Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,159
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
<38>

Vào ngày 29 tháng 7, Trung Quốc vs Thụy Điển, tỉ số 11: 8.

Ngày 30 tháng 7, Trung Quốc vs Thụy Điển, tỉ số 12: 9.

Đội tuyển Trung Quốc đã chiến thắng trận bán kết trong 2 trận để tiến vào trận chung kết.

Nếu trước đây phải dấu bài vì nhiều khía cạnh khác nhau, thì bây giờ họ đã lật hết bài của mình. Trận đấu càng bước vào giai đoạn quan trọng, họ cần phải thể hiện sức mạnh mà họ có.

“ Mọi người chơi rất tốt, cứ giữ vững phong độ này rồi sẽ giành được cái cup vô địch thôi.” Diệp Tu nói trong cuộc họp sau trận đấu.

Trong ba ngày tiếp theo của cuộc thi, đội Hàn Quốc đã đánh bại đội tuyển Mỹ 2: 1 và cũng bước vào trận chung kết.
Kết quả này không có gì ngạc nhiên, ngay từ đầu, khi nghiên cứu video của các tuyển thủ các nước tham gia, Diệp Tu và những người khác đã chuẩn bị tinh thần.

Các tuyển thủ vinh quang của Hàn Quốc rất mạnh mẽ, nhưng may mắn thay, màn rút thăm trước đó đã không để cho hai đội gặp nhau trước trận chung kết, nếu không thì có khả năng cao cả hai bên sẽ phải đối mặt với tình huống lìa sân sớm.

Nhưng như vậy, đây cũng không phải là trận đấu thoải mái gì cho cam.

Vào ngày 3 và 4 tháng 8, hai đội lọt vào chung kết đã nghỉ ngơi hai ngày và chuẩn bị cho trận chung kết.

Vào ngày 5 tháng 8, trận chung kết của giải đấu Vinh Quang thế giới đã chính thức bắt đầu.

Vào lúc 8:30 sáng, đội tuyển Trung Quốc đã đến sân đấu và tuyển thủ song phương đã vào sân.

Diệp Tu cảm thấy điện thoại trong túi của mình đang rung. Đó là một tin nhắn văn bản.

“ Thi đấu cố lên!”

Nội dung không phải là trọng tâm, trọng tâm là người gửi – Diệp Chính Đông, cha của Diệp Tu.

Nhìn thấy tin nhắn, Diệp Tu phì cười, quay qua nói với Tô Mộc Tranh: “ Lão ba nhà anh thực sự rất thú vị. Anh không lên chơi, dầu đâu mà được thêm cho anh cơ chứ.”

Tô Mộc Tranh nhìn vào thời gian: “ Bây giờ ở Trung Quốc là 1h sáng, ba anh vẫn còn nhớ gửi tin nhắn cho anh, chắc là ông rất quan tâm tới anh rồi còn gì.”

10 phút sau, có tin nhắn từ Diệp Thu

“ Thi đấu cố lên, em cùng ba mẹ đang ngồi xem trực tiếp trên TV nè.”

“ Em xem cũng chẳng hiểu gì, còn kéo ba mẹ tới xem náo nhiệt làm gì? Cũng muộn rồi, đi ngủ đi.” Diệp Tu nhắn lại.

Mặc dù chẳng mong chờ gì Diệp Tu sẽ trả lời lại mấy câu như “ Anh rất cảm động” nhưng trả lời cái kiểu này thì đúng là quá gợi đòn. Diệp Thu tức khắc phản công, nhắn lại:

“ Anh trai khốn kiếp! Đồng phục gì mà trông ngố quá đi.”

“…” Diệp Tu lơ luôn.

“ Kì thực em thấy, đồng phục đội tuyển quốc gia cũng được lắm.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Em nghĩ vấn đề nằm ở đó hả?” Diệp Tu nói.

“ Ồ, em có nói gì đâu.” Tô Mộc Tranh cười.

“ Nói đến đồng phục, mình thấy đồng phục của Mỹ là đẹp nhất.” Sở Vân Tú vào tám.

“ Mình cũng thấy thế, áo tay cụt của nữ trông rất phá cách.” Tô Mộc Tranh đồng ý quan điểm.

Hai người đã sớm so sánh phong cách đồng phục của các nước tham gia, và chủ đề có khuynh hướng tiến xa hơn nữa.

Diệp Tu đang ngồi bên cạnh, và chỉ có một suy nghĩ trong anh bây giờ: “ Một khi người phụ nữ đã nói về thời trang, thì cô ta sẽ hoàn toàn nhập tâm vào chuyện đó.”

Còn 5 phút nữa sẽ bắt đầu trận đấu, Diệp Tu đối diện các tuyển thủ nói: “ Những lời như đánh cho tốt, tôi sẽ không nói nữa, mọi người đều tự hiểu. Đi đến bước này rồi, chỉ có 1 mục tiêu duy nhất, đó là vô địch thế giới!”

Sau hơn nửa tháng thi đấu, mười sáu đội thi đấu với nhau, chỉ còn lại hai đội mạnh nhất. Bất tuyển thủ chơi vinh quang nào cũng sẽ rất vinh dự khi đứng ở đây tại thời điểm này. Đây là giai đoạn cuối của giải Vinh Quang thế giới, họ đại diện cho vinh quang cao nhất của đất nước mình.

Tại thời điểm này, nơi họ đứng không chỉ là trận chung kết, mà còn là đỉnh vinh quang!

Tại thời điểm này, thứ mà họ đang đấu tranh để theo đuổi, không chỉ là nhà vô địch thế giới, mà còn là vinh quang hàng đầu!

“Vô địch thế giới!”Mọi người đồng loạt hô lên.

Những lời của Diệp Tu đã thành công trong việc kích thích tinh thần chiến đấu của mọi người, và đội tuyển Trung Quốc đã dẫn trước một điểm trong trận cá nhân và lôi đài. Trong trận đoàn đội, Tiêu Thời Khâm chỉ huy rất tốt, anh không cho đối thủ cơ hội bức phá nào, tất cả chỉ vì thắng lợi ngày hôm nay.

Kết thúc trận đấu, điểm số trên màn hình điện tử hiện ra: tỉ số 11: 7.

Trong trận chung kết đầu tiên, đội tuyển Trung Quốc đã giành chiến thắng.

Nhưng lúc đó cũng xảy ra một chuyện nhỏ.

Ngay cả cha mẹ của Diệp Tu, những người không hiểu về Vinh Quang chút nào, đều đứng trước TV xem. Thì tự nhiên các tuyển thủ chuyên nghiệp trong nước cũng đang ngồi xem rồi.

Khi nhìn thấy chữ “ Glory” xuất hiện trên màn hình, Đới Nghiên Kỳ như biến thành Hoàng Thiếu Thiên. Tại group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp, cô nhắn: “ Thắng rồi thắng rồi thắng rồi! chúng ta thắng rồi!!!! Soái ca soái ca soái ca!!!! Đội trưởng quá soái!! Oaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Soái soái soái soái soái soái chết đi thôi!!!!!! Đội trưởng đội trưởng gả cho em gả cho em gả cho em gả cho em!!!!!!!”

Tốc độ tay của các tuyển thủ khi tám chuyện thật đáng sợ. Cái tin này nhanh chóng nhảy lên trên hàng chục tin “ Thắng rồi” đang gọn gàng xếp hàng. Sở Vân Tú đang ngồi dưới sân khấu nhanh tay chụp được màn hình tin đó.

Vào cuối trận đấu, Tiêu Thời Khâm và những người khác đã trở lại chỗ ngồi của tuyển thủ, Sở Vân Tú lập tức lao tới anh ta và bắt đầu ra lệnh: “ Qua đây một lát.”

“ Làm gì?” Tiêu Thời Khâm hỏi.

Sở Vân Tú cười nói: “ Tiểu Đới nhà anh muốn anh gả cho cô ấy nè!”

Tiêu Thời Khâm đứng hình: “ Đùa tôi hả!”

“ Ai thèm đùa với cậu, nói có sách, mách có chứng luôn nè!” Sở Vân Tú đưa ảnh chụp màn hình ra.

“…” Tiêu Thời Khâm cứng họng. Một tiểu ma nữ Đới Nghiên Kỳ đã đủ đau đầu lắm rồi, giờ còn thêm một bà tám siêu cấp Sở Vân Tú tham gia náo nhiệt nữa.

Thi đấu xong, anh đã mệt lắm rồi, chẳng còn sức mà vô góp vui nữa.

Phong Thành Yên Vũ: Tiểu Đới, chị đã chuyển tấm lòng của em đến với Tiêu Thời Khâm rồi. Không cần cảm ơn đâu[ hehe]. Nhưng mà cái tên đầu gỗ Tiêu Thời Khâm đó lại chẳng tỏ thái độ gì hết.

Loan Lộ Âm Trần: Tú tỉ tỉ (╯`□′)╯(┻━┻!!!
Tiểu Đới moe aaaaaaaaaaaa
 

Kay13

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
43
Số lượt thích
63
Em Kỳ cân nhắc nha. Tiêu kỹ sư hắn bị ptsd nặng lắm đó. Gả cho em xong đêm về người hắn thì em ôm, nhưng mồm hắn lại lải nhải "Hưng Hân" với "Diệp Tu" thì lúc đó em đi kiếm Sở với Tranh mà khóc nhé ' 3'
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Aaaaaa Tiểu Đới moe quá đi mà >....<.
Sở nữ vương bá đạo !!!!
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Tiểu Đới moeeeee.Có khi mình chuyển qua couple Tiêu Đới không nhỉ????.Dù sao thì cũng thắng 1trận rùi.Đội tuyển Trung Quốc,Đỉnh vinh quang thẳng tiến !!!!!!
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<39>

Sau khi kết thúc trận đấu vào buổi chiều, mọi người trở về phòng của mình. Mọi việc chuẩn bị cho trận này đã làm hết rồi, và bây giờ điều quan trọng nhất là điều chỉnh trạng thái ở mức tốt nhất.

Ban đêm, Tô Mộc Tranh tỉnh dậy, thấy chiếc giường đối diện trống không.

“ Tú Tú” Tô Mộc Tranh gọi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cô nhìn xuống điện thoại, giờ là 3 rưỡi sáng ở Thụy Sĩ. Cô mở đèn trong phòng, ngồi trên giường, bỗng nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng tắm.

Tô Mộc Tranh rời giường, đi đến của phòng tắm gõ cửa: “ Tú Tú, cậu ở trong đó hả?”

“ Ừ, mình đang ở đây.” Tiếng Sở Vân Tú vọng ra.

Cánh cửa mở ra rất nhanh, Sở Vân Tú bỏ điện thoại xuống, xin lỗi: “ Mình nói to quá đánh thức cậu hả?”

“ Không, mình bị thức giấc giữa chừng.” Tô Mộc Tranh lắc đầu.

Sở Vân Tú đưa tay lên miệng ám chỉ Tô Mộc Tranh khoang lên tiếng, tiếp tục nhấc điện thoại lên và nói: “ Tôi không muốn cãi nhau nữa, chờ anh bình tĩnh lại rồi nói sau.”

“ Giờ muộn lắm rồi, tôi cần nghỉ ngơi, mai còn phải thi đấu.”

“ Cứ vậy đi, tôi ngắt máy trước.”

“ Cậu sao thế? Không có chuyện gì chứ?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“ Không có gì… Quay về ngủ tiếp thôi.” Sở Vân Tú đáp với giọng mệt mỏi.

Cả hai người trở về giường và nằm xuống, Tô Mộc Tranh cố hỏi: “ Cậu gọi cho Trương Vỹ hả?”

“ Ừ.” Giọng Sở Vân Tú nặng nề.

“ Cãi nhau hả?”

“ Anh ấy… Thôi đi, ngủ đã, mai còn phải thi đấu nữa.” Sở Vân Tú dường như không muốn đề cập đến vấn đề vừa nãy, cô quay người lại, không nói gì nữa.

Ngày hôm sau, trận đấu được tổ chức theo lịch trình lúc 9 giờ sáng. Trong trận đấu đơn, sự xuất hiện đầu tiên bên đội tuyển Trung Quốc là Hoàng Thiếu Thiên.

Nếu có cuộc bỏ phiếu về “ đối thủ mà bạn không muốn đụng phải nhất” chắc chắn Hoàng Thiếu Thiên sẽ đứng đầu bảng. Nhiều tuyển thủ không muốn đụng mặt anh bởi vì anh quá… phiền!

Hoàng Thiếu Thiên, người đã học tiếng Anh trước trận đấu, đã làm một việc tuyệt vời là mang phong cách cá nhân với những rác rưởi lên sàn đấu thế giới. Không biết đã có bao nhiêu tuyển thủ nước ngoài bị anh ấy quấy rầy và không thể tập trung vào trận đấu của họ.

Thật không may, trong trận này, những lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên không chỉ mang rắc rối đến cho đối thủ mà còn mang lại rắc rối đến cho mình.

Trong trận đấu, các tuyển thủ Hàn Quốc đột nhiên yêu cầu đình chỉ trận đấu và nộp đơn yêu cầu trọng tài trừng phạt Hoàng Thiếu Thiên với lý do “đối phương gây ra tiếng ồn để quấy nhiễu tinh thần đối thủ trong trận đấu”.

Diệp Tu đã sớm chuẩn bị trước chuyện này, nên bình tĩnh ứng phó: “Đây chỉ là phong cách của tuyển thủ bên đội chúng tôi. Theo như tôi biết, điều này không có vi phạm bất kỳ quy tắc thi đấu nào, vì vậy chúng tôi có quyền từ chối bất kỳ hình phạt nào.”

Trọng tài cũng đồng ý với quan điểm của Diệp Tu. Vì ban tổ chức đã cho chat voice nên không có quyền can thiệp vào lời nói của tuyển thủ.

Tuy nhiên, các tuyển thủ Hàn Quốc vẫn không từ bỏ và tiếp tục khiếu nại những lời nói nhảm nhí của Hoàng Thiếu Thiên, chẳng hạn như “Tôi dựa vào” và những bad word khác, vi phạm các quy định thi đấu văn minh.

“ Má! Mấy người học tiếng Trung từ ai thế!”

Nghe lời nói này, Diệp Tu cũng không bình tĩnh nổi nữa.

Dưới áp lực khiếu nại từ các tuyển thủ Hàn Quốc, trọng tài quyết định cho Hoàng Thiếu Thiên ăn 1 thẻ vàng cảnh cáo vì lý do “ Sử dụng từ thiếu văn minh.”

Đối mặt với phán quyết của trọng tài, Hoàng Thiếu Thiên cực kì phẫn nộ, muốn nói thêm vài lời rác rưởi để phản đối: “ Tôi dựa vào- ”. Ngay lập tức anh bị phạt thẻ vàng thứ hai, bắt buộc phải rời sân.

“ Má nó! Tôi không muốn nói gì nữa, một chữ cũng không muốn nói.” Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi phẫn uất. Anh thậm chí chẳng buồn để ý đến Dụ Văn Châu, trực tiếp ngồi xuống một góc hờn dỗi.

Sở Vân Tú lên trận đấu đơn thứ hai, đúng với đề nghị của cô trước đó.

Biểu hiện gần đây của Sở Vân Tú trong trận đấu đơn rất tốt. Diệp Tu cũng nghe theo ý kiến của cô.

Nhìn Sở Vân Tú lên sân, Tô Mộc Tranh nói nhỏ với Diệp Tu: “ Em thấy lo cho Vân Tú quá!”

“ Vì sao? Tối qua cô ấy lại xem phim rồi khóc nữa hả?” Diệp Tu nghĩ lý do giống với lần trước.

“ Không phải. Đêm qua em tỉnh giấc giữa chừng, nghe cô ấy nói chuyện điện thoại trong phòng tắm, hình như là cãi nhau.”

“ Cãi nhau sao?”

Tô Mộc Tranh nhớ lại rồi nói: “ Sau đó cô ấy nói với em là gọi cho Trương Vỹ. Em cảm thấy hai người đó cãi nhau gắt lắm.”

“ Hai người đó đã như vậy bao lâu rồi?” Diệp Tu hỏi.

“ Em cũng không biết nữa. Nhưng hy vọng cô ấy ổn.” Tô Mộc Tranh lo lắng nhìn lên màn hình.

Đối thủ mà Sở Vân Tú gặp phải lần này rất khó xơi. Đối thủ nhắm vào điểm yếu của cô và chọn phong cách du kích. Lúc đầu, Sở Vân Tú vẫn có thể ứng phó, nhưng khi trận đấu diễn ra một lúc, thể lực của cô không trụ nổi nữa, sau 17 phút giằng co, cô thua trận xuống sân.

Sau khi xuống sân, sắc mặt của Sở Vân Tú rất xấu, Tô Mộc Tranh thấy bất thường hỏi: “ Tú Tú, cậu không khỏe hả?”

Sở Vân Tú trả lời với giọng mệt mỏi, phất tay nói: “ Mình không sao.”

Kết quả là đúng như Tô Mộc Tranh lo lắng, Sở Vân Tú chuẩn bị ngồi xuống, nhưng cơ thể bị lão đão rồi ngất xỉu.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
<39>

Sau khi kết thúc trận đấu vào buổi chiều, mọi người trở về phòng của mình. Mọi việc chuẩn bị cho trận này đã làm hết rồi, và bây giờ điều quan trọng nhất là điều chỉnh trạng thái ở mức tốt nhất.

Ban đêm, Tô Mộc Tranh tỉnh dậy, thấy chiếc giường đối diện trống không.

“ Tú Tú” Tô Mộc Tranh gọi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cô nhìn xuống điện thoại, giờ là 3 rưỡi sáng ở Thụy Sĩ. Cô mở đèn trong phòng, ngồi trên giường, bỗng nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng tắm.

Tô Mộc Tranh rời giường, đi đến của phòng tắm gõ cửa: “ Tú Tú, cậu ở trong đó hả?”

“ Ừ, mình đang ở đây.” Tiếng Sở Vân Tú vọng ra.

Cánh cửa mở ra rất nhanh, Sở Vân Tú bỏ điện thoại xuống, xin lỗi: “ Mình nói to quá đánh thức cậu hả?”

“ Không, mình bị thức giấc giữa chừng.” Tô Mộc Tranh lắc đầu.

Sở Vân Tú đưa tay lên miệng ám chỉ Tô Mộc Tranh khoang lên tiếng, tiếp tục nhấc điện thoại lên và nói: “ Tôi không muốn cãi nhau nữa, chờ anh bình tĩnh lại rồi nói sau.”

“ Giờ muộn lắm rồi, tôi cần nghỉ ngơi, mai còn phải thi đấu.”

“ Cứ vậy đi, tôi ngắt máy trước.”

“ Cậu sao thế? Không có chuyện gì chứ?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“ Không có gì… Quay về ngủ tiếp thôi.” Sở Vân Tú đáp với giọng mệt mỏi.

Cả hai người trở về giường và nằm xuống, Tô Mộc Tranh cố hỏi: “ Cậu gọi cho Trương Vỹ hả?”

“ Ừ.” Giọng Sở Vân Tú nặng nề.

“ Cãi nhau hả?”

“ Anh ấy… Thôi đi, ngủ đã, mai còn phải thi đấu nữa.” Sở Vân Tú dường như không muốn đề cập đến vấn đề vừa nãy, cô quay người lại, không nói gì nữa.

Ngày hôm sau, trận đấu được tổ chức theo lịch trình lúc 9 giờ sáng. Trong trận đấu đơn, sự xuất hiện đầu tiên bên đội tuyển Trung Quốc là Hoàng Thiếu Thiên.

Nếu có cuộc bỏ phiếu về “ đối thủ mà bạn không muốn đụng phải nhất” chắc chắn Hoàng Thiếu Thiên sẽ đứng đầu bảng. Nhiều tuyển thủ không muốn đụng mặt anh bởi vì anh quá… phiền!

Hoàng Thiếu Thiên, người đã học tiếng Anh trước trận đấu, đã làm một việc tuyệt vời là mang phong cách cá nhân với những rác rưởi lên sàn đấu thế giới. Không biết đã có bao nhiêu tuyển thủ nước ngoài bị anh ấy quấy rầy và không thể tập trung vào trận đấu của họ.

Thật không may, trong trận này, những lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên không chỉ mang rắc rối đến cho đối thủ mà còn mang lại rắc rối đến cho mình.

Trong trận đấu, các tuyển thủ Hàn Quốc đột nhiên yêu cầu đình chỉ trận đấu và nộp đơn yêu cầu trọng tài trừng phạt Hoàng Thiếu Thiên với lý do “đối phương gây ra tiếng ồn để quấy nhiễu tinh thần đối thủ trong trận đấu”.

Diệp Tu đã sớm chuẩn bị trước chuyện này, nên bình tĩnh ứng phó: “Đây chỉ là phong cách của tuyển thủ bên đội chúng tôi. Theo như tôi biết, điều này không có vi phạm bất kỳ quy tắc thi đấu nào, vì vậy chúng tôi có quyền từ chối bất kỳ hình phạt nào.”

Trọng tài cũng đồng ý với quan điểm của Diệp Tu. Vì ban tổ chức đã cho chat voice nên không có quyền can thiệp vào lời nói của tuyển thủ.

Tuy nhiên, các tuyển thủ Hàn Quốc vẫn không từ bỏ và tiếp tục khiếu nại những lời nói nhảm nhí của Hoàng Thiếu Thiên, chẳng hạn như “Tôi dựa vào” và những bad word khác, vi phạm các quy định thi đấu văn minh.

“ Má! Mấy người học tiếng Trung từ ai thế!”

Nghe lời nói này, Diệp Tu cũng không bình tĩnh nổi nữa.

Dưới áp lực khiếu nại từ các tuyển thủ Hàn Quốc, trọng tài quyết định cho Hoàng Thiếu Thiên ăn 1 thẻ vàng cảnh cáo vì lý do “ Sử dụng từ thiếu văn minh.”

Đối mặt với phán quyết của trọng tài, Hoàng Thiếu Thiên cực kì phẫn nộ, muốn nói thêm vài lời rác rưởi để phản đối: “ Tôi dựa vào- ”. Ngay lập tức anh bị phạt thẻ vàng thứ hai, bắt buộc phải rời sân.

“ Má nó! Tôi không muốn nói gì nữa, một chữ cũng không muốn nói.” Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi phẫn uất. Anh thậm chí chẳng buồn để ý đến Dụ Văn Châu, trực tiếp ngồi xuống một góc hờn dỗi.

Sở Vân Tú lên trận đấu đơn thứ hai, đúng với đề nghị của cô trước đó.

Biểu hiện gần đây của Sở Vân Tú trong trận đấu đơn rất tốt. Diệp Tu cũng nghe theo ý kiến của cô.

Nhìn Sở Vân Tú lên sân, Tô Mộc Tranh nói nhỏ với Diệp Tu: “ Em thấy lo cho Vân Tú quá!”

“ Vì sao? Tối qua cô ấy lại xem phim rồi khóc nữa hả?” Diệp Tu nghĩ lý do giống với lần trước.

“ Không phải. Đêm qua em tỉnh giấc giữa chừng, nghe cô ấy nói chuyện điện thoại trong phòng tắm, hình như là cãi nhau.”

“ Cãi nhau sao?”

Tô Mộc Tranh nhớ lại rồi nói: “ Sau đó cô ấy nói với em là gọi cho Trương Vỹ. Em cảm thấy hai người đó cãi nhau gắt lắm.”

“ Hai người đó đã như vậy bao lâu rồi?” Diệp Tu hỏi.

“ Em cũng không biết nữa. Nhưng hy vọng cô ấy ổn.” Tô Mộc Tranh lo lắng nhìn lên màn hình.

Đối thủ mà Sở Vân Tú gặp phải lần này rất khó xơi. Đối thủ nhắm vào điểm yếu của cô và chọn phong cách du kích. Lúc đầu, Sở Vân Tú vẫn có thể ứng phó, nhưng khi trận đấu diễn ra một lúc, thể lực của cô không trụ nổi nữa, sau 17 phút giằng co, cô thua trận xuống sân.

Sau khi xuống sân, sắc mặt của Sở Vân Tú rất xấu, Tô Mộc Tranh thấy bất thường hỏi: “ Tú Tú, cậu không khỏe hả?”

Sở Vân Tú trả lời với giọng mệt mỏi, phất tay nói: “ Mình không sao.”

Kết quả là đúng như Tô Mộc Tranh lo lắng, Sở Vân Tú chuẩn bị ngồi xuống, nhưng cơ thể bị lão đão rồi ngất xỉu.

ôi Sở nữ vương TTATT
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Khổ thân Tú Tú. T..T
Đến cả tên họ Hoàng cũng không được tung lời rác rưởi nữa. T-T
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
< 40>

May mắn thay, Trương Tân Kiệt ngồi bên cạnh nhanh chóng lại đỡ, tránh để cô ngã xuống mặt đất. Dụ Văn Châu nhanh chóng gọi đội y tế. Diệp Tu cùng một số tuyển thủ nữa đưa cô tới phòng chờ.

Đội y tế của đội vội vã chạy tới, Diệp Tu nói với các tuyển thủ khác: “ Thời gian không còn nhiều nữa, mấy đứa cứ về chơi cho tốt, anh ở lại đây được rồi.”

Hiện tại, thi đấu là quan trọng nhất, nghe Diệp Tu nói vậy, các tuyển thủ khác cũng rời đi.

Nửa tiếng sau, Sở Vân Tú tỉnh lại, trong phòng chỉ còn Diệp Tu và đội y tế.

Sau khi bác sĩ khám, ông kết luận rằng do tinh thần căng thẳng, nghỉ ngơi không đủ, không có gì nghiêm trọng.

“ Mai anh sẽ đánh thay cho cô.” Diệp Tu nói với Sở Vân Tú.

Theo kế hoạch ban đầu, Sở Vân Tú sẽ lên sân vào ngày mai.

“ Tôi không sao.” Sở Vân Tú nói.

“ Cô em không thích hợp lên sân lúc này, sẽ kéo cả bọn cùng chìm đấy.” Diệp Tu nói nghiêm túc.

Sở Vân Tú không nói gì. Cô nhìn lên màn hình điện tử trong phòng chờ, đang tường thuật trực tiếp trận đấu.

Trong trận cá nhân, đội Trung Quốc để thua 1 điểm, trận lôi đài họ gỡ lại được. Nhưng sau đó lại để thua trong trận đoàn đội với tỉ số 6:5.

“ Xin lỗi.” Nhìn thấy kết quả như vậy, Sở Vân Tú tự trách. Nếu mình không làm mất 1 điểm lúc đó, có lẽ đội mình đã thắng rồi. Chỉ vì chuyện ngoài ý muốn của mình mà ảnh hưởng đến hiệu suất của cả đội.

“ Cô đúng là… Đây đâu phải là lần đầu thi đấu, đánh giải bao nhiêu năm rồi cô vẫn không bỏ qua chuyện nhỏ nhặt này à?” Diệp Tu giáo huấn cho Sở Vân Tú.

“ Hôm nay thua rồi, mai thắng lại là được.”

“ Tiền bối của tôi đúng là rất mạnh.”

Ngày 7 tháng 8 trận chung kết cuối cùng của giải Vinh Quang thế giới.

Hôm nay là một đêm không ngủ đối với hàng ngàn hàng vạn fan Vinh Quang trong nước. Họ đang ngồi trước màn hình TV, chờ đợi trận chiến vô địch sắp tới.

Sau khi đến hội trường vào buổi sáng, Diệp Tu lại nhận được hai tin nhắn từ lão ba và em trai nhà mình.

“ Thi đấu cố lên, Vì nước tranh quang!”

“ Ba nói, nếu anh để thua, thì lúc về nhà sẽ cho anh quỳ ở phòng đọc sách, sám hối ba ngày ba đêm.”

“ Đấy, như lời của lão ba nhà anh, thì vai trò của anh vô cùng quan trọng— ” Diệp Tu còn chưa dứt lời thì bị đồng đội gầm gừ ngắt lời.

“ Có đố kị cũng vô dụng thôi, mọi người phải thừa nhận điểm này.” Diệp Tu quay qua hỏi Vương Kiệt Hy: “ Không phải cậu biết xem tướng sao, cậu xem tướng anh có giống nhà vô địch thế giới không?”

Vương Kiệt Hy nhìn Diệp Tu không nói gì, anh từ chối trả lời câu hỏi đó.

“ Không nói thì anh nói thay vậy.” Diệp Tu hô lên với mọi người “ Nghe rõ chưa? Đến cả Ma Y Thần Tướng Vương Kiệt Hy cũng nói rồi đấy, anh có bộ mặt của nhà vô địch thế giới đó.”

“…” Ai nấy đều câm nín. Đối với loại người như Diệp Tu thì bao nhiêu lời chế nhạo trước mặt anh cũng vô dụng thôi.

Trước trận đấu, Diệp Tu phát biểu: “ Anh rất đau lòng vì sự cố ngày hôm qua. Mặc dù Hoàng Thiếu Thiên họ Hoàng nhưng cũng không thể vì thế mà cho nhai “ Hoàng thẻ ( thẻ vàng) ” thế chứ? Đối thủ vô sỉ thế nào mọi người cũng thấy rồi đấy, chúng ta hôm nay phải giáo huấn họ cho tốt vào, cho họ thấy nên làm người thế nào.”

Trận đấu đơn, 3 tuyển thủ đội Trung Quốc lên sân là Tiêu Thời Khâm, Phương Duệ và Đường Hạo.

Tiêu Thời Khâm điều khiển Sinh Linh Diệt ghi điểm đầu tiên với màn thể hiện hoàn hảo.

Hôm nay, vận may của Phương Duệ rất tốt, bản đồ ngẫu nhiên rất hợp với phong cách của anh. Tôn trọng nguyên tắc “ Dạy đối thủ làm người” Phương Duệ đã cho đối thủ thấy thế nào là thánh chơi zâm. Anh đã ghi điểm thứ 2 cho đội nhà.
Nhưng Đường Hạo gặp trúng đối thủ khó xơi và để thua 1 điểm.

Trận lôi đài Trương Giai Lạc lên đầu, anh là tuyển thủ rất mạnh nhưng vận may lại luôn ngoảnh mặt lại với anh. Có vẻ như để gột rửa hết danh hiệu ngàn năm đệ nhị đó, hôm nay anh đánh rất hăng máu. Thành công chặt một đầu đối thủ thứ nhất, và cho người thứ hai đi luôn 2/3 dây máu mới xuống sân.

Tiếp theo là Vương Kiệt Hy. Trước khi Vương Kiệt Hy lên sân, Diệp Tu khích: “ Vương Mắt Bự, lát mà không hốt được 2 em, phải để Tôn Tường phải lên chùi đít cho cậu thì anh thấy cái chức đội trưởng Vi Thảo cậu không cần làm nữa đâu, giải nghệ sớm đi ha.”

Vương Kiệt Hy không trả lời, nhưng Tôn Tường lại tức sôi máu: “ Diệp Tu anh giải thích cho tôi rõ, nói tôi đi chùi đít là thế nào hả?”

“ Thế mà cũng kêu anh giải thích, IQ cậu có vấn đề hả?” Diệp Tu cảm thán.

Tôn Tường tuy tức nhưng lại không biết phản bác làm sao. Xét về cái độ độc miệng với lời rác rưởi chọc tức người khác, ai mà sánh được với Diệp Tu chứ.

Dù thế, Diệp Tu dám nói lời này vì anh tin vào khả năng của Vương Kiệt Hy. Người có thể một mình gánh vác cả chiến đội Vi Thảo có thể yếu được sao?

Trong giải Vinh Quang thế giới này, một số tuyển thủ Trung Quốc đã có những màn thể hiện tuyệt vời, Vương Kiệt Hy là một trong số đó.

Không cần phải thay đổi phong cách chiến đấu của mình để phù hợp với đội tuyển, Vương Kiệt Hy cuối cùng đã cho mọi người thấy phong cách Ma Thuật Sư độc đáo của mình. Bất thường và không thể đoán trước, lướt gió tung mây, phương pháp tấn công rất đa dạng và nhịp điệu rất cao.

Mỗi đấu pháp đều khiến người xem cảm thấy không thể đoán trước và không thể tin được. Đây là đấu pháp làm mưa làm gió cả mùa ba, đây chính là Ma Thuật Sư Vương Bất Lưu Hành.

5 phút sau, Vương Kiệt Hy hoàn thành chọi 2.

Kết quả sau trận lôi đài, Trung Quốc dẫn trước đối thủ 3 điểm.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
< 40>

May mắn thay, Trương Tân Kiệt ngồi bên cạnh nhanh chóng lại đỡ, tránh để cô ngã xuống mặt đất. Dụ Văn Châu nhanh chóng gọi đội y tế. Diệp Tu cùng một số tuyển thủ nữa đưa cô tới phòng chờ.

Đội y tế của đội vội vã chạy tới, Diệp Tu nói với các tuyển thủ khác: “ Thời gian không còn nhiều nữa, mấy đứa cứ về chơi cho tốt, anh ở lại đây được rồi.”

Hiện tại, thi đấu là quan trọng nhất, nghe Diệp Tu nói vậy, các tuyển thủ khác cũng rời đi.

Nửa tiếng sau, Sở Vân Tú tỉnh lại, trong phòng chỉ còn Diệp Tu và đội y tế.

Sau khi bác sĩ khám, ông kết luận rằng do tinh thần căng thẳng, nghỉ ngơi không đủ, không có gì nghiêm trọng.

“ Mai anh sẽ đánh thay cho cô.” Diệp Tu nói với Sở Vân Tú.

Theo kế hoạch ban đầu, Sở Vân Tú sẽ lên sân vào ngày mai.

“ Tôi không sao.” Sở Vân Tú nói.

“ Cô em không thích hợp lên sân lúc này, sẽ kéo cả bọn cùng chìm đấy.” Diệp Tu nói nghiêm túc.

Sở Vân Tú không nói gì. Cô nhìn lên màn hình điện tử trong phòng chờ, đang tường thuật trực tiếp trận đấu.

Trong trận cá nhân, đội Trung Quốc để thua 1 điểm, trận lôi đài họ gỡ lại được. Nhưng sau đó lại để thua trong trận đoàn đội với tỉ số 6:5.

“ Xin lỗi.” Nhìn thấy kết quả như vậy, Sở Vân Tú tự trách. Nếu mình không làm mất 1 điểm lúc đó, có lẽ đội mình đã thắng rồi. Chỉ vì chuyện ngoài ý muốn của mình mà ảnh hưởng đến hiệu suất của cả đội.

“ Cô đúng là… Đây đâu phải là lần đầu thi đấu, đánh giải bao nhiêu năm rồi cô vẫn không bỏ qua chuyện nhỏ nhặt này à?” Diệp Tu giáo huấn cho Sở Vân Tú.

“ Hôm nay thua rồi, mai thắng lại là được.”

“ Tiền bối đúng của tôi đúng là rất mạnh.”

Ngày 7 tháng 8 trận chung kết cuối cùng của giải Vinh Quang thế giới.

Hôm nay là một đêm không ngủ đối với hàng ngàn hàng vạn fan Vinh Quang trong nước. Họ đang ngồi trước màn hình TV, chờ đợi trận chiến vô địch sắp tới.

Sau khi đến hội trường vào buổi sáng, Diệp Tu lại nhận được hai tin nhắn từ lão ba và em trai nhà mình.

“ Thi đấu cố lên, Vì nước tranh quang!”

“ Ba nói, nếu anh để thua, thì lúc về nhà sẽ cho anh quỳ ở phòng đọc sách, sám hối ba ngày ba đêm.”

“ Đấy, như lời của lão ba nhà anh, thì vai trò của anh vô cùng quan trọng— ” Diệp Tu còn chưa dứt lời thì bị đồng đội gầm gừ ngắt lời.

“ Có đố kị cũng vô dụng thôi, mọi người phải thừa nhận điểm này.” Diệp Tu quay qua hỏi Vương Kiệt Hy: “ Không phải cậu biết xem tướng sao, cậu xem tướng anh có giống nhà vô địch thế giới không?”

Vương Kiệt Hy nhìn Diệp Tu không nói gì, anh từ chối trả lời câu hỏi đó.

“ Không nói thì anh nói thay vậy.” Diệp Tu hô lên với mọi người “ Nghe rõ chưa? Đến cả Ma Y Thần Tướng Vương Kiệt Hy cũng nói rồi đấy, anh có bộ mặt của nhà vô địch thế giới đó.”

“…” Ai nấy đều câm nín. Đối với loại người như Diệp Tu thì bao nhiêu lời chế nhạo trước mặt anh cũng vô dụng thôi.

Trước trận đấu, Diệp Tu phát biểu: “ Anh rất đau lòng vì sự cố ngày hôm qua. Mặc dù Hoàng Thiếu Thiên họ Hoàng nhưng cũng không thể vì thế mà cho nhai “ Hoàng thẻ ( thẻ vàng) ” thế chứ? Đối thủ vô sỉ thế nào mọi người cũng thấy rồi đấy, chúng ta hôm nay phải giáo huấn họ cho tốt vào, cho họ thấy nên làm người thế nào.”

Trận đấu đơn, 3 tuyển thủ đội Trung Quốc lên sân là Tiêu Thời Khâm, Phương Duệ và Đường Hạo.

Tiêu Thời Khâm điều khiển Sinh Linh Diệt ghi điểm đầu tiên với màn thể hiện hoàn hảo.

Hôm nay, vận may của Phương Duệ rất tốt, bản đồ ngẫu nhiên rất hợp với phong cách của anh. Tôn trọng nguyên tắc “ Dạy đối thủ làm người” Phương Duệ đã cho đối thủ thấy thế nào là thánh chơi zâm. Anh đã ghi điểm thứ 2 cho đội nhà.
Nhưng Đường Hạo gặp trúng đối thủ khó xơi và để thua 1 điểm.

Trận lôi đài Trương Giai Lạc lên đầu, anh là tuyển thủ rất mạnh nhưng vận may lại luôn ngoảnh mặt lại với anh. Có vẻ như để gột rửa hết danh hiệu ngàn năm đệ nhị đó, hôm nay anh đánh rất hăng máu. Thành công chặt một đầu đối thủ thứ nhất, và cho người thứ hai đi luôn 2/3 dây máu mới xuống sân.

Tiếp theo là Vương Kiệt Hy. Trước khi Vương Kiệt Hy lên sân, Diệp Tu khích: “ Vương Mắt Bự, lát mà không hốt được 2 em, phải để Tôn Tường phải lên chùi đít cho cậu thì anh thấy cái chức đội trưởng Vi Thảo cậu không cần làm nữa đâu, giải nghệ sớm đi ha.”

Vương Kiệt Hy không trả lời, nhưng Tôn Tường lại tức sôi máu: “ Diệp Tu anh giải thích cho tôi rõ, nói tôi đi chùi đít là thế nào hả?”

“ Thế mà cũng kêu anh giải thích, IQ cậu có vấn đề hả?” Diệp Tu cảm thán.

Tôn Tường tuy tức nhưng lại không biết phản bác làm sao. Xét về cái độ độc miệng với lời rác rưởi chọc tức người khác, ai mà sánh được với Diệp Tu chứ.

Dù thế, Diệp Tu dám nói lời này vì anh tin vào khả năng của Vương Kiệt Hy. Người có thể một mình gánh vác cả chiến đội Vi Thảo có thể yếu được sao?

Trong giải Vinh Quang thế giới này, một số tuyển thủ Trung Quốc đã có những màn thể hiện tuyệt vời, Vương Kiệt Hy là một trong số đó.

Không cần phải thay đổi phong cách chiến đấu của mình để phù hợp với đội tuyển, Vương Kiệt Hy cuối cùng đã cho mọi người thấy phong cách Ma Thuật Sư độc đáo của mình. Bất thường và không thể đoán trước, lướt gió tung mây, phương pháp tấn công rất đa dạng và nhịp điệu rất cao.

Mỗi đấu pháp đều khiến người xem cảm thấy không thể đoán trước và không thể tin được. Đây là đấu pháp làm mưa làm gió cả mùa ba, đây chính là Ma Thuật Sư Vương Bất Lưu Hành.

5 phút sau, Vương Kiệt Hy hoàn thành chọi 2.

Kết quả sau trận lôi đài, Trung Quốc dẫn trước đối thủ 3 điểm.

Sở nữ vương ko sao đâu em còn đám trâu bò kia gánh thay phần em mà TTvTT.
Lại nói Diệp đúng là vô sỉ ko có hạng cuối mà.
Vẫn là Vương papa đáng tin hơn cả, đừng chọc papa
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Nay Lạc Lạc và Vương papa chiếm hết spotlight rùi^.^ahihi
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<41>

Tiếp theo sẽ là màn quan trọng nhất, là chìa khóa quyết định ai giành được cup vô địch thế giới hôm nay.

Đội tuyển Trung Quốc đã nộp đơn trước trận đấu, ban tổ chức quyết định Diệp Tu được phép thay thế cho Sở Vân Tú.

Như vậy, đội hình trận đoàn đội sẽ là Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu, Chu Trạch Khải, Hoàng Thiếu Thiên người thứ 6. Lý Hiên ngồi dự bị.

Diệp Tu đã khoác vai Trương Giai Lạc: “Xin chúc mừng, cưng sắp có được giải quán quân đầu tiên trong đời. Đều là người quen, không cần nói cảm ơn với anh, anh tự hiểu là được.”

“ Lượn lượn lượn lượn lượn!” Trương Giai Lạc gầm gừ.

“ Diệp Tu, nếu lát anh không hốt được 5 em, phải để Trương Tân Kiệt bơm máu cho thì tôi thấy cái chức leader này của anh cũng nên bị phế truất, sớm về nhà cho rồi.”

Vương Kiệt Hy bắt chước Diệp Tu lúc nãy.

“ Làm vậy không hay đâu, loại chơi trội như chọi 5 thì nên chừa cơ hội cho người khác cùng chia sẽ với chứ.” Diệp Tu tự tin nói.

Đường Hạo, người bị thua trận còn có chút bực nói: “ Anh có thể chọi 5 thật sao?”

“ 1 chọi 5 thì sao? Đối với dân Hưng Hân nhà anh mà nói, đây chỉ là chuyện thường ngày ở huyện thôi. Ngữ như Vương Mắt Bự anh cũng có thể chấp 8 được ấy chứ.” Diệp Tu nói.

“ Đúng đúng đúng, nếu mà ở trạng thái tốt, chấp 10 Vương Kiệt Hy cũng không thành vấn đề.” Phương Duệ phụ họa cho Diệp Tu.

“…” Đường Hạo đành câm nín trước những lời mặt dày vô sỉ như thế này.

Lý Hiên không chịu nổi nữa, nói với Đường Hạo: “ Đừng trông cậy gì ở hạn cuối của Hưng Hân, họ chẳng có cái gì gọi là hạn cuối đâu.”

“ Chúng ta lên thôi.” Diệp Tu vẫy vẫy tay cùng 5 tuyển thủ lên sân.

Trước khi vào phòng đấu, tuyển thủ hai bên bắt tay với nhau, Diệp Tu nói một đoạn dài bất chấp đối phương hiểu hay không: “ Tôi báo trước cho một tiếng, tôi chơi tán nhân, tinh thông cả 24 kỹ năng nghề nghiệp, nếu không phục thì cứ đến đánh tôi đi. Đây là trận đấu Vinh Quang, thua chính là thua. Đừng có bới lông tìm vết mà khiếu nại nữa, không hay ho gì đâu. Nhưng nếu muốn thì cứ khiếu nại đi, dù sao cũng vô dụng thôi.”

Diệp Tu, người có khả năng chế nhạo trời sinh, lời rác rưởi từ miệng anh luôn ổn định thu hút hết mọi thù hận. Nếu đối thủ là BOSS thì ước tính cũng sẽ đuổi giết anh đến chết thì thôi.

Trận đoàn đội bắt đầu. Mặc dù có ba bậc thầy chiến thuật trên sân, nhưng sự lựa chọn của đội tuyển Trung Quốc ngày hôm nay là một cuộc đối đầu trực tiếp.

Để đối phó với đối thủ như vậy cần phải giành chiến thắng một cách quang minh chính đại. Không phải chỉ cần làm đối thủ tâm phục khẩu phục là được, mà còn phải làm khán giả lẫn trọng tài tâm phục khẩu phục nữa.

Nói ra thì đúng là oan gia ngõ hẹp, tuyển thủ hôm trước khiếu nại với trọng tài, khiến Hoàng Thiếu Thiên bị nhai 2 thẻ vàng rời sân, cũng đánh trong trận này.

Trong trận hôm nay, Hoàng Thiếu Thiên cực kì im lặng, thậm chí trên kênh công cộng cũng không có bong bóng thoại của anh. Cho đến khi đối thủ lìa đời dưới kiếm của anh, Hoàng Thiếu Thiên mới nói một câu, và đó cũng là câu duy nhất anh nói trong trận hôm nay.

“ Tôi dựa vào… một thân cây to” Hoàng Thiếu Thiên cố tình kéo dài lời nói.

Trọng tài không xuất thẻ vàng nào, vì đây không phải từ không văn minh, cũng không phải từ đe dọa gì, mà chỉ có thể coi là từ vô nghĩa – Dạ Vũ Thanh Phiền thực sự đang dựa vào một thân cây to lúc này.

Yêu Đao, Kiếm Thánh, người theo chủ nghĩa cơ hội, tất cả đều là biệt hiệu của Hoàng Thiếu Thiên.

Khi anh dốc hết tốc độ tay, hòa mình vào trận đấu. Anh sẽ trở thành kiếm khách hung tàn nhất. Dạ Vũ Thanh Phiền vòng quanh khắp mọi nơi trên bản đồ, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội thích hợp, sau đó cứ thế tung ra một kiếm đoạt mạng đối thủ.
Khi nói đến vị thần hỗ trợ trên sàn đấu, chẳng ai khác ngoài Tô Mộc Tranh. Cô điều khiển bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong đứng nơi có địa hình cao, tầm nhìn rộng, dồn tất cả hỏa lực làm gián đoạn nhịp điệu tấn công của đối thủ hết lần này đến lần khác, hỗ trợ đồng đội một cách tốt nhất.

Với thao tác và kỹ thuật chính xác của mình, Thương Vương Chu Trạch Khải thân là nghề viễn chiến chính hiệu, lại có thể dùng súng như thanh kiếm chơi cận chiến. Anh được coi là Vinh Quang đệ nhất nhân ngày nay, và hiện tại anh chính là tay thiện xạ mạnh nhất.

Trong giới chuyên nghiệp, tốc độ tay tàn của Dụ Văn Châu cũng nổi tiếng như cái miệng thoại lao của Hoàng Thiếu Thiên. Tuy anh tay tàn như vậy, lại có thể dẫn dắt Lam Vũ đoạt quán quân trong mùa giải thứ sáu, như vậy đã đủ chứng minh trình độ chiến thuật của anh đáng sợ thế nào.

Không phải mỗi mục sư đều được gọi là Trương Tân Kiệt. Đệ nhất vú em của liên minh, không phải chỉ có hư danh. Ai dùng người đó sẽ tự biết.

Trong mười năm vinh quang, Diệp Tu đã sớm được phong thần. Ngày xưa pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu, ngày nay tán nhân Quân Mạc Tiếu, anh ta đã tạo ra quá nhiều truyền thuyết. Diệp Tu là tuyển thủ tuyệt vời. Người mạnh nhất Vinh Quang ngoài anh ra thì chẳng có ai khác, chẳng ai có thể nghi ngờ điều này.

Khi làm đối thủ, thì họ là kỳ phùng địch thủ. Nhưng khi cùng kề vai chiến đấu, thì không ai có thể sánh được với họ.
Nếu nói trong sự nghiệp bình luận của Lý Nghệ Bác, trận nào anh tự vả mặt nhiều nhất thì tuyệt đối chính là trận đấu ngày hôm nay. Nếu nói lần nào tự vả mặt mà cảm thấy sung sướng, cảm thấy cam tâm tình nguyện bị vả thì cũng chính là trận đấu ngày hôm nay luôn.

Cuộc đối đầu giữa những tuyển thủ hàng đầu, có nhiều mục đích thao tác, nhận thức về vấn đề, không phải là cấp độ mà anh ta có thể suy đoán được.

Trong những giây phút cuối cùng, anh vẫn đang giải thích tại sao đội tuyển Trung Quốc đang ở thế bất lợi, thì trong nháy mắt, tình huống đã bị đã đảo ngược hoàn toàn.

Vào cuối trận đấu đoàn đội, đội tuyển Trung Quốc đã giành chiến thắng với tỉ số 6: 5.
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Khổ thân Lý Nghệ Bác.Số lần anh tự vả mặt mình ko đếm nổi nữa??.Chắc sau chap này là bắt đầu chuyện tình củm của Diệp tranh đúng ko??.Trương đội là vú em đệ nhất liên minh(đthoại của mình ko xuống dòng đc.mọi người cố đọc nha )
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Hoàng thiếu cuối cùng cũng trả đc thù.Diệp thần~best huyền thoại là truyền thuyết muôn thửơ của Vinh Quang
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,137
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Trời ơi đọc chương này nó sảng khoái gì đâu vậy đó. Những đại thần huyền thoại vẽ lên mười năm VQ nay cùng chung một chiến tuyến kề vai tác chiến chính là thế. Đó là lý do vì sao mị rất thích giải thế giới này huhu TTvTT
 

Kay13

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
43
Số lượt thích
63
Bới hole tí nào: Hoàng rapper nhai 2 thẻ rồi thì trận này bị cấm túc mới đúng.

Cái này ko biết chính văn có đề cập ko nhưng theo ý mình hiểu là giải thế giới đấu đơn với đấu đoàn ko đc lặp người, dự bị hàng thiệt là người số 13, còn 14 như ông thần Lá thì chỉ đc vào thay trong trường hợp bất khả kháng thôi đúng ko?
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Bới hole tí nào: Hoàng rapper nhai 2 thẻ rồi thì trận này bị cấm túc mới đúng.

Cái này ko biết chính văn có đề cập ko nhưng theo ý mình hiểu là giải thế giới đấu đơn với đấu đoàn ko đc lặp người, dự bị hàng thiệt là người số 13, còn 14 như ông thần Lá thì chỉ đc vào thay trong trường hợp bất khả kháng thôi đúng ko?
fic này cũng là Fan viết nghiệp dư thôi bạn. cũng có nhiều tình tiết ảo lắm.
 

Kay13

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
43
Số lượt thích
63
fic này cũng là Fan viết nghiệp dư thôi bạn. cũng có nhiều tình tiết ảo lắm.
Mình nói chơi ấy mà, thể thức vốn dĩ nó đã khác, thì 2 vàng ko nghỉ trận kế cũng chẳng phải cái gì mâu thuẫn.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<42>

“ Đội tuyển Trung Quốc chiến thắng rồi!”

“ Đẹp, đánh đẹp lắm!”

Vẫn còn chữ “ Glory” trên màn hình phát sóng, Lý Nghệ Bác và Phan Lâm chẳng quan tâm, bình luận gì nữa. Họ đang ở phòng thu ôm nhau chúc mừng, bây giờ họ chỉ là một fan hâm mộ Vinh Quang như bao người khác.

Kênh công cộng của giao diện trò chơi chưa bị tắt, và đột nhiên trên màn hình nhảy ra hàng loạt tin nhắn, lấp đầy kênh từ trên xuống dưới - tất cả đều từ thành viên đội tuyển Trung Quốc.

“ Quán quân, không giải thích” Đây là tin từ Diệp Tu, anh vẫn không quên thêm một emo khói thuốc.

“ Thắng rồi” từ Chu Trạch Khải.

“ Chúng ta thắng rồi (^-^)” từ Tô Mộc Tranh.

“ 11:7, 2:1, Trung Quốc thắng.” từ Trương Tân Kiệt.

“ Chúng ta là quán quân.”từ Dụ Văn Châu.

“ Hahahahaha, xin chào mấy bạn á quân bên kia!!!! Xem kiếm xem kiếm xem kiếm!!! Hôm qua dám khiếu nại bản Kiếm Thánh tôi đây, khiến tôi ăn hai thẻ vàng, đã xem hôm nay tôi tống cổ mấy người đến tây thiên thế nào chưa, không đúng, là tiễn đến cái ngai bạc á quân!!! Không cần cảm ơn, tôi tự biết mà, đây là việc tôi nên làm!! Chúng tôi là quán quân!! We are the champions!!!! Đội Trung Quốc là quán quân!!! Quán quân, không giải thích!!! Chúng tôi là quán quân quán quân quán quán quán quán quán quán quân thế giới!!!” Vị tướng trong trận đoàn đội Hoàng Thiếu Thiên không thể không bùng nổ.

Diệp Tu suy nghĩ gì đó rồi thêm một câu:

“ Trương Giai Lạc là quán quân thế giới.”

Nhìn vào dòng chữ được hiển thị trên màn hình điện tử, Trương Giai Lạc mỉm cười và nói một câu:

“ Má nó! Cần anh phải nói điều đó hả!” Anh thấy mắt mình cay cay, đưa tay lên lau nước mắt.

Sự nghiệp đánh giải của Trương Giai Lạc luôn gắn liền với biệt danh “ Á quân” , “ Đệ nhị”. khi bắt đầu mùa hai tới mùa mười, anh đã gom được 4 giải á quân.

Đối với những tuyển thủ khác, đây đã là một kết quả đủ rực rỡ, nhưng anh thì không cam tâm tí nào.

Trong mùa thứ chín, anh tái xuất sau khi đã giải nghệ. Trương Giai Lạc đã không ngần ngại chịu đựng tất cả các loại khinh thường, lời chửi rủa để đến với đỉnh vinh quang cao hơn. Anh ấy rất háo hức cho ngai vị quán quân, nhưng anh vẫn để lỡ mùa giải đó.

Vì truy cầu một lần quán quân, anh đã bỏ ra rất nhiều, nhưng lúc nào cũng là chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Bởi vì cái “ ngàn năm đệ nhị” mà anh bị người khác chế nhạo bao lần, Trương Giai Lạc cũng không nhớ nữa. Đôi khi anh không thể không suy nghĩ về bản thân mình, lẽ nào mình sẽ chẳng có một lần được quán quân nào sao? Nhưng bây giờ, cuối cùng anh ấy đã có một lần được quán quân, trở thành một nhà vô địch thực sự, một nhà vô địch đẳng cấp thế giới.
Anh là quán quân thế giới Trương Giai Lạc.

Tại thời khắc này, nhiều fan Vinh Quang cũng đang khóc trước màn hình. Họ có thể không lên sân khấu đánh giải, cũng có thể không đến hiện trường cổ vũ, nhưng họ vẫn tự hào vì thần tượng của mình, vì vinh quang của đất nước. Bởi vì, đây chính là trò chơi họ yêu thích, chính là Vinh Quang mà họ theo đuổi.

Trận đấu kết thúc, tuyển thủ hai bên sắp hàng bắt tay nhau. Lễ trao giải đã sớm được tổ chức tại hiện trường và đội tuyển Trung Quốc đã lên bục sân khấu.

“The champion of the firstsession of the Glory invitational tournament is China!”

Một thông báo lớn vang lên tại hiện trường.

Khán giả nước ngoài cũng đang vỗ tay nhiệt liệt, chúc mừng cho những tuyển thủ vĩ đại này.

Chiếc cup được Chủ tịch Hiệp hội thể thao điện tử thế giới trao cho leader đội tuyển Trung Quốc Diệp Tu, Sau đó, các tuyển thủ cùng đứng trên bục góp một bàn tay, nâng nó lên.

“ Trung Quốc là quán quân thế giới” Mọi người cùng đồng thanh hô to.

Mắt hai nữ tuyển thủ đang long lanh ánh nước. Thực ra mỗi người ở đây, dù nhiều dù ít vẫn có chút rưng rưng nước mắt. Bởi vì kích động, bởi vì hạnh phúc.

Ban đầu họ là đối thủ, nhưng họ đã tập hợp lại với nhau cho cùng một mục tiêu và đi đến sàn đấu của thế giới để cùng chiến đấu.

Trong gần một tháng, những khâu chuẩn bị gian nan, các trận đấu cường độ cao, cùng những sự việc khó khăn là điều hiển nhiên.

Họ đại diện cho đất nước của họ đến đây và đã giành được vinh dự cao nhất trong ngành thể thao điện tử.
Đây chính là vinh quang của họ.

Sau khi nhận giải, tâm trạng Diệp Tu rất tốt, sẵn tay lên weibo post một tin:

“ Giải quán quân thứ 5 của anh.”

Chỉ trong mười phút, bài đăng này đã có hơn 10.000 lượt share, và nhanh chóng lên top Weibo hot trong ngày.
Lượt comment với lượt share cũng rất ngang hàng thẳng lối, đều là: “ Chào Diệp Đại Thần”.

Sau trận đấu, đội tuyển Hàn Quốc lại bắt đầu khiếu nại. Chủ yếu vì hai lý do, một là Diệp Tu, hai là lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên. Ngay cả trong trận đoàn đội, Hoàng Thiếu Thiên chỉ nói duy nhất một câu từ đầu đến cuối, họ vẫn không buông tha.

Với lý do thứ nhất, ban tổ chức đã trực tiếp cho next. Xét cho cùng, tán nhân cũng là một chức nghiệp tồn tại hợp với quy tắc của Vinh Quang. Thực lực quá mạnh không phải là lý do để cấm thi đấu.

Còn lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên gây ra phiền nhiễu lớn cho nhiều tuyển thủ trên thế giới, sau khi cân nhắc, ban tổ chức quyết định rằng giải đấu Vinh Quang thế giới lần tiếp theo sẽ không còn cho chat voice trên kênh công cộng, mà chỉ cho chat voice trong kênh nội bộ.

Như vậy, Hoàng Thiếu Thiên đã thăng cấp, từ người đàn ông khiến liên minh Vinh Quang trong nước thay đổi quy tắc, lên thành người đàn ông khiến liên minh vinh Quang thế giới thay đổi quy tắc.
 

Bình luận bằng Facebook