Ongoing [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Sở Tô]Hoa Dạng Niên Hoa

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Sản phẩm thuộc Project vinh danh Nữ Tuyển Thủ của Liên minh - Thiên ngôn vạn ngữ

HOA DẠNG NIÊN HOA

Edit: Fuuka
Tác giả:
Tình trạng: Raw hoàn edit dang dở


Cô và nàng lướt qua nhau, hoàn toàn không biết sau này còn gặp lại.


Part 1

Chuyện tìm phòng trọ, vốn đã khó; tìm phòng trọ gần trường học giữa trung tâm phố xá sầm uất, lại càng khó.

Sở Vân Tú vuốt tờ tin nhỏ lấy từ bảng thông báo của trường, ngẩng đầu lên xác nhận lại bảng tên đường đằng trước một lần nữa. Trước mặt cô là một tòa chung cư thuộc thời đại trước, cũ nát đến mức sắp bị liệt vào loại nguy hiểm, nếu không phải khu vực xung quanh trường học thật sự không còn phòng nào trống cho cô thuê, đại tiểu thư Vân Tú tuyệt đối sẽ không đưa một nơi như vầy trong phạm vi cân nhắc của mình, thử tưởng tượng mấy bác trai bác gái mà nửa đêm chơi mạc chược cãi nhau ỏm tỏi, cảm giác này, nghĩ thôi cũng thấy tê đầu.

Cô đẩy ra cánh cửa sắt rỉ sét, cất bước lên cầu thang. Cầu thang tồi tàn vừa hẹp vừa dốc, lại còn cua gắt chẳng theo quy luật gì. Sở Vân Tú nghiêng người nhường đường cho một cô gái đang từ trên lầu đi xuống, đối phương liếc nhìn cô một cách dịu dàng hàm ý cảm ơn. Cô tiếp tục leo lên lầu, đến tầng thứ năm thì dừng lại.

"Haiz thật sự ngại quá!" Sau khi nghe ý định thuê phòng của cô, bác gái mở cửa nhìn cô hết sức xin lỗi, "Cháu tới chậm rồi! Năm phút trước có cô gái kia thuê mấtrồi!"

Sở Vân Tú dở khóc dở cười nhớ lại cô gái trẻ vừa lướt qua khi nãy, cũng đành cảm khái vận may của mình quá kém.

"Vậy thì tiếc quá, làm phiền bác rồi!"

"Nhìn cháu thế này chắc là sinh viên hả?" Bác chủ nhà quan sát cô một hồi, đột nhiên gọi cô lại, "Hay là cháu gõ cửa phòng đối diện hỏi xem sao?"

"Phòng đối diện cũng cho thuê à?" Sở Vân Tú lập tức mừng rỡ.

"Đúng rồi đúng rồi! Con trai nhà ông cụ Vương ở đối diện ăn nên làm ra, nói là muốn đưa ông cụ đi chơi hưởng phước! Lần trước nghe ý tứ cậu ta nói, là muốn cho thuê lại căn phòng này đó! Nếu cháu muốn thuê, để bác hỏi giúp cho nhé?"

Bác gái hô gọi mấy tiếng, một lúc sau thì cửa phòng đối diện mở ra. Bọn họ dùng phương ngữ nhanh chóng chào hỏi, bên kia cũng lập tức hiểu ra tình huống. Ông cụ họ Vương liếc mắt nhìn Sở Vân Tú, cười nói: "Được rồi, cho nữ thuê lão yên tâm nhất! Nhưng mà phòng của lão hơi cũ kỹ rách nát, cháu đừng có chê nha!"

Đúng là ánh sáng cuối đường hầm mà! Cứ như vậy, chuyện thuê phòng mấy chốc đã bàn xòng, Sở Vân Tú cảm ơn hai người tốt bụng giúp đỡ, sau đó vui vẻ sung sướng rời khỏi tòa chung cư. Cô thoáng nghĩ đến cô gái có ánh mắt ôn nhu chạm mặt khi nãy, chợt nhận ra không chừng mình còn kiếm được cô bạn hàng xóm xinh đẹp nữa.

"Không biết khi nào cô ấy mới dọn vào, có dịp phải sang chào hỏi mới được!" Cô thầm nhủ, "Ở trọ có thêm bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cũng không tệ!"

Chỉ là cô không ngờ tới, cơ hội chào hỏi làm quen này lại tới nhanh như vậy.

"Ấy cuốn sách này không phải của tôi!' Sở Vân Tú lật lật tập sách luyện đề sắp bị đọc nát kia, trả lại cho nhân viên của công ty dọn nhà.

"Chẳng lẽ lại chuyển nhầm?" Nhân viên ảo não gãi đầu, dáng vẻ rất chi là buồn bực. Sở Vân Tú vươn đầu ra nhìn hành lang chật hẹp đang kẹt một đống người, bất đắc dĩ thở dài rồi khoát tay một cái nói: "Thôi kệ đi, sau này tôi đem sang trả sau vậy."

"Vậy cảm ơn cô nhiều nhé!" Nhân viên dọn nhà lau mồ hôi, vội vàng đi xuống lầu, bác gái đứng xem từ nãy đến giờ cười sang sảng một tiếng nói: "Dọn nhà cũng dọn chung một ngày, hai cô gái này đúng là có duyên lắm nha!"

"Không phải đâu!" Sở Vân Tú cười cười, thuận tay mở xem cuốn sách trong tay, nhìn mấy đề thi khá quen bên trong nói, "Không chừng tụi cháu còn có tiếng nói chung."

Mặc dù chỉ là căn phòng trọ nhỏ thuê ngắn hạn, Sở Vân Tú cũng phải vất vả hết cả buổi chiều. Khi chuyến đồ cuối cùng được chuyển lên tới trên lầu, trời cũng bắt đầu sụp tối. Sau khi thanh toán tiền cho công ty dọn nhà, Sở Vân Tú lao vào phòng tắm bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tắm xong liền cầm cuốn sách giao nhầm kia đi ấn chuông cửa phòng đối diện.

Ra mở cửa đúng là cô gái chạm mặt ngày hôm đó. Nhìn cuốn sách trên tay của cô, đối phương cũng lập tức hiểu ra.

"Làm phiền quá." Cô gái áy náy cười cười, "Không biết nên xưng hô thế nào?"

"Không dám! Hai chúng ta không chênh lệch nhiều vậy." Sở Vân Tú chớp chớp mắt, "Tớ họ Sở, chữ Sở có hai chữ Mộc í, Sở Vân Tú."

"Là Sở trong sở sở động nhân, quyến rũ mê người đúng không." Cô gái kia khẽ cười một tiếng đáp, "Tớ là Tô Mộc Tranh."

"Mộc Tranh... nghe êm tai ghê!" Sở Vân Tú cảm thán một tiếng, rồi chỉ cuốn sách trên tay mình, "Cậu cũng thuộc đảng du học à?"

"Đúng rồi."

"Trùng hợp, tớ cũng vậy."

"Hửm? Vậy thì hay quá! Sau này tụi mình có thể cùng ôn thi!"

"Tuyệt lắm!"

Đây chính là lần đầu tiên gặp gỡ, chưa đến mức nhất kiến chung tình, nhưng miễn cưỡng cũng xem là gặp nhau hận muộn. Bởi vì cả hai đều có một đống đồ cần phải sắp xếp, nên các cô chỉ tán gẫu vài câu rồi ai về nhà nấy. Sở Vân Tú mải miết thu dọn căn phòng đến hơn nửa đêm, đến khi mệt gần chết ngã lưng lên giường mới ngẫm nghĩ lại, hình như mình chưa có hỏi người ta học trường nào.

Nhưng mà đảng du học còn thuê trọ ở đây, e rằng thân phận cô bạn học này cũng không chạy đâu xa.

Cô trở mình, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Suy nghĩ của Sở Vân Tú vô cùng chính xác, một tuần lễ sau, trong nhà ăn của trường cô đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở đối diện phòng mình kia.

"Hi! Mộc Tranh!" Cô lớn tiếng gọi tên đối phương, liều mạng chen ngang một đám người đang chạy bước nhỏ lướt qua. Tô Mộc Tranh nghe cô gọi tên mình thì bưng mâm cơm quan sát xung quanh một lượt, nhìn thấy cô, thì bật cười một tiếng rảo bước tới gần.

"Có một mình thôi à?" Tô Mộc Tranh hỏi, "Ăn cơm chung nhé?"

"Được! Tớ đi xếp hàng đã, cậu tìm bàn ngồi giữ chỗ đi!"

Cô liền chạy mấy bước đi lấy cơm, không hề nghe thấy tiếng gọi dở khóc dở cười của cô gái sau lưng, "Khoan đã!" Chờ đến khi cô lấy xong đồ ăn chen ra khỏi đám đông, mới sực nhận ra mình sơ suất..., cô không biết cô gái kia đi đâu giữ chỗ cả.

"Vân Tú." Có người khẽ vỗ vai cô, "Ở bên này."

Cô quay phắt người lại, thở phào một hơi: "Haiz, tớ mới nghĩ làm sao tìm cậu đây! Lại không lưu số điện thoại gì cả..."

"Tại cậu chạy nhanh quá." Tô Mộc Tranh cười nói, "Gọi lại không kịp."

Các cô ngồi xuống xong, Sở Vân Tú nói" Trước giờ chưa từng gặp cậu trong trường, cậu không đến thư viện sao?"

Tô Mộc Tranh nói: "Oh, tờ vẫn còn theo mấy khóa học của trường, cho nên không đến thư viện tự học."

Sở Vân Tú ngạc nhiên hỏi: "Thật hả? Trong đảng du học người có giác ngộ như cậu ít lắm."

"Tớ cũng chưa hoàn toàn xem là đảng du học... Chỉ là tạm thời không nghĩ hoàn toàn từ bỏ con đường thi đại học."

"Hiểu rồi." Sở Vân Tú gắp một đũa nắm kim châm, tỏ ra thấu hiểu, "Nhưng mà cuối cùng cậu vẫn phải lựa chọn."

"Uhm... Nên nhanh chóng lựa chọn." Tô Mộc Tranh xới một đũa cơm dáng vẻ khó xử, "Giáo viên đã tìm tớ nói chuyện."

"Dù sao thì mỗi ngày tớ đều đến thư viện." Sở Vân Tú chớp chớp mắt, "Suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định, tớ có thể giúp cậu giữ chỗ."

Cô cầm thìa bắt đầu húp món canh quen thuộc của nhà ăn: "Món canh này hôm nay quá đáng sợ."

"Tớ biết rồi." Tô Mộc Tranh gật đầu, "Cảm ơn cậu trước."

Hai tuần lễ sau, Sở Vân Tú nhìn thấy Tô Mộc Tranh ở thư viện.

"Tớ đến quan sát hoàn cảnh trước." Cô gái cười hì hì nói.

"Cảm thấy thế nào?" Sở Vân Tú khẽ liếc nhìn đống tài liệu ôn tập trong ngực cô gái, "Lãnh đạo có thấy hài lòng hay không?"

"Vốn dĩ cũng miễn cưỡng xem như hài lòng." Cô nói, đặt chồng sách lên bàn. Sở Vân Tú kéo túi xách và đống tài liệu của mình sang một bên, chừa ra chỗ trống cho cô, "Vốn dĩ?"

"Bời vì có Vân Tú ở đây, nên mới có thể hài lòng á!"

Tô Mộc Tranh lấy hộp bút ra, trịnh trọng đặt bên cạnh túi bút của Sở Vân Tú, đường đường chính chính nói: "Được rồi, vị trí này sẽ là của tớ!"

"Uhm, của cậu." Sở Vân Tú bị cô chọc cười, cũng giả vờ nghiêm túc, "Vậy thì, mong được chỉ dạy!"

Bàn tay của hai cô gái trẻ đặt lên nhau, dùng sức lắc nhẹ một cái.

"Mong được chỉ dạy!"

t.b.c
 

Bình luận bằng Facebook