- Bình luận
- 1,159
- Số lượt thích
- 2,614
- Team
- Hưng Hân
<38>
Vào ngày 29 tháng 7, Trung Quốc vs Thụy Điển, tỉ số 11: 8.
Ngày 30 tháng 7, Trung Quốc vs Thụy Điển, tỉ số 12: 9.
Đội tuyển Trung Quốc đã chiến thắng trận bán kết trong 2 trận để tiến vào trận chung kết.
Nếu trước đây phải dấu bài vì nhiều khía cạnh khác nhau, thì bây giờ họ đã lật hết bài của mình. Trận đấu càng bước vào giai đoạn quan trọng, họ cần phải thể hiện sức mạnh mà họ có.
“ Mọi người chơi rất tốt, cứ giữ vững phong độ này rồi sẽ giành được cái cup vô địch thôi.” Diệp Tu nói trong cuộc họp sau trận đấu.
Trong ba ngày tiếp theo của cuộc thi, đội Hàn Quốc đã đánh bại đội tuyển Mỹ 2: 1 và cũng bước vào trận chung kết.
Kết quả này không có gì ngạc nhiên, ngay từ đầu, khi nghiên cứu video của các tuyển thủ các nước tham gia, Diệp Tu và những người khác đã chuẩn bị tinh thần.
Các tuyển thủ vinh quang của Hàn Quốc rất mạnh mẽ, nhưng may mắn thay, màn rút thăm trước đó đã không để cho hai đội gặp nhau trước trận chung kết, nếu không thì có khả năng cao cả hai bên sẽ phải đối mặt với tình huống lìa sân sớm.
Nhưng như vậy, đây cũng không phải là trận đấu thoải mái gì cho cam.
Vào ngày 3 và 4 tháng 8, hai đội lọt vào chung kết đã nghỉ ngơi hai ngày và chuẩn bị cho trận chung kết.
Vào ngày 5 tháng 8, trận chung kết của giải đấu Vinh Quang thế giới đã chính thức bắt đầu.
Vào lúc 8:30 sáng, đội tuyển Trung Quốc đã đến sân đấu và tuyển thủ song phương đã vào sân.
Diệp Tu cảm thấy điện thoại trong túi của mình đang rung. Đó là một tin nhắn văn bản.
“ Thi đấu cố lên!”
Nội dung không phải là trọng tâm, trọng tâm là người gửi – Diệp Chính Đông, cha của Diệp Tu.
Nhìn thấy tin nhắn, Diệp Tu phì cười, quay qua nói với Tô Mộc Tranh: “ Lão ba nhà anh thực sự rất thú vị. Anh không lên chơi, dầu đâu mà được thêm cho anh cơ chứ.”
Tô Mộc Tranh nhìn vào thời gian: “ Bây giờ ở Trung Quốc là 1h sáng, ba anh vẫn còn nhớ gửi tin nhắn cho anh, chắc là ông rất quan tâm tới anh rồi còn gì.”
10 phút sau, có tin nhắn từ Diệp Thu
“ Thi đấu cố lên, em cùng ba mẹ đang ngồi xem trực tiếp trên TV nè.”
“ Em xem cũng chẳng hiểu gì, còn kéo ba mẹ tới xem náo nhiệt làm gì? Cũng muộn rồi, đi ngủ đi.” Diệp Tu nhắn lại.
Mặc dù chẳng mong chờ gì Diệp Tu sẽ trả lời lại mấy câu như “ Anh rất cảm động” nhưng trả lời cái kiểu này thì đúng là quá gợi đòn. Diệp Thu tức khắc phản công, nhắn lại:
“ Anh trai khốn kiếp! Đồng phục gì mà trông ngố quá đi.”
“…” Diệp Tu lơ luôn.
“ Kì thực em thấy, đồng phục đội tuyển quốc gia cũng được lắm.” Tô Mộc Tranh nói.
“ Em nghĩ vấn đề nằm ở đó hả?” Diệp Tu nói.
“ Ồ, em có nói gì đâu.” Tô Mộc Tranh cười.
“ Nói đến đồng phục, mình thấy đồng phục của Mỹ là đẹp nhất.” Sở Vân Tú vào tám.
“ Mình cũng thấy thế, áo tay cụt của nữ trông rất phá cách.” Tô Mộc Tranh đồng ý quan điểm.
Hai người đã sớm so sánh phong cách đồng phục của các nước tham gia, và chủ đề có khuynh hướng tiến xa hơn nữa.
Diệp Tu đang ngồi bên cạnh, và chỉ có một suy nghĩ trong anh bây giờ: “ Một khi người phụ nữ đã nói về thời trang, thì cô ta sẽ hoàn toàn nhập tâm vào chuyện đó.”
Còn 5 phút nữa sẽ bắt đầu trận đấu, Diệp Tu đối diện các tuyển thủ nói: “ Những lời như đánh cho tốt, tôi sẽ không nói nữa, mọi người đều tự hiểu. Đi đến bước này rồi, chỉ có 1 mục tiêu duy nhất, đó là vô địch thế giới!”
Sau hơn nửa tháng thi đấu, mười sáu đội thi đấu với nhau, chỉ còn lại hai đội mạnh nhất. Bất tuyển thủ chơi vinh quang nào cũng sẽ rất vinh dự khi đứng ở đây tại thời điểm này. Đây là giai đoạn cuối của giải Vinh Quang thế giới, họ đại diện cho vinh quang cao nhất của đất nước mình.
Tại thời điểm này, nơi họ đứng không chỉ là trận chung kết, mà còn là đỉnh vinh quang!
Tại thời điểm này, thứ mà họ đang đấu tranh để theo đuổi, không chỉ là nhà vô địch thế giới, mà còn là vinh quang hàng đầu!
“Vô địch thế giới!”Mọi người đồng loạt hô lên.
Những lời của Diệp Tu đã thành công trong việc kích thích tinh thần chiến đấu của mọi người, và đội tuyển Trung Quốc đã dẫn trước một điểm trong trận cá nhân và lôi đài. Trong trận đoàn đội, Tiêu Thời Khâm chỉ huy rất tốt, anh không cho đối thủ cơ hội bức phá nào, tất cả chỉ vì thắng lợi ngày hôm nay.
Kết thúc trận đấu, điểm số trên màn hình điện tử hiện ra: tỉ số 11: 7.
Trong trận chung kết đầu tiên, đội tuyển Trung Quốc đã giành chiến thắng.
Nhưng lúc đó cũng xảy ra một chuyện nhỏ.
Ngay cả cha mẹ của Diệp Tu, những người không hiểu về Vinh Quang chút nào, đều đứng trước TV xem. Thì tự nhiên các tuyển thủ chuyên nghiệp trong nước cũng đang ngồi xem rồi.
Khi nhìn thấy chữ “ Glory” xuất hiện trên màn hình, Đới Nghiên Kỳ như biến thành Hoàng Thiếu Thiên. Tại group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp, cô nhắn: “ Thắng rồi thắng rồi thắng rồi! chúng ta thắng rồi!!!! Soái ca soái ca soái ca!!!! Đội trưởng quá soái!! Oaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Soái soái soái soái soái soái chết đi thôi!!!!!! Đội trưởng đội trưởng gả cho em gả cho em gả cho em gả cho em!!!!!!!”
Tốc độ tay của các tuyển thủ khi tám chuyện thật đáng sợ. Cái tin này nhanh chóng nhảy lên trên hàng chục tin “ Thắng rồi” đang gọn gàng xếp hàng. Sở Vân Tú đang ngồi dưới sân khấu nhanh tay chụp được màn hình tin đó.
Vào cuối trận đấu, Tiêu Thời Khâm và những người khác đã trở lại chỗ ngồi của tuyển thủ, Sở Vân Tú lập tức lao tới anh ta và bắt đầu ra lệnh: “ Qua đây một lát.”
“ Làm gì?” Tiêu Thời Khâm hỏi.
Sở Vân Tú cười nói: “ Tiểu Đới nhà anh muốn anh gả cho cô ấy nè!”
Tiêu Thời Khâm đứng hình: “ Đùa tôi hả!”
“ Ai thèm đùa với cậu, nói có sách, mách có chứng luôn nè!” Sở Vân Tú đưa ảnh chụp màn hình ra.
“…” Tiêu Thời Khâm cứng họng. Một tiểu ma nữ Đới Nghiên Kỳ đã đủ đau đầu lắm rồi, giờ còn thêm một bà tám siêu cấp Sở Vân Tú tham gia náo nhiệt nữa.
Thi đấu xong, anh đã mệt lắm rồi, chẳng còn sức mà vô góp vui nữa.
Phong Thành Yên Vũ: Tiểu Đới, chị đã chuyển tấm lòng của em đến với Tiêu Thời Khâm rồi. Không cần cảm ơn đâu[ hehe]. Nhưng mà cái tên đầu gỗ Tiêu Thời Khâm đó lại chẳng tỏ thái độ gì hết.
Loan Lộ Âm Trần: Tú tỉ tỉ (╯`□′)╯(┻━┻!!!
Vào ngày 29 tháng 7, Trung Quốc vs Thụy Điển, tỉ số 11: 8.
Ngày 30 tháng 7, Trung Quốc vs Thụy Điển, tỉ số 12: 9.
Đội tuyển Trung Quốc đã chiến thắng trận bán kết trong 2 trận để tiến vào trận chung kết.
Nếu trước đây phải dấu bài vì nhiều khía cạnh khác nhau, thì bây giờ họ đã lật hết bài của mình. Trận đấu càng bước vào giai đoạn quan trọng, họ cần phải thể hiện sức mạnh mà họ có.
“ Mọi người chơi rất tốt, cứ giữ vững phong độ này rồi sẽ giành được cái cup vô địch thôi.” Diệp Tu nói trong cuộc họp sau trận đấu.
Trong ba ngày tiếp theo của cuộc thi, đội Hàn Quốc đã đánh bại đội tuyển Mỹ 2: 1 và cũng bước vào trận chung kết.
Kết quả này không có gì ngạc nhiên, ngay từ đầu, khi nghiên cứu video của các tuyển thủ các nước tham gia, Diệp Tu và những người khác đã chuẩn bị tinh thần.
Các tuyển thủ vinh quang của Hàn Quốc rất mạnh mẽ, nhưng may mắn thay, màn rút thăm trước đó đã không để cho hai đội gặp nhau trước trận chung kết, nếu không thì có khả năng cao cả hai bên sẽ phải đối mặt với tình huống lìa sân sớm.
Nhưng như vậy, đây cũng không phải là trận đấu thoải mái gì cho cam.
Vào ngày 3 và 4 tháng 8, hai đội lọt vào chung kết đã nghỉ ngơi hai ngày và chuẩn bị cho trận chung kết.
Vào ngày 5 tháng 8, trận chung kết của giải đấu Vinh Quang thế giới đã chính thức bắt đầu.
Vào lúc 8:30 sáng, đội tuyển Trung Quốc đã đến sân đấu và tuyển thủ song phương đã vào sân.
Diệp Tu cảm thấy điện thoại trong túi của mình đang rung. Đó là một tin nhắn văn bản.
“ Thi đấu cố lên!”
Nội dung không phải là trọng tâm, trọng tâm là người gửi – Diệp Chính Đông, cha của Diệp Tu.
Nhìn thấy tin nhắn, Diệp Tu phì cười, quay qua nói với Tô Mộc Tranh: “ Lão ba nhà anh thực sự rất thú vị. Anh không lên chơi, dầu đâu mà được thêm cho anh cơ chứ.”
Tô Mộc Tranh nhìn vào thời gian: “ Bây giờ ở Trung Quốc là 1h sáng, ba anh vẫn còn nhớ gửi tin nhắn cho anh, chắc là ông rất quan tâm tới anh rồi còn gì.”
10 phút sau, có tin nhắn từ Diệp Thu
“ Thi đấu cố lên, em cùng ba mẹ đang ngồi xem trực tiếp trên TV nè.”
“ Em xem cũng chẳng hiểu gì, còn kéo ba mẹ tới xem náo nhiệt làm gì? Cũng muộn rồi, đi ngủ đi.” Diệp Tu nhắn lại.
Mặc dù chẳng mong chờ gì Diệp Tu sẽ trả lời lại mấy câu như “ Anh rất cảm động” nhưng trả lời cái kiểu này thì đúng là quá gợi đòn. Diệp Thu tức khắc phản công, nhắn lại:
“ Anh trai khốn kiếp! Đồng phục gì mà trông ngố quá đi.”
“…” Diệp Tu lơ luôn.
“ Kì thực em thấy, đồng phục đội tuyển quốc gia cũng được lắm.” Tô Mộc Tranh nói.
“ Em nghĩ vấn đề nằm ở đó hả?” Diệp Tu nói.
“ Ồ, em có nói gì đâu.” Tô Mộc Tranh cười.
“ Nói đến đồng phục, mình thấy đồng phục của Mỹ là đẹp nhất.” Sở Vân Tú vào tám.
“ Mình cũng thấy thế, áo tay cụt của nữ trông rất phá cách.” Tô Mộc Tranh đồng ý quan điểm.
Hai người đã sớm so sánh phong cách đồng phục của các nước tham gia, và chủ đề có khuynh hướng tiến xa hơn nữa.
Diệp Tu đang ngồi bên cạnh, và chỉ có một suy nghĩ trong anh bây giờ: “ Một khi người phụ nữ đã nói về thời trang, thì cô ta sẽ hoàn toàn nhập tâm vào chuyện đó.”
Còn 5 phút nữa sẽ bắt đầu trận đấu, Diệp Tu đối diện các tuyển thủ nói: “ Những lời như đánh cho tốt, tôi sẽ không nói nữa, mọi người đều tự hiểu. Đi đến bước này rồi, chỉ có 1 mục tiêu duy nhất, đó là vô địch thế giới!”
Sau hơn nửa tháng thi đấu, mười sáu đội thi đấu với nhau, chỉ còn lại hai đội mạnh nhất. Bất tuyển thủ chơi vinh quang nào cũng sẽ rất vinh dự khi đứng ở đây tại thời điểm này. Đây là giai đoạn cuối của giải Vinh Quang thế giới, họ đại diện cho vinh quang cao nhất của đất nước mình.
Tại thời điểm này, nơi họ đứng không chỉ là trận chung kết, mà còn là đỉnh vinh quang!
Tại thời điểm này, thứ mà họ đang đấu tranh để theo đuổi, không chỉ là nhà vô địch thế giới, mà còn là vinh quang hàng đầu!
“Vô địch thế giới!”Mọi người đồng loạt hô lên.
Những lời của Diệp Tu đã thành công trong việc kích thích tinh thần chiến đấu của mọi người, và đội tuyển Trung Quốc đã dẫn trước một điểm trong trận cá nhân và lôi đài. Trong trận đoàn đội, Tiêu Thời Khâm chỉ huy rất tốt, anh không cho đối thủ cơ hội bức phá nào, tất cả chỉ vì thắng lợi ngày hôm nay.
Kết thúc trận đấu, điểm số trên màn hình điện tử hiện ra: tỉ số 11: 7.
Trong trận chung kết đầu tiên, đội tuyển Trung Quốc đã giành chiến thắng.
Nhưng lúc đó cũng xảy ra một chuyện nhỏ.
Ngay cả cha mẹ của Diệp Tu, những người không hiểu về Vinh Quang chút nào, đều đứng trước TV xem. Thì tự nhiên các tuyển thủ chuyên nghiệp trong nước cũng đang ngồi xem rồi.
Khi nhìn thấy chữ “ Glory” xuất hiện trên màn hình, Đới Nghiên Kỳ như biến thành Hoàng Thiếu Thiên. Tại group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp, cô nhắn: “ Thắng rồi thắng rồi thắng rồi! chúng ta thắng rồi!!!! Soái ca soái ca soái ca!!!! Đội trưởng quá soái!! Oaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Soái soái soái soái soái soái chết đi thôi!!!!!! Đội trưởng đội trưởng gả cho em gả cho em gả cho em gả cho em!!!!!!!”
Tốc độ tay của các tuyển thủ khi tám chuyện thật đáng sợ. Cái tin này nhanh chóng nhảy lên trên hàng chục tin “ Thắng rồi” đang gọn gàng xếp hàng. Sở Vân Tú đang ngồi dưới sân khấu nhanh tay chụp được màn hình tin đó.
Vào cuối trận đấu, Tiêu Thời Khâm và những người khác đã trở lại chỗ ngồi của tuyển thủ, Sở Vân Tú lập tức lao tới anh ta và bắt đầu ra lệnh: “ Qua đây một lát.”
“ Làm gì?” Tiêu Thời Khâm hỏi.
Sở Vân Tú cười nói: “ Tiểu Đới nhà anh muốn anh gả cho cô ấy nè!”
Tiêu Thời Khâm đứng hình: “ Đùa tôi hả!”
“ Ai thèm đùa với cậu, nói có sách, mách có chứng luôn nè!” Sở Vân Tú đưa ảnh chụp màn hình ra.
“…” Tiêu Thời Khâm cứng họng. Một tiểu ma nữ Đới Nghiên Kỳ đã đủ đau đầu lắm rồi, giờ còn thêm một bà tám siêu cấp Sở Vân Tú tham gia náo nhiệt nữa.
Thi đấu xong, anh đã mệt lắm rồi, chẳng còn sức mà vô góp vui nữa.
Phong Thành Yên Vũ: Tiểu Đới, chị đã chuyển tấm lòng của em đến với Tiêu Thời Khâm rồi. Không cần cảm ơn đâu[ hehe]. Nhưng mà cái tên đầu gỗ Tiêu Thời Khâm đó lại chẳng tỏ thái độ gì hết.
Loan Lộ Âm Trần: Tú tỉ tỉ (╯`□′)╯(┻━┻!!!