Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Thiên Sứ] Mơ thấy Tây Sơn tuyết trong ngần

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 秋濑源

Link gốc:【高乔高】梦见西山晴雪

Edit: Nguyệt

-

0.

"Nếu như có một ngày tôi không thể xa cách nó thật lâu, tôi sẽ nhớ nhung nó đến mức nào, tôi sẽ mơ về nó vì nhớ ra sao và tôi cũng sẽ không dám mơ đến nó vì không dám nhớ về nó thế nào." - Trích "Tôi và đàn tế đất" tác giả Sử Thiết Sinh.

1.

Kiều Nhất Phàm vẫn nhớ như in ngày cậu tới trại huấn luyện Vi Thảo báo danh.

Cậu vượt qua vòng sơ tuyển online, một mình rời nhà, đi qua hơn một nửa địa giới Bắc Kinh từ vành đai số 4 phía Nam vào đến vành đai số 4 phía Bắc.

Bên dưới cầu Tứ Thông, ngày ngày, dòng xe cộ giờ cao điểm sáng phóng đi rồi biến mất theo những con đường cao thấp dọc ngang như rơi xuống Tây Sơn xanh ngắt, xáo động mây mù giữa núi rừng.

Nhất Phàm kéo vali hành lý đi đến bên cạnh hàng rào chắn, tay bấu lên hàng rào thép, dõi mắt nhìn ra ngoài qua những cái lỗ nhỏ do những người yêu thích chụp ảnh tạo ra. Tầm mắt cậu đảo quanh, nhìn một hồi lâu nhưng không thấy được gì.

Nhưng điều ấy cũng không ảnh hưởng được đến tâm trạng đang phơi phới của Nhất Phàm, bởi vì cậu sắp bắt đầu giấc mộng của cuộc đời.

Nhất Phàm lớn lên ở Bắc Kinh từ nhỏ, dường như yêu thích chiến đội Vi Thảo là một chuyện rất hiển nhiên. Cậu ngơ ngẩn hò reo khi Vi Thảo đoạt quán quân, ngơ ngẩn đăng ký tham gia trại huấn luyện của Vi Thảo rồi sau đó ngơ ngẩn đi tới nơi này.

Nhưng chí ít, hiện tại Nhất Phàm cảm thấy bản thân vô cùng tỉnh táo. Cậu nghiêm túc muốn trở thành một phần của chiến đội Vi Thảo, muốn đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp, muốn trở thành người mà bản thân mong muốn.

Cha mẹ không đi cùng cậu. Với chuyện Nhất Phàm gia nhập trại huấn luyện Vi Thảo, thay vì nói cha mẹ cậu không ủng hộ thì chính xác hơn là họ không quan tâm. Từ nhỏ Nhất Phàm đã quen như thế, ăn cơm một mình, ngủ một mình, tự chuẩn bị hành trang, rời khỏi căn nhà không một bóng người, đi tới một nơi chốn mới.

"Nhất Phàm, phải cố lên đấy!" Cậu khẽ nói rồi lại tự xấu hổ vì hành động ngốc nghếch của mình. Cậu nhìn ngó xung quanh rồi đi về phía lối ra của cầu vượt với vành tai hơi hồng hồng.

Cậu bước từng bước xuống cầu thang, Tây Sơn dần dần biến mất khỏi tầm nhìn mà mái vòm của nhà thi đấu Vi Thảo mãi vẫn chưa xuất hiện.

Là vì cậu đứng chưa đủ cao hay vì cậu còn cách quá xa?

Đều không phải.

Nhìn dãy Tây Sơn phía xa, cậu không cần đứng qua cao hay đến thật gần. Nhưng những lớp lớp tường bao chắn ngang giữa cậu và Vi Thảo lại là thứ tầm mắt không vượt qua nổi.

Là cậu đứng sai chỗ.

Nhưng ngày hôm đó Nhất Phàm không hề biết. Cậu kiêu ngạo khi được đội quán quân lựa chọn, tưởng rằng con đường phía trước sẽ thênh thang sáng sủa như mặt trời nhô lên từ phía sau dãy núi kia. Lòng cậu tràn ngập hy vọng, cậu đi tới với ý chí chiến đấu sục sôi, dựa vào đôi chân vượt qua bức tường cản lối. Nhưng thứ cậu có thể vượt qua chỉ là con đường dưới chân, còn sương mù của tương lai lại là thứ không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào.

2.

Trước của câu lạc bộ Vi Thảo.

Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn mái vòm lớn đầy khí thế, nhỏ giọng tấm tắc. Lọt vào tai lại không chỉ có riêng giọng cậu, Nhất Phàm giật mình ngoảnh lại liền bắt gặp một cặp mắt rụt rè mà hiền hòa.

"Anh Kiệt, chào bạn mới đi." Hai người trông có vẻ là cha mẹ đẩy vai cậu thiếu niên.

"Chào... chào cậu, tớ là Cao Anh Kiệt, đến tham gia trại huấn luyện..." Chủ nhân của đôi mắt ấy rụt rè cất tiếng, giọng càng về cuối càng nhỏ dần.

Kiều Nhất Phàm tò mò nhìn đối phương, mỉm cười trấn an, đáp lại bằng giọng hòa nhã: "Chào cậu, mình là Kiều Nhất Phàm. Mình cũng tới tham gia trại huấn luyện."

Thậm chí cậu còn chào hỏi cha mẹ Cao Anh Kiệt đôi câu. Dường như hai người họ rất lo cho Cao Anh Kiệt, sợ cậu với tính cách này sẽ bị người khác bắt nạt.

Kiều Nhất Phàm nói gặp nhau chính là có duyên, cháu sẽ giúp đỡ cậu ấy.

Nhất Phàm chỉ cao hơn Anh Kiệt một chút nhưng tính cách trưởng thành sớm hơn nên trông cũng có vẻ lớn hơn. Cậu cũng khiêm tốn, lễ phép, quả thực dễ khiến các bậc phụ huynh yên lòng.

"Vậy nhờ cháu nhé, có rảnh thì đến nhà cô chú ăn cơm." Cha mẹ Anh Kiệt tạm biệt hai thiếu niên, lên xe rời đi.

Hành lý của Anh Kiệt nhiều hơn Nhất Phàm khá nhiều, hai chiếc ba lô, một chiếc túi đeo chéo, thêm cả một chiếc vali. Kiều Nhất Phàm cố định một chiếc ba lô lên phần tay kéo vali của Anh Kiệt rồi lại đặt chiếc túi đeo chéo lên vali mình.

"Cảm ơn cậu." Anh Kiệt ngượng ngùng nhìn Nhất Phàm sắp xếp đồ đạc đâu ra đấy, gò má hơi đỏ lên.

"Đừng khách khí. Đi thôi." Nhất Phàm vỗ vai cậu, bước qua cổng lớn của câu lạc bộ Vi Thảo trước.

"Ừ!" Cao Anh Kiệt đáo một tiếng rồi đuổi theo, đi phía sau Kiều Nhất Phàm, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cậu bạn mới quen, trái tim còn thấp thỏm cuối cùng cũng bình tĩnh.

Lần đầu tiên Cao Anh Kiệt tới câu lạc bộ Vi Thảo, trong lòng thiếu niên còn đầy lo lắng, sợ sệt. Cậu sợ sẽ khiến cha mẹ thất vọng, sợ môi trường mới, sợ người lạ, sợ những lời chỉ dạy phê bình, cũng sợ cả những lời khích lệ, khen ngợi. Cậu sợ cô đơn, sợ không có ai để tâm sự, không có ai để nương tựa, sợ tương lai mà bản thân không thể biết trước.

Nhưng cậu gặp được Kiều Nhất Phàm. Thiếu niên chẳng lớn hơn cậu là bao ấy dương như rất tự tin vào tương lai và vô cùng bao dung với người nhút nhát như cậu. Cậu ấy cứ mỉm cười, đôi chân vững vàng bước vào một nơi chốn hoàn toàn mới mà không chút do dự, sợ hãi.

"Là một người có thể dựa vào". Ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu Cao Anh Kiệt một cách tự nhiên đến lạ kỳ.

Cậu vụng về đẩy vali, đuổi theo bóng lưng Kiều Nhất Phàm, đồng thời cảm thấy an tâm trước hình ảnh ấy. "Mình muốn trở thành một người như vậy", cậu thầm nghĩ.

Khi ấy, cả hai đều không biết rằng tương lai, trên sàn đấu Vinh Quang, sẽ có ngày thân phận giữa cả hai hoán đổi. Cậu trai bình tĩnh, đáng tin cậy như người anh lớn lúc này sẽ nắm chặt một chiếc dao găm, đuổi theo thiếu niên nhút nhát, ngượng ngùng kia nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể bắt kịp. Thiếu niên càng bay càng cao, càng bay càng xa, người anh lớn cứ chạy mãi chạy mãi, cuối cùng kiệt sức, bỏ đi.

Rồi sau đó nữa, thiếu niên bay tít lên đám mây cao lại gặp được người anh lớn đang chờ cậu phía trước, dao găm trong tay đã đổi thành thái đao.

Cuối cùng, chúng ta không ai phải đuổi theo ai nữa mà được ném lên cùng một đám mây.

"Rốt cuộc chúng ta cũng có thể cùng đứng trên một sân đấu."

"Nhưng mà tiếc thật đấy, chúng ta lại là đối thủ."

"Cố lên, đánh hết sức mình."

"Đương nhiên."

3.

Câu lạc bộ rất gần khu phức hợp công nghệ Trung Quan, mọi người thường xuyên đến đó liên hoan, tiệc tùng, xem phim.

Muốn qua vành đai số 4 đều phải đi qua cầu Tứ Phương. Các cậu vốn không biết cây cầu vượt này còn có tên nhưng các tiền bối đều gọi vậy nên đám người mới cũng cứ thế gọi theo.

Chẳng mấy khi có dịp nghỉ ngơi, thiếu niên thiếu nữ trong trại huấn luyện ùa ra khỏi câu lạc bộ, chạy lên cầu Tứ Phương như cá vượt bờ kè. Bọn họ ngầm coi Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm như người dẫn đầu. Trong số những thành viên trại huấn luyện vào cùng đợt, Cao Anh Kiệt luôn đứng đầu, Kiều Nhất Phàm dao động trong khoảng vị trí từ thứ hai đến thứ năm nhưng Cao Anh Kiệt lúc nào cũng nghe cậu nên thành viên trại huấn luyện cũng nghe cậu luôn.

Nhưng Kiều Nhất Phàm quá dễ tính, gần như ai trong trại huấn luyện nói gì cậu cũng nghe. Kết quả là trại huấn luyện đợt này giống như một mớ hỗn độn ấy vậy mà mối quan hệ giữa các thiếu niên lại rất thân thiết.

Có người chỉ vào dãy núi phía xa hỏi đó là núi gì.

Người sống ở Hải Điến liền đáp đó là Tây Sơn.

"Tây Sơn? Chưa nghe bao giờ luôn?"

"Hương Sơn, Ngọc Tuyền chắc cũng phải nghe rồi chứ? Đều thuộc dãy Tây Sơn cả đấy."

"Ồ ồ, Hương Sơn lá đỏ, biết biết. Hay lần sau cùng tới đó đi?"

"Muốn ngắm lá đỏ hả? Lúc đó trại huấn luyện cũng kết thúc rồi, không biết có được ở lại không nữa."

"Chắc Anh Kiệt sẽ được ở lại nhỉ? Đến lúc đó bao bọn tôi vé vào cửa nhé, ha ha..."

Cao Anh Kiệt sợ nhất là bị cả một đám người vây quanh nói chuyện. Cậu trốn ra sau lưng Kiều Nhất Phàm, "ừ" bừa một tiếng rồi bước vội xuống cầu vượt. Khoảnh khắc quay người, cậu không kìm được nghiêng đầu nhìn dãy núi xanh rì chập chùng phía xa.

"Lần sau cùng đi nhé?" Kiều Nhất Phàm nhỏ giọng hỏi.

"Ừ." Cao Anh Kiệt gật đầu. Chỉ Kiều Nhất Phàm cậu mới nghiêm túc nhận lời.

Cuối kỳ nghỉ hè, Nhất Phàm giành được vị trí cuối cùng vào đội dự bị. Đương nhiên, Cao Anh Kiệt chính là vị trí đầu tiên.

Khi trước nói muốn cùng những người cùng kỳ huấn luyện tới Hương Sơn cuối cùng cũng không thực hiện được. Thậm chí còn không đợi được đến khi từng tầng rừng nhuộm đẫm sắc thu, mọi người đã dần cắt đứt liên lạc.

Có người trở lại trường tiếp tục việc học, có người sang trại huấn luyện khác thử sức, thậm chí có người nhà có đất vườn phải về phụ gia đình trồng trọt. Mỗi người rẽ một hướng, đi trên những con đường khác nhau.

Nhất Phàm mới vào đội dự bị đã phải chịu đả kích tương đương với việc từ trên thiên đường bị đánh văng xuống mặt đất. Cậu không phải "đầu voi" nhưng lại thành "đuôi chuột". Mới hôm trước, cậu còn vui vẻ vì bản thân đạt chuẩn vượt qua khảo sát, sang hôm sau, cậu đã bị thành tích huấn luyện nội đội tát thẳng vào mặt.

Mình không phải thiên tài. Kiều Nhất Phàm đã nhận thức được điều này từ sớm.

Cậu vẫn luôn chăm chỉ để tiến về phía trước. Nhưng những người vào được đội dự bị, có ai không chăm chỉ chứ?

Cậu chỉ có thể càng cố gắng, càng nỗ lực hơn.

Ở Vi Thảo, Anh Kiệt càng ngày càng đứng vững còn Nhất Phàm lại dần dần bị mài mòn hết những tự tin, sắc bén từng có. Quá trình ấy dường nwh diễn ra rất dễ dàng bởi cậu vốn là một người hiền hòa.

Tuy hiền hòa nhưng cậu vẫn cứng cỏi.

Lá phong đỏ ở Hương Sơn đã rụng. Nhất Phàm và Anh Kiệt đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện đi ngắm lá thu. Ngày ngày, hai cậu huấn luyện, ăn cơm, đi ngủ, tự luyện tập thêm, trải qua một cuộc sống có phần đơn điệu. Anh Kiệt cố gắng để bản thân xứng đáng trở thành người nối nghiệp của đội trưởng, Nhất Phàm lại cố gắng để không bị chiến đội gạt bỏ, mỗi người mỗi mục tiêu, vậy nên cũng không cảm thấy nhàm chán.

Thế nhưng đôi lúc Anh Kiệt sẽ nghe được tiếng động khi Nhất Phàm trằn trọc trên giường. Cậu có thể cảm giác được rằng Nhất Phàm đã cố gắng khẽ khàng lắm rồi nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng, dù chỉ là tiếng vải dệt ma sát lên nhau cũng đủ đánh thức người khác.

Hôm sau, cả hai sẽ rời giường với đôi mắt thâm quầng, bị Liễu Phi trêu ghẹo có phải ban đêm lén lút làm chuyện xấu không.

Hai cậu đều không giỏi tranh cãi, mới bị Liễu Phi nói mấy câu mà mặt cả hai đã đỏ ửng hết lên. Nhất Phàm cảm thấy tại mình gây ồn đến Anh Kiệt, cứ đứng xin lỗi cậu mãi. Anh Kiệt lại nói là do cậu tự mất ngủ. Cuối cùng đôi bên đều áy náy, lén đặt trà sữa cho đối phương để xin lỗi, kết quả đồ uống lại được đưa đến bởi cùng một người giao hàng.

Hai cậu người trước người sau chạy xuống tầng nhận đồ, bị anh trai giao hàng mắng là đám ngốc không biết ghép đơn để áp dụng được phiếu giảm giá cao nhất.

Thời tiết từ từ chuyển lạnh, một hôm nọ, đội trưởng vào phòng huấn luyện của đội dự bị, giao cho các cậu nhiệm vụ tới máy chủ mới giết một người tên Quân Mạc Tiếu.

Thời gian hơn ba tháng ở trong đội dự bị của Vi Thảo khiến Kiều Nhất Phàm thấy rõ tương lai của mình ở đây. Nói ngắn gọn là cậu không có tương lai nào hết.

Mà từ ngày bước vào máy chủ mười ấy, Nhất Phàm thấy được một con đường khác sau màn sương mù.

Một con đường nối thẳng lên mây cao.

Anh Kiệt đi trên đường lớn thênh thang. Nhất Phàm lại theo quái nhân mang tên Quân Mạc Tiếu xông ra từ bụi bặm, một đường chọc thủng trời cao.

4.

Buổi tối kết thúc phần đấu Tân binh khiêu chiến của Ngôi Sao Tụ Hội.

Anh Kiệt cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi không biết bao nhiêu lần. Cậu muốn hỏi Nhất Phàm luyện Quỷ kiếm sĩ, muốn hỏi vì sao cậu lại khiêu chiến Lý Hiên.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không dám hỏi.

Thực ra cậu có để ý thấy dạo gần đây Nhất Phàm bận rộn hơn hẳn và thường làm mọi chuyện một mình. Dường như giữa hai cậu không còn là mối quan hệ không giấu giếm nhau điều gì như khi còn trong trại huấn luyện.

Anh Kiệt là người dễ ngại, cậu có cách thức quan tâm của riêng mình. Cậu sẽ không nhắc tới, cũng không truy hỏi.

Cậu rúc mình trong chăn, trộm nhìn Nhất Phàm qua vành mũ của gối ôm hình Tu Lỗ Lỗ.

Nhất Phàm đang ngồi xếp bằng trên giường, tay giữ máy tính đầu chụp tai nghe, xem re-play trận đấu của Phùng Sơn Quỷ Khấp.

Anh Kiệt bất chợt nhớ tới lần đầu tiên cậu gặp Nhất Phàm. Nhất Phàm xách bớt hành lý giúp cậu, ánh mắt kiên định và bước chân vững chãi xua tan cảm giác mờ mịt và bất an trong lòng Anh Kiệt, dẫn cậu bước qua cánh cổng lớn của Vi Thảo.

Về sau, quen nhau lâu hơn, cùng trải qua rất nhiều đêm mất ngủ, Anh Kiệt phát hiện thực ra Nhất Phàm cũng sẽ hoang mang, cũng sẽ sợ hãi nhưng cậu ấy vẫn đứng vững trong những thời điểm bấp bênh, thất bại nhất.

Hiện giờ cũng vậy. Nếu là cậu, chắc chắn lúc này cậu sẽ không muốn nhìn thấy Phùng Sơn Quỷ Khấp dù chỉ một giây - Cao Anh Kiệt thầm nghĩ - Nhưng Nhất Phàm lại làm được.

Thực ra Anh Kiệt vẫn cảm thấy Nhất Phàm giỏi hơn cậu rất nhiều. Cậu có hai mục tiêu để truy đuổi, một là đội trưởng, mục tiêu còn lại chính là Nhất Phàm. Đội trưởng là lá cờ đỏ ở vạch đích còn Nhất Phàm là ngọn đèn dẫn lối cậu tiến lên.

Kiều Nhất Phàm duỗi eo, nhận ra Cao Anh Kiệt đang nhìn mình. "Sao vậy?" Cậu hỏi.

Anh Kiệt nắm chặt bàn tay bé xíu của Tu Lỗ Lỗ, im lặng vài giây rồi mới đáp: "Tớ đang nghĩ... Nghĩ xem liệu chúng ta có thể cùng tới Hương Sơn chơi trong kỳ nghỉ đông không?"

Kiều Nhất Phàm giật mình, cậu cười đáp: "Được mà. Mình nghe nói tuyết trắng ở Tây Sơn nổi tiếng lắm, vẫn muốn đi xem mãi."

Cậu hiểu, có lẽ Anh Kiệt muốn hỏi cậu sao vẫn có thể xem re-play trận đấu của Lý Hiên, sao có thể chịu đựng được đả kích như thế.

Bởi vì, một đám lửa gặp được giữa đêm đen, dù có chập chờn leo lét, dù ám khói cay mắt nhưng chừng ấy là đủ rồi, đủ để hong khô giọt nước mắt yếu đuối của cậu, đủ để thắp sáng con đường tương lai.

Đó là điều Diệp Tu đã cho Nhất Phàm.

Cũng là điều Nhất Phàm mang đến cho Cao Anh Kiệt.

5.

Cả mùa đông, Bắc Kinh không hề có tuyết rơi.

Hai cậu đi dạo vòng quanh, cuối cùng tìm được tấm bia đá khắc chữ "Tây Sơn tuyết trong" khuất giữa những cây tùng cây bách.

"Không được ngắm cả lá đỏ lẫn tuyết trắng, tiếc thật đấy." Nhất Phàm ngồi xuống ở bên cạnh tảng đá.

"Chỗ này cũng gần mà, thu đông sang năm vẫn có thể tới." Anh Kiệt an ủi.

Nhất Phàm chỉ cười cười, không đáp. Mùa thu, mùa đông năm sau cậu vẫn còn ở đây ư?

Hai người im lặng hồi lâu. Ngày tuyết không rơi, rất hiếm ai tìm tới tấm bia đá "Tây Sơn tình tuyết". Núi rừng mùa đông yên tĩnh biết bao, không có côn trùng lích rích, không có chim hót líu lo, không có động tĩnh của cỏ cây sinh trưởng, chỉ có tiếng gió núi thổi qua cành tùng bách nghe loạt soạt, rì rào.

Ánh mặt trời rơi trên mặt đất những những đốm tàn nhang, hết biến to, thu nhỏ rồi lại đan vào nhau theo lá tùng chầm chậm lay động. Lá rụng bị gió thổi bay mà trông như bị tia nắng lật tung.

"Ừ... Nhưng ít nhất thấy được "tình"." Nhất Phàm nói.

Nghe thấy câu nói ấy, Anh Kiệt giật mình. Tầm mắt cậu bất chợt đụng phải tầm mắt Nhất Phàm. Cậu cảm thấy ánh mắt Nhất Phàm có chút gì giống như ánh trăng, tuy không thể tự mình tỏa sáng nhưng lại có thể phản xạ ánh mặt trời thành ánh sáng dịu dàng.

Anh Kiệt chợt hiếu hóa ra Nhất Phàm là sự tồn tại như vậy đối với cậu.

Nhất thời, cậu cảm thấy thính giác mình trở nên mơ hồ, không phân biệt được rõ ấy là chữ tình nào. À không, hai chữ đó vốn phát âm giống nhau mà*.

* Chữ "tình" (晴) trong cụm "Tây Sơn tình tuyết" có nghĩa là trong trẻo. Kiều Nhất Phàm cũng nói chữ "tình" này.

Cao Anh Kiệt hiểu thành chữ "tình" (情) có nghĩa là tình cảm.

"Nhất Phàm, tớ..." Anh Kiệt vừa mở lời, một tràng huyên náo đột ngột xé tan sự tĩnh lặng.

"Các bạn học sinh, nơi này chính là một trong tám cảnh đẹp của Yên Kinh - Tây Sơn tuyết trong. Tại nơi này, hoàng đế Càn Long đã đề hai câu thơ..." Giọng của cô giáo vang lên qua loa, át đi tiếng các bạn học sinh đang nhốn nháo tranh cãi, lẫn theo cả tiếng rè rè của thiết bị khuếch đại âm thanh.

Kiều Nhất Phàm đứng dậy: "Đi thôi." Cậu vỗ vai Cao Anh Kiệt, đi xuống núi trước.

"... Ừ." Cao Anh Kiệt đáp lại, chầm chậm đuổi theo, đi ở bên phải phía sau Kiều Nhất Phàm, khung cảnh hệt như lần đầu gặp nhau. Chỉ là bóng dáng người anh trai gần ngay trước mặt khi ấy giờ dường như có chút xa xôi, mơ hồ.

Cậu chớp mắt mấy lần, đi tới bên cạnh Nhất Phàm, bước song song với cậu ấy.

Anh Kiệt quấn lại khăn quàng cổ đang đeo, cảm giác hình như trời lạnh hơn một chút.

6.

Sau khi kỳ chuyển nhượng mùa đông kết thúc vào tháng 12 năm ngoái, mặc dù đội chủ lực của Vi Thảo không thay đổi nhiều nhưng đội hình tuyến dưới vẫn có sự thay đổi nhân sự. Tóm lại, trong ký túc xá có vài căn phòng trống.

Câu lạc bộ phân cho Anh Kiệt một gian phòng đơn, thể hiện sự đãi ngộ tốt hơn dành cho cậu. Còn Kiều Nhất Phàm cũng bởi thế mà một mình ở một phòng chỉ là một kết quả được kéo theo.

Hai phòng không xa nhau lắm, tuy không nằm liền kề nhưng chí ít vẫn cùng một tầng. Theo lý thuyết, mọi người đều thích ở một mình một phòng vì rộng rãi, thoải mái nhưng sau khi chuyển phòng, Anh Kiệt cảm thấy cậu càng khó vào giấc ngủ hơn.

Thỉnh thoảng tới phòng trà lúc giữa đêm để lấy nước uống, đi ngang qua phòng Nhất Phàm, cậu thấy có ánh sáng từ trong phòng lọt ra. Sau khi do dự hồi lâu, cậu ghé tới, nghe động tĩnh bên trong. Là tiếng gõ bàn phím lách cách, tiết tấu gõ này khả năng cao là chơi Vinh Quang.

Anh Kiệt biết không phải Nhất Phàm đang khắc khổ huấn luyện mà cậu chỉ đang tìm một con đường khác, ví dụ như luyện tập trận quỷ. Cuối tháng sáu, nếu câu lạc bộ Vi Thảo không ký hợp đồng tiếp với Nhất Phàm, chắc chắn cậu ấy sẽ phải rời đi.

Với địa vị của Anh Kiệt tại Vi Thảo, nếu cậu nhất quyết muốn, có lẽ cậu sẽ có thể giữ được Nhất Phàm ở lại. Nhưng chung quy, cậu không phải kiểu người sẽ làm những chuyện như thế. Huống hồ, giữ cậu ấy lại chưa chắc đã là chuyện tốt. Chẳng lẽ chỉ vì giữ Nhất Phàm ở bên cạnh mình, ở lại Vi Thảo không coi trọng cậu ấy mà ép cậu ấy phải ngồi ghế lạnh một hay thậm chí vài năm hay sao? Anh Kiệt thật lòng hy vọng sẽ có chiến đội khác nhìn thấy được năng lực của Nhất Phàm và mời cậu ấy gia nhập sau khi chấm dứt hợp đồng tại đây.

Cậu chỉ hận mình không thể ở bên cạnh cậu ấy, cùng cậu vượt qua những đêm dài tịch mịch, hận bản thân không có dũng khí gõ cửa bước vào.

Cậu tựa người lên vách tường cạnh cửa, chầm chậm trượt lưng xuống, ngồi bệt trên đất. Cậu mơ hồ nghe được trong phòng ngoài tiếng gõ phím còn có cả tiếng nói chuyện.

Hóa ra Kiều Nhất Phàm không lên game một mình. Bên kia đường dây mạng còn có người đồng hành với cậu ấy... Thật tốt quá. Có lẽ người ấy có liên quan đến ý định tương lai của Nhất Phàm? Cậu ấy đã có hướng đi rồi?

Vốn nên mừng cho Nhất Phàm nhưng không hiểu sao Anh Kiệt lại thấy chạnh lòng.

Ban ngày, cậu và Nhất Phàm vẫn như hình với bóng trong mắt người khác, vẫn là đôi bạn thân không giấu nhau điều gì nhưng thực tế, Anh Kiệt nhận ra hiện tại cậu biết quá ít về Nhất Phàm. Thời gian trôi qua từng ngày, không có câu lạc bộ nào chìa cành ô-liu ra với Kiều Nhất Phàm, thái độ phía Vi Thảo cũng rất thờ ơ.

Anh Kiệt thì lo lắng nhưng Nhất Phàm lại cứ bình tĩnh như thường.

"Cậu... Cậu có dự tính gì không?" Anh Kiệt đã nghẹn câu hỏi này trong họng suốt một tháng, rốt cuộc đến ngày Nhất Phàm rời khỏi Vi Thảo, nhìn cậu thu dọn hành lý, Anh Kiệt mới dám hỏi ra.

"Mình ấy hả?" Kiều Nhất Phàm mỉm cười, "Tới tiệm net xem thử trước."

"Tiệm net?" Anh Kiệt ngơ ngác nhắc lại, tưởng mình nghe nhầm.

"Tới một nơi tiếp tục huấn luyện, cải thiện bản thân." Kiều Nhất Phàm đã dọn hết đồ vào vali, động tác nhanh nhẹn là một phần nhưng đồ đạc chẳng có bao nhiêu cũng là một phần nguyên nhân.

"Yên tâm, mình sẽ trở về." Cậu nói với Anh Kiệt, "Chỉ có điều, sợ rằng đến khi ấy chúng ta không còn là đồng đội nữa. Tiếc thật đấy, cuối cùng vẫn không có cơ hội sóng vai chiến đấu cùng cậu."

"Không sao, chúng ta vẫn là bạn bè mà!" Cao Anh Kiệt miễn cưỡng mỉm cười.

"Đúng vậy." Kiều Nhất Phàm cũng cười.

"Tớ tiễn cậu nhé?"

"Được."

Hai thiếu niên cùng rời câu lạc bộ, chỉ là sau khi ra khỏi cổng lớn, một người lên xe, một người vẫn đứng lại, vẫy tay chào nhau, từ nay về sau bước lên con đường riêng của mỗi người.

7.

"... Chúng ta còn cùng tới Hương Sơn không?"

Thiếu niên ở lại nhai nát câu hỏi ấy rồi nuốt vào bụng.

Nhất Phàm ngồi trên chiếc xe chạy về phía Nam, nghiêng đầu nhìn bóng dáng Anh Kiệt đứng lặng im trước cổng Vi Thảo mãi đến khi chiếc xe đi ngã rẽ, chiếc mái vòm lớn của câu lạc bộ cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Radio trên xe đang phát chương trình đọc truyện.

"... Vì khu vườn này, tôi thường biết ơn số mệnh mình. Thậm chí, hiện tại tôi có thể thấy rất rõ nếu như có một ngày tôi không thể xa cách nó thật lâu, tôi sẽ nhớ nhung nó đến mức nào, tôi sẽ mơ về nó vì nhớ ra sao và tôi cũng sẽ không dám mơ đến nó vì không dám nhớ về nó thế nào."

Chiếc xe băng qua con đường phía Bắc khu phức hợp công nghệ Trung Quan và nút giao đường vành đai 4, cầu Tứ Phương và núi non Tây Sơn trùng điệp xanh rì ngày hạ chợt xuất hiện trong tầm mắt hành khách rồi biến mất. Kiều Nhất Phàm giật mình tưởng mình đang cầm vô lăng, lái một chiếc xe chở đầy những giấc mộng cũ và nhưng hy vọng mới, hối hả hòa vào dòng xe cộ bất tận của Bắc Kinh, rời khỏi Vi Thảo, rời khỏi Hải Điến, rời khỏi Bắc Kinh, cuối cùng lặn sâu xuống làn nước Tây Hồ tĩnh lặng.

END

Có đôi khi, tôi sẽ mơ thấy Tây Sơn tuyết trong ngần.

---------------------------

Câu hỏi: Cao Anh Kiệt hình dung mục tiêu truy đuổi của mình là gì?
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Câu hỏi: Cao Anh Kiệt hình dung mục tiêu truy đuổi của mình là gì?
Trả lời: Là một người có thể dựa vào. 🤔
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3

Bình luận bằng Facebook