Hoàn [Tinh Trần 2021] [Vi Thảo] Giấc mộng hoàng kim

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Tinh Trần Phục Nguyên mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2021

🌟 GIẤC MỘNG HOÀNG KIM 🌟

Tác giả: 谦和

Link gốc: 【2020王杰希生贺】金色梦乡

Edit: Nguyệt

Beta: @FanPD

-

Fic cùng tác giả:
[Vi Thảo] Đại chiến trạch nam
[Dụ - Hoàng - Vương] Nam Bắc khác biệt
[Dụ - Hoàng - Vương] Ngàn dặm gió phê pha
Dụ Văn Châu không phải đội trưởng trên danh nghĩa của đội tuyển quốc gia
Vương Kiệt Hi Không Phải Bậc Cha Chú Của Đội Viên
Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam Vũ
Chu Trạch Khải không chỉ đẹp trai vừa thôi đâu
Lâm Kính Ngôn không phải sổ tay của đồng đội
Vương Kiệt Hi không phải đồ lười bình thường đâu

-

Phương Sĩ Khiêm mới mua một chiếc xe đạp điện. Hai màu đen – bạc giao hòa, mới tinh, sáng bóng, trông khá bé nhỏ, chưa đăng ký biển số, hiện tại đang dựng dưới tán cây, trở thành một vật phẩm trang trí đẹp mắt trước cửa câu lạc bộ.

“Việc hạn chế xe máy lưu thông rất đáng ghét nên anh đây chỉ đành lùi lại, chọn mặt hàng thay thế ở hạng kế tiếp.” Phương Sĩ Khiêm xoay tròn vòng khoen móc khóa ở ngón trỏ như đang khoe khoang chiếc nhẫn cưới đính kim cương hai trăm carat.

“Dạo này đội phó Phương muốn đi chơi xa à?”

“Xe đạp điện đi chơi xa thế nào được. Đội phó Phương, chắc là gần đây anh đi lại không tiện phải không?”

Phương Sĩ Khiêm liếc mắt khinh bỉ: “Anh đây còn chưa đến tuổi cần đi xe người già thay cho đi bộ nhá.”

“Thế hay là yêu đương rồi?” Lý Diệc Huy đưa ra một phán đoán hoàn toàn mới, “Tranh thủ mùa hè chưa bận bịu quá, chở bạn gái đi hóng gió tháng sáu.”

Chủ xe nhếch môi cười không đáp, thoạt trông đầy vẻ bí hiểm. Vương Kiệt Hi tháo tai nghe xuống đeo ở cổ, cách một loạt máy tính, lên tiếng: “Là vì anh không thi được bằng lái chứ gì.”

“Nói vớ nói vẩn.”

Phương Sĩ Khiêm phản bác rất gay gắt, đồng thời ném chùm chìa khóa xuống mặt bàn để biểu đạt sự phẫn nộ. Phẫn nộ qua đi, hắn lập tức nghẹn họng, bởi vì hắn thật sự không thi đỗ bằng lái xe. Điều này hoàn toàn có thể lý giải: Những thanh niên đam mê thể thao điện tử, không ai không bận rộn chơi game, 18 tuổi chơi, 19 tuổi tiếp tục chơi, 20 vẫn đang chơi. Hiện giờ đã qua được nửa đầu cái tuổi 21, Phương Sĩ Khiêm vẫn chưa kiếm được cơ hội đi học lái xe. Nhưng điều đáng giận hơn lại là tên ranh con Vương Kiệt Hi này đã sớm cầm bằng lái trong tay, không còn điều gì phải lo lắng. Hồi mùa giải thứ ba, Vi Thảo dừng chân ở top 8 vòng chung kết. Sau khi chiến đội bị KO, quyết định đầu tiên được đội trưởng đưa ra là phải dành thời gian đi thi bằng lái. Bạn trẻ Vương mới bước đến nửa sau tuổi 17 thành công trà trộn vào đám học sinh tốt nghiệp trung học, thuận lợi đăng ký một khóa học lái xe cấp tốc dành cho học sinh sinh viên trong kỳ nghỉ hè. Hơn nữa còn được ưu đãi học sinh nên chỉ phải nộp 80% học phí.

“Có mỗi cái bằng lái thôi thì làm được gì!” Phương Sĩ Khiêm thiệt một nghìn nhất định phải hại địch tám trăm, “Thế ai rút thăm suốt ba năm rồi vẫn chưa rút được quyền mua xe ấy nhỉ*?”

* Rút thăm mua xe là phương thức hạn chế tình trạng tắc nghẽn giao thông của chính quyền thành phố Bắc Kinh áp dụng từ năm 2011.

Vẻ mặt Vương Kiệt Hi cứng lại, hiển nhiên nắm muối này đã xát trúng vết thương của anh. Lý Diệc Huy vội vàng hòa hoãn: “Đội trưởng rút thăm gì chứ, thử chút vận may chơi chơi thôi, ha ha ha.”

Vương Kiệt Hi không cười được. Anh yên lặng buông chuột, hỏi Phương Sĩ Khiêm: “Anh mua xe làm gì?”

Mọi người ai cũng tò mò vấn đề này không phải không có nguyên do, dù sao tuyển thủ chuyên nghiệp ở ký túc xá chiến đội hết năm ngày trong tuần, tiến vào vòng chung kết rồi càng khỏi đi đâu, ngay đến cuối tuần cũng rất hiếm người về nhà, chỉ hận không thể cắm rễ trong phòng huấn luyện, ngồi thành một bông hoa trước bàn máy tính. Được thế thì thời gian ăn cơm cũng có thể cắt giảm, chỉ cần quang hợp là đã đủ tự cấp tự túc.

“Bởi vì anh mơ một giấc mơ. Mơ thấy anh đánh cờ tướng với Diệp Thu, anh với nó đối chọi gay gắt ngang tài ngang sức, sát phạt nhau một hồi. Đến cuối trận, bàn cờ bên anh chỉ còn lại một quân xe, thật sự là thắng hiểm. Sau khi tỉnh dậy, anh trái lo phải nghĩ, cảm giác xe này là biểu tượng của thắng lợi và may mắn nên anh đã mua một chiếc.”

“Dựa theo quy tắc đánh cờ tướng, như anh không gọi là thắng hiểm, đấy là thua. Bên nào giữ được tướng mới là bên thắng.” Vương Kiệt Hi nói, “Lại căn cứ theo lý luận giải mộng, người nam mơ thấy mình đánh cờ với người khác biểu hiện người nằm mơ không nên đầu tư vào tài sản trong thời gian sắp tới, dễ có tổn thất trên phương diện tài chính.” Anh liếc nhìn chiếc xe đạp điện dưới lầu, “Tôi cho rằng anh đã tổn thất rồi.”

“Vương Kiệt Hi.” Phương Sĩ Khiêm gọi to, “Hôm nay cậu thiếu đòn rồi đấy.”

Vương Kiệt Hi lập tức sửa lời: “Người ta có câu “Của đi thay người”, có lẽ đây là một hành động sáng suốt của anh.”

“Đội trưởng có nghiên cứu mấy chuyện tâm linh này sao?” Lý Diệc Huy hơi tò mò, “Còn biết giải mộng luôn.”

“Có biết đôi chút. Nếu mọi người có vấn đề gì về phương diện này có thể tìm gặp tôi, coi như là tâm sự một chút.”

“Đêm qua tôi mơ thấy bị hổ rượt.”

Vương Kiệt Hi hỏi: “Người bị đuổi là cậu hay người khác?”

“Bản thân tôi.” Lý Diệc Huy chà hai tay vào nhau như thể vẫn đang hãi hùng, “Tôi cứ thế chạy vòng quan bồn hoa trước cửa Vi Thảo chúng ta, nhưng làm sao mà chạy lại hổ được, mới chạy được mấy bước, quay đầu lại đã thấy con hổ kia đuổi kịp rồi, nó đang há to cái mồm đỏ lòm về phía tôi —— ”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi sợ quá nên choàng tỉnh.”

“Ừ.” Vương Kiệt Hi gật gật đầu, giải thích đâu ra đấy, “Mơ thấy bị hổ đuổi chứng tỏ người nằm mơ sẽ gặp phải một số vấn đề khó khăn đột ngột xuất hiện lại tương đối khó giải quyết. Lúc này nên tránh kích động, chỉ cần giữ vững sự bình tĩnh là có thể an ổn vượt qua.”

Phương Sĩ Khiêm kinh ngạc, nói: “Cậu không bịa ra ngay tức thời đấy chứ?”

Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên càng tăng thêm vẻ thần bí cho Vương đại tiên và khiến người khác phải tin phục. Ngoài trời sấm động rền vang, cơn mưa đầu mùa theo gió mà tới, tia chớp nhoáng lên qua khe cửa sổ, tưởng chừng như chỉ một giây sau thôi, những người đang có mặt trong phòng sẽ ngồi xếp bằng xuống, phi thăng ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người khâm phục nhìn đội trưởng nhà mình, chỉ có Phương Sĩ Khiêm đột ngột đứng bật dậy, tông cửa chạy ra như gió cuốn rồng bay.

“Úi úi, đội phó Phương!” Lý Diệc Huy gọi vọng ra ngoài hành lang, “Anh sao đấy?”

“Mưa! Xe anh vẫn đang dựng bên ngoài!”

Mưa rơi đến tận đêm khuya khiến cả thành phố bị bao trùm trong hơi nước, những bọt khí trong suốt xuất hiện rồi tan vỡ, bầu trời như hóa thành một chiếc lồng chụp thủy tinh. Vương Kiệt Hi tựa lưng vào ghế ngồi, không biết đang buồn phiền điều gì. Những sắp đặt trong trò chơi có manh mối để lần theo, nhưng suy tư của con người lại hoàn toàn không có cái lý nào, não bộ luôn có mạch nghĩ của riêng nó, có thể khiến cho người đang vô cùng buồn ngủ lại trằn trọc mãi không cách nào yên giấc. Hiện giờ cổ anh đang cứng đờ, mí mắt khô khốc nhưng tâm trí lại sinh động như có một Vương Bất Lưu Hành đang nhảy điệu của nữ vũ công, mặc kệ chủ nhân cố gắng thuyết phục thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn ngồi xuống hoàn thành một bài vật lý trị liệu mắt.

Có người gõ cửa. Lần đầu tiên gõ rất vang dội, sau đó như giật mình bởi tiếng động lớn đó nên khựng lại mấy giây rồi mới gõ nhẹ lên ván cửa tiếp.

Vương Kiệt Hi mở cửa phòng, một vị hung thần ác sát, Phương Sĩ Khiêm, đang đứng bên ngoài, từng cơ mặt đều đang ra sức thể hiện rằng “Tôi rất tức giận”. Diễn xuất của Phương Sĩ Khiêm nằm ngoài cả hai trường phái: phương thức tiêu chuẩn và tự thân trải nghiệm, tạm thời có thể gọi là “bay lắc tự do”, đặt vào bối cảnh phim thần tượng những năm 80 của thế kỷ trước cực kỳ hài hòa, được mệnh danh là một ngọn cỏ giữa giới thể thao điện tử, tiểu ảnh đế Hoa Bắc. Nhưng công lực nhịn cười của Vương Kiệt Hi còn cao hơn diễn xuất của đối phương một bậc, đối mặt với hình ảnh cũng chỉ giật nhẹ lông mày một cái.

“Có việc gì?”

Ảnh đế lên án: “Cậu nửa đêm không ngủ, lên Taobao trộm tiền vàng của tôi.”

“Tôi tiện tay chơi chút.” Vương Kiệt Hi nghiêng người để hắn bước vào, “Thế sao anh cũng chưa ngủ?”

“Không ngủ được.”

Phương Sĩ Khiêm vừa đi vừa ngáp một cái rõ to, khí chất lập tức sụp đổ, mất sạch quy chuẩn ảnh đế. Hắn dùng mu bàn tay quệt nước mắt, lại ngẩng đầu lên nhìn, kim đồng hồ đã chỉ tới số 3, trong phòng ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh. Màn hình máy tính trên bàn vẫn đang sáng, thanh tiến độ video đứng ở đoạn giữa, hình ảnh đang dừng là một chùm pháo hoa rực rỡ. Phương Sĩ Khiêm nhìn qua đã nhận ra: Bản thu hình trận bán kết mùa giải thứ tư.

“Đã đề ra ba phương án chiến thuật và họp bàn kiểm điểm rồi. Có nghiên cứu nữa cũng không đến đâu cả.”

Vương Kiệt Hi nói: Không ngủ được.”

Phương Sĩ Khiêm hừ lạnh một tiếng: “Kiểm tra cậu một câu. Bước đầu tiên để đi ngủ là gì?”

Vương Kiệt Hi nói: “Ngâm chân.”

“...” Miệng Phương Sĩ Khiêm hết há rồi lại khép, khép rồi lại há, mấy lần định vả chết đứa ở trước mặt hắn. “Là nằm xuống! Cậu không nằm trên giường thì có tư cách gì mà kêu không ngủ được!”

“Vậy sao anh cũng không ngủ?”

Phương Sĩ Khiêm thống khổ thừa nhận: “Tôi kẹt ở bước đầu tiên suốt hai tiếng đồng hồ.”

Vương Kiệt Hi phân tích: “Có thể là vì tiềm thức của anh không muốn anh đánh cờ với Diệp Thu.”

“Móa, cậu nói đúng.” Phương Sĩ Khiêm tức anh ách trong bụng, “Đều tại Diệp Thu.”

Kim giây liên tục tích tắc không ngừng, Vương Kiệt Hi dựa vào bàn, có chút hưởng thụ khoảng thời gian nói chuyện linh tinh này. Đó giờ hai người không mấy khi hòa thuận được như vậy, hai năm trước, chức vị trong chiến đội thay đổi, vị đội phó Vi Thảo này dường như đã hạ quyết tâm nhất định không chịu hòa nhã với anh. Nhưng Phương Sĩ Khiêm thật sự không phù hợp sắm vai kẻ ác, lúc cố nghiêm nghị đanh mặt lại trông cực kỳ thiếu tự nhiên, cơn giận qua rồi chính hắn lại không yên lòng suốt cả ngày. Lâm Kiệt nói đúng, hắn rất chân thành, lại có nét gì đó giống như thằng nhóc chưa lớn.

Phương Sĩ Khiêm thanh thanh cổ họng, chà xát hai tay, nói: “Có gì ăn không?”

Mục đích thăm hỏi đêm khuya rốt cuộc trồi lên khỏi mặt nước như con cáo lộ đuôi, bắt đầu lật tung phòng cướp bóc. Phương Sĩ Khiêm nhìn trái ngó phải, ánh mắt ghim vào tầng dưới cùng để giá để đồ, một cái chai màu trắng hồng dập nổi chữ Dove màu vàng kim. Hắn chớp mắt mấy cái, hỏi: “Dove có loại chai à? Nhấn xuống sẽ xịt sốt chocolate ra?”

Vương Kiệt Hi nói: “Đấy là Dove.”

Phương Sĩ Khiêm đáp: “... Ừ.”

Vương Kiệt Hi tri kỷ hỏi lại: “Anh uống dầu gội chắc.”

Phương Sĩ Khiêm: “Làm phiền rồi.”

Nói xong, hai người lại trao đổi quan điểm về các thương hiệu chocolate, giờ phút này thứ không nên nhắc đến nhất chính là trận đấu, chủ đề đó đã nói cả trăm ngàn lần, đủ để khiến ai nấy đều tự hiểu trong lòng: Cả hai đều căng thẳng như nhau. Người bình thường chẳng ai nửa đêm canh ba lại chọn tán gẫu về chocolate, nhưng đây là trận chung kết đầu tiên của Vi Thảo. Năm thứ ba Vương Kiệt Hi trở thành đội trưởng, anh dẫn dắt chiến đội lần đầu tiên đặt chân lên sàn đấu cao nhất.

Mười phút sau, kẻ đi cướp thắng lợi quay về, lúc rời phòng phấn khởi ngâm nga theo điệu nhạc, ôm trong lòng một gói bánh gấu với hai bịch snack khoai tây vị nguyên bản, miệng ngậm nửa miếng chocolate to, trong túi còn nhét ba viên kẹo sữa thỏ trắng. Nạn nhân Vương trẻ tuổi quyết định nghe theo lời đề nghị, bắt đầu bước đầu tiên cho một giấc ngủ ngon lành. Trong phòng anh tràn ngập mùi đồ ăn vặt, rốt cuộc những sắp xếp di chuyển và bố trí chiến thuật đều bị gạt khỏi đầu, bánh gấu nhỏ xinh đang khiêng giấc mơ chờ đợi anh ở phía xa xa.

Gần tới tháng bảy, mới sáng sớm mà mặt trời đã chói chang nóng bức, Vương Kiệt Hi bước nhanh dưới bóng lá hàng cây, chỉ mất chưa đầy bốn phút đã chạy tới canteen câu lạc bộ vắng tanh vắng ngắt. Khi mùa hè tới, nơi này trở nên vắng vẻ vì hai nguyên nhân, một là nhu cầu ăn một phần cơm nóng hổi đầu giờ sáng của các thanh viên trong đội đồng loạt giảm mạnh, hai là nhà ăn không có điều hòa nên rất nóng. Vương Kiệt Hi đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một mình Lý Diệc Duy đang đứng trước quầy.

Lý Diệc Huy trông thấy anh như trông thấy vị cứu tinh, liên tục gọi: “Đội trưởng!”

Vương Kiệt Hi nhìn qua bằng ánh mắt nghi hoặc. Lý Diệc Huy bưng khay đồ, giải thích: “Quên mang phiếu ăn.”

Lấy đồ ăn sáng xong, hai người cùng chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi đối diện nhau. Tầng hai canteen, cửa sổ nhìn ra một cây liễu lớn, cành lá xanh tốt sum suê, lót dạ bằng một cái bánh bao xong, Lý Diệc Huy vỗ tay cái ‘bép’.

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, không hiểu gì cả, hai má vẫn đang phình ra với đồ ăn, trên tay là nửa miếng bánh xốp.

“Chẳng phải đây chính là kết quả giải mộng hôm qua sao!” Lý Diệc Huy cất tiếng đầy hưng phấn, “Vấn đề khó giải quyết: tôi quên mang phiếu ăn; nên tránh kích động: tôi vẫn kiên quyết với đồ ăn sáng; sẽ an ổn vượt qua: anh quẹt thẻ giúp tôi.”

“Ặc.” Vương Kiệt Hi nói, “Đúng vậy, cậu đã phát hiện cả rồi.”

Lý Diệc Huy rất tán thành: “Đội trưởng lợi hại!”

Là một miếng bạc trắng giữa Thế Hệ Hoàng Kim, Lý Diệc Huy không có năng khiếu gì đặc biệt, chỉ được mỗi điểm ăn như rồng cuốn, vỏn vẹn năm phút đã có thể giải quyết gọn hai cái bánh bao thêm một bát cháo đậu xanh, trong khi Vương Kiệt Hi ngồi bên đối diện ăn cùng vẫn đang tỉ mẩn bóc vỏ khoai lang. Cậu ta rút giấy ăn lau miệng, tiện thể cầm điện thoại lên, không ngờ lại thấy thông báo 99+ tin nhắn chưa đọc. Nhóm chung của Vi Thảo đang trò chuyện tưng bừng, từng dòng tin nhắn liên tục hiện lên. Không mấy khi thấy khung cảnh thế này. Một chiến đội có thể hình thành trăm nhóm nhỏ, ví dụ như nhóm tán gẫu chuyện phiếm của các thành viên hiện tại, nhóm trao đổi thông tin của các thế hệ đội trưởng, nhóm sắp xếp chiến thuật của các thành viên chủ chốt, các nhóm thảo luận đồ ăn được lập tạm thời với nhóm chung của chiến đội quanh năm suốt tháng không ai nói chuyện.

Nhưng chính nhóm chung tưởng chừng như đã đi dưỡng lão ở tận Nam Cực hôm nay lại đột nhiên sống dậy, ngay cả đội trưởng tiền nhiệm Lâm Kiệt cũng ngoi lên. Lý Diệc Huy lướt xem đại khái, chủ đề nói chuyện biến đổi liên hồi, từ những đội bị loại quay trở về cho đến việc mọi người nên chăm sóc tay thế nào, hiện tại đang chuyển tới việc mấy hôm nay Lâm Kiệt bị lệch múi giờ mệt mỏi vô cùng, cứ nửa tỉnh nửa mê, liên tục gặp ác mộng.

Áo Ướt Bay Loạn: Cần dịch vụ giải mộng không anh?

Áo Ướt Bay Loạn: Đội trưởng giải mộng linh lắm luôn!

Vương Kiệt Hi đang bóc vỏ trứng, không hề hay biết chuyện bản thân đột nhiên mở rộng phạm vi nghề nghiệp. Lâm Kiệt bên kia hơi ngạc nhiên với nghề tay trái vô cùng mới lạ của người nối nghiệp mình. Lý Diệc Huy ra mắt vào mùa giải thứ tứ, ở Vi Thảo hai năm nhưng chưa từng gặp mặt Lâm Kiệt, nhưng dù sao truyền thuyết về đội trưởng tiền nhiệm cũng lưu truyền khắp nơi, cậu ta nhất thời cảm thấy khá kích động.

“Đội trưởng.” Lý Diệc Huy gọi, “Anh mau lên group đi, đội trưởng Lâm gọi anh hỗ trợ giải mộng đó.”

Vương Kiệt Hi ngồi trong canteen, một cái nồi từ trên trời rơi xuống, quýnh quáng rút điện thoại ra, lần đầu tiên trong hai năm qua trông thấy Lâm Kiệt (gõ chữ chat). Đội trưởng tiền nhiệm của Vi Thảo hoàn toàn biến mất sau khi giải nghệ, cho dù không phải bốc hơi khỏi thế giới nhưng cũng đạt đến trình độ lặn không sủi tăm, giao phó tất cả lại chỉ trong một lần rồi biến mất luôn, cực kỳ quả quyết.

Lâm Kiệt chẳng những kín tiếng như hũ nút về cuộc sống bản thân sau khi giải nghệ, mà lúc ra đi cũng lặng lẽ không rình rang, họp báo chia tay và liên hoan từ biệt đều từ chối sạch, nếu không phải lúc đó là ban ngày, Vương Kiệt Hi còn nghĩ rằng anh ta sẽ khoác lên mình bộ trang phục dạ hành rồi mai danh ẩn tích.

“Đã không còn gì anh có thể chỉ bảo em nữa rồi.” Lâm Kiệt kéo va li hành lý dưới giường ra, “Hình như anh cũng chưa từng dạy em gì cả.”

Vương Kiệt Hi vội vàng lắc đầu: “Không phải vậy đâu.”

Lâm Kiệt cứ lẩm bẩm tiếp những điều bản thân nghĩ: “Có lẽ Sĩ Khiêm sẽ không vui một thời gian. Không sao đâu, sau này hai em sẽ hòa thuận với nhau thôi.” Anh ta khoác ba lô lên vai, đứng dưới ánh mặt trời, thời khắc ấy trông vô cùng trẻ trung: “Dù sao hai em đều rất giỏi.”

Vương Kiệt Hi muốn nói lại thôi. Lâm Kiệt hỏi: “Sao vậy?”

Vương Kiệt Hi nói: “Hóa ra thẻ người tốt còn có thể phát theo cặp.”

Lâm Kiệt không nhịn được cười, trên khuôn mặt đội trưởng trẻ tuổi cũng xuất hiện nét cười. Vương Kiệt Hi đứng thẳng người bên cạnh cửa khiến người ta liên tưởng đến một cái cây mùa xuân, mầm cây xanh nõn phá tan lớp băng cứng, ngẩng cao đầu với ánh dương chiếu rọi, từ đó về sau mạnh mẽ sinh trưởng. Anh kiên cố lại đặc biệt, từ đầu chí cuối luôn có năng lực đưa ra đáp án chắc chắn.

Lâm Kiệt đặt tay trên tay nắm cửa, hỏi nốt một câu cuối cùng:

“Nếu về sau em giải nghệ, em sẽ làm gì đầu tiên?”

“Chơi bóng rổ, đánh đàn ghi-ta.” Vương Kiệt Hi nói, “Và cả rửa bát giúp mẹ nữa.”

Lâm Kiệt cười ha hả, đội trưởng trẻ tuổi của anh đó giờ vẫn khó đoán và không khiến người ta thất vọng. Lúc đẩy cánh cửa phòng ra, ánh dương lấp lánh sau lưng, anh ta cất bước về phía trước, chiếc ba lô không nhẹ không nặng đeo trên vai, tay kéo va li lăn bánh lọc cọc trên nền gạch men, kết thúc tại đây, nói lời từ biệt với tất cả những thành tựu và tương lai.

10 giờ 30 phút đêm đó, Vương Kiệt Hi bật sáng màn hình điện thoại. Avatar nào đó đang nhấp nháy trên cửa sổ chat, phản ứng đầu tiên của anh là cầu nguyện không ai trong giới chuyên nghiệp biết khả năng giải mộng của anh. Nhưng nếu không phải vậy, lý do nào khiến cho đội trưởng Gia Thế phải gửi tin nhắn ân cần hỏi thăm vào cái giờ đã sắp khuya này.

Nhất Diệp Chi Thu: Cậu nên quan tâm đến sức khỏe tâm lý thành viên trong đội chút đó

Vương Bất Lưu Hành: ?

Nhất Diệp Chi Thu: Tôi đã nói với Phương Sĩ Khiêm ba lần rồi

Nhất Diệp Chi Thu: Tôi thật sự không biết đánh cờ tướng

Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ đỡ trán, tìm một meme Hoàng Thiếu Thiên đập bàn cười như điên gửi sang, để mặc đối phương khó hiểu một mình. Anh lại mở khung chat với Phương Sĩ Khiêm ra.

Vương Bất Lưu Hành: Có onl không

Đông Trùng Hạ Thảo: Không onl

Đông Trùng Hạ Thảo: Tôi là Phòng Phong, bạn thân của Đông Trùng Hạ Thảo. Rất mong sẽ được cậu giúp đỡ ~

Vương Bất Lưu Hành: ...

Vương Bất Lưu Hành: Ăn đêm không

Đông Trùng Hạ Thảo: Ăn

Một phút sau, góc Tây tầng ba ký túc câu lạc bộ Vi Thảo có hai cánh cửa đồng thời mở ra, hai thanh niên 1m8x bước ra hành lang, liếc nhau tóe lửa từ đằng xa, hiểu rõ trong bụng sự chân thành tha thiết và tình đồng chí sắt son dành cho nhau. Cả hai ăn ý đóng cửa xuống lầu, lặng lẽ rảo bước cùng nhau, dường như một bữa ăn đêm cảm động đất trời đã gói gọn toàn bộ những gì muốn nói.

“Giờ tôi là người có xe.” Phương Sĩ Khiêm nói, “Chờ tôi chút.”

Nể mặt bữa ăn, Vương Kiệt Hi không nói thẳng câu “Cái xe đạp điện bé tin hin mà anh nói nghe hoành tráng như kiểu Maserati không bằng” ra miệng. Trời đêm quang đãng, những ngôi sao lấp lánh quây quần bên trăng, anh đứng ở bậc thềm cuối cùng trước cửa, vươn cánh tay lên cao, ánh trăng bàng bạc lập tức phủ quanh lòng bàn tay với những đường chỉ đan xen ngang dọc như những nhánh sông; anh lật úp tay lại, từng khớp ngón tay trùng điệp tựa dãy núi trải dài và phần mu bàn tay như đồng cỏ bằng phẳng bao la.

Phương Sĩ Khiêm cưỡi con Maserati phiên bản teo nhỏ của mình tới trước cửa, bấm hai tiếng còi rồi ung dung từ tốn đỗ lại.

“Tôi còn chưa đi đăng ký biển đâu.” Hắn nói, “Nhưng đêm khuya rồi, chúng ta đi đường nhỏ, không ai để ý.”

“Kỹ thuật của anh đảm bảo không đấy?” Vương Kiệt Hi duỗi chân, thoải mái ngồi xuống chỗ ngồi phía đuôi xe đạp điện. Xe vẫn chưa chạy đã có cơn gió mát thổi qua ngã tư đường trống trải, làn gió mang theo lời tiên đoán ngày hè mới mẻ. Ngọn đèn đường đứng ở góc cuối sân, trên trời có mây xám bay vèo qua.

“Cậu cứ đùa, sau này phiền cậu gọi tôi là hoàng tử xe đạp điện nhá.” Phương Sĩ Khiêm nói, “Nhưng theo quy định, hình như xe đạp điện không được chở người.”

Vương Kiệt Hi đáp: “Đã không có biển rồi, phạm thêm luật nữa cũng như nhau.”

Phương Sĩ Khiêm quay đầu liếc Vương Kiệt Hi một cái, không kìm được, lập tức bật cười thành tiếng. Khóe miệng cong cong, trên đầu có nhúm tóc lắc lư trong gió đêm giống như cọng ăng-ten truyền niềm vui vào không khí, hoa lửa tung bay bốn phía, thắp sáng con đường dài dằng dặc phía trước. Sau đó xe đạp điện đột nhiên lao vút lên, Vương Kiệt Hi nhanh chóng nắm lấy vai người đang lái xe như bay đề phòng một vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra trên đường phố Bắc Kinh vì một bữa ăn đêm. Dấu vết của cơn mưa đổ xuống hôm trước vẫn còn đọng lại thành những vũng nước lớn nhỏ trên mặt đường. Bốn bề vắng lặng, Phương Sĩ Khiêm chăm chăm phi thẳng qua những vũng đọng, mặt nước im lìm bị khuấy động, hạt nước bắn tung tóe thành bọt sóng vỡ vụn, ánh trăng cũng tan ra theo đó.

“Vương đại sư.” Phương Sĩ Khiêm thản nhiên nói, “Giải mộng giúp tôi.”

Vương Kiệt Hi ngồi sau “Ừm” một tiếng, cầm điện thoại chăm chú lắng nghe. Nhưng chờ suốt hồi lâu, vị khách hàng kia vẫn không có ý định lên tiếng. Đang chuẩn bị hỏi, Vương Kiệt Hi đã thấy Phương Sĩ Khiêm quay người lại, lái xe bằng một tay, dùng tư thế yêu cầu độ khó cực cao cướp lấy điện thoại trong tay anh.

Vương Kiệt Hi kháng nghị một câu chẳng có vẻ gì là kịch liệt : “Này.”

Phương Sĩ Khiêm mặc kệ, tập trung đọc:

«Chu Công Giải Mộng»

“Anh nghe tôi giải thích.” Vương Kiệt Hi nói với vẻ mặt không hề thay đổi, “Đây là hướng dẫn phá đảo game Mộng Ảo Tây Du do Chu Trạch Khải viết.”

Phương Sĩ Khiêm nghẹn họng nhìn trân trối: “Cậu học mặt dày ở chỗ Diệp Thu à?!”

“Quá khen.” Vương đại tiên bị nhử mồi lộ tẩy cũng không hề hoảng hốt, ngược lại thành khẩn đáp: “Thực ra vào lúc này, cho dù anh mơ thấy gì, tôi đều có thể giải ra kết quả Vi Thảo sẽ đoạt quán quân.”

Gió đưa câu trả lời của Phương Sĩ Khiêm tới tai hành khách. Hắn nói rằng “Vậy là được, tôi mơ thấy gì không quan trọng.”

Vương Kiệt Hi hỏi: “Tiền thưởng quán quân là bao nhiêu?”

“Nếu giành được, cả đội chúng ta có thể ăn lẩu quanh năm, còn là lẩu chín ngăn luôn. Sao thế, gần đây cậu thiếu tiền à? Không phải năm nay cậu vẫn không được mua xe sao?”

Vương Kiệt Hi không để ý tới nửa câu sau của hắn, bắt đầu tự lên dự định tương lai: “Có tiền thưởng, đầu tiên tôi sẽ mua điều hòa về lắp ở canteen.”

“Chuẩn đấy, mua hẳn hai cái! Có đôi có cặp, công suất gấp bội. Nếu như nhiệt độ không khí phù hợp rồi thì một cái thổi gió mát, một cái thổi gió nóng. Đừng hỏi vì sao, lý do chính bởi đội quán quân rất giàu đấy.” Phương Sĩ Khiêm lập tức đắm mình vào tưởng tượng: “Đến lúc đó tôi sẽ chụp ảnh khoe với lão Lâm: Điều hòa trong nhà ăn của Vi Thảo, nhìn thấy chưa, hẳn một cặp đấy nhá!”

Vương Kiệt Hi nói: “Trước khi đi, đội trưởng Lâm có nhắc về anh.”

“Ồ.” Ngữ điệu Phương Sĩ Khiêm không hề dao động, nhưng nếu hắn là một con thỏ thì chắc chắn bây giờ hai tai đã dựng thẳng lên rồi, “Nói gì về tôi?”

“Anh ấy nói anh là em trai.”

Cú phanh gấp tiếp theo suýt nữa hất văng Vương Kiệt Hi ra ngoài. Phương Sĩ Khiêm chống chân xuống đường, quay đầu trợn mắt nhìn.

Vương Kiệt Hi vỗ vỗ vai hắn: “Nguyên văn là anh giống như em trai ruột của anh ấy.”

Không khí ẩm ướt mùa hè và sự yên tĩnh vây lấy hai người, Phương Sĩ Khiêm không nói nữa, chỉ khởi động lại xe. Xe đạp điện tiến về phía trước, tuy quá tải nhưng vẫn vững vàng, có lẽ cái danh hoàng tử cũng không phải nói suông cho vui. Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn lại, trên đường vẫn không có lấy một bóng người, thế rồi anh lại nhớ về ngày Lâm Kiệt rời đi. Đó cũng là một tháng sáu tươi đẹp, hành lang vô cùng yên tĩnh, Vương Kiệt Hi dựa vào khung cửa nhìn Lâm Kiệt rẽ qua khúc ngoặt cầu thang rồi biến mất khỏi tầm nhìn cùng va li hành lý, bóng dáng người kia quyết tuyệt hệt như ý chí. Đương nhiên anh hiểu, sao anh có thể không hiểu chứ, anh chính là người hiểu sự quyết tuyệt ấy nhất trên đời. Lâm Kiệt có nhiều tiếc nuối nhưng sự tin tưởng còn chiếm phần nhiều hơn. Tin tưởng phó thác toàn bộ tiếc nuối của bản thân để Vương Kiệt Hi thành toàn.

Ai ai cũng biết Vương Kiệt Hi tuyệt đối không phụ sự trông đợi.

-END-

Chú ý: Mọi người nhớ tuân thủ luật lệ giao thông nha, đừng học theo hai người đó lái xe phạm luật ( :
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook