Ongoing [Dụ Hoàng] Ngày tôi gặp cậu, nắng ở lưng trời - Kobayashizu

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#41
Khoan, chờ Lãi đọc nốt chương còn lại rùi Lãi sẽ cmt cho Koba! Huhu, mới có một chương mà khó thở qué 😭😭😭😭
========
*khụ khụ* vì bị lầu dưới túm đuôi rùi nên phải trồi lên chỉnh sửa lại cmt cho không thẹn với lòng 🙈

Hôm qua Lãi tung tăng lướt vào đây đọc với một tâm trạng rất là vui, nhưng sau khi đọc xong thì lại ôm mình tự kỷ hờn cả nhân loại, muốn cmt một cái gì đó nhưng kiểu bị nghẹn lại nên mới có cái dòng phía trên á 🙈🙈🙈

Hụ huh, quay về truyện thì quả nhiên hướng triển khai của mạch truyện là một thau miểng, hụ hụ, Lãi đã đoán trước được càng ngày sẽ càng đau lòng hơn, nhưng lại càng không dứt ra được, không bỏ dở được. Không muốn có một cái SE nhưng cái kết, tuy rằng Lãi vẫn đang đợi đến ngày có thể đọc được, chắc chắn đã được định trước ngay từ đầu rồi. Không còn một hướng đi khác, đối với Lãi chỉ có như vậy câu chuyện này mới được kết thúc một cách trọn vẹn nhất.

Highlight của hai chương trên thật sự rất nhiều, những chi tiết, câu thoại, hành động, trạng thái, ánh mắt, suy nghĩ của Dụ và Hoàng đều khiến Lãi cảm thấy bị đè nén tới khó thở, nhưng dù vậy nó vẫn có một nét đẹp rất riêng, đẹp và mong manh tới mức dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Người thông minh không phải lúc nào cũng có thể tìm ra câu trả lời, kẻ kiên trì không phải lúc nào cũng có thể tìm được lối ra - Họ như bị lạc trong mê mang để đi tìm câu trả lời cho tương lai, cho bản thân, cũng bao gồm cả tình cảm của họ.

Quá trình Hoàng đi từ chán nản đến tuyệt vọng, rồi dần từ bỏ, rồi cố gắng vùng vẫy một lần cuối cùng để rồi hoàn toàn buông xuôi, cảm giác kiệt quệ, cả cơ thể như bị rút hết sự sống, sợ hãi, không muốn đối mặt,... mọi cung bậc cảm xúc bạn truyền tải đều nhấn chìm Lãi trong một trạng thái ckầm kảm nhẹ 🙂 ( huhu lâu lém rùi Lãi k có đọc truyện ngược luôn á )

Vậy nên mới phải trồi lên cmt ăn vạ bắt đền 🙂 hụ hụ hụ, Koba cứ viết, dự là Lãi sẽ ăn vạ bắt đền dài dài há há há!!!!!!!!

Tụi mình vẫn và luôn theo dõi, không cần biết bao lâu, nhất định cùng nhau đi hết con đường đầy miểng này!! =v=/

Ps: Cmt này cho hai chương trước, chương sau để Lãi cmt sau nha, huhu bị túm đuôi quê qué quê!! Ư ư ư ư
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#42


18.

Hoàng Thiếu Thiên luôn biết cậu không thể nuôi hi vọng bản thân vẫn vẹn nguyên như trước, nhưng có biết cũng không giúp cảm giác đau đớn trong cậu giảm bớt. Chỉ trong nửa năm, cậu mất tất cả, từng thứ một từng thứ một trôi khỏi tay. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là học tập hay các mối quan hệ, chỉ cần cậu đặt tâm tư vào, đủ cố gắng chắc chắn cậu sẽ đạt được kết quả mà bản thân mong muốn. Vậy mà hiện tại bất chấp cậu ép bản thân ra sao, bấp chấp cậu cố gắng tới đâu, ý chí mạnh cỡ nào cũng không hoàn thành nổi 500m.

Gia đình hạnh phúc, sinh viên ưu tú, tương lại rộng mở,… tất cả những gì cậu từng có, thế giới của cậu sụp đổ trong vỏn vẹn nửa năm.

Ở trên đỉnh càng cao, khi té xuống càng đau đớn.

Năng lực càng lớn, mất đi càng thống khổ

Thế giới sụp đổ ngay khi sắp chạm được đến đỉnh

Còn gì đau khổ hơn sao.

Dụ Văn Châu ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, ôm lấy bả vai sốc cậu đứng dậy, cõng lên trên lưng. Hoàng Thiếu Thiên để mặc anh làm gì thì làm, một bên mặt áp vào người Dụ Văn Châu, tiếp tuc khóc.

Dụ Văn Châu chầm chậm bước đi, mang theo người trên lưng, tiến về vạch đich.

Mặt trời phía sau vẫn chói chang, ánh nắng kéo hai chiếc bóng đổ thành vệt dài trên mặt đường.

Hoàng Thiếu Thiên đã ngừng khóc, nằm im bất động, thi thoảng sụt sịt một tiếng.

“Chúng ta về tới đích rồi.” – Dụ Văn Châu hơi nghiêng đầu sang nói khẽ.

“Ừ”

“Vòng đua lúc nãy, là hai chúng ta cùng nhau bắt đầu, cùng nhau chạy.”

“Ừ”

“Cho nên chúng ta cùng nhau kết thúc, vẫn tính chứ?”- Dụ Văn Châu dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, người mấy phút trước còn gào khóc trên lưng anh hai mắt sưng húp, cả mũi cũng đỏ bừng, trên mặt vẫn còn vài vệt nước chưa khô hẳn.

Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu:

“Vẫn tính.”

Có thể cậu vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của việc cùng nhau đi trong miệng anh, vậy cũng không sao, thời gian sẽ giúp cậu dần hiểu, trước hết cậu chỉ cần biết quãng đường này nếu một mình cậu không thể hoàn thành, vậy thì vẫn có anh đi cùng cậu.

Dụ Văn Châu tiếp tục đi, không nói gì thêm nữa. Hoàng Thiếu Thiên rất gầy, người không có mấy thịt, cõng được lúc rồi vẫn không có cảm giác mệt. Người trên lưng cũng yên lặng, hơi thở nóng hổi của cậu phả vào cổ Dụ Văn Châu, tóc mái đâm vào phần gáy, vừa ngứa vừa nhột.

“Tối qua tôi vẫn thức.”- Đột nhiên Hoàng Thiếu Thiên nhắc đến.

“Ừa”

“Hôm đó khi anh hỏi, tôi nói mình làm vậy để tìm điểm tựa, không phải là tôi nói dối.”

“Tôi biết.”

“Tôi rất sợ mình chán nản, sợ bản thân không còn trụ nổi mà gục ngã giữa chừng, sợ bản thân vốn chẳng mạnh mẽ đến vậy. Trước đây tôi chưa từng sợ như vậy.” - Giọng Hoàng Thiếu Thiên rất nhỏ, có thể đang nói cho anh nghe, cũng có thể đang tự nói cho bản thân cậu nghe.- “Tôi luôn tự tin vì tôi biết mình có khả năng, biết rằng chỉ cần cố gắng đủ nhiều là được. Nhưng hiện tại không như vậy nữa, tôi có gắng tự nhủ không được để bản thân lâm vào cảnh thờ ơ, cho rằng tôi hiểu sự việc như vậy thì đủ tỉnh táo để giữ cho bản thân không xa lầy, kết quả lại lâm vào một vũng bùn khác.”

Dụ Văn Châu nhanh chóng hiểu được Hoàng Thiếu Thiên muốn nói gì, khi nhận ra những vết thương và khung cảnh Hoàng Thiếu Thiên ngồi bần thần một mình, anh đã nghĩ cậu đang rơi vào trạng thái ấy.

Khi với nhưng bệnh nhân mắc các căn bệnh mãn tính, điều đáng sợ hơn cả căn bệnh xấu đi chính là tâm lí họ mệt mỏi, trở nên thờ ơ với chính bản thân.

Họ mệt mỏi sau bao lần cố gắng vẫn công cốc, chán ghét nghe những nhân viên y tế nói đi nói lại tình trạng bệnh, làm đi làm lại những xét nghiệm chẳng có ích gì trong mắt họ, hết chuyển viện lại đổi thuốc, bao lượt chạy đi chạy lại căn bệnh vẫn ở đó. Họ buông xui, họ từ chối mọi sự giúp đỡ, mọi lời khuyên bảo, nhắm mắt làm ngơ trước nhưng chuyển biến dù là tốt lên hay xấu đi của chính bản thân. Họ cạn kiệt sức lực rồi, họ chỉ muốn dừng lại, phó mặc mọi thứ cho ông trời.

Hoàng Thiếu Thiên biết rõ không được phép để bản thân như vậy, nhưng khi ở hoàn cảnh đó, không phải cứ nói không được thì sẽ không được thật.

Trong bóng tối vô tận, đôi lúc cậu hốt hoảng không nhận ra mình đang ở đâu, có còn tồn tại hay không, bản thân cậu là thật hay không, những chuyện hiện tại là mơ hay thực, dường như ngay cả chuyện bản thân cậu là ai cậu cũng không thể nhớ ra được.

Cậu dần lạc lối.

Cảm giác ấy xuất hiện càng lúc càng nhiều, mỗi lần đều như cơn thủy triều bủa vây, cuốn lấy từng chút hi vọng mong manh, chờ đợi nuốt chửng cậu bất kì lúc nào. Đau đớn của thể xác là cách nhanh nhất làm cậu bừng tỉnh, kéo cậu ra khỏi trạng thái mịt mờ vô định ấy.

Dụ Văn Châu không biết nên nói gì, mọi ngôn từ lúc này đều vô dụng, người như Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ cần nhờ lời an ủi của người khác để mị hoặc bản thân.

“Thiếu Thiên, cậu cảm nhận được nhịp tim của tôi không?”- Dụ Văn Châu ngước lên nhìn từng đám mấy đang kéo về, che khuất mặt trời.

Hoàng Thiếu Thiên áp tai mình lên lưng Dụ Văn Châu, lắng nghe. Họ chỉ cách nhau một lớp áo, gần hơn bao giờ hết, chỉ cần lắng tai một chút, cậu có thể nghe thấy từng hồi đập mạnh mẽ truyền đến từ tấm lưng ấm nóng.

“Tôi nghe thấy.”

“Tôi cũng cảm nhận được tim cậu đang đập, từng hồi từng hồi một trên lưng tôi, mạnh mẽ và chân thật. Cậu đang tồn tại, tôi cũng vậy, hai chúng ta đều vậy. Không quan trọng là ở đâu hay khi nào, chỉ cần nó còn đập thì cậu vẫn còn tồn tại.”- Dụ Văn Châu kéo cánh tay có sợi ruy băng xanh của Hoàng Thiếu Thiên, áp lên ngực trái của mình, -“Sau này, nói với tôi được không? Có lẽ cho tôi biết cũng chưa chắc giải quyết được gì nhưng cậu vẫn phải nói, tôi cùng cậu.”

Cậu không còn chạy một mình nữa, mục tiêu cũng không phải là hoàn thành vòng đua này nhanh nhất có thể nữa, từ nay về sau, là chúng ta cũng bắt đầu, chúng ta cùng đi, chúng ta cùng kết thúc. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên buộc chung một chỗ, bất kể chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối diện, chỉ cần cho tôi biết khi nào cậu cần, tôi luôn ở đây.

Hoàng Thiếu Thiên, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.

Giọng nói kiên định của Dụ Văn Châu làm sống mũi Hoàng Thiếu Thiên lần nữa cay cay.

Người này, thật tốt.

“Cá, thật xin lỗi...”- Hoàng Thiếu Thiên hôn nhẹ lên gáy Dụ Văn Châu, một cái chạm khẽ như lông vũ lướt qua, dừng lại một chút rồi mới rời đi -"...cũng cảm ơn anh."

* * *​

Hoàng Thiếu Thiên ngủ trên lưng Dụ Văn Châu, tận lúc anh đặt cậu vào xe mới hơi mơ màng tỉnh dậy, cả mắt cũng không thèm mở, đầu tóc bù xù tựa vào cửa kính.

Dụ Văn Châu vuốt ve từng đường nét trên mặt Hoàng Thiếu Thiên, cố gắng ghi nhớ từng hình ảnh của cậu. Khóc thương tâm như khi nãy, phát tiết hết mọi cảm xúc tiêu cực như vậy, có lẽ là lần duy nhất đi.

Dụ Văn Châu nhớ đến chuyện tối qua, đúng là mỗi đêm anh đều đến bôi thuốc cho cậu, không chỉ vì anh muốn ở bên cậu theo cách của anh, còn là vì anh biết rồi sẽ có lúc cậu phát hiện chuyện anh làm. Hoàng Thiếu Thiên rất dễ mềm lòng, ít nhất là Dụ Văn Châu biết cậu dễ mềm lòng với anh. Nút thắt giữa họ cần được gỡ, nhưng anh không gỡ được, chỉ có thể khiến Hoàng Thiếu Thiên tự nguyện tháo bỏ nút thắt trong mình.

Tự vạch trần vết thương, phát tiết hất thảy một lần, có đau đớn hơn nữa cũng nhất định phải để cậu tự mình trải quá.

Chỉ có như vậy Hoàng Thiếu Thiên mới có thể bước tiếp, họ có thể cùng nhau kết thúc hành trình.

Anh biết khi ấy cậu chưa ngủ, giống như cậu biết rõ mục đích của anh, hai người họ đều không phải kiểu người ngây thơ nhưng lại cùng nguyện lòng bước vào chiếc lưới đối phương giăng sẵn, người này tình nguyện cho, người kia tình nguyện nhận.

Bên trong chiếc xe nhỏ, có hai bàn tay đang đan vào nhau, trên mỗi cổ tay là một đầu ruy băng màu xanh lam nối liền họ.





T.B.C



(Càng về sau càng khó viết, cả tháng trời Koba viết ra có 9k chữ, kết quả chỉ lấy được 5k trong đó chia làm ba chương này, với tốc độ này có lẽ không hoàn được trong năm nay rồi, thôi đành dây dưa tiếp :cry:.

Nhắc lầu trên: Cả hôm nay Koba vẫn đang chờ cmt của bạn.)
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#43

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#44
Bị cách ly mạng xã hội một thời gian dài ròi lên đây đọc tiếp truyện nì làm mị khóc rức nhèo lun. Nhất là sau đoạn 17 ý.

Sau khi tui đọc lời của tác giả cuối đoạn 16 đã biết là hem ổn ròi nhưng mà hem kìm được vẫn muốn đọc tiếp á TvT.
Về trình bày: Phải nói là bạn Au viết mượt cực kỳ, thỉnh thoảng type lỗi xíu thoi
Về hoàn cảnh truyện: Cái này bạn chuyển hoàn cảnh tương đối phù hợp, nói chung là mặc dù chuyển qua một cốt (hoàn cảnh hay gì đó, chắc bạn hiểu ớ) khác hoàn toàn (từ giới eSport sang bác sĩ?) nhưng mà đặc điểm nhận dạng (đúng hem nhờ?) của từng người vẫn có thể nhận ra rõ ràng luôn
Về tính cách: Tròi oi phải nói đây là lý do mà tui đổ fic này, biết phía trước đầy đau khổ cùng nước mắt nhưng vẫn phải nhảy vô. Cảm giác về tính cách chuẩn lắm luôn ý, không biết giải thích thế nào. Nói chung là tui đọc qua vài đoạn đầu là đã cảm thấy đúng kiểu Dụ đội cùng Hoàng thiếu của toi, hem lẫn đi đâu được. Một số fic tui đọc (có cả hàng VN tự viết lẫn hàng nước ngoài) thì tính cách kiểu bị quá lố, Hoàng thiếu thì blalala bất chấp thiên địa còn Dụ đội kiểu hắc hắc quá, suốt ngày mỉm cười này nọ kia cảm giác hơi bị teenfic ý. Nhưng mà fic của cậu thì quá toẹt zời ông mặt trời luôn, kiểu tính cách chuẩn mà thể hiện qua từng các hành động ý luôn ớ. Dù cuối cùng có ra sao thì tui cũng sẽ đu fic này đến end lun. :3

Tui ngu văn ớ, diễn đạt hơi bị lủng củng, lần đầu tiên cmt dài thế nì á, mà hơi hay mò vs soi lỗi xíu, có gì thông cảm với cho tui xin lỗi nha..~~ Hóng chap mới
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#45
Hôm qua Lãi tung tăng lướt vào đây đọc với một tâm trạng rất là vui, nhưng sau khi đọc xong thì lại ôm mình tự kỷ hờn cả nhân loại, muốn cmt một cái gì đó nhưng kiểu bị nghẹn lại nên mới có cái dòng phía trên á 🙈🙈🙈

Hụ huh, quay về truyện thì quả nhiên hướng triển khai của mạch truyện là một thau miểng, hụ hụ, Lãi đã đoán trước được càng ngày sẽ càng đau lòng hơn, nhưng lại càng không dứt ra được, không bỏ dở được. Không muốn có một cái SE nhưng cái kết, tuy rằng Lãi vẫn đang đợi đến ngày có thể đọc được, chắc chắn đã được định trước ngay từ đầu rồi. Không còn một hướng đi khác, đối với Lãi chỉ có như vậy câu chuyện này mới được kết thúc một cách trọn vẹn nhất.
Nghe Lãi kể tội lỗi quá chừng, thôi thì để lần sau treo thêm hướng dẫn sử dụng đầu chương, đảm bảo an toàn lao động cho bạn đọc trước khi vào xưởng sản xuất miểng.
Còn cái kết này, trong bụi hồng này có gai hay trong bụi gai có hoa hồng là tùy hướng nhìn, SE hay HE cũng tùy mỗi người, mong là Lãi sẽ thấy được hoa từ bụi gai mình trồng.

Highlight của hai chương trên thật sự rất nhiều, những chi tiết, câu thoại, hành động, trạng thái, ánh mắt, suy nghĩ của Dụ và Hoàng đều khiến Lãi cảm thấy bị đè nén tới khó thở, nhưng dù vậy nó vẫn có một nét đẹp rất riêng, đẹp và mong manh tới mức dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Một trong những điều Koba hài lòng nhất ở fic này là mình đã viết được một fic đủ đẹp để có thể phát họa về Dụ Hoàng, thời gian bỏ ra để viết đi viết lại, chỉnh đi chỉnh lại câu chữ của fic quả thật rất đáng, nhất là khi nhận được sự công nhận từ những người đọc như Lãi, cảm ơn bạn nhiều <3

Người thông minh không phải lúc nào cũng có thể tìm ra câu trả lời, kẻ kiên trì không phải lúc nào cũng có thể tìm được lối ra - Họ như bị lạc trong mê mang để đi tìm câu trả lời cho tương lai, cho bản thân, cũng bao gồm cả tình cảm của họ.

Quá trình Hoàng đi từ chán nản đến tuyệt vọng, rồi dần từ bỏ, rồi cố gắng vùng vẫy một lần cuối cùng để rồi hoàn toàn buông xuôi, cảm giác kiệt quệ, cả cơ thể như bị rút hết sự sống, sợ hãi, không muốn đối mặt,... mọi cung bậc cảm xúc bạn truyền tải đều nhấn chìm Lãi trong một trạng thái ckầm kảm nhẹ 🙂 ( huhu lâu lém rùi Lãi k có đọc truyện ngược luôn á )
Chính bản thân Koba khi viết cũng trầm cảm thay, mấy đoạn này mình cũng toàn phải chọn những lúc thật tĩnh, mở những bài hát chậm buồn mới kiếm được mood để viết, viết rồi xóa, xóa rồi viết, viết không tới thì không hợp với tình tiết truyện, viết tới rồi thì tới lượt Koba xót Dụ, xót Hoàng, không nỡ để như vậy.
Quá trình viết fic vừa ngược Dụ Hoàng, vừa ngược bản thân, lẫn người đọc, tội lỗi dễ sợ.

Koba cân nhắc khá nhiều xem có nên viết về sự kiệt quệ trong Hoàng không, nó có OOC hay làm Hoàng trở nên yếu mềm quá hay không, sau cùng tớ chọn là có, vì Hoàng là một nhân vật sống rất tình cảm và bản năng, gần như là nhân vật đã trải qua nhiều khung bậc cảm xúc nhất trong chính văn, cậu ấy thật như vậy, chẳng phải khi gặp hoang mang, đôi lúc lạc bước trước khó khăn là một chuyện rất bình thường sao, dù thông minh, mạnh mẽ cách mấy cũng không tránh khỏi.

Vậy nên mới phải trồi lên cmt ăn vạ bắt đền 🙂 hụ hụ hụ, Koba cứ viết, dự là Lãi sẽ ăn vạ bắt đền dài dài há há há!!!!!!!!

Tụi mình vẫn và luôn theo dõi, không cần biết bao lâu, nhất định cùng nhau đi hết con đường đầy miểng này!! =v=/

Ps: Cmt này cho hai chương trước, chương sau để Lãi cmt sau nha, huhu bị túm đuôi quê qué quê!! Ư ư ư ư
Cảm ơn Lãi luôn theo dõi và thêm động lực cho mình qua những cmt từ những chương đầu đến tận bây giờ.

Koba chú ý nhất câu cuối nhé, trong lúc bạn chờ chương từ mình, Koba cũng đang chờ cmt từ bạn :LOL:
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#46
hình như chỗ này bị lộn á
Ngại quá trời, cảm ơn bạn đã góp ý nha, để mình sửa, tại cái thói ẩu tả mà mỗi chương sửa chục lần vẫn cứ sót lỗi.

Sau khi tui đọc lời của tác giả cuối đoạn 16 đã biết là hem ổn ròi nhưng mà hem kìm được vẫn muốn đọc tiếp á TvT.
Về trình bày: Phải nói là bạn Au viết mượt cực kỳ, thỉnh thoảng type lỗi xíu thoi
Về hoàn cảnh truyện: Cái này bạn chuyển hoàn cảnh tương đối phù hợp, nói chung là mặc dù chuyển qua một cốt (hoàn cảnh hay gì đó, chắc bạn hiểu ớ) khác hoàn toàn (từ giới eSport sang bác sĩ?) nhưng mà đặc điểm nhận dạng (đúng hem nhờ?) của từng người vẫn có thể nhận ra rõ ràng luôn
Bạn làm mình phổng mũi lắm luôn :oops::oops::oops:

Về tính cách: Tròi oi phải nói đây là lý do mà tui đổ fic này, biết phía trước đầy đau khổ cùng nước mắt nhưng vẫn phải nhảy vô. Cảm giác về tính cách chuẩn lắm luôn ý, không biết giải thích thế nào. Nói chung là tui đọc qua vài đoạn đầu là đã cảm thấy đúng kiểu Dụ đội cùng Hoàng thiếu của toi, hem lẫn đi đâu được. Một số fic tui đọc (có cả hàng VN tự viết lẫn hàng nước ngoài) thì tính cách kiểu bị quá lố, Hoàng thiếu thì blalala bất chấp thiên địa còn Dụ đội kiểu hắc hắc quá, suốt ngày mỉm cười này nọ kia cảm giác hơi bị teenfic ý. Nhưng mà fic của cậu thì quá toẹt zời ông mặt trời luôn, kiểu tính cách chuẩn mà thể hiện qua từng các hành động ý luôn ớ. Dù cuối cùng có ra sao thì tui cũng sẽ đu fic này đến end lun. :3
Mời Dụ Hoàng chứng giám, lúc đọc cmt của bạn Koba sướng như điên, đọc lại ba bốn lần vẫn bị lâng lâng trong hạnh phúc, vừa nhìn màn hình vừa cười một mình như con dở người.

Cảnh bọn nói cũng là cái là mình vô cùng khó chịu khi đọc nhiều fic DH, rõ ràng Hoàng là một người vừa ngầu, vừa sắc bén vừa thẳng thắng, kết quả lại hay bị viết thành kiểu chuyên bán manh, blabla chuyện vô nghĩa, kể cả lời thoại của Hoàng cũng có những đặc trưng rất riêng, không phải cứ nhiều chữ mới là trở thành thứ Hoàng sẽ nói.
Cả Dụ cũng vậy, Dụ là người cả IQ và EQ đều cao, còn là người nhạy bén và cố gắng vô cùng, vậy mà chuyên bị gắn vào hình tượng cười gian tính kế, bụng bồ dao găm, nhiều lúc đọc mà tức hết sức.

Koba đã bỏ công suy nghĩ rất nhiều để tưởng tượng xem DH sẽ nói gì, làm gì trong hoàn cảnh này, điều tự hào nhất của mình về fic này cũng là việc đã thể hiện được một DH giống với cách bản thân mường tượng nhất. Thật vui vì DH trong định hình của Ail và Koba tương đồng nhau.

Tui ngu văn ớ, diễn đạt hơi bị lủng củng, lần đầu tiên cmt dài thế nì á, mà hơi hay mò vs soi lỗi xíu, có gì thông cảm với cho tui xin lỗi nha..~~ Hóng chap mới
Bình luận của Ail buff mana cho Koba dữ lắm luôn, đọc vui kinh khủng, cảm ơn bản đã chọn theo dõi tiếp, dù về sau càng khó viết ngâm chương hơi lâu nhưng ráng chờ Koba nha <3<3<3
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#48


19.


“Mọi người cho anh ấy uống bao nhiêu vậy?”- Hoàng Thiếu Thiên chật vật đỡ lấy người đang nhào lên cậu như con cún bự.

Ba người đứng trước cửa thanh minh.

“Là do cậu ta ngấm bia chậm, lúc nãy còn tỉnh táo mà, đâu ngờ chưa bao lâu đô lại xuống dốc như vậy.”

Sở Vân Tú dè dặt, bỏ lại một kẻ say cho người bệnh như Hoàng Thiếu Thiên có vẻ không ổn lắm.

“Cần chúng tôi ở lại không?”

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu:

“Không cần không cần đâu, Dụ Văn Châu vẫn còn ổn, mọi người khép cửa nhà và cổng hộ tụi tui là được rồi.”

.

Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh và Trương Tân Kiệt chậm chạp băng qua khu vườn, 2 cô gái vừa đi vừa ngắm nhìn, bình phẩm:

“Vườn này hơi bị xinh nhỉ.”- Tô Mộc Tranh nhìn giàn hồng leo màu trắng đang rộ bông gần như ôm trọn mặt tiền ngôi nhà và ban công tầng 2 cảm thán.

“Là xinh quá mức mới đúng, không khác gì truyện cổ tích, mình cũng phải kiếm giống trồng thử một cây mới được.”- Trên tay Sở Vân Tú là vài cành hồng đủ màu cô không kiềm được mà xin Hoàng Thiếu Thiên.

“Lúc nãy Dụ Văn Châu có kể công để chăm sóc tụi nó không nhỏ đâu, người trồng xương rồng cũng chết như cậu nên tự biết thân biết phận.” – Trương Tân Kiệt đẩy gọng kính, thẳng thừng vạch trần.

Sở Vân Tú quay lại lườm ông cụ non đang lững thững đi phía sau một cái cháy mặt:

“Lúc nãy là ai không kiềm được lên mạng tra xem từng loại cây trong vườn thuộc giống nào, lại còn theo Dụ Văn Châu hỏi thăm tỉ mỉ cách chăm sóc, đừng tưởng ngấm ngầm làm thì không ai biết.”

“Đúng rồi, cậu cũng thích muốn chết mà còn giả vờ bình tĩnh, khi nãy lúc cậu đi WC cậu ta kéo Văn Châu lại khoe ảnh mèo nhà mình nữa kìa.”- Tô Mộc Tranh đổ thêm dầu vào lửa.

Trương Tân Kiệt vuốt mũi ngượng ngùng, cái miệng hại cái thân, bình thường còn có cửa thắng chứ mỗi khi hai cô nàng hợp lực lại, kết quả luôn là anh thua không còn manh giáp.

“Mà... Dụ Văn Châu thực sự rất thích Hoàng Thiếu Thiên, ánh mắt cậu ấy còn không rời khỏi người kia quá một phút.”- Tô Mộc Tranh cảm thán.

Quả thật là như vậy, Hoàng Thiếu Thiên không ngồi với họ lâu được, cậu ham vui nhưng sức khỏe không cho phép, dù họ chỉ ăn uống và nằm nói chuyện nhưng tới giữa buổi chiều cậu đã phải về phòng nghỉ ngơi. Kể từ lúc ấy, cứ 10’, 20’ Dụ Văn Châu lại tìm cớ lên lầu xem thử tình hình của Hoàng Thiếu Thiên một lần. Mức độ quan tâm này, không phải chỉ là “thích” thôi đâu.

“Cậu ấy khác trước rất nhiều, sinh động hơn, nhỉ? Nụ cười, ánh mắt, cách nói chuyện, tâm thế đều khác, cởi mở hơn hẳn.”- Sở Vân Tú cố gắng tìm từ hình dung, rõ ràng họ đều thấy Dụ Văn Châu vẫn là Dụ Văn Châu ôn hòa, EQ cao, nói ít nghe nhiều như trước, nhưng hiện tại Dvc tĩnh lặng theo một cách khác so với ngày trước.

“Bất kể là ai, ở cùng người mình thích và ở cùng người khác đều là 2 phiên bản khác nhau, có khi chính cậu ta cũng không nhận ra.”- Trương Tân Kiệt đẩy hai cô gái mãi ngắm hoa cỏ này qua một bên để tránh khỏi vũng nước.

Thật mệt tâm, có thể bớt chút tâm tư ngắm cảnh tám chuyện này vào việc nhìn đường không? Đặt cho tôi cái biệt danh vú em là coi tôi thành vú em thật luôn à. Trương Tân Kiệt cũng hơi ngấm men, bắt đầu đen mặt.

“Nên nói người may mắn là Dụ Văn Châu hay Hoàng Thiếu Thiên nhỉ? Trước hôm nay mình đều nghĩ là giữa họ là mối quan hệ bên cho bên nhận, nhưng có vẻ Dụ Văn Châu nhận lại được không ít.”- Sở Vân Tú thắc mắc.

Câu hỏi này không ai trả lời được, chỉ có người trong cuộc mới biết họ đã cho đi bao nhiêu và nhận lại bao nhiêu.

Tô Mộc Tranh nhớ đến cảnh tượng mình vô tình nhìn thấy khi đi tìm anh để hỏi tìm khăn lau. Cô nhớ như in khung cảnh Dụ Văn Châu ngồi bên giường, nhìn đăm đăm vào chàng trai đang chìm trong giấc ngủ, tận một lúc sau mới cầm bàn tay cậu lên, mỗi khẽ chạm rồi đặt lại vào chăn. Cô nhìn rõ được mặt anh, vậy mà Dụ Văn Châu không hề thấy cô, anh cứ ngồi như vậy.

Điều gì có thể làm người ta ngồi yên chăm chú nhìn một người đang ngủ?

Đó là nhớ nhung, nhớ nhung đến tột cùng, nhớ đến mức ngay cả khi người đó ở cạnh bên rồi vẫn không đủ.

Chăm chú, day dứt, độc chiếm.

Trong mắt anh chỉ có người kia.

Bọn họ chưa từng tưởng tượng ra Dụ Văn Châu có thể có một mặt như thế, hóa ra tình yêu của con người ngỡ là ôn hòa như nước ấy lại mang theo chút điên cuồng, cực đoan tới nhường này.

Một tình yêu như vậy, không phải ai cũng đủ sức nhận lấy.

Cô không có ý định nói cho Sở Vân Tú và Trương Tân Kiệt biết suy nghĩ của mình. Bí mật nhỏ này cô sẽ giữ kín hộ Dụ Văn Châu.

.

Dụ Văn Châu vòng tay ôm lấy hông Hoàng Thiếu Thiên, áp mặt vào bụng cậu cọ loạn.

“Này này, anh có say thật không vậy? Chứ tui không biết phải làm sao đâu đó.”- Hoàng Thiếu Thiên bất lực.

“Không say, nhưng anh muốn ôm em.”- Dụ Văn Châu nhất quyết không buông tay.

Hoàng Thiếu Thiên cạn lời, đây là làm nũng à? Không tới mức say quắc cần câu nhưng có vẻ cũng không được bình thường lắm đâu.

“Anh chàng còn lại tên gì? Tôi không nói chuyện nhiều với anh ta, cái tên gắp đá vào mỗi li đều phải bằng nhau í, thời gian nướng mỗi mặt của miếng thịt cũng ngang nhau nữa, cứ tới đúng thời gian đó anh ta mới chịu trở thịt một lần.”

“Em nghe thấy à? Để ý kĩ vậy, cậu ta là Trương Tân Kiệt, hơi bị ám ảnh cưỡng chế tí chút nhưng là người tốt.”- Dụ Văn Châu lật người lại, gối đầu lên chân Hoàng Thiếu Thiên.

“Không muốn để ý cũng khó, cũng thấy được anh ta tốt, rất ga lăng, nhường nhịn và chăm sóc cho 2 cô nàng kia.”

“Biệt danh của cậu ta là toàn chức vú em. Hạ đường huyết, tụt canxi, đau đầu, đau bụng gì đều có thể tới chỗ cậu ta “mượn thuốc”.- Cái biệt danh đó là do Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh tiện miệng gọi, lại không ngờ là Trương Tân Kiệt sẽ bị dính cứng luôn với cái biệt danh ấy.

“Mỗi lớp đều có một tên như vậy nhỉ, máu gà mẹ, tần tảo chăm lo cho mọi mặt.”

Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên chăm chú, cảm giác nhìn bao nhiêu cũng không đủ, anh quá thích cậu trai này rồi.

“Em quý họ không? Bạn bè của tôi ấy.” – Dụ Văn Châu hỏi.

“Có chứ, tôi thích họ, cả 3 người họ đều rất tốt, nói chuyện cũng thú vị nữa, nhìn ra được mọi người đều hợp cạ nhau.”- Cậu trả lời thật lòng, 3 người họ và Dụ Văn Châu đều rất ưu tú, mỗi người đều mang những sắc thái khác nhau nhưng vẫn có những nét tương đồng trong suy nghĩ, cách nhìn nhận mọi chuyện giữa họ.

Ôn hòa, nghiêm túc, tùy hứng, đáo để.

Dụ Văn Châu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của cậu.

Thật may, họ đều yêu quý nhau.

“Họ cũng rất quý em, nhất là Vân Tú và Mộc Tranh. Hai cô nàng không thân thiện dễ gần như người khác hay tưởng đâu, đã không thích sẽ không thèm cho đối phương chút mặt mũi nào. Mắt nhìn người cao lắm.”- Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt đã không còn đếm xuể số người bị 2 cô nàng làm cho xanh mặt khi thấy gái xinh là sấn tới rồi.

Đêm đó Dụ Văn Châu nằm cạnh Hoàng Thiếu Thiên, anh nói rất nhiều, rất nhiều, nhiều hơn bất cứ ngày nào khác trong kí ức của anh. Anh kể cho cậu nghe về chiến tích lừng lẫy của hai đóa hồng có gai lớp mình, kể về mớ thói quen kì cục của Trương Tân Kiệt, kể cho cậu nghe về những người kì lạ xung quanh anh. Hoàng Thiếu Thiên cười tới quặn thắt cả ruột, thủ thỉ cùng anh về cuộc sống trước đây của 2 người cho tới tận khi thiếp đi vì mệt, trong vòng tay của anh.

Trương Tân Kiệt nói nhìn anh đang rất hạnh phúc.
Đúng vậy, Dụ Văn Châu đang rất hạnh phúc. Anh quá hạnh phúc, tới mức không nỡ ngủ khi có cậu ở cạnh bên.


T.B.C

(Koba bỏ bê nó hơi lâu, lâu tới mức chính mình cũng phải đi đọc lại hết từ đầu vài lần để bắt lại được mạch nghĩ, cuối cùng cũng tìm lại đc mood viết, mình rất bất ngờ khi biết vẫn có nhiều bạn tìm đọc nó như vậy. Cảm ơn mọi người.)
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#49


20.


Anh nâng cốc cafe trước mặt lên, uống một ngụm nhỏ. Bần thần nhìn ra màn mưa đêm.

Sở Vân Tú thở dài, lại nữa rồi, bao nhiêu năm Dụ Văn Châu vẫn dễ bị những cơn mưa làm cho sao nhãng.

“Cậu nghĩ tớ đang nhớ đến em ấy à?” – Dụ Văn Châu dời ánh mắt khỏi tấm kính ngăn cách trong ngoài, nhìn qua người đối diện.

“Ừa, mỗi khi cậu bần thần, bọn mình đều nghĩ vậy.” - Cô cũng nâng li nhấp một ngụm nhỏ

Dụ Văn Châu cuối mân mê bàn tay phải, nở một nụ cười- không giống nụ cười dành cho cô, đây là một nụ cười tự giễu

“Mình không có, đúng hơn là mình không thể. Không hiểu tại sao nhưng em ấy chỉ đến cũng với những cơn mưa, chỉ chọn những cơn mưa đầu mùa hạ.”

Không phải là kiểu mưa ầm ỉ, Thiếu Thiên của anh chỉ chọn những cơn mưa êm dịu ít ai để ý tới.

.

.

“Tôi thích những thứ êm dịu....”

Cơn mưa đầu tiên của mùa hạ vừa kéo về, Hoàng Thiếu Thiên đã nói như vậy.

So với mưa, nó giống một trận tuyết lất phất hơn. Mưa rơi thẳng đứng, êm đềm một cách kì lạ. Không mịt mù như mưa phùn, không ầm ỉ như mưa rào, cũng chẳng ngắn ngủi như mưa bóng mây, lại chẳng buốt giá như băng tuyết. Dường như không có chút âm thanh nào đi cùng chúng, hệt một đoạn phim câm, lặng lẽ giăng khắp phố phường.

Xoa dịu bớt đi cái nóng oi ả.

Những ai đang vội vả chạy trong nó sẽ không nhận ra được sự tồn tại lặng lẽ này, cứ tưởng như sương đêm hay khói trắng, họ chỉ kịp nhận ra được khi cả người đã sủng nước, cái lạnh thấm vào da thịt. Sự tồn tại này dường như dành cho những ai đang chậm rãi dạo bước trên đường hay trầm mình đứng dưới tán cây, hiên nhà chờ đọi chuyến xe bus tới trễ mới biết rằng “ồ, mùa hè về rồi.”

.

Dụ Văn Châu cũng không biết, Hoàng Thiếu Thiên không nhìn thấy, nhưng cậu lại nghe được tiếng mưa rơi.
Rất khẽ, êm ái, rả rít từ xa kéo về.

“Cá, trời mưa rồi mưa rồi mưa rồi mưa rồi, anh nghe thấy không? Trời mát hơn nữa, lúc nãy rất nóng nhưng bây giờ dịu hơn một chút rồi.”

Dụ Văn Châu ngạc nhiên, mưa sao? Anh không nghe thấy gì cả.

Anh bỏ cuốn sổ ghi chép trên tay xuống, đi lại đẩy then chốt. Cánh cửa vừa mở ra, một làn hơi mát ùa vào căn phòng nhỏ trên tầng 2.

Đúng là mưa thật!

Mưa to hạt nhưng lại rất êm, trời không một chút gió, hạt mưa rơi thẳng đứng xuống, chúng không đọng lại như sương mà vỡ tan trên những cánh hoa chiếc lá của bụi hồng leo quanh nhà, vỡ tan trên mái nhà rồi tiếp tục lăn xuống.

Rơi, vỡ tan, tụ lại, lăn lăn lăn, rơi lần nữa rồi mới thấm vào thảm cỏ.

Biến mất.

“Đúng không đúng không? Tôi nói mà, tôi nghe thấy mà.”- Mất thị lực đã luyện cho thính giác và khứu giác của cậu cực nhạy bén, Hoàng Thiếu Thiên đắc ý, “để đó đi, anh đừng đóng lại, để vậy mới mátttttttttttttttttttt.”

Dụ Văn Châu cười cười, anh cũng không định đóng lại, mưa không tạt vào nhà, chỉ thi thoảng bắn lên làm ướt chân rèm, không đáng để phải nhốt cơn mưa đầu mùa này ngoài của sổ.

Hoàng Thiếu Thiên kéo chiếc chăn mỏng lên tới tận cổ, khe khẽ ngân nga.

Chiếc giường lún xuống, Dụ Văn Châu nằm xuống bên cạnh cậu. Hai người chen chúc, chia nhau một chiếc chăn, chia nhau cả sự bình yên.

Anh vẫn không nghe thấy tiếng mưa, anh chỉ nghe thấy tiếng thở của cậu bên tai, cả tiếng trái tim đang đập từng hồi quá nhanh trong lồng ngực; anh không muốn nói gì cả, chỉ muốn nhìn cậu, nhìn người con trai này lâu thêm chút nữa, gần bên cậu thêm chút nữa.

.
.

Dụ Văn Châu tỉnh dậy khi trời đã sập tối, bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt.

“Tôi làm anh thức à?”

“Ừa.” – Dụ Văn Châu đã tỉnh hẳn, mặc kệ bàn tay đang lần mò trên mặt mình.

Khi chạm vào môi anh, Hoàng Thiếu Thiên bật cười, người ta hay nói môi mỏng bạc tình, nhưng chỉ có cậu biết người này nặng tình đến thế nào.

Dụ Văn Châu cắn ngón tay cậu, không đau, nhưng không rút ra được. Hoàng Thiếu Thiên lại cười khúc khích:

“Nằm yên đi Cá, tôi đem anh chiên lên bây giờ, chiên hết cả hai mặt, vàng rụm, giòn tan, rưới thêm nước sốt nữa là số dzách."

Dụ Văn Châu cũng cười, nhả ngón tay cậu ra. Anh quá yêu khoảnh khắc này, cùng người trong lòng rúc mình trong chăn, một tay cậu lần mò ghi nhớ gương mặt anh, tay còn lại đan trong tay anh, 10 ngón xen nhau; chân nọ gác lên chân kia, chân người này xen vào chân người kia, truyền cho nhau hơi ấm, thi thoảng ngón chân cậu lại ngọ nguậy đùa giỡn.

Ngón tay Hoàng Thiếu Thiên dừng lại ở đôi mắt của Dụ Văn Châu, đuôi mắt dài dễ tạo cảm giác dữ dằn, nhưng đuôi mắt của Dụ Văn Châu không hẹp hay sắc quá mà lại hơi chếch xuống, có cảm giác thiên về ôn hòa hơn.

“Anh biết anh có một nốt ruồi ở trên mí mắt không? Chỗ gần đuôi mắt, nhỏ xíu, khi nào anh nhắm mắt mới thấy được.”- Hoàng Thiếu Thiên để ý nốt ruồi này rất lâu rồi, còn cả một cái ở vành tai bên phải nữa- “nhân tướng học nói nốt ruồi chỗ này đào hoa lắm nha, nhưng hai cô gái hay đi cùng anh nói anh là cây vạn tuế già không chịu ra hoa của lớp.”

“Em thành cạ cứng của hai cô nàng tinh tướng kia từ khi nào vậy?”

“Họ kéo tôi vào group chat từ hồi còn ở bệnh viện mà, ôi thôi, mấy cô nàng ấy tám dữ lắm.”

Đuôi mắt dài, lông mi thưa nhưng lông mày rậm, môi mỏng, nhân trung rõ ràng, da đẹp,... không khác trí nhớ của cậu là mấy, chỉ có hơi gầy đi đôi chút.

“Họ còn nói ghen tị với da anh nữa, nói hoài luôn, ai mượn phận nam nhi da đẹp hơn cả mấy cổ làm gì.”
Dụ Văn Châu thở dài, đúng là kiểu của Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú thật.

“Mà... hôm nay tôi đã gọi cho Lão Ngụy, nói cho ông ấy ý kiến của tôi về... ừa... chuyện hậu sự.”- Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên nói, vừa dùng tay che mắt anh lại, không nỡ để anh nhìn mình.

Dụ Văn Châu siết chặt tay Hoàng Thiếu Thiên, cố gắng gỡ ra, gần như làm cậu đau.

“Anh đừng như vậy, tôi không sao, chuyện tất yếu phải lo mà.” Hoàng Thiếu Thiên vội giải thích, -“Tôi chỉ nghĩ là anh nên được biết, và tôi nên là người nói cho anh.”

“Em đã nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và thầy ấy vào sáng hôm qua, đúng không?”- Dụ Văn Châu biết không phải tự nhiên mà cậu chọn hôm nay để nói về chuyện này.

“Anh đừng bắt nạt đôi mắt của tôi, dù cho tôi không nhìn thấy, hai người cũng không giấu nổi.”

Dụ Văn Châu không nhìn thấy rõ được nét mặt cậu, chỉ có chút ít ánh sáng lọt qua khe ngón tay. Anh không cố gắng gỡ tay cậu xuống nữa, Nếu cậu không muốn anh nhìn, vậy thì Dụ Văn Châu sẽ không nhìn.

“Tôi nói với Lão quỷ, tôi muốn hiến giác mạc và tạng, sau đó thì hỏa thiêu. Tôi không quan tâm những gì khác, chỉ muốn giữ lại được nguyên vẹn ngôi nhà này, càng lâu càng tốt. Tôi không muốn có đám tang, cũng không muốn có lễ đưa tiễn.”

Dụ Văn Châu nhìn cậu trân trối, mãi mới tiêu hóa được những gì vừa nghe, mãi mới bật ra một câu hỏi trong vô thức:

“Còn tro cốt? Em muốn chúng tôi làm gì với nó? Em muốn tôi gửi em vào trong cơn gió hay để em tan vào lòng biển thẳm? Hay em muốn tôi đặt em ở trong nhà, khuất sau những cuốn sách ba mẹ em đã sưu tầm từ nhiều năm trước, ngủ yên lại đây, không ai dòm ngó?”

“Đừng như vậy, anh có thể chôn tro cốt của tôi ngay cạnh gốc giàn hồng trước hiên, tôi sẽ ở đó cùng nó, anh có thể tới tìm tôi.”- Hoàng Thiếu Thiên bình thản trả lời.

“Nếu lọ đựng tro cốt bị rễ cây làm vỡ thì sao? Nếu tôi không chọn ở lại thành phố này thì sao? Tôi phải bỏ em lại à?”- Giọng Dụ Văn Châu lạnh tanh, thậm chí anh còn không muốn nghĩ đến trường hợp phải để cậu lại, dù cho đó chỉ là một nắm tro cốt.

“Nếu nó vỡ rồi thì tốt, tôi bao phủ lấy ngôi nhà, mỗi khi hoa nở hoa tàn, tôi sẽ theo những cánh hoa len tới mọi ngóc ngách của khu vườn, hòa dần vào chúng.” – Hoàng Thiếu Thiên dụi má vào đôi tay đang chạm vào mình như làm nũng, hôn kẽ vào lòng bàn tay ấp áp. –“Anh đừng mang tôi theo, nếu ngày nào đó anh làm lạc mất tro cốt của tôi, tôi sẽ cảm thấy như chúng ta đã chia xa một lần nữa.Tôi không muốn.”

Nếu anh chôn tôi tại nơi anh sống, vậy khi anh chuyển nhà thì sao? Tôi sẽ bị bỏ lại sao?

Nếu anh mang tôi theo đến một thành phố xa lạ rồi lạc mất thì sao? Tôi sẽ bị bỏ lại giữa một thành phố xa lạ ư?

Nếu anh không thể mang tôi theo, hay anh không tìm lại được tôi, anh lại dằn vặt bản thân thì sao?

“Cá, khi khoảnh khắc đó đến, nó sẽ đến, cùng tôi đối mặt với nó là được rồi. Nhé?”

Bạn bè hay liệt Dụ Văn Châu vào kiểu người yêu dịu dàng vô bờ bến, nhưng anh nghĩ câu đó phải ứng với Hoàng Thiếu Thiên mới đúng, anh cứ chìm đắm trong sự dịu dàng pha lẫn nét ngây thơ của cậu, được nó bao bọc, được nó dung hòa , được nó xoa dịu.

Đôi khi anh tự hỏi nếu cậu có thể nhìn thấy mọi cảm xúc của anh, mọi ánh mắt anh dành cho cậu, cậu có bị dọa sợ rồi chạy mất không nhỉ? Như hiện tại, anh khao khát sự dịu dàng của cậu, khao khát từng cái chạm như làm nũng, từng nụ hôn phớt qua của cậu trai ngây thơ lần đầu yêu đương ấy.

Nếu cậu biết kể cả khi cậu chỉ còn là nắm tro, anh vẫn muốn mang cậu theo, bất chấp mong muốn của cậu liệu Hoàng Thiếu Thiên có bị thứ tình cảm gần như là cực đoan này của anh dọa không?
Kể cả khi họ quen nhau còn chưa tới một năm, nhưng anh không chỉ muốn toàn bộ thời gian còn lại của cậu, anh còn muốn cả khoảng thời gian sau đó nữa. Không muốn chỉ thi thoảng nhớ đến cậu, thi thoảng đến thăm cậu, anh muốn nhiều nhiều hơn nữa.

Sao anh có thể nỡ để cậu lại chứ? Đây là Hoàng Thiếu Thiên, là tình yêu của anh mà.

Nhưng Thiếu Thiên nói em ấy sẽ cảm thấy như họ phải chia xa lần nữa. Vậy nên anh sẽ không mang em ấy theo, anh sẽ không bất chấp níu giữ nữa. Có được sự dịu dàng của em là đủ rồi.

“Được, tôi đồng ý với em.”

Dụ Văn Châu nâng khuôn mặt của Hoàng Thiếu Thiên.

Anh hôn hoàng tử bé, nụ hôn như mơn trớn lại như say mê.

Mãnh liệt thâm nhập lại dịu dàng dây dưa. Cuồn cuộn như lửa, tan vào sự mềm mại của nước.

Muốn chạm vào cậu, để cậu biết anh đã mất kiểm soát thế nào.

Muốn chứng minh rằng cậu vẫn ở đây, và chứng minh rằng anh đang ở đây.

Muốn cậu cũng sẽ khát khao anh, như anh cách mà anh vẫn luôn khát khao cậu.

Từng cái hôn trải rác rơi trên trán, trên mắt, trên mũi, cậu bị nhột, cười thành tiếng, tiếng cười giòn tan như nắng, lại vỡ tan thành từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cậu cảm nhận được yêu thương mãnh liệt, cảm nhận được cả vị mặn trên gương mặt anh, những tiếng nấc khe khẽ chực vỡ ào trong hạnh phúc và bi phẫn.

“Tôi thật sự muốn được mang theo em.”

Hoàng Thiếu Thiên đau tới không thở nổi, cậu không nhìn thấy anh, cậu chỉ có thể nghe thấy từng hơi thở dồn dập của anh, nghe thấy anh vì cậu mà đau đến mức nào.

Hơi thở lẫn trong tiếng mưa đêm rất nhẹ.

Nóng bỏng và day dứt, tuyệt vọng và đau đớn.

Thời gian của họ đã cạn.
...

Đó là mùa hè duy nhất họ trải qua cùng nhau, để sau này trong mỗi cơn mưa lặng thinh đầu hạ, anh lại nhớ về chàng trai đã cuộn mình tròn vòng tay của anh, nhớ về tình yêu dịu dàng mà anh sẽ mang theo suốt đời.

T.B.C

(Phần sau của câu chuyện, Koba đã viết ít nhất 2 lần cho mỗi chương, và lần nào cũng làm mình vừa khóc vừa viết. Mình đã muốn chọn một cách truyền tải nhẹ nhàng hơn, gián tiếp hơn nhưng như vậy thì không đúng với định hình của mình về Dụ Hoàng trong hoàn cảnh này.

Chương này có ít nhất 3 phiên bản khác nhau nhưng vẫn không hài lòng được, cho đến khi gần đây Koba bắt gặp một từ.

SAUDADE- khi hạnh phúc và nỗi đau cùng tồn tại một lúc: hạnh phúc vì biết mình từng có nó, đau đớn vì nhớ nhung khắc khoải, nhớ nhung một hạnh phúc đã mất rồi, không bao giờ có lại được nữa. Đây chính là thứ tớ muốn cho đoạn cuối giữa họ, mãnh liệt như vậy, quá hạnh phúc, cũng quá đau đớn.

Koba không đủ giỏi để truyền tải được hết sắc thái của từ này, cũng như cảm xúc của Dụ Hoàng trong hoàn cảnh ấy, cũng không nỡ làm vậy, cảm xúc của họ, cũng là một phần cảm xúc của mình. Nó quá đau đớn.
Cảm ơn mọi người vẫn còn theo dõi câu chuyện của mình.)
 
Last edited:

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#50



21.

Họ không đi biển, không đi ngắm sao, cũng không đi nhảy dù thử trò chơi mạo hiểm, tháng ngày còn lại trôi qua trong căn nhà này, trong khu vườn này. Những ngày cuối hầu như cậu luôn rơi vào mê mang, khoảng tỉnh rất ngắn còn bị những cơn đau và khó thở hành hạ liên tục.

Khi cậu tỉnh, họ nói chuyện, anh đọc sách cho cậu nghe, dọn nhà, nấu ăn... Nếu là buổi sáng, anh và cậu ra bộ bàn ghế nhỏ nơi góc vườn ngồi hóng gió, đôi khi anh cõng cậu trên lưng, đi dọc con đường mòn có đầy hoa xuyến chi và quả dại, nghe cậu kể những kỉ niệm của cậu và nó. Vào những buổi chiều họ nằm trên giường, lần lượt nghe những bài hát yêu thích của cả 2, thi thoảng lôi chiếc đàn cũ trong góc phòng ra gảy lên vài giai điệu.

Khi cậu ngủ, anh ghi chép lại những gì cậu nói, dọn nhà, chăm vườn hoa, bần thần và ngồi nhìn cậu.

Họ nhấm nháp những ngày tháng cuối, dè sẻn sự bình yên.

.

“Đi đi Dụ Văn Châu, bây giờ còn không đi, sau anh không rời khỏi đây được nữa đâu.” – Thi thoảng ngồi ngẫn người dưới tán cây, Hoàng Thiếu Thiên lại nhắc lại chuyện này, Dụ Văn Châu luôn chỉ ôm lấy cậu, không lần nào trả lời.

Không kịp nữa rồi, người có đi được, tim cũng ở lại đây.

Hoàng Thiếu Thiên thở dài dựa vào anh, không rõ tư vị. Yêu thương này, quá ngọt ngào, quá cũng cay đắng.

Tôi đã nghĩ mình có thể cùng anh qua nốt khoảng thời gian ít ỏi còn lại rồi thanh thản ra đi, tôi dùng quãng đời còn lại đổi cho anh, chúng ta không nợ gì nhau.

Nhưng tôi hối hận rồi, tôi quyến luyến anh, cũng nuối tiếc anh.

Tôi không muốn như vậy, tôi muốn anh có một gia đình, có một bóng dáng chờ anh trở về, một người cùng anh ngắm nhìn thế giới, cùng anh qua tháng tháng năm năm.

Người tốt như vậy, lỡ như vì tôi uổng một kiếp duyên phận.

.

Ngày Hoàng Thiếu Thiên đi là một ngày rất đẹp, nắng chiều trải đều lên khu vườn, qua cửa sổ hắt tới chân giường. Chưa đầy 2 tuần sau cơn mưa ấy, trên chiếc giường nhìn ra ban công tầng 2, nơi những đóa hồng trắng vẫn đang rộ nở.

Dụ Văn Châu tháo bỏ mặt nạ thở, máy theo dõi và đống dây nhợ trên người cậu, chỉ chừa duy nhất một đường truyền thuốc giảm đau liều cao vào tĩnh mạch, anh luồn tay vào tóc cậu, hỏi nhỏ:

“Em cảm thấy ổn chứ?”

Cậu nở nụ cười yếu ớt với anh, gật đầu khẽ để anh biết mình vẫn ổn. Mái tóc nâu lòa xòa trước trán, lông mi nhạt như tơ mảnh trong nắng chiều.

Dụ Văn Châu đang cắt tóc cho cậu, từng lọn từng lọn tóc nhỏ rơi xuống, rải rác quanh chân giường.

Họ trò chuyện vụn vặt cùng nhau vài câu, tóc còn chưa chỉnh xong Hoàng Thiếu Thiên lại tiếp tục rơi vào mê mang.

Mỗi lần tỉnh lại, Hoàng Thiếu Thiên đều cảm nhận được Dụ Văn Châu đang ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay cậu vuốt ve. Cậu xích qua một bên, kéo tay anh ra hiệu cho anh nằm xuống cạnh mình, giống mỗi buổi chiều bình thường khác.

“Cá này, nếu sau này anh có dịp tới trường đại học của tôi, nhất định phải ăn thử kem cá ở đó nhé, còn cả sữa chua, cacao nóng của căn tin, thịt nướng của quán nằm ngay đối diện cổng trường, đều rất ngon.”

“Được, tôi sẽ thử cả món bia bơ chỉ bán vào buổi tối kia nữa.”- Hoàng Thiếu Thiên đã dặn anh rất nhiều lần, cả một danh sách dài những điều thú vị cậu muốn anh thử.

Cậu muốn làm bác sĩ không biên giới, muốn đi thăm hết các nước châu Âu, muốn ngắm mặt trời lặn trên sa mạc ở Châu Phi, muốn cầu nguyện trong những ngôi đền linh thiêng của Nam Á,... Những ước muốn đó Hoàng Thiếu Thiên đều gửi lại cho anh.

“Dụ Văn Châu, tôi muốn nói cho anh biết từ lâu, anh là người duy nhất mà tôi từng yêu, thời gian không nhiều, nhưng đó là toàn bộ những gì tôi có.”- Giọng Hoàng Thiếu Thiên rất yếu, cậu vẫn cố gắng nói thật rõ từng chữ, -“tôi không hi vọng anh chỉ yêu duy nhất một người, anh chỉ cần nhớ có một người đã yêu anh trọn một đời là đủ.”

Dụ Văn Châu cười hạnh phúc, anh biết chứ, anh biết mình có được tình yêu trọn vẹn từ cậu chứ.

“Tôi cũng muốn em biết, em cũng có được tình yêu của Dụ Văn Châu, trọn từng phút giây, em cũng biết tôi sẽ không quên được em, đúng không?”

Hoàng Thiếu Thiên cũng cười trong làn nước mắt, cậu biết chứ, cậu biết người cố chấp như Dụ Văn Châu, đã chọn ai sẽ định cả đời.

Cậu không mong bị người khác lãng quên, lại càng sợ khiến ai đó vấn vương cả đời.

Kết cục, cậu vẫn không cưỡng lại được, trở thành dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Dụ Văn Châu.

“Vậy anh yêu thế giới này hộ tôi nhé, yêu lấy người tôi yêu hộ tôi nữa, có lẽ trong tương lai anh ấy sẽ rất đau khổ, nhưng tôi không ở bên anh ấy được. Khi anh ấy gục ngã, khi anh ấy mất hết niềm tin, muốn buông xuôi hay thậm chí là... muốn rời đi, tôi cũng không có ở đó,..."- giọng cậu nghẹn lại, như nấc lên- "... anh phải thay tôi nói cho anh ấy biết có một người,”- Hoàng Thiếu Thiên lại ho dữ dội, nghẹn ngào tới mức không thể nói đươc tiếp.- “... có một người tên là Hoàng Thiếu Thiên đã yêu anh ấy nhiều đến nhường nào hộ tôi, phải nhắc cho anh ấy nhớ, được không?”

Dụ Văn Châu ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên, kề trán mình vào trán cậu, cả người anh cũng run rẫy vì cảm xúc.

Anh hạnh phúc vì biết được mình đã được cậu yêu thương nhiều tới nhường nào, lại đau đớn tột cùng vì biết anh sắp mất đi niềm hạnh phúc lớn nhất ấy.

“Em đáo để thật, Dụ Văn Châu hứa với em, sẽ yêu thế giới này, yêu người em yêu hộ em, và luôn yêu Hoàng Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên dần dần thiếp đi, lần cuối cùng.

“Dụ Văn Châu, Khuda hafiz.”- Cậu mấp máy môi, cố gắng nói với Dụ Văn Châu vài từ rời rạc, trước khi hơi thở này hóa thinh không.

Khuda hafiz là tạm biệt trong tiếng Urdu, khi một người không thể ở bên đối phương được nữa, họ sẽ nói như vậy, như một lời chúc bình an.

Khuda hafiz - Chúa sẽ phù hộ cho người, chứ không phải cho tôi.

Nét cười còn vương, hạt lệ tựa châu đọng trong khóe mắt; mái tóc lòa xòa, ráng chiều buông hờ khép đôi hàng mi; gương mặt ấy bình yên như thể vẫn say giấc.

Chỉ có đôi tay người thương lạnh dần trong tay anh.

Ngày ấy, nắng dừng ở lưng trời.

T.B.C

(Phiên ngoại giả tưởng, một cái kết hạnh phúc hơn mà Koba đã viết cho Dụ Hoàng khi đắng đo lựa chọn: CHÚNG TA.)

(Ngày này cũng đến rồi, đây vốn là cái kết Koba định sẵn từ đầu cho Dụ Hoàng của Nắng lưng trời.
Phần tình cảm của họ là hoa hồng rộ nở giữa vườn gai.
Họ sẽ gặp nhau, sẽ yêu nhau, sẽ thương nhau, sẽ chia lìa và tình cảm ở lại.
Trong suy nghĩ của mình, Hoàng Thiếu Thiên rực rỡ, mang theo loại năng lượng như nắng mai, nhưng tình yêu của cậu sẽ dịu dàng như nước mà ôm lấy người thương. Dụ Văn Châu bình tĩnh lí trí, nhưng sẽ là người hi sinh, bất chấp hết thảy cho nửa còn lại, là người khó động tâm nhưng tâm đã động sẽ là lần duy nhất trong đời.
Người là bóng cây che chở, người là dòng nước vỗ về. Họ trái ngược, nhưng sẽ dung hòa được nhau. Đó là Dụ Hoàng của mình.


Nếu Dụ Hoàng của mình đã để lại cho bạn được thứ gì đó, nói cho mình biết nhé. Cảm ơn vì đến giờ phút này vẫn còn người đọc và chờ đợi nó.)
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#51
Có một sự thật là Lãi đã ngồi thừ người rất lâu trước màn hình nhưng không gõ xuống được một chữ nào vì không biết phải nói gì khi có quá nhiều cảm xúc ứ nghẹn bên trong - cũng là lần đầu tiên Lãi cảm thấy vốn từ ngữ của mình cạn kiệt đến mức khó chịu.

Là người theo chân Koba ngay từ những chương đầu tiên của bộ này, trước tiên Lãi muốn chính thức cám ơn bạn vì đã kiên trì đi hết con đường chẳng hề dễ đi chút nào này nhé!

Những chương cuối cùng là những tháng ngày còn lại cả hai cùng chạy đua với thời gian. Không có cao trào, cũng không có tình tiết dị thường, chỉ bình dị mà trôi qua: Những câu chuyện nhỏ hằng ngày, những thói quen khi hai người còn kề cận nhau. Những sự kiện tưởng chừng như đơn giản ấy thế mà lại khiến con người ta vô tình thấy hối hả, gấp gáp.

“Cá, khi khoảnh khắc đó đến, nó sẽ đến, cùng tôi đối mặt với nó là được rồi. Nhé?”
Có một số việc dù con người có dũng cảm đến như thế nào cũng không muốn đối mặt. Nghe thì đơn giản như chỉ buông bỏ xuống một đoạn tình cảm không dài không ngắn, nhưng chẳng mấy ai thấu đấy là khoảng thời gian cả đời của một con người. Vì họ yêu nhau bằng cả sinh mạng nên cậu muốn anh càng phải yêu chính bản thân mình thay cho phần của cậu, vì họ yêu nhau bằng tất cả sự dịu dàng nên cậu mong rằng anh sẽ có ai đó vỗ về khi gục ngã và buông xuôi. Họ yêu nhau sâu đậm đến mức có thể làm mọi việc để đối phương có được tất thảy mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Nhưng tôi hối hận rồi, tôi quyến luyến anh, cũng nuối tiếc anh.

Tôi không muốn như vậy, tôi muốn anh có một gia đình, có một bóng dáng chờ anh trở về, một người cùng anh ngắm nhìn thế giới, cùng anh qua tháng tháng năm năm.

Người tốt như vậy, lỡ như vì tôi uổng một kiếp duyên phận.
Kết cục của câu chuyện cũng không nằm ngoài dự đoán của Lãi - day dứt, vùng vẫy và sự điên cuồng của Dụ Văn Châu. Nói Dụ điên cuồng thật chất ra là nói tình yêu của Dụ dành cho Hoàng quá điên cuồng, điên tới mức có chút cực đoan - cho nên Lãi hiểu được vì sao Hoàng lại nói những lời đấy, vì cậu muốn chắc chắn rằng người mình yêu sẽ không dễ dàng bỏ lại cuộc sống của bản thân khi lời hứa với mình quấn chặt vào sinh mệnh: Anh hứa sẽ sống thay cho phần cả hai chúng ta.

“Dụ Văn Châu, Khuda hafiz.”- Cậu mấp máy môi, cố gắng nói với Dụ Văn Châu vài từ rời rạc, trước khi hơi thở này hóa thinh không.

Khuda hafiz là tạm biệt trong tiếng Urdu, khi một người không thể ở bên đối phương được nữa, họ sẽ nói như vậy, như một lời chúc bình an.

Khuda hafiz - Chúa sẽ phù hộ cho người, chứ không phải cho tôi.

Nét cười còn vương, hạt lệ tựa châu đọng trong khóe mắt; mái tóc lòa xòa, ráng chiều buông hờ khép đôi hàng mi; gương mặt ấy bình yên như thể vẫn say giấc.

Chỉ có đôi tay người thương lạnh dần trong tay anh.

Ngày ấy, nắng dừng ở lưng trời.
Không biết đối với những bạn đọc giả khác như thế nào, nhưng riêng Lãi lại cảm thấy khá nặng nề vì Lãi rất dễ bị ảnh hưởng cảm xúc khi đọc quá nhập tâm, cho nên Lãi cảm thấy rất...khó chịu. Thành ra mấy chương cuối Koba viết lướt qua khá nhanh, cũng không đào quá sâu Lãi lại vô tình thấy may mắn. Dù sao thì cũng cám ơn Koba vì lưu giữ lại những mạch cảm xúc ấy trong câu chuyện nhé!

Vẫn là Koba - bậc thầy của ngôn ngữ, đôi lúc Lãi thật sự rất thán phục bạn vì cách sử dụng và chọn lựa từ ngữ cho bối cảnh lẫn hoàn cảnh để truyền tải cảm xúc, ý nghĩa lẫn thông điệp riêng. Tuy rằng là một kết thúc không mấy vui vẻ nhưng cụm từ bạn dùng lại khiến nó nhẹ nhàng, thiêng liêng lại mang trên mình sự thành kính giành cho những điều trân quý nhất của một con người.

Gửi đến Koba, chàng trai trẻ với nụ cười rực rỡ, mùa hè, cùng những cơn mưa - Cám ơn vì bữa tiệc của những xúc cảm và đẹp đẽ của ngôn từ, nguyện cho những điều tốt đẹp và dịu dàng nhất sẽ đến với những người hai bạn thương yêu.

Ngày ấy nắng dừng ở lưng trời, ta sẽ gặp lại nhau!

Ps:Quá lâu rồi Lãi không viết thứ gì đó, câu từ và cảm xúc có hơi lộn xộn, mong rằng Koba sẽ thông cảm!!! Huhuhu ! Dù sao cũng rất vui gặp lại bạn!!!!!
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#52
Không biết đối với những bạn đọc giả khác như thế nào, nhưng riêng Lãi lại cảm thấy khá nặng nề vì Lãi rất dễ bị ảnh hưởng cảm xúc khi đọc quá nhập tâm, cho nên Lãi cảm thấy rất...khó chịu. Thành ra mấy chương cuối Koba viết lướt qua khá nhanh, cũng không đào quá sâu Lãi lại vô tình thấy may mắn. Dù sao thì cũng cám ơn Koba vì lưu giữ lại những mạch cảm xúc ấy trong câu chuyện nhé!
Có lẽ đây cũng là điều duy nhất làm mình thấy may mắn khi phải viết lại những chương sau một lần nữa. Vốn dĩ lúc đầu sự ra đi này đau đớn hơn nhiều. Có phần bức bối tới khó thở.
Bắt tay viết lại sau hơn 1 năm, mình biết cái mình muốn thể hiện thật sự là gì.
Koba không chủ đích đào sâu về sự ra đi của Hoàng, đó không phải là cái mình muốn truyền tải. Hoàng mang một tâm thế rất nhẹ nhàng từ đầu, "khi khoảnh khắc đó đến, nó sẽ đến, chỉ cần đối mặt là được", nếu không có Dụ, tâm thế của Hoàng vẫn sẽ vậy, nhưng có Dụ rồi, cậu có nuối tiếc, cũng có một người ở bên khi khoảnh khắc ấy đến.

Họ không có nhiều thời gian để đau khổ, cũng không có nhiều thời gian để trải sẵn mọi thứ, đó là ý nghĩa của sự mất đi, không có sự chuẩn bị nào là đủ, không có sự lo liệu nào là toàn vẹn.
Bản thân mình cũng không muốn viết ra dằn vặt từ sự việc đã đoán được từ đầu này. Nên những chương vừa rồi mới như vậy.

Có một sự thật là Lãi đã ngồi thừ người rất lâu trước màn hình nhưng không gõ xuống được một chữ nào vì không biết phải nói gì khi có quá nhiều cảm xúc ứ nghẹn bên trong - cũng là lần đầu tiên Lãi cảm thấy vốn từ ngữ của mình cạn kiệt đến mức khó chịu.

Là người theo chân Koba ngay từ những chương đầu tiên của bộ này, trước tiên Lãi muốn chính thức cám ơn bạn vì đã kiên trì đi hết con đường chẳng hề dễ đi chút nào này nhé!

Những chương cuối cùng là những tháng ngày còn lại cả hai cùng chạy đua với thời gian. Không có cao trào, cũng không có tình tiết dị thường, chỉ bình dị mà trôi qua: Những câu chuyện nhỏ hằng ngày, những thói quen khi hai người còn kề cận nhau. Những sự kiện tưởng chừng như đơn giản ấy thế mà lại khiến con người ta vô tình thấy hối hả, gấp gáp.
Thú thật với Lãi là fic vẫn chưa xong, có vẻ như mấy lời nói thêm và cái phiên ngoại để xoa dịu kia làm Lãi hiểu lầm đôi chút.
Họ là 2 người mà, vẫn còn một người còn ở lại nữa. Hoàng không nỡ, mà người viết ra như mình cũng không nỡ.

Kết cục của câu chuyện cũng không nằm ngoài dự đoán của Lãi - day dứt, vùng vẫy và sự điên cuồng của Dụ Văn Châu. Nói Dụ điên cuồng thật chất ra là nói tình yêu của Dụ dành cho Hoàng quá điên cuồng, điên tới mức có chút cực đoan - cho nên Lãi hiểu được vì sao Hoàng lại nói những lời đấy, vì cậu muốn chắc chắn rằng người mình yêu sẽ không dễ dàng bỏ lại cuộc sống của bản thân khi lời hứa với mình quấn chặt vào sinh mệnh: Anh hứa sẽ sống thay cho phần cả hai chúng ta.
Dụ trong truyện luôn cho Koba cảm giác đây là một người rất cố chấp; ôn hòa, nhưng cố chấp; đã xác định điều gì thì khó ai thay đổi được, dù thế nào cũng sẽ tìm cách thực hiện đến cùng,
Người có thể từ chốt đội mà vươn lên để trở thành đội trưởng, không có chút điên cuồng, không cố chấp thì lấy gì để duy trì không cho bản thân lung lạc, nhỉ?

Không biết đối với những bạn đọc giả khác như thế nào, nhưng riêng Lãi lại cảm thấy khá nặng nề vì Lãi rất dễ bị ảnh hưởng cảm xúc khi đọc quá nhập tâm, cho nên Lãi cảm thấy rất...khó chịu.
Bất kể thế nào, Koba cũng sẽ cho họ một cái kết đẹp nhất có thể trong tình huống ấy, mong rằng khi ấy có thể bù đắp phần nào cho cảm giác bức bối của Lãi.

Cảm ơn bình luận đầy cảm xúc của bạn.
 

CinyOkAnn - An Mộng

Farm exp kiếm sống
Bình luận
29
Số lượt thích
102
#53
Mỗi khi muốn tìm lại cảm xúc, tui lại về với fic này. Nắng đẹp quá, đẹp rực rỡ, rạng ngời như nụ cười của Hoàng, nụ cười xuyên qua bóng tối dưới chân cầu thang rơi vào mắt Dụ. Từ ngày đầu đọc fic này tới tận giờ, cứ mỗi lần nghĩ tới fic và nắng là tui nhớ về con fic da diết này không cách nào xóa nhòa được.
Lâu lắm rồi mới đọc lại, vẫn cảm thấy thổn thức như ngày đầu.
Cảm ơn Koba nhiều ạ
 

Bình luận bằng Facebook