Phương Duệ - Hãy nhìn vào trái tim chân thành của tôi

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề (hết sức chân thành) do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả. Tất cả các chú thích, minh họa và trích dẫn đều là của người dịch tự thêm vào.

Tác giả: 糖糖

Tâm sự của tác giả:

_Là cảm nhận cá nhân, không phải phân tích nhân vật.

_Không bàn cp, tôi nghĩ rằng giữa người và người trên thế giới này còn có nhiều mối quan hệ hơn chữ “yêu” này lắm.


Phương Duệ - Hãy nhìn vào trái tim chân thành của tôi


(Ảnh: Happy Camp đài truyền hình Hồ Nam)

Chơi zâm lầy lội vô sỉ là phong cách chiến đấu mà hắn lựa chọn.

Còn hoạt bát tung tăng, loi choi ham vui lại là tính cách trời sinh của hắn đã vậy, không chịu được tĩnh mịch bao giờ.

Nhưng thật ra, Phương Duệ là một người rất nỗ lực, rất nghiêm túc, rất đáng tin cậy dựa dẫm vào.

Ở đa số thời điểm, nhìn bề ngoài thì như hắn có tâm tình gì đều viết hết to đùng ịn lên trên mặt, có tâm sự gì đều sẽ treo bên khóe miệng mà lải nha lải nhải suốt cả ngày. Nói chung là, bụng dạ thẳng băng như ruột ngựa, tính cách lộp ba lộp bộp đúng không?

Nhưng mà, một khi Phương Duệ đã muốn che giấu đi một số ưu tư hoặc tâm sự đang chất chứa trong lòng mình rồi, thì ngay cái tính cách năng nổ này của hắn chính là một bức bình phong thiên nhiên giúp hắn che đậy tốt nhất.

Những người quen biết hắn đều cho rằng cái thằng cha suốt ngày hi hi ha ha tác phong bất chính đó, nhất định là sở hữu một trái tim hồn nhiên chẳng quan tâm để ý gì quá nhiều cả, cũng sẽ không có gì giữ trong lòng quá lâu.

Trên đời này, ngỡ như chẳng điều gì có thể tổn thương đến hắn hết.

Phương Duệ có vẻ như đối với ai thì hắn cũng rất thân thiết quàng vai bá cổ, la hét troll nhau được đúng không?

Nhưng trên thực tế, thì không có nhiều người có thể nhìn ra trong lòng hắn thật ra đang nghĩ những gì.

Hắn một đường lặn lội phong ba.

Không ngừng nhấp nhô thay đổi, từ giải đấu khiêu chiến đến chiến đội Lam Vũ, lại từ Lam Vũ chuyển tới Hô Khiếu, rồi từ Hô Khiếu về với Hưng Hân.

Hắn đã phải tự mình trải nghiệm qua biết bao lần lựa chọn khó nhọc, nghiền ngẫm sạch biết bao những đắn đo trăn trở, chỉ để hắn có thể đưa ra quyết định cuối cùng; mà cái nào cái nấy trong số đó đều chẳng trọng đại, ảnh hượng trực tiếp đến tiền đồ của hắn chứ.

Chiến đội Hô Khiếu nâng đỡ hắn trở thành một tuyển thủ ngôi sao, thành lập Tổ hợp Tội Phạm, còn biến Phương Duệ hắn thành một người đội phó mà ở ngay tại bữa tiệc chiêu đãi cũng bày đặt ngồi xàm xí cho được, cái gì cũng chẳng thèm quan tâm chẳng thèm quản lúc bấy giờ.

Cùng là chiến đội Hô Khiếu đó, sau khi vứt bỏ Lâm Kính Ngôn xong, thì quay sang đá hắn cuốn gói nốt. Khiến Phương Duệ một lần nữa phải đưa ra những sự lựa chọn khi hắn bị buộc phải đối diện với những lối rẽ ở ngã ba đường.

Khi mà màn sương phía trước mịt mờ, còn tương lai lại quanh co bất định.

Lúc hắn phát weibo nói “Chán mớ đời”, tôi bỗng dưng liên tưởng tới cảnh tượng, hắn tắt hết đèn trong nhà tối om, một mình lẳng lặng cuộn chân ngồi trong bóng tối ngẩn người. Thật sự là tôi không có cách nào liên tưởng tới Phương Duệ của khi ấy, lại chính là cái đứa nhóc to xác đang ngày ngày pha trò, hay giỡn hớt cười rộ lên mà quậy phá tam bành của chiến đội Hưng Hân.

Phương Duệ rất trẻ tuổi.

Hồ Điệp Lam hình như từng nhấn mạnh rất nhiều lần rằng, Phương Duệ hắn ta là một lão tướng kinh nghiệm đầy mình, sóng gió gì cũng từng trải qua hết rồi.

Nhưng ngẫm lại, kỳ thực Phương Duệ ra mắt cùng năm với Chu Trạch Khải kia mà, độ tuổi của bọn họ đều đang ở phong độ đỉnh cao của sự nghiệp.

Phương Duệ phải là sau khi đến Hưng Hân, thì mới thật sự là vui vẻ hoạt bát high tanh bành lật nóc lên như vậy.

Còn Phương Duệ của Hô Khiếu, lại để người ta cảm thấy rằng: Hắn mệt mỏi.

Kỳ thực, hắn là một người trong lòng chất chứa rất nhiều rất nhiều tâm sự.

Ngôi sao cuối tuần mùa 8, Lâm Kính Ngôn bị Đường Hạo lấy hạ khắc thượng. Nửa mùa giải sau đó, trạng thái của Phương Duệ vẫn luôn không được tốt cho lắm.

Với tư cách là người hợp tác của Lâm Kính Ngôn, ngay từ khi Lâm Kính Ngôn bắt đầu xuất hiện vấn đề tuổi tác, thì con đường của Phương Duệ đã định trước là đi tiếp càng ngày càng khó nhằn, lòng hắn cũng từ đó mà càng ngày càng dồn nén nhiều tâm tư hơn.

Một thời gian trước đây tôi từng thảo luận với bạn bè rằng, Phương Duệ lúc ở Hô Khiếu thật sự là đã được chìu quá mức rồi.

Sự kiện Lâm Kính Ngôn bị lấy hạ khắc thượng trở thành minh chứng rõ nhất cho sự trượt trạng thái của anh, từ đó về sau thì anh ấy trượt dốc ngày càng rõ ràng. Điều này là một thách thức to lớn đối với sĩ khí của bất kỳ một chiến đội nào.

Thân làm đội phó, lẽ ra Phương Duệ phải đứng ra trấn an đồng đội. Mà trong khi đó, chính hắn lại là người luống ca luống cuống hoảng hốt trước nhất.

Hậu quả sau đó thì có thể tưởng tượng được rồi đấy…

Cho dù là tính cách của hắn hay là phong cách trong game đi nữa, Phương Duệ thích hợp với một vai trò giống kiểu của Hoàng Thiếu Thiên hơn ─ Phát huy được phong cách cá nhân của mình một cách trọn vẹn nhất; mà không phải đi lo liệu nắm bắt đại cục, cân đối sao cho tổng thể vận hành nhịp nhàng mượt mà làm gì.

Không có Lâm Kính Ngôn. Không có đội ngũ chủ động dung hòa phối hợp với hắn. Không có hậu thuẫn.

Phương Duệ sẽ rất mệt.

Thứ mà Hưng Hân cung cấp cho hắn, thực chất là một môi trường để hắn có thể dốc hết phong cách cá nhân của mình trên sàn đấu một cách tận tình toàn lực, không đến mức phải bó tay bó chân lơ ngơ lác ngác giữa trận hình chả ai chịu phối hợp với mình.

Cũng là dịp mà, một lần nữa hắn đã tìm lại được bản thân mình từng đánh mất.

Nhìn một Phương Duệ của chiến đội Hưng Hân, tôi bất chợt lại nghĩ đến Phương Duệ của Tổ hợp Tội Phạm những năm ấy. Hẳn cậu cũng từng mang bộ dạng luôn luôn căng tràn sức sống như vậy nhỉ.

Không cần phải quan tâm gì hết, cũng không cần phải che giấu nỗi sầu dưới đáy lòng làm gì, Phương Duệ hắn ta lại trở thành một thằng cha hi hi ha ha chẳng biết lớn nhỏ gì. Trở về là một Phương zâm có thể cùng mọi người tùy tiện trêu chọc troll nhau chẳng có miếng limit nào, giống như một cái máy chọc cười cứ đến gần hắn là người ta auto cười vậy, mang thật nhiều niềm vui vẻ đến cho mọi người.

Hắn giỡn hớt trêu chó chọc mèo, ném sạch tiết tháo dưới đất nhảy samba; hắn tự tin tràn đầy, nhìn cứ tưởng như là sự tự phụ đã sắp sửa trào khỏi cái nụ cười đáng đánh nọ của hắn; hắn cầm acc của chính mình tự đi phát video khen ngợi tung hô bản thân; hắn đánh thắng một trận đẹp mắt, liền bày đặt lon ton chạy tới khoe khoang pose dáng ở trước mặt đối thủ chọc tức người ta chơi.

Thật sự khiến người ta cảm thấy vừa đáng cười vừa đáng giận mà.

Nhưng mà, tôi cũng nhìn thấy được những giây phút… khác.

Tôi nhìn thấy, khi mà Lâm Kính Ngôn sang Hưng Hân thăm hắn, anh đứng sau lưng quan sát thì hắn liền mắc hai sai lầm liên tục. Tôi nhìn thấy, khi hắn bước xuống sàn đấu rồi, thì lấy khăn lông che mặt lại mà vùi đầu lặng lẽ khóc không thành tiếng. Tôi nhìn thấy, hôm trước trận thi đấu, hắn một thân một mình lủi thủi về nhà đi ngủ nghỉ ngơi sớm một chút…

"Khứa Phương Duệ rốt cuộc đi đâu rồi nhỉ?" Diệp Tu lại buồn miệng tự hỏi.

"Cậu ấy? Ngủ rồi ạ!" Tô Mộc Tranh nói.

"Hả?"

"Về hồi tám giờ hơn, chui vào ngủ luôn." Tô Mộc Tranh nói.

"Tám giờ tối đi ngủ?" Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Lúc tám giờ, Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật và La Tập đang xem trận đấu, Ngụy Sâm đang chém gió với Bánh Bao bên vệ đường, Tô Mộc Tranh và Đường Nhu cùng tản bộ tán gẫu trong khu nhà, ấy thế mà Phương Duệ lại đi ngủ.

"Tám giờ đi ngủ, thằng đó tính ngủ một giấc bao lâu?" Ngụy Sâm không thể tin nổi.

"Đấy là cách Phương Duệ giảm áp lực?" Mọi người bàn tán.

"Hoặc là sợ căng thẳng quá mất ngủ, nên leo lên giường sớm để dỗ giấc từ từ?" Mọi người tiếp tục bàn tán.

Tuy vậy, cũng không ai chỉ vì tò mò mà ghé xem thử Phương Duệ có thật đã ngủ hay không. Người Hưng Hân chia quân rồi lại tề tụ, đêm trước cuộc chiến cứ thế mà qua.

Hôm sau trời vừa sáng, Diệp Tu thức dậy đi xuống lầu. Phương Duệ không thẹn với giờ ngủ của mình, lúc này đã ở phòng khách tầng trệt, tinh thần sáng láng ngồi đọc báo.

(Cre: Lá Mùa Thu)

Hắn đem tất cả những thứ không muốn để người khác chứng kiến đều che đậy thật kín kẽ. Một mình gặm nhắm nỗi buồn, một thân cắn răng lê bước.

Lúc Giang Ba Đào nói trên weibo rằng phong cách của Phương Duệ không thích hợp với Hô Khiếu, tôi đã rất tức giận. Tôi là fan của Giang Ba Đào, nhưng giây phút đó, tôi đã thực sự tức giận.

Trình Tư Yên suy đoán logic đủ kiểu mới ra khả năng Phương Duệ muốn đi khỏi Hô Khiếu, nhưng vẫn phải chờ nhiều nguồn tin khác xác nhận, bởi cô là một phóng viên. Người thường cần chi nhọc công như cô? Họ cũng đoán giống Trình Tư Yên, đoán xong ngại gì không líu lo với đứa khác, không lập hội hóng hớt?

Trọng điểm chính là trong số những người đang hóng thả ga kệ cha hậu quả, có một bộ phận rất đông tuyển thủ chuyên nghiệp xếp hàng góp vui.

“Chuyện gì vậy em?” Một comment đàng hoàng đến từ Lâm Kính Ngôn - đồng đội cũ của Phương Duệ. Lúc trước là cặp đôi hợp tác, có quan hệ tốt ngoài đời nên Lâm Kính Ngôn rất quan tâm hắn.

Nhưng hầu hết các comment còn lại đều thuộc dạng bơm đểu lầy lội.

“Sao thế Phương zâm, zâm đến mức Hô Khiếu chịu hết nổi, muốn chôn mi rồi à?” Lời thăm hỏi ân cần đến từ tuyển thủ ra mắt cùng năm với Phương Duệ - Ngô Vũ Sách của Hư Không.

“Phong cách của Phương Duệ tiền bối không hợp lắm với Hô Khiếu hiện nay thật!” Giang Ba Đào bên Luân Hồi trả lời comment của Ngô Vũ Sách. Tuy vào Liên minh chỉ kém Phương Duệ một năm nhưng hắn vẫn gọi Phương Duệ bằng tiền bối.

(Cre: Lá Mùa Thu)

Những hi hi ha ha treo trên mặt cho mọi người đều thấy kia, thực chất chỉ là tầng bảo vệ của hắn mà thôi.

Sự thật chính là: chiến đội không cần hắn nữa.

Ở Hô Khiếu thực sự xảy ra chuyện gì, người ngoài ai có thể nhìn thấu? Mọi người đều đang đùa giỡn troll nhau, thì cớ gì Phương Duệ chú mày lại phải phá vỡ bầu không khí đó làm gì? Cớ gì phải nói huỵch toẹt ra mất vui? Cớ gì phải nghiêm túc mà trải nỗi ưu trong lòng làm gì?

Cho nên giây phút tôi nhìn thấy tin nhắn Lão Lâm gửi cho hắn, bỗng dưng đáy lòng tôi sinh ra chút chua xót.

Cuối cùng cũng có một người hiểu cậu rồi.

Có người sẽ biết được rằng, dù cho trong lòng cậu có khó chịu đến đâu đi chăng nữa, thì trên mặt cậu vẫn sẽ biểu hiện ra cái loại thái độ của những đứa nhỏ ương bướng, giống như là anh đây chẳng thèm quan tâm để ý điều chi trên đời hết vậy đó.

Điểm tâm đại đại, thật sự không hề đơn thuần chỉ là phóng khoáng vô tư bất cần đời như hắn vẫn hay biểu hiện ra bên ngoài.

Tôi yêu thích nhất, và cũng bội phục nhất, một Phương Duệ như vậy.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook