- Bình luận
- 319
- Số lượt thích
- 2,924
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Dụ Hoàng
[Kiều Nhất Phàm] Tôi đã bỏ lại...
Tác giả: Ú Siu Nhân
"Cậu bỏ lại chính mình, để được làm chính mình."
Dành tặng cho nhân vật tôi yêu quý và kỉ niệm một ngày ăn được cái ống hút vừa đẹp vừa ngon
1.
Cậu không giúp Nhất Phàm thu hành lí.
Cậu không muốn, cậu ấy cũng sẽ không.
Dù chính miệng Nhất Phàm yêu cầu, cậu cũng sẽ không làm, Anh Kiệt không giữ được cậu ấy ở lại Vi Thảo cũng càng không muốn góp tay vào quá trình đưa cậu ấy rời khỏi nơi đây. Cả ngày cậu chỉ ngồi trên giường nhìn cậu ấy thu dọn, không can dự vào dù chỉ một chút. Nhất Phàm đi đi lại lại, lúi húi nửa ngày mới thu dọn đống hành lí vốn chẳng nhiều nhặn gì của mình.
Đưa tiễn ai đó luôn là cảm giác chẳng dễ chịu gì, mỗi phút mỗi giây trôi qua, vừa dài đằng đẳng mà cũng vụt qua tựa một chớt mắt.
Tính ra bọn cậu quen nhau còn chưa tới một năm, nếu không trở thành bạn cùng phòng, có lẽ bọn họ chỉ lướt qua, không kịp lưu lại dấu vết gì, duy thì một mối quan hệ nhạt như nước lã. Anh Kiệt lo sợ, những ngày qua đều rất lo sợ, cậu lo cho tình bạn chưa kịp bền chặt giữ hai người, mà hơn hết là lo cho tương lai của Nhất Phàm. Cậu không hỏi, cậu ấy không nói; cậu giả vờ làm ngơ, cậu ấy cố ý phớt lờ. Nhưng mặc cho bọn họ cố gắng tự che mắt nhau, vấn đề vẫn cứ còn đó. Cả hai đều biết, đều tự hiểu, cánh của dẫn tới Vinh Quang của Nhất Phàm khép lại rồi, nó đóng sập ngay trước mắt Nhất Phàm, ngay khi cậu ấy vừa kịp đặt chân tới ngưỡng cửa.
Một tân binh chưa một lần ra sân, có chiến đội nào sẽ đồng ý vươn cành oliu về phía cậu ấy sao?
Tất nhiên sẽ không. Dù từng mang cái tag "chiến đội quán quân" phía trước cũng không thể làm giá trị của Nhất Phàm tăng thêm chút ít. Chiến đội quán quân thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi sao? Đừng nói người ngoài, trong Vi Thảo cũng đâu ít người nhìn Nhất Phàm như vậy. Gặp nhau vì Vinh Quang, mối quan hệ còn chưa kịp bền chặt thì sợi dây liên kết đã biến mất, sẽ còn lại được gì chứ? Lời hứa cùng giành quán quân về cho Vi Thảo còn không có cơ hội được bắt đầu.
Ngăn kéo trên cùng của Nhất Phàm được mở ra. Cậu nhìn từng thứ được lấy ra, từng thứ từng thứ một. Một figure Quý Lãnh bản đặc biệt từ cuối mùa 4, một figure Vương Bất Lưu Hành bản đặc biệt của mùa 7 kèm theo chữ kí mà cậu, Nhất Phàm cùng Chu Bách Diệp rủ nhau mãi mới mua được, một đống móc khóa logo Vi Thảo đủ hình đủ dạng,... tất cả được Nhất Phàm xếp gọn vào hộp giấy đặt cạnh chân. Thứ lấy ra cuối cùng là một tập hồ sơ phẳng phiu, cậu biết rất rõ đó đã gì, thậm chí cả nội dung bên trong cũng biết. Chỉ cần nhìn logo Vi Thảo in chìm bên ngoài bìa hồ sơ, mỗi một người ở Vi Thảo đều sẽ biết bên trong chứa gì.
Bản hợp đồng của Vi Thảo.
Là hợp đồng của Vi Thảo kí với Kiều Nhất Phàm ở đầu mùa 8.
Cậu nhìn Nhất Phàm, người đối diện đăm chiêu nhìn tập giấy mỏng trên tay
Cậu nhớ ngày hôm ấy, khi cầm bản hợp đồng trên tay, cả buổi tối về phòng Nhất Phàm cũng đờ đẫn nhìn nó như bấy giờ. Cậu còn nhớ rõ ánh mắt Nhất Phàm lúc ấy. Đôi mắt như đang tỏa sáng, niềm tự hào, hạnh phúc không chút che giấu trong ánh mắt, ngồi cười ngu ngơ như một thằng dở. Lúc ấy cậu rất ganh tị với Nhất Phàm, từ lâu Cao Anh Kiệt đã biết mình sẽ thừa kế Vương Bất Lưu Hành, linh hồn của Vi Thảo. Khi kí hợp đồng với Vi Thảo, khác với bạn mình, thứ cậu nhận được nhiều hơn cả có lẽ là phần trách nhiệm đi kèm.
Ngày ấy, cậu thực sự đã ghen tị với Nhất Phàm.
Cậu nhìn Nhất Phàm chậm rãi lật từng trang giấy trắng từng trang, từng trang một. Ngón tay miết nhẹ trên mặt giấy, ánh mắt in bóng từng con con chữ. Cậu đã ngỡ cậu ấy sẽ khóc, cuối cùng người sụt sùi trước lại là cậu, cảm nhận được hốc của mình đần ửng đỏ lên, Anh Kiệt vội quay mặt đi.
Cậu rất quý Nhất Phàm, tính cách được, hành xử chừng mực, làm bạn với cậu ấy không cần lo bị tính toán, lo được lo mất. Có lẽ vì là cậu hơi chủ quan nhưng cậu thấy Vinh Quanh Nhất Phàm chơi rất khá. Những lúc hai cậu rủ nhau lén vào game tìm cảm giác, Cao Anh Kiệt gần như không phải lo bị tập kích, bị đánh lén hay để đối thủ lợi dụng sơ hở. Nhưng thứ đó đều có Nhất Phàm đi cùng bổ khuyết vào, cậu chỉ việc thực hiện ý định của mình, một đường xông tới, Nhất Phàm nhất định tự có cách theo được, phối hợp hoàn mĩ với cậu. Không ít lần cậu đã nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác của các cặp đôi hợp tác trong Vinh Quang, có thể tin tưởng giao bóng lưng của mình cho đối phương. Nếu Nhất Phàm được đi tiếp cùng cậu, có khi nào Vi Thảo sẽ có một cặp đôi hợp tác mới không nhỉ? Vương Bất Lưu Hành lao về phía đối thủ, dùng Diệt Tuyệt Tinh Trần quét sạch mọi đối thủ, mở ra con đường đưa Vi Thảo lần nữa đứng trên đỉnh vinh quang, bên cạnh vị vương tử ấy có một thích khách thoắt ẩn thoát hiện đi theo hộ vệ, trở thành lá chắn đầu tiên quanh Vương Bất Lưu Hành.
Nhất Phàm đã thu dọn xong, việc cần tới cứ phải tới, lòng người muốn ngăn cũng không ngăn nỗi.
“Cậu… có kế hoạch gì chưa?”
Với vị trí hiện tại ở Vi Thảo, chỉ cần cậu kiên quyết một chút thì có thể ngang ngược yêu cầu giữ Kiều Nhất Phàm lại, nhưng Cao Anh Kiệt lại không phải người sẽ làm chuyện như vậy, cậu chỉ có thể tôn trọng quyết định của câu lạc bộ và đội trưởng, yên lặng lo lắng cho tương lai bạn thân, ngoài ra cậu chẳng làm được gì cả.
“Mình đó à?” Kiều Nhất Phảm mỉm cười: “Tìm một tiệm net xem sao đã.”
“Tiệm net?” Đáp án này với Cao Anh Kiệt thật sự rất khó hiểu, cậu thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm. Đến khi nhìn rõ Kiều Nhất Phàm gật đầu khẳng định, cậu mới nhận ra Kiều Nhất Phàm đã dọn xong đồ rồi.
“Cậu vừa nói muốn đi đâu cơ?” Cao Anh Kiệt vẫn còn thắc mắc với câu trả lời của Kiều Nhất Phàm.
“Đi đến một nơi tiếp tục luyện lập, nâng cao bản thân.” Kiều Nhất Phàm cười nói. “Đừng lo, mình sẽ quay lại.”
“À…”
“Chỉ e rằng lúc đó không còn là đồng đội nữa, tiếc thật đấy, cuối cùng vẫn không có cơ hội chiến đấu cùng cậu.” Kiều Nhất Phàm nói.
“Không sao, chúng ta vẫn là bạn mà.” Cao Anh Kiệt đáp.
“Đúng vậy.” Kiều Nhất Phàm cười.
“Mình tiễn cậu?”
“Được.”
Nhất Phàm tay trái kéo hành lí, tay phải lấy một thẻ tài khoản màu bạc, thẻ tài khoản khu 10 mà cậu chưa thấy bao giờ ra khỏi ngăn kéo, bỏ vào túi áo khoác. Cùng cậu đi rời đi. Cậu ấy chỉ cho cậu tiễn tới của lớn Vi Thảo rồi.
Nhất Phàm không quay lại nhìn cậu, cũng không quay lại nhìn Vi Thảo, một đường đi thẳng, bóng lưng nhỏ dần, rồi biến mất.
“Mong sẽ còn gặp lại cậu trong Vinh Quang, Kiều Nhất Phàm.”
Cao Anh Kiệt hít một hơi thật sâu, quay lưng trở vào nhà. Cửa lớn Vi Thảo khép lại, có hai người từng chung đường vừa rẽ sang hai lối ngược nhau.
2.
Cậu không nhờ Anh Kiệt.
Cậu không muốn, cậu ấy cũng sẽ không. Mà cho dù Anh Kiệt muốn cậu cũng sẽ không cho Anh Kiệt giúp, động vào một chút thôi cũng không được. Cậu không thích cảm giác đó, nó thật quá tàn nhẫn, ít nhất là quá tàn nhẫn với cậu. Cậu muốn tự mình rời đí, sự giúp đỡ từ người khác chỉ tô đậm thêm sự thảm hại của cậu.
Chút ít hành lí của cậu cũng vốn chả mất mấy thời gian để thu dọn, vậy mà cậu cũng cố rề rà được hơn nửa ngày, tận hưởng những giây phút cuối cùng làm bạn cùng phòng với Anh Kiệt, tận hưởng chút giây phút cuối ở lại Vi Thảo. Khi bước ra khỏi căn phòng này rồi, cậu sẽ chẳng còn đường quay lại, bước ra rồi, Vinh Quang sẽ chẳng còn một tuyển thủ chơi thích khách nào tên Kiều Nhất Phàm nữa.
Cậu mở ngăn kéo trên cùng ra, kho báu nho nhỏ của cậu, nó từng chứa tất cả của cậu.
Cậu vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi nhận được tập hồ sơ này, khi đặt ngòi bút mực đen nắn nót viết từng nét của tên mình lên nền giấy trắng. Lồng ngực lúc ấy như muốn nổ tung, tim đập loạn nhịp, đầu óc cậu như mụ mị đi vì sung sướng, chỉ muốn được nhảy cẩng lên, được hét lên, được túm lấy bất cứ ai, tự hào nói với họ rằng Kiều Nhất Phàm bây giờ đã là một thành viên của Vi Thảo rồi, là thành viên của chiến đội quán quân, của ông lớn trong giới Vinh Quang.
Nhìn từng con chữ nhỏ trên tờ hợp đồng, cảm giác thật hoài niệm mà, cậu từng có một cơ hội, nhưng cậu để nó tuột khỏi tay. Trách ai khi lỗi ở là chính bản thân cậu? Chưa đủ kiên định, chưa đủ cố gắng, lấy gì để muốn thu được quả ngọt? Là bản thân cậu quá ngây thơ, cứ ngỡ kí được hợp đồng là đã chạm tới đích mà không biết rằng quãng đường phải đi còn rất dài, rất gập ghềnh, rất chông gai.
Cậu bỏ tập giấy mỏng vào thùng giấy, dán băng keo cẩn thận lại, dùng chính cây bút cậu từng dùng để kí tên lên bản hợp đồng Vi Thảo, cây bút ba mẹ tặng cậu trước khi tới trại huấn luyện Vi Thảo viết địa chỉ nhà mình lên thùng giấy, chuẩn bị gửi về nhà, kết thúc một đoạn đường. Lúc viết, Kiều Nhất Phàm có chút buồn cười, càng nghĩ càng thấy hành động của mình giống người mới chia tay xong, thất tình nên gom hết "kỉ vật tình yêu" đem đi đốt. Lúc trước cậu thấy hành động này rất buồn cười, bây giờ cậu cũng đang làm y như vậy.
"Có chút chối bỏ quá khứ nhỉ?" - Nhưng nếu nhìn thấy nó, cậu sẽ không nhịn được mà căm ghét bản thân, dằn vặt chính mình vì sai lầm của quá khứ. Nên cậu chọn đóng gói chúng lại, cất giấu đi, tạm thời quên đi, làm lại từ đầu. Hơi hèn nhát nhưng cậu thật sự chưa đủ dũng cảm đối diện với quá khứ, chưa đủ dũng cảm nhìn thẳng vào lỗi lầm của bản thân.
Chỉ là chưa thôi.
"Cậu có kế hoạch gì không?"
Nhất Phàm hơi nhẹ nhõm, cậu biết Anh Kiệt sẽ hỏi, chỉ là… cậu không hẳn muốn trả lời.
"Mình đó à?... Tìm một quán net xem sao"
"Tiệm net? Cậu vừa nói muốn đi đâu cơ?” Cao Anh Kiệt vẫn còn thắc mắc với câu trả lời của cậu
“Đi đến một nơi tiếp tục luyện lập, nâng cao bản thân.” Kiều Nhất Phàm cười nói. “Đừng lo, mình sẽ quay lại.”
“À…”
“Chỉ e rằng lúc đó không còn là đồng đội nữa, tiếc thật đấy, cuối cùng vẫn không có cơ hội chiến đấu cùng cậu.”- Lời này cậu nói thật, cậu rất muốn được làm đồng đội của Anh Kiệt, sánh vai bên cạnh cậu ấy, giành lấy vinh quang cho Vi Thảo.
“Không sao, chúng ta vẫn là bạn mà.” Cao Anh Kiệt đáp.
“Đúng vậy.” Kiều Nhất Phàm cười.
“Mình tiễn cậu?”
“Được.”
Cậu lấy vật Một Tất Tro ra khỏi ngăn kéo, bí mật nho nhỏ của mình cậu, nhét vào túi áo gió. Tay kéo hàng lí, để lại chìa khóa lên bàn, cùng Anh Kiệt đi xuống.
Cậu nợ Anh Kiệt một lời cảm ơn và cả một lời xin lỗi. Cậu biết Anh Kiệt vì cậu mà đi xin đội trưởng, Anh Kiệt rất nhát, vậy mà gom đủ dũng khí đi xin cho cậu, nội ý nghĩ đó của cậu ấy thôi cũng làm cậu cảm động không thôi. Còn lời xin lỗi? Xin lỗi cậu vì đã giấu việc tới Hưng Hân, xin lỗi vì đã giấu việc chơi Quỹ Kiếm Sĩ, cũng xin lỗi vì đã ôm tâm trạng ganh đua, hơn thua mà làm bạn với cậu ấy
"Xin lỗi cậu, Cao Anh Kiệt. Mình không chỉ coi cậu là bạn bè, cậu còn là đối thủ của mình, mình không chắc mình có thể, nhưng chờ mình, ngày nào đó mình sẽ đúng trên sàn đấu, đối diện với cậu, sánh ngang cậu, đánh bại cậu.""
Bước tới cửa Vi Thảo, Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, sao ở thành phố này hơn một năm rồi mà cậu không phát hiện không khí nơi đây lại dễ chịu vậy nhỉ? Thật không biết tận hưởng gì cả.
Hối hận hay không à? Cậu không hối hận vì đã chọn đời tuyển thủ e-sport, càng không hối hận vì chọn Vi Thảo, cậu chỉ là... muốn được thử cảm giác mừng rỡ ôm lấy đồng đội, muốn thử cảm giác được một chấp hai, muốn thử cảm giác đứng trên sân khấu tận hưởng chiến thắng,.. còn muốn nhiều, muốn nhiều, muốn nhiều nhiều nữa cơ. Cậu có chút nuối tiếc, nhưng không quá tiếc như cậu vẫn tưởng, pha lẫn với cảm giác ấy là một chút cảm giác nhẹ nhõm, tựa như được giải thoát vậy. Không cần gồng mình, không còn cần hoang mang lựa chọn. Cậu chỉ còn một còn đường duy nhất, cứ thẳng bước mà đi là được.
Cậu còn gì để mất sao?
Chính vì không còn nên mới không sợ. Coi như thuyền tới đầu cầu tự sẽ thẳng đi.
Tiền bối nói "dốc chút can đảm đi nào”, may sao sự dũng cảm còn lại trong lòng vẫn đủ dùng, nghĩ lại thì bây giờ cũng không tệ lắm. Quỷ Kiếm Sĩ không giúp cậu ở lại Vi Thảo nhưng nó đã tìm lại cảm giác ngày đầu chơi Vinh Quang, không phải vì muốn ở lại chiến đội, không phải vì muốn tìm một chỗ đứng trong giới chuyên nghiệp. Đơn giản chỉ là vì hai chữ Vinh Quang màu vàng xuất hiện trên màn hình sau mỗi trận đấu, vì cảm giác thỏa mãn khi cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân, vì bản thân cậu thích chơi game.
Cái giá đánh đổi thật xứng đáng.
Cậu không cho phép bản thân nhìn lại, không nhìn Anh Kiệt, cũng không nhìn Vi Thảo, chỉ một đường đi thẳng. Kiều Nhất Phàm không hiểu tại sao, cậu lại có một thứ cảm giác mãnh liệt, cảm giác một phần của cậu đã mãi ở lại đó rồi, bước ra ngoài là một người khác.
Cậu bỏ lại chính mình, để được làm chính mình.
"Đi thôi, tùy hứng thêm một lần, tự cho mình thêm một cơ hội cuối."
END.
Lời lảm nhảm: Một người đã nói với mình đại khái là Kiều được các chị em gái yêu quý chủ yếu vì trong chính văn Kiều đáng thương, làm mọi người thương cảm. Nghe lời đó mình thực sự khá tức giận, mình thích Kiều vì sự đồng điệu về tính cách và đồng cảm nhiều hơn, ở tuổi 18, 19 Kiều cũng từng như mình, sai lầm, vấp váp, lạc lỏng khi mất đi mục tiêu, đối mặt với tương lai mịt mù... Trong Toàn Chức, Kiều rất bình thường, mình không phủ nhận điều này. Không quá giỏi, không quá chói lóa, không tự tin hay hổ báo, trong thi đấu có thể một đường xông về phía trước. Cậu rất bình thường, rất mờ nhạt.
Nhưng mình vẫn thích Kiều Nhất Phàm. Mang theo một chút tự ti, cố tìm ra đường ra biển lớn. Người khác dụng tâm với cậu, cậu sẽ toàn tâm mà báo đáp. Mình luôn nghĩ, người cuối cùng sẽ rời bỏ Hưng Hân khi là Kiều Nhất Phàm, tất cả đã rời đi, cậu cũng sẽ ở lại, như cách Khâu Phi đã làm với Gia Thế. Vì trong lúc cậu lạc lối nhất, mất phương hướng nhất, Diệp Tu và Hưng Hân đã chìa tay về phía cậu, cậu chịu ơn, nên sẽ tận sức để báo đáp.
Kiều Nhất Phàm có mắt nhìn toàn cục mạnh, luôn điều chỉnh tốt để phối hợp với đồng đội vì xuất phát từ tính cách cậu, để ý hành động suy nghĩ của những người xung quanh. Cậu sẽ không bao giờ tỏa sáng rực rỡ như cách Chu Trạch Khải hay Tôn Tường thường làm trong trận đoàn đội được, vì đó không phải đặc tính của cậu. Kiều Nhất Phàm sẽ chỉ như Tần Mục Vân, Ngô Tuyết Phong lượn lờ, dùng bản thân để đồng đội tỏa sáng.
Kiều Nhất Phàm trong trận có cách chiến đấu khá giống Trương Tân Kiệt. Để ý từng chút một, từng li từng tí, luôn nghiêm cẩn, chính xác trong từng lần vung đao. Nó cũng xuất phát từ tính cách. Cậu không muốn có sai sót, không muốn chừa lại một kẻ hở để người khác có thể lợi dụng được, biến cậu thành điểm yếu hay người gây bất lợi cho đồng đội.
Mình viết fic này dựa theo sự đồng cảm của mình với Kiều, có lẽ đọc sẽ nhiều người thấy nó ủy mị khi tâm trạng của một chàng trai được viết bởi một cô gái. Xin lỗi nhueng cái này thì mình chịu, không làm gì đc rồi.
Phần thứ nhất là góc nhìn của Cao, nó chính là cái nhìn mà mọi người hay dành cho hoàn cảnh của Kiều khi rời khỏi Vi Thảo. Thương cảm, cảm thấy Kiều đáng thương,.v.v.
Phần thứ 2 là góc nhìn của Kiều, của người trong cuộc, một người khi đã sai lầm, đã lạc lối. Lần nữa gánh sai lầm ấy đi về phía trước. Tự trách, một chút nuối tiếc, một chút sự giải thoát và cảm giác từ từ lột xác.
Bỏ lại chính mình, để được làm chính mình.
Mong rằng mọi người sẽ thích nó ^^
p/s: Cảm ơn chim nhỏ khi cho chị ý tưởng cho fic này (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
Last edited: