Hoàn [Chu Diệp] Báo ân

Ka_

Gà con tiến hóa
Bình luận
18
Số lượt thích
10
#1
[Chu Diệp] Báo ân

Tác giả: jy

Dịch: Google đại đại, Vietphrase

Editor: Ka.

Lưu ý: Tiểu Chu này nói hơi nhiều

Giới thiệu: Cáo báo ân...hay đi gây sự...?

.

01.

Khi Diệp Tu lên tám, hắn đã từng cứu một con cáo.

Lại không nói chuyện tại sao có một con ấu hồ lông trắng xuất hiện trong hoa viên nhà hắn và bị thương ở chân, dù sao thì Diệp Tu đã cứu nó, thậm chí còn học từ tivi cách kéo gạc và băng bó vết thương cho con vật, cũng như cống hiến túi thịt bò khô của hắn.

Sáng hôm sau, con cáo này biến mất.

Tiểu Diệp Tu đơn giản đã ném chuyện này ra sau đầu. Dù rằng đôi khi nhớ lại, hắn chỉ cảm thấy ký ức này là ảo giác do xem quá nhiều phim truyền hình gây ra.

Rồi hai mươi năm sau, một hậu bối đẹp trai tự xưng là con cáo ngày xưa đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nói rằng cậu đến đây để báo ơn.

Diệp Tu kinh ngạc đánh rớt điếu thuốc.

“Tiểu Chu... em thật sự là một con cáo ư?!”


02.

Chu Trạch Khải, một bán hồ ly chín đuôi được Diệp Tu cứu khi còn nhỏ, hiện tại đến trả món nợ ân tình.

“Tiền bối đã cứu em.” Chu Trạch Khải cười ngượng ngùng, ngồi ở bàn ăn phía đối diện Diệp Tu. “Theo quy định của Hồ tộc, em phải trả món nợ này.”

"...Không cần đâu." Diệp Tu khó khăn tiêu hoá sự thật rằng đàn em của mình vốn là một con cáo. “Dù sao cũng chỉ là một cuộn gạc với hai lát thịt bò khô thôi, không cần phải trả cho anh.”

"Không được." Chu Trạch Khải kiên quyết. “Nếu không, hậu quả sẽ rất thảm khốc.”

Diệp Tu bị sắc mặt đen sì của cậu làm cho khiếp sợ: “Thảm như thế nào?”

Chu Trạch Khải nặng nề nói: “Nếu nghiệp chướng này không tan, tu vi của em sẽ bị ảnh hưởng. Thiên giới sẽ giáng xuống năm tia sét vào kì độ kiếp của em, em sẽ chết.”

“…”

Thiên giới sẽ giáng xuống năm tia sét để giết chết cậu, đúng là nghe thảm khốc thật.

“…Vậy thì em đúng là phải trả nợ rồi,” Diệp Tu nói, “Để lát nữa mình đi mua một cuộn gạc và hai miếng thịt bò khô nha?”

"Không được." Chu Trạch Khải lắc đầu. “Đây là ân cứu mạng, không thể làm đơn giản như vậy.”

Diệp Tu á khẩu: “Sao giờ lại thành ân cứu mạng rồi?!”

Con cáo nhà em khi đó không phải chỉ bị trầy xước thôi sao?! Xương còn không gãy! Da còn không rách!

“Khi động vật bị thương ở chân, chúng vì không thể di chuyển mà sẽ nhanh chóng trở thành mục tiêu của những kẻ săn mồi.”

“…Anh lại cảm thấy em sẽ chỉ bị Cục quản lý Động vật Hoang dã đưa đi chăm sóc, cơ cấu cho ăn ngon uống sướng thôi.”

Với lại, đào đâu ra thú ăn thịt trong cái thành phố này? Đây đâu phải đại thảo nguyên!

Tuy nhiên, Chu Trạch Khải lại không quan tâm đến lỗ hổng lý lẽ này: “Tóm lại em nợ tiền bối một món nợ sinh tử, em phải trả.”

Diệp Tu lần đầu tiên gặp một người muốn hung hăng trả nợ đến vậy: “...Được rồi, vậy Hồ tộc của em bảo phải trả như thế nào?”

“Tiền tài, sự nghiệp hoặc là…” Chu Trạch Khải đột nhiên đỏ mặt, “Tình cảm.”

Diệp Tu: “…???”


03.

Sự giàu có, sự nghiệp hay tình cảm.

Diệp Tu: “...Anh nghĩ cách trả nợ này hơi quá rồi, chúng ta đi mua ít gạc và thịt bò khô thôi.”

Chu Trạch Khải: “Tiền bối, em sẽ chết.”

Vừa dứt lời, từ xa bỗng loé lên một ánh sét, chấn động đến ngay cả Diệp Tu cũng thót cả tim.

Chu Trạch Khải: “Sét tính ra nặng gấp mười lần sấm, tổng cộng là chín chín tám mươi mốt tia.”

Diệp Tu: "..."

Chu Trạch Khải: “Đều sẽ đánh xuống em.”

Diệp Tu: "..."

Diệp Tu: “…Vậy chọn tiền tài đi.”

Chu Trạch Khải mở cặp công văn đem bên người lấy ra các văn kiện. Tổng cộng có ba giấy chứng nhận tài sản, một giấy sở hữu ô tô, bốn thẻ ngân hàng và hai giấy chứng nhận tiền tiết kiệm, cộng thêm tất cả tiền lẻ trong túi Chu Trạch Khải, một thẻ tàu xe, một thẻ góp điểm siêu thị, một thẻ thành viên quán trà sữa, một thẻ căng tin ở căng tin của Câu lạc bộ Luân Hồi...

Diệp Tu vốn tưởng rằng Chu Trạch Khải sẽ giống trên tivi búng tay khiến một đống vàng hiện ra—dù rằng hắn muốn vật liệu quý hiếm hơn: “... Lũ cáo các ngươi dùng tài sản của mình để trả nợ ân tình sao?”

Chu Trạch Khải gật đầu. “Phải dùng hết tiền kiếm được của mình, nếu không món nợ này không thể trả xong.”

Diệp Tu: "..."

Chu Trạch Khải: “Về sau kiếm được tiền cũng sẽ giao hết cho tiền bối, cho đến cuối đời của tiền bối.”

Diệp Tu: "..."

Có phải tất cả lũ cáo các người đều làm khoa trương đến mức này để trả nợ không???

Diệp Tu: “Vậy nếu em đưa hết tiền cho anh, em sẽ sống thế nào?”

Chu Trạch Khải nở nụ cười ngượng ngùng. “Thật ra, loài cáo bọn em sẽ không chết vì đói đâu… Ban đêm có thể biến về nguyên hình mà tùy tiện tìm một chỗ ngủ là được rồi, và em chỉ cần một ít tiền để mua vài bộ quần áo.”

Diệp Tu: "..."

Vậy cũng là quá thảm rồi đi???!!!


04.

Diệp Tu: “…Vậy anh chọn sự nghiệp.”

Dù sao hắn cũng đã ở đỉnh cao sự nghiệp, xem ra không có việc gì cần Chu Trạch Khải giúp đỡ.

Chu Trạch Khải: “Được.”

Sau đó cậu lại mở cặp công văn, lấy ra hai chiếc nhẫn quán quân quốc gia và một chiếc nhẫn quán quân Vinh Quang thế giới mà cậu đã giành được cho đến nay, cùng như một hợp đồng chuyển nhượng đã ký trước và một thứ trông như quyển trục khế ước từ thời cổ đại.

Diệp Tu: “…Em muốn làm gì?”

Chu Trạch Khải thành thực trả lời: “Hồ tộc bọn em không cho phép cưỡng chế thay đổi vận mệnh của người khác để mang lại lợi ích sự nghiệp của người khác. Bởi vì điều này sẽ tạo ra nhiều nghiệp chướng hơn, thậm chí gây ác duyên. Vì vậy em sẽ lập khế ước với tiền bối, theo tiền bối để hỗ trợ sự nghiệp của anh suốt đời.”

Chu Trạch Khải ngại ngùng nói thêm: “Sau này tiền bối làm gì em cũng sẽ làm, tiền bối nghỉ chơi Vinh Quang thì em cũng sẽ nghỉ chơi Vinh Quang. Em sẽ dành cả đời để nâng đỡ sự nghiệp của tiền bối.”

Diệp Tu: “…???”

Lũ cáo các người đang làm cái quái gì để trả nợ ân tình??? Hợp đồng bán mình à???

Diệp Tu nỗ lực đưa con cáo nhỏ này trở lại con đường chính đạo: “Tiểu Chu... trước đó em có nghĩ rằng, ờ... yêu cầu báo đáp của Hồ tộc bọn em quá khắc nghiệt không? Có cần phải cực đoan thế này không…?”

Sắc mặt Chu Trạch Khải trở nên nghiêm nghị. “Tiền bối, đây là ân sinh tử, nhất định phải báo đáp như thế này, mạng sống của em so với việc này chẳng là gì hết.”

“Kỳ thực anh cảm thấy giữa chúng ta không có cái gì giống đại ân sinh tử hết…”

ĐÙNG—!

Một tiếng sấm đột ngột vang lên từ chân trời phía xa, khiến ánh sáng trong phòng của họ nhấp nháy hai lần.

Diệp Tu: "..."

Diệp Tu: “…Vậy hãy nói về cách trả nợ bằng phương pháp tình cảm đi…”


05.

Theo kinh nghiệm đáng thương của Diệp Tu trong phim truyền hình, trong ấn tượng của anh, chỉ có nữ hồ ly mới chơi trò xiếc ‘lấy thân báo đáp'. Chu Trạch Khải là nam hồ, nên hẳn là sẽ...nối dây tơ tình, bắc cầu nhỉ? Chẳng phải cáo đực đặc biệt biết chiêu hoa đào* ư?

*Buff tình duyên.

Diệp Tu: “Anh không có yêu cầu gì, ôn nhu, hiểu chuyện, đáng tin cậy là được rồi… Ồ, có thể chơi Vinh Quang là tốt nhất…”

Chu Trạch Khải ngượng ngùng gật đầu. “Tiền bối còn yêu cầu gì khác không?”

Diệp Tu suy nghĩ một lát. “Không còn nữa… à, đừng thử mấy chuyện như ám phép lên họ, tình cảm đến từ chính trái tim mới tốt.”

Chu Trạch Khải: “Được.”

Vừa nói, cậu liền lấy ra một quyển trục cổ, bốn phía đổ mưa hoa bay bay nom thập phần mập mờ.

Diệp Tu: “…Đây là cái gì?”

Chu Trạch Khải ngượng ngùng cười. “Khế ước hôn nhân của Hồ tộc.”

Diệp Tu: “…???”

Hắn có bỏ sót chi tiết quan trọng nào trong cốt truyện không??? Sao đột nhiên lại lòi ra khế ước hôn nhân??? Còn nữa, nhân vật chính còn lại của khế ước này là ai???

Diệp Tu: “Xin mạo muội hỏi… hôn ước này là giữa ai với ai?”

Chu Trạch Khải đỏ mặt mỉm cười. “Tiền bối và em.”

Diệp Tu: “…Ai và ai cơ?”

Chu Trạch Khải đỏ mặt so với một đoá kiều hoa thì còn xinh đẹp hơn: “Em là con lai, không đủ thông thạo phép thuật… thay đổi mệnh nhân duyên của người khác khó quá, em không biết làm.”

“Nhưng…” Chu Trạch Khải đỏ mặt chỉ vào mình. “Ôn nhu, hiểu chuyện, đáng tin cậy, có thể chơi Vinh Quang và thích tiền bối.”

Diệp Tu: "..."

Thời đại này cả hồ ly đực cũng có thể chơi trò ‘lấy thân báo đáp'???

Và có phải hồ ly tinh này vừa tỏ tình với hắn không???

Diệp Tu vắt óc tìm một câu trả lời bớt đả thương người: “...Hình như anh thích phụ nữ hơn…”

Chu Trạch Khải gật đầu tỏ ra đã hiểu, sau đó búng tay một cái, biến hình ngay trước mắt Diệp Tu.

Diệp Tu trợn mắt nhìn thiếu nữ Chu Trạch Khải với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Chu tiểu thư nở một nụ cười bẽn lẽn. “Tiền bối có thích không?”

Diệp Tu với tam quan sụp đổ: “…”

Chu tiểu thư xấu hổ vặn vẹo ngón tay. “Hồ ly chúng em tự nhiên biết ma thuật chuyển đổi giới tính... thân thể này không có khả năng sinh đẻ, nhưng nếu tiền bối muốn, em có thể đến Tổ Thụ lấy một quả, sau đó dùng máu của chúng ta để tạo ra một đứa.”

Diệp Tu: "..."

Em đúng là đã suy tính toàn diện ha…

Diệp Tu cố gắng cự tuyệt lần nữa: “Tuổi thọ chúng ta không bằng nhau, anh sẽ đi trước em ngàn năm…”

Chu Trạch Khải: “Khế ước có thể chia một nửa tuổi thọ của em cho tiền bối.”

Diệp Tu: “Anh thấy tuổi thọ của con người đủ tốt rồi…”

Chu Trạch Khải: “Em cũng có thể dùng tuổi thọ của con người để sống chết với tiền bối.” Cậu bẽn lẽn nói thêm: “Ba ba mụ mụ của em đã làm như vậy”.

Trở lại hình dạng nam nhân với đôi mắt như nước mùa thu, Chu Trạch Khải nhẹ nhàng kéo tay Diệp Tu. “Tiền bối… anh có nguyện ý không?”

Diệp Tu: “Anh không nghĩ em cần phải đi xa đến thế, anh không muốn em trả nợ đâu…”

Chu Trạch Khải lập tức từ chối hắn: “Không được.”

Diệp Tu: "..."

Còn có thiên lý hay không?! Thời buổi này có ai bắt ân nhân của mình phải nhận nợ không?!

Trong mắt Chu Trạch Khải lộ vẻ bi thương: “Tiền bối, em sẽ chết.”

“…”

“Nếu một con cáo không trả được ơn, nó sẽ chết vì trời trừng phạt.”

“…”

“Nếu một con cáo không có được tình yêu, nó sẽ chết vì trái tim tan vỡ.”

Diệp Tu: “…Nghiêm trọng như vậy sao?”

Chu Trạch Khải gật đầu. “Nghiêm trọng như thế đấy.”

Diệp Tu tuyệt vọng ôm đầu. “Chu Trạch Khải, thành thật nói cho anh biết, em đến đây để báo ân hay đến đây để gây sự…?”

Chu Trạch Khải hôn một cái lên tay hắn, cười thẹn thùng. “Đến báo ân.”


06.

Cuối cùng, nói ngắn gọn là Diệp Tu đã đồng ý thử hẹn hò.

Với điều kiện Chu Trạch Khải không được hạ phép thuật mê hoặc lên người hắn.


07.

Sau đó, Chu Trạch Khải đã không chết vì đau lòng hay bị trời trừng phạt.

Thật đáng mừng thật đáng mừng.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook