với nhau thành một đội ngũ. Khuyết điểm của một người, hãy để bốn người khác bù đắp. Đó, mới gọi là đoàn đội."
"Mỗi người đều cover sau lưng người khác, và sau lưng mỗi người đều được cover, vậy yên tâm đi, mạnh dạn tiến về phía trước mà đánh đi!"
(Cre: Lá Mùa Thu)
Ai nấy lắc đầu. Thật ra, có ai còn tâm trí nghĩ chuyện không đâu vào lúc này?
"Cái nào giỏi thì làm, cái nào dở thì tránh." Diệp Tu nói.
"Nói thừa quá đúng không?" Diệp Tu cười, "Nhưng lại là sự thật. Ở Liên minh này, không một ai biết làm điều đó hơn cậu ta. Đây chính là phong cách của Dụ Văn Châu, cũng chính là phong cách chiến thuật của cả Lam Vũ. Từ ngày cựu đội trưởng Ngụy Sâm, tức con người mang cả linh hồn của chiến đội Lam Vũ ấy, giải nghệ, Lam Vũ liền bước lên hành trình quật khởi..."
"Mày cút!" Ngụy Sâm hết nhịn nổi.
"Ha ha ha!" Mọi người cười rộ, chút gượng ép trước đó đã giảm đôi phần.
"Đêm nay đối thủ của chúng ta là Lam Vũ, nên anh muốn kêu gọi tất cả học tập đồng chí Dụ Văn Châu. Cái nào giỏi thì làm, cái nào dở thì tránh, đem sở trường của các em ra xõa đi. Nếu làm được điều đó, trong lòng các em sẽ không còn tiếc nuối. Còn về khuyết điểm? Đừng quá để tâm, ai mà không có khuyết điểm? Bởi có khuyết điểm, chúng ta mới về với nhau thành một đội ngũ. Khuyết điểm của một người, hãy để bốn người khác bù đắp. Đó, mới gọi là đoàn đội."
"Mỗi người đều cover sau lưng người khác, và sau lưng mỗi người đều được cover, vậy yên tâm đi, mạnh dạn tiến về phía trước mà đánh đi!"
(Cre: Lá Mùa Thu)
Làm được tất cả những chuyện trên, Dụ Văn Châu quả thực là có chút sâu không lường được.
6.
Yếu tố số ba ảnh hưởng đến ấn tượng của tôi về anh: sự bình tâm tĩnh khí từ đầu đến cuối chưa từng đổi.
“ “Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo.” Hệt như những lần bị mọi người cười nhạo, cậu không cúi mình không nói gì. Thắng không kiêu ngạo, bại không nhụt chí, như sông băng không chút sứt mẻ. Ngụy Sâm lập tức biết, đến tinh thần gã cũng bị cậu bé này đánh bại.” (chương 518, cre: Team Liều SLL)
“Đó chính là Dụ Văn Châu. Dù đang dẫn trước hay đang thua sút, dù thuận lợi hay khó khăn, anh chưa bao giờ đánh mất bình tĩnh. Anh luôn luôn tìm kiếm biện pháp vững chắc nhất. “ (chương 1422, cre: Lá Mùa Thu)
“Dụ Văn Châu vẫn duy trì thái độ bình tĩnh dù trời có sập của mình.” (chương 1428, cre: Lá Mùa Thu)
Có rất nhiều người có thể tỉnh táo. Nhưng để duy trì được bốn chữ “từ đầu đến cuối” thì rất khó, không phải ai cũng làm được.
Đặc điểm lớn nhất của Dụ Văn Châu, chính là sự trầm tĩnh vững chắc này. Anh cơ hồ là không hề bị ngoại giới ảnh hưởng quấy nhiễu. Bất luận là dưới tình huống nào, gặp cảnh ngộ như thế nào, anh ấy vẫn luôn dựa theo nội tâm của mình để nhận định phương thức làm việc và ứng xử.
Cứ đó, mà làm thôi.
Trầm tĩnh như vậy, có thể vô thanh vô thức tiêu trừ đi tất cả những mũi nhọn công kích hướng về phía anh, giống như câu nói nọ của Hoàng Thiếu Thiên “Lời rác rưởi này của anh, đội trưởng tụi tui không quan tâm đâu!”
Trong ấn tượng của Vu Phong, Dụ Văn Châu là một người đội trưởng chỉ cần nói mấy câu nhẹ nhàng giản dị là có thể trùng trấn sĩ khí, để đội viên bĩnh tĩnh vững lòng ngay.
Bách Hoa vs Hưng Hân mùa 10 lượt đi sân nhà Hưng Hân, sau trận lôi đài, Bách Hoa tạm để thua 4-1
Thế rồi 1 lại thắng 2, tinh thần Bách Hoa giờ đây có thể nói suy sụp hoàn toàn. Lúc Chu Hiệu Bình xuống sân, đồng đội chỉ máy móc an ủi gã thôi chứ thật ra ai nấy đều vô cùng chán nản.
"Sao thế, sao thế hả? Lên tinh thần nào, trận đấu vẫn chưa kết thúc, vẫn còn phần đoàn đội cho mình cướp một đống điểm đấy!" Làm đội trưởng, Vu Phong ắt phải đứng ra khích lệ các đội viên. Tuy nhiên lời khích lệ của hắn lại không đem đến hiệu quả lớn lao cho lắm. Mọi người đều sửa sang nét mặt, ra vẻ đã lên tinh thần rồi, nhưng Vu Phong nhìn ra họ chỉ đang cố hùa theo mình mà thôi. Đấu chí cả đội không thật sự bừng cháy.
Tại sao vậy nhỉ?
Vu Phong biết những gì mình nói không quá ghê gớm, ai ai ngoài kia cũng biết nói cả. Nhưng hắn nhớ rất rõ lúc còn ở chiến đội Lam Vũ, những khi gặp phải cục diện bất lợi, thậm chí cái hồi bị Luân Hồi dẫn trước 7 - 2.5 trên sân nhà trong tổng chung kết mùa tám, đội trưởng Dụ Văn Châu chỉ nói vài câu đơn giản nhưng lại chấn chỉnh hẳn tinh thần toàn đội...
Trận đấu vẫn chưa kết thúc...
Hình như đây chính là câu mà Dụ Văn Châu hay nói nhất. Giờ Vu Phong cũng đã bước lên làm đội trưởng, gặp chuyện tương tự, hắn bỗng buột miệng thốt ra câu thường nghe nhất từ đội trưởng cũ. Nhưng Dụ Văn Châu cũng nói, mình cũng nói, sao hiệu quả lại khác nhau đến thế?
Vu Phong ngoài buồn bực thì chẳng thể làm gì hơn, chưa kể cái kiểu bị dẫn trước thê thảm thế này hắn còn chưa từng trải qua nữa là. Bị tân binh đội bạn một chấp hai, trong đó có cả đội trưởng kiêm át chủ bài là mình...
Phải chăng vì mình là một trong những lý do khiến chiến đội suy sụp đấu chí, nên bây giờ mình nói chẳng ai buồn nghe?
Vu Phong không có quá nhiều thời gian để suy ngẫm về đạo làm đội trưởng. Chứng kiến đồng đội sa sút tinh thần, tan rã sĩ khí, hắn lại không biết cách nào giải quyết. Điều duy nhất hắn có thể làm là tự ổn định tâm trạng bản thân, bình tĩnh dặn dò, bố trí chuẩn bị cho mục đoàn đội kế tiếp, hi vọng tinh thần của mình sẽ lây lan đến đồng đội.
(cre: Lá Mùa Thu)
Thế rồi 1 lại thắng 2, tinh thần Bách Hoa giờ đây có thể nói suy sụp hoàn toàn. Lúc Chu Hiệu Bình xuống sân, đồng đội chỉ máy móc an ủi gã thôi chứ thật ra ai nấy đều vô cùng chán nản.
"Sao thế, sao thế hả? Lên tinh thần nào, trận đấu vẫn chưa kết thúc, vẫn còn phần đoàn đội cho mình cướp một đống điểm đấy!" Làm đội trưởng, Vu Phong ắt phải đứng ra khích lệ các đội viên. Tuy nhiên lời khích lệ của hắn lại không đem đến hiệu quả lớn lao cho lắm. Mọi người đều sửa sang nét mặt, ra vẻ đã lên tinh thần rồi, nhưng Vu Phong nhìn ra họ chỉ đang cố hùa theo mình mà thôi. Đấu chí cả đội không thật sự bừng cháy.
Tại sao vậy nhỉ?
Vu Phong biết những gì mình nói không quá ghê gớm, ai ai ngoài kia cũng biết nói cả. Nhưng hắn nhớ rất rõ lúc còn ở chiến đội Lam Vũ, những khi gặp phải cục diện bất lợi, thậm chí cái hồi bị Luân Hồi dẫn trước 7 - 2.5 trên sân nhà trong tổng chung kết mùa tám, đội trưởng Dụ Văn Châu chỉ nói vài câu đơn giản nhưng lại chấn chỉnh hẳn tinh thần toàn đội...
Trận đấu vẫn chưa kết thúc...
Hình như đây chính là câu mà Dụ Văn Châu hay nói nhất. Giờ Vu Phong cũng đã bước lên làm đội trưởng, gặp chuyện tương tự, hắn bỗng buột miệng thốt ra câu thường nghe nhất từ đội trưởng cũ. Nhưng Dụ Văn Châu cũng nói, mình cũng nói, sao hiệu quả lại khác nhau đến thế?
Vu Phong ngoài buồn bực thì chẳng thể làm gì hơn, chưa kể cái kiểu bị dẫn trước thê thảm thế này hắn còn chưa từng trải qua nữa là. Bị tân binh đội bạn một chấp hai, trong đó có cả đội trưởng kiêm át chủ bài là mình...
Phải chăng vì mình là một trong những lý do khiến chiến đội suy sụp đấu chí, nên bây giờ mình nói chẳng ai buồn nghe?
Vu Phong không có quá nhiều thời gian để suy ngẫm về đạo làm đội trưởng. Chứng kiến đồng đội sa sút tinh thần, tan rã sĩ khí, hắn lại không biết cách nào giải quyết. Điều duy nhất hắn có thể làm là tự ổn định tâm trạng bản thân, bình tĩnh dặn dò, bố trí chuẩn bị cho mục đoàn đội kế tiếp, hi vọng tinh thần của mình sẽ lây lan đến đồng đội.
(cre: Lá Mùa Thu)
Tâm nếu an ổn, liền không thể động dao. Anh cũng vậy, những người xung quanh anh cũng vậy.
Dụ Văn Châu, không hổ với danh hiệu “hòn đá sừng sững” của Lam Vũ.
Chú thích: “Cậu bé giờ đã trở thành hòn đá sừng sững của Lam Vũ; mà Hoàng Thiếu Thiên cũng đã trở thành lưỡi kiếm sắc bén, chặt đứt đường địch.” (chương 518, cre: Team Liều SLL)
Từ đây, danh hiệu “cơ thạch” để chỉ Dụ Văn Châu được sử dụng rất nhiều lần bởi tác giả và fan, đã trở thành đặc trưng riêng của Dụ Văn Châu, na ná Yêu Đao của Hoàng Thiếu Thiên vậy. “Cơ thạch” còn có thể hiểu theo nghĩa hòn đả tảng lớn, nền móng, nền tảng, cơ sở cơ bản… tuỳ tình huống tuỳ bản dịch.
“Thiếu niên điềm tĩnh này, sẽ là nền tảng vững chắc cho tương lai Lam Vũ.” (chương 1418, cre: Lá Mùa Thu)
"Chính nhờ phần nền vững chắc ấy, Hoàng Thiếu Thiên mới có thể thỏa sức thực hiện chủ nghĩa cơ hội đến tối đa." (chương 1422, cre: Lá Mùa Thu)
Last edited: