Ongoing [Lẩu thập cẩm] [Song Hoa/Nhiều CP] Ma Xui Quỷ Khiến

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Sản phẩm thuộc project Lẩu Thập Cẩm
[Song Hoa] Ma Xui Quỷ Khiến
Tác giả: Mạc Hoa
Edit: Mèo


01.

Trương Giai Lạc đấm Tôn Triết Bình một cái, khí thế rào rạt, sức lực mạnh mẽ, đánh trúng má trái của Tôn Triết Bình.

Trên chuyển tàu hỏa chuẩn bị xuất phát.

Bốn phía bỗng an tĩnh trong khoảnh khắc, từ sự im ắng ấy chuyển hóa thành sự hưng phấn lan rộng ra, như thể bất cứ quần chúng nào đang chuẩn bị vây xem đánh nhau, thậm chí có người còn âm thầm chọn phe, quyết định xem lúc can ngăn sẽ kéo ai.

Tôn Triết Bình giật giật, khóe miệng rỉ máu, hắn dùng ngón cái lau đi, điều này khiến quần chúng vây xem vô cùng thất vọng, có người còn công khai khinh bỉ hành vi thiếu tính đàn ông này.

“Thật đúng lúc.” Tôn Triết Bình dưới những ánh mắt khinh bỉ, nói với người đối diện, nhưng thanh âm lại không rõ ràng, dường như cú đấm vừa nãy đã khiến hắn cắn phải lưỡi.

Trương Giai Lạc không trả lời, mặt không biểu cảm, nhưng lồng ngực phập phồng cùng nắm đấm xiết chặt đã cho thấy hắn sẵn sàng cho lần tấn công tiếp theo.

Hình như răng hơi lung lay, mặt chắc là cũng sưng lên rồi. Tôn Triết Bình nghĩ, mấy năm không gặp, một đấm vừa rồi cũng quá tàn con mẹ nó nhẫn.

Tàu hỏa chầm chậm rời bến, chạy về phương xa trong bóng đêm, mọi người xung quanh chẳng còn nhiệt tình gì với bọn hắn nữa, bắt đầu nhao nhao đánh bài, tán gẫu, ăn hoa quả. Mà hai người bọn hắn ngồi cạnh cửa sổ, lại còn đối diện nhau, tự tạo kết giới, nhìn mặt nhau là không thể tránh khỏi, không ai nhường ai, giống như một ván game vớ vẩn, ai thỏa hiệp trước người đó thua.

Hắn nhìn Trương Giai Lạc, sắc mặt của đối phương không hiện rõ dưới ánh đèn mờ tối trong toa xe, ánh mắt lập lòe, môi mím chặt, tựa như con báo đang vận sức chuẩn bị tấn công nhưng vẫn nhe răng đe dọa.

Tôn Triết Bình quyết định nhận thua, hắn quay mặt đi định nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bên ngoài chỉ một màu đen kịt làm hắn chỉ có thể thấy ảnh ngược của mình trên cửa kính, quả nhiên mặt sưng lên rồi.

Qua một hồi lâu, hắn mới nghe thấy giọng Trương Giai Lạc cất lên.

“Con mẹ nó chứ cứ tưởng là anh chết rồi.”

Hắn thật sự nghĩ rằng Tôn Triết Bình đã chết, hắn tận mắt thấy địa cung sụp đổ, từng tảng đá rơi xuống, dòng nước trào ra từ khe hở trên vách đá, bọn họ bị cuốn theo mạch nước ngầm, nhưng khi tỉnh lại chỉ có một mình hắn đang trôi nổi trên mặt nước, mở mắt ra trông thấy mặt trời chói chang, nướng đau hai gò má, vậy mà nửa người ngâm dưới nước lại thấy lạnh đến tận cốt tủy.

Hắn không tìm thấy Tôn Triết Bình.

Sau đó hắn mấy lần lặn xuống đáy sông tìm lối bí mật nối liền với mạch nước ngầm, lại không tìm được gì, mà đường vào mộ bọn hắn đào đã sụp từ lâu, toàn bộ địa cung đều chìm trong lòng đất.

Hắn không tìm thấy Tôn Triết Bình, ngay cả nằm mộng cũng không mơ thấy đối phương, hắn thậm chí nhờ người chiêu hồn, lại một chút tàn hồn cũng không chiêu được.

Sống không thấy người, chết không thấy xác, không thấy hồn phách, không thể đầu thai.

Cứ như thể cái người này chưa từng xuất hiện.

Hắn cảm thấy tay mình như đang run rẩy, chậm rãi buông nắm đấm, lấy tay che đi đôi mắt của mình.

Bốn năm, cái người này lại đột nhiên ngồi cùng toa xe lửa với hắn, lành lặn ngồi trước mặt hắn.

“Tôi không chết.” Tôn Triết Bình nói.

“Được rồi,” Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức nào, cúi đầu che mặt, “Tôi coi như anh đã chết.”

“Nhưng vừa nãy cậu còn đánh tôi.” Tôn Triết Bình khẽ cười.

Lời này lại khiến Trương Giai Lạc nổi cáu, nắm tay giơ lên muốn va chạm với má phải của đối phương thêm cái nữa, nhưng lần này vừa mới vung ra liền cứ thể dừng lại.

Lòng bàn tay Tôn Triết Bình nóng hôi hổi, tựa như cái kìm sắt nắm lấy cổ tay hắn.

Hai người giằng co một lúc, Tôn Triết Bình vừa định nói gì đó, Trương Giai Lạc lại đột nhiên xông tới, hung hăng dùng trán cộc vào đầu hắn.

“Định mệnh.” Tôn Triết Bình thấp giọng mắng một câu, buông tay Trương Giai Lạc ra, sau đó má phải lại ăn thêm một đấm.

Nhưng cú này không nặng bằng ban nãy, hắn giật giật đầu lưỡi, nuốt miếng nước bọt pha máu.

“Thoải mái chưa?” Hắn hỏi.

Trương Giai Lạc không trả lời, dứt khoát khoanh tay nhắm mắt lại.

“Cũng tốt,” Tôn Triết Bình nhìn trần toa xe hồi lâu, nói, “Cậu cứ coi như tôi đã chết đi.”

Lông mi Trương Giai Lạc hơi run run.

“Xin tự giới thiệu lần nữa, tôi tên Tôn Triết Bình.”

Trương Giai Lạc chỉ hi vọng trước giờ mình chưa từng quen biết gã này.

Hắn mở mắt ra, nhìn mặt của đối phương, cảm thấy có chút lạ lẫm, không biết là do mặt bị mình đánh sưng lên, hay người này thật sự không phải Tôn Triết Bình mà hắn biết.

“Xem ra có vẻ là đồng nghiệp,” Tôn Triết Bình cười cười, “Muốn trao đổi tiếng lóng hay không?”

Trương Giai Lạc không muốn để ý đến hắn chút nào, chỉ muốn tìm cái gì đó đánh hắn bất tỉnh.

“Tôi xuống trạm Trịnh Châu,” Tôn Triết Bình nói, “Nhận thiếp mời của Hàn lão bản.”

Trương Giai Lạc cau mày, nhìn đối phương với ánh mắt không thể tin được.

“Hóa ra là cùng đường.” Tôn Triết Bình nhìn hắn một cái.

“Tôi rút lui,” Trương Giai Lạc lập tức nói, “Xuống xe ở trạm kế tiếp.”

“Như vậy không hợp quy củ.”

Trương Giai Lạc đương nhiên biết là không hợp quy củ, hắn cắn răng, “Tự tôi sẽ nói rõ ràng với lão Hàn.”

“Nói cái gì?” Tôn Triết Bình liếc hắn, “Nói bởi vì tôi còn sống, cậu không cần thứ đồ ấy nữa sao?”

Con ngươi Trương Giai Lạc thu lại, Tôn Triết Bình thấy chuyển biến tốt thì cũng biết điều im lặng.

Xe lửa xuyên qua đường hầm, âm thanh gào thét khiến người ta đau tai, hành khách trong xe lần lượt chìm vào giấc ngủ, chỉ còn có vài người còn đang chơi bài, chợt có ai cười phá lên, thu về tiếng tặc lười đầy bất mãn.

Tôn Triết Bình vẫn cứ nhìn mặt Trương Giai Lạc, cảm thấy hắn gầy đi, tóc cũng dài ra, dù cho ăn mặc vẫn rất hoạt bát, nhưng vẫn có gì đó khang khác so với hình ảnh trong trí nhớ, hắn bỗng nhiên nghĩ thấy mà sợ, nếu lần này không có trời xui đất khiến hắn nhận thiếp mời lần này, lại thêm mấy năm nữa, đối phương có lẽ hoàn toàn không phải người ấy trong kí ức của hắn, mà bản thân hắn cũng chẳng còn là cái người trong trí nhớ của đối phương.

Hắn xoa xoa ngón tay, dường như còn cảm nhận được nhiệt độ tàn lưu lúc nắm lấy cổ tay Trương Giai Lạc.

“Mấy năm nay hành nghề, tôi chưa từng nghe thấy tên anh.” Trương Giai Lạc đột nhiên mở lời.

“Chỉ làm mấy việc, không đi cùng người quen, dùng tên giả.”

Trương Giai Lạc cười một tiếng, “Anh tránh tôi?”

“Ừ.” Tôn Triết Bình thừa nhận.

“. . . . . .” Trương Giai Lạc thở hắt ra, “Tôi xuống trạm tiếp theo.”

“Được.” Lần này Tôn Triết Bình lại vui vẻ đồng ý.

Đoàn tàu dừng lại lúc nửa đêm, có vài lữ khách đứng dậy, tìm đồ trên giá hành lí, chọc cho một đám người liên tục nói mát, trên trạm có kẻ to tiếng hét bán cơm hộp, Tôn Triết Bình liếc nhìn bên ngoài, lại nhìn Trương Giai Lạc ngồi trước mặt mình.

Trương Giai Lạc còn không thèm nhìn chỉ chơi điện thoại.

“Đến trạm rồi.” Tôn Triết Bình nhắc nhở hắn.

“Ồ.”

Đoàn tàu lại xuất phát, cuối cùng Trương Giai Lạc cũng cất điện thoại vào túi.

“Tôn Triết Bình,” Trương Giai Lạc mở miệng, “Anh thật sự coi hôm nay là ngày đầu tiên quen biết tôi? Hay là coi hôm nay là ngày đầu tiên tôi quen biết anh?”

Tôn Triết Bình nhíu nhíu mày.

“Anh muốn làm gì một mình, anh đã làm gì ngần ấy năm, anh nợ tôi một lời giải thích, không nói rõ được liền muốn đuổi tôi ra xa?” Trương Giai Lạc giận mà cười, “Anh chắc đã quên rồi, nhưng tôi không chóng quên như vậy.”

Tôn Triết Bình sững sờ hồi lâu, song lại cười, nói: “Đúng thế, cậu vẫn giống trước kia.”

Rất dễ mềm lòng, trước kia hay bây giờ đều vậy.

02.

Khi tàu đến trạm đã là sáng sớm.

Các kiểu người trong xe lộn xộn ồn ào, Trương Giai Lạc chỉ lo thu dọn đồ đạc xuống tàu, đứng trên trạm nhìn trái nhìn phải, đè thấp mũ bước nhanh ra hướng cửa trạm, Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ, không xa không gần đi theo phía sau, ngang qua sạp hàng còn thuận tay mua cơm sáng.

Cho nên khi Trương Giai Lạc ra khỏi nhà ga, không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tôn Triết Bình tiện tay đưa cho hắn một cái bánh quẩy.

“. . . . . .”

Trương Giai Lạc nhận lấy, cùng Tôn Triết Bình đứng cạnh bồn hoa ăn bánh quẩy, sương sớm mới tan, hai người chịu đựng mệt mỏi sau chuyến tàu ghê cứng đường dài, Trương Giai Lạc đội mũ che lại mái tóc rối tung, Tôn Triết Bình sưng nửa bên mặt, hai người đều có quầng thâm mắt, bờ môi khô nứt, thành công lẫn vào đội người tam giáo cửu lưu ở cửa nhà ga.

Trương Tân Kiệt đến nơi thấy hình ảnh đó, để đảm bảo không có sai sót, hắn còn đeo kính lên.

“Ái chà, Tân Kiệt tự mình ra đón à?” Trương Giai Lạc nuốt miếng bánh quẩy nói.

“Đúng vậy, có một vị khách khác đã tới trước, ông chủ để tôi ra đón Trương lão bản cùng với. . .” Trương Tân Kiệt nhìn về phía Tôn Triết Bình, trầm ngâm hai giây rồi mới nói, “Nếu tôi không nhận nhầm người thì vị này là Tôn Triết Bình Tôn lão bản.”

“Cậu biết tôi?” Tôn Triết Bình lại có vẻ rất thích thú.

“Mấy năm trước Trương lão bản treo thưởng cho tất cả những người quen biết cùng nghề. . .” Trương Tân Kiệt chưa nói hết đã bị Trương Giai Lạc ngắt lời.

“Anh ta không đi theo tôi.”

“À, đúng,” Tôn Triết Bình nói, “Tôi là Trương Đại Ngưu mà cậu cần tiếp đón.”

“. . . . . .” Trương Giai Lạc rất muốn đơn giản cầm cái bánh quẩy chọc vào lỗ mũi Tôn Triết Bình.

Trương Tân Kiệt khẽ nhíu mày.

“Đây, thiếp mời.” Tôn Triết Bình móc từ trong túi ra một tờ giấy nhăn dúm dó.

Trương Tân Kiệt nhận lấy, từ từ vuốt phẳng, cẩn thận đọc một lượt, lại ngẩng đầu nhìn hai người, có vẻ là hiểu được gì đó, liền gật đầu.

“Hai vị Trương lão bản, mời đi theo tôi.”

“. . .” Tôn Triết Bình nghe vậy xua tay một cái, “Vẫn cứ gọi tôi là Tôn Triết Bình đi.”

Trương Tân Kiệt lái xe đưa bọn họ ra ngoại ô, xuống xe, chỉ thấy một nhà nghỉ kiểu cũ, dường như đã lâu không kinh doanh, cửa hiệu đã phủ xám, ngoài cửa sổ cũng đóng đầy thanh gỗ, Trương Tân Kiệt trực tiếp mở cửa sắt, cho hai người đi trước.

Trương Giai Lạc cũng không nhiều lời, yên lặng đi trước, ngược lại Tôn Triết Bình còn đánh giá chung quanh, bên trong nhà nghỉ thế mà lại sạch sẽ, chỉ là không có hơi người.

“Trên lầu hai.”

Trương Tân Kiệt đóng kỹ cửa, dẫn hai người lên lầu, sàn gỗ lâu năm không tu sửa phát ra tiếng kêu ken két nguy hiểm, bởi vì cửa sổ đóng kín gỗ đinh, trong lòng chỉ cố ánh sáng lờ mờ, trên hành lang chỉ lóe lên mấy bóng đèn sợi đốt, có vẻ như là nguồn điện không ổn định, chợt lóe chợt tắt.

“Mời tới bên này.” Trương Tân Kiệt mở cửa một căn phòng, chỉ thấy trong phòng đã ngồi hai người, hình như là không hài lòng, một trong hai người vẻ mặt tối sầm lại, đó là người phát thiệp mời lần này - Hàn Văn Thanh.

“Lão Hàn,” Trương Giai Lạc hơi gật đầu, xem như chào hỏi, nhìn sang người còn lại sắc mặt cũng không đẹp, “Sao anh lại ở đây?”

“Đồng tâm hiệp lực chứ sao,” Người kia cười nói, đảo mắt sang Tôn Triết Bình, “Ấy, lão Tôn chưa chết à.”

“Anh còn chưa chết, thì sao tôi dám chết trước,” Tôn Triết Bình kéo kéo khóe miệng, “Sớm biết rằng anh cũng nhận thiệp mời, tôi đã không tới.”

Trương Giai Lạc vô thức nhăn mày, nhưng không nói gì mà ngồi lên ghế.

“Diệp Tu, bớt nói nhảm.” Hàn Văn Thanh đen mặt nói.

“Tui ở đây không phải để nói nhảm, mà là để xua tan sương mù chỉ ra vấn đề mấu chốt.” Diệp Tu nghiêm mặt nói, “Nhìn đi, Trương lão bản người ta đã tìm được người rồi, ván đấu lần này, còn tiếp tục không?”

“Có thứ tôi muốn tìm.” Tôn Triết Bình hờ hững nói.

Trương Giai Lạc liếc hắn một cái, vẫn không lên tiếng.

Diệp Tu cười “A——” một tiếng đầy hàm súc.

“Người đã tới đủ, nói chính sự.” Hàn Văn Thanh không để ý tới hắn, ra hiệu cho Trương Tân Kiệt, “Tân Kiệt cậu nói.”

Trương Tân Kiệt khẽ gật đầu, lại lần nữa giao đãi sự việc.

Lần này Hàn Văn Thanh phát thiếp mời, là bởi vì trước đó bất ngờ có được nửa miếng ngọc giản, sau khi cân nhắc cho rằng đây là manh mối của một đại mộ thời Đường, châu báu chôn theo chỉ là thứ yếu, quan trọng là trong những thứ được chôn cùng đó có một món tên là Quan Dương Tam Thế Kính, nghe nói là vật xem bói lưu truyền từ thời nhà Tần, nếu như sử dụng đúng cách thì chiếc kính là một món bí bảo tìm người tìm vật.

“Bởi vì biết các vị đều có người hoặc vật muốn tìm, có lẽ sẽ có hứng thú với thứ này, cho nên mới phát thiếp cho các vị.” Trương Tân Kiệt nói xong, lại liếc mắt nhìn Trương Giai Lạc.

Cũng giống lời Diệp Tu vừa rồi, hắn cũng biết Trương Giai Lạc nhận việc này là vì tìm Tôn Triết Bình, nhưng giờ Tôn Triết Bình đã trở về rồi, đoán chừng thứ này không còn tác dụng gì với hắn.

“Đã tới đây rồi, lại nghe nhiều như thế, chẳng có nhẽ lại rời đi.” Trương Giai Lạc nở nụ cười.

“Tôi mạo hiểm nguy cơ bị tên này phát hiện nhận cái thiệp này,” Tôn Triết Bình chỉ chỉ Trương Giai Lạc, “Cho nên thứ này tôi nhất định phải có được.”

“Vậy cậu bị bại lộ cũng rất nhanh rất triệt để ha.” Diệp Tu kinh ngạc thán phục.

“Thế thì xin lỗi anh nhá?” Trương Giai Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vốn dĩ còn nghĩ lão Hàn là người giữ lời, chỉ cần nháy trước thì chắc chắn sẽ không mật báo.” Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc, “Không nghĩ tới lại có duyên phận như vậy.”

“Tui biết tại sao mặt cậu lại sưng lên rồi.” Diệp Tu lắc đầu nói tiếp.

“. . . . . .” Tôn Triết Bình nghe thế sờ sờ mặt.

“Tôi là tôi thấy bên còn lại chưa đủ sưng.” Trương Giai Lạc cười khẩy một cái.

Trương Tân Kiệt ho khan hai tiếng, ngắt lời bọn họ, lại quay sang nhìn Hàn Văn Thanh.

“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Lạc Dương, rồi xuống huyện Lư, từ núi Hùng Nhĩ đi Tần Lĩnh.” Hàn Văn Thanh liếc nhìn mọi người, “Tôi đi ngủ bù, ăn cơm gọi tôi dậy.”

“Không cho Tán ca chào hỏi với bọn này à?” Tôn Triết Bình quan sát cái túi vải đen kia.

“Ha ha.” Túi vải đen nói, “Cậu mới là Tán ca ấy.”

“Không phải đã bảo là ngụy trang thành một cái túi vải đen à.” Diệp Tu đau lòng nhức óc nói, “Anh còn tiếp tục thế này, phân hội bắt yêu trực thuộc Hiệp hội Đạo giáo kiểu gì cũng tìm anh.”

“Tui là quỷ đấy nhá? Bọn họ không quản được.” Túi vải đen nói.

“Hình ảnh này quá kì cục, tui không chịu được.” Trương Giai Lạc không nhịn được nói, “Mấy người vẫn nên đi ngủ bù đi.”

Diệp Tu thế mà lại nghe lời xách theo túi vải đen đi luôn.

Trương Tân Kiệt cũng chuẩn bị phòng cho hai người họ, dưới sự khăng khăng của Trương Giai Lạc nên mỗi người một phòng.

Phòng lâu không có người ở nên hơi có mùi ẩm mốc, nhưng làm cái nghề này, đến hố đất còn ngủ được nên Tôn Triết Bình cũng chẳng có gì bất mãn, hắn chỉ ngây người ngồi trên giường, cửa sổ kính phòng này bị vỡ, có tia nắng lọt vào, vẽ nên một vòng sáng trên sàn nhà.

Tôn Triết Bình thầm nghĩ hay là mình cũng ngủ bù một giấc đi, lúc ở trên tàu mắt to trừng mắt nhỏ với Trương Giai Lạc cả một đêm cũng chưa được chợp mắt.

Nhưng hắn chưa kịp ngả lưng thì lại có người gõ cửa phòng, mở cửa, thấy tên đầu sỏ hại hắn một đêm không ngủ đang đứng trước cửa.

“Sang thăm à?” Tôn Triết Bình cười nói.

“Tôi có việc muốn hỏi anh.” Trương Giai Lạc đẩy hắn ra bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, “Anh đang tìm cái gì?”

“À.” Tôn Triết Bình tạm dừng, hắn biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến, cơ mà hắn còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

“Anh không muốn nói cũng không sao.” Trương Giai Lạc vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, “Việc lần này, tôi coi như anh chết rồi, sẽ không tiếp tục tìm anh nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm tôi.”

“Một đao hai nửa.” Trương Giai Lạc mặt không đổi sắc nói, “Mỗi người một ngả.”

03.

“Ha.” Tôn Triết Bình nhìn chằm chằm hắn, “Cậu đang uy hiếp tôi.”

“Òa, thật thông minh.” Vẻ mặt Trương Giai Lạc vẫn không thay đổi, “Thế mà cũng biết tôi đang uy hiếp anh.”

“. . . . . .”

Tôn Triết Bình hơi hơi hé miệng, dường như định nói gì đó, nhưng sau một hồi lâu vẫn không nói gì.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nấm mốc ẩm ướt, tia sáng tối mờ làm bọn họ không biết vẻ mặt đối phương ra sao, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Sau một lúc lâu im lặng, Trương Giai Lạc khẽ gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”

Nói xong hắn liền xoay người định đi ra ngoài, nhưng Tôn Triết Bình nhanh hơn, tiến lên nắm lấy cổ tay hắn.

“Chờ chút đã.” Tôn Triết Bình ho khan một tiếng, thanh âm trầm thấp, lực tay lại không thả lỏng chút nào, gắt gao nắm lấy cổ tay của đối phương.

“Có ý nghĩa gì sao hả Tôn Triết Bình,” Trương Giai Lạc hít một hơi thật sâu, hận không thể xối cả xô máu chó lên đầu hắn, “Muốn nói thì nói không muốn nói thì không nói, dông dông dài dài, con mẹ nó anh bị đoạt xá à??”

“Hừm.” Tôn Triết Bình hơi gật đầu, “Chắc thế.”

“Há?” Trương Giai Lạc đơ người ba giây, sau đó biết tên này nhất định đang nói hươu nói vượn, càng là nổi trận lôi đình, “Anh. . .”

“Ngồi.” Tôn Triết Bình đè hắn ngồi xuống một chỗ, chiếc ghế ấy tuổi đời lâu năm, phát ra tiếng cót két đầy nguy cơ.

Trương Giai Lạc nghi ngờ ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trước mặt, sau một lúc lâu nói: “Đừng nghĩ đến chuyện lừa tui.”

Mà Tôn Triết Bình thật sự không muốn lừa dối hắn, bởi câu đầu tiên đó là “Tôi thật sự không muốn gặp cậu.”

“. . . . . .” Trương Giai Lạc cảm thấy mình sắp không nhịn được mà gây thảm án ở chỗ này, nhưng may mắn Tôn Triết Bình nhanh chóng nói tiếp.

“Dù biết rằng nhận cái thiệp này kiểu gì cũng gặp phải cậu, tôi vẫn nhận.” Tôn Triết Bình quay người lại, ngồi lên giường, “Cậu đoán xem là tại sao?”

Trương Giai Lạc ngập ngừng một chút.

“Vì Quan Dương Tam Thế Kính?” Tôn Triết Bình lắc đầu, tiếp lời, “Chính tôi cũng không biết vì sao.”

Hắn có hơi mệt mỏi xoa xoa sống mũi, ngẩn người nhìn sàn nhà đen sì, hắn tránh né Trương Giai Lạc ngần ấy năm, giờ lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu không tìm thấy tấm gương kia, hoặc là cái gương ấy không có tác dụng, vậy thì mấy năm qua coi như công cốc.

“Anh muốn tìm đồ.” Trương Giai Lạc chợt cất lời, “Tôi cũng cần tìm đồ, anh trốn tránh tôi, thì trên đường cũng chỉ có thể nhặt lại những gì rơi rớt từ kẽ ngón tay tôi, vĩnh viễn tìm không thấy thứ anh muốn tìm.”

Tôn Triết Bình sững sờ.

“Anh ngóng trông tôi sẽ chóng từ bỏ, lại phát hiện tôi ngoan cố hơn anh nghĩ.” Trương Giai Lạc cười tự giễu, “Sau đó anh vò mẻ không sợ vỡ, cũng chỉ có vậy.”

Lại là một hồi yên lặng, Tôn Triết Bình cười, cảm thấy câu này miêu tả rất đúng, còn nói thêm: “A, tôi chính là cái vò bị mẻ.”

“. . .” Trương Giai Lạc thở dài, bảo: “Được rồi, chờ xong việc rồi nói sau.”

“Tôi hiểu, hoãn thi thành hình phạt.” Tôn Triết Bình móc trong túi ra một bao thuốc, “Tôi tự cuốn, hút một điếu không?”

“Mang nhiều thuốc vào.” Ăn xong bữa tối, mọi người ở trong phòng kiểm kê trang bị, Diệp Tu đột nhiên nói.

“Của ai người nấy mang.” Trên mặt đất bày một đống vũ khí lạnh, Tôn Triết Bình chọn chọn lựa lựa, cuối cùng lấy một thanh kiếm thời Đường, ngón cái chạm nhẹ vào lưỡi kiếm, máu lập tức chảy ra.

“Không tồi.” Hắn thỏa mãn gật đầu.

“Không hổ là lão Hàn, lắm tiền nhiều của.”Diệp Tu cũng khẳng định ngay, thò tay lấy mấy khối đá Thái Sơn, lại cầm một hộp chu sa.

“Anh đang hôi của đấy à! Này có phải đi xem phong thủy đâu mà cần đá Thái Sơn!” Trương Giai Lạc đang sửa sang lại ngòi nổ, bận lên bận xuống, hắn là một trong số mấy cao thủ chuyên dùng bộc phá với súng ống, nên hắn không quen dùng vũ khí lạnh, còn phải chuẩn bị thêm đạn dược.

“Hữu dụng, gia môn bí truyền.” Diệp Tu thuận miệng đáp, nhìn nhìn đồng hồ, “Trời tối chưa?”

Bọn họ đang ở tầng hầm, không thấy được sắc trời, Trương Tân Kiệt xoay người đi xem theo dõi rồi trở về, gật đầu với Diệp Tu.

“Ồ, tui đi chút.”

Diệp Tu nhấc cái túi vải đen lên đi ra ngoài cửa, nhanh tay mở túi lấy ra một cái dù trông rất bình thường, nhưng khi bật lên, dưới bóng dù lại đứng một thanh niên.

“Đi chơi một mình đi.” Diệp Tu đưa dù cho người nọ, “Trong phòng bây giờ toàn máu chó đen rồi kiếm gỗ đào linh tinh, cẩn thận không lát nữa lại chết thêm một lần, đi mau đi mau.”

Nói xong còn vẫy vẫy tay.

“Cậu đang đuổi mèo chắc!” Người kia tức giận nói, hình như còn muốn động tay động chân với Diệp Tu, nhưng nhìn vào trong phòng cũng biết hắn không nói bậy.

“Tô Mộc Thu.” Hàn Văn Thanh hơi gật đầu với hắn, coi như chào hỏi.

“Ây, lão Hàn.” Tô Mộc Thu chào mấy người còn lại, cười cười, quay đầu đi lên lầu.

“Ra ngoài đi dạo cũng được, nhưng đừng có dọa người khác, cùng đừng hiện hình xuyên tường hay gì đó, nhỡ đâu bị phân hội bắt yêu trực thuộc Hiệp hội Đạo giáo. . .” Diệp Tu lải nhà lải nhải dặn dò.

“Có cái quần què!”

Bị mắng, Diệp Tu ngáp một cái quay về trong phòng, thấy Trương Giai Lạc ghé mắt nhìn bóng lưng Tô Mộc Thu, nhớ đến một chuyện.

“Gì ấy nhở, lão Tôn.” Diệp Tu mở một cái thùng khác lấy móng lừa đen.

“Lão Tôn ta đây.” Tôn Triết Bình mặt không đổi sắc tiếp lời, trong tay vẫn đang xem xét mấy con dao găm, “Nói.”

“Cái khoảng thời gian cậu chết ấy. . .” Diệp Tu kéo dài âm cuối, ngồi lên một cái ghế, tung hứng hai cái móng lừa đen chơi chơi.

Tôn Triết Bình nhíu mày, Trương Giai Lạc nghi ngờ liếc nhìn hai người họ, không xen lời.

“. . . Trương Giai Lạc có tới tìm tui.” Diệp Tu nói tiếp.

Lúc này Trương Giai Lạc đã biết Diệp Tu định nói gì liền kêu “Này!” một tiếng.

“Cậu ta muốn biết tui giữ Tô Mộc Thu ở lại kiểu gì, cũng ra một cái giá khá cao.” Diệp Tu tăng tốc độ nói, “Đoán chừng là thật sự nghĩ rằng cậu chết rồi, còn muốn chiêu hồn cho cậu. . .”

“Có muốn đồng quy vu tận không hả!!” Trương Giai Lạc cầm kíp nổ, hung ác đe dọa.

“. . .”

“Quậy gì mà quậy!” Hàn Văn Thanh vốn chỉ đứng ngoài quan sát rốt cuộc cũng lên tiếng, “Diệp Tu ngậm miệng! Trương Giai Lạc bỏ xuống!”

Chất giọng Hàn Văn Thanh vừa lực vừa vang, vừa gầm xong mọi người an tĩnh cỡ mười giây, sau đó Diệp Tu không sợ chết tiếp tục nói: “À, tui nhớ cậu ta còn nói, thực sự mệt mỏi, hay là dứt khoát đi theo cậu luôn. . .”

“Cái đấy tui chưa có nói nhá!!” Trương Giai Lạc không nén giận được, muốn bước qua đống trang bị tìm Diệp Tu tính sổ, hoàn toàn không nhận thức được rằng mình đang gián tiếp thừa nhận mấy lời trước đó của Diệp Tu là thật.

“Đừng nói đừng nói nữa.” Tôn Triết Bình chớp thời cơ giữ hắn lại, “Mấy người muốn lão Hàn tức chết à.”

Hàn Văn Thanh trầm mặt, chính là cái vẻ chuẩn bị tự mình động thủ tiễn đưa hai người này “xuống dưới”, ấy mà Trương Tân Kiệt thoáng nhìn, lại không nhịn được cười.

“Cười cái gì.” Hàn Văn Thanh bất đắc dĩ nói.

“Cũng lâu rồi không có ai chọc anh tức giận.” Trương Tân Kiệt lắc đầu, cúi đầu trải tấm ảnh chụp từ vệ tinh lên mặt bàn, dùng chính sự cắt lời những người khác.

“Trước xem cái này đi.”

“Hừm,” Diệp Tu lập tức đi đến cạnh bàn, “Thế đất này, song long đoạt châu. . . Ây Trương Giai Lạc đang bàn chính sự mà, buông vật phẩm nguy hiểm xuống ê.”

Trương Giai Lạc hận không thể đâm vật phẩm nguy hiểm vào lỗ mũi hắn, nhưng dù sao tất cả mọi người ở đây toàn người chuyên nghiệp, cuối cùng chỉ có thể nói chính sự trước.

“Về phương diện này Diệp tiên sinh là người thạo nghề, tôi muốn nghe ý kiến của anh trước.” Trương Tân Kiệt chân thành nói.

“Hừm,” Diệp Tu nhìn một lúc lâu, nói: “Có ảnh khác không?”

Trương Tân Kiệt nhìn sang Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh gật đầu.

“Có.” Trương Tân Kiệt lại lấy ra một chồng ảnh chụp vệ tinh khác, nhìn có vẻ khá là rắc rối phiền phức.

Diệp Tu rơi vào trầm tư, những người khác dù ai cũng có sở trường riêng, nhưng về khoản này không ai so được với Diệp Tu, nên cũng không nói gì.

Quạt thông gió làm việc không ngừng nghỉ, dù vậy trong tầng hầm vẫn tràn ngập các loại mùi vị lạ lùng, Tôn Triết Bình ngồi một lúc, ra hiệu với Hàn Văn Thanh hắn đi lên hút điếu thuốc.

Căn nhà nghỉ này vào buổi đêm càng trông giống nhà ma, điệp áp của bóng đèn sợi đốt vẫn bất ổn như thế, trên hành lang bật đèn khẩn cấp, Tôn Triết Bình bước lên gian nhà chính trong tiếng vọng trống rỗng, thì thấy cửa chỉ đang khép hờ, ánh trăng lọt qua khe cửa, Tô Mộc Thu vẻ mặt nhàm chán đang ngồi xổm cạnh cửa, đặt ô ở bên cạnh.

Bật lửa kêu tạch tạch, Tô Mộc Thu quay đầu nhìn hắn.

Tôn Triết Bình gật đầu coi như chào hỏi, lại rảo bước đi đến cạnh hắn.

Nếu là người bình thường, chắc có lẽ là không thấy có gì bất thường. Hắn nhìn đỉnh đầu Tô Mộc Thu, cảm thấy chẳng khác gì người thường cả.

“Muốn hỏi cái gì?” Tô Mộc Thu nói, không ngẩng đầu lên.

Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ, bỏ qua câu hỏi định hỏi, thuận miệng nói: “Không có gì, muốn hỏi xem anh có thể hút thuốc không thôi.”

“. . .” Tô Mộc Thu rất muốn trợn trắng mắt với hắn, nói: “Không thể.”

Hai người cùng yên lặng một lúc, Tô Mộc Thu dường như nhận ra cái gì đó, ngẩng đầu nheo mắt đánh giá Tôn Triết Bình.

“Giữ bí mật.” Tôn Triết Bình giơ ngón trỏ đặt lên môi, mặt không đổi sắc nói: “Lần sau tôi giúp anh đánh Diệp Tu.”

Tô Mộc Thu không nhịn được cười mấy tiếng, đứng lên vỗ vỗ vai hắn.

“Cố lên, đừng có chết đấy.”

04.

Sáng sớm hôm sau, Trương Giai Lạc bị một giấc mộng kỳ lạ đánh thức, sau khi tỉnh lại chỉ nhớ được những hình ảnh mơ hồ, tựa như đang ở trong một cái cung điện nào đó dưới lòng đất, bốn phía quần ma loạn vũ, Tôn Triết Bình đang ngồi chơi cờ tỷ phú với Hàn Văn Thanh Diệp Tu, người nào thu thì phải chịu trách nhiệm tiến lên khai quan, cuối cùng bởi vì các bên giằng co mãi không xong, bất phân thắng bại, cuối cùng bị cương thi đuổi cho chạy loạn khắp nơi.

“Thật là lung tung rối loạn.” Hắn bất đắc dĩ ngồi đơ người ra một lúc, bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi đói.

“Dậy rồi à?” Tôn Triết Bình đứng ở bên ngoài gõ gõ cửa.

“Ừ.” Hắn ậm ờ một tiếng, cầm điện thoại lên xem thử.

Còn một lúc nữa mới tới giờ xuất phát đã thống nhất, tưởng tượng đến cảnh phải bò hang ngủ hố trong một thời gian dài sắp tới, đầu tiên hắn tắm rửa sạch sẽ đã, rồi sắp xếp đồ mang theo người.

Thế mà lúc mở cửa thấy Tôn Triết Bình vẫn đang đứng đó, khoác một chiếc áo gió đen dài, một tay cầm điện thoại chơi pikachu.

“Anh đang làm gì đấy?” Trương Giai Lạc ngẩn ra.

“Mang bữa sáng cho cậu.” Tôn Triết Bình nhấc mắt nhìn hắn, một tay khác đưa cho hắn cái túi nilon, bên trong có hai cái bánh bao.

“. . . Ồ.”

Hắn đưa tay nhận lấy, bỏ một cái bánh bao vào trong miệng.

“Cậu lại không lau khô tóc.” Tôn Triết Bình bỏ điện thoại vào trong túi, bỗng nhiên nói.

“Còn trẻ, người khỏe, không bị cảm được.” Trương Giai Lạc bĩu môi trả lời.

Tôn Triết Bình thấp gionjg cười cười, giơ tay xoa nhẹ tóc hắn, lòng bàn tay cảm thấy vừa ướt vừa mềm, động tác theo thói quen này khiến Trương Giai Lạc cũng theo thói quen không né tránh, mà là không nhịn được bắt lấy tay hắn.

Hai người đều tạm dừng.

Trương Giai Lạc lập tức buông tay ra, biểu cảm thay đổi liên tục, song cuối cùng vẫn không nói gì, quay người đi xuống dưới lầu.

Bởi vì mang theo các loại trang bị khác thường nên không thể di chuyển bằng phương tiện giao thông công cộng được, không biết Trương Tân Kiệt lấy đâu ra một chiếc Hummer Boss cải tiến, hùng dũng oai vệ nằm cạnh lề đường.

Diệp Tu huýt sáo một cái, cười nói: “Cái thứ đồ này cũng quá là phô trương nha.”

“Sáu. . . Năm người, cùng với nhiều đồ như thế, còn phải thêm tính năng việt dã, chẳng lẽ lại đi bằng xe tải Dongfeng chắc.” Tôn Triết Bình lại có vẻ rất hài lòng, giẫm lên bánh phải trước trèo lên xe, “Mà kể cả có xe tải Dongfeng đi chăng nữa, anh có bằng lái hạng D chắc?”

“Đừng nói bằng lái hạng D, dù là bằng lái máy xúc anh đây cũng có.” Diệp Tu vẫn như cũ mặc một bộ quần áo hằng ngày trông rất không chuyên nghiệp, ôm cái túi vải đen của hắn dựa vào vửa, có vẻ là còn chưa tỉnh ngủ.

“Há, sau này thất nghiệp thì cũng có thể đi công trường tỏa sáng thêm lần nữa ha.” Trương Giai Lạc thuận miệng tiếp lời, quay đầu về phía Trương Tân Kiệt: “Đối ngoại thì sao?”

“Đội khảo sát địa chất, bối cảnh ở tỉnh S, có công ty tài trợ.” Trương Tân Kiệt lấy ra một xấp thẻ căn cước phát cho mọi người, “Không cần lo, rất an toàn.”

“Đi cao tốc Lạc Dương, hai giờ.” Hàn Văn Thanh thắt chặt dây boots quân dụng, lên ghế lái, “Sau khi ra khỏi Lạc Dương liền rẽ sang tỉnh lộ, đến lúc đó sẽ thay phiên lái xe, có ý kiến gì không?”

“Không có.” Diệp Tu giơ tay trả lời, lại quay đầu hỏi Trương Giai Lạc, “Cậu có thấy giọng điệu của lão Hàn rất giống giọng điệu của giáo viên trong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm không?”

“. . .”

Để tránh bị ngộ thương, Trương Giai Lạc từ chối trả lời câu hỏi này, bò vào chỗ ngồi phía sau trước một bước, Tôn Triết Bình cũng theo vào ngay sau đó, bệ vệ ngồi cạnh hắn.

“. . .”

Thế là Trương Giai Lạc nhích người gần vào cửa xe.

Không gian trong xe rất rộng, hàng ghế sau thừa đủ cho ba người, chỗ ngồi cùng quầy để đồ ở khoang sau bị dỡ bỏ, thay bằng hòm với tủ sắt mạ chromium, các công cụ chuyên nghiệp cũng như các loại trang bị dã ngoại bị bỏ lẫn vào với nhau.

Diệp Tu là người cuối cùng lên xe, hắn ôm cái túi vải đen vào trong lòng, ngáp một cái rồi nhìn xung quanh.

Người đã đông đủ, thế là hắn không nhịn được mồm, thốt ra: “Họ!”

Nhiệt độ trong xe giảm đột ngột, Trương Giai Lạc bắt đầu nghi ngờ rằng bọn họ chưa kịp đến nơi thì Hàn Văn Thanh đã đánh chết Diệp Tu.

Nhưng mà không được khinh thường tố chất chuyên nghiệp của Diệp Tu, cho nên tạm thời Hàn Văn Thanh không thể đánh chết hắn, chỉ có thể đen mặt nổ máy, phẫn nộ lao ra đường.

“Lão bản, lái chậm chút.” Trương Tân Kiệt hắng giọng, nói ra tiếng lòng của mọi người.

Trương Tân Kiệt tính toán thời gian vô cùng chính xác, đúng hai giờ sau mọi người ra khỏi Lạc Dương vòng sang huyện Lư, nhưng bởi vì phải tránh cao tốc với quốc lộ, đường xá gập ghềnh khó đi, được nửa đường trời còn đổ mưa tí tách.

Hàn Văn Thanh tập trung lái xe, Trương Tân Kiệt ngồi ở ghế phụ nghiên cứu bản đồ với GPS, Tôn Triết Bình ở bên cạnh Diệp Tu vừa ăn vặt vừa nói chuyện, Diệp Tu còn mang lên xe một quyển tạp chí chẳng biết lấy đâu ra.

Một đám người đã quá tuổi chơi xuân. Trương Giai Lạc vẻ mặt nhàm chán dựa lên cửa sổ xe, nhưng tấm kính lại lạnh thấu tâm, giọt nước lăn xuống cắt tầm nhìn thành từng mảnh, ven đường còn có con trâu đang nhai cỏ quay ra nhìn hắn.

Yên lặng một lúc lâu, hắn không nhịn được nói: “Ây, lão Hàn nghỉ ngơi một lúc đổi lái ha?”

“12 giờ.” Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, “Đằng trước có một thị trấn, ăn cơm xong thì đổi lái.”

Gọi là thị trấn chứ cũng chỉ là mấy ngôi nhà xây gạch thôn xóm ở gần đó xây để tiện đi chợ, hiện giờ nhìn cả khu hiu quạnh, chỉ có một tiệm tạm hóa cửa hé mở, khe gạch trên đường mọc đầy cỏ dại, lều tránh mưa không biết dựng từ bao giờ đã sụp một nửa, tấm vải nilon chìm trong nước bùn.

“Một tiếng chó sủa cũng không có.” Diệp Tu đột nhiên cất lời.

“Cứ cho là chưa đến lúc họp chợ, thì cũng quá yên ắng.” Trương Giai Lạc mở cửa sổ, nước mưa lẫn với mùi đất tanh tràn vào trong xe như sợi chỉ đứt, hắn nhăn mũi, muốn thò đầu ra ngoài lại bị người bên cạnh che lấy trán.

“Đừng dính ướt.” Tôn Triết Bình kéo hắn về chỗ ngồi.

“Tôi xuống xem một chút.” Hàn Văn Thanh đẩy cửa ra, quay đầu nới với Trương Tân Kiệt: “Cậu đợi trên xe.”

“Ây, lão Hàn chờ chút, tui đi với anh.” Trương Giai Lạc đẩy Tôn Triết Bình ra, nhảy xuống xe.

Tôn Triết Bình xùy một tiếng, vừa định đi theo thì bị Diệp Tu ở sau lưng kéo lại.

“Xin điếu thuốc.” Diệp Tu xoa xoa hai tay, thoải mái tự tại nói: “Cứ để hai người họ đi đi.”

Xuống xe rồi Trương Giai Lạc mới thấy hơi lạnh.

Cơn mưa này dù không to lại cũng che trời lấp đất, cứ như đang hút lấy từng chút từng chút nhiệt độ không khí.

“Đi tiệm tạp hóa kia xem thử.” Hàn Văn Thanh dẫn đầu đi trước.

“Ừm.” Trương Giai Lạc giữ chặt cổ áo gió, đi theo.

Cửa tiệm kia mở ngay ven đường, tuy là nhà gạch nhưng lại dùng cửa ván, gỡ bỏ hai tấm gỗ, thấy được một nửa cửa hàng bên trong.

Nhìn qua thì không khác gì mấy quán bách hóa bình thường trong thôn xã, kệ xếp hai hàng, chất đầy những hãng hàng đáng ngờ, sản phẩm không rõ chất lượng, chẳng qua có một bà lão tuổi đã cao ngồi sau quầy thu ngân đang cúi đầu rũ mắt, có tia sáng lọt qua khe cửa chiếu xuống đế giày.

Trương Giai Lạc đi hai vòng quanh các kệ hàng, xem xét mọi ngóc ngách, lại tiện tay cầm một gói khăn giấy bóp bóp, cảm giác hơi ẩm ướt, giống như đang ở phương Nam vào mùa mưa.

“Lão Hàn, cài gương Bát Quái vào mặt sau khung cửa.” Hắn tiến lại gần Hàn Văn Thanh, nhỏ giọng nói xong len lén dùng tay chỉ vào bàn thờ Quan Đế sau quầy.

Trên bàn thờ thắp hai nén hương, lẻ dương chẵn âm, dù là tôn thờ vị thần phật nào, cũng không thể có chuyện thắp chẵn hương.

Hàn Văn Thanh nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ hơi gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Cụ ơi.” Hàn Văn Thanh đi lại gần quầy, cúi đầu nói.

“Đây,” Bà lão dừng việc trên tay, chầm chậm nâng mắt nhìn bọn họ, gương mặt có vẻ hiền lành, “Các cậu muốn mua gì?”

“Đi ngang qua muốn nghỉ chân, mượn bếp nấu chút đồ ăn.” Hàn Văn Thanh đáp.

Mấy cửa hàng ở những thị trấn như thế này khá nhàn rỗi lúc không có phiên chợ, cũng có thể nấu cơm cho lái xe qua đường, đưa tiền là được, coi như là một loại quy tắc ngầm.

Cho nên bà lão cũng gật đầu, đứng lên.

“Bây giờ cũng không có gì, bà đây nấu mấy bát mì được không?”

“Cũng được, chúng tôi cũng không nhiều người.” Hàn Văn Thanh nghiêng người nhường đường, còn thuận tay đỡ bà lão.

“Ồ.” Bà lão kia đứng ở cửa, nhìn về phía chiếc xe, rồi cười nói: “Xe này cũng lớn, chỉ có ba người thôi à?”

Trương Giai Lạc sững người, vừa định nói gì đó thì bị Hàn Văn Thanh giành trước.

“Thêm hai bọn tôi nữa, năm người.”

“Năm người.” Bà lão lặp lại, rồi nhìn bọn họ, “Ài, mắt mờ.”

Nói xong lắc lắc đầu, đi vào gian trong.

- TO BE CONTINUE -
_______________________________________________________________​

Q: Có bao nhiêu người là "người"?
P/s: Không tính nhân vật phụ (bà lão cuối phần truyện, người qua đường v.v..)
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
3. Đừng hỏi ai là người 🤣
 

Bình luận bằng Facebook