Hoàn [Giang Diệp] Head up in the sunlight

Cáo lông đỏ

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
31
Fan não tàn của
Tất cả mọi người
#1
Tác giả: Synoshian

Người dịch: Cáo Lông Đỏ

Link fic gốc: head up in the sunlight - Synoshian - 全职高手 - 蝴蝶蓝 | Quánzhí Gāoshǒu - Húdié Lán [Archive of Our Own]

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

Tặng cho Tư đây, đáng ra tui đợi tới năm mới cơ nhưng vỡ kế hoạch cmn rồi nên tặng trước vậy, tui sẽ bù sau. Yêu Tư nhiều lắm lắm, cảm ơn đã quyết định tới lượm tui www


* * *


Một số người nghĩ mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Diệp Tu nghiêng về ý kiến mọi thứ đều có thể miễn là nó khiến thực thể điên khùng chịu trách nhiệm cho thế giới này thích thú. Và anh có ít nhất một bằng chứng củng cố cho quan điểm trên.

Và bằng chứng đó? Ừ, vẫn tốt. Nó đang duỗi mình trên giường của anh, không mặc gì ngoài quần ngủ và một quả đầu rối tung do mới tỉnh dậy trông vô cùng ấn tượng. Nó cũng đang nhìn anh chằm chằm với đôi mày nhướn lên như muốn hỏi rốt cuộc anh đang làm gì vào lúc năm giờ sáng.

“Event kết thúc rồi.” Diệp Tu nói sau một khắc.

Lông mày Giang Ba Đào càng nhướn cao đến không tưởng. “Em thật sự mong là vậy. Giờ anh có đi ngủ không?”

“Chắc có.”

“Tốt, lại đây,” bằng chứng của anh nói, nhấc chiếc chăn lên một cách mời gọi.

Diệp Tu vui vẻ bước tới.

* * *

Diệp Tu thật sự không biết vì sao anh và Giang Ba Đào lại đến với nhau. Anh có linh cảm lờ mờ rằng mọi người đều đã nhận ra trước anh, bao gồm cả bản thân Giang Ba Đào. Để tự phòng vệ cho mình, anh đã nói chuyện với rất nhiều người về chiến thuật và cơ chế trò chơi của Vinh Quang cùng tất cả những trách nhiệm đáng yêu đi kèm. Anh là một tuyển thủ chuyên nghiệp; đây là lĩnh vực chuyên môn của anh. Không cần phải nói quá nhiều về những thứ khác.

Rõ ràng đó là một hàng thủ yếu ớt.

Chuyện này đáng ra không có gì bất ngờ, hay anh được bảo vậy, khi người khiến anh rơi vào lưới tình là một trong những bậc thầy chiến thuật và đam mê vinh quang, một người còn hơn cả hạnh phúc khi nghe anh nói chuyện. Chưa kể đến một tuyển thủ chuyên nghiệp, một người anh được tiếp xúc gần như thường xuyên.

Diệp Tu vẫn luôn nghĩ anh sẽ lí trí hơn về vấn đề này và đủ hiểu biết để không lẫn lộn giữa công việc với niềm vui thích riêng. Anh đã nghĩ đúng- anh vượt qua rất nhiều năm trước đó mà không quá gần gũi với ai.

Rồi Giang Ba Đào đến, đập tan kỷ lục cá nhân của anh thành từng mảnh.

Cậu làm việc ấy với một nụ cười và một câu về việc phân chia điểm kỹ năng cho Ma đạo học giả, và Diệp Tu nhận ra mình rất thích chàng trai này. Cực kỳ, cực kỳ thích cậu, và có chút yêu bộ não của cậu, và yêu vô cùng ý nghĩ được chơi Vinh Quang với cậu đến khi dùng hết sạch tất cả những chiến thuật cả hai có thể nghĩ ra.

Một trong những phẩm chất tuyệt nhất của Giang Ba Đào là dù không phải người quá lãng mạn, cậu vẫn có khiếu hài hước với những thứ ấy. Cụ thể là những thứ tình cảm. Đó là lý do vì sao cậu sẵn sàng khoan dung cho những lỗi lầm Diệp Tu gây ra trong nhà bếp tới tận khi Diệp Tu bắt đầu thực sự thích việc nấu ăn.

“Cái đó trông ngon quá,” Giang Ba Đào bảo, bước đến bên anh và nhìn mấy chiếc nồi trên bếp. “Em không biết là kỹ năng của anh đã- được cải thiện đến vậy.”

Diệp Tu nhún vai, khẽ mỉm cười. “Anh đã có thời gian rèn luyện khi ở nước ngoài.”

“Người ta để anh nấu ăn trong khách sạn?” Giang Ba Đào nghi hoặc hỏi.

“Bọn anh có một dãy phòng; trong đó có bếp. Sống cùng với mấy tên ngốc kia hơi đau đầu chút, nhưng nói chung, cũng không quá tệ. Bọn họ biết trân trọng sự tiến bộ của anh.”

“Em cũng biết trân trọng nó.” Giang Ba Đào “Em sẽ còn trân trọng hơn nếu anh có thể đem bữa sáng đến giường cho em một ngày nào đó.”

Diệp Tu ngẩng lên khi nghe vậy. “Đã cố gắng kiếm lời rồi à?”

“Ừ thì,” Giang Ba Đào mở lời, rồi lại im lặng. “Khi anh nói anh sẽ học nấu ăn “đàng hoàng”, em có chút nghi ngờ, nhưng em đã tự nhủ nếu anh thật sự làm vậy, em sẽ nhờ anh giúp hoàn thành giấc mơ ấy của em.”

“... Được ăn sáng trên giường là giấc mơ của em?” Diệp Tu ngớ người.

Giang Ba Đào húc vào sườn anh. “Em muốn nó giống như trong những bộ phim. Người yêu của em đưa tới chiếc khay đựng đồ ăn sáng và em sẽ nói gì đó để bày tỏ lòng biết ơn trước khi lén phàn nàn rằng em muốn có một thứ khác để ăn lúc sau.”

Diệp Tu suýt cúi gập người vì cơn cười ngay tại đó. “Ôi trời ạ. Những người khác có biết đây là bản chất thật của em không? Em có nhìn anh với ánh mắt đến-và-chiếm-lấy-tôi-đi suốt thời gian qua không?”

“Tất nhiên là có.” Giang Ba Đào đáp lời rất mượt, “và tất nhiên là không ai khác biết. Đừng có mất công đi kể cho bọn họ; chẳng ai thèm tin anh đâu.”

* * *

“Không ngờ hai người ở bên nhau cũng dễ thương phết.”

Diệp Tu và Giang Ba Đào ngẩng đầu lên trước câu nói ấy. Cả hai vốn đang cùng nhìn vào chiếc máy tính xách tay kê trên đùi Diệp Tu, nghiên cứu một VOD từ mọi góc độ có thể.

Tô Mộc Tranh mỉm cười với họ. “Thật đó, hai người đúng là được tạo ra dành cho nhau. Không ai có thể bỏ qua hay tạm nghỉ dù chỉ một đêm.”

Diệp Tu chậm rãi đặt chiếc máy tính lên bàn với vẻ tội lỗi. “Úi.”

“Chúng ta đáng ra phải làm gì à?” Giang Ba Đào hỏi, chớp mắt. “Không có ý gì đâu.”

Tô Mộc Tranh nheo mắt nhìn cậu. “Tôi chỉ muốn tới chơi với bạn trai của anh trai mình thôi. Xem cậu ta có thực sự tốt như lời đồn không.”

“Ảnh nói tốt về tôi á?”

“Anh không có.”

“Có chút chút mà.” Tô Mộc Tranh nói giùm anh. “Những người khác khá cay cậu đấy. Hoàng Thiếu Thiên, một ví dụ, đã rất chắc chắn ổng sẽ là người ra tay với Diệp Tu trước.”

“Làm như có cửa ấy.” Giang Ba Đào cau có nói.

“Hoàng Thiếu Thiên?” Diệp Tu lặp lại. Đứa nhóc đó vẫn luôn đầy tham vọng.

“Ừm. Nếu em không nhầm, ít nhất một nửa liên minh chúng ta không thích mối quan hệ này.”

Diệp Tu liếc Giang Ba Đào, Giang Ba Đào liếc lại anh.

Một hồi im lặng, rồi Giang Ba Đào nhún vai. “Còn kém lắm.”

Tô Mộc Tranh bật cười. Sau đó, Diệp Tu cũng cười. Giang Ba Đào đã chọn khoảng khắc kỳ cục nhất, hài hước nhất để thôi khiêm tốn.

“Tôi nghĩ.” Tô Mộc Tranh bảo, “tôi sẽ không phiền nếu cậu giữ anh ấy.”

“Cảm ơn em- nhưng anh không cần sự cho phép của em để hẹn hò với ai anh muốn đâu,” Diệp Tu cứng ngắc trả lời.

“Chúng ta qua giai đoạn hẹn hò được một chút rồi,” Giang Ba Đào chỉ ra. “Đã sống chung với nhau tận mấy tháng đấy.”

“Quào.” Tô Mộc Tranh nói.

“Quào.” Diệp Tu lặp lại theo. Bởi vì- ờ, đúng là họ đã. Nhưng cũng: chuyện gì đã xảy ra?

Và y như dự đoán, anh không biết.

“Quào, có lẽ tôi là người duy nhất trong mối quan hệ này biết họ đang làm gì.”

Diệp Tu nhướn mày khi nghe Giang Ba Đào lầm bầm. “Cẩn thận, những câu móc mỉa sắc như dao cạo ấy làm em bị thương mất.”

“Em sẽ đảm bảo để máu mình thấm đẫm người anh.”

“Diệp Tu, giờ anh có thể nấu ăn rồi, anh làm bữa trưa cho em nha?”

Và lúc đó Diệp Tu nhận ra Tô Mộc Tranh đã ủng hộ mối quan hệ này cả hai chân hai tay từ lâu rồi, cô chỉ đến đây để ké kỹ năng nấu ăn đang từ từ tiến bộ của anh thôi.

* * *

Tới giờ thì một năm đã trôi qua kể từ lần bọn họ có buổi hẹn hò đầu tiên - hoặc ít nhất là, buổi hẹn hò đầu tiên mà cả hai đều biết nó là một buổi hẹn hò – Diệp Tu vẫn chịu không hiểu được vì sao và do đâu.

Anh khá ổn với việc ấy. Anh không cần có một bộ não xuất chúng để nhận ra rằng, dù không biết tại sao cuối cùng lại đến được đây, anh cũng chẳng nghĩ ra được mình muốn ở đâu khác.

Có lẽ một nơi như vậy không tồn tại. Có lẽ đây chính là nơi Diệp Tu thuộc về, và vũ trụ thực sự biết nó đang làm gì. Dù nó hoàn toàn điên khùng.

“Anh có đang chú ý không?” Giang Ba Đào bực bội nói.

“Tất nhiên. Đó là một kế hoạch tốt.”

“Tốt?”

Diệp Tu cười với cậu và đặt cái máy tính bảng lên bàn cạnh đầu giường. Tầm mắt anh không hề rời khỏi Giang-thiếu-ngủ-Ba Đào, Giang Ba Đào cáu kỉnh người đang âm mưu quẩy tung trận playoff mùa 12 với một cú nổ - dù chỉ một giây.

Rồi anh vòng tay qua người cậu với một lực vừa đủ để ép cậu nằm xuống.

“Vô cùng tuyệt vời, anh hứa đấy. Giờ thì em có đi ngủ không?”

Giang Ba Đào hậm hực với anh, nhưng Diệp Tu rất giỏi nhìn thấu các ẩn ý. Anh cũng không bỏ lỡ nét cười ranh ma trên môi Giang Ba Đào.

Diệp Tu là một tấm gương xấu. Anh sẵn sàng thề Giang Ba Đào không hề cáo già thế này khi họ mới gặp nhau đâu.

“Chắc có.”


End.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook