Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Mùa 3] Không biết làm thịt vịt quay, Vương Kiệt Hi không hợp cách làm tuyển thủ mùa 3

chà

Gà con lon ton
Bình luận
2
Số lượt thích
4
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Miếu Dược
#1
Không biết làm thịt vịt quay, Vương Kiệt Hi không hợp cách làm tuyển thủ mùa 3

Tuyển thủ ra mắt vào mùa 3 không nhiều lắm, được năm người thì đã có ba người phương bắc. Cộng với ưu thế tiếng địa phương, thành ra châu đầu vào có thể có ngay một màn tấu nói.

[Tấu nói (相声 - xiàng shēng: tướng thanh) là một loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc, thường được biểu diễn dưới dạng những cuộc đối thoại hài hước; trông như đang cãi nhau nhưng có những lý lẽ rất khôi hài. Tấu nói thường sử dụng lối chơi chữ điển hình trong phương ngữ Bắc Kinh (hoặc tiếng Quan Thoại), nhưng cũng không bỏ qua những từ ngữ của giới trẻ. Tham khảo thêm tại đâyđây.]

Lần đầu tiên nhóm nhỏ này tụ họp là tại thành phố B, để hai người của Vi Thảo làm chủ nhà đãi khách. Nhưng Trương Vĩ cảm thấy địa điểm là do Vương Kiệt Hi quyết định, bởi vì chỗ này chẳng có vẻ nào xa hoa phố thị. Nó chỉ là một quán cà phê mèo.


“Không, tôi không có tấu nói gì hết.” Vương Kiệt Hi ôm mèo, dùng tiếng phổ thông tỏ ý cự tuyệt.


“Này, làm gì là làm gì cơ. Đừng hẹp hòi như thế, người phương nam không thể tấu nói được à?” Dương Thông nâng tách trà in chữ “Mạnh nhất 301” lên, để mèo tùy ý cọ cọ chân.


Đăng Phục Thăng tiếp lời Dương Thông, tỏ vẻ thật thật thà thà mà bồi thêm: “Đúng vậy, không thể phân biệt vùng miền như thế được.”


“Người anh em, thành thật đấy.” Dương Thông vỗ vỗ vai Đặng Phục Thăng.


Trương Vĩ nhìn bộ dạng hớn ha hớn hở của hai người, lại nhìn qua vẻ mặt thâm sâu khó lường của Vương Kiệt Hi, anh cảm thấy ba người này đang lừa mình, nhưng lại chẳng có chứng cứ nào.


“Tui biết, cái này gọi là bán hành.” Triệu Dương đang cùng mèo mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên chen vào một câu.


“Tại sao lại muốn bán anh Thông?” Trương Vĩ giật mình.


“Bán hành” theo tiếng Bắc Kinh nghĩa là giả ngu.

[卖葱 là bán hành. 卖聪 là bán (dương) thông. Hai từ đều phát âm là 'mài cōng']

Nhưng mà người phương nam từng nói rằng tấu nói không phải không thể làm được, cho nên Trương Vĩ cảm thấy mình cũng có thể thử với Triệu Dương xem sao. Triệu Dương lúc này đang tiếp điện thoại, điện thoại vừa cúp, bầu không khi đột nhiên rơi vào trầm mặc.


Triệu Dương có chút hoang mang: “Chuyện gì vậy?”


Dương Thông trầm ngâm: “Nãy cậu nói tiếng nước ngoài à?”


Đặng Phục Thăng lắc đầu: “Tôi nghĩ nó là tiếng Thái.”


“Nghe không giống tiếng Nhật,” Vương Kiệt Hi lắc đầu, tùy tiện tắt truyện tranh trên điện thoại, “Có thể là mã Morse.”


“Túm lại nhất định là một loại ngôn ngữ mã hóa nào đó phải không? Nhất định là vậy… May là liên minh chuyên nghiệp không có hệ thống giọng nói, không thì đến lúc Lâm Hải nói loại mật ngữ này, chúng ta thi đấu thế quái nào được?” Trương Vĩ càng nghĩ càng thấy ớn.


Triệu Dương:…


Mã Morse có thể nói thành lời à?


Tóm lại, màn tấu nói của tuyển thủ mùa 3 cứ như vậy mà kết thúc.


Hai trong số ba người phương Bắc ở đây là người của Vi Thảo, cho nên những người khác tự nhiên cho rằng hai người nhất định sẽ nấu được vịt quay Bắc Kinh, mặc cho Đặng Phục Thăng có giải thích mình không phải người Bắc Kinh chính gốc thế nào cũng vô dụng.


Thế là Đặng Phục Thăng thật thà thẳng thắn chọn đùn đẩy cho Vương Kiệt Hi: “Cậu là đội trưởng, cậu làm đi.”


“Tui thề là cậu ta đang bán hành.” Triệu Dương lặng lẽ thì thầm với Trương Vĩ, “Ông xem, mắt to mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi đều tức giận trừng lớn.”


Trương Vĩ cũng âm thầm thì thào lại: “Ông là fan Đội trưởng Vương à, quan sát kĩ thế?”


“Thực ra tui là cớm.” Triệu Dương nghiêm túc nói.

[Lôi tử (雷子 - léi zi) là từ lóng chỉ cảnh sát (hay nói thô hơn là "cớm")]

Trương Vĩ nghĩ thầm, đó là cái gì, ăn được không?


Đương nhiên Triệu Dương không phải cảnh sát mặc thường phục, anh chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi mà thôi. Cũng tại vì con mèo bên cạnh anh còn không thèm để ý đến anh, thậm chí còn nôn nóng thò mấy cái móng sắc trông như sắp nhào tời cào anh đến nơi.


Sau đó con mèo kia tới cọ cọ bên người Vương Kiệt Hi.


Vương Kiệt Hi là người được mèo yêu thích nhất, cho nên cậu ta chọn chỗ hẹn là một quán cà phê mèo —— Triệu Dương đột nhiên bừng tỉnh, quá thâm hiểm, quá xảo trá! Không được, anh quyết định nói chuyện này với những người khác, để mọi người cùng làm Vương Kiệt Hi bị hớ.


“Ăn Toàn Tụ Đức không được à?” Tiểu đội trưởng của Vi Thảo nhíu mày.


“Không được.” Dương Thông kiên quyết nói, hắn nhớ tới lúc thi đấu bị vị Ma đạo học giả dùng chổi quét đến chạy cũng không được mà trốn cũng không xong, đầu óc bị cảnh tượng ấy làm cho choáng váng, cảm thấy lúc này cần báo thù.


Vì vậy, một câu danh ngôn đã ra đời.


“Vương Kiệt Hi không biết làm thịt vịt quay không đủ tư cách làm tuyển thủ mùa Ba.”


Vương Kiệt Hi thành công rơi vào hoang mang choáng váng, đàn anh Lâm Kiệt đâu có nói với cậu rằng để ra mắt vào mùa Ba thì cần phải biết làm thịt vịt quay. Lại không nghĩ mình bị hố, thế là Vương Kiệt Hi dò hỏi: “Các cậu đều nấu ăn giỏi lắm à?”


“Chắc chắn biết làm bánh cuộn chiên.” Dương Thông nói.

[煎饼果子 (Jianbing Guozi): bánh cuộn chiên, đặc sản Thiên Tân]

“Bánh hoa không khó làm.” Trương Vĩ nói.

[鲜花饼 (bánh hoa): bánh nhân hoa hồng, loại bánh truyền thống của tỉnh Vân Nam]

“Thật ra, tôi có thể làm kẹo hồ lô.” Đặng Phục Thăng nói.


Lông mày Vương Kiệt Hi nhíu càng lúc càng chặt, cậu không nghĩ mấy người này vậy mà thâm tàng bất lộ, thậm chí sau này không đánh Vinh Quang cũng có thể mở quầy bán đồ ăn vặt ven đường.


Triệu Dương nghĩ một chút, lại đáp: “Nói thiệt chứ tui chỉ biết có một phần ba.”


Mọi người hỏi: “Ý ông là gì?”


Triệu Dương mặt không đổi sắc, nói: “Tui biết ăn.”


Tóm lại, Vương Kiệt Hi ngơ ngơ ngác ngác tiếp nhận nhiệm vụ “Học cách làm vịt quay”, một nhiệm vụ cứ thế mà cũng được mấy năm —— thú thực mà nói, Vương Kiệt Hi đúng là muốn tập làm thật.


Thế nên anh đi chợ gia cầm. Đã nhìn thấy một con vịt chưa kịp quay rồi, lại tình cờ nghe được hai mẹ con đang nói chuyện. Cô bé lanh lảnh nói: “Mẹ ơi, vịt vịt đáng yêu như vậy, tại sao mẹ lại muốn ăn vịt vịt?”


“Đúng vậy, chỉ có người xấu mới ăn vịt vịt thôi.” Người mẹ chiều theo con gái, dỗ dành cô bé.


Vương Kiệt Hi nuốt ngược lại câu chào với ông chủ vào bụng.


Câu này hay đấy, để mọi người không trở thành người xấu, anh sẽ không làm vịt quay.


Sau này khi được Bách Hoa chiêu đãi, anh kể chuyện này cho Trương Vĩ nghe. Trương Vĩ, lúc đó là thành viên của chiến đội vừa thua trận, mắt đỏ hoe: “Đội trưởng Vương, cậu đúng là người tốt.”


Vương Kiệt Hi:...


Đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này quá đẹp, hình như có cái gì đó sai sai.


Nhưng rồi trong kì nghỉ mùa giải thứ 8, Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng vẫn mua về một con vịt, bắt đầu thử nghiệm. Anh chân thành mời Đặng Phục Thăng vừa mới xuất ngũ tới làm trợ thủ, lại mời Dương Thông, Trương Vĩ và Triệu Dương ngồi trong phòng khác xem TV.


“Ầm,” —— là tiếng đồ vật rơi xuống sàn vọng ra từ phòng bếp.


“Cách cách cách,” —— là tiếng dao phay chặt trên thớt.


“Rào rào rào,” —— là tiếng từ vòi nước đang chảy.


Chỉ thấy Triệu Dương, người đang xem dở bộ phim giật gân trên TV, mặt mày hết tái xanh rồi trắng bệch. Dương Thông thấy vậy liền quan tâm hỏi một câu: “Chú làm sao thế?”, Triệu Dương nghe vậy thì đáp: “Dao chặt trên thân vịt, đau trong lòng tui.”


Ý anh muốn nói là động tĩnh như vậy nghe rất giống hiện trường vụ án, nhưng Dương Thông cuối cùng lại hiểu thành: “Lẽ nào chú bảo, kiếp trước chú là vịt quay?”


“Thế thì phải nhanh nhanh nấu chín, chưa chín thì vịt sẽ bay đi mất.” Trương Vĩ gật gù tán đồng.


Triệu Dương cảm thấy nhóm người này quá xảo trá, rõ ràng đã thỏa thuận là không tấu nói trong nhóm, nhưng chẳng ngờ hai người một nam một bắc này lại liên minh với nhau, dùng tấu nói giao tiếp với anh.


Ma Thuật Sư trên sân đấu Vương Kiệt Hi cảm thấy nấu cơm thật sự rất phiền phức. Tay anh trên bàn phím thì như lướt trên mặt nước, nhưng khi đặt trên thớt lại lơ nga lơ ngơ hơn rất nhiều.


Đặng Phục Thăng thì rất thuần thục. Vương Kiệt Hi tin hắn thật sự làm được kẹo hồ lô.


“Biết sao giờ, năm nay xuất ngũ rồi. Cũng phải có một sở trường đặc biệt một chút.” Đặng Phục Thăng cười cười. Hắn không phải một tuyển thủ quá ưu tú, cho nên hắn đã sớm hiểu đạo lí công thành thân thoái, “Nhưng rượu nấu ăn đội trưởng vừa thêm cũng rất tốt. ”


Cảm ơn, anh cũng nghĩ mình nhanh trí lắm —— Vương Kiệt Hi bọc con vịt đã ướp bằng màng bọc thực phẩm rồi để vào tủ lạnh, chờ vài tiếng sau thì lấy ra. Bước tiếp theo không quá khó, chỉ cần mắt nhắm mắt mở cho vào lò nướng là được.


“Sao đột nhiên chú muốn làm thịt vịt quay? Không phải kêu người xấu mới ăn vịt quay à?” Thấy Vương Kiệt Hi bước ra, trên tay không có cảnh máu chảy đầm đìa như mình tưởng tượng, Triệu Dương lập tức đổi chủ đề.


“Ừ. Các cậu ăn, tôi xem là được.” Vương Kiệt Hi nói. Anh không tự tin lắm về thành phẩm đầu tay của mình, thậm chí còn nghi là nó quá mặn. Nhưng nếu bọn họ bảo ăn cũng không đến nỗi nào thì lúc đó anh nếm một miếng cũng không muộn.


“Thế hóa ra tụi tui hợp lại thành người xấu, còn cậu là người tốt?” Trương Vĩ khiếp sợ nói.


“Chiến đội ở kinh thành khi ăn cơm đều muốn tìm người thử độc trước à?” Dương Thông đến từ chiến đội cơ sở tỏ vẻ không hiểu nổi.


Đặng Phục Thăng cười bảo: “Các chú đây đang mắc nợ anh đó. Nếu không phải năm nay anh đây xuất ngũ thì đội trưởng có lẽ đã chẳng làm món vịt quay này rồi mời mấy người tới làm bữa chia tay.”


Đúng vậy, đây là tiệc chia tay.


Người đầu tiên trong năm tuyển thủ mùa 3 rời khỏi con đường Vinh Quang, trở về cuộc sống của người bình thường. Mà nhân vật kỵ sĩ của hắn, rồi cũng sẽ giao lại cho người khác.


“Tui cứ nghĩ Triệu Dương sẽ xuất ngũ đầu tiên cơ.” Trương Vĩ chân thành nói, dù sao mấy năm nay phong độ của Lâm Hải xuống dốc ai cũng rõ như ban ngày.


Trong những chiến đội không có gì nổi bật trước đây, Vi Thảo giờ đã trở thành chiến đội hào môn, Bách Hoa còn đứng vững, 301 tuy là chiến đội cơ sở nhưng vẫn là khách quen của vòng loại trực tiếp.


“Tui cũng nghĩ người đó sẽ là mình.” Triệu Dương dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng tui thấy mình cũng có thể ở đây thêm một năm nữa.”


Cùng tình yêu với Vinh Quang, với Lâm Hải, với Hải Vô Lượng, vị khí công sư sớm đã không còn trẻ nghĩ, mình vẫn có thể cố thêm một năm.


“Sao nói như thể sau này không thể gặp nhau đông đủ vậy.” Vương Kiệt Hi điều chỉnh bầu không khí, “Đội trưởng Dương, anh nói gì đi chứ?”


Dương Thông vừa nghe, buồn cười bảo: “Đội trưởng Vương muốn anh cùng chú tấu nói hả?”


“Chúng ta lại đi cà phê mèo đi.” Vương Kiệt Hi vội vàng nói.


“Thôi đừng.” Triệu Dương không được mèo yêu thương nhất quyết từ chối, “Tui muốn ăn vịt quay. Nói không chừng vịt lần này rất khó ăn, Đội trưởng Vương sẽ dính sát thương tâm lý, sẽ không làm lại lần thứ hai nữa.”


“Đội trưởng không phải là người như vậy đâu.” Đặng Phục Thăng không đồng tình.


Vương Kiệt Hi là kiểu người gặp thất bại sẽ càng căng càng hăng. Chẳng sợ gặp phải bức tường tân binh hay đàn anh nào như Diệp Thu, anh vẫn như cũ không sợ hãi, dẫn dắt Vi Thảo cùng bay về phía trước.


“Có gì giống nhau à?” Triệu Dương nói, “Nấu ăn là nấu ăn, nhưng Vinh Quang, chính là Vinh Quang.”


“Thôi chú ngậm miệng ăn cơm đi, dù sao chú cũng chỉ biết mỗi ăn.” Dương Thông nghĩ về tình hình 301 hiện tại, áng chừng thời gian bản thân xuất ngũ. Cơ mà lúc đó thì Vương Kiệt Hi hẳn sẽ biết làm vịt nướng đủ tư cách làm tuyển thủ mùa 3.


“Kêu khó ăn sao còn phải ngồi đợi ăn…” Trương Vĩ nhỏ giọng thì thào.


“Món đó là Đội trưởng Vương làm, nói ra có thể khoe cả năm đấy.” Triệu Dương đưa điện thoại cho bọn họ xem, “Trong số chúng ta người hâm mộ Vương Kiệt Hi là nhiều nhất, mèo thích hắn mà người xem cũng thích hắn luôn.”


“Biết mình xuất đạo sớm một năm thì tốt biết mấy, Ma Thuật Sư ở đây thì báo chí có mười trang thì Đội trưởng Vương đã độc chiếm tám trang, còn tụi mình cộng vào chia nhau hai trang còn lại.” Dương Thông cố ý thở dài.


Lại bán hành —— Triệu Dương nghĩ, sao không nói xuất đạo muộn một năm đi. Đụng trúng thế hệ hoàng kìm, thế còn thảm hơn kìa.


“Nhưng mà mấy nhà quảng cáo không thích tôi.” Vương Kiệt Hi đột nhiên lên tiếng.


Cười một phát xuống địa ngục luôn rồi.


Nhiệt độ điều hòa trong phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ. Những người khác nhìn đôi mắt to nhỏ của Vương Kiệt Hi, không nhịn được cười khô khan. Cuối cùng Dương Thông đành bảo Vương Kiệt Hi đừng đặt chân vào lĩnh vực tấu nói mà cậu không giỏi.


Này bao gồm cả chuyện cười.


Thế hệ mới lại nối đuôi nhau xuất đạo, hình ảnh Tôn Tường và Đường Hạo trên màn hình khiêu chiến Ngôi Sao Tụ Hội xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt, Đường Nhu cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong mọi người. Vi Thảo bồi dưỡng Cao Anh Kiệt thành người kế vị, Bách Hoa chuyển mình tìm ngã rẽ mới, Lâm Hải vô định tiến về phía trước, 301 cũng đang đi trên con đường của riêng mình. Thời gian cứ thế trôi đi, còn bọn họ chạy đua cùng với thời gian.


Những câu bông đùa lần đầu gặp gỡ ngỡ tưởng chỉ mới là ngày hôm qua, chớp mắt lại thấy tới lúc phải đem cờ giao cho người khác. Cứ thế, họ mang vinh quang về cho chiến đội, để thanh xuân mình lưu lại Vinh Quang.


Tới nỗi, vịt quay thật sự quá mặn.


Vương Kiệt Hi nhìn những người khác đang uống nước liên hồi, cảm thấy mình đã đủ tư cách trở thành một tuyển thủ mùa 3.


Chỉ là “lỡ tay” cho quá nhiều muối thôi mà.


Trong tủ lạnh thật ra còn có một con vịt Toàn Tụ Đức bình thường khác do chính bọn họ tự tay chọn.


Đội trưởng Vi Thảo trưởng thành trầm ổn nghĩ thầm, chà, ba chữ Toàn Tụ Đức này, mấy năm nay anh đã nói mệt rồi.


Móa nó, hóa ra ai cũng bán hành hết —— Triệu Dương hừ một tiếng trong lòng.


Năm sau, có lẽ là năm sau, Vương Kiệt Hi nhất định sẽ học được cách làm vịt quay, cố mà làm để hợp cách đi.


Kết thúc.
 
Last edited:

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
Đọc fic vừa buồn vừa cười. Cười như không cười trước màn tấu nói của mấy ổng, buồn vì lần nào đọc fic có nhắc giải nghệ cũng buồn. Nhưng không sao, đối thủ trên sàn đấu, xuống sân là bạn bè. Hi vọng những lần tụ hội sau Vương sẽ thành công nấu vịt quay chuẩn Bắc Kinh không bị mặn.
 
Số lượt thích: chà

chà

Gà con lon ton
Bình luận
2
Số lượt thích
4
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Miếu Dược
#3
Đọc fic vừa buồn vừa cười. Cười như không cười trước màn tấu nói của mấy ổng, buồn vì lần nào đọc fic có nhắc giải nghệ cũng buồn. Nhưng không sao, đối thủ trên sàn đấu, xuống sân là bạn bè. Hi vọng những lần tụ hội sau Vương sẽ thành công nấu vịt quay chuẩn Bắc Kinh không bị mặn.
chắc chắn là vậy, không thì không được làm tuyển thủ mùa 3 mất :yao
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#4
Cuối cùng là vẫn thủ sẵn một con vịt quay mua tiệm =))))) Tự hỏi mọi người ăn hết con vịt mặn của :vuong xong còn bụng ăn thêm con vịt nữa không :yao
 

Bình luận bằng Facebook