Ongoing [AllDiệp] Pháo hoa dưới trời sao

Lăng Nhân Vạn Diệp

Gà con tiến hóa
Bình luận
31
Số lượt thích
38
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#22
Chương 13

“Chà, quả nhiên là phải đợi mấy công hội lớn hỗn chiến thì các công hội vừa và nhỏ mới có cơ hội.” Vừa nhận được tin tức từ Lâu Quan Ninh thì bên phía công hội Việt Vân lúc nãy bị diệt đoàn chưa kịp hồi phục, lại nghe tin có boss thì đã vội vàng chạy đến đây.

Nhưng Trảm Lâu Lan lại do dự, do Hại Người Không Mệt làm ám ảnh tâm lý, cứ có cảm giác hôm nay săn boss không được may mắn.

“Nhưng mà boss ở Cung điện Bóng đêm không phải là do chúng ta giết sao?” Diệp Tu nghi hoặc.

Lâu Quan Ninh ngồi trước màn hình há miệng, ơ cũng đúng nhở?

“Vậy thế này đi, lần này tui với cậu vào, để Lạc Lạc ở ngoài đón khách được không?” Diệp Tu sắp xếp.

Lâu Quan Ninh vừa nghe, lại muốn rơi nước mắt, cảm giác được nhiều đại thần bảo kê chính là đây. Hắn cũng muốn được ở trong một chiến đội nhiều đại thần như vậy để trải nghiệm một lần cho biết!

Trương Giai Lạc nghe Diệp Tu sắp xếp, cảm thấy không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng chỉ là giết người và cướp boss, ở trong hay ở ngoài đều không quan trọng, mặc dù hắn chưa từng chỉ đạo một đội ngũ nhiều người trong game nhưng mấy cái nguyên tắc cơ bản thì hắn vẫn có thể chỉ huy được.

Vì thế lần này là Trương Giai Lạc ở ngoài đón khách Diệp Tu vào trong đấm boss, sau khi sắp xếp xong xuôi, Diệp Tu cũng dẫn đầu đội ngũ xông vào trong.

Thêm vào đó còn một điểm nữa là cái tên Quân Mạc Tiếu này so với các tên khác trong game có sức ảnh hưởng khá lớn.

Sau khi vào trong trò chuyện cùng hội trưởng công hội Việt Vân vài câu, Diệp Tu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Mấy ông nghĩ gì về việc chúng ta cùng lập liên minh?”

Trương Giai Lạc đang lười biếng chỉ huy đội của mình cản người ở bên ngoài, thấy Diệp Tu đi tới thì tháo tai nghe, nghe Diệp Tu nói thế cũng suy nghĩ một chút.

“Ông muốn mượn cơ hội này để giúp mấy công hội nhỏ phát triển hả?” Trương Giai Lạc tắt micro rồi mới hỏi.

“Cũng không hẳn là toàn bộ, nếu tính chúng ta, ừ… thêm bốn công hội nhỏ khác nữa, ông nghĩ sao?” Diệp Tu trình bày ý nghĩ, “Thêm nhà chúng ta thì là năm nhà, tuy phân chia nguyên liệu sẽ ít hơn, nhưng về sau khi đối phó với mấy công hội lớn thì có đủ người để tham chiến, còn có khả năng cạnh tranh được mấy thứ nguyên vật liệu hiếm nữa.”

“Về sau?” Trương Giai Lạc nghe được từ mấu chốt.

“Đúng á, sau này chúng ta phải quay lại Liên minh chuyên nghiệp, đâu có thể chơi game online mãi được, chúng ta cũng phải phát triển công hội của mình chứ.” Diệp Tu cười.

Trương Giai Lạc nhìn vẻ hài lòng trên gương mặt Diệp Tu, cũng mỉm cười: “Được, ông làm đi, tui theo.”

Nói là làm. Boss hoang dã bị các công hội nhỏ này độc chiếm suốt cả đêm, toàn bộ quá trình không có biến cố nào xảy ra. Diệp Tu đại diện Hưng Hân, cùng bốn công hội Nghĩa Trảm, Hạ Vũ, Chiêu Hoa và Việt Vân thành lập liên minh.

Sau một chuyến đi săn, thu hoạch cũng rất tuyệt.

Diệp Tu không có ý định thức khuya nữa, đứng lên vặn lưng một cái, nói với mọi người ngày hôm nay như thế là đủ, nên đi ngủ thôi. Chỉ có Ngụy Sâm ngồi bên kia vẫn không chịu đứng lên, chắc là đang giữa chiến trận căng thẳng không thể rời đi được.

Lão vẫy vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ đi trước, không cần đợi hắn. Vì thế Đường Nhu trở về phòng mình, Diệp Tu dẫn Trương Giai Lạc và Bánh Bao trở về ký túc xá.

Hồi trước lúc chọn phòng ngủ, Trương Giai Lạc muốn cảm thụ không khí trong lành ở tầng một, bởi vì cây xanh ở bên ngoài cửa sổ tầng một phát triển rất tốt nên từ chối ở tầng hai.

Trương Giai Lạc đi tắm trước, Diệp Tu ngồi trên bàn dựa người vào cửa sổ hút thuốc. Trương Giai Lạc tắm xong đi ra, thuận tay lấy đi nửa điếu thuốc còn lại trên miệng Diệp Tu, ý muốn nhờ Diệp Tu sấy tóc giúp hắn.

“Ừm? Ông không xài mặt nạ ủ tóc hay gì hả?” Diệp Tu tuy chưa từng trải nhưng cũng biết ít nhiều do mỗi ngày đều nghe Mộc Tranh nói về quy trình chăm sóc tóc.

“Ông mà cũng biết mặt nạ ủ tóc hả?” Trương Giai Lạc tò mò hỏi.

“Tui từng thấy Mộc Tranh xài.” Diệp Tu thản nhiên đáp. Máy sấy trên tay thổi rù rù, nhất thời trong phòng chỉ còn mỗi âm thanh của máy sấy tóc. Cảm thấy tóc đã đủ khô, Diệp Tu cất máy sấy đi vào phòng tắm.

Bởi vì Trương Giai Lạc vẫn còn nhiều bước phải làm trước khi ngủ, nên Diệp Tu quyết định đi tắm, để Trương Giai Lạc ngoài đó tự dày vò mình.

Nhưng hắn chỉ mới tắm được một nửa, Trương Giai Lạc đã gõ cửa. May mà phòng tắm còn có một khu khô ráo ngăn cách bằng màn che nên Diệp Tu cũng không ngại, để Trương Giai Lạc bước nhanh vào trong.

“Sao thế?” Sau khi tắm xong, Diệp Tu đi ra hỏi.

“Mặt nạ dính vào chân tóc…. Tui sẽ bị hói mất!!”

Diệp Tu cạn lời không biết nói gì, ra hiệu cho Trương Giai Lạc đưa khăn tắm cho hắn. Lau khô người xong lại bảo Trương Giai Lạc đưa đồ ngủ cho hắn mặc vào. Sau khi thay đồ xong chuẩn bị ra ngoài, Diệp Tu nhìn gương mặt đưa đám của Trương Giai Lạc thì bật cười.

“Tui nhớ mấy năm trước ông cũng đâu có tới mức như này?” Diệp Tu múa tay.

Trương Giai Lạc liếc mắt nhìn hắn qua gương: “Năm đó tui mấy tuổi? Giờ tui mấy tuổi?”

Diệp Tu cũng đưa tay đầu hàng, quả quyết rời khỏi phòng tắm.

Sau khi ra ngoài Diệp Tu cũng không mở máy tính, cầm lấy máy tính bảng của Trương Giai Lạc xem lại trận đấu giữa Luân Hồi và Lam Vũ.

Trương Giai Lạc cuối cùng cũng chăm sóc xong đường chân tóc quý giá của hắn, đi ra còn cầm theo máy sấy tóc, kêu Diệp Tu lại sấy tóc cho hắn.

Diệp Tu cũng không từ chối, dịch mông sang một bên, để Trương Giai Lạc kéo dây sang sấy tóc.

Đợi mọi chuyện đều đã hoàn tất, trước khi hai người đi ngủ, Trương Giai Lạc vẫn còn thở dài, hắn không nghĩ chỉ trong một tối lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Chơi vui không?” Diệp Tu hỏi.

Nằm trên giường, tóc xõa trên gối, Trương Giai Lạc hơi xấu hổ thừa nhận.

“Nếu để lão Ngụy biết ông do dự, ổng sẽ giận đó.” Diệp Tu đã yên vị trên giường cười nói.

“Vì sao?” Trương Giai Lạc hỏi.

“Thì là ổng nghĩ mấy đứa nhỏ đi ra từ mấy trại huấn luyện đều rất nhàm chán, người chơi Vinh Quang mới là căn nguyên gốc rễ của trò chơi này, là những người ủng hộ thật lòng nhất.” Diệp Tu nhắm mắt lại nói.

Đợi khi hơi thở của Diệp Tu dần ổn định, Trương Giai Lạc nhìn gương mặt khi ngủ của Diệp Tu qua kẽ hở của bàn, thở nhẹ một tiếng: “Tui cũng không nghĩ tới việc chơi cùng ông, mà còn chơi vui đến vậy.”

—----------------------

Do trận đấu tiếp theo là trận đấu quan trọng, nên khi Lâu Quan Ninh đến hỏi thăm, Diệp Tu đáp nhẹ tênh: “Boss còn nhiều lắm, chúng ta xem thi đấu đi.”

Lâu Quan Ninh: …….

Hình như lần trước ngài đâu có nói như vậy đâu.

Diệp Tu nói thế là vì bọn họ đã tụ tập lại cùng nhau ngồi xem trận đấu rồi. Nhưng vẫn phải phòng hờ giống như lần trước, đem máy chiếu đến phòng huấn luyện còn máy tính thì mở sẵn, lỡ có chuyện gì bọn họ cũng có thể lập tức quay lại game.

Ngụy Sâm có chút khó chịu khi nghe phần bình luận trước trận đấu của khách mời, Trương Giai Lạc thì cau mày trước sự phân tích kém cỏi đó. Môi hắn mấp máy, muốn chửi nhưng không được.

Trần Quả cũng từ dưới lầu lên, tuy rằng bên dưới người ta tụ tập rất đông nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước, cô không cần ở dưới lầu theo dõi cũng được. Hơn nữa cô đã quen nghe phân tích cao cấp từ mấy đại thần kia, giờ nghe bình luận trực tiếp, dù bình luận viên nói không có sai thì Trần Quả cũng vô thức nghi ngờ.

“Mày thấy sao?” Ngụy Sâm phiền muộn mở chai soda, hỏi Diệp Tu.

“Luân Hồi chắc sẽ cho Chu Trạch Khải lên trước.” Diệp Tu mở miệng, “Bỏ qua lợi thế 7,5 điểm thì không phải Luân Hồi rồi… hay đúng hơn thì không phải phong cách của Chu Trạch Khải.”

Ngụy Sâm chép miệng, muốn hút thuốc.

“Vậy bên Lam Vũ có thể để Hoàng Thiếu Thiên ra trước không?” Trần Quả đặt câu hỏi.

“Thế cục không giống nhau.” Trương Giai Lạc giải thích, “Lam Vũ còn phải lo giành điểm ở mục đấu lôi đài, không thể đem toàn bộ người mạnh đưa vào thi đấu solo được.”

Thật sẽ như vậy sao? Trần Quả chớp mắt nhìn.

“Bắt đầu rồi.” Diệp Tu mở miệng báo.

—-- Quả nhiên, người mở đầu ở bên Luân Hồi, là Chu Trạch Khải.

Ánh mắt Trần Quả lập tức nhìn về phía Diệp Tu. Lúc này Ngụy Sâm đã rất khó chịu, quy định cấm hút thuốc trong phòng huấn luyện tạm thời được hủy bỏ, Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc trong miệng, Diệp Tu đương nhiên cũng thế. Vì thế Trần Quả không thể nhìn rõ được vẻ mặt Diệp Tu lúc này, khói thuốc dày đặc đã che khuất đi gương mặt Diệp Tu.

Tất nhiên Lam Vũ cũng muốn giành điểm ở trận solo này, nên ngay từ trận đầu đã đưa Vu Phong ra trận, cũng là một tuyển thủ hạng sao trong đội hình của họ.

Diệp Tu thở dài, đây chính là tuyển thủ có thực lực mạnh nhất trong phần thi đấu solo rồi.

Kết quả? Kết quả không ngoài dự đoán, Vu Phong tuy là một tuyển thủ thuộc hàng top, nhưng đối thủ lại là tuyển thủ thuộc cấp thần, cậu ta vẫn chưa đủ khả năng.

8,5.

Thi đấu solo trận thứ hai với trạng thái xuất sắc, hơn nữa toàn bộ người của Hưng Hân đều biết nhân vật của người này là người được tăng điểm kỹ năng nhiều nhất, tuyển thủ siêu sao Lữ Bạc Viễn.

Màn hình quay sang chỗ Lam Vũ, người hâm mộ Lam Vũ đều ngơ người rồi, không còn tâm trạng để hò hét cổ vũ cho đội chủ nhà nữa. Luân Hồi đã đưa toàn bộ đội hình siêu sao của họ ra rồi, còn chủ nhà bọn họ thì sao?

Trừ Vu Phong, hai người còn lại đều là tuyển thủ bình thường, thậm chí còn không phải chủ lực của Lam Vũ.

9,5.

Thi đấu solo trận thứ ba, là trận đấu quyết định. Lúc này người hâm mộ Lam Vũ mới phản ứng lại, điên cuồng phất cờ hò reo, động viên đội nhà.

Cố lên, cố lên.

Đội phó Luân Hồi, tuyển thủ siêu sao Giang Ba Đào, từ chỗ ngồi đứng lên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười hòa nhã khiến người ta có cảm tình, nhưng nụ cười này trong mắt những người hâm mộ Lam Vũ thì giống như đang chế giễu bọn họ.

Mà bên Lam Vũ thì sao, Đạo Tặc Lâm Phong.

Nhiều người hâm mộ Lam Vũ không thể chịu đựng được nữa. Trần Quả lo lắng nhìn Ngụy Sâm lúc này quá im lặng, cả thân hình Ngụy Sâm đều bị khói bao phủ, ngay cả Diệp Tu cũng dịch ghế về phía Trương Giai Lạc.

10,5. Luân Hồi đoạt quán quân.

Trận chung kết kết thúc nhanh nhất và sớm nhất trong lịch sử Vinh Quang.

“Mấy đài truyền hình, nhà tài trợ, mấy trang phát sóng trực tuyến sẽ phát ốm.” Trương Giai Lạc mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng bất thường trong phòng huấn luyện.

Nhìn những dải ruy băng và kim tuyến màu vàng ở trên sân khấu, cúp quán quân cũng được đưa lên. Lam Vũ dưới sự dẫn dắt của Dụ Văn Châu đứng ở phần sân vốn thuộc về họ nhưng không phải sân khấu dành cho họ, lịch sự chúc mừng đối phương đã giành được quán quân.

Trương Giai Lạc cũng không nói thêm lời nào nữa, hắn hiểu cảm giác này quá rõ. Nơi mà Dụ Văn Châu đang đứng, hắn đã đứng đó ba lần. Máy quay quét qua toàn đội Lam Vũ, cũng khơi gợi lại ký ức của Trương Giai Lạc, khiến hắn phải hít một hơi thật sâu.

“Chậc chậc, Văn Châu đã vất vả rồi.” Diệp Tu đột nhiên mở miệng, “Nếu để cho một người vô sỉ như ông dẫn đội, sợ là ông sẽ xúi cả đội cùng giơ ngón giữa mất, và sẽ là đội đầu tiên ăn thẻ vàng trước khi mùa giải mới bắt đầu cho xem.”

Ngụy Sâm yếu ớt “xùy” một tiếng, không nói gì nữa. Diệp Tu liếc mắt nhìn Ngụy Sâm một cái. Giống với tình cảm của Diệp Tu giành cho Gia Thế, dù đã rời khỏi chiến đội nhiều năm rồi, Lam Khê Các vẫn là một tay Ngụy Sâm xây dựng lên… Mà chiến thắng của Luân Hồi cũng có một tay của Ngụy Sâm trong đó.

Trên màn hình, màn chúc mừng vẫn còn tiếp tục, chủ tịch Liên Minh đang cầm giấy chứng nhận đi bắt tay chúc mừng từ người của Luân Hồi.

“Luân Hồi tốt nhất đừng nên vội vàng lao vào quảng bá Chu Trạch Khải là Người mạnh nhất Vinh Quang.” Trương Giai Lạc bĩu môi càu nhàu.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,159
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#23
Trận trung kết quá chóng vánh, so với nguyên tác cũng là chênh lệch điểm kỹ năng nhưng không đến mức như này haizzz
“Luân Hồi tốt nhất đừng nên vội vàng lao vào quảng bá Chu Trạch Khải là Người mạnh nhất Vinh Quang.” Trương Giai Lạc bĩu môi càu nhàu.
Mùi dấm thoang thoảng đâu đây nhỉ? ||ヽ(* ̄▽ ̄*)ノミ|Ю
 

Lăng Nhân Vạn Diệp

Gà con tiến hóa
Bình luận
31
Số lượt thích
38
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#24
Trận trung kết quá chóng vánh, so với nguyên tác cũng là chênh lệch điểm kỹ năng nhưng không đến mức như này haizzz

Mùi dấm thoang thoảng đâu đây nhỉ? ||ヽ(* ̄▽ ̄*)ノミ|Ю
=)) chắc do nguyên tác đầy đủ nên tác giả mới lượt bớt á, chủ yếu đây là đồng nhân dựa trên nguyên tác mà, nhắc sơ qua laf được rồi
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,159
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#25
=)) chắc do nguyên tác đầy đủ nên tác giả mới lượt bớt á, chủ yếu đây là đồng nhân dựa trên nguyên tác mà, nhắc sơ qua laf được rồi
Để xem đánh vòng ngoài Lạc Lạc sẽ bung lụa như thế nào nữa :)))
 
Bình luận
31
Số lượt thích
38
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#26
Chương 14

Gì mà nhìn giống vận chuyển hàng hoá quá vậy.

Trảm Lâu Lan đứng bên cạnh Trần Quả xem bọn họ dỡ hàng, nhìn hai đại thần mang hai người mới lao thẳng đến chiến trường, lại quay về, vội vàng chuyển hàng, rồi lại lao đi.

Dù là một người có tiền, nhưng Lâu Quan Ninh vẫn có tí ghen tị, chỉ một tí thôi, thật đó.

“Ủa, Tiểu Lâu đứng đây làm gì thế?” Diệp Tu chuyển hàng xong thì quay sang hỏi Lâu Quan Ninh đang đứng bên cạnh.

“À, có tin tức của Hại Người Không Mệt.” Lâu Quan Ninh nói.

Diệp Tu vừa nghe lập tức trở nên hưng phấn, “Đúng là anh em tốt. Đưa đồ cho chị chủ hết rồi mình đi mấy đứa ơi.”

Giọng điệu của Diệp Tu y như thủ lĩnh phường trộm cướp. Ba người bên kia đang bận chuyển hàng, nghe có thể đánh nhau, vội vàng lấy lại tinh thần, cả bốn người dựa vào tin tức Lâu Quan Ninh cung cấp mà chạy đi. Nhưng không ngờ là thằng nhóc đó còn dám đánh lén.

“ y da.” Đối mặt với Hại Người Không Mệt đánh lén không thành còn bị đùa giỡn lại khiến tinh thần Trương Giai Lạc hưng phấn, hắn thật sự chưa gặp ai can đảm như vậy suốt 800 năm qua, “Lần trước bị đánh thảm như vậy mà vẫn còn dám đơn độc quay lại báo thù hả? Chú lấy dũng khí ở đâu ra hay vậy? Bánh Bao, hát cho cậu ta một bài cổ vũ tinh thần can đảm đi!”

Bánh Bao đang vung vẩy mấy cục gạch trong tay nghe thế cũng hớn hở liền, hắng giọng vài cái: “Tuy cậu không phải thành viên trong đội của tụi này, nhưng hát cho cậu nghe cũng không thành vấn đề!”

Vì vậy, trước giọng hát “tình yêu chân thành cần có dũng khí đối đầu với những tin đồn thất thiệt” của Bánh Bao, Hại Người Không Mệt như một quả bóng cao su bị bốn người kia đá qua đá về, đúng là sống không bằng chết.

Ngay khi vừa nhìn thấy sơ hở của Bánh Bao, cậu ta đang muốn lợi dụng để chui ra, thì lại vừa khéo bị Lam Kiều Xuân Tuyết dẫn đội ngũ đi ngang qua cản lại.

“Cảm ơn Tiểu Lam nhá.” Diệp Tu dùng Thiên Cơ Tán quét một cái, hất Hại Người Không Mệt trở lại.

Lam Hà nhất thời cảm thấy cậu chàng kia thật đáng thương.

“Nó làm gì ông hả? Sao tàn nhẫn quá vậy?” Lam Hà tò mò hỏi vài câu.

“Cậu ta? Muốn cướp trang bị của tui đó mà.” Diệp Tu cười ha hả.

Mấy hôm nay Lam Hà đã nhìn thấy được sự ngang ngược của Diệp Tu khi đi nhặt mót trên chiến trường, liền cho rằng do tranh giành địa bàn của dân trong nghề. Nhất thời không đành lòng nhìn tiếp nữa.

Ai mà có ngờ tâm trạng không đành lòng nhìn lại từ trên đầu Quân Mạc Tiếu chuyển qua chính họ.

“... Tui nói chứ, mấy người đi theo tụi tui làm gì?” Lam Kiều Xuân Tuyết đang dẫn đội tinh anh của Lam Khê Các lần thứ n nhìn thấy Quân Mạc Tiếu, tức thời trở nên căng thẳng.

“Trang bị của mấy cậu tốt.” Diệp Tu trả lời nghe vô cùng hợp tình hợp lý.

Một câu liền khiến hội trưởng công hội Lam Khê Các giận sôi máu. Mấy hôm nay hỗn chiến Lam Khê Các đã không có lợi lộc gì rồi, chỉ là để người hâm mộ phát tiết buồn bực một chút mà thôi nên mới cùng với bên Luân Hồi dây dưa lâu như thế, bọn họ lại không ngờ được Quân Mạc Tiếu lại ngang nhiên dòm ngó trang bị của họ!

Quân tử thà chết không thể bị sỉ nhục. Xuân Dịch Lão ra lệnh một tiếng, không quan trọng thắng hay thua, cứ giết bốn người này trước. Diệp Tu khó hiểu nhìn một đoàn cao thủ tinh anh tự dưng đồng loạt tấn công bọn họ.

“Mấy người làm gì thế?” Diệp Tu nhắn tin cho Lam Hà.

“Mấy ông đi theo làm tụi tui áp lực lắm.”

“Nói thừa, trang bị của mấy cậu tốt thế, không theo mấy cậu thì theo ai?”

“Vậy tụi tui là cưỡng chế đuổi đánh nhặt mót có vấn đề gì đâu!”

Diệp Tu ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu, theo bản năng liền ra hiệu cho ba người còn lại rút lui.

“Cần chạy sao?” Trương Giai Lạc không sợ trời đất, hỏi.

“Không được đánh một trận hả?” Đường Nhu tiếc nuối.

“Đánh trả thì kích thích lắm đó!” Bánh Bao háo hức muốn thử.

Diệp Tu cảm thấy suy nghĩ của mình đã bị việc đi nhặt mót mấy hôm nay đè xuống nên đã quên mất, khó có cơ hội được đối chiến với với nhiều người để thử nghiệm phản ứng chiến đấu như này, dùng để rèn luyện tốt đến vậy. Huống hồ còn đều là cao thủ trong game, đối thủ luyện tập tốt như thế, không thể lãng phí được.

“Được rồi, Tiểu Đường, Bánh Bao, cất mấy trang bị tốt trên người đi đã.” Diệp Tu nói với hai người trẻ tuổi kia.

Vừa nghe, liền biết là được đánh nhau, Đường Nhu lập tức hưng phấn, nhanh nhẹn giao dịch với Diệp Tu. Sau khi đổi đồ xong, cô cầm trường mâu lao thẳng về phía đoàn tinh anh của Lam Khê Các. Bánh Bao theo sau cũng hét lên “giết” rồi lao theo Đường Nhu.

“Ông không theo chơi hả?” Diệp Tu hỏi Trương Giai Lạc cũng đang chạy trốn theo mình.

“Hai đứa nó vui là được.” Trương Giai Lạc không bận tâm lắm. Dù sao hắn đánh nhau với đám cao thủ trong game này cũng không có lợi gì, còn không bằng cùng Diệp Tu đi khuân đồ.

Có điều mới lùi khỏi cuộc chiến không bao lâu, Diệp Tu và Trương Giai Lạc đột nhiên bị một thích khách tên Mạc Bạch đánh lén suýt thì thành công.

Dám có gan đánh lén bọn họ, không cần nói cũng biết là Hại Người Không Mệt rồi.

“Thằng nhãi này, nghĩ là chúng ta đem nhiều đồ nặng nên dễ đánh lén lắm hả?” Trương Giai Lạc dùng súng cận chiến né tránh lưu loát.

Vì nhận ra mục tiêu của thằng nhóc này là mình, đem đến cho hắn cảm giác bản thân dễ bắt nạt lắm vậy. Nếu mà không đáp trả một chút thì thật không đáng mặt Chuyên Gia Đạn Dược số một Liên Minh mà.

Tức thì không tám một lời, Mạc Bạch rất nhanh đã bị tiễn đi, sau đó liền thấy Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn vừa hồi sinh chạy lại chỗ xác cậu ta.

“Thế nào?” Diệp Tu hỏi.

“Rất kích thích, chỉ là… địch có hơi đông.” Đường Nhu vẫn đang suy nghĩ.

Vừa rồi cô trông cứ như một chiến thần, khiến hơn hai trăm người của đoàn tinh anh Lam Khê Các không dám lại gần, buff Ý Chí Đấu Giải tầng bảy bao quanh người, trông rất mạnh mẽ. Tuy rằng cuối cùng vẫn ngã xuống dưới họng súng của mấy cao thủ tầm xa.

Về phần Bánh Bao, cậu ta chìm đắm trong mấy cảnh phim kinh điển của điện ảnh Hongkong, chính là đàn em bảo vệ lão Đại của cậu ta thuận lợi rút lui!

“Mấy ông sẽ hối hận, thù này tui ghim.” Sau khi đứa nhỏ nhà mình đã quay lại, Diệp Tu nhắn cho Lam Hà một câu hù dọa.

Nhưng lại không nghĩ đến một câu này suýt chút nữa gây ra chiến tranh giữa các đoàn tinh anh của Luân Hồi và Lam Khê Các.

“Sao mày cứ thích chọc cức không vậy?” Ngụy Sâm cảm thán sau khi mọi chuyện đã được giải quyết.

“Vậy sao ông cứ thích làm cức?” Diệp Tu chân thành hỏi.

Tuy rằng đại chiến giữa Luân Hồi và Lam Khê Các không thành, nhưng vì đã tập trung nhân lực, tất nhiên sẽ có người bị liên lụy… Ví dụ Hại Người Không Mệt và Mạc Bạch bị Luân Hồi trút giận.

—------------------------

Những ngày hỗn loạn như vậy vẫn tiếp tục kéo dài cho đến khi Liên Minh công bố các giải thưởng của mùa 8.

Khi danh sách các giải thưởng được đưa ra, thì mùa chuyển nhượng đầu hè cũng bắt đầu. Đối với Hưng Hân mà nói, thương vụ nặng ký nhất vẫn là xác nhận từ ông chủ Gia Thế rằng Tiêu Thì Khâm sẽ chuyển đến Gia Thế.

Trong lúc mọi người ở Hưng Hân vừa ăn sáng vừa bàn tán xem Bách Hoa có thể hỗ trợ Đường Hạo đổi nghề hay không, thì nghe tin Tiêu Thì Khâm chắc chắn sẽ đến, liền cảm thấy đúng là một ngày xui xẻo.

Tuy nhiên, loại vận rủi này cũng không thể ngăn cản họ tiếp tục đi giành boss hoang dã. Nhất là khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, An Văn Dật cũng đến đây, Diệp Tu cũng thuận theo đổi sang cầm một clone Mục Sư tên Ngộ Đạo Quân.

Chúng ta hãy nói đến ngày đầu tiên của An Văn Dật ở đây trước đi.

Trần Quả vừa mới dẫn người lên lầu, không thấy ba vị đại thần kia ở đó, nên định dẫn Tay Nhỏ Lạnh Giá đi đến Thượng Lâm Uyển, không ngờ lại thấy ba người kia mang dép lê từ cầu thang phụ phía sau đi lên.

Trương Giai Lạc vốn là người có gu thẩm mỹ nhất ở Hưng Hân, không biết có phải do bị Diệp Tu và Ngụy Sâm đồng hoá hay không mà cũng bắt đầu tùy tiện hẳn ra.

Trần Quả thật không muốn nhớ đến cảnh An Văn Dật nhìn thấy ba vị đại thần ngày hôm đó mặc áo thun rộng thùng thình cùng quần đùi, chân mang dép lê, vẻ mặt buồn ngủ đứng trước mặt họ, đặc biệt là ánh mắt An Văn Dật khi nhìn thấy Trương Giai Lạc gần bám hẳn lên người Diệp Tu… cực kì chấn động.

Thêm nữa, Trương Giai Lạc còn đang thả tóc, nhìn từ xa giống như một cô gái vừa cao vừa gầy.

Cũng may là Diệp Tu nhìn có vẻ lười nhác, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, nhìn thấy một sinh viên đại học đeo kính dáng vẻ lịch sự, theo bản năng hỏi: “Tay Nhỏ Lạnh Giá?”

“.... Là tôi, anh là… đại thần Diệp Tu?” An Văn Dật đẩy kính mắt hỏi lại.

Diệp Tu gật gật đầu, Trương Giai Lạc từ trên người Diệp Tu đứng dậy, vẻ mặt đờ đẫn vì ngủ không đủ giấc, lấy tay vuốt tóc từ trước mắt ra sau đầu, cột đại một kiểu đơn giản, sau đó nhìn An Văn Dật hỏi: “Trương Tân Kiệt mini này ở đâu ra đây?”

An Văn Dật thân là fan của Trương Tân Kiệt không biết nên vui hay buồn trong lúc này.

“Tỉnh chưa, Mục Sư của chúng ta, Tay Nhỏ Lạnh Lẽo, An Văn Dật.” Diệp Tu vỗ vỗ lưng Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc chớp mắt, lúc này mới tỉnh táo hơn, giải thích: “Ngại quá, lúc này chưa tỉnh hẳn, tôi là Trương Giai Lạc… Bà chủ, có đồ ăn sáng không?”

Trần Quả cũng muốn khóc, vốn muốn nói bọn họ ít nhất vẫn còn một đại thần Trương Giai Lạc làm gương mặt đại diện, ai biết mới chưa có bao lâu đã bị đồng hóa nhanh như vậy!

“Chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?” An Văn Dật nhìn đồng đội đã tập hợp đầy đủ, khiếp sợ hỏi Diệp Tu.

“Đúng rồi, có vấn đề gì?” Diệp Tu hỏi lại.

“....... Năm người cướp boss hoang dã?!” An Văn Dật không bình tĩnh nổi nữa.

“Đừng hoảng hốt, hồi cậu chưa tới thì tụi anh chỉ có bốn người thôi, đi thôi đi thôi.” Diệp Tu không bận tâm An Văn Dật đang nghĩ gì, liền chạy tới chỗ bốn công hội khác hội họp.

Qua lần chạy này, Diệp Tu đã nhận ra An Văn Dật đã luyện tập theo những gì hắn giao cho.

“Ồ, không tệ nha.” Nhìn thấy An Văn Dật có thể đuổi kịp theo tốc độ của bọn họ, Trương Giai Lạc cũng mở miệng khen ngợi.

“Tôi đang luyện tập theo những gì Diệp thần đưa cho tôi, tôi nghĩ những hướng dẫn đó sẽ có ích cho sau này.” An Văn Dật thờ ơ trả lời.

“Tốt lắm, thân là Mục Sư thì việc linh động là rất cần thiết,” Diệp Tu đang điều khiển Mục Sư, vì muốn hướng dẫn cho Tay Nhỏ Lạnh Lẽo, nên cũng sẽ nói với cậu ta một vài điều về lối chơi của Mục Sư, “Càng linh hoạt, càng nắm vững những điều cơ bản thì sẽ hỗ trợ dễ dàng hơn, đội ngũ hoạt động cũng trơn tru hơn. Một Mục Sư giỏi không phải là để đồng đội đi tìm hay bảo vệ, mà là khi đồng đội cần thì Mục Sư sẽ có mặt ngay.”

“Đại thần, có đánh nhau phía trước!” Hội trưởng của một trong bốn công hội vội báo tin về cho Diệp Tu.

“Ai với ai?” Diệp Tu hỏi.

“Bá Khí Hùng Đồ với Hô Khiếu Sơn Trang!”

Hô Khiếu Sơn Trang? Diệp Tu nghe cái tên này nhất thời có chút kinh ngạc. Tại sao Hô Khiếu Sơn Trang dám đánh nhau với Bá Khí Hùng Đồ.

“Hình như ở Hô Khiếu Sơn Trang có tuyển thủ chuyên nghiệp.” Trương Giai Lạc giải đáp nghi vấn cho Diệp Tu.

Trương Giai Lạc đã đến gần trung tâm trận chiến, đang nhìn Hô Khiếu Sơn Trang và Bá Khí Hùng Đồ đánh nhau, nhìn thấy được một Pháp sư Nguyên tố bên Hô Khiếu Sơn Trang có chút bắt mắt. Hơn nữa, toàn bộ trang bị trên người đều là đồ cam… Trương Giai Lạc đã được khai sáng bằng cách đi nhặt mót thì lúc này đây khi thấy con người ta, việc đầu tiên là tia trang bị xem có gì ngon không, thứ hai xem xét thử xem có thể đánh rớt món đó ra hay không…

“Ai?” Diệp Tu hỏi.

“Không biết…” Trương Giai Lạc cũng thành thật, “Pháp sư Nguyên tố à, chắc là từ trại huấn luyện.”

“Cũng có thể là Tân binh tốt nhất Triệu Vũ Triết.” An Văn Dật bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được chen vào giải thích.

“Ồ, cũng không có gì lớn, Lạc Lạc đợi chút tụi tui tới giờ.”

Thật không hổ là đại thần…. Không để Tân binh xuất sắc nhất trong mắt luôn à? An Văn Dật thầm nghĩ.
 
Bình luận
31
Số lượt thích
38
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#27
Chương 15

“Diệp Thu mau ra đánh với tôi!”

“Diệp Thu mau ra đánh với tôi!”

“Diệp Thu mau ra đánh với tôi!”

Triệu Vũ Triết đang đứng ở trên cao kêu gào tìm Diệp Tu, nhưng Diệp Tu ở giữa đoàn đội đánh boss chẳng thèm để ý, vẫn ra lệnh đội ngũ liên tục tấn công, thậm chí còn rảnh tay để hướng dẫn An Văn Dật sử dụng kỹ năng của Mục Sư sao cho hiệu quả.

Tiền Phương Cách Hải không nhịn được nhắc nhở một câu: “Đại thần, có người đòi đánh nhau với anh.”

Diệp Tu ừ một tiếng, tiếp tục điều khiển Ngộ Đạo Quân chỉ huy đoàn đội, tranh thủ lúc rảnh để hướng dẫn An Văn Dật, thậm chí còn rảnh rỗi tám vài câu với An Văn Dật: đừng cứ xem video của Trương Tân Kiệt miết, có thời gian thì đi xem thử mấy video ghi hình của Phương Sĩ Khiêm ấy, kỹ năng chơi vú em của anh ta nằm ở top đầu của Liên Minh đó.

“Đại thần, có người kiếm anh.” Thiên Diệp Ly Nhược thấy người trên kia vẫn tiếp tục gào mà Diệp Tu vẫn không để ý, nên không nhịn được lại nhắc thêm lần nữa.

Lần này Diệp Tu không cần trả lời, Quy Khứ Lai Hề đang cùng Trương Giai Lạc đánh boss đằng trước hét lên: “Thằng ngu nào trên kia đấy? Còn dám gọi Diệp Thần ra trận, không lượng sức mình à!! Khả năng đến đâu mà dám kêu với gào! Tự nhìn lại mình đi!”

Mấy người còn lại của Nghĩa Trảm bày tỏ không quen biết cái đứa fan não tàn đằng kia.

“Chúng ta tới để đánh boss, mọi người để ý thằng điên trên kia làm gì, tập trung vào việc chính đi!” Diệp Tu thấy ai cũng tập trung vào cái người được gọi là Tân binh tốt nhất kia, đành phải mở miệng nhắc.

Không nói thì không sao, nói ra giống như xem thường.

Triệu Vũ Khiết đang kêu gào đòi đánh vừa nghe đến mấy từ “thằng điên” kia, không nhịn nổi liền quay đầu theo hướng người vừa lên tiếng, lao thẳng đến.

Dù Hô Khiếu Sơn Trang không thể ngăn được tuyển thủ chuyên nghiệp nhà mình, nhưng đều là người trong câu lạc bộ, nên phối hợp vẫn rất mượt mà.

Trương Giai Lạc nhìn thấy bạn nhỏ Tân binh từ giữa khu boss lao ra, chỉ dùng vài chiêu đã làm thay đổi chiến trường, còn kéo theo mấy người chơi bên Hô Khiếu Sơn Trang tới cùng. Nhưng Trương Giai Lạc đã có chuẩn bị, tùy cơ ứng biến, nhận lấy vị trí chỉ huy đoàn đội đánh vào từ phía ngoài.

“Ngăn Kỵ Sĩ kia kéo boss!” Mã Đạp Tây Phong, hội trưởng công hội Hô Khiến Sơn Trang chạy đến trước, hét lớn.

Triệu Vũ Triết đã ở phía dưới, cùng sự hỗ trợ của Mã Đạp Tây Phong, tung ra kỹ năng phép thuật đánh xuống. Có tuyển thủ nhà mình hỗ trợ, Mã Đạp Tây Phong hào hứng chuẩn bị kéo boss, thì lại phát hiện kỹ năng của Triệu Vũ Triết bị một tiếng súng ngăn cản… Ai?!

“Ồ…. Đây là Tân Binh tốt nhất mùa này hả? Không tệ.”

Diệp Tu nói với Thiên Diệp Ly Nhược và Tay Nhỏ Lạnh Giá bên cạnh.

Đoàn Mục Sư và Pháp sư của Nghĩa Trảm bên này cũng không rảnh rỗi, lợi dụng sai lầm của đối phương liền tranh thủ tung kỹ năng hồi máu, giúp một đám đang hấp hối kia phục hồi thanh hp nhanh chóng.

“Chậc châc, còn non lắm.” Diệp Tu bình luận.

“Đại thần! Đang hướng về phía anh kìa!” Thiên Diệp Ly Nhược la lên.

“Bảo vệ tui.” Diệp Tu nói.

Một đám người biết ai đang điều khiển Ngộ Đạo Quân tự nhiên hoang mang không biết nói gì… Đại thần Diệp Thu? Bảo vệ? Ai bảo vệ ai??

Thôi được rồi, hiện tại người ta đang là Mục Sư.

Tiền Phương Cách Hải vung pháp trượng, một bức tường lửa được tạo thành, nhưng đối phương đã kịp dịch chuyển né tránh dễ dàng.

“Đại thần!” Tiền Phương Cách Hải la lên, tuy rằng đối phương cũng là Pháp Sư, không phải nghề cận chiến, cơ mà giờ Diệp Tu đang là Mục Sư nha!

“Hướng… Ủa, ông về đây làm chi vậy?” Diệp Tu đang định lùa thằng nhãi kia đến khu vực đặt bẫy, hai phát súng vang lên sau lưng trực tiếp đóng băng hành động của đối phương, cách ra kỹ năng chính xác ở tốc độ cao như thế này, còn ai ngoài Trương Giai Lạc đang chạy đến chỗ này nữa.

“Không phải ông nói “bảo vệ ông” hả?” Chuyên Gia Đạn Dược hóa thành tinh linh bảo hộ, đứng chắn trước mặt Diệp Tu, đáp lời.

“Chậc, chỉ là một đứa Tân Binh thôi mà, đáng để ông ra tay hả, ông mau về lại vị trí đánh boss đi!” Diệp Tu đuổi người, vậy mà lại quên mất cái tên Trương Giai Lạc này vẫn đang ở đây chứ?

“Bọn họ đều theo kế hoạch đã bàn rồi, mấy người ở Hô Khiếu Sơn Trang đánh không lại đâu.” Trương Giai Lạc nói rồi bắn thêm hai phát Đạn Đông Cứng, đẩy lùi Pháp Sư Nguyên Tố bị đóng băng cứng ngắc kia về sau vài bước.

Tiền Phương Cách Hải nhìn hai vị đại thần trước mắt, cảm giác khủng hoảng như núi lửa phun trào lúc nãy đã tan biến… Giống như cảnh phim gì mà một người đàn ông đang tiêu sái rời khỏi hiện trường vụ nổ lớn ở sau lưng mình ấy. Mà hình như hơi sai sai hả?

“Anh là ai!” Triệu Vũ Triết ở phía trước hét lên, “Có phải Diệp Thu không!”

“Không có phép tắt tí nào, lão Lâm không dạy cậu phải biết tôn trọng tiền bối hả?” Trương Giai Lạc ném thêm hai quả lựu đạn, nhìn thấy đối phương đã lùi về khu vực được bố trí bẫy của bên mình, bình tĩnh khiêu khích vài câu, “Anh là ai hả? Anh là ông nội khác cha khác mẹ của chú đây.”

Một đòn cuối cùng, dưới ánh mắt mọi người, Tân Sinh tốt nhất mùa giải này bị mắc kẹt vào giữa khu vực bẫy do Đạo Tặc bố trí sẵn từ trước.

“Được rồi được rồi, chơi vui rồi thì nhanh đi đi, còn phải diệt boss nữa đó.” Diệp Tu nhìn thằng nhãi kia đã rơi vào khu vực dự kiến, sốt ruột đuổi người.

“Vô lương tâm, làm tim tui đau quá nè.” Trương Giai Lạc bĩu môi, nhìn thấy nguy cơ ở đây đã được hóa giải, xoay người dùng Phi Súng lao thẳng đến chỗ boss.

Lướt qua sự truy đuổi của bên Hô Khiếu Sơn Trang, Chuyên Gia Đạn Dược nhảy lên giữa trời, súng lục đùng đùng mấy tiếng, lựu đạn nổ tung giữa không trung, pháo hoa lộng lẫy cản trở tầm nhìn, ngăn đối phương truy đuổi.

Sau khi lùa boss vào đấu trường Dorak, Mã Đạp Tây Phong đang đuổi theo cảm thấy có gì đó không đúng, chưa kịp ra lệnh gì nữa là ba công hội kia lao ra như thủy triều.

Không chỉ có Hô Khiếu, Bá Khí Hùng Đồ và Yên Vũ Lâu cũng đuổi theo không rời. Đến khi vào sâu trong đấu trường, loại địa hình này khiến tất cả mọi người đều cảm giác có gì đó không ổn.

Không tính mấy cái khe rãnh xung quanh, chỉ cần ở cái đấu trường này ra kỹ năng sẽ dễ trượt, bởi vì cái địa hình của đấu trường này rất khó chịu, gồm một khoảng sân rộng bao lấy một sân nhỏ, trong sân nhỏ lại có thêm một đấu trường nhỏ hơn nữa, trông cứ như búp bê Nga.

Hoàn toàn bị địa hình và ba công hội kia ngăn cản, chỉ sợ đến khi bọn họ giải quyết xong ba công hội này thì boss cũng bị Nghĩa Trảm giết xong rồi.

Nghĩa Trảm bên này vốn cũng đang nghĩ như vậy, nhưng khi cả hai bên đều đang đánh nhau quyết liệt thì Triệt Vũ Triết lại xông ra.

“Diệp Thu!!” Đấu trường được mô phỏng lại như thật, nên có thể tạo ra tiếng vang rất xa.

“Phiền thế, thằng ranh này đúng là âm hồn không tan. Xử nó đi.” Diệp Tu càu nhàu.

“A? Tui hả?” Vì là nghề tay dài nên Tiền Phương Cách Hải vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Tu, quay qua ngơ ngác.

“Chứ còn ai nữa? Không lẽ cậu tính để tui lên đánh với nó?” Diệp Tu hỏi lại.

“Đại thần, tui không phải đối thủ của nó đâu.” Tiền Phương Cách Hải thành thực nói, dù sao cậu ta đi theo Diệp Tu cũng lâu, đủ biết năng lực của mình thế nào.

“?” Diệp Tu nghi hoặc, “Ai nói để cậu đánh một mình, cả trăm người ở đây mà, còn có Mục Sư, cậu sợ cái gì?”

“A? À à à—-” Không ngờ lại là lấy đông hiếp yếu hả.

“Lạc Lạc đừng có về đó nghe!” Diệp Tu lo lắng hú lên.

“Biết — rồi —” Giọng khác hú lên đáp lại.

Tuy Trương Giai Lạc không ở đây, mười người đang bao vây lấy Triệu Vũ Triết, còn có Bánh Bao và Đường Nhu. Dù sao so với người chơi bình thường, thì Tân Binh Tốt Nhất cũng chỉ là mục tiêu để hai người này luyện tập thôi, tội gì không tranh thủ.

“Sao em lại ném cát lúc này thế Bánh Bao, chậc, sao lại tung Bá Vương Thiên Quyền luôn vậy, chậm thôi Bánh Bao, đừng vội.” Diệp Tu đến cả bơm máu cũng rất hời hợt, mọi việc đều dồn hết lên Tay Nhỏ Lạnh Giá.

Bị hơn mười người vây quanh, dù chỉ là né tránh kỹ năng cũng làm cho Triệu Vũ Triết kiệt sức, đừng nói phía sau còn Diệp Tu chỉ huy, chỉ trong vòng vài lượt, Phân Yên Cảnh của Triệu Vũ Triết đã ăn vài cái đại chiêu khác nhau rồi.

Phía sau còn có hiện trường dạy học của Diệp Tu và Bánh Bao: “Bá Vương Liên Quyền lúc nãy ra sớm quá, anh đưa cho em mấy video của Lâm Kính Ngôn em chưa xem hả?”

Triệu Vũ Triết phun ra một ngụm máu, Hào Long Phá Quân ở bên cạnh liền lao tới, góc nhìn thay đổi, cậu ta nhìn thấy Phân Yên Cảnh của mình như một cái giẻ rách bị treo trên mũi mâu của người ta.

Không đợi cậu ta hoàn hồn, Phục Long Tường Thiên cũng tung đến. Không chỉ có thế, Thiên Lôi Địa Hỏa, Nộ Huyết Dâng Trào, Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đồng loạt nhào đến, trực tiếp giết chết cậu ta nằm trên đất.

Khi màn hình chuyển sang màu xám, từ góc nhìn của Triệu Vũ Triết, Lưu Manh kia đến bên cạnh xác cậu ta tìm kiếm cái gì, sau đó hào hứng quay sang hô lớn với Mục Sư của Diệp Thu: “Lão đại, quả nhiên là đồ cam!”

Mẹ nó!

Trơ mắt nhìn đám người phủi mông bỏ đi, Triệu Vũ Triết không lựa chọn sống lại ở điểm hồi sinh, mà đợi người công hội đến hồi sinh cho cậu ta. Sau khi người của bên Hô Khiếu Sơn Trang đến nhặt xác thì thông báo hệ thống đã nhảy lên, “Chúc mừng Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã đánh bại Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius.”

Mấy công hội khác nhìn thấy thông báo này thì đồng loạt di chuyển, thu dọn đồ đạc trên mặt đất và rút quân.

Chỉ mỗi Hô Khiếu Sơn Trang.

Lúc Mã Đạp Tây Phong đang khuyên vị Tân Binh Tốt Nhất nhà mình thì Nghĩa Trảm và Diệp Tu mặt mày hớn hở tiến về phía bọn họ sau chuyến thu hoạch khá đậm này.

Diệp Tu thấy hắn còn tươi cười chào hỏi: “Boss chết rồi, lần sau cố gắng hơn nhá.”

“Tôi không phải đến tìm boss, tôi đến tìm anh!” Triệu Vũ Triết nghiến răng nghiến lợi, “Tôi muốn đánh với mười người!”

“Hả??”

Khi mọi người còn không có phản ứng, giữa không khí yên lặng một tiếng cười hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

‘“Ấy, xin lỗi, tự dưng tôi nghĩ đến meme của Thẩm Đằng, cậu cứ tiếp đi.” Trương Giai Lạc nói.

Vì thế trong đầu mọi người đều nhảy ra cái meme “Đến đây!” của Thẩm Đằng, bên Hô Khiếu không dám cười, nhưng bên Nghĩa Trảm thì cười phá lên.

“Đừng đánh mười, đánh một trăm đi.” Diệp Tu bước ra cắt ngang tiếng cười.

Triệu Vũ Triết còn chưa kịp phản ứng, hội trưởng của Nghĩa Trảm cũng cười phụ họa: “Một trăm có đủ không? Hay là lúc này mọi người còn chưa giải tán, tôi kêu lại ha. Muốn mấy trăm người? Tụi tôi có thể sắp xếp người ngay bây giờ.”

Cầm thú!! Nội tâm Mã Đạp Tây Phong gào thét.

“Diệp Thu, tôi muốn solo với anh!” Triệu Vũ Triết biết mình không đánh lại một đám đông người chơi online này, chỉ có thể giận dữ lặp lại lời khiêu chiến ban đầu của mình.

Diệp Tu: …

Diệp Tu thật sự không muốn lặp lại câu hắn chỉ là Mục Sư nữa, chỉ khiến hắn cảm thấy cậu ta bị chậm hiểu.

“Sao thế sao thế sao thế? Đại thần, ai cản đường không cho anh đi vậy?” Ba công hội trong liên minh vốn đã rời đi, nhận được tin tức của Nghĩa Trảm lại đem người quay lại, vừa thấy là Hô Khiếu đang cản đường thì có chút khó hiểu.

“Ừ, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là khi chúng ta đánh boss lỡ tay bắt nạt Tân Binh Tốt Nhất nhà người ta thôi, giờ đang nói chuyện nè.” Diệp Tu mở miệng giải thích.

Không giải thích còn đỡ, giải thích rồi thì… Tân Binh Tốt Nhất mùa giải! Bị bắt nạt!

Đột nhiên người người chen lấn lên trước, sợ không hóng hớt được chuyện hay. Vốn dĩ ban đầu không quá nghiêm túc, vừa nghe giải thích xong thì chẳng khác nào đang vây xem khỉ.

Điều này chẳng khác gì thêm dầu vô lửa đối với cơn giận của Triệu Vũ Triết.

“Muốn đánh hả? Mỗi lần đánh boss xong lại đánh nhau một lần như thế này có phiền không?” Diệp Tu nói với Mã Đạp Tây Phong.

Mã Đạp Tây Phong âm thầm đồng tình với ý kiến của đại thần, nhưng không nói ra ngoài.

Vừa mở miệng muốn giúp tuyển thủ nhà mình lấy lại sự tôn trọng, lời còn chưa kịp nói ra, Phân Yên Cảnh đã bị bắn vào đầu. Mọi người còn chưa kịp kinh hãi, bên người Ngộ Đạo Quân xuất hiện bóng người, dưới ánh mắt của quần chúng, chỉ hít một hơi đã đánh chết vị Tân Binh Tốt Nhất này.

“Ok, cậu ta chết rồi, còn đánh nữa không?” Trương Giai Lạc hỏi.
.
editor: Lạc Lạc ngầu quáaaaaaaaaaaaaaaaa
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,159
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#28
Vừa mở miệng muốn giúp tuyển thủ nhà mình lấy lại sự tôn trọng, lời còn chưa kịp nói ra, Phân Yên Cảnh đã bị bắn vào đầu. Mọi người còn chưa kịp kinh hãi, bên người Ngộ Đạo Quân xuất hiện bóng người, dưới ánh mắt của quần chúng, chỉ hít một hơi đã đánh chết vị Tân Binh Tốt Nhất này.

“Ok, cậu ta chết rồi, còn đánh nữa không?” Trương Giai Lạc hỏi.
Nhanh gọn lẹ =))))
Lạc Lạc bị tha hóa nhanh quá, kiểu này vào giải ngoài đặc sản bùng nổ thị giác lại thêm món bắn lời rác rưởi nữa thì vị trí mặt tank của Hưng Hân cũng cần phải suy nghĩ lại nha ( ´・・)ノ(._.`)
 

Bình luận bằng Facebook