Hoàn [Tán Tu] Trở Về

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Oneshot TCCT] Trở Về (1)

Pairing: Tán Tu

Author: layuu@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.



Dì Ngô đã làm hộ tá ở bệnh viện này hơn 20 năm có lẻ rồi. Chỉ là trong hơn 20 năm này, có đến một nửa thời gian đều chỉ để chăm sóc một bệnh nhân.

Bệnh nhân này là một người sống thực vật.

Về việc vì sao dì Ngô lại chấp nhận chăm sóc người này là cả một câu chuyện dài. Khi đó dì vừa mới về làm dâu một nhà giàu, hai tháng liền chỉ có ăn không ngồi rồi, người quen làm lụng vất vả giờ nhàn rỗi liền cảm thấy khó chịu, cuối cùng dì quyết định thuyết phục chồng cho mình tiếp tục làm hộ tá ở bệnh viện. Ngay sau đó dì đã gặp hai đứa trẻ đang bàn với bác sĩ về chuyện hộ tá.

Dì Ngô lúc ấy cũng đã làm trong bệnh viện hơn chục năm, bác sĩ đều quen mặt dì cả. Vừa thấy dì tới, bác sĩ liền nói:

“Dì Ngô đây làm hộ tá ở chỗ này khá lâu, rất có kinh nghiệm đấy, không ngại thì hai đứa cùng dì nói chuyện thử xem.”

Dứt lời, bác sĩ gật đầu với hai bên một cái liền vội vàng rời đi.

Dì Ngô lúc này mới có thời gian xem xét hai đứa trẻ trước mặt: là một nam một nữ, cô bé kia có vẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành; tinh thần cả hai đều không được tốt lắm, thậm chí còn khá xấu.

“Bệnh nhân cần tôi giúp là ai vậy?”

Dì Ngô cười cười, lên tiếng phá tan sự im lặng.

Cậu trai kia suy nghĩ một lát liền thở dài nói: “Bạn của cháu, hiện đang sống thực vật.”

Mấy ca bệnh như “liệt giường” hay “sống thực vật” đều rất vất vả, hộ tá bình thường muốn tránh còn không kịp. Dì Ngô cũng không khác mấy, vừa nghe thấy mấy chữ kia, trong đầu đã suy nghĩ tìm cách chối từ.

Cậu trai hình như lại không hề phát hiện biểu hiện của dì Ngô, dẫn dì tới phòng bệnh, mắt dán xuống hàng lang, lại có phần lo sợ mà theo sát dì Ngô kể chuyện:
“Cháu không biết cậu ta khi nào thì tỉnh, dì cũng không cần phải chăm cậu ấy đến lúc đó, chỉ là trong khoảng thời gian này mong dì cố giúp một tay. Chuyện tiền nong cháu không dám hứa trước, dù sao công việc của cháu cũng mới bắt đầu mà vẫn còn em ấy.”

Bọn họ đến trước một phòng bệnh đơn, cậu trai kia bèn đẩy cửa vào, dì Ngô nhìn thấy bên trong một thiếu niên nữa sàn sàn tuổi cậu ta, gương mặt lại có vài phần giống với cô bé vẫn luôn đi bên cạnh.

Cậu trai im lặng một lúc rồi quay qua báo giá tiền với dì Ngô, lại nói tiếp: “Cháu biết giá này không quá tốt, dì cứ suy nghĩ đi.”

Giá ấy cũng nằm ở khoảng giữa giá hộ tá lúc bấy giờ, dì Ngô do dự một chút bèn hỏi: “Hai đứa vẫn còn nhỏ, xảy ra chuyện như thế này sao không gọi cha mẹ tới?”

Lời mới thốt ra, hai đứa đều sững lại. Cuối cùng là cô bé lên tiếng giải thich: “Cháu với anh cháu đều là trẻ mồ côi.”

Dì Ngô ngẩn người, đưa mắt nhìn ngắm hai đứa trẻ lần nữa, rốt cuộc mềm lòng tiếp nhận ca bệnh này.

Hơn mười tuổi, người khác còn đang được người trong nhà nâng niu chiều chuộng, vậy mà chúng… Dì Ngô khi đó là vì thương hai đứa trẻ trước mặt mà không hề nghĩ rằng, một lần chấp nhận như vậy liền kéo dài hơn mười năm.

Về sau, qua vài lần trò chuyện dì Ngô biết được cậu trai kia tên Diệp Tu, cô bé là Tô Mộc Tranh, còn người anh trai của Tô Mộc Tranh đang nằm trên giường bệnh là Tô Mộc Thu, năm nay mười tám tuổi.

Cô bé ngay từ khi còn nhỏ đã sáng đến trường, tối quay về bệnh viện phụ giúp dì Ngô chăm sóc anh trai. Sức cô bé còn yếu, chưa thể tự mình đem bệnh nhân lật lại, chỉ có thể dùng khăn mặt lau người anh mình. Những khi nhàn rỗi thì nhẹ nhàng mát-xa tay cho anh trai.

Cô bé nói, anh cô muốn làm game thủ chuyên nghiệp nên phải giữ gìn hai tay thật tốt, đợi đến khi anh tỉnh còn cùng Diệp Tu đi thi đấu.

So với Mộc Tranh thì số lần dì Ngô gặp Diệp Tu ít hơn nhiều lắm. Dường như ngày nào cậu ta cũng bận việc, chỉ có đến khuya mới tìm cách trốn bác sĩ trực rồi im lặng ngồi cạnh giường bệnh Tô Mộc Thu, vừa xoa nắn tay người kia vừa nhỏ giọng kể chuyện hôm nay.

Dì Ngô mấy lần ở lại trực đêm khi tỉnh lại đều thấy Diệp Tu ngồi bên giường bệnh, nắm lấy cánh tay không truyền dịch của Tô Mộc Thu, ngủ không được tốt lắm.
Chồng dì Ngô chẳng thích thú gì việc dì đi trực ca đêm, hai người cãi nhau mấy lần, cuối cùng ông vẫn phải thỏa hiệp. Về sau, những khi tiện đường, ông cũng ghé qua bệnh viện, có khi còn mua cho Tô Mộc Tranh chút điểm tâm.

Tô Mộc Tranh trở nên rất quý người chú này, Diệp Tu thì ngược lại, hoàn toàn không muốn gặp ông. Dì Ngô phát hiện mỗi lần chồng dì nhìn thấy Diệp Tu, thằng bé đều trốn ra ngoài hút thuốc.

“Tiểu Diệp tính tình hiền lành, anh làm cái gì để nó nhất quyết không chịu gặp vậy?”

“Chắc là sợ anh về thông báo với ông già nó. Anh từng nghe nói, con trai lớn nhà họ Diệp bỏ nhà đi bụi, còn tưởng là đứa bốc đồng, ai ngờ lại sâu sắc tình nghĩa đến vậy.”

Nói xong, chồng dì Ngô hơi nhìn về phía cậu trai đang nằm trên giường bệnh.

Khi đó dì Ngô chưa hiểu hết ý tứ trong lời ông, thậm chí cũng chẳng để ý rằng chồng mình có quen biết cha Diệp Tu, dì chỉ đơn giản nghĩ ông nói vậy là do thấy Diệp Tu vừa kiếm tiền chữa bệnh cho bạn lại một tay chăm sóc em gái bạn mình lớn lên.

Tô Mộc Thu nằm trên giường bệnh liền một năm không có động tĩnh gì. Một hôm, bác sĩ gọi Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh tới nói rằng, người sống thực vật sau một năm mà không tỉnh lại thì rất có khả năng sẽ vĩnh viễn như vậy, cả hai nên chuẩn bị tâm lý trước.

Dì Ngô nhớ rõ, sau khi nghe xong, Diệp Tu bèn nhờ dì chăm sóc Tô Mộc Tranh đang khóc, còn mình thì đứng cạnh giường bệnh đến nửa giờ.

Tối hôm đó, lúc gần 0 giờ đêm, dì Ngô đang chuẩn bị về nhà thì thấy Diệp Tu lặng lẽ bước vào phòng bệnh, đem cúp cùng huy chương để lên gối của Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu lúc này cũng đã bắt đầu trở nên da bọc xương, gò má vốn có chút thịt giờ trũng sâu, hơn nữa lại còn đang trong thời kì phát triển, cả người giống như bị kéo dài ra, cao cao gầy gầy, thực sự rất khó coi.

Dì Ngô nhìn thấy Diệp Tu thành thục đem các ngón tay Tô Mộc Thu hoạt động, cuối cùng nắm lên tay người kia, nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa lồng vào ngón áp út của Tô Mộc Thu – đôi bàn tay vốn rất đẹp, giờ vì gầy đi mà có phần kì dị, nhẫn đeo vào nhìn như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Buổi đêm yên tĩnh, Diệp Tu dù đã nhỏ giọng nói nhưng dì Ngô vẫn nghe rõ.

“Nhìn này, tôi đã giành được quán quân cho anh rồi đây. Nhẫn này cho anh mượn đeo, nhớ trả tôi đó.”

“Mau tỉnh lại đi, mới một năm đã gầy thành cái dạng gì rồi, anh cứ như này, chúng ta giành quán quân kiểu gì?”

“Mộc Tranh sống rất tốt, chỉ là không thích học, cứ ồn ào bảo lớn lên sẽ cùng tôi thi đấu. đó. Nói trước, đây không phải do tôi dạy hư em ấy!”

“Liên Minh vẫn rất thú vị, anh mau tỉnh lại đi, ngủ lâu như vậy cẩn thận thành lão già ngốc đó.”

Đột nhiên, Diệp Tu ngừng nói. Cậu ta đưa tay sờ sờ gương mặt gầy yếu của Tô Mộc Thu rồi lại cúi đầu lẳng lặng nhìn người kia. Một lúc sau, cậu chống một tay xuống đệm rồi ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô nẻ của Tô Mộc Tu.

Khung cảnh này để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng dì Ngô, tại phòng bệnh không ánh sáng đèn điện, chỉ có ánh trăng phủ lên hai bóng người mờ mờ tỏ tỏ, một thiếu niên mới 19 tuổi im lặng ngồi ở mép giường bệnh, tay nắm chặt lấy một bàn tay khác chưa hề cử động suốt một năm nay, cứ nắm chặt như vậy, tựa như muốn khoảnh khắc ấy kéo dài vĩnh viễn.

Dì Ngô xúc động đến mức về nhà rửa mặt chuẩn bị đi ngủ xong mới bất chợt nhận ra, Diệp Tu và Tô Mộc Thu… không phải cùng là con trai sao?

Biết được điều này làm cho dì Ngô, trong suốt một khoảng thời gian dài, không biết làm thế nào để đối mặt với hai thiếu niên ấy. Dì chỉ là một phụ nữ bình thường, tuy biết trên đời có đồng tính luyến ái nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt. Thậm chí có lần dì còn nghĩ rằng, chẳng lẽ cậu bé Tô Mộc Thu nằm trên giường bệnh kia lại là dạng ẻo lả?

Diệp Tu cũng lấy làm khó hiểu, dì Ngô mọi khi đều hết sức nhiệt tình gần đây lại có cảm giác dì trốn tránh mình, chẳng lẽ là đến kì?

Dì Ngô cũng không phải người biết giữ bí mật, sau vài ngày rối rắm vẫn là tìm chồng kể chuyện. Chồng dì bất đắc dĩ nói: “Chuyện này anh đã từng nói qua,
tưởng là em hiểu rồi.”

“Anh mới đến phòng bệnh có vài lần đã biết?”

“Có gì khó đâu? Em xem, ánh mắt của thằng bé họ Diệp nhìn đứa kia khác hẳn với chúng ta, người có gầy đến thế nào trong mắt nó cũng thành Tây Thi.”

Dì Ngô về sau có hỏi qua Tô Mộc Tranh, cô bé cũng nói rằng, mình đã sớm biết quan hệ giữa hai người anh này. Trước kia khi ba người ở cùng nhau, có lần cô dậy đi vệ sinh buổi đêm thì thấy anh mình nắm tay Diệp Tu. Lúc ấy cô vẫn chưa hiểu rõ mọi sự, chỉ biết trong truyện ngôn tình có viết, mười ngón đan nhau, vậy là yêu rồi.

Trong ba năm Tô Mộc Thu sống thực vật, Diệp Tu giành được ba quán quân. Đêm chung kết nào dì Ngô cũng thấy Diệp Tu ngồi bên giường Tô Mộc Thu, chia sẻ với người kia niềm vui chiến thắng.

Chăm sóc Tô Mộc Thu một thời gian, dì Ngô ít nhiều cũng biết về giới game thủ, thậm chí còn vài lần cùng Tô Mộc Tranh xem Diệp Tu thi đấu. Dì Ngô biết Diệp Tu rất giỏi, tuy không rõ giỏi đến mức nào trong giới chuyên nghiệp nhưng để một tay đảm đương các loại phí chữa trị cho Tô Mộc Thu, một tay nuôi lớn Tô Mộc Tranh nên người thì chỉ có thể nói là vô cùng giỏi.

Vào năm thứ tư Tô Mộc Thu sống thực vật, Tô Mộc Tranh tốt nghiệp cấp 3, tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi được tổ chức trong phòng bệnh nhỏ nhỏ này.

Tô Mộc Tranh thổi nến xong thì ôm chặt lấy Diệp Tu, cậu nhóc xem chừng chưa từng ôm nữ sinh nào bao giờ, tay cứ để lơ lửng hồi lâu mà không biết làm thế nào: “Này này, em làm thế này coi chừng Mộc Thu tỉnh lại, đập anh một trận bây giờ.”

“Không sao đâu, anh em sao nỡ đánh anh.”

Lúc dì Ngô đi vào phòng thì thấy một Diệp Tu ngượng ngùng gãi đầu cùng một Tô Mộc Tranh tủm tỉm cười ăn bánh ngọt.

Sau đó Diệp Tu ngồi bàn chuyện với dì Ngô. Chả là Tô Mộc Tranh muốn tiến vào Liên Minh như Diệp Tu nên cậu đang muốn tìm một hộ tá nữa, coi như hỗ trợ dì. Nhưng mấy người tìm về đều không tận tâm bằng một phần năm dì Ngô. Cuối cùng dì khoát tay bảo, một mình dì là được rồi.

Lại năm năm nữa trôi qua, Tô Mộc Thu vẫn chưa tỉnh lại. Anh không còn cao lên nữa, Diệp Tu đo thử, khoảng 1m82. Diệp Tu đo xong liền không ngừng càu nhàu: “Lớn lên sao cao vậy, cao quá không cẩn thận suy dinh dưỡng mất.”

Do người cao lên nên Tô Mộc Thu gầy đến đáng sợ, cả người gầy rộc đi nhìn không khác gì một khung xương được bọc một lớp da mỏng.

Dì Ngô vẫn không có con. Chăm sóc Tô Mộc Thu gần tám năm trời, dì cũng dần xem anh như con mình. Đôi lúc dì từng nghĩ, đứa nhỏ bất hạnh này sẽ có thể tỉnh lại không?

Năm thứ tám Tô Mộc Thu sống thực vật, Diệp Tu giải nghệ.

Tối hôm đó, dì Ngô thấy cậu ngồi ở mép giường Tô Mộc Thu, cầm tay người kia đặt lên trán mình.

Hồi lúc, dì Ngô nghe thấy cậu khẽ nói: “Thật xin lỗi, không giữ được Khước Tà.”

Dì Ngô biết “Khước Tà” kia là vũ khí chính tay Tô Mộc Thu làm cho Diệp Tu. Nghe nói trong ba lần quán quân kia, vũ khí này có công rất lớn.

Hai năm sau đó, Diệp Tu vừa đi gây họa trên game vừa lập chiến đội mới. Sau đó lại một lần nữa mang nhẫn quán quân về. Chẳng lúc đeo nhẫn cho Tô Mộc Thu, tay Diệp Tu đều run run.

Dì Ngô khi ấy mới nhận ra, game thủ chuyên nghiệp cũng chỉ là chén cơm khi tuổi trẻ mà Diệp Tu đã cố gắng suốt mười năm nay. Thiếu niên còn nhiều ngây ngô ngày mới gặp giờ đã trở thành một người trưởng thành.

Và đã đợi Tô Mộc Thu suốt mười năm trời.

Mùa giải thứ mười kết thúc, Diệp Tu giải nghệ về nhà. Trước khi về cậu ta còn ghé qua bệnh viện. Chiều hôm ấy, cậu ngồi ở mép giường Tô Mộc Thu, cúi đầu hôn lên gò má xương xương của người kia: “Anh đây phải về nhà, sắp tới có thể không tới đây thăm anh được.”

Cậu cầm lấy tay Tô Mộc Thu, làn da sau nhiều năm không nhiễm ánh nắng trở nên tái nhợt, có thể thấy rõ mạch máu bên dưới.

“Sinh nhật mấy năm nay đều không ước gì, không biết gộp lại có tăng hiệu lực không?” Diệp Tu cười cười. “Ước gì lúc tôi về, có thể thấy anh mở mắt nhìn tôi.”

Nói xong cũng không để ý dì Ngô còn ở bên đã cúi xuống hôn môi Tô Mộc Thu.

Diệp Tu vừa đi, chồng dì Ngô liền tới. Nghe dì kể chuyện, ông nhìn Tô Mộc Thu đang nằm trên giường bèn thở dài: “Thằng bé họ Diệp này, không ngờ lại sâu sắc tình nghĩa đến vậy, cũng đã mười năm rồi.”

Ngày đó, bọn họ đều không chú ý rằng, mắt Tô Mộc Thu, vốn luôn bất động suốt bấy lâu nay, giờ lại cử động rất nhỏ.

-T.B.C-​
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
[Tán Tu] Trở Về (2)
Tô Mộc Thu tỉnh lại đúng vào ngày Tô Mộc Tranh và Diệp Tu đi Zurich. Khi đó, dì Ngô đang giúp cậu cử động các đốt ngón tay, ngón chân. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt vẫn nhắm chặt suốt mười năm nay đang nhìn mình chằm chằm.

Đó là một đôi mắt rất đẹp, màu nâu nhạt hòa cùng đồng tử đen, một đôi mắt mà chỉ cần nhìn vào đã biết đây là người hết sức dịu dàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, dì Ngô mới đột ngột hét lớn: “Ơn trời! Cuối cùng cậu cũng tỉnh!”

Tô Mộc Thu tạm thời chưa thể mở miệng, chỉ có thể đưa mắt đảo quanh lại không hề tìm thấy bóng dáng quen thuộc nào.

Dì Ngô ngầm hiểu, một bên bấm chuông gọi bác sĩ, một bên giải thích: “Diệp Tu và Mộc Tranh đang thi đấu giải thế giới ở Thụy Sĩ, hôm nay vừa mới đi. Tôi là hộ tá được thuê về để chăm sóc cậu.”

Nói xong, dì Ngô đã bắt đầu tính thời gian xem hai người Diệp Tu chừng nào xuống sân bay thì gọi báo tin vui.

Mấy giờ sau, bác sĩ y tá đều tới tới rồi lại đi đi, chồng dì Ngô nghe tin cũng chạy đến, nhìn Tô Mộc Thu bị vần vò qua vần vò lại, thích thú nói: “Số cậu cũng lớn thật. Tôi nghĩ giờ mà mang cậu ra ngoài phơi nắng, không chừng trên đầu sẽ mọc hoa luôn.”

Đầu óc Tô Mộc Thu không có bị ảnh hưởng gì, cũng đã nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa sổ cộng với ngày tháng trên tờ lịch trên tưởng.

Anh ước chừng mình đã nằm mười năm rồi.

Chờ các y bác sĩ kiểm tra xong xuôi đã hơn 4 giờ, cũng có phóng viên tới muốn phỏng vấn nhưng đều bị chồng dì Ngô đuổi đi.

Số Tô Mộc Thu thực rất lớn, lại còn may mắn. Đại não hôn mê mười năm không hề bị thương tổn gì quá lớn, các cơ quan trong cơ thể tuy suy kiệt nhưng không nghiêm trọng. Hơn nữa còn có dì Ngô mười năm kiên trì giúp anh xoay người cùng hoạt động các đốt ngón tay, bằng không toàn thân đã hóa thành đá.

Buổi tối, dì Ngô đang tính gọi điện thoại báo Diệp Tu lại phát hiện Tô Mộc Thu cau mày nhìn mình.

“Sao vậy?”

Bác sĩ nói trong thời gian này, anh vẫn chưa thể nói được nên hiện tại chỉ có thể dựa vào ánh mắt truyền đạt. Có điều Tô Mộc cũng không hẳn có thể nói chuyện bằng cách này, dì Ngô phải nói liên tiếp vài từ khóa anh mới đáp lại được.

“Điện thoại?”

Lông mày Tô Mộc Thu giãn ra một chút.

“Gọi cho Diệp Tu?”

Lại cau mày.

“Gọi cho em gái cậu?”

Vẫn thế.

“Có thể nào… Không cần gọi cho họ?”

Lần này đúng rồi, Tô Mộc Thu miễn cưỡng kéo khóe miệng, làm ra biểu cảm na ná một nụ cười, có điều biểu cảm này trong mắt dì Ngô hiện tại vẫn có vài phần khó coi.

Cuối cùng, dì Ngô vẫn nghe theo Tô Mộc Thu, không thông báo cho hai người Diệp Tu tin này.

Một tháng sau, Tô Mộc Thu nói được chừng mười từ đơn. Phải mất hai tháng luyện tập mới có thể nói qua được vài cụm từ cùng câu đơn. Còn để cử động được tay mình là cả một quãng thời gian dài. Tuy rằng trong mười năm này, dì Ngô vẫn kiên trì giúp anh hoạt động các đốt ngón tay, ngón chân nhưng cơ thể một người đâu chỉ gồm những thứ này. Chỉ làm cho cơ thể rỉ sắt này đứng lên thôi đã đủ để Tô Mộc Thu đau đến mặt mày trắng bệch. Mười năm dài đã làm cho cơ thể thoái hóa đến cực hạn, chưa nhắc tới các cơ quan suy kiệt hay không tiện cử động, chỉ riêng một việc đơn giản là ăn cơm, thậm chí là ăn thức ăn lỏng, Tô Mộc Thu đã phải hết ăn rồi lại nôn, rồi lại ăn, rồi lại nôn mới có thể thích ứng được.

Thành thực mà nói, Tô Mộc Thu hiện tại vô cùng nhớ nhung quãng thời gian trước kia ngồi trước máy tính ăn mì thịt bò kho tàu.

Khoảng thời gian này, dì Ngô mỗi khi rảnh rỗi sẽ cùng anh nói chuyện về Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện để nói chất cao như núi, dì Ngô thường xuyên ngồi kể đến cơm tối cũng chưa hay.

Tô Mộc Thu cũng không nhắc dì, anh dựa vào giường bệnh nghe dì Ngô kể chuyện đến quên thời gian, có khi nghe đến nhập thần, trên mặt đôi khi còn xuất hiện vài biểu cảm đến chính mình cũng không biết.

Trận mở màn của đội Trung Quốc không được thuận lợi. Trong nước có thể xếp số 1, số 2 nhưng khi ra đến thế giới rồi, anh cũng chỉ còn ngang bằng với quần chúng mà thôi.

Trang bị, kỹ thuật, tư cách để tham gia giải đấu, mọi người đều như nhau.

Vậy nên để có thể tranh đấu trong này chỉ có thể dùng đến chiến thuật.

May mắn làm sao, trong đội Trung Quốc, trừ bỏ Giang Bá Đào, có tới 4+1 tên tâm bẩn, tính ra gần non nửa quân số. Sau một vài trận đấu mạo hiểm để tìm cách phối hợp, cuối cùng bốn đại thần tim đen cũng tìm ra được chiến thuật phù hợp.

Sau đó, cả bọn cùng đem chiến thuật “vừa đánh vừa phá” truyền xuống, cuối cùng lấy được chiến thắng suýt soát, trở thành quán quân của giải đấu Vinh Quang thế giới mùa đầu tiên.

Hôm diễn ra trận chung kết, Tô Mộc Thu phải nài nỉ dì Ngô thật lâu mới được thức đêm xem trực tiếp.

Trận đấu kết thúc, dì Ngô nhìn Diệp Tu và Tô Mộc Tranh trên TV, lại quay qua nhìn Tô Mộc Thu đang cười đến vui sướng, hỏi: “Cậu không thấy tiếc sao? Tôi nghe nói cậu vốn cũng là một cao thủ.”

Tô Mộc Thu lắc lắc đầu: “Còn có Diệp Tu mà.”

Chuyện anh không làm được đã có Diệp Tu làm thay mà Vinh Quang của bọn họ vốn vẫn là cùng nhau.

Dì Ngô cảm thấy mình sẽ nhớ rõ ngày hôm ấy.

Bọn Diệp Tu sau khi chiến thắng trở về liền bị kéo đi tham gia đủ các loại tiết mục trong suốt một thời gian dài, rồi tiệc mừng của Liên Minh, tiệc mừng của chiến đội, thậm chí Diệp Tu còn bị Diệp Thu, theo yêu cầu của cha già, lôi về nhà một lần nữa. Đến khi cậu cùng Tô Mộc Tranh có thời gian vào bệnh viện thăm Tô Mộc Thu đã là chuyện của một tháng sau.

Lúc Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh mở cửa, mang tin chiến thắng tiến vào phòng bệnh, người kia vẫn đang ngồi trên giường đọc sách. Khuỷu tay của Tô Mộc Thu vẫn chưa cử động được tốt lắm, chỉ có thể dùng các đốt ngón tay di di trên trang sách, để dì Ngô biết mà giở trang mới giúp anh.

Diệp Tu đánh rơi thứ gì đó trên tay, vội vã bước nhanh đến trước giường bệnh, nửa muốn ôm nửa lại sợ làm người kia bị thương, cuối cùng thành ra lại rơi nước mắt trước cả Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Thu vốn còn đang đợi xem Diệp Tu hiện kinh ngạc đến phát ngốc sẽ nói ra cái gì kinh thiên động địa. Rốt cuộc tên kia lại trực tiếp khóc luôn, làm anh cũng luống cuống theo.

“Ấy? Đừng khóc… Này.” Vừa nói xong liền phát hiện Tô Mộc Tranh cũng khóc: “Mấy đứa…”

Diệp Tu nhẹ nhàng ghé đầu lại vai anh, nói đứt quãng gì đó, tiếng đực tiếng cái chẳng khác gì Tô Mộc Thu bây giờ.

Tô Mộc Thu phải dùng 10 phần thính lực mới có thể nghe ra.

“Trở về là tốt rồi…”

Quá trình phục hồi của Tô Mộc Thu khiến những người xung quanh đều hết sức đau lòng. Dì Ngô vốn lúc trước còn muốn nghĩ không biết Tô Mộc Thu có phải dạng ẻo lả, sau nhiều năm chăm sóc, nay lại nhìn thấy chàng trai này dù đau đến mặt mày trắng bệch vẫn cắn răng kiên trì trị liệu, thậm chí khi đi ngủ lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh vì đau, không những đau lòng mà thật sự khâm phục nghị lực của anh.

Giải đấu thế giới kết thúc, Diệp Tu đã giải nghệ giờ thành nhàn rỗi, ngày nào cũng tới bệnh viện giúp Tô Mộc Thu trị liệu. Hoặc giúp đỡ trong quá trình phục hồi, hoặc đẩy xe lăn đưa người ra phơi nắng, hoặc đến giờ cơm thì đút người ăn,… tuy có vất vả nhưng lại giống như muốn đem hết sức để bù đắp cho mười năm trống vắng kia vậy.

Tô Mộc Tranh lúc đầu còn hay đến thăm anh mình, xong luôn bị hai người này làm cho mù mắt, hơn nữa mùa giải mới cũng đã bắt đầu, thành ra mỗi lần đến chỉ có thể vội tới vội đi mà thôi.

Dì Ngô sau khi hoàn thành phần công tác dài 10 năm này thì rảnh rỗi chẳng biết làm gì nên thường hay đến bệnh viện, mang theo canh hầm bồi bổ cho Tô Mộc Thu, mong có thể giúp thân hình gầy còm này nhanh trở về như trước. Vậy nên, trước khi có thể ăn cơm bình thường, Tô Mộc Thu mỗi ngày đều uống thêm canh của dì Ngô.

Nháy mắt đã sang đông, báo hiệu một năm nữa sắp qua đi, hôm đó vừa vặn là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng dì Ngô. Hơn ba giờ chiều, chồng dì ghé qua định đón dì về thì thấy vợ mình đang ngồi ghế đá trong vườn hoa của bệnh viện, cách đó không xa là hai người Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Diệp Tu đang ngồi xổm cạnh xe lăn của Tô Mộc Thu, tay nắm lấy tay người kia, ngẩng đầu nói gì đó. Tô Mộc Thu nghe xong thì ngẩn người một chút rồi trả lời gì đó khiến cả hai cười đến thoải mái.

Chồng dì Ngô ngồi xuống bên cạnh dì, nhìn hai người kia: “Thằng bé kia coi có vẻ hồi phục không tệ.”

“Ừm, Diệp Tu cũng vừa nói chờ thằng bé khỏe lên rồi cả hai cùng chơi game.”

Chồng dì Ngô trầm mặc một hồi lâu: “Thực ra, chuyện đấy không thể thành sự thật được, đúng không? Thể trạng của thằng bé, anh thấy, đừng nói được như người bình thường, đứng lên được đã mất rất nhiều thời gian rồi.”

Dì Ngô thở dài, quay lại nhìn chồng mình, nói: “Kì thực, Mộc Thu nó cũng biết. Dù Diệp Tu luôn bảo nó sẽ nhanh chóng khỏe mạnh trở lại nhưng thẳng bé thừa hiểu tình trạng của mình. Hôm trước Diệp Tu có nói riêng với em, Mộc Thu cũng không mong mình có thể hồi phục như cũ, chỉ cần không làm liên lụy đến hai người Diệp Tu là được.”

“Ừm… Anh nghe nói lúc Diệp Tu về nước có thưa với bố nó về chuyện người yêu này nọ. Khi nghe đến người kia không những là đàn ông mà còn chưa thể tự lo cho chính mình, ổng tức đến nỗi đập vỡ cả một bình hoa.”

“Thằng bé kể với gia đình sao? Rồi sao nữa?”

“Chuyện gia đình nhà người ta sao anh biết tường tận được, thôi, về nhà nào.”

“…Sáng nay bác sĩ có bảo tôi, số anh may lắm, thể trạng của anh, kiên trì thêm ba, bốn năm nữa là có thể được như người bình thường rồi. Đến lúc đó, chờ anh khỏe lên, chúng ta cùng vào game chém giết.”

“…Là chém giết hay gây họa cho thế giới đây? Mà cũng lâu rồi tôi chưa được nghe người ta mắng: “Đôi cẩu nam nam Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô nhất định chết không được tử tế”.”

“Vậy lần sau cho chúng nó có dịp mắng “Hai tên cẩu nam nam, mù mắt tui rồi” thì sao?”

“Được.”

Nắng chiều phủ lên thân hình hai người tuy đã gần 30 nhưng nét cười vẫn thủy chung dừng lại ở tuổi 18 năm đó.

-END-​
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#4
Tuôi biết khi tiếp cận mẫu fic này người ta phải nói chuyện mười ngón đan nhau, vậy là yêu rồi mà Tô Mộc Tranh ngộ ra qua các ngôn tình; hay những cái hôn một chiều đầy ưu tư, cứ như qua một cử chỉ ấy truyền hết cho người kia những lời cần nói, mà nửa lời đáp lại cũng không biết khi nào mới nhận được; hay cảnh hai người nói cười thoải mái ở đoạn kết, làm cảm giác như không gian trở nên trong trẻo, bừng sáng đến át cả ánh tà dương kia...

Chianti bất tài, không cảm nổi ý chính của tác phẩm, vì xuyên suốt là một tình yêu thủy chung mà mảnh liệt hòa cùng sự hi sinh của biết bao nhiêu người. Đề tài này quá khó.

Đành chọn cái dễ dễ...
Tối hôm đó, lúc gần 0 giờ đêm, dì Ngô đang chuẩn bị về nhà thì thấy Diệp Tu lặng lẽ bước vào phòng bệnh, đem cúp cùng huy chương để lên gối của Tô Mộc Thu.
Cảnh này đi đâu cũng có thể bắt gặp, cứ tồn tại những con người quan hệ mật thiết với nhau, cùng chung chi hướng, sau đó không may một người không thể đi tiếp con đường kia nữa, người con lại luôn gánh thêm một gánh nặng: bước thay luôn phần của người kia.

Trên con đường khỏa lắp ước mơ cho cả hai người... tủi lắm. Tủi vì cứ nhớ lại chuỗi ngày cùng bước, có người hỗ trợ, mà giờ trống vánh quá thể, tài trí của người - một mình ta sao có thể bù đấp nổi. Mà cầm cúp, cầm thành tích đến nơi người lại càng tủi. Vui được mấy phần? Đã cảm thấy niềm vui đó không trọn vẹn - phải chi có anh cùng tôi thì tốt biết bao... Căn bản một khi đã chấp nhận bước tiếp con đường cho cả hai người, là đã chấp nhận một nổi bất hạnh. Chẳng qua nổi bất hạnh này lại không thể chối từ.
Trận đấu kết thúc, dì Ngô nhìn Diệp Tu và Tô Mộc Tranh trên TV, lại quay qua nhìn Tô Mộc Thu đang cười đến vui sướng, hỏi: “Cậu không thấy tiếc sao? Tôi nghe nói cậu vốn cũng là một cao thủ.”

Tô Mộc Thu lắc lắc đầu: “Còn có Diệp Tu mà.”

Chuyện anh không làm được đã có Diệp Tu làm thay mà Vinh Quang của bọn họ vốn vẫn là cùng nhau.
Anh cũng có đấu chí riêng của mình mà. Anh có thật là không thấy tiếc không?

Mình xưa giờ chỉ chơi một mình, bạn bè qua game online có thân cở nào cũng chỉ đến rồi đi, nói trắng ra là chán lắm. Có đánh ra thành tích gì hay ho cở nào đi nữa cũng chả biết khoe với ai, vui một mình rồi lại thở dài. Cho nên Diệp vẫn có Tán để chia sẽ niềm vui, chính là động lực cùng một sự an ủi rất lớn trong sự nghiệp lẻ loi của mình. Hơn những kẻ lẻ loi ngay từ đầu.

Diệp cứ đánh, truy cầu quán quân cho cả hai người, thỏa mãn đấu chí của cả hai người, nhọc cở nào đến khi cầm cúp lên cũng đều xứng đáng. Chỉ cần người cố gắng tin niềm vui đó sẽ đến được với người ở lại cổ vũ. Mọi khó khắn đã vượt qua, mọi tủi nhục đã gánh chịu, đều thật đáng công.~

Còn những người chơi solo quá đổi bình thường trong đời, chả ai biết mặt đặt tên, ngày ngày miệt mài đủ thể loại game, chả để làm gì, mười mấy năm không lẽ chỉ để tìm câu trả lời cho câu hỏi: Cố như vậy để làm gì?
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#5
Chianti bất tài, không cảm nổi ý chính của tác phẩm, vì xuyên suốt là một tình yêu thủy chung mà mảnh liệt hòa cùng sự hi sinh của biết bao nhiêu người. Đề tài này quá khó.
Haha, dăm ba vụ này để fangei tụi t là được rồi =))))

Anh cũng có đấu chí riêng của mình mà. Anh có thật là không thấy tiếc không?
A~ Rất mừng là người để ý câu đó đấy. Lúc t edit fic này, câu đấy là tốn nhiều thời gian nhất. Bởi vốn dĩ tác giả viết nó với một tâm thế tốt đẹp còn mình đọc chỉ thấy buồn. Vốn là Vinh Quang của 2 người, giờ chỉ thể đứng nhìn, vẫn nên là buồn ha?

Đoạn cuối không dám nói gì vì không phải người trong giới, nhưng dù là ở đâu, chuyện chia tay lúc nào cũng thật buồn.
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#6
Đoạn cuối không dám nói gì vì không phải người trong giới, nhưng dù là ở đâu, chuyện chia tay lúc nào cũng thật buồn.
À, đừng nói. Dạo này người người nhắc chuyện nữ chơi game rồi game thủ nữ, tùm lum chuyện riêng. Thêm 2 người nào đó show ân ái mù mắt làm tự nhiên thấy nghi ngờ về tình trạng của mình hơn bao giờ hết - mới than ra một câu như vậy. Chứ xưa giờ mình chả để ý chuyện bạn bè chơi chung hay chuyện chia ly lắm, một phần vì solo kinh niên phần còn lại vì cứ nói đến game online thì lại ngầm hiểu điều đó là lẽ thường tình.

Mà bình thường mình cũng chả muốn đề cập chuyện chơi game hay các thể loại phần cứng phần mềm, chỉ khi cần ví dụ thì mình mới nói vào sự nghiệp game của mình, cũng như game khác ngoài Vinh Quang một ít. Thành ra mình không chêm một lời nào vào box Cảm nhận của một đứa cày game nhiều riết nghiện về bố của game PC - Vinh Quang hay Glory. Nói ra chả ai hiểu về nó thì nói làm gì _ _''.

Cho nên Dù Nhỏ đại thần cứ tác nghiệp edit và viết fic, đừng chơi gameee. Đừng để Lá dụ.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#7
Thêm 2 người nào đó show ân ái mù mắt làm tự nhiên thấy nghi ngờ về tình trạng của mình hơn bao giờ hết
:vỗ vai:
Thành ra mình không chêm một lời nào vào box Cảm nhận của một đứa cày game nhiều riết nghiện về bố của game PC - Vinh Quang hay Glory. Nói ra chả ai hiểu về nó thì nói làm gì _ _''
:oops::oops::oops: Thực ra chị Lá mong người vô đó lắm đấy. Trong đó là bàn nghiêm túc hẳn nên t nghĩ sẽ ko đến mức chẳng ai hiểu đâu.
Cho nên Dù Nhỏ đại thần cứ tác nghiệp edit và viết fic, đừng chơi gameee. Đừng để Lá dụ.
Riêng về cái chuyện chơi game thì người ko cần lo đâu. Anh t sau 1 hồi đầu độc còn phải từ bỏ vì con em quá tàn nên chắc cả đời này t chỉ ngồi coi người khác chơi hoy.
À, người đừng gọi t đại thần, t chưa lập đền thờ cho người thì thôi, người gọi t đại thần làm chi
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#8
:oops::oops::oops: Thực ra chị Lá mong người vô đó lắm đấy. Trong đó là bàn nghiêm túc hẳn nên t nghĩ sẽ ko đến mức chẳng ai hiểu đâu.
À... thì cũng đúng là có những chuyện mình rất muốn thêm thắt ở trỏng, nhất là post mới nhất của chủ thớt đó về vụ chơi dzâm này nọ. Mình thì định vào sửa, nhưng khi vào game check tài khoảng của bạn ấy thì thấy hạng còn thấp, mình không muốn làm hỏng thế giới quan của bản về game với cái nhìn của người trên bản 4 bậc được (LoL chỉ có 6 mức hạng, bản áp chót, mình áp top _ _'' nhận định về game khác nhau xa lắm)... Nên thôi. Cộng thêm giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, do lười là chính :v. Đành phụ mong mỏi của Lá rồi.
À, người đừng gọi t đại thần, t chưa lập đền thờ cho người thì thôi, người gọi t đại thần làm chi
Nah~ làm gì cũng không ngăn mình nói lên sự thật được. Thôi thì chấp nhận đi cho con dân vui. Đọc truyện đại thần edit/viết cứ như đọc Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân ấy, hoa mĩ từ tình tiết đến câu chữ đều được đưa lên đỉnh điểm (này cũng là mấy lời định cảm cho đoạn xử tử trong Lá phong và hoa anh đào.) Chữ mình viết còn vụng và kém chán, thiên về bối cảnh lý tính trong game là chính.
 
Last edited:

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#9
Mịa, người con đọc truyện cảm động 1 chút là khóc, bởi vậy sợ đọc tán tu muốn chết, mà hôm nay não co kiểu gì mà chui vô đọc (╥_╥)(╥_╥)(╥_╥)(╥_╥) khóc thành dòng sông, moá, cảm động óa óa óa!!
 

Tô Tô

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
41
Số lượt thích
71
#10
Mỗi lần điều gì liên quan đến Tán Tu đặc biệt là Tô Mộc Thu là t khóc như chưa từng được khóc vậy, ><
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

Jellyfish

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
174
#12
Êu...ấm quá ta ơi, kết quả này cũng coi như là minh chứng câu nói đợi chờ là hạnh phúc rồi ah. Chúc mừng Tán Tu lại về bên nhau, chúc mừng tác giả về bộ fic hay phê người này ?
 

Bình luận bằng Facebook