Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Chu Tường] Ngôi sao Bethlehem

Fandiepalltime

Farm exp kiếm sống
Bình luận
35
Số lượt thích
173
#1
Sản phẩm thuộc Project Lẩu thập cẩm

[Chu Tường] Ngôi sao Bethlehem
Tác giả:
Hắc Thanh Cương Lam
Edit: Pha


1.​
Ngươi đi lên đỉnh Pisgah, nhìn về hướng Đông, hướng Tây, hướng Nam, hướng Bắc, dõi mắt ngóng trông, bởi vì ngươi tất không thể vượt qua dòng sông Jordan này.​
—— Deuteronomy 3:27​
Người đàn ông tóc vàng tồn tại trong toà tháp là một bí mật mà mọi người đều biết.​
Vào khoảng hai tuần trước, hắn —— hay nói đúng hơn là bọn họ —— bị áp tải vào bến cảng này từ một chiến trường bên ngoài cách đó hàng chục cây số, nếu không phải nhờ ý muốn của Đức Chúa Trời, thì hẳn lũ người ấy đã bị nhét vào một khoang thuyền u ám, lênh đênh vượt biển đến trại tù binh. Nhóm cựu lính đánh thuê cùng đường tuyệt lộ này sống u uất trong toà tháp, giống như những đám mây giông âm u nặng nề bên ngoài song cửa.​
Linh mục trẻ tuổi đứng dậy, đưa tay ra đóng cửa sổ, bởi vì động tác này mà cơn gió lộng rít lên những tiếng dồn dập thảm thương, men theo mép khung cửa rồi biến mất.​
Nhờ ơn bão Maria, thuyền bè tiếp tế vật dụng cho lễ Giáng sinh tạm thời không thể cập bến.​
Nhìn thoáng qua sắc trời xám xịt lần cuối, linh mục kẹp một quyển sách dưới cánh tay, rồi cho nửa miếng bánh mì trắng cắt từ bữa tối vào trong túi. Anh đi ra khỏi phòng cầu nguyện, gõ gõ cánh cửa loang lổ vệt sơn phía sau chỗ ngoặt của hành lang. Trong phòng thoang thoảng mùi cồn, người nằm trên giường vừa nghe thấy tiếng động liền mở mắt. Lính đánh thuê tóc vàng tỉnh táo bình tĩnh nhìn anh chăm chú, với ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh trong đôi mắt trong veo màu xanh biếc.​
Linh mục đến gần, mỉm cười ôn hoà với hắn. “Chỗ này,” anh chỉ vào phần giữa hai xương sườn phía dưới ngực trái, “Khá hơn chưa?”​
Thanh niên tóc vàng nhếch môi, hắn biết linh mục ám chỉ viên đạn xuyên thấu da thịt, chỉ cách tim hắn vỏn vẹn mấy phân. Hắn một tay chống cằm, chớp mắt, chậm rãi gật đầu, sau đó kéo cẳng tay linh mục, để lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của đối phương bao phủ ngực mình, “Nó vẫn đang đập, không phải sao?” Hắn nhẹ nhàng nói.​
Linh mục hít vào một hơi, thuận thế ngồi xuống mép giường, không rút tay về, ánh mắt bất giác tập trung vào vết chai mỏng do dùng súng và những khớp xương rõ ràng trên bàn tay đang chồng lên tay hắn. Không ai biết tóc vàng đến từ đâu, hắn ta là ai, tên họ thế nào, chỉ biết hội lính đánh thuê gọi hắn là Sun. Lúc Sun mới được đưa đến toà tháp, hắn chỉ còn sót lại một hơi thở duy nhất, những thủ pháp chữa bệnh tệ hại và quãng đường đi tròng trành nguy hiểm suýt chút nữa lấy đứt mạng hắn, ngay cả vị bác sĩ có kinh nghiệm phong phú nhất trong tháp cũng lắc đầu nói hắn không qua khỏi, nhưng kết quả gần như là một kì tích: Hắn đại nạn không chết, có lẽ cơ thể vẫn còn dư lại chút nhiên liệu sống chưa bị đốt sạch, giúp hắn chịu đựng được dao giải phẫu lạnh như băng.​
Lần đầu tiên linh mục nhìn thấy hắn, lính đánh thuê đang tựa người trên giường, tấm chăn mỏng bị giặt đến bạc màu quấn quanh hông. Khi đó hắn vừa khôi phục ý thức, bình tĩnh nhìn chăm chú thanh niên tóc đen nâng bàn tay mình thấp giọng cầu nguyện, không rõ đang suy nghĩ gì. Mặc dù cơ thể chưa hồi phục thường xuyên nhễ nhại mồ hôi lạnh, tròng mắt xanh biếc thỉnh thoảng thất thần vì đau đớn, khiến hắn lộ ra vẻ chật vật và yếu ớt không cách nào che giấu, thì trên người hắn vẫn toát ra thứ nhuệ khí được trui rèn trong hoàn cảnh khốc liệt, cũng là thứ khiến hắn chệch pha với nơi này. Sự tồn tại của hắn như muốn tuyên bố rằng bên cạnh thánh quang che chở của thượng đế, còn có tử thần lượn lờ xung quanh.​
Khoảnh khắc linh mục nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt như chạm phải một lưỡi dao.​
Nói cho tôi biết tên của anh. Lúc anh xoay người, lính đánh thuê gõ vào cổ tay anh từ phía sau, dùng giọng thấp đến nỗi ước chừng chỉ có hai người nghe thấy.​
Linh mục tóc đen không kịp nghĩ ngợi gì, chưa kể vừa rồi anh còn giật mình. Tóc vàng nhướng một bên lông mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời buột miệng này. Linh mục không định dung túng lòng hiếu kì quá mức của hắn: Lính đánh thuê chỉ cho anh biết một biệt hiệu mơ hồ, còn anh thì trả lại một cái tên Cơ đốc giáo chung chung, công bằng hợp lí, không thể chỉ trích. Anh vội vã rời đi.​
Từ đó về sau, cứ cách hai ngày linh mục lại đến thăm Sun, người mang trọng thương vẫn chưa bình phục.​
Có lúc anh mang đến thánh thư mới chép gần đây và bánh mì trắng để dành từ khẩu phần ăn của anh. Khiến anh để tâm như vậy, không phải chỉ vì chức trách chính của anh là chăn dắt cừu non, mà còn vì lòng nhân từ đã ăn sâu vào anh từ thuở bé (mặc dù anh gần như có thể kết luận rằng, cây thánh giá bạc xuất hiện trong chỗ vật phẩm tùy thân của người kia hoàn toàn không tượng trưng cho tín ngưỡng cao quý gì, trái lại còn có thể là chiến lợi phẩm giành được trong một cuộc cướp bóc). Nhưng bất kể thế nào, anh vẫn luôn hi vọng Sun sẽ bình phục trước khi phải lên đường lần nữa, nếu không, dù hắn không chôn thân nơi tháp cao, tương lai cũng phải bỏ mạng vì lao động khổ sai nặng nhọc trong trại tù binh.​
Tóc vàng thong thả liếm sạch vụn bánh mì trên ngón tay, rồi khoanh tay tựa lưng vào đầu giường. Có lẽ cùng khôi phục với vết thương còn có ham muốn trò chuyện của hắn, hắn lắng nghe linh mục đọc kinh với vẻ nhiệt tình, thậm chí có lúc còn nhạy bén nắm bắt được những âm quen thuộc trong chuỗi âm La tinh tối nghĩa khó hiểu, đoán mò thuật lại, sau đó chờ đợi linh mục không ngại phiền phức giải thích ý nghĩa cho hắn.​
“‘Xứ Canaan là vùng đất chảy đầy mật và sữa’,” Sun hơi nheo mắt lại, chậm rãi mở miệng. Giọng hắn trầm và khàn, nhưng từ ngữ thốt ra lại tròn vành rõ nghĩa, “Tôi đã nghe qua cụm này: Miền Đất Hứa của Moses, phải không?”​
“Ừ,” Linh mục trẻ tuổi gật đầu, “Moses xẻ biển, dẫn dắt người dân Do Thái trở về Canaan.”​
“Có khả năng tách nước biển, đúng là thần thông quảng đại,” Sun xoa cằm, như có điều suy nghĩ, “Nhưng cuối cùng ông ta cũng không thực sự trở lại Canaan, đến khi về già ngày ngày chỉ có thể nhìn ngắm quê hương từ núi Nebo, tới tận lúc chết đi.”​
Linh mục khẽ nhíu hàng mày xinh đẹp, dường như cũng cảm thấy tiếc nuối, “Thượng đế, trừng phạt bọn họ phải phiêu bạt nơi hoang dã.” Anh cân nhắc rồi mới nói.​
“Hoá ra các anh giải thích thế này,” Lính đánh thuê tóc vàng không khỏi bật cười, hắn hơi nghiêng đầu, “—— Người để lại thánh giá cho tôi, trước khi tắt thở đã nói, bây giờ hắn cảm thấy hắn xui xẻo hệt như Moses vậy.”​
Sun cười khẽ, như thể nhớ tới điều gì đó thú vị. Linh mục im lặng gật đầu: “Cầu nguyện cho cậu ta yên nghỉ.”​
Vào lúc anh gập sách đứng dậy, Sun ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh tên là Chu Trạch Khải, phải không? Nếu như tôi không nhận nhầm mặt chữ.” Giọng hắn bình tĩnh lại chắc chắn.​
Chu Trạch Khải chỉ kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó anh hiểu ra lính đánh thuê đã biết được tên anh qua trang tiêu đề của bản chép tay. Anh hiền hoà nói với người thanh niên nếu muốn có thể gọi tên anh, chẳng qua cái tên ấy bị xếp xó quá lâu, có lẽ anh sẽ không nhạy cảm với cách gọi ấy.​
“Không sao,” Sun nói, “Tôi chỉ không muốn ngộ nhỡ có một ngày tôi chết ở đây, người cuối cùng tới cầu nguyện cho tôi lại là “Thánh John” ở đâu cũng thấy.”​
Chu Trạch Khải đặt ngón trỏ lên môi, “Cầu nguyện thượng đế bảo vệ cho cậu.”​
Linh mục trẻ tuổi cẩn thận điều chỉnh độ sáng của đèn bàn, những tia sáng mờ ảo phủ khắp căn phòng nhỏ hẹp và yên tĩnh, mạ một vầng sáng rực rỡ lên đường nét tuấn tú của lính đánh thuê. Sun khoanh tay nhìn Chu Trạch Khải hoàn thành tất cả những việc này, chỉ lên tiếng sau khi người kia đứng lên.​
“Nếu tôi là Moses, tôi sẽ không trở về, đến nghĩ cũng đừng mơ.” Hắn bình thản nói ra một câu không đầu không đuôi.​
Chu Trạch Khải kiên nhẫn lắng nghe, dường như chẳng chút ngạc nhiên trước những lời lẽ càn rỡ này. Kẻ oán trách với linh mục, có rất nhiều, thượng đế muốn anh lắng nghe nguyện vọng của từng cá nhân. Chẳng qua, câu tiếp theo của Sun khiến mỗi đêm trong vô số thập niên về sau, mỗi lần nhớ lại anh đều sửng sốt đến thất thần.​
“Anh biết ma quỷ dưới địa ngục đày đọa linh hồn thế nào không?” Sun nhẹ nhàng hỏi, ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong đôi mắt xanh như hồ nước sâu thăm thẳm.​
“Nó khiến cho người ta hi vọng.”​
2.​
Vì họ cứ hỏi mãi nên Ngài ngước lên và nói: “Ai trong các ngươi là người không có tội, hãy lấy đá ném vào chị ấy trước đi.”​
—— John 8: 7,46​
Cơn bão tàn phá trong nhiều ngày, vùng trời trên tháp màn mây giăng đầy.​
Trước đêm Giáng sinh một tuần, Sun đã có thể xuống giường hoạt động. Hắn đi từ góc phòng này đến góc phòng khác, sau đó xoay người nói với cảnh vệ:​
“Dẫn tôi xuống. Đưa người khác lên.”​
Chỉ như vậy, Chu Trạch Khải đã không thể nhìn thấy hắn ở tầng trên của tòa tháp, mặc dù với lòng nhân từ, linh mục trẻ tuổi khăng khăng cho rằng thương thế của tù binh cần phải theo dõi thêm, nhưng tất nhiên cấp trên không nghĩ hắn còn cần được chăm sóc trong môi trường sáng sủa và thoải mái nữa.​
Người kế tiếp nằm trên giường là một thằng nhóc gầy gò, Chu Trạch Khải cũng đi thăm nó mấy lần giống như trước đó. Đây là binh lính của họ, lính tiền tuyến bị thương vốn sẽ bị đuổi về nước, nhưng bây giờ bởi vì đường biển chưa thông nên trì hoãn lại. Nhìn qua trông nó thật khủng khiếp, làn da vàng bủng, tái nhợt, giống như một tấm ảnh bị rửa hai lần, thậm chí đến giọng nói cũng khản đặc.​
Lúc Chu Trạch Khải cúi người cầm tay nó luôn ngửi thấy mùi da hoại tử. Nó liên tục sốt cao, run rẩy nói mê trong cổ họng, bộ dáng ấy khiến Chu Trạch Khải nhớ đến Sun lúc mới vào tòa tháp. Hiếm lắm binh lính trẻ mới tỉnh lại, gương mặt nhợt nhạt co rúm đầy thống khổ, môi khẽ mấp máy, vẻ mặt hoảng sợ. Rõ ràng nó còn lâu mới đến cái tuổi có thể đùa giỡn với cái chết như lính đánh thuê, nó và sinh mạng trẻ tuổi cô độc của nó nằm co quắp một chỗ, run rẩy cảm nhận cái chết lan tỏa khắp làn da.​
Chu Trạch Khải gấp quyển kinh lại, chậm rãi thở ra một hơi. Người lính này, có thể họ đã nhìn thấy, có thể không; có lẽ nó là một thành viên trong nhóm binh lính mình truyền đạo chúc phúc mấy tháng trước, bây giờ đang không cách nào cứu vãn nằm trên giường bệnh đợi đến lúc lìa đời. Nếu nó may mắn sống sót, sẽ bị đuổi về đất nước, sớm hơn những binh lính khác một kì nghỉ phép; còn nếu không, nó chính là một trong hàng trăm ngàn binh lính đổ máu trong chiến tranh —— mà chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu?​
Linh mục cảm thấy có chút khó thở. Trước khi hoàn hồn, anh đã bước ra khỏi tòa tháp lúc nào không hay.​
Thời điểm không mưa hiếm có càng khiến không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt, vị mặn của sóng biển hoà lẫn với mùi tanh nồng của gỉ sắt xộc thẳng vào mũi anh, khiến mắt anh cay xè.​
Một sĩ quan nhanh chóng nhận ra anh, bước về phía anh.​
“Cha xứ, mọi việc đều ổn chứ?”​
Anh gật đầu, bày tỏ anh chỉ bất chợt muốn ra ngoài hóng mát. Tên kia lỗ mãng phá lên cười, nói xem ra sống trong nhung lụa chưa chắc đã là chuyện vui vẻ gì.​
“Bất kể thế nào, cầu mong Chúa bảo vệ chúng ta.” Linh mục nói.​
Trước tầm mắt họ, có một chiếc xe tải màu xám vừa tấp vào. Bánh xe chậm rãi dừng lại, thùng sau bị mở ra từ bên ngoài. Bấy giờ, xuyên qua màn sương mờ mịt, Chu Trạch Khải mới nhìn ra được có những hàng người đứng trên đó. Người đầu tiên bước xuống, đi vòng qua sau xe, ngay sau đó người thứ hai xuống, lặp lại y hệt động tác và quỹ đạo di chuyển của người thứ nhất, giống như một hàng rối gỗ bị giật dây.​
Trong một khoảnh khắc, có một bóng người cao gầy nhảy ra khỏi xe, sau khi tiếp đất, hắn tiện tay nhấc mũ bảo hiểm lên một chút, vì vậy Chu Trạch Khải có thể nhìn thấy màu tóc vàng nhạt trong tích tắc.​
“Những người kia…” Linh mục không khỏi sinh lòng hoài nghi. Anh gần như có thể khẳng định người ấy chính là Sun.​
“Đi làm mấy công việc tay chân mà thôi,” Sĩ quan đáp, “Trên chiến trường cha không thể tìm được việc nào an toàn hơn đâu.”​
Mà đối tượng được linh mục quan tâm hẳn nhiên không cảm nhận được tầm mắt đổ dồn về phía hắn từ xa xa, hắn sải một bước dài, hoà lẫn vào đám đông mờ ảo.​
—— Bánh mì mà Chu Trạch Khải có thói quen tiết kiệm gần như không có chỗ nào thích hợp để cho. Cơ thể binh lính đã không thể tiếp nhận thức ăn rắn. Bác sĩ bước vội bước vàng, sốt ruột nói cho linh mục biết gần đây mỗi tối đều chết hai mươi người, đồng thời mắng chửi hành vi đến Giáng sinh vẫn không đình chiến vô sỉ của ngoại quốc.​
“Bọn chúng muốn kéo tất cả mọi người đến gặp Chúa trước đêm Giáng sinh, có đúng không?” Người đàn ông trung niên giận dữ thốt lên.​
Tiền tuyến và nơi trang nghiêm này tồn tại hai loại thượng đế, hắn không biết liệu có phải chiến hào sẽ nghe thấy càng nhiều lời cầu nguyện hơn so với các bức tường của nhà thờ hay không. Chiến trường giống như một vòng xoáy khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ mà nó có thể chạm đến, đôi lúc họ còn cảm nhận được sức nóng kinh hoàng kia, luồng khí chấn động, nóng rát, lặng lẽ mà run rẩy ập về phía bọn họ.​
Chu Trạch Khải lại bước ra khỏi tháp. Gần đây anh bắt đầu yêu thích khí hậu khắc nghiệt bên ngoài, dẫu cho gió lớn làm anh miệng đắng lưỡi khô, ho khan liên tục.​
Anh chầm chậm bước vòng quanh bức tường bên ngoài, nhìn chằm chằm những chiếc xe tải quân sự đến rồi đi ở sân bãi. Từ khi bắt đầu mùa đông, trời luôn nhanh tối hơn, những chùm đèn pha đằng trước xe giăng khắp chốn, tạo thành những mảng sáng tối đan xen trên mặt đất; những nơi chùm sáng quét qua, anh đều nhìn thấy những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không trung.​
Chu Trạch Khải. Anh bất chợt nghe thấy tiếng gọi này, ngạc nhiên quay đầu lại.​
Sun ngồi xổm trong thùng xe tải, chống cùi chỏ lên đầu gối, từ trên cao nhìn xuống anh.​
“Sao anh lại ở đây?” Lính đánh thuê tóc vàng hỏi. Gò má hắn hình như hóp lại, bề ngoài bụi đất lấm lem, nhưng cặp mắt xanh kia lại tràn đầy sức sống.​
“Ừm, đi loanh quanh.”​
“Anh đã cầu nguyện buổi tối chưa?”​
“Rồi.”​
“Anh thấy mệt không?”​
“Không hề.” Linh mục trả lời, cảm thấy có chút kì quái.​
“Tốt quá. Tức là bây giờ anh không có việc gì để làm?” Sun nhướng mày, chìa tay về phía anh, “Đi với tôi, trên đường trở về tôi nhìn thấy vài món thức ăn muốn nhảy vào hộp cơm của chúng ta đấy.”​
Chu Trạch Khải cảm thấy mình điên rồi. Anh cởi áo choàng đen sạch sẽ thoải mái, thay đồ rằn ri, cùng Sun leo lên một chiếc xe tải vận chuyển đạn dược. Xe chở hàng rời tòa tháp, thẳng tiến về hướng chiến trường. Màn đêm như một tấm màn che chở bọn họ, sương mù trùng trùng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, ngửi thấy làm con người ta miệng lưỡi đắng ngắt. Xa xa vang lên tiếng pháo nổ đùng đoàng, rung động nặng nề ập vào tâm trí anh. Anh cảm thấy mình sa vào trạng thái phấn khích nhẹ nhàng nào đó, tay trái cầm lấy thánh giá bằng bạc đeo trên cổ. Thuyết phục anh hành động điên cuồng như bây giờ, cũng không phải là Chúa của anh.​
Sun xích lại gần, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của lính đánh thuê áp vào gò má nóng bỏng của anh, thầm thì rằng trước khi ra tiền tuyến, chiếc xe này sẽ dừng lại chốc lát, đó là cơ hội duy nhất của bọn họ.​
Sun dứt khoát nhảy khỏi xe, xoay người giang tay với anh: “Nhảy đi. Tôi đỡ được anh.”​
Bọn họ nhanh chóng vượt qua một khu rừng thưa thớt, cặp mắt xanh sâu hút của lính đánh thuê hệt như mắt ưng, cảnh giác mà nhạy bén quét khắp bốn phía. Bọn họ chạy thẳng đến một nhà kho nhỏ bỏ hoang, một tay Sun siết chặt cổ tay anh, một tay khác giơ lên, không chút do dự đẩy cánh cửa gỗ.​
Nhờ ánh trăng mờ, anh nhìn thấy một người đang ngồi trong nhà kho, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào bọn họ. Trong nháy mắt, người anh căng chặt, gần như quên cả nói. Cho đến khi người nọ tức giận để súng xuống.​
Fuck. Người nọ bực tức mắng. Đờ mờ mày phải bị một quả mìn trên đường nổ chết rồi.​
“Gerald, ngậm miệng chó của mày lại,” Sun hất cằm, “Đừng ngạc nhiên thế, tao còn chưa tính vụ mày ăn trộm ở đây.”​
“Sao mày còn dẫn theo một người nữa?” Người nọ hỏi tiếp.​
“Để người ăn phần của tao,” Sun kéo anh đi vào trong, “Người có ơn với tao. Người là chúa cứu thế của tao.”​
Chu Trạch Khải vừa ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trong nhà kho. Cửa sổ mái duy nhất trong phòng được đóng thật chặt, trên bếp lửa là một con chim đã bị lột da, sau khi bị xé đi một nửa vẫn còn không ít thịt, nhìn qua hình như là một con ngỗng béo tốt. Sun dẫn anh ngồi xuống cạnh đống lửa, hơi nóng bọc lấy cả mùi thơm phả vào mặt anh, làm anh nhớ tới món bánh nướng kẹp gà tây nhồi hành chỉ dành cho Giáng sinh.​
Gerald giắt súng vào lưng, thì thầm bên tai Sun điều gì đó, rồi đứng thẳng dậy.​
“Cầu mong thượng đế bảo vệ mày.”​
“Hoặc tối nay tao sẽ đi gặp thượng đế.” Người nọ dửng dưng đáp.​
Chu Trạch Khải nhạy bén đoán được có thể họ sẽ không gặp tên lính đánh thuê này nữa, anh lục túi, lấy nửa túi bánh mì trắng đưa cho người nọ.​
“Cảm ơn người, cha xứ,” Người nọ hết sức cảm động cất bánh mì quý giá vào trong túi quần, “Cho đến năm tám mươi tuổi con vẫn sẽ nhớ đến người.” Sun không chút do dự nhấc chân, hung ác đá mạnh vào mông hắn.​
Bây giờ trong nhà kho chỉ còn hai người họ. Một linh mục và một lính đánh thuê, ngồi đối mặt, cùng nướng ngỗng lúc trời đã nhá nhem. Xung quanh nơi trú ẩn này, lửa đạn tiền tuyến thoáng chốc lại rít lên, tiếng nổ rền vang thỉnh thoảng truyền tới, làm rung chuyển cả nhà kho. Trong phòng Sun dùng que sắt xoay ngỗng, phết một lớp dầu lên da ngỗng. Tiếng mỡ nhỏ xuống tí tách, rơi vào bếp lửa khiến ngọn lửa cháy bùng lên. Phi cơ bay vù vù trên trời, tiếng súng máy ầm ầm không ngừng truyền tới, cả căn phòng tối đen như mực.​
Con ngỗng kia quả thực ăn rất ngon. Sun khống chế lửa vừa phải, thịt ngỗng nướng vừa giòn vừa mềm, cầm trên tay nặng trĩu lại thơm phức. Ánh sáng ánh lên gương mặt họ, bóng chiếu nhảy múa trên những bức tường. Bọn họ chuyên tâm hưởng thụ món ngon hiếm có, không nói câu nào. Chu Trạch Khải ngước mắt lên, bắt gặp hàng mi dài vàng nhạt của Sun lấp lánh trong ánh lửa, che đi đôi mắt xanh rạo rực mà trong veo ấy.​
Anh bỗng có chút mê mẩn, gương mặt đẹp đẽ của lính đánh thuê làm anh nhớ tới bức bích họa khảm nạm anh đã nhìn thấy hồi nhỏ, những quầng sáng lộng lẫy của hoa văn pha lê chiếu lên gương mặt bình yên của Đức Trinh Nữ, hiện lên một vầng hào quang thánh thiện đẹp đến lạ lùng. Hình ảnh bên ánh lửa bập bùng đẹp tới nỗi anh không tưởng tượng nổi, đến mức rất nhiều năm về sau anh cũng không dám nhìn vào tranh tượng thánh nữa.​
Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, Chu Trạch Khải biết bên ngoài đang mưa phùn, cơn mưa sẽ mau chóng trở nên dữ dội, sấm sét như muốn xé toạc tầng mây, sau đó gió sẽ thổi cả đêm. Anh chà chà cánh tay, bộ quần áo rằn ri không vừa người có rất nhiều khe hở khiến gió lạnh tràn vào.​
Sun cởi áo khoác của mình, không để ý đến lời cự tuyệt của linh mục, khoác áo lên người anh.​
“Nếu như tôi đổ bệnh,” Lính đánh thuê tóc vàng nói với giọng đùa giỡn, “Thì ngày mai tôi sẽ phải đợi trong doanh trại một ngày; còn nếu như anh đổ bệnh, thì Chúa của chúng ta sẽ mất một ngày không nhận được lời cầu nguyện thành kính nhất.”​
Bên ngoài là đêm đen và địa bàn của tử thần, bọn họ ngồi ở lằn ranh của nó, vừa nguy hiểm lại vừa an toàn. Mưa nặng hạt hoà cùng tiếng súng, tiếng tạp âm tạo thành một bản giao hưởng, len lén lẻn vào góc sáng nơi đây, nhưng không phá vỡ giấc mộng tuyệt đẹp này. Hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời, họ không liên quan gì đến nhau, thậm chí đến bây giờ cũng còn lâu mới được coi là thấu hiểu. Nhưng trong giây phút này, Chu Trạch Khải cảm nhận được một thân thể ấm áp khác tồn tại gần trong gang tấc, gần đến như vậy, không cần nhiều lời, giống như tiếng gọi của thánh thần. Bọn họ ngồi tại đây, hai sinh mạng nhỏ bé kề cận lẫn nhau, hết thảy cứ như châm ngôn trong kinh thánh, tự nhiên phải thế, không thể nghi ngờ.​
Anh ngẩn người, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy Sun chống cằm ngắm ngọn lửa đến thất thần, những đường cong cẳng tay dẻo dai áp vào trong áo may ô, lớp vải mỏng manh làm lộ ra đường nét cơ thể săn chắc, nhấp nhô nhịp nhàng theo từng nhịp thở ổn định. Hàng mi màu vàng nhạt khẽ run, con ngươi xanh biếc rạo rực kia liếc tới, bắt giữ luôn cả linh hồn của anh.​
Chu Trạch Khải thần xui quỷ khiến đưa tay ra, Sun nâng bàn tay anh, những ngón tay phủ một lớp chai mỏng trượt vào kẽ tay, dịu dàng vuốt ve các khớp xương. Hắn cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại, ấm áp hôn lên đầu ngón tay sạch sẽ trắng nõn kia.​
“Em đã nghĩ rằng, nếu hôm nay không thể gặp được anh, em sẽ cùng Gerald bỏ trốn.” Sun nhẹ nhàng nói.​
Chu Trạch Khải nghiêng người về phía trước, dùng tay còn lại nâng gò má Sun, môi lưỡi kề cận.​
——​
Lúc Chu Trạch Khải trở về phòng, bước chân không thực, tâm trạng rối bời. Có chuyện gì đã xảy ra với anh? Hồi ở tu viện, không phải anh được tán thưởng vì đầu óc tỉnh táo, khả năng nhìn xa trông rộng và sự cẩn trọng sao? Nhưng tối nay anh không chỉ tự ý chạy ra tiền tuyến, mà còn cùng một thanh niên trên lập trường là địch không phải bạn… Xảy ra quan hệ thân mật đến không thể thân mật hơn. Phải chăng tiếng pháo nổ đì đùng và cơn mưa lạnh bất chợt khiến anh đánh mất lí trí? Trên đường trở về, bởi vì kiệt sức và hoang mang nên anh không nói một lời, có lẽ Sun chỉ coi đây là do tính cách trầm lặng ít nói của linh mục, cũng không sinh nghi, chỉ khoanh tay dựa vào tường chợp mắt.​
Bây giờ anh đã trở về tháp, mặc lại áo choàng sạch sẽ được là ủi phẳng phiu, ngồi trong phòng đèn đuốc sáng trưng nhưng lại cảm thấy đầu đau như sắp nứt. Anh mang theo sự nghi hoặc, bất an, và cả thấp thỏm không yên chìm vào giấc mộng đen tối mà cả Chúa cũng không thể chạm đến.​
Không biết qua bao lâu, một tiếng động lạ làm anh choàng tỉnh, tiếng gõ cửa dồn dập khiến anh cảm thấy chột dạ lần đầu tiên trong đời, đến nỗi khó mà nói thành lời trong phút chốc.​
“Mời vào.” Anh tìm lại được đầu lưỡi mình.​
Người tới hối lỗi nói với anh rằng, bây giờ cần anh đi cầu nguyện.​
Người chiến sĩ vẫn không thể qua khỏi đêm thứ năm đau khổ trong phòng bệnh, linh hồn bé nhỏ tội nghiệp cuối cùng đã rời đi.​
3.​
Chúa phán rằng: “Báo thù thuộc về ta, ta sẽ báo ứng.”​
—— Romans 12:19​
Trước đêm Giáng sinh một ngày, bão táp không ngừng nghỉ trên biển rốt cuộc cũng lắng xuống.​
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu đường biển tiếp tục tắc nghẽn, đừng nói đến tiền tuyến, ngay cả nguồn cung cho toà tháp cũng xảy ra vấn đề. Mọi người ai nấy đều tất bật ngược xuôi, các công nhân hối hả vội vã, đọc to các con số, chuẩn bị những khâu cuối cùng cho chuyến tàu hàng sẽ đến vào đêm Giáng sinh.​
Cuộc sống của linh mục vẫn nhàm chán ổn định như thế, chỉ là gần đây anh không xuống tháp nữa. Ngược lại, thời gian anh sám hối trong tháp ngày một tăng lên. Có lẽ, điều anh làm đã vượt quá việc chỉ dẫn và khoan thứ cho chú cừu non lạc bên kia dải phân cách.​
Chu Trạch Khải định thần lại, bất tri bất giác nhận ra mình đã dừng ở một trang nào đó của cuốn Đệ Nhị Luật rất lâu. Mười điều răn của Moses, cái mà anh đã thuộc lòng từ tấm bé, nay đọc lại chỉ thấy nhạt như nước ốc. Một cảm giác kì dị lạ lùng dường như chia tách anh khỏi cuộc sống hai mươi năm đầu đời, khiến anh không thể trở lại bản thân vững vàng trước kia nữa.​
Đối với người trong sạch, vạn vật đều thanh khiết. Nhưng bây giờ thế giới trước mắt anh đã thay đổi: Anh nhìn tấm nhung rủ xuống cổng vòm, liền nghĩ đến làn da trần đàn hồi của lính đánh thuê trẻ tuổi; thấy hốc tường khảm nạm lưu ly, lại cứ ngỡ được gặp lại đôi mắt trong trẻo phẳng lặng ấy; thậm chí vốn nên chuyên tâm thưởng thức bánh mì baguette, anh lại khó lòng kiềm chế nhớ đến đêm duy nhất Sun đã cuồng loạn cưỡi lên người anh như thế nào, chứa lấy anh trọn vẹn…​
Chu Trạch Khải thống khổ nhíu mày, vội vàng lật sang trang khác, chất giấy sắc và cứng sượt qua ngón tay anh. Anh ngậm đầu ngón tay bị thương, cúi đầu nhìn vệt máu đỏ sẫm loang lổ trên giấy, trộn lẫn với chữ chì màu đen, xoắn lại thành những từ ngữ khó mà đọc hiểu.​
Đó là điều răn thứ mười một của anh.​
——​
Vào đêm Giáng sinh cùng ngày, đại sảnh trong tháp chật kín giáo chúng.​
Vị linh mục đến từ phương xa đã bước lên bục giảng, tại đây ông sẽ thuyết giáo về thắng lợi trong một ngày. Chu Trạch Khải khiêm tốn cho phép điều này. Đôi tay to lớn của vị linh mục đã bước sang tuổi trung niên bám chặt lấy lan can, âm thanh phát ra vang dội khắp đại sảnh phảng phất mùi trầm hương.​
“Hỡi các anh em của ta,” Ông dùng chất giọng mạnh mẽ, hùng hồn, lời lẽ đanh thép, “Các người đang trong một kiếp nạn, thưa quý vị, và đây là trừng phạt xứng đáng dành cho các người.”​
Cả đại sảnh xôn xao. Chu Trạch Khải bình tĩnh ngồi thẳng lưng lắng nghe.​
Ngay sau đó, vị linh mục trích dẫn thánh thư, bàn về sự vinh quang và cao quý của Chúa khi người chiến đấu vì lòng nhân đạo. Ông nói lên một sự thật, rằng sự thoả hiệp với cái ác của thế giới ngày nay đã đạt đến mức độ thói quen khó bỏ; ỷ vào lòng từ bi của Đức Chúa Trời, con người sẵn sàng vi phạm những điều cấm kị, làm ra những hành động đáng khinh thường. Và bằng chứng sắc bén nhất cho tất cả những điều trên là tình thế khó khăn của đất nước trên chiến trường: không một ai có thể phủ nhận rằng tác phong bỏ mặc mọi thứ như hiện giờ sẽ nuốt chửng tất cả mọi người, trước cả khi toàn thể tín đồ thành tâm sám hối.​
“Các người thấy đấy, đó là biểu hiện rõ ràng của cái ác,” Ngay sau đó, vị linh mục thay đổi chủ đề, ra sức vươn cánh tay mập mạp ra một góc đại sảnh, dường như muốn chộp mạnh lấy cái gì, “Hắn đẹp như ngôi sao Bethlehem, phát sáng rực rỡ như dục vọng, và cách ngươi rất gần. Giờ phút này, có lẽ hắn đang nhìn chằm chằm đỉnh đầu của ai đó trong số các người, răng nanh hắn cọ vào cổ ngươi…”​
Nghe đến đây, khi tất cả mọi người đều khó chịu xoa cổ, thì Chu Trạch Khải vẫn không nhúc nhích. Nội tâm anh chịu chấn động rất lớn, thống khổ hoà cùng đau đớn. Hình bóng Sun hiện lên trong tầm mắt, anh gần như cảm giác được đôi tay ấm áp mạnh mẽ kia bám vào cổ mình, eo bàn tay đè lấy động mạch cảnh, đột ngột siết chặt. Anh cảm thấy hít thở không thông, suýt nữa định đứng dậy rời đi ngay tức khắc.​
“... Hôm nay các người đã hiểu thế nào là tội lỗi,” Giọng linh mục vọng lại từ phía sau, những câu từ sắc bén bám chặt lấy anh không buông, “Chỉ mong các người day dứt và đền ơn trong suốt phần đời còn lại!”​
Chu Trạch Khải cơ hồ chạy mất dạng khỏi đại sảnh. Anh bình ổn lại nhịp thở ở chỗ rẽ cầu thang. Đối lập với tâm trạng dần trấn tĩnh là một thôi thúc mỗi lúc một mãnh liệt. Anh bỗng rất muốn gặp Sun, anh phải xác nhận lính đánh thuê tóc vàng kia không phải rắn độc trong vườn địa đàng; thậm chí, nếu như vì thế mà Sun cảm thấy dằn vặt và áy náy, anh sẽ gánh trách nhiệm của mình để giải tội.​
Anh bước ra khỏi toà tháp, lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại lời khuyên của vị linh mục trong sắc trời dần sẩm tối, cho đến khi trong sân không còn có xe tải chở hàng nào tiến vào nữa.​
“Thế là … hết?” Chu Trạch Khải kinh ngạc kéo một người lính nhảy xuống xe tải, người này tuy có hơi chật vật nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh và ung dung.​
“Vâng, thưa cha xứ,” Người lính kia nói, “Có thoả thuận đình chiến vào đêm trước đêm Giáng Sinh —— rốt cuộc cũng đợi được đến giờ phút này.”​
“... Tại sao biết?”​
Người lính nghi ngờ nhìn hắn, đắn đo rồi mới lên tiếng, “Con xin lỗi, thưa cha. Nếu cha muốn hỏi về những tù binh công sự kia, con nghe nói là, ban đầu không ai định đưa hội lính kia đến trại tù binh cả.”​
Chu Trạch Khải như bị sét đánh. Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình có thể bật khóc. Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc. Trong khi anh chẳng hề hay biết, Sun đã trở về đất liền. Sự thật vô tình này tới quá nhanh, làm anh đến sức lực để buồn cũng không có. Huống hồ, Sun vốn có cơ hội chạy trốn, mà tại sao hắn không làm như vậy, e rằng trên cõi đời này sẽ chẳng còn ai biết được nguyên do. Linh mục trẻ tuổi trầm mặc, anh không cam lòng. Lang thang trong doanh trại thật lâu, anh vẫn chưa tin rằng từ nay về sau sẽ không còn người chìa tay ra với anh từ thùng xe, dùng tên thật chào hỏi anh.​
“Cha xứ, trời ơi, cha xứ,” Có ai đó đánh thức anh khỏi cơn mộng mị và trạng thái chết lặng, “Đêm Giáng sinh vui vẻ. Ngài không biết con đã tìm ngài bao lâu đâu!”​
Anh xoay người lại, nhìn thẳng vào người nọ.​
“Con rất xin lỗi,” Người nọ nói tiếp, “Đêm rồi đáng ra phải cho ngài được nghỉ ngơi. Nhưng linh hồn của những người lính đã hi sinh cũng cần được yên nghỉ.”​
“Những chiếc quan tài gỗ cuối cùng đã được vận chuyển đến nghĩa trang công cộng. Điều chúng con cần bây giờ là những lời cầu nguyện chân thành của ngài.”​
——​
Trong một vài khoảnh khắc, Chu Trạch Khải cảm thấy mình đã được thánh thần soi sáng.​
Đức Chúa Trời xa xôi, khó mà biết được kia đã gửi gắm tia sáng từ ái vào đầu ngón tay anh. Anh đỡ một cái nắp quan tài, trầm giọng ngâm tụng bài điếu văn tiếng La tinh.​
“... Hỡi những kẻ ngủ trong bụi đất, hãy thức dậy, để cho người sống và những kẻ chịu khuất nhục nhìn thấy muôn đời.”​
Anh giống như vô ý vuốt ve bề mặt quan tài, che giấu huyền cơ trong đó vào dưới tấm áo choàng đen của mình.​
“Từ đáy vực thẳm; lạy Chúa, xin hãy để cho họ được yên giấc ngàn thu.”​
Phần nắp quan tài hơi nhô lên, nếu ai cẩn thận quan sát sẽ mau chóng phát hiện ra các đinh vít đã lỏng lẻo, ván quan tài có thể mở đóng được.​
“Ánh sáng vĩnh hằng sẽ chiếu rọi họ.”​
Trên tấm ván có những lỗ nhỏ để hô hấp, được khoan ra từ bên trong, đầu ngón tay linh mục miết nhẹ những chỗ có mùn cưa nổi lên.​
“Nguyện người bình an.”​
Linh mục khẽ thốt lên “Amen”, sau đó vẩy nước thánh lên bề mặt quan tài. Những giọt nước không có tiết tấu nhẹ nhàng rơi vào tấm ván sần sùi. Có tiếng gõ yếu ớt phát ra từ chiếc hộp nhỏ hẹp, khó mà cảm nhận được, như chỉ để cho người đàn ông trẻ đang kề sát bên quan tài nghe thấy.​
Có lẽ không còn ai khác biết được bí mật này. Cơ thể Chu Trạch Khải khẽ run rẩy dưới lớp thánh bào rộng rãi, anh vừa toát mồ hôi lạnh, lại vừa toát mồ hôi nóng. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn có một người sống nằm trong cỗ quan tài. Anh không biết người đó là ai, tại sao phải ẩn thân bằng cách này.​
Một ảo tưởng điên cuồng sinh ra trong tâm trí anh, nhanh chóng chạy dọc từ sống lưng đến khắp tứ chi. Anh thấy mình điên thật rồi. Không ai biết anh đã tuyệt vọng mà thành kính cầu nguyện trong lòng biết bao nhiêu lần, chỉ vì một vọng tưởng mà khi nói ra sẽ khiến người ta kinh ngạc tột độ.​
Những cỗ quan tài bị kéo lên bằng dây thừng, từng cỗ một được xếp ngay ngắn vào những cái hố đã được đào sẵn. Cuối cùng cũng đến cỗ quan tài trước mặt anh. Ngay trước khi rời đi, anh mượn động tác chỉnh lại cổ áo, tháo thánh giá trên cổ mình, nhanh chóng nhét vào cỗ quan tài.​
4.​
Tôn vinh Đức Chúa Trời ở nơi chí cao, và sự bình an trên trái đất dành cho những ai làm vui lòng Ngài.​
—— Luke 2:14​
Có một lí luận đặc thù thế này: Mỗi khi bạn đưa ra một quyết định trọng đại, bạn sẽ tách rời một phần của bản thân và chuyển sang một cuộc sống khác mà bạn phải sống.​
Chu Trạch Khải chạy băng băng trong bóng đêm mênh mang mịt mờ, như thể nghịch hướng mà đi cùng vô số thời không. Anh vin vào cớ mình đã làm mất cây thánh giá được lưu truyền hơn trăm năm, vội vã nhảy xuống xe con, lòng không mảy may do dự chạy thẳng về phía nghĩa trang công cộng. Không ai hiểu rõ ý định của linh mục với lần hành động điên cuồng này, ngay cả chính anh cũng không giải thích được. Bọn họ đều không biết rằng, tình yêu cũng có sức nặng như cái chết.​
Sẽ là hắn sao? Chu Trạch Khải tự vấn. Làm sao biết không phải? Còn có ai khác dám hành động táo bạo, lại có một ý chí mạnh mẽ và vận may tựa như được thần thánh ban tặng như vậy không? Sun, tên lính đánh thuê tóc vàng vừa đáng ghét vừa đáng yêu, kẻ xảo quyệt dám trốn ở tiền tuyến ăn ngỗng nướng, kẻ dám dây dưa với mình —— một linh mục của nước địch, tại sao lại không thể làm ra chuyện giấu thân trong quan tài? Nếu ở đây chỉ có một người xứng đáng với vinh quang liều lĩnh lại giảo hoạt kia, Chu Trạch Khải tuyệt đối dám kết luận kẻ đó là Sun.​
Tim anh đập như trống đánh, chân loạng choạng vọt vào nghĩa trang. Nơi đó đã sớm không còn bóng người. Những ụ đất mới lấp đã bị san bằng phẳng.​
Không. Chu Trạch Khải kêu lên trong tuyệt vọng. Linh mục trẻ tuổi ngã sõng soài trên mặt đất, móng tay cắm sâu vào lòng đất.​
Thượng đế, van cầu người phù hộ cho hắn. Chu Trạch Khải đào chỗ đất mới lấp lên, lớp đất thô ráp rắn chắc mài mòn da anh, những kẽ móng tay được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng giờ dính đầy nước bùn, nhưng anh mặc kệ hết thảy. Anh chỉ biết đào, khóc, cầu nguyện.​
Là chỗ này ư? Hay ở đâu khác? Chẳng lẽ mọi chuyện trước đó đều là ảo giác, là hoang tưởng anh tự tạo ra để xoa dịu bản thân mình?​
Thanh niên đau buồn đến mức không nhận ra chồng cỏ phía sao chuyển động lạ thường. Một thân hình thon dài khoẻ khoắn chậm rãi đi đến gần anh, xách người anh lên từ phía sau, gần như là nửa ôm nửa kéo để giúp anh đứng dậy.​
Chu Trạch Khải kinh ngạc quay đầu.​
Người yêu có đôi mắt xanh biếc trong veo như trẻ sơ sinh của anh, vẫn hoàn hảo vẹn nguyên đứng trước mặt anhnhư một kì tích. Sun điềm tĩnh nhưng xót xa nhìn anh chăm chú, từ từ xoè lòng bàn tay phải ra. Bên trong là một cây thánh giá cổ và trơn nhẵn.​
“Cảm ơn người, Chúa Cứu Thế của em.” Thanh niên tóc vàng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như nỉ non. Hắn đưa cây thánh giá về trước ngực Chu Trạch Khải, thắt chặt nút lại.​
Chu Trạch Khải dùng bàn tay coi như còn sạch sẽ nâng gáy Sun lên, hôn hắn say đắm. Từ nay về sau có lẽ anh không thể có được thời khắc vui sướng đến vậy nữa. Trong giây phút này, lòng anh chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm: Sun là món quà thượng đế ban ân, không thương hắn, tức là không tạ ân.​
“Điều hướng hàng hải hoạt động trở lại, nghĩa là sẽ luôn có tàu chở hàng đến từ các quốc gia khác,” Sun thầm thì, hôn nhẹ lên gò má vẫn còn vệt nước mắt của anh, “Em muốn đi thử vận may —— Ưm…”​
Chu Trạch Khải buông môi hắn ra, nhỏ giọng thở gấp, “Tôi yêu em,” anh nói, “Tôi yêu em.”​
Trong mắt Sun thoáng qua một chút kinh ngạc. “Em biết.” Một nụ hôn trấn an rơi xuống gương mặt Chu Trạch Khải.​
Dù Sun không giải thích, Chu Trạch Khải cũng biết hắn không còn thời gian ở bên mình nữa. Hắn phải rời khỏi đây trước khi tấm bình phong che chở tuyệt vời mang tên “bóng đêm” này tan biến, ẩn thân, sau đó chờ cơ hội chạy trốn. Mà mình cũng phải trở lại toà tháp trước khi dấy lên nghi ngờ.​
Vì thế anh ôm Sun thật chặt, như muốn khảm hắn vào máu thịt, rồi buông ra, mắt nhìn sâu vào thanh niên tóc vàng được bao phủ dưới ánh trăng sáng, phác hoạ đường nét của hắn vô số lần, anh muốn khắc ghi hình bóng hắn tựa kinh văn, để hắn vĩnh viễn không phai mờ trong lòng anh.​
Sun nhìn Chu Trạch Khải kéo giãn khoảng cách với mình, hắn biết thời khắc chia tay đã đến. Hắn cúi người hôn lên cây thánh giá trước ngực Chu Trạch Khải, mỉm cười phất tay, rồi bước đi đầu không ngoảnh lại.​
Trên bầu trời thuần một màu xanh lam sâu thẳm và yên bình, sóng lớn biển khơi nhấp nhô phía đằng xa mang một màu xanh đen trang trọng. Hình bóng thanh niên tóc vàng mỗi lúc một mờ đi trong đất trời mênh mang, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.​
Chu Trạch Khải không để bản thân đứng lặng quá lâu, anh xoay người trở về toà tháp.​
Nếu như họ có thể trở thành người yêu của nhau, anh sẽ hỏi tên Sun.​
Anh yêu hắn. Nhưng họ đã không cách nào gặp lại.​
——​
Gói hàng thuộc về linh mục đã được giao cho anh. Dòng chữ to ghi người nhận “Chu Trạch Khải” ở trên đó làm khó người đưa thư mãi, cuối cùng họ mới biết được đây là tên vị linh mục kính yêu của họ trước khi trở thành nhà truyền giáo.​
“Vậy xem ra đây là đồ người nhà gửi cho ngài?”​
Chu Trạch Khải nhìn nét chữ cứng cỏi mạnh mẽ trên giấy kraft, khẽ gật đầu một cái. Phần người gửi để trống. Anh mở phong thư nặng trĩu ra, phát hiện bên trong là một ngôi sao pha lê được chế tác tinh xảo.​
“Rất đẹp mắt,” Người đưa thư khen ngợi chân thành.​
Linh mục cầm ngôi sao trong suốt lấp lánh kia lên.​
“Trên cây thông Noel năm nay, sẽ có một ngôi sao rất đẹp.” Anh nói.​
5.​
Chỉ là, nếu ta đi về phía trước, người không có ở đó,​
Lùi về phía sau, cũng chẳng thể nhìn thấy người.​
Nhưng người đã biết con đường ta đi;​
Khi người rèn luyện ta, ta sẽ hoá thành vàng.​
—— Job 23: 8-10​
 

Bình luận bằng Facebook