Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương Kiệt Hi] Vật lý trị liệu mắt

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 谦和
Raw: @Gingitsune
Convert: Nhà Cỏ
Edit: Pông

Sản phẩm thuộc project [Mừng SN Vương Kiệt Hi 2021] Tinh Trần Phục Nguyên

:vuong

VẬT LÝ TRỊ LIỆU MẮT

1.

Vương Kiệt Hi đẩy cửa phòng, mắt vẫn dán vào điện thoại, một tay cầm thẻ phòng, áo đồng phục vắt trên tay kia.

Trong phòng Diệp Tu đang bừa bộn toàn giấy tờ, người ngồi trước máy tính, tay lướt bàn phím như bay. Cho dù hắn sớm đã nói "mấy người tự đánh giải đi đừng nghĩ dựa vào anh", nhưng nhiều năm qua dưỡng thành bệnh nghề nghiệp nên cũng bị bức ép phải "vì Tổ quốc mang về Vinh Quang", vì vậy dẫn đội của đội tuyển quốc gia hiếm khi được an nhàn. Vòng bảng đang diễn ra, video quay lại cùng bản tổng kết nhanh chóng lấp đầy ổ cứng của hắn.

Vương Kiệt Hi chăm chú đến bên cạnh giường, ném đồng phục xuống nệm, thuận tiện lướt qua chỗ mình một lúc, cuối cùng cũng phải đặt điện thoại qua một bên, mở miệng nói, "Tôi vẫn cho rằng mình rất bao dung đồng đội."

Diệp Tu đang bận trăm công nghìn việc liền ngẩng đầu liếc Vương Kiệt Hi một cái, "Tự tin như vậy?"

Vương Kiệt Hi nói, "Tôi ở cùng Phương Sĩ Khiêm tám năm."

Ngón tay Diệp Tu thoáng dừng, lại dành chút thời gian liếc hắn, "Có chứng cứ rõ ràng, có lý, cực khổ rồi."

"Mà trong từng nấy năm, anh ta chưa từng vứt tất lên gối tôi."

Diệp Tu ngồi tại chỗ không nhúc nhích, biện bạch cho bản thân, "Khả năng vì cậu ta không đi tất..."

Vương Kiệt Hi nói tiếp, "Ba lần rồi..."

"Được rồi được rồi." Diệp Tu cuối cùng đành hạ mình, nhấc thân kiều thịt quý đứng lên, thuận tay ném chiếc tất lên trên gối của bản thân, sau đó thấy Vương Kiệt Hi vẫn dán mắt vào điện thoại nhắn tin, "Cậu hôm nay sao cúi đầu mãi thế? Nói chuyện với ai, em gái nước ngoài?"

Vương Kiệt Hi đáp, "Phương Sĩ Khiêm."

"Chậc, gửi lòng thương xót tới cậu."

Vương Kiệt Hi đặt máy xuống, ngồi bên giường đổi dép, "Lát nữa chắc tôi phải ra ngoài, anh ta bảo muốn thay cả đội mang tới cho tôi một món quà thật ấm áp."

"Cậu ta thì có thể tặng cái gì ấm áp, nhiều lắm là đưa cậu một cục gạch."

2.

Cùng Thần Trị Liệu đi qua năm mùa giải nên cái kết luận "độ bao dung đồng đội của Vương Kiệt Hi rất cao" có căn cứ luận chứng vô cùng phong phú, đồng thời bọn họ còn phát triển được tình đồng chí cách mạng quan trọng. Đoạn thời gian này, nói ngắn không ngắn, dài cũng không dài, cơ bản có thể chia ra làm hai giai đoạn.

Giai đoạn một, Phương Sĩ Khiêm không vui.

Sau một trận đoàn đội ở mùa giải thứ ba, Phương Sĩ Khiêm hùng hổ chặn Vương Kiệt Hi lại, nói, "Đêm ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận."

"Gì?" Vương Kiệt Hi nghi ngờ.

"Tôi đã ba ngày liên tục mơ thấy nửa đêm đi sờ soạng hành hung cậu." Giọng nói của Phương Sĩ Khiêm rất nghiêm túc, lời nói mang ý sâu xa, "Lỡ đâu đêm nào tôi thật sự ngủ quá sâu mất lý trí, mộng du đi đánh cậu thật... Chậc, đừng trách là tôi không báo trước nhé."

Giai đoạn hai, Phương Sĩ Khiêm không biết xấu hổ.

Kỳ nghỉ sau mùa giải thứ năm, một đám người thành phố B hẹn đi ăn thịt nướng, ăn được một nửa Phương Sĩ Khiêm đột nhiên thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Vương Kiệt Hi, "Tôi có lúc rất hâm mộ cậu."

Vương Kiệt Hi kinh ngạc, "Hâm mộ cái gì?"

Phương Sĩ Khiêm sầu thảm bi thương nói, "Cậu có một người hợp tác tốt nhất Liên minh."

3.

"Không biết tên Vương Kiệt Hi kia lấy đâu ra tự tin, có biết ở chung với cậu ta khó khăn lắm không." Phương Sĩ Khiêm nhấp ngụm cà phê, đắng đến giật mình. Ngồi đối diện hắn là Đặng Phục Thăng, ba nhân vật át chủ bài của Vi Thảo ngày trước giờ hai thiếu một, hai người ngồi bên cửa sổ trong một quán ăn ở Zurich, trải nghiệm hoàn cảnh tha hương nơi đất khách quê người giữa tiết trời tràn ngập ánh nắng long lanh.

Đặng Phục Thăng uyển chuyển bày tỏ ý kiến, "Một người chuyên đi làm khó người khác nói người khác khó ở chung, không thuyết phục cho lắm."

Phương Sĩ Khiêm nhíu mày, "Cậu có sức thuyết phục hơn hả, cậu nói xem?"

"Ở chung cùng cậu ta đúng là rất cần sự bao dung với đồng đội."

Phương Sĩ Khiêm buông tay, để lại ánh mắt "chỉ có chúng ta mới hiểu".

"Không, anh không hiểu đâu." Đặng Phục Thăng xắn một miếng bánh ngọt, "Là hai người tập trung chịu đựng nhau, còn tụi tôi tập trung chịu đựng quá trình hai người chịu đựng nhau."

Phương Sĩ Khiêm hết hồn, "Cái gì? Cậu từng gặp qua người dễ tính hơn cả tôi?"

Vẻ mặt Đặng Phục Thăng như nuốt phải ruồi, "... Từng gặp rồi, nhưng chưa thấy ai mặt dày hơn anh."

Phương Sĩ Khiêm càng cảm thấy oan ức, "Diệp Tu thì sao?"

Đặng Phục Thăng thở dài, "Hai người đều đạt cấp thần rồi."

...

"Cậu nhìn cậu xem, quá thật thà rồi, nào có ai lại bỏ phí cơ hội nói xấu sau lưng người khác đâu, phải công kích thẳng mặt ngay và luôn!" Phương Sĩ Khiêm đặt tách trà xuống, dùng tay che ánh nắng chiếu qua khung cửa, "Mà, khi nào bất ngờ của chúng ta mới tới?"

"Nhìn lịch bay, có lẽ là nửa tiếng nữa."

4.

Là một người bình thường, lúc cần thì chăm chỉ luyện tập, cẩn trọng đánh giải, an tĩnh không sinh sự, thành thành thật thật làm người tốt, tuyển thủ chuyên nghiệp tốt, Đặng Phục Thăng là một người phàm rất có tính tự giác. Mà một người bình thường như hắn lại cứ cố ý được an bài cho một đội trưởng ra mắt cùng mùa có bấy nhiêu không bình thường. Dưới góc độ là đồng đội, Vương Kiệt Hi cái gì cũng tốt, chỉ có hai điều khiến người khác nói không nổi.

Một trong số đó là, Vương Kiệt Hi rất lười.

Đội viên đều về nhà, cả bác gái ở nhà ăn cũng được nghỉ, nội tâm Đặng Phục Thăng chật vật về vấn đề làm thế nào đẩy vị hàng xóm ký túc xá ra khỏi cửa ăn trưa, lại phát hiện ra Vương Kiệt Hi vẻ mặt như đang thưởng thức Mãn Hán toàn tịch mà gặm mì ăn liền.

Đặng Phục Thăng hết nói, "Vì sao không úp mì, lại cứ phải ăn sống?"

Vương Kiệt Hi nói, "Lười đun nước nóng."

"..."

Vương Kiệt Hi hỏi, "Cậu ăn gì?"

Đặng Phục Thăng sờ bụng, "Nửa gói bánh bích quy."

"Ồ." Vương Kiệt Hi gật đầu, "Nửa gói còn lại đâu?"

Thứ hai, Vương Kiệt Hi rất ngay thẳng.

Lúc nghỉ giữa giờ huấn luyện, Đặng Phục Thăng thuận miệng nói chuyện phiếm với Vương Kiệt Hi, "Lão Phương bảo đêm hôm trước hắn gặp phải một người rất giống cậu."

Phương Sĩ Khiêm nghe vậy liền gật đầu, "Thật đó, rất rất rất giống, tôi còn vẫy vẫy tay với hắn, kết quả người ta không để ý tôi."

Vương Kiệt Hi nói, "Vậy đó chính là tôi."

Phương Sĩ Khiêm: "..."

Đặng Phục Thăng vội vàng kéo Phương Sĩ Khiêm, "Đừng kích động đừng kích động..."

"Bạn bè gì không thể làm nữa!" Phương Sĩ Khiêm giãy dụa, "Vương Kiệt Hi, tôi hỏi cậu, có dám theo bổn đại gia vào sân tư đấu!"

Vương Kiệt Hi hỏi, "Vậy anh có dám đi làm đề Toán lớp một không?"

5.

Ba tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, Vương Kiệt Hi nhìn Diệp Tu đang mê muội với sự nghiệp Vinh Quang vĩ đại lê dép đứng dậy đi mở cửa.

Dụ Văn Châu mang theo notebook đứng bên ngoài. Mọi người tới Zurich đều vì khí hậu không quen mà gầy đi một chút, Dụ Văn Châu gầy tới mức thấy rõ ràng hơn hẳn, xương cổ tay lộ ra, đồng hồ thiếu điều có thể quấn thêm một vòng nữa.

"Vương đội." Dụ Văn Châu chào hỏi hai người trong phòng, "Diệp thần, lúc trước anh bảo muốn thương lượng chiến thuật mới?"

"Ừ." Diệp Tu nghiêng người, cùi chỏ đặt trên ghế sofa, "Tôi có một suy nghĩ khá táo bạo, toàn bộ đội hình là DPS."

Dụ Văn Châu không lập tức phát biểu ý kiến, chỉ là tay vô thức đặt lên cằm. Vương Kiệt Hi nắm lấy trọng điểm, mở miệng hỏi, "Không cần mục sư?"

Diệp Tu gật đầu, "Không cần mục sư."

Dụ Văn Châu hỏi tiếp, "Khống chế diện rộng?"

"Cũng không cần. Cho nên một khi thực hiện phương án này, Dụ đội có thể lui về hậu trường, dù sao tiết tấu nhanh cướp thế tấn công này, với tốc độ tay của cậu khá..." Diệp Tu cố gắng cân nhắc dùng từ, "Gần dân."

Dụ Văn Châu tiếp tục duy trì mỉm cười.

Diệp Tu chớp mắt, "Sao tôi cảm thấy có mùi thuốc súng?"

Vương Kiệt Hi nói, "Khả năng là bởi vì anh sắp nổ tanh bành."

6.

"Lúc Vi Thảo mấy cậu xem trận lôi đài đấy có phản ứng gì?" Dương Thông cố gắng khống chế giọng nói nhỏ nhẹ để không làm phiền tới hành khách xung quanh, vừa phải át đi tạp âm trên máy bay, "Có phải kích động đến điên rồi không?"

"Vẫn còn tốt." Hứa Bân hồi tưởng một phen, "Cũng miễn cưỡng ngang với tiếng reo hò của cả một nhà thi đấu đầy khán giả, dọa sợ quản lý chạy từ trên tầng xuống thôi."

"Haha, nghĩ lại cũng hiểu được." Dương Thông cười.

Chỗ ngồi của Hứa Bân sát lối đi lại, hắn thuận tay cầm chiếc cốc nhựa trong tay người kế bên Dương Thông đưa cho nhân viên. Người ấy ngồi cạnh cửa sổ, vẫn mãi ngủ cho tới khi trời đất tối đen lại rồi mới tỉnh, giờ đang thay đổi tư thế chuẩn bị ngủ tiếp.

Hứa Bân nói, "Thật ra trước đây bọn tôi từng tụ tập cùng một chỗ xem lại video mấy trận lôi đài của đội trưởng hồi mùa ba. Tuy chỉ là quay lại, nhưng lúc Ma Thuật Sư ngang trời xuất thế thật là... Lúc đấy Tiểu Cao còn bật khóc luôn mà."

Dương Thông thổn thức, "Hôm qua lại mới tái hiện lại."

Hứa Bân nghiêng đầu tán thành. Hắn không có nói ra một chuyện khác là sau khi xem xong trận đấu đó, mọi người ở Vi Thảo đều không cần ai giám sát mà tự mình bạt mạng luyện tập. Bởi vì các đội viên trẻ tuổi phát hiện ra rằng, đội trưởng của bọn họ cuối cùng cũng có thể mang theo một trái tim không vướng bận để bước lên đài Vinh Quang.

Mà bọn họ hy vọng bản thân có thể gây dựng nên vũ đài như vậy dành riêng cho Ma Thuật Sư.

"Lát nữa nhớ đi lấy hành lý, trong đó nhiều đồ đến vậy, hot tới mức đủ để cả đội tuyển quốc gia chạy tới gọi baba không chừng." Dương Thông lấy ra vé máy bay, "Tôi có thể tưởng tượng bộ dáng của mấy đứa nhóc con cấp ba đang tuyệt vọng xếp hàng nhận cơm rồi."

Hứa Bân nghĩ, "Chắc vẫn tốt, sau khi đội trưởng nhận được thông báo liền dành mấy ngày đi học tiếng Anh."

"Thật là, sống tới già, học tới già."

"Hắn vẫn kiên trì trước khi đi ngủ nghe đọc mấy quyển truyện tiếng Anh, chắc là có hiệu quả lắm."

Dương Thông kinh hãi, "Lão Vương giỏi vậy sao? Nghe người ta nói tiếng Anh được rồi?"

Hứa Bân lắc đầu, "Hiệu quả giúp vào giấc ngủ nhanh hơn."

Dương Thông hết nói nổi, ngược lại quay sang đánh thức người bên cạnh, "Mau dậy mau dậy, chưa tới nửa tiếng nữa là hạ cánh rồi. Anh lại không bất ngờ, cũng không hưng phấn, không kích động vậy?"

7.

"Trước mắt chưa cần thực hiện chiến thuật này ngay, chờ đến lúc tình thế có chút biến hóa thay đổi, chúng ta có thể dùng đội hình toàn DPS để viết nên trận chiến có một không hai trong lịch sử này." Diệp Tu nói.

Dụ Văn Châu cầm bút bi xoay tới xoay lui trên tay, chân mày hơi nhíu lại, "Nếu hiệu quả không được như ý muốn?"

Diệp Tu bày ra bộ dáng anh đây đã tính cả rồi, "Tới đó cũng không cần tuyệt vọng, dù sao chúng ta cũng có đòn sát thủ cuối cùng."

Dụ Văn Châu nghiêng đầu, "Đòn sát thủ đó là...?"

Diệp Tu nói, "Tôi."

Vương Kiệt Hi nhịn không được thốt lên phương ngữ Bắc Kinh, "Anh không cần phải khiêm tốn."

Diệp Tu nở nụ cười, "Anh đây đang rất cầu thị mà."

"Diệp thần thật ra là ngứa nghề đi."

Sau đó trong phòng vang lên nhạc chuông bài "Giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội", Vương Kiệt Hi bình tĩnh tiếp cuộc gọi, người đi tới bên cửa sổ thấp giọng nói chuyện. Nắng Zurich hôm nay có rực rỡ hơn mọi ngày, chiếu trên vai hắn một mảng lấp lánh. Ánh sáng len lỏi vào phòng mang theo sự ấm áp va chạm với làn gió thoang thoảng từ điều hòa tỏa ra.

Đặt điện thoại xuống, rõ ràng Vương Kiệt Hi có chút không bình tĩnh, tay chân luống cuống mà bước vài bước rồi dường như mới hiểu chuyện gì.

Diệp Tu hỏi, "Sao? Bọn họ đóng gói nước đậu xanh tới cho cậu hay gì mà kích động thành thế này?"

"Đội trưởng của tôi ở dưới tầng." Vương Kiệt Hi ngừng một chút, sau đó múa may giải thích với Dụ Văn Châu và Diệp Tu, "Không phải đội trưởng hiện tại của chúng ta, là... đội trưởng của tôi."

"Lâm đội? Hiểu rồi." Dụ Văn Châu hai mắt cong cong, "Đều như vậy, cho dù chúng ta là đội trưởng rồi, vĩnh viễn luôn còn một người là đội trưởng của chúng ta."

Diệp Tu nhìn Vương Kiệt Hi rồi lại nhìn Dụ Văn Châu, nói, "Không hiểu được hai đứa nhóc con xuất thân chính quy như mấy cậu."

"Hai đứa nhóc con" đều không thèm để ý tới hắn. Dụ Văn Châu đưa áo đồng phục đặt trên giường cho đối phương, Vương Kiệt Hi nở nụ cười nhận lấy sau đó sải bước ra ngoài. Là một người trưởng thành chín chắn, Vương Kiệt Hi tuyệt đối sẽ không giống như Hoàng Thiếu Thiên ngửa mắt lên trời cười lớn, ngửa tới gập lui dùng sức đập bàn. Dù hắn rất vui, bản thân cũng chỉ cho phép khóe miệng nhu hòa đi một chút, chân mày nhướn lên thêm một chút mà thôi.

Giờ phút này, Vương Kiệt Hi tuy mặt không cảm xúc nhưng chạy xuống hai tầng mới nhớ ra mình có thể đi thang máy.

Không ảnh hưởng gì. Vương Kiệt Hi nghĩ, dù thế nào thì trước mặt hay sau lưng cũng là hắn của quá khứ và tương lai.

-END
 

Bình luận bằng Facebook