Hoàn [Đội Quốc Gia] Mùa Hè Là Mùa Kể Chuyện Ma

Cecilia

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
41
Số lượt thích
409
Team
Lam Vũ
#1
[Đội Quốc Gia] Mùa Hè Là Mùa Kể Chuyện Ma
Tác giả: 咸鱼先生
Link Convert: Link
Edit: Cecilia
Tình trạng: Hoàn​
Lời tác giả:
· Có OOC

· Có một số truyện là tìm thấy trên mạng, được viết lại

· Sợ ma muốn chết những vẫn quyết tâm kiên trì viết

CP: Dụ Hoàng, Phương Vương, Tán Tu, Song Hoa

Warning: Trong fic có yếu tố kinh dị, bạn nào sợ ma thì không nên đọc
______________________________________________________________​
Một ngày nọ, đội tuyển quốc gia vừa mới họp xong đang chuẩn bị giải tán thì đột nhiên Hoàng Thiếu Thiên đập bàn đứng dậy.

“Các đồng chí, mấy người chẳng lẽ không cảm thấy thiếu cái gì sao?”

Diệp Tu liếc mắt nhìn hắn, nhấc chân đi thẳng ra cửa.

“Diệp Tu ông đứng lại đó cho tui!” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng hét, “Các đồng chí! Mùa hè! Mùa hè thì thường làm gì?”

Tôn Tường ngồi bên cạnh hắn suy tư một lúc, sau đó lặng lẽ bổ một miếng dưa hấu đưa cho Hoàng Thiếu Thiên.

“Không phải dưa hấu! Còn nữa, Tôn Tường, đi họp ông mang theo dưa hấu làm cái gì tui cũng không biết nên nói ông như thế nào nữa.” Hoàng Thiếu Thiên một bên nói Tôn Tường, một bên lại ăn miếng dưa hấu mà Tôn Tường vừa đưa.

“Tui thích.” Tôn Tường tỏ vẻ không quan tâm.

Lúc này, Diệp Tu đã trở về chỗ ngồi, mở miệng nói “Anh biết là cậu muốn đi bơi, nhưng mà đừng mơ, vì sợ trong khi thi đấu xảy ra việc ngoài ý muốn nên mấy hoạt động như bơi đều bị cấm tiệt.”

“Không phải bơi!” Hoàng Thiếu Thiên tỏ vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, “Mùa hè đó! Nhắc đến mùa hè không phải là nghĩ ngay đến đại hội kể chuyện ma sao! Hơn nữa không phải bây giờ vừa đúng buổi đêm sao!”

Trương Tân Kiệt nghe Hoàng Thiếu Thiên nói vậy, liếc mắt nhìn đồng hồ, chín rưỡi, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hắn phải đi ngủ.

Lý Hiên vội vàng lắc đầu: “Không có loại truyền thống này!”

Phương Duệ đi tới vỗ vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên: “Đồng chí, ông có sống tốt không?”

Vương Kiệt Hi dùng đôi mắt to nhỏ của mình nhìn chằm chằm Hoàng Thiếu Thiên “Ai cho cậu dũng khí thế, Lương Tịnh Như* sao?”

Lương Tịnh Như là một nữ ca sĩ, có hát một bài tên là "Dũng Khí"
Có thể nghe thử:
Dũng Khí


Trương Giai Lạc nóng lòng muốn thử, những người còn lại cũng không có ý kiến gì khác cả, cuối cùng Diệp Tu vỗ tay một cái.

“Cũng hay, vậy chúng ta tổ chức một đại hội kể chuyện ma trước khi giải tán cuộc họp đi.”

Sự thật đã chứng minh, có một đám đồng đội không thể trông cậy cùng một lĩnh đội không thể trông cậy chính là mở đầu cho công cuộc tự tìm đường chết.

Xét đến chuyện Hoàng Thiếu Thiên cố chấp muốn tạo một bầu không khí rùng rợn, bọn họ quyết định tắt hết đèn trong phòng họp. Nhưng mà bọn họ lại không có một cây nến nào, hơn nữa trong phòng họp cũng cấm tiệt việc đốt nến, Trương Giai Lạc nghĩ ra một biện pháp khắc phục, dùng đèn pin điện thoại thay cho nến. Ai kể xong thì tắt đèn đi, tuy rằng cái phương án này vô cùng ngu ngốc nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể yêu cầu gì nhiều, nên đại hội kể chuyện ma lần thứ nhất của đội tuyển quốc gia đã được tổ chức trong hoàn cảnh như thế này.

“Là do tui khởi xướng nên để tui kể trước cho.” Hoàng Thiếu Thiên vô cùng hưng phấn, sau khi hít thở sâu một cái thì lập tức trầm giọng xuống bắt đầu kể.

“Đó là một buổi tối, tui cùng mấy người bạn cũ đi chơi đến rất muộn, sau đó thì tui bắt một cái xe bus đi về Lam Vũ, trên cái xe kia từ đầu đến cuối chỉ có một hành khách là tui, cơ mà lúc đó cũng đã quá muộn rồi nên tui cũng không cảm thấy vậy có gì kỳ quái cả. Nhưng, bình thường từ chỗ tui bắt xe đến Lam Vũ đi xe bus chỉ mất khoảng hai mươi phút, mà khi đó, tui ngồi trên xe hơn một tiếng vẫn chưa thấy đến nơi, mở miệng hỏi tài xế thì ông ta không trả lời tui. Tui bắt đầu sợ hãi, vội vàng chạy khỏi cái xe bus đó rồi bắt một xe taxi đi về.”

Hoàng Thiếu Thiên dừng lại một chút, “Sau đó, bác tài xế xe taxi kia nói với tui, con đường kia là đi về vùng hoang vu, căn bản không có cái trạm xe bus nào cả, sau đó thì đội trưởng nói với tui, muộn như vậy thì không còn chuyến xe bus nào hoạt động cả.”

Vừa kể xong, Hoàng Thiếu Thiên lập tức tắt đèn pin trên điện thoại của mình, phòng họp bỗng nhiên im bặt không tiếng động.

“Cái này…là thật?” Tôn Tường là người đầu tiên lấy lại tinh thần.

“Là thật! Không tin thì đi hỏi đội trưởng của chúng ta đi!” Hoàng Thiếu Thiên chỉ tay vào Dụ Văn Châu đang ngồi bên cạnh hắn.

Tôn Tường nhìn qua thì thấy Dụ Văn Châu đang khẽ mỉm cười, lập tức nổi hết da gà da vịt.

Tô Mộc Tranh suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Hoàng Thiếu cậu xuống xe kiểu gì thế?”

“Thì là trực tiếp kêu tài xế đỗ xe, ông ta lập tức dừng xe lại mở cửa.” Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ sau gáy mình, cảm thấy hơi khó hiểu, “Tui cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, có lẽ ông ta cũng không muốn làm hại tui. Thôi kệ ,tiếp! Tiếp!”

“Nếu Thiếu Thiên đã nói đến chuyện ngày hôm đó, vậy thì tôi cũng kể thêm một chút.” Dụ Văn Châu giơ tay lên.

“Ngày hôm đó còn xảy ra chuyện khác nữa?!” Cằm Lý Hiên sắp sửa rơi xuống.

Dụ Văn Châu gật đầu nhẹ, chậm rãi mở miệng, giọng nói của hắn thường ngày luôn ôn hòa êm tai, nay đặt trong trường hợp này lại có chút âm u, “Như Thiếu Thiên vừa kể, ngày hôm đó cậu ấy rất muộn rồi mà không trở về, tôi cũng vô cùng lo lắng, sợ cậu ấy xảy ra chuyện, cũng may mà cậu ấy có gọi điện cho tôi bảo là mình đang đứng dưới cửa Lam Vũ muốn tôi xuống đón cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy đã lớn như vậy rồi mà còn muốn tôi xuống đón, thực sự rất đáng yêu.”

Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên cạnh hắn ho nhẹ một tiếng, Dụ Văn Châu kể tiếp, “Sau đó tôi chạy xuống đón cậu ấy, nhưng mà Thiếu Thiên ngày hôm đó rất lạ, không giống thường ngày vừa thấy tôi là lập tức nhào lại kể một mớ chuyện mà hôm nay mình gặp phải, tôi chỉ nghĩ là cậu ấy hơi mệt, nhưng sau khi đưa cậu ấy trở về phòng thì tôi lại nhận được một cú điện thoại khác từ Thiếu Thiên.”

“Cậu ấy hỏi tôi, tại sao tôi mãi mà vẫn chưa xuống…”

Dụ Văn Châu tắt đèn pin trên điện thoại mình đi.

“Đệch! Đội trưởng, cậu dẫn thứ quái quỷ gì vào phòng tui vậy!” Chưa chờ để mọi người tiếp thu cái sự việc khủng bố này, Hoàng Thiếu Thiên đã rống lên.

“Không phải ngày hôm đó mình đã bảo chúng ta ngủ cùng nhau sao?” Dụ Văn Châu vẫn cười nhẹ như trước.

“Ngày mai tui nhất định phải tìm đạo sĩ đi trừ tà cho cái phòng đó.” Hoàng Thiếu Thiên có chút buồn bã, Dụ Văn Châu sờ sờ đầu hắn.

Quần chúng vẫn còn có muốn hỏi tiếp về việc này, nhưng thấy hai đương sự như vậy, bọn họ cũng không tiện nói.

“Vậy để tui tiếp đi, tui cảm thấy chuyện mình gặp phải cũng na ná với của Dụ Văn Châu.” Trương Giai Lạc nói.

“Tôi cũng thế…” Vương Kiệt Hi nói sau Trương Giai Lạc.

“Được, vậy tui kể xong thì Lão Vương kể.”

Vương Kiệt Hi gật đầu.

“Đó là lúc mà tui vừa mới đến Bá Đồ, hai giờ sáng, do buổi tối ăn hơi ít nên tui cảm thấy đói không ngủ được, tui quyết định đi xuống nhà bếp xem có gì để ăn không, nhưng vào cái lúc mà vừa tìm được một cái xúc xích, tui nhìn thấy Trương đội phó đang đứng ở cửa nhà ăn, mắt kính phản quang không thấy rõ vẻ mặt, tui sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả xúc xích cũng quên cầm theo.”

“Cái này thì có gì đáng sợ?” Phương Duệ cực kỳ khó hiểu, “Chỉ là ông nửa đêm bị Trương Tân Kiệt bắt gặp thôi mà?”

“Ông thì biết cái gì!” Trương Giai Lạc nuốt nước miếng một cái rồi nhìn về phía Trương Tân Kiệt, “Ông đã từng thấy Trương đội phó thức qua 11 giờ đêm chưa?”

Trương Giai Lạc vừa dứt lời mọi người lập tức nhận ra, Phương Duệ cũng nghẹn không nói được gì.

Trương Tân Kiệt đẩy đẩy kính mắt, hắn cũng không nói ra, thực ra ngày hôm đó chỉ là hắn đi WC, nghe thấy có tiếng động phát ra từ nhà bếp, hắn tưởng là có trộm vào, nhưng khi đến cửa lại thấy Trương Giai Lạc nhìn như vừa gặp ma chạy đi.

Đôi khi, có một số sự thật không nên nói ra.

“Được rồi, đến lượt ông đấy Lão Vương.” Trương Giai Lạc vừa nói vừa tắt đèn pin trên điện thoại mình.

“Tôi cũng không nhớ rõ chuyện đó xảy ra khi nào, một ngày nọ, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên chạy đến Vi Thảo nói là muốn tôi đi chơi với anh ta, tôi nghĩ là anh ta vừa mới từ nước ngoài về nên quyết định đi theo. Đêm hôm đó, tôi gọi điện hỏi anh ta là định ngốc ở đây đến khi nào, lại nghe anh ta vô cùng khó hiểu nói, mình vẫn còn đang ở nước ngoài, chưa từng về nước.”

“Có lẽ là cậu ta đùa cậu.” Diệp Tu nhún vai.

Vương Kiệt Hi lắc đầu, đôi mắt to nhỏ dưới ánh đèn pin bỗng toát lên vẻ quỷ dị khó hiểu, “Anh ta gửi cho tôi một đống ảnh chứng minh là mình vẫn còn đang ở nước ngoài, còn nói anh ta vốn không có em trai tên là Phương Ba Khiêm cùng anh trai là Phương Năm Khiêm. Hơn nữa, mọi người trong Vi Thảo cũng nói là ngày hôm đó bọn họ không có thấy Phương Sĩ Khiêm, mà tôi thì mất tích nguyên ngày…”

Diệp Tu a một tiếng, tất cả nhất thời rõi vào sự im lặng trầm mặc quỷ dị.

Lúc này, Phương Sĩ Khiêm đang ở nước ngoài bỗng nhiên hắt hơi một cái rõ to, hắn nhớ lại chuyện ngày Cá tháng tư cùng toàn thể thành viên Vi Thảo lừa Vương Kiệt Hi mà không nhịn được mỉm cười, tiểu đội trưởng nhà ta không chỉ nghiêm túc mà còn rất ngây thơ nữa, thật sự quá đáng yêu!

Nếu như Vương Kiệt Hi biết được chân tướng ngày hôm đó, chắc chắn sẽ có một cuộc bạo lực gia đình vô cùng kinh hoàng diễn ra.

Vương Kiệt Hi tắt đèn pin, Hoàng Thiếu Thiên nuốt nước miếng một cái, “Thôi, tiếp tục, tiếp tục…”

“Để tôi làm dịu cái bầu không khí rùng rợn này vậy.” Sở Vân Tú nói.

“Tôi có một đứa em họ hàng xa, sáu tuổi, có một ngày, mẹ cậu bé phát hiện ra con mình khi về nhà luôn hướng về góc nhà không có người mà chào to một tiếng, mẹ cậu bé nghi ngờ hỏi, con đang chào ai thế? Cậu bé cười nói, ông đó, mama không thấy sao? Ông ở chỗ này này…”

“Cái này mà không đáng sợ?” Đường Hạo cực kỳ ngờ vực.

“Tôi còn chưa kể xong.” Sở Vân Tú khoát tay một cái, “Sau đó mẹ cậu bé tiếp tục hỏi, là ông gì, cậu nhóc trả lời, ông mặt trời đó ạ. Hết, cái này thật sự không đáng sợ!” Sở Vân Tú cười tắt đèn pin.

Không thể không nói, câu chuyện này của cô thực sự đánh tan đi không ít bầu không khí rùng rợn, không khí trong phòng họp được thả lỏng, lúc này Trương Tân Kiệt đứng dậy.

“Tôi sẽ kể một việc đã tự mình trải qua, nhưng mà nó cũng không quá đáng sợ.” Trương Tân Kiệt chỉnh lại kính.

“Toàn bộ cầu thang ở Bá Đồ bọn tôi đều gồm 17 bậc, nhưng có một lần tôi đi từ tầng hai lên tầng ba, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào mà đếm một lần, phát hiện ra cầu thang có 18 bậc, tôi lúc đó nghĩ là bản thân đếm sai nên đếm đi đếm lại mấy lần, tất cả đều 18 bậc. Nhưng mà hôm sau tôi đi thì lại biến thành 17 bậc…”

“Ông…Vậy ngày hôm đó Bá Đồ bọn ông có xảy ra chuyện gì không?” Lý Hiên đổ một thân mồ hôi lạnh hỏi.

“Việc Trương Giai Lạc tiền bối cùng đội trưởng suýt nữa té cầu thang có tính không…”

“Không nói đến Trương Giai Lạc, nếu như Lão Hàn có thể suýt té cầu thang thì đúng thật là rất đáng sợ…” Diệp Tu lặng lẽ nói, mọi người đều nhất trí gật đầu.

Trương Tân Kiệt tắt đèn pin trong điện thoại mình đi.

“Ờm, tôi không có nhiều chuyện để kể, mà cũng không quá quen với mấy cái này, nên tôi sẽ kể lại một chuyện mà đến bây giờ tôi vẫn không hiểu.” Lúc này Tiêu Thời Khâm mở miệng nói.

“Có một buổi tối, tôi muốn về Lôi Đình nên bắt một chiếc taxi, tài xế taxi hỏi tôi, hai người muốn đi đâu, nhưng, lúc đấy thực sự chỉ có một mình tôi lên xe…”

Khi Tiêu Thời Khâm tắt đèn pin ở điện thoại đi thì trong phòng họp đã tối đi một nửa, không gian yên tĩnh khiến bọn họ có thể nghe thấy tiếng vù vù phát ra từ điều hòa, những người đã kể xong như hòa mình vào trong bóng tối, ánh đèn của người bên cạnh chiếu vào mặt họ, khiến họ giống y như những hồn ma vất vưởng.

Đường Hạo nuốt một ngụm nước bọt, câu chuyện của Tiêu Thời Khâm vừa rồi làm hắn nhớ lại một câu chuyện cũ suýt nữa đã bị lãng quên, hắn gian nan nhìn về phía Trương Giai Lạc, mà Trương Giai Lạc cùng với Vương Kiệt Hi và Trương Tân Kiệt ngồi cạnh đều đã tắt đèn, bên phía bọn họ chỉ thuần một màu đen, Đường Hạo không thể nhìn thấy được vẻ mặt của người kia.

Hắn cố gắng kìm nén lại sự hoảng hốt, không thể không mở miệng, “Để tôi kể lại một chuyện hồi tôi vẫn còn ở Bách Hoa.”

Vì thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hắn, Đường Hạo nói tiếp, “Đó là một kỳ nghỉ, có rất nhiều người chạy đi chỗ khác nghỉ, nhưng đội trưởng, đội phó cùng một số đội viên đều ở lại để huấn luyện, một hôm nọ, tôi đi qua nhà bếp thấy được…Trương Giai Lạc cầm một cái dao dính đầy máu, mà Tôn Triết Bình thì đang nằm dưới đất, trên người be bét máu…”

Giọng nói của Đường Hạo vừa dừng lại, ánh mắt của tất cả đều tập trung về phía Trương Giai Lạc, trên mặt Trương Giai Lạc đều là vẻ hoang mang.

“Sau đó tôi lao nhanh về ký túc xá khóa cửa lại, đến tận tối khuya mới dám ra ngoài, nhưng tôi vẫn tự tìm đường chết mà chạy đến nhà bếp nhìn thử, thấy có một nồi nước đặt trên bếp, tôi lại chạy đến gõ cửa phòng Tôn Triết Bình, nhưng không có ai trả lời.” Giọng nói Đường Hạo lúc này đã có chút run rẩy.

“Một lúc sau, Trương Giai Lạc gọi tôi với một số đội viên khác xuống uống canh, nhưng mấy người cũng biết đấy, lúc đó suy nghĩ của tôi là loạn thành một đoàn, căn bản không muốn ra khỏi phòng nhìn Trương Giai Lạc cũng như không muốn ăn cái canh đó, nhưng kinh khủng nhất là, ngày hôm sau Tôn Triết Bình vẫn như bình thường mà đứng ở trong phòng huấn luyện, tôi đến bây giờ vẫn còn hoài nghi cái lần đó có phải là một giấc mơ hay không…”

Nghe xong câu chuyện của Đường Hạo, trong đầu mọi người đều xuất hiện cảnh tượng Trương Giai Lạc chặt xác Tôn Triết Bình sau đó đem đi nấu canh, không khỏi dâng lên một trận buồn nôn, cái này gọi là gì? Vì yêu sinh hận sao?

“Cậu…cái này…có hơi hung ác nha…” Diệp Tu đứt quãng nói.

“Không nghĩ tới ông lại như thế đấy Trương Giai Lạc…” Hoàng Thiếu Thiên vô cùng đứng đắn đoan chính nói.

“Tui làm sao! Tui không nhớ là có loại chuyện như vậy! Hơn nữa không phải Đại Tôn vẫn còn sống rất tốt sao!” Thân là một nhân vật chính trong truyện, Trương Giai Lạc bây giờ có thể nào không hiểu được chuyện này.

“Bởi vì thế nên mới đáng sợ.” Tiêu Thời Khâm rút một tờ giấy ra lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tôn Tường vốn ở một bên vừa nghe kể chuyện vừa cắn dưa hấu vô cùng vui vẻ, nhưng hắn bây giờ nhìn thấy miếng dưa hấu trong tay dưới ánh sáng âm u hiện ra màu đỏ sậm, đột nhiên không còn muốn ăn nữa. Vì thế hắn đưa miếng dưa hấu cho Chu Trạch Khải đang ngồi bên phải, Chu Trạch Khải tuy không biết là Tôn Tường muốn làm gì, nhưng đã cho hắn rồi thì hắn cũng không khách khí mà bắt đầu ăn.

Trương Giai Lạc không phục lắm, Trương Giai Lạc hơi nổi giận, Trương Giai Lạc cũng mặc kệ cái gọi là luật mà trực tiếp mở điện thoại ra nhắn tin cho Tôn Triết Bình, trần thuật lại câu chuyện mà Đường Hạo vừa kể.

Tôn Triết Bình cũng trả lời rất nhanh, trên tin nhắn viết: Cậu quên rồi sao, ngày hôm đó dì đầu bếp ở nhà ăn có chuyện phải đi nên để lại một con gà sống, hai người chúng ta không phải là giết gà, giết đến cả người toàn máu là máu sao, khi đó tôi giẫm phải vũng máu nên trượt chân té ngã, sau khi tắm xong thì tôi sang phòng cậu đánh Vinh Quang. Đường Hạo thằng nhóc này não cũng quá nhiều lỗ rồi, khả năng là do phổi nóng, đánh một trận là sẽ ổn thôi.

Trương Giai Lạc tỉnh ngộ, nhưng hắn không định nói cho Đường Hạo biết, hắn cảm thấy Tôn Triết Bình nói rất đúng, hắn muốn làm một Trương Giai Lạc trầm mặc ít nói.

“Khụ, thôi mọi người đừng làm khó dễ Trương Giai Lạc tiền bối nữa, đến lượt tôi đi.” Tô Mộc Tranh ra mặt nhằm hòa hoãn bầu không khí kỳ quái lúc này.

Đường Hạo nghe thấy Tô Mộc Tranh nói vậy cũng rất tự giác mà tắt đèn trên điện thoại, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh lúc ấy là nội tâm hắn lại dậy sóng một chút.

“Câu chuyện này của tôi cũng không quá đáng sợ, nhất định là mọi người từng nghe qua rồi, nhưng tôi đã tự mình trải qua.” Giọng nói của Tô Mộc Tranh nghe có chút nghịch ngợm, nếu như không biết, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến sau đó là một câu chuyện ma.

“Khi đó tôi vẫn còn ở Gia Thế, vừa tròn mười hai giờ đêm, bỗng có một tên đàn ông xa lạ gọi cho tôi, anh là XX anh đang đứng ở ngoài đường.”

“Tôi lúc đó dĩ nhiên cho rằng đấy là một trò đùa dai nên lập tức cúp máy, nhưng tên đó rất kiên trì, không ngừng gọi điện thoại tới, tôi cũng muốn biết tên đó rốt cuộc muốn làm gì nên nhận máy, kết quả tên đó không ngừng nói…”

“Anh là XX, anh đang ở dưới cửa Gia Thế…”

“Anh là XX, anh đang đứng ở cầu thang…”

“Anh là XX, anh đang đứng trước cửa phòng em…”

“Anh là XX, anh đang đứng ở sau lưng em…”

“Đệch mợ!” Lý Hiên đột nhiên gào to, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều giật mình.

“Đệch Lý Hiên ông có bệnh à!” Hoàng Thiếu Thiên sợ đến mức ôm cứng lấy cánh tay của Dụ Văn Châu.

“Không phải tại tui! Ai bảo Tô Mộc Tranh kể nghe quá đáng sợ!” Lý Hiên khóc không ra nước mắt.

Đúng vậy, Tô Mộc Tranh theo mạch truyện mà giọng nói càng ngày càng trầm xuống, tốc độ nói cũng giảm, sau từ “sau lưng” còn dừng lại một lúc, cũng không trách Lý Hiên phản ứng lớn như vậy.

Tô Mộc Tranh cười khổ: “Tôi cũng không nghĩ hiệu quả lại tốt như vậy, xin lỗi xin lỗi.”

“Mộc Tranh, đây là chuyện có thật, vậy sau đó em thế nào?” Diệp Tu hiểu ra, đột nhiên có chút lo lắng hỏi.

“Không có chuyện gì, tên đó là stalker, căn bản không có đến cửa phòng em, hắn chỉ đứng ở dưới cửa Gia Thế gọi, sau đó thì em gọi bác bảo vệ đưa tên đó đến đồn cảnh sát.” Nghe thấy Tô Mộc Tranh nói vậy, Diệp Tu lập tức thả lỏng, bản chất muội khống coi như đã lộ rõ.

“Vừa rồi Lý Đội kêu lớn như vậy, thế đến lượt Lý Đội đi.” Tô Mộc Tranh một bên bán Lý Hiên một bên tắt đèn pin.

“Tui thực sự không có biết câu chuyện ma nào cả…” Lý Hiên tỏ vẻ sắp khóc đến nơi rồi.

“Cậu ta sợ ma.” Diệp Tu hoàn toàn không khách khí vạch trần.

“Người nào sáng mắt đều có thể nhận ra.” Phương Duệ nhìn Lý Hiên bằng đôi mắt chân thành, nhưng ánh sáng quá mờ, Lý Hiên không thể nhận được sự chân thành từ hắn.

“Vậy Lý Đội kể một chút về lý do bản thân sợ ma đi.” Vương Kiệt Hi cho Lý Hiên một gợi ý.

Lý Hiên suy nghĩ một chút về lý do mình sợ ma, hắn kỳ thực cũng không biết bản thân bắt đầu sợ ma từ khi nào, trước đây hình như không có sợ… Mà hắn càng nghĩ, trong đầu lập tức hiện ra một câu chuyện…

“Tui hình như biết mình nên kể cái gì rồi…” Hắn hít sâu một cái rồi bắt đầu kể.

“Lúc đó, ở Hư Không, khi tui với A Sách mới kết hợp lại thành tổ hợp Song Quỷ không lâu, bọn tui thường bàn bạc chiến lược ở trong phòng tui. Có một ngày, bọn tui bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa sổ, không phải dùng đá đập, mà là dùng tay gõ, tui với A Sách còn nghe thấy có tiếng gọi tên tui, hình như còn nói gì đó, nhưng…”

Lý Hiên siết chặt bàn tay đầy mồ hôi: “Phòng của tui ở trên tầng ba, hơn nữa, cho dù là phòng bên cạnh cũng không có cách nào gõ được…”

“Đây chính là lý do Lý Đội sợ ma?”Dụ Văn Châu cảm thấy có chút hứng thú.

Lý Hiên gật đầu: “Căn phòng đó sau này trở thành nhà kho, mà tui cũng bắt đầu sợ ma.”

Kể xong, hắn có chút không muốn mà tắt đèn trên điện thoại đi.

“Mấy người đúng là tập hợp của mấy cái chuyện kỳ dị siêu nhiên, không nghĩ tới tuyển thủ chuyên người chúng ta người nào cũng có tiềm chất bị ma nhập…” Diệp Tu có chút vô lực cảm thán.

“Đúng đúng.” Phương Duệ ngồi một bên phụ họa, “Tiếp theo đến lượt tui đi.”

“Tui nói, mấy người có thế nào cũng không hiểu việc dùng BGM để nhuỗm đậm bầu không khí đâu, trong phim ma BGM quan trọng lắm đấy!” Phương Duệ vừa nói vừa mở điện thoại bật một bài hát.

Đại hội kể chuyện ma vốn đã vô cùng rùng rợn khi những chiếc đèn pin điện thoại thay cho ngọn nến từng cái từng cái tắt đi, nay Phương Duệ còn bật bài [Giá Y] càng khiến cho mọi người sởn tóc gáy.

Bài "Giá Y" mà Phương Duệ đại đại bật: Giá Y

“Đờ mờ Phương Duệ ông đúng là có bệnh rồi…” Hoàng Thiếu Thiên đã ngả vào lòng Dụ Văn Châu hơn nửa, Dụ Văn Châu ngồi một bên vuốt lông.

“Giơ hai tay đồng ý.” Trương Giai Lạc không nhìn thẳng Trương Tân Kiệt đang tỏ vẻ khinh bỉ cùng Tôn Triết Bình mãi vẫn chưa trả lời.

“Cái này gọi là bầu không khí có hiểu không! Chuyện tui muốn kể cũng có liên quan đến chuyện cưới hỏi.” Phương Duệ hắng giọng một tiếng.

“Mấy người chắc cũng đều đã từng đến đám cưới của con gái một bà cô cách bảy tám đời, họ hàng cực kỳ xa mà không nói đến là không biết đi. Tui cũng có một lần tham gia một đám cưới như thế, còn là có hôn ước với như từ bé trong truyền thuyết. Nghe nói cô dâu đã có đứa nhỏ với một người khác nhưng người nhà nàng nhất quyết bắt cổ phải phá cái thai đó và cưới chú rể. Cô ấy có lẽ chính là cô dâu buồn bã nhất mà tui từng thấy, dù không muốn kết hôn nhưng vẫn phải kết hôn, bọn tui là người ngoài nên cũng ngại không nói gì, rượu mừng uống thì đã uống, ảnh cưới chụp thì đã chụp, nhưng tấm ảnh cưới đó lại trở thành một tấm ảnh ma…”

“Lúc chụp ảnh, cô dâu rõ ràng là mặc váy cưới màu trắng, nhưng vào trong bức hình, váy cưới lại biến thành một màu như máu, màu đỏ…”

[Mama xem trọng ta muốn ta mặc váy đỏ gả cho y. Đừng để cho ta chết quá sớm.

Mama xem trọng ta muốn ta mặc váy đỏ gả cho y. Đừng để cho ta chết quá sớm.]

Phương Duệ bật một BGM có lời ca kết hợp với câu chuyện của hắn tạo thành một bầu không khí đáng sợ khó nói, Lý Hiên trực tiếp ôm đầu gục xuống bàn.

“Sau đó, sau đó thì sao?” Tôn Tường có chút tò mò.

“Sau đó thì tui không biết, dù sao thì tui cũng không có liên lạc với bọn họ.” Phương Duệ tắt BGM cùng với đèn đi, “Người kế tiếp nào!”

Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ lại câu chuyện vừa rồi, lại nhìn dưa hấu màu đỏ trên tay mình, lặng lẽ suy nghĩ một chút rồi giơ tay.

“Í, Tiểu Chu, không dễ nha.” Diệp Tu trêu ghẹo nói.

Chu Trạch Khải nhìn Diệp Tu, sau đó phun ra mấy từ: “ Bức tường phía sau của Luân Hồi, chữ màu đỏ…"

Cái này...đây là có ý gì… Bầu không khí rùng rợn mà mọi người khó lắm mới tạo ra nay lại bị mấy con chữ của Chu Trạch Khải đánh vỡ, không có Giang Ba Đào chúng ta thực sự không thể hiểu được ý Súng Vương…

"Ê ê ê không cần đến đội phó, tui cũng dịch được." Tôn Tường nhảy dựng lên, "Để tui kể cho mấy người."

"Đằng sau Luân Hồi có một bức tường rất cũ, trên đấy mọc đầy cây thường xuân, rất ít người qua lại chỗ đó. Nhưng có một ngày, tui với Chu Trạch Khải đi ngang qua, nhìn thấy trên bức tường đầy rẫy những chữ màu đỏ…"

Chu Trạch Khải gật đầu khẳng định: "Lý do...không rõ…"

Lại là một câu chuyện không thể suy ngẫm, mọi người bày tỏ ý kiến chờ mong câu chuyện tiếp theo.

Mà lúc này, trên bức tường đằng sau của Luân Hồi lại có thêm một chữ, anh bạn nhỏ Đỗ Minh bấm ngón tay đếm, hôm nay Đường Nhu ở trong game nói với mình năm câu, thật tốt, phải viết một chữ!

Đỗ Minh hoàn toàn không biết, bức tường mà hắn dùng để biểu hiện sự si hán của hắn đối với nữ thần đã trở thành một trong những điểm thần bí của Luân Hồi…

Chu Trạch Khải tắt đèn pin trong điện thoại.

Hiện tại trong phòng họp chỉ còn lại hai chiếc đèn của Diệp Tu với Tôn Tường.

“Tiếp theo đến tui đi.” Tôn Tường nhìn thẳng về phía Chu Trạch Khải, “Có một chuyện mà tui đã để ý rất lâu rồi.”

“Lúc đó ở Luân Hồi, có một buổi giữa đêm tui phải rời giường đi WC, thấy phòng đội phó không đóng kín cửa, còn có tiếng cãi vã nho nhỏ truyền ra ngoài, tui mới tò mò mà ngó đầu vào xem…”

“Đội phó ném laptop của đội trưởng xuống đất, mặt dữ tợn gào thét cái gì đó, Chu Trạch Khải cũng không trầm mặc ít nói như mọi ngày mà bắt đầu thao thao bất tuyệt nói gì đó…Đáng sợ nhất là, ngày hôm sau hai người bọn họ vẫn cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra, tui không yên lòng nên có hỏi thử, Giang đội phó mặt đầy khó hiểu bảo bọn họ căn bản không có cãi nhau, tui còn nghĩ lần đó là tui thấy Chu Trạch Khải với Giang Ba Đào giả…”

Cái này, đúng thật là, Giang Ba Đào mặt dữ tợn? Chu Trạch Khải thao thao bất tuyệt? Nghĩ đến thôi cũng thấy sợ rồi!

Chu Trạch Khải vẫn như trước lắc đầu bày tỏ ý kiến mình không biết là có chuyện này.

Kỳ thực, nếu hắn suy nghĩ kỹ lại thì chắc chắn sẽ nhớ ra, lần đó là khi hắn đại diện quảng cáo cho một hãng notebook, tối hôm trước Giang Ba Đào có giúp hắn tập diễn. Nội dung của cái quảng cáo kia là một người mẹ ngang ngược không nói lý lẽ muốn đập chiếc notebook cùng đứa con đang cố gắng giải thích cho mẹ về những điểm tốt của notebook, nhưng bởi vì nội dung quá vô lý nên quảng cáo này chỉ phát được mấy ngày, sau đó lập tức bị gỡ xuống. Bởi thế mà số người biết đến quảng cáo này ít đến đáng thương.

Khi Tôn Tường tắt cái đèn trên điện thoại mình đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi ánh đèn phát ra từ phía Diệp Tu.

“Xem ra chỉ còn lại mình anh nha.” Diệp Tu không chút để tấm đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói.

“Mấy cậu không để ý sao, thật ra trong phòng này có 15 người…”

Diệp Tu vừa dứt lời, tất cả mọi người trừ hắn ra đều cứng người. Lúc này chỉ có mỗi ánh sáng từ phía Diệp Tu, những chỗ khác đều đen kịt khiến bọn họ không thể khẳng định được điều gì, Hoàng Thiếu Thiên định nói là Lão Diệp đừng đùa nữa, nhưng bởi vì sợ hãi mà không thể thốt ra được bất cứ từ ngữ nào.

Sau đó, Diệp Tu chiếu ánh đèn đến trước mặt mình, khẽ cười nói.

“Đã lâu không gặp, Mộc Thu.”

Cùng lúc đó, bỗng có một tiếng cười khẽ của ai đó vang lên.

Cũng không biết là do ai dẫn đầu, ngoại trừ Diệp Tu ra thì tất cả đều như ong vỡ tổ mà chạy ra khỏi phòng họp, còn kèm theo những tiếng hét như “Đờ cờ mờ” “Có ma mẹ ơi” “Cứu mạng”.

Trong phòng họp nhanh chóng yên tĩnh lại, Diệp Tu từ từ ngả người dựa lưng vào ghế.

“Ha, muốn đấu với anh sao.”

Tuy hơi có lỗi với Mộc Thu, nhưng cơ hội để dọa đám tuyển thủ kia vô cùng hiếm nha, hắn trong lòng lặng lẽ xin lỗi Mộc Thu một tiếng, định đứng dậy rời đi.

Lúc này, Diệp Tu bỗng nhiên phát hiện ra bản thân không thể nào động đậy được. Toàn thân như bị ai đó cố định lại cứng ngắc, không thể nào cử động dù chỉ một chút. Ánh đèn pin ở điện thoại của hắn cũng đã tắt đi tự bao giờ, hiện tại trong phòng họp chỉ còn lại một màu đen.

Trên trán Diệp Tu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn nuốt nước miếng xuống, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó lại cảm nhận được một thứ lạnh buốt không biết là gì đang ôm lấy cổ mình.

Tiếp theo, giọng nói mà hắn đã không được nghe mười năm chậm rãi vang lên bên tai hắn.

“Tôi cũng muốn cậu nha.”

“A Tu.”
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Cười từ đầu đến cuối :V
DT a đúng là cầu dc ước thấy a :3
 

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#3
Có những mẩu truyện do sự mắc zại của đồng đội tạo nên kết hợp với sự cầu được ước thấy của Diệp thần. Cười chết :LOL:
 

Bình luận bằng Facebook