- Bình luận
- 83
- Số lượt thích
- 656
15
【O】
“Ban nãy bị anh hù chết.”
“… Em giận hả?”
“Hơi hơi.”
Khưu Phi trả lời như thế, trên mặt lại ngập tràn nét cười trong trẻo ngây ngô.
Thoạt nhìn không hề thấy có vẻ gì là tức giận, chẳng bằng nói là tâm trạng tốt đến cực điểm, trong đôi mắt đen thăm thẳm tựa màn đêm là một hồ ánh sáng chan chứa dịu dàng, phảng phất như một giọt thuỷ ngân dưới ánh trăng khuya.
Nhịp tim còn chưa kịp khôi phục chỉ số bình thường, ngoài mặt thoạt trông có vẻ bình tĩnh vững vàng, nhưng hai người vừa xác nhận một sự thật nào đó làm sao mà mang tâm trạng thản nhiên cho được.
Người yêu.
Một từ đủ xa lạ với bất cứ ai trong hai người, lại là một mối quan hệ mới tinh mà họ cùng nhau bước tới trong đêm hè này.
Kiều Nhất Phàm còn đỡ, Khưu Phi mới đúng là hoàn toàn không hề chuẩn bị. Suy cho cùng thì trước đêm nay, có cho cậu nhiều dũng khí hơn nữa cũng không dám mong ước xa vời rằng một ngày này sẽ đến. Chẳng phải là không khát vọng, hoặc nên nói rằng sự thật hoàn toàn trái ngược, chính là vì khát vọng cực kì mãnh liệt, mới lo lắng rằng bản thân mình đã quá mức tham lam.
Đòi hỏi của con người là vô tận, nếu đã không hề tự tin vào chính mình, vậy thì chẳng bằng nghiêm khắc kiềm chế bản thân trước khi kịp để lộ ra lòng tham không đáy xấu xí.
Đương nhiên, khi ấy một nỗi băn khoăn vẫn đè nặng lòng Khưu Phi hơn so với điều cậu khao khát: đơn giản chỉ là không hi vọng làm người này phiền não mà thôi.
Không gần gũi quá phận, không mạo muội quấy rầy, tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi khiến người ấy phải khó xử hay khổ sở. Đối với Khưu Phi, chỉ cần cậu một mực thích Kiều Nhất Phàm, thì đây là chuyện mà cậu phải làm bằng bất cứ giá nào.
Cậu vốn thật sự đã tỉnh ngộ cả rồi. Cậu tốn thật nhiều thật nhiều thời gian, tốn vô vàn công sức, tự hỏi hết lần này đến lần khác, nghĩ ngợi, đặt mình vào hoàn cảnh của Kiều Nhất Phàm, ra sức khiến cho phần tình cảm này chiếm được một điểm giới hạn ổn định trong lòng mình.
Quá trình này nhất định đau đớn, không ngừng dồn nén tình cảm của chính mình, bóp chết đi hết thảy những suy nghĩ không nên tồn tại, những ý tưởng mà cậu cho rằng chúng vượt quá thân phận. Dù không muốn, cảm xúc cũng khó tránh khỏi trở nên tiêu cực, vùng vẫy giữa khát khao được gần gũi và lí trí kêu gào phải nhẫn nại, để rồi nhận ra khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa xôi.
Thế nhưng giờ đây…
Từ nay về sau sẽ không bao giờ phải quay về những cảm xúc ấy nữa.
Nhận thức này chỉ mới lướt qua trong tâm trí, đã đủ để Khưu Phi thấy hạnh phúc khôn cùng, cũng đồng thời sinh lòng cảm kích,
Tản bộ một vòng rồi trở lại con đường nhỏ trong vườn hoa khách sạn, Kiều Nhất Phàm thoáng tò mò đánh giá Khưu Phi “hơi hơi” giận đi cạnh bên mình, rồi cậu cúi đầu, nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không thuộc về bản thân đang truyền tới từ những kẽ ngón tay, Kiều Nhất Phàm chớp chớp mắt, thử kéo kéo bàn tay đang nắm lấy mình của Khưu Phi.
“Sao vậy?” Khưu Phi quay đầu nhìn cậu.
“Không có gì.” Kiều Nhất Phàm thành thật nhún vai, “Thử gọi em thôi mà.”
“Hả?”
Phát hiện người kia nhìn mình bằng vẻ mặt nghi ngờ, Kiều Nhất Phàm cảm nhận được nơi ngón tay và lòng bàn tay tương giao bỗng bị nắm chặt hơn, không thể không cong môi bật cười thành tiếng.
“… Cười cái gì? Anh lạ ghê.”
“Em mới lạ đó.”
“Em lạ làm sao?”
“Có ai kêu là hơi hơi giận mà?”
“…”
Nhìn vẻ mặt Khưu Phi cứng đờ trong chớp mắt, Kiều Nhất Phàm cảm thấy tâm trạng vui vẻ nơi đáy lòng mình đã sắp tràn ra tới nơi rồi, mặt mày lẫn khoé môi đều nhuộm ý cười, mười ngón tay đan cũng siết lấy nhau càng thêm chặt chẽ.
Chỉ cần ở bên người mình thích, dù hơi thẹn thùng, nhưng dù là nhìn cái gì, nói lời nào, nghĩ đi đâu, cũng không nhịn được mà thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.
Chỉ cần sóng vai cùng bước như vậy thôi, đã không tự chủ được muốn mỉm cười, rồi lại càng nhích tới gần người kia thêm một chút.
Trải nghiệm trước nay chưa từng có, mới mẻ khôn xiết và khó lòng tưởng tượng nổi.
Trở lại sảnh lớn của khách sạn thì đã gần ba giờ rưỡi sáng.
Khưu Phi lấy di động ra liếc nhìn thời gian một cái, lòng thầm nhủ phải đặt một phòng đơn ở tạm hết đêm nay rồi, chẳng ngờ Kiều Nhất Phàm giống như biết được cậu đang nghĩ gì, chủ động kéo cậu đi về phía thang máy.
“Rắc rối như vậy làm gì, đi với anh đi.”
Nhìn nét cười ấm áp của Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi thoáng ngây ra, phản ứng lại mới thấy hai người đã đứng trong thang máy mất rồi. Duỗi tay nhấn nút tầng mười, Kiều Nhất Phàm kiên nhẫn giải thích cho cậu.
“Gần đây anh hơi dễ mất ngủ, lần nào đánh sân khách chị Trần cũng đặt riêng một phòng đơn cho anh — a có điều giường lớn lắm, hai người nằm thì chen một xíu là được.”
Mặc dù rất để ý “chen một xíu” là chen kiểu gì, nhưng lần đầu tiên nghe nói người kia bị chứng mất ngủ, rốt cuộc Khưu Phi vẫn quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của Kiều Nhất Phàm hơn, vậy nên cậu không khỏi cúi đầu sát lại gần thêm đôi chút, vừa nghiêm túc vừa lo âu hỏi: “Mất ngủ là chuyện gì? Vì sao chưa từng nghe anh nói tới?”
“Thì từ hồi đánh vào vòng chung kết đó…” Dường như lúc này mới ý thức được chính mình đã lỡ miệng, Kiều Nhất Phàm ảo não gãi gãi đầu, ánh mắt hơi tránh né, “Anh nghĩ đến em cũng rất bận, vậy là không nói với em.”
“…” Khưu Phi mang vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, cuối cùng gằn ra từng chữ một, “Lần trước anh bị cảm đã hứa với em chuyện gì?”
“Lần trước bị cảm? Lần tháng Một hả, a…”
“… Hồi tháng Một anh bị cảm à?”
“Không, không có, cũng không phải, chỉ hơi nhiễm lạnh thôi ấy mà.”
“…” Lại bị nhìn chằm chằm.
Thấy vẻ mặt Khưu Phi nghiêm túc đến mức hơi đáng sợ, Kiều Nhất Phàm chột dạ quay đầu đi không dám nhìn người kia, nhưng cậu có thể cảm giác được bàn tay mình bị từ từ siết lấy càng thêm chặt chẽ, rồi nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
“Lần sau mà còn giấu em, thì không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy nữa.”
“Xin lỗi mà…”
“Biết sai là được.”
“Em giận hả?”
“Không có.”
Ngẩng đầu nhìn về người kia, thấy được sườn mặt hơi hơi căng ra của Khưu Phi trong dự đoán, những đường nét trên mặt thoạt nhìn còn muốn sắc bén lạnh lẽo hơn so với mọi ngày, trông tựa như chẳng vui vẻ gì cho cam.
Đây mới đúng là “hơi hơi giận” thật nè. Kiều Nhất Phàm lơ đãng nghĩ, rồi lại thấy có chút buồn cười.
Nên nói là cậu ấy không thẳng thắn, hay là quá chính trực đây?
Dù sao thì tương lai còn dài, những điều mình không biết, chờ sau này từ từ tìm hiểu hết vậy.
“Cười gì mà cười, có biết sai chưa hả?”
“Biết biết, anh sai rồi.”
Ra khỏi thang máy, Kiều Nhất Phàm dẫn Khưu Phi đi xuyên qua hành lang dài vắng tanh, giờ đây chỉ có ánh đèn trên lối đi chung này là còn sáng, tiếng bước chân bị thảm sàn nuốt trọn, càng tôn lên vẻ tĩnh mịch của đêm khuya.
Đoán chừng là do lòng rốt cuộc vẫn thấy chột dạ, Khưu Phi chẳng hề nói một lời nào cho đến tận khi đã đứng trước cửa phòng. Phải biết rằng cả cái tầng này toàn là đội viên chiến đội Hưng Hân đó, nếu thật sự bị một tên không cẩn thận nào đó bắt gặp Khưu đội của Gia Thế nửa đêm canh ba theo sau đội trưởng nhà mình cùng chui vào một phòng đơn… Cảnh tượng đó đẹp quá, Khưu Phi không dám nghĩ tới.
Nhìn Kiều Nhất Phàm trôi chảy quẹt thẻ, mở cửa phòng, lúc này Khưu Phi mới nhớ ra hình như mình vừa bỏ qua một vấn đề cực kì khủng khiếp.
… Từ từ thế này là muốn qua đêm với nhau hả?! Chung một phòng?
Không không, đâu chỉ chung một phòng — còn chung một giường hả?!
Lòng Khưu Phi nổi giông dậy sóng chỉ trong giây lát, kinh sợ đan xen. Lúc chưa ý thức được thì chuyện này vẫn bình thường, một khi bản thân mình đã nhận ra, cõi lòng bắt đầu thay đổi đến nghiêng trời lệch đất hệt như phản ứng hoá học, hơn nữa còn rất khó bình tĩnh nổi trong phút chốc.
Dẫu sao cũng sắp ngốc bên nhau cả một đêm đó, Khưu Phi không rõ Kiều Nhất Phàm bị mất ngủ đến mức nào, ít nhất cậu không hề dám chắc đêm nay mình có ngủ được hay không.
Tuy đã quen biết từ rất lâu, cũng thân thuộc lẫn nhau vô cùng, nhưng trải qua đêm nay, bản chất quan hệ giữa hai người đã thay đổi rồi. Nếu là người yêu, sao có thể cùng qua đêm chung một phòng mà không suy nghĩ miên man cho được? Huống chi Khưu Phi hiểu rất rõ, rốt cuộc là mình thích Kiều Nhất Phàm đến mức độ nào, tình huống thế này quả thật là thách luôn bậc quân tử ôm gái cả đêm mà lòng không loạn như Liễu Hạ Huệ cũng không bình tĩnh nổi (1), quá tra tấn rồi.
Rốt cuộc anh ấy nghĩ thế nào vậy…
Nhìn bóng dáng Kiều Nhất Phàm bước vào phòng như thể đó chẳng phải chuyện to tát gì, Khưu Phi do dự bồn chồn nghĩ.
Đây là đang thử thách mình à? Định thăm dò chuyện gì ư?… Hay là bật đèn xanh? Không không không nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng lắm…
Càng nghĩ thì đầu óc càng rối như tơ vò, Khưu Phi theo sau Kiều Nhất Phàm bước vào phòng đơn, ngay cả động tác xoay cổ cũng hơi cứng đờ.
Trong phòng rất sạch sẽ, hiển nhiên là ban sáng đã được khách sạn vệ sinh xong xuôi, một vài món đồ đặt rải rác trên sô pha và bàn, có quần áo cũng có bộ sạc và vật dụng sinh hoạt khác, có lẽ là trước khi đi thi đấu Kiều Nhất Phàm đã không dọn dẹp cho gọn mà chỉ tiện tay để lung tung. Dù gì đây cũng là khách sạn năm sao mà, bố cục phòng ở cực kì rộng rãi, không khí ngập tràn hương vị tươi mát nhẹ nhàng, cũng khiến Khưu Phi cảm thấy hệ thần kinh — vốn đang nóng lên vì phải vận hành quá độ — thoáng dịu lại đôi chút.
Kiều Nhất Phàm cởi áo khoác không tay ra rồi tuỳ tiện vắt trên lưng ghế sô pha, sau đó đi tới trước tủ lạnh mini, vừa mở vừa hỏi: “Muốn uống gì không?”
Đợi một lúc mà không thấy ai trả lời, Kiều Nhất Phàm lấy làm lạ quay đầu lại, liền thấy Khưu Phi mang khuôn mặt không cảm xúc đang thất thần nhìn chằm chằm cái giường.
“Khưu Phi?” Cậu chẳng hiểu mô tê gì, đành mở miệng gọi người kia một tiếng.
Lúc này Khưu Phi mới hoàn hồn, muộn màng nhận ra mà đáp lại: “Sao?”
“Hỏi em đó, muốn uống gì?” Nhìn dáng vẻ cậu ấy, Kiều Nhất Phàm không nhịn cười nổi, cũng chu đáo lặp lại.
“Sao cũng được.”
“Vậy nước suối giống anh nhé?”
“Được.”
Lấy hai chai nước hiệu Cảnh Điền trong tủ lạnh ra, Kiều Nhất Phàm đưa một cái cho Khưu Phi. Vặn nắp uống hai ngụm, Khưu Phi liền thấy Kiều Nhất Phàm dường như ngồi không yên mà chạy đi lục lọi vali của mình.
Kết quả là chưa đợi cậu mở miệng hỏi thăm, đội trưởng Hưng Hân đã lục xong vali và cầm một bộ quần áo sạch sẽ bước về phía cậu.
“Khưu Phi đi tắm trước đi?” Kiều Nhất Phàm đưa quần áo cho cậu thay, “Anh muốn lướt web một lúc.”
Giờ mà đi lướt web? Khưu Phi nghi ngờ nhìn chằm chằm Kiều Nhất Phàm hồi lâu, còn chưa nhìn ra rốt cuộc có chuyện gì thì đã bị người kia nhẹ nhàng cười cười đẩy vào phòng tắm.
Sau lưng vang lên tiếng cửa bị đóng lại, Khưu Phi cứ thế bị tiễn vào phòng tắm, cúi đầu nhìn bộ quần áo thuộc về Kiều Nhất Phàm còn thoảng hương nước giặt trong tay mình, không khỏi thấy hơi dở khóc dở cười.
Còn không phải là muốn lén lên Weibo xem thiên hạ phản ứng ra sao đối với trận đấu đêm nay ư? Cần phải che che giấu giấu như vậy à? Người này nghĩ gì trong đầu, làm sao mà cậu không đoán ra được.
Ngẩng mặt nhìn chính mình trong gương, Khưu Phi hơi ngạc nhiên phát hiện khoé môi mình ấy vậy mà đã cong lên từ bao giờ.
Rõ ràng mới nãy còn đau đầu không thôi vì phải qua đêm cùng nhau, vừa nghĩ đến chuyện của người kia một cái là đã không tự chủ được mà mỉm cười, thậm chí ngay cả chính mình còn không nhận ra, đây là điểm đặc biệt của người mình thích nhất nhỉ.
Thôi… Chen một xíu thì cứ chen một xíu vậy.
Trái tim khó tránh khỏi vẫn còn nóng lên, nhưng sóng to gió lớn nay đã lặng dần, thay vào đó là một dòng ấm áp không thể gọi thành tên chậm rãi chảy xuôi nơi đáy lòng, kín kẽ lấp đầy hết thảy mọi vết nứt.
Không chỉ là tâm trạng khi thích một người, càng là sự thoả mãn, may mắn và cảm kích lớn lao sinh ra khi phần tình cảm này được đáp lại.
Ngay cả khi từ đầu đến cuối chỉ là một cảnh mộng, Khưu Phi cũng sẽ chẳng nói bất cứ lời oán hận nào.
Đã có quá nhiều quá nhiều điều tốt đẹp và sự cảm động vượt ngoài chờ mong.
Đèn tường trên tủ đầu giường toả ra ánh sáng lờ mờ, Kiều Nhất Phàm ngồi bên mép giường, ôm máy tính bảng lướt web.
Hưng Hân bại trước Vi Thảo trong tiếc nuối nên đành dừng chân ở Top 4, thân là đội trưởng nên dĩ nhiên cậu sớm đã bị @ cả nghìn lượt. Cho dù đã chuẩn bị tâm lí đầy đủ từ lâu, lúc nhìn đống bình luận tiêu cực rợp trời kín đất vẫn khiến Kiều Nhất Phàm khó tránh cảm thấy hơi đầu váng mắt hoa.
Có không ít người thông cảm cho cậu và an ủi Hưng Hân bại trận, nhưng càng nhiều hơn vẫn là chỉ trích đội trưởng mới cậu đây không đủ năng lực; suy cho cùng thì — tạm thời không xét đến có bao nhiêu người xem hiểu trận đấu — những anh hùng bàn phím hay a dua sẽ chẳng bao giờ ngại thêm chuyện đâu.
Cũng nên nói là do cậu tự chuốc rắc rối, từ sớm đã đoán được mình sẽ khó chịu đến nhường nào. Tuy chẳng để bụng lắm, nhưng kiểu gì cũng sẽ thấy không quá thoái mái.
Kiều Nhất Phàm hơi xấu hổ lướt qua một bài đăng Weibo lớn lối tuyên bố đã nhìn thấu cái kiểu ra vẻ giả mù sa mưa của cậu, thầm nghĩ lúc mình ôm trách nhiệm vào người đúng là nói dối, nhưng tội danh ‘giả mù sa mưa’ cũng có hơi quá…
Ngay sau đó cậu lại lập tức lướt tới một bài viết khác bảo cậu giả vờ nhượng bộ ôm đồm trách nhiệm, tranh thủ giành bình luận đồng cảm của phần lớn người chơi, thuyết âm mưu điển hình đó, chỉ trong thoáng chốc Kiều Nhất Phàm đã thấy thật ra đánh giá ‘giả mù sa mưa’ vẫn còn tốt chán.
Thở dài một hơi, Kiều Nhất Phàm định đóng giao diện bình luận lại để mở trang chủ của câu lạc bộ Hưng Hân, xem xem có thông báo nào cần phải repost không.
Nhưng ngay lúc cậu sắp nhấn xuống nút ‘x’ nho nhỏ trên góc, một cái tên thêm V quen thuộc lại đột nhiên rơi vào tầm mắt. Có lẽ là vì duyên cớ chủ nhân của cái tên ấy đủ đặc biệt đối với cậu, cực kì nổi bật giữa một trời mắng chửi hỗn loạn, thế nên Kiều Nhất Phàm vừa liếc một cái đã bắt được, cũng dán chặt mắt mình vào đó.
Gia Thế _ Khưu Phi V: Vất vả rồi.
Kiều Nhất Phàm nhìn nhìn thời gian, phỏng chừng là trước khi Khưu Phi lên máy bay đã đăng bình luận này, lại ngắm lượt repost một phát, không ít nha.
Cậu ấy vừa xem họp báo xong thì lập tức chạy đến đây nhỉ? Bài Weibo chắc cũng được đăng lúc đang ngồi trên xe ra sân bay. Kiều Nhất Phàm tính thời gian một chút, đoán được đái khái lúc Khưu Phi ra cửa rốt cuộc đã sốt ruột tới mức nào.
Có đôi khi giữa ngàn vạn kẻ, e rằng chỉ có một người mới hiểu bạn như vậy. Dù giọng điệu của bạn bình tĩnh ra sao, nụ cười của bạn đúng mực thế nào, rốt cuộc người ấy vẫn có thể thấy rõ sự chân thật mà bạn tự cho là đã che giấu rất kĩ trong lòng mình.
Khưu Phi đối với cậu, từ trước tới nay vẫn luôn là một người như thế. Thấu hiểu cậu, bao dung cậu, theo dòng thời gian trôi, tình cảm tích luỹ từng chút, cuối cùng cũng trở thành một sự tồn tại đủ đặc biệt — hoặc nói, là đặc biệt nhất.
Giờ hồi tưởng lại, đây chẳng phải là quá trình phải lòng một người ư?
Kiều Nhất Phàm ôm máy tính bảng, hơi xuất thần nghĩ ngợi. Lúc này cậu phát hiện mình đã chẳng còn mấy để tâm đến bình luận và phản ứng của thiên hạ, những chuyện liên quan đến Khưu Phi rót đầy lòng cậu, vui mừng vì lựa chọn của người ấy, cảm kích người ấy đã hi sinh vì mình. Vừa tưởng tượng đến giọng nói và nét cười của người ấy, đã không nén được muốn cong khoé môi.
Chỉ cần mình vẫn còn cậu ấy bên cạnh, dù là bị đặt vào hoàn cảnh cam go đến mức nào, cũng sẽ thấy an tâm.
Nghĩ thế, tâm trạng lại một lần nữa nhảy nhót không yên.
Kiều Nhất Phàm vui vẻ tắt giao diện bình luận, chuyển sang lướt trang chủ của mình, đúng lúc ấy, cửa phòng tắm mở ra.
Khưu Phi hơi hơi cúi đầu, đang dùng một chiếc khăn lông lau mái tóc đen mềm mại. Cậu cao hơn Kiều Nhất Phàm một chút, chiếc áo thun màu đen rộng thùng thình của Kiều Nhất Phàm lại hoá vừa vặn trên thân cậu, một đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài tay áo; trong phòng mở máy lạnh, có thể thấy cả nhiệt khí còn vương đôi chút trên người cậu.
Sợi tóc vẫn mang theo ít hơi ẩm rơi xuống bên tai và trên trán, nhìn từ góc độ này, dáng vẻ Khưu Phi rũ mắt xuống trông rất là đẹp trai.
Kiều Nhất Phàm ngồi trên giường, hơi ngẩng đầu lên nhìn.
Cậu đột nhiên nghĩ tới một bài Weibo mình từng lướt qua, người viết dùng câu cú đầy hăng hái đánh giá một lượt từ diện mạo đến tính cách của các tuyển thủ chuyên nghiệp nam Thế hệ mới, trong đó Khưu Phi được bầu là anh chàng có giá trị nhan sắc cao nhất dàn tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ mười một, đồng thời cũng là đội trưởng chiến đội hấp dẫn nhất.
Cái bài Weibo đó được repost hơn vạn lần, thậm chí còn có không ít tuyển thủ chuyên nghiệp gửi cho nhau để cười nhạo mấy ông bạn. Nhưng Kiều Nhất Phàm thì nhìn đi nhìn lại đoạn đánh giá Khưu Phi hết mấy lần, kết hợp với ấn tượng về Khưu Phi của cậu, càng đọc càng thấy người này viết rất có lí.
Nói là mùa giải thứ mười một, nhưng xem ra giọng điệu người viết này đã tự nhiên gom luôn toàn bộ đám Thế hệ mới vào bảng xếp hạng. Dù sao thì Khưu Phi tuổi trẻ đã đảm nhiệm chức đội trưởng, mang theo cả đế chế Gia Thế trên bờ vực sụp đổ giết một đường trở về Liên minh, còn đánh ra chiến tích càng lúc càng xuất sắc, dĩ nhiên giúp cho chàng tiểu đội trưởng vốn rất đẹp trai này tích luỹ được lượng fan khổng lồ.
Ngay cả Liên minh Vinh Quang, cũng là một thế giới dùng khuôn mặt để nói chuyện đó nha.
Kiều Nhất Phàm yên lặng nghĩ, lại hoàn toàn quên mất xếp hạng của chính mình trong bài Weibo đó cũng chẳng hề thấp.
Cậu có tướng mạo thanh tú, thực lực xuất sắc, đối xử với người khác thì ôn hoà lễ phép. Ngay cả đêm nay thua một trận đấu quan trọng, còn ôm phần lớn trách nhiệm lên người mình, lại vẫn có một đám fan nữ đứng ra chống đỡ thay cậu, này thì an ủi này thì đau lòng, ngay cả đồng đội Phương Duệ cũng phải đăng Weibo trêu đội trưởng nhà mình có thể xem là sát thủ thiếu phụ, ‘tấm lòng bà mẹ’ này mà được gọi lên là sẽ dũng mãnh ập tới y hệt như sóng thần vỗ bờ.
Suy nghĩ bay hơi xa, đợi đến khi Kiều Nhất Phàm hồi thần, Khưu Phi đã đứng trước mặt mình, tóc cũng khô phân nửa, đang vươn tay ra nựng nựng mặt cậu.
“Sao lại ngẩn người?” Khưu Phi rất khó hiểu.
“A… Không có gì.” Kiều Nhất Phàm yên lặng dời mắt đi, cũng không thể nói là nghĩ đến chuyện cậu ấy được fan bầu là tiểu đội trưởng có giá trị nhan sắc cao nhất mà.
Dưới ánh đèn màu rượu vang, có thể cảm nhận được hơi nóng truyền từ người Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm lập tức thấy trái tim mình đập hơi nhanh.
“Tới anh đi tắm?” Ngón tay Khưu Phi chải thẳng những lọn tóc đen xoắn vào nhau phía sau gáy.
Kiều Nhất Phàm gật gật đầu, đứng lên khỏi mép giường: “Anh để máy tính bảng ở đây, muốn dùng thì cứ lấy.”
“Được.”
Cầm lên bộ quần áo sạch mà mình đã chuẩn bị sẵn và đặt trên bàn từ nãy, Kiều Nhất Phàm cúi đầu bước vào phòng tắm.
Khưu Phi hơi khó hiểu nhìn theo bóng lưng người kia, rồi lại quay đầu nhìn máy tính bảng bị đặt trên giường. Thoáng do dự, Khưu Phi để mặc khăn lông vắt trên cổ mình, cúi người cầm lấy máy tính bảng, cũng ngồi vào xuống bên mép giường.
Trình duyệt vẫn còn hiển thị trang chủ đã đăng nhập của Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi không có hứng thú nhìn lén chuyện riêng tư của người khác, nhưng nếu đối tượng là Kiều Nhất Phàm, vậy thì sẽ không giống lắm.
Nếu đã không cố ý tắt đi, vậy có lẽ là chẳng có điều gì mình không được xem đâu nhỉ? Khưu Phi thầm nghĩ trong lòng, càng giống như đang tìm một cái cớ hợp tình hợp lí cho chính mình.
Đương nhiên, bản thân Weibo của Kiều Nhất Phàm cũng chẳng có gì để xem, lấy mức độ để ý của cậu đối với người này, làm gì có bài đăng nào cậu chưa từng thấy đâu?
Càng không cần kể đến từ sau chuyện Kiều Nhất Phàm bị cảm nặng vào mùa đông hai năm trước, Khưu Phi đã buộc mình mỗi ngày ít nhất phải lướt trang chủ Weibo của Kiều Nhất Phàm một lần.
Tuy là sau này liên hệ trong cuộc sống hằng ngày giữa hai người càng thêm mật thiết, sớm đã chẳng còn là cậu thanh niên không lên Weibo thì ngay cả người kia gặp chuyện gì mình cũng chẳng hề hay biết, nhưng Khưu Phi vẫn kiên trì với thói quen này.
Thật ra đây cũng không phải chuyện mà mình có thể nói một cách lẽ thẳng khí hùng như vậy… Người ngoài nhìn vào có khi còn thấy hơi biến thái?
Nghĩ đến đây, Khưu Phi đang ôm máy tính bảng không nhịn được mà cúi đầu thấp hơn một chút, thoạt nhìn chột dạ lạ thường.
Nhưng mà bây giờ cũng đã là người yêu rồi, có lẽ cũng được chọn một phương thức trực tiếp hơn nhỉ.
Hai từ đại diện cho một mối quan hệ mới toanh chợt loé lên trong đầu, tựa như ánh sáng rực rỡ của viên ngọc quý, lại thần bí hệt món quà trong buổi sớm lễ Giáng Sinh, gói trong món quà chính là niềm hi vọng. Khưu Phi cảm thấy chóp tai khó nén được mà nóng lên đôi chút, tâm trạng tựa như chờ mong ngày mới đột nhiên nảy sinh từ đáy lòng.
Tầm mắt một lần nữa dời về máy tính bảng, Khưu Phi liếc trang chủ của Kiều Nhất Phàm một cái, quyết định làm một việc cuối cùng trước khi tắt đi giao diện.
Cậu ấn mở danh sách tài khoản follow đặc biệt của Kiều Nhất Phàm.
Chỉ nhìn một cái thôi, cũng sẽ không làm gì hết. Tự cảnh cáo như thế, hoặc nên nói là tự an ủi bản thân, Khưu Phi dằn xuống cảm giác tội lỗi trong lòng, sau đó nhìn thấy trình duyệt load mới, và bỗng dưng ngây ngẩy cả người.
Danh sách follow đặc biệt của Kiều Nhất Phàm chỉ có một người, trang web sau khi load mới toàn liệt kê ra status của người ấy, repost là chính, có rất ít bài đăng Weibo tự viết.
Thứ khiến Khưu Phi không thể dời mắt dĩ nhiên chính là tên của tài khoản đó, kí hiệu V màu cam gần như loá mắt cậu, vì quá đỗi quen thuộc, trái lại khiến cho chính mình — trong phút giây ngẩn ngơ đến triệt để ấy — quên mất phải làm sao mới gọi dòng chữ nho nhỏ ấy thành lời.
Lúc Kiều Nhất Phàm rời khỏi phòng tắm, đột nhiên nhớ ra ban nãy mình quên sạc pin điện thoại.
Vậy là cậu mặc kệ không thèm lau khô mái tóc ướt đẫm, chân trần đi từ đầu này tới đầu kia phòng trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Khưu Phi, nhặt lên bộ sạc bị cậu ném trên sô pha, rồi chạy đến chỗ ổ điện cúi người xuống, vui vẻ rạo rực cắm sạc điện thoại.
Khưu Phi ngồi trên giường nhìn một loạt hành động của người kia, không khỏi thấy hơi buồn cười.
Cậu tắt đi Master Rhymth mới load chưa được phân nửa, đặt máy tính bảng sang bên rồi xuống giường, tận đến khi Khưu Phi lấy thêm một chiếc khăn lông khác bước ra khỏi phòng tắm, Kiều Nhất Phàm vẫn còn đứng trước ổ điện vừa sạc pin vừa nghịch điện thoại.
Dứt khoát gọn gàng mở to khăn lông rồi trùm lên mái đầu đen nhánh nhỏ nước đó, Khưu Phi chẳng màng đến Kiều Nhất Phàm quay đầu hơi ngạc nhiên nhìn mình, đôi tay vươn tới, kiên nhẫn mà dịu dàng thay người kia lau khô một đầu tóc ướt đẫm.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tường, ánh đèn dịu êm phảng phất như toả ra từ một sợi bấc nến ấm áp, vầng sáng tinh tế như cát mềm, trải khắp giường đệm và thảm sàn, lại nhàn nhạt phủ một lớp sa mờ mông lung lên dáng hình hai người.
Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm đứng mặt đối mặt. Cảm nhận được đôi tay có khớp xương rõ ràng ấy đang bận bịu lau tóc mình bằng một lực độ vừa phải, thỉnh thoảng lại có đôi ba giọt nước văng lên mặt, khiến Kiều Nhất Phàm nheo mắt lại theo bản năng.
Khưu Phi hơi cao hơn một chút cúi đầu nhìn Kiều Nhất Phàm trước mặt đang ngoan ngoãn để mình lau tóc, mặt mày dịu dàng, ánh mắt lặng yên mà sâu thẳm, tựa như đang chăm chú nhìn bảo vật trân quý nhất.
“Ừm, để anh tự làm được mà…”
“Không sao, đừng lộn xộn.”
“Anh có phải con nít đâu.”
Không biết cái người vừa mới để chân trần đi lung tung khắp phòng là ai nhỉ?
Khưu Phi khẽ cười một tiếng, lực tay lại càng thêm nhẹ. Cách một lớp khăn lông, cậu kiên nhẫn ve vuốt những lọn tóc mềm của Kiều Nhất Phàm, không tự chủ được mà nhích lên trước một chút, có thể ngửi thấy hơi nước lẫn với mùi hương dầu gội đầu.
Để ý tới động tác vô cùng cẩn thận của Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm mở to mắt nhìn về người kia.
Kết quả là trong tích tắc ấy, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp gỡ, lúc này Kiều Nhất Phàm mới phát hiện khoảng cách giữa cậu và Khưu Phi dường như có phần thân mật quá đỗi.
Khi đôi con ngươi đen tuyền một màu ấy bỗng chạm phải đáy mắt mình, Khưu Phi cũng lộ ra nét mặt hơi ngạc nhiên. Ban nãy người kia khép bờ mi lại nên chẳng cảm thấy gì, lúc này đây mới phát hiện hoá ra hơi thở của nhau đã sớm hoà quyện, mịt mờ luẩn quẩn nơi cổ cả hai, mang đến luồng nhiệt không thuộc về mình.
Tim đập dữ dội, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng mất đà. Không cần soi gương Khưu Phi cũng biết có lẽ gò má mình đã đỏ tưng bừng rồi, hơi nóng xông thẳng lên khuôn mặt và chóp tai, chỉ đành cầu nguyện Kiều Nhất Phàm sẽ không thấy rõ với khoảng cách này và dưới ánh sáng lờ mờ này.
May là cảnh mắt đối mắt không tốt cho tim ấy cũng chẳng kéo dài, vì Kiều Nhất Phàm đã cúi đầu lần nữa, thoạt trông rất ngoan ngoãn hưởng thụ sự phục vụ của Khưu Phi.
Nhưng từ góc nhìn của Khưu Phi thì lại thấy được rõ ràng, vành tai người kia đang từ từ đỏ rực lên.
Đối với bất cứ ai, người mình thích lộ ra dáng vẻ thẹn thùng, đó nhất định là phản ứng dễ thương nhất đời này.
Tầm mắt chẳng còn giao nhau, nhịp tim lại không cách nào bình tĩnh nổi, như thể ngay cả hơi thở thoát ra cũng càng thêm nóng cháy, khiến người ta không khỏi lo sợ đối phương sẽ phát hiện ra tiếng đập dồn dập nơi ngực trái và nhiệt độ bỗng chốc tăng cao trong mình.
Đợi đến khi Khưu Phi phản ứng lại, đôi tay của cậu vốn đang lau tóc cho Kiều Nhất Phàm đã đứng yên từ bao giờ, chủ nhân của mái tóc vẫn còn đang đội khăn lông trắng thì lại gần trong gang tấc, gần đến mức chỉ cần Khưu Phi khẽ cúi đầu, lập tức đôi vầng trán sẽ chạm đến nhau.
Khưu Phi âm thầm khẽ hít sâu một hơi.
“Nhất Phàm.”
Khoảng cách quá đỗi thân mật, Khưu Phi biết mình chỉ cần nói bằng âm lượng gần như thì thầm, người được cậu gọi tên đã có thể nghe rõ.
“… Sao vậy?”
Thần kinh bắt đầu trở nên hưng phấn, da đầu cũng dần hoá tê dại, mọi phản ứng đều không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của mình, những điều ấy khiến lòng Kiều Nhất Phàm thấy hơi hoảng loạn.
Khưu Phi rất hiếm khi gọi tên cậu, dù rằng sau này cả hai đã thân quen, cũng vẫn ít gọi vô cùng. Tuy Kiều Nhất Phàm chẳng để ý lắm, nhưng lúc tên mình được gọi lên vẫn sẽ luôn nảy sinh một cảm xúc khác — chung quy thì đó là thứ chỉ thuộc về một mình cậu, nghe thấy người mình để tâm nhất gọi nó thành lời bằng giọng nói thân thuộc, lòng thật giống như có vô vàn sợi bông mềm lấp đầy.
“Hỏi anh một chuyện được không?”
“Ừ?”
“Từ lúc nào anh bắt đầu tự hỏi?”
“Tự hỏi?”
“Anh nói… Anh đã tự hỏi chuyện này rất lâu.”
Kiều Nhất Phàm nghe vậy, chợt phản ứng lại mới nhận ra rốt cuộc Khưu Phi muốn hỏi điều gì.
Khẩn trương đến mức thần kinh căng như dây đàn, tay lẫn chân đều luống cuống chẳng biết nên đặt vào đâu, máu vọt lên một nhiệt độ cao bất thường, cuồn cuộn chảy xuôi theo những đoạn mạch nấp bên dưới làn da loang sắc đỏ nhàn nhạt.
Mấp máy miệng, cảm nhận được nơi sâu trong cổ họng đã hoá khô cằn, Kiều Nhất Phàm cố nén xúc động muốn chạy trốn, cố hết sức trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh:
“Nếu phải nói chính xác, thì lúc bắt đầu tự hỏi chuyện này… Là hồi tháng Chín năm ngoái.”
“Tháng Chín năm ngoái?”
Khưu Phi hơi sửng sốt, cậu không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra vào tháng Chín năm ngoái.
“Ừa, rơi vào khoảng thời gian giữa sinh nhật của em với anh đó.”
“… Em đã làm gì nên anh mới nhận ra à?”
“Nguyên nhân không phải Khưu Phi, chỉ là do anh tự phát hiện thôi.”
Trầm ngâm một hồi, Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen không lẫn chút tạp chất của Khưu Phi ở một khoảng cách vô cùng gần gũi, trên mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt.
“Không thể không nói, cách Khưu Phi thích một người đúng là nước ấm nấu ếch xanh đó… Đợi tới lúc anh nhận ra, mọi thứ giống như đã được định trước từ sớm, ngoại trừ chờ mong người trong lòng em cũng là anh, quả thật chẳng còn lựa chọn nào khác cả.”
Khưu Phi hơi hoang mang, ban nãy cậu cũng đã nghe thấy lời tương tự khi đứng bên hồ nhân tạo, nhưng rốt cuộc vẫn không thể hiểu thấu.
Người chờ mong đối phương sẽ chọn mình, chẳng phải từ đầu đến cuối vẫn luôn là cậu sao? Dù cho cậu chưa từng biểu lộ suy nghĩ này ra trước mặt người kia, nhưng nghe những lời này của Kiều Nhất Phàm, sao lại giống như cậu mới là bên thắng vậy?
“Em không hiểu lắm…”
“Vậy cũng không sao, quan trọng là hiện tại.”
“… Ừm.”
“Em rất để ý chuyện này à?”
Kiều Nhất Phàm hơi tò mò, đồng thời còn ôm tâm lí xem kịch nho nhỏ, hỏi cậu bằng giọng điệu thoải mái.
Khưu Phi lại lắc lắc đầu.
“Em chỉ là thấy —”
Hết thảy những điều này tựa như một giấc mơ.
Kỳ vọng của cậu, truy cầu của cậu, hi sinh của cậu, bao dung của cậu — mọi thứ của cậu, đều được người ấy đáp lại, thoả mãn đến không thể tưởng tượng nổi, Khưu Phi đã chẳng còn nghĩ ra được điều gì tốt đẹp hơn thế này nữa.
Giây phút ấy, cậu không khỏi nhớ tới lúc ban sơ, nơi trái tim mình hướng về.
Có đôi khi kì vọng tựa như một hạt giống.
Kẻ vô tâm đánh rơi hạt giống ấy xuống mảnh đất của một người, cuối cùng lại là tấm ruộng lòng của người chủ thu hoạch được vô vàn chờ mong, và, quyết tâm dừng chân một đời.
“Còn Khưu Phi thì sao?”
Kiều Nhất Phàm đột nhiên hỏi.
“Em?”
“Đúng rồi, từ khi nào mà em bắt đầu…”
Hoá ra anh cũng không biết ư?
Nhìn Kiều Nhất Phàm trước mặt mình muốn nói rồi lại thôi, dường như cực kì ngượng ngùng khi chủ động hỏi câu này, Khưu Phi không khỏi mỉm cười, đôi mắt khe khẽ cong lên, trong con ngươi chứa đầy những dải sáng tinh tế và tình cảm sâu không thấy đáy.
“Từ rất sớm.”
“… Sớm là bao lâu hả?”
“Khoảng ba năm trước đây.”
Dường như nhận được một đáp án vượt quá xa dự đoán, Kiều Nhất Phàm kinh ngạc mở to đôi mắt.
“Ba- Ba năm trước đây? Chẳng phải lúc đó bọn mình chỉ mới vừa quen biết thôi sao?”
“Ừm, là không lâu sau đó.”
“…”
“Không nhìn ra à?”
“Mặc dù rất có lỗi với em, nhưng đúng là… Không nhìn ra.”
“Anh là vậy mà.”
“A, A?! Không cố ý mà… Lúc đó anh thật sự —”
“Không sao cả.”
Một tiếng cười thật khẽ truyền vào tai, Kiều Nhất Phàm đang hoảng loạn không ngớt muốn giải thích thì đột nhiên cảm nhận được một đôi tay vây lấy mình, khuỷu tay mạnh mẽ vòng quanh cậu, giam cả người cậu trong một lồng ngực ấm áp.
Khưu Phi ôm Kiều Nhất Phàm. Kéo khăn lông xuống để mặc nó rơi trên thảm sàn, vùi một bàn tay vào những lọn tóc đen chỉ mới khô phân nửa, cảm nhận xúc cảm mang theo hơi lạnh tràn đầy kẽ ngón tay.
“Dù sao thì quan trọng là hiện tại.”
Lặp lại lời người kia vừa nói thêm một lần nữa, Khưu Phi vùi đầu vào cổ người yêu, có chút tham lam hít vào hương thơm mang theo nhiệt độ cơ thể của đối phương, an tâm và thoả mãn hơn bao giờ hết.
Khoảnh khắc ấy, cậu chợt nảy sinh một khát vọng mà trước nay chưa từng có, mong rằng thời gian được kéo dài vô tận.
Chỉ có vị trí bên cạnh người này mãi mãi là bến đỗ của cậu, muốn cứ thế cùng người đứng giữa thời gian vĩnh hằng, chẳng phải đi đến bất cứ chốn nào nữa.
Nơi ngực trái tựa như có ai đánh đổ chiếc bình đựng đầy sô cô la nóng được nấu chảy, trong tình cảm dịu dàng và ấm áp vô biên là xao động vội vã. Như là có một thứ nóng hổi nào đó không thể chờ nổi muốn trào ra, chiếm trọn cả khoang tim cậu, không để trống một chút kẽ hở nào.
Ngay từ ban đầu đã chọn người này, thật tốt quá…
Khưu Phi nghĩ vậy từ tận đáy lòng.
Ôm người mình yêu nhất vào lòng, lại không cảm giác được đôi tay đối phương đáp lại. Ngay khi Khưu Phi đang nghĩ rốt cuộc phản ứng này là vì thẹn thùng hay vẫn là vì chậm chạp chưa nhận ra, cậu bỗng nghe Kiều Nhất Phàm nói một câu bên tai mình:
“Khưu Phi, lùi lại.”
“?”
Khưu Phi không rõ vì sao lời ấy nghe hệt như câu ra lệnh, nhưng Kiều Nhất Phàm chẳng chờ cậu phản ứng lại, vẫn duy trì khoảng cách gần như dán lên người nhau giữa đôi bên, đẩy vai cậu khiến cậu lùi vài bước về phía sau.
Bắp chân chạm phải rìa giường, hai vai bị ấn xuống, Khưu Phi thuận thế ngã ngồi xuống mép giường.
Giữa một mảnh kinh ngạc, Khưu Phi vội vã ngẩng đầu, lại cảm giác được ánh sáng trong tầm mắt mình bị che mất hơn nửa.
Kiều Nhất Phàm cúi người, kề đầu sát đến trước khuôn mặt Khưu Phi. Cậu giơ hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy đôi bờ má của người kia, buộc Khưu Phi giữ nguyên tư thế hơi ngẩng đầu nhìn mình.
Chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi, là khoảng cách còn gần gũi hơn ban nãy, hơi thở nóng bỏng thoát ra từ mũi và bờ môi hé mở, tất cả những điều ấy chắc chắn là nguyên nhân khiến cho những dây thần kinh vốn đã căng như dây đàn bị đứt phăng.
Khưu Phi ngẩn ngơ ngắm Kiều Nhất Phàm đang nhìn xuống mình từ trên cao, nơi đáy mắt trải đầy sự khó tin.
Nếu nói Khưu Phi cho rằng Kiều Nhất trong giây phút ấy tích cực chủ động đến không thể tưởng nổi, thì đó có lẽ là vì cậu không nhìn thấy sắc đỏ rực không ngừng lan ra thành một mảng, thậm chí tràn xuống chiếc cổ mảnh khảnh.
“Xin… Xin lỗi, trễ như vậy mới nhận ra.”
Kiều Nhất Phàm nhỏ nhẹ nói.
“Nhưng mà từ giờ… Mình vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Khoảng cách quá đỗi gần gũi, ngay cả âm thanh truyền vào tai cũng trở nên hư ảo, cho dù giọng nói của Kiều Nhất Phàm xưa nay nghe vẫn rất sạch sẽ trong trẻo thì vào giây phút này cũng bị phủ lên một lớp âm sắc khàn khàn mờ nhạt hệt như cát mài, khiến Khưu Phi cảm thấy các giác quan trên khắp thân mình đều bị huy động.
Thần kinh hưng phấn đến mức khó lòng kiểm soát, não bộ truyền tới sự đau đớn rất nhỏ bé nhưng lại sắc nhọn vô cùng, năm giác quan trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, nếu trái tim cứ tăng tốc như thế này thì sợ rằng nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất thôi.
Sau đó, Khưu Phi nghe thấy giọng nói của Kiều Nhất Phàm vang lên lần nữa.
“Sau này anh chắc chắn sẽ dốc lòng đáp lại em, vậy nên, cũng mong em…”
Mọi lời còn sót lại đều bị nhấn chìm trong hơi thở nóng bỏng.
Khoảng cách vốn ngắn ngủi quá đỗi đã bị rút về số không, trên môi truyền về xúc cảm xa lạ, tựa như lông vũ lướt qua, mềm mại, nhẹ nhàng, lại mang theo hơi ấm.
Từ trên cao cúi xuống, Kiều Nhất Phàm dịu nhàng thiếp môi mình lên môi Khưu Phi, không quá sâu, phảng phất chỉ là một chiếc hôn nhẹ trong sáng để lưu lại ấn ký của nhau.
Lúc áp môi mình xuống cậu đã nhắm mắt lại, chủ động trao một nụ hôn đã là cực hạn của cậu rồi, Kiều Nhất Phàm không còn dũng khí nào để nhìn thẳng vào nỗi kinh ngạc và xúc động nơi đáy mắt Khưu Phi.
Cảm nhận được khuôn mặt trong lòng bàn tay mình đang nóng lên cực nhanh, Kiều Nhất Phàm biết tình hình của bản thân cũng chẳng thua kém gì.
Không rõ đã qua bao lâu, cuối cùng Kiều Nhất Phàm cũng khẽ lùi ra sau một chút, để lại một khoảng cách vỏn vẹn đủ cho hơi thở thay phiên nhau thoát ra.
Cậu thấy đôi mắt gần trong gang tấc của Khưu Phi tranh tối tranh sáng, chóp tai đỏ đến mức dường như nổi cả tơ máu. Hít vào một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc đang dao động không thôi, Kiều Nhất Phàm khẽ nói ra lời cuối cùng:
“Anh cũng thích em, rất thích.”
Cảm ơn người vì đã lựa chọn tôi.
Trong đầu hệt như có một sợi dây đàn bị kéo căng đến cùng cực và rồi đứt phăng.
Khưu Phi ngẩn ngơ nhìn Kiều Nhất Phàm một cách chăm chú. Trong phút chốc, kỉ niệm khi ở bên người ấy từng chút từng chút một hiện lên trước mắt, những mảnh thời gian vụn vỡ hội tụ lại thành một dòng chảy kí ức hỗn loạn, xói mòn cậu, nhấn chìm cậu xuống đáy chiếc hồ chứa đựng tình cảm khổng lồ trong tim.
Nhưng nỗi hạnh phúc lớn lao nằm sâu dưới đáy lòng lại chân thật hơn hết thảy, tình cảm thuần tuý và tinh tế dường như muốn lặng yên lấp đầy mỗi một khe hở, để sự ấm áp thấm đẫm cả thể xác lẫn tinh thần.
Ngay sau đó, Khưu Phi không chút do dự giơ cao hai tay. Một tay cậu vòng quanh eo Kiều Nhất Phàm, tay kia thì lại lần nữa chôn vào mái tóc đen còn ẩm hơi nước của người kia, đè gáy đối phương về phía mình.
Chẳng ngoài dự đoán, hơi thở đôi bên một lần nữa phủ lên nhau, nhưng lúc này đây Khưu Phi lại không dừng ở trình độ môi kề môi đơn thuần, mà là trao một chiếc hôn sâu như vũ như bão.
Chiếc hôn sâu dốc vào tình cảm đậm đà và mãnh liệt tựa như hận không thể cướp đi hơi thở của Kiều Nhất Phàm, bàn tay ôm bờ má đã chuyển sang đỡ lấy cằm người kia, cạy mở răng môi, triền miên cuốn lấy chiếc lưỡi vẫn chưa kịp phản ứng lại, đây là cách biểu đạt tình cảm càng thẳng thắn và thuần tuý hơn bất cứ lời nói nào.
Giữ nguyên tư thế mình ngẩng đầu và người kia cúi xuống, Khưu Phi trút cả thể xác lẫn tinh thần mình vào một chiếc hôn này, chuyên chú mà thâm tình.
Cảm nhận được Kiều Nhất Phàm đặt hai tay lên vai mình để chống đỡ trọng lượng nửa thân trên, Khưu Phi chẳng nghĩ ngợi nhiều, cánh tay đang vòng quanh hông đối phương đột nhiên dùng lực làm cho người ta chẳng kịp đề phòng, nhấc eo một cái, trước khi Kiều Nhất Phàm phản ứng lại thì đã bị đè ngược xuống giường, hai cánh tay chống lên người Khưu Phi.
“Khưu…”
Miệng vừa tách ra trong chốc lát, Kiều Nhất Phàm theo bản năng định gọi tên Khưu Phi, nhưng mọi âm thanh chỉ mới vỏn vẹn cất thành một chữ thôi thì đã bị nhấn chìm trong môi lưỡi triền miên.
Kiều Nhất Phàm không khỏi ngửa đầu, cong thân mình nhận lấy cái hôn nhiệt tình của người kia. Vừa tắm xong nên từ người cả hai tản ra hương sữa tắm giống nhau, nếm được vị ngọt giống của mình trong miệng đối phương khiến Khưu Phi đột nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ:
May là ban nãy có mua kẹo bạc hà ở cửa hàng tiện lợi.
Đều là người chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này, không thể nói ai thành thạo hơn ai. Cùng nhau căng thẳng, luống ca luống cuống, thuần tuý là hành động theo tiếng gọi của cảm xúc.
Đằng nào thì ngoại trừ cảm nhận người kia càng triệt để, càng sâu sắc, cũng chẳng còn gì cần phải nghĩ ngợi nữa.
Ái tình được dốc lòng vun xới rốt cuộc cũng đơm hoa, cảm xúc đậm đà và mãnh liệt ngả nghiêng trào ra trong giây khắc cuối cùng, khuynh tẫn hết thảy mà rực cháy.
-TBC-
Chú thích
(1) Nguyên văn: “tình huống thế này quả thật là còn hỏng bét hơn cả khi “toạ hoài bất loạn” - “toạ hoài bất loạn”, hay “ngồi trong lòng mà vẫn không loạn”, là thành ngữ xuất phát từ việc Liễu Hạ Huệ gặp một cô gái không nhà giữa mùa đông, sợ nàng lạnh chết nên để nàng ngồi trong lòng mình cả một đêm, ấy thế mà không làm ra hành vi phi lễ nào.
Last edited: