Hoàn [Tại Thảo Nhất Phương 2020][Vương Phương] Cảm thấy Vương Kiệt Hi thích tôi

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: Unknown
Raw: VQTS
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Pông

CẢM THẤY VƯƠNG KIỆT HI THÍCH TÔI



***
0.

Sau một trăm lẻ một lần chọc chiếc bánh bao, Phương Sĩ Khiêm rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói, "Tôi cảm thấy Vương Kiệt Hi thích tôi."

1.

Trương Giai Lạc lập tức nghẹn một ngụm canh nóng, vất vả lắm mới nuốt được xuống, ánh mắt mơ hồ tỏ vẻ quan tâm, "Khiêm Nhi, tự luyến thành bệnh rồi, đến đây tôi trị cho anh."

Phương Sĩ Khiêm cau mày nói, "Khẳng định không phải là ảo giác, tôi đối với phương diện này đặc biệt mẫn cảm... A, không phải, anh ngắt lời tôi làm gì, nghe tôi nói."

Trương Giai Lạc vội vàng cúi đầu xới cơm, "Được được được, tôi nghe anh nói."

"Cậu ta dẫn tôi đi ăn một tháng liền."

Trương Giai Lạc lườm một cái, "Bạn bè đi ăn cơm cùng nhau không phải chuyện rất bình thường à?"

"Phương Duệ mang theo Lâm Kính Ngôn cùng đi ăn, sau đó bọn họ đến với nhau."

"..."

"Cậu ta còn thu dọn mấy bản ghi chép cho tôi."

Trương Giai Lạc không để ý lắm, "Vậy mà anh không dọn dẹp giúp người ta à?"

"Dụ Văn Châu thay Hoàng Thiếu Thiên thu dọn bản ghi chép, sau đó bọn họ cũng thành đôi."

"..."

"Lần trước tôi bị sốt, cậu ta trèo tường đi mua thuốc cho tôi."

Trương Giai Lạc vẫn giãy dụa, "Chuyện này chỉ có thể nói rằng quan hệ của hai người rất tốt, Đại Tôn cũng từng mua thuốc kháng sinh cho tôi."

Phương Sĩ Khiêm thương hại liếc nhìn Trương Giai Lạc, "Sau đó duyên nợ giữa hai người chắc dài cỡ ba vòng Trái Đất rồi đi."

"..."

Phương Sĩ Khiêm một tay chống cằm, sắc mặt nghiêm nghị, "Nói tóm lại, tôi cảm thấy Vương Kiệt Hi thích tôi."

2.

"Thế nên anh định làm gì?" Trương Giai Lạc thiếu chút nữa bị thuyết phục hiếu kỳ hỏi.

"Tôi quyết không để cậu ta phải khổ sở đơn phương thầm mến được." Phương Sĩ Khiêm rất nghiêm túc, "Cậu ta vì tôi mà làm nhiều việc như vậy, tôi phải đáp lại tình cảm ấy."

Trương Giai Lạc lẩm bẩm nói, "Tôi thật có chút chờ mong phản ứng của cậu ta..."

3.

Vương Kiệt Hi hai tay đan lại đặt dưới cằm, dáng người ngồi nghiêm chỉnh, "Tôi cảm thấy Phương Sĩ Khiêm học trưởng có thành kiến với tôi."

"À, điều này thì bình thường mà. Đại khái máy tính trong toàn trường đều có ý kiến với anh." Dụ Văn Châu ngồi đối diện nói, cũng không ngẩng đầu lên.

Vương Kiệt Hi vô tình vạch trần, "Cậu thì đối với tỉ lệ nam nữ đều có ý kiến. Còn nữa, tôi không có hỏi, đừng có ngắt lời tôi."

"Cứ làm như tôi muốn nghe lắm vậy." Dụ Văn Châu nói tiếp, "Xin mời trình bày."

Vương Kiệt Hi lặng lẽ thu dọn dòng suy nghĩ, cuối cùng cũng nói, "Lần trước anh ta hẹn tôi cùng tự học, thấy tôi mượn sách y khoa từ một người bạn, liền chủ động yêu cầu giảng giải y học thống kê cho tôi."

"Thật tốt, tuy rằng anh cũng không có học cái này." Dụ Văn Châu bình luận, "Thế nhưng lại rất thích hợp cho những trường hợp ngu ngốc trợ giúp phát triển tình cảm."

"Sau đó anh ta cằn nhằn với tôi cả một buổi chiều, khuyên tôi sớm bỏ học."

"..."

"Buổi chiều thứ tư tôi gặp anh ta dưới tầng, anh ta nói muốn cho tôi bất ngờ."

"Khá lằng nhằng nhưng có thể tiếp tục phát triển." Dụ Văn Châu hỏi, "Vậy kinh hỉ đó là gì?"

"Anh ta từ tầng ba đổ đầy bùn với hoa cỏ xuống người tôi." Vương Kiệt Hi bổ sung, "Đúng rồi, vừa hay hôm đó tôi mặc áo trắng dùng trong phòng thí nghiệm."

"..."

Vương Kiệt Hi nói tiếp, "Còn có lần trước lớp hội họa bài tập là vẽ cá, lúc đó tôi bận viết luận văn nên không có thời gian, anh ta liền thay tôi làm."

Dụ Văn Châu không rõ, "Cái này thì có vấn đề gì?"

Vương Kiệt Hi hít sâu một hơi, "Cậu sẽ không muốn biết vẻ mặt của thầy giáo khi đưa cho tôi cái hộp cá ngâm giấm đường đâu. Thầy ấy tới tận bây giờ vẫn từ chối gặp tôi đây này."

"..."

Vương Kiệt Hi hạ tay xuống mặt bàn, sắc mặt nghiêm nghị, "Nói tóm lại, tôi cảm thấy Phương Sĩ Khiêm có ý kiến với tôi."

4.

"So?"

"Tôi cần thay đổi chính mình, nhưng lại không biết làm như thế nào."

Dụ Văn Châu rốt cuộc cũng cam lòng cất điện thoại đi, ngạc nhiên nhìn Vương Kiệt Hi, "Đây là anh bị gì vậy hả? Tôi có ý kiến với anh cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, sao lần này anh quan trọng hóa quá vậy?"

Vương Kiệt Hi không chút nghĩ ngợi đáp , "Phí lời! Tôi có muốn theo đuổi cậu đâu."

"Rất tốt." Dụ Văn Châu lạnh mặt, "Tôi cảm thấy tình hữu nghị của chúng ta có thể chấm dứt tại đây."

5.

Vương Kiệt Hi đỡ trán tự hỏi giá tiền một bữa thịt nướng là bao nhiêu, rồi nghĩ thêm vài cách phản công như nào, cuối cùng đau lòng thừa nhận khoảng cách đã được rút gọn rồi.

6.

Phương Sĩ Khiêm nằm nhoài trên bàn ai oán, "Tôi cảm thấy Vương Kiệt Hi không thích tôi."

Trương Giai Lạc trốn ở trên giường mặc xác hắn. Tôn Triết Bình tham gia lễ hội còn chưa về đây. Lâm Kính Ngôn thân là lương tâm sống của ký túc xá đành đặt báo cáo thí nghiệm xuống, hòa khí hỏi, "Vương Kiệt Hi làm gì anh?"

"Cậu ta không muốn tự học cùng tôi, chê tôi giảng bài không tốt sao?"

Lâm Kính Ngôn an ủi, "Nói không chừng gần đây cậu ta bận thôi."

"Tôi tặng hoa cậu ta cũng không thích."

"Ách, có thể cậu ta dị ứng phấn hoa?"

"Tôi chạy hết nửa vòng thành phố mua được cá chép ngâm giấm đường của một cửa tiệm nổi tiếng lâu đời, cậu ta một câu cảm ơn cũng không nói!"

"... Đại khái chắc là cảm thấy không cần khách khí với anh?"

"Quá đáng nhất là gần đây cậu ta trốn tôi!" Phương Sĩ Khiêm phát điên vò đầu, không kiên nhẫn mà nhận điện thoại, "Cái gì?"

Giọng nói vội vã của Viên Bách Thanh truyền đến, "Sư phụ, đồ đệ gặp sư nương tương lai đi cùng một em gái."

7.

Trương Giai Lạc cảm thấy kỳ quái hỏi, "Em gái? Nam hay nữ? Có đẹp mắt hơn anh không?... Ây tôi nói, họ Phương kia, anh bị hạ cấp bậc rồi."

Phương Sĩ Khiêm rụt khuỷu tay lại, dùng hai người đang sống sờ sờ là Trương Giai Lạc, Viên Bách Thanh và một nửa tấm bình phong màu đen che lấp, dáo dác ngó nghiêng ngắm mục tiêu.

Cách đó năm mét, Vương Kiệt Hi đang cùng một em gái trang nhã thanh thuần ngồi đối diện nhau.

Vương Kiệt Hi khuấy ly cà phê, có hơi mất tập trung, "Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, tôi có người trong lòng rồi. Xin lỗi."

Em gái nhỏ cắn môi, tay nắm chặt góc áo, "Vậy anh có thể kể về người ấy được không? Em có chỗ nào không bằng..."

"Hắn ta chỗ nào cũng không so được với em." Vương Kiệt Hi ngắt lời cô, "Táo bạo, thiếu sự kiên trì, không để ý cảm nhận của người khác. Đối với tôi tâm tính lúc nóng lúc lạnh."

Khuôn mặt bình thản đến vô vị từ trước tới nay của Vương Kiệt Hi xuất hiện một nụ cười, như cánh hoa rơi xuống làm gợn sóng cả mặt hồ.

"Nhưng tôi chính là thích hắn."

8.

Em gái nhỏ khóc nức nở đứng dậy, "Cuối cùng em chỉ hỏi hai vấn đề, người trong lòng của anh liệu có thích anh không?"

"Không có người nào trời sinh đã sẵn thích một người khác." Vương Kiệt Hi đưa giấy ăn cho em gái ấy, "Về phần hắn, chắc chắn sẽ thích, hiện tại không thích, sau nhất định sẽ thích."

"Chúc hai người hạnh phúc!" Em gái nhỏ liền lấy tay che mặt chạy đi.

Đợi người đã không còn bóng dáng, Vương Kiệt Hi ung dung thong thả tính tiền rồi rời khỏi đó, chỉ còn lại Phương Sĩ Khiêm vừa bị sét đánh giữa trời quang chết đứng tại chỗ.

9.

Phương Sĩ Khiêm khiếp sợ: Hóa ra Vương Kiệt Hi có khẩu vị nặng như vậy?!

Phương Sĩ Khiêm bi thương: Hóa ra không phải cậu ta ôn nhu chăm sóc hiểu ý mình, mình chỉ là vật thay thế lúc cậu ta buồn chán mà thôi.

Nếu cậu sớm cùng người khác lưỡng tình tương duyệt thì sao lại còn chọc tới tôi chứ?

Phương Sĩ Khiêm cảm thấy mình đau quá đi, trái tim thật đau.

10.

Trương Giai Lạc cũng cảm thấy bản thân đau đớn, là lỗ tai đau chết mất.

Phương Sĩ Khiêm ôm bình rượu ngồi trên sân bục hát khàn cả giọng, Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn bịt tai trốn ở một góc như mấy con chim cút.

Người ta thất tình, tâm tính đang không tốt, người mình thương trong lòng đã có người khác,... Hát đến mợ nó quá khó nghe rồi! Nội tâm Trương Giai Lạc nhỏ lệ thành sông, cảm thấy chờ Phương Sĩ Khiêm hát bài "Ta là bằng hữu của Mục Sư" thì hẳn có thể cùng Lâm Kính Ngôn lên thiên đường nắm tay you jump, I jump rồi.

Trương Giai Lạc giả vờ đi vệ sinh chuồn ra ngoài gọi điện cho Tôn Triết Bình, "... Tiếp tục như vậy không tốt a."

Đối phương trầm mặc một hồi, nói: "Làm thịt đi là xong hết chuyện."

Trương Giai Lạc do dự, "Hình như không tốt lắm?"

"Vậy chỉ còn một biện pháp."

Trương Giai Lạc vội vàng hỏi, "Biện pháp gì?"

Bàn phím lạch cạch vài tiếng, khúc nhạc "My heart will go on" chậm rãi vang lên, giọng nói của Tôn Triết Bình nhẹ nhàng thâm tình vang lên, "You jump, I look."

11.

Chẳng ai nghĩ tới cuối cùng là Lâm Kính Ngôn ngày thường vẫn ôn hòa lại bạo phát trước tiên.

Lâm Kính Ngôn đoạt lại mic, nắm lấy cổ tay Phương Sĩ Khiêm hỏi, "Anh có còn thích Vương Kiệt Hi nữa hay không?"

Mắt Phương Sĩ Khiêm đỏ lên vô cùng đáng thương nói, "Có."

Lâm Kính Ngôn lại hỏi, "Cậu ta không còn độc thân?"

Phương Sĩ Khiêm nhỏ giọng nói, "Đúng vậy."

Lâm Kính Ngôn buông lỏng tay, nhưng cũng chưa kết thúc.

"Độc thân thì còn cơ hội, sói cũng phải sợ đồng loại quấn quýt, anh thế mà không cần mặt mũi hả, còn đuổi không kịp một Vương Kiệt Hi?"

Phương Sĩ Khiêm sụt sịt mũi, không nói.

Trương Giai Lạc thấy tình hình chuyển biến tốt đẹp, nhanh chóng bổ sung thêm, "Chính là gà bị chặt đầu còn có thể nhảy cao ba thước, anh cao hơn nó bao nhiêu, chẳng lẽ lại ở đây giãy dụa không muốn sống nữa?"

"..."

Phương Sĩ Khiêm liền òa khóc.

Lâm Kính Ngôn mặt không cảm xúc xoay người, xung quanh toàn là không khí hắc ám, "Có cần tôi chặt đầu anh xem anh có thể nhảy cao bao nhiêu không?"

Trương Giai Lạc lặng lẽ lấy ra cái băng dính dán miệng mình lại.

Lâm Kính Ngôn quay lại đến ngồi xổm trước mặt Phương Sĩ Khiêm, "Như vậy đi, anh trực tiếp tìm Vương Kiệt Hi, nói rằng anh thích cậu ta."

"Nếu tôi đoán không sai hẳn là anh còn chưa từng bộc bạch một lần nào đúng không?" Lâm Kính Ngôn nghiêm túc nhìn Phương Sĩ Khiêm, "Đừng làm bản thân sau này hối hận."

Phương Sĩ Khiêm tỉnh tỉnh mê mê gật đầu một cái.

Sau đó Lâm Kính Ngôn đứng lên, dùng ngón giữa đẩy gọng kính, "Nếu cậu ta không đồng ý, anh hát cho cậu ta nghe đi, lão tử không tin có người có thể sống sót qua ba hiệp."

12.

Trương Giai Lạc cùng rời đi, liền chạy tới bá vai Lâm Kính Ngôn, cười hì hì trêu ghẹo, "Lão Lâm, vừa nãy biểu tình quá chân thật đi."

Lâm Kính Ngôn cúi đầu lau kính mắt, một lát sau nở nụ cười, "Chắc tại bản thân mình đã bỏ phí quá nhiều thời gian nên cũng không muốn người khác bị như thế."

13.

Phương Sĩ Khiêm chặn xe của Vương Kiệt Hi, sau đó bắt cóc người tới rừng cây nhỏ gần đó được gọi là thánh địa ước hẹn.

"Cái kia..." Vương Kiệt Hi thử thăm dò, "Buổi chiều tôi còn có lớp, chúng ta hẹn lần sau được không?"

"Vương Kiệt Hi." Phương Sĩ Khiêm hừ nhẹ một tiếng, "Thành tích học tập của cậu không tệ, thể dục cũng không làm khó được cậu, tính cách lại nghiêm túc, có trách nhiệm, tuy là mắt to mắt nhỏ nhưng vẫn là có nữ sinh khóc lóc đòi sinh con cho cậu."

"..." Vương Kiệt Hi đắn đo một phen, "Có cần tôi phải cảm ơn vì đã khích lệ không?"

Phương Sĩ Khiêm cười lạnh, "Tôi đây không có khen cậu, lông mày rậm mắt to không giống người bình thường, sao lại không phải là vấn đề lớn chứ?"

"..."

"Tình cảm nói bỏ là bỏ, trong lòng đã có người thích nhưng vẫn đi trêu chọc người khác, hơn nữa khẩu vị lại còn là loại đơn thuần?"

"..."

Bị Phương Sĩ Khiêm không đầu không đuôi mắng một trận, Vương Kiệt Hi hoảng hốt cảm giác như mình là Vương Thế Mỹ vừa ruồng bỏ vợ con, đang bị Phương Hương Liên giơ nanh múa vuốt lên án mạnh mẽ. Oan uổng quá, tôi mới là người mong mà không được đây? Lát nữa rồi có khi nào anh ta khóc luôn không, mắt có chút đỏ lên rồi, hình như còn bị nghẹt mũi, hay là bị bệnh rồi? Này thì gay, anh ta có bao giờ chịu uống thuốc đâu.

Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.

Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu yêu quí và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng.

Trần Thế Mỹ vì đỗ trạng nguyên mà được tung hô, tâng bốc và đã chán cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng, trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất dặn Hương Liên lên tìm chồng trở về quê.

Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng. Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có vợ).

Tần Hương Liên uất ức nên chặn kiệu của Bao Chửng đệ đơn kêu oan. Được sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao chửng phán xét. Trần Thế Mỹ biết chuyện liền phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con để giết người diệt khẩu nhưng không thành. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm, mang đao đồng vốn là vật trong phủ Phò mã làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.

Bao Chửng triệu Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội rồi kết án và cho đao phủ xử chém. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu Lý thị(người mà trước đó đã nhờ Bao Thanh Thiên giải oan cho mình trong vụ án Linh miêu đánh tráo thái tử) gây áp lực đòi tha hắn. Tuy nhiên, Bao Công cùng với các cộng sự của mình kiên quyết xử chém, thậm chí ông cùng với các cộng sự cởi mũ quan và đưa Thế Mỹ lên Long đầu trảm xử chém.

Giữa lúc Vương Kiệt Hi đang tính toán chiến thuật rút lui, khẩu khí của đối phương bỗng dưng mềm nhũn.

"Cứ như vậy làm sao mà tôi đặt xuống được đây?" Phương Sĩ Khiêm bực bội nói.

Mang theo quyết tâm phá thủ trầm chu, Phương Sĩ Khiêm cúi đầu, nhắm mắt lại, giọng nhỏ xíu nhưng kiên định, "Tôi rất rất rất thích cậu."

Giống như tấm bình phong bị một búa đập nát, ánh sáng từ bầu trời đầy màu sắc cứ thế lan ra.

Vương Kiệt Hi thở dài tiến lên một bước.

"Học trưởng, có ai nói với anh lúc này chỉ cần nói câu đầu tiên là được rồi không?"

"Hả?" Phương Sĩ Khiêm mở mắt, tay đếm đếm, "Vương Kiệt Hi... tôi rất rất rất thích cậu?"

"Ừ, tôi cũng rất rất rất thích anh."

14.

Trương Giai Lạc bưng nửa quả dưa hấu tổng kết lại, "Tôi cảm thấy hai người bọn họ ở cùng nhau giống như một câu châm ngôn."

Tôn Triết Bình đang ở trong game đại sát tứ phương liền bỏ xuống một bên tai nghe, bớt chút thời gian khen Trương Giai Lạc một chút, "Kẻ xấu khắc có kẻ xấu hơn trị?"

"Không phải." Trương Giai Lạc nhổ hạt dưa hấu, cảm thán, "Cho dù em xấu, anh tình nguyện bị mù. Cho dù em có làm gì, anh đều có thể chịu được."

Tôn Triết Bình đưa tay nhặt một hạt dưa sót lại trên mặt Trương Giai Lạc xuống, lại nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, "Tôi cũng cảm thấy chúng ta giống một câu nói."

"Câu gì?" Trương Giai Lạc đầy phấn khởi hỏi.

"Cho dù cậu làm gì..."

"Anh đều có thể chịu được?" Trương Giai Lạc cướp lời.

Tôn Triết Bình cũng không lấy lại quả dưa hấu mà ấn Trương Giai Lạc vào trong, lúc này mới chậm rãi nói, "Nhưng tôi có thể trị cậu."

15.

Trên đời này có rất nhiều cái vung nhưng chỉ vừa vặn với một cái nồi của riêng nó, chỉ cần được gặp người mình thích, nhẫn nại cùng nhau trải qua cuối cùng sẽ tu thành chính quả.

- Hết
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Phương thần, nếu ngay từ đầu anh hỏi Lâm đại đại trước là mọi việc được giải quyết rồi. Chỉ tại anh đã EQ thấp còn đi xin tư vấn từ người IQ thấp là Lạc Lạc, nên đời anh nó khổ, nó tréo ngoe và ngang trái. "Em gái" mà còn cần xác nhận là "nam hay nữ", rồi còn "có đẹp hơn tui không", em xin lỗi Phương thần, để em bế Tiểu Hoa nhà em về cho Đại Hoa xử trí, anh và Lâm đại đại người lớn nói chuyện với người lớn đi, học vị ấy nhà anh kìa, tìm ngay Dụ đội, đáng tin nhường nào.

Lâm đội, good job (y)(y) về đi ăn với Duệ Duệ tiếp nào!

Phương Sĩ Khiêm nằm nhoài trên bàn ai oán, "Tôi cảm thấy Vương Kiệt Hi không thích tôi."

Trương Giai Lạc trốn ở trên giường mặc xác hắn. Tôn Triết Bình tham gia lễ hội còn chưa về đây. Lâm Kính Ngôn thân là lương tâm sống của ký túc xá đành đặt báo cáo thí nghiệm xuống, hòa khí hỏi, "Vương Kiệt Hi làm gì anh?"
Team mùa 2 là chân ái của mị(づ ̄3 ̄)づ╭❤~
 

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
95
Số lượt thích
368
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#3
Vương Phương người M người S. Seo tui cảm thấy hai người nì như một bà vợ khó ở lại còn khẩu thị tâm phi với một ông chồng chịu thương chịu khó đội vợ lên đầu dị cà.
Cơ mà poor nhất vẫn là Lạc Lạc với Lâm đại. Lại đây e cho sđt của bác sĩ tai mũi họng để đi khám nè, coi chừng màng nhĩ bị thủng gòi á.:ROFLMAO:
 

Bình luận bằng Facebook