[TCCT_Tán Tu Tranh] Lời tự thuật của một linh hồn

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#1
Lời tự thuật của một linh hồn

Author: Bu

Genres: oneshot

Fandom: Toàn Chức Cao Thủ

Pairing: Tán Tu, Thu Tranh

Fic được lấy cảm hứng từ đồng nhân bên nhà chị Bều.

Chúc mừng sinh nhật Tán Ca.

...

Gửi tới Tô Mộc Tranh, cô gái anh yêu nhất, lại không thể ở bên cả đời.

Anh cuối cùng cũng được thấy em gái anh mặc áo cưới. Anh thấy người ấy cài trâm lên tóc em, thấy người ấy trùm khăn voan cho em. Cô dâu ngày hôm nay đẹp quá, anh nghe thấy ai đó thì thầm như vậy khi gạt lệ hoen trên mi mắt em, kèm theo lời đảm bảo rằng em là đẹp nhất.

Người ấy nói không sai đâu. Em là đẹp nhất trong mắt anh, anh luôn tự hào về em. Anh lại gần em. Anh muốn ôm em, muốn hôn em nhưng anh lại không thể, cánh tay anh xuyên qua cơ thể em, bất lực nhìn người ấy kéo em vào lòng, thay anh vỗ vai an ủi em, như mười năm qua.

Người ấy hôn lên trán em, nói em hãy mỉm cười lên, vì ngày hôm nay anh sẽ ở bên hai người.

Từ mười năm nay anh đã từng rời đi sao?

.


Anh thấy người anh thương khoác tay em gái anh, đưa em lên lễ đường. Đây vốn là công việc của cha hoặc anh trai cô dâu, bây giờ thì người ấy thay anh tiễn em lên đường với tư cách là bạn thân anh trai cô dâu kèm anh trai chú rể. Người xung quanh bàn tán xì xào, có ngưỡng mộ, có tiếc thương, có chế giễu, anh nghe thấy người ấy mấp máy, môi với em, nói rằng em không cần phải lo lắng, đừng sợ hãi.

Em mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, em làm sao có thể vì vài lời nói suông ấy mà gục ngã đây? Anh tiến lại gần em thêm chút nữa, để đôi môi chạm lên mái tóc em, anh nhẹ đặt lên đó một nụ hôn, em có nhận ra không, không cũng không sao, em chỉ cần biết anh đang ở bên em, nếu không biết anh cũng vẫn muốn em tin. Chỉ cần em tin, sẽ luôn có một linh hồn ở bên dõi theo em.

Mái tóc em mềm quá, mùi hương thơm quá, có phải đáng ra anh nên là người khoác tay em lúc này không? Sau đó anh sẽ cùng em dừng lại, trước mặt tất cả mọi người, anh sẽ hôn trán em, hôn trán nữ thần của anh, người con gái anh thương nhất bất luận chú rể và mọi người có ý kiến gì không, anh chỉ muốn thể hiện rằng dù em đã là vợ của cậu nhóc đó, anh vẫn là anh trai em, không thể đổi thay.

Chú rể đứng bên cha sứ, anh có thể thấy cậu ta đang bối rối, em quá đẹp, anh tin rằng cậu nhóc đang choáng ngợp vì thiên sứ đứng cách mình không xa. Người đó nhìn em trai mình thật lâu, như để dằn mặt, như để thay thế anh. Anh yêu người con trai ấy, chưa bao giờ là sai.

Người ấy trao em cho em trai mình, khoảnh khắc bàn tay em rời khỏi bàn tay Diệp Tu, anh biết em ngập ngừng, anh biết em sợ hãi, biết em lưu luyến, cậu nhóc đưa tay ra đón em, khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, em bỗng nhiên bật cười.

Cô gái của anh, thiên thần trong lòng anh, đã rời khỏi sự bảo hộ của hai người anh trai.

.


Nếu như có thể thay thế người ấy trong khoảnh khắc này, anh sẽ bật khóc. Bởi vì Diệp Tu sẽ không khóc đâu, anh thấy có tầng hơi nước mờ trên đôi mắt ấy, nhưng cậu ta sẽ không khóc.

“Hạnh phúc.” Diệp Tu thì thầm với hai đứa.

“Dạ.” Diệp Thu gật đầu.

Em và cậu nhóc kia lặp lại lời thề muôn thuở trước mặt cha sứ, anh thấy ánh mắt người ấy xao động.

Người ấy đã thay anh ở bên em mười năm, đưa em về bến đỗ bình yên, nhưng anh lại không thể ở bên người mình thương, để tặng cậu ấy bình yên và hạnh phúc tương tự. Đó là lỗi sai của anh, cũng là nuối tiếc của Diệp Tu.

Tính cách của cậu ấy, tính cách của Diệp Thu, thu hút chúng ta, như những cực nam châm trái dấu, mạnh mẽ mà tự nhiên, như nước sông cuồn cuộn đổ về biển lớn, tình cảm ấy đến dễ dàng đến nỗi anh còn có những khắc sợ hãi vì choáng ngợp. Cho đến khi bình tâm lại, đôi môi anh đã phủ lên môi cậu ấy, và hương vị tình đầu đã làm cả hai quên đi mọi vướng bận trên cuộc đời này.

Anh thích Diệp Tu từ lúc nào, từ khi trao Khước Tà vào tay cậu ấy? Từ khi có một người ngồi máy kế bên anh trong những căn hầm tối của những giải đấu ngầm, khi nghe thấy tiếng ồn ào trong những quán net, người ta than rằng bọn anh mạnh quá, lại còn toàn đi với nhau, bọn anh không cho ai cơ hội thắng cả. Hay từ hạ ấy khi cả hai mới gặp nhau?

Em thích Diệp Thu từ khi nào? Từ khi gặp cậu ta ở Hưng Hân? Từ khi Diệp Tu kể với em về một người em song sinh hay từ khi cậu chàng ngố tàu ấy bị em tiếp quản do ông anh trai của nhóc ấy quá lười để để ý đến em mình?

Anh và Diệp Tu gặp nhau rồi chia xa, nhưng anh sẽ không thể chịu được nếu em và Diệp Thu cũng gặp phải kết cục tương tự.

Cô gái anh yêu thương à, em hãy sống thật bình yên và hạnh phúc nhé.

Diệp Thu ôm lấy em, hôn em, những ngón tay của cậu nhóc bám vào vai em, siết lại, giống như hạnh phúc, giống như quyết tâm sẽ ở bên em vĩnh viễn. Anh thấy những tiếng chúc phúc nho nhỏ từ phía khách mời, từ bạn bè em phải không? Trần Quả, Đường Nhu, Sở Vân Tú, họ đã ở bên em bao lâu? Đã cùng em đi trên con đường khó khăn cua Vinh Quang, anh biết ơn họ, từ tận đáy lòng.

Từ giờ phút này trở đi, em gái anh sẽ là vợ của một người đàn ông. Ngày hạnh phúc này anh lại chẳng thể ở bên em.

Anh không thể đi cùng em đến cuối con đường, không phải vì anh không muốn, mà vì anh không thể. Tô Mộc Tranh, anh xin lỗi.

.


Tiệc đã tàn, em một mình đi về một chỗ trống ngoài lan can. Anh nghe thấy em gọi tên anh, giọng em êm dịu nhưng lại nghèn nghẹn, chúng như kim châm găm vào trái tim anh, là nỗi đau đớn khi anh gào thét lên rằng anh nghe thấy em nói, anh đang ở bên em, anh đang chúc phúc cho em mà em lại không thể nghe được, và em coi như anh đang ở nơi xa xôi nào đó, không thể thấy em.

Em đừng khóc nhé, nhòe lớp trang điểm mất, em đừng khóc nhé, xấu lắm.

Mộc Tranh, anh trai em, người luôn yêu thương em nhất, mười năm qua vẫn bên em, vẫn sẽ yêu em, sẽ bên em thật lâu nữa.

Yêu thương em thật nhiều.

Tô Mộc Thu, người đã không thể bảo vệ em đến hết cuộc đời này.
.
.
.
Diệp Tu tìm một chỗ trống để hút lấy điếu thuốc, khói trắng lảng vảng bay lên che mờ khuôn mặt cậu ta.

Người ấy tìm ánh mắt của tôi trong thinh không, bất lực từ bỏ.

Tôi tìm đến đôi môi người thương, đặt lên đó một nụ hôn nhợt nhạt, vị thuốc lá trong khoang miệng ấy đắng ngắt nhưng tôi không chán ghét nó. Tôi bất lực nhìn cậu ấy cười chua chát với bản thân.

Điếu thuốc còn đang cháy dở bị người ấy dập tắt. Khói thuốc vẫn lảng vảng và đầu thuốc vẫn còn màu lửa tàn. Cậu ấy liếc nhìn trời đêm đen kịt không có lấy một ngôi sao, thì thầm lời hứa với tôi rằng sẽ không bao giờ để em bị thiệt thòi khi trở thành con dâu họ Diệp.

Tôi nói tiếng cảm ơn, trong nỗi đau rằng người cần nghe sẽ không bao giờ nghe thấy nó.

Cho đến hết cuộc đời này.

Người ta nói tình yêu xóa nhòa mọi khoảng cách.

Cớ sao giữa hai đầu âm-dương, tôi dù gần, lại cách quá xa hai người tôi yêu thương nhất cõi đời này?

.

.

.

End.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook