- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,156
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Người viết: Lá Mùa Thu
Vốn là một phần của một cái hố dài, nhưng không biết khi nào hố dài mới lên sóng, thôi post luôn vậy.
Đoản văn, hoàn.
Trời cứ thế tuyết rơi.
Nắm hoa tím nhỏ nép bên hiên nhà đã cúi đầu, ngậm tuyết lấp lánh như lệ.
Hai người trong gian nhà vẫn ngủ say. Theo lời An Văn Dật, không cần giữ ấm bọn hắn, cho nên nhà gỗ mở toang bốn tấm vách cửa, gió thi thoảng thổi mành bay, tuyết phủ đầy sàn đến tận chân giường. Bọn hắn trên giường lạnh lẽo như băng, thiếp sát vào nhau chưa từng động đậy, không biết đang chia sẻ hơi thở, hay tia hơi ấm càng lúc càng nhạt sau cùng.
Trương Giai Lạc mở mắt.
Có tiếng sáo u yết nơi xa rót vào gian phòng, rõ ràng trời sáng, tiếng sáo nọ khiến hắn nghe như một đêm thanh tĩnh tuyết rơi, một vốc tuyết đổ từ mái diêm xuống hàng hiên, hắn mơ màng tỉnh dậy trong ngực Tôn Triết Bình. Thế nhưng ngoài hiên làm gì có tuyết, chỉ duy có gió lượn cành, hoa rơi tán loạn hồng một mảnh trời, sàn gỗ phủ đầy cánh hoa, chính là cảnh quen gian phòng bọn hắn mỗi sớm mùa xuân, nếu khoác áo xuống giường, dưới chân ắt mềm như lụa.
Hắn nhìn người đang nhắm nghiền mắt bên cạnh. Nằm cùng một gối, đắp cùng một chăn, một chớp mắt, mi dài liền cọ đến mũi đối phương.
Là Tôn lang đó, nhưng…
… nào có phải Tôn lang.
Đường nét kiên định như khắc kia là diện dung Trương Giai Lạc đã yêu từ niên thiếu, một liếc liền nhận ra, nhưng nay khóe mắt ấy đầu mày ấy bỗng điểm thêm rất nhiều rất nhiều dấu tích mỏi mệt. Hắn ngỡ là mộng, đưa tay định sờ, mới phát hiện tay có chút nặng. Người kia dùng tay trái nắm chặt lấy hắn, tuy không thấy nhiệt độ, băng vải thô ráp bao bọc cùng đầu ngón chai sần vì chấp kiếm là hắn quen thuộc không đổi bao năm.
Hắn từ bỏ cử động, dùng bàn tay còn lại chậm chạp áp lên mặt hắn, miết theo từng vết chân chim trên đôi mắt mà hắn biết rõ chỉ cần mở ra, sẽ luôn soi được chính mình.
Tôn Triết Bình dần tỉnh. Đôi mắt ánh lên hình bóng Trương Giai Lạc vẫn chưa kịp nhận rõ xung quanh, hồi lâu sau hắn mới mở miệng, giọng khàn lại chậm, bất quá một câu.
Không phải Trương lang…
… lại cũng chính là Trương lang.
Ngươi nói cái gì.
Hắn cảm thấy đầu ngón tay phủ vết kiếm chai kia hơi động trên tay mình, băng vải ma sát nhè nhẹ. Có phải cảnh vật đều đang diễn ra rất chậm? Có phải xung quanh yên tĩnh lạ thường? Trừ tiếng sáo nơi xa nọ. Tôn Triết Bình quấn một lọn tóc từ vai hắn lên ngón tay, tóc kia trắng bạc tơ bông, như bồ công anh tán trong xuân muộn.
Ngủ một giấc, tóc mai đã bạc màu sương, đầu mày cũng vương màu tuyết. Trương Giai Lạc hoảng nhiên như cách một đời, hắn ngước mắt, nhìn kỹ hơn nếp nhăn trên gương mặt quen thuộc của người bên gối.
Đại Tôn.
Ta đây.
Chúng ta có phải đã già rồi a.
Tôn Triết Bình nhíu mày nghĩ, vì sao nhớ không được trước khi ngủ xảy ra chuyện gì. Đường Hạo phải chăng lại chạy đến Hô Khiếu gây sự? Chu Quang Nghĩa đã quen với sự vụ trong cốc hay chưa? Vu Phong tiểu Viễn vẫn đang đối luyện Phồn Hoa Huyết Cảnh?
Đại Tôn, ta vì sao cảm thấy rất mơ hồ. Chúng ta có phải đã quên mất cái gì? Ta nhớ ngươi nói, vứt hết tạp niệm, ngươi cùng ta điên một trận, là khi nào?
Trương Giai Lạc nói dứt lời này, ký ức như thác cuồn cuộn tuôn khỏi mạch nguồn, đổ đầy trống rỗng trong đầu Tôn Triết Bình. Hắn nhớ ra rồi, bọn hắn niên thiếu gặp nhau, cùng kiến Bách Hoa, danh chấn giang hồ, nuôi dạy hai đứa nhi tử một đứa đồ đệ, mà nhi tử đã trưởng thành, đồ đệ chấp chưởng môn sự, tuy Phồn Hoa Huyết Cảnh thất truyền, nhưng tiểu Vu tiểu Viễn tạo nên một đấu pháp khác, phong hoa kém gì bọn hắn năm xưa.
Chúng ta đời này, có lúc nào không bồi nhau điên?
Trương Giai Lạc tròn xoe đôi mắt vẩn đục. Phải a hắn nhớ. Tây bộ hoang dã, Liệt Bình quần sơn, hoàng thành trận ngoại, Phồn Hoa Huyết Cảnh, có một lần nào, không phải là hắn bồi hắn cùng điên một trận?
Vậy còn… thiên hạ đệ nhất?
Chúng ta đã là. Năm đó hai ta xưng đế, ngươi còn muốn đổi quốc hiệu mỗi năm một lần, mỗi lần một loài hoa, chờ đủ trăm loài, Bách Hoa bách tuế, thiên thu vạn đại.
Đúng nha. Trương Giai Lạc nhắm mắt. Hắn loáng thoáng cảm thấy có đoạn thời gian bọn hắn chia cách, dường như mình bị bắt đến Vi Thảo, mà Tôn Triết Bình… Tôn Triết Bình hắn chết. Là lúc nào? Làm sao có thể? Tôn Triết Bình không phải đang nằm cạnh hắn sao? Hắn có bao giờ, có bao giờ rời khỏi hắn. Kia dường như là mộng, nhược là mộng, không khỏi quá ác, còn là tỉnh đi. Tôn lang má ấp mũi cọ tay kề, dưới giường áo đỏ một đôi, ngoài song nhi tử chờ hầu dưới gối. Hết thảy đều tốt đẹp, vì sao muốn mộng đây?
Vừa nghĩ, mộng kia liền nhạt, nhược hỏi thêm một lần, Trương Giai Lạc sẽ chau mày chẳng nhớ từng mộng. Ly biệt hận, tương tư khổ, chớp mắt như chưa bao giờ tồn tại. Từ năm ấy tương ngộ, đến nay liền cành, một khắc chưa hề rời xa. Trời đất bao la là nơi bọn hắn dắt tay phiêu du tung hoành, dài lâu không hồi kết, bọn hắn sống gần trăm năm rực rỡ, không uổng cái tên thế nhân xưng tụng hai vị Bách Hoa cốc chủ.
Đại Tôn.
Ừ.
Trương Giai Lạc ta đời này sống rất khoái hoạt.
Đó còn không phải tên ngươi sao?
Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc, bình an hỉ lạc, khoái lạc bình sinh.
Tôn Triết Bình nâng bàn tay mãi vẫn nắm chặt tay hắn lên môi, nhắm mắt thành kính chạm vào. Trương Giai Lạc muốn nói với hắn, nhưng bỗng quên mất định nói cái gì. Hắn muốn mở miệng, nhưng cũng quên luôn cả cách mở miệng. Hắn mấp máy môi, khe khẽ mỉm cười, khóe môi ấy người đời từng truyền tụng, Bách Hoa nhất tiếu, Liễu Loạn hồng trần, có công tử phong lưu dùng cánh hoa làm ám khí, có quân chủ si tình yêu hắn cả kiếp người. Quân chủ nhìn hắn, trong mắt ba phần ý cười bảy phần ý sủng, khác gì niên thiếu. Không cần nói, không phải nói, hắn đều hiểu hắn muốn nói gì.
Ăn ý một đời, sợ đều dùng hết ở một mỉm cười này, một ánh nhìn này.
Đại Tôn, nếu xuống hoàng tuyền chậm bước chờ ta, không nguyện kiếp sau chung thuyền, chỉ mong biển người đi lướt qua nhau sẽ một lần nữa dừng chân ngoảnh đầu. Khi ấy ngươi lại đưa tay về phía ta, mà ta, sẽ lại theo ngươi về Bách Hoa.
Về Bách Hoa, chưa từng rời xa, không oán cũng không hối.
Sáo rời môi An Văn Dật, gió còn thổi, mành họa còn bay, tuyết chưa thôi rơi, tích càng lúc càng dày, hơi ấm đã sớm lìa sàn gỗ trong phòng. Diệp Tu nhả một vòng khói đứng dậy, liếc nhìn đôi bàn tay hai người trên giường, mười ngón giao nhau, hệt như lời một khúc xướng ca.
Chỉ nguyện, thêm mười năm nữa ngươi ta tóc mai nhiễm bạc sương tuyết.
Vẫn lồng mười ngón tay đan chặt.
Đêm đông bạn nhau bên rượu nồng.
Năm tháng liền lẳng lặng trôi qua.
Đời này, cùng ta.
Tôn Triết Bình chưa hề buông tay Trương Giai Lạc từ khi mang hắn trên chiến trường về, hai người bọn hắn cũng chưa hề tỉnh lại. Diệp Tu Ngụy Sâm chỉ giúp bọn hắn lau mặt lau người sũng máu, thay cho giáp sắt rách thủng nhiều nơi thành một thân trung y trắng chùng, như màu áo tang. Sợ đó cũng chính là áo tang đi. Một thang thuốc kia, là Diệp Tu lệnh An Văn Dật sắc cho bọn hắn, gọi một chữ Mộng, cũng không biết bọn hắn mộng gì. Người chết liền hết, hoa rụng vào đất, tiền thế kim sinh, trần ai ai biết ai không đang mộng.
Bạn cũ tạ thế, bọn hắn lưu một bước chứng kiến, coi như trọn tình.
Tóc đen như mực vẩy nùng chăn gấm, quấn quýt đan xen, phân không rõ sợi nào của ai. Vành tai buốt giá thiếp sát cận kề, ôn nhu thân mật, vô thanh tức khiến người thở dài. Không bái thiên, không bái địa, không bái cao đường, thế nhưng tóc kết tơ se. Một đời một kiếp một đôi người.
Hắn đứng sững nhìn đôi bàn tay nắm chặt nhau kia hồi lâu, mới vỗ vỗ vai Ngụy Sâm nói, mang chôn đi.
Đoạn giương ô đi vào mưa tuyết.
Sau lưng, nắm hoa tím bên hiên đã tàn, chờ khi nắng lên, sẽ tan thành bụi.
- Hoàn -
Chỉ nguyện, thêm mười năm nữa ngươi ta tóc mai nhiễm bạc sương tuyết.
Vẫn lồng mười ngón tay xen kẽ.
Đêm đông bạn nhau bên rượu nồng.
Năm tháng liền lẳng lặng trôi qua.
Đời này, cùng ta.
—— Đằng La Nguyệt.
Bất thức Trương lang thị Trương lang.
—— Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Vẫn lồng mười ngón tay xen kẽ.
Đêm đông bạn nhau bên rượu nồng.
Năm tháng liền lẳng lặng trôi qua.
Đời này, cùng ta.
—— Đằng La Nguyệt.
Bất thức Trương lang thị Trương lang.
—— Ỷ Thiên Đồ Long Ký.