- Bình luận
- 468
- Số lượt thích
- 4,036
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
NĂM THÁNG TUỔI TRẺ
Tác giả: 高蹈和
Edit: Fuuka
Tag: Sở Tô, ngầm Tu Tán Tu, OE (SE)
Thanh xuân đều sẽ có tiếc nuối...
Tác giả: 高蹈和
Edit: Fuuka
Tag: Sở Tô, ngầm Tu Tán Tu, OE (SE)
Thanh xuân đều sẽ có tiếc nuối...
Tiếng dương cầm trên lầu vẫn chưa chịu ngừng nữa à.
Sở Vân Tú giãy dụa bò dậy, lục lọi trong đống quần áo vắt vẻo trên chiếc ghế ở góc tường, hồi sau lấy ra được một chiếc đồng hồ nhỏ. Dưới ánh trăng bàng bạc, kim giây đang tích tắc tích tắc di chuyển.
Hai giờ khuya rồi, thật là thiếu đạo đức.
Không có hứng lên lầu mắng người, cô đành buộc tóc, vỗ vỗ chùm chìa khóa trong túi, rồi quyết định đi ra ngoài mua bao thuốc lá giải khuây.
Dạo gần đây khu chung cư này cứ hay cúp điện cúp nước, hàng xóm xung quanh đều ôm hành lý đưa gia đình đi du lịch nghỉ mát cả rồi, bốn bề trở nên vắng lặng, chẳng còn chút âm thanh than phiền lẫn tiếng gió thổi rì rào, chỉ có tiếng giày cao gót lộp cộp trên nền xi măng.
Sở Vân Tú men theo cầu thang xoắn ốc lết xuống 10 tầng lầu, trong lòng tưởng nhớ buồng thang máy cũ kỹ chậm chạp. Tuy cứ kẽo kẹt, lại còn bẩn thỉu hết phần thiên hạ, nhưng ít nhất vẫn có thể dùng. Không như bây giờ, nằm yên một chỗ, chẳng ai ngó ngàng.
Cô đạp văng tấm cửa sắt dán đầy tờ rơi quảng cáo, xuôi theo ánh đèn đường mờ tối đi về phía cửa hàng 7-Eleven.
Trong 7-Eleven có điều hòa mát mẻ, Sở Vân Tú hít sâu một hơi, thấy dễ chịu hơn hẳn, sau đó cầm chai coca ướp lạnh đến quầy thu ngân.
Lấy ra mấy đồng tiền xu, cô mở miệng nói: "Thêm một bao thuốc lá."
Cô gái đối diện lục tìm một lúc rồi cất tiếng: "Ấy chà thật xin lỗi, hết thuốc lá rồi." Sau đó đẩy tờ kê hàng hóa bị đè dưới đồng 5 xu tới phía trước.
Sở Vân Tú tự nhiên thèm thuốc tới mức bồn chồn, nhíu mày lại hỏi: "Sao mà hết được?"
Cô gái đối diện ngửa ra cổ tay trắng mịn, chỉ vào mặt đồng hồ: "Trễ quá rồi, hàng hôm nay thì chưa giao tới."
"Mấy giờ mới giao tới?"
"Phải hơn 5 giờ."
Sở Vân Tú vặn nắp chai coca ướp lạnh sủi đầy bọt khí, nốc một ngụm lớn, tiếng dương cầm của kẻ không biết mệt mỏi nào đó ở lầu trên vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô thở dài, đẩy cửa đi về phía vườn hoa trong khu chung cư tìm chỗ ngồi.
Từ trên bờ tường quanh khu vườn, một nàng mèo đen vừa nhảy xuống. Nó tên là Trà Sữa.
Hai năm trước, lúc Sở Vân Tú đến thành phố này gia nhập ban nhạc, đã nuôi Trà Sữa.
Có lần cô phải luyện tập với ban nhạc cả ngày không về, vô tình nhốt mèo trong phòng, từ đó về sau cô luôn hé mở cửa sổ, để nó có thể tự đi tìm bạn trai.
Trà Sữa rất thông minh, mỗi ngày đều lách người ra ngoài cửa sổ, men theo bệ tường chạy tới cửa thang máy, rồi đi ké xuống lầu để hẹn hò.
Lý Hoa thường nhìn Sở Vân Tú bằng ánh mắt dành cho kẻ khờ: "Lỡ nó đi mất luôn thì tính sao? Ăn trộm chui cửa sổ vào nhà thì tính sao?"
Sở Vân Tú đáp trả hắn bằng ánh mắt dành cho kẻ thiểu năng: "Mười tầng lầu, cậu chui thử tôi xem?"
Còn cô nhóc kia, nếu đi mất thì thôi, mèo gả đi như bát nước hất ra ngoài, nó cũng có cuộc sống riêng của mình mà, quen bạn trai rồi không về nhà nữa cũng rất bình thường.
Trong ban nhạc có hai em gái hết mực cưng chiều Trà Sữa, có lần còn kéo Sở Vân Tú đi trung tâm thương mại mua một quả cầu lông cáo làm móc khóa, quả cầu ném trên đất trông hệt như một con chuột, Trà Sữa vừa thấy liền nhún chân nhào tới chụp.
Sở Vân Tú lấy chùm chìa khóa trong túi, tháo rời quả cầu lông cáo, đong đưa qua lại làm mồi nhử Trà Sữa.
Trà Sữa dựng thẳng đuôi lên, lắc lư thân mình chầm chậm bước tới.
"Cô nhóc này, mấy ngày nay đi đâu mất tiêu không thấy về nhà?"
Nàng mèo đen lạnh lùng nhìn cô, mon men tới gần, phóng lên chụp lấy quả cầu.
"Có bạn trai rồi à? Ôm một bụng về nhà hử." Cô nói xong định đưa tay sờ bụng mèo.
Trà Sữa lách người né tránh, uyển chuyển tha quả cầu phóng đi như làn khói.
Ặc, cái đó cũng 50 đồng đấy.
Sở Vân Tú đứng dậy đuổi theo.
Trà Sữa ngoái đầu thấy cô vội vã chạy tới, liền đứng lại xoay người, rồi thả quả cầu lông cáo xuống cạnh thùng rác gần cổng vườn hoa.
Hình như người nuôi chó thường ném quả cầu ra xa, để chó đi nhặt, có đúng không nhỉ? Sở Vân Tú lẳng lặng trừng mắt với nó: Tao không nhặt đấy, mi định làm sao.
Đột nhiên từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân, người nọ đi vào vườn hoa, đặt hộp cơm thừa xuống dưới đất, cẩn thận mở ra. Trà Sữa vứt lại Sở Vân Tú, lắc đuôi chạy tới ăn.
Là cô gái ở cửa hàng 7-Eleven khi nãy, đối phương nhìn Sở Vân Tú, nở nụ cười tươi tắn hỏi: “Chưa về à?"
Sở Vân Tú vuốt đuôi tóc: "Ừm."
Cô gái ngồi xổm xuống xoa đầu Trà Sữa, chợt nhìn thấy quả cầu lông cáo nằm cạnh thùng rác, bèn bước tới nhặt lên, hai mắt lấp lánh nhìn một lúc. Cô gái lấy khăn sạch lau qua hai cái, sờ sờ bóp bóp thêm hồi lâu, rồi nhìn xung quanh, cầm móc khóa hỏi Sở Vân Tú: "Ơ cái này! Cô bỏ rồi à?"
Nhìn áo thun và chiếc quần jean quá mức giản dị của cô gái, cũng hiểu được đôi điều.
Sở Vân Tú ngập ngừng chốc lát, né tránh ánh mắt sáng ngời của đối phương, gật đầu: "Ừm."
Cô gái giơ quả cầu lên cao, hỏi tiếp: "Tôi lấy nhé?"
"Lấy đi."
Cô gái cực kỳ vui vẻ nói tiếng cảm ơn, rồi nhún nhảy đi về phía khu chung cư. Sở Vân Tú bước ngang qua chỗ Trà Sữa đang vùi đầu gặm thịt, nhìn theo bóng người kia, hóa ra là cùng tòa nhà với mình.
Đến khi về phòng, cô mới cảm thấy có chút hối hận: 50 đồng đủ mình ăn trong hai ngày, sao lại vô duyên vô cớ cho người khác cơ chứ?
Đúng là không thể hiểu nổi mà.
Lúc Sở Vân Tú và hai chị em họ Thư đi dạo phố hàng hiệu, đã mua một quả cầu lông cáo khác, tiện thế cũng sắm thêm vài món quần áo giày dép.
Trở về sắp xếp tủ đồ, cô soạn ra một mớ quần áo không mặc nữa, chất đống giữa phòng nhìn hơi chướng mắt, nhưng lại không nỡ vứt đi.
Nghĩ đến cô gái giản dị ở cửa hàng 7-Eleven, thế là mỗi đêm Sở Vân Tú lại chạy tới thăm. Nhưng đứng trước gương mặt tươi cười đó, Sở Vân Tú cảm thấy phiền lòng.
Không chừng người ta cũng chẳng muốn nhận? Sợ làm cho đối phương xấu hổ.
Vì thế nên cứ mãi không dám nói.
Giữa khuya ôm đàn guitar nặn ca từ, lại nghe tiếng dương cầm trên lầu vọng xuống, xuyên phá đêm đen tĩnh lặng.
Sở Vân Tú nhịn không được ác ý nghĩ thầm, nếu lúc nãy mình kịp cất tiếng hát trước, liệu có khiến nhạc công trên lầu bực bội mất hứng mà thôi quấy nhiễu dân lành hay không? Cơ mà giai điệu thi thoảng kia cũng rất êm tai, hẳn là có người thích.
Ngẩn ngơ hồi lâu, cô đành ôm đàn đi ngủ.
Sở Vân Tú luôn cảm thấy bản thân đang sống trong rừng rậm, gian khổ cầu sinh.
Giữa khu rừng bê tông này, con người và các loài động thực vật không khác gì nhau, đều nằm trong chuỗi thức ăn đan xen, chỉ cần hơi bất cẩn lập tức sẽ bị gặm nuốt, cả da lẫn xương cũng chẳng còn.
Yên Vũ chống chọi chịu đựng hơn hai năm, rốt cuộc phải kết thúc ở Hậu Nhai.
Sở Vân Tú thật không đành lòng từ bỏ, cô tính toán số tiền mình tích góp được, ý định mua lại nhạc cụ thuê tiếp phòng thu, tự mình lập ban nhạc mới.
Sau ngày hôm nay, vài người bạn cũ sẽ cách xa trời nam biển bắc, nhưng cô còn chưa kịp thương cảm, đủ các loại hợp đồng lương bổng, sân bãi, đến việc khắc phục sự cố ập tới khiến cô bận rộn mắt tăm mặt mũi. Chẳng dễ gì mới tranh thủ được thời gian để nghỉ ngơi, Sở Vân Tú bò lên giường ngủ mê man gần nửa ngày, sau đó bị tiếng đàn dương cầm trên lầu ồn ào làm tỉnh giấc.
Gần đây mấy người đó càng lúc càng quá đáng, dám phối hợp bốn tay cùng đàn.
Sở Vân Tú tiện thể đi rửa mặt, rồi xông lên lầu đạp cửa, mắng: "Mẹ kiếp! Hơn nửa đêm rồi yên tĩnh một chút không được hả!"
Tiếng đàn bên trong im bặt, cơn giận của Sở Vân Tú dâng lên đỉnh đầu rồi nguôi đi không ít, sau đó mới chợt cảm thấy mình quá kích động, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ cánh cửa sau lưng đã mở, bước ra là một gã thanh niên miệng ngậm thuốc lá: "Mới có mấy giờ đâu mà chị đã lên đây trút giận..."
Tiếp đó một gã thanh niên tuấn tú khác cũng thò đầu ra nói: "Chậc chậc tính tình này không vừa đâu."
Dứt lời, người nọ còn chỉ vào kim đồng hồ mới điểm 8h, hít sâu một hơi thuốc, hờ hững nhìn cô.
Đang xấu hổ ngượng ngùng, Sở Vân Tú liếc mắt thấy Trà Sữa đang nhào chụp quả cầu lông cáo ở trong phòng.
Cô gái chỗ cửa hàng tiện lợi đang cầm dây giỡn với nó, nghe thấy ồn ào cũng quay đầu nhìn xem, rồi cười cười vẫy tay với cô.
Hai tên con trai mờ mịt, ánh mắt tìm kiếm giải thích.
Sở Vân Tú nhún vai, đáp lại bằng ánh mắt số mệnh an bài.
Cô gái kia nói mình tên là Tô Mộc Tranh, đang học đàn, hai người này là anh trai của cô, thường hát cho một quán bar ở Hậu Nhai.
Nói ra cũng thiệt khéo, Hậu Nhai có mấy chục quán bar, người đến trọ ra vào suốt ngày sáng đêm, ra cửa rồi ai còn nhớ mặt ai. Gần nhất thì khu chung cư này được thuê nhiều nhất, cũng khó tránh không chạm mặt nhau.
Sở Vân Tú nghe được hai người bọn hắn đầu quân cho Gia Thế, cơn giận liền âm ỉ trong lồng ngực, nếu không do bọn họ kéo người nghe đi mất, Yên Vũ ít nhiều cũng chịu đựng được thêm một khoảng thời gian.
Nhưng còn nói gì đươc? Dù sao Yên Vũ sắp phải tiêu tùng.
Người thanh niên thanh tú quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Cô em… ở Yên Vũ phải không?"
Sở Vân Tú gật đầu, nhưng không lên tiếng, chỉ mãi xoa đầu đứa nhóc bội bạc kia.
Trà Sữa cô nhóc tâm cơ này, vậy mà học được cách ở nhờ, khiến người khác tưởng nó là mèo nhà mình, không ngờ nó lại chạy đi nhà khác ăn ké.
Tô Mộc Tranh túm vào chỗ lông trắng trên lưng mèo, nhấc nó lên nói: "Vậy cô đem nó về đi nhé?" Cô gái mỉm cười nhìn vào cô mèo lừa đảo.
Mèo giãy dụa, muốn nói là đừng mà, người phụ nữ này hai ba ngày không ở nhà, tui vốn không biết mình bị nuôi nhốt. Nó vùng khỏi bàn tay nắm giữ mình, chui tọt vào kẹt bàn không chịu ló đầu ra.
Trên bàn vẫn còn nguyên thức ăn chưa kịp thu dọn, Sở Vân Tú thầm nghĩ đứa nhóc này cũng biết hưởng phước, lựa chỗ có đồ ăn ngon mà ra tay. Cô đành thở dài: "Vậy cô giữ nuôi đi, thỉnh thoảng tôi đến thăm một lúc là được."
Đáy mắt Tô Mộc Tranh lấp láy tia sáng, vỗ tay: "Được chứ được chứ! Cô nhớ đến thăm nha!"
Tên cầm điếu thuốc hỏi Sở Vân Tú: "Yên Vũ cũng đổi chủ rồi, cô em còn không đi à?"
Sở Vân Tú lườm hắn: "Tại ai? Còn mặt mũi nhắc tới."
Sự xuất hiện của Tô Mộc Tranh đã cải thiện rất nhiều chất lượng cuộc sống của Sở Vân Tú: Cô gái này nghe nói hai người anh của mình hại cô đến mức độ, một cái bánh nướng năm đồng ăn thay bữa cơm, đau lòng không dứt, ép buộc cô mỗi ngày đều lên lầu ăn cơm.
Sở Vân Tú gặm một khứa cá trắm to trong chén, nhìn Trà Sữa ngồi dưới đất hừ hừ ăn canh cá, nghĩ thầm trong bụng, chị rất thấu hiểu nhóc.
Tô Mộc Thu bất mãn nhìn nhà mình mọc thêm hai kẻ ăn chực, trừng mắt nhìn cô: "Thiếu tiền quá thì trả phòng lầu dưới đi, tìm chỗ khác rẻ hơn mà thuê."
Nếu quán bar mở cửa, người mới chưa chắc đã có chỗ ở, căn phòng dưới lầu chắc không thể trả.
Nhưng không chờ Sở Vân Tú kịp há miệng, Tô Mộc Tranh đã múc đầy canh cho anh trai, ngoan ngaon kêu ăn cơm đi, Tô Mộc Thu liền xẹp.
Có lẽ Sở Vân Tú là người phụ nữ chân chính đầu tiên bước vào cuộc sống của Tô Mộc Tranh.
Cô quá đỗi ngạc nhiên phát hiện trên thế giới này tồn tại loại nội y cắt ra từ áo thun.
Có điều ngẫm kỹ lại thì cũng không khó hiểu: Hai tên con trai, bản thân còn sống qua quýt sơ sài thế nào cũng được, làm sao có thể chăm sóc tốt cho một cô gái nữ tuổi mới lớn cơ chứ.
Tô Mộc Tranh vùi đầu vào đống quần áo cũ của cô, trầm trồ cả nửa ngày, bộ nào cũng thử một lần, nhảy tới trước gương ngắm trái ngắm phải, còn chạy lên lầu cho anh trai của mình xem, rất là bận rộn.
Đôi chân thon thon trắng õn lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt.
Sở Vân Tú lại nhớ tới chiếc quần jean cũ kỹ, khói thuốc tỏa lên từ gạc tàn pha lê, thở dài: Thật là chôn vùi tài hoa mà.
"Ha ha cái này cũng cho tớ hả??"
Tô Mộc Tranh móc ra tờ 100 đồng từ trong túi quần, vạch phẳng cho cô thấy.
Sở Vân Tú ui chao một tiếng bật dậy, nhào tới cướp lại.
Tô Mộc Tranh nói, hai anh trai của mình được người săn tài năng chấm trúng, đã kí hợp đồng với công ty, sắp sửa ra mắt.
Hàng lông mày của cô nhướng cao, cảm giác kiêu ngạo dâng lên chẳng thể kiềm chế được.
Sở Vân Tú đang gảy đàn ghita, âm thầm thở dài: Mình ít gì cũng lăn lộn đã hai năm, không biết khi nào mới được ra mắt đây. Nhưng không muốn cô nàng suy nghĩ nhiều, cô chỉ cười khe khẽ, trả lời: "Thật là ghê gớm, sắp ra album rồi à?"
Em gái tay đang thái rau khựng lại, dáng vẻ hài lòng ra dấu với cô: "Bìa album là... là... là pháo hoa! Anh tớ không cho tớ chụp, nếu không đã để cậu nhìn một phen! Ảnh rất đẹp!"
Sở Vân Tú vội vàng đưa tay chụp lấy con dao, Tô Mộc Tranh bực bội thu tay về, chậm rãi thái rau, nhìn cô bằng đôi mắt sáng long lanh: "Ảnh nói sẽ viết bài hát cho mình á~"
Đây là tin tức lớn, Sở Vân Tú cũng thấy tò mò: "Khi nào được nghe thế."
"Hai người họ vẫn còn chỉnh sửa... nhưng mà nghe hay lắm! Nếu có thể nổi tiếng, vậy mình không cần làm ca đêm nữa rồi!" Tô Mộc Tranh nở nụ cười thật tươi.
"Oh..." Sở Vân Tú chuyển tông C cho cô nàng gảy đàn ăn mừng.
Tuy Tô Mộc Tranh học đàn dương cầm, nhưng anh trai say mê viết nhạc, không để tâm dạy dỗ, trái lại Diệp Tu rất nhẫn nại kèm cặp, thành ra cô đàn ghita lại tốt hơn.
Sở Vân Tú chỉnh dây cho cây ghita bong tróc loang lỗ, bất mãn: "Bọn họ còn nhân tính không vậy, không ngại để cậu xài cây đàn cũ kỹ như vậy."
Sở Vân Tú ngập ngừng giây lát, lôi từ dưới gầm giường ra một cây đàn cũ nhưng được giữ gìn rất kỹ, nói: "Hay là cậu lấy cây này xài đỡ đi? Hồi đó tớ ôm từ nhà đi, vẫn khá hơn cây đàn của cậu một chút."
Vậy mà là cây MD20, đâu chỉ là khá hơn một chút.
Tô Mộc Tranh quá mức gầy guộc, ngực không phát triển, nhưng Sở Vân Tú khinh bỉ áo lót thun của cô, kéo cô đi mua nội y cho bằng được.
Size của cô nàng vậy mà dễ mua, lật tìm trong đống đồ đủ size, hai mươi đồng một món, món nào trông cũng xịn.
Sở Vân Tú cúi đầu nhìn lại mình, rồi nhìn số tiền món đồ size + treo trên tường, âm thầm lắc đầu: Tính lại một chút, mình cũng không cần.
Lần đầu tiên Tô Mộc Tranh đi dạo phố với người khác, mua sắm đến nghiện, nhất quyết kéo cô men theo con đường xuống phố, kết quả hai người đã mua đủ thứ linh tinh từ giày dép sơn móng vòng tay, ngồi trên xe buýt một người thổn thức đau lòng một người trầm trồ khen đẹp.
Về đến nhà, Tô Mộc Thu hung hăng quở trách một trận vì cô nàng phung phí lung tung. Diệp Tu cười nhạo: "Tiền người ta tự kiếm được, dùng một chút có sao? Tích góp để sau này cho cậu dưỡng lão à?"
Tô Mộc Thu nghiến răng nghiến lợi: "Sau này của hồi môn của em ấy là cậu cho đúng không?"
Thế nhưng hắn lại lén lút chạy xuống lầu gõ cửa, nhét tiền cho Sở Vân Tú, bảo nào dẫn em gái hắn đi mua sắm đi.
Sở Vân Tú hừm một tiếng, tịch thu số tiền: "Anh có giỏi thì đừng đánh đàn lúc nửa đêm nữa đi?"
Tô Mộc Thu cười lạnh: "Cô em mơ mộng quá đấy."
Qua hai ngày, Sở Vân Tú lại bị bài hát kia làm phiền tỉnh giấc.
Cô đoán đây chắc là ca khúc viết cho Tô Mộc Tranh, nên ráng nhịn xuống cơn tức, kiên nhẫn lắng nghe.
Giai điệu có vẻ đã được định hình, vài câu từ mơ hồ từ trên lầu vọng xuống, bỏ qua việc tiếng đệm đàn dương cầm thuần túy bị giới hạn bởi không gian cảm thụ, thì nghe rất khá. Đương lúc nửa tỉnh nửa mê cô bèn tặng cho bọn hắn mấy tiếng vỗ tay: Hay lắm rồi mấy ông đừng quấy phá người khác nữa được không.
Nhưng tiếc là không được, tiếng đàn trên lầu càng đánh hăng, lặp lại một lần rồi lại một lần, vẫn là bốn tay cùng đánh, sau cùng còn táo tợn hơn, hai người bắt đầu song ca, kêu gào inh ỏi không chịu ngừng.
Sở Vân Tú trùm chăn nhét nút tay cũng chẳng ích gì, âm thanh chui qua khe hỡ chui vào đại não tàn phá ý chí con người. Cô sắp chịu hết nổi, vừa mới lấy điện thoại nội bộ định gọi mắng một trận, tiếng hát trên lầu chợt im bặt.
Cô nhìn đồng hồ, phì cười một cái: Trời vừa sáng, Tô Mộc Tranh xong ca đêm về nhà.
Vì thế Sở Vân Tú yên tâm ngủ tiếp.
Bảng hiệu neon Yên Vũ bị gỡ xuống, mọi người dần quay về hiện thực, người tìm việc làm, người trở về quê, hoặc xuôi Nam ngược Bắc tiếp tục lang bạt. Tóm lại là bạn bè tứ tán khắp nơi, không còn ai nữa.
Cô thật sự nghèo túng rồi, nhưng còn một ít vốn liếng, vẫn có thể theo đuổi giấc mơ, cô chưa muốn từ bỏ.
Vì thế cô chỉnh sửa lại mấy bài hát, in ra 50 đĩa, chạy đến cửa ga tàu điện ngầm hát rong. Chẳng những mỗi ngày đều không đủ tiền ăn cơm, còn khiến cổ họng khàn khàn.
Tô Mộc Tranh nhìn xem không nỡ, xin hai anh trai của mình ở Gia Thế tìm cơ hội giúp Sở Vân Tú.
Gia Thế đầu tư vài trụ sở đã gần như cạn kiệt, chắc chắn không cần thêm Sở Vân Tú. Tô Mộc Thu vắt óc suy tính, liên lạc với mấy công ty đĩa nhạc, kêu cô đi thử xem.
Con đường này không thiếu nhất là những người ôm mộng ca sĩ nguyên sang. Sở Vân Tú tìm đến công ty đó, xếp hàng mất hai tiếng, vào trong chỉ được hát 3 phút. Sau đó có người lên tiếng bảo, được rồi, cô về đi, chờ thông báo.
Sở Vân Tú ừm một tiếng, ôm đàn ghita đi về. Ngoài cửa là một nhóm các cô gái, đều mái tóc đen dài thẳng mượt, ôm đàn ghita, mặc váy dài in hoa, như thể đã bàn với nhau từ trước.
Cô vừa hoảng hốt vừa có chút vui mừng: Ít ra mình cũng khác biệt. Chắc vẫn có cơ hội chứ nhỉ?
Cô không trở về nhà ngay, mà đi đến ga tàu điện ngầm bày đĩa nhạc, ngồi xuống đàn ca.
Sở Vân Tú vốn không định bán mấy album này để kiếm tiền, chỉ đơn giản muốn quảng cáo thử xem sao, cho nên để giá rất thấp, tính ra bán cũng không tệ, lúc này chỉ còn lại mấy đĩa.
Cúi đầu nhìn phím gãy đàn bằng nhựa của mình sắp nứt tới nơi, cô quyết định nếu như hôm nay có thể bán hết, sẽ đi mua cái mới.
Đúng rồi, Tô Mộc Tranh cô nàng này luôn nói muốn uốc tóc xoăn dợn sóng, dẫn cô ấy đi vậy.
Tiền, tiền thật sự là căn bản cho mọi thứ trên đời.
Một nhóm học sinh cấp ba ríu ra ríu rít đi ngang trước mặt, nghe thấy đàn ca thì bu lại, vỗ tay bồm bộp, sau đó cười đùa ầm ĩ rồi chạy mất.
Thật tốt, vô ưu vô lo, mỗi một chân đều bước đến ngày mai, không giống mình, bước kế tiếp còn chẳng biết phải làm sao.
Trong đầu mông lung suy tưởng, tiếng đàn guita đổi điệu, giọng hát cũng chợt nặng nề.
Điện thoại bỗng vang lên, nghe máy, là tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng không kìm nén được của Tô Mộc Tranh. Đúng lúc tàu điện ngầm ghé trạm, một nhóm đông ồn ào nhốn nháo đi ra, Sở Vân Tú mất nửa ngày mới nghe được rõ ràng.
Cô ấy nói, anh trai tớ bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện, cậu có đến được không.
Cuộc sống sao lại vô thường đến thế?
Sở Vân Tú nghĩ đến bản thân vừa rồi lo lắng cho tương lai của mình, quay đi đã có người không còn ngày mai.
Cô hối hận ngày đó không nhận tiền Tô Mộc Thu nhét cho mình, nếu như vậy đã có thể dẫn em gái hắn đi đổi một kiểu tóc thật xinh đẹp, chí ít cũng để hắn biết em gái hắn không phải cô gái quê mùa, mà là nàng thiếu nữ tuổi xuân phơi phới.
Những ngày sau đó Tô Mộc Tranh khóc đến gầy guộc, bước vào phòng liền cảm nhận được hơi ẩm và nỗi đau thương tràn ngập bốn bề, thấm vào từng lỗ chân lông. Diệp Tu cũng không còn sức lực để an ủi cô, suốt mấy ngày qua hắn phải đến sở cảnh sát và hiện trường tai nạn, cho đến khi tìm được tên hung thủ cướp mất người thân của mình, hắn mới nằm xuống ngủ liền mấy ngày mấy đêm.
Hai người thân đều không còn chút tinh thần để xử lý hậu sự, Sở Vân Tú đành một mình bận rộn trước sau, giúp đỡ thu dọn mấy hôm, rồi đưa cô gái vẫn đang thổn thức không ngừng rời khỏi gian nhà tràn đầy hình bóng của anh trai, xuống dưới lầu ngủ cùng mình, để cô ấy đỡ phải nhìn vật nhớ người.
Phải chăng cô quá máu lạnh? Sở Vân Tú chỉ cảm thấy Tô Mộc Thu viết ca khúc hay như vậy, còn chưa bộc lộ tài năng đã nằm xuống, thật sự rất đáng tiếc.
Đến một hôm nào đó lúc nửa đêm, Sở Vân Tú bị tiếng dương cầm cô đơn trên lầu đánh thức, mới hoảng hốt cảm thấy khổ sở, lặng lẽ rơi nước mắt, hòa cùng tiếng nức nở của cô gái đang ngủ say bên cạnh.
Cô nghe ra được, người đánh đàn trên lầu đã khác.
Sau này sẽ không còn những khúc nhạc rời rạc thi thoảng kia nữa.
Tô Mộc Tranh chính thức chuyển xuống tầng dưới.
Bởi vì Diệp Tu nói hắn sắp debut, sẽ phải đi xa.
Sở Vân Tú và hắn hai người bàn với nhau, lén lút chạy đi mua giấy dán tường với mấy vật dụng giả cổ mà cô nàng kia thích, bố trí một góc đặc biệt mơ mộng trong gian phòng dưới lầu.
Tô Mộc Tranh về nhà giật mình, giả vờ vui vẻ nói mình rất rất thích rất rất vui vẻ, cảm ơn hai người.
Sở Vân Tú và Diệp Tu cũng vờ như mừng rỡ nói, hờ hờ thích đúng không thích đúng không, Mộc Tranh vui vẻ bọn anh cũng vui vẻ. Sau đó nhìn tổng giá trị của mớ vật dụng lại lén lút khóc thầm.
Tối hôm đó ăn bữa cơm chia tay, không ai khóc, cũng không ai nói gì, ngột ngạt vô cùng.
Sau cùng, trong trạm xe lửa vo ve đầy muỗi, Diệp Tu lặng lẽ kéo Sở Vân Tú nói: "Cô nhóc này tạm thời nhờ vào cô em, chờ anh ổn định rồi sẽ đón em ấy."
Sở Vân Tú phủi tay hắn xuống, trừng mắt đáp: "Tui nuôi cô ấy cũng được, cần gì anh đưa đi."
Diệp Tu hế một tiếng: "Tui là anh trai tui có trách nhiệm, cô em là gì?"
Sở Vân Tú bị nghẹn mất nửa ngày, từ trong túi lấy ra thuốc lá, mỗi người một điếu, đốm lửa đỏ hồng giữa làn khói mỏng lượn lờ, cô hít một hơi thật sâu hỏi: "Sau này có định quay lại không?"
Gương mặt Diệp Tu hiện lên vẻ lạc lõng: "Không định quay lại, nhà cũng trả rồi."
Tô Mộc Tranh ôm túi đồ từ đằng xa chạy tới, kéo Diệp Tu ra dặn dò, cái này để ăn dọc đường, cái này dùng để giặt quần áo, sau đó còn lấy ra một bao thuốc Trung Hoa đưa cho hắn nói: "Sau này hút loại tốt một chút, đừng hút tới mức mất giọng luôn đấy nhá."
Sau đó Diệp Tu bước lên chuyến xe lửa đường dài, biến mất trong sân ga đông đúc. Thành phố này rốt cuộc chỉ còn lại Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú hai người bọn họ.
-tbc-
Last edited: