Ongoing [Kiếp Phong 2022][Sở Tô] Năm Tháng Tuổi Trẻ

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
NĂM THÁNG TUỔI TRẺ

Tác giả: 高蹈和
Edit:
Fuuka
Tag: Sở Tô, ngầm Tu Tán Tu, OE (SE)


Thanh xuân đều sẽ có tiếc nuối...


Tiếng dương cầm trên lầu vẫn chưa chịu ngừng nữa à.​

Sở Vân Tú giãy dụa bò dậy, lục lọi trong đống quần áo vắt vẻo trên chiếc ghế ở góc tường, hồi sau lấy ra được một chiếc đồng hồ nhỏ. Dưới ánh trăng bàng bạc, kim giây đang tích tắc tích tắc di chuyển.​

Hai giờ khuya rồi, thật là thiếu đạo đức.​

Không có hứng lên lầu mắng người, cô đành buộc tóc, vỗ vỗ chùm chìa khóa trong túi, rồi quyết định đi ra ngoài mua bao thuốc lá giải khuây.​

Dạo gần đây khu chung cư này cứ hay cúp điện cúp nước, hàng xóm xung quanh đều ôm hành lý đưa gia đình đi du lịch nghỉ mát cả rồi, bốn bề trở nên vắng lặng, chẳng còn chút âm thanh than phiền lẫn tiếng gió thổi rì rào, chỉ có tiếng giày cao gót lộp cộp trên nền xi măng.​

Sở Vân Tú men theo cầu thang xoắn ốc lết xuống 10 tầng lầu, trong lòng tưởng nhớ buồng thang máy cũ kỹ chậm chạp. Tuy cứ kẽo kẹt, lại còn bẩn thỉu hết phần thiên hạ, nhưng ít nhất vẫn có thể dùng. Không như bây giờ, nằm yên một chỗ, chẳng ai ngó ngàng.​

Cô đạp văng tấm cửa sắt dán đầy tờ rơi quảng cáo, xuôi theo ánh đèn đường mờ tối đi về phía cửa hàng 7-Eleven.​

Trong 7-Eleven có điều hòa mát mẻ, Sở Vân Tú hít sâu một hơi, thấy dễ chịu hơn hẳn, sau đó cầm chai coca ướp lạnh đến quầy thu ngân.​

Lấy ra mấy đồng tiền xu, cô mở miệng nói: "Thêm một bao thuốc lá."​

Cô gái đối diện lục tìm một lúc rồi cất tiếng: "Ấy chà thật xin lỗi, hết thuốc lá rồi." Sau đó đẩy tờ kê hàng hóa bị đè dưới đồng 5 xu tới phía trước.​

Sở Vân Tú tự nhiên thèm thuốc tới mức bồn chồn, nhíu mày lại hỏi: "Sao mà hết được?"​

Cô gái đối diện ngửa ra cổ tay trắng mịn, chỉ vào mặt đồng hồ: "Trễ quá rồi, hàng hôm nay thì chưa giao tới."​

"Mấy giờ mới giao tới?"​

"Phải hơn 5 giờ."​

Sở Vân Tú vặn nắp chai coca ướp lạnh sủi đầy bọt khí, nốc một ngụm lớn, tiếng dương cầm của kẻ không biết mệt mỏi nào đó ở lầu trên vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô thở dài, đẩy cửa đi về phía vườn hoa trong khu chung cư tìm chỗ ngồi.​

Từ trên bờ tường quanh khu vườn, một nàng mèo đen vừa nhảy xuống. Nó tên là Trà Sữa.​

Hai năm trước, lúc Sở Vân Tú đến thành phố này gia nhập ban nhạc, đã nuôi Trà Sữa.​

Có lần cô phải luyện tập với ban nhạc cả ngày không về, vô tình nhốt mèo trong phòng, từ đó về sau cô luôn hé mở cửa sổ, để nó có thể tự đi tìm bạn trai.​

Trà Sữa rất thông minh, mỗi ngày đều lách người ra ngoài cửa sổ, men theo bệ tường chạy tới cửa thang máy, rồi đi ké xuống lầu để hẹn hò.​

Lý Hoa thường nhìn Sở Vân Tú bằng ánh mắt dành cho kẻ khờ: "Lỡ nó đi mất luôn thì tính sao? Ăn trộm chui cửa sổ vào nhà thì tính sao?"​

Sở Vân Tú đáp trả hắn bằng ánh mắt dành cho kẻ thiểu năng: "Mười tầng lầu, cậu chui thử tôi xem?"​

Còn cô nhóc kia, nếu đi mất thì thôi, mèo gả đi như bát nước hất ra ngoài, nó cũng có cuộc sống riêng của mình mà, quen bạn trai rồi không về nhà nữa cũng rất bình thường.​

Trong ban nhạc có hai em gái hết mực cưng chiều Trà Sữa, có lần còn kéo Sở Vân Tú đi trung tâm thương mại mua một quả cầu lông cáo làm móc khóa, quả cầu ném trên đất trông hệt như một con chuột, Trà Sữa vừa thấy liền nhún chân nhào tới chụp.​

Sở Vân Tú lấy chùm chìa khóa trong túi, tháo rời quả cầu lông cáo, đong đưa qua lại làm mồi nhử Trà Sữa.​

Trà Sữa dựng thẳng đuôi lên, lắc lư thân mình chầm chậm bước tới.​

"Cô nhóc này, mấy ngày nay đi đâu mất tiêu không thấy về nhà?"​

Nàng mèo đen lạnh lùng nhìn cô, mon men tới gần, phóng lên chụp lấy quả cầu.​

"Có bạn trai rồi à? Ôm một bụng về nhà hử." Cô nói xong định đưa tay sờ bụng mèo.​

Trà Sữa lách người né tránh, uyển chuyển tha quả cầu phóng đi như làn khói.​

Ặc, cái đó cũng 50 đồng đấy.​

Sở Vân Tú đứng dậy đuổi theo.​

Trà Sữa ngoái đầu thấy cô vội vã chạy tới, liền đứng lại xoay người, rồi thả quả cầu lông cáo xuống cạnh thùng rác gần cổng vườn hoa.​

Hình như người nuôi chó thường ném quả cầu ra xa, để chó đi nhặt, có đúng không nhỉ? Sở Vân Tú lẳng lặng trừng mắt với nó: Tao không nhặt đấy, mi định làm sao.​

Đột nhiên từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân, người nọ đi vào vườn hoa, đặt hộp cơm thừa xuống dưới đất, cẩn thận mở ra. Trà Sữa vứt lại Sở Vân Tú, lắc đuôi chạy tới ăn.​

Là cô gái ở cửa hàng 7-Eleven khi nãy, đối phương nhìn Sở Vân Tú, nở nụ cười tươi tắn hỏi: “Chưa về à?"​

Sở Vân Tú vuốt đuôi tóc: "Ừm."​

Cô gái ngồi xổm xuống xoa đầu Trà Sữa, chợt nhìn thấy quả cầu lông cáo nằm cạnh thùng rác, bèn bước tới nhặt lên, hai mắt lấp lánh nhìn một lúc. Cô gái lấy khăn sạch lau qua hai cái, sờ sờ bóp bóp thêm hồi lâu, rồi nhìn xung quanh, cầm móc khóa hỏi Sở Vân Tú: "Ơ cái này! Cô bỏ rồi à?"​

Nhìn áo thun và chiếc quần jean quá mức giản dị của cô gái, cũng hiểu được đôi điều.​

Sở Vân Tú ngập ngừng chốc lát, né tránh ánh mắt sáng ngời của đối phương, gật đầu: "Ừm."​

Cô gái giơ quả cầu lên cao, hỏi tiếp: "Tôi lấy nhé?"​

"Lấy đi."​

Cô gái cực kỳ vui vẻ nói tiếng cảm ơn, rồi nhún nhảy đi về phía khu chung cư. Sở Vân Tú bước ngang qua chỗ Trà Sữa đang vùi đầu gặm thịt, nhìn theo bóng người kia, hóa ra là cùng tòa nhà với mình.​

Đến khi về phòng, cô mới cảm thấy có chút hối hận: 50 đồng đủ mình ăn trong hai ngày, sao lại vô duyên vô cớ cho người khác cơ chứ?​

Đúng là không thể hiểu nổi mà.​

Lúc Sở Vân Tú và hai chị em họ Thư đi dạo phố hàng hiệu, đã mua một quả cầu lông cáo khác, tiện thế cũng sắm thêm vài món quần áo giày dép.​

Trở về sắp xếp tủ đồ, cô soạn ra một mớ quần áo không mặc nữa, chất đống giữa phòng nhìn hơi chướng mắt, nhưng lại không nỡ vứt đi.​

Nghĩ đến cô gái giản dị ở cửa hàng 7-Eleven, thế là mỗi đêm Sở Vân Tú lại chạy tới thăm. Nhưng đứng trước gương mặt tươi cười đó, Sở Vân Tú cảm thấy phiền lòng.​

Không chừng người ta cũng chẳng muốn nhận? Sợ làm cho đối phương xấu hổ.​

Vì thế nên cứ mãi không dám nói.​

Giữa khuya ôm đàn guitar nặn ca từ, lại nghe tiếng dương cầm trên lầu vọng xuống, xuyên phá đêm đen tĩnh lặng.​

Sở Vân Tú nhịn không được ác ý nghĩ thầm, nếu lúc nãy mình kịp cất tiếng hát trước, liệu có khiến nhạc công trên lầu bực bội mất hứng mà thôi quấy nhiễu dân lành hay không? Cơ mà giai điệu thi thoảng kia cũng rất êm tai, hẳn là có người thích.​

Ngẩn ngơ hồi lâu, cô đành ôm đàn đi ngủ.​

Sở Vân Tú luôn cảm thấy bản thân đang sống trong rừng rậm, gian khổ cầu sinh.​

Giữa khu rừng bê tông này, con người và các loài động thực vật không khác gì nhau, đều nằm trong chuỗi thức ăn đan xen, chỉ cần hơi bất cẩn lập tức sẽ bị gặm nuốt, cả da lẫn xương cũng chẳng còn.​

Yên Vũ chống chọi chịu đựng hơn hai năm, rốt cuộc phải kết thúc ở Hậu Nhai.​

Sở Vân Tú thật không đành lòng từ bỏ, cô tính toán số tiền mình tích góp được, ý định mua lại nhạc cụ thuê tiếp phòng thu, tự mình lập ban nhạc mới.​

Sau ngày hôm nay, vài người bạn cũ sẽ cách xa trời nam biển bắc, nhưng cô còn chưa kịp thương cảm, đủ các loại hợp đồng lương bổng, sân bãi, đến việc khắc phục sự cố ập tới khiến cô bận rộn mắt tăm mặt mũi. Chẳng dễ gì mới tranh thủ được thời gian để nghỉ ngơi, Sở Vân Tú bò lên giường ngủ mê man gần nửa ngày, sau đó bị tiếng đàn dương cầm trên lầu ồn ào làm tỉnh giấc.​

Gần đây mấy người đó càng lúc càng quá đáng, dám phối hợp bốn tay cùng đàn.​

Sở Vân Tú tiện thể đi rửa mặt, rồi xông lên lầu đạp cửa, mắng: "Mẹ kiếp! Hơn nửa đêm rồi yên tĩnh một chút không được hả!"​

Tiếng đàn bên trong im bặt, cơn giận của Sở Vân Tú dâng lên đỉnh đầu rồi nguôi đi không ít, sau đó mới chợt cảm thấy mình quá kích động, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ cánh cửa sau lưng đã mở, bước ra là một gã thanh niên miệng ngậm thuốc lá: "Mới có mấy giờ đâu mà chị đã lên đây trút giận..."​

Tiếp đó một gã thanh niên tuấn tú khác cũng thò đầu ra nói: "Chậc chậc tính tình này không vừa đâu."​

Dứt lời, người nọ còn chỉ vào kim đồng hồ mới điểm 8h, hít sâu một hơi thuốc, hờ hững nhìn cô.​

Đang xấu hổ ngượng ngùng, Sở Vân Tú liếc mắt thấy Trà Sữa đang nhào chụp quả cầu lông cáo ở trong phòng.​

Cô gái chỗ cửa hàng tiện lợi đang cầm dây giỡn với nó, nghe thấy ồn ào cũng quay đầu nhìn xem, rồi cười cười vẫy tay với cô.​

Hai tên con trai mờ mịt, ánh mắt tìm kiếm giải thích.​

Sở Vân Tú nhún vai, đáp lại bằng ánh mắt số mệnh an bài.​

Cô gái kia nói mình tên là Tô Mộc Tranh, đang học đàn, hai người này là anh trai của cô, thường hát cho một quán bar ở Hậu Nhai.​

Nói ra cũng thiệt khéo, Hậu Nhai có mấy chục quán bar, người đến trọ ra vào suốt ngày sáng đêm, ra cửa rồi ai còn nhớ mặt ai. Gần nhất thì khu chung cư này được thuê nhiều nhất, cũng khó tránh không chạm mặt nhau.​

Sở Vân Tú nghe được hai người bọn hắn đầu quân cho Gia Thế, cơn giận liền âm ỉ trong lồng ngực, nếu không do bọn họ kéo người nghe đi mất, Yên Vũ ít nhiều cũng chịu đựng được thêm một khoảng thời gian.​

Nhưng còn nói gì đươc? Dù sao Yên Vũ sắp phải tiêu tùng.​

Người thanh niên thanh tú quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Cô em… ở Yên Vũ phải không?"​

Sở Vân Tú gật đầu, nhưng không lên tiếng, chỉ mãi xoa đầu đứa nhóc bội bạc kia.​

Trà Sữa cô nhóc tâm cơ này, vậy mà học được cách ở nhờ, khiến người khác tưởng nó là mèo nhà mình, không ngờ nó lại chạy đi nhà khác ăn ké.​

Tô Mộc Tranh túm vào chỗ lông trắng trên lưng mèo, nhấc nó lên nói: "Vậy cô đem nó về đi nhé?" Cô gái mỉm cười nhìn vào cô mèo lừa đảo.​

Mèo giãy dụa, muốn nói là đừng mà, người phụ nữ này hai ba ngày không ở nhà, tui vốn không biết mình bị nuôi nhốt. Nó vùng khỏi bàn tay nắm giữ mình, chui tọt vào kẹt bàn không chịu ló đầu ra.​

Trên bàn vẫn còn nguyên thức ăn chưa kịp thu dọn, Sở Vân Tú thầm nghĩ đứa nhóc này cũng biết hưởng phước, lựa chỗ có đồ ăn ngon mà ra tay. Cô đành thở dài: "Vậy cô giữ nuôi đi, thỉnh thoảng tôi đến thăm một lúc là được."​

Đáy mắt Tô Mộc Tranh lấp láy tia sáng, vỗ tay: "Được chứ được chứ! Cô nhớ đến thăm nha!"​

Tên cầm điếu thuốc hỏi Sở Vân Tú: "Yên Vũ cũng đổi chủ rồi, cô em còn không đi à?"​

Sở Vân Tú lườm hắn: "Tại ai? Còn mặt mũi nhắc tới."​

Sự xuất hiện của Tô Mộc Tranh đã cải thiện rất nhiều chất lượng cuộc sống của Sở Vân Tú: Cô gái này nghe nói hai người anh của mình hại cô đến mức độ, một cái bánh nướng năm đồng ăn thay bữa cơm, đau lòng không dứt, ép buộc cô mỗi ngày đều lên lầu ăn cơm.​

Sở Vân Tú gặm một khứa cá trắm to trong chén, nhìn Trà Sữa ngồi dưới đất hừ hừ ăn canh cá, nghĩ thầm trong bụng, chị rất thấu hiểu nhóc.​

Tô Mộc Thu bất mãn nhìn nhà mình mọc thêm hai kẻ ăn chực, trừng mắt nhìn cô: "Thiếu tiền quá thì trả phòng lầu dưới đi, tìm chỗ khác rẻ hơn mà thuê."​

Nếu quán bar mở cửa, người mới chưa chắc đã có chỗ ở, căn phòng dưới lầu chắc không thể trả.​

Nhưng không chờ Sở Vân Tú kịp há miệng, Tô Mộc Tranh đã múc đầy canh cho anh trai, ngoan ngaon kêu ăn cơm đi, Tô Mộc Thu liền xẹp.​

Có lẽ Sở Vân Tú là người phụ nữ chân chính đầu tiên bước vào cuộc sống của Tô Mộc Tranh.​

Cô quá đỗi ngạc nhiên phát hiện trên thế giới này tồn tại loại nội y cắt ra từ áo thun.​

Có điều ngẫm kỹ lại thì cũng không khó hiểu: Hai tên con trai, bản thân còn sống qua quýt sơ sài thế nào cũng được, làm sao có thể chăm sóc tốt cho một cô gái nữ tuổi mới lớn cơ chứ.​

Tô Mộc Tranh vùi đầu vào đống quần áo cũ của cô, trầm trồ cả nửa ngày, bộ nào cũng thử một lần, nhảy tới trước gương ngắm trái ngắm phải, còn chạy lên lầu cho anh trai của mình xem, rất là bận rộn.​

Đôi chân thon thon trắng õn lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt.​

Sở Vân Tú lại nhớ tới chiếc quần jean cũ kỹ, khói thuốc tỏa lên từ gạc tàn pha lê, thở dài: Thật là chôn vùi tài hoa mà.​

"Ha ha cái này cũng cho tớ hả??"​

Tô Mộc Tranh móc ra tờ 100 đồng từ trong túi quần, vạch phẳng cho cô thấy.​

Sở Vân Tú ui chao một tiếng bật dậy, nhào tới cướp lại.​

Tô Mộc Tranh nói, hai anh trai của mình được người săn tài năng chấm trúng, đã kí hợp đồng với công ty, sắp sửa ra mắt.​

Hàng lông mày của cô nhướng cao, cảm giác kiêu ngạo dâng lên chẳng thể kiềm chế được.​

Sở Vân Tú đang gảy đàn ghita, âm thầm thở dài: Mình ít gì cũng lăn lộn đã hai năm, không biết khi nào mới được ra mắt đây. Nhưng không muốn cô nàng suy nghĩ nhiều, cô chỉ cười khe khẽ, trả lời: "Thật là ghê gớm, sắp ra album rồi à?"​

Em gái tay đang thái rau khựng lại, dáng vẻ hài lòng ra dấu với cô: "Bìa album là... là... là pháo hoa! Anh tớ không cho tớ chụp, nếu không đã để cậu nhìn một phen! Ảnh rất đẹp!"​

Sở Vân Tú vội vàng đưa tay chụp lấy con dao, Tô Mộc Tranh bực bội thu tay về, chậm rãi thái rau, nhìn cô bằng đôi mắt sáng long lanh: "Ảnh nói sẽ viết bài hát cho mình á~"​

Đây là tin tức lớn, Sở Vân Tú cũng thấy tò mò: "Khi nào được nghe thế."​

"Hai người họ vẫn còn chỉnh sửa... nhưng mà nghe hay lắm! Nếu có thể nổi tiếng, vậy mình không cần làm ca đêm nữa rồi!" Tô Mộc Tranh nở nụ cười thật tươi.​

"Oh..." Sở Vân Tú chuyển tông C cho cô nàng gảy đàn ăn mừng.​

Tuy Tô Mộc Tranh học đàn dương cầm, nhưng anh trai say mê viết nhạc, không để tâm dạy dỗ, trái lại Diệp Tu rất nhẫn nại kèm cặp, thành ra cô đàn ghita lại tốt hơn.​

Sở Vân Tú chỉnh dây cho cây ghita bong tróc loang lỗ, bất mãn: "Bọn họ còn nhân tính không vậy, không ngại để cậu xài cây đàn cũ kỹ như vậy."​

Sở Vân Tú ngập ngừng giây lát, lôi từ dưới gầm giường ra một cây đàn cũ nhưng được giữ gìn rất kỹ, nói: "Hay là cậu lấy cây này xài đỡ đi? Hồi đó tớ ôm từ nhà đi, vẫn khá hơn cây đàn của cậu một chút."​

Vậy mà là cây MD20, đâu chỉ là khá hơn một chút.​

Tô Mộc Tranh quá mức gầy guộc, ngực không phát triển, nhưng Sở Vân Tú khinh bỉ áo lót thun của cô, kéo cô đi mua nội y cho bằng được.​

Size của cô nàng vậy mà dễ mua, lật tìm trong đống đồ đủ size, hai mươi đồng một món, món nào trông cũng xịn.​

Sở Vân Tú cúi đầu nhìn lại mình, rồi nhìn số tiền món đồ size + treo trên tường, âm thầm lắc đầu: Tính lại một chút, mình cũng không cần.​

Lần đầu tiên Tô Mộc Tranh đi dạo phố với người khác, mua sắm đến nghiện, nhất quyết kéo cô men theo con đường xuống phố, kết quả hai người đã mua đủ thứ linh tinh từ giày dép sơn móng vòng tay, ngồi trên xe buýt một người thổn thức đau lòng một người trầm trồ khen đẹp.​

Về đến nhà, Tô Mộc Thu hung hăng quở trách một trận vì cô nàng phung phí lung tung. Diệp Tu cười nhạo: "Tiền người ta tự kiếm được, dùng một chút có sao? Tích góp để sau này cho cậu dưỡng lão à?"​

Tô Mộc Thu nghiến răng nghiến lợi: "Sau này của hồi môn của em ấy là cậu cho đúng không?"​

Thế nhưng hắn lại lén lút chạy xuống lầu gõ cửa, nhét tiền cho Sở Vân Tú, bảo nào dẫn em gái hắn đi mua sắm đi.​

Sở Vân Tú hừm một tiếng, tịch thu số tiền: "Anh có giỏi thì đừng đánh đàn lúc nửa đêm nữa đi?"​

Tô Mộc Thu cười lạnh: "Cô em mơ mộng quá đấy."​

Qua hai ngày, Sở Vân Tú lại bị bài hát kia làm phiền tỉnh giấc.​

Cô đoán đây chắc là ca khúc viết cho Tô Mộc Tranh, nên ráng nhịn xuống cơn tức, kiên nhẫn lắng nghe.​

Giai điệu có vẻ đã được định hình, vài câu từ mơ hồ từ trên lầu vọng xuống, bỏ qua việc tiếng đệm đàn dương cầm thuần túy bị giới hạn bởi không gian cảm thụ, thì nghe rất khá. Đương lúc nửa tỉnh nửa mê cô bèn tặng cho bọn hắn mấy tiếng vỗ tay: Hay lắm rồi mấy ông đừng quấy phá người khác nữa được không.​

Nhưng tiếc là không được, tiếng đàn trên lầu càng đánh hăng, lặp lại một lần rồi lại một lần, vẫn là bốn tay cùng đánh, sau cùng còn táo tợn hơn, hai người bắt đầu song ca, kêu gào inh ỏi không chịu ngừng.​

Sở Vân Tú trùm chăn nhét nút tay cũng chẳng ích gì, âm thanh chui qua khe hỡ chui vào đại não tàn phá ý chí con người. Cô sắp chịu hết nổi, vừa mới lấy điện thoại nội bộ định gọi mắng một trận, tiếng hát trên lầu chợt im bặt.​

Cô nhìn đồng hồ, phì cười một cái: Trời vừa sáng, Tô Mộc Tranh xong ca đêm về nhà.​

Vì thế Sở Vân Tú yên tâm ngủ tiếp.​

Bảng hiệu neon Yên Vũ bị gỡ xuống, mọi người dần quay về hiện thực, người tìm việc làm, người trở về quê, hoặc xuôi Nam ngược Bắc tiếp tục lang bạt. Tóm lại là bạn bè tứ tán khắp nơi, không còn ai nữa.​

Cô thật sự nghèo túng rồi, nhưng còn một ít vốn liếng, vẫn có thể theo đuổi giấc mơ, cô chưa muốn từ bỏ.​

Vì thế cô chỉnh sửa lại mấy bài hát, in ra 50 đĩa, chạy đến cửa ga tàu điện ngầm hát rong. Chẳng những mỗi ngày đều không đủ tiền ăn cơm, còn khiến cổ họng khàn khàn.​

Tô Mộc Tranh nhìn xem không nỡ, xin hai anh trai của mình ở Gia Thế tìm cơ hội giúp Sở Vân Tú.​

Gia Thế đầu tư vài trụ sở đã gần như cạn kiệt, chắc chắn không cần thêm Sở Vân Tú. Tô Mộc Thu vắt óc suy tính, liên lạc với mấy công ty đĩa nhạc, kêu cô đi thử xem.​

Con đường này không thiếu nhất là những người ôm mộng ca sĩ nguyên sang. Sở Vân Tú tìm đến công ty đó, xếp hàng mất hai tiếng, vào trong chỉ được hát 3 phút. Sau đó có người lên tiếng bảo, được rồi, cô về đi, chờ thông báo.​

Sở Vân Tú ừm một tiếng, ôm đàn ghita đi về. Ngoài cửa là một nhóm các cô gái, đều mái tóc đen dài thẳng mượt, ôm đàn ghita, mặc váy dài in hoa, như thể đã bàn với nhau từ trước.​

Cô vừa hoảng hốt vừa có chút vui mừng: Ít ra mình cũng khác biệt. Chắc vẫn có cơ hội chứ nhỉ?​

Cô không trở về nhà ngay, mà đi đến ga tàu điện ngầm bày đĩa nhạc, ngồi xuống đàn ca.​

Sở Vân Tú vốn không định bán mấy album này để kiếm tiền, chỉ đơn giản muốn quảng cáo thử xem sao, cho nên để giá rất thấp, tính ra bán cũng không tệ, lúc này chỉ còn lại mấy đĩa.​

Cúi đầu nhìn phím gãy đàn bằng nhựa của mình sắp nứt tới nơi, cô quyết định nếu như hôm nay có thể bán hết, sẽ đi mua cái mới.​

Đúng rồi, Tô Mộc Tranh cô nàng này luôn nói muốn uốc tóc xoăn dợn sóng, dẫn cô ấy đi vậy.​

Tiền, tiền thật sự là căn bản cho mọi thứ trên đời.​

Một nhóm học sinh cấp ba ríu ra ríu rít đi ngang trước mặt, nghe thấy đàn ca thì bu lại, vỗ tay bồm bộp, sau đó cười đùa ầm ĩ rồi chạy mất.​

Thật tốt, vô ưu vô lo, mỗi một chân đều bước đến ngày mai, không giống mình, bước kế tiếp còn chẳng biết phải làm sao.​

Trong đầu mông lung suy tưởng, tiếng đàn guita đổi điệu, giọng hát cũng chợt nặng nề.​

Điện thoại bỗng vang lên, nghe máy, là tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng không kìm nén được của Tô Mộc Tranh. Đúng lúc tàu điện ngầm ghé trạm, một nhóm đông ồn ào nhốn nháo đi ra, Sở Vân Tú mất nửa ngày mới nghe được rõ ràng.​

Cô ấy nói, anh trai tớ bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện, cậu có đến được không.​

Cuộc sống sao lại vô thường đến thế?​

Sở Vân Tú nghĩ đến bản thân vừa rồi lo lắng cho tương lai của mình, quay đi đã có người không còn ngày mai.​

Cô hối hận ngày đó không nhận tiền Tô Mộc Thu nhét cho mình, nếu như vậy đã có thể dẫn em gái hắn đi đổi một kiểu tóc thật xinh đẹp, chí ít cũng để hắn biết em gái hắn không phải cô gái quê mùa, mà là nàng thiếu nữ tuổi xuân phơi phới.​

Những ngày sau đó Tô Mộc Tranh khóc đến gầy guộc, bước vào phòng liền cảm nhận được hơi ẩm và nỗi đau thương tràn ngập bốn bề, thấm vào từng lỗ chân lông. Diệp Tu cũng không còn sức lực để an ủi cô, suốt mấy ngày qua hắn phải đến sở cảnh sát và hiện trường tai nạn, cho đến khi tìm được tên hung thủ cướp mất người thân của mình, hắn mới nằm xuống ngủ liền mấy ngày mấy đêm.​

Hai người thân đều không còn chút tinh thần để xử lý hậu sự, Sở Vân Tú đành một mình bận rộn trước sau, giúp đỡ thu dọn mấy hôm, rồi đưa cô gái vẫn đang thổn thức không ngừng rời khỏi gian nhà tràn đầy hình bóng của anh trai, xuống dưới lầu ngủ cùng mình, để cô ấy đỡ phải nhìn vật nhớ người.​

Phải chăng cô quá máu lạnh? Sở Vân Tú chỉ cảm thấy Tô Mộc Thu viết ca khúc hay như vậy, còn chưa bộc lộ tài năng đã nằm xuống, thật sự rất đáng tiếc.​

Đến một hôm nào đó lúc nửa đêm, Sở Vân Tú bị tiếng dương cầm cô đơn trên lầu đánh thức, mới hoảng hốt cảm thấy khổ sở, lặng lẽ rơi nước mắt, hòa cùng tiếng nức nở của cô gái đang ngủ say bên cạnh.​

Cô nghe ra được, người đánh đàn trên lầu đã khác.​

Sau này sẽ không còn những khúc nhạc rời rạc thi thoảng kia nữa.​

Tô Mộc Tranh chính thức chuyển xuống tầng dưới.​

Bởi vì Diệp Tu nói hắn sắp debut, sẽ phải đi xa.​

Sở Vân Tú và hắn hai người bàn với nhau, lén lút chạy đi mua giấy dán tường với mấy vật dụng giả cổ mà cô nàng kia thích, bố trí một góc đặc biệt mơ mộng trong gian phòng dưới lầu.​

Tô Mộc Tranh về nhà giật mình, giả vờ vui vẻ nói mình rất rất thích rất rất vui vẻ, cảm ơn hai người.​

Sở Vân Tú và Diệp Tu cũng vờ như mừng rỡ nói, hờ hờ thích đúng không thích đúng không, Mộc Tranh vui vẻ bọn anh cũng vui vẻ. Sau đó nhìn tổng giá trị của mớ vật dụng lại lén lút khóc thầm.​

Tối hôm đó ăn bữa cơm chia tay, không ai khóc, cũng không ai nói gì, ngột ngạt vô cùng.​

Sau cùng, trong trạm xe lửa vo ve đầy muỗi, Diệp Tu lặng lẽ kéo Sở Vân Tú nói: "Cô nhóc này tạm thời nhờ vào cô em, chờ anh ổn định rồi sẽ đón em ấy."​

Sở Vân Tú phủi tay hắn xuống, trừng mắt đáp: "Tui nuôi cô ấy cũng được, cần gì anh đưa đi."​

Diệp Tu hế một tiếng: "Tui là anh trai tui có trách nhiệm, cô em là gì?"​

Sở Vân Tú bị nghẹn mất nửa ngày, từ trong túi lấy ra thuốc lá, mỗi người một điếu, đốm lửa đỏ hồng giữa làn khói mỏng lượn lờ, cô hít một hơi thật sâu hỏi: "Sau này có định quay lại không?"​

Gương mặt Diệp Tu hiện lên vẻ lạc lõng: "Không định quay lại, nhà cũng trả rồi."​

Tô Mộc Tranh ôm túi đồ từ đằng xa chạy tới, kéo Diệp Tu ra dặn dò, cái này để ăn dọc đường, cái này dùng để giặt quần áo, sau đó còn lấy ra một bao thuốc Trung Hoa đưa cho hắn nói: "Sau này hút loại tốt một chút, đừng hút tới mức mất giọng luôn đấy nhá."​

Sau đó Diệp Tu bước lên chuyến xe lửa đường dài, biến mất trong sân ga đông đúc. Thành phố này rốt cuộc chỉ còn lại Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú hai người bọn họ.​

-tbc-​
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Sản phẩm thuộc [Project] Mừng sinh nhật Tô Mộc Tranh 2022 - Thừa Phong Thắng Nhật
Chúc Mộc Mộc sinh nhật vui vẻ<3

Những ngày sau đó, cứ nửa đêm Sở Vân Tú lại bị Tô Mộc Tranh cuộn người ngủ trong lòng mình làm cho thức giấc.

Cô nàng này giống anh trai đến quá đáng... Chẳng bao giờ để người ta được ngon giấc.

Sở Vân Tú ôm sát lấy cô, mơ màng ngủ thiếp đi.

Tô Mộc Tranh dụi dụi đôi mắt thâm quầng thờ thẫn, vẫn cứ quyết tâm đến 7-Eleven. Trạng thái tinh thần thế này thật sự khiến người ta lo lắng, sao mà dám để cô nàng đi trực ca đêm một mình cơ chứ.

Sở Vân Tú vừa trả xong tiền thuê nhà, tài khoản Alipay chớp mắt liền trống rỗng, nghĩ trái nghĩ phải, đành cùng cô nàng đến 7-Eleven trực ca đêm.

Hết ca làm, Sở Vân Tú nắm lấy cánh tay gầy nhỏ của Tô Mộc Tranh, kéo cô đi giữa tán lá thu rơi vàng, từng bước chân giòn giã.

Bình minh càng lúc càng trễ, giờ này mà phía chân trời vẫn còn mờ tối, ánh sao vẫn còn le lói trên cao.

Thấy vẻ u ám còn ngập trong mắt Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú lại bắt đầu suy nghĩ miên man, "Anh trai cô ấy tên là Tô Mộc Thu, chắc là nhìn cảnh nhớ người nữa rồi..."

Cô cho rằng việc an ủi sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì, không bằng chờ thời gian chữa lành vết thương. Thế nhưng nhìn người khác giãy dụa lặn ngụp trong đau khổ, càng là một quá trình khó thể chịu đựng hơn.

Đúng là không biết phải làm sao mà.

Sở Vân Tú thở dài, lấy ra điếu thuốc định hút, thình lình từ trong bụi cây nhảy ra một sinh vật màu đen, cô hoảng hồn run tay một cái, ném luôn chiếc bật lửa vào người nó.

Cả hai đều giật mình, lùi lại hai bước định thần, sau đó mới nhìn rõ, thì ra là cô nhóc Trà Sữa với túm lông trắng phía sau gáy.

Sở Vân Tú ngồi sụp xuống, nhặt lại cái bật lửa, hít sâu một hơi: "Mi làm trò gì vậy..." Vừa nói vừa túm cổ con mèo.

Phản ứng của Trà Sữa không giống bình thường, không thèm né tránh, chỉ im như thóc nhìn hai người.

"Hê, lâu lắm rồi không thấy đâu, chuyển giới rồi hả?" Sở Vân Tú gãi cằm nó, rồi xuôi xuống sờ dưới bụng, sau đó đột nhiên kéo tay Tô Mộc Tranh bảo sờ thử.

Tô Mộc Tranh lẳng lặng ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào cái bụng mềm mại của cô mèo đen.

Kẹp điếu thuốc đang chầm chậm tỏa ra luồng khói bạc trên tay, Sở Vân Tú híp mắt cười nói: "Nó có thai, không tự lên lầu được."

Sinh mệnh vẫn luôn kỳ diệu như vậy.

Đến rồi đi, đi rồi lại đến, sinh sôi nảy nở.

Bầy mèo con sắp sinh đã giúp tâm trạng của Tô Mộc Tranh khá hơn, mỗi ngày cô nàng đều nấu canh cá dưỡng thai cho Trà Sữa, mong ngóng những sinh linh mới chào đời.

IQ của con mèo này nhất định là 120. Nó biết mình không chịu nổi trời đông giá rét, cần con người giúp đỡ, nên mới nhảy ra cướp đường lúc nửa đêm như thế.

Nhờ vậy mà Sở Vân Tú cũng được hưởng ké không ít, mỗi ngày đều có đầu cá để gặm. Có điều mới gặm chưa được một tháng thì đã tăng cân, hơn 55 ký.

Cô lo lắng xoa bụng, "Làm sao bây giờ, mình còn phải nhờ gương mặt này để kiếm cơm mà."

Tô Mộc Tranh đang xem bộ phim Hàn Quốc "Vì Sao Đưa Anh Tới" mà Sở Vân Tú tìm cho mình, nghe thấy vậy thì sặc cười, đặt túi khoai tây chiên xuống, ngã vào bụng cô mà nằm: "Cậu cao 1m7 lận mà, dáng người như vầy mới đẹp."

Sở Vân Tú sững sờ một lúc, thầm nghĩ, cũng không bằng việc cậu trở lại như bình thường.

Trà Sữa sinh được năm bé mèo con, cả nhà bình an.

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú chỉ giữ nuôi đứa gầy yếu nhất, còn lại thì ôm đến cổng tàu điện ngầm để bán.

Cô gái xinh đẹp vừa ôm mèo vừa đàn hát đã thu hút không ít người đến vây xem, bầy mèo con chưa bán cũng đã lời được mớ tiền xu.

Tô Mộc Tranh nắm chặt trong tay mấy đồng tiền xu vui vẻ nhảy nhót không thôi: "Hay là chọn một đứa đặt tên là Chiêu Tài đi? Vận khí này không xem thường được đâu!

Mèo con cạp ngón tay Sở Vân Tú mài răng.

Sở Vân Tú đẩy bé con ra, vuốt vuốt tóc nói: "Hay gọi là Nghịch Thiên Cải Mệnh đi, tên này nghe oai hơn."

Tô Mộc Tranh gật đầu, cô cảm thấy cũng được.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Sở Vân Tú trở nên phiền nhiễu hết như mấy kẻ nào đó.

Cô thích nửa đêm uống rượu hút thuốc chơi với mèo, tĩnh mịch không người, chỉ mình cô đánh đàn dưới ánh trăng sao.

Nói ra cũng lạ, thời gian trôi qua lâu như vậy, cô mới bắt đầu lý giải được hai tên thần kinh trên lầu hồi đó, thậm chí có chút hoài niệm khoảng thời gian bị bọn họ làm phiền.

Sở Vân Tú ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, chậm rãi gảy lên ca khúc thường văng vẳng trên lầu trước kia.

Tiếng ngáy ngủ của Trà Sữa phát ra từ trong đống quần áo lẫn tâm trí của cô bỗng nhiên trống rỗng, trên khung vải trăng lóe lên từng vệt rượu đỏ tung tóe, lan ra thành một mảnh tối đen dưới ánh đèn, có chú cá nhảy khỏi mặt nước, vẽ ra một vòng lân quang, rồi chìm vào vùng xanh nhạt, lẻ loi vùng vẫy, trong khoảng sâu không đáy.

Thế nhưng tiếng khóc càng lúc càng lớn trong phòng khiến cô phiền lòng.

Tô Mộc Tranh ngồi trên giường, gào khóc dữ dội hơn bao giờ hết, hơi thở đứt quãng, nước mắt sũng ướt trên đôi hàng mi, từng giọt trượt xuống, vệt nước bị ánh trăng chiếu rọi lấp lánh, để rồi bị Sở Vân Tú lau đi.

Sở Vân Tú chưa từng thấy cô khóc đến thảm thương như vậy, thật sự không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể ôm chặt Tô Mộc Tranh, mặc cho cô nàng dây nước mắt nước mũi lên quần áo của mình

Cô thở hổn hển hụt hơi nhưng vẫn nhất định muốn nói, đó là ca khúc anh trai viết cho mình.

Sở Vân Tú lén lau khô khóe mắt ẩm ướt, trả lời, tớ biết mà.

Tô Mộc Tranh thúc thít, tiếng nghẹn ngào vơi dần, đột nhiên khàn giọng, nói: "Tớ nằm mơ thấy cậu."

"Hả?"

"Tớ nằm mơ thấy cậu." Cô vùi mặt vào cổ của Sở Vân Tú, giọng nói rầu rĩ, "Cậu biến thành mặt trăng, bị vây nhốt trong phòng."

Tô Mộc Tranh thoáng dừng rồi nói tiếp: "Cậu vừa to vừa sáng, trong phòng không cần bật đèn, Trà Sữa ngủ thiếp dưới chân cậu, cậu cũng không dám động đậy sợ đè trúng nó."

"Cậu nói cậu buồn chán quá, muốn xem tivi, tớ bèn dời tivi đến cạnh cửa sổ, cùng nhau xem "Chàng trai đến từ những vì sao". Cô chỉ tay ra cửa sổ, "Sau đó trên lầu bỗng có tiếng đánh đàn, cậu rất tức giận, đùng đùng va vào trần nha, trời rung đất chuyển, vách tường rầm rầm rơi bụi."

Sở Vân Tú cảm thấy giấc mơ này không hề có logic nhưng lại chân thực, đúng là trước đây cô từng rất muốn đấm vào trần nhà: "Vậy sao đó thì sao?"

"Sau đó tớ nghe thấy anh trai đánh đàn."

"Tớ thật sự rất nhớ anh ấy."

Vừa cất tiếng, âm thanh của Tô Mộc Tranh lại nghẹn ngào.

Coi như lấy độc trị độc, Sở Vân Tú tranh thủ những lúc Tô Mộc Tranh ngủ để viết tặng cô một ca khúc.

Ban ngày cô viết nhạc, hát rong, tìm công ty đầu tư, buổi tối thì đến 7-Eleven kiếm cơm, mỗi ngày của Sở Vân Tú đều bận tối mắt tối mũi, nằm xuống là ngủ.

Có lẽ trời không tuyệt đường người, hoặc nhờ sự kiên trì bấy lâu đã đổi được quả ngọt, cũng có thể là đứa nhóc Nghịch Thiên Cải Mệnh thật sự giúp được cô, không quá nửa năm, đã có công ty đồng ý tiếp nhận Sở Vân Tú, để cô phát triển con đường nghệ thuật như một nữ thần tượng độc lập mạnh mẽ, sống nội tâm yêu màu tím thích màu hồng, vừà viết nhạc vừa ca hát.

-tbc-​
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#3

Sản phẩm thuộc [Project] Mừng sinh nhật Sở Vân Tú 2022 - Vân Mãn Phong Thành
CHÚC TÚ TÚ SINH NHẬT VUI VẺ <3


Sở Vân Tú cảm thấy công ty này chỉ dựa vào mấy ca từ trong bài hát mà nghĩ ra được nhiều thứ thú dị như vậy, đúng là không đơn giản, nên cũng không phản đổi dự án "thần kinh" này.

Cơ hội như vậy, cô cũng không đợi suy nghĩ kỹ càng xem tốt xấu thế nào, ký hợp đồng cũng chẳng khác gì mấy so với ký giấy bán thân, cô sẽ không thể quay đầu chọn lại như người khác được nữa.

Dù sao cũng là cầu được ước thấy, Sở Vân Tú vừa ký tên vừa thầm nghĩ, ca hát có thể kiếm sống được là tốt lắm rồi.

Sở Vân Tú có chút cồn vào người thì bắt đầu cao hứng, nhấc đàn ghita nói: "Cô gái kia mau nhìn sang đây! Có bài hát viết riêng cho cậu này."

Tô Mộc Tranh "quao" một tiếng, đặt chai bia xuống, nhìn sang cô gái là ngà say kia khởi động ngón tay trên dây đàn, cất giọng hát lên khúc nhạc nhẹ nhàng.

"Tạp hóa dưới lầu mua không được thuốc lá,
Sao nói 7-Elveven tiện lợi lắm mà,
Chạy mấy con phố tìm được lon coca,
Tôi từng sống vội chỉ để nhấp một ngụm ngọt ngào,
Hàng xóm tan ca về nhà lúc 3h sáng,
Tiếng dương cầm lầu trên cứ đúng giờ im bặt,
Thế giới tĩnh lặng thu vào góc nhỏ tồi tàn,
Ước gì tôi vẫn có thể quấy rầy mộng đẹp của em."


Tô Mộc Tranh thẳng lưng, trịnh trọng nghiêm túc, mím môi cẩn thận lắng nghe.

"Tôi là vầng trăng trong phòng em,
Mượn chút ánh sáng mỗi khi buồn chán,
Nhắm mắt lại tôi thấy mình run rẩy
Mặt trời lên vẫn chẳng bị lãng quên.
Kho tàng tôi lãng phí được em góp nhặt,
Em lại viết giấc mơ của mình trên tay anh ta,
Tôi chỉ có một quá khứ muốn kể,
Em còn cả tương lai chông chênh phía trước."


Trí óc Sở Vân Tú hỗn loạn, hồn vía như ở trên mây, trong lúc ngẩn người lại âm ỉ tiếc nuối: chắc phải tìm một phòng thu âm, phối khí đệm nhạc đàng hoàng cho cậu ấy nghe, chứ thế này hơi phí.

Nhưng Tô Mộc Tranh không để tâm chuyện đó, cô vỗ đến đỏ cả tay, không ngừng khen hay lắm hay lắm!! Cậu có cho vào album mới không!!

Có chứ, nghe hay không?

Tô Mộc Tranh nhào vào ôm chặt lấy cô nói, rất rất rất hay, sau đó cọ cọ vào má cô, rồi khẽ chạm chóp mũi, nhìn thẳng vào mắt nàng nói rõ từng chữ: "Chúc mừng cậu nhé!"

Sở Vân Tú cảm thấy mũi mình xót xa, vội cúi đầu xuống, nước mắt lăn dài theo cánh mũi, tụ lại ở chóp mũi, từng giọt rơi xuống áo Tô Mộc Tranh, loang thành một mảng xám xịt u ám.

Cô ấy nói,

Tớ cũng muốn được debut.

Tớ chuẩn bị sẵn sàng rồi.

---

Album mới phát hành của Diệp Tu, trong vòng mấy ngày đã lên top một trên nhiều trang web và app nhạc, được xem là niềm kỳ vọng là sau ngày tận thế, là sự chấm hết cho thời kỳ suy thoái. Thực sự là phóng đại tới cực điểm.

Phía công ty làm công tác marketing rất tốt, album rất được khen ngợi. Tuy chỉ là sự ca tụng và mong chờ trong giới nghệ sĩ, nhưng vẫn khiến Tô Mộc Tranh dần trở nên vui vẻ hơn.

Sở Vân Tú mỗi ngày tỉnh dậy, đều nhìn thấy cô gái bên cạnh cầm điện thoại xem bình luận, cứ cười khúc khích như đứa ngốc.

Cô hỏi Tô Mộc Tranh đang làm gì, sao mà vui dữ vậy?

Tô Mộc Tranh đưa điện thoại cho cô xem: "Bài hát anh trai viết cho tớ, được khen ghê lắm!"

Cũng phải thôi, khán giả họ đâu có mắt mù tai điếc, bài hát này được yêu thích là đúng rồi. Mỗi ngày Tô Mộc Tranh đổi tám cái app nhạc chín cái mạng xã hội để xem bình luận, nhìn thấy bình luận khen ngợi liền bấm like bảo người ta biết thưởng thức, khiến cho mọi người còn tưởng công ty thuê acc clone đi like dạo.

Sở Vân Tú cười nói: "Sau này tớ phát hành album, cậu tuyệt đối đừng nghe."

Tô Mộc Tranh vẫn cúi mặt xem bình luận, nửa ngày sau mới ngẩng đầu hỏi: "Vì sao?"

"Mất mặt."

Tô Mộc Tranh vươn tay cấu vào eo cô.

Sau khi Sở Vân Tú ký hợp đồng, nhịp sống của hai người rốt cuộc cũng có chút trật tự.

Sở Vân Tú bận rộn việc phát hành album, cô đem hết mấy ca khúc đã viết trước đó ra chỉnh sửa sắp xếp lại, mệt đến chết đi sống lại. Đến khi ra mắt album tạo được tiếng vang, cảm giác mãn nguyện lan tràn khắp lồng ngực, khiến cô vui vẻ không thôi.

Diệp Tu gửi về một số tiền lớn, để Tô Mộc Tranh nghỉ làm ca đêm ở 7-Eleven, tập trung luyện đàn luyện hát, còn bị mấy tay nhạc sĩ quen biết với Gia Thế tìm đến tận nơi.

Đám công ty tìm kiếm tài năng cũng nhanh chóng tiếp cận, dồn dập mời chào cô gái vừa biết đàn vừa biết hát, xinh đẹp trẻ trung, còn chưa đầy 20 tuổi này.

Sở Vân Tú thổn thức: Đúng là số phận mà. Mình tới năm thứ tư mới xin vào được một công ty, mà cái vị bên cạnh này mới tháng thứ tư đã có người tới cửa tặng hoa. Người với người sao mà khác biệt đến thế.

Cô hi vọng Tô Mộc Tranh chọn một công ty ở thành phố này, nhưng tiếc là đãi ngộ của những công ty đó lại kém xa so với công ty Diệp Tu đã ký hợp đồng. Cô nàng đã phân vân rất nhiều ngày, cuối cùng cũng quyết định chọn rời đi.

Dời lại lịch hẹn trước với phòng thu âm, Sở Vân Tú chạy đến shop mỹ phẩm cao cấp mua một bộ dưỡng da, một bộ trang điểm, đắt đến mức khiến cô phải nghẹt thở chắt lưỡi xuýt xoa. Nhưng cô vẫn cắn răng mua, rồi tặng hết mấy chiếc hộp sang trọng tinh tế kia cô Tô Mộc Tranh, để cô nàng học cách dưỡng da trang điểm cho đàng hoàng tử tế, giống như các cô gái khác học cách yêu thương bản thân.

Tô Mộc Tranh nhìn nhìn đống hộp lớn hộp nhỏ cùng với thỏi son 30 tệ freeship của taobao trên bàn, nhất định không chịu nhận, bảo Sở Vân Tú tự mình sử dụng đi.

Sở Vân Tú chỉ có thể len lén nhét chúng vào trong hành lý. May mà đống đồ mỹ phẩm vừa nhỏ vừa nhẹ, đến khi lên xe Tô Mộc Tranh cũng không phát hiện ra.

Nếu nói thành phố này có nơi nào mà Sở Vân Tú ghét cực kỳ, thì đó chắc chắn là ga xe lửa.

Ở đó cô từng phải tiễn đưa hai vị phụ huynh thất vọng mệt mỏi trở về nhà, phải chia tay bạn bè trong ban nhạc đã thỏa hiệp với hiện thực cuộc sống, tạm biệt tên Diệp Tu cô đơn côi cút, bây giờ thêm cả Tô Mộc Tranh.

Hai người cùng nhau ăn món canh cá lần cuối cùng, sau đó ra phố vừa nghe hát vừa ăn xiên que, rồi đến 7-Eleven mua hai lon coca.

Sở Vân Tú biết tâm trạng của mình luôn trễ hơn người ta mấy nhịp, trước đây vẫn có thể bình thản ung dung tiễn biệt bạn bè thân thiết.

Nhưng lúc này cô rốt cuộc có thể cảm nhận được nỗi khổ lúc chia ly.

Tô Mộc Tranh mặc kệ hình tượng của mình, ôm Sở Vân Tú khóc nức nở, dặn dò nàng phải sống cho tốt, sau này còn gặp lại.

Sở Vân Tú móc khăn giấy ra cho cô lau nước mắt, trong khi bản thân cũng khóc đến lem cả kẻ mắt, nước mắt chảy thành vệt đen trên mặt, càng chùi càng lem luốc.

Gần tới lúc lên xe, Tô Mộc Tranh cố lau khô nước mắt, lấy ra chiếc hộp nhỏ, tháo hết tầng tầng lớp lớp giấy gói, đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Sở Vân Tú hoảng hồn, không kịp phản ứng, bị cô nàng cầm tay đeo vào.

Vuốt ve nửa buổi, Sở Vân Tú mới mở miệng:" ...Cậu lấy đâu ra tiền vậy."

Tô Mộc Tranh kiểm tra chiếc nhẫn trên tay của cô, kích thước vừa vặn, rất hài lòng: "Dĩ nhiên là tớ tích góp được, trông đẹp lắm."

Cô nàng này chắc chắn là phá sản luôn rồi.

Sở Vân Tú rút tay về, muốn chọc lên trán Tô Mộc Tranh. Cô nàng nhanh tay cản lại, xách vali chạy lên xe lửa, từ trong khoang cô lớn tiếng nói: "Sau này gặp lại! Cậu mau về đi, nếu không lát nữa là hết xe!"

Sau đó cửa đóng lại, xe lửa từ từ khởi hành.

Sở Vân Tú chạy theo một lúc, cách tấm kính cửa sổ ra hiệu sau này cậu phải cẩn thận.

Tô Mộc Tranh xem không hiểu, cũng múa tay lung tung đáp lời.

Xe lửa càng lúc càng nhanh, Sở Vân Tú không chạy theo nữa, đứng đó vẫy tay, chúc cô thuận buồm xuôi gió.

Cứ thế, Tô Mộc Tranh rầm rĩ rời khỏi cuộc sống của cô.

Chuyện về sau cũng không có mấy chuyện đáng nói, cuộc sống như chiếc đèn kéo quân vùn vụt trôi qua trước mắt Sở Vân Tú, thậm chí cô còn chẳng có thời gian cảm nhận cuộc sống, mọi việc cứ nối đuôi nhau kéo tới.

Cùng với sự phổ biến của các chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc mọc lên khắp nơi, những bài hát vốn chỉ lưu hành trong giới ca nhạc sĩ cũng được khai thác sử dụng rộng rãi, bắt đầu thịnh hành trong công chúng.

Trong số đó nổi trội nhất là Diệp, bài hát của hắn được cover lại vô số lần, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều nghe thấy, vọt lên đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc, thật sự là bỗng chốc hóa rồng.

Sở Vân Tú là một trong số những nữ ca nhạc sĩ ưu tú hiếm hoi, cũng đón được gió đông, độ nổi tiếng dần tăng lên, số lần tham gia các chương trình âm nhạc cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ đụng mặt Diệp Tu.

Cô hỏi, Tô Mộc Tranh đâu rồi?

Sau lần tiễn biệt đó, chẳng hiểu vì sao, cô không liên lạc được cô nàng kia. Cô còn tưởng tại vì mình lén bỏ vào túi cô nàng đống đồ kia nên Tô Mộc Tranh giận dỗi, không muốn gặp mình.

Diệp Tu đưa cho cô điếu thuốc, giúp cô châm lửa rồi nói: "Vẫn ở suốt trong công ty để huấn luyện, bảo là muốn chuẩn bị thật tốt rồi mới tái xuất giang hồ."

Sở Vân Tú gật đầu: "Vậy thì tốt."

Không phải đang giận dỗi là được rồi.

Cô nhờ Diệp Tu chuyển lời rất nhiều thứ, ví dụ như Trà Sữa đã triệt sản, rốt cuộc nó cũng chịu ngoan ngoãn ở trong phòng, không còn đi lung tung.

Hoặc như 7-Eleven dưới lầu đã đổi thành tiệm lẩu gà, nửa đêm muốn uống lon coca cũng không có.

Cả chuyện lầu trên có mấy nhạc công mới dọn vào ở, giữa khuya chơi rock, làm phiền người dân xung quanh quá mức, bị công an bê lên phường lập biên bản mấy lần, cmn bất ngờ bọn họ đổi sang chơi nhạc dân gian.

Cuộc sống có rất nhiều chuyện khó ngờ như vậy, Sở Vân Tú muốn buôn dưa mà không có ai bầu bạn, những lúc đó đều nhớ Tô Mộc Tranh da diết.

Nếu Tô Mộc Tranh không rời đi...

Không được, Sở Vân Tú khẽ lắc đầu.

Cô ấy nhất định phải đi, bị vây ở nơi này mới là kết cục xấu nhất.

Đến khi Tô Mộc Tranh được hộ tống ra mắt, Sở Vân Tú gần như không nhận ra cô.

Cô gái mộc mạc trước kia đã biến thành nữ thần, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, ăn nói khéo léo, trang phục nhã nhặn, vừa nhìn liền toát ra khí chất tiểu thư khuê các.

Quan trọng nhất là, cô nàng không phải ca sĩ, mà là diễn viên.

Tô Mộc Tranh đóng vai chính trong một bộ phim thần tượng dài tám tiếng, hot đến nỗi nhà nhà đều biết, trở thành đại diện của rất nhiều thương hiệu, mở đại một cái app nào đó đều có thể nhìn thấy cô, còn xuất hiện ở cả mấy buổi dạ hội và ảnh bìa tạp chí thời trang, ảnh nghệ thuật đăng khắp Weibo.

Sở Vân Tú lội hết mấy bài nhận xét về Tô Mộc Tranh dung nhan như họa mỹ nhân thịnh thế các thứ, căng mắt ra tìm kiếm, cũng không tìm được bất kỳ tin tức gì liên quan đến bài hát của cô.

Ngơ ngác chừng mấy ngày, Sở Vân Tú không thể không chấp nhận hiện thực rằng hai người đã rẽ bước trên hai ngả đường.

Sở Vân Tú thử nhắn tin cho Tô Mộc Tranh, kết quả lại bị công ty của mình cảnh cáo trước.

Quản lý nói, người ta đang hót hòn họt như vậy, cô liên hệ làm gì? Muốn ké fame à?

Dĩ nhiên Sở Vân Tú không có ý đó.

Vậy cô cũng đừng đơn phương nữa.

Ò.

Sở Vân Tú nghĩ, có lẽ tình cảnh của Tô Mộc Tranh cũng như mình? Công ty đã đặp nặn hình tượng đẹp đẽ sang chảnh như vậy, chắc chắn sẽ không để quá khứ của cô nàng bị lộ ra.

Tâm trạng nhớ nhung không nơi giãi bày, cô đã viết nên rất nhiều ca khúc, kể về con phố nọ, về Trà Sữa và Nghịch Thiên Cải Mệnh, về cô gái từng sớm chiều ở chung.

Sở Vân Tú tin tưởng, Tô Mộc Tranh ở nơi xa đó nhất định có thể nghe thấy mình.

Cô kiên trì chờ đợi.

Ba tháng, không một phản hồi.

Nửa năm, trăng lặn sông sâu.

Một năm, đá chìm biển lớn.

Sở Vân Tú không thể nén xuống được mỗi nghi hoặc, phải chăng Tô Mộc Tranh đã quên mất mình rồi, nếu không vì sao đến năm phút để nghe một bài hát mà cô nàng cũng không nghe chứ.

Dần dần, năm tháng phai mòn chấp nhất, tâm tình của cô cũng đã lạnh nhạt.

Vốn luôn giãy dụa giữa mộng mơ và hiện thực, đến hôm nay đã không còn gì để tiếp tục kiên trì.

Sở Vân Tú mua một căn hộ 70m2, rời khỏi căn phòng nhỏ đã thuê suốt bảy năm. Ngoại trừ lũ mèo, cô không mang theo gì khác.

Những cố chấp ấu trĩ xưa kia, đến sau cùng cũng chỉ là quá khứ.

Cuộc sống có lẽ vốn là như vậy, va chạm với hiện thực chỉ có thể như thế, mỗi người đều phải theo trôi dòng chảy xuôi không cách nào lội ngược.

Chuyện quá khứ cũng phai mờ trong tâm trí cô, mộng đẹp cuối cùng cũng dần tan biến.

Đêm đông, Sở Vân Tú thiếu ý tưởng viết nhạc, đành làm ổ trên sopha xem tivi.

Nghịch Thiên Cải Mệnh nằm trên chân cô ủ ấm.

Quản lý không ngừng thúc dục Sở Vân Tú: "Đại tiểu thư ơi cô viết nhanh lên chút đi, van xin cô đừng dây dưa nữa, còn chờ nữa Diệp Tu sẽ ra album mới, tới lúc đó đừng mong số lượng tiêu thụ được tốt.

Sở Vân Tú nghe điện thoại, lời cầu khẩn kia vào tai trái ra tai phải, cô đáp: "Viết nhạc phải có tâm trạng đúng không nào, cậu đừng hối tôi nữa, càng hối càng không có đâu."

Tivi phát tới chương trình "Ca Vương Giấu Mặt", Sở Vân Tú bỗng nhiên khựng lại, ném điện thoại và Nghịch Thiên Cải Mệnh sang một bên, nhào tới trước tivi mà nhìn.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đeo mặt nạ, quần jean áo thun cùng với đôi giày da cũ rách, tay gảy đàn ghitar, cất giọng hát bài "Diệu Linh Cô Nương" của Sở Vân Tú.

"Tôi là vầng trăng trong phòng em,
Mượn chút ánh sáng mỗi khi buồn chán,
Nhắm mắt lại tôi thấy mình run rẩy
Mặt trời lên vẫn chẳng bị lãng quên.
Kho tàng tôi lãng phí được em góp nhặt,
Em lại viết giấc mơ của mình trên tay anh ta,
Tôi chỉ có một quá khứ muốn kể,
Em còn cả tương lai chông chênh phía trước."


Cô gái đàn ghitar kỹ thuật rất tốt, khiến bài hát nhẹ nhàng lại trở nên bi thương vô cùng.

Ban giám khảo không hiểu, cô gái này nghĩ cái gì trong đầu, lại đi hát ca khúc không có âm cao không kỹ thuật lại không gặp thời này, sao mà qua vòng được.

Nhắc đến nguyên nhân, cô gái trẻ chỉ nói, cô đơn giản là muốn hát, sau đó khẽ mỉm cười, rồi xuống sân khấu.

Trong album phát hành thì bài "Diệu Linh Cô Nương" được hòa âm phối khí đầy đủ, không ngờ rằng chỉ đệm bằng ghita lại hợp đến mức không chỗ bắt bẻ như vậy. Mà quả cầu lông lộ ra từ túi áo của cô gái kia cũng đã nói rõ đáp án cho Sở Vân Tú.

Chính là cô ấy.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, tiếng ca trong trẻo lại cuộn trào lên chua xót, thổn thức khắp lồng ngực của mình, Sở Vân Tú nước mắt lưng tròng, nức nở thành tiếng.

Vừa rồi cô bừng tỉnh hiểu ra, mình tống biệt ai.

Hoàn

Bài hát "Diệu Linh Cô Nương" trong fic là lấy từ bài hát "Diệu Linh Đồng", câu chuyện phía sau bài hát cũng giống như fic, kể về 2 con người yêu nhau nhưng phải đầu hàng trước hiện thực cuộc sống.
Diệu Linh Đồng
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,385
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#5
Sở Vân Tú và Diệp Tu cũng vờ như mừng rỡ nói, hờ hờ thích đúng không thích đúng không, Mộc Tranh vui vẻ bọn anh cũng vui vẻ. Sau đó nhìn tổng giá trị của mớ vật dụng lại lén lút khóc thầm.
Đọc hài hước mà lại cười không nổi.


Đọc hết rồi, và không hiểu câu này.
Vừa rồi cô bừng tỉnh hiểu ra, mình tống biệt ai.
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#6
Đọc hết rồi, và không hiểu câu này.
Lúc đầu em với đồng bọn đọc cũng ko hiểu (ko muốn hiểu câu này) cho tới khi tìm hiểu về bài hát trong fic.
Bản thân bài hát là lời tiễn biệt cho mối tình của hai người iu nhau nhưng chọn thỏa hiệp với hiện thực cuộc sống.

"Tôi chỉ có một quá khứ muốn kể,
Em còn cả tương lai chông chênh phía trước."


Tranh hát bài này là cố ý để Sở nghe, đó cũng là lời chia tay chính thức của hai người. Khi đó Sở mới thực sự nhận ra sự lựa chọn của Tranh, nhận ra mình phải gói lại quá khứ của hai người và sống vì tương lai phía trước
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,385
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#7
Tranh hát bài này là cố ý để Sở nghe, đó cũng là lời chia tay chính thức của hai người. Khi đó Sở mới thực sự nhận ra sự lựa chọn của Tranh, nhận ra mình phải gói lại quá khứ của hai người và sống vì tương lai phía trước
Vậy dịch thoát đi tí xíu chăng: "Đến lúc này cô mới bừng tỉnh, ...", hai chữ "tống biệt" nó cũng làm chị băn khoăn, chắc là do trước giờ cái chữ "tống" trong đầu chị auto thành chữ "cút", sorry!
 

Bình luận bằng Facebook