[Chu Giang bách hợp] Màu sắc của cậu

Người yêu Giang phó

Farm exp kiếm sống
Bình luận
60
Số lượt thích
108
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào <3
#1
  • "Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ: Màu sắc của cậu
  • Tên người viết:Người yêu Giang phó
  • Tag nhân vật: Chu Giang
  • Warning (bắt buộc nếu có): truyện có chuyển giới :v
Lớp Chu Trạch Khải có học sinh mới.
Là một nữ sinh, tên gọi
-Sông Sóng Sóng?
-Sai rồi, là Giang Ba Đào
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Trạch Khải gặp Giang Ba Đào.
Lần đầu tiên, là của 1 tháng trước.

2.
Chu Trạch Khải có thói quen ra công viên tĩnh tâm trước mỗi cuộc thi.
Lần này cũng vậy, khi cô đang tận hưởng không khí trong lành yên ả, thì nghe thấy tiếng máy ảnh.
Hơi hé mắt, cô nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, trên đầu là một dải ribbon màu xanh lam.
Cô gái ấy đang cầm trong tay một chiếc máy ảnh, ống kính chĩa thẳng vào Chu Trạch Khải, dùng đầu ngón chân cũng biết cô gái kia đang chụp cô.
Nhận ra "người mẫu ảnh" đã tỉnh giấc, cô gái kia nhanh chóng đỏ lựng mặt,
-Xin lỗi, tại tôi đang chụp ảnh cho cuộc thi, mà cậu...
Mà cậu chắn mất phong cảnh đẹp của tôi? Chu Trạch Khải phỏng đoán. Cô quyết định đứng lên, phủi váy, tiến bước về nhà.
-Làm ơn, đừng đi mà. Tại cậu xinh quá nên tôi không kiềm lòng. Tôi biết hỏi thế này có hơi vô duyên. Nhưng, cậu có thể làm người mẫu ảnh cho tôi được không?
Chu Trạch Khải thấy hơi kỳ lạ.
Người khen cô xinh không thiếu, nhưng trắng trợn muốn chụp ảnh cô lại chỉ có mỗi người này.
-Được...
Không hiểu sao, Chu Trạch Khải lại đồng ý trong vô thức, như là cô gái kia có mỵ lực mà cô không cưỡng lại được.
-Cảm ơn! Cậu có thể ngồi lại vào ghế kia không? Đúng rồi, mặt thả lỏng, thư giãn. A không không, cậu còn cứng quá.
Lần đầu làm mẫu ảnh khiến Chu Trạch Khải mệt bở hơi tai, nhưng không hiểu sao, cô không muốn làm cô gái này thất vọng.
Một cuộc điện thoại gọi đến, cắt ngang màn chụp choẹt của cả hai.
Cô gái nhận điện thoại, "ừ, ạ" mấy tiếng rồi cúp.
-Cảm ơn cậu đã dành cả buổi chiều để giúp tôi.
Cô cúi thấp đầu, rồi quay người dông thẳng, bỏ lại Chu Trạch Khải còn đang ngơ ngác.
-Tên...

3.
-Còn nhớ tôi chứ, Chu đồng học. Giang Ba Đào cười cợt.
Chu Trạch Khải gật đầu, đưa đôi mắt đen huyền nhìn Giang Ba Đào, rồi nói
-Gọi, Tiểu Chu. Giang.
-...
Giọng của Chu Trạch Khải không to không nhỏ, vừa đủ để nam sinh trong lớp nghe thấy.
Và Giang Ba Đào ngay lập tức trở thành tiêu điểm của những ánh mắt dao găm.
-Được, Tiểu Chu.
Mặt Chu Trạch Khải hơi nóng lên.
Chết dở, Giang Ba Đào đáng yêu quá.

4.
Dụ Văn Châu nhìn đàn em được mệnh danh là xinh nhất cao trung Vinh Quang- người giờ đang dùng vẻ mặt không biết nên nói hay không nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, dần dà biến thành cuộc đọ mắt.
Dụ Văn Châu từ bỏ trước, hắn nhìn vị mỹ nữ này.
-Bức ảnh chụp em đạt giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh.
Chu Trạch Khải ngạc nhiên. Ảnh chụp cô sao?
Dụ Văn Châu nhìn đàn em
-Em không biết sao? Người chụp là Giang Ba Đào, bạn cùng lớp em đó.
Ra là Giang Ba Đào.
Nếu cô ấy dùng bức ảnh chụp mình, có phải chăng Giang Ba Đào thích cô?
Gương mặt Chu Trạch Khải hơi ủng đỏ.
Dụ Văn Châu nhìn Chu Trạch Khải đang ngượng ngùng, hắn có 25 suy đoán cho hiện tượng này.
Cái mà hắn không muốn thấy nhất là Chu Trạch Khải đang yêu.
Vậy là hắn hỏi một cách tế nhị.
-Em, thích Giang Ba Đào kia?
Mặt Chu Trạch Khải còn đỏ hơn nữa.
Thôi bỏ bà, mỹ nữ học đường mà đi thích ai đó, scandal này mà lộ ra là cả cái hòm thư Hội học sinh chắc chắn sẽ bị spam thư rác.
Hắn lại nghĩ được thêm 34 vấn đề Hội học sinh cần phải giải quyết, cuối cùng kết luận
"Đậu mé, Chu Trạch Khải, em tuyệt đối không được phép lộ ra tình cảm của mình"
Cạch, cửa mở, một anh con trai cao ráo bước vào.
-Hội trưởng!
Hoàng Thiếu Thiên vừa quẩy một vòng quanh trường, trở lại đã thấy vợ mình đi hú hí với gái. Giác quan thứ 6 của người chồng hay ghen ngay lập tức online.
Nếu có điện thoại ở đây, thế nào trên diễn đàn trường cao trung Vinh Quang sẽ nhiều thêm 1 threat:"Người yêu ở riêng với mỹ nữ Chu Trạch Khải bị tui bắt gặp. Tui sợ ảnh yêu ẻm luôn. Gấp gấp, online chờ! "
-À, Thiếu Thiên, năm đó cậu theo đuổi tôi thế nào vậy?
Dụ Văn Châu hỏi. Anh chưa bao giờ đi theo đuổi ai. Cứ lớn lên từ từ, rồi cứ thế rớt vào tay Hoàng Thiếu Thiên lúc nào không hay.
Hoàng Thiếu Thiên cấm khẩu. Này này, tình huống gì vậy? Mà Chu Trạch Khải cô nhìn tui với ánh mắt gì vậy chứ.
Đừng nói là
-Anh định giúp miệng tiện theo đuổi người ta đó đội trưởng. Anh có chắc là Chu Trạch Khải nói người ta sẽ hiểu sao?
Dụ Văn Châu im lặng
Chu Trạch Khải im lặng
Đúng là quên mất vụ ấy. Chu Trạch Khải nói chuyện có mấy ai nghe hiểu chớ
5.
Dụ Văn Châu chống cằm suy nghĩ.
Đây là một vấn đề nan giải.
Chẳng lẽ anh mang tiếng là một trong tứ đại tâm bẩn của trường lại bị khuất phục dễ như vậy?
Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống một cái ghế, gợi ý.
-Hay là ghép đại tiết mục của người kia với Chu Trạch Khải? Như thế sẽ vừa tạo không gian cho đôi bạn trẻ thăng hoa.
Chu Trạch Khải vừa được thắp lên trong lòng chút ít hi vọng, thì Dụ Văn Châu đã nhanh chóng dập tắt.
-Có mỗi Chu Trạch Khải có tiết mục múa đương đại thôi. Giang Ba Đào đăng ký vào ban hậu cần rồi.
Hoàng Thiếu Thiên im lặng suy nghĩ tiếp. Ca này khó, cậu không thấy một chút cơ hội nào cả cho Chu Trạch Khải
Tặng cho Chu Trạch Khải một cái nhìn thương hại, Hoàng Thiếu Thiên tự hỏi vị mỹ nữ kia định theo đuổi người ta như thế nào.
-Em hỏi xem liệu người ta có biết múa phụ đạo không đi. Lỡ đâu chị ghép chương trình được.
Dụ Văn Châu gợi ý.
6.
Ngày hôm sau, Chu Trạch Khải đến tương đối sớm.
Nhưng dường như cái sớm ấy của cô không thể nào sớm bằng Giang Ba Đào.
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, đậu lên mái tóc ngắn của cô nàng, làm đôi mắt nâu kia ánh lên sắc màu hạnh phúc.
Tim Chu Trạch Khải lại hụt một nhịp nữa.
-Tiểu Chu, đến sớm nha.
Nháy mắt đã thấy Chu Trạch Khải đang đứng ở cửa lớp, Giang Ba Đào vẫy tay.
Chu Trạch Khải gật đầu, mang theo cái cặp lết tới chỗ Giang Ba Đào.
Cô ngập ngừng, không biết nên nói ra sao.
Lời khuyên của Dụ học tỷ cô vẫn chưa quên, nhưng cô không biết nên nói thế nào cho phải.
Rốt cục, lại chỉ bật ra được một từ
-Giang.
Giang Ba Đào nghe thấy vậy, vội ngẩng đầu lên. Như nhớ ra điều gì, cô đưa ngay thứ ở trước mặt mình cho Chu Trạch Khải.
Đó là một bức ảnh, khổ 14x18, trong ảnh là một cô gái xinh đẹp. Cô gái ấy để chân trần, trên người là một bộ váy trắng muốt. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, hai tay buông thõng xuống, mái tóc đen dài hơi bay.
Chu Trạch Khải biết người trong ảnh là ai.
Đó là cô.
-Ảnh tôi chụp cậu đạt giải nhất đó, cảm ơn cậu nhiều.
Giang Ba Đào mỉm cười. Nụ cười như mang theo ánh nắng, sáng ấm.
-Giang, cho tôi?
Chu Trạch Khải rụt rè hỏi.
-Ừ. Tặng cậu đó.
Giang Ba Đào nói, rồi lại cúi đầu loay hoay với cái máy ảnh cơ cũ kỹ.
Chu Trạch Khải im lặng. Dường như bức hình ấy còn ẩn chứa một thứ gì đó khác, một cảm xúc sâu sắc, lắng đọng trong từng ngọn gió, từng tia nắng trong bức ảnh.
Nhưng cô không thể hiểu.
Cô không biết Giang Ba Đào nghĩ gì khi chụp ảnh cô.
Cô gái kia đã nghĩ gì khi chụp một người lạ như cô, và rồi còn dùng bức ảnh đấy để tham gia một cuộc thi.
Là người đó điên, hay Giang Ba Đào từ đầu đã để ý đến cô?
-Tiểu Chu, có tâm sự?
Giang Ba Đào nhìn Chu Trạch Khải, ngay lập tức nhận ra trên gương mặt xinh đẹp đó như mang theo nét phiền muộn
-Giang. Ừm, múa?
-Xin lỗi Tiểu Chu, cái gì chứ tui ngu nhất nghệ thuật sân khấu. À, cậu đăng ký múa hiện đại trong buổi giao lưu đúng không? Tui sẽ chụp lấy những khoảnh khắc đẹp nhất của cậu.
Chu Trạch Khải đã get được lời hứa hẹn của gái.
Cái này, coi là thành công một nửa chăng?
7.
Tiếng chuông tan trường vừa dứt, Chu Trạch Khải đã vọt lẹ tới văn phòng hội học sinh, để lại Giang Ba Đào đang bối rồi.
-Giang, chụp ảnh.
Chu Trạch Khải đẩy cửa bước vào, đã thấy Dụ Văn Châu đang ăn, trong miệng còn đang nhai xúc xích.
Dụ Văn Châu không nhìn Chu Trạch Khải lấy một lần, ưu nhã nuốt thức ăn xuống, rồi lấy khăn lau miệng.
-Thế là không mời được người ta chứ gì?
Chu Trạch Khải mặt rầu.
Aa, đã nói là muốn ở gần người ta thêm chút nữa.
-Mà cậu cũng đi tập luyện đi, còn 2 tuần nữa thôi đấy.
Chu Trạch Khải gật đầu.
Phải làm thật tốt để quyến rũ người kia.
8.
-Sao lại kéo em đi vậy?
Giang Ba Đào thắc mắc khi bị chủ tịch hội học sinh kéo tới phòng học nhạc.
Trong phòng đang bật bài hát Take me to church của Hozier.
Chu Trạch Khải đang luyện tập, cô nàng múa trong giọng hát trầm ấm, từng cử chỉ, từng động tác như kể lại một câu chuyện.
"The only heaven I'll be sent to
Is when I'm alone with you
I was born sick, but I love it"
Cô gái xoay người, bàn tay áp vào trái tim đang đập mạnh từng nhịp, vừa nghĩ về người con gái kia.
Giọng ca của Hozier có chút gì đó trào phúng, cười cợt những kẻ theo đạo chỉ biết chỉ trích tình yêu đồng giới.
Với Chu Trạch Khải, bài hát như là lời thổ lộ.
"Good God, let me give you my life"
Giang Ba Đào, hãy để tôi hiến dâng cả cuộc đời này cho cậu.
Nhạc hết, cô đưa mắt nhìn ra cửa, đã thấy Giang Ba Đào đang đứng đó.
Gương mặt nhanh chóng ửng đỏ.
A, bị thấy rồi.
8.
Giang Ba Đào như tạo thành thói quen, ngày nào cũng tới xem Chu Trạch Khải tập luyện, lâu lâu lại lấy máy ảnh chụp trộm vài kiểu.
Nhiều lúc, cô lại bắt gặp Tôn Tường, cô nữ sinh thuộc cậu lạc bộ bóng rổ nữ của nhà trường.
Cô khá thích đàn em này, năng động, tuy nhiều lúc có hơi nóng tính, nhưng tựu lại, cô vẫn thấy Tôn Tường rất đáng yêu.
Cho đến khi Tôn Tường gặp Tiêu Thời Khâm và cứ thế chạy theo gái.
Ghét.
Lần thứ n Tôn Tường bỏ Giang Ba Đào theo gái, cô đang dỗi thì cảm nhận được một thứ mát lạnh chạm vào má.
-Cho, Giang.
Là Chu Trạch Khải dí một chai nước lạnh vào má cô, thảo nào.
-Cảm ơn nhé, Tiểu Chu, Giang Ba Đào đáp, Việc tập luyện thế nào rồi? Mai là biểu diễn đó.
Chu Trạch Trạch gật đầu.
Không có vấn đề gì cả.
Cô tin chắc chắn mình sẽ là người nổi bật nhất.
-Vậy tui chờ được xem lắm đó, Tiểu Chu.
Giang Ba Đào mỉm cười.
9.
Chu Trạch Khải về nhà.
Lần này, cô muốn nói với gia đình một điều quan trọng.
Chu gia là gia tộc nắm trùm hắc đạo ở Thượng Hải, và Chu Trạch Khải là thái nữ của toàn gia.
Từ nhỏ đã quen với súng đạn và máu, Chu Trạch Khải còn giữ được vẻ ngây thơ trong sáng chứ không phải là khí chất chị đại xã hội đen, một phần là nhờ vào gương mặt, một phần là do cô gái không thích nói chuyện một tẹo nào.
-Con, thích con gái.
Bố mẹ Chu Trạch Khái nhìn đứa con duy nhất đầy kinh ngạc.
Đứa nhỏ hiểu chuyện này, lại có một lần tùy hứng đến như vậy?
Nhưng, Chu gia cần có người nối nghiệp.
Chỉ cần biết người mà Chu Trạch Khải thích là ai, Chu gia sẽ xử lý.
10.
Đến ngày biểu diễn, Chu Trạch Khải còn chưa sợ, Giang Ba Đào đã rối rít trước.
Khi Chu Trạch Khải lên đến sân khấu, Giang Ba Đào vội cầm theo chiếc máy ảnh, sẵn sàng bắt từng khoảnh khắc.
Ánh đèn thoáng tắt, Chu Trạch Khải khoác hờ một lớp vải đen bắt đầu bài múa trong điệu nhạc ma mị của Hozier.
"My lover got a humour
She's the gigled at the funeral"
Qua từng động tác, khán giả có thể thấy cả một câu chuyện, về tình yêu của hai người đồng tính, thậm chí còn cao thượng hơn cả thứ tình yêu tầm thường ngoài kia.
Chu Trạch Khải vừa múa, trong lòng thổn thức lo âu, không biết liệu Giang Ba Đào có nhìn mình, có chụp ảnh mình hay không.
Bài múa kết thúc, Chu Trạch Khải lui ra hậu đài, đã thấy Giang Ba Đào đang chờ sẵn ở đó.
-Yo, Tiểu Chu.
Bao nhiêu lo lắng, suy nghĩ đều tan biến.
Cô chỉ biết, cô lại yêu Giang Ba Đào thêm nhiều nữa rồi.
-Giang, tôi...
Lúc cô định nói lên lời tỏ tình, một tiếng súng vang lên, cắt ngang mọi thứ.
11.
Giang Ba Đào thấy có người ngã xuống, hơi cựa quẫy một chút, nhưng cũng đã ngừng hẳn.
Người đó đã chết.
Tên khủng bổ lạnh lùng xả súng trong căn phòng, cướp đi sinh mạng của vô số người.
Giang Ba Đào như theo bản năng, ôm chặt lấy Chu Trạch Khải, đưa lưng về phía kẻ sát nhân.
Vai cô đau nhói, cô biết vai mình lãnh đủ.
Tên khủng bố như nhìn thấy mặt Chu Trạch Khải, hắn ngừng bắn, bước tới chỗ hai người đang đứng, bước qua vô số xác người.
-Trạch Khải, a Trạch Khải. Chỉ cần cô là của tôi, thì tôi sẽ ngừng bắn.
Chu Trạch Khải thực sự không quá sợ hãi. Bao năm đương đầu với khó khăn, thử thách bé tin hin này không làm gì được cô.
Nhưng Giang Ba Đào thì không như vậy.
Với Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải là một tồn tại còn cao quý hơn cả người yêu, như là một thứ tín ngưỡng.
Cô tôn thờ Chu Trạch Khải, nên không thể nào chấp nhận được việc tín ngưỡng của mình có thể hay không bị xâm phạm.
Trong một giây, cô chạy tới ôm chặt lấy chân của kẻ khủng bố, trong khi đẩy Chu Trạch Khải ra phía cửa thoát hiểm.
Chạy đi, Chu Trạch Khải, chạy đi.
Hãy sống, tín ngưỡng của tôi.
Nháy mắt thấy con mồi bị đuổi đi mất, tên khủng bố dồn hết tức giận vào Giang Ba Đào.
Cô phải chịu sự tra tấn của hắn suốt 10 phút cho đến khi được giải cứu.
Lúc đó, Giang Ba Đào đã không còn hoàn toàn nguyên vẹn nữa.
Đôi mắt và đôi chân, do bị tấn công bằng dao, đã trở nên vô dụng, từ nay về sau, Giang Ba Đào chỉ có thể gắn liền với chiếc xe lăn, và đôi mắt cũng sẽ không còn có thể nhìn thấy ánh sáng ngày mai.
Đây là dấu chấm hết, cho kiếp sống làm nhiếp ảnh gia của Giang Ba Đào.
12.
Giang Ba Đào tỉnh lại ở trong bệnh viện
Chu Trạch Khải đang nắm lấy tay cô, hơi ấm của con người truyền tới cơ thể yếu ớt của cô.
May thật, cô nghĩ, vì cô còn chưa có chết.
Cô muốn nhìn thấy Chu Trạch Khải, muốn thấy được tín ngưỡng của cô.
Nhưng cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì, có vẻ như là do lớp băng trắng đang được buộc chặt trên mặt cô.
-Giang, tỉnh?
Chu Trạch Khải hỏi, Giang Ba Đào không thấy được gương mặt của cô, nên cũng không rõ Chu Trạch Khải nghĩ gì.
-Tiểu Chu, tôi, nằm đây được bao lâu rồi?
Giang Ba Đào nói, cảm nhận được bàn tay của Chu Trạch Khải hơi run lên.
-Một tuần...rồi.
Một tuần à, mới chỉ có một tuần.
Sau tất cả những thương tích như vậy, mà chỉ có một tuần.
-Tiểu Chu, khi nào tôi được tháo băng mắt? Tôi muốn được nhìn thấy cậu.
-Hôm...nay.
Chu Trạch Khải có vẻ kỳ lạ, tuy không thấy rõ biểu cảm, nhưng Giang Ba Đào có thể cảm nhận được từ giọng điệu của người kia.
Lần mò trong bóng tối, Giang Ba Đào chạm vào gò má của người kia, hơi cười.
-Tiểu Chu, không cần tự trách. Là do tui manh động mà. Nhìn này, tui vẫn còn sống, đâu phải là tệ chứ.
Nghe Giang Ba Đào cố gắng khích lệ bản thân, Chu Trạch Khải không hiểu.
Cô không hiểu.
Vì sao Giang Ba Đào vẫn có thể mỉm cười như vậy.
"Bệnh nhân đã mất hoàn toàn khả năng nhìn và đi lại do tổn thương quá lớn. Có thể giữ được mạng sống là may mắn, nhưng nếu để bệnh nhân sống trong bóng tối và không thể đi lại có lẽ sẽ là một sự dằn vặt. Tôi không phải bác sĩ tâm lý, nhưng tôi có được biết bệnh nhân từng là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư đúng không? Cướp đi ánh sáng của một nhiếp ảnh gia, thì đồng nghĩa với việc giết chết cô ấy. "
Chu Trạch Khải không bao giờ quên những lời bác sĩ điều trị của Giang Ba Đào nói lúc ấy.
Từng lời, từng lời như đâm thằng vào trái tim cô.
Là tại mày, là vì mày nên Giang Ba Đào mới trở thành như vậy.
Nếu không phải vì cô ở cạnh Giang Ba Đào lúc ấy, nếu không phải cô làm bạn với Giang Ba Đào, nếu cô không tồn tại, phải chăng Giang Ba Đào sẽ vẫn được tiếp tục bước trên con đường cô ấy chọn.
Là tại cô.
Tại cô nên Giang Ba Đào mới mất đi tất cả, từ sở thích, mơ ước, đến ánh sáng của cuộc đời cô gái.
-Giang, xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi...
13.
Tôn Tường đến thăm bệnh, đã thấy Giang Ba Đào đang cố kéo mí mắt mình lên, lộ ra hai khoảng trống đen không con ngươi.
-Giang học tỷ?
Giang Ba Đào nghe thấy tiếng người, cô vội thả tay ra, để đôi mắt trở lại tự nhiên nhất có thể.
-Tôn Tường sao, lại đây, gọt táo cho chị. Cha mẹ chị vừa tới, mang quá trời hoa quả mà không để lại dao để gọt gì cả.
Giang Ba Đào than vãn.
-Chị biết rồi ạ?
-Biết cái gì? Về thương tật của chị á? Mắt hỏng hoàn toàn, chân mất khả năng đi lại. Giờ nếu lên xe bus thì sẽ được ngồi ghế ưu tiên đó, thương tật tới 46% mà lại.
Cô gái tỏ vẻ bông đùa, nhưng Tôn Tường biết, sau vẻ thờ ơ vô tâm với bản thân ấy, sâu trong lòng vị học tỷ này, cô ấy không thể nào vui được.
Không một chút nào.
Ai lại có thể vui, khi không thể nhìn và đi được nữa chứ?
-Em mang cái này đến cho chị.
Đó là một chiếc mp3, bên trong chỉ chứa một bài duy nhất.
Take me to church.
Tiếng nhạc phát ra trong căn phòng nhỏ, Giang Ba Đào mỉm cười tươi tắn, miệng nhẩm theo lời nhạc.
Bài hát kết thúc, Giang Ba Đào quay qua nhìn Tôn Tường.
-Tiểu Tường, mang chị tới trường được chứ?
14.
Tôn Tường đẩy chiếc xe lăn của Giang Ba Đào vào phòng học nhạc của cao trung Vinh Quang.
Chưa bao giờ cô cảm thấy quãng đường từ bệnh viện tới trường lại xa đến như vậy.
Đi đến đâu, Giang Ba Ba cũng được thăm hỏi vì đã xả thân cứu bạn đồng học.
Ai cũng nghĩ Giang Ba Đào là người vô cùng tốt, còn dám giữ chặt lấy tên khủng bố kìa.
Chỉ mình Tôn Tường biết, vị học tỷ này làm như vậy không phải vì lòng tốt.
Mà chỉ vì lòng tôn sùng biến thái của chị ta với Chu Trạch Khải.
-Tiểu Tường, chị muốn Chu Trạch Khải.
15.
9 giờ tối, Chu Trạch Khải tới bệnh viện thì không thấy Giang Ba Đào đâu, chỉ có đúng một lời nhắn duy nhất.
"Tui chờ cậu ở trường"
Nét chữ thanh mảnh, chỉ nhìn cũng biết đó là của Giang Ba Đào.
Ở trường? Vì sao cô ấy lại ở nơi đó.
Chu Trạch Khải vội tới trường, nơi có nhiều nhất những kỷ niệm của cả hai.
Đến nơi, đã nhận được tin nhắn của Tôn Tường.
"Giang học tỷ chờ chị ở phòng học nhạc"
Chu Trạch Khải không hiểu vì sao, nhưng cô vẫn bước tới phòng học nhạc.
Mở cánh cửa ngăn cách thế giới trong và ngoài, Chu Trạch Khải đã thấy Giang Ba Đào đang ngồi đấy, mỉm cười như một thiên sứ thuần khiết.
-Giang?
-Tiểu Chu, đến rồi à.
Giang Ba Đào hơi nghiêng đầu, mái tóc ngắn hơi ngả màu nâu hơi rung rinh theo động tác của cô.
-Tiểu Chu, tui muốn xem cậu múa. -Giang Ba Đào nói, hơi ngừng một chút rồi lại tiếp tục- Tui có thể hát Take me to churchmikoookokò rồi đó. Chúng ta có thể biểu diễn cùng nhau.
Chu Trạch Khải ái ngại nhìn Giang Ba Đào. Chuyện gì đã xảy ra?
Giang Ba Đào không để ý chung quanh, cô bắt đầu hát, giọng hát không hay, nhưng cũng không sai nhạc.
Từ trước cả khi cô bị mù, từ khi cô thấy Chu Trạch Khải múa, trong lòng cô đã hi vọng một ngày nào đó, Chu Trạch Khải sẽ múa khi cô hát.
Và rồi cô sẽ được Chu Trạch Khải âu yếm cười nhìn bản thân.
Chu Trạch Khải không múa.
Giang Ba Đào cũng không biết.
Chỉ có mình cô vẫn hát, như mang theo cả sự tôn sùng của chính mình, tặng lại cho Chu Trạch Khải.
Lưu luyến hát những nốt cuối, cô tự hỏi liệu Chu Trạch Khái có vui không nhỉ.
-Giang, tôi, phải đi.
Chu Trạch Khái đáp, tựa hồ như hơi mất kiên nhẫn.
Giang Ba Đào cũng không giữ cô ở lại, mà chỉ mỉm cười.
-Ừ. Chút nữa có Tiểu Tường đưa tui về.
16.
Đã một tuần từ ngày Giang học tỷ qua đời, Tôn Tường đến thăm mộ cô, vừa vặn gặp được Chu Trạch Khải.
Chu gia tiểu thư bị gia tộc ép buộc xử lý nhiệm vụ ở Vũ Hán, dù cô có tài năng hơn người, nhưng cũng phải tốn 1 tuần.
Trong 1 tuần đó, cô đã bỏ lỡ cơ hội níu giữ Giang Ba Đào.
Tôn Tường đến thắp một nén hương, không để ý đến Chu Trạch Khải.
Trời đổ mưa, Tôn Tường mở chiếc ô ra, nghe được giọng Chu Trạch Khải chất vấn
-Vì sao?
Vì sao lại để cô ấy ra đi?
-Học tỷ đã nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống. Chị đoán xem, vì lý do gì khiến học tỷ làm như vậy?
Chu Trạch Khải không nó gì cả, chỉ để mặc từng giọt nước mưa thấm dẫm cơ thể cô.
-Chu Trạch Khải, Giang học tỷ có nhờ tôi chuyển lời.
"Quên tôi đi, Chu Trạch Khải."
Đưa cho Chu Trạch Khải chiếc kẹp tóc mà Giang Ba Đào luôn dùng, Tôn Tường cúi đầu tỏ ý chào, rồi bước ra khỏi nghĩa trang, để lại Chu Trạch Khải đã quỳ xuống khóc bên tấm bia mộ trắng toát.
Đến cả ký ức của tôi với cậu, cậu cũng muốn cướp đi sao, Giang Ba Đào.
Cậu ác thật đấy, mà cũng thật dịu dàng.
17.
Vài năm sau.
Chu Trạch Khải kết hôn, đối tượng là Diệp Tu.
Đó là một điều kỳ quặc, khi Chu gia và Diệp gia vốn là kẻ thù của nhau.
Nhất Thương Xuyên Vân và Quân Mạc Tiếu lại càng là đối thủ không đội trời chung.
Tôn Tường cũng được mời tới dự hôn lễ kỳ quái này.
Đã phải mấy năm, Tôn Tường mới gặp lại Chu Trạch Khải, từ khi vị học tỷ này tốt nghiệp Cao trung Vinh Quang.
Giờ đây, vị mỹ nữ học đường đã lại càng thêm quyến rũ.
Tóc Chu Trạch Khải được làm xoăn nhẹ, để lại hai lọn tóc mái, còn lại búi ra phía sau, trùm trên đầu là chiếc khăn voan trắng, cố định bằng một chiếc vương miện nhỏ màu bạc. Cô có trang điểm, bôi chút phấn son, kẻ mày, gương mặt xinh đẹp kia lại càng thêm phần đẹp đẽ.
-Tiểu Tường, đã lâu không gặp. Chu Trạch Khải mỉm cười chào hỏi.
Tôn Tường có hơi bị bất ngờ.
Khi Giang Ba Đào còn sống, Chu Trạch Khải chỉ duy nhất cúi đầu rồi mỉm cười tỏ ý chào. Người nói luôn là Giang Ba Đào.
Tôn Tường không bao giờ ngờ bản thân mình sẽ được nghe Chu Trạch Khải nói một câu dài đến như vậy.
-Đã lâu không gặp chị. Không thể ngờ chị lại kết hôn với hắn ta.
"Hắn ta" ở đây là Diệp Tu.
Cũng phải, từ khi chú rể của Chu Trạch Khải còn ở Cao trung Vinh Quang, Tôn Tường ganh đua với hắn dữ lắm.
-Chị và anh ấy đến với nhau tự nhiên như đã quen thân từ lâu vậy. -Chu Trạch Khải đưa tay lên che gương mặt hơi đỏ, rồi lại bông đùa- Thế chuyện của em với Tiêu Thời Khâm tiền bối thế nào rồi? Kể cả chị còn biết em theo đuổi chị ta mãnh liệt.
Mặt Tôn Tường thoáng chốc đỏ lựng.
Chu Trạch Khải nói đúng, cô là đang theo đuổi Tiêu Thời Khâm, nhưng đến giờ vẫn chưa đuổi được đến tay.
Cô gái nhìn đàn em một lúc, thì Diệp Tu - trong bộ vest trắng bước vào.
-Phiền cậu, Tôn Tường. -Vẫn là chất giọng cợt nhả quen thuộc- Anh muốn ở riêng với cô dâu của anh, được chứ?
Tôn Tường, tuy có hơi trẩu tre, nhưng vẫn biết cái gì gọi là rô man sù, liền lui ra ngay.
Lúc này, Diệp Tu đã cạo đám râu mọc lứt phứt trên cằm, lại thêm mặc vest, trông hắn lúc này trông chẳng khác gì Diệp Thu.
-Tiểu Chu, váy đẹp đấy.
Chiếc váy được Diệp Tu khen là một chiếc váy thuần trắng, với những lớp lụa chồng lên nhau, trước ngực là một dải hoa tím biếc, tượng trưng cho sự thủy chung.
-Cảm ơn, tiền bối.
Chu Trạch Khải đáp gọn lỏn, bàn tay được bọc trong lớp găng ren trắng như hồi hộp mà nghịch lọn tóc đen.
Cô đang bất an, rất bất an.
Cô chưa bao giờ phải xa nó lâu đến vậy, đặc biệt là trong dịp quan trọng như thế này.
Diệp Tu lấy từ trong túi áo ra một chiếc kẹp tóc màu đỏ ngọc, nó cũ kĩ, như thể đã trải qua vài thế kỉ.
-Em đang tìm cái này, phải không?
Chu Trạch Khải nhanh chóng nhận lấy, cài lên mái tóc đen của mình.
Cái nơ không hợp chút nào với lễ phục mà Chu Trạch Khải đang mặc, nhưng nó là vật an thần.
-Của Tiểu Giang sao?
Gật đầu. Là di vật, là thứ duy nhất mà Giang Ba Đào để lại cho cô.
-Người em muốn cùng bước vào lễ đường không phải là tôi, mà là em ấy, đúng chứ?
Gật lần thứ hai.
Chu Trạch Khải chưa một lần nào yêu Diệp Tu.
Đây chỉ là một hôn lễ sắp đặt, mà cả hai đều phải tỏ ra yêu thương lẫn nhau.
-Tôi cũng không yêu em. Diệp Tu thẳng thắn- Nên tôi có 1 đề nghị.
Gật đầu, tỏ ý sẽ nghe.
-Diệp gia cần tôn tử, Chu gia cần hiền tế. Chỉ cần em sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ không quản việc em làm, kể cả em có câm sừng tôi. Thế nào? Em có chấp nhận?
Diệp Tu đưa tay ra.
Chu Trạch Khải không ngần ngại bắt lấy.
Một yêu câu có lợi mà không đúng có hại, sao lại không đồng ý?
Dù sao, người kia của Diệp Tu, giống như Giang Ba Đào của cô, đều đã chết rồi.
18.
Con trai duy nhất của Diệp Tu và Chu Trạch Khải, được đặt là Diệp Vân. Vân trong Nhất Thương Xuyên Vân.
Cậu tính trầm, không ưa nói chuyện, y chang mẹ mình hồi còn trẻ.
Nhưng Chu Trạch Khải còn có Giang Ba Đào, Diệp Vân chỉ có ờ lôn, nên bạn bè không ai ưa thằng mặt liệt hay tỏ vẻ lemon question dog như cậu,
Nên khi lũ trẻ lập pt quẩy tanh bành cái công viên, cậu chỉ ngồi một chỗ, tận hưởng không khí trong lành.
Một hôm, cậu nhỏ thấy một người phụ nữ.
Cô ấy trạc tuổi mẹ cậu, hai mắt luôn nhắm nghiền như đang ngủ.
Không hiểu vì sao, Diệp Vân luôn cảm nhận được sự thân thuộc với người phụ nữ này, khiến cậu lại càng muốn được gần gũi với cô hơn.
Vậy là cậu mon men lại gần, rồi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh người phụ nữ đó.
Cậu nhận ra người phụ nữ đó ngồi trên một chiếc ghế tựa có gắn hai chiếc bánh xe to, chứ không phải là ngồi ở ghế công viên như cậu.
Cậu không nói gì
Người phụ nữ cũng thế.
Nhưng Diệp Vân đã có một thói quen mới, ngày nào cũng ra công viên, tận hưởng không khí ấm áp bên cạnh người phụ nữ ấy.
-Cháu bé, cháu không sợ tôi là bắt cóc sao? Mà luôn ngồi bên cạnh tôi vậy?
Một hôm khi mặt trời sắp xuống núi, người phụ nữ ấy lên tiếng hỏi.
Diệp Vân lắc đầu.
-Cô sẽ không bắt cháu đâu. Vì ở bên cạnh cô yên bình lắm.
Diệp Vân còn nhỏ, nghĩ gì nói nấy,
-Giống mẹ cháu vậy đó.
Người phụ nữ bật cười.
-Tên cháu là gì vậy, cháu bé?
-Cô phải nói trước cháu mới nói.
Người phụ nữ im lặng một lúc, rồi đáp
-Ừm, cứ gọi cô là Vô Lãng.
-Vậy cháu là Diệp Vân!.
19.
Chu Trạch Khải lần đầu đi đón Diệp Vân.
Không phải vì cô là một người mẹ vô trách nhiệ, mà cô là một người mẹ vô cùng vô trách nhiệm.
Đó là điều bình thường, khi cả cô và người chồng -Diệp Tu, đều bận rộn với công việc nội bộ bang.
Lần này đi đón Diệp Vân, một phần là vì nghe nói con cô hay về muộn, một phần là vì hôm nay là sinh nhật con, chút tình mẫu tử còn sót lại trong tâm hồn cô chợt bùng cháy, muốn để cho con có một sinh nhật vui vẻ.
Vừa tới nơi, Chu Trạch Khải đã thấy Diệp Vân nói chuyện với một người phụ nữ xa lạ.
Trời đã tối, nhưng cô ta vẫn đeo kính râm, như là người mù cần bảo vệ mắt.
-Mẹ! Diệp Vân nhìn cái đã thấy mẹ mình trong bộ vest đen được may riêng, liền vẫy tay kéo sự chú ý. -Lại đây đi mẹ!
Chu Trạch Khải có chút tò mò, không biết con trai đang ở cùng người phụ nữ nào.
Người phụ nữ kia âu yếm mỉm cười với Diệp Vân.
-Tiểu Vân, đây là mẹ cháu sao? Đó hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp, nên mới có đứa con đáng yêu như cháu nhỉ?
-Đừng trêu cháu mà.
Diệp Vân đưa tay lên che gương mặt đã đỏ ửng vì ngượng.
Chu Trạch Khải thất thần nhìn người phụ nữ kia
Nếu chỉ là gương mặt giống, Chu Trạch Khải có thể huyễn hoặc rằng chỉ là người giống người, chỉ là doppelganger thôi.
Nhưng đến cả giọng nói, đôi mắt mù lòa và phải ngồi trên xe lăn.
Cô chắc chắn một điều.
Là người đó.
-Giang?
Người phụ nữ im bặt.
-Tiểu Chu.
20.
Diệp Vân đứng giữa hai người phụ nữ, không hiểu gì cả.
-Vân, về!
-Tiểu Vân, về nhà trước nhé cháu.
Cả hai cùng nói, như sự quen thuộc từ rất lâu nay trở lại.
Giọng Giang Ba Đào vẫn mang theo sự ôn như mà lại có thêm chút quyết tiệt.
Diệp Vân nhìn mẹ mình, cậu thấy mặt mẹ cứng lại, như nhiều năm về trước, khi mẹ cậu không tìm thấy chiếc kẹp tóc màu đỏ mà mẹ thích nhất, gương mặt hoảng sợ như sắp khóc mà vẫn cố tỏ ra lạnh lùng nghiêm nghị.
Diệp Vân thức thời chạy trước, để lại hai người phụ nữ với nhau.
Chỉ còn lại Giang Ba Đào và Chu Trạch Khải.
-Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Chu Trạch Khải hét lên
Vì sao lại làm như vậy?
-Vì tôi tôn thờ cậu, Tiểu Chu. Tôi không muốn tín ngưỡng của mình vì chính tôi mà đau lòng.
Vì tôn thờ nên không muốn cô bị tổn thương, vì tôn thờ nên nguyện ý làm kẻ tàn phế chứ không muốn cô bị vấy bẩn, vì tôn thờ nên sẽ giả chết, vì tôn thờ, Giang Ba Đào có thể làm mọi thứ.
-Tôi yêu Giang. -Chu Trạch Khải nói, cô không thể nào hiểu được thứ tình cảm mà Giang Ba Đào dành cho mình. -Tôi không muốn Giang coi tôi như vậy.
Như vậy là gì, Giang Ba Đào không biết nữa.
Yêu? Đó là gì vậy?
Chu Trạch Khải đưa tay giữ lấy cắm Giang Ba Đào, ấn xuống đó một nụ hôn.
Yêu Giang.
Yêu lắm.

End
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook