Hoàn [SMQ's birthday 2018] [Tán Tu Tán] Theo tôi bỏ trốn được không?

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Link gốc 乱码
Link convert: [Tán Tu Tán] Theo Tôi Bỏ Trốn Được Không
---
Edit: Neko-chan
Beta: Tán Ô Nhỏ
---

Trương Giai Lạc và Diệp Tu đứng ở bờ sông.

Tiết trời rất tốt nhưng tâm trạng Trương Giai Lạc hoàn toàn không tốt.

“Diệp Tu, tui thấy Tôn Triết Bình muốn chia tay với tui.” Trương Giai Lạc bi phẫn túm tay Diệp Tu, quyết không buông.

Diệp Tu một bên dùng sức cố lôi cánh tay của mình về, một bên trào phúng nhìn đối phương. “Muốn show ân ái thì té đê, anh đây ra ngoài này đi dạo, không care đến chú đâu.”

Trương Giai Lạc vẫn sống chết không buông tay, xem chừng độ thương tâm phải cao lắm. “Tui đây là nói thực, tình đồng đội ông để cho tó gặm rồi à? Tui thực sự thấy Tôn Triết Bình muốn chia tay với tui.”

“Nói rõ.” Diệp Tu thấy kéo mãi mà chẳng có kết quả, dứt khoát bỏ cuộc luôn. “Anh nói cho chú biết, đừng có mà dây dưa quá đà, để người khác nhìn thấy được ảnh hưởng thanh danh của anh đây. Tố chất chú quăng đi đâu rồi? Còn tiếp tục như này anh hét lên cho coi!”

“Hét! Có giỏi thì hét thử coi!” Trương Giai Lạc biến đau thương thành sức mạnh. “Hét đến khản giọng cũng không ai đến cứu ông đâu!”

Diệp Tu đang tìm thuốc lá bỗng khựng lại một chút rồi quay đầu lại, vẻ mặt hết sức kỳ quái mà nói. “Này, lời thoại học thuộc phết nhỉ?”

Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận, cảm thấy đầu óc mình đúng là có bệnh mới đi tìm Diệp Tu nói chuyện tình cảm.

Không nghĩ rằng Diệp Tu sau khi cứu được cái tay mình ra thế mà vẫn không chạy.

Diệp Tu châm điếu thuốc, quay sang hỏi người kia, giọng đầy thương hại. “Nói, Tôn Triết Bình làm gì chú?”

Trương Giai Lạc trợn mắt nhìn tên kia, sau đó điều hòa lại tâm trạng, khôi phục dáng vẻ đau buồn. “Ông biết không? Trước kia mỗi lần tui nhắn tin, mấy giây sau là anh ta nhắn lại rồi, vầy mà giờ một tin cũng không thèm rep.”

“Mấy cái hôm này xấu trời lại mưa mà tui quên mang ô cũng trả lời lại?” Diệp Tu phun lời rác rưởi.

“Ờ, hai ngày sau tui liền nhận được ba cái ô mới, tên đó kêu tui để ở mấy chỗ hay đến phòng trường hợp quên mất.”

“…” Diệp Tu nói. “Tiếp tục đi.”

“Tiếp tục? À ờ. Ông biết không? Trước đây mỗi lần tui gọi điện, mấy giây sau anh ta đã nhắc máy, sau đó nói tới tận lúc tui ngủ, vầy mà giờ mới nói có ba câu đã đòi cúp.”

“Đến lúc chú ngủ? Trương Tân Kiệt kiểm tra phòng tính sao?” Diệp Tu cảm thấy có gì đó sai quá sai.

“Tắt đèn đi, nằm nghiêng người, di động để dưới tai, ông quên là để một lúc di động sẽ tự tối đi sao, Trương Tân Kiệt làm sao phát hiện được.”

“…” Diệp Tu nói. “Tiếp tục đi.”

Trương Giai Lạc tiếp tục mở máy. “Ông biết không? Trước đây mỗi lần tui gọi điện, anh ta chưa bao giờ tắt máy cả, vầy mà từ tám giờ sáng nay lúc nào cũng ngoài vùng phủ sóng, ông nói xem, có phải anh ta đang bắt thêm con cá nào bên ngoài đúng không?”

“…” Diệp Tu cười lạnh. “Rốt cuộc vẫn là show ân ái phỏng? Hay là đang show chỉ số IQ?”

“Show cái đầu nhà ông! Tui đang đau lòng như thế này cơ mà!” Trương Giai Lạc bật mode phẫn nộ, nhằm thẳng Diệp Tu mà lao tới.

Giây sau, vận may của Trương Giai Lạc phát huy rồi.

Trương Giai Lạc không cẩn thận giẫm phải cục đá, trong khi Trương Giai Lạc đang đứng rất gần bờ sông, gần vô cùng.

Sau đó Diệp Tu miệng ngậm thuốc lá, tay đút túi quần, nhìn Trương Giai Lạc ngã xuống sông với một tư thế vô cùng kì quái.

Chỉ nghe "Ùm----" một tiếng.

Diệp Tu yên lặng vẽ cho tên kia một dấu thập tự, sau đó mặt đầy thương hại mà tiếp tục đề tài, "Quả nhiên là show chỉ số IQ. Tôn Triết Bình mấy ngày nay bận thu dọn đồ đạc, dự định bay đến thăm chú mà chú không biết sao? Đại khái 8 giờ sáng sớm hôm nay cậu ta cất cánh rồi."

Diệp Tu đứng ở bên hồ, lại châm một điếu thuốc, chờ Trương Giai Lạc bò lên.

Và hắn nhìn thấy trên mặt sông có một người đang đứng, hay nói đúng hơn, trên mặt sông có một người đang trôi.

Một người hắn đã lâu không gặp.

Diệp Tu nhìn người kia đứng ở trên sóng nước lóng lánh mỉm cười với hắn. Người ấy để chân trần, dòng nước lăn tăn gợi dưới chân, trên người mặc áo sơ mi trắng, bộ dáng sạch sẽ đứng ở nơi đó.

Tô Mộc Thu đứng tại chỗ nói: "Xin chào. Cho hỏi có phải cậu vừa mới đánh rơi thứ gì đó xuống nước sao?"

"Không có." Diệp Tu nói, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mặt trời từ trên chiếu xuống có chút chói mắt, "Tui có thể hỏi anh một câu không?Anh tên là Tô Mộc Thu đúng không?"

Ý cười của Tô Mộc Thu méo đi một chút, nhưng vẫn cố giữ nguyên, giọng điệu lại cứng rắn không ít, "Người cậu làm rơi là Trương Giai Lạc may mắn +MAX hay là hoàng tử bé u sầu Trương Giai Lạc?"

"......Mèo con u sầu?" Diệp Tu hỏi thử.

Nụ cười của Tô Mộc Thu biến mất với vận tốc ánh sáng, đều đều nói, "Ồ, cậu đúng là một người thành thật, vậy thì....."

"Không không anh cứ từ từ! Tên Trương Giai Lạc kia quá hố tui không cần, anh nếu ngại phiền thì chúng ta có thể chờ Tôn Triết Bình tới rồi ném cho cậu ta. Cậu ta đến ngay bây giờ ý mà, thiệt đó."

Tô Mộc Thu do dự một hồi rồi vô cảm nhìn hắn, "Cậu chắc chắn thật sự có người muốn?"

....Quả nhiên là sợ vướng víu a.

Diệp Tu cười gượng: "Tui khẳng định có thể giúp anh ném Trương Giai Lạc đi, tui thề tui hứa tui đảm bảo. Hiện tại chúng ta tâm sự một chút chứ?"

Tô Mộc Thu gắng gượng cười đáp lại: "Cả ba cái?"

Diệp Tu trầm tư nhìn hắn, nói: "Anh trước đem di động của cậu ta cho tui được không? Bảo đảm ba cái đều sẽ mang đi hết."

Tô Mộc Thu khép hờ hai mắt, lặn xuống dưới sông. Diệp Tu ngơ ngác nhìn mặt nước gợn sóng, lại rít thêm một hơi thuốc.

Qua hai phút, Tô Mộc Thu ngoi lên từ trong nước, lắc lắc bọt nước trên đầu, đưa điện thoại cho Diệp Tu.

Diệp Tu cầm di động hỏi hắn: "Trương Giai Lạc không chết chứ?"

"Không chết được." Tô Mộc Thu nói, "Có bảo đảm tài sản và sự an toàn của tính mạng."

Diệp Tu gật gật đầu, bấm số của Tôn Triết Bình, gửi cho đối phương một tin nhắn.

[Bên cạnh dòng sông nhỏ, Trương Giai Lạc bất ngờ rơi xuống nước, tài sản cùng sinh mệnh đều được bảo đảm an toàn. Mau tới nhận hàng. --- Diệp Tu]

[???]

Diệp Tu nhìn thoáng qua rồi đưa điện thoại cho Tô Mộc Thu, "Ổn rồi, mười phút nữa sẽ đến."

Tô Mộc Thu nhận được di động, ném vào trong nước. Nhìn dáng vẻ chắc là chuẩn bị nổi trên mặt sông đợi.

Diệp Tu bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng: "Hiện tại chúng ta có thể tâm sự rồi chứ? anh tên là Tô Mộc Thu đúng không?"

Tô Mộc Thu nhìn hắn một cách kỳ quái, sau đó không tình nguyện mà gật đầu, "Sao cậu biết?"

Diệp Tu nở nụ cười.

Sau đó Diệp Tu lùi vài bước, rồi nhảy về phía Tô Mộc Thu, như là muốn bổ nhào vào người Tô Mộc Thu.

"Ùm---"

Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu rơi xuống nước ngay trước mắt hắn.

Diệp Tu ngoi đầu lên, vội vàng kiểm tra thuốc lá.

-- Ướt.

Diệp Tu thở dài, đau lòng mà sờ hộp thuốc trong túi.

-- Cũng ướt.

Tô Mộc Thu vẻ mặt thê thảm, ho khan vài tiếng rồi hỏi: "Thế cậu có ai nhận không?"

Diệp Tu nghe thấy, ngẩng đầu nhìn đối phương, hùng hồn nói: "Tui thế mà lại là lĩnh đội của Đội tuyển quốc gia, bị đẩy ra làm đại biểu đó. Bọn họ tên nào tên nấy đều mang người nhà theo, tui như cái bóng đèn ngày ngày phát sáng soi chiếu cho chúng vậy. Anh nghĩ sẽ có người đến nhận tui ấy hả?" Nói rồi Diệp Tu thở ra một hơi, "Không có cách nào. Người lãnh đạo luôn là bị ghen tỵ."

Tô Mộc Thu nhíu mày, "Vậy cậu có thể tự mình ra ngoài được?"

"Tui... không thể." Diệp Tu nhanh chóng nói, "Tui không biết bơi, chỉ biết trôi. Trương Giai Lạc thì sao? Cậu ta không có quyền lựa chọn sao?"

"Không có."

"Vì sao? Bảo đảm nhân quyền sao không làm tốt a! Anh xem, sinh mệnh là vô cùng đáng quý, giá của tình yêu lại là càng cao. Mặc dù bạn trai giàu nứt đố đổ vách của Trương Giai Lạc không quan tâm đến tiền, nhưng anh có thể bảo đảm an toàn cho tài sản cùng tính mạng, vậy còn nhân quyền?" Diệp Tu mặt đầy đau xót, "Nhân quyền thì sao? Anh giải thích một chút đi."

"....Vấn đề này thật sâu sắc." Tô Mộc Thu cúi đầu, vẻ mặt phức tạp.

"Anh cùng tui nhìn thẳng nói chuyện được ko được không? Ngửa đầu làm tui không thoải mái." Diệp Tu trôi trong nước, nói.

Tô Mộc Thu hiểu ý, hạ người xuống cùng độ cao với hắn, sau đó từ chối giải thích.

Diệp Tu bình tĩnh nhìn hắn, rồi dịch người hai cái đến gần Tô Mộc Thu: "Thần sông trong truyền thuyết, tui phát hiện ra một vấn đề."

Tô Mộc Thu không muốn để ý đến hắn nhưng lại không hiểu ra sao: "Nói."

"Tui trước đây cũng đã nói câu này." Diệp Tu thật vui vẻ mà cười, "Ông anh xem chúng ta có duyên như vậy...Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình, theo tôi bỏ trốn được không?"

(«Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình» nghĩa là «Muôn sông ngàn núi đều là tình», đây cũng là tên một bài hát)

"...." Tô Mộc Thu cảm thấy quá sến, sến đến mức làm hắn buồn nôn.

(Câu này chơi chữ từ « thổ tào » của mấy bạn Trung, nghĩa từ này na ná từ « xỉa đểu » của mình, thì chuẩn của nó phải là « Tô Mộc Thu cảm thấy câu của Diệp Tu quá tào, tào đến mức làm hắn không biết phải thổ nơi nào »)

"Mặc dù tui thấy cậu rất quen." Tô Mộc Thu sau khi trấn định lại rồi nói, "Nhưng mà tui không nhớ. Hơn nữa tui không thể rời đi con sông này."

"Không sao." Diệp Tu không kinh ngạc, ngược lại hắn thực vui. Hắn tự nhiên mà tiến tới vỗ vỗ lưng Tô Mộc Thu, "Không nhớ được, vậy thì tui một lần lại một lần kể cho anh nghe. Không thể rời đi vậy thì tui ở lại với anh không phải cũng rất tốt sao."

Diệp Tu không đợi Tô Mộc Thu đang choáng váng bởi lời mời bỏ trốn của mình tỉnh táo lại, quyết đoán hôn người kia một cái.

"Anh xem, thanh danh của tui đã bị anh hủy rồi, anh phải phụ trách đấy."

"Yên tâm, tui sẽ mãi ở đây mà."

"....Quấy rầy một chút."

Diệp Tu quay đầu, nhìn thấy Tôn Triết Bình khắp mặt đều là wtf đang đứng ở bờ sông.

"Xin hỏi, tui phải làm gì để nhận lại Trương Giai Lạc?"

Tô Mộc Thu chậm rãi từ lòng sông bay lên, dùng tư thế lơ lửng trên mặt sông hết sức thần thánh lúc ban đầu, ở dưới ánh mặt trời khẽ mỉm cười với Diệp Tu, sau đó nhìn Tôn Triết Bình.

"Xin chào. Người cậu làm rơi là Trương Giai Lạc may mắn +MAX hay hoàng tử bé u sầu Trương Giai Lạc??"

——————END——————

Tôn Triết Bình mặt như bị đau răng nhìn Trương Giai Lạc đang đứng trước mặt hắn, trên tay nâng hai bé Trương Giai Lạc cao 10cm, cả ba cùng nhau bi phẫn nhìn hắn: "Tôn Triết Bình, có phải anh muốn chia tay với tui không?"
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Link gốc 乱码
Link convert: [Tán Tu Tán] Theo Tôi Bỏ Trốn Được Không
---
Edit: Neko-chan
Beta: Tán Ô Nhỏ
---

Trương Giai Lạc và Diệp Tu đứng ở bờ sông.

Tiết trời rất tốt nhưng tâm trạng Trương Giai Lạc hoàn toàn không tốt.

“Diệp Tu, tui thấy Tôn Triết Bình muốn chia tay với tui.” Trương Giai Lạc bi phẫn túm tay Diệp Tu, quyết không buông.

Diệp Tu một bên dùng sức cố lôi cánh tay của mình về, một bên trào phúng nhìn đối phương. “Muốn show ân ái thì té đê, anh đây ra ngoài này đi dạo, không care đến chú đâu.”

Trương Giai Lạc vẫn sống chết không buông tay, xem chừng độ thương tâm phải cao lắm. “Tui đây là nói thực, tình đồng đội ông để cho tó gặm rồi à? Tui thực sự thấy Tôn Triết Bình muốn chia tay với tui.”

“Nói rõ.” Diệp Tu thấy kéo mãi mà chẳng có kết quả, dứt khoát bỏ cuộc luôn. “Anh nói cho chú biết, đừng có mà dây dưa quá đà, để người khác nhìn thấy được ảnh hưởng thanh danh của anh đây. Tố chất chú quăng đi đâu rồi? Còn tiếp tục như này anh hét lên cho coi!”

“Hét! Có giỏi thì hét thử coi!” Trương Giai Lạc biến đau thương thành sức mạnh. “Hét đến khản giọng cũng không ai đến cứu ông đâu!”

Diệp Tu đang tìm thuốc lá bỗng khựng lại một chút rồi quay đầu lại, vẻ mặt hết sức kỳ quái mà nói. “Này, lời thoại học thuộc phết nhỉ?”

Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận, cảm thấy đầu óc mình đúng là có bệnh mới đi tìm Diệp Tu nói chuyện tình cảm.

Không nghĩ rằng Diệp Tu sau khi cứu được cái tay mình ra thế mà vẫn không chạy.

Diệp Tu châm điếu thuốc, quay sang hỏi người kia, giọng đầy thương hại. “Nói, Tôn Triết Bình làm gì chú?”

Trương Giai Lạc trợn mắt nhìn tên kia, sau đó điều hòa lại tâm trạng, khôi phục dáng vẻ đau buồn. “Ông biết không? Trước kia mỗi lần tui nhắn tin, mấy giây sau là anh ta nhắn lại rồi, vầy mà giờ một tin cũng không thèm rep.”

“Mấy cái hôm này xấu trời lại mưa mà tui quên mang ô cũng trả lời lại?” Diệp Tu phun lời rác rưởi.

“Ờ, hai ngày sau tui liền nhận được ba cái ô mới, tên đó kêu tui để ở mấy chỗ hay đến phòng trường hợp quên mất.”

“…” Diệp Tu nói. “Tiếp tục đi.”

“Tiếp tục? À ờ. Ông biết không? Trước đây mỗi lần tui gọi điện, mấy giây sau anh ta đã nhắc máy, sau đó nói tới tận lúc tui ngủ, vầy mà giờ mới nói có ba câu đã đòi cúp.”

“Đến lúc chú ngủ? Trương Tân Kiệt kiểm tra phòng tính sao?” Diệp Tu cảm thấy có gì đó sai quá sai.

“Tắt đèn đi, nằm nghiêng người, di động để dưới tai, ông quên là để một lúc di động sẽ tự tối đi sao, Trương Tân Kiệt làm sao phát hiện được.”

“…” Diệp Tu nói. “Tiếp tục đi.”

Trương Giai Lạc tiếp tục mở máy. “Ông biết không? Trước đây mỗi lần tui gọi điện, anh ta chưa bao giờ tắt máy cả, vầy mà từ tám giờ sáng nay lúc nào cũng ngoài vùng phủ sóng, ông nói xem, có phải anh ta đang bắt thêm con cá nào bên ngoài đúng không?”

“…” Diệp Tu cười lạnh. “Rốt cuộc vẫn là show ân ái phỏng? Hay là đang show chỉ số IQ?”

“Show cái đầu nhà ông! Tui đang đau lòng như thế này cơ mà!” Trương Giai Lạc bật mode phẫn nộ, nhằm thẳng Diệp Tu mà lao tới.

Giây sau, vận may của Trương Giai Lạc phát huy rồi.

Trương Giai Lạc không cẩn thận giẫm phải cục đá, trong khi Trương Giai Lạc đang đứng rất gần bờ sông, gần vô cùng.

Sau đó Diệp Tu miệng ngậm thuốc lá, tay đút túi quần, nhìn Trương Giai Lạc ngã xuống sông với một tư thế vô cùng kì quái.

Chỉ nghe "Ùm----" một tiếng.

Diệp Tu yên lặng vẽ cho tên kia một dấu thập tự, sau đó mặt đầy thương hại mà tiếp tục đề tài, "Quả nhiên là show chỉ số IQ. Tôn Triết Bình mấy ngày nay bận thu dọn đồ đạc, dự định bay đến thăm chú mà chú không biết sao? Đại khái 8 giờ sáng sớm hôm nay cậu ta cất cánh rồi."

Diệp Tu đứng ở bên hồ, lại châm một điếu thuốc, chờ Trương Giai Lạc bò lên.

Và hắn nhìn thấy trên mặt sông có một người đang đứng, hay nói đúng hơn, trên mặt sông có một người đang trôi.

Một người hắn đã lâu không gặp.

Diệp Tu nhìn người kia đứng ở trên sóng nước lóng lánh mỉm cười với hắn. Người ấy để chân trần, dòng nước lăn tăn gợi dưới chân, trên người mặc áo sơ mi trắng, bộ dáng sạch sẽ đứng ở nơi đó.

Tô Mộc Thu đứng tại chỗ nói: "Xin chào. Cho hỏi có phải cậu vừa mới đánh rơi thứ gì đó xuống nước sao?"

"Không có." Diệp Tu nói, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mặt trời từ trên chiếu xuống có chút chói mắt, "Tui có thể hỏi anh một câu không?Anh tên là Tô Mộc Thu đúng không?"

Ý cười của Tô Mộc Thu méo đi một chút, nhưng vẫn cố giữ nguyên, giọng điệu lại cứng rắn không ít, "Người cậu làm rơi là Trương Giai Lạc may mắn +MAX hay là hoàng tử bé u sầu Trương Giai Lạc?"

"......Mèo con u sầu?" Diệp Tu hỏi thử.

Nụ cười của Tô Mộc Thu biến mất với vận tốc ánh sáng, đều đều nói, "Ồ, cậu đúng là một người thành thật, vậy thì....."

"Không không anh cứ từ từ! Tên Trương Giai Lạc kia quá hố tui không cần, anh nếu ngại phiền thì chúng ta có thể chờ Tôn Triết Bình tới rồi ném cho cậu ta. Cậu ta đến ngay bây giờ ý mà, thiệt đó."

Tô Mộc Thu do dự một hồi rồi vô cảm nhìn hắn, "Cậu chắc chắn thật sự có người muốn?"

....Quả nhiên là sợ vướng víu a.

Diệp Tu cười gượng: "Tui khẳng định có thể giúp anh ném Trương Giai Lạc đi, tui thề tui hứa tui đảm bảo. Hiện tại chúng ta tâm sự một chút chứ?"

Tô Mộc Thu gắng gượng cười đáp lại: "Cả ba cái?"

Diệp Tu trầm tư nhìn hắn, nói: "Anh trước đem di động của cậu ta cho tui được không? Bảo đảm ba cái đều sẽ mang đi hết."

Tô Mộc Thu khép hờ hai mắt, lặn xuống dưới sông. Diệp Tu ngơ ngác nhìn mặt nước gợn sóng, lại rít thêm một hơi thuốc.

Qua hai phút, Tô Mộc Thu ngoi lên từ trong nước, lắc lắc bọt nước trên đầu, đưa điện thoại cho Diệp Tu.

Diệp Tu cầm di động hỏi hắn: "Trương Giai Lạc không chết chứ?"

"Không chết được." Tô Mộc Thu nói, "Có bảo đảm tài sản và sự an toàn của tính mạng."

Diệp Tu gật gật đầu, bấm số của Tôn Triết Bình, gửi cho đối phương một tin nhắn.

[Bên cạnh dòng sông nhỏ, Trương Giai Lạc bất ngờ rơi xuống nước, tài sản cùng sinh mệnh đều được bảo đảm an toàn. Mau tới nhận hàng. --- Diệp Tu]

[???]

Diệp Tu nhìn thoáng qua rồi đưa điện thoại cho Tô Mộc Thu, "Ổn rồi, mười phút nữa sẽ đến."

Tô Mộc Thu nhận được di động, ném vào trong nước. Nhìn dáng vẻ chắc là chuẩn bị nổi trên mặt sông đợi.

Diệp Tu bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng: "Hiện tại chúng ta có thể tâm sự rồi chứ? anh tên là Tô Mộc Thu đúng không?"

Tô Mộc Thu nhìn hắn một cách kỳ quái, sau đó không tình nguyện mà gật đầu, "Sao cậu biết?"

Diệp Tu nở nụ cười.

Sau đó Diệp Tu lùi vài bước, rồi nhảy về phía Tô Mộc Thu, như là muốn bổ nhào vào người Tô Mộc Thu.

"Ùm---"

Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu rơi xuống nước ngay trước mắt hắn.

Diệp Tu ngoi đầu lên, vội vàng kiểm tra thuốc lá.

-- Ướt.

Diệp Tu thở dài, đau lòng mà sờ hộp thuốc trong túi.

-- Cũng ướt.

Tô Mộc Thu vẻ mặt thê thảm, ho khan vài tiếng rồi hỏi: "Thế cậu có ai nhận không?"

Diệp Tu nghe thấy, ngẩng đầu nhìn đối phương, hùng hồn nói: "Tui thế mà lại là lĩnh đội của Đội tuyển quốc gia, bị đẩy ra làm đại biểu đó. Bọn họ tên nào tên nấy đều mang người nhà theo, tui như cái bóng đèn ngày ngày phát sáng soi chiếu cho chúng vậy. Anh nghĩ sẽ có người đến nhận tui ấy hả?" Nói rồi Diệp Tu thở ra một hơi, "Không có cách nào. Người lãnh đạo luôn là bị ghen tỵ."

Tô Mộc Thu nhíu mày, "Vậy cậu có thể tự mình ra ngoài được?"

"Tui... không thể." Diệp Tu nhanh chóng nói, "Tui không biết bơi, chỉ biết trôi. Trương Giai Lạc thì sao? Cậu ta không có quyền lựa chọn sao?"

"Không có."

"Vì sao? Bảo đảm nhân quyền sao không làm tốt a! Anh xem, sinh mệnh là vô cùng đáng quý, giá của tình yêu lại là càng cao. Mặc dù bạn trai giàu nứt đố đổ vách của Trương Giai Lạc không quan tâm đến tiền, nhưng anh có thể bảo đảm an toàn cho tài sản cùng tính mạng, vậy còn nhân quyền?" Diệp Tu mặt đầy đau xót, "Nhân quyền thì sao? Anh giải thích một chút đi."

"....Vấn đề này thật sâu sắc." Tô Mộc Thu cúi đầu, vẻ mặt phức tạp.

"Anh cùng tui nhìn thẳng nói chuyện được ko được không? Ngửa đầu làm tui không thoải mái." Diệp Tu trôi trong nước, nói.

Tô Mộc Thu hiểu ý, hạ người xuống cùng độ cao với hắn, sau đó từ chối giải thích.

Diệp Tu bình tĩnh nhìn hắn, rồi dịch người hai cái đến gần Tô Mộc Thu: "Thần sông trong truyền thuyết, tui phát hiện ra một vấn đề."

Tô Mộc Thu không muốn để ý đến hắn nhưng lại không hiểu ra sao: "Nói."

"Tui trước đây cũng đã nói câu này." Diệp Tu thật vui vẻ mà cười, "Ông anh xem chúng ta có duyên như vậy...Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình, theo tôi bỏ trốn được không?"

(«Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình» nghĩa là «Muôn sông ngàn núi đều là tình», đây cũng là tên một bài hát)

"...." Tô Mộc Thu cảm thấy quá sến, sến đến mức làm hắn buồn nôn.

(Câu này chơi chữ từ « thổ tào » của mấy bạn Trung, nghĩa từ này na ná từ « xỉa đểu » của mình, thì chuẩn của nó phải là « Tô Mộc Thu cảm thấy câu của Diệp Tu quá tào, tào đến mức làm hắn không biết phải thổ nơi nào »)

"Mặc dù tui thấy cậu rất quen." Tô Mộc Thu sau khi trấn định lại rồi nói, "Nhưng mà tui không nhớ. Hơn nữa tui không thể rời đi con sông này."

"Không sao." Diệp Tu không kinh ngạc, ngược lại hắn thực vui. Hắn tự nhiên mà tiến tới vỗ vỗ lưng Tô Mộc Thu, "Không nhớ được, vậy thì tui một lần lại một lần kể cho anh nghe. Không thể rời đi vậy thì tui ở lại với anh không phải cũng rất tốt sao."

Diệp Tu không đợi Tô Mộc Thu đang choáng váng bởi lời mời bỏ trốn của mình tỉnh táo lại, quyết đoán hôn người kia một cái.

"Anh xem, thanh danh của tui đã bị anh hủy rồi, anh phải phụ trách đấy."

"Yên tâm, tui sẽ mãi ở đây mà."

"....Quấy rầy một chút."

Diệp Tu quay đầu, nhìn thấy Tôn Triết Bình khắp mặt đều là wtf đang đứng ở bờ sông.

"Xin hỏi, tui phải làm gì để nhận lại Trương Giai Lạc?"

Tô Mộc Thu chậm rãi từ lòng sông bay lên, dùng tư thế lơ lửng trên mặt sông hết sức thần thánh lúc ban đầu, ở dưới ánh mặt trời khẽ mỉm cười với Diệp Tu, sau đó nhìn Tôn Triết Bình.

"Xin chào. Người cậu làm rơi là Trương Giai Lạc may mắn +MAX hay hoàng tử bé u sầu Trương Giai Lạc??"

——————END——————

Tôn Triết Bình mặt như bị đau răng nhìn Trương Giai Lạc đang đứng trước mặt hắn, trên tay nâng hai bé Trương Giai Lạc cao 10cm, cả ba cùng nhau bi phẫn nhìn hắn: "Tôn Triết Bình, có phải anh muốn chia tay với tui không?"
Đậu má tui đang đọc cái gì vậy ?? ?!?!?!? Logic ơi em đâu ??? Tiết tháo ơi em đâu ??
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#3
Đậu má tui đang đọc cái gì vậy ?? ?!?!?!? Logic ơi em đâu ??? Tiết tháo ơi em đâu ??
Cuốn theo dòng sông rồi cô ơi =))
 

Bình luận bằng Facebook