Hoàn [Hoàng Thiếu Thiên] Mùa hè

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,228
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Thể loại: Hướng nguyên, Non CP

Nhân vật trung tâm: Hoàng Thiếu Thiên.

Cv:张佳乐头上的小花儿.

Editor: ButNgonPhi






Mùa hè








Hoàng Thiếu Thiên ghét nhất là mùa hè.​

Nguyên do là vì rất nhiều năm trước, trong một căn phòng tường kính dán mờ ẩm thấp nhỏ hẹp oi bức ngột ngạt, từng có một cậu bé tay miết bài thi thất bại đến trắng bệch, tim đập loạn trong ngực, sau đó mếu máo đỏ vành mắt cắn răng run rẩy nói với nhị vị phụ huynh vốn không hề nghiêm khắc nhà mình, bố mẹ, xin lỗi, con đã rất cố gắng rồi.​

Đó là lần đầu tiên hắn chấp nhận rằng thiên phú không đủ thì có cố gắng cách nào cũng không thể bù đắp được. Cũng là lần đầu tiên bất lực phát hiện mình có quyết tâm thế nào cũng không đỡ nổi những áp lực đầy rẫy kia.​

Con người chung quy cũng phải đối mặt với hiện thực.​

Dù Hoàng Thiếu Thiên xưa nay luôn được người nhà bao dung đối đãi, giờ khắc ấy cũng cảm nhận được sự khó xử và xấu hổ không cách nào lờ đi từ nội tâm.​

Hắn ngồi đờ đẫn dưới ánh đèn bàn học ở nhà.​

Mẹ bảo, ra ngoài mua cây kem ăn đi con, hôm nay nóng quá.​

Đầu óc Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn đang quay cuồng, vô thức đáp dạ. Mới đi cầu thang xuống lầu đã thấy nắng hoa cả mắt, hơi nóng xộc vào lỗ chân lông, nóng hết cả người. Hắn cúi đầu không nói gì, ánh nắng chang chang dội lên những tấm xi măng, trời không một gợn gió, lá cây bên thềm cũng oằn mình dưới nắng.​

Nóng.​

Hoàng Thiếu Thiên mua kem xong, đến lúc trả tiền bỗng nhìn thấy thằng nhóc con nhà chủ hàng đang nghịch máy tính. Hắn tò mò ghé mắt qua nhìn, chợt thấy một màn ánh sáng đẹp lộng lẫy trên màn hình.​

Nhân vật thằng nhóc kia điều khiển thanh máu đã về không, nó thất vọng ném chuột, đùng đùng tắt máy, mồm lẩm bẩm: “Tại sao lại thua không biết?”​

Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc định thần, liếm đôi môi khô khốc, hai mắt sáng rực, hỏi, nhóc chơi trò gì thế.​

Vinh Quang đó. Thằng nhóc thản nhiên trả lời, nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang ghé người qua quầy đầy khó hiểu, bảo, anh không biết à, trò này mới ra mắt, hot lắm.​

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu lia lịa, gào lên cảm ơn em rồi cầm kem chạy thẳng về nhà.​

Năm đó hắn mười ba tuổi gặp Vinh Quang, chính là vì cái ngẩng đầu trùng hợp nhìn thấy một màn hình rực rỡ kia. Cậu nhóc non nớt ngơ ngác há hốc mồm, trán còn bị ánh nắng gay gắt ngày hè vẽ lên những hình thù kỳ cục, cố nghến cái cổ gầy đỏ ran một mảng vì cháy nắng mà không hề hay biết, ánh mắt chăm chú, khóe môi thoáng cong.​

Hắn hỏi, đó là cái gì vậy.​

Là Vinh Quang đó.​







Ê nhóc, chơi không tệ, muốn đến trại huấn luyện chỗ bọn anh thử sức không?​

Giữa không gian ồn ào truyền đến một giọng rất hào sảng, lớn tiếng một câu mơ hồ như vậy.​

Hoàng Thiếu Thiên mười bốn tuổi đờ người trước bàn máy vi tính do dự nửa ngày, cẩn thận gõ từng chữ một trả lời tay thuật sĩ có tên Sách Khắc Tát Nhĩ kia, hắn nói, đến trại huấn luyện chỗ mấy anh hả, trại huấn luyện mấy anh có lợi hại không? Lợi hại đến mức nào? Tui đi thì phải làm gì? Có thể kiếm tiền không?​

Thằng nhóc này, thiệt quá lanh lợi, giọng nói đầu kia màn hình cười không nín được, nhưng câu nói sau đó của người ấy cứ thế rõ ràng xuyên vào lỗ tai Hoàng Thiếu Thiên, rạch ròi mà kiên định chia nửa mùa hè của hắn.​

Người đó nói, anh không chỉ có thể dẫn chú đi kiếm tiền, còn có thể khiến chú thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Thế nào, muốn tới thử không?​

Tim Hoàng Thiếu Thiên đập thình thịch đến phát đau, hắn nắm duỗi tay liên tục, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi, ánh mắt sáng rực lẫn trong nắng hè.​

Được!​

Hắn vẫn còn nhớ rõ khi hắn bật thốt chữ đó khỏi hàm răng cắn chặt như một cơn lũ mùa hạ ồ ạt cuốn đến. Dòng nước không quá đầu mà lướt qua vành tai, để lại những vết tích dọc tóc mai trước trán.​

Bệnh mê tiền của hắn đè trĩu cõi lòng. Ngay cả mùa hè hắn luôn ghét cay ghét đắng cũng ít đáng ghét hơn một chút.​








Hôm hắn đến trại huấn luyện Lam Vũ cũng không có gì đặc biệt. Bố đưa đến cổng, dặn lựa chọn của con thì hãy có trách nhiệm tới cùng. Mẹ thì ôm, bảo hãy đi làm việc con thích. Hoàng Thiếu Thiên vừa gật đầu lia lịa nói con biết rồi vừa nhìn bố mẹ cười, trong nụ cười không thấy chút lo lắng nào mà chỉ tràn ngập hy vọng với ước mơ tương lai.​

Cả nhà tạm biệt nhau, sau đó đôi bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt hắn.​

Thế là Hoàng Thiếu Thiên cũng quay người, xách vali hành lý tiến vào câu lạc bộ Lam Vũ.​

Đó là thời kỳ ban đầu của Vinh Quang, cái thời mà bất kỳ cái gì liên quan đến thiên phú về Vinh Quang đều sẽ được người người quan tâm chú ý, sẽ được coi như vật báu tối cao để cung phụng. Bởi vì Vinh Quang khi đó thuần túy chỉ là đọ kỹ thuật và thao tác, tốc độ tay là điểm xuất phát duy nhất.​

Trại huấn luyện nho nhỏ này cũng phân ra cấp bậc. Thiếu niên khí thịnh Hoàng Thiếu Thiên dốc hết thiên phú bẩm sinh ưu tú của mình vào những thao tác cường đại, trở thành thiếu niên thiên tài làm người khác chú ý nhất trại huấn luyện, đứng ở tầng cao nhất tiếp nhận lấy hoặc là tán thưởng hoặc là ghen tỵ của tất cả mọi người.​

Mà ngồi ở đuôi xe vĩnh viễn là một thiếu niên ôn hòa nội liễm, tên là Dụ Văn Châu.​

Khi đó Hoàng Thiếu Thiên còn chưa hiểu được cái gì gọi là thành kiến. Hắn còn lười chú ý đến Dụ Văn Châu, vì hắn chưa từng nghĩ rằng thiếu niên trời sinh tốc độ tay thiếu hụt kia có thể đi đến đỉnh cao. Hắn thờ ơ đứng ở trên cao nhìn Dụ Văn Châu luôn vùi đầu vào huấn luyện kia, trong lòng tiếc hận thở dài, đáng tiếc cậu ta không có thiên phú.​

Thiên phú.​

Hai chữ này với Hoàng Thiếu Thiên mà nói rốt cuộc không còn là cái gai mắc kẹt nơi cổ họng không nuốt xuống được nữa.​

Nếu tui là hắn, tui chắc chắn không tiếp tục kiên trì được. Hoàng Thiếu Thiên ngồi đung đưa chân ở bàn máy tính vừa ngáp vừa cười hì hì tùy ý đáp lại một đám thiếu niên đang bàn luận về Dụ Văn Châu. Hắn tự nhận là mình không hề có ý xem thường Dụ Văn Châu, thậm chí ngược lại từ tận đáy lòng bội phục ý chí kiên trì năm này qua năm khác của cậu ta, nhưng Hoàng Thiếu Thiên thừa nhận mình không coi Dụ Văn Châu là người cùng tầng cấp với mình, chưa từng.​

Đây cũng không phải là hắn tự cho mình siêu phàm. Nó chỉ là sự tự tin với chính bản thân mình, giống như sự tín nhiệm không cần lý do của hắn với Ngụy Sâm.​







Mùa giải đầu tiên của Liên Minh, Gia Thế ra mắt.​

Kẻ vô địch bất bại trong game, Nhất Diệp Chi Thu, xuất đạo hoành tráng, biểu hiện của hắn như một lời chắc nịch nói với mọi người, Gia Thế sẽ không thua.​

Sau đó bọn hắn đi xem tranh tài, Gia Thế đấu với Lam Vũ. Tại nơi thi đấu năm đó còn khá sơ sài, Hoàng Thiếu Thiên nhìn màn hình, nghe hai thiếu niên cùng tuổi bên cạnh thảo luận về tuyển thủ mình thích nhất.​

Tui thích Diệp Thu, một thiếu niên chậc lưỡi, giọng đầy hưng phấn, khoa chân múa tay, hắn đẹp trai vãi!​

Đương nhiên rồi, Đấu thần mà, siêu lợi hại, một thiếu niên khác cũng lớn tiếng nói, dáng vẻ kiêu ngạo như thể hắn mới chính là Diệp Thu vô địch bất bại kia, cả Vinh Quang này lợi hại nhất chính là hắn.​

Hoàng Thiếu Thiên phải nhịn lắm mới không bật ra câu phản bác chực chờ bên miệng. Không phải, trong lòng hắn tức giận nghĩ, rõ ràng là Ngụy lão đại mới lợi hại nhất.​

Đại khái là, người trẻ tuổi ai cũng sẽ có lần cho rằng tòa hải đăng trước mặt đã đủ để sánh vai với mặt trời chói lóa, Hoàng Thiếu Thiên cũng không ngoại lệ, cứ như vậy cố chấp với ấn tượng ban đầu, cho rằng Ngụy Sâm sẽ mang Lam Vũ đoạt được thắng lợi cuối cùng.​

Ngụy Sâm tuyệt không cao cao tại thượng, tuyệt không có khí chất đại thần, luôn dẫn người chơi công hội nhà mình vào game cướp boss, dẫn một đám người vào quán ven đường ăn xâu nướng đến miệng bóng loáng mỡ, vỗ bàn một cái, ngất ngây lớn giọng muốn nổ chết Nhất Diệp Chi Thu, đoạt cái quán quân.​

Hoàng Thiếu Thiên ghi nhớ trong lòng, cao hứng bừng bừng đáp lại, vậy lúc nào tui ra mắt sẽ giúp Lam Vũ đoạt quán quân nha.​

Đám tuyển thủ cười lớn, Ngụy Sâm khen, có chí khí, không hổ là tương lai Lam Vũ lão phu nhìn trúng.​

Tương lai.​

Hoàng Thiếu Thiên nghe thế nhiệt huyết sôi trào, cả người bừng bừng lửa nóng quyết tâm, cười láu lỉnh, thầm tưởng tượng đến cảnh mình khi đỉnh cao, có lẽ sẽ nâng một chiếc cúp đẹp đẽ to lớn, đứng trước mặt phóng viên, hớn hở kể lại hành trình đoạt cúp quán quân của mình.​

Hắn sẽ nói, cảm ơn Ngụy lão đại tiến cử, cảm ơn cha mẹ khoan dung, cảm ơn Lam Vũ chiếu cố . . .​

Đầu óc Hoàng Thiếu Thiên cứ thế theo gió lạc trôi đến phương nào, đến lúc hắn tỉnh lại, xung quanh ồ lên một tiếng.​

Hắn vội vàng ngẩng lên, chỉ thấy một mảng đỏ tươi chói mắt lọt vào tầm mắt. Trong giao diện Vinh Quang đang dần mờ đi, nhân vật có tên Sách Khắc Tát Nhĩ đổ ầm xuống đất, màn hình xám đen, mà bên kia Nhất Diệp Chi Thu tay cầm chiến mâu, người đầy hào quang, trên đầu nhọn đỏ sẫm của Khước Tà là vô số ngạo nghễ.​

Hiện thực lần nữa xuyên qua lớp vỏ bọc đường ngọt ngào, trực tiếp quả quyết nói cho Hoàng Thiếu Thiên biết, cái cậu tin tưởng, không nhất định là sự thật đâu.​

Trời nóng quá, nóng đến đổ mồ hôi ròng ròng, mồ hôi dọc thái dương chảy vào mắt, nhức nhối.​

Không biết cái gì run rẩy nơi khóe mắt, Hoàng Thiếu Thiên mờ mịt mở to mắt nhìn trừng trừng, cánh tay dính dấp mồ hôi, tiếng huyên náo xung quanh như từng đợt sóng biển vỗ tới, sự nghèn nghẹn khó thở nơi cổ họng làm tầm mắt hắn mơ hồ, đột nhiên nghĩ, quả nhiên mùa hè vẫn làm người ta chán ghét nhất.​







Tui nhất định phải đánh bại Diệp Thu! Giữa bốn bề đèn đuốc sáng trưng, trong bữa ăn khuya giữa sạp hàng ngoài trời, Hoàng Thiếu Thiên chợt vỗ bàn hô lớn, Diệp Thu thật quá đáng, thừa dịp Ngụy lão đại không chú ý liền đánh lén, sao có thể như vậy chứ?​

Có một giây không khí cả bàn ăn như thể đông cứng lại.​

Như khách lữ hành bôn ba mệt mỏi trong sa mạc, sinh tồn biến thành lặng lẽ qua ngày. Tất cả mọi người cúi đầu, định mở miệng nhưng lại không biết nên giải thích với Hoàng Thiếu Thiên thế nào, rằng đó không phải đánh lén mà là chiến thuật của người ta, đó cũng không phải ngẫu nhiên, mà là Diệp Thu người ta thực sự là cường đại.​

Nhưng nhóm lão tiền bối nói không nên lời.​

Đúng rồi, đúng rồi. Cuối cùng người phá vỡ bầu không khí trầm mặc vẫn là Ngụy Sâm. Hắn cười haha vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên, lấy giọng điệu nghiêm túc hứa hẹn, sang năm tao tuyệt đối không bất cẩn như vậy nữa, đến lúc đó đoạt cái cúp nhỏ trở về cho đám nhỏ mấy đứa ném chơi.​

Hoàng Thiếu Thiên nghe thế cũng cười, gật đầu theo. Mấy lời chém gió giả tạo này lẫn vào khói lửa đêm khuya, không thể phân rõ, cũng không có ai bóc mẽ.​

Bọn họ đều rõ trong lòng, nhưng cũng ngầm hiểu lẫn nhau.​







Vinh Quang không phải trò chơi của một người.​

Dụ Văn Châu xoay người nhìn Hoàng Thiếu Thiên, mặt mày bình thản, từng câu từng chữ nói với hắn, một người chơi không nổi đâu.​

Ngón tay siết chặt đến trắng bệch của Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên buông lơi. Hắn không nói nhảm nữa, cười hai tiếng khô khốc, nhìn màn hình phía trước mờ dần dưới ánh hào quang rực rỡ của Phồn Hoa Huyết Cảnh.​

Sách Khắc Tát Nhĩ, thanh máu về không.​

Đúng không, cậu hiểu rõ quá nhỉ? Hoàng Thiếu Thiên hỏi ngược lại, nhìn thiếu niên thành tích huấn luyện luôn ổn định ở top 3 từ dưới lên, trong lòng dâng lên một loại xấu hổ và bất mãn như khi bị một người trình không bằng mình giáo huấn lại. Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ chua chát, vậy cậu thấy cậu với tôi phối hợp lại có thể phá được Phồn Hoa Huyết Cảnh không?​

Chí ít bây giờ thì không thể. Dụ Văn Châu không thể hiện ra bất mãn gì với giọng điệu khiêu khích của Hoàng Thiếu Thiên, chỉ lắc đầu nói, nhưng Diệp Thu hẳn là có thể.​

Hắn?​

Hoàng Thiếu Thiên khịt mũi coi thường, muốn mở miệng phản đối. Nhưng hắn phát hiện bờ môi mình cứng ngắc lại, không động đậy được. Lý trí của hắn nói cho hắn biết, đúng, Dụ Văn Châu nói đúng, con người phải biết chấp nhận hiện thực, Lam Vũ không phải đánh đâu thắng đó, Ngụy Sâm cũng không phải. Lam Vũ bại bởi Gia Thế, cũng bại bởi Bách Hoa, mà Ngụy Sâm bại bởi Diệp Thu, cũng bại bởi Phồn Hoa Huyết Cảnh.​

Đây không phải Ngụy Sâm sai, mà là ta ếch ngồi đáy giếng, hay sướng mồm lên là ăn nói cuồng ngôn. Lam Vũ chỉ là một chiến đội tân binh được ta gửi gắm kỳ vọng, nhưng nó còn xa mới đạt đến mức thỏa mãn kỳ vọng ấy.​

Quạt điện kẽo kẹt quay, trong phòng huấn luyện tràn ngập không khí oi bức, quấn lấy toàn thân, buồn bực lên người, nóng đến khó chịu.​







Sau đó.​

Trong trại huấn luyện, Hoàng Thiếu Thiên ủ rũ đẩy chuột, tui thôi đây, lại thua rồi, Ngụy lão đại cố tình đến ngược chúng tui tìm khoái cảm à?​

Ngụy Sâm rõ ràng là đang không yên lòng, nghe Hoàng Thiếu Thiên nói thế liền ngẩn người, sau đó phì cười mắng, thằng nhóc mi tiến bộ nhanh như vậy, tao muốn thắng còn phải vất vả cực nhọc, đào đâu ra khoái cảm.​

Rồi, người tiếp theo, Ngụy Sâm nói xong thì gọi Dụ Văn Châu cũng đang ngồi đối diện Hoàng Thiếu Thiên, đến nhóc đấy, vào đấu trường đi.​

Một câu nói bình thường như vậy, không ngờ lại mở ra một câu chuyện bất ngờ không ai lường đến.​

Sau này đôi khi Hoàng Thiếu Thiên cũng hoảng hốt nghĩ lại, lúc đó tâm tình mình như thế nào ấy nhỉ?​

Nhưng hắn suy ngẫm hồi lâu vẫn cảm thấy ký ức mình như đã bị bọc lại bởi một tầng thủy tinh mờ hơi nước, để mình trước sau chỉ nhớ rõ thứ cuối cùng dưới tầng tầng che đậy kia.​

Đại khái là quá mức tàn khốc, khiến người ta không đành lòng nhớ kỹ chi tiết.​

Hắn mang máng nhớ lại khi đó chỉ nhìn thấy bên mặt Ngụy Sâm. Ngụy lão đại nâng cằm, khẽ nhếch miệng, gương mặt có hơi hoang mang, có hơi kinh ngạc, lẫn chút cảm xúc như xấu hổ không biết làm thế nào và không thể tin. Sự lặng như tờ trong phòng huấn luyện khi đó càng giống chất xúc tác phóng đại cảm xúc, phủ dần sắc tái nhợt khó coi lên mặt Ngụy Sâm.​

Cảm ơn Ngụy tiền bối. Dụ Văn Châu đang bị mọi người nhìn chằm chằm vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm hơn thua như trước, lễ phép cúi đầu cảm ơn tiền bối vừa so đấu với mình rồi quay lại tiếp tục huấn luyện.​

Không hớn hở vui mừng ra mặt chút nào, như thể việc liên tục đánh bại đội trưởng Lam Vũ ba lần này cũng không phải một việc khiến người ta quá ngạc nhiên, như thể hắn đã sớm dự đoán được kết cục, lại cũng như thể hắn cho rằng mình không cần phải cao hứng bao nhiêu, vì đây chưa phải giới hạn của hắn.​

Nhưng bất luận là kiểu gì cũng đều làm người ta khó xử.​

Hoàng Thiếu Thiên đọc được đủ mọi loại cảm xúc đau buồn, cực đoan, phức tạp, chua chát trên mặt Ngụy Sâm. Ngụy lão đại ho khan hai tiếng, giống như là để bảo toàn chút mặt mũi sau cùng của mình, khẽ than, vẫn là thiên hạ của người trẻ tuổi mấy đứa a, sau đó cầm đội phục Lam Vũ đang vắt trên thành ghế, ánh mắt xa xăm, chậm rãi đi ra ngoài.​

Hoàng Thiếu Thiên như bị chôn chân trên đất, muốn đuổi theo xem tình hình, nhưng lại phát hiện mình đứng đây giống như là bị vỡ mộng, khắp nơi đang phản xạ lại sự thật hắn không hề muốn biết, ước mơ tuổi nhỏ, những lời cuồng ngôn khí phách, gần như là một tín niệm cố chấp, hôm nay cùng vỡ nát tại chỗ này, không để lại chút vết tích.​







Sau đó Lam Vũ tiến vào vòng chung kết mùa giải, vòng đầu tiên, gặp Gia Thế.​

Giống như biết Lam Vũ sẽ dừng chân tại mùa giải thứ hai này, thành phố G mưa dầm liên miên mấy ngày liền.​

Dùng từ bi thảm để hình dung cũng không có gì quá đáng, Hoàng Thiếu Thiên đã không còn sự tự tin gần như khờ dại của năm đó mà ngẩng cao đầu hô to quán quân năm nay thuộc về Lam Vũ ta, hắn phát hiện mình cũng đã biết nghĩ một đằng nói một nẻo, nở nụ cười xán lạn rồi nói những câu an ủi không đúng với lòng, ngữ khí yếu ớt như sương mai.​

Ngụy Sâm trầm mặc suốt con đường ra khỏi sân thi đấu, sờ túi quần, bảo tao đi mua điếu thuốc. Vừa quay người rời đi, Hoàng Thiếu Thiên giống như đột nhiên bừng tỉnh, vội bước nhanh đuổi theo, haha cười nói Ngụy lão đại, tui đi với.​

Phương Thế Kính đứng sau lưng bọn họ nhìn thấy một màn này, ánh mắt gần như là thương xót, Dụ Văn Châu bên cạnh chứng kiến chỉ giật khóe môi, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Phương Thế Kính. Tiếng thở nặng nề như đem mong ước cả nửa đời ký thác trong đó, vừa nặng vừa rối như búi tơ nhện. Dụ Văn Châu cúi đầu, cuối cùng cũng không nói gì.​

Ngụy Sâm đứng trước cửa hàng, nhìn Hoàng Thiếu Thiên không nói một lời bên cạnh, bỗng nhiên lại vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên như trước kia. Nhưng lần này, tay của hắn không hề nhẹ nhàng mà lại đặt trên người Hoàng Thiếu Thiên, như thể gửi gắm một kỳ vọng như núi.​

Hoàng Thiếu Thiên hình như có dự cảm, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt của Ngụy Sâm. Đôi mắt như chất chứa tang thương của lão nhân tuổi xế chiều, lại giống như trời chiều đã dần tối, có khát khao không thôi, có khích lệ, có cực lực ẩn nhẫn xấu hổ vô cùng, có đờ đẫn bất đắc dĩ không chấp nhận kết cục, còn có mưa rào gió lớn ép người ta tới ướt sũng khổ sở.​

Lão Ngụy giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì.​

Hắn mở miệng nói, Thiếu Thiên ạ, như thể muốn bàn giao cái gì, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên rồi quay người rời đi. Bóng lưng lẻ loi không thẳng tắp nữa mà loạng chà loạng choạng, bước ra khỏi những năm tháng trẻ người non dạ của Hoàng Thiếu Thiên.​







Lam Vũ thua.​

Dù có bao nhiêu bất cam, bao nhiêu khổ sở, dù quá trình có bao sự chấn động tâm can, kết cục ván đã đóng hòm, giấy trắng mực đen, không thể thay đổi.​

Ngụy Sâm trên sân đấu vẫy tay tạm biệt với fan hâm mộ Lam Vũ, nhìn qua thì không khác ngày thường là bao, nhưng Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ rối như tơ vò, lúc thì là hình ảnh Dụ Văn Châu thao tác thẻ tài khoản đâu ra đấy đánh bại Ngụy Sâm ba lần liên tiếp, lúc thì là Ngụy Sâm nước mắt lưng tròng vỗ vai hắn, khi lại là những lời nói tha thiết mong đợi của các tiền bối trong đội.​

Là . . . thế này phải không? Có thể như vậy sao?​

Hoàng Thiếu Thiên đứng dưới đài, nước mắt lã chã, không kêu gào ra được tiếng nào nhưng đau như xé cả tim gan.​

Đây là lần cuối cùng Ngụy Sâm đứng trên đài này, hắn biết.​

Vẫn đi sạp hàng quen mấy năm kia, mọi người cười vui vẻ, nâng ly cạn chén rồi bắt đầu chém gió những lời hắn đã nghe năm này qua năm khác. Như thể không ai biết gì, giả câm giả điếc, không chịu đối mặt với tương lai có lẽ liên quan đến bọn hắn.​

Tao đi đây, Ngụy Sâm loạng choạng đứng lên, giống như bình thường tạm biệt bọn hắn, bình thường đến không thể bình thường hơn được, ậm ừ vài câu hát không ai nghe rõ trong cuống họng, đứng lên biến mất trong màn đêm.​

Chỉ mong . . . người được dài lâu, dẫu xa ngàn dặm, chung cùng ánh trăng thanh.

Hoàng Thiếu Thiên muốn đi theo từ biệt, nhưng thân thể trẻ trung của hắn đã bị cồn làm tê dại, hắn gục xuống bàn, chóng mặt nghe Ngụy Sâm nghêu ngao hát một bài thơ xưa cũ “Thủy Điều Ca Đầu.”

Vì sao trăng mỗi tháng sẽ tròn?​

Vì sao trăng mùa hè vẫn tròn như vậy?​

Đây là câu đố vĩnh viễn không có lời giải.​







Tôi muốn đánh bại Diệp Thu. Hoàng Thiếu Thiên nói với Dụ Văn Châu.​

Thật sao? Dụ Văn Châu cười nói, vậy phải nỗ lực nhiều hơn.​

Phương Thế Kính ở bên cạnh nghe được cũng cười, hai đứa nhất định có thể làm được.​

Đó là mùa giải thứ ba dài dằng dặc như thể không bao giờ kết thúc.​

Hoàng Thiếu Thiên lấy được vũ khí bạc của Dạ Vũ Thanh Phiền, tên là Băng Vũ. Hắn nhất thời vô cùng yêu thích không buông, có ai cười hỏi Hoàng Thiếu sao vui vẻ vậy, Hoàng Thiếu Thiên đều hỏi lại chẳng lẽ không đáng vui vẻ hay sao, nhưng hắn không nói cho một ai biết, thực sự còn có một nguyên nhân khác.​

Hắn rất ghét mùa hè, nhất là hơi nóng khủng khiếp của nó.​

Băng Vũ, nghe không có tí liên quan nào với mùa hè.​

Mùa giải thứ ba là khi Gia Thế thành lập vương triều, cầm ba chức quán quân liên tiếp, ngạo thị quần hùng.​

Đây cũng là một mùa hè không thuộc về Lam Vũ.​

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ.​

Thật đáng ghét biết bao.​







Mùa giải thứ tư, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên được sắp đặt thành song hạch Lam Vũ ra mắt với Tô Mộc Tranh, Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm, cùng được xưng là thế hệ hoàng kim. Dù hấp dẫn sự chú ý của toàn Liên minh nhưng vì rèn luyện chưa đủ, bọn hắn vẫn hơi non nớt, chưa thể vừa ra mắt đã đoạt được quán quân như mong đợi của mọi người.​

Nhưng ít nhất cũng có một việc đáng chú ý, thời đại lũng đoạn quán quân của Gia Thế đã kết thúc.​

Mặc dù đây là một chuyện rất bình thường, nhưng những người đủ nhạy bén đã nắm bắt được xu thế tương lai của liên minh.​

Không còn một nhà độc bá, mà là trăm hoa đua nở.​

Nhưng chuyện đó vẫn làm cho Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy không thoải mái. Trong lòng hắn, Diệp Thu và Gia Thế đánh bại Ngụy Sâm, làm cho Lam Vũ ngày đó thống khổ như vậy mới được hắn coi gần như là vô địch, giờ bị người ta Liều mình một kích chém xuống, gióng trống khua chiêng giống như tát một cái hung bạo lên mặt Hoàng Thiếu Thiên: Gia Thế vẫn luôn không phải là vô địch, chỉ có ta bất lực không thể đánh bại bọn hắn.​

Đám tuyển thủ thời kỳ đầu lần lượt rời đi, Ngụy Sâm đi, Ngô Tuyết Phong đi, Quách Minh Vũ đi, Phương Thế Kính cũng đi.​

Như thể hiển nhiên biểu thị sự thay đổi triều đại trong Liên minh đã bắt đầu.​







Mùa giải thứ năm, Hoàng Thiếu Thiên quen Diệp Tu.​

Thậm chí còn ngoài dự liệu trở thành bạn tốt.​

Nếu đã là bạn, tự nhiên có thể nhìn ra rất nhiều thứ người ngoài không để ý. Hoàng Thiếu Thiên từng chat hỏi, haiz, anh không sao chứ?​

Có gì quan trọng không? Diệp Thu nhanh chóng trả lời.​

Có gì quan trọng không hả? Đơn giản là nội bộ Gia Thế mâu thuẫn ngày càng rõ ràng này, cũng đơn giản là vì Diệp Thu từ đầu đến cuối vẫn luôn cố chấp không chịu lộ diện này, sự bất mãn của ông chủ Gia Thế ngày càng cao, giờ đôi bên như hai hòn đá cứng đụng nhau, nhất định phải liều đến đầu rơi máu chảy.​

Hay anh đến Lam Vũ? Hoàng Thiếu Thiên chợt cảm thấy mình có cảm giác bầu ơi thương lấy bí cùng, khó chịu khi thấy một thứ sắp sụp đổ, đành phải cố đùa giỡn gõ chữ trả lời.​

Đến Lam Vũ làm gì, cẩn thận anh vừa đến cậu sẽ bị lạnh nhạt. Ở đầu kia Diệp Thu không vui vẻ gì trả lời lại một câu không khách khí như vậy rồi ngắn gọn tạm biệt, offline. Hoàng Thiếu Thiên tức xù lông cũng không làm được gì.​

Đúng vậy, hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, sao lại đi quan tâm người khác thế chứ?​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn tiêu đề Vi Thảo đoạt quán quân trên đầu báo, bỗng nhiên nắm chặt tay lại, không khí trong lòng bàn tay phút chốc bị nén lại, thoát ra ngoài.​







Đội trưởng, chúng ta muốn đoạt quán quân.​

Lại đến cuối một mùa giải. Đêm trước ngày chung kết mùa giải thứ sáu, Hoàng Thiếu Thiên kiên định nói với Dụ Văn Châu một câu như vậy.​

Được. Dụ Văn Châu cũng nghiêm túc trả lời, trên mặt là ánh sáng xanh lạnh lùng phán chiếu từ màn hình máy tính, ba thước thanh phong rốt cuộc xuất khỏi vỏ, sắc bén như tuyết.​

Năm đó hắn ngồi dưới khán đài, vô số lần tưởng tượng mình nên như thế nào để thay Lam Vũ tung hoành ngang dọc, Nam chinh Bắc phạt bảo vệ ngai vàng vài năm, cũng từng thử nghĩ mấy lời cảm nghĩ sau khi đoạt được cúp. Mãi đến khi thực sự vào Liên minh, chân chính đứng trên sàn đấu này, hắn rốt cuộc mới hiểu như thế nào gọi là vất vả mười năm mài một kiếm, cái gì gọi là đớn đau cầu mà không được.​

Một thanh Yêu Đao Dạ Vũ Thanh Phiền xông vào giữa đội hình Vi Thảo, cắt tất cả hàng phòng ngự của đối phương thành từng mảnh vụn, sau đó lao thẳng đến lật đổ át chủ bài Vi Thảo, ma đạo học giả Vương Bất Lưu Hành.​

Hắn thành công.​

Hai chữ Vinh Quang cực kỳ rực rỡ hiện lên màn hình, khán giả dưới đài gầm lên như muốn đổ nhào cả hội trường, tiếng huýt sáo vang lên không dứt, Hoàng Thiếu Thiên trong một thoáng còn nghe thấy tiếng fan hâm mộ gào khóc “Lam Vũ quán quân”, bỏng rát lỗ tai hắn.​

Hắn hoang mang nghĩ, Lam Vũ là quán quân?​

Sau đó hắn bị đồng đội kích động lao đến ôm chầm, ngay cả Dụ Văn Châu luôn trầm ổn kín đáo cũng nở một nụ cười thật tươi, thật lớn không chút nào che giấu, trong mắt lấp lánh.​

Ta thắng.​

Lam Vũ thắng.​

Sự thật này rốt cuộc thô bạo lay tỉnh thần trí của Hoàng Thiếu Thiên, cơ thể cứng ngắc của hắn khẽ động, tiếp đến môi hắn dần mở rộng độ cong, ý cười lan ra khắp mặt mũi.​

Tiệc ăn mừng của Lam Vũ dưới ánh đèn cũng sáng rực như năm xưa.​

Nhưng khác biệt là bọn họ không còn có thể nghênh ngang ngồi sạp hàng ven đường nữa, giờ chỉ có thể che che giấu giấu lén lén lút lút chui vào phòng riêng đặt sẵn.​

Ăn uống linh đình, đỏ da thắm thịt.​

Hoàng Thiếu Thiên bị cồn hun đến choáng váng, định gọi điện báo cho bố mẹ, vừa mở cửa phòng bước ra ngoài, hơi lạnh điều hòa đã biến mất không chút tăm tích, hơi nóng ngoài trời giương nanh múa vuốt lao tới người hắn, nháy mắt cả người đã dinh dính một tầng mồ hôi.​

Điện thoại bên tai đã vang lên tiếng tút tút, lúc kết nối, hắn dựa vào cửa mà nghĩ.​

Mùa hè này, rốt cuộc đã thuộc về Lam Vũ.​

Kỳ lạ thay, cũng không hề đáng ghét nữa.​



[Hoàn]




Chú thích: Thủy Điệu ca đầu là một bài Tống từ, hát dịp Trung Thu.​

"Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao
Chẳng hay trên đây cung khuyết
Đêm đó nhằm năm nao?
Rắp định cưỡi mây lên đến
Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc
Cao ngất lạnh lùng sao?
Đứng múa vời thanh ảnh
Trần thế khác chi đâu.

Xoay gác đỏ
Luồn song lụa
Rọi tìm nhau
Chẳng nên cừu hận
Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau
Người có buồn, vui, ly, hợp
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
Tự cổ vẹn toàn đâu
Chỉ nguyện người trường cửu
Ngàn dặm dưới trăng thâu."

Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn.


Thiếu Thiên, Thiếu Thiên, chúc mừng ra mắt, mùa hè năm nay cũng không thuộc về Lam Vũ, nhưng mùa hè thuộc về Lam Vũ rất nhanh sẽ đến thôi!
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2
Điều làm em luôn tiếc là ba Bướm xây đựng Hoàng rất nhiều điểm sáng nhưng ít fic nào thể hiện được những cái đó. Tình bạn với Diệp, cảm xúc cho Ngụy Sâm, Vu Phong, sự tôn trọng dành cho Dụ, cảm giác bất lực khi ở chung kết mùa 8,... Chỉ có thể trách bình thường anh nói hơi lắm, che lấp hết cả cái sự sâu và ngầu của anh.

Bóng lưng lẻ loi không thẳng tắp nữa mà loạng chà loạng choạng, đi ra khỏi những năm tháng trẻ người non dạ của Hoàng Thiếu Thiên.
Thật sự rất thích câu này, từ khi ngoại truyện Đỉnh Vinh Quang, mối quan hệ, sự liên kết giữa Ngụy và Hoàng là kiểu quan hệ em thích nhất trong chính văn. Một bên gửi niềm tin, một bên cảm thấy được trao gửi niềm tin; mối quan hệ truyền lại và kế thừa giữa hay người đó là điểm rất sáng trong mắt em.

Bóng lưng lẻ loi thật đúng với tình cảnh của Ngụy lúc đó, loạng chà loạng choạng cũng là tâm thế khi Ngụy buộc mình phải bước ra khỏi tương lai của Hoàng và Lam Vũ. "Những năm tháng trẻ người non dạ", cụm này không chỉ hợp mà còn hay nữa, thật sự thích câu này.


Mùa hè này, rốt cuộc đã thuộc về Lam Vũ
Hoàng Thiếu, sẽ còn nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ nữa.

Cảm ơn Diu vì một fic hay.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Phải nói là ngày xưa ko đọc fic này quả là uổng phí. Một fic đặt dưới góc nhìn của Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng ở đây tựa như Diệp ở chính văn vậy, tất cả mọi thứ xoay quanh cậu, không có một nhân vật nào có thể đặt ngang với cậu cả. Tác giả lồng ghép cảnh vào fic, những cảnh tượng nóng bức khó chịu đó bao trùm cả câu chuyện này. Mùa hè ngột ngạt của năm tháng thiếu niên, cơn mưa như xối mòn tất cả khi Ngụy Sâm rời đi và rồi mùa hè của cậu xuất hiện. Mùa hè năm ấy xanh trong, tràn trề hy vọng, hệt như bầu trời sau một cơn mưa. Sạch sẽ tươi mới và tràn ngập ước mơ.

Tác giả viết một fic Hoàng trung tâm thật sự xứng với cái danh Hoàng trung tâm, tất cả mọi thứ đều vây quanh cậu. Kahi thác những điểm ít được nói tới của Hoàng. Hoàng ở đây không nói nhiều, không hay cười hay nói, nhưng lại tạo cho ngta cảm giác Hoàng đây chính là Hoàng từ chính văn bước ra. Fic lột tả Hoàng Thiếu Thiên là một con người bình thường nhưng thực ra lại không bình thường. Cảm xúc và diễn biến tâm lý đều được lột tả miêu tả rất đúng rất vừa. Cảm giác cả fic không hề có cái gọi là dư thừa mà vô cùng trọn vẹn, không thêm cũng không bớt được. Cảm giác fic là sự pha trộn giữa cái mượn một cảnh để nói về cả một fic như Mưa, nhưng lại trải dài từ lúc thiếu niên đến lúc trưởng thành như Bèo nước gặp nhau. Một fic xuất sắc !
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#4
Tác giả đã tinh tế thể hiện được trọn vẹn nội tâm của Hoàng Thiếu Thiên với nhiều cung bậc cảm xúc vui vẻ, buồn chán, tức giận, hân hoan, xấu hổ, bất mãn, thất vọng rồi lại hi vọng. Những diễn biến tâm lý đó rất thường rất thực lại ko hề OOC.

Người đọc vẫn nhận ra một HHT nói nhiều trong chính văn nhưng lại ko hề hời hợt, HTT phiền nhiễu nhưng tình cảm cậu dành cho mọi người đều chân thật. Những đoạn tâm lý phức tạp, đau lòng mà không ủy mị.

Fic mở đầu bằng một bầu không khí ngột ngạt, nắng nóng gay gắt, bầu không khí của những ngày hè mà HTT ghét nhất. Để rồi sau đó cũng trong những ngày hè oi bức khó chịu đó, Lam Vũ giành được quán quân, Hoàng Thiếu Thiên thôi ghét mùa hè, người đọc như được tắm trong cơn mưa mát lành.
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,228
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#5
Năm đó hắn ngồi dưới khán đài, vô số lần tưởng tượng mình nên như thế nào để thay Lam Vũ tung hoành ngang dọc, Nam chinh Bắc phạt bảo vệ ngai vàng vài năm, cũng từng thử nghĩ mấy lời cảm nghĩ sau khi đoạt được cúp. Mãi đến khi thực sự vào Liên minh, chân chính đứng trên sàn đấu này, hắn rốt cuộc mới hiểu như thế nào gọi là vất vả mười năm mài một kiếm, cái gì gọi là đớn đau cầu mà không được.​
Chỉ là đọc đến câu này, cảm thấy nó tổng kết quá đúng những gì mình nghĩ Hoàng đã phải trải qua. Từ thiếu niên khí thịnh như ánh mặt trời, luôn nghĩ LV là đánh đâu thắng đó đến lúc lần lượt bị đời vui dập, chia tay người thầy Ngụy Sâm. Từ ra mắt ở mùa giải thứ 4, thế hệ hoàng kim được nhiều người kì vọng nhưng cũng phải vật vã ăn hành 2 năm mới được quán quân. Cảm giác như . . . cứ phải bôn tẩu lao đao, vất vả mài kiếm mới thành nghiệp lớn. Dù bị đời quăng quật vẫn không mất đi ánh thái dương trong tính cách của mình, nice, Hoàng Thiếu Thiên
 

Bình luận bằng Facebook