Hoàn [Lam Hoàng] Sâm; thương

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#1

sâm; thương
– CP: lam hoàng // hứa bác viễn x hoàng thiếu thiên
– làm ơn đừng hỏi về logic. xin lỗi, không có.
– đừng áp fanfic vào chính văn. nhắc lại, phi logic.
– Note:
sâm; thương - chỉ sao sâm và sao thương, sao này mọc thì sao kia lặn, không gặp nhau bao giờ. ám chỉ khoảng cách rất lớn, đến mức chẳng thể nào bên nhau.


Hứa Bác Viễn ôm trong lòng một mối tình đơn phương. Thật ra chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì to tát lắm. Vài người biết được, khuyên nhủ cậu buông bỏ đi là vừa. Giống kiểu mình là một cái vỏ ốc nằm lặng lẽ trên bãi cát, còn người kia là mặt trăng sáng rực rỡ xa tít tắp vạn dặm. Trèo cao thì ngã đau thôi, ai chẳng biết, cơ mà đã được leo đến lưng chừng rồi còn đâu.

Những lúc như thế chỉ biết cười xòa mà nói vậy.

Thỉnh thoảng mất ngủ nằm nghĩ ngợi, lại nhớ đến Chung kết mùa giải sáu, ngồi trên khán đài nhìn người mỉm cười rực rỡ, giơ thật cao cúp vô địch. Hết thảy ánh đèn sáng nhất, lung linh nhất chiếu hết vào đội huy Lam Vũ, vào họ, vào người con trai có mái tóc vàng như nắng đó.

Hứa Bác Viễn ngồi trên khán đài, ngồi ở một góc khuất và xa lắm. Ở một chỗ mà ánh đèn kia không chạm tới, nhưng hai mắt vẫn chăm chăm hướng về sân khấu chói lòa, thứ gì cũng thấy rõ mồn một. Đại thần nè anh đừng có khóc chứ, làm mắt em cay chết được.

Cũng giống như cách đấy một khoảng thời gian dài, từ hồi mà chẳng ai biết đến Kiếm thánh Hoàng Thiếu Thiên với thẻ tài khoản Dạ Vũ Thanh Phiền cơ. Ban đầu Hứa Bác Viễn đến với Vinh Quang cũng chỉ do bạn bè rủ rê. Ừ thì học sinh trung học đứa nào chả mê game, thêm cả một mùa hè rảnh rỗi chẳng có gì làm. Quả nhiên, điều kiện cần và đủ. Ngồi ở tiệm net, cậu cắm thẻ tài khoản mới mua vào máy, mỉm cười nhàn nhạt nhìn màn hình khởi động, dần dần bước vào trang chủ Vinh Quang.

Bốn chữ Lam Kiều Xuân Tuyết được gợi ý trên đó, Hứa Bác Viễn không nghĩ ngợi gì mà bấm đồng ý luôn. Dù chẳng liên quan tới tên thật lắm nhưng không sao, dù gì thì cậu cũng đâu có chuẩn bị trước. Hơn nữa, bản thân cũng không dự định sẽ gắn bó quá mức với game. Ăn may chơi được vài tháng, chểnh mảng học hành kiểu gì chẳng bị chửi cho vào mặt. Gia cảnh nhà cậu không đến mức nghèo nàn túng thiếu lắm, có điều người lớn từ trên xuống dưới đều nghiêm khắc bỏ xừ, có mấy hôm trốn học đi chơi bị bắt được… A, đúng là ác mộng kinh hoàng.

Bất quá, người tính thì đâu bằng trời tính.

Hứa Bác Viễn chơi được một thời gian thì vô tình được thấy Dạ Vũ Thanh Phiền được nhắc đến trên khung chat của toàn kênh. Khen ngợi tài giỏi thì ít mà chửi bới thì nhiều. Ban đầu cậu cũng không quan tâm lắm đâu, nhưng người ta nhắc nhiều quá thành ra tên tài khoản mấy thằng bạn mình thì chẳng buồn nhớ, mà nghe “Dạ Vũ Thanh Phiền” thì hiểu ngay “À, là cái thằng bị chửi rõ lắm đó.”

Nhưng đấy là khi chưa được diện kiến vị Dạ Vũ Thanh Phiền trong truyền thuyết nọ.

Vị phụ tiêu tương dạ vũ thanh.

Lam Kiều xuân tuyết quân quy nhật.

Một ngày đẹp trời, cậu vô tình được thằng bạn chí cốt ném cho cái password, kêu vào phòng này đi xem chiến nhau hay lắm, thằng chơi kiếm khách trâu cực luôn tao thề. Hứa Bác Viễn không phải người thích hóng hớt, nhưng nghe được có người cùng chức nghiệp với mình mà đánh khỏe thì phải đi xem vội. Coi như tích lũy chút kinh nghiệm đi.

Không sai.

Hứa Bác Viễn vào phòng khi Dạ Vũ Thanh Phiền còn 42% máu, còn tên kia thì cũng mấp mé chừng đó thôi. Cậu không nhớ đối thủ đợt đó lắm, căn bản đâu có để ý tiểu tiết làm gì, nhưng hình như người này về sau cũng lên giới chuyên nghiệp thì phải. Cả hai vần nhau phải được một thời gian rồi cơ. Ban đầu Dạ Vũ Thanh Phiền đánh có hơi vội, thêm quả vừa ra chiêu vừa gõ phím chửi bung màn hình, mồm cũng phun lời rác rưởi với tần suất hơi bị cao. Cảm giác tên này ngoài đời chắc cũng phải máu mặt cỡ bụi đời chợ lớn đây. Nói nhiều thế không mỏi mồm mới lạ, thêm cả vừa gõ tổ hợp phím vừa chửi lộn trên kênh chat nữa. Nhiều ông xem chùa chịu không nổi vừa phải tạm thời vứt headphone sang một bên, vừa xông lên kênh chat kêu gào “Thằng khỉ này đừng có chửi nữa, tập trung mà đánh đi chứ.”

Đáp lại là câu, “Không xem nữa thì cút, nói này nói nọ cái đéo gì, ông mày cần khán giả chắc.”

Hứa Bác Viễn phì cười.

Cậu vẫn tiếp tục theo dõi trận PK trên màn hình. Người này có lối đánh rất hoa lệ, căn thời gian CD để ra chiêu chuẩn cực kì. Thêm cả là biết chớp cơ hội và phát hiện sơ hở đối phương. Trận đánh bị kéo dài đến chừng này hẳn là do bận chửi, chứ khả năng gõ phím nhanh thần thánh kết hợp với việc chuyên tâm vào đánh thì game sẽ end rõ sớm cho xem.

Cả hai cùng tiễn nhau về máu đỏ. Tầm mắt Hứa Bác Viễn không thể dứt khỏi màn hình, há hốc mồm nhìn chiêu Ảo ảnh vô hình kiếm hơn chục hit kết liễu đối phương. Dạ Vũ Thanh Phiền lúc này, còn 10% máu.

Nhiều người hô hào trên kênh chat bảo không phục, đoạn cuối chắc chắn là nhả kèo.

Dạ Vũ Thanh Phiền chỉ đáp, nghĩ sao kệ mấy người, tui đi ăn trưa đây.

Kể từ lúc đó, Hứa Bác Viễn đã luôn để tâm. Để tâm đến bốn chữ trên tên tài khoản đó, đến mỗi phút giây người nọ login vào game. Đến khi người nọ bước vào giới chuyên nghiệp, được phong danh hiệu Kiếm thánh, thẳng thắn sánh vai với hàng ngũ đại thần trong Ngũ Thánh Vinh Quang.

Và đến tận lúc người nọ đã là một phần của Đội tuyển quốc gia, mang về chiến thắng vinh dự nhất.

Buổi trưa ngày hôm đó, Lam Kiều Xuân Tuyết nhanh chóng gửi lời mời kết hảo hữu đến Dạ Vũ Thanh Phiền. Cậu chỉ đơn giản nhắn một câu, “Tui rất hâm mộ lối đánh của cậu.”

Người kia chấp nhận cực kì nhanh. Ăn cơm cái gì chứ, vẫn onl game đấy thôi. Hẳn là Vinh Quang có sức hấp dẫn cực lớn với con người này.

Hứa Bác Viễn ngày hôm nay nhìn vào hàng ngũ fan não tàn đông hơn quân Nguyên của Kiếm thánh Hoàng Thiếu Thiên, không khỏi mỉm cười. Mấy người chậm chết đi được, tui đây mới là fan đầu tiên nhé. Là fan đầu tiên công nhận tài năng của anh ấy, cũng là người đầu tiên được anh ấy đồng ý cho vào danh sách hảo hữu luôn.

“Lần đầu có người thèm gửi lời mời kết bạn cho tui mà không chửi như tát nước vào mặt đó, cậu có muốn PK tí không!!”

Mỗi lần nghĩ về khoảng thời gian đó, cái khoảng thời gian lần đầu gặp người. Sự ngưỡng mộ trong lòng lớn dần lên, từng bước từng bước hóa thành tình cảm, chậm rãi nảy nở thành một bụi gai dại trong tim. Cho đến lúc ngoảnh lại rồi, chỉ thấy ở đằng sau một cái vực thẳm sâu không đáy, đen hun hút đáng sợ vô cùng. Nếu không tiếp tục, chỉ có lựa chọn duy nhất là thả tay ngã xuống.

Ngã rồi lại leo lên từ đầu thôi, Hứa Bác Viễn nhủ thầm.

Cậu nộp đơn vào Lam Khê Các, trở thành trụ cột chủ lực trong công hội, được anh em trong đó quý mến và nể phục rất nhiều. Dần dà bản thân cũng mê Vinh Quang đến không dứt nổi, tới mức có mấy hôm phải để mẹ ra tận net xách cổ về luôn.

Cũng chỉ vì yêu thích một người quá đỗi, thành ra yêu luôn những gì người ấy thích.

Một ngày đầu xuân, Hứa Bác Viễn bắt tàu đến Quảng Châu. Xách xong hành lí vào phòng trọ rồi, nấu xong một gói mì ăn tạm cho đỡ đói rồi mới khô khốc bật ra, “Mình đang làm cái gì vậy chứ?”

Cậu nằm dài xuống giường, liếc mắt nhìn vài ba tia sáng yếu ớt trên trần nhà lọt từ mảnh rèm chưa đóng kín hoàn toàn, bỗng chốc chẳng nghĩ được gì nữa. Tết đến lại bỏ nhà đi trốn đến đây, mà cũng đâu để làm gì. Chẳng phải thời gian này các chiến đội sẽ lục đục giã đám ai về nhà nấy, ăn Tết ở quê xong mới lên huấn luyện tiếp rồi chuẩn bị cho mùa giải mới sao?

Lờ mờ ngủ được một giấc ngắn, tỉnh dậy tia sáng hắt từ trên trần nhà kia đã tắt lịm từ bao giờ. Trăng cũng chẳng thể chia cho căn phòng này chút sáng nào nữa, có lẽ, ngoài kia mây đang phủ đầy trời.

Thở dài một hơi, cậu khoác cái áo dạ ra ngoài rồi dạo phố một chút. Tạm thưởng cho bản thân một chuyến du lịch, mà đây cũng đâu phải lần đầu đặt chân đến Quảng Châu…

Hứa Bác Viễn đã ngồi tàu đến đây khá nhiều lần, có năm hai, có năm ba, năm bận bịu quá thì một. Từ lúc đi làm kiếm ra tiền, chưa có năm nào là cậu quên mất thành phố này. Cái thành phố phía Nam đất nước, cái thành phố chẳng mấy khi mà tuyết rơi hay gió mùa về. Hay, cái thành phố chìm trong sắc vàng, chứ chẳng đượm sắc xanh.

“Nè, hình như tui có quen cậu thì phải? Cậu ở công hội đúng không nhỉ?”

Giọng nói này—

Hứa Bác Viễn theo phản xạ quay đầu về phía sau, liền trông thấy bóng hình quen đến mức chẳng thể quen hơn. Còn giả vờ gì nữa, là người trong bức ảnh đặt trên bàn làm việc, người mà ai thấy trên hàng đống khung hình trưng trong phòng cũng nói, “Hẳn là cậu rất trân trọng người này ha.”

Phải, leo được lưng chừng rồi cơ mà. Có ngã xuống cũng phải tìm chỗ mà bắt đầu lại từ đầu thôi.

Cậu nhanh chóng nói, thầm mong sẽ không cuống quá mà cắn vào lưỡi hay gì đó đại loại, “Đại thần, là em nè. Lam Kiều Xuân Tuyết của công hội Lam Khê Các, Lam Hà của khu 10. Chúng ta gặp nhau mấy lần rồi.”

“Biết ngay là không nhớ nhầm mà! Sao cậu lại ở đây? Tui nhớ là cậu đâu có ở Quảng Châu nhỉ, mà thôi không quan trọng, du lịch chứ gì? Nếu rảnh thì đi nhậu chút không, hay quá đang kiếm người tâm sự--”

Hứa Bác Viễn mỉm cười, liếc nhìn bầu trời đầy sao trong đôi mắt đó.

Kể cả khi chúng ta có là sao sâm và sao thương, hay khoảng cách giữa chúng ta là cả một vũ trụ rộng lớn không thể nào bước qua được đi chăng nữa.

Nhất định, sẽ không từ bỏ.
 

Bình luận bằng Facebook