Song Hoa - Cảm xúc là nhiên liệu bất diệt

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,032
Số lượt thích
3,998
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc là hai người có cá tính rất mạnh. Bách Hoa lãng mạn, Phồn Hoa Huyết Cảnh cuồng dã, thì sao những người sáng lập nó không vậy cho được?

Cảm xúc ảnh hưởng đến lối chơi của họ, cho ra một Phồn Hoa Huyết Cảnh hoa lệ chấn động. Đồng thời, cảm xúc cũng ảnh hưởng rất nhiều đến cách họ đối mặt với vấn đề. Có một điểm chung là Song Hoa chưa bao giờ "trấn áp" đè nén cảm xúc của mình.

Trong dàn lão tướng, Diệp Tu và Trương Giai Lạc ở hai đầu thái cực. Diệp Tu tỉnh táo ở mọi hoàn cảnh, Trương Giai Lạc lại nặng tình cảm. Dường như Trương Giai Lạc luôn cảm, về bản thân, về Vinh Quang, về thế giới xung quanh. Cảm xúc là nhiên liệu đốt cháy đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc. Trước khi Tôn Triết Bình chấn thương, đó là cảm xúc hân hoan và rực rỡ. Sau khi Tôn Triết Bình chấn thương, đó là cảm xúc điên cuồng và liều lĩnh.

Nhưng cảm xúc cũng có hai mặt của nó. Trương Giai Lạc dùng cảm xúc để điều khiển hành động của mình, nhỏ như cách nói năng hành xử, lớn như lối chơi và giải nghệ. Nên một khi nỗi buồn quá lớn bao phủ lên hắn, làm Trương Giai Lạc không còn "cảm" được nữa, thì ngay lập tức hắn sẽ sa vào hố sâu tuyệt vọng. Sau chung kết mùa 7, cảm xúc của Trương Giai Lạc quá tải và hắn không thể khống chế nó nữa, đành giải nghệ bất thình lình.

Sau một thời gian hoà hoãn, có lẽ Trương Giai Lạc nhận ra mình vẫn còn "cảm" rất nhiều về quán quân, về Vinh Quang, nên mới quyết định quay lại dưới sự ủng hộ của Bá Đồ và Tôn Triết Bình. Hắn vẫn chưa, và có thể sẽ không bao giờ, học cách để trấn áp và giảm thiểu cảm xúc, bởi hắn vẫn còn rất rất nhiều cảm xúc khi đối đầu với Bách Hoa vào mùa 9 và 10. Song ít nhất hắn đã học cách nhìn thẳng những cảm xúc đó và sàng lọc cái tốt giữa một biển cảm xúc chực chờ nhấn chìm mình. Trương Giai Lạc biết phân biệt đâu cảm xúc có thể nâng hắn nổi lên, và đâu là cảm xúc sẽ giết chết hắn lần nữa, và gói ghém chúng đồng hành với mình như thế nào để lần này đi được thật xa.

Khác với Trương Giai Lạc thường để cảm xúc nhấn chìm mình, Tôn Triết Bình là người tương đối lý trí (kiểm soát rượu, kiên quyết không thành lập đội cho tới khi gặp được người hợp tác ăn ý bởi biết rằng mình không thể chiến thắng một mình, v.v…). Song hắn cũng tự ý thức được cảm xúc của mình như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.

Dụ Văn Châu ra mắt vào mùa 4. Tôn Triết Bình có hơn một năm để quan sát một tuyển thủ với tốc độ tay chậm chơi, và thậm chí là toả sáng, ở đấu trường chuyên nghiệp như thế nào. Nên Tôn Triết Bình biết có biện pháp để tồn tại ở Liên minh mà không cần phải theo đuổi APM và phong cách hổ báo. Song điều đó buộc hắn phải xây dựng lại một phong cách mới cho mình, nên hắn đã không làm vậy.

Tôn Triết Bình thuộc tuýp người được ăn cả ngã về không. Trước và sau khi chấn thương, Tôn Triết Bình đều chỉ có duy nhất một phong cách cuồng dã, và một tốc độ nhanh chạm nóc. Mùa 5, hắn từ chối chậm lại bởi Trương Giai Lạc và Bách Hoa cần hắn gánh vác. Nhưng sau khi comeback hơn 3 năm sau, qua nhiều cuộc trị liệu cực nhọc, tại sao Tôn Triết Bình vẫn chưa chịu học khôn và chậm lại để kéo dài tuổi thọ của đôi tay mình hơn?

Bởi "con người hắn, từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi". Giả sử bác sĩ dặn hắn chỉ có thể làm tuyển thủ nếu tiết chế hơn, thì hắn thà chọn đánh ít phút trong trận hơn, thay vì đánh chậm và đánh nhiều trận hơn.

Tôn Triết Bình rất tự biết mình sẽ không phải kiểu người dễ dãi, nên hắn không cho phép bản thân dính líu đến Liên minh chuyên nghiệp dưới mọi hình thức, thành thử hắn cắt đứt mọi liên lạc với giới chuyên nghiệp sau khi giải nghệ. Bởi hắn chắc mẩm trái tim hắn sẽ không thể ngừng rung động nếu hắn vẫn tiếp tục dõi theo cuộc đua ấy. Đó là một cái giá hắn không thể trả, một ngõ cụt hắn không thể bước tiếp.

Hắn không thể trả cái giá nếu hắn dõi theo Bách Hoa và Liên minh, nên hắn không.

Hắn không thể trả cái giá nếu hắn không thể làm một chủ lực hữu dụng cho đội khi cần, nên hắn không.

Hắn không thể trả cái giá khi chậm lại, nên hắn không. Hoặc là nhanh, hoặc là bỏ.

Hắn hiểu rõ tính cách của bản thân, hiểu rõ hậu quả cho mọi hành động, song hắn không có cách nào đi ngược lại bản tâm mình được. Sau này Tôn Triết Bình gia nhập Nghĩa Trảm, nơi có vị trí vừa khéo hợp với tình trạng của hắn. Một trận solo mỗi lượt là cái giá hắn có thể trả, nên hắn cho phép mình cuồng dã và đầu nhập hết mình vào mỗi giây mỗi phút trong đấy.

Tôn Triết Bình xử lý gọn gàng những cảm xúc hắn có, và bỏ lại hết mọi thứ xung quanh, bởi hắn rất hiểu mình không thể lo xuể mọi thứ. Đây là một điểm khác nhau nữa giữa Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc. Khi Trương Giai Lạc cảm thấy tội lỗi vì rời bỏ Bách Hoa, Tôn Triết Bình khuyên Trương Giai Lạc nên bắn vỡ những nuối tiếc và ràng buộc của quá khứ, bởi hắn cho rằng níu kéo thật ngớ ngẩn.

Có người ngủ thêm một mùa hè, có người lại thức giấc cuối mùa hè.

Trương Giai Lạc dùng thời gian một năm đánh thức một người vờ ngủ. Tôn Triết Bình dùng ba ly rượu cạn chuốc say một người vờ tỉnh.
 
Số lượt thích: Ka_

Bình luận bằng Facebook