Giữa Trương Giai Lạc và Bách Hoa là một cuộc chia tay xé lòng bậc nhất toàn truyện.
Chưa từng thấy fan nhà nào điên cuồng và nhạy cảm như fan Bách Hoa. Chưa từng thấy tuyển thủ nào mang nhiều cảm giác tội lỗi và dằn vặt như Trương Giai Lạc.
“Á quân mùa thứ bảy là thành tích mà một mình Trương Giai Lạc bán mạng mới có được.
Có lẽ vì cảm thấy mình không cách nào đạt đến cao nhất, sau một mùa hè, Trương Giai Lạc đột nhiên tuyên bố giải nghệ.
Câu chuyện Phồn Hoa Huyết Cảnh đến đó có thể nói đã kết thúc hoàn toàn. Tuy giữa mùa giải thứ năm Tôn Triết Bình đã giải nghệ, nhưng Trương Giai Lạc vẫn luôn gánh phần của cả hai người trên vai mà chiến đấu.
Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng, không một ai sẽ hiểu thấu.”
Cậu yếu đuối. Cậu hối hận. Cậu cô đơn.
Nhưng cũng không hẳn là thế.
Phóng mắt khắp Liên minh chỉ có Diệp Tu và Trương Giai Lạc từng giải nghệ rồi quay lại, đã thế vừa về là thẳng tiến một đường băng băng đến trận tổng chung kết tận 4 lần. “Không một ai từng đặt chân nơi chiến trường cao nhất nhiều như hai người”. Như thế, về cả phong độ lẫn tâm tính, ai dám nói cậu yếu đuối?
Còn về hối hận, thiết nghĩ phút giây cậu hối hận nhất là khi cậu nhất thời nản lòng nên buông tay giải nghệ. Chứ còn lại suốt quãng đời đánh chuyên của mình, Trương Giai Lạc cậu đã làm “sai” chuyện gì để mà hối hận? Cậu đã gây ra lỗi lầm to lớn bằng trời gì sao, để mà bây giờ cậu chưa bao giờ thôi tự đay nghiến bản thân mình mỗi phút mỗi giây như thế?
Đến cả phút giây cậu trót dại giải nghệ duy nhất cuối mùa 7 thì cậu cũng đã bù đắp sớm nhất có thể vào đầu mùa 9 rồi mà. Chứng kiến Bách Hoa va vấp trầy trụa, rồi trải qua rèn dũa thay máu với đội hình mới và dần hồi sinh từng ngày, cậu có thấy tự hào? Có vơi nỗi bận lòng đi chăng?
Còn về việc hối hận có rời Bách Hoa hay không, thì mỗi một lần Trương Giai Lạc và Bách Hoa đụng độ, bao nhiêu lần bút mực miêu tả những tình cảm cay đắng ngọt bùi giữa hai bên, thì cũng là bấy nhiêu lần chính tác giả và chính Trương Giai Lạc tự nhấn mạnh rằng chỉ riêng việc chọn đến Bá Đồ thì cậu không hề hối hận.
Cậu càng không cô đơn. Khi cậu ở Bách Hoa, cậu không chỉ gánh lên vai phần của Song Hoa hai người, mà còn là của Bách Hoa trăm người vạn người. Khi cậu rời Bách Hoa, chỉ là một acc clone nhỏ bé lang thang, vẫn có người Bách Hoa Cốc sẵn sàng lao ra che chắn cậu trước đám đại thần Quân Mạc Tiếu mạnh hơn họ gấp nhiều lần.
Khi cậu chuyển tới Bá Đồ, cậu có đồng đội san sẻ áp lực, để cậu có thể tự do thả mình tìm về đấu pháp Bách Hoa lãng mạn nhất, khéo léo và rực rỡ nhất, thay vì lối đánh Bách Hoa liều mạng hung hãn bất chấp mà cậu buộc mình thay đổi sau khi Tôn Triết Bình giải nghệ.
Trên chặng đường Vinh Quang, có ngọn đuốc quán quân thôi thúc soi đường, bất kể cậu chọn đem theo loại vướng bận hay màu cờ sắc áo nào, thì cậu chưa từng thực sự đơn độc.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Bách Hoa và Trương Giai Lạc có một màn chia tay đau đớn, quyết liệt, chấn động tâm can đến thế, nhưng lại cảm giác giữa họ vẫn còn dở dang.
Ban đầu, cậu nói cậu muốn rời đi, họ thà chật vật, nhưng họ yêu cậu.
Sau đó, cậu nói cậu muốn trở về, nhưng không phải với họ, nên họ hận cậu.
“Hoa Nhạt Mê Người nghênh đón người chơi Bách Hoa Cốc ập đến, cánh tay đưa lên cao, trong tay cầm chặt súng. Nhưng các tuyển thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp nhìn thấy đều phát hiện, đạn trong súng của Hoa Nhạt Mê Người sẽ không rời ổ, hắn chỉ giơ súng lên mà thôi, đây căn bản không phải thao tác để bắn.”
Nhưng cậu vẫn yêu họ.
Nhưng, cậu vẫn yêu họ.
Bởi cậu biết họ cũng yêu mình.
Khi vừa vụt quán quân lần thứ 3, lòng cậu rỉ máu, và lòng họ cũng thế.
Tuyên bố quay lại với Bá Đồ, cậu vẫn rỉ máu, nhưng họ ngỡ cậu đã lành thương, chỉ còn mình họ vẫn đau đáu nhớ mong.
Vì thế Trương Giai Lạc cố tình bắn phát súng đó vào Vu Phong, vào tấm lòng Bách Hoa, vào chính linh hồn của mình. Ban cho tương lai Vu Phong một khởi đầu suôn sẻ hơn, cũng ban cho quá khứ của mình một kết thúc.
Song cậu cũng cố tình nhún nhường cú nhắm bắn giả kế tiếp nhắm vào người chơi Bách Hoa Cốc. Có lẽ đến tột cùng, cậu không nỡ. Có điều, cậu biết thừa tuy đạn không ra nòng, nhưng nó vẫn đã nã một phát đạn vô thanh vào tượng đài giả tưởng vĩ đại trong lòng người hâm mộ cậu cho nó ầm ầm đổ xuống tan tành.
Lời từ biệt chưa bao giờ dễ dàng đến thế, cũng chưa bao giờ khó nhọc đến thế.
Cậu không chữa lành được cho mình, cũng không xoa dịu được họ, nhưng vẫn cố trúc trắc biến vết thương chảy máu mang tên Trương Giai Lạc trong lòng họ hóa thành một vết sẹo xấu xí mang tên Trương Giai Lạc, để họ thôi canh cánh về nó, để nó thôi không còn đớn đau nữa.
Cậu mủi lòng nhường đó, cũng cứng cỏi nhường đó.
Quả thật giống với Lotus từng tả rất nhiều lần, một người đàn ông mang rất nhiều ưu sầu, mâu thuẫn và dằn vặt, bỏ hết vào một chiếc giỏ, vác lên tiến về phía trước.
“Công kích của Hoa Nhạt Mê Người đã ngừng, ánh sáng ngợp trời lập tức tản đi, mọi người bất ngờ nhìn thấy: Hoa Nhạt Mê Người bị cuồng kiếm sĩ của Vu Phong chém lăn ra đất!”
Ngỡ rằng sau khi nghe lời Tôn Triết Bình cùng điên một trận, thì cậu sẽ bỏ xuống hết những đắn đo ưu tư. Có điều cậu là Trương Giai Lạc, cậu có điên đến đâu, cũng không nỡ tổn hại Bách Hoa. Đúng như Đại Tôn cảm thán, “thằng nhóc cậu vẫn nhẹ dạ như vậy”. Cậu lại một lần nữa mềm lòng, cố ý hứng lấy nhát chém của Vu Phong.
Mặt trời sẽ mọc, hoa sẽ nở.
Thế thì hãy để hoa nở trên máu thịt nơi thân xác cậu ngã xuống.
Đoạn đường quá khứ mấp mô của Bách Hoa, cậu cầm cờ chinh phạt trải phẳng cho. Đường tương lai trăm hoa đua nở, cũng do cậu nằm xuống lót đường tiễn Bách Hoa xuôi chèo ngược hướng mình.
Trong khi chính cõi lòng nhức nhối của mình, cậu tự chọn giữ riêng lại lặng lẽ gặm nhắm, cả đời khôn nguôi.
Sau đó nữa, cậu lại bắn vào Tái Thuỵ Nhất Hạ của Tôn Triết Bình. Lần này là bắn thật, sắc máu đỏ thẫm văng tung toé như dòng máu đào chảy trong tim cậu.
Cậu thà bắn Song Hoa, lại trước sau không nỡ bắn Bách Hoa. Nhưng có lẽ đó cũng đã là bắn Bách Hoa rồi.
Tạm biệt Song Hoa, tạm biệt Bách Hoa, cũng xin chào Bách Hoa.
Trương Giai Lạc sẽ vẫn luôn yêu Bách Hoa, bất kể họ có đuổi giết hoặc chửi bới cậu, bất kể họ nâng đỡ một át chủ bài mới, bất kể họ có yêu cậu nữa hay không.
Cậu sẽ yêu Bách Hoa, bất kể họ chọn thế nào.
Một tình yêu bao dung, ngọt ngào và đắng cay đến thế.
Còn tôi chỉ muốn nói, cậu hãy yêu bản thân thêm một chút nữa, bằng một phần nghìn cậu yêu Bách Hoa thôi cũng được.
Trương Giai Lạc của Bách Hoa,
Trương Giai Lạc của Bá Đồ,
Bất kể cậu như thế nào,
I will love you either way.
Chưa từng thấy fan nhà nào điên cuồng và nhạy cảm như fan Bách Hoa. Chưa từng thấy tuyển thủ nào mang nhiều cảm giác tội lỗi và dằn vặt như Trương Giai Lạc.
“Á quân mùa thứ bảy là thành tích mà một mình Trương Giai Lạc bán mạng mới có được.
Có lẽ vì cảm thấy mình không cách nào đạt đến cao nhất, sau một mùa hè, Trương Giai Lạc đột nhiên tuyên bố giải nghệ.
Câu chuyện Phồn Hoa Huyết Cảnh đến đó có thể nói đã kết thúc hoàn toàn. Tuy giữa mùa giải thứ năm Tôn Triết Bình đã giải nghệ, nhưng Trương Giai Lạc vẫn luôn gánh phần của cả hai người trên vai mà chiến đấu.
Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng, không một ai sẽ hiểu thấu.”
Cậu yếu đuối. Cậu hối hận. Cậu cô đơn.
Nhưng cũng không hẳn là thế.
Phóng mắt khắp Liên minh chỉ có Diệp Tu và Trương Giai Lạc từng giải nghệ rồi quay lại, đã thế vừa về là thẳng tiến một đường băng băng đến trận tổng chung kết tận 4 lần. “Không một ai từng đặt chân nơi chiến trường cao nhất nhiều như hai người”. Như thế, về cả phong độ lẫn tâm tính, ai dám nói cậu yếu đuối?
Còn về hối hận, thiết nghĩ phút giây cậu hối hận nhất là khi cậu nhất thời nản lòng nên buông tay giải nghệ. Chứ còn lại suốt quãng đời đánh chuyên của mình, Trương Giai Lạc cậu đã làm “sai” chuyện gì để mà hối hận? Cậu đã gây ra lỗi lầm to lớn bằng trời gì sao, để mà bây giờ cậu chưa bao giờ thôi tự đay nghiến bản thân mình mỗi phút mỗi giây như thế?
Đến cả phút giây cậu trót dại giải nghệ duy nhất cuối mùa 7 thì cậu cũng đã bù đắp sớm nhất có thể vào đầu mùa 9 rồi mà. Chứng kiến Bách Hoa va vấp trầy trụa, rồi trải qua rèn dũa thay máu với đội hình mới và dần hồi sinh từng ngày, cậu có thấy tự hào? Có vơi nỗi bận lòng đi chăng?
Còn về việc hối hận có rời Bách Hoa hay không, thì mỗi một lần Trương Giai Lạc và Bách Hoa đụng độ, bao nhiêu lần bút mực miêu tả những tình cảm cay đắng ngọt bùi giữa hai bên, thì cũng là bấy nhiêu lần chính tác giả và chính Trương Giai Lạc tự nhấn mạnh rằng chỉ riêng việc chọn đến Bá Đồ thì cậu không hề hối hận.
Cậu càng không cô đơn. Khi cậu ở Bách Hoa, cậu không chỉ gánh lên vai phần của Song Hoa hai người, mà còn là của Bách Hoa trăm người vạn người. Khi cậu rời Bách Hoa, chỉ là một acc clone nhỏ bé lang thang, vẫn có người Bách Hoa Cốc sẵn sàng lao ra che chắn cậu trước đám đại thần Quân Mạc Tiếu mạnh hơn họ gấp nhiều lần.
Khi cậu chuyển tới Bá Đồ, cậu có đồng đội san sẻ áp lực, để cậu có thể tự do thả mình tìm về đấu pháp Bách Hoa lãng mạn nhất, khéo léo và rực rỡ nhất, thay vì lối đánh Bách Hoa liều mạng hung hãn bất chấp mà cậu buộc mình thay đổi sau khi Tôn Triết Bình giải nghệ.
Trên chặng đường Vinh Quang, có ngọn đuốc quán quân thôi thúc soi đường, bất kể cậu chọn đem theo loại vướng bận hay màu cờ sắc áo nào, thì cậu chưa từng thực sự đơn độc.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Bách Hoa và Trương Giai Lạc có một màn chia tay đau đớn, quyết liệt, chấn động tâm can đến thế, nhưng lại cảm giác giữa họ vẫn còn dở dang.
Ban đầu, cậu nói cậu muốn rời đi, họ thà chật vật, nhưng họ yêu cậu.
Sau đó, cậu nói cậu muốn trở về, nhưng không phải với họ, nên họ hận cậu.
“Hoa Nhạt Mê Người nghênh đón người chơi Bách Hoa Cốc ập đến, cánh tay đưa lên cao, trong tay cầm chặt súng. Nhưng các tuyển thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp nhìn thấy đều phát hiện, đạn trong súng của Hoa Nhạt Mê Người sẽ không rời ổ, hắn chỉ giơ súng lên mà thôi, đây căn bản không phải thao tác để bắn.”
Nhưng cậu vẫn yêu họ.
Nhưng, cậu vẫn yêu họ.
Bởi cậu biết họ cũng yêu mình.
Khi vừa vụt quán quân lần thứ 3, lòng cậu rỉ máu, và lòng họ cũng thế.
Tuyên bố quay lại với Bá Đồ, cậu vẫn rỉ máu, nhưng họ ngỡ cậu đã lành thương, chỉ còn mình họ vẫn đau đáu nhớ mong.
Vì thế Trương Giai Lạc cố tình bắn phát súng đó vào Vu Phong, vào tấm lòng Bách Hoa, vào chính linh hồn của mình. Ban cho tương lai Vu Phong một khởi đầu suôn sẻ hơn, cũng ban cho quá khứ của mình một kết thúc.
Song cậu cũng cố tình nhún nhường cú nhắm bắn giả kế tiếp nhắm vào người chơi Bách Hoa Cốc. Có lẽ đến tột cùng, cậu không nỡ. Có điều, cậu biết thừa tuy đạn không ra nòng, nhưng nó vẫn đã nã một phát đạn vô thanh vào tượng đài giả tưởng vĩ đại trong lòng người hâm mộ cậu cho nó ầm ầm đổ xuống tan tành.
Lời từ biệt chưa bao giờ dễ dàng đến thế, cũng chưa bao giờ khó nhọc đến thế.
Cậu không chữa lành được cho mình, cũng không xoa dịu được họ, nhưng vẫn cố trúc trắc biến vết thương chảy máu mang tên Trương Giai Lạc trong lòng họ hóa thành một vết sẹo xấu xí mang tên Trương Giai Lạc, để họ thôi canh cánh về nó, để nó thôi không còn đớn đau nữa.
Cậu mủi lòng nhường đó, cũng cứng cỏi nhường đó.
Quả thật giống với Lotus từng tả rất nhiều lần, một người đàn ông mang rất nhiều ưu sầu, mâu thuẫn và dằn vặt, bỏ hết vào một chiếc giỏ, vác lên tiến về phía trước.
“Công kích của Hoa Nhạt Mê Người đã ngừng, ánh sáng ngợp trời lập tức tản đi, mọi người bất ngờ nhìn thấy: Hoa Nhạt Mê Người bị cuồng kiếm sĩ của Vu Phong chém lăn ra đất!”
Ngỡ rằng sau khi nghe lời Tôn Triết Bình cùng điên một trận, thì cậu sẽ bỏ xuống hết những đắn đo ưu tư. Có điều cậu là Trương Giai Lạc, cậu có điên đến đâu, cũng không nỡ tổn hại Bách Hoa. Đúng như Đại Tôn cảm thán, “thằng nhóc cậu vẫn nhẹ dạ như vậy”. Cậu lại một lần nữa mềm lòng, cố ý hứng lấy nhát chém của Vu Phong.
Mặt trời sẽ mọc, hoa sẽ nở.
Thế thì hãy để hoa nở trên máu thịt nơi thân xác cậu ngã xuống.
Đoạn đường quá khứ mấp mô của Bách Hoa, cậu cầm cờ chinh phạt trải phẳng cho. Đường tương lai trăm hoa đua nở, cũng do cậu nằm xuống lót đường tiễn Bách Hoa xuôi chèo ngược hướng mình.
Trong khi chính cõi lòng nhức nhối của mình, cậu tự chọn giữ riêng lại lặng lẽ gặm nhắm, cả đời khôn nguôi.
Sau đó nữa, cậu lại bắn vào Tái Thuỵ Nhất Hạ của Tôn Triết Bình. Lần này là bắn thật, sắc máu đỏ thẫm văng tung toé như dòng máu đào chảy trong tim cậu.
Cậu thà bắn Song Hoa, lại trước sau không nỡ bắn Bách Hoa. Nhưng có lẽ đó cũng đã là bắn Bách Hoa rồi.
Tạm biệt Song Hoa, tạm biệt Bách Hoa, cũng xin chào Bách Hoa.
Trương Giai Lạc sẽ vẫn luôn yêu Bách Hoa, bất kể họ có đuổi giết hoặc chửi bới cậu, bất kể họ nâng đỡ một át chủ bài mới, bất kể họ có yêu cậu nữa hay không.
Cậu sẽ yêu Bách Hoa, bất kể họ chọn thế nào.
Một tình yêu bao dung, ngọt ngào và đắng cay đến thế.
Còn tôi chỉ muốn nói, cậu hãy yêu bản thân thêm một chút nữa, bằng một phần nghìn cậu yêu Bách Hoa thôi cũng được.
Trương Giai Lạc của Bách Hoa,
Trương Giai Lạc của Bá Đồ,
Bất kể cậu như thế nào,
I will love you either way.
Last edited: