Sào huyệt Một tán ô nhỏ - Nơi trú mưa cho ai có Tán-fetish

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1

Hãy nhìn tên người post.

Hãy nhìn tên nhà.

Hãy nhìn cái ảnh phía trên.

Bạn biết điều gì chờ đợi bạn rồi đấy!

Đây là lều nhỏ được dựng lên trong một phút cuồng Tán quá đà. Vậy cuồng Tán thì dịch gì? Dịch All Tán All chớ cái gì! Tán Tu, Tu Tán, Chu Tán, Hàn Tán, vân vân Tán, miễn có Tán và plot hay là mị edit. Tuy nhiên ăn mãi một món sẽ ngán, nhìn mãi một người cũng chán nên lâu lâu sẽ có đổi gió (chủ yếu là nợ nần từ mấy việc hứa hẹn lung tung).

Chủ nhà thì lười + lầy thành tính lại thêm thói OCD không phải lối nên chỉ update tuần 1 lần vào thứ 5 _( :3JL )_

Thread này, ờm, mị cũng không biết thread này để làm chi nữa nhưng coi như chỗ để mọi người vô tạo động lực (bằng cách khen <-- highly reccommend cách này or đòi nợ), góp ý cách edit, giới thiệu fic cho mị (mị luôn trong tình trạng đói fic nên hãy thoải mái giới thiệu),... Nói chung thích nói ở đây cũng được mà vô nhà nói cũng được, chỗ nào mị cũng chơi.

Mời vô nhà : mở cửa:
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#5

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#8

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#9
Cái này tính là idea, đáng ra cũng nên quăng vô mục idea, nhưng chủ yếu những màu sắc trong đây trong ý mình lại mang tính biểu tượng quá nhiều như màu đỏ lá phong và sắc trắng anh đào, nếu đăng lên, có người nhận mà không hiểu hết nghĩa cảm giác sẽ rất thất vọng nên nhét vào đây để lâu lâu quay lại, có thể nhìn lấy chút cảm hứng, hoặc viết thêm một ít, về dài có thể hoàn.

Fic lấy bối cảnh Nhật Bản, đừng hỏi mình vì sao, với mình Nhật có sức ảnh hưởng rất lớn, chỉ có trong bối cảnh này mình mới viết trôi chảy được thôi. Ngoài ra thời đại có thể thuộc thời Chiến quốc, ko quá chắc chắn, nhưng đảm bảo là thời chiến loạn.

"Diệp Tu, tôi muốn thấy hoa anh đào."

Diệp Tu không nói gì, quay sang nhìn người kia, rồi lại nhìn về phía trước. Lúc này cả hai đang ngồi trên đỉnh núi Đại Văn Tự (Daimonji) nhìn ra toàn cảnh Bình Anh Kinh (Heiankyou, tên cũ của Kyoto). Khắp nơi rừng rực màu lửa cháy của lá phong. Hoa anh đào còn phải lâu lắm mới nở. Rồi làm ra một vẻ sực nhớ, Diệp Tu nói.

"Hình như ở Danh Cổ Ốc (Nagoya) có anh đào trái mùa. Cậu có thể đến đấy xem." Cái này hắn còn nhớ, từng có một độ cuối thu thì phải, cha hắn sai người đem tận mấy gốc anh đào từ dưới đó lên tận Bắc Hải Đạo (Hokkaido) để thưởng trà.

Mặt Tô Mộc Thu bừng lên một nét rạng ngời nhưng rồi lại trầm hẳn đi, như ánh nến lúc sắp tàn.

"Không được. Tôi không đi được. Còn Tô Mộc Tranh ở đây, tôi không nỡ bỏ em ấy."

Rồi người quay sang bên hắn, mỉm cười, nét cười tựa muôn ngàn lá bạch quả rung rinh trong nắng chiều.

"Không sao đâu Diệp Tu, tôi đợi được. Rồi anh đào sẽ nở ở nơi đây. Lúc đó hãy cùng thưởng trà với anh em tôi nhé."

Các địa danh bên trên đều chuyển về âm Hán để nếu ai đọc cũng đỡ thấy chợn. Sẽ có tìm hiểu kỹ lại tên cổ của tất cả các địa danh, đây là idea, cứ để tạm như vậy đã.

À, nếu ai hiểu được hết ý đoạn trên xin hãy cmt cùng bàn luận với mình, thực sự rất cần người cùng bàn fic này.
 
Last edited:

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#10
...Thính mới nè :love::love:...Cơ mà nàng có định viết thành fic không vậy ??
Em chỉ sợ nhảy vô hố rồi không leo ra được QAQ đừng thả thính hường hoè rồi độp cái Bed Ending làm tan nát con tym em như bao người nha.
 

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#11
QAQ Tán ca...anh nhất định phải đợi đấy, không được rời đi đâu nha. Ba người nhất định phải cùng nhau đi xem hoa đào đấy
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#12
...Thính mới nè :love::love:...Cơ mà nàng có định viết thành fic không vậy ??
Em chỉ sợ nhảy vô hố rồi không leo ra được QAQ đừng thả thính hường hoè rồi độp cái Bed Ending làm tan nát con tym em như bao người nha.
Thì cũng là có ý định viết đó nhưng không biết đến bao giờ mới xong được.
Ờ, về chuyện ending, t không dám hứa trước đâu :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: Do fic này viết theo kiểu Tán và Diệp ở hai đầu chiến tuyến nên là...........
 

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#13
Xin người đừng thả thính...
Đau khổ thế nào em cũng chịu tất~Chỉ xin đừng mang Tán ca của iêm đi TvT
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#14
Đây không phải idea, mà là một đoạn trong fic mừng sinh nhật chị Lá (rốt cuộc chị sinh ngày nào ấy nhỉ, cho em xin 500 deadline). Dựa theo một bài hát của idol, lúc đầu lục ra bài này cũng là vì fic 4 mùa chị Lá tặng, sau đó chị bảo câu điệp khúc trong đây ("Ngày nào đó anh sẽ mua nhẫn tặng em"/Mặc dù đã hứa như vậy nhưng mà...) giống Song Hoa, thành ra một hôm sảng nắng trong phòng tự học, điện thoại vừa vặn shuffle đến nó, vậy là viết.

Fic Song Hoa (đương nhiên, tặng chị Lá mà), HE (đương nhiên, quà sinh nhật mà), xưng hô rất loạn (đương nhiên, do mình làm mà). Loạn cũng vì không thấy từ nào khác ngoài "hắn" hợp cho Song Hoa nên tùy điểm nhìn, điểm nhìn của Lạc đến Tôn sẽ là "hắn - anh", ngược lại sẽ là "hắn - cậu". *vuốt mồ hôi* Fic nào cũng phải chú thích dài dòng, bệnh nhiều lời 10 năm nữa cũng không sửa được.

Trương Giai Lạc từ từ tỉnh dậy, cảm giác như trồi lên từ một bờ nước ấm, bồng bềnh bồng bềnh. Bên tay văng vẳng tiếng người lao xao, tiếng xe loạch xoạch,… Có lẽ đêm qua quên đóng cửa, giờ theo nắng bò vào đây mà.

Hắn với tay ra lật điện thoại xem giờ. 7 giờ sáng. Đại Tôn chắc đang đi mua bữa sáng, Trương Giai Lạc nhắm mắt nghĩ. Chăn nệm ấm quá, hắn không muốn dậy.

Cạch.

Cửa phòng kêu lên một tiếng. Mùi bánh quẩy sữa đậu nành tràn vào phòng. Nhà tụi hắn ngay sát một khu chợ, đi dăm ba mét đã có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng. Có mua mang về cũng không sợ nguội.

“Giai Lạc, cậu dậy chưa?” Tiếng Tôn Triết vang từ phòng bên lọt vào, trong giọng ẩn ẩn chút run run. Chắc do vừa nãy đi không mặc áo khoác đây mà. Dù giờ đã chuyển sang tiết xuân nhưng khí lạnh mùa đông vẫn dùng dằng trên khắp các ngọn cây, tựa như những sợi lụa được ai đó kẹp vào vậy, mãi không chịu rời đi. Cho chừa, Trương Giai Lạc híp mắt nghĩ.

“Dậy chưa?” Không thấy tiếng trả lời, Tôn Triết Bình đi vào phòng, thấy người kia vẫn duy trì trạng thái úp sấp trên giường. Rốt cuộc khi ngủ cậu ta thở kiểu gì vậy. Câu hỏi lướt nhanh qua não hắn nhưng Tôn Triết Bình lẹ làng gạt qua một bên, tới giường lay lay người kia. “Dậy đi! Nay còn phải di mua bàn ăn nữa.”

“Để mai được không?” Trương Giai Lạc ngáp dài một cái, rất thản nhiên bày tỏ sự “văn nghệ” của mình. “Nay không có hứng.”

Tôn Triết Bình đảo mắt một cái, tay vẫn không ngừng lay, tựa hồ quá quen với tình trạng này rồi.

“Dậy mau. Đợi được cậu có hứng, đến cuối năm vẫn còn phải ngồi dưới đất ăn mất.”
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,353
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#15
Đây không phải idea, mà là một đoạn trong fic mừng sinh nhật chị Lá (rốt cuộc chị sinh ngày nào ấy nhỉ, cho em xin 500 deadline). Dựa theo một bài hát của idol, lúc đầu lục ra bài này cũng là vì fic 4 mùa chị Lá tặng, sau đó chị bảo câu điệp khúc trong đây ("Ngày nào đó anh sẽ mua nhẫn tặng em"/Mặc dù đã hứa như vậy nhưng mà...) giống Song Hoa, thành ra một hôm sảng nắng trong phòng tự học, điện thoại vừa vặn shuffle đến nó, vậy là viết.

Fic Song Hoa (đương nhiên, tặng chị Lá mà), HE (đương nhiên, quà sinh nhật mà), xưng hô rất loạn (đương nhiên, do mình làm mà). Loạn cũng vì không thấy từ nào khác ngoài "hắn" hợp cho Song Hoa nên tùy điểm nhìn, điểm nhìn của Lạc đến Tôn sẽ là "hắn - anh", ngược lại sẽ là "hắn - cậu". *vuốt mồ hôi* Fic nào cũng phải chú thích dài dòng, bệnh nhiều lời 10 năm nữa cũng không sửa được.

Trương Giai Lạc từ từ tỉnh dậy, cảm giác như trồi lên từ một bờ nước ấm, bồng bềnh bồng bềnh. Bên tay văng vẳng tiếng người lao xao, tiếng xe loạch xoạch,… Có lẽ đêm qua quên đóng cửa, giờ theo nắng bò vào đây mà.

Hắn với tay ra lật điện thoại xem giờ. 7 giờ sáng. Đại Tôn chắc đang đi mua bữa sáng, Trương Giai Lạc nhắm mắt nghĩ. Chăn nệm ấm quá, hắn không muốn dậy.

Cạch.

Cửa phòng kêu lên một tiếng. Mùi bánh quẩy sữa đậu nành tràn vào phòng. Nhà tụi hắn ngay sát một khu chợ, đi dăm ba mét đã có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng. Có mua mang về cũng không sợ nguội.

“Giai Lạc, cậu dậy chưa?” Tiếng Tôn Triết vang từ phòng bên lọt vào, trong giọng ẩn ẩn chút run run. Chắc do vừa nãy đi không mặc áo khoác đây mà. Dù giờ đã chuyển sang tiết xuân nhưng khí lạnh mùa đông vẫn dùng dằng trên khắp các ngọn cây, tựa như những sợi lụa được ai đó kẹp vào vậy, mãi không chịu rời đi. Cho chừa, Trương Giai Lạc híp mắt nghĩ.

“Dậy chưa?” Không thấy tiếng trả lời, Tôn Triết Bình đi vào phòng, thấy người kia vẫn duy trì trạng thái úp sấp trên giường. Rốt cuộc khi ngủ cậu ta thở kiểu gì vậy. Câu hỏi lướt nhanh qua não hắn nhưng Tôn Triết Bình lẹ làng gạt qua một bên, tới giường lay lay người kia. “Dậy đi! Nay còn phải di mua bàn ăn nữa.”

“Để mai được không?” Trương Giai Lạc ngáp dài một cái, rất thản nhiên bày tỏ sự “văn nghệ” của mình. “Nay không có hứng.”

Tôn Triết Bình đảo mắt một cái, tay vẫn không ngừng lay, tựa hồ quá quen với tình trạng này rồi.

“Dậy mau. Đợi được cậu có hứng, đến cuối năm vẫn còn phải ngồi dưới đất ăn mất.”
quắn quắn quắn quắn x 1000 cái quéo hí hí hí hí

Giai Lạc ~ dậy chưa ~

chú thích nhiều lời nữa đi em, nhiều nữa đi chị ko ngại đọc đâu, chị ko ngại sái quai hàm =))
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,353
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#16
Chị chỉ muốn nói 1056 ngược chị quá, ngược chị quằn quại rồi, cứ phải liên tục chạy vô đây đọc đoạn ngọt này để xoa dịu :cry: chị yêu em yêu em yêu em <3 <3 <3
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#17
Diệp Tu nhìn người trước mặt, ký ức tựa muôn vàn mảnh vỡ, từng mảnh từng mảnh xuyên qua mắt hắn, đâm thẳng vào não bộ. Rừng trúc xanh thẳm, đèn lồng trong đêm đen, ánh lửa rực lên trong ngày hội tháng Tám năm ấy,... Tất cả vụt qua như những mũi tên lại mạnh mẽ như dòng nước mùa lũ. Để rồi còn lại trong mắt hắn là vạt áo vàng như lúa ngoài đồng của người ấy khi nắm tay hắn đưa qua muôn nghìn cổng điểu cư (torii) thắm đỏ nơi đền Phục Kiến Đạo Hà (Fushimi Inari). Người đó quay lại, mỉm cười nói.

"Diệp Tu, nếu cùng nhau đi hết con đường này sẽ bên nhau đến trọn đời trọn kiếp đó."

Ngàn vạn con người, trăm nghìn khả năng, cớ sao lại là người? Là người chứ không phải một ai khác.

Kyoto, cố đô của Nhật có thể nói là một nơi rất tình tự. Đi đâu cũng có thể gặp nhưng nơi đôi lứa thề nguyền như này. Cùng dắt tay đi qua ngàn cổng torii trong đền Fushimi là bên nhau tới bạc đầu. Nếu có thể nhắm mắt đi thẳng hết một vạt đường nhỏ trong chùa Kiyomizu ắt sẽ tìm được ý trung nhân. Nơi đất cố đô này, ngày xưa chắc lắm danh nhân tài tử, không việc gì làm nên dệt ra bao chuyện tình chàng ý thiếp như vậy. Tiếc là sau này, Kyoto lại trở thành vùng đất của vô số vụ lật mặt, ám sát. Lúc đầu chọn nơi này cũng chỉ vì một bài hát làm liên tưởng đến lá phong đỏ và nhịp cầu cong cong bên sông, một cảnh tưởng chỉ có ở Kyoto mới là đẹp nhất. Cuối cùng khi viết phát sinh nhiều thứ hơn, đi tìm hiểu lại Kyoto một lần lại càng thấy phù hợp hơn cần thiết. Cơ mà rốt cuộc thời đại nào vẫn chưa chọn được, thật quá ư đau lòng ;; w ;;
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#18
Ổ nhà này chẳng biết để làm gì, chủ nhà cũng không chăm để lâu lâu tung vài đoạn edit lên như chị Lá, thôi thì coi như kho vứt những thứ suy nghĩ linh tinh chưa mài đủ or có tính công kích hơi cao để có thể post ra ngoài kia.

Thân là một đứa trước chơi All Diệp All, giờ thành anti toàn bộ All Diệp All trừ Tán Tu Tán (of course), có thể nói đã đụng phải kha khá mới đến bước đường này. Thật ra với tôi mà nói, các bạn ship gì thì ship, viết fic gì thì viết, đừng lôi Tô Mộc Thu vô. Fic nào có cái bố cục Diệp yêu Tô - Tô mất - một thời gian sau có X nào đó (X gì tự thay tên tùy cặp) đến thay thế Tô trong tim Diệp, bonus thêm một tràng đạo lý không nên sống trong quá khứ, vân vân đều làm tôi giận đến phát khóc.

Tôi từng đọc một câu thế này, "Nếu người ta thương yêu mất đi do đau ốm bệnh tật, chí ít ta còn có thời gian chuẩn bị, nỗi đau còn có thế giảm xuống. Nhưng nếu người ấy đột ngột ra đi, giống như một nhát dao đột ngột xé qua tim, để lại một vết thương mà cả đời cũng chẳng lành được.". Với tôi, Diệp Tô cũng giống thế. Thực ra trong Toàn Chức, tôi không thấy có ai có đủ sức nặng trong lòng Diệp bằng Mộc Thu. Có lẽ nhiều người quen nhìn Mộc Thu với biệt hiệu "người hợp tác tốt nhất" của Diệp Tu mà quên mất rằng anh là người duy nhất Diệp Tu coi là đối thủ chân chính. Nên nhớ, 37 trận thắng để lại 1 kia là để cho Mộc Thu, Diệp Tu vĩnh viễn nghĩ, dù là đối thủ 10 năm Hàn Văn Thanh hay đệ nhất Vinh Quang mới lên Chu Trạch Khải hay bât kỳ ai cũng sẽ chẳng phá được. Trong mắt Diệp Tu, vĩnh viễn có thể đối đầu chân chính với hắn, tranh ngôi vị số 1 Vinh Quang là Mộc Thu. Như trong đỉnh Vinh Quang chương đầu tiên, trận đánh đầu tiên, đối thủ đầu tiên của Diệp Tu là Mộc Thu. Rồi về sau kể cả khi đã thành đồng bạn, vẫn luôn không ngừng kè cựa. Chỉ có Mộc Thu vừa là bằng hữu vừa là đối thủ của Diệp Tu. Mộc Thu mất rồi, là ai cũng không thể thay thế được.

Cái đống bên trên chẳng phải để phủ nhận cặp ship nào, chỉ là thấy mệt mỏi khi thấy các bạn cứ phải kèm theo Tán Tu vô. Để làm gì? Để chứng tỏ Diệp Tu không có Mộc Thu vẫn sống tốt? Hay Mộc Thu vốn là không cần thiết? Dù là gì cũng rất cám ơn các bạn, nhờ các bạn mà tôi dứt áo đi cũng đỡ thấy tội lỗi.

Thường mấy cái suy nghĩ xấu xí như trên không hay hê lên nói nơi công cộng, nhưng dạo này bị fan-cặp-nào-đó (tự biết hắt xì) bổ vào mặt hơi nhiều, lại quen thói khẩu nghiệp nên kemeno đi vậy.

Hoan nghênh phản hồi miễn không văn phụ khoa.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,164
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#19
Ổ nhà này chẳng biết để làm gì, chủ nhà cũng không chăm để lâu lâu tung vài đoạn edit lên như chị Lá, thôi thì coi như kho vứt những thứ suy nghĩ linh tinh chưa mài đủ or có tính công kích hơi cao để có thể post ra ngoài kia.

Thân là một đứa trước chơi All Diệp All, giờ thành anti toàn bộ All Diệp All trừ Tán Tu Tán (of course), có thể nói đã đụng phải kha khá mới đến bước đường này. Thật ra với tôi mà nói, các bạn ship gì thì ship, viết fic gì thì viết, đừng lôi Tô Mộc Thu vô. Fic nào có cái bố cục Diệp yêu Tô - Tô mất - một thời gian sau có X nào đó (X gì tự thay tên tùy cặp) đến thay thế Tô trong tim Diệp, bonus thêm một tràng đạo lý không nên sống trong quá khứ, vân vân đều làm tôi giận đến phát khóc.

Tôi từng đọc một câu thế này, "Nếu người ta thương yêu mất đi do đau ốm bệnh tật, chí ít ta còn có thời gian chuẩn bị, nỗi đau còn có thế giảm xuống. Nhưng nếu người ấy đột ngột ra đi, giống như một nhát dao đột ngột xé qua tim, để lại một vết thương mà cả đời cũng chẳng lành được.". Với tôi, Diệp Tô cũng giống thế. Thực ra trong Toàn Chức, tôi không thấy có ai có đủ sức nặng trong lòng Diệp bằng Mộc Thu. Có lẽ nhiều người quen nhìn Mộc Thu với biệt hiệu "người hợp tác tốt nhất" của Diệp Tu mà quên mất rằng anh là người duy nhất Diệp Tu coi là đối thủ chân chính. Nên nhớ, 37 trận thắng để lại 1 kia là để cho Mộc Thu, Diệp Tu vĩnh viễn nghĩ, dù là đối thủ 10 năm Hàn Văn Thanh hay đệ nhất Vinh Quang mới lên Chu Trạch Khải hay bât kỳ ai cũng sẽ chẳng phá được. Trong mắt Diệp Tu, vĩnh viễn có thể đối đầu chân chính với hắn, tranh ngôi vị số 1 Vinh Quang là Mộc Thu. Như trong đỉnh Vinh Quang chương đầu tiên, trận đánh đầu tiên, đối thủ đầu tiên của Diệp Tu là Mộc Thu. Rồi về sau kể cả khi đã thành đồng bạn, vẫn luôn không ngừng kè cựa. Chỉ có Mộc Thu vừa là bằng hữu vừa là đối thủ của Diệp Tu. Mộc Thu mất rồi, là ai cũng không thể thay thế được.

Cái đống bên trên chẳng phải để phủ nhận cặp ship nào, chỉ là thấy mệt mỏi khi thấy các bạn cứ phải kèm theo Tán Tu vô. Để làm gì? Để chứng tỏ Diệp Tu không có Mộc Thu vẫn sống tốt? Hay Mộc Thu vốn là không cần thiết? Dù là gì cũng rất cám ơn các bạn, nhờ các bạn mà tôi dứt áo đi cũng đỡ thấy tội lỗi.

Thường mấy cái suy nghĩ xấu xí như trên không hay hê lên nói nơi công cộng, nhưng dạo này bị fan-cặp-nào-đó (tự biết hắt xì) bổ vào mặt hơi nhiều, lại quen thói khẩu nghiệp nên kemeno đi vậy.

Hoan nghênh phản hồi miễn không văn phụ khoa.
*ôm ôm em* chị cũng không thích quan điểm "vì người yêu đã mất nên đi tìm người khác", yêu một người là cảm xúc, là tri kỷ từ trong tâm hồn, từ vạn người hoặc cả thế giới này mới có một, sao có thể nói đổi là đổi. Chị cũng từng đọc đồng nhân Song Hoa, Tôn mất và rồi Lạc đi tìm người khác, nhưng ít nhất truyện đó chưa HE, hoặc người đọc ko tung hô nó đến mức khó nghe như em kể trên... Thế rồi 2 hôm nay chị lại đọc một truyện, Lạc đến với X, Lạc X đảng tung hô sung sướng, Song Hoa đảng (trong truyện) bởi cũng yêu Lạc nên chỉ đành chúc phúc cho Lạc, nhưng họ đã nói một câu, chị nghĩ khi ấy chị thực sự hiểu tâm tình của em lúc này, bởi nghe xong, chị đau nhói như có sợi chỉ đâm thẳng qua tim.

"Song Hoa hôm nay tốt nghiệp rồi"
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,955
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#20
Không biết làm gì với cái thớt này, cũng đành lòng để nó đóng bụi. Thôi thì vô đây review vài cái fic mình từng edit. Chung quy tự mình cmt dưới fic của mình thấy rất atsm, mà những cái viết vào đây thường không quá phù hợp cho mục rec fic trong chỗ cp đảng nên là ừm ừm... Vậy nên, ai đọc được cái này, về sau thấy phân vân về fic nào có thể vô đây tìm or hỏi review sơ lược, mình sẽ trả lời. Bởi hầu hết những fic mình chọn edit or post lên đây đều có những cái về nó mà mình muốn nói.

Lần này chọn là Tán Linh. Cũng bởi fic này chị Lá từng rec trên fb một lần, có lẽ rất nhiều người đã thấy nên muốn nói ít nhiều. (Tiện đây cũng chia buồn với chị Lá vì nick chị bị report, again :cry:)

Bên trên từng nói, chỉ cần là fic có plot hay mình sẽ edit. Thực ra không phải lúc nào cũng vậy. Có những fic chọn edit vì có những câu những từ khi đọc QT/convert, đầu tự xếp lại thành một câu hoàn chỉnh đẹp đẽ, bỏ không nỡ, liền đi edit cả fic. Tán Linh là một fic như vậy.

"Chi bằng Diệp huynh cầm tạm vật này, tôi sẽ ở đây pha trà chờ huynh tới."

Tôi nói, thật may vì mình là người Việt. Tiếng Việt có dấu, thanh âm bằng trắc theo câu lên lên xuống xuống. trăm thay vạn đổi. Như câu này, thanh huyền với thanh ngang đặt cạnh nhau, rõ ràng hàm ý chờ đợi tin tưởng rất nặng mà đọc lên nghe nhẹ bẫng, vừa bình đạm lại dịu dàng. Không hiểu sao rất thích cụm "pha trà chờ huynh tới". Nó không giống cách chúng ta chờ đợi một người xa lạ, mà giống như mong chờ một ai đó trong gia đình trở về thì hơn.

Mà tiện nói thêm chút về ngôi xưng, lúc đầu edit đã phải pm chị Lá hỏi trong cổ trang có để ngôi xưng "tôi" được hay không. May mà được. Nếu không chắc cũng bất chấp tuốt mà để. Vốn đọc quen QT/convert, edit fic hiện tại còn muốn để "ta-ngươi", không hiểu sao đến fic này lại nhất mực muốn để "tôi". Có lẽ những fic dịu dàng như fic này hay Okinawa, ngôi xưng "tôi" luôn mang nhiều ý vị hơn "ta", hoặc chí ít mang cảm giác dung dị hơn. Như chị Lá từng nói, ngôi xưng tiếng Việt rất nhiều, 4 loại "ta, ngươi, hắn, nàng" có thể dịch ra 1 tỷ loại xưng hô khác nhau, tùy người dịch mà chọn. Có người tôn trọng nguyên tác nên giữ nguyên, và có kẻ như tôi đây vì thỏa mãn ham muốn đọc được một câu như kia mà bơ mọi thứ khác,... :cười:

Mà lại nói, fic này thật đúng cái tinh thần "nhất kỳ nhất hội". Nếu hỏi đâu là câu tôi thích nhất trong fic thì sẽ là câu phía trên kia. Còn nếu hỏi đâu là đoạn tôi thích thì sẽ phải là đoạn này.

"Thôi thì, nhân gian mênh mông, tri kỷ khó kiếm, gặp được là phúc, lạc nhau là mệnh. Duyên còn thì sẽ gặp lại, duyên hết thì đến đây thôi. Hắn giương tán ô Tô Mộc Thu đưa lên nhìn, cười đến tiêu sái rồi lững thững rời đi."

Fic Diệp dằn lòng không nhớ Tô tôi đã đọc, fic Diệp nhớ Tô đến sâu đậm tôi cũng đã đọc, fic Diệp giả vờ như không quan tâm cũng đã đọc luôn,... hay nói cách khác, ba trăm sáu mươi vạn kiểu nhớ nhung Diệp Tô gần như đã đọc hết, chỉ có một fic này ung dung như thế, tự tại như thế. Ta nói, thật giống nguyên tác làm sao. Diệp trong đây đến cuối bên người chỉ giữ lấy một tán ô, thế gian xung quanh bao nhiêu bóng bạch y với hắn cũng chẳng nghĩa lý, vì đều không phải người kia. Rõ ràng hắn biết người kia chẳng thể trở lại, hắn cũng chẳng tin vào câu chuyện hoang đường người kia kể, vậy mà vẫn giữ tán ô đó bên người bất chấp tâm đã buông lơi cho hai chữ "số mệnh". Tỉnh táo không phải, ngu ngốc càng không phải, Diệp Tu trong fic này cứ ở lưng chừng hai cái mốc đó mà đi. Đi cho tới tận già.

Đoạn cuối fic, mà cũng không chắc có phải cuối không, do vốn tác giả đã đặt một dấu chấm hết, một chữ "Hoàn" ở trước đó, dường như một nét vạch ra mà tác giả không nỡ xóa. Rốt cuộc bóng người đó là thực, là yêu, hay chỉ đơn thuần là ảo ảnh do phút hồi quang phản chiếu cuối cùng hắn tự vẽ ra, đáp án nào cũng được. Chỉ là, đọc hết câu đó, sẽ tự thấy trong mắt hai bóng người cùng nhau đi dưới một tán ô, vậy là được. Tri kỉ gặp lại nhau, vậy là ổn thỏa rồi.

Nhìn lại bên trên, quả nhiên như người quen từng nói, năng khiếu viết review bằng 0, chỉ giỏi lảm nhảm thôi =))) Dù vậy thì cái trò này cũng sẽ tiếp tục dài dài nên mong mọi người bỏ quá cho.

Mà nói chớ, đôi lúc thấy trò phân biệt cp thật mệt mỏi. Tán Tu hay Tu Tán cũng thế thôi, trừ phi có H chứ không hai đứa nó đứng cạnh nhau, phân biệt làm gì. Cái fic này đề Tán Tu vì tác giả để tag Tán Tu chớ tui đổi thành Tu Tán cũng hem có ai phát hiện ra đâu, nên là dăm ba cái cp, để cho đẹp thôi, không có lợi ích gì đâu _( :3JL )_
 

Bình luận bằng Facebook