1 chương khá buồn về Đại Tôn=(
Mùa hè nơi các chiến đội, các tuyển thủ lao đầu vào các trận chiến, tận hưởng chiến trường chơi game đỉnh nhất cũng vui vẻ nhất, đều nhắm tới chiến cúp vinh quang tối cao kia thì lại có người chỉ có thể bất lực đứng nhìn phía xa, trình hắn nào phải yếu? Hắn hoàn toàn đủ sức tham gia vào cuộc chiến kia nhưng hắn lại mắc 1 chấn thương tay đều quá tồi tệ với 1 tuyển thủ chuyên nghiệp để rồi chỉ có thể rời xa chiến trường ấy, với 1 người cuồng ngạo như hắn sao có thể ko đau? sao có thể ko điên? Nhưng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc chưa bao ngừng luyện tập để có thể về lại chiến trường ấy, hắn đã bỏ lỡ biết bao mùa hè đầy nhiệt quyết ấy nhưng thật may mắn giờ hắn đã về rồi, vẫn còn mang chấn thương thương trên người, ko thể thỏa thích càn bừa như xưa nhưng trọng kiếm chém xuống vẫn sẽ mang sắc màu cuồng ngạo như xưa 1 chút ko thay đổi!!!