Sào huyệt Một tán ô nhỏ - Nơi trú mưa cho ai có Tán-fetish

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#41
Chị đã hiểu lý do em muốn đổ cái cốc trà sữa em uống hôm đó đi rồi đấy ạ ;; w ;; Đây là em còn bơ luôn mấy cái chiến đội yếu yếu như Hạ Vũ, Việt Vân blah blah đi rồi. Gom đủ 20 chiến đội trong LM chắc em sặc máu chết rồi _: (´ཀ`」 ∠) :
Em à với cái danh sách trên thì hiện tại em đang viết vào loại nhiều nhất trong tất cả các đồng nhân chị đọc. Hàng toàn viên cũng ít chơi lớn tới mức như em lắm. Cho nên... chuối đây đại nhân hãy nhận của tiểu nhân đi, đừng trả lại.
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#42
Sau bao nhiêu spoiler, bao nhiêu ý tưởng, nhiêu đó chỉ mới là... phiên ngoại bé xíu thôi. Well... Dù Nhỏ đại nhân cùng project toàn viên... Thì ra đây mới là sức mạnh thực sự của trà sữa. Chắc xưa giờ uống phải trà sữa fake nên không có tí cảm giác nào...
Mỗi lần sờ vào cái này là lại nghe thấy 2 giọng nói bên tai. 1 là "Cố làm to làm gì, làm be bé thôi hold cho dễ", bên kia thì "Mất công làm thì làm cho to vào chứ". 2 bên chiến nhau 300 hiệp rồi, lần nào cũng hòa, t mợt tâm lắm
Đã làm thì làm cho to vào, sau này con cháu đọc Toàn Chức còn có huyền thoại mà kể cho tụi nó nghe :v. Vậy đi, bên thứ 2 chính thức thắng hiệp thứ 301, 151-150.

Gogo~ Dù Nhỏ đại nhân~
Btw người xuất thân từ bụi chuối, vốn đã dư món này rồi, người cần thêm món gì cứ bảo, tiểu nhân cung cấp được sẽ nhờ người khác ship tới cho. :v
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#43
Background Lam Vũ:

- Nơi trú quân: Thành Đại Phản
Ba người Diệp Tu đi vào bên trong. Thành Đại Phản tựa hồ chẳng chút thay đổi, vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt, vẫn phồn hoa. Như con cá quẫy mình trong dòng nước lặng, dẫu mặt hồ có dậy sóng cũng chẳng thể cản nó tự do bơi.
[...]
Thành Đại Phản, còn được mệnh danh "Vương quốc của uế đa", là nơi tụ họp của những thành phần thấp kém đến không thể thấp kém hơn của xã hội này. Hầu hết trong số chúng đều là do lãnh chúa trước đây, Ngụy Sâm, đi thu nhận về. Người lớn thì hoặc làm thuộc hạ dưới trướng hoặc dựng lều cất bạt tính kế sinh sống, trẻ con thì được nhận làm nghĩa tử. Chủ thành Đại Phản giờ đây cũng là một trong những đứa trẻ theo gã về ngày xưa. Có lẽ do đặc thù xuất thân nên luật pháp Thiên Hoàng ban ra gần như không có chút ảnh hưởng nào với cư dân sinh sống trong thành. Ngươi có là đại quan hô mưa gọi gió ngoài kia, vào đến đây cũng phải theo luật nơi này. Người họ chịu vâng lệnh chỉ có một, chính là lãnh chúa thành Đại Phản.
[...]
Triều đình đã từng mấy lần định loại bỏ thành Đại Phản. Nhưng bao nhóm lính hộ vệ ra đi là bấy nhiêu nhóm không trở về. Triệu lãnh chúa lên cũng chỉ nhận được một nụ cười mỉm của Dụ Văn Châu.

"Hạ thần sẽ tận lực tra xét thêm."

Rồi chuyện lại như cát chảy, theo dòng nước trôi, nằm lặng dưới đáy.

- Chủ nhân đời đầu: Ngụy Sâm
"Vậy Ngụy Sâm là người thế nào?" Trần Quả hỏi.

Diệp Tu trầm ngâm một lát rồi trả lời. "Một lời khó nói hết."
[...]
Ngụy Sâm xuất thân uế đa, cố gắng nửa đời người mới ngoi lên được hàng lãnh chúa của một vùng đất nho nhỏ, yên vị chưa được bao lâu thì chết dưới độc của Vi Thảo. Môt đời của gã, nói vẻ vang cũng chỉ có việc giữ Đại Phản không bị Gia Thế nuốt chửng, còn lại thì chẳng còn gì, đến vợ con cũng không. Giới công gia chẳng ai muốn gả con gái mình cho một tên uế đa như gã. Lãnh chúa ư? Trong mắt họ, Ngụy Sâm nào khác gì một con khỉ, có đội mũ mặc giáp đeo kiếm thì vẫn chỉ là khỉ thôi, vĩnh viễn chẳng thể trở thành người.

Bên trên có đề cập đến hai chữ "uế đa", tiếng Nhật là eta, thời nay dùng để chỉ những người làm nghề đồ tể. Còn trong fic này chủ yếu dùng với nghĩa "người ở tầng lớp đáy". Ngày xưa, một mạng eta chỉ đáng 1/7 mạng người bình thường nên sự khinh khi dành cho Lam Vũ cũng như Ngụy Sâm mong mọi người có thể hiểu và đừng ném đá. Ngoài ra thì có từ công gia, tức chỉ tầng lớp quý tộc làm quan trong thời Heian. Nó gồm hai tầng lớp nên không thể dùng gộp từ "quý tộc" được.

Cho Lam Vũ ở Osaka là suy nghĩ thứ 2 của mình sau khi nhét Gia Thế vô Kyoto, cũng là quyết định về địa lý mà mình ưng ý nhất. Lam Vũ trong truyện gốc là ở Quảng Châu. Người Quảng Châu tính tình xởi lởi, quảng giao, người Osaka cũng thế. Quảng Châu nổi tiếng đồ ăn ngon, Osaka cũng y thế luôn. Nên cực kỳ cực kỳ hài lòng.

Ngoài ra thì, tạo profile cho Lam Vũ là điều dễ chịu và vui vẻ nhất của mình. Bên trên chưa đề cập đến Lam Vũ hiện tại vì mình chưa sắp xếp câu từ hoàn chỉnh, sau sẽ bổ sung. Bản viết bên trên cũng là bản nháp, câu chữ chưa chau chuốt quá nhiều, viết ra để đỡ quên ý, có thể lặp, sau viết fic sẽ sửa lại nếu cần.

Mong là trong quãng thời t còn ở trong fandom sẽ cố làm xong phần nền cho fic này để về sau nếu ko có cơ hội làm tiếp có thể giao mọi thứ cho một người nào đó mà không sợ mất đi một phần ý nghĩa gì cả.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#44
Btw người xuất thân từ bụi chuối, vốn đã dư món này rồi, người cần thêm món gì cứ bảo, tiểu nhân cung cấp được sẽ nhờ người khác ship tới cho. :v
T không cần người ship chi cho t, t chỉ cần người đồng ý phụ giúp t cái fic này (trong tương lai nếu cần) thôi =)))
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#45
T không cần người ship chi cho t, t chỉ cần người đồng ý phụ giúp t cái fic này (trong tương lai nếu cần) thôi =)))
Đây 7 phần không thông bối cảnh truyện, 3 phần không thể viết cổ phong. Trọn 10 phần mù tịt về fic trên, không biết người nhìn ra ở Chianti này có điểm nào giúp ích được...

Ừm, rất sẵn lòng.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#46
Mấy hôm rồi có tìm đọc lại được một câu thế này,

“Làm sao tôi có thể theo kịp một thế giới thiếu vắng hình bóng người đây?”

Đọc xong thì nhớ tới cái dáng vẻ chậm chạp, thờ ơ, thiếu sức sống của Diệp khi không chơi Vinh Quang.

Mà đúng thế thật. Không hiểu sao trong tưởng tượng của tôi khi đọc Toàn Chức, Diệp Tu lúc nào cũng có một bộ dạng như vậy, dùng một câu trước dịch thấy được là, đi qua ngàn bụi hoa, một mảnh lá chẳng vướng tay. Mà cái sự thờ ơ tôi muốn nói ở đây không chỉ là cái sự “Tôi già rồi, không theo kịp được nữa” mà Diệp trả lời Đào Hiên khi bàn về thương mại mà là sự không quan tâm tới gần như tất cả mọi thứ. Nhìn xem, nhỏ như Trần Quả nổi cáu, phiền như Hoàng Thiếu lải nhải hay nghiêm trọng như cuộc chat giữa hắn và Đào Hiên, Diệp Tu vẫn ung dung như vậy, bình thản như vậy. Vì sao? Vì hắn không để tâm. Vì sao hắn không để tâm? Vì chẳng quan trọng nữa. Thế giới này vần vũ ra sao, náo động ra sao, đối với hắn, không quan trọng. Giống như có một mặt kính lặng băng ngăn giữa hắn và thế giới ngoài kia, một mặt kinh hắn tự xây, và có lẽ không có ý định phá bỏ. Đôi khi hắn sẽ bước qua mặt kính ấy một chút, như lần nổi giận vì Mộc Tranh, như những lần hắn nói về Mộc Thu. Nhưng sẽ rất nhanh thôi, hắn sẽ lại khôi phục bộ dáng thường ngày.

Ừm, trên có nói, Diệp Tu thờ ơ, chậm chạp, thiếu sức sống mỗi khi không chơi Vinh Quang. Tôi nghĩ, thật may Diệp Tu còn có Vinh Quang để níu hắn lại với mọi thứ. Nhưng đến cuối hắn vẫn bỏ Vinh Quang, bỏ cả “con người chỉ có sức sống khi chơi Vinh Quang” để về nhà. Tôi biết sẽ nhiều người phản đối tôi về câu này nhưng nếu không phải có giải thế giới kia, ai dám chắc hắn sẽ chỉ sống một cuộc đời nhàn nhạt ba bận ăn hai bận ngủ một ngày không? Nhất là trong một ngôi nhà không hề coi eSport là một nghề nghiệp tử tế. Ừm, vậy nên, trong mắt tôi, đến cuối, Diệp Tu cũng chọn bỏ cả Vinh Quang lại.

Và chỉ ngồi nhìn thế giới xung quanh vận động.

Bởi sợi dây nối hắn với thế giới này không còn nữa rồi.

——————

Tính viết rõ hơn một chút, nhưng đến khi viết lại không thể biết làm sao cho rõ hơn. Thôi cứ để thế này. Ừm, và tôi cũng không phủ định bài này quá thiên lệch. Dù sao con mắt fan cp cũng chưa bao giờ thẳng mà.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#47
Dù sao đây là cũng nơi chủ yếu để mình viết cảm nhận, nên nhỡ có cái gì viết bên ngoài rồi, thôi thì cứ bê lại vào đây, tăng view tăng like, cũng coi như một kiểu rec. Mong không ai cảm thấy phiền.

What is Your Name - Tên cậu là gì?

Link convert: here
Đọc cái này có một cảm xúc rất khó hiểu. Thiệt ra lúc đầu đọc tiêu đề còn tưởng fic này lấy ý từ bộ phim "Kimi no na wa" rất nổi năm nào, nhưng hóa ra không phải.

What is your name?

Tên cậu là gì? Và cậu là ai?

Là Tô Mộc Thu hay Tô Lê Nguyên?

Là Tô Mộc Thu hay là ai đó khác?

Có ai từng nói, cái tên rất quan trọng. Tôi đọc nhiều bộ truyện, thường thì trong bộ nào, "danh" và "tính" đều đóng một vai trò không to thì nhỏ. Vì sao khi gặp nhau lần đầu, chúng ta lại giới thiệu tên cho nhau? Tên là thứ để xác định "ta" còn ở đây, còn tồn tại, còn thở, còn sống, và còn không phải một ai khác ngoài "ta".

Vậy nếu "ta" mất đi cái tên của mình thì sao? Hay giả như, cái tên ta hằng tưởng và cái tên của ta hoàn toàn khác nhau thì sao?

Ở đây, Tô Lê Nguyên cũng thế. Cho tôi gọi nhân vật chính trong đây là Tô Lê Nguyên mà không phải Tô Mộc Thu hay kiếp sau của Tô Mộc Thu đi. Tô Lê Nguyên nghĩ mình là Tô Lê Nguyên, nghĩ chính bản thể Tô Lê Nguyên này yêu Diệp Tu. Nhưng một ngày nọ, có người nói với cậu ta rằng, không, cậu không phải Tô Lê Nguyên, cả cậu lẫn tình cảm của cậu đều là từ "Tô Mộc Thu" mà thành.

Vậy, làm sao đây?

Diệp Tu nhìn cậu như Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Tranh gọi cậu là "anh trai".

Hàn Văn Thanh lại nói với cậu, không còn Diệp Tu cậu chỉ là Tô Lê Nguyên thôi.

Vậy rốt cuộc cậu là ai?

Nguyên một fic dài bảy nghìn chữ chỉ để xoay quanh vấn đề này. Cách hành văn xoắn vặn nhưng lại nhẹ nhàng, không mang cảm giác nặng nề, hoặc chí ít, không nặng nề như nhận xét được viết này. Thực ra, vấn đề danh tính kia đến cuối vẫn chưa được giải quyết triệt để. Hoặc giả, tác giả cũng không biết giải quyết làm sao cho triệt để.

Chủ đề chết rồi luân hồi chuyển kiếp thành một người khác nhưng vẫn mang ký ức kiếp trước không mới, cũng đã khai thác gần đến tận cùng rồi, fic này có thể xem như một mặt mới khi không mang không khí đằm tình, day dứt hay sâu nặng. Đến kẻ ship Tán Tu Tán như tôi đây, đọc fic này, đọc đến cuối, còn tự hỏi, liệu lựa chọn của Tô Mộc Thu có thực đáng? Và có thực đúng?

Kể ra thì hai kẻ đó vẫn hạnh phúc thì vẫn được thôi ha.

Ừm, nhìn chung thì đây là một fic không tệ, kết cấu rõ ràng, cũng không quá khó hiểu, cứ đọc từ từ rồi sẽ hiểu ra. Chỉ có điều, cảm giác fic mang lại, với tư cách một fic Tán Tu Tán cho một Tán Tu Tán shipper, thì lại không tốt cho lắm. Còn dưới danh nghĩa một fic bình thường cho người đọc non-shipping, thì What is your name là một lựa chọn không tồi, nhất là khi bạn là đứa cuồng dăm ba chuyện danh và tính như tôi đây.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#48
Về những lần edit fic khác với nguyên gốc (1)
Mở đầu thì ừm, vẫn là không nỡ để nơi này đóng bụi, mà dăm ba cái chuyện review lại tùy thuộc vào hứng rất nhiều nên ừm, lập ra một thứ gọi-là-có-chút-logic để đứa không giỏi viết review là mình đây lâu lâu có thể lảm nhảm dăm ba chữ.​
Vậy thì sao lại có cái tên này? Ừm, kể ra thì, với mình thì viết quan trọng số một, dịch quan trọng số hai hớn giai quan trọng số ba nên nói chung về dăm ba cái chuyện dịch thuật ấy mà, đôi khi mình lắm chuyện lắm cơ. Tuy rằng thì trong suy nghĩ của mình thì dịch khi bắt tay vào làm không vất bằng viết nhưng trước khi bắt tay vào làm, mình thấy dịch mệt lắm luôn. Căn nguyên thì bắt nguồn từ một lần trong giờ văn cấp Ba, cô giáo mình có đọc một bản dịch bài "Tôi yêu em" Puskin của Xuân Diệu thì phải (thứ lỗi cho trí nhớ nát bét của mình) để lấy ví dụ về một tác phẩm có thể dịch theo nhiều cách như nào, và bản dịch cứ cho là của Xuân Diệu thực sự làm mình cảm thấy thật sự awe, vì nó mang một phong vị vô cùng cổ, khác hẳn với bản dịch phổ thông thường thấy. Từ lúc ấy, mình đã có một ý nghĩ rằng, những ai có thể truyền giọng văn của bản thân mình vào bản dịch quả là thiên tài.​
Nhưng sau một thời gian, một ý nghĩ đến với mình là, vốn người ta tìm đến một tác phẩm là vì tác giả nên chuyện giữ giọng văn của tác giả phải được đặt lên hàng đầu chứ. Hai cái lý này thường sẽ đấu đá nhau 300 hiệp mỗi khi mình giở word ra chuẩn bị dịch một cái gì đó. Đôi khi bên này thắng, đôi khi bên kia thắng, đôi khi... đách bên nào thắng cả vì mình blank out luôn rồi. Tuy vậy, thì vẫn còn một vài lúc, khi dịch, mình sẽ thay đổi bản dịch, không hẳn là vì thế sẽ hay hơn mà đơn giản với mình thì mình thích như nó vậy hơn. Mình cũng rất muốn giải thích luôn trong các fic là chỗ này đã được thay đổi như nào và vì đâu mà mình thay đổi nó (nhất là các fic mình dịch thì thường không có trên 4rum nên mọi người sẽ không biết bản gốc nó như nào), nhưng nhiều khi giải thích không thể gói trong 1,2 dòng và nó rất dễ làm đứt mạch đọc truyện của mọi người. Nên, đây, lâu lâu mình đọc fic cũ/làm fic mới, những chỗ nào mình thay đổi mà mình muốn chia sẻ cho mọi người, mình sẽ post trên đây.​
(Quèo, chỉ định giới thiệu một xíu xiu thôi mà thành cả một đoạn dài, bao giờ tui mới sửa được tính nhiều lời OTL)​
------
Mới hôm rồi thì mình có đọc lại Lữ trình, một phần vì mình chưa hài lòng với bản edit của mình (do làm trong tâm trạng không tốt lắm) nên hay đọc lại để xem có chỗ nào nên sửa không, một phần vì mình cảm thấy mình rất muốn phân tích fic này (như hồi mình muốn phân tích Ngôn khả tẫn vậy). Nên well, dù fic này không nhiều người biết như một số fic khác mình làm thì cũng mong mọi người cố chịu vậy hen.​
Mình muốn nói về một đoạn ngắn này,

"Ngôn ngữ có thể không hiểu, nhưng cái tên này, phát âm chắc chắn không sai.​

Giống như tin tức có thể không chuyển tới, nhưng chỉ cần là người ấy, tâm tình này, chắc chắn sẽ đến nơi."

Nếu edit đúng theo QT, thì hẳn phải là thế này:

"Ngôn ngữ có thể không hiểu, nhưng cái tên này, phát âm chắc chắn không sai.

Giống như vậy, tin tức có thể không chuyển tới được, nhưng chỉ cần là người ấy, tâm tình này, chắc chắn sẽ không sai."

Cũng không quá khác ha, tui biết tui là đứa lắm chuyện thích bày vẽ mà =)))

Thiệt ra thì khi dịch đến đoạn này, cái chỗ "chắc chắn sẽ không sai" nó cấn mình quá, bởi nghe nó rất là, rất là... ba chấm á. Đơn giản vì theo mình, dù nó có đối với câu trên, nhưng lại không cân với phần "tin tức không thể tới nơi". Nên mình đã đổi lại như này. Và vì sao lại đổi thành như vậy?

Ừm, không biết mọi người có biết không, và không biết các bài hát tiếng Trung có như này không, nhưng kha khá bài hát tiếng Nhật mình nghe hay có đoạn "tôi muốn gửi điều này đến người". Gửi ở đây, bề mặt là câu chữ, bên trong là tâm tình. Mình từng đọc, tiếng nói là vỏ ngoài của suy nghĩ. Nhưng đôi khi, chúng ta "nhận" lời nói nhưng chẳng "nhận" được tâm tình. Và có những khi, lại ngược lại, giống như ở đây vậy. Hai kẻ trong fic này, cách nhau chừng nửa vòng Trái Đất, lại chỉ gửi thư tay, giống như thời ngày xưa vậy, nên tin tức có thể chẳng kịp đến nơi. Nhưng chỉ cần là người ấy, tâm tình này, chắc chắn sẽ đến nơi.

Bạn hiểu không? Bên trên có nói rồi, đôi khi "nhận" ngôn từ không đồng nghĩa với "nhận" tình cảm. Nhưng nếu là người ấy, là The One của bạn, dù chẳng có từ ngữ nào được cất lên, tình cảm này vẫn sẽ truyền đạt được. Giống như khi Diệp Tu tới ngôi nhà người Đức nọ, hắn chưa nói một lời, Tô Mộc Thu cũng chưa nói một lời, mà vẫn biết được.

Đó là tình cảm đã "đến nơi".

Và đến đúng người.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#49
Trước đã từng nói muốn viết một fic cổ trang toàn viên to to, nhưng đến tận nay kế hoạch vẫn mãi nằm trên giấy. Cảm thấy cứ như vậy thì không ổn cho lắm nên thôi thì vừa viết vừa nghĩ, viết đến đâu sửa đến đây, được đến đâu hay đến đó, không được thì drop, đời như vậy có lẽ sẽ thanh thản. Tuy vậy, chỉ viết một ít mà đã mang ra ngoài thì không tốt nên tạm thời nhét tạm vào đây. Nếu trong đây mà kéo được ra độ chục chương thì chắc sẽ post ra ngoài sau.

[Long fic TCCT] [Nhiều CP] Vô đề

Author: Tán Ô Nhỏ

Pairings: Đoán đi =))

Disclaimer: Toàn Chức Cao Thủ thuộc sở hữu của Hồ Điệp Lam, mình chỉ mượn nhân vật để viết nên fic này
Warning:
- Như trên đã viết, fic này mình sẽ không liệt kê cp ra, mọi người cứ soi hint đi, coi như đây là một fic không cp chỉ có hint như Cộng Hòa đi vậy, dù rằng nó vẫn là có cp. Có thể ai quen mình thì đều biết mình ship ai với ai nhưng, well, biết đâu đấy, thế sự vô thường, nhân vật trong fic nó đòi yêu nhau thì mình cũng đành chịu.
- Cố gắng giữ không OOC nhất có thể với hình tượng nhân vật trong tâm trí mình. Chỗ nào khác biệt với hình tượng nhân vật của các bạn, các bạn có thể nhận xét giùm mình.
- Fic lấy bối cảnh lịch sử Nhật Bản, không cố định thời đại. Chỗ nào cần chú giải sẽ chú giải, chẳng may có chỗ cần mà không có thì mong mọi người nhắc mình dùm.
- Không rành cổ trang nên nếu chỗ nào mọi người thấy hiện đại quá xin hãy nhắc mình, mình sẽ sửa nếu thấy cần.
- Cuối cùng, fic này không có chiến đội Luân Hồi, fic này không có chiến đội Luân Hồi, FIC NÀY KHÔNG CÓ CHIẾN ĐỘI LUÂN HỒI! Chuyện quan trọng nói ba lần, vậy nên đừng hỏi mình Luân Hồi đâu hay Chu Trạch Khải đâu. Về sau nếu có tự vả sẽ xóa phần này đi.
lại một cái warning dài thiệt dài
Prologue
Nơi bìa rừng mạn ngoài Bình An Kinh là một căn nhà gỗ nhỏ, bên trong bày một thiếp giấy trắng cùng một nghiên mực. Người trong nhà dường như suy nghĩ lung lắm khi hết cầm bút lên lại đặt xuống. Mãi như vậy cho đến khi có tiếng nói từ ngoài vọng vào.
“Em có thể không viết cũng được mà.”
Người bên trong như tỉnh giấc, khóe miệng bỗng cong lên, cô đáp.
“Không, phải viết chứ.”
Dù câu chuyện này không có tên cũng không ai hay,
Thì vẫn phải viết ra.
Để không thành mộng, theo gió bay đi.
Đầu bút chạm nghiên mực, rồi cẩn thận viết từng nét đầu tiên.
“Năm Bình Thanh thứ tám…”
~*~
Năm Bình Thành thứ tám, dưới sự cai trị của Thiên Hoàng mới, cuộc nội chiến kéo dài mấy thập kỷ trước bắt đầu phai mờ trong tâm trí người dân. Một thời kỳ thịnh vượng dần mở ra nhờ vào bốn cột trụ - bốn gia tộc hùng mạnh nhất lúc bây giờ: Gia Thế - người anh hùng có công lập nên niên đại mới; Bá Đồ - trung thần triều đại cũ; Vi Thảo – cánh tay phải của Thiên Hoàng bấy giờ và Lam Vũ – gã khổng lồ non trẻ nhưng có sức mạnh kinh thương đáng gờm, bốn thế lực vừa tương trợ vừa kiềm chế lẫn nhau. Tuy rằng Gia Thế những năm gần đây có phần tuột dốc nhưng chỉ nội việc có họ Diệp đằng sau đã đủ ba gia tộc kia nhún nhường mấy phần.
Cán cân quyền lực đã mãi cân bằng như vậy, cho tới một đêm mùa đông năm ấy…



A/N: Viết xong không dám đọc lại, nhục vkl nhục OTL
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#50
Dưới đây là bản hỏng của fic Mưa tới và nắng lên của mình bên Tự sản xuất. Dù gì cũng đã mất công viết nó hoàn chỉnh rồi nên đành post vào đây, về sau nhìn lại cho biết thế nào là nhục nhã nên sửa =]]]]]]

Note: Chữ in nghiêng là suy nghĩ hoặc quá khứ

-----

"Cậu nghe thấy ta sao?"

Tất cả bắt đầu bằng một câu nói như vậy.

Hôm đó là một ngày nắng gắt, mùa hè ở thành phố này lúc nào cũng oi đến kỳ lạ. Như thể tất cả hơi nước trên trời đều đổ dồn xuống hết lớp nhựa đường và bốc lên nghi ngút như một nồi lẩu.

Diệp Tu như lệ thường mua một hộp cơm và một chai nước khoáng rồi vào ngôi đền nơi góc phố nghỉ tạm. Hắn không về nhà trọ, quá nóng quá đông người quá ồn ào; so với đó thì ngôi đền nhỏ trồng nhiều cây này tốt hơn nhiều.

Hắn đang nhắm mắt thiu thiu ngủ thì nghe thấy một giọng nói khàn khàn, giống như tiếng cát khô lạo xạo vậy.

"Nay nóng thật đấy."

Không biết do đâu, có thể là trời bỗng nổi một cơn gió mát, Diệp Tu đáp lại. "Ừ, nóng thật."

Gió chợt ngừng. Rồi lại nổi lên. Vơn van vơn van. Đâu đó là tiếng chuông gió tinh tang tinh tang. Diệp Tu chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, hắn thấy mình khi là rùa già an tĩnh dưới hồ, khi là xác ve trên cây, khi lại là hoa sơn trà bung nở,... Thoang thoảng trong tiếng gió là giọng ai đó, nghe như tiếng hoang đảo từ vạn năm vọng lại.

Đông qua xuân lại, hè tới thu đi.

Đông có tuyết phủ, hè có mưa rơi. Ngày xuân hoa đào nở, chiều thu lá đỏ buông.

Ta vẫn ở đây. Mà sao người chẳng thấy?

Giấc mơ dài, dài như hàng trăm năm đã trôi qua. Đến khi Diệp Tu mở mắt, trời đã chuyển hoàng hôn. Ngồi cạnh hắn là một chàng trai trẻ, nếu không phải vì bộ quần áo thời xưa lẫn quầng sáng nhàn nhạt quanh người cậu ta, Diệp Tu đã nghĩ người này chỉ đang tạm dừng chân ở đây nghỉ ngơi như hắn.

Như cảm nhận được hắn cử động, cậu ta quay lại nhìn hắn, mỉm cười.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cậu có thể lắng nghe ta một chút không?"

Có lẽ do ánh chiều phủ lên người thanh niên trước mặt trông thật buồn nên Diệp Tu đã gật đầu. Mà hắn cũng chẳng vội gì cho cam.

"Ta muốn tìm một người nhưng ta lại chẳng thể tự ra khỏi đây. Cậu có thể giúp ta ra khỏi đây được không?"

Rồi không đợi hắn hỏi, người kia đã chậm rãi nói tiếp. Cũng không có gì quá khó khăn, hắn chỉ cần để người kia đi theo mình là được.

"Ta không còn tồn tại được bao lâu nữa, ta chỉ mong gặp được người ấy lần cuối."

Cậu ta kết lại bằng một câu như vậy. Tiếng nhẹ như lá rơi trong gió, mãi chưa chạm đất. Diệp Tu nhìn gương mặt chẳng lớn hơn mình là bao của người kia, lặng lẽ gật đầu.

-​

Kể từ đó người kia bắt đầu đi theo hắn, không xa không gần, tầm một sải tay, đủ để khi Diệp Tu ngoảnh lại sẽ nhìn thấy.

"Tối nay trời sẽ mưa."

Diệp Tu ngẩng lên từ trang sách đang đọc, nhìn ra bên ngoài. Đang buổi trưa, trời không mây, xanh ngát tựa một mảng màu đổ tràn.

"Sao anh biết?"

"Gió nói cho tôi đó." Nghe thật giống một trò đùa.

"Gió?"

"Ừ, muôn loài muôn vật đều có ngôn ngữ của riêng nó. Gió, nước, hoa, cỏ,... tất cả đều có. Tôi tình cờ hiểu được ngôn ngữ của gió thôi."

Rồi người thanh niên ấy nhìn lên vòm trời như đang thở dài.

"Tối nay sẽ mưa to lắm, cậu nên về sớm đi, Diệp Tu."

Tối đó trời đổ mưa thật. Diệp Tu nhìn những vệt mưa đan xen trên cửa sổ. Bên ngoài không một bóng người, chỉ có vài ngọn đèn đường vàng vọt nhấp nhoáng trong mưa, tựa bóng thuyền ngoài khơi xa.

Hắn nghĩ đến người kia, cái người mỗi tối sẽ quay lại điện thờ của mình, ngồi nhìn những đứa trẻ chơi đùa trong sân hay vài vị khách vãng lai ghé thăm, nhẹ nhàng cúi đầu nếu có người cầu nguyện. Dẫu chẳng ai nhìn thấy.

Diệp Tu thở dài, cầm ô đi ra ngoài. Mưa bên ngoài còn to hơn nhìn từ trong phòng. Màn nước trắng xóa bao lây hắn, tựa tấm chăn bông nặng trĩu ngày đông. Hắn thấy mình như một người lái đò cô độc cố xuôi theo nước mùa bão mà tìm về bến đỗ của mình.

Khi đến nơi Diệp Tu đã ướt hết cả. Hắn nghĩ, có lẽ giờ mình còn thảm hơn cả chiếc ô đang cầm trong tay. Nhưng cũng đáng, khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của người kia.

"Sao cậu lại đến đây?" Cậu ta lấy tay lau đi nước mưa trên mặt Diệp Tu, thậm chí còn cởi cả chiếc áo choàng bên ngoài chùm lên đầu hắn.

"Lo cho anh chứ sao." Diệp Tu cười cười nói, lại thấy đối phương khựng lại. Hắn kéo vạt áo choàng xuống, chỉ để thấy người kia đang nhìn mình. Trong bóng tối, cậu ta trông như một chú đom đóm. Một chú đom đóm buồn bã.

Mãi sau, đến khi hắn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cậu ta mới lặng lẽ nói.

"Diệp Tu, ta không thích mưa. Những ngày mưa sẽ chẳng ai ghé qua đây. Ta không thích những ngày mưa."

"Không sao, có tôi ở đây rồi."

Đêm đó, trong tiếng mưa rả rích bên ngoài, Diệp Tu cảm thấy có thứ gì man mát nắm lấy tay mình.

"Tôi không thích mưa, mưa buồn lắm."

"Vậy từ nay, mỗi đêm mưa, tôi sẽ qua chỗ cậu nhé."

Sáng hôm sau, khi Diệp Tu tỉnh dậy, mưa đã ngừng từ khi nào. Trên trời, mây trắng loang thành từng mảng nhàn nhạt, tựa nét bút lỗi của một họa sỹ vô danh.

Người kia ngồi cách hắn một khoảng, Diệp Tu định vươn tay gọi, nhưng lại với không tới. Chỉ có thể nằm đó nhìn đối phương. Rõ ràng chỉ cần gọi một tiếng, cậu ta sẽ lập tức quay lại và tới chỗ hắn. Nhưng hắn không muốn. Diệp Tu tự thấy bản thân thật ấu trĩ, như thể cơn mưa đêm qua đã cuốn phăng tất cả những gì thuộc về phần lý trí của hắn vậy.

"Cậu tỉnh rồi à?" Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, người kia ngoảnh lại, hỏi.

Diệp Tu gật đầu, hơi nheo mắt, nắng bên ngoài quá sáng, hắn không thấy được mặt người kia.

-​

Kể từ đêm mưa hôm đó, thời gian trôi chậm như một con rùa già cỗi. Chỉ có tốc độ tan biến của người kia là ngày một rõ rệt. Quầng sáng bao quanh cậu ta giờ trở nên nhợt nhạt như ánh mặt trời ngày sương sớm vậy.

Cùng lúc đó, Diệp Tu nhận được một cuộc điện thoại gọi về nhà. Hắn cũng chẳng nhận ra hè đã trôi quá nửa.

Mà thời gian của người kia chỉ còn đến cuối hạ.

Nhà Diệp Tu cũng nằm ngay trong thành phố, chỉ mất tầm nửa tiếng ngồi xe buýt là tới. Trước nhà là một hàng cây rẻ quạt, mỗi khi vào thu sẽ có rất nhiều nữ sinh tới đây chụp ảnh.

Người kia đứng trước nhà hắn hồi lâu rồi mới từ từ bước vào.

Tối đó, khi Diệp Tu vào phòng đã thấy người kia ở bên trong. Thấy hắn, cậu ta gật đầu chào rồi vẫy hắn lại gần. Diệp Tu nằm xuống bên cạnh người kia, người cậu ta mát như cái điều hòa di động vậy.

"Diệp Tu cậu biết không, linh hồn như chúng ta không thể bước vào nhà người khác nếu không được phép."

Nhưng anh lại vào được đây, Diệp Tu nghĩ. Người kia không nhìn hắn, hắn cũng chẳng biết cậu ta đang có biểu cảm như nào khi nói những lời này.

"Ta đã nhớ ra rất nhiều thứ, và ta cũng nhớ ra người ta muốn gặp là ai." Người kia ngừng lại một chút, quay lại mỉm cười. "Diệp Tu, cảm ơn cậu. Nếu hôm đó cậu không đáp lời ta, ta sẽ chẳng thể tới đây lần nữa."

Diệp Tu vẫn nhìn người kia, ánh trăng làm cơ thể cậu ta trở nên trong suốt.

"Vậy tên của anh thì sao?"

"Ta cũng nhớ ra rồi. Cậu ấy từng gọi ta là Mộc Thu, Thu vì chúng ta gặp nhau vào mùa thu, còn Mộc..." Nói đến đây người kia chợt ngập ngừng.

Diệp Tu thở dài, "Anh ngốc thật chứ. Mộc trong cây gỗ, Diệp trong lá cây, trên cây có lá, Mộc Thu anh không thoát được người nhà họ Diệp." Hắn chậc chậc miệng, ra vẻ thông cảm. "Ai đặt tên cho anh ác thật chứ."

"Phải ha?" Mộc Thu cười cười, rồi cúi xuống ôm lấy mặt hắn. "Cảm ơn cậu đã chiếu cố ta suốt thời gian qua, Diệp Tu."

Đêm đó, Diệp Tu mơ một giấc mơ dài. Trong mơ có cây rẻ quạt, có miếu nhỏ bên đường, và ai đó đang nắm lấy tay hắn.

-​

Sáng sau, Diệp Tu tỉnh dậy đã không thấy người kia. Hắn không hoảng không loạn, chỉ thấy một chút bực tức. Ừm, chỉ bực một chút thôi.

Khi nhìn thấy Mộc Thu đang ngồi ở hiên nhà nhìn ra vườn trong sân.

"Làm tôi tưởng anh biến mất rồi chứ." Hắn càm ràm vài câu rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Đâu phải siêu thoát gì đâu mà..." Mộc Thu lầm bầm nói lại.

Diệp Tu không nói thêm gì. Trời hôm nay thật đẹp, dường như cái nóng mùa hè đã dừng lại ở một nơi nào rất xa, chỉ còn lại hơi gió thoang thoảng dịu mát. Vào một ngày như này, người ta tự nhiên sẽ cẩn trọng với lời nói của mình hơn.

Hắn nghĩ, nếu sáng nay người kia có bỏ đi cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Nhưng cậu ta lại chọn ở lại. Vậy cũng tốt.

"Diệp Tu, cậu đang nhìn gì thế?"

Người kia bất chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Lúc này Diệp Tu mới nhận ra mình vẫn mãi đang nhìn về phía khóm cúc nơi góc vườn.

"Cũng chẳng có gì đâu. Hồi xưa ông tôi từng kể, lúc tôi còn bé tí ấy, ông cố có trồng một khóm cúc trong vườn, chính là nó đó. Chỉ là, sau khi ông cố mất, nó cũng không còn nở hoa nữa."

"Cậu có vẻ thích nơi này nhỉ?" Người kia nghe xong quay ra hỏi hắn.

Diệp Tu ngước nhìn lên trên. Trời đã dần về trưa.

"Không hiểu sao tôi cảm thấy rất dễ chịu khi ở đây."

Mộc Thu nhìn hắn mỉm cười trả lời. "Người kia cũng rất thích khu vườn này." Rồi cậu ta đứng dậy, đi đến chỗ khóm cúc.

"Diệp Tu, ta đã suy nghĩ rất lâu, không biết lấy gì trả ơn cậu."

Cùng với lời nói, quầng sáng bao quanh Mộc Thu rực rỡ hẳn lên, mà bản thân cậu ta lại dần mờ đi trông thấy. Vậy nhưng, Mộc Thu vẫn rất bình thản. Cậu ta vuốt nhẹ lên những chiếc lá, từng giọt sáng từ đầu ngón tay lăn nhẹ trên vân lá rồi tan biến vào thinh không. Diệp Tu cũng không ngăn người kia lại. Vào một ngày như này, vào một ngày trời đẹp như này, mọi lời nói ra đều nên được lắng nghe kỹ càng và cất đi thật cẩn thận. Nếu không gió sẽ mang chúng đi mất. Tựa như một giấc mơ mùa hè.

"Ta biết thế này thật bất công. Nhưng ít nhất, ta muốn có thể làm điều gì đó cho cậu. Cảm ơn, vì đã ở cạnh ta suốt thời gian qua."

Và như thế, cơ thể Mộc Thu hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lá xanh rung rinh trong gió.

-​

Thu năm ấy, mẹ hắn có gửi cho hắn một tấm hình. Trong hình là những đóa cúc đầu tiên rực vàng trong nắng.

-END-
Author Note: Bản hỏng bạn đọc này chính là "bản vẽ" đầu tiên mình có trong đầu, nên có thể nói cốt truyện của nó mới là cái mình muốn truyền đạt, nhưng với sức viết hiện tại mình chỉ có thể viết thành một bản hoàn chỉnh như ngoài kia.

Vì đây là bản hỏng nên mình sẽ giải thích câu chuyện này luôn, không để các bạn phải đoán nữa:

Trong câu chuyện này, có 3 nhân vật là Diệp Tu, Mộc Thu và 1 người Mộc Thu muốn gặp. Có thể các bạn đã đoán ra người đó là ông cố của Diệp. Nhưng còn 1 điều nữa mà mình không biết đã diễn đạt đủ chưa, Diệp Tu cũng chính là ông cố, hay đúng hơn là kiếp sau của ông cố.

Vậy nên Diệp Tu mới nói những thứ giống như ông cố từng nói hay làm những điều mà gợi Mộc Thu nhớ lại ký ức cũ.

Do đó, theo mình thì đây không phải chuyện thế thân máu chó gì cho cam. Mộc Thu vẫn gặp được đúng người, chỉ là người đó quên mất một vài điều thôi.

Bản thân mình khi đọc lại cũng hiểu vì sao cái này nó fail. Bởi mình là người nhìn câu chuyện giữa Diệp Tu - Mộc Thu rồi kể lại; mà Diệp Tu lại là người nhìn câu chuyện của Mộc Thu một cách không đầy đủ. Một câu chuyện lọc qua 3 lớp là suy nghĩ Mộc Thu - cái nhìn của Diệp Tu - cái nhìn của mình thành ra nó vừa thừa lại vừa thiếu cùng lúc, chưa kể còn quá nhanh.

Bản thân sẽ rút kinh nghiệm phần này, mong rằng fic sau sẽ đáng đọc hơn!
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#51
1. Nhân vật chính: Diệp Tu, Tô Mộc Thu

2. Chủ đề: Hồi sinh, Em bé, Động vật

3. Setting: Là AU Yêu quái a.k.a Mộng giới trong bài thi này. Plot lấy bối cảnh một khoảng thời gian ngắn sau khi Diệp Tu đã trở lại làm Thiên hồ. Ngoài ra còn 1 vài setting phụ như sau:

- Hai Thiên hồ dù không cai quản Mộng giới nhưng vẫn tính là nắm quyền cao nhất nên các yêu quái khác đều gọi theo danh xưng trang trọng là "Hắc/Bạch Thiên hồ đại nhân".

- Yêu quái cấp thấp không thể/không được phép gọi thẳng tên yêu quái cấp cao, trừ phi được cho phép.

4. Note:

- Đây là 1 phần extra cho AU trên, vì bản thân vẫn đang quá lười để mở rộng plot haha

- Không nộp dự thi vì bản thân cảm thấy mùi Tán Tu quá mạnh để lấp liếm, mị là một con người vô cùng thành thực =]]]]

5. Plot:

Một ngày nọ, Diệp Tu và Tô Mộc Thu bị đánh thức bởi tiếng trẻ con khóc bên ngoài điện thờ. Cả hai ra ngoài thì thấy một bọc vải nhỏ, bên trong là một đứa trẻ mới chỉ vài tháng tuổi.

"Chậc, lại là con người nào vứt bỏ phía bên kia để rồi linh hồn lưu lạc qua bên này đây mà." Diệp Tu ngáp dài nói. Phải biết hắn đang trong thời gian hồi phục yêu lực, tự nhiên bị đánh thức như này thật chẳng hay ho gì.

Tô Mộc Thu bế đứa bé lên, nói. "Không biết còn yêu tộc này chịu nhận không nhỉ?"

"Tháng trước bên Thiên cẩu vừa nhận một đứa xong, đầu xuân thì là bên Liêm Dứu,..." Diệp Tu liệt kê. "Dám chắc tộc nào giờ nhìn thấy của này cũng chạy xa tám vạn bảy nghìn dặm cho coi."

"Cũng vì bên kia loạn lạc quá mà..." Tô Mộc Thu thở dài. Dạo gần đây, số lượng linh hồn các sinh linh lạc qua Mộng giới ngày một nhiều, cũng chỉ bởi vì phụ mẫu không chăm lo nổi cho con nên đành bỏ chúng mà đi. Nhưng Thiên hồ tụi hắn chỉ phụ trách bên này, không thể chạm tới Nhân giới.

"Cậu cứ nghỉ đi, Diệp Tu. Tôi đi dạo một vòng coi sao." Không đợi Diệp Tu trả lời, Tô Mộc Thu đã vụt biến đi.

-

"Thiên hồ đại nhân, ngài đi đâu đó?"

Đang trên đường tới chỗ ở của 12 tộc, Tô Mộc Thu bỗng nghe thấy có tiếng gọi mình. Ngẩng lên thì bắt gặp Hoàng Thiếu Thiên tộc Liêm Dứu đang vẫy vẫy mình.

"Có chút chuyện thôi mà. À, vừa vặn gặp cậu ở đây." Tô Mộc Thu chìa cái bọc ra. "Không biết Liêm Dứu các cậu dạo này thế nào rồi nhỉ...."

"Thôi thôi thôi cho tôi xin. Đứa lần rồi nhận từ các ngài nó đang phá toang chỗ chúng tôi ra đây. Ngài không biết chứ ai đời mới qua tháng đã bắt đầu chạy loanh quanh cắt chém đủ thứ. Nếu không vì có tôi ở đây thì chẳng biết tộc Liêm Dứu sẽ thế nào rồi nữa..."

"Dừng, nói nữa ta gọi Dụ Văn Châu đến trói cậu lại đó." Tô Mộc Thu ngắt lời bài nói của Hoàng Thiếu Thiên.

"Hừ, tên chậm chạp đó thì làm gì được tôi. Cơ mà có việc rồi, đi đây. Cho tôi gửi lời chào tới Hắc Thiên hồ đại nhân. Tôi chờ ngày được gặp lại ngài ấy đó." Nói xong đã không còn thấy bóng dáng của Hoàng Thiếu Thiên đâu nữa.

Miệng đã nhanh tay chân còn nhanh hơn, Tô Mộc Thu thở dài.

-

[Lược bỏ 7749 phần Tô Mộc Thu tới chỗ 12 tộc hỏi vì mị lười chưa nghĩ haha]

-

Chẳng mấy chốc trời đã chuyển dần về tối, bọc vải trên tay Tô Mộc Thu càng lúc càng nhẹ, dù vốn ban đầu nó đã chẳng nặng gì cho cam. Tô Mộc Thu thở dài, tạm dừng chân bên đường. Dẫu biết trước các tộc giờ quá đủ bận để xây dựng lại Mộng giới nhưng mà...

"Mộc Thu, sao rồi?"

Đột nhiên giọng Diệp Tu vang lên bên tay hắn. Tô Mộc Thu giật mình quay lại. "Sao cậu lại ở ngoài này?"

"Còn không phải vì cậu đi mãi chưa về chứ sao." Dứt lời, Diệp Tu nhìn cái bọc trong tay đối phương. "Vẫn chưa tìm được sao?"

"Haha..." Tô Mộc Thu cười khan hai tiếng.

"Cậu cũng mềm lòng thật chứ." Diệp Tu thở dài, vươn tay. "Thôi thì..."

Nhưng hắn chưa kịp chạm tay vào cái bọc đã bị người kia nắm lấy cổ tay dừng lại.

"Diệp Tu, yêu lực của cậu chưa hồi phục hoàn toàn, không liên kết sinh mệnh với người khác được đâu. Hơn nữa là tôi ích kỷ muốn giữ đứa nhỏ này nên là tôi làm mới phải."

Tô Mộc Thu buông cổ tay Diệp Tu ra, rồi nhẹ nhàng chạm vào ngực đứa trẻ trong bọc. Một luồng sáng từ ngực hắn chạy qua cánh tay, cổ tay rồi từ ngón tay truyền vào đứa trẻ. Tức khắc cả cơ thể nó trở nên sáng bừng lên, mà tóc Tô Mộc Thu cũng đổi màu từ bạch kim sang nâu nhạt.

Diệp Tu đứng bên cạnh cũng vẽ một câu chú lên trán đứa bé, rồi cúi xuống nhỏ giọng thì thầm gì đó.

Khi Diệp Tu dứt lời, đứa nhỏ đã biến thành muôn vàn đốm sáng nhỏ bay lên không trung.

"Vừa nãy là gì vậy?" Tô Mộc Thu quay sang hỏi.

"Một câu cầu chúc đơn giản thôi, dù đứa trẻ đó chọn Nhân giới hay Mộng giới cũng sẽ một đời hạnh phúc." Diệp Tu đáp. "Chậc chậc, được liên kết sinh mạng với một Thiên hồ, lại được một Thiên hồ chúc phúc, trên đời chắc không ai may mắn như nó đâu."

-

Một thời gian sau, nơi ở của hai vị Thiên hồ bỗng có thêm một nhân vật nữa.

Là một hồ ly với bộ lông vàng óng.

-END-

6. Note:

- Liên kết sinh mệnh: Chia sẻ một phần sinh mệnh của mình với linh hồn khác, tùy thuộc vào yêu thuật của người dùng mà có thể cải tử hoàn sinh, vv Còn trong plot này, nếu đứa trẻ giữ nguyên thì linh hồn sẽ tan biến ==> không thể luân hồi; Tô Mộc Thu dùng liên kết sinh mệnh giúp đứa trẻ này có thể tiến vào vòng luân hồi, chọn ở lại Mộng giới với tư cách yêu quái hoặc đầu thai làm người bên Nhân giới.

- Tiếp tới có lẽ là chuyện bên Liêm Dứu, hiện bao gồm Hoàng Thiếu, Lư Hãn Văn, Trương Giai Lạc, Phương Duệ,... (chắc thế). Dụ Văn Châu thuộc tộc nào chưa nghĩ tới, đừng hỏi =]]]]]

- Bản thân tui cảm thấy đây là cái plot đậm Tán Tu nhất tui từng nghĩ ra =]]]]]]] Không biết mọi người đọc plot có nghĩ vậy không?
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#52
1. Nhân vật chính: Trâu Viễn

2. Setting: Là AU Yêu quái a.k.a Mộng giới trong bài thi này. Plot lấy bối cảnh lúc Diệp Tu vẫn đang mất tích. Ngoài ra, vì thấy 400 năm trong bài thi quá lâu nên mình tự chuyển thành 100 năm nhé =]]]]]

À, post trước kêu Trương Giai Lạc thuộc bên Liêm Dứu nhưng thấy không hợp lắm nên đổi về bên Trậm haha. Trậm là 1 loài yêu quái có bộ cánh rất đẹp nhưng cũng chứa đầy độc dược, không hiểu sao thấy setting này hợp với Giai Lạc kinh khủng.

3. Plot:

Ngay từ khi mới biết nhận thức, Trâu Viễn đã luôn nghĩ, mình không thuộc về nơi đây.

Trâu Viễn thuộc tộc Trậm, yêu tộc nổi tiếng với bộ cánh lộng lẫy sau lưng. Đôi cánh càng đẹp, Trậm đó càng mạnh mẽ.

Mà đôi cánh của cậu chỉ mang một màu xám nhợt nhạt.

Nhợt nhạt như màu tóc cậu, nhợt nhạt như sắc da cậu.

Trâu Viễn biết họ nói gì sau lưng mình, cậu cũng biết họ nghĩ gì mỗi lần nhìn thấy cậu.

Những suy nghĩ rõ mồn một đến mức không cần nói ra lời cũng có thể nghe thấy.

Trâu Viễn nghĩ, thà rằng mình đừng sinh ra.

-

Trâu Viễn có một người anh trai. Người đó hoàn toàn trái ngược với cậu.

Các trưởng lão vẫn hay tự hào mà nói rằng, chưa có Trậm nào sở hữu đôi cánh đẹp như anh trai cậu, đến Thiên hồ đại nhân cũng phải công nhận điều đấy.

Anh trai cậu rất đẹp. Anh trai cậu rất mạnh. Chỉ cần anh trai còn ở đây, đứa em trai này có vô dụng đến đâu cũng chẳng hề chi.

Nhưng anh trai lại dứt khoát rời bỏ vị trí tộc trưởng mà đi.

Trâu Viễn vẫn nhớ tối hôm ấy, khi mình đột ngột bị gọi đến nhà chính. Bầu không khí nặng nề lẩn khuất trong từng làn hơi nến, gương mặt các trưởng lão vốn đã luôn rắn đanh nay càng nặng trịch, và anh trai cậu, không choàng áo bào, ngồi trên bục cao, vẫy cậu lại gần.

"Như ta đã nói, từ nay về sau, em trai ta, Trâu Viễn, sẽ thay ta lên làm trưởng tộc." Rồi không để ý tới phản ứng của những trưởng lão bên dưới, anh trai quay sang cậu, nói. "Trông cậy vào em đó."

Trông cậy vào cậu?

Vào kẻ vô dụng như cậu?

"Nhưng... còn anh?"

"Ta có một ít việc cần làm..."

"Có phải là vì chuyện đó?" Một trưởng lão lớn tiếng, cắt ngang lời nói của anh trai.

Theo đó, các trưởng lão khác cũng ồn ào hơn, tiếng nói như nước lũ đổ về.

"... tự làm tự chịu..."

"... không can hệ đến chúng ta..."

"... là do Thiên hồ tự ý..."

"Im lặng!" Anh trai cậu vung tay nói. "Còn nói nữa, ta không ngại tặng các ngài một món quà tạm biệt trước khi đi đâu. Ta có ơn với Thiên hồ đại nhân, giờ đến lượt ta trả ân, vậy thôi."

Không hiểu sao, Trâu Viễn có cảm giác khi nói những lời này, anh trai đã hơi quay sang nhìn cậu.

Và cứ như vậy, Trâu Viễn nhìn anh mình rời đi, để lại cậu một mình.

Về sau, cậu được biết, tất cả bắt đầu từ cuộc nổi loạn trong lễ hội Nguyệt Hoa lần trước, do những yêu tộc thấp bé muốn "viết" lại [điều luật] của Mộng giới cầm đầu. Để ngăn cản chuyện đó, hai Thiên hồ đã tiêu hao gần hết yêu lực của mình. Anh trai cậu, trưởng tộc tộc Trậm, đã được triệu tới đền Trăng để chữa trị cho hai người ấy.

-

Làm trưởng tộc không phải một việc dễ dàng. Và với Trâu Viễn, nó còn khó khăn hơn gấp bội.

Mọi người nhất nhất nghe theo lời của cậu, chính điều đó lại càng làm Trâu Viễn khổ sở hơn nữa.

"Nào, có chuyện gì mà mặt quạu đeo vậy cậu nhỏ?" Trâu Viễn giật mình, quay người lại, thấy Phương Sĩ Khiêm đang ngồi vắt vẻo trên cây, cười nhìn mình.

Phương Sĩ Khiêm. Nói một cách đơn giản đây là bạn thưở nhỏ của hai anh em nhà cậu. Vốn Phương Sĩ Khiêm cũng đã có thể bước vào hàng ngũ trưởng lão cố vấn trong tộc nhưng hắn năm lần bảy lượt từ chối, bảo rằng bản thân có chuyện quan trọng hơn cần làm. (Nghe nghiêm túc vậy thôi nhưng người ta đồn "chuyện quan trọng" của hắn cũng chỉ là rước crush về dinh.)

"Cũng không có gì quan trọng..." Trâu Viễn nhìn vẻ mặt cười cười của Phương Sĩ Khiêm, tự khắc im lặng.

"Có gì mau khai! Đừng để anh đây phải ra tay." Phương Sĩ Khiêm vẫy vẫy Trâu Viễn lên ngồi cùng mình. Chạc cây không cao lắm nhưng cũng đủ để nhìn ra một vùng rộng lớn của tộc Trậm.

"Em... chỉ thấy mệt mỏi chút thôi."

"Trưởng tộc đương nhiên mệt mỏi. Nhưng anh thấy cậu đang làm rất tốt còn gì, ai cũng nghe theo cậu..."

"Không!" Trâu Viễn thở hắt ra. "Mọi người chỉ làm theo bởi đó là lệnh của anh em... Nếu không phải vì thế thì..."

"Em không biết vì sao anh ấy lại trao em vị trí này? Anh ấy có thể chọn anh, chọn một trong các trưởng lão, hay bất cứ ai, tất cả đều sẽ làm tốt hơn em."

"Tại sao lại là em?"

Phương Sĩ Khiêm chỉ đưa tay xoa đầu cậu, mãi sau mới nói.

"Có vài chuyện anh không tiện nói cho cậu nhưng Trâu Viễn, cậu biết đấy, căn nguyên ở đâu thì nên giải quyết ở đó. Sao cậu không tìm đến chính chủ mà hỏi cho ra nhẽ?"

"Chính chủ... Nhưng không phải anh ấy đang ở đền Trăng sao?"

Đền Trăng - nơi ở của hai Thiên hồ. Trừ đêm hội Nguyệt Hoa, gần như không có yêu quái nào có thể bước vào nơi đó nếu không được Thiên hồ mời tới.

"Để anh nói cho cậu một bí mật, coi như bù cho việc không nói được điều cậu muốn nghe. Đền Trăng ấy mà..." Phương Sĩ Khiêm hơi hạ giọng. "Nó sẽ mở cửa cho những ai có ước nguyện mãnh liệt."

"Ước nguyện mãnh liệt?"

"Đúng vậy. Những điều ước đều có sức mạnh của riêng nó nên nếu người cầu nguyện đủ chân thành, chúng sẽ mở ra một lối đi cho người đó."

"Ấy là những gì anh biết được."

"Sao cậu không thử xem?"

Nói xong, Phương Sĩ Khiêm vỗ vai cậu một cái rồi đi, để lại Trâu Viễn nửa tin nửa ngờ ở lại.

Cả ngày hôm đó, những lời Phương Sĩ Khiêm nói cứ quay vòng trong đầu cậu. Đền Trăng từ lâu đã là một nơi linh thiêng trong Mộng giới, yêu quái nào hồi nhỏ cũng phải nghe mòn tai chuyện sẽ gặp phải tai ương nếu cố tình tìm cách đi vào. Và dù có hiểu ra đó không phải sự thực khi lớn lên thì nỗi kính sợ về ngôi đền này trong lòng tất cả yêu quái vẫn không hề giảm đi.

Kẻ như cậu lại có thể đến được nơi đó sao?

Trâu Viễn chìm vào giấc ngủ với tất cả những ngờ nghi đó trong đầu.

-

Khi tỉnh lại, Trâu Viễn đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Cậu đang ở trong một sân đền, trước mặt là cổng torii cao vời vợi, sau lưng là điện chính rộng ngát. Và sau điện chính thấp thoáng bóng một cây cổ thụ cao không thấy đỉnh, trên những nhánh cây tủa ra muôn phương là những lồng đèn hoa đăng rung rinh rung rinh trong gió, ánh sáng trong chúng phập phồng như đang thở.

"Ồ, lâu rồi mới có khách tới." Một giọng nói vang lên từ phía sau. Trâu Viễn quay lại thì thấy một hồ ly tóc trắng đang vẫy tay với mình, cậu vội vàng quỳ sụp xuống.

"Thiên hồ đại nhân, xin thứ lỗi, kẻ hèn này chẳng may..."

"Nào nào, đứng lên đi. Đền Trăng này vốn ban đầu là nơi để người ta gửi gắm điều ước. Về sau bị nói quá lên, thành ra chẳng còn ai tới đây thăm chúng ta nữa." Thiên hồ bước tới chỗ Trâu Viễn, nâng cậu dậy.

Cả hai đi vào điện chính. Bên trong chia làm hai gian lớn, gian ngoài có dựng một bàn trà, gian trong xem chừng là phòng ngủ. Bên trong có hai người, một nằm một ngồi kế bên, cả hai đều khuất trong bóng tối nên Trâu Viễn không thể nhìn rõ là ai nhưng từ cái bóng mờ hắt ra, người đang ngồi có vẻ là... Khâu Phi? Trâu Viễn nheo mắt, hơi vươn người về phía trước để nhìn cho rõ thì bị chắn lại bởi một phiến quạt trắng.

"Có những chuyện cậu chưa cần biết." Hồ ly tóc trắng nhẹ nhàng nói, trên bàn không biết tự bao giờ đã xuất hiện hai tách trà nóng. "Lại đây, uống với ta chút trà nào, Trâu Viễn."

"Sao ngài biết..." Trâu Viễn giật mình, lại nhìn thấy ánh mắt hồ ly nhìn về phía sau lưng mình liền ngồi lui về phía khuất sáng, cố giấu đi đôi cánh nhợt nhạt sau lưng.

"Đương nhiên là ta biết chứ. Ta rất thích đôi cánh của cậu." Thiên hồ dường như không để ý hành động của cậu, chỉ châm thêm trà, nói.

"Ngài thích...?"

"Đương nhiên rồi. Cậu không thấy sao, nó rất giống màu tóc của ta."

Nhất thời Trâu Viễn không biết đáp lại thế nào. Đây là lần đầu tiên có người khác khen ngợi đôi cánh của cậu.

"Vậy... cậu tới đây có việc gì sao?" Thiên hồ lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trâu Viễn

"À..." Trâu Viễn ngập ngừng. "Nếu được, mong ngài cho tôi có thể gặp cựu trưởng tộc tộc Trậm để bàn chút chuyện."

Lần này đến lượt Thiên hồ hơi khựng lại, rồi rất nhanh chóng đáp lại.

"Cậu ta... đang ra ngoài có chút việc. Cậu không ngại ngồi chờ với ta chứ? Lâu lắm rồi ta chưa nói chuyện cùng với ai."
Trâu Viễn cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong câu nói của người kia nhưng rất nhanh sự chú ý của cậu đã bị dời đi bởi một cơn gió mạnh nổi lên ngoài sân.

Khi tiếng gió tan, Trâu Viễn thấy anh mình cùng một số trưởng tộc khác xuất hiện.

"Thiên hồ đại nhân ngài ra đây làm gì vậy? Ngại chúng tôi ít việc nên muốn bày thêm chuyện phải không? Tôi nói ngài nghe..." Quả nhiên là trưởng tộc bên Liêm Dứu, người chưa rõ tiếng đã vang xa mấy mét.

Thiên hồ nhanh chóng cắt ngang phần lời dông dài kia. "Chuyện đó để sau. Giai Lạc, cậu có khách."

Anh trai nhìn thấy cậu đã vội vã chạy lại, gương mặt hoảng hốt hơn hẳn bình thường. "Tại sao thằng bé lại ở đây?"

"Đừng lo, lần này là cậu ấy tự mình tới đây." Thiên hồ trả lời.

Trâu Viễn bước lên nói. "Huynh trưởng, em có chuyện muốn nói với anh."

-

Khi chỉ còn hai người, Trâu Viễn quỳ rạp xuống, cầu xin anh mình quay trở lại làm trưởng tộc.

"Không được. Ta đã nói rồi, Trậm hiện tại thuộc về em, ta có việc khác phải làm."

"Là việc liên quan đến Thiên hồ đại nhân đúng không? Nếu vậy thì em có thể thay..."

"Không được!" Anh trai cậu lớn tiếng, rồi dịu giọng lại. "Không được, việc này quá nguy hiểm, em có thể mất mạng đó, biết không?"

"Thế còn anh? Em thì sao chẳng được, nhưng anh, lỡ anh có chuyện gì,..."

Chưa nói hết câu, Trâu Viễn đã bị anh trai kéo lấy, ôm vào lòng.

"Đừng bao giờ nói như thế..." Giọng anh trai cậu run run, cánh tay ôm lấy cậu cũng run run. "Đừng bao giờ nói mình như thế, Trâu Viễn!"

Trâu Viễn không hiểu tại anh mình lại lo sợ như thế; Trương Giai Lạc không còn cách nào khác ngoài kể cho Trâu Viễn nghe về quá khứ của cậu.

Trâu Viễn vốn sinh ra với thể chất yếu ớt, từng suýt chết trong một lần ốm nặng hồi nhỏ. Anh trai vì cứu cậu mà tới đền Trăng cầu xin hai Thiên hồ. Từ đó Trâu Viễn khỏe mạnh lớn lên, đổi lại, đôi cánh của cậu mất đi vẻ rực rỡ lúc ban đầu. Mà Trậm cũng trở thành một trong những Yêu tộc phục vụ Thiên hồ.

Trâu Viễn bỗng hiểu ra vì sao người trong tộc lại luôn nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng kèm khinh ghét như thế, là vì...

"Vì em mà chúng ta phải..."

"Không, không phải do em, là ta đã làm ra lựa chọn đó."

"Nhưng nếu không vì em..."

"Thằng nhỏ này, học đâu ra tính nghiêm túc như này chứ! Nghe đây, là ta đã chọn. Giữa yêu tộc và em, ta đã chọn em."

"Tại sao chứ...?"

"Tại sao? Không phải vì em là em trai ta ư?"

Trâu Viễn ngẩng lên nhìn anh trai mình. Cậu không nhớ lần cuối mình thực sự nhìn người anh trai này là khi nào nữa. Cậu sợ rằng ánh mắt anh trai rồi cũng sẽ giống như mọi người trong tộc và bỏ cậu mà đi. Nhưng hiện tại nói với Trâu Viễn rằng, cậu nhầm rồi, anh cậu vẫn luôn ở đây, bên cạnh cậu.

Bởi vì họ là một gia đình.

-

Đợi đến khi Trâu Viễn bình tĩnh lại, anh trai mới buông cậu ra. Lúc này Trâu Viễn mới nhận ra mình đã khóc suốt từ nãy đến giờ. Anh trai lấy ống tay lau nước mắt cho cậu, hỏi.

"Em còn gì muốn biết không?"

Trâu Viễn ngập ngừng một chút, "Ừm... về chuyện chúng ta phải trợ giúp Thiên hồ, cụ thể là những việc gì... Nếu được, em cũng muốn phụ anh... Dù gì... Dù gì hiện tại em cũng đã là trưởng tộc..."

Anh trai hơi ngẩn người rồi cười ngượng. "À, chuyện đó thì..."

"Là tới đây chơi với chúng ta đó."

Trâu Viễn giật mình, Thiên hồ tóc trắng không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ. Ngài ta vẫy vẫy tay như chào cả hai rồi tiếp tục nói.

"Ta vừa nói với cậu đó, càng ngày càng ít người tới đây, Thiên hồ chúng ta đôi lúc cũng cô đơn lắm đó. Nên..." Hồ ly tóc trắng tiến lại gần vỗ vai cậu. "Nếu được, mong cậu sau này sẽ tiếp tục ghé lại đền Trăng."

Dứt lời, Thiên hồ gập phiến quạt trên tay và đi tới trước mặt Trâu Viễn.

"Dù vậy thì đã đến lúc cậu cần trở về thế giới của mình rồi. Ta biết, một vài phút trò chuyện ngắn ngủi này có thể không giải đáp hết những ngờ nghi trong lòng cậu. Nhưng..." Thiên hồ nhẹ nhàng chạm vào đôi cánh sau lưng Trâu Viễn. "Hãy nhớ rằng, đôi cánh của cậu, sinh mệnh của cậu rất quan trọng với ta, à không, với cả hai chúng ta."

"Nếu có chuyện gì, đừng ngại tới đây."

"Ta vẫn luôn cần người thưởng trà cùng mình."

-

Sau khi Trâu Viễn đi, Trương Giai Lạc ngồi lại bên Thiên hồ tóc trắng, hỏi.

"Những điều ngài vừa nói khi nãy, có đúng là sự thật không?"

"Giai Lạc, cậu còn nhớ ngày ấy ai đã cứu em trai cậu không?"

"Là Hắc Thiên hồ đại nhân."

"Đúng vậy, ngày đó, người đáp lại nguyện ước của cậu là cậu ấy chứ không phải ta. Ta là [điều chắc chắn xảy ra], còn cậu ấy là [phép màu], là [kỳ tích]. Cậu ấy đã tạo ra một [kỳ tích] để giữ em trai cậu sống sót. Vậy nên, bản thân em trai cậu chính là hiện diện của [kỳ tích], mà minh chứng là đôi cánh bị biến đổi ấy. Bản thân ta cũng không quá rõ lý do đằng sau nhưng có thể, có thể, nó là bằng chứng cậu ấy vẫn tồn tại.

Là hy vọng thế giới này vẫn tồn tại [điều kỳ diệu]."

Trương Giai Lạc nhìn người kia, thở dài, quả thật giờ bọn hắn đang cần một kỳ tích.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, Bạch Thiên hồ đại nhân. Chẳng phải chính ngài đã nói rồi sao, hai người các ngài là một, ngài ấy sẽ sớm trở về thôi. Giống như em trai tôi trở về bên tôi vậy đó."

Hồ ly tóc trắng mỉm cười, "Đúng vậy ha, cảm ơn cậu nhiều, Giai Lạc."

-

Ngày hôm sau, khi Phương Sĩ Khiêm tới, Trâu Viễn đã đợi sẵn.

"Có vẻ như cậu đã gặp được anh mình rồi nhỉ?"

"Rõ ràng đến thế cơ ạ?" Trâu Viễn gãi đầu, cười cười.

"Tất nhiên rồi." Phương Sĩ Khiêm nói. Có lẽ chính Trâu Viễn cũng chưa nhận ra nhưng cậu không còn cố gắng giấu đôi cánh của mình khỏi tầm mắt của người khác.

"Phương Sĩ Khiêm, em quyết định rồi."

"Hử?"

"Em nghĩ, chức trưởng tộc này vẫn là anh em đảm nhiệm thì hơn. Nhưng cho đến ngày anh ấy trở về, em sẽ cố gắng làm tộc Trậm ngày một lớn mạnh hơn. Để mọi người thấy rằng, lựa chọn của anh trai em không sai lầm."

Khi nói những lời này, ánh nhìn của Trâu Viễn không mảy may suy chuyển. Phương Sĩ Khiêm bật cười, đi tới xoa đầu cậu.
"Đã lựa chọn thì hãy cố theo nó tới cùng. Cần gì cứ tới tìm anh."

Trâu Viễn gật đầu, nhìn ra nắng rạng bên ngoài.

Sinh mệnh này có được là nhờ anh.

Vậy nên giờ đây em sẽ cố gắng sống từng ngày vì anh.

4. Note

- Bản thân cũng không nghĩ sẽ hype AU này đến vậy. Không hiểu vì sao AU này rất click với mình ở một điểm chính là "Thế giới này vì cậu và tớ mà tồn tại". Lấy Diệp Tu và Tô Mộc Thu làm trung tâm, AU này sẽ tỉa rộng ra đến các nhân vật khác, giống như những nhánh cây vậy á. Bản thân mình cũng chưa hề nghĩ sẽ có ngày viết về mối quan hệ giữa Trương Giai Lạc và Trâu Viễn như này. Plot này ban đầu lúc đầu tính có cả Vu Phong cho nó giống chính phó nhưng kiếm mãi không có chỗ nhét nên thôi khi nào Vu Phong cần lên sàn thì sẽ lên sàn ha.

(Bật mí 1 chút là crush Phương Sĩ Khiêm muốn rước về dinh là Vương Kiệt Hy; cái này là đương nhiên rồi, vì tui ship chính phó mà =]]]]] )

- Mạch chính của AU này cũng đang dần hình thành trong đầu mình nên mới có thêm những nhân vật khác xuất hiện trong đây. Cảm giác của mình thì AU này sẽ chủ yếu tập trung vào thế hệ mới của Liên Minh, hoặc chí ít mình muốn viết dưới góc nhìn của thế hệ mới. Và ừ, Khâu Phi sẽ đóng vai trò quan trọng. (Ngoài ra cũng đang hơi phân vân có nên để Khâu Phi và Mộc Tranh thành một cp không?)
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#53
Người ta nói, một trong những chuyện khó nhất trên đời là chọn giữa sinh và tử.

Trâu Viễn không nghĩ thế. Với cậu, lựa chọn này dễ dàng hơn bất cứ lựa chọn nào khác.

Bởi cậu luôn sẵn sàng lựa chọn "cái chết".

[...]

"Trâu Viễn, cậu có hiểu không?

Anh cậu đã chọn để cậu sống.

Chúng ta đã chọn để cậu sống.

Thế gian này đã chọn để cậu sống.

Trâu Viễn, chính thế giới này quyết định, cậu không đáng phải chết."

Không hiểu sao trong lúc lên plot cho cái AU Youkai này mình lại nhớ tới Umineko - một manga mình rất thích (và từng viết 1 plot dựa theo nó :3). Có lẽ vì cái AU này lẫn Umineko đều xoay quay các lựa chọn. Trong Umineko, các nhân vật đều đã lựa chọn sai, những cái sai dù ít dù nhiều chồng chất lên nhau để rồi dẫn đến một thảm kịch ở cuối con đường.

Ấy là trong Umineko, còn AU này, mình mong nó có thể trở thành một câu chuyện rằng, dù đúng dù sai, mong rằng ở cuối con đường mọi người có thể cười bên nhau. Giống như lời thoại trong stage tạo cảm hứng cho mình: "Cầu nguyện, mọi người trong thế giới này, có thể sống và tiếp tục mỉm cười."

AU này về cách triển khai thì hơi có ý rồi. Giống như tên bên trên mình để, Bách Vật Ngữ - Hyaku Monogatari, 100 câu chuyện về các loại yêu ma quỷ quái. Mỗi người sẽ có một câu chuyện, chúng có thể liên quan đến nhau, hoặc không.

Viết ra ở đây để đảm bảo sau này không quên ý tưởng ban đầu là gì.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#54
Một vài điều muốn nói về oneshot vừa mới đăng trên forum,

Bản thân mình viết fic này sau khi nghe một bài hát, một nửa bài hát kể về một câu chuyện khá giống Tán Tu Tranh, cũng là một người mất sớm một người ở lại. Chính nửa đó giúp mình viết nên nửa của Mộc Tranh trong fic này. Nửa còn lại thực sự không liên quan nên mình cũng mất khá nhiều thời gian nghĩ xem nên gán hình tượng "ánh sao" cho Diệp như nào. Mình từng nghĩ đến việc dùng hình ảnh "quán quân" trong nguyên tác nhưng rồi lại thôi. Bởi với mình, quán quân là của Diệp Tu, là thứ Diệp Tu bỏ công bỏ sức ra để nắm được, không nên gán với bất kỳ ai khác, nên không dùng. Suy đi tính lại, nhớ ra một ý ngày xưa là "thế gian này nhiều cảnh đẹp như vậy, sao anh lại không ở đây ngắm nhìn cùng tôi?" nên sửa lại đôi chút.

Nói đến đây lại nhớ ra, từ "thế gian này nhiều cảnh đẹp như vậy, sao anh lại không ở đây ngắm nhìn cùng tôi?" đến "thế gian này nhiều cảnh đẹp như vậy, anh lại không có ở đây, nhưng không sao, tôi sẽ thay anh ngắm nhìn chúng", đây cũng có thể tính là bản thân mình đã đi được một quãng đường về mặt tư tưởng đi?

Vốn từ đầu mình đã luôn là đứa thuộc đảng phản đối khóc thương, nhưng ngay cả thế, bản thân mình vẫn luôn tiếc hận cho sự ra đi của Tô Mộc Thu. Tại sao lại là người đó? Tại sao người đó chưa được công nhận mà đã phải ra đi sớm như vậy? Tại sao lại có người từ chối công nhận người đó? Vân vân và mây mây... Phải nói có một khoảng thời gian, mình tức giận với mọi thứ viết về cái chết của Tô Mộc Thu. Vậy nên những ý tưởng, những fic mình đã viết/định viết trong những ngày tháng đều nhuốm cái sự tức giận ấy, hay đúng hơn những cảm xúc tiêu cực ấy. Không phải mình không thích Tô Mộc Thu nhưng cái sự yêu thích ấy nó, với mình, khá là toxic.

Hiện tại thì nói thế nào nhỉ? Không thể nói là đã không còn chút toxic nào được =]]]] Nhưng cảm tưởng chí ít cũng có thể mặc kệ những lời không nên để tâm về Tô Mộc Thu. Chẳng may đọc được cũng sẽ vẫn đau lòng, khó chịu, nhưng đã biết cách quẳng chúng ra khỏi đầu. Đối với các nhân vật khác, đặc biệt là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cũng có cách nhìn khác. Lúc trước mình đã từng muốn hai người, ừm, không đến mức ngày ngày nhớ mong nhưng là kiểu, chuyện trong lòng bỏ xuống không được, người mất rồi cả thế giới đều không cần thiết. Còn giờ có lẽ mình muốn nhìn thấy họ mỗi ngày đều sống thật hạnh phúc, thật thật hạnh phúc, làm chuyện mình thích, có được một gia đình cho riêng mình, tận hưởng cuộc sống,...

Cái ý này có lẽ là rõ nhất trong câu "Thay vì nói là ghé thăm mộ, càng giống như tạt ngang nhà bạn cũ, nói dăm ba chuyện cũ, uống một ly nước trà, rồi về" ở fic mới đăng. Chuyện về Tô Mộc Thu tốt nhất không nên là chuyện buồn, càng không nên là gánh nặng. Cứ giống như một người bạn cũ thân thiết thôi, dẫu bao nhiêu năm không gặp, chỉ cần gặp lại là đều có thể ngồi nói chuyện như thường. Loại tình cảm như vậy giống một chén trà lạnh, không trọng hình thức, cũng chẳng cần câu nệ lễ nghi, cứ như vậy uống một hớp, người tự khắc thả lỏng sảng khoái.

Thực ra cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là đang thể hiện một chút tinh thần "tích cực đến mức annoying" hôm rồi bạn mình nói. Mong rằng mọi người sẽ cố chịu đựng những fic/plot của mình trong lúc tích-cực-đến-khó-chịu này.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#55
1. Nhân vật chính: Hoàng Thiếu Thiên

2. Setting: AU Yêu quái

3. Plot:

"Ring ring"

"Ring ring"

Tô Mộc Thu tỉnh lại trong tiếng chuông ngân. Ngoài trời đã tối hẳn. Hắn đã ngủ bao nhiêu lâu rồi? Tô Mộc Thu thầm tự hỏi, mí mắt vẫn chực chờ sụp xuống. Hắn muốn ngủ, ngủ một giấc dài thật dài.

Tiếng chuông vẫn đều đặn ngân lên.

Tô Mộc Thu gượng mình dậy khỏi tấm nệm. Lần này là hắn sao? Tô Mộc Thu hơi mỉm cười mệt mỏi, nhưng ngay khoảnh khắc tay hắn chạm đến phần nệm lạnh lẽo kế bên, nụ cười trên gương mặt hắn lập tức đông cứng lại.

Không phải lần này là hắn, vốn dĩ hiện tại chỉ có thể là hắn. Thế giới này đã không còn lựa chọn nào khác.

Nghĩ vậy, Tô Mộc Thu từ từ đứng dậy, khoác lên người bộ lễ phục, tay cầm theo một lồng đèn hoa đăng, rồi rời đi trong tiếng chuông ngân nối theo từng bước.

-​

Tộc Liêm Dứu nằm sâu trong rừng thẳm, nơi những tán tùng vươn cao thật cao, thân gỗ dày, nặng trịch như đỡ lấy trời xanh bên trên. Trên thân là chằng chịt những vết xước có nông có sâu, có dày có mỏng. Người ta bảo, những vết xước chính là lời tuyên báo, nơi đây là lãnh thổ của tộc Liêm Dứu.

Có lẽ vì cùng thuộc họ nhà chồn nên Liêm Dứu nổi tiếng với dáng điệu lừa người. Đừng nhìn tụi hắn thoải mái hihihaha tán chuyện qua ngày mà xem thường. Giây trước có thể cười nói quàng tay mời ngươi ly trà, giây sau cũng liền có thể cười nói mà chém phăng tay ngươi, ấy chính là Liêm Dứu.

Nhưng đêm nay, cái nơi nổi tiếng ồn ã này lại lặng yên không chút tiếng động. Các tộc nhân thuộc Liêm Dứu đều đang đứng bên ngoài trại chính, mắt dõi lên bầu trời, như đang chờ đợi gì đó.

"Đã nhìn thấy chưa?" Có tiếng thì thầm.

Một lúc sau, từ phía xa vọng lại tiếng chuông ngân. Phía tộc Liêm Dứu ồn ào hẳn lên, ai nấy đều cố rướn người lên xem.

"Đã nhìn ra ai chưa?"

"Tránh ra cái coi"

"Đứa nào đạp đuôi bố mày vậy!"

"Là ai?"

"Là ai?"

"Là ai?"

...

"Là... Bạch Thiên hồ..." Có ai đó thẫn thờ thốt ra.

Ngay lập tức, cả tộc Liêm Dứu gần như bất động, chỉ trừ trưởng tộc đương nhiệm - Hoàng Thiếu Thiên tiến lên trước, quỳ gối.

"Bạch Thiên hồ đại nhân, xin lỗi muộn thế này còn làm phiền ngài."

Hồ ly tóc trắng chỉ lắc đầu, ra hiệu để người kia đứng lên. "Người ở đâu?"

"Mời ngài đi theo ta."

-​

Tộc Liêm Dứu chia làm nhiều khu, mỗi khu gồm nhiều lều trại xếp thành những hình tròn đồng tâm. Nơi họ đi tới là khu trại nằm ở góc trại - nơi ở của trưởng tộc tiền nhiệm, Ngụy Sâm.

Hoàng Thiếu Thiên dợm bước ra vén rèm cửa để hồ ly tóc trắng bước vào thì một bóng nhỏ từ trong những tộc nhân chạy ra chặn đường. Là một tiểu yêu chưa trưởng thành, đứng thẳng người cũng chưa cao đến thắt lưng Hoàng Thiếu Thiên. Tiểu yêu này chạy ra rồi đứng chắn trước lối vào, giương hai tay nho nhỏ ngăn cản. Vài yêu quái trong tộc thấy thế liền chạy ra cố lôi tiểu yêu về, nhưng lôi cỡ nào tiểu yêu vẫn dứt khoát đứng yên chỗ đấy.

Tiểu yêu đó là Lư Hãn Văn, một sinh linh Ngụy Sâm nhận về tộc Liêm Dứu. Hoàng Thiếu Thiên tới bên Lư Hãn Văn, nhẹ giọng nói.

"Tiểu Lư, tránh ra nào."

Lư Hãn Văn lắc đầu.

"Lư Hãn Văn tránh ra! Ngươi còn định để tộc mình mất mặt đến mức nào nữa?!"

Hoàng Thiếu Thiên đột ngột quát to, làm tiểu yêu không khỏi giật mình hoảng sợ, vội ngước nhìn lên trưởng tộc mình. Lư Hãn Văn hiểu chuyện mình làm không? Hiểu chứ, dẫu vẫn chỉ là một tiểu yêu nhưng độ tuổi của Lư Hãn Văn cũng đã lên hàng hai con số, chưa kể Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn ngày ngày chỉ bảo cậu, chờ một ngày cậu kế thừa vị trí của hắn.

Nhưng chỉ riêng việc này, chỉ riêng việc này, hiểu thôi vẫn chưa đủ.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn Lư Hãn Văn, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ. Hắn quỳ xuống đối mắt với cậu nhóc.

"Lư Hãn Văn, tránh ra nào, chuyện này không tránh được."

Rồi hắn ra hiệu với mấy yêu quái khác kéo Lư Hãn Văn đi. Tới tận lúc này, hai hàng nước mắt mới chảy dài trên khuôn mặt vẫn chưa hết nét trẻ thơ.

Hồ ly tóc trắng vẫn đứng yên bàng quan nhìn mọi chuyện dù cho hắn có thể thấy rõ được ánh mắt không cam tâm của chúng yêu xung quanh. Hoàng Thiếu Thiên tiến lên một bước, vén rèm cửa lên.

"Thiên hồ đại nhân, mời ngài."

Khi hồ ly tóc trắng bước ra, chiếc đèn lồng trên tay vốn lúc đến không còn ánh sáng giờ đã nhẹ nhàng tỏa ánh hoàng kim. Bạch Thiên hồ cúi đầu với Hoàng Thiếu Thiên rồi rời đi trong tiếng chuông ngân.

-​

[Bối cảnh: Sau khi Trâu Viễn rời đi]

Hoàng Thiếu Thiên bưng khay trà ra hiên nhà đằng sau, từ hiên nhà này có thể nhìn trọn vẹn gốc cổ thụ khổng lồ. Trời vẫn còn sớm, ánh đèn lồng không còn quá rõ nét như khi đêm về. Hắn đặt khay trà xuống cạnh hồ ly tóc trắng, miệng bắt đầu càm ràm.

"Giải quyết xong chuyện rồi ngài vẫn chưa chịu đi nghỉ đi? Còn ra đây hóng gió? Chỗ này thì có cái gì mà hóng cơ chứ? Cái cây này không phải ngài đã nhìn đến mấy nghìn năm rồi sao còn chưa chán à? Tui mà phải nhìn cái của này mấy nghìn năm, mà không chả cần mấy nghìn năm chỉ cần mấy trăm năm thôi chắc tui chặt gãy nó luôn vậy mà ngài còn..."

"Hoàng Thiếu Thiên," Hồ ly tóc trắng đơn giản ngắt lời hắn. "Xin lỗi cậu."

"Hử, lỗi phải gì ở đây?" Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống bên cạnh, miệng lúng búng vừa nói vừa nhai miếng bánh nhân đậu đỏ.

"Nếu ngày đó không phải ta tới..."

"Dừng, dừng ngay cho tôi!" Hoàng Thiếu Thiên nuốt vội miếng bánh, giương hai tay lên trước. "Thiên hồ đại nhân à, ngài rảnh quá ngồi nghĩ mấy chuyện vớ vẩn như này sao không đi nghỉ cho tôi nhờ? Đừng nói ngài quên mất ngày xưa chính mình đã nói gì rồi ấy nhé! Có dương sẽ có âm..."

"Có sinh sẽ có tử." Hồ ly tóc trắng hạ giọng nói theo.

"Đúng vậy." Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, híp mắt nhìn gốc cổ thụ trước mặt. "Kết thúc vốn luôn ở đó, ngay từ lúc bắt đầu. Ngài biết không, thực ra lúc vết thương lão Ngụy trở nặng, trong tộc đã có người đề xuất tới đền Trăng này, giống như bên Trậm ngày ấy. Nhưng lão Ngụy không đồng ý. Ngài hiểu vì sao không?"

"Vì ngài ta biết "cậu ấy" không còn ở đây? Chuyện này đâu thể để người khác phát hiện ra."

"Xì, lão Ngụy mà tử tế như vậy tôi đã đỡ quá trời." Hoàng Thiếu Thiên uống một hớp trà, mặt đã nghiêm túc trở lại. "Lão bảo, cái gì đến cũng phải đến. Vốn lão Ngụy từ hồi đó đã hao tổn yêu lực quá nhiều, lần tham gia vừa rồi cũng đã là cố chấp cuối cùng của lão. Ngay từ đầu, dẫu có là Hắc Thiên hồ đại nhân tới, cũng chưa chắc thay đổi được gì."

"Chỉ là..."

"Chỉ là người ta lại không nỡ buông xuống niềm hy vọng về một [phép màu], đúng không?" Hoàng Thiếu Thiên quay sang phía người ngồi bên cạnh, mỉm cười. "Nhưng cá nhân tôi mà nói, tôi càng thích [điều chắc chắn xảy ra] hơn."

"Thật sao?"

"Có sinh sẽ có tử. Tương tự, có tử mới có sinh. Cành cũ tàn lụi chồi non mới có cơ hội mọc lên. Đạo lý ấy ai cũng hiểu, chỉ là có chấp nhận được hay không thôi. Bạch Thiên hồ đại nhân, ngài là "tử", là người đóng lại cánh cửa cho mỗi người. Nhưng nếu không có ngài, cánh cửa mới sẽ chẳng thể mở ra. Hắc Thiên hồ đại nhân rất quan trọng, nhưng chúng tôi cũng cần có ngài. Hơn nữa..."

"Hơn nữa?"

"Không phải tôi vừa nói sao? [Có tử mới có sinh], đây là điều chắc chắn xảy ra. Có ngài ở đây, [ngài ấy] cũng sẽ sớm trở về thôi. Đấy là điều đương nhiên đó."

Hồ ly tóc trăng ngồi kế bên không khỏi bật cười. "Quả là trưởng tộc Liêm Dứu có khác, suy nghĩ thoải mái thật đó!"

"Nghĩ nhiều thì ai chẳng làm được?" Hoàng Thiếu Thiên giờ đã nằm nhoài ra hiên nhà, mắt vẫn không dời gốc cổ thụ trước mắt. "Ngày mai có gió ngày mai thổi, sống cho tốt hôm nay cái đã."

"Cảm ơn cậu, Thiếu Thiên. Và... cũng vô cùng xin lỗi cậu."

"Đã nói rồi, ơn huệ với lỗi phải gì. Tộc tôi ấy mà, từ xưa đã loạn rồi. Hồi tôi lên làm trưởng tộc, còn loạn hơn bây giờ nhiều. Rồi cũng đâu vào đó đấy thôi."

Bạch Thiên hồ nhìn thoáng qua người kế bên, thở ra một hơi nhẹ. "Thế giới này cậu phải gánh vác nhiều quá rồi. Ta mong ở một thế giới khác sẽ có người ở bên cùng cậu chống đỡ."

"Haha, cảm ơn nhé, lời Thiên hồ đại nhân đã nói đương nhiên sẽ thành hiện thực ha? Dù rằng tôi cũng chẳng có gì bất mãn với thế giới này cả. Thế giới này nhiều đau khổ, nhưng cũng rất đẹp. Vậy nên, Thiên hồ đại nhân, cảm ơn hai ngài.

Vì đã tạo nên thế giới này."

4. Note:

- Có ai thấy Mộc Thu xuất hiện hơi nhiều không =]]]] Nhưng biết sao được, cả Mộc Thu lẫn Shiro Tenkou trong stage chuẩn đều là bias của mình, chỉ hận không thể plot nào cũng nhét vào. Dù vậy thì plot sắp tới Mộc Thu chắc sẽ không xuất hiện đâu =]]]]] Lần tới có lẽ sẽ là Đường Nhu - Vương Kiệt Hy lên sàn ha? Mình vẫn đang hơi bí một chút ở setting cho hai người này nhưng đầu đuôi thì hơi hòm hòm rồi.

- Lần này viết lâu do nháp ra một lần rồi quăng luôn nháp, đến lúc type thì không nhớ được chút gì, đành rị mọ rị mọ chắp chắp vá vá một chút, chứ lúc đầu là còn một đoạn nói về Trương Giai Lạc nữa ;; w ;; Ngoài ra cũng xin lỗi Ngụy Sâm, vừa lên sàn đã fade, vô cùng xin lỗi.

- Hiện vẫn chưa đề cập đến [Vương] của thế giới này haha. Dù vậy đã lên được một chút setting cho Hàn đội và Tiểu Chu, vẫn hơi phân vân có nên để Đại Tôn với Hàn đội vào chung một tộc không haha.

- Thực ra plot phần này được dựa trên một đoạn như này:

["Kết thúc vốn luôn ở đó. Đừng sợ hãi nó. Cũng đừng mong chờ nó. Chỉ cần biết, nó vẫn luôn ở đây là được."]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook