Hoàn [AVAK to forum][Song Hoa] Chứng Phụ Thuộc

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
:xuChúc mừng sinh nhật 4 chủi của forum ta!!!:xu
:omtimChúc fandom nói chung và forum ta nói riêng sẽ mãi đỉnh nhờ tâm huyết và tình cảm của mọi người!!!:omtim



cre: enkin625.lofter.com


Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

[Song Hoa] Chứng Phụ Thuộc

Edit: Vic

Warning: Có tình tiết nhân vật chết, lưu ý trước khi đọc
____________________________________________________________________________________________________________________
Con mồi đầu tiên Tôn Triết Bình bắt được từ khi trở thành thợ săn linh thú chính là một con dơi hút máu lông dài. Nhưng linh thú này không hề được săn đón chút nào, cho dù là bắt được từ cái vùng đất có hệ số độ khó cao như động Huyết Lung nhưng cũng không kiếm lại được mấy đồng tiền lời.

"Loại linh thú này á, dù có tiền cũng chẳng ai muốn mua. Ai mà muốn mua cái loại linh thú tanh tưởi xúi quẩy này." Chủ tiệm thu mua bên cạnh vừa càu nhàu vừa đưa ném cho hắn một cái túi vải nhỏ, mấy đồng bạc vụn bên trong phát ra tiếng leng keng, Tôn Triết Bình thậm chí còn nghe ra được bên trong có mấy xu mấy đồng.

Lúc gần đi hắn liếc qua chiến lợi phẩm đầu tiên của mình một cái, con dơi hút máu vẫn giữ nguyên hình dạng con người đang nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta với vẻ mặt như gặp ác mộng, giống như đang không cam tâm bị một tên lính mới như hắn đập bảng hiệu.

Tôn Triết Bình cười cười, vô cùng hài lòng cầm túi tiền trong tay đi khỏi, mãi đến khi đứng trước hàng đồ ăn và nơi tu sửa binh khí, hắn mới cảm thấy đây là một vụ buôn bán lỗ vốn. Bạc đổi từ chỗ tiệm thu mua kia không đủ để thanh toán chi phí sửa chữa vũ khí của hắn. Táng Hoa của hắn đã tiêu hao quá nhiều khi bắt con dơi hút máu kia, lưỡi kiếm đã có vài chỗ bị móp lại, tuy công kích của hắn không phải dựa vào sự sắc bén của binh khí nhưng mức độ tổn hại của nó vẫn sẽ ảnh hưởng đến lực công kích của hắn.

Tôn Triết Bình nhét nốt cái bánh bao còn lại vào miệng, ném túi bạc mới nhận được lúc nãy vào tay thợ sửa chữa, "Sửa bằng này trước."

"Được!" Thu bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu chuyện. Quy tắc ở nơi này ai ai cũng biết, ai ai cũng tuân theo. Không lâu sau, Tôn Triết Bình nhận lấy Táng Hoa từ tay thợ sửa chữa, nhìn thấy chỗ hổng trên lưỡi kiếm chỉ được xử lí đơn giản, có chút cẩu thả, nhưng cũng không phải kiểu không thể chịu nổi một đòn. Lấy ra một bản đồ từ trong lòng đánh dấu vài vòng tròn, đây là do chính Tôn Triết Bình vẽ ra. Ở trong khu vực được khoanh tròn có một vài loại linh thú đáng để săn.

Xét thấy lần đầu đã lỗ vốn rồi, lần này hắn quyết cân nhắc kĩ lượng một phen, cuối cùng chọn một khe núi tên Đỗng Hoa Giản làm trường săn kế tiếp.

Đỗng Hoa Giản tuy có cái tên rất hoa mỹ nhưng trong đó lại có rất nhiều mãnh thú, bởi vì núi kề sông nên dù bay trên trời chạy dưới đất hay bơi trong nước chỗ nào cũng có. Mục tiêu lần này là hoa quỷ trong Đỗng Hoa Giản. Tuy gọi là "quỷ" nhưng cũng vẫn là một linh thú có thực thể, chỉ là do trời sinh thích ẩn nấp trong bóng tối khó bị phát hiện nên mọi người lấy chữ "quỷ" trong "Xuất quỷ nhập thần" đặt cho, loài linh thú này tính tình ôn hòa bình tĩnh, trong tình huống bình thường sẽ không chủ động tấn công con người, bởi vì trên thân nó luôn tỏa ra hương thơm ngào ngạt nên rất nhiều nhà giàu có đều thích nuôi chúng trong sân nhà mình, cũng không lo chúng sẽ gây chuyện, , được ca ngợi là thượng phẩm linh thú. Tuy việc bắt hoa quỷ không có gì khó khăn nhưng do nơi đó mãnh thú rất nhiều, lại đều có lực công kích mạnh, mà bản thân hoa quỷ cũng không phải loài muốn tìm là tìm được nên chỉ cần có người rao bán trên thị trường đều sẽ không sót lại con nào.

Cho nên khi Tôn Triết Bình xách một con hoa quỷ đến hỏi giá, ông chủ tiệm thu mua linh thú không ngậm mồm vào được mà trực tiếp mời hắn vào trong phòng.

Trong phòng cũng không sáng sủa lắm, trên dãy tủ kê sát tường có vài con linh thú đang làm loạn, Tôn Triết Bình còn nhìn thấy vài cái lồng sắt được bọc bằng vải đen, thuận tay vén một góc lên, linh thú bên trong đột nhiên xoay người, rõ ràng rất ghét bị ánh sáng chiếu vào.

Ông chủ pha một bình trà ngon rồi mời Tôn Triết Bình ngồi, xem bộ dạng có vẻ như muốn hạ giá cả xuống mức thấp nhất, lại tiện thể kiếm luôn một tay thợ săn cố định.

Bàn chuyện đông tây nhưng Tôn Triết Bình chỉ nghe, hắn cũng không ngốc, chỉ cần nghĩ đến tiền sửa chữa Táng Hoa thì cho dù ông chủ có nói nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ không để bản thân bị ép giá.

"Lại nói... Con dơi hút máu lần trước cậu đem đến kia, thật đúng là lỗ vốn mà..." Ông chủ vắt hết óc nghĩ ra thêm đề tài để nói, "Căn bản là không có ai muốn, hơn nữa để nuôi hắn ta còn tốn không ít vàng đâu.'

"Hắn vẫn còn ở đây?" Đối với chiến lợi phẩm đầu tiên này Tôn Triết Bình vẫn có chút chú ý.

"Đúng vậy." Vẻ mặt ông chủ vô cùng đau khổ, đi tới trước một cái lồng sắt bọc vải đen, chờ Tôn Triết Bình cũng tiến tới rồi mới kéo lớp vải ra.

Con dơi hút máu bên trong vẫn miến cưỡng duy trì trạng thái hình người, mái tóc tím sẫm xõa ra rối tung trên mặt. Bởi vì lồng sắt quá nhỏ, hắn chỉ có thể ngửa mặt cuộn tròn người mà nằm, thấy vải che bị kéo lên thì khó chịu quay ngoắt sang một bên.

"Nhìn đi. Bởi vì không đủ huyết khí nên ngay cả vẻ ngoài cũng không ra gì." Ông chủ không nói thêm gì, Tôn Triết Bình cũng hiểu rõ, tuy nói là tốn không ít vàng nhưng thực ra ông ta cũng không thể dùng giá cao tìm cách mua máu huyết đến để con dơi này ăn no đủ được.

Nghe được tiếng nói chuyện, Trương Giai Lạc trong lồng sắt híp mắt quay đầu nhìn, thấy cái tên đã bắt hắn tới đây qua khe hở của tấm vải được vén lên, trong mắt hắn chợt nổi lên một cỗ sát khí, nhưng chưa chờ sát ý thành hình thì tấm vải kia đã lại che mất tầm mắt hắn. Chỉ chốc lát, Trương Giai Lạc đã vô lực mà dập tắt lửa giận, lại quay đầu về rúc dưới cánh tay.

Dù sao thì Tôn Triết Bình cũng không phải dân làm ăn, không sánh được tài ăn nói của ông chủ, sau khi hứa hẹn ngoài miệng đôi bên sẽ hợp tác lâu dài, con hoa quỷ kia cũng bị bán rẻ cho hắn.

Ông chủ hí ha hí hửng mang hoa quỷ vào một căn mật thất sâu bên trong. Để Tôn Triết Bình lại trong phòng này tha hồ xem xét.

Nghĩ ngợi một hồi, lại vạch tấm vải kia lên xem, con dơi kia dường như đã sớm đoán được, không có phản ứng gì như vừa nãy, chỉ trưng ra bộ mặt uể oải buồn ngủ nhìn hắn, sắc đỏ trong mắt lúc ẩn lúc hiện.

Tôn Triết Bình tỉ mỉ quan sát một phen, dù là dưới ánh sáng êm dịu ấm áp của những ngọn nến nhưng vẫn không khó để nhận ra sắc mặt trắng xám của hắn, cả việc hít thở cũng rất khó khăn. Tôn Triết Bình sáp lại gần thêm chút, phát hiện môi hắn đã khô nứt, đầu lưỡi hơi cuốn lên chạm vòm miệng.

"Này." Tôn Triết Bình thử gọi hắn, đối phương không tiếp lời, chỉ có hơi run hàng mi rồi nhắm mắt lại.

Đây đã không còn là trạng thái uể oải buồn ngủ nữa rồi nhỉ?

Tôn Triết Bình thò bàn tay vào trong lồng sắt muốn kiểm tra tình hình hắn một phen. Ai ngờ hắn mới đụng đến cằm liền bị con dơi này cắn một phát vào ngón tay!

Tôn Triết Bình giật mình, muốn rút tay ra nhưng không ngờ lại không được, ngược lại còn khiến tay bị đôi răng nanh kia chọc ra hai cái lỗ. Máu lập tức chảy ra từ miệng vết thương, tuy không nhiều, nhưng khi Tôn Triết Bình nhìn thấy phản ứng điên cuồng của đối phương mới biết hắn thừm máu đến mức nào.

Ngón tay bị cắn chặt trong miệng, Trương Giai Lạc liều mạng hút hai cái lỗ kia, người bình thường căn bản sẽ không để ý mùi máu tanh dù rất nhỏ đối với hắn cũng có sức dụ hoặc chết người, hơn nữa đã mấy ngày rồi hắn chưa được ngụm máu nào. Theo thời gian dần trôi, hắn không thể không chấp nhận sự thật bản thân sắp chết.

Tôn Triết Bình cũng không còn dám cứng rắn rút ra, sợ càng khiến bản thân bị thương nhiều hơn, đành phải chờ khi hắn hút máu đến no nê mà từ từ thả lỏng mới chớp cơ hội rút tay ra, thoát khỏi mối nguy hiểm bất ngờ này.

Trương Giai Lạc còn đang khát cầu nhiều hơn đột nhiên mạnh mẽ xoay người, nhưng cái lồng sắt chật hẹp đã hạn chế cử động của hắn, chỉ có thể giương đôi mắt tha thiết nhìn Tôn Triết Bình lúc này đã lùi tới một góc an toàn.

"Ồ ~ Lúc xem hắn nhớ cẩn thận không bị cắn đó!" Ông chủ cười hớn hở quay lại sau khi đã sắp xếp cho hoa quỷ cẩn thận, thấy Tôn Triết Bình đã vén vải che lên bèn thuận miệng dặn một câu.

Tôn Triết Bình liếc nhìn con dơi hút máu đang nôn nóng ở trong lồng, lén nắm lấy vết thương để cầm máu. Hắn quay qua hỏi ông chủ, "Hắn không được cho ăn gì à?"

Ôn chủ xòe tay, "Đây không phải đương nhiên hay sao? Buôn bán máu và nội tạng đều là buôn bán phi pháp. Tôi đây cho dù có tiền cũng không dám đi con đường này đâu."

Điều ông chủ nói là thật. Ở nơi này, bất kì giao dịch nào liên quan đến nội tạng cơ thể đều không được phép tiến hành, mà thức ăn chủ yếu của dơi hút máu chính là máu người nên nguồn thức ăn cũng đã trở thành một nan đề. Vậy nên cho dù bọn chúng có chiến lực mạnh mẽ có thể giúp chủ nhân thăm dò săn bắt cũng không có ai bằng lòng nuôi dưỡng loại linh thú khó chăm sóc này.

Nghĩ đến đây, Tôn Triết Bình cũng có thể thấu hiểu lí do lúc đầu ông chủ không muốn mua lại hắn rồi.

"Này! Đây là của lần này!" Ông chủ ném một cái túi da hươu qua, Tôn Triết Bình nhận lấy, cảm giác nặng trịch liền khiến hắn vô cùng hài lòng.

"Lần sau mà có hàng tốt nhớ đừng quên chỗ này của lão đó."

"Chỉ cần giá cả phải chăng thì không thành vấn đề." Ông chủ khoác lên vẻ gần gũi, Tôn Triết Bình cũng chơi bài thân tình.

Thật ra với hắn mà nói, chỉ cần hắn không cảm thấy lỗ vốn thì bán cho ai cũng vậy cả. Nhưng hắn cũng không ngại có một mối lâu dài. Cái này nếu đem ra so sánh thì thuận tiện hơn việc đi khắp nơi cò kè mặc cả nhiều.

Lần thứ ba Tôn Triết Bình đến nơi này đã là một tháng sau. Để lấy được quả trứng rồng to bự này, hắn đã phải ngồi canh ở núi Biaus Comilla trọn vẹn ba tuần lễ. Lần trước khi đang quay về, hắn tình cờ nghe được có người đến hỏi giá cả của loài rồng này, thế mới biết đây cũng là một mặt hàng khan hiếm. Sau khi hỏi thăm chỗ ông chủ, hắn liền đến thẳng núi Biaus Comilla.

Loại chuyện săn rồng thế này nghe qua thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày, may là Tôn Triết Bình cũng không ngốc, sẽ không nhảy ra trước mặt con rồng đã thành niên bự tổ chảng mà là lòng vòng tìm một con rồng mẹ sắp đẻ, ẩn núp gần đó tìm cơ hội ra tay bắt trộm.

Tuy giá cả của rồng rất cao, nhưng ngược lại với các loài linh thú khác, trứng rồng còn có giá cao hơn.

Bởi vì những con rồng lớn này không phải là loài linh thú dễ thuần hóa, tính tình vô cùng cứng cỏi, nhưng vẫn luôn có nhưng phú hào sẵn lòng nuôi loại linh thú tuy rất đáng sợ nhưng cũng rất oai phong này, dưới cái nhìn của bọn họ việc thuần hóa được một con rồng lớn chính là biểu tượng của uy quyền. Nhưng theo sự mở cửa của thị trường, rất nhiều người đã phát hiện, nếu nuôi lớn một con rồng từ khi nó nở ra thì sẽ bớt được rất nhiều điều phiền phức.

Hiện giờ ông chủ đang giơ cao quả trứng rồng có hoa văn màu tím này như nhặt được bảo bối, thậm chí còn không thèm nhiều lời cùng Tôn Triết Bình đã chạy đi cất vào căn mật thất sâu bên trong.

Tôn Triết Bình theo hắn vào trong phòng, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mấy cái lồng sắt nhốt linh thú từng thấy lần trước giờ hoặc đã bán hoặc đã đổi linh thú.

Đi tới góc phòng, Tôn Triết Bình do dự một chút rồi rút con dao găm dắt bên eo ra, xốc lớp vải đen kia lên, không ngoài dự đoán bên trong vẫn nhốt con dơi hút máu kia, chỉ là trông càng tiều tụy hơn lần trước gặp, thậm chí mạch máu trên cổ cũng đã hằn lên rõ ràng.

"Đã đến lúc này vẫn còn cần giữ hình người sao?" Tôn Triết Bình lẩm bẩm tự nhủ. Không ngờ con dơi kia lại chậm rãi đảo mắt liếc qua, há miệng cố thốt ra lời gì đó rồi lại nhắm mắt quẹo đầu sang một bên.

Xem ra đúng là đang chờ chết.

Tôn Triết Bình tiếc nuối nghĩ.

Chờ lúc ông chủ trở lại, Tôn Triết Bình lĩnh thù lao, lại chỉ về phía lồng sắt, "Vụ này nên xử lí thế nào?"

Ông chủ ló đầu nhìn chiếc lồng qua vai hắn rồi cúi đầu ủ rũ oán trách, "Có thể xử lí thế nào đây? Dù sao thì cũng chẳng ai muốn..."

"Dù sao cũng chẳng ai muốn thì trả lại cho tôi đi."

"Hả?" Ông chủ có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng tỏ vẻ mừng rỡ, "Cậu muốn mua sao?"

"Đưa tôi." Nhưng Tôn Triết Bình không để cho hắn cơ hội chặt chém nào.

"Chuyện này..." Tuy là loại hàng giữ lại cũng chỉ gây lỗ nhưng gặp người có ý mua, ông chủ vẫn muốn nâng giá.

"Ông cũng nuôi không nổi. Sớm muộn gì cũng chết thôi. Mà dù sao cũng là chiến lợi phẩm đầu tiên, tốt xấu gì cũng còn chút ý nghĩa với tôi, nếu cứ để thế rồi chết trong tay ông thì thật sự quá xui xẻo."

"Được rồi! Tôi cũng không cần nhiều! Cứ như lúc đầu là được, cậu nhận bao nhiêu thì trả bấy nhiêu!" Ông chủ vỗ đùi, sảng khoái đồng ý.

Tôn Triết Bình quay đầu nhìn con dơi kia, hiển nhiên là hắn đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, hiện giờ đang mở to đôi mắt vô thần ngờ vực nhìn về phía này.

"Được." Tôn Triết Bình cũng thoải mái đứng dậy, "Lúc đầu tôi đưa đến thế nào ông nuôi trả về cho tôi thế ấy, bao giờ nuôi cho tốt rồi tôi sẽ đến lấy."

"Này này!! Đừng nóng đừng nóng!! Có thể thương lượng có thể thương lượng!!" Thấy Tôn Triết Bình muốn đi, ông chủ vội vàng đuổi theo níu lại, "Ba đồng bạc!! Cậu trả tôi tiền lồng sắt tôi sẽ bán!!"

Tôn Triết Bình không nói hai lời, lấy từ trong túi tiền thù lao mới nhận ba đồng xu tung lên không trung, ông chủ duỗi tay định đón lấy kết quả lại bị hắn cướp trước.

"Nhầm rồi, đây là sáu đồng vàng."

Ông chủ khóc không ra nước mắt.

Khi Tôn Triết Bình kéo chiếc lồng dơi đi ra khỏi tiệm thu mua linh thú đã tối mịt, nhìn con dơi đang thoi thóp, Tôn Triết Bình lấy từ trong túi ra một miếng bánh bơ dứ dứ trước mũi hắn.

Trương Giai Lạc trừng mắt dữ tợn với hắn rồi lại ngoẹo đầu sang một bên.

"Xem ra đúng là ngoài máu thì cái gì cũng không ăn..." Tôn Triết Bình cắn một miếng bánh, kéo lồng sắt quay về căn nhà trọ hắn đang thuê tạm.

Căn nhà này chỉ có bốn bức tường.

Đây là cảm nhận của Trương Giai Lạc lúc nhìn xung quanh sau khi bị lôi vào trong.

Căn nhà xây từ đá không có gì ngoài một cái giường và một cái bàn đã cũ nát. Bên cạnh chiếc bàn là khung cửa sổ trông như đang lung lay sắp đổ, nếu muốn ngắm sao thì đây cũng là một vị trí không tệ.

Trương Giai Lạc ghét bỏ tiếp tục nhắm mắt lại, rụt cổ vào - Dù chết ở đâu cũng vậy thôi, tốt xấu gì chỗ này cũng không có mùi hôi thối của các loài khác.

Dỡ hết trang bị săn bắn trên người xuống, Tôn Triết Bình đến trước lồng sắt, đột nhiên "chậc" một tiếng tỏ ý không hài lòng. Trương Giai Lạc cảnh giác lén ti hí hai mắt thì phát hiện hắn quay ra cầm bội đao rồi lại trở lại đây.

Lần này Trương Giai Lạc chẳng thèm lén lút nữa, vội vàng vùng vẫy nhảy dựng lên.

Chết cũng được.

Nhưng khi chết tuyệt đối không thể trông không đẹp đẽ!

"Đừng nhúc nhích!" Tôn Triết Bình chân đạp lên lồng sắt, cánh tay vung lên chém xuống, chỉ nghe một tiếng vang chói tai của kim loại va đập vào nhau, Trương Giai Lạc hãi hùng khiếp vía nhìn chiếc khóa sắt khổng lồ bên ngoài rơi xuống, Tôn Triết Bình đứng trước mặt vừa cậy lồng sắt vừa lẩm bẩn, "Quên không lấy chìa khóa..."

Ngu chết mất.

Trương Giai Lạc mắng thầm.

Sau khi được kéo ra, hắn phát hiện do bản thân đã cuộn người quá lâu nên chân đã không cử động được, mà sau Tôn Triết Bình phát hiện ra điểm này cũng không nhiều lời, trực tiếp xách hắn ném sang một bên, tiếp đó còn ném tới một tấm thảm lông.

Trên thảm lông còn dính chút bụi bặm, Trương Giai Lạc cứ để nói chất đống ở bên chân mình chứ không động vào.

"Đói bụng à?" Tôn Triết Bình ngồi xổm trước mặt hắn.

"..." Trương Giai Lạc cả đáp lại cũng lười, lại quay đầu đi.

Tôn Triết Bình nghiêng nghiêng thanh bội đao trong tay, vừa rút vỏ ra vừa nói, "Nấu cơm cho ngươi ăn đây."

Trương Giai Lạc vốn đang ngạc nhiên hắn định nấu cơm làm gì, đột nhiên cả người bị kích thích, mỗi tế bào trên cơ thể đều như sống lại từ chỗ chết mà vui mừng nhảy múa. Ngũ giác đều tự động đi tìm nơi có cái mùi vị tuyệt vời kia.

Máu!!

Có máu!!

Tôn Triết Bình nhếch mép, răng nanh của Trương Giai Lạc đâm vào vết thương hắn mới cắt ra rồi ra sức mà hút khiến hắn không thể không hít vào một hơi .

"Nhẹ nhàng chút nhẹ nhàng chút!" Tôn Triết Bình đẩy đầu hắn ra nhưng đối phương không nhúc nhích một chút nào, Trương Giai Lạc vừa đói vừa khát nhào vào cánh tay Tôn Triết Bình, chỉ hận không thể ôm lấy cả cánh tay vào lòng mà hút. Tôn Triết Bình cũng dứt khoát không ngăn cản hắn, chỉ sợ lại có hành động gì quá khích khiến vết thương càng rách ra.

Trong vô thức, Tôn Triết Bình đột nhiên tỉnh lại, bất ngờ phát hiện bản thân lại ngủ thiếp đi từ khi nào. Ngẩng đầu nhìn con dơi vẫn còn đang ôm cánh tay hắn lưu luyến liếm miệng vết thương đã ngừng chảy máu, trông có chút ngớ ngẩn.

"Cũng sắp đến lúc rồi nhỉ." Tôn Triết Bình thử rút tay ra, đối phương chỉ tỏ chút không nỡ nhưng vẫn dễ ràng rút ra được. Kéo bao cổ tay lên che vết thương đi, Tôn Triết Bình nằm lại về giường, "Muốn đi đâu thì đi đi. Đừng ta tay với người trong trấn. Nếu không ban đầu ta bắt ngươi đến như nào thì sẽ giết ngươi đi thế ấy."

Trương Giai Lạc nhìn bóng lưng hắn, trong mắt lóe qua một tia hồng quang. Thân thể run rẩy gắng gượng giương ra đôi cánh, mở cửa sổ thả người bay đi.

"Mẹ nó! Đóng cửa vào chứ!!" Tôn Triết Bình mắng.

Vạn lần không ngờ tới là cái tên này còn dám quay lại đây.

Tôn Triết Bình mới sáng sớm đã bị mùi máu nồng nặc xông cho tỉnh cả ngủ, vừa rời giường đã trừng mắt nhìn vết máu trong vương từ trong góc đến giữa nhà.

Kẻ đầu têu vừa mới tận hưởng xong bữa sáng đang thỏa mãn cuộn mình thành một nùi rúc trong cái chăn bữa trước ném cho hắn. Bên cạnh còn vứt một con sói trắng răng cầy đã bị xé đến nát vụn. Tôn Triết Bình lúc này mới sực nhận ra, hóa ra máu linh thú cũng có thể được. Nhưng mà...

"Ngươi cái tên này... Rất kén ăn nhỉ..." Sói trắng răng cầy chỉ có ở phía Đông rừng Vidal, bởi vì số lượng ít ỏi nên giá của da lông, nanh sói và tuyến nang trong bụng đều bị xào lên đến cực cao, Tôn Triết Bình nhìn một đống thịt không biết nơi xuống tay kiểu gì. Sau lưng Trương Giai Lạc còn có vài vật nhỏ, nhìn kĩ lại, không ngờ là nanh sói và tuyến nang hoàn chỉnh.

"Da sói nhuốm máu. Cho ngươi cái này trước." Trương Giai Lạc lười biếng tỏ vẻ đại gia. Hút đủ máu nên xem ra hắn đã khôi phục không ít. Tuy sắc mặt còn hơi trắng, nhưng đây dường như đây chính là sắc mặt nguyên bản của hắn.

"Đây gọi là gì nhỉ? Báo ân à?" Tôn Triết Bình nhặt lên tám cái nanh sói trên mặt đất xem xét chất lượng của chúng.

"Bắt ta đến nơi này mà ngươi vẫn còn không biết xấu hổ đòi ta báo ân à?" Trương Giai Lạc nhíu mày, tựa như giận nhưng không chỗ phát hỏa.

Tôn Triết Bình cũng không đi cãi nhau với hắn, chỉ lấy vải lau sạch tám cái răng kia, chậm rãi hỏi, "Uống máu người ta, ở nhà người ta, lại còn làm bẩn nhà. Không báo ân á? Nếu nói ra nhất định sẽ thành nỗi sỉ nhục của dơi hút máu nhỉ?"

"Ngươi! Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Trương Giai Lạc nhất thời nổi giận, đá đá tuyến nang ngay bên chân mình, tựa như đang nhắc nhở hắn mình cũng đã báo ân.

Tôn Triết Bình nhặt chúng lên, lấy nước lau qua một lượt rồi bỏ vào túi cùng với tám cái nanh sói kia, trước khi ra ngoài còn quay lại chỉ vào vết máu với đống thịt trên sàn, "Trước khi ta về phải thu dọn xong xuôi hết cho ta, nếu không ban đầu ta bắt ngươi đến như nào thì sẽ giết ngươi đi thế ấy."

"ĐM ngươi chỉ biết mỗi câu này thôi à!!"

Có tính là báo ân hay không chính bản thân Trương Giai Lạc cũng không rõ nhưng hắn vẫn cứ ở lại nơi này. Sau khi kiếm được bộn tiền, Tôn Triết Bình đi đặt cho bản thân một bộ trang bị mới. Thời gian đang chờ trang bị được chế tại hắn sẽ thường xuyên đi dạo trên trấn, tiện thể hỏi thăm một chút tin tức về thị trường. Trên tấm bản đồ kia lại thêm vài chỗ bị khoanh tròn có ghi chú chi chít.

Trương Giai Lạc toàn hoạt động vào ban đêm, một hôm sau khi rời giường lúc hừng đông, Tôn Triết Bình thấy một cái xác thú đã chết nhưng còn chưa bị động vào.

"Sao lại không ăn?" Mỗi khi Trương Giai Lạc thiếu máu đều sẽ có dáng vẻ mệt mỏi chán chường.

"Ăn chả ngon chút nào." Trương Giai Lạc cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Tôn Triết Bình không ngờ rằng hắn mới ăn no được mấy ngày đã bắt đầu kén cá chọn canh, "Vậy ngươi thấy ăn gì ngon?"

Tôn Triết Bình mở miệng đang muốn đáp, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì rồi im lặng lắc đầu, "Chẳng có gì cả."

"Xem ra ngươi cũng không đói lắm nhỉ, khi đói thì ngay cả một giọt máu trên đầu ngón tay ta cũng phải liếm bằng sạch mới thôi."

Trương Giai Lạc hung ác lườm Tôn Triết Bình một cái, nể tình lượng máu đã hút của hắn nên cũng chẳng muốn cãi cọ so đo, chỉ trùm chăn lên tiếp tục rúc trong góc phòng nghỉ ngơi.

"Đêm nay ta sẽ xuất phát đến hồ Idasil. Lúc ta không ở đây..." Tôn Triết Bình chỉ quanh phòng một vòng, "Đừng khiến cho nó trở nên quá bừa bộn. Nếu không ban đầu ta bắt ngươi đến như nào thì sẽ giết ngươi đi thế ấy."

"Ha..." Trương Giai Lạc xem thường hừ một tiếng. Chốc sau mới lên tiếng hỏi hắn, "Định đi bao lâu?"

"Xem vận khí." Tôn Triết Bình thu dọn trang bị.

"Muốn săn gì?"

"Thứu linh tịch hạc."

"Loài này không phải rình bắt rất khó à?" Trương Giai Lạc nhớ nơi kia không phải nơi thứu linh tịch hạc sinh sống mà chỉ là một nơi dừng chân trong hành trình của chúng, nhưng cũng không dừng chân lâu dài mà uống nước xong sẽ lập tức khởi hành tiếp.

"Vậy nên mới nói xem vận khí." Tôn Triết Bình cũng biết điểm ấy, diện tích hồ Idasil rất lớn, có nhiều mãnh thú sống xung quanh lại thường ẩn nấp trong đầm lầy hoặc giữa những lùm cây um tùm, muốn phòng bị cũng rất khó. Nhưng tổ của thứu linh tịch hạc lại ở dãy Pajaro cao nhất vùng biên cảnh, số lượng không chỉ ít ỏi mà lại còn phân bố rộng khắp, tìm ở đây độ khó càng cao, vậy nên muốn bắt thứu linh tịch hạc cũng chỉ có ở kia là dễ dàng nhất.

"Được rồi. Vậy đành chúc ngươi may mắn." Trương Giai Lạc phất tay, "Không biết con hạc nào lại xui xẻo như vậy..."

Tôn Triết Bình cạn lời nhìn hắn, cảm thấy con dơi hút máu này đúng là nhân cách phân liệt...

Nhưng khi Tôn Triết Bình từ hồ Idasil trở về, hắn lại không thấy con dơi bị phân liệt kia đâu nữa. Căn nhà vốn tưởng sẽ trong tình trạng vô cùng tồi tệ trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Vẫn một bàn một giường như trước, trên sàn vẫn còn vết máu chưa lau sạch từ lần trước.

Không ngờ lại còn có vẻ hơi trống vắng.

Tôn Triết Bình tiện tay để túi tiền mới lĩnh trên bàn, thấy cửa sổ vẫn đang mở định đóng lại.

Sau đó...

Hắn phát hiện Trương Giai Lạc đang trốn ở ngoài cửa sổ.

"Ngươi ngồi xổm ở đây làm gì?"

"..." Trương Giai Lạc tức giận lườm hắn, lại uể oải đáp, "Ồ, ngươi đã về."

Thật ra là hắn nghe thấy tiếng mở cửa mới vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ trốn.

"Khoảng thời gian này có phải không đi săn gì hay không?" Tôn Triết Bình phát hiện khóe miệng của hắn lại nứt nẻ, hai mắt hõm sâu.

Trương Giai Lạc cúi gằm lắc đầu làm tóc đang xõa ra rơi xuống, che khuất gương mặt hắn. Hắn cũng cảm thấy bản thân của hiện tại có chút thảm hại, hắn xưa nay tôn sùng vẻ đẹp hoa lệ hoàn mỹ chưa từng để bản thân chịu chút thất lễ nào, nhưng không hiểu sao, gần đây hắn lại chẳng có chút thèm ăn nào.

Bất kể là chồn hươu trên đồi Sabiras hay thủ linh viên của thần điện Magasello đều không còn vị thơm ngon như trước đây nữa. Tuy cũng từng nghĩ ép bản thân ăn vào một chút để duy trì thể lực cho sinh hoạt hàng ngày nhưng mỗi khi cắt từng lớp da thịt ra, khoảnh khắc mùi máu phả vào mặt, hắn không còn cảm nhận được sự phấn khích của trước đây, ngược lại dạ dày hắn cồn cào buồn nôn dâng lên từng đợt.

Trương Giai Lạc chán nản.

Hắn không biết cơn thèm ăn của mình đi đâu rồi. Cho dù là nhìn người trong trấn đi tới đi lui Trương Giai Lạc cũng chẳng có chút thèm muốn nào.

Thi thể linh thú dần dần thối rữa bắt đầu tỏa ra mùi hôi, thừa dịp Tôn Triết Bình chưa về, hắn chôn hết toàn bộ đống linh thú có thể trở thành vật liệu quý giá xuống một cái hố đất ngoài trấn.

Sau đó liền túc trong góc nhà tiết kiệm thể lực, mê man chờ Tôn Triết Bình quay về.

Đến khi nghe được tiếng mở cửa, hắn mới sực nhận ra bản thân đã không còn tràn trề sức sống như lúc hắn mới rời đi nữa liền vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ muốn tìm đại gì đó bỏ bụng trước còn diễu võ dương oai trước mặt hắn một phen.

"Mau vào nhà đi, mùa đông ở đây lạnh quá!" Tôn Triết Bình xoa xoa tay, hối hận sao vừa rồi không tiện thể mua ít quần áo mùa đông.

Trương Giai Lạc không nhúc nhích, vẫn cuộn mình ngoài cửa sổ như trước.

"Này! Không vào thì mặc kệ ngươi luôn đó!" Tôn Triết Bình vừa nói vừa làm bộ muốn đóng cửa sổ.

Trương Giai Lạc vẫn không nhúc nhích, phải giữ nguyên hình dáng con người của mình đối với hắn hiện giờ mà nói có chút khó khăn, giờ chân của hắn còn không thể duỗi được nữa.

Rồi hắn nghe thấy tiếng cửa sổ đóng lại "sầm" một tiếng trên đỉnh đầu.

Tôn Triết Bình thật sự đóng cửa lại rồi!

Trương Giai Lạc muốn mắng gì đó cuối cùng lại không mắng ra miệng. Tâm trạng của hắn đã sa sút đến mức hoàn toàn không muốn làm thế nữa, thậm chí cả ý nghĩ trở về động Huyết Lungcũng biến thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Quả nhiên vẫn phải chết ở bên ngoài sao...?

Từ khi hắn bị bắt đến đây những ngày tháng rực rỡ như trong quá khứ đã không còn nữa...

Cửa sổ đột nhiên "rầm" một tiếng lại mở ra. Tôn Triết Bình một phát đã túm được gáy Trương Giai Lạc, trực tiếp kéo hắn từ ngoài cửa sổ vào trong nhà.

Trương Giai Lạc khép hờ hai mắt thấy hắn lấy chăn bọc kín người mình, cười nhạt, "Đã từng có ai nói ngươi rất dịu dàng chưa?"

"Vốn là không có, giờ đã có." Tôn Triết Bình ngồi dậy, "Ta ra ngoài kiếm củi, ngươi muốn ăn gì?"

Trương Giai Lạc nhắm mắt lắc đầu, gối lên gối của mình rồi điều chỉnh tư thế định tiếp tục ngủ để tiết kiệm thể lực.

Đúng như dự đoán, con gà rừng Tôn Triết Bình mang về hắn không động đến một miếng nào, cho dù bị chọc tức bằng cách bị thoa một miệng đầy máu gà Trương Giai Lạc cũng chỉ dùng ánh mắt ngẩn ngơ nhìn hắn.

"Không ăn sẽ chết đói mất." Tôn Triết Bình lại nướng kĩ một cái đùi gà, khua khua trước mặt Trương Giai Lạc hai vòng lại thấy hắn quay mặt qua chỗ khác.

Lửa được đốt ngay trên nền nhà chứ không có bếp nấu, chính là chất thẳng gỗ lên sàn mà nhóm lửa, để ngừa hỏa hoạn, chồng lửa này được chất ở góc nhà Trương Giai Lạc thường nằm. Hiện giờ hắn chỉ khoác chăn dựa vào tường, ngồi cách đống lửa không gần cũng chẳng xa nhìn Tôn Triết Bình nhanh chóng ngấu nghiến hết con gà kia.

Sau khi ăn uống no đủ, Tôn Triết Bình lại mở bản đồ ra, lấy chì than đánh dấu thêm vài nét rồi thỏa mãn cuộn lại.

"Lần này lại muốn đi đâu nữa?" Trương Giai Lạc biết là hắn đã xác định mục tiêu tiếp theo.

"Đảo Lưu Ly."

"Ồ..." Trương Giai Lạc thở dài một hơi. Đảo Lưu Ly là một hòn đảo nhỏ không gần nơi này lắm, đổi thuyền chuyển xe nhiều thì cũng thôi, tàu thuyền qua lại giữa đảo với đất liền còn rất ít, một tuần chỉ thỉnh thoảng có một hai chuyến như vậy, hơn nữa còn không cố định thời gian.

Chờ hắn trở lại sau lần này, mình đã không còn ở đây nữa?

Trương Giai Lạc bình thản nghĩ.

Tôn Triết Bình ngược lại không hề nghĩ đến mà chỉ duỗi lưng, nói một câu "Ngủ thôi" rồi ngả lưng trên giường. Trương Giai Lạc nhìn đống lửa, lặng lẽ nhấc một khúc gỗ bỏ thêm vào, lại khoác chăn lùi về xa một chút, rồi theo ý thức dần mơ màng định lần nữa bước vào giấc ngủ.

"Này."

Từ trên giường đột nhiên vang lên tiếng Tôn Triết Bình gọi, Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện hắn đã ngồi dậy nhìn mình.

"Có muốn ăn không?" Tôn Triết Bình xoay xoay cổ tay.

Trương Giai Lạc mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt dường như sáng lên một chút, hắn đột nhiên sực nhận ra, không phải bản thân không muốn ăn gì, chỉ là từ sau khi nếm qua máu Tôn Triết Bình, máu của các loài khác không đủ để thỏa mãn mình nữa mà thôi.

Răng nanh lại lần nữa đâm vào miệng vết thương do lưỡi dao vạch ra, Tôn Triết Bình chỉ bình thản nằm trên giường nhìn hắn trông có vẻ đang như hổ như sói, thực ra lại rất cẩn thận hút máu trên tay mình.

Cảm giác đau đớn rõ rệt truyền đến thổi bay cơn buồn ngủ của hắn, Trương Giai Lạc vẫn đang cúi người liếm láp nốt vết máu còn vương bên khóe miệng, vừa cẩn thận lại vừa hưởng thụ, mấy chục ngày đói khát khiến hắn có chút khó nhịn, hơi thở nặng nề chạy dọc cánh tay cường tráng, Tôn Triết Bình nghiêng đầu để lộ động mạch trên cần cổ, Trương Giai Lạc nhẹ run rẩy đưa đầu lưỡi ra thăm dò, đảo quanh động mạch trên cổ kia, tựa như ngập ngừng, lại có chút tiếc nuối, da thịt mềm mại trên cần cổ dần nổi những vết đỏ tím dưới sự gặm cắn của Trương Giai Lạc nhưng hắn vẫn không dùng lực đâm rách nó.

Tôn Triết Bình giơ tay vuốt mái tóc dài của hắn như dỗ dành, Trương Giai Lạc hừ nhẹ hai tiếng líu ra líu ríu như làm nũng, thân thể gầy gò ngày càng dán sát vào Tôn Triết Bình, không hề dọa dẫm mà chiếm lấy thứ mỹ vị thuộc về hắn.

"Vẫn không cắn vào sao?" Tôn Triết Bình tưởng hắn đói bụng đã lâu nên ngay cả chút sức lực để làm việc ấy cũng chẳng còn.

Trương Giai Lạc vẫn đang mải liếm láp trên cổ hắn, thi thoảng lại lấy ngón tay chọc chọc, trên khuôn mặt đều là vẻ quý trọng, "Không cắn đâu... Cắn vào đây, sẽ không dừng lại được."

Tuy sức ăn của mình không lớn nhưng dù sao Tôn Triết Bình cũng không phải máy tạo máu, trông mong ăn được chút máu ấy của Tôn Triết Bình để no ư, cho dù hút khô hắn cũng chẳng được mấy bữa, vậy nên trong lòng Trương Giai Lạc vẫn còn giữ chừng mực, để giải cơn thèm lúc khẩn cấp là đã thỏa mãn.

Cho dù mình là một tên chủ lòng tham không đáy thì những vật tốt đẹp vẫn nên được từ từ hưởng dụng.

"Không ăn thì thôi nhé." Tôn Triết Bình nghiêng đầu lại, Trương Giai Lạc đột nhiên sấn tới liếm, không khỏi có chút nóng nảy, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lung tung vừa leo lên tìm đến môi Tôn Triết Bình.

Hai hơi thở hoàn toàn khác biệt dường như vẫn luôn chất chứa những hương vị tràn ngập quyến rũ đối phương. Trương Giai Lạc liều mạng bất chấp mà đưa lưỡi vào cuốn lấy thứ mềm mại ấy của đối phương. Sức lực lúc giằng co lúc mạnh lúc yếu như chơi thả diều khiến hắn không nắm được tiết tấu nên liền lo lắng chống người ngồi lên, vọng tưởng muốn lấy ưu thế về vị trí áp đảo sự chọc ghẹo dồn dập này.

Tôn Triết Bình lại chưa từng thuận theo những suy nghĩ của hắn, cho dù hắn không động tay động chân nhưng chỉ dựa vào đầu lưỡi đảo xoay linh hoạt cũng đủ để chọc cho Trương Giai Lạc lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể trói chặt hắn lại để mình thao túng.

Hai bên thăm dò nhau một hồi lại càng nôn nóng hơn, Trương Giai Lạc mất hết kiên nhẫn đột nhiên nâng đầu Tôn Triết Bình lên cắn xuống một phát.

Cảm giác đau đớn khi bị cắn phá làm Tôn Triết Bình giật mình một phen, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã cảm giác mùi tanh như rỉ sắt lan tràn ra, khiến vị giác của con dơi hút máu kia lại lần nữa được thỏa mãn...

Vị máu trong miệng dần phai nhạt, hút đến điên cuồng mãng liệt cũng trở thành liếm láp, Trương Giai Lạc vẫn đang trằn trọc lưu luyến không muốn buông, Tôn Triết Bình cũng đã ổn định nhịp thở, thở dài một tiếng.

"Ngươi mà cứ kén chọn như thế về sau nuôi kiểu gì đây..." Tôn Triết Bình không khỏi lo lắng. Hắn cũng phát hiện Trương Giai Lạc không phải không muốn ăn gì mà là có yêu cần với thức ăn quá cao, máu huyết của linh thú bình thường hoàn toàn không vừa miệng hắn mà những loài quý hiếm không phải lúc nào cũng có. Tuy máu của mình có vẻ rất hợp khẩu vị hắn nhưng Tôn Triết Bình cũng không có ý định trở thành thức ăn của hắn như vậy.

"Chỉ ăn một chút thôi." Trương Giai Lạc sực nhận ra đây là một vấn đề, nghe Tôn Triết Bình nói vậy hắn cũng bắt đầu lo lắng. Chỉ sợ một ngày nào đó Tôn Triết Bình đột nhiên đưa ra quyết định gì đó mà hắn không thể dự liệu trước. "Chỉ cho ta ăn một chút thôi là được rồi."

Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc nắm nhoài trên người mình giơ tay phải lên bảo đảm liền bật cười.

"Được rồi. Dù có muốn nhiều ta cũng không cho ngươi nổi."

Trương Giai Lạc mừng rỡ, lật người nằm bên cạnh hắn, nhìn hắn đàn thr chậm hô hấp chìm vào giấc ngủ, trên cổ là dấu ấn đỏ tím bắt mắt của mình.

Sau lần đó, mỗi khi Tôn Triết Bình về nhà sau chuyến đi săn, Trương Giai Lạc đều vui mừng hoan hô nhảy nhót một trận. Tuy Tôn Triết Bình cũng từng thử đưa Trương Giai Lạc đi săn cùng nhưng nhìn hắn đập cánh lao ra, gọn gàng dứt khoát cắn một cái đã làm chết loài cò mỏ xanh quý hiếm chỉ xuất hiện dưới trăng mình ăn gió nằm sương canh chừng cả nửa tháng mới chờ được, Tôn Triết Bình chỉ hận không thể trực tiếp chém cho Trương Giai Lạc một nhát.

Thiên tính bẩm sinh là thứ rất khó thay đổi.

Chưa kể đây còn là dã tính.

Cũng vì lí do này mà Trương Giai Lạc hoàn toàn bị ném ở nhà.

Thỉnh thoảng Tôn Triết Bình cũng sẽ hỏi hắn có muốn về động Huyết Lunghay không, dù sao thì bên kia cũng phù hợp với hắn hơn, nguồn thức ăn cũng dồi dào. Trương Giai Lạc nghe xong chỉ trầm ngâm, một lát sau sẽ tránh nặng tìm nhẹ mà đáp thức ăn ở đây ngon hơn.

Tôn Triết Bình đương nhiên sẽ không coi là thật, sau khi cười xong cũng vẫn chưa nghĩ ra cách nào giải quyết vấn đề nguồn thức ăn cho Trương Giai Lạc.

"Những lúc thế này hẳn là không nên kén cá chọn canh chứ nhỉ?"

Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc ngẩng đầu lên từ bụng trái của hắn và thở dài một hơi dài với vẻ mặt thoải mái. Nơi đó có vết thương vẫn đang chảy máu, Tôn Triết Bình cũng chẳng thèm xử lí qua, sau khi về nhà thì bị Trương Giai Lạc vói bộ dáng thèm ăn quấn lấy nên hắn đành cởi giáp ngoài ra, ngoan ngoãn trở thành bữa tối.

"Tuần sau ta muốn đến thung lũng Polo ..."

Trương Giai Lạc nhìn về phía hắn, vừa thầm suy tính về địa phương này vừa chậm rãi lấy thuốc trên bàn ra băng bó cho hắn, không rõ lắm mà hỏi, "Là khu săn bắn cấp S kia?"

"Ừ."

"Sao lại muốn đến đấy? Vẫn còn chỗ khác để săn bắn linh thú kia mà?" Trương Giai Lạc có vẻ hơi căn thẳng, động Huyết Lunghắn từng ở tuy có chút khó nhằn nhưng cũng chỉ là khu săn bắn cấp B, khu cấp A tuy có khó khăn hơn cấp B nhưng cũng không phải là nơi không thể bị đánh bại, chỉ cần kỹ năng cao siêu lại thêm sự cẩn trọng của chính thợ săn thì muốn săn bắn cũng không phải chuyện không thể. Nhưng cũng không thể đánh đồng với khu săn bắn cấp S được.

Nơi đó được gọi là tuyệt địa.

Thậm chí bên trong ở khu săn bắn cấp S còn phân ra các cấp một, hai, ba.

Thung lũng Polo có thể được tính là cấp hai hoàn toàn là do địa thế của nó. Ý nghĩa như tên, đó là một khe núi trên lồi dưới lõm, dâu không thấy đáy, hoàn toàn không có chỗ đặt chân.

"Đi đến đó không phải là đi chịu chết hay sao?" Trương Giai Lạc giữ thái độ phản đối với quyết định này của hắn.

"Không sao, là cả đội thợ săn mười người cùng đi." Tôn Triết Bình cũng không vì vậy mà thay đổi quyết định, đội thợ săn hắn gia nhập gồm rất nhiều người vừa chuyên nghiệp vừa có tài. Thường ngày đương nhiên có trao đổi tin tức với nhau, nếu có giao dịch nào lời lớn hay nhiệm vụ quá khó thì mọi người đều sẽ tìm người hợp tác để tăng tỉ lệ thành công.

Nhờ sự tiện lợi của đội thợ săn mà Tôn Triết Bình cũng đã làm vài vụ buôn bán lớn. Lần này người ta muốn nhờ vả, với tính tình của hắn đương nhiên sẽ không từ chối.

Trương Giai Lạc cũng chẳng phán đúng sai với đám người kia, hắn chưa từng gặp bọn họ bao giờ, đương nhiên sẽ không đánh giá bừa bãi, chỉ lấy bông băng thấm nước thuốc nhẹ nhàng xử lí vết thương.

Dưới cái nhìn của hắn thì việc này đúng là phung phí của trời, nhưng hắn cũng hiểu chuyện này là tất yếu với Tôn Triết Bình.

Trên người hắn đã có không ít vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, có cái đã thành sẹo cũng có cái mới kết vảy. Những lúc rảnh rỗi Trương Giai Lạc sẽ đếm những vệt trắng lan tràn hay vết tích ửng đỏ này, nếu đó không phải so mình tạo ra sẽ thổn thức một trận tiếc nuối tại sao khi ấy mình không ở đó.

Tôn Triết Bình được dùng thuốc nên ngủ rất sớm. Đối với hắn mà nói thì nghỉ ngơi đầy đủ mới là cốt lõi của việc giữ gìn sức khỏe cho cả tinh thần và thể xác. Trương Giai Lạc cũng không đi phá rối hắn, hắn chỉ ước sao Tôn Triết Bình thân thể khỏe mạnh dồi dào dinh dưỡng để hắn có thể thoải mái hút máu mà không cần lo lắng gì.

Do thiếu máu trong thời gian dài, tình trạng của Trương Giai Lạc cũng không được tốt lắm, tuy vẫn duy trì sức sống nhưng hai mắt hõm sâu và đôi môi nứt nẻ lại không thể quay về vẻ đẹp ban đầu.

Hắn đã từng hỏi Tôn Triết Bình, cuối cùng thì cứ liều mạng làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy là vì lý do gì.

Tôn Triết Bình chỉ chỉ cái rương có khóa hắn mới mua, bên trong chứa không ít tiền thù lao hắn gom góp lại, "Để tìm nơi ở tốt hơn." "Nghe tầm thường vậy." Trương Giai Lạc cũng biết đây chẳng phải lời thật, bởi từ thói quen tiêu xài phung phí của hắn có thể thấy hắn hoàn toàn không có ý định nhịn ăn nhịn mặc để mua nhà, ngược lại phải kể đến ánh mắt hắn, mỗi lần nghe đến công việc có tính thử thách đều sẽ sáng lấp lánh.

Đây là thứ nhiệt huyết đã thấm nhuần trong xương tủy.

Dù ai cũng không thể xóa nhòa.

Đêm trước ngày xuất phát, Tôn Triết Bình dựa vào thành giường gọi Trương Giai Lạc, sắc mặt Trương Giai Lạc không được tốt lắm, không biết là do thiếu máu hay bởi cái thung lũng cấp S khiến lòng hắn lo lắng không yên.

"Không đi không được sao?" Trương Giai Lạc lần đầu tiên cảm thấy mình mềm yếu.

"Cơ hội hiếm có mà. Nếu lần này có thể săn được, phẩm cấp của ta có thể tăng lên cấp một rồi." Tôn Triết Bình lấy ngón tay gảy gảy huy chương bằng bạc trước ngực.

Trương Giai Lạc cúi đầu ủ rũ ngồi xuống bên hắn, không nỡ nói ra những lo lắng kia của bản thân.

"Lần này đi thời gian rất dài, nếu ngươi không chịu nổi thì đừng gắng gượng làm gì, cho dù ăn tạm mấy miếng cũng phải cố đến khi ta quay về nghe chưa."

Trương Giai Lạc không đáp, cúi đầu ngã vào lòng Tôn Triết Bình, môi dẩu đến mức có thể treo hai chai dầu.

Tôn Triết Bình trái lại còn xoa đầu hắn, thấp giọng hỏi, "Làm một trận không?"

Nếu là thường ngày, Trương Giai Lạc đã sớm vui vẻ hì hục hút, nhưng lần này hắn lại lắc đầu, "Không được, ngươi vẫn cứ giữ trạng thái tốt nhất đi, miễn cho đến khi gặp chuyện lại thành trò cười."

Tôn Triết Bình cười ha ha, coi điều hắn nói là chỉ là chuyện cười, trở tay cứa vào lưỡi dao trên bàn một phát, máu tươi liền xuôi theo vết cắt chậm rãi chảy ra. Tôn Triết Bình đưa cánh tay ra cọ vào môi Trương Giai Lạc, "Uống hay không đây? Không uống là ta đi đắp thuốc đó."

"Có ai lãng phí như ngươi không cơ chứ." Trương Giai Lạc đau lòng nhìn máu chảy dọc xuống mu bàn tay, vội vàng liếm lại. Nhưng hắn vẫn không hút lấy mà chỉ lấy đầu lưỡi chặn tại miệng vết thương, chờ cho máu ngừng chảy mới thôi.

Tôn Triết Bình mơ mơ màng màng ngủ một giấc, tỉnh lại thì thấy Trương Giai Lạc đang băng bó cho hắn liền thuận tay ôm lại, lớn tiếng nói một câu, "Đi ngủ."

Trương Giai Lạc không giãy dụa mà để mặc tay hắn đè lên, còn cảm thấy gần đây hắn quá mệt mỏi rồi, thi thoảng còn ngồi ngủ luôn được. Lấy trạng thái này mà dám đến thung lũng Polo, thật là khiến người khác không thể yên tâm nổi.

Thế nhưng đến khi Tôn Triết Bình lên đường, Trương Giai Lạc vẫn không thể lên tiếng nói ra ý muốn đi cùng hắn, chỉ sợ mình đi cùng lại làm hỏng chuyện.

Cuối cùng hắn chỉ trốn bên cửa sổ, nhìn người kia đi cùng vài tay thợ săn mang giáp sắt.

Sau khi Tôn Triết Bình đi, Trương Giai Lạc liền để bản thân hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, vì có Tôn Triết Bình nên quá nửa mùa đông đã qua hắn vẫn chưa thể ngủ đông, hiện giờ để giảm thiểu sức lực bị tiêu hao hắn không thể không hạ thấp nhiệt độ cơ thể, tiến vào trạng thái ngủ đông, nhờ đó mà trì hoãn sự trao đổi chất.

Khi tỉnh lại, Tôn Triết Bình vẫn chưa trở về, Trương Giai Lạc nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, không rõ bây giờ đã là lúc nào, kiểm tra lại tình trạng cơ thể một phen, cảm giác cũng không đói lắm, xem ra ngủ đông vẫn có ích.

Vì thế hắn hài lòng lại ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, Trương Giai Lạc rời giường nhìn ra ngoài song cửa, vài đứa nhỏ chạy tới, trông có vẻ sức sống tràn đầy. Quay đầu nhìn lại căn nhà, vẫn chỉ có hơi thở một mình hắn.

Lần thứ ba tỉnh lại, Trương Giai Lạc đã cảm nhận được sự xao động trong cơ thể. Ánh mặt trời ấm áp ngoài song cửa như báo hiệu mùa đông sắp qua đi, vẫn không có dấu tích gì của việc Tôn Triết Bình đã trở về. Trương Giai Lạc gắng gượng co người lại trên giường.

Thời gian ngủ lần này rất ngắn bởi việc chuyển mùa đã ảnh hưởng tới cơ chế điều tiết trong cơ thể hắn, khiến hắn không thể nào quay về trạng thái ngủ đông.

Khi ngồi dậy từ trên giường, Trương Giai Lạc hoang mang nhìn một vòng quanh căn phòng, dòng người ngoài song cửa theo thời tiết ấm dần cũng đã tăng lên, nhưng hắn vẫn chưa thấy bóng hình Tôn Triết Bình đâu.

"Không thể nào lâu vậy còn chưa quay về chứ..." Trương Giai Lạc lầm bà lầm bầm, trong lòng có ý nghĩ kia lại không chịu để mình suy nghĩ đến nó.

Hắn nhìn những ngón tay đã khô đến nứt nẻ, trong vết nứt còn không thấy chút hồng hào nào. Nghĩ đến lời dặn trước khi đi của Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc do dự một lát, quyết định chờ thêm chút nữa.

Chờ thêm chút.

Nói không chừng ngày mai hắn sẽ về thôi.

Giống như mọi thường vẫn vậy.

Có lẽ sẽ thương tích đầy người.

Rồi mình sẽ hung ác hút một bữa...

___________________________________
Nhà buôn bán vượng nhất trong trấn này chính là quán rượu kia, cũng là nơi đám thợ săn tiền thưởng hay tụ họp, ông chủ trước nay đều mặc kệ đám khách chỉ đến tán gẫu mà không uống rượu này, chỉ phân riêng vài bàn ra, mặc bọn họ tám chuyện trời Nam đất Bắc.

"Mấy tay mơ các ngươi chắc chưa nghe qua trận đó nhỉ, trận chiến ở thung lũng Polo ấy."

"Ai bảo! Nghe rồi nghe rồi!! Ai lại không biết trận đó toàn đội thợ săn bị diệt chứ."

"Vớ vẩn! Ta chính là người duy nhất sống sót trong trận ấy đây!!"

Một tên béo bụng phệ run râu mép vỗ bàn hai cái khiến một đám thanh niên xung quanh haha cười lớn.

"Ồ ~ Ta có nghe nói rồi, còn nghe nói người sống sót duy nhất kia phải trốn dưới thi thể đồng đội mới tránh được công kích mà chạy trốn!"

Chuyện này càng khiến tiếc cười thêm cà rỡ thế nhưng nhìn vào sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của tên béo có thể thấy chuyện này đúng là thực."

Tên béo nốc một ngụm bia đen, trên mặt hoàn toàn mất vẻ khoe khoang khi nãy, ngược lại còn có chút mệt mỏi của tuổi già.

"Các ngươi nói đúng rồi. Nếu lúc đó không nhờ hắn thì sợ là ta cũng chẳng về được."

Tiếng cười xung quanh vẫn vậy nhưng tâm tư hắn đã quay về trận đi săn gây nên máu đẫm thung lũng kia.

Thợ săn trong đội đều không cho rằng mình thua kém ai, cộng thêm việc đã trang bị đầy đủ những thứ tốt nhất trong khả năng của họ nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp độ khó của việc này.

Từ khi tay thợ săn đầu tiên bị Thực Ưng Long Vương đập bẹp trên vách đá, cả đội bắt đầu rối loạn trận tuyến, nhóm thợ săn vốn đã không có ý thức tác chiến đoàn đội càng thêm tan tác tả tơi vì cán cân sức mạnh quá thiên lệch. Hắn không dám đi đầu, vừa vào trận lại chui vào khe đá trốn, cũng không dám nhúc nhích mảy may vì sợ bị phát hiện.

Ban đầu còn có mấy người gắng gượng cùng nhau công kích, nhưng sau mấy hiệp chỉ còn dư lại tên thợ săn vẫn điên cuồng múa kiếm hoang dại và máu lửa vẫn đang cắn răng chịu đựng. Cơ hội đâm bị thương mắt trái Long Vương cũng không ai nắm được, những thợ săn vốn còn cho rằng tránh khỏi đó là có thể giữ mạng hiển nhiên không lường được việc sau khi Long Vương nổi giận sẽ đột kích bọn họ, khi tay thợ săn đã một đường bán máu này bị quăng về hướng hắn, hắn cả động cũng không dám động, mặc cho đối phương đỡ thay hắn một kích rồi mất máu mà chết. Hắn lấy cái thân thể này che chắn cho mình, chỉ hận không thể chắn lại cả tiếng Long Vương ăn thịt những người kia.

Thung lũng Polo trở thành ác mộng của hắn, sau khi trốn về từ nơi đó hắn cũng không dám đi săn ngoài trấn này nữa, suốt ngày lăn lộn trong cái quán bar này, thi thoảng bốc phét lừa được mấy chén rượu, lúc đã uống đến choáng váng đầu óc mới đào ra được một vài cái tên không đầy đủ từ ký ức mà hắn không muốn nhớ lại.

Ngoại trừ cái tên "Tôn Triết Bình" đã cản thay hắn.

Trâu Viễn hoang mang, nghi thức kế thừa "Huyết Tộc Biên Bức Vương" (vua của loài dơi hút máu) sắp bắt đầu, từ sau khi Trương Giai Lạc mất tích, hắn liền bị mọi người đẩy lên vị trí mà vô số người đều đỏ mắt này. Nhưng hắn không muốn kế thừa, thứ áp lực đột nhiên xuất hiện này khiến hắn có chút không thở nổi.

"Hắn vẫn sẽ quay về chứ? Vị trí này ngoài hắn ra không thể là của ai khác a."

Trâu Viễn bất an nhìn Chu Tá Bình, mong hắn có thể đưa ra một đáp án khiến mình an lòng.

"Hắn sẽ không về nữa." Câu trả lời của Chu Tá Bình còn lạnh nhạt hơn tưởng tượng của hắn, "Từ giờ về sau ngươi chính là người sẽ dẫn dắt chúng ta."

Trên cách cửa gỗ bám đầy mạng nhện, chiếc khóa cũ nát đã bị cạy ra.

"Tiền thuê nhà không nộp, người cũng không về..." Chủ nhà vừa lải nhải vừa đẩy cửa ra, bản lề gỉ sét phát ra âm thanh ma sát chói tai. "Chỗ này từ giờ sẽ cho ngươi thuê. Đồ đạc trong đó có gì không dùng đến cứ vứt đi. Chậc chậc... Thứ này từ đâu ra..."

Ông cụ tuổi đã thất tuần nhìn thấy một con dơi màu đen tím khô quắt trên giường, trong mắt hiện lên vẻ kinh tởm, "Ném đi, ném đi..."

Thanh niên sau lưng hắn bước tới, duỗi tay nắm lấy, thế nhưng con dơi kia lại tan thành bụi phấn, theo cơn gió ùa vào từ ngoài cửa mà bay hết đi, rơi lên phiến đá còn in vết máu trên đất.

-FIN-
 

Bình luận bằng Facebook