- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[Oneshot TCCT] Trở Về (1)
Pairing: Tán Tu
Author: layuu@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.Pairing: Tán Tu
Author: layuu@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
Dì Ngô đã làm hộ tá ở bệnh viện này hơn 20 năm có lẻ rồi. Chỉ là trong hơn 20 năm này, có đến một nửa thời gian đều chỉ để chăm sóc một bệnh nhân.
Bệnh nhân này là một người sống thực vật.
Về việc vì sao dì Ngô lại chấp nhận chăm sóc người này là cả một câu chuyện dài. Khi đó dì vừa mới về làm dâu một nhà giàu, hai tháng liền chỉ có ăn không ngồi rồi, người quen làm lụng vất vả giờ nhàn rỗi liền cảm thấy khó chịu, cuối cùng dì quyết định thuyết phục chồng cho mình tiếp tục làm hộ tá ở bệnh viện. Ngay sau đó dì đã gặp hai đứa trẻ đang bàn với bác sĩ về chuyện hộ tá.
Dì Ngô lúc ấy cũng đã làm trong bệnh viện hơn chục năm, bác sĩ đều quen mặt dì cả. Vừa thấy dì tới, bác sĩ liền nói:
“Dì Ngô đây làm hộ tá ở chỗ này khá lâu, rất có kinh nghiệm đấy, không ngại thì hai đứa cùng dì nói chuyện thử xem.”
Dứt lời, bác sĩ gật đầu với hai bên một cái liền vội vàng rời đi.
Dì Ngô lúc này mới có thời gian xem xét hai đứa trẻ trước mặt: là một nam một nữ, cô bé kia có vẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành; tinh thần cả hai đều không được tốt lắm, thậm chí còn khá xấu.
“Bệnh nhân cần tôi giúp là ai vậy?”
Dì Ngô cười cười, lên tiếng phá tan sự im lặng.
Cậu trai kia suy nghĩ một lát liền thở dài nói: “Bạn của cháu, hiện đang sống thực vật.”
Mấy ca bệnh như “liệt giường” hay “sống thực vật” đều rất vất vả, hộ tá bình thường muốn tránh còn không kịp. Dì Ngô cũng không khác mấy, vừa nghe thấy mấy chữ kia, trong đầu đã suy nghĩ tìm cách chối từ.
Cậu trai hình như lại không hề phát hiện biểu hiện của dì Ngô, dẫn dì tới phòng bệnh, mắt dán xuống hàng lang, lại có phần lo sợ mà theo sát dì Ngô kể chuyện:
“Cháu không biết cậu ta khi nào thì tỉnh, dì cũng không cần phải chăm cậu ấy đến lúc đó, chỉ là trong khoảng thời gian này mong dì cố giúp một tay. Chuyện tiền nong cháu không dám hứa trước, dù sao công việc của cháu cũng mới bắt đầu mà vẫn còn em ấy.”
Bọn họ đến trước một phòng bệnh đơn, cậu trai kia bèn đẩy cửa vào, dì Ngô nhìn thấy bên trong một thiếu niên nữa sàn sàn tuổi cậu ta, gương mặt lại có vài phần giống với cô bé vẫn luôn đi bên cạnh.
Cậu trai im lặng một lúc rồi quay qua báo giá tiền với dì Ngô, lại nói tiếp: “Cháu biết giá này không quá tốt, dì cứ suy nghĩ đi.”
Giá ấy cũng nằm ở khoảng giữa giá hộ tá lúc bấy giờ, dì Ngô do dự một chút bèn hỏi: “Hai đứa vẫn còn nhỏ, xảy ra chuyện như thế này sao không gọi cha mẹ tới?”
Lời mới thốt ra, hai đứa đều sững lại. Cuối cùng là cô bé lên tiếng giải thich: “Cháu với anh cháu đều là trẻ mồ côi.”
Dì Ngô ngẩn người, đưa mắt nhìn ngắm hai đứa trẻ lần nữa, rốt cuộc mềm lòng tiếp nhận ca bệnh này.
Hơn mười tuổi, người khác còn đang được người trong nhà nâng niu chiều chuộng, vậy mà chúng… Dì Ngô khi đó là vì thương hai đứa trẻ trước mặt mà không hề nghĩ rằng, một lần chấp nhận như vậy liền kéo dài hơn mười năm.
Về sau, qua vài lần trò chuyện dì Ngô biết được cậu trai kia tên Diệp Tu, cô bé là Tô Mộc Tranh, còn người anh trai của Tô Mộc Tranh đang nằm trên giường bệnh là Tô Mộc Thu, năm nay mười tám tuổi.
Cô bé ngay từ khi còn nhỏ đã sáng đến trường, tối quay về bệnh viện phụ giúp dì Ngô chăm sóc anh trai. Sức cô bé còn yếu, chưa thể tự mình đem bệnh nhân lật lại, chỉ có thể dùng khăn mặt lau người anh mình. Những khi nhàn rỗi thì nhẹ nhàng mát-xa tay cho anh trai.
Cô bé nói, anh cô muốn làm game thủ chuyên nghiệp nên phải giữ gìn hai tay thật tốt, đợi đến khi anh tỉnh còn cùng Diệp Tu đi thi đấu.
So với Mộc Tranh thì số lần dì Ngô gặp Diệp Tu ít hơn nhiều lắm. Dường như ngày nào cậu ta cũng bận việc, chỉ có đến khuya mới tìm cách trốn bác sĩ trực rồi im lặng ngồi cạnh giường bệnh Tô Mộc Thu, vừa xoa nắn tay người kia vừa nhỏ giọng kể chuyện hôm nay.
Dì Ngô mấy lần ở lại trực đêm khi tỉnh lại đều thấy Diệp Tu ngồi bên giường bệnh, nắm lấy cánh tay không truyền dịch của Tô Mộc Thu, ngủ không được tốt lắm.
Chồng dì Ngô chẳng thích thú gì việc dì đi trực ca đêm, hai người cãi nhau mấy lần, cuối cùng ông vẫn phải thỏa hiệp. Về sau, những khi tiện đường, ông cũng ghé qua bệnh viện, có khi còn mua cho Tô Mộc Tranh chút điểm tâm.
Tô Mộc Tranh trở nên rất quý người chú này, Diệp Tu thì ngược lại, hoàn toàn không muốn gặp ông. Dì Ngô phát hiện mỗi lần chồng dì nhìn thấy Diệp Tu, thằng bé đều trốn ra ngoài hút thuốc.
“Tiểu Diệp tính tình hiền lành, anh làm cái gì để nó nhất quyết không chịu gặp vậy?”
“Chắc là sợ anh về thông báo với ông già nó. Anh từng nghe nói, con trai lớn nhà họ Diệp bỏ nhà đi bụi, còn tưởng là đứa bốc đồng, ai ngờ lại sâu sắc tình nghĩa đến vậy.”
Nói xong, chồng dì Ngô hơi nhìn về phía cậu trai đang nằm trên giường bệnh.
Khi đó dì Ngô chưa hiểu hết ý tứ trong lời ông, thậm chí cũng chẳng để ý rằng chồng mình có quen biết cha Diệp Tu, dì chỉ đơn giản nghĩ ông nói vậy là do thấy Diệp Tu vừa kiếm tiền chữa bệnh cho bạn lại một tay chăm sóc em gái bạn mình lớn lên.
Tô Mộc Thu nằm trên giường bệnh liền một năm không có động tĩnh gì. Một hôm, bác sĩ gọi Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh tới nói rằng, người sống thực vật sau một năm mà không tỉnh lại thì rất có khả năng sẽ vĩnh viễn như vậy, cả hai nên chuẩn bị tâm lý trước.
Dì Ngô nhớ rõ, sau khi nghe xong, Diệp Tu bèn nhờ dì chăm sóc Tô Mộc Tranh đang khóc, còn mình thì đứng cạnh giường bệnh đến nửa giờ.
Tối hôm đó, lúc gần 0 giờ đêm, dì Ngô đang chuẩn bị về nhà thì thấy Diệp Tu lặng lẽ bước vào phòng bệnh, đem cúp cùng huy chương để lên gối của Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu lúc này cũng đã bắt đầu trở nên da bọc xương, gò má vốn có chút thịt giờ trũng sâu, hơn nữa lại còn đang trong thời kì phát triển, cả người giống như bị kéo dài ra, cao cao gầy gầy, thực sự rất khó coi.
Dì Ngô nhìn thấy Diệp Tu thành thục đem các ngón tay Tô Mộc Thu hoạt động, cuối cùng nắm lên tay người kia, nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa lồng vào ngón áp út của Tô Mộc Thu – đôi bàn tay vốn rất đẹp, giờ vì gầy đi mà có phần kì dị, nhẫn đeo vào nhìn như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Buổi đêm yên tĩnh, Diệp Tu dù đã nhỏ giọng nói nhưng dì Ngô vẫn nghe rõ.
“Nhìn này, tôi đã giành được quán quân cho anh rồi đây. Nhẫn này cho anh mượn đeo, nhớ trả tôi đó.”
“Mau tỉnh lại đi, mới một năm đã gầy thành cái dạng gì rồi, anh cứ như này, chúng ta giành quán quân kiểu gì?”
“Mộc Tranh sống rất tốt, chỉ là không thích học, cứ ồn ào bảo lớn lên sẽ cùng tôi thi đấu. đó. Nói trước, đây không phải do tôi dạy hư em ấy!”
“Liên Minh vẫn rất thú vị, anh mau tỉnh lại đi, ngủ lâu như vậy cẩn thận thành lão già ngốc đó.”
Đột nhiên, Diệp Tu ngừng nói. Cậu ta đưa tay sờ sờ gương mặt gầy yếu của Tô Mộc Thu rồi lại cúi đầu lẳng lặng nhìn người kia. Một lúc sau, cậu chống một tay xuống đệm rồi ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô nẻ của Tô Mộc Tu.
Khung cảnh này để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng dì Ngô, tại phòng bệnh không ánh sáng đèn điện, chỉ có ánh trăng phủ lên hai bóng người mờ mờ tỏ tỏ, một thiếu niên mới 19 tuổi im lặng ngồi ở mép giường bệnh, tay nắm chặt lấy một bàn tay khác chưa hề cử động suốt một năm nay, cứ nắm chặt như vậy, tựa như muốn khoảnh khắc ấy kéo dài vĩnh viễn.
Dì Ngô xúc động đến mức về nhà rửa mặt chuẩn bị đi ngủ xong mới bất chợt nhận ra, Diệp Tu và Tô Mộc Thu… không phải cùng là con trai sao?
Biết được điều này làm cho dì Ngô, trong suốt một khoảng thời gian dài, không biết làm thế nào để đối mặt với hai thiếu niên ấy. Dì chỉ là một phụ nữ bình thường, tuy biết trên đời có đồng tính luyến ái nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt. Thậm chí có lần dì còn nghĩ rằng, chẳng lẽ cậu bé Tô Mộc Thu nằm trên giường bệnh kia lại là dạng ẻo lả?
Diệp Tu cũng lấy làm khó hiểu, dì Ngô mọi khi đều hết sức nhiệt tình gần đây lại có cảm giác dì trốn tránh mình, chẳng lẽ là đến kì?
Dì Ngô cũng không phải người biết giữ bí mật, sau vài ngày rối rắm vẫn là tìm chồng kể chuyện. Chồng dì bất đắc dĩ nói: “Chuyện này anh đã từng nói qua,
tưởng là em hiểu rồi.”
“Anh mới đến phòng bệnh có vài lần đã biết?”
“Có gì khó đâu? Em xem, ánh mắt của thằng bé họ Diệp nhìn đứa kia khác hẳn với chúng ta, người có gầy đến thế nào trong mắt nó cũng thành Tây Thi.”
Dì Ngô về sau có hỏi qua Tô Mộc Tranh, cô bé cũng nói rằng, mình đã sớm biết quan hệ giữa hai người anh này. Trước kia khi ba người ở cùng nhau, có lần cô dậy đi vệ sinh buổi đêm thì thấy anh mình nắm tay Diệp Tu. Lúc ấy cô vẫn chưa hiểu rõ mọi sự, chỉ biết trong truyện ngôn tình có viết, mười ngón đan nhau, vậy là yêu rồi.
Trong ba năm Tô Mộc Thu sống thực vật, Diệp Tu giành được ba quán quân. Đêm chung kết nào dì Ngô cũng thấy Diệp Tu ngồi bên giường Tô Mộc Thu, chia sẻ với người kia niềm vui chiến thắng.
Chăm sóc Tô Mộc Thu một thời gian, dì Ngô ít nhiều cũng biết về giới game thủ, thậm chí còn vài lần cùng Tô Mộc Tranh xem Diệp Tu thi đấu. Dì Ngô biết Diệp Tu rất giỏi, tuy không rõ giỏi đến mức nào trong giới chuyên nghiệp nhưng để một tay đảm đương các loại phí chữa trị cho Tô Mộc Thu, một tay nuôi lớn Tô Mộc Tranh nên người thì chỉ có thể nói là vô cùng giỏi.
Vào năm thứ tư Tô Mộc Thu sống thực vật, Tô Mộc Tranh tốt nghiệp cấp 3, tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi được tổ chức trong phòng bệnh nhỏ nhỏ này.
Tô Mộc Tranh thổi nến xong thì ôm chặt lấy Diệp Tu, cậu nhóc xem chừng chưa từng ôm nữ sinh nào bao giờ, tay cứ để lơ lửng hồi lâu mà không biết làm thế nào: “Này này, em làm thế này coi chừng Mộc Thu tỉnh lại, đập anh một trận bây giờ.”
“Không sao đâu, anh em sao nỡ đánh anh.”
Lúc dì Ngô đi vào phòng thì thấy một Diệp Tu ngượng ngùng gãi đầu cùng một Tô Mộc Tranh tủm tỉm cười ăn bánh ngọt.
Sau đó Diệp Tu ngồi bàn chuyện với dì Ngô. Chả là Tô Mộc Tranh muốn tiến vào Liên Minh như Diệp Tu nên cậu đang muốn tìm một hộ tá nữa, coi như hỗ trợ dì. Nhưng mấy người tìm về đều không tận tâm bằng một phần năm dì Ngô. Cuối cùng dì khoát tay bảo, một mình dì là được rồi.
Lại năm năm nữa trôi qua, Tô Mộc Thu vẫn chưa tỉnh lại. Anh không còn cao lên nữa, Diệp Tu đo thử, khoảng 1m82. Diệp Tu đo xong liền không ngừng càu nhàu: “Lớn lên sao cao vậy, cao quá không cẩn thận suy dinh dưỡng mất.”
Do người cao lên nên Tô Mộc Thu gầy đến đáng sợ, cả người gầy rộc đi nhìn không khác gì một khung xương được bọc một lớp da mỏng.
Dì Ngô vẫn không có con. Chăm sóc Tô Mộc Thu gần tám năm trời, dì cũng dần xem anh như con mình. Đôi lúc dì từng nghĩ, đứa nhỏ bất hạnh này sẽ có thể tỉnh lại không?
Năm thứ tám Tô Mộc Thu sống thực vật, Diệp Tu giải nghệ.
Tối hôm đó, dì Ngô thấy cậu ngồi ở mép giường Tô Mộc Thu, cầm tay người kia đặt lên trán mình.
Hồi lúc, dì Ngô nghe thấy cậu khẽ nói: “Thật xin lỗi, không giữ được Khước Tà.”
Dì Ngô biết “Khước Tà” kia là vũ khí chính tay Tô Mộc Thu làm cho Diệp Tu. Nghe nói trong ba lần quán quân kia, vũ khí này có công rất lớn.
Hai năm sau đó, Diệp Tu vừa đi gây họa trên game vừa lập chiến đội mới. Sau đó lại một lần nữa mang nhẫn quán quân về. Chẳng lúc đeo nhẫn cho Tô Mộc Thu, tay Diệp Tu đều run run.
Dì Ngô khi ấy mới nhận ra, game thủ chuyên nghiệp cũng chỉ là chén cơm khi tuổi trẻ mà Diệp Tu đã cố gắng suốt mười năm nay. Thiếu niên còn nhiều ngây ngô ngày mới gặp giờ đã trở thành một người trưởng thành.
Và đã đợi Tô Mộc Thu suốt mười năm trời.
Mùa giải thứ mười kết thúc, Diệp Tu giải nghệ về nhà. Trước khi về cậu ta còn ghé qua bệnh viện. Chiều hôm ấy, cậu ngồi ở mép giường Tô Mộc Thu, cúi đầu hôn lên gò má xương xương của người kia: “Anh đây phải về nhà, sắp tới có thể không tới đây thăm anh được.”
Cậu cầm lấy tay Tô Mộc Thu, làn da sau nhiều năm không nhiễm ánh nắng trở nên tái nhợt, có thể thấy rõ mạch máu bên dưới.
“Sinh nhật mấy năm nay đều không ước gì, không biết gộp lại có tăng hiệu lực không?” Diệp Tu cười cười. “Ước gì lúc tôi về, có thể thấy anh mở mắt nhìn tôi.”
Nói xong cũng không để ý dì Ngô còn ở bên đã cúi xuống hôn môi Tô Mộc Thu.
Diệp Tu vừa đi, chồng dì Ngô liền tới. Nghe dì kể chuyện, ông nhìn Tô Mộc Thu đang nằm trên giường bèn thở dài: “Thằng bé họ Diệp này, không ngờ lại sâu sắc tình nghĩa đến vậy, cũng đã mười năm rồi.”
Ngày đó, bọn họ đều không chú ý rằng, mắt Tô Mộc Thu, vốn luôn bất động suốt bấy lâu nay, giờ lại cử động rất nhỏ.
-T.B.C-
Last edited: