Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] [Diệp Kiều] Nhột

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Diệp Kiều] Nhột


Phác bởi Quỳ Cáp Tử

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả (hem tìm thấy, ai kiếm được thì giúp mình với nha Orz)

Mừng Sinh Nhật Kiều Nhất Phàm pj Nhất Phàm Tế Thương Hải | Host Nguyệt Nguyệt - @nmnguyet

Mồng sáu tháng mười, bởi chút lỗi kỹ thuật, hôm nay mình đã đăng fic của mồng năm Orz

Đã có Tiểu Núi Núi lên sóng phần tiếp [Cao Kiều] [R16] Chân tướng là thật

[Thiên Sứ] Storytelling của Nguyệt Nguyệt

Ngoài ra có dou [Khưu Kiều] Chơi Game của Thin Thin :LOL::LOL:

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

────────

Đó là một lần gặp gỡ bất ngờ.



Trước khi biết tin, Kiều Nhất Phàm đang nằm nhoài trên bàn phòng chờ, sứt đầu mẻ trán đối diện với một đống tài liệu.

Giải Thế giới năm nay khởi đầu hơi bất lợi, mọi người điều chỉnh trạng thái dùng hết điểm tích luỹ mấy trận thi đấu, lúc chạm mặt, đội hình đối phương đột nhiên thay đổi quá lớn, buộc phải phế chiến thuật đã sắp đặt trước, tùy thời phát huy, không bị treo lên đánh nhưng cũng chẳng đẹp đẽ gì, từ chiều hôm qua, không khí của tầng khách sạn này đã ngột ngạt đáng sợ.

Trong phòng không chỉ mình Kiều Nhất Phàm, bậc thầy chiến thuật của đội tuyển quốc gia theo lệ mở họp, trao đổi đơn giản mấy câu rồi từng người tự nhận nhiệm vụ, một lần bận là bận liền mấy tiếng.



Lĩnh đội Vương Kiệt Hi báo cáo tình hình với Phùng chủ tịch qua QQ, tiện đó đăng nhập micro Ampere an ủi tâm trạng của fans, đội trưởng Cái Tài Tiệp nhíu mày lần lượt chiếu lại video thi đấu, Tần Mục Vân ngồi cạnh hắn cầm cuốn sổ nhỏ, ngòi bút “soạt soạt” không ngừng, đến Khưu Phi, bị cảm nặng vẫn cứ khăng khăng dự họp hội nghị chiến thuật, cũng tay trái giấy lau, tay phải kẹp tài liệu, chóp mũi lẫn viền mắt đỏ ghê gớm.

Năm nay đã là Liên minh mùa XV, đại thần thế hệ mới tầng tầng lớp lớp, lớp đội viên ở đây cũng không phải lần đầu tham gia giải đấu Thế giới càng ngày càng nổi tiếng này. Nhưng là lần đầu gặp phải tình cảnh bất đắc dĩ đến vậy, bảo trong lòng không chút lo lắng gì là sai bét, không thấy Lý Viễn trước nay nhanh nhẹn hoạt bát cũng rúc trong phòng không ra sao?

Thi đấu không ổn định, những người lập ra chiến thuật không hẹn mà cùng ôm trách nhiệm vào mình, có vẻ tối qua phân tích kiểm điểm xong thì ngủ không sâu, sáng ra nhìn quầng mắt thâm quánh của nhau đều là một bộ muốn cười, mà cười không nổi.



Trong phòng chờ yên tĩnh thi thoảng chỉ có tiếng rút khăn giấy, Kiều Nhất Phàm tranh thủ mà liếc Khưu Phi bàn đối diện. Tên đội trưởng Gia Thế ấy đang đánh nhau với ma ốm, mí mắt đấu tranh gắng dựng cả người khỏi nhoài trên ghế xoay, còn cố đưa tay viết một hàng ghi chú nguệch ngoạc loằng ngoằng, như thể sau đó khạc ra một hơi rồi sẽ xỉu tại chỗ.

“Này kìa… Tiểu Khưu, hay là ông về phòng ngủ một giấc đi?”

Kiều Nhất Phàm do dự thò người qua vỗ vỗ cánh tay hắn nhỏ giọng mở miệng, Khưu Phi giùng giằng ngẩng đầu vứt cho một tiếng “Không”, hắn đã tuyên bố là mình chỉ do sốc khí hậu tạm thời, trừ khi khoá hắn trong phòng, không thì thi đấu lẫn hội nghị sẽ không vắng tí nào.

Khuyên không được, Kiều Nhất Phàm nhìn lĩnh đội với đội trưởng như cầu viện, Vương Kiệt Hi ra dấu ok, Cái Tài Tiệp cũng gật đầu lặng lẽ đồng ý, cái thái độ ngang bướng này phải thi hành biện pháp cưỡng chế thì hiệu quả mới cải thiện.

Thế là Kiều Nhất Phàm biến thân thành trùm phản diện không nói chuyện đạo lý, kéo Khưu Phi về phòng: “Ok, hôm nay không ngủ đủ mười tiếng không cho ông ra ngoài, cũng đừng tưởng Anh Kiệt mềm lòng thì có thể tha cho ông —— ngoan ngoãn nghe lời, kháng nghị vô hiệu.”

“Cậu là đồ thống chế tàn bạo! Cậu bỏ tay mình còn cơ hội làm bạn! Tôi cần cứu mạng!” Khưu Phi nửa sống nửa chết kêu la, “Giết người rồi đốt nhà rồi tiểu thiên sứ hoá thành Đại Ma vương rồi!!! Có ai ngăn lại được không định cứ thấy chết không cứu vậy hả!”

“…”

Hành lang yên tĩnh không tiếng đáp, các đội viên dồn dập hé một khe cửa phòng cùng nhau xem thảm kịch, chỉ có em gái Đới Nghiên Kỳ còn cố ý chụp ảnh đăng Weibo.

.

Ban ngày ban mặt lanh lảnh càn khôn, Kiều tâm tạng lôi Khâu tâm tạng đi rốt cuộc là để làm gì? Là mất hết nhân tính hay tâm tạng trả miếng? Ấy, tui thấy họ vào chung một phòng ——!!!






Thật khó để chăm sóc một bệnh nhân đã cảm lạnh lại còn cáu kỉnh, bất quá Kiều Nhất Phàm đã luyện nên công rồi, rót nước đắp chăn tịch thu điện thoại liền một mạch, coi kháng nghị yếu ớt là BGM có cũng được mà không có cũng okay mà tiện tay đắp cái khăn lông lên mặt Khưu Phi.

“Tôi nói ông đang ngại rắc rối quá ít à? Không cố mà nghỉ ngơi còn định nhiễm bệnh cho hết cả đội? Ốm thế này mà ngày vào cũng sáp vào mặt Quách Thiếu, muốn thảo luận đấu pháp mâu Phi Pháo cũng nên kiềm chế chút đi?”



“… Ô.” Khưu Phi cầm cốc nước liền ngừng lên tiếng, bộ dạng ỉu xìu hết hơi ai nhìn cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.

Kiều Nhất Phàm thở dài, sớm biết thế mà nghe lời thì sao kéo dài đến tình trạng bây giờ, bị cảm phần nhiều do mệt, gánh thêm hai bữa nữa chắc là vào viện luôn, chưa nói thi đấu, có thể mặt mày rạng rỡ mà về nước được không cũng là vấn đề.

Nhưng trước mắt còn có vấn đề lớn hơn —— ngày mai kiểu gì cũng không thể để Khưu Phi ra sân đấu, chiến thuật át chủ bài sụp một cái, mâu Phi Pháo chuyên áp chế đối thủ trong đấu đoàn đội cũng không thể dùng. Kế hoạch dự phòng nói chung rất vội vàng, dù bảo hắn hoàn toàn tin tưởng đồng đội mình sẽ dốc hết toàn lực, nhưng vắng Khưu Phi, đối với sĩ khí đã vốn không cao, lại như một sự đả kích chẳng hề nhỏ…



Hắn đang phiền muộn thì Tằng Tín Nhiên lén lén lút lút thò cái đầu vào nhìn chung quanh, ánh mắt hai người gặp nhau, hắn vội làm dấu im lặng, rón ra rón rén, không quấy rầy bệnh nhân sắp ngủ say.

Tằng Tín Nhiên trong nháy mắt đóng cửa liền báo cáo: “Tiểu Kiều, có người tìm anh, đang ở cửa phòng chờ anh đấy.”

“À…” Kiều Nhất Phàm chôn trong sầu muộn không thể tự kiềm chế, “Quách Thiếu nằng nặc đòi đổi phòng hả? Bảo cậu ấy là không được, có thể trấn cậu ấy cũng là Mục Vân, đổi phòng không làm lộn trời…”

“Không phải!”

“Chẳng lẽ là Bạch Thứ không muốn làm phiên dịch cho mọi người? Bảo ảnh kiên trì một chút, nhân viên tháp tùng chúng ta hai ngày nữa mới đến, trong đội có mỗi du học sinh là ảnh đây…”

“Không phải đâu!”

“Cũng không thể là tiền bối Bách Thanh kêu một hớp sữa cũng không cho ảnh đi? Lần này phiền đây, trị liệu phát hoả toàn đội chết yểu a, nhưng hội nghị chiến thuật vẫn chưa kết thúc…”

“Anh làm ơn nghe em nói hết đã được không!” Tằng Tín Nhiên hận trong tay mình không có cục gạch, xém gào ầm bên tai Kiều Nhất Phàm, “Là Diệp thần đến! Diệp Tu đại thần!”



“…”

Kiều Nhất Phàm mờ mịt nhìn cậu, không biết là nghe không rõ hay không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tằng Tín Nhiên trợn mắt nhịn máu đang sôi vỗ vai đối phương, mở miệng còn chưa lên tiếng, lại thấy bậc thầy chiến thuật xưa nay khá là ngại ngùng cũng không nói lời nào quay đầu liền đi.

Tằng Tín Nhiên rối rắm: “Anh định làm gì?”

Kiều Nhất Phàm không quay đầu lại: “Về phòng.”

Tằng Tín Nhiên “Ơ” một tiếng: “Nhưng hội nghị vẫn chưa xong cơ mà?”

Kiều Nhất Phàm vung vung tay: “Xin nghỉ một ngày hộ tôi.”

Bóng người vội vàng không mấy đã biến mất nơi khúc rẽ hành lang, Tằng Tín Nhiên trợn mắt hốc miệng đứng một hồi, Lý Viễn, cảm thấy giông tố đã qua, im lặng lượn qua nhỏ giọng thì thầm.

“Là ý đó à?”

“…” Tằng Tín Nhiên bực bội lườm hắn, “Sao tôi biết? Tâm tư của tâm tạng phàm nhân mình đoán nổi sao?”






Phòng Khưu Phi cách Kiều Nhất Phàm có một đoạn, hắn nhích từng bước từ từ, cả người như đang mơ, nhẹ nhàng như say mộng.

Bình tâm mà nói, Diệp Tu, sau hai năm làm lĩnh đội, thật sự đã hoàn toàn lui khỏi giới, chạy theo Diệp Thu học làm ăn, thi thoảng có thể thấy clone của hắn bay nhảy hóng hớt trong công hội Hưng Hân, nhưng đó là thuần giải trí, không mắc mớ gì tới trong giới. Nói theo kiểu của hắn là, dưỡng lão thì phải ra cái dáng của dưỡng lão, không nhẫn tâm một chút sao có thể khởi động một cuộc sống mới hạnh phúc tốt đẹp đây?

Lúc Tô Mộc Tranh còn là đội trưởng Hưng Hân, cô rất biết giữ chừng mực. Bình thường không bao giờ tùy tiện nhờ Diệp Tu góp ý vấn đề chiến thuật, có khi mọi người cùng ăn bữa cơm, cuộc chuyện cũng khéo tránh đi thi đấu rồi Vinh Quang các thứ, không muốn hắn có chuyện bận tâm.

Quy tắc này được ngầm mặc định mãi đến khi Kiều Nhất Phàm lên làm đội trưởng, khuôn mặt mới trong đội ngày càng nhiều, Diệp Tu, một tên già rút khỏi giới, bị bọn hậu bối điên cuồng vây xem cũng không khỏi bất tự nhiên, quán net ít đến, dứt khoát chỉ duy trì liên lạc qua QQ.

Lần gặp mặt gần đây nhất là từ nửa năm trước, Kiều Nhất Phàm dẫn đầu chiến đội đến Bắc Kinh làm một cuộc so tài hữu nghị với Nghĩa Trảm. Diệp Tu, đã sớm định cư, đúng lúc cũng ở tiệc rượu này lôi kéo nhà tài trợ, âu phục giày da phong độ ngời ngời nói cười tự nhiên, lại trùng hợp gặp nhau đến ghê gớm.

Mà giờ…

Diệp Tu coi như là người bạn đến dự giờ đi, đang lúc những người khác đâm đầu vào mà huấn luyện, Kiều Nhất Phàm cảm thấy nên xử lý xong chuyện cần làm trước rồi đi chào hỏi sẽ ổn hơn, nhưng trong lòng luôn có một mini lượn lờ “Gặp nhau nói dăm câu cũng chẳng mất bao nhiêu thì giờ đâu”, cậu bèn thầm an ủi mình đây chỉ là lễ phép cơ bản mà thôi.



Trong hành lang luôn tĩnh lặng, cậu rẽ góc liền thấy một bóng người dựa bên tường, tay cầm điếu thuốc ngây ra, hình như đang xoắn xuýt nên nhịn nghiện thuốc lá hay để mặc khói thuốc rơi xì nóng trên thảm trải sàn. Người nọ mặc sơ mi trắng áo khoác xám nhạt, tóc hơi lù xù, vest khoát khuỷu tay nhăn nếp, lười nhác không vẫy tay với mặt mày mấy năm gần đây lên chút tinh thần nhưng vẫn rất “xồm xoàm”.

Nghe tiếng chân, đối phương quay đầu, khẽ mỉm cười với cậu, bỏ đầu thuốc trong miệng, từng chữ rõ ràng: “Đến rồi.”

“Dạ… để Diệp thần đợi lâu, tụi em mới mở cuộc họp.”

Kiều Nhất Phàm khoé môi hơi mím, nhanh chóng tập trung đầu óc, Diệp Tu vẫn là Diệp Tu, nhưng lại hơi khác hồi đầu, cậu, muốn đơn phương, cho rằng thế này cũng rất tốt.

“Không sao, mấy tiểu quỷ kia đều nói với anh, em không ngại anh tới quấy rầy mới đúng.”

Diệp Tu đứng thẳng người, đổi áo sang tay kia, các thành viên trong đội tuyển quốc gia, trừ Vương Kiệt Hi ra, đều bị gọi “tiểu quỷ” lung tung, nhất thời, Kiều Nhất Phàm cũng không đoán được cụ thể là ai, chỉ có thể ngại ngùng cười ha ha mấy tiếng.






Sau đó là sự im lặng kéo dài.

Kiều Nhất Phàm thấp thỏm trong lòng, cậu đại khái đoán được Diệp Tu đến Zürich là vì hoạt động thương vụ, được ai đó gợi ý liền bất chợt nảy sinh suy nghĩ chạy đi chào hỏi bạn bè ngày trước, thử xem có thể lấy được vé ra trận ngày mai gì đó không.

Nhưng… sao lại là mình? Muốn tìm cũng nên tìm Vương Kiệt Hi mới hợp lý chứ? Còn nếu anh ấy muốn biết tình hình hiện tại của Hưng Hân? Những chuyện này có thể nói hết trên QQ, sao phải đặc biệt đi một chuyến?

Bậc thầy chiến thuật bày tỏ mình đoán không ra, vừa suy xét vừa lén liếc đồng hồ, bọn họ đứng đây sắp năm phút rồi, có nên về phòng chờ xem tài liệu tiếp không…

Diệp Tu bỗng mở miệng: “Không mời anh vào ngồi một lát được à? Lầu này đến cái máy bán hàng tự động cũng không có, anh hơi khát.”

“A… a? Xin lỗi xin lỗi!”

Kiều Nhất Phàm như bị thọc một gậy, tay chân hơi có vẻ luống cuống móc thẻ phòng trong túi vội vàng mở cửa, tay run run đút hai lần mới hậm hực nhét được cái thẻ vào khe, điều hòa với đèn bắt đầu chạy vù vù, hắn, dựa vào công phu rót nước, thầm khinh mình không có tiền đồ.

Dù sao cũng là một đội trưởng, đối mặt với lão đội trưởng đời trước không hiểu sao tay chân cứ luống cuống, không làm chuyện gì trái lương tâm mà khẩn trương cái lông gì á?

Nghĩ vậy thì lòng an tâm đi nhiều, chờ hắn cầm cốc nước quay lại, Diệp Tu đã ngồi trên ghế, lúc nhấc tay hút thuốc lộ vẻ gấp gáp: “Anh nhẫn nhịn lắm rồi, Nhất Phàm, em cũng không ngại đi?”

Kiều Nhất Phàm lắc đầu, coi giường mình là cái ghế đặt mông ngồi xuống, vai cứng cả sáng có hơi nhức buốt, cậu không khỏi xoay xoay cổ thở nhẹ.

“Mệt lắm à?” Diệp Tu thở ra hơi khói.

Cậu ngại ngùng cong khóe mắt, biết đối phương sợ mình xấu hổ nên cố tìm lời: “Vẫn ổn ạ, so với Tiểu Khưu lăn ra ốm, thi thoảng em cũng lén làm biếng chút xíu ~“

Diệp Tu “Ồ” một tiếng, nhún vai: “Như nhau thôi, anh nhớ lúc anh lĩnh đội đi thi đấu, đến tối muộn đầu Tân Kiệt bỗng sốt bừng bừng, thật không tưởng tượng nổi đấu đoàn đội không có mục sư thì phải đánh thế nào —— may mà sau đó cũng coi như thắng, tsk tsk…”

Dù không phải lần đầu nghe câu chuyện bịa này, Kiều Nhất Phàm vẫn không nhịn nổi “phụt” cười, cười xong cảm thấy không lễ phép cho lắm, “khụ khụ” lảng sang chuyện khác.

“Diệp thần lần này đến có việc gì không ạ? Vương đội ở phòng chờ, anh muốn qua xem chút không?”

“Anh mới không định tìm hắn đây.” Diệp Tu xua tay lười biếng, “Không có việc gì thì không thể qua thăm em hả? Dù gì cũng chung một chiến đội, anh quan tâm hậu bối một chút cũng không được?”

Ngữ khí rất là troll nhau, âm cuối nâng cao sượt qua đáy lòng làm người ta ngứa ngáy, Kiều Nhất Phàm lập tức mặt đỏ chót, ấp úng mãi không nên lời. Đang tính nên đáp lại thế nào, hắn lại chợt đè giọng, cái ghế như xê về trước một đoạn.



“Nhất Phàm, hai năm rồi, có phải nên cho anh một câu trả lời không?”






Hai năm, nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn.

Tô Mộc Tranh giải nghệ hai năm trước, Kiều Nhất Phàm làm đội trưởng được hai năm, Phương Duệ thành bình luận viên trực tiếp cũng hai năm, Diệp Tu tỏ tình đã hai năm.

Ngày hôm đó, đối với Kiều Nhất Phàm mà nói, như một cơn mơ sảng, rõ ràng chính phó trong chiến đội đều có thể bầu lại, đồng thời đẩy trách nhiệm cho lớp người tiếp theo, Trần Quả giúp hắn tham gia buổi họp báo, đèn flash chói loá một vùng.

Hắn không nhớ lúc đó trả lời những chuyện gì, không nhớ hai tiền bối đã dặn dò gì, không nhớ những đội viên khác mắt đầy mong đợi nhìn mình là cố gắng điềm tĩnh cổ vũ sĩ khí thế nào, không nhớ trên bao màn hình lớn của truyền thông, danh hiệu “đội trưởng Hưng Hân” khiến hắn căng thẳng đến mức nào.

Hắn chỉ nhớ, Diệp Tu, lần nữa mặc đồng phục Hưng Hân, xin đợi ở phòng huấn luyện đã lâu, cầm Quân Mạc Tiếu, sau khi giải nghệ vẫn không ai sử dụng, so tài với hắn vài trận, có thua có thắng.



Hồi sau, không biết sao hai người đều dừng lại, Diệp Tu chậm chạp tháo tai nghe, nhìn biển cấm hút thuốc trên tường ngây người một lúc, sau đó rút thẻ tài khoản đưa cho cậu, ngữ khí chần chừ.



“Thật ra lần này anh về… là có chuyện muốn nói với em.”



Kiều Nhất Phàm không đáp, nhận lấy tấm thẻ mỏng manh siết trong tay, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.



Diệp Tu cũng không mong sự đáp lại của cậu, chỉ, tự nói rất nhiều: “Thật ra phải nói từ lâu rồi, chỉ là, cảm thấy chưa thích hợp lắm.”

“Giờ anh tự mở một công ty, không làm việc cho Diệp Thu, dù bắt đầu hơi khó, nhưng vẫn tốt hơn ngày nào cũng phải đối mặt với một đám người vâng vâng dạ dạ không dám phản bác.”

“Còn phải cảm ơn chị chủ nguyện ý hợp tác với anh, nhờ phúc của chiến đội, nhãn hiệu sản phẩm điện tử này, dù không được nhiều người quan tâm, ít ra cũng có chút danh tiếng, giúp anh góp không ít vốn.”

“Nên, anh cảm thấy bây giờ là lúc để theo đuổi em, trước đây mọi người đều lăn lộn trong giới, cũng không tiện mở miệng, bị người ta nói này nói nọ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em.”

“Không phải bây giờ thì không có ảnh hưởng gì, nhưng anh có thể trải sẵn con đường sau này, có vấn đề anh sẽ xử lý ổn thoả, em an tâm đánh giải đến khi giải nghệ là được.”

“Hình như hơi đột ngột nhỉ? Ha ha… Anh không nóng lòng nhận được câu trả lời của em, chẳng qua, kéo dài mãi, anh sợ lúc ấy, đến dũng khí nói ra cũng chẳng còn, Mộc Tranh bảo anh nên giải quyết nhanh, nhân cơ hội hôm nay anh sẽ thẳng thắn với em.”

“Thích em lâu rồi, cụ thể bắt đầu từ ngày nào, anh cũng không biết, lúc nhận ra đã vậy rồi, nói ra rất buồn cười lắm nhỉ? Sắp đánh boss ải cuối đến công lược cũng chẳng liếc qua, anh chưa từng thất sách như vậy.”



“Nhất Phàm, qua lại với anh, được không?”






Lúc đó Kiều Nhất Phàm không thể đưa ra đáp án cũng không đưa ra đáp án, chỉ phân tích ngọn nguồn, tâm lực đã quá mệt mỏi, huống hồ còn muốn bình phục, nhảy nhót đến tim sắp nổ tung, cảnh vật trước mắt cùng giọng nói xung quanh đều mông lung.

Sau cùng hắn chỉ nói: “Em không biết…”



Buổi họp báo chính thức kết thúc, Diệp Tu đến kiểu gì, đi kiểu gì, không phản ứng quá kích động cũng không nói thêm gì, bình thường cần liên lạc vẫn liên lạc, cần nói chuyện vẫn nói chuyện, thậm chí có lần còn ở All Stars mời hắn đi hát KTV.

Một đám người ầm ĩ trong căn phòng đèn lấp loé, Diệp Tu không cố ý ngồi cạnh cậu, cũng không mượn lúc hát đôi hát tình ca tỏ tình “Khiến người rơi lệ”. Không phải tất cả tình tiết đều phát sinh Lời Thật Lòng hay Đại Mạo Hiểm, không phải mọi người đều biết thuật đọc tâm trợ công cho bọn hắn, dường như, tất cả đều không phát sinh.



—— Chí ít Kiều Nhất Phàm cho là vậy.



Hắn cảm thấy thế này rất tốt, chẳng xấu hổ cũng không làm khó. Chắc là Diệp Tu chỉ nhất thời động lòng thuận miệng nói mà thôi, lâu dài tự nhiên khác quên, cũng như tiện tay tải ảnh lên điện thoại, qua một thời gian, dọn bộ nhớ, sẽ xóa sạch.

Dù sao Diệp Tu cũng gần ba mươi, hôn nhân đại sự, dù bản thân không nghĩ đến, người nhà cũng sẽ bận tâm, không phải một hai câu liền có thể quyết định xong thôi?

Nghĩ tới đây, không hiểu sao trong lòng hơi ngột ngạt, thế là, Kiều Nhất Phàm dứt khoát không để mình phải phiền muộn những chuyện không đầu không đuôi nữa, chiến đội lẫn thi đấu đủ khiến cậu bận rộn, thi thoảng rảnh rỗi còn bận đối phó trong nhà, ngày nào cũng cuống quýt lên giục cưới, sinh hoạt bình đạm nhưng bận rộn.



Bây giờ, vấn đề phức tạp này bày trước mặt cậu lần nữa, còn có cảm giác trở tay không kịp, chỉ là, ánh mắt Diệp Tu càng kiên định, cậu không thể lại trả lời “Không biết”.



Khó quá đi…



Kiều Nhất Phàm thầm cảm khái, dù là lần đầu mình bố trí chiến thuật cũng chẳng bao giờ khó khăn đến vậy, khí chất lãnh đạo bồi dưỡng nhiều năm lúc này quăng hết sau gáy, như hồi mới vây giết Quân Mạc Tiếu ở trong game, tiểu thích khách luống cuống đủ kiểu.

Tiền bối Diệp Tu này mình từng ngưỡng mộ, mình có thích anh ấy không? Không thích sao?

Khó khăn phủ đầu, hắn như mọi thường cố gắng, huy động đầu óc, lại hiện ra chi chít tài liệu với đủ loại hiệu ứng ánh sáng —— hội nghị chiến thuật ban nãy đầu độc hắn quá nặng, nhất thời không đến được tương lai.



Hắn ngẩng đầu, Diệp Tu ngồi ở ghế trước mặt hắn đã niết ngón tay không hút thuốc, vẻ mặt vẫn khá bình thản, chỉ là, cứ gieo xuống cảm giác một giây sau sẽ nhảy chồm lên.



Được rồi, thật ra câu trả lời hắn đã có từ hai năm trước, bay giờ chỉ cần thoải mái nói ra thôi, không có gì phải sợ.



Thế là Kiều Nhất Phàm thở dài: “Diệp thần, anh phạm quy hơi nặng rồi, chẳng phải nói chờ em giải nghệ xong sẽ nghiêm túc theo đuổi em sao?”






Chắc do lo Kiều Nhất Phàm mai còn thi đấu, Diệp Tu cao trào một lần rồi dừng, rất có chừng có mực. Kiều Nhất Phàm mềm nhũn trong lòng hắn, ngoài thở dốc thì không còn chút sức nào khác, dáng vẻ mệt mỏi sắp ngủ.

Công phu trên giường của Diệp Tu khiến người ta nhìn phải than thở: tinh lực dồi dào kinh người. Kiều Nhất Phàm trong mơ mơ màng màng nhớ tới một bữa hắn cùng Cao Anh Kiệt rảnh rỗi lướt diễn đàn, thấy có người nghi ngờ lũ trạch nam cả ngày ngồi ghế chơi game thể lực chắc là kém lắm, bây giờ nghĩ thấy thật vớ vẩn, người chỉ ăn mì tôm liền cày được cả đêm thể lực có thể kém được sao?



Hai người tắm vội, thu dọn xong cũng đã xế chiều, Kiều Nhất Phàm dựa bên giường ngáp liên tục, nhìn bóng lưng Diệp Tu thay đồ, không hiểu sao cảm thấy rất vững tâm.

“Diệp thần.” Hắn gọi, đứng lên giúp Diệp Tu cài mấy cúc áo còn lại, lại tròng lên áo ngoài, “Lần này đến Zürich là để làm ăn ạ?”

Diệp Tu thuận thế kéo hắn tới: “Làm ăn xong rồi, anh thấy có tiểu quỷ dáng vẻ uất ức bảo thua trận, nghĩ, qua đây cho mấy đứa có chút động lực cũng nên lắm… Mà anh cũng là lĩnh đội tiền nhiệm, có trình giải debuff không ai sánh nổi.”

Kiều Nhất Phàm “phụt” bật cười: “Tiểu quỷ nào a?”

“Quách Thiếu đó.” Diệp Tu nhún vai, “Anh hỏi nhóc đó làm sao, nhóc còn chat riêng với anh, đội tuyển quốc gia bây giờ… không thể ở lại nữa… Gì mà, sinh hoạt thì có Tần Mục Vân đảm nhiệm đồng hồ báo thức kiểu người thật, huấn luyện thì cãi nhau với Viên Bách Thanh hằng ngày, muốn treo ảnh lên đánh cho một trận, Kiều Nhất Phàm nhìn thì tưởng là tiểu thiên sứ, thực ra chính là Đại Ma vương, hắc hóa đến Vương Kiệt Hi cũng chẳng thể quản nổi…”

“…”



Kiều Nhất Phàm trầm mặc một hồi, nhìn đồng hồ trên tay, biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của đội viên, mở cửa phòng ra liền “thông nát” phòng Quách Thiếu: “Quách Thiếu! Cậu có bản lĩnh tán dóc chuyện trời ơi đất hỡi với Diệp thần thì có bản lĩnh solo đấu trường với tôi không! Đừng núp trong phòng không đáp nữa, tôi biết cậu đang xem phim Mỹ!”



Quách Thiếu rú thảm: “Diệp thần! Anh không phúc hậu chút nào! Đã nói không tố giác với Tiểu Kiều mà!”



Diệp Tu đứng bên cạnh lạnh lùng cười ha ha: “Cùi chỏ đương nhiên không thể hướng ra ngoài, huấn luyện còn phải cố gắng thêm mà, không cầm cái quán quân về thì sao xứng với danh hiệu Đệ nhất Bậc Thầy Pháo Súng Liên minh đây.”



Hôm nay của đội tuyển quốc gia, sức sống vẫn tràn đầy.

————

[Não bổ tiểu kịch trường]

Kiều Nhất Phàm nói qua mấy phút vẫn không một bóng người, Cái Tài Tiệp xem xong video muốn thảo luận với cậu đôi chút, nhìn ghế trống thất thần một hồi: “… À này, thời gian tôi với Tiểu Kiều đi Zürich giống nhau mà nhỉ?”

Tần Mục Vân đỡ hai quầng mắt thâm thèo mà ngáp: “Trước đó Lý Viễn trong QQ nói với tôi, cậu ấy thấy Tiểu Kiều dẫn Diệp thần vào phòng, chắc muốn thảo luận vấn đề chiến thuật gì đó đi…”

Cái Tài Tiệp càng ngờ vực: “Thảo luận chiến thuật? Không phải Diệp thần đã rút khỏi giới rồi à?”

Tần Mục Vân giả chết: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai… Nói không chừng là tới thăm tiểu đội viên nhà mình ấy chứ, chiến đội Hưng Hân vốn là họa phong thanh kỳ, chuyện này cũng chẳng có gì lạ…”

“Diệp Tu đến rồi?” Vương Kiệt Hi chen vào, to mắt nhỏ cao thâm khó dò chớp chớp, “Nếu vậy mấy cậu khỏi cần chờ Nhất Phàm, mà chắc đến chiều hai người họ cũng chưa bước ra cửa được. Xem xong tài liệu thì về nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng đi gõ cửa quấy rầy, cũng… không muốn tai bay vạ gió thì giữ khoảng cách với Quách Thiếu.”



“… Dạ?”



Tần Mục Vân điên cuồng chọt QQ với Cao Anh Kiệt: Tiền bối Vương Kiệt Hi ở Vi Thảo cũng thường cười khó tả như vậy sao???

—— —— The End —— ——

Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ!

Nhảm: Kiều Ma vương thật sự Orz hành động quá cứng Orz Khưu thỏ nhà tui quả thiệt Orz chống không lại Orz Orz Orz

Ựa ựa thế mà kéo rèm nè trời ơiiiiii áu áu ứ hự óe a ui au iu TT__TT

~> "Giết Chết Xã Hội Không Tưởng"
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook