- Bình luận
- 48
- Số lượt thích
- 167
- Fan não tàn của
- Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
Tác giả: Autumn_Rain
Edit: TsunaX
Beta: Hạ Vũ Tri Thu/Zinxiah
Tóm tắt: Có người muốn trường sinh, duy Diệp Tu chỉ muốn sống lâu hơn mà thôi. Dẫu vậy, ngay cả cảm giác sợ chết cũng không thể cản Diệp Tu khiến cho từng giây phút cuối cùng trở nên thật ý nghĩa. Một hiệu ứng gợn sóng thay đổi tương lai của toàn Vinh Quang.
Không một ai sẵn sàng để đón nhận hậu quả từ sự quyết tâm của Diệp Tu.
_______________________________
Không chữa được.
Khi Diệp Tu nhận được kết quả chẩn đoán về căn bệnh của mình, ngoài mặt anh chẳng phản ứng gì cả. Mặt anh thờ ơ đến mức bác sĩ phải cau mày, cân nhắc xem ông có nên nhắc lại hay không thì Diệp Tu chỉ bâng quơ hỏi: "Tôi còn sống được bao lâu nữa?"
"Miễn là cậu sống một lối sống lành mạnh, uống thuốc, tiếp nhận điều trị và liệu pháp — thì lâu lắm." Bác sĩ trả lời, hơi bất ngờ trước sự thiếu phản ứng của Diệp Tu. Ông đã quá quen với những phản ứng kháng cự và phủ nhận theo bản năng, thậm chí đến mức phát rồ của bệnh nhân, nhưng cậu thanh niên này chỉ điềm tĩnh tiếp nhận nó với cái tâm vững như thép. "Cậu đừng mất hy vọng, có rất nhiều trường hợp bệnh nhân sống lâu hơn dự định nhờ các cuộc nghiên cứu rộng rãi và phương pháp điều trị tiên tiến."
"Biết rồi." Diệp Tu gật đầu, thản nhiên y như nãy giờ hai người đang nói về thời tiết. Bác sĩ cho anh một cái nhìn lo lắng, chỉ có mỗi tiếng tích, tích, tích của cái đồng hồ trong phòng là phá tan sự im lặng ngột ngạt.
"...Cậu có muốn gọi cho ai đó không?" Bác sĩ ân cần hỏi, biết rõ Diệp Tu tới đây một mình.
Tay anh hơi siết lại, ánh mắt vô hồn lia về phía kết quả kiểm tra chết tiệt của bản thân, khẽ đáp:
"Không."
Diệp Tu muốn gọi cho rất nhiều người, nhưng anh không nghĩ rằng lúc này bản thân đủ vững vàng để đối mặt với ai hết.
_______________________________
Mùa 6 khép lại với Lam Vũ là quán quân. Lại một năm nữa Gia Thế để vuột mất chiếc vương miện của mình, lại một năm nữa anh bị quy trách nhiệm lên người.
Diệp Tu chẳng hề mù tí nào trước những thứ đang diễn ra xung quanh — những thứ đang diễn ra với chính anh. Mặc cho Gia Thế muốn nghĩ thế nào, trong đầu anh không phải chỉ có mỗi Vinh quang. Anh vẫn luôn chú ý, luôn để tâm nhiều hơn mọi người nghĩ. Chỉ mới mấy năm trước thôi, anh đã cho rằng bản thân sẽ ở lại Gia Thế cho đến khi anh lựa chọn giải nghệ. Giờ đây, giải nghệ đã không còn là sự lựa chọn của anh nữa trên nhiều phương diện. Thời gian của anh đang cạn dần theo mọi mặt.
Mùa tới anh nhất định phải làm được.
_______________________________
"Sao anh lại không nói với em?"
Cánh cửa khép lại, Diệp Tu quay sang nhìn Tô Mộc Tranh, cảm thấy có lỗi vì nhiều nguyên nhân. Anh không phải tuýp người hay để ý đến cảm xúc của bản thân, nhưng thời hạn cho cái chết của chính mình buộc anh hãy bớt lý trí lại và trở nên tình cảm hơn.
"Vì anh không muốn làm em lo lắng." Diệp Tu nhẹ nhàng trả lời, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của cô.
"Em lo lắng thì sao chứ? Tại sao—" Tô Mộc Tranh lẩm bẩm, giằng co giữa đau đớn và tức giận. "Tại sao anh lại cố trải qua chuyện này một mình?"
Anh không ̣trả lời, nhưng cổ họng Tô Mộc Tranh nghẹn lại khi cô như nhìn được sự đau đớn, sợ hãi hoặc phủ nhận trong đôi mắt anh. Rời xa những ánh nhìn hoài nghi, những cặp mắt khinh thường và những lời châm chọc cay nghiệt, chỉ khi ở bên những người mà anh cảm thấy an tâm, đây là một trong số ít lần Diệp Tu bộc lộ cảm xúc của mình.
"Ổng đã ở đây ngay từ đầu rồi... bộ mày không nghĩ vậy là lỗi thời hả?"
"Tao thấy thật vô trách nhiệm khi không chịu thích nghi với thời đại. Tao tôn trọng lý tưởng và quyết định của ổng, nhưng..."
"Mày trách người khác coi thường chúng ta trong khi Gia Thế như thế này mà được à?"
“Tao cầu cho ổng bận tâm hơn tới việc người ngoài nhìn chúng ta như thế nào....”
"Đừng."
Diệp Tu chớp mắt, gạt đi những ký ức không vui khi Tô Mộc Tranh giang tay ôm lấy anh, giọng đanh nhưng khàn.
"Đừng rời đi— khỏi em. Bất kể có chuyện gì xảy ra, hãy cho em sát cánh bên anh."
Đừng bỏ em lại.
"...Được."
Anh sẽ không.
_______________________________
Phớt lờ mấy ánh mắt ngơ ngác, Diệp Tu che miệng bằng nắm đấm vội vã lao vào phòng, tựa cửa trượt xuống. Phổi anh căng tới mức điếng người, đối với anh hít thở thôi cũng vô cùng khó khăn, tiếng thở dần trở nên khò khè. Với cánh tay run rẩy, anh với lấy thuốc ra uống và tựa đầu dựa cửa khi nó phát huy tác dụng.
"Diệp Thu...?"
Có tiếng gõ cửa khe khẽ và anh cố sức — nhiều hơn bản thân muốn — di chuyển để Tô Mộc Tranh mở được cửa. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng khi bước vào phòng. Đối với cô, lo lắng là chuyện thường lệ, nhưng anh lại chẳng thể làm gì được..
"Anh ổn."
Anh cũng chẳng thể làm gì được với cái phản ứng tự động này, thứ đã ăn sâu vào dây thanh quản mình vì bản thân không thích được người khác lo lắng. Tuy nhiên, anh không khỏi chú ý rằng việc các triệu chứng dần tệ hơn chỉ sau một năm chẩn đoán là một điều vô cùng quan ngại. Lẽ ra phải thêm một năm nữa các triệu chứng mới tiến triển tới mức này.
Mơ mộng hão huyền khiến anh hy vọng rằng mình nên che giấu tình trạng của bản thân càng lâu càng tốt. Hiện thực lại nhắc nhở anh rằng nếu anh đặt hy vọng vào cái thứ mơ mộng hão huyền đó thì nó sẽ chỉ làm tổn thương người khác về lâu dài mà thôi. Có thể anh nổi tiếng là một người đa diện, khó đoán, không hạn cuối và là bậc thầy chiến thuật tâm bẩn, nhưng sau tất cả anh là người trung thành, hiếu thảo và tốt bụng.
Tối hôm đó, anh cân nhắc làm sao để mở lời rồi quyết định gửi một tin nhắn đơn giản.
Nhất Diệp Chi Thu: Nè em tới đây được không.
Diệp Thu: Chi vậy?
Nhất Diệp Chi Thu: Anh có chuyện cần nói với em.
Và anh cũng không phải là loại con cái hay anh trai tàn nhẫn tới mức che giấu gia đình nếu có chuyện gì đó đột ngột xảy ra.
_______________________________
"Đồ ngốc—!" Diệp Thu đập tay xuống bàn. Mấy cái cốc trên bàn rung lên trong khi Diệp Thu hít một hơi thật sâu để cố gắng bình tĩnh lại, rồi để thất bại khi hắn nhìn vào mặt của Diệp Tu lần nữa. "Tại sao lại—?"
Hắn khẽ rít lên, chẳng thể nói hết câu, nhưng khi thấy Diệp Tu bắt đầu lên tiếng, hắn ngay lập tức cắt ngang.
"Không."
"Anh—"
"Không. Anh đừng có hòng dùng lý do lý trấu để cho xong chuyện. Nếu anh có gan nói bất kỳ chữ nào để mọi thứ nghe có vẻ có lý, em sẽ không tha cho anh đâu."
Diệp Tu lập tức ngậm miệng lại, tự hỏi tốt hơn hết là anh không nói một lời nào hay là gửi cái email cho rồi. Đây là cuộc trò chuyện căng thẳng nhất mà anh từng có tại một quán cà phê. Anh lặng lẽ nhấp một ngụm trà trong khi Diệp Thu ấn tay lên trán.
"Sao anh không nói cho em biết?" Diệp Thu chất vấn, mím chặt môi trong cơn giận và đau khổ. "Nếu anh nói em biết sớm hơn thì chúng ta đã có thể—"
"Không có thuốc chữa." Diệp Tu ngắt lời, hơi áy náy khi Diệp Thu sững người, mọi dấu hiệu của cơn giận tan biến để lại sự đau khổ khôn cùng. "Anh chỉ có thể kéo dài nó."
"... Vậy tại sao anh lại không kéo dài nó? Em không tài nào hiểu được — anh có thể quay lại khi anh khỏe hơn mà. Cớ gì anh lại phải ép mình?" Diệp Thu hỏi, tay siết chặt cốc cà phê. "Anh nghỉ ngơi đi được không?"
Đã lâu rồi kể từ lần cuối hắn gặp Diệp Tu, nhưng lúc đó anh không có vẻ mệt mỏi như vậy. Dù Diệp Tu có cố gạt nó sang một bên thì hắn vẫn rất rõ anh không hề ổn như bề ngoài.
Sao đội của ảnh còn chưa cho ảnh nghỉ phép nữa? Là do anh trai hắn là một thằng cứng đầu hay còn điều gì khác đằng sau những chuyện Diệp Tu đã kể với hắn? Diệp Thu nhíu chặt mày.
"Chuyện không dễ như vậy. Một khi rời đi, anh sẽ đi luôn. Xét trong eSport anh được coi là lớn tuổi rồi." Diệp Tu trả lời thản nhiên, thậm chí còn cả gan để làm cho nó nghe có vẻ hợp lý.
Câu "Chỉ là game thôi mà! Mắc gì anh lại cứ bám lấy cái thứ ngu ngốc đó vậy!?" vừa ở ngay đầu lưỡi thì Diệp Thu liền nuốt xuống nhờ lý trí. Nói ra những lời vô bổ vì bị tổn thương và tức giận sẽ chẳng giúp ích gì cho cả hai.
Mặc dù không có hứng thú gì với game nhưng Diệp Thu đủ hiểu rằng Vinh Quang không chỉ đơn giản là một trò chơi đối với Diệp Tu, mà hắn cũng chẳng ngu gì ngay cả khi hắn cũng có những khoảnh khắc chấn bé đù.
"Sao lại là em?" Thay vào đó, Diệp Thu hỏi, nhấp ngụm cà phê giờ chỉ còn âm ấm và liếc ra ngoài cửa sổ, toát ra vẻ bất mãn, thất vọng và đau đớn. Tuy câu hỏi thật mơ hồ nhưng Diệp Tu vẫn hiểu. Anh biết mình ích kỷ, nhưng anh cần thêm thời gian, ngay cả khi anh làm những người quan tâm đến mình đau đớn. Diệp Tu có rất nhiều lý do để giải thích tại sao mình lại tìm đến Diệp Thu.
Cha mẹ sẽ lôi anh về.
Em đủ bản lĩnh để vượt qua.
Anh không muốn dành những ngày còn sót lại trong bệnh viện.
Tốt nhất là nên chuẩn bị trước.
Anh không thể để cho em biết mọi chuyện bằng cách tệ nhất được.
Anh nghĩ chung quy vẫn là do anh là một đứa con trai và một người anh hai tệ hại, nhưng chỉ nói, "...Em là em trai sinh đôi của anh và anh biết em sẽ hiểu."
Và chó chết, Diệp Thu hiểu.
"... Em giận anh tới nỗi thậm chí em còn chẳng nói nên lời. Tụi mình sẽ trò chuyện cực kỳ lâu về những quyết định dại dột trong cuộc đời anh và tất cả những gì anh đã trải qua mấy năm nay." Diệp Thu cố gắng để giọng không run rẩy dù mặt hắn hoàn toàn ngược lại. "Nếu từ giờ trở đi mà anh còn nghĩ tới việc giấu diếm em bất cứ chuyện gì thì em sẽ lập tức xách cổ anh về. Dại là một chuyện, nhưng tại sao anh cứ làm mấy cái chuyện dại dột đó một mình vậy hả?"
"Không phải một mình." Diệp Tu đáp lại với một nụ cười dịu dàng đầy bi thương tựa như khóm hoa mai đang úa tàn, mắt nhòa đi dưới nắng chiều mùa đông. "Chưa bao giờ."
"Anh..." Diệp Thu hít sâu một hơi, thở hết tâm tư chưa nói ra. "Cứ nói em biết tại sao Vinh Quang lại quan trọng với anh như vậy trước đã."
Diệp Thu muốn lải nhải, phát cuồng, xốc chết thằng anh hai nhà mình và đập ảnh vì quá ư là... Diệp Tu. Nhưng bất chấp mọi khúc mắc và những chuyện vặt vãnh giữa hai người, trong ngần ấy năm xa cách, ngay cả thời gian và không gian cũng không tài nào làm yếu đi mối quan hệ mà cả hai vốn có.
Diệp Thu đã quen lộ rõ tâm tính quanh anh hai, nhưng lần này, tâm hắn phải vững ngay cả khi nó chỉ muốn rã ra.
_______________________________
Đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng Diệp Tu mới nhận ra việc chạy kinh khủng tới cỡ nào vì anh phải tránh người phóng viên rình rập gần sân khấu sau sự kiện Ngôi sao Tụ hội. Cô ta đeo bám rất sát sao, nhưng cuối cùng anh cũng thoát thân thành công vì quá quen thuộc với cái hành lang trông như mê cung này.
Diệp Tu thở hồng hộc bực bội lắc đầu, anh bước ra khỏi lối vào bên hông của nhà thi đấu và dừng chân. Lướt nhìn xung quanh với hàng tá khung bậc cảm xúc hiện lên trên mặt, anh nhìn vỉa hè nứt nẻ, bóng cây râm mát, băng ghế rải rác và đèn đường phát sáng. Bên lề đường có nguyên một dãy xe taxi chờ sẵn, các tài xế đang vẫy tay gọi những khán giả đang tràn ra khỏi sân thi đấu, phía bên kia đường là những sạp hàng bật đèn sáng rực. Màn hình quảng cáo to lớn phía trên đang chiếu lại những khoảng khắc nổi bật của ngày đầu tiên trong sự kiện Ngôi sao Tụ hội.
Thật kỳ lạ khi từng chốn quen thuộc này trở nên ngày càng xa lạ hơn mỗi năm, từ sự xuất hiện của những khuôn mặt mới đến sự biến mất của những khuôn mặt cũ. Từng mùa giải trôi qua, anh lại nhớ tới những lời mà Ngô Tuyết Phong đã từng nói.
Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, cuộc vui nào rồi cũng sẽ tan.
Nhiều năm về trước, ngay tại chỗ này, anh và Ngô Tuyết Phong đã bàn về tương lai của hai người và chuyện cựu đội phó sẽ giải nghệ. Diệp Tu tự hỏi anh Tuyết Phong như thế nào rồi, mấy đồng đội cũ của mình có khỏe không. Dạo này hoài niệm tựa như một người bạn đồng hành quen thuộc bên cạnh Diệp Tu, anh khép mắt lại khi hồi ức về xưa kia ùa về, quay lại khoảng khắc trước khi những lời trêu ghẹo trở thành câu châm chọc, trước khi sự tôn trọng hóa thành sự bất kính, trước khi tinh thần đồng đội biến thành hành động cá nhân, không còn đoàn kết.
"Đây là lời tạm biệt, nhưng Vinh Quang của chúng ta sẽ không kết thúc ở đây! Tôi tin vào Gia Thế! Tôi tin cậu, tiểu đội trưởng...!"
"Cậu luôn nói Vinh Quang không đơn giản như vậy. Tôi cũng muốn tin rằng Vinh Quang không đơn giản tới mức những trận đấu mà chúng ta đã trải qua cùng nhau sẽ phai nhòa theo thời gian."
"Tôi luôn có lòng tin vào khả năng của cậu, tiểu đội trưởng. Nhớ chăm sóc bản thân lúc tôi giải nghệ đó biết chưa, tôi biết cậu mê Vinh Quang tới cỡ nào mà."
Diệp Tu không muốn để cho di sản và công sức của đồng đội cũ trở nên lãng phí, không muốn thứ họ thành lập và gầy dựng cùng nhau lụi tàn rồi sụp đổ bởi sự tham lam đầy thối nát. Mở mắt ra, Diệp Tu nhìn xuống hai bàn tay của mình, tự hỏi rằng liệu chúng có đủ để lật ngược thế cờ và mang Gia Thế vượt ải một lần cuối hay không.
Anh hy vọng rằng tấm màn, rồi cũng sẽ, trang nhã khép lại khi thời khắc giải nghệ của bản thân đã đến.
_______________________________
"Anh cần phải ăn nhiều vào." Tô Mộc Tranh nhắc nhở, múc thêm thức ăn vô dĩa của anh. "Ăn cái này đi, cái này vừa bổ vừa nhiều vitamin."
Diệp Tu cười, chống tay bên má trêu cô. "Nếu mỗi lần em bảo ăn thêm là anh ăn thêm thì anh sẽ thành heo quay đó."
"Lo gì, coi chừng anh bị nhầm thành gà cồ thì có." Tô Mộc Tranh nhướng mày khoanh tay đáp, ám chỉ nhìn dĩa của anh.
"Cảm ơn ha. Anh đây rất vui khi biết rằng lúc nào em thấy người anh tốt bụng, đáng yêu này, thứ em thấy là một con gà cồ." Diệp Tu tỉnh bơ đáp rồi ăn một cách nghiêm túc, thẫn thờ nhìn ra đường và dòng người qua lại.
Tô Mộc Tranh xém chút nữa phun nước ra, cười phá lên. "Nè, cái này là anh nói đó nha, không phải em. Với lại, đời nào em lại so anh với một gà chứ."
"Ơ? Vậy em sẽ so sánh anh với con gì?"
"Một con rồng." Tô Mộc Tranh lập tức nói với một nụ cười trìu mến. "Một con rồng ngầu lòi, không biết xấu hổ, chỉ giỏi bảo vệ mọi thứ ngoại trừ bản thân. Một con rồng lúc nào cũng cần một cô công chúa chiến binh xinh đẹp, mạnh mẽ như em để chiến đấu chống lại những kẻ phản bội."
Những kẻ phản bội?
Diệp Tu cảnh giác nhìn cô. "Em lại coi mấy thứ kỳ lạ gì nữa vậy?"
Cô lè lưỡi với anh. "Bộ em nói sai hả? Đừng lo, em lúc nào cũng sẵn lòng đánh cho tụi nó bầm dập."
Diệp Tu ngả người ra, đầy kinh ngạc. "Anh mong rằng ý em là trong game. Thôi mà, anh đâu có dạy em trở thành một tên côn đồ đâu."
"Không, anh đã dạy em tự đứng lên vì chính mình. Em chỉ mở rộng phạm vi để đứng lên vì người khác mà thôi. Trong trường hợp này là anh."
Diệp Tu chớp mắt nhìn cô, sau đó nhìn cô một cách kỳ lạ khiến Tô Mộc Tranh nhíu mày khó hiểu.
"Sao vậy?" Cô hỏi, vô thức ngồi thẳng dậy vén tóc ra sau.
"Em biết đấy..." Diệp Tu mở miệng, trầm ngâm xoay xoay tách trà. "Anh nghĩ là mình chưa nói điiều này bao giờ, nhưng anh tự hào về em nhiều lắm."
Tô Mộc Tranh ngỡ ngàng tới mức không nói nên lời, một cơn sóng kiêu ngạo, hạnh phúc, đau đớn, khổ sở ập đến.
"Anh chơi ăn gian." Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng thốt ra, nửa vời quăng miếng khăn giấy vào người anh, mắt cô lóng nước.
Diệp Tu chỉ cười không đáp. Đó là sự thật. Anh chơi ăn gian, nhưng ít ra khi chơi ăn gian, anh có thể đảm bảo rằng ván cờ nghiêng về phe anh.
_______________________________
Tháng Ba ghé qua mang mùa xuân đến gần̉ tàn phá phổi anh. Không nằm trên giường cả ngày là minh chứng cho ý chí kiên cường và sức mạnh của Diệp Tu. Trên thực tế việc đi sân khách thi đấu đã trở thành bài kiểm tra sức bền.
Có vẻ như Gia Thế cho rằng anh đột nhiên say xe. Chính anh cũng không rõ nên cười hay nên khóc nữa. Nó tồi tệ đến mức tức cười. Ngược lại, Tô Mộc Tranh thì vô cùng khó chịu. Cô chỉ ngừng bày ra vẻ ủ dột sau khi anh nói rằng em sẽ thành trái mận khô nếu cứ tiếp tục trưng mặt ra như vậy đó.
Diệp Tu phải công nhận rằng mình đáng bị đánh.
Dẹp trò đùa sang một bên... với các triệu chứng ngày càng thất thường của mình, Diệp Tu đi đến kết luận đau đớn rằng những năm tháng mà ban đầu anh có đang dần bị mài đi. Nhận thức này đi kèm với rất nhiều thay đổi khiến anh trở nên đa cảm và trầm ổn hơn rất nhiều.
Đối với mỗi lần hít thở, đối với từng thứ nhỏ nhoi mà anh đã bỏ qua, chẳng hạn như hương vị dễ chịu của trà xanh, những tia nắng dịu dàng len lỏi qua tấm màn hé mở, cảm giác êm ái của bàn phím dưới đầu ngón tay, vẻ mỹ miều của trăng khuyết lấp ló sau lớp khói bụi mây mù... Anh bắt đầu nhận thấy có bao nhiêu sự sống gói gọn trong từng góc nhỏ của hành tinh mà họ gọi là nhà này.
Thế giới chưa bao giờ rộng lớn như lúc mà anh nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay và thấy những áng mây trải xa hơn cả cuối chân trời, nhưng lại thật nhỏ bé khi anh nhìn xuống những tòa nhà và cánh đồng thu nhỏ nằm ngay bên dưới. Hàng triệu người chen chúc trong những khu phố bé tí, ai ai cũng có những câu chuyện, hy vọng và ước mơ của riêng mình.
Những khoảnh khắc này thoáng qua, tựa những cánh hoa nở rộ đang được vuốt ve dịu dàng bởi làn gió rồi sẽ rơi xuống một ngày nào đó, cũng tương tự với dòng người chợt đến rồi chợt đi. Với tư tưởng này trong đầu, Diệp Tu bắt đầu viết di chúc và soạn trước thư cho gia đình và những đồng bạn thân thiết nhất.
Có thể anh không biết khi nào mình sẽ rời đi... nhưng ít nhất anh vẫn có thể nói lời từ biệt kể cả khi những bức thư này có lẽ sẽ chẳng bao giờ được gửi tới người nhận.
_______________________________
"Em nghĩ sao về chuyện kế thừa Nhất Diệp Chi Thu?" Diệp Tu hỏi Khâu Phi vào một ngày nọ sau buổi huấn luyện đột xuẩt.
Khâu Phi dừng lại, quay sang Diệp Tu, người đang xoay ghế lại nhìn cậu một cách tò mò, một tay chống cằm trên bàn.
"Kế thừa... Nhất Diệp Chi Thu?" Khâu Phi nhíu mày lặp lại, tay để trên nắm cửa.
Tuy Diệp Tu hỏi một cách rất thản nhiên nhưng Khâu Phi biết rõ anh đang nghiêm túc. Cậu có thể nhận ra từ ánh nhìn chăm chú dù anh chỉ ngồi thõng ở đó. Khâu Phi không biết vị tiền bối này đang tìm kiếm đáp án gì nhưng sau một hồi suy tư, cậu nhận ra rằng bản thân đã vô tình có sẵn đáp án từ khi cậu đặt bút đăng ký tham gia trại huấn luyện Gia Thế.
"Em nghĩ đó sẽ là một vinh dự, nhưng em muốn tạo ra lối đi cho riêng mình với Cách Thức Chiến Đấu." Khâu Phi nói, nhìn Diệp Tu với vẻ mặt tràn đầy quyết tâm. "Ước mơ của em không phải là trở thành người kế thừa Nhất Diệp Chi Thu, mà là một ngày nào đó em sẽ được sát cánh cùng Nhất Diệp Chi Thu và theo đuổi chiến thắng cùng với mọi người. Em muốn trải nghiệm cái vui của thi đấu giống như anh vậy, vươn lên từ dưới chót thay vì được trao tận tay Vinh Quang."
Ngồi thẳng dậy, Diệp Tu quay mặt sang rồi lặng lẽ nhìn Khâu Phi với ánh mắt đăm đăm, khó dò tới nỗi cậu bắt đầu nổi hết cả gai ốc vì căng thẳng. Cậu không ở đây để làm vừa lòng ai cả, nhưng cái suy nghĩ về khả năng làm vị tiền bối mà cậu yêu quý và kính trọng nhất thất vọng thật khó chịu.
Cậu vừa định lên tiếng thì Diệp Tu đột nhiên mỉm cười, khiến cho Khâu Phi kinh ngạc chớp mắt. Lần cuối cùng mà cậu thấy Diệp Tu cười là khi nào?
"Anh hiểu rồi! Nếu vậy thì anh chẳng nghi ngờ gì về việc hai đứa sẽ tiến thật xa." Anh nở nụ cười bất đắc dĩ. "Anh rất vui khi thấy những gì mà Vinh Quang đã khởi đầu sẽ không bị các thế hệ tương lai đánh mất."
"Tiền bối?" Khâu Phi ngập ngừng hỏi, không rõ Diệp Tu đang nghĩ gì. Ý anh là gì khi nói vậy?
"Đừng lo cho anh, anh già rồi nên lẩm cẩm thôi."
"Diệp tiền bối." Khâu Phi không khỏi đen mặt. "Có thể anh là lão tướng trong giới eSports, nhưng anh đâu có phải là ông già đâu."
Diệp Tu nhìn cậu y như bị ai đó xúc phạm. "Trời, đây là cách lũ trẻ tụi em thể hiện sự kính già thời nay đó hả?"
Khâu Phi xém chút nữa trợn mắt, nghĩ bụng là anh tiền bối này lại giỡn nữa rồi. "Em về đây, Diệp tiền bối. Cảm ơn vì bài giảng."
Ngay khi cậu định ra ngoài đóng cửa lại thì Khâu Phi nghe anh nói: "Em đừng từ bỏ giấc mơ của mình. Vì em có những gì cần thiết để biến nó thành hiện thực."
Và rồi, cánh cửa khép lại. Khâu Phi đứng lặng người giữa hành lang, rất cảm động nhưng hơn hết là sững sờ. Không phải vì những gì Diệp Tu nói, mà là do giọng điệu của anh — dứt khoác tựa như đang nói lời từ biệt.
Cậu chẳng có hứng với mấy thứ phù phiếm như tám chuyện nhưng không có nghĩa là cậu không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong câu lạc bộ, dù đa phần là cậu bị ra rìa. Cậu chỉ đơn thuần không muốn nghe mấy lời đồn đó. Cậu chỉ muốn nghe thấy sự thật, nhưng nếu chuyện đó liên quan đến tình trạng của Diệp Tu... có lẽ cậu nên bắt đầu để ý nhiều hơn.
_______________________________
Đã gần cuối tháng Năm rồi.
Dạo gần đây Diệp Tu thật sự không giấu diếm gì nhiều về tình trạng của bản thân ngoài việc đánh trống lảng trước những câu hỏi khó nói. Thật đáng buồn khi anh không cần làm gì nhiều để lảng sang chuyện khác. Tuy bản thân rất muốn phủ nhận, nhưng anh cảm thấy đau thật khi không có ai đủ quan tâm để nhìn thấu cái vỏ ngoài của mình.
Một vài người làm được lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc và khó chịu một cách kỳ lạ, nhất là khi họ cực kỳ cố chấp. Như Hoàng Thiếu Thiên chẳng hạn. Người đã dồn anh vô một con hẻm tối bằng cách thần kỳ nào đó như đám côn đồ cắc ké.
Trong tình huống này, Diệp Tu còn tưởng Hoàng Thiếu Thiên sẽ nói: "Khôn hồn thì đưa tiền cho tao nếu không tao sẽ giết mày."
Ngược lại, Hoàng Thiếu Thiên ngập ngừng rồi mở miệng: "Nếu anh có cần bất cứ thứ gì thì đừng có ngại gọi tui đó." Hắn quấn cái khăn quàng mấy vòng quanh đầu, nên thứ duy nhất Diệp Tu thấy là một đôi mắt cực kỳ trịnh trọng và nghiêm túc. Nếu tên này là một gã tội phạm thì chắc chắn đây là gã tội phạm hề nhất năm.
"Ừa." Diệp Tu trả lời bâng quơ, cố nén cười để phòng các triệu chứng vủa mình tái phát.
Hoàng Thiếu Thiên tức giận lắp ba lắp bắp. "Ừa? Anh nói vậy thôi đó hả? Tui đang dành thời gian của tôi cho anh — một tiếng của tôi đáng giá mấy vạn lận đó anh quên rồi hả — mà anh chỉ nói vậy thôi đó hả? Không một câu cám ơn luôn? Anh có thể—"
"Cảm ơn."
Hoàng Thiếu Thiên ngừng nói giữa chừng, híp mắt nhìn Diệp Tu.
"...Anh có thiệt sự ổn không vậy?" Hoàng Thiếu Thiên nổi cả da gà trước sự chân thành trong lời nói của anh. Dù gì Hoàng Thiếu Thiên cũng biết Diệp Tu đủ lâu để hiểu rằng anh không chỉ là một tên trào phúng không biết xấu hổ. Hắn không rẻ mạt tới mức coi mọi người là bạn mình.
Diệp Tu nhướng mày, vẻ mặt chân thành biến mất trong tích tắc. "Gì? Bộ cậu muốn anh thêm chữ ngài vô nữa hả? Hay đãi dĩa đậu bắp—"
"Dừng lại cho tui! Sao anh lại dám nhắc tới cái thứ đó — cái thứ ghê tởm, nhầy nhụa, đầy hạt— mịa nó. Đừng có đi! Quay lại đây cho tui! Tui cần nói với anh chuyện này. Nè, tôi có chuyện cần nói với anh thật mà!" Giọng hắn tràn ngập không khí.
Diệp Tu cố bơ hắn—
"Nhìn tui coi, tên khốn này!" Hoàng Thiếu Thiên miệng nhanh hơn não la lên lúc bước ra khỏi con hẻm, khiến mọi người xung quanh quay lại trố mắt nhìn hai người.
—và ngay lập tức nhận dược những cái nhìn thông cảm từ tứ phía.
Thở dài một hơi, Diệp Tu trùm mũ lên và ung dung bước đi, để lại mình Hoàng Thiếu Thiên đối phó với những ánh nhìn soi mói từ người ta. Hắn chọn cách chuồn đi trước khi bị ai đó nhận ra và bị tế trên Weibo vì thái độ của mình. Một trong những thứ khiến hắn rén ngang là cơn giận của đội PR. Hoàng Thiếu Thiên chán nản nhận ra hắn không thể nói chuyện đàng hoàng với Diệp Tu như dự định. Giờ máy bay khởi hành đã cướp đi cơ hội nói chuyện trực tiếp với Diệp Tu, và rồi sau khi spam Diệp Tu với 999+ tin nhắn trên QQ, hắn bị anh chặn.
Nhưng nhiêu đây vẫn không đủ để gạt chuyện này ra khỏi đầu hắn. Để trở thành một kẻ chủ nghĩa cơ hội, hắn phải cực kỳ nhạy bén, điềm tĩnh và biết quan sát. Ngược lại với vẻ ngoài ba láp và dễ nổi nóng, hắn hiếm khi dao động bên trong... nhưng cuộc trò chuyện giữa Thôi Lập và Diệp Tu mà hắn vô tình nghe được cứ khiến bản thân hắn lo lắng không thôi. Hắn gõ gõ ngón tay lên tay vịn của ghế máy bay, trong đầu cứ đang phát đi phát lại những gì bản thân đã thấy.
"Nè, Văn Châu." Hoàng Thiếu Thiên chọt Dụ Văn Châu, người tò mò quay sang nhìn, mắt rời khỏi cuốn sổ. "Tui có chuyện này muốn nói với cậu và tui muốn biết cậu nghĩ sao."
_______________________________
Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của anh.
Trước đây đối với anh, sinh nhật chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng kể từ lúc này, bất kỳ sinh nhật nào cũng có thể là lần cuối cùng của mình. Với cái đà này, Diệp Tu tự hỏi liệu bản thân có thể sống đến 26 tuổi hay 30 tuổi, thậm chí là tuổi 50 hay không.
Thời gian tuy ngắn mà dài — anh có thể thấy được con đường quanh co khúc khuỷu trải ra xa thật xa cho tất cả mọi người, trừ anh. Anh tự hỏi liệu có phải Tô Mộc Thu cũng cảm thấy như vậy trong giây phút cuối cùng của mình không, hay là cái chết đã đến nhanh tới nỗi cậu ấy thậm chí còn không kịp hiểu bản thân đang đánh mất những gì.
(Bản thân đã bỏ lỡ những gì.)
Thấy tâm trạng anh có phần suy sụp, Tô Mộc Tranh và Diệp Thu không cho phép anh ở một mình dù chỉ một giây. Mặc kệ sự phản đối của anh, cả hai vẫn kéo Diệp Tu vào một chuyến phiêu lưu kỳ thú, đó là một ngày tràn ngập sự kiện. Đây là buổi tiệc mừng xa hoa nhất mà anh có kể từ khi còn là một đứa trẻ. Vì Diệp Thu quá có tâm nên nếu không có Tô Mộc Tranh và Diệp Tu nhắc đi nhắc lại thì chắc hắn cũng quên ngang luôn hôm nay là sinh nhật mình.
Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Diệp Thu và Tô Mộc Tranh trò chuyện với nhau ở phía trước. Năm ngoái Diệp Thu còn về nhà spam QQ của anh với đống tin nhắn có nội dung tựa tựa như 'Anh trai khốn kiếp, sinh nhật tụi mình mà anh còn không về nhà hả?' Bây giờ thì hắn đang nói chuyện vô tư với người anh coi là em gái của mình trên mọi mặt.
Tô Mộc Tranh và Diệp Thu nhanh chóng có một tình bạn bền chặt với nhau, nhờ vào việc Diệp Thu cố gắng tích cực đến thăm ít nhất mỗi tháng một lần. Thấy hai người thân thiết như vậy, hai trong số những người quan trọng nhất của anh, mặt anh bất giác mang nét dịu dàng.
"Anh đi nhanh lên được không hả? Anh rề như rùa ấy." Diệp Thu quay sang khinh bỉ nhìn Diệp Tu.
"Đúng đó, năng động lên đi. Cái vẻ lười biếng của anh ru em bé ngủ được luôn đó." Tô Mộc Tranh nói thêm, lùi lại vài bước để vòng tay mình qua cánh tay anh.
"Hai đứa... đang bắt tay nhau ăn hiếp thằng anh đáng thương này đó hả?" Diệp Tu nhận được hai ánh mắt trợn lên vì khó tin. 'Làm gì có chuyện anh đáng thương, tụi em đáng thương thì có', viết hết lên mặt hai người kia.
Môi của Diệp Tu giật giật khi cả ba tiếp tục xuống phố, kết thúc bữa ăn mừng tại một nhà hàng bên đường. Anh mệt lả người, nhưng là cái kiểu mệt rất đáng. Cái kiểu mà khiến cho con người ta cảm thấy nhẹ nhàng và thư thái hơn cả những tầng mây đang bay giữa bầu trời.
"Mấy anh ước đi." Tô Mộc Tranh khích lệ, đẩy cái bánh về phía hai người. Điện thoại cô đã chuẩn bị sẵn sàng để lưu lại khoảnh khắc này. Cô tràn đầy mong chờ nhìn họ thông qua cái điện thoại. Cả hai thích thú nhìn nhau rồi cùng thổi tắt nến.
Diệp Tu chỉ có một điều ước duy nhất: Con ước rằng con có thể dành nhiều thời gian với mọi người hơn.
Diệp Thu chỉ có một điều ước duy nhất: Con ước rằng anh hai có thể sống lâu thật lâu miễn là thời gian cho phép.
_______________________________
Diệp Tu vẫn luôn là một người đầy lý trí, nhưng dạo này anh lại thấy mình hay làm theo cảm xúc nhất thời. Đây là lý do tại sao anh đứng trước nghĩa trang Nam Sơn với một bó hoa hướng dương trên tay sau một ngày mệt mỏi. Ánh chiều tà đổ bóng lên những bia mộ, không khí mang theo cảm giác tĩnh lặng, bao bọc mọi nghĩa trang khỏi sự nặng nề của những giấc mơ, hy vọng và mong muốn bị chôn vùi, của những nuối tiếc bị bóp nghẹt và sự an bình lặng lẽ, của cư dân nơi đó. Khẽ thở ra một hơi, Diệp Tu tiến vào nghĩa trang.
Nếu Diệp Tu oán trách dù chỉ một chút thôi thì anh đã đồng ý với lời đề nghị đánh bầm dập hơn nửa Gia Thế của Tô Mộc Tranh, dù người ta có tin hay không thì anh không phải là một người hay ghim thù. Bởi anh không phải là một người hay thù oán nên nơi này là nơi anh chọn để đi khi áp lực trở nên quá tải.
Chậm rãi dừng lại khi bước tới ngôi mộ quen thuộc, anh đặt bó hoa lên trên ngôi mộ rồi ngồi xuống. Cỏ xanh thì ẩm ướt còn gió chiều thì se lạnh, nhưng anh chẳng quan tâm. Mãi một lúc, anh chỉ ngồi đó chiêm nghiệm trong im lặng với mùi nhang mới đốt phảng phất trong không khí.
Cái tên Tô Mộc Thu và di ảnh nhìn ngược lại anh. Tấm ảnh bị thời gian đóng băng của một thiếu niên có tiềm năng chưa bao giờ được thế giới nhìn thấy, người đã hết thời gian trước khi nó kịp bắt đầu. Sẽ không một ai biết được cậu ấy có thể cống hiến bao nhiêu cho thế giới này, cậu ấy có thể lan tỏa lòng tốt, cảm hứng, phát minh và sự khích lệ nhiều đến mức nào. Đã lâu lắm rồi kể từ cái chết của người bạn thân, tuy đây không phải là lần đầu tiên trong mấy tuần gần đây, nhưng Diệp Tu ước rằng Tô Mộc Thu vẫn còn sống. Anh hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói.
"Có lúc, tôi tự hỏi liệu mình có đang làm đúng hay không vì chọn ở lại trong khi hầu hết bọn họ muốn tôi rời đi. Dạo này... tôi đã do dự về rất nhiều quyết định của bản thân. Tôi có đúng không trong khi mọi người nói với tôi điều ngược lại...? Tôi có thể đấu lại nó không nếu những thứ tôi đang chống chọi vượt ngoài tầm kiểm soát của mình...?"
...
"Với tất cả kiến thức, kinh nghiệm và kỹ năng của bản thân, ngay cả chính tôi cũng không biết mình nên làm gì để cải thiện tình hình hoặc liệu nó có thể trở nên tốt hơn hay không. Thậm chí tôi có làm được gì không. Có lẽ tôi nên lên tiếng nhiều hơn, cố gắng thỏa hiệp hơn, tiếp cận nhiều hơn... Tôi không biết nữa."
...
"Tôi chỉ biết là đây là con đường mà tôi đã chọn, cho nên tôi sẽ vượt qua nó. Tôi đã đặt cược quá nhiều. Không chỉ vì giấc mơ của chúng ta, tôi còn đang đấu tranh cho mọi thứ mà Gia Thế từng là và cho cả những thứ khác nữa. Tôi không biết phải nói sao cho đúng. Chắc tôi quá quen làm việc một cách nhất định rồi nên tôi chỉ có thể đi ngược lại với thói quen nhiêu đó thôi. Chắc tại tôi không biết phải làm gì khác kể từ khi—"
...
"...Cậu biết không, tôi từng lo rằng các thế hệ tương lai sẽ chỉ chơi Vinh Quang vì danh vọng và tiền bạc, rồi các trận đấu sẽ không có gì ngoài những màn trình diễn hoa lệ, nhưng có rất nhiều nhóc ngoan vẫn hiểu thế nào là tôn trọng Vinh Quang và tận hưởng cái cảm giác hồi hộp của việc thắng thua bất định."
...
"Ít nhất thì tụi nó sẽ giữ sự trong sáng và trung thực cho giải đấu nhiều năm tới. Cũng có thể đây là một chuyện tốt vì chắc tôi sẽ không bao giờ chứng kiến được ngày Vinh Quang mà cậu và tôi biết bị xóa bỏ hoàn toàn..."
...
"Tôi..."
...
"...Tôi tự hỏi rằng có phải từng hơi thở của tôi chỉ đang mang tôi đến gần cậu hơn không."
...
"Nếu cậu ở đây... hẳn cậu sẽ mắng tôi là đồ ngốc rồi vùi tôi trong mền cho nghẹt vì đã nói như vậy. Rồi cậu sẽ cười tươi rói đi gõ cửa hỏi thăm từng nhà. Không ai mà không bị cậu hỏi thăm. Cậu ảnh hưởng tới Mộc Tranh một cách rất đáng sợ đó, cậu biết không."
...
"Ha ha..."
...
"Có lẽ cậu nói đúng... Có lẽ tôi quá liều lĩnh... Không ngờ đường đời của cậu với tôi lại không dài đến thế. Bảng ghi chép giữa hai ta rồi sẽ sớm được phân định."
...
Lâu lắm rồi Diệp Tu mới cho mình một phút yếu lòng, nhưng anh chưa bao giờ học cách giấu Tô Mộc Thu bất cứ chuyện gì, cũng chưa từng cảm thấy cần thiết phải làm điều đó. Có lúc anh, cũng, thấy mệt mỏi với việc trở thành một trụ cột vững chãi, bất di bất dịch mà mọi người mong đợi.
Lời thì thầm biến mất trong gió, úp mặt vào đầu gối, Diệp Tu cho phép mình cảm nhận. Bóng cây bao phủ lấy thân anh, nhưng ngay cả cái bóng cũng không thể khuất đi bờ vai run rẩy của anh trước ánh chiều tà.
Ai rồi cũng sẽ chết vào một ngày nào đó. Diệp Tu không muốn sống một đời bất tử. Anh chỉ muốn sống lâu hơn mà thôi.
_______________________________
Diệp Tu đã thuyết phục được Gia Thế rằng anh bị cảm lạnh mãn tính nên nó khiến cái khẩu trang anh đeo giống như một phụ kiện thời trang vậy.
Tô Mộc Tranh không vui về chuyện này. Diệp Thu không vui về chuyện này. Anh có vui về chuyện này không? Còn lâu, nhưng giờ này đây Diệp Tu đã thờ ơ với rất nhiều thứ. Họ đã vượt qua vòng loại, đây mới là chuyện quan trọng.
Hôm nay, họ phải đối đầu với Vi Thảo.
Vương Kiệt Hi là kiểu đội trưởng đặt đội nhà mình lên ưu tiên hàng đầu, không ngừng dành toàn bộ thời gian, công sức và nguồn lực để bảo đảm rằng đội của hắn khỏe mạnh, hạnh phúc và đoàn kết. Chỉ có lần này là hắn để cảm xúc đẩy mình tiến xa hơn vì Phương Sĩ Khiêm nói hắn sẽ giải nghệ trong năm nay.
(Về điểm này, Diệp Tu và Vương Kiệt Hi giống nhau.)
Có một lý do khiến Diệp Tu cho rằng Vương Kiệt Hi là đội trưởng tốt nhất Liên minh mà không nói đến bản thân. Vương Kiệt Hi được đội của hắn yêu quý. Diệp Tu thì không. Vương Kiệt Hi không bao giờ phải dè chừng đội của mình. Diệp Tu thì có.
(Về điểm này, Diệp Tu và Vương Kiệt Hi không giống nhau.)
Vương Kiệt Hi sẽ thi đấu với tinh thần của một đội trưởng không muốn gì ngoài việc trở thành nhà vô địch cùng với đội của mình, của một hậu bối muốn hoàn thành ước nguyện trở thành nhà vô địch của đàn anh trước khi giải nghệ. Hắn sẽ thi đấu với một đội mà không chẳng ai nghĩ đến chuyện nghi vấn mệnh lệnh của hắn, những người sẽ làm tất cả mọi thứ như một đội để vươn lên đỉnh cao. Họ sẽ cố hết sức để chiến đấu cùng nhau, để đội trưởng của họ không hy sinh đấu pháp của mình một cách vô ích.
Diệp Tu sẽ thi đấu với tinh thần của một đội trưởng không muốn gì khác ngoài việc mang đội của mình đến với chức vô địch, của một kẻ sắp chết muốn khiến cho từng giây từng phút cuối cùng trong đời thật ý nghĩa. Anh sẽ thi đấu với một đội không chỉ nghi ngờ mệnh lệnh của anh mà còn tìm cách phá hủy di sản rồi đánh sập uy tín của anh. Họ sẽ làm hết sức để đuổi anh đi với cái nhãn thời đại đang phát triển, bỏ cũ thay mới.
(Lòng quyết tâm của ai mạnh hơn trong khi sự khác biệt giữa hai đội to lớn như khoảng cách giữa trời và đất?)
Diệp Tu tình cờ nghe được cuộc thảo luận về việc chuyển nhượng Tôn Tường từ Việt Vân sau khi mùa giải này kết thúc. Anh không cần đoán cũng hiểu vai trò của mình trong đội sau đó là gì, nhưng anh không thể làm gì được cả. Bị ràng buộc bởi cái hợp đồng ba năm, ngay cả khi anh có khả năng kéo dài nó thì ở lại Gia Thế cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh đã làm quá đủ rồi. Ít nhất, anh sẽ không cho phép bọn họ quyết định việc rời đi của chính mình.
Diệp Tu không phải là người hay tỏ ra tức giận, cay đắng hay thất vọng, nhưng đôi lúc khi anh nhìn vào Gia Thế, mắt anh nóng rát và hàm răng nghiến chặt. Nhưng hiện tại không phải là lúc, Diệp Tu phải tập trung vào trận đấu. Mất bình tĩnh trước mặt Vương Kiệt Hi cũng không phải là cách, vì Diệp Tu biết người đàn ông này tinh ý tới mức nào.
"Quán quân năm nay sẽ thuộc về Vi Thảo." Vương Kiệt Hi vẫn nghiêm túc và thẳng thắng như ngày nào nói.
Híp mắt lại sau khẩu trang, Diệp Tu cười khiêu khích. "Sẽ không dễ như vậy đâu."
Trái ý muốn của Diệp Tu, phổi anh chọn ngay lúc này để lên cơn, kết quả là anh ho dữ dội tận mấy giây nó mới chịu dịu lại. Khi anh ngước lên, cả đội Vi Thảo đang nhìn anh với vẻ bối rối và lo lắng.
"... Diệp Thu—" Vương Kiệt Hi nói trong lo lắng, đặt tay lên vai anh.
"Lo cho đội của cậu đi." Diệp Tu ngắt lời hắn và đẩy tay ra. Không nói một lời, anh đi vòng qua họ rồi tiến về phía sân khấu.
Vương Kiệt Hi nhìn theo bóng lưng đơn độc của Diệp Tu, cảm thấy bất an. Tiếng ho này không giống như tiếng ho của người bị cảm đơn thuần, hơn nữa Diệp Tu là một người thẳng thắn nhưng không vô tình.
"Chắc là cực lắm, làm đội trưởng ấy. Nghỉ ngơi cũng không được." Lưu Tiểu Biệt, tân binh của đội, khoanh tay sau đầu nhận xét.
"Tập trung nào." Vương Kiệt Hi nói. "Đừng quên những thứ chúng ta làm suốt suốt mấy tháng qua là vì điều gì."
Bất chấp lời nói của mình, Vương Kiệt Hi vẫn không kiềm được nghĩ tới Diệp Tu. Hai người mỗi người chỉ nói hai câu nhưng cũng đủ để hắn nhận thấy Diệp Tu trông tái nhợt, mệt mỏi và yếu ớt tới nhường nào, bờ vai dưới tay hắn gầy gò ra sao. Xét cho cùng thì tính ra sự quan sát của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cũng có phần đáng khen.
Vương Kiệt Hi dự định chút nữa sẽ mua vài loại thảo dược và hỏi thăm Diệp Tu.
_______________________________
Gia Thế đánh bại Vi Thảo, chật vật tiến vào bán kết nhờ sự nỗ lực phi thường lớn lao từ Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.
Lối chơi của Tô Mộc Tranh đã thay đổi rất nhiều. Xuyên suốt vòng đánh thường, cô đã học được cách chuyển đổi liền mạch giữa hỗ trợ và tấn công. Ai nấy đều kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột này, dù Diệp Tu ghét cay ghét đắng cái nguyên nhân của sự thay đổi này nhưng sâu trong thâm tâm, anh vẫn rất tự hào và biết ơn.
Từ lâu anh đã cảm thấy nặng nề khi phải gồng mình mang đội vượt qua trận đoàn đội. Nhiều lần, anh gần như mất kiểm soát khi đẩy APM tới giới hạn của nó, như thể anh đang cố chỉ huy một bản giao hưởng đầy tạp âm vậy. Anh vẫn còn thấy được cán chổi quất vào mặt Nhất Diệp Chi Thu khi APM giảm xuống, làm cho chuỗi tấn công chậm lại đủ lâu để Vương Kiệt Hi tìm ra sơ hở.
Sau trận đấu, anh đã cố gắng đưa ra lời khuyên và hướng dẫn để rồi tất cả vẫn như đàn gảy tai trâu. Anh thật lòng không hiểu tại sao mình lại còn cố gắng đến vậy.
Đối thủ tiếp theo của họ là Bá Đồ, một đội còn khó chơi hơn vì nhiều lý do.
Trước trận đấu, Diệp Tu dành thời gian để cho cảnh tỉnh bản thân tại một trong những nhà vệ sinh của sân thi đấu. Tạt nước lạnh vào mặt, anh ngước lên rồi đơ người trước hình ảnh phản chiếu của bản thân. Người trong gương nhìn anh với đôi mắt lờ mờ, nước da tái nhạt ốm yếu, bộ đồng phục xuề xoàng. Anh gần như chẳng nhận ra mình. Diệp Tu chớp mắt, đột nhiên hiểu ra tại sao Diệp Thu lúc nào cũng lải nhải không thôi về vẻ ngoài của mình. Anh đột nhiên hy vọng rằng Diệp Thu sẽ không nghĩ đến anh mỗi khi soi gương.
"Thì ra anh ở đây hả?" Một giọng nói khó chịu phá tan suy nghĩ của anh. Lau mặt bằng tay áo, kéo khẩu trang lên, Diệp Tu quay sang đờ đẫn nhìn người vừa vào nhà vệ sinh.
"Lưu Hạo." Diệp Tu nhàn nhạt chào.
"Mộc Tranh." Lưu Hạo nói ra tên cô như đang nguyền rủa. "Đang tìm anh đó."
"Đừng gọi tên em ấy bằng cái giọng đó." Diệp Tu lạnh lùng nói, giọng điệu chất chứa sự cảnh cáo.
Lưu Hạo nhại ngược lại anh. "Bằng cái giọng nào, đội trưởng?"
"...Cậu hiểu ý tôi mà, Lưu Hạo." Diệp Tu cảm thấy như mình đang nói chuyện với một bức tường vậy, nhưng ít ra bức tường sẽ không phản bác lại bằng mấy câu ngu ngốc.
Lưu Hạo giễu cợt. "Anh không thấy mệt khi tự cho là đúng hả? Nhìn xem nó đã đưa anh đến đâu kìa."
"Nếu cậu không có chuyện gì quan trọng để nói thì đừng phí hơi nữa." Anh cố gắng lướt qua Lưu Hạo nhưng bị xô trở lại.
"Cậu muốn gì?" Diệp Tu chất vấn, cảm thấy cơn giận đang dâng trào bị sự tê dại cuốn trôi trong nháy mắt. Anh có thể chịu đựng được những việc lặp đi lặp lại đến thế là cùng.
Lưu Hạo tức giận nhăn mặt lại. "Anh—"
"Cậu đang chắn đường đó."
Diệp Tu nhìn qua vai Lưu Hạo. "Lão Hàn." Anh nói một cách nhẹ nhõm và ấm áp.
Lưu Hạo giật mình nhảy lên như một con mèo què và lẹ làng tránh sang một bên. "Ồ, ừm, Hàn đội—"
"Tôi cần nói chuyện với Diệp Thu." Hàn Văn Thanh cắt ngang lời gã, ghim Lưu Hạo tại chỗ với cái nhìn lạnh thấu xương.
Khẽ nhíu mày lại trong bối rối, Diệp Tu bước qua Lưu Hạo và đi theo Hàn Văn Thanh ra khỏi nhà vệ sinh nam. Lưu Hạo theo đuôi họ ra ngoài.
"Đợi đã, ông chủ—"
"Ông chủ có thể đợi." Hàn Văn Thanh ngắt lời gã mà không thèm ngó ngang gì. Diệp Tu co giật khóe miệng trước câu trả lời của Hàn Văn Thanh, một chút tê tái biến mất khi Lưu Hạo lắp bắp.
"Anh không thể—"
"Tôi không thể cái gì?" Giọng điệu của Hàn Văn Thanh có thể đóng băng cả Hỏa Diệm Sơn. Đây là cái là giọng mà hắn hay dùng trước khi nổi giận, nên Diệp Tu biết.
Lưu Hạo dường như cũng nhận thức được bởi gã vội vã thu mình lại bỏ đi trước khi Hàn Văn Thanh hoàn toàn quay người. Diệp Tu khẽ nhếch môi thích thú đi theo Hàn Văn Thanh trên hành lang.
Sau khi cả hai đến khu vực kín đáo hơn, Diệp Tu rốt cuộc cũng hỏi. "Ông muốn nói gì với tôi?"
Hàn Văn Thanh cau mày nhìn Diệp Tu nói: "Không có gì hết."
"Hả?" Diệp Tu bối rối.
"Có vẻ như cậu muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện, mà cũng chẳng trách được. Cứ thấy Lưu Hạo là tôi mất hết kiên nhẫn. Tôi không hiểu sao cậu có thể làm việc với một tên đội phó như vậy. Nói chuyện với hắn thôi là IQ của tôi giảm xuống rồi." Hàn Văn Thanh khó chịu và khinh miệt giải thích.
"Đâu phải ai cũng có một Trương Tân Kiệt trong đội đâu." Diệp Tu trả lời, cười vài tiếng bất lực.
"Vậy thì tự kiếm cho mình một Trương Tân Kiệt đi." Hàn Văn Thanh hiếm khi đùa giỡn trả lời.
"Ước gì nó dễ thế." Diệp Tu ho nhẹ. "Đôi khi mọi chuyện luôn không suôn sẻ như chúng ta muốn."
Hàn Văn Thanh nhướng mày trước câu trả lời này, dựa người vào tường nói: "Phải, không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Quan trọng hơn là cậu đang làm cái gì mà kéo cái thân mang đầy bệnh đi lòng vòng vậy hả?"
"Vì giải đấu." Diệp Tu chậm rãi nói, nhìn hắn một cách kỳ lạ. "Tôi là đội trưởng. Tôi không thể dẹp đội của mình sang một bên được."
"Cậu biết ý tôi không phải vậy mà, với lại theo tôi thấy thì đám đó dẹp cậu sang một bên mới đúng."
(Câu này đau hơn Diệp Tu nghĩ nhiều.)
Thở dài, Diệp Tu cố phủ định lời hắn nói. "Ông nghĩ nhiều rồi, Lão Hàn."
"Thật không?" Hàn Văn Thanh hỏi đầy hoài nghi, híp mắt nhìn Diệp Tu. Đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Tu không thể đáp lại ánh mắt của hắn.
"Thời gian cứ trôi đi theo một chiều. Nghĩ đến việc ngay cả tụi mình rồi cũng sẽ trở nên lỗi thời và bị bỏ lại phía sau thì có lạ không?"
"Lỗi thời hay không, tôi chỉ biết tiến về phía trước." Hàn Văn Thanh trả lời ngay lập tức mà không do dự.
"Hay đó, tôi cũng vậy." Diệp Tu trả lời, đôi mắt bâng khuâng nhìn lên màn hình đang hiển thị quảng cáo và bình luận Vinh Quang. "Nhưng tôi đã quyết định đây sẽ là mùa giải cuối cùng của mình."
Lời nói của anh thản nhiên đến nỗi Hàn Văn Thanh suýt chút nữa bỏ lỡ nó.
Cái gì?
Hàn Văn Thanh ngoảnh đầu lại nhìn chòng chọc vào Diệp Tu. Sự mong manh lạ thường trong đôi mắt tỏ vẻ như không mấy bận tâm và đầy bình tĩnh của Diệp Tu đã kiềm lại khát khao đòi hỏi câu trả lời theo bản năng của Hàn Văn Thanh. Hai người không cần lên tiếng cũng hiểu, làm đối thủ và bằng hữu mười năm đã nói lên tất cả.
"Vậy thì trận này đấu cho ra trò." Hàn Văn Thanh ngạo nghễ nói.
"Ha ha." Diệp Tu cười, đôi mắt mờ đục trước đó cháy lên ngọn lửa đầy nhiệt huyết. "Đương nhiên, Gia Thế sẽ thắng trận này và giành lấy quán quân."
"Mơ đi."
"Ồ, tính ra anh cũng biết đùa đó chứ."
"Cậu đúng là cái con hàng chỉ biết làm người ta khó chịu."
Diệp Tu bật cười, cảm thấy thật nhẹ nhõm hơn nhiều ngày qua. Anh thật sự rất biết ơn vì được gặp Hàn Văn Thanh và những người khác trong thời gian làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Chỉ tiếc rằng đây sẽ là nơi mà anh và đối thủ lâu năm nói lời tạm biệt.
_______________________________
Last edited: