Dù nhân vật hôm nay hắn cầm đã đổi, trang bị mặc trên người cũng quá khác, nhưng bóng lưng chẳng sợ trời, chẳng sợ đất mà lao ra ấy, đột nhiên vẫn khiến Trương Gia Hưng vụt nhớ lại những tháng ngày mà Diệp Tu vẫn còn là đội trưởng, dẫn dắt họ chinh chiến khắp liên minh. Là trị liệu, y luôn được người này giữ ra sau lưng để bảo vệ như bây giờ vậy đó.
Nhưng giờ đây, bức tường thành kiên cố mà y vẫn mong mỏi sẽ vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ ấy, lại đang dùng một tư thế hoàn toàn giống hệt, thổi lên kèn lệnh tử vong cho y.
Đổ ư? Không đổ ư?
Tích tắc đó, Trương Gia Hưng đã thực sự ngơ ngác. Rồi y nhìn thấy một vùng lửa đỏ ngợp trời vùi lấp Quân Mạc Tiếu.