[Trâu Viễn trung tâm] Tôi đem đồng tiền thứ mười ba đặt trong ngực áo
Tác giả: 七月流莺
Link gốc:
【邹远生贺24h/4h】我把第十三枚硬币按在胸口-七月流莺
全职粮食向短篇《山河敬我》合集-七月流莺
Chuyển ngữ bởi Đỗ Tiểu Bạch, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.
Văn án:
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
───
Nguyện tương lai hùng hồn, chẳng bằng khuynh thân bước trên hồng thủy.
───
Trâu Viễn từ sau khi tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn đến nay bị gọi là tuyển thủ may mắn nhất Liên minh, vừa mới ra mắt không bao lâu liền tiếp nhận vị trí đội trưởng và nhân vật hạch tâm, chưa biểu lộ tài năng đã được fan hâm mộ nâng đỡ lên vị trí All-Star mà các tuyển thủ khác phải phấn đấu nhiều năm mới được.
Mà đội trưởng đời trước Trương Giai Lạc thì bị gọi là tuyển thủ bất hạnh nhất toàn Liên minh, ba lần vào chung kết, ba lần đoạt Á quân, lần lượt nỗ lực lại lần lượt tuyệt vọng, cuối cùng là thất vọng rời đi, mà sau khi rời đi rồi quay lại ở Bá Đồ lại trở thành cái đích cho người chỉ trích.
Có rất nhiều người cảm thán, may mắn nhất và bất hạnh nhất toàn Liên minh ở trong cùng một chiến đội, e rằng là phúc khí trước kia Trương Giai Lạc tích cóp được đều bị Trâu Viễn một người đoạt đi hết mất rồi.
Thậm chí còn có mấy lời kỳ quái hơn, nói rằng đó là do vấn đề phong thuỷ của Bách Hoa, hướng đất của Trương Giai Lạc áp chế thịnh vượng của Bách Hoa vân vân.
Mấy lời đồn thổi bát quái như thế đều là trêu đùa bỡn cợt của những người nhàn rỗi, nhưng chúng cũng không thể giảm bớt sự hoảng sợ của Trâu Viễn một chút xíu nào.
Cậu không biết bản thân rốt cuộc có thể kế thừa vị trí đội trưởng được hay không, cậu cũng không biết Trương Giai Lạc tiền bối sẽ thất vọng với cậu hay không.
Giống như lúc cậu đứng ở sàn đấu All-Star vậy, người khác đều là có chủ đích mà ra sân giao lưu cùng khán giả, chỉ có cậu là như đi trên băng mỏng mà nơm nớp lo sợ. So với người khác cậu rõ ràng giống như cô bé Lọ Lem vào nhầm yến tiệc Hoàng gia vậy. Cậu không có giày thuỷ tinh cũng không có trang phục lộng lẫy, chỉ có thể nép mình đứng trong góc tối thu nhỏ lại sự hiện diện của bản thân.
Bọn họ dùng hai chữ may mắn gạt bỏ hết nỗ lực của cậu, cười hì hì lấy giọng điệu đùa giỡn châm chích cậu. Khoé miệng nhếch lên, là độ cong hướng lên trên nhưng lại mang hàm ý khinh miệt, “Trâu Viễn cậu thật đúng là may mắn.”
Cái này giống y hệt như lúc Trương Giai Lạc vùng vẫy đến độ máu tươi đầm đìa mà vẫn gánh lên vai Bách Hoa rốt cuộc lựa chọn rời đi, bọn họ không mặn không nhạt dùng ngữ điệu dối trá cảm thán, “Trương Giai Lạc anh thật đúng là bất hạnh.”
Phồn Hoa Huyết Cảnh, Phồn Hoa Huyết Cảnh.
Bọn họ ca bài ca tiếc thương giống như là đang khóc tang truy niệm thời thịnh thế sớm đã chết đi, hệt như một Quốc vương thất hồn lạc phách cố chấp bảo vệ trường bào đóng đầy rận của mình vậy.
Trâu Viễn cậu đứng trên sàn đấu, chuyên gia đạn dược của cậu xuyên qua bom đạn rực rỡ tung bay. Cậu nghe thấy hết thảy tiếng hoan hô hết thảy tiếng vỗ tay, tiếng hò hét điên cuồng của bọn họ tiếng khóc nghẹn ngào của bọn họ; tất cả đều dành cho Bách Hoa Liễu Loạn, mà cậu giống như chỉ là vật chứa đựng tình cảm của bọn họ. Lại có ai quan tâm Trâu Viễn có nguyện ý tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn không, có nguyện ý gánh lên loại may mắn nặng nề đến nghẹt thở như thế này không?
Nửa sau mùa giải có một trận Trâu Viễn phát huy rất tệ hại. Cậu biết trình độ của bản thân không chỉ có thế, nhưng đại khái là áp lực nghiêm khắc hơn nửa mùa giải đầu đè lên đầu vai khiến cậu sắp tan vỡ rồi. Cậu đứng ở lối đi dành cho tuyển thủ cách khán đài rất xa, nhưng cậu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sự cuồng nhiệt nơi đáy mắt fan Bách Hoa bị gáo nước lạnh lùng dội cho tắt lụi.
“Cậu có tư cách gì ───”
“Thay thế Trương Giai Lạc?”
Trâu Viễn bị chất vấn.
Từ lúc thay Trương Giai Lạc tiền bối tiếp quản Bách Hoa Liễu Loạn tới nay, Trâu Viễn vẫn liên tục bị so sánh, so với Trương Giai Lạc, so với Đường Hạo, so với Trịnh Hiên, mấy kiểu so sánh như thế càng thể hiện rõ cậu vô dụng cỡ nào, đạp cậu vào trong bụi đất bùn lầy còn phải dẫm thêm một cước, mới có thể triển lộ ra được bọn họ là người anh minh.
Trâu Viễn không phải là một người đặc biệt kiên trì. Cũng có thể nói rằng, trong khoảng thời gian mười mấy tuổi trước giờ của cậu không có gai nhọn và vết thương để cậu đi trải nghiệm gian khổ, trải nghiệm miệng thương kết vảy, thịt mềm phải bọc dưới áo giáp, quá trình từ máu tươi đầm đìa đến đao thương bất nhập kiểu giống vậy bao giờ. Cho dù cậu không tính là hoa trong lồng kính nhưng cũng ít kinh qua sương gió, đến cả việc năm đó tham gia vào trại huấn luyện Bách Hoa được xem như việc đại nghịch bất đạo cũng bởi vì cha mẹ cậu tiến bộ mà không gặp nhiều trở ngại, trong trại huấn luyện làm một chuyên gia đạn dược ưu tú cũng thuận lý thành chương được chiến đội ký hợp đồng bồi dưỡng trọng điểm.
Bởi vậy nói cậu may mắn, cậu cũng đích thực là vậy.
Đồng thời cậu cũng bất hạnh. Gương sáng phía trước, Bách Hoa Liễu Loạn thời Trương Giai Lạc hào quang quá chói mắt, khiến cậu chỉ có thể ngước nhìn. Loại ánh sáng rực rỡ đó đã khắc ghi vào tâm khảm của mỗi một fan Bách Hoa, bọn họ đem tất cả mọi khát vọng, tất cả mọi không cam lòng trong tim đều ký gửi vào trên người Bách Hoa Liễu Loạn. Đó chính là tín ngưỡng của Bách Hoa rồi.
Đúng thế, bởi bọn họ từng chứng kiến kỳ tích.
Mùa giải thứ hai Phồn Hoa Huyết Cảnh, hoa khai bất bại.
Mùa giải thứ năm Trương Giai Lạc một người điên cuồng, anh cơ hồ là dùng phương thức hiến tế mà bùng cháy bản thân mình vọt thẳng vào trận chung kết, chỉ cần đã từng xem qua Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc trong trận chung kết mùa thứ năm, đều sẽ không quên được trên sàn đấu chuyên gia đạn dược trụ lại đến phút chót là không cam tâm mà đốt tận giọt máu cuối cùng của mình như thế nào.
Mà bởi đã từng chứng kiến kỳ tích, đã từng chứng kiến Phồn Hoa Huyết Cảnh rực rỡ tươi đẹp, vì vậy ánh sáng như đom đóm của Trâu Viễn mới khiến bọn họ bất mãn.
Cậu có tư cách gì.
Trâu Viễn vẫn một mực bị chất vấn.
Cậu bất quá là vận khí tốt thôi!
“Vận khí?” Đường Hạo nằm trên giường lò xo ở Bách Hoa, đột nhiên ngồi thẳng dậy, ôm lấy cánh tay nói: “Vận khí của tôi trước giờ đều rất kém, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy rồi.”
“Cậu cũng biết chỉ cần là tôi roll điểm thì chưa từng vượt quá 50, chỉ cần cúp tiết thì giáo viên chắc chắn sẽ điểm danh, cùng nhau đá cầu, người khác không sao hết, chỉ có tôi đá một phát cầu liền bay vào cửa sổ nhà người ta.” Lúc hắn nói những câu này không có biểu tình gì, ngữ khí giống như nói chuyện thường ngày trong nhà vậy.
“Cho nên tôi trước giờ không tin vận mệnh, cái gì may mắn bất hạnh lão tử hết thảy đều không quản nó.”
“Trận Tân Binh Khiêu Chiến hồi đó, đi khiêu chiến Lâm Kính Ngôn tiền bối. Tôi cũng từng nghĩ nếu tôi thua rồi thì phải làm sao đây, cậu cũng biết, tôi người này ông trời đặc biệt ruồng rẫy.”
“Nhưng tôi cũng không phục cách ông trời đối xử tôi, ai có thể dùng thứ mơ hờ ảo diệu như vận khí đi đánh giá một trận đấu chứ? Trương Giai Lạc anh ta một đường đến được tận đây là nhờ vận khí sao? Anh ta không quan tâm, anh ta đều là dựa vào nắm đấm của mình.”
“Tôi cũng không quan tâm, thua là thua, thắng là thắng, xéo mẹ nó đi cái gì vận khí chứ. Tôi cuối cùng đã thắng rồi. Tiểu Viễn, cậu nói xem đó là vận khí tôi tốt sao?”
Trâu Viễn lắc lắc đầu.
“Đúng vậy.” Đường Hạo đột nhiên ngửa đầu duỗi người một cái nằm xuống giường lại, “Vì vậy cậu có thể đi đến ngày hôm nay cũng đừng nghĩ là bởi vì vận khí nữa, đừng để mấy thứ này hạn chế chính mình.”
Đường Hạo không giỏi khuyên nhủ người khác, cái gì an ủi cái gì trấn định lòng người mấy việc đó hắn bình thường đều không làm nổi. Hắn cứ thô bạo nói thẳng tuột ra, ấy vậy mà lại truyền cho Trâu Viễn ngày ấy đang rơi vào lạc lối một sức mạnh to lớn.
Vận khí a, mấy lời ra tiếng vào của người khác a, để ý làm gì chứ?
Bọn họ ai cũng không có biện pháp ngăn cản cậu nở rộ. Bọn họ sẽ không trở thành phiền toái của cậu mà chỉ có thể biến thành chất dinh dưỡng thôi.
Thời hạn chuyển nhượng mùa giải thứ tám sắp hết, Đường Hạo rời Bách Hoa, Vu Phong chuyển tới, mà Trương Giai Lạc tiền bối, ra mắt Bá Đồ.
Điều này khiến những ánh mắt trước giờ tập trung trên người Trâu Viễn của fan Bách Hoa chuyển mục tiêu.
Đồng thời Trương Giai Lạc tiền bối lần lượt bị vây công.
Fan Bách Hoa tôn kính anh biết bao nhiêu, có thể nhìn ra được từ việc bọn họ nâng đỡ một người mới vốn không có chút căn cơ nào như Trâu Viễn lọt vào được tận sân khấu All Stars. Mà hiện tại fan Bách Hoa lại hận anh bấy nhiêu. Bọn họ cơ hồ là không có tâm trạng để ý tới Vu Phong và Trâu Viễn nữa rồi, ngay cả vốn nên tiếc hận sự rời đi của Đường Hạo bọn họ cũng không còn sức lực đi quan tâm gì nữa. Bọn họ nói Trương Giai Lạc là phản đồ, nói anh phản bội Phồn Hoa Huyết Cảnh.
Trâu Viễn vì anh mà cảm thấy buồn.
Bách Hoa mà anh đã từng không màng hết thảy cũng muốn phải gánh lên vai nay lại bị xem anh như đại địch. Trâu Viễn thậm chí không dám ở trong chiến đội Bách Hoa nhắc đến ba chữ Trương Giai Lạc, các hình ảnh liên quan đến Trương Giai Lạc trên bảng vinh danh đều bay màu sạch sẽ.
Đêm trước trận đối đầu giữa Bách Hoa và Bá Đồ, cậu nhịn không được gửi tin nhắn QQ cho Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc reply cậu một cái mặt cười, ngày mai còn phải thi đấu, Tiểu Viễn còn chưa ngủ?
Trâu Viễn: “Tiền bối... anh ở Bá Đồ có tốt không?”
Trương Giai Lạc ngồi lảm nhảm lải nhải kể chút chuyện ở Bá Đồ, Trâu Viễn có thể cảm nhận được anh ở đó rất tự do cũng rất vui vẻ.
Trâu Viễn đột nhiên không biết mình muốn nói gì, cũng cảm thấy bản thân đêm trước trận đấu lại đi ôn chuyện phím với đối thủ thế này không ổn lắm, vì vậy cậu một mực giữ im lặng.
Trương Giai Lạc nhạy cảm phát hiện Trâu Viễn có chút trong lòng bất an, gửi một đoạn voice tới.
“Tiểu Viễn, cậu phải tin tưởng bản thân mình, không có bất kỳ một người nào là dựa vào vận khí mà đứng trên sàn đấu này hết. Tôi sẽ không vì cái gọi là may mắn hạng E mà lùi bước, đồng dạng, tôi cũng hy vọng cậu không bị những lời nói như thế liên luỵ.”
“Ngày mai, xin cùng nhau cố lên.”
Lúc đội viên Bách Hoa chuẩn bị lên đường ông chủ Hầu đột nhiên lấy ra một hộp tiền xu. Trâu Viễn nhận ra nó, sau lần thứ hai đoạt Á quân mùa giải thứ năm ông ấy đột nhiên mê tín hẳn lên, thắp nhang bái Phật xem quẻ tinh tượng bày ra tùm lum trò, Trương Giai Lạc ngoài cười một cái cũng không ngăn cản ông ấy, bản thân anh cũng không tin vào mấy cái này. Dù thế nào trước giờ cũng là một mình ông ấy tự lấy làm vui thôi.
Ông chủ thần thần bí bí từ trong hộp móc ra một đồng tiền xu, lại thở dài một tiếng, Trâu Viễn tinh mắt thấy được trên bề mặt của nó có khắc con số mười ba.
Mười ba ở Phương Tây đại biểu cho sự bất hạnh.
Trâu Viễn cầm đồng tiền từ tay ông ấy, đặt gần lồng ngực mình, cậu cong cong khoé miệng nhìn ông chủ và Vu Phong.
“Chúng ta phải thắng.”
Vô luận vận mệnh khoan dung hay bạc đãi tôi.
Vô luận con đường phía trước đã định chắc là tử lộ bỡn cợt kẻ hiền triết đi chăng nữa.
Vô luận bao nhiêu người xem nhẹ tôi coi thường tôi.
Vô luận bọn họ đánh giá nguyên nhân tôi đứng trên sàn đấu này là gì.
Vô luận còn có bao nhiêu chông gai có bao nhiêu thất bại và nước mắt.
Vô luận là may mắn, hay là bất hạnh.
Tôi cũng sẽ không quan tâm.
Trâu Viễn đem đồng tiền thứ mười ba ném xuống hồ nước, va chạm với lớp gạch men phát ra tiếng vang thanh thuý. Cậu ngẩng đầu nhìn Vu Phong, “Đội trưởng, chúng ta đi thôi.”
Đi thôi, con đường này hoa nở, phồn hoa như gấm*.
*Phồn Hoa Tự Cẩm.
Hoàn.
Last edited: